1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Giao dịch triền miên

      Chương 46: Vứt bỏ toàn bộ thế giới.

      Trước kia, thời điểm bé và mẹ ở cùng nhau tại căn cứ, các dì các chú bên cạnh cũng có ai làm cha mẹ, bé cũng có mong đợi mình có cha, cũng chưa bao giờ biết cha mẹ người ta sống chung như thế nào. Nhưng năm qua ở nhà họ Triển, trong mắt bé thấy được rất nhiều vật mới mẻ, những điều đó phải là điều bé có thể học tập được ở căn cứ, mà là điều có tên là tình cảm.

      ra Mịch Nhi cũng rất hâm mộ Tiểu Bạch, hâm mộ có em Liên Tranh đáng như vậy, hâm mộ có em trai Tiểu Hắc nghịch ngợm để tranh cãi, nhưng hâm mộ hơn là có cha mẹ hiểu nhau nên rất hạnh phúc, khiến cả gia đình tràn ngập thương.

      sống chung với người nhà họ lâu như vậy, cho dù có rất nhiều việc được tiếp xúc, nhưng Mịch Nhi cũng biết dì Liên Hoa và chú Triển có tình cảm thắm thiết, thương nhau có từ ngữ nào hình dung được. Từ ti vi và sách báo, bé cũng biết nhà họ Triển là gia đình ngọt ngào tiêu chuẩn thế giới, vợ chồng ân ái, tình vững hơn vàng, con cái xinh đẹp ngây thơ đáng , mà gia đình của bé, thấy thế nào cũng thể gọi là nhà.

      Dì Liên Hoa tao nhã xinh đẹp luôn khoác tay chũ Triển đẹp trai tài giỏi, đến ánh mắt trao đổi giữa họ cũng dịu dàng giống như nước sông, cảnh tượng đó quả thực giống như tranh vẽ, nhưng bé lại chưa từng thấy cha mẹ mình có hình ảnh này, mẹ Tố Tâm và cha Mục Thần, giữa hai người vĩnh viễn chỉ có lạnh lẽo, vô tình, tránh né và bỏ qua.

      Giữa bọn họ, chỉ có bàn luận về chuyện của mới có thể mấy câu trao đổi, chỉ có lúc cãi vã giống như bây giờ, mới là lúc có cảm xúc sâu sắc nhất.

      Mịch Nhi hung hăng cắn môi, ép xuống cảm xúc để khóc ra tiếng, thể để cho cha mẹ phát ra xuất của mình, phát bé lén lút chạy đến đây nghe lén bọn họ cãi vã, còn khóc thảm thiết…..

      bé biết nguyên nhân bọn họ cãi vã cũng vì muốn thương bé cưng chiều bé, muốn cho bé thứ tốt nhất nhưng bé hy vọng chuyện xa vời, là cha và mẹ cũng có thể giống như chú Triển và dì Liên Hoa, cũng thương lẫn nhau, để bé có căn nhà, có thể ở chung với cha mẹ!

      Nhưng bây giờ, hy vọng này ta vỡ mãi mãi, hai người quyết định mỗi người nơi, bao giờ gặp mặt nhau nữa….

      Nguyện vọng trong lòng Mịch Nhi cứ thế tan vỡ, bé bực tức xoay người, nước mắt giống như trân châu rơi xuống, chạy ra xa mục đích.

      Giờ khắc này, bé chỉ muốn vứt bỏ toàn bộ thế giới, trốn khỏi cha mẹ đánh vỡ hy vọng của mình, sau đó tìm chỗ để khóc…..

      Nhưng Mịch Nhi vừa chạy, cuối cùng tạo ra náo loạn.

      Chương 47: Mít ướt.

      Mục Thần và Tố Tâm vẫn còn tranh chấp, cuối cùng cũng có kết quả gì, bởi vì, tin tức lớn khiến họ đành phải bỏ xuống tranh chấp, chuyên tâm đối mặt với vấn đề nghiêm trọng này!

      “Mịch Nhi – thấy tiểu thư Mịch Nhi!”

      Khi hộ sĩ mang vẻ mặt hốt hoảng chạy ra ngoài, run rẩy nới với hai người còn tranh chấp những lời này bọn họ bỗng ngừng lại hô hấp, đồng thanh lớn tiếng hỏi: “Cái gì, thấy Mịch Nhi?”

      Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tố Tâm và Mục Thần đều hoảng loạn, đều tìm quanh phòng bệnh và nơi vườn hoa lân cận nhưng thấy bóng dáng nho của Mịch Nhi. Mục Thần khẩn cấp điều động tất cả cận vệ bên cạnh mình cùng nhau giúp tay, tuy nhiên vẫn tìm được con .

      còn cách nào, Tố Tâm đành phải tìm tới Liên Hoa, mặc dù vừa mới bảo Liên Hoa nghỉ ngơi, thế nhưng lúc này cũng còn quan tâm. Mịch Nhi mất tích phải chuyện đàu, nàh họ Triển gia và nhà Tố Tâm có diện tích lớn, cho nên phải mười mấy người có thể tìm được, huống chi nơi này tiến vào thành phố K là vùng náo nhiệt, ngộ nhỡ Mịch Nhi chạy ra khỏi nhà, chậm trễ chút có phần nguy hiểm….

      Liên Hoa nhận được tin tức, lập tức sắp xếp mọi người tìm, nhà họ Triển gần như xuất động tất cả mọi người, có bỏ qua bất kỳ ngóc ngách, rối rít kêu gọi Mịch Nhi.

      Tiểu Bạch lại luôn sững sờ tìm, tròng mắt màu đen lưu chuyển mấy vòng, cuối cùng cậu cũng chạy ra khỏi sân, mục đích chạy thẳng tới nơi ai quan tâm…..

      Giờ phút này, Mịch Nhi lại hoàn toàn biết tất cả mọi người loay hoay tìm mình, bé chạy rất xa, cho đến khi thân thể đuối sức chạy nổi nữa, mới chui vào cái hốc trong toà núi giả to lớn bên cạnh có nhiều cây cối che khuất.

      “Ghét, ghét, người lớn cái gì, đáng ghét! Ô ô, người của toàn thế giới này đều đáng ghét….” Mịch Nhi cuộn thân thể thành đống, co rúc trong cái hốc. bé vừa khóc lại vừa nghĩ tới những chuyện cha mẹ làm, khiến bé vừa tức giận liền nghẹn ngào nức nở ra tiếng.

      bé cứ khóc nhiều như vậy biết bao lâu, cho đến khi đỉnh đầu truyền tới giọng quen thuộc, Mịch Nhi mới mờ mịt ngẩng đầu lên.

      “Này, mít ướt, chẳng qua em chỉ làm sai nên mới ngã bệnh mà thôi, tại sao lại muốn chạy trốn tất cả mọi người, lại còn trốn vào chỗ để khóc nữa chứ?” Tiểu Bạch cúi đầu nhìn Mịch Nhi co ro, vừa tức giận lại vừa lo lắng .

      Sau khi cậu biết tin tức Mịch Nhi mất tích, lập tức nghĩ tới cách tìm được chỗ náu, vì vậy lập tức dắt con chó Davy là giống chó Alaska. Davy được huấn luyện cũng thường chơi với Mịch Nhi, biết mùi của bé, cho nên Tiểu Bạch ra lệnh cho Davy tìm, quả nhiên chỉ tốn hai mươi phút tìm ra được Mịch Nhi!

      Chương 47: Mít ướt

      Mục Thần và Tố Tâm vẫn còn tranh chấp, cuối cùng cũng có kết quả gì, bởi vì, tin tức lớn khiến họ đành phải bỏ xuống tranh chấp, chuyên tâm đối mặt với vấn đề nghiêm trọng này!

      "Mịch Nhi-- thấy tiểu thư Mịch Nhi!"

      Khi hộ sĩ mang vẻ mặt hốt hoảng chạy ra ngoài, run rẩy với hai người còn tranh chấp những lời này bọn họ trong ngừng lại hô hấp, đồng thanh lớn tiếng hỏi: "Cái gì, thấy Mịch Nhi!"

      Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tố Tâm và Mục Thần đều hoảng loạng, đều tìm quanh phòng bệnh và nơi vườn hoa lân cận, nhưng thấy bóng dáng nho của Mịch Nhi. Mục Thần khẩn cấp điều động tất cả cận vệ bên cạnh mình cùng nhau giúp tay, tuy nhiên vẫn tìm được con .

      còn cách nào, Tố Tâm đành phải tìm tới Liên Hoa, mặc dù vừa mới bảo Liên Hoa nghỉ ngơi, thế nhưng lúc này cũng còn quan tâm. Mịch Nhi mất tích phải chuyện đùa, nhà họ Triển gia và nhà Tố Tâm có diện tích lớn, cho nên phải mười mấy người có thể tìm được, huống chi nơi này tiến vào thành phố K là vùng náo nhiệt, ngộ nhỡ Mịch Nhi chạy ra khỏi nhà, chậm trễ chút có phần nguy hiểm. . . . . .

      Liền Hoa nhận được tin tức, lập tức sắp xếp mọi người tìm, nhà họ Triển gần như xuất động tất cả mọi người, có bỏ qua bất kỳ ngóc ngách, rối rít kêu gọi Mịch Nhi.

      Tiểu Bạch lại luôn sững sờ tìm, tròng mắt màu đen lưu chuyển mấy vòng, cuối cùng cậu cũng chạy ra khỏi sân, mục đích chạy thẳng tới nơi ai quan tâm. . . . . .

      Giờ phút này, Mịch Nhi lại hoàn toàn biết tất cả mọi người loay hoay tìm mình, bé chạy rất xa, cho đến khi thân thể đuối sức chạy nổi nữa, mới chui vào cái hốc trong tòa núi giả to lớn bên cạnh có nhiều cây cối che khuất.

      "Ghét, ghét, người lớn cái gì, đáng gét! Ô ô, người của toàn thế giới này đều đáng ghét. . . . . ." Mịch Nhi cuộn thân thể thành đống, co rúc trong cái hốc. bé vừa khóc lại vừa nghĩ tới những chuyện cha mẹ làm, khiến bé vừa tức giận liền nghẹn ngào nức nở ra tiếng.

      bé cứ khóc nhiều như vậy biết bao lâu, cho đến khi đỉnh đầu truyền tới giọng quen thuộc, Mịch Nhi mới mờ mịt ngẩng đầu lên.

      "Này, mít ướt, chẳng qua em chỉ làm sai nên mới ngã bệnh mà thôi, tại sao lại muốn chạy trốn tất cả mọi người, lại còn trốn vào chỗ để khóc nữa chứ?" Tiểu Bạch cúi đầu nhìn Mịch Nhi co ro, vừa tức giận lại vừa lo lắng .

      Sau khi cậu biết tin tức Mịch Nhi mất tích, lập tức nghĩ tới cách tìm được chỗ náu, vì vậy lập tức dắt con chó Davy là giống chó Alaska. Davy được huấn luyện cũng thường chơi với Mịch Nhi, biết mùi của bé, cho nên Tiểu Bạch ra lệnh cho Davy tìm, quả nhiên chỉ tốn hai mươi phút tìm ra được Mịch Nhi!
      Last edited by a moderator: 1/10/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chuông 48: Trong lòng khó chịu

      Dĩ nhiên, vì di truyền tính thông minh của Triển Thiếu Khuynh, cho nên Tiểu Bạch vừa thâm trầm lại kiêu ngạo tuyệt đối để cho Mịch Nhi phát rằng cậu tìm bằng cách này, vì cậu dùng Davy dẫn tới được đây. Mà khi đến đây cậu sớm bỏ dây buộc cho Davy, để Davy trở về báo tin rồi, còn mình xuất bên cạnh Mịch Nhi, lưu lại chút chứng cớ nghi ngờ.

      Tiểu Bạch như thiên thần phủ xuống trước mặt Mịch Nhi, vươn tay về phía trước, cậu bất đắc dĩ với Mịch Nhi: "Còn trốn ở chỗ này làm gì, em còn mau ra ngoài, tất cả mọi người tìm em phát điên rồi! Em phải biết cha mẹ em lo lắng bao nhiêu đâu!"

      " được!" Mịch Nhi ngước đầu nhìn lên, lại càng rụt vào trong hốc, vểnh miệng lên, vùi khuôn mặt nhắn khóc sưng vào đầu gối, nghẹn ngào giận chó đánh mèo kêu la, "Hừ, tìm em làm gì, đáng ghét! Cha mẹ cái gì, tất cả đều đáng ghét!"

      "Rốt cuộc là sao vậy? Em còn muốn trốn ở chỗ này nữa sao?" Tiểu Bạch nhíu mày cái, thầm ước lượng chiều rộng của cái hốc, với thân thể của mình thể nào chui vào, cậu dứt khoát ngồi theo xuống đất trước mặt bé, " mình em tức giận buồn bực ư, có muốn hết mọi chuyện cho biết , để giúp em nghĩ ra chủ ý?" xa gần, Tiểu Bạch chuẩn bị moi ra chân tướng từ miệng Mịch Nhi.

      Mịch Nhi ra sức lau nước mắt, buồn bã : "Em ra! Chuyện của em cần quan tâm!"

      "Được, mặc kệ." Bây giờ Tiểu Bạch có kinh nghiệm, đối với Mịch Nhi phải mềm mỏng, nếu như muốn ra, cậu phải từ từ. Tiện tay đưa khăn giấy qua, Tiểu Bạch sang chuyện khác, "Trước hết lau nước mắt , em lại nghĩ ra được chủ ý, vậy chúng ta cứ ngồi chuyện phiếm , em muốn cái gì ?"

      "Hu. . . . . ." Mịch Nhi nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, sau lúc lâu mới ấp úng hỏi, " Tiểu Bạch . . . . . ."

      "Hả?"

      ". . . . . . làm sao tìm được em vậy--" Mịch Nhi lặng lẽ đưa ngón tay vẽ vòng tròn đất, hỏi ra hiếu kỳ của mình. bé lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, mới vừa rồi hoảng hốt chạy loạn, cho nên bé phát mình cũng biết nơi này là đâu, Nếu vậy Tiểu Bạch làm sao tìm tới được chứ!

      "Bởi vì. . . . . ." Tiểu Bạch nắm tay ho khan mấy tiếng, mặt đổi sắc uyển chuyển dối, "Bởi vì em nhất định là vợ nuôi từ bé của , và em có cảm ứng tâm linh!"

      "Cái gì gọi là vợ nuôi từ bé?" Mịch Nhi nghiêng đầu hỏi, " vợ nuôi từ bé có cảm ứng tâm linh sao, lừa em? Em chỉ nghe sinh đôi mới có, nhất định là Tiểu Hắc và Tiểu Muội mới có!"

      "Vậy em nghe qua là vợ chồng cũng có cảm ứng tâm linh chứ?" Trong mắt Tiểu Bạch lóe lên ánh sáng phúc hắc, "Về sau em là vợ của , cùng kết hôn cùng sinh bảo bảo, cho nên tại có thể cảm ứng được chuyện của em!"
      (Cái đoạn đầu chương này Mèo cảm thấy như bị mất đoạn vậy nhưng dò thử mà chỉ thấy thế nên mọi người thông cảm nhé)

      Chương 49: vợ nuôi từ bé

      "Ngốc nghếch, chỉ vì chuyện này, em liền chạy ra ngoài mất tích? ngốc nghếch đúng là ngốc nghếch! Nếu như muốn bọn họ ở chung chỗ, có việc gì khó khăn!" Tiểu Bạch rất nhanh từ trong lời của Mịch Nhi mà nhận ra chân tướng khiến bé đau lòng khổ sở, khiến cậu tức giận biết làm sao, ra là bé ôm toàn bộ buồn bực giấu trong lòng, cái gì cũng gạt cậu!

      Nếu Mịch Nhi muốn chờ đợi cha mẹ có thể chung sống hạnh phúc mỹ mãn, vậy nên sớm! Chuyện này cũng có thể giải quyết, nên tại sao em lại vì dì Tố và chú Mục Thần cãi vã, mà ồn ào đến mức mất tích!

      "Thiệt hay giả vậy?" Mịch Nhi kinh ngạc nâng đôi mắt lên, " Tiểu Bạch, ! có biện pháp để cho cha và mẹ em ở chung chỗ sao? cho em biết nhanh lên!"

      "Vậy có ích lợi gì?" Tiểu Bạch nhíu mày, cậu từ người cha mình học được bản chất gian thương, tuyệt đối thể bỏ qua bất kì cơ hội có lợi cho mình, "Thời gian của rất quý báu, mỗi phút cũng có thể liên quan đến tiền lời của công ty, em định lấy cái gì giao dịch với đây, để có thể giúp em chứ?"

      "Uh`m. . . . . ." Mịch Nhi cau cái mũi , khỏi nghĩ tới Tiểu Bạch bắt đầu theo chú Triển học tập quản lý công ty, thời gian của quả hết sức quý báu, bé nên lấy cái gì mới có thể khiến động lòng đây?

      Nghĩ lát, Mịch Nhi vẫn ràng, bé ngẩng lên khuôn mặt nhắn, lấy lòng hỏi: " Tiểu Bạch, muốn cái gì? Chỉ cần muốn, chỉ cần em có, em đều đổi với !"

      "Cái gì đều được sao?" Tiểu Bạch lấy được gật đầu xác nhận của Mịch Nhi, mới bí hiểm trầm ngâm , "Tuổi em vẫn còn , bây giờ có thể trả lại cho cái gì đâu -- À, đúng rồi! Mới vừa rồi em muốn gả cho , những lời này khiến mất hứng, càng muốn em đồng ý! Chúng ta làm giao dịch này, cho em biết biện pháp tác hợp cho chú và dì, chờ em trưởng thành, em là vợ của nhé!"

      "Lớn lên? Nếu vậy phải đợi nhiều năm sau lắm?" Mịch Nhi cau mày suy tư, "Cũng được, vậy chờ em lớn lên ! Em đồng ý cùng đổi cái này!"

      Dù sao thời gian bé lớn lên còn rất lâu, đến lúc đó giao dịch này mới có thể thực , cho nên bây giờ cần sợ!

      "Giao dịch thành công! Bây giờ em chính thức đồng ý trở thành vợ của rồi!" Tiểu Bạch cười đến nỗi cong hai con mắt, cậu và Mịch Nhi học người lớn vỗ tay thề nguyền, lập nên ước định cả đời.

      Ước định sau khi hoàn thành, Mịch Nhi nóng lòng thúc giục: "Được rồi được rồi, Tiểu Bạch nhanh cho em biết biện pháp khiến cha và mẹ ở chung với nhau , nếu có thể bọn họ phải lập tức tách ra vĩnh viễn, em cũng chỉ có thể theo bên cạnh cha, hoặc là bên cạnh mẹ!"

      Tiểu Bạch bị lời của Mịch Nhi làm sững sờ, nếu như hôm nay cậu có tìm được cách, dĩ nhiên Mịch Nhi có thể bị cha mẹ mang vĩnh viễn! Cũng may, bây giờ cậu có thể thao túng Mịch Nhi, bước kế tiếp chính là hành động khiến chú Mục và dì Tố đến với nhau. . . . . .
      Chương 50: Cam tâm tình nguyện

      Nhưng cho dù khó khăn như thế nào, sắc mặt Tiểu Bạch vẫn thay đổi, Mịch Nhi luôn miệng thúc giục hỏi tới, thế nhưng cậu chỉ nhàng ra câu: "Mịch Nhi, hỏi em, em biết chú Mục và dì Tố có điểm gì chung ?"

      "Hả?" Mịch Nhi bị hỏi tới, nghiêng đầu phản ứng kịp.

      "Đồ ngốc!" Tiểu Bạch lại đổi cách , " đơn giản chút, em có biết chú Mục và dì Tố có quan hệ gì với em ?"

      " Tiểu Bạch mới là đồ ngốc, hỏi chuyện này!" Mịch Nhi dẩu môi lên, "Chẳng lẽ biết cha mẹ có quan hệ gì với em sao!"

      " nhắc nhở em...em phải giỏi về việc lợi dụng quan hệ này!" Tiểu Bạch bất đắc dĩ từ bỏ việc dẫn dắt cho Mịch Nhi, trực tiếp dứt khoát giải thích, "Bọn họ có điểm chung là thương em tới tận xương, em nhiều hơn bản thân mình! Chỉ cần em kiên trì, cuối cùng nhất định bọn họ nghe lời em!"

      Tiểu Bạch hạ thấp giọng , kề vào lỗ tai Mịch Nhi, cho bé biết biện pháp hành động: "Trước tiên em trở về trước. . . . . . Sau đó. . . . . . Nếu như được. . . . . . Cuối cùng. . . . . ."

      Đem toàn bộ chủ ý của mình phân tích ràng, cũng đem tất cả tình huống đột nhiên xảy ra giả thiết xong, Tiểu Bạch mỉm cười hỏi: " nghe hiểu chưa? Có còn cái gì muốn hỏi ?"

      "À, ra là có thể như vậy!" Mịch Nhi bừng tỉnh hiểu ra, đôi mắt màu tím dần dần lên sắc thái vui mừng, "Em hiểu rồi, nhất định em làm như vậy! ra là em có ảnh hưởng lớn như vậy, nếu như lợi dụng vũ khí là em, hoàn toàn có thể điều khiển bọn họ!"

      Tiểu Bạch nghiêng đầu, nhàng thầm câu: "Còn phải bởi vì chúng ta đều thích em sao, cho nên mới phải cam tâm tình nguyện bị em ảnh hưởng, bị em điều khiển. . . . . ."

      "Hả? Tiểu Bạch cái gì vậy?" Mịch Nhi học tập phương pháp cậu dạy, nhất thời có chú ý nghe cậu lầm bầm, cho nên vội vàng hỏi tới, "Còn có cái gì em phải chú ý, lặp lại lần nữa ?"

      " . . . . . ." Tiểu Bạch thở dài, kiên quyết câu kia thêm lần thứ hai, cậu liền đứng lên, sau đó vươn tay về phía Mịch Nhi, " em còn định sống trong cái hốc này sao, bây giờ vấn đề được giải quyết, nên em cũng phải ra ngoài chứ?"

      "À!" Mịch Nhi lè lưỡi, lúc này mới phát ra, quả nhiên mình còn xếp chân ngồi trong cái hốc đá, nhàng vươn tay, vịn lấy cánh tay Tiểu Bạch chui ra.

      "Ai u, đau quá~~o(&g;_&l;)o~~" nửa người Mịch Nhi chui ra, nhưng chân vừa mới dùng lực đứng lên, đôi mắt màu tím chợt rơi nước mắt, "A, chân của em. . . . . ."

      "Thế nào? Chân làm sao vậy?" Tiểu Bạch nóng nảy, hốt hoảng ôm nửa người bé kéo ra ngoài, trong lòng nóng vôi xem xét chân của bé, đập vào mắt là vết thương bị rách da, vết thương chảy máu khiến cậu đau nhói.

      Đáng chết, bé lại làm chính mình bị thương!

      Chương 51 Hết cách với em

      Chẳng lẽ em biết thể chất của mình, căn bản thể chịu đựng đau đớn hay sao!

      Mịch Nhi và dì Tố đều trải qua lựa chọn loại gen nghiêm khắc nhất, sau đó thụ tinh ống nghiệm, cho nên mẹ con hai người khác hẳn với người thường khác, có đôi mắt màu tím chính là báu vật nhân gian, nhưng bọn họ cũng đều có ít hoặc nhiều thiếu sót. Dì Tố có cảm giác đau, nhưng có lẽ Vật Cực Tất Phản(*), thế nên thể chất Mịch Nhi lại có cảm giác đau đớn gấp mấy lần người khác!
      (*) vật phát triển đến cực điểm chuyển hoá theo hướng ngược lại

      Nhất định là bé đau lòng hốt hoảng chạy đến tận đây, cho nên vẫn núp ở trong cái hốc vùi đầu thút thít, vừa rồi lại còn cùng cậu tham thảo ý kiến, cho nên mới chú ý tới việc bị thương, nhưng còn lúc này Mịch Nhi thở phào nhõm, tất cả cảm giác đều lại tập trung đến miệng vết thương. . . . . .

      "Ngu ngốc, chân bị thương mà còn chạy xa như vậy. . . . . . Làm sao em lại có thể ngi ngốc như vậy! Em xem, chỉ cần ở bên cạnh em, em đều sảy ra chuyện, em ngốc đến nỗi khiến có phút nào an tâm!" Tiểu Bạch lo lắng cau mày thở dài, xoay người đưa lưng về phía bé, "Đến đây , cõng em về nhà! Em phải lập tức đến chỗ dì Tố bôi thuốc!"

      "Hu. . . . . ." Toàn thân Mịch Nhi vô lực nằm dựa lưng Tiểu Bạch, gắng cắn răng chịu để cho đau đớn kêu ra thành tiếng.

      "Rất đau sao?" Tiểu Bạch cẩn thận bước nhanh về nhà, lo lắng , "Nếu như bị thương, em cứ kêu ra, như vậy có thể thoải mái -- a!"

      Mịch Nhi lại há mồm, hung hăng cắn lên cổ cậu, đau đớn làm cho bé suýt mất lý trí, chỉ muốn trút đau đớn của mình.

      Hai hàm răng cắn sâu vào trong da thịt Tiểu Bạch, hình như còn có tia máu chảy ra.

      "A --" Tiểu Bạch bị đau lảo đảo mấy bước, rất nhanh tìm về cân bằng, quay đầu lại nhìn thấy được nước mắt Mịch Nhi, cho nên có cách nào ra nhưng lời trách cứ, "Hết cách với em, nếu quả đau đến thế, cắn cũng được. . . . . ."

      Mịch Nhi lại bị những lời này làm cho tỉnh táo, bé hoảng sợ phải buông miệng ra: "Xin lỗi, em nhịn được. . . . . . Tiểu Bạch, có thể mắng em! Tại sao lại tốt với em như vậy. . . . . ."

      "Ngu ngốc!" Tiểu Bạch khẽ cười ra tiếng, "Bởi vì em là vợ nuôi từ bé của , đương nhiên đối tốt với em--"

      "Uh`m. . . . . ." Mịch Nhi nằm ở sau lưng Liên Tĩnh Bạch, nghiêng đầu vùi xuống bờ vai của cậu, mím môi than thở.

      Liên Tĩnh Bạch cẩn thận điều chỉnh tư thế, để cho Mịch Nhi nằm ở sau lưng thoải mái hơn chút, còn mình cũng từng bước càng thêm vững vàng, hết sức cẩn thận cho vết thương của Mịch Nhi bị tổn thương lớn hơn.

      tơi khu hôi, cậu nhịn được nữa, chợt cáu kỉnh cắn răng ra lệnh: "Mịch Nhi, nghe cho kỹ đây, về sau bất luận lúc nào, bất luận xảy ra việc gì, đều cho em thoát khỏi tầm mắt ! Chỉ vì sinh mệnh em an toàn, em tuyệt đối được biến mất ở trước mặt ! Này, Mịch Nhi, em nghe chứ . . . . . ."

      Quay về đáp ứng cậu, chính là hô hấp vững vàng sau lưng.

      Mịch Nhi ngủ mất rồi.

      Liên Tĩnh Bạch bất đắc dĩ thở dài, đối lập với em trai Tiểu Hắc và em nghịch ngợm, cậu cũng cũng định xuống vợ của mình, hình như càng cần cậu phải tốn tâm chút. . . . . .









      Chương 52: Ảnh hưởng gia đình

      Khi Tiểu Bạch cõng Mịch Nhi ngủ thiếp về đến nhà, lúc này việc mất tích nháo nhào mới được kết thúc, Liên Hoa vội vàng thông báo cho Tố Tâm và Mục Thần, cũng báo cho đám người làm cần tìm nữa.

      Nhận được tin tức, Tố Tâm và Mục Thần sốt ruột vội vã chạy về, bọn họ vì tìm được con mà yên tâm, nhưng cũng vì con bé mà khiến tất cả mọi người lo lắng như vậy nên rất tức giận.

      Nhưng cho dù trong lòng cảm thấy tức giận bao nhiêu, khi họ về đến nhà, nhìn cặp mắt khóc đến nỗi sưng đỏ, dưới bắp chân trắng nõn còn có vết thương rất sâu, Mịch Nhi còn cau mày ngủ yên, tức giận bao nhiêu cũng đều tiêu mất.

      "Con bé chạy đâu vậy? Tại sao lại bị thương ở đây?" Tố Tâm vừa nhàng bôi thuốc cho con , vừa giọng hỏi thăm Tiểu Bạch tìm được Mịch Nhi, "Mịch Nhi khóc rất lâu ư, làm sao đôi mắt của nó lại sưng thành ra như vậy. . . . . ."

      "Mịch Nhi chạy về phía đông nam nơi bình thường có người nào qua, chân bị thương hình như là khi chạy bị ngã. . . . . ." Tiểu Bạch trả lời từng câu, "Lúc cháu tìm thấy em ấy, em ấy vẫn còn khóc, nhất định là rất đau lòng, nên mới có thể khóc lâu như vậy." Im lặng tiếng động, Tiểu Bạch giả bộ đáng thương giúp cho Mịch Nhi, để sau đó em ấy có thể có lợi khi chuyện với cha mẹ.

      "Mịch Nhi có sao chứ?" Mục Thần lo lắng nhíu chặt mày, "Con bé này, mới vừa sốt cao tỉnh lại, tại sao lại sảy ra chuyện như vậy -- vết thương của con bé có nặng lắm , để lại sẹo chứ? Nhìn đôi mắt nó này, ngày mai biết còn sưng thành hình dạng gì--"

      "Yên tâm , tôi bôi thuốc cho nó, khỏi lại rất nhanh thôi." Tố Tâm cầm khăn nóng dịu dàng đắp mắt cho Mịch Nhi, "Ngày mai mắt hết sưng, tôi chăm sóc tốt thân thể Mịch Nhi, phải lo lắng."

      "Cám ơn trời đất, Mịch Nhi có việc gì là tốt rồi!" Liên Hoa thở phào cái, "Nhưng rốt cuộc hai người có biết xảy ra chuyện gì , tại sao Mịch Nhi lại đau lòng khóc náo mất tích vậy chứ? Tôi cũng là mẹ trẻ con, bon trẻ có làm chuyện gì cũng đều phải có nguyên do, hai người hãy nên suy nghĩ nguyên nhân từ đâu --"

      Nhìn Mịch Nhi huyên náo khiến mọi người rối loạn, trong lòng Liên Hoa cũng thầm lo lắng, mặc dù ba đứa trẻ nhà mình cũng bớt lo lắng, Tiểu Bạch trưởng thành quá sớm, Tiểu Hắc quá nghịch ngợm, Tiểu Muội quá yếu đuối, nhưng may là bọn chúng cũng để người lớn bận tâm. Hành động của bọn chúng cũng có liên quan tới khí gia đình, Tố Tâm và Mục Thần cũng nên tỉnh lại mình, nên làm ảnh hưởng tới con cái?

      Nhất thời Tố Tâm và Mục Thần gì, bọn họ khỏi nghĩ tới chuyện mình cãi vã, nếu như việc gì khiến Mịch Nhi ngủ yên bỗng nhiên bật khóc, cũng chỉ có thể là docon bé phát bọn họ cãi vã. . . . . .

      "Hu --" lúc này, lông mi Mịch Nhi khẽ run, khàn giọng kêu gọi: " cha, mẹ. . . . . ."

      "Mịch Nhi, chúng ta ở đây!"

      Chương 53: Chán ghét hai người

      Gần như là đồng thời, Tố Tâm và Mục Thần nắm lấy bàn tay Mịch Nhi, bàn tay to lớn của Mục Thần bao lấy bàn tay trắng nõn của Tố Tâm, hai người giống như bị điện giật, vừa chạm tới lập tức lúng túng nhanh chóng thu tay về.

      "Uhm. . . . . . Con ở đâu vậy?" Mịch Nhi xoa mắt tỉnh táo lại, bé nhìn quanh vòng đám người vây ở trước giường, cuối cùng thu được ánh mắt ám hiệu nhắc nhở của Tiểu Bạch, bé lập tức thay đổi sắc mặt, vừa dùng dằng dãy dụa, vừa bắt đầu nức nở khóc, "Hu hu, rốt cuộc là ai đưa con trở về , con muốn nhìn thấy hai người! Ghét ghét, con muốn thấy hai người. . . . . ."

      "Mịch Nhi, chớ lộn xộn đừng khóc. . . . . ."

      Trong phút chốc, nước mắt của con khiến Tố Tâm và Mục Thần luống cuống, hai người luống cuống tay chân đè lại cái chân bị thương của con bé, lau nước mắt cho nó, sau đó trấn an cảm xúc cho nó: "Mịch Nhi ngoan, con ghét ai muốn gặp ai, muốn cái gì hay muốn cái gì, chỉ cần con khóc, chúng ta theo ý con. . . . . ."

      Mịch Nhi sụt xịt mũi, chớp chớp đôi mắt thỏ, cong miệng lên bốc đồng la lớn: "Hai người sao? Vậy con muốn chuyện riêng với hai người! Có việc con chỉị muốn cho cha và mẹ nghe, những người khác thể cho nghe!"

      "Mịch Nhi . . . . . ." Tố Tâm khó xử nhìn Liên Hoa và Tiểu Bạch, đành nuông chiều con chút, nhưng nếu như có câu của Mịch Nhi, mà muốn đuổi Liên Hoa và Tiểu Bạch ra ngoài, thể có cách nào mở miệng.

      Liên Hoa lại quan tâm : "Mịch Nhi muốn chuyện riêng với hai người, đây là chuyện tốt, tôi và Tiểu Bạch ra ngoài là được. Tố Tâm, Mục Thần, nếu như hai người có thể lắng nghe những lời con bé , nhất định rất có ích trong việc trao đổi sau này."

      "Đúng vậy, mọi người cứ chuyện trước, con và mẹ ra ngoài!" Tiểu Bạch lặng lẽ cười , đánh ám hiệu làm theo kế hoạch về phía Mịch Nhi, sau đó mới cùng Liên Hoa ra khỏi phòng.

      Rất nhanh, trong phòng chỉ còn ba người Mịch Nhi và cha mẹ, Mịch Nhi nhớ lại lần nữa những gì Tiểu Bạch dạy cho mình..., mới chậm rãi mở miệng : "Con nghe được, chuyện cha và mẹ tranh cãi ầm ĩ ở trong vườn hoa. Hai người muốn tách ra vĩnh viễn, muốn để cho con theo trong hai người đúng ? Con rất buồn, nếu như hai người muốn làm như vậy, con chán ghét hai người, để cho con thể gặp lại cha hoặc mẹ, đây chính điều hai người thương con sao!"

      "Mịch Nhi . . . . . ." Tố Tâm và Mục Thần bị con chỉ trích im lặng cúi đầu, quả nhiên, bọn họ cãi vả để khiến con bé nghe thấy, cho nên mới tạo thành chuyện lớn này, suýt nữa gây thành chuyện mất tích. . . . . .

      "Hai người quyết định rồi sao? Cuối cùng kết quả cãi vả là gì? Là muốn để cho con vĩnh viễn sống ở trụ sở ra được, hay là muốn con thể gặp người ngoài?" Mịch Nhi bức ép hỏi.

      Chương 54: chút cũng được?

      Mịch Nhi hừ tiếng, tiếp tục thao thao bất tuyệt : "Hừ, mặc kệ kết luận của hai người là gì, con chỉ muốn cho hai người biết, nếu như sau này chỉ có thể phải có tình thương của cha hoặc là tình thương của mẹ, con tình nguyện cần người nào! Về sau con sống vĩnh viễn sống ở trong nhà Tiểu Bạch, vĩnh viễn đều thấy hai người! Lời của con cũng phải là muốn thương lượng cùng hai người, đây chính là quyết định của con!"

      "Mịch Nhi! Con gì vậy!" Mục Thần và Tố Tâm đồng thời sốt ruột, "Làm sao con có thể tùy hứng như vậy!"

      "Tại sao những lời con là tùy hứng, cha mẹ có thể tự tiện quyết định, căn bản cũng quan tâm đến ý kiến của con. . . . . ." Mịch Nhi ngẩng đầu lên, có Tiểu Bạch chỉ đạo, trong lòng bé có thêm sức mạnh, nhưng mà mặt lại cố ý biểu đau lòng cực độ, vẻ mặt quật cường chịu đựng được khóc, "Con quyết định ở lại đây, hai người muốn trở về căn cứ trở về căn cứ, muốn về nước Mỹ về nước Mỹ, dù sao con cũng cùng hai người! Ở lại chỗ này, ít nhất hai người vẫn còn có thể dành chút thời gian đến thăm con, ít nhất là con có thể thường thấy cha và mẹ, chứ phải vĩnh viễn chỉ có thể bên cạnh người, con muốn hai người cùng nhau thương con. . . . . ." xong lời cuối cùng, Mịch Nhi cũng tự giác bật khóc thành tiếng.

      Tố Tâm bị lời của Mịch Nhi làm cho đau lòng, tay run rẩy ngừng vuốt ve mái tóc dài của con , thào an ủi: "Mịch Nhi, con đừng buồn, chúng ta đều thương con, đều lòng con. . . . . ."

      "Bảo bối, cha muốn khiến con đau lòng, cha chỉ muốn chăm sóc con tốt hơn. . . . . ." Mục Thần bởi nước mắt của Mịch Nhi, miệng lưỡi bình thường sắc bén, thế nhưng bây giờ lại vụng về, "Mịch Nhi, con muốn như thế nào, con , cha và mẹ nghe theo con--"

      "Con tin, hai người chịu nghe lời của con. . . . . ." Mịch Nhi lau nước mắt lung tung, nhìn lén cha mẹ từ giữa kẽ tay, cố ý nức nở , "Dù sao con cái gì hai người đồng ý, cho nên cứ để con khóc --"

      "Mịch Nhi, trước tiên con cứ xem, chỉ cần chúng ta có thể làm được, chỉ cần có chút hợp lý, nhất định nghe lời con!" Tố Tâm và Mục Thần trước sau bảo đảm .

      " sao?" Mịch Nhi rời ngón tay ra, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hai người, gằn từng chữ , "Cho dù. . . . . . Cho dù con muốn cha và mẹ ở chung chỗ, muốn quan hệ của hai ngươi giống như dì Liên và chú Triển cũng được sao?"

      "Cùng ta ( ta ) ở chung chỗ? Tuyệt đối thể nào!"

      Lại cùng lúc, Tố Tâm và Mục Thần chỉ vào đối phương, lớn tiếng thét lên từ chối.

      "Hừ, lừa gạt! Mới vừa rồi còn hợp lý nghe con!" Mịch Nhi lại xoay người vùi đầu vào gối, "Hu, mới thử chút muốn, vậy mà vừa nãy còn hứa hẹn với con làm gì. . . . . ."

      "Mịch Nhi, phải chúng ta muốn đồng ý, mà là . . . . . là có cách nào được." Tố Tâm nhìn Mục Thần chút, cười khổ .
      dunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Bồi dưỡng tình cảm

      Nhìn sắc mặt trầm của Mục Thần, vẻ mặt Tố Tâm cũng kém hơn, hiển nhiên cũng có thể cảm nhận được chén ghét của Mục Thần đối với mình, cũng giống vậy, chưa từng muốn tiếp nhận ta, mà đối với nguyện vọng của con , hai người bọn họ thể thực .

      và Mục Thần chỉ có gắn liền với Mịch Nhi, bọn họ quen nhau cũng chỉ vì việc lấy trộm tinh trùng, làm sao có thể có được kết cục hoàn mỹ như Mịch Nhi mong muốn đây?

      Mục Thần cũng trầm mặc chấp nhận, nguyện vọng của Mịch Nhi thể khiến thực được, có thể bởi vì Mịch Nhi tồn tại mà hận là tốt rồi, tuyệt đối thể cùng tạo ra gia đình hạnh phúc !

      "Nhưng cho tới bây giờ hai người chưa từng thử qua, thử chút làm sao biết được có biện pháp chứ?" Mịch Nhi xoay người lại, đôi mắt màu tím chứa đựng mong đợi, "Mẹ, cha, con nghe tình cảm cũng có thể bồi dưỡng, con cũng nghe gì là nhất định thể làm, chừng. . . . . . chừng cha và mẹ thử chút có cảm giác, nhà chúng ta lại có thể ở chung chỗ đấy chứ. . . . . ."

      "Mịch Nhi . . . . . ." Tố Tâm lắc đầu cái, "Con cũng nên biết, có những chuyện, thể nào thể nào, dù cố gắng cũng vô dụng --"

      "Con vẫn muốn cố gắng, nếu như ngay cả thử cũng thử, con chấp nhận!" Mịch Nhi lấy ra đòn sát thủ lớn nhất mà Tiểu Bạch dạy cho mình, la lối om sòm cố chấp, bé nhảy giường bệnh, giằng co đối với hai người, ngang ngược hét to, "Bây giờ hai người chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đồng ý con bồi dưỡng tình cảm, bất luận là có kết quả, đến lúc đó con cũng nghe lời hai người xắp xếp hoặc là phải để con vĩnh viễn ở lại nhà Tiểu Bạch, hai người hãy tự trờ về nhà của mình!"

      Tố Tâm và Mục Thần nhìn thẳng vào mắt nhau trao đổi, bây giờ hai người bọn họ đều có cách nào đối với Mịch Nhi, nếu như khiến cho con bé hết hi vọng đối với bọn họ, bọn họ cố gắng chút làm sao. . . . . .

      "Con , con muốn chúng ta bồi dưỡng tình cảm thế nào? Muốn làm ở đâu, cầu bao nhiêu thời gian, con mới có thể hài lòng?" Cuối cùng Mục Thần quyết định, thay vì khiến Mịch Nhi muốn ở lại bên cạnh mình, tình nguyện tiếp nhận cái việc bồi dưỡng tình cảm này.

      Ít nhất, lựa chọn này còn có giới hạn thời gian, đến lúc đó Mịch Nhi phát nguyện vọng của nó thể nào thực được, nó ngoan ngoãn cùng về nhà.

      Mịch Nhi cũng nhìn thấy Tố Tâm gật đầu, mới hân hoan giơ ngón tay lên : " năm, con hi vọng cha và mẹ có thể ở riêng chỗ, bồi dưỡng năm tình cảm! Con muốn hai người như hình với bóng, bất luận tới chỗ nào cũng cũng phải ở cùng nhau, thời gian ở chung mỗi ngày phải mười tiếng! Hai người thể cố ý lời nào cố ý tiếp lời, phải luôn chuyện, còn phải --"

      Mịch Nhi bắt đầu chỉ đạo tất cả những gì Tiểu Bạch , bé cũng tin, nếu như cha và mẹ có thể nghiêm túc thực những việc này, trong vòng năm bồi dưỡng được chút tình cảm nào!









      Chương 56 rời

      Tố Tâm và Mục Thần gần như nghe đến ngây người, Mịch Nhi ra những cầu này, quả chính là muốn buộc họ chung chỗ, muốn họ sống chung lâu ngày, thể chút quen thuộc!

      "Chờ -- chờ chút!" Mục Thần cắt đứt bộ dạng liên miên của Mịch Nhi, "Mịch Nhi, con muốn cha và Tố Tâm rời , vậy còn con, chẳng lẽ năm này con cùng chúng ta, vậy con phải làm thế nào? Ai tới chăm sóc con, ai có thể trông coi con trầm mê thí nghiệm--"

      "Đương nhiên con ở đây chờ hai người trở lại!" Mịch Nhi chuyện đương nhiên, đem những lời Tiểu Bạch dạy bảo giải thích thành thạo, "Con ở chỗ này năm rồi, dì Liên và chú Triển thấy phiền khi chăm sóc con năm nữa đâu? Mặc dù hai người bồi dưỡng tình cảm, nhưng tuyệt đối cho phép trở lại, con sống ở đây hai người cứ yên tâm ! Về phần con. . . . . . Ừm, năm nay con năm tuổi rồi, con cùng Tiểu Bạch thương lượng xong, chờ hai người vừa rời , chúng con cùng Tiểu Muội Tiểu Hắc học, tiếp thu giáo dục bình thường như những đứa trẻ khác! Nếu như sau này ở trong trường học nghiêm khắc bắt buộc nghỉ ngơi, con thể có nhiều thời gian sống trong phòng thí nghiệm nữa?"

      Tố Tâm bị quyết định của Mịch Nhi làm lặng người, hoàn toàn nghĩ tới tiểu thiên tài thông minh của mình lại muốn đến trường học, trình độ học tập của nó ràng vượt qua các bạn cùng lứa gấp mấy lần, đây là muốn học hay muốn chơi!

      Mục Thần vẫn còn muốn : "Nhưng. . . . . ."

      " có nhưng nhị gì hết! Mà, mới vừa đến chỗ nào ý nhỉ? Con tiếp. . . . . ." Mịch Nhi vung tay lên, căn bản để ý tới cha mẹ lộ vẻ khó sử, cố gắng quyết định tẩy não cho họ, "Trong năm này hai người được trở lại, sau đó ít nhất mỗi ngày lại pahỉ chụp chung bức ảnh gửi về.

      Cho dù Tố Tâm và Mục Thần bị đống điều kiện của Mịch Nhi làm cho đầu óc choáng váng, thế nhưng cuối cùng Mịch Nhi vừa đấm vừa xoa, la lối om sòm lăn lộn, cố tình gây , lấy chết uy hiếp, hai người thể đem Mịch Nhi giao phó cho vợ chồng Liên Hoa lần nữa, bất đắc dĩ bước lên hành trình bồi dưỡng tình cảm.

      Mịch Nhi vui mừng hân hoan đưa mắt nhìn theo cha mẹ rời , sau đó lôi kéo cánh tay Tiểu Bạch ngừng cám ơn, Tiểu Bạch vẫn còn phụng phịu lời nào, cậu rất sợ chính mình lên tiếng nhịn được bật cười, Mịch Nhi ngốc, mặc dù cậu nghĩ ra kế muốn giúp bé thực nguyện vọng, thế nhưng hơn nữa phải để bé ở bên cạnh mình!

      Tiểu Bạch ho mấy tiếng, nắm lấy cánh tay Mịch Nhi : " xin phép mẹ chuyện học, cũng báo danh với trường học, đợi đến tháng 9 khai giảng, chúng ta cùng học!"

      "Vâng!" Mịch Nhi ngẩng đầu lên, cười cong cả đôi mắt.

      Thời gian thấm thoát, trong lúc vô tình, bốn đứa trẻ cũng trải qua cuộc đời học sinh, nghênh đón nghỉ đông mỗi năm lần. Mà Tố Tâm và Mục Thần, cũng rời hơn nửa năm.

      Nhưng ngay tại thời điểm lễ mừng năm mới, tin tức chấn động mọi người.

      Chương 57: Trở về căn cứ!

      Cách lễ mừng năm mới tuần, Mịch Nhi nhận được điện thoại Tố Tâm gọi từ Pháp về, mang tới tin tức Mịch Nhi vừa vui vừa sợ.

      "Cái gì? Em bé của chú Joe sắp sinh rồi sao!" Mịch Nhi cầm điện thoại kêu to, suýt nữa kích động vứt điện thoại , " hay giả vậy, chú Joe sắp được làm cha rồi Nhưng? Bởi vì tình trạng của bảo bảo có chút nguy hiểm,cho nên mẹ phải trở về căn cứ chăm sóc và đỡ đẻ cho phụ nữ có thai sao? Cha cũng phải theo mẹ về căn cứ chứ? Hỏi con muốn hay sao? Đương nhiên rồi, đương nhiên là con cũng muốn trở về!"

      "Cũng biết nhất định là con muốn xem, cho nên mẹ mới cho con biết. Nhưng mà lúc trước con có rằng cho cha mẹ trở về gặp con, những điều kiện lần này có thể hạn chế hủy bỏ được chứ?" Tố Tâm ở đầu bên kia cười , "dì Joe sắp đến ngày sinh, vì vậy chú Joe của con còn phải chăm sóc dì ấy cho nên thể tự mình đến đón chúng ta trở về, chỉ là ngày mai có người khác mang theo máy bay trực thăng tới Pháp để đón cha mẹ, đại khái chễ ngày mới có thể quay về thành phố K đón con...con nhớ ở nhà ngoan ngoãn chờ tin tức tốt là được rồi."

      Mịch Nhi gật đầu liên tục: "Vâng vâng, những điều hạn chế kia lập tức hủy bỏ! Hì hì, vẫn là mẹ hiểu con nhất, chú Joe thương con như vậy, làm sao con lại có thể bỏ lỡ được việc bảo bảo nhà chú ra đời? Hi vọng bảo bảo tiểu công chúa dễ thương giống như Tiểu Muội, còn con là người chị rất thương em ấy. . . . . . Nhất định mẹ phải đón con trở về căn cứ đấy nhé!. . . . . .Hẹn gặp lại mẹ!"

      "Em phải trở về căn cứ sao? Tại sao lại phải , dì Tố muốn tới đón em sao?" Tiểu Bạch vào phòng, vừa lúc nghe thấy câu cuối Mịch Nhi mới , khỏi thầm nhăn mày. Cậu giữ chặt Mịch Nhi hưng phấn, kinh ngạc hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Ha ha, Tiểu Bạch, em sắp là chị đấy!" mặt Mịch Nhi thể giấu được sắc mặt vui mừng, "Đại khái ngày mai cha mẹ tới đón em...em cùng họ trở về căn cứ, sau đó thấy bảo bảo ra đời!"

      "Cái... cái gì!" Tiểu Bạch kinh ngạc trợn tròn cả mắt, "Em. . . . . . Em là, là dì Tố và chú Mục Thần có em bé sao!"

      " linh tinh gì vậy!" Mịch Nhi buồn cười gõ vào lồng ngực Tiểu Bạch cái, "Là chú Joe ở căn cứ sắp làm cha rồi! Chính là thiên tài chế tạo máy móc vũ khí mà em tới đó, chú Joe rất thương em và chăm sóc mẹ! Mẹ phải trở về đỡ đẻ cho dì Joe, cha cùng thăm, em cũng muốn trở về căn cứ nhìn xem bảo bảo ra đời. . . . . ."

      "Ồ!" Tiểu Bạch thở phào nhõm, suýt nữa câị bị lời Mịch Nhi hù dọa, cậu cũng biết, dì Tố và chú Mục Thần rời nửa năm, bất luận thế nào họ cũng thể tiến triển tới được trình độ sắp sinh em bé.

      Chương 58: Làm vợ

      Nhưng trong nửa năm này, quan hệ của Tiểu Bạch và Mịch Nhi tốt lên gấp mấy lần. Cho dù Tiểu Bạch nhập học trực tiếp học tới lớp năm, nhưng mà Mịch Nhi cố chấp muốn cùng em học ở nhà trẻ, cho nên ở trường bốn đứa chia làm hai lớp, nhưng người Tiểu Bạch này lại hết sức thân thiết chăm sóc cho em trai và em , cùng Mịch Nhi học tập và về nhà, sống chung lâu ngày, cậu cũng nắm trong tay sở thích của Mịch Nhi.

      Cậu ở cùng Mịch Nhi cũng thường nghe được bé kể lại tình trạng gần đây của cha mẹ, bức ảnh đầu tiên mà dì Tố và chú Mục Thần chụp đều thấy lúng túng, càng về sau sông băng tan rã có được chút ánh mắt trao đổi, có thể ràng nhận thấy tình cảm của họ cũng phát triển. Mặc dù, cách xa hy vọng Mịch Nhi mong muốn vô cùng.

      Chỉ là, nếu như dì Tố cũng đồng ý mang theo chú Mục tới căn bản bí mật cho bất kỳ người ngoài vào, hai người cũng có thể mang theo Mịch Nhi"Vợ chồng cùng nhau trông nom việc nhà", hình như hơn nửa năm qua, tình cảm bồi dưỡng cực kỳ hiệu quả. . . . . .

      Nhưng mà, tại sao Mich Nhi lại muốn bỏ cậu ở lại để còn trở về, chẳng lẽ em ấy cũng muốn dẫn cậu tới xem nơi em ấy sinh ra hay sao!

      "Mịch Nhi, tất cả gia đình em phải về căn cứ sao?" Tròng mắt màu đen của Tiểu Bạch chợt lóe, lặng lẽ bày bày ra cạm bẫy, "Vậy có thể cùng hay ?"

      "Hả?" Mịch Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, " Tiểu Bạch, cũng muốn sao? Nhưng. . . . . . Nhưng mẹ rằng, vị trí căn cứ là cơ mật, tuyệt đối thể tiết lộ cho người ngoài nào. . . . . ."

      " là người ngoài sao?!" Tiểu Bạch vừa nghe thấy vậy liền tối sầm mặt, quả vẫn phải mạnh mẽ tẩy não Mịch Nhi chút. Mấy tháng này cậu vẫn ngừng liên tục truyền thụ "Mịch Nhi chính là vợ nuôi từ bé của Liên Tĩnh Bạch này" cái việc quan trọng này, em lại có thể dám quên!

      Tiểu Bạch chậm rãi nâng khóe môi lên, gõ lên trán Mịch Nhi, giọng bao hàm uy hiếp: "Mịch Nhi, tại sao là người ngoài được chứ? Em là vợ tương lai của , chẳng lẽ nên mang theo người nhà là theo, cùng nhau trở về căn cứ hay sao?"

      "À, đúng vậy, em quên rằng mình đồng ý làm vợ của rồi. . . . . ." Mịch Nhi bừng tỉnh hiểu ra, tay trái vỗ tay phải , "Nếu như vậy, Tiểu Bạch có thể cùng! Dù sao mẹ cũng tin ... hẳn để lộ bí mật chuyện này. . . . . ."

      "Như vậy còn được!" Tiểu Bạch giống như an ủi động vật, xoa xoa lên đầu Mịch Nhi, "Mới vừa rồi phải em là ngày mai dì Tố tới thành phố K đón em ư, cái này phải cho mẹ biết, chúng ta cùng rời !"

      xong, Tiểu Bạch mạnh mẽ lôi kéo Mịch Nhi tìm Liên Hoa: "Mẹ, chúng con muốn xin nghỉ! Năm nay ở nhà để đón năm mới nữa, con muốn cùng Mịch Nhi tới căn cứ chơi!"

      Liên Hoa còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Hắc bên liền vượt lên trước giơ tay kêu la: "Đại ca, muốn đâu vậy? Em cũng muốn !"

      Chương 59: Châm chọc

      "Chúng ta chơi, Tiểu Hắc, em đừng quấy rối!" Tiểu Bạch vừa gõ đầu em trai, lập tức mở miệng từ chối, "Chỗ và Mịch Nhi muốn phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện tới, em cứ ngoan ngoãn ở nhà !"

      "Tại sao em được!" Tiểu Hắc đẩy tay trai ra, mạnh miệng : " Quan hệ của em và Mịch Nhi cũng rất tốt, cũng phải là người ngoài! Em cũng muốn tới căn cứ bí mật đó!"

      "Tiểu Hắc, mặc dù chúng ta cũng rất thân thiết, nhưng em thể tới căn cứ được. . . . . ." Mịch Nhi đứng ở bên cạnh Tiểu Bạch, khua tay dụ dỗ Tiểu Hắc , "Nếu như quan hệ của chúng ta với Tiểu Bạch, cũng giống nhau, nên là người ngoài rồi"

      "Tại sao vậy!" Tiểu Hắc suýt phát điên, khua miệng bực bội, " trai và em đều cùng biết chị, trong học kỳ này em còn là bạn học của chị, sao chúng ta lại là người ngoài!"

      "Bởi vì. . . . . . Bởi vì và Mịch Nhi trở thành người nhà, lần này người nhà chúng ta và dì Tố chú Mục Thần trở về căn cứ!" Khóe miệng Tiểu Bạch chứa đựng nụ cười, "Mịch Nhi phải dẫn theo người chồng tương lai là cùng , em sao? Em lấy thân phận gì !"

      "Này Này! cả, chị dâu, hai người muốn cười nhạo em trai độc thân này sao!" Tiểu Hắc dứt khoát châm chọc hai người, cậy mạnh , "Em vẫn muốn tới căn cứ kia, để tìm người vợ tương lại! Nhất định hai người phải mang em !"

      "Cái gì, cái gì vậy? Mọi người gì vậy?" Giọng của ba người quá mức ồn ào, khiến em ở căn phòng cách vách cũng bị đánh thức, bé ngáp ngắn, dụi mắt vào trong phòng, " cả, hai, hai người muốn đâu, em có thể cùng ?"

      "Sao em lại ra ngoài rồi!" Tiểu Bạch cùng Mịch Nhi đồng thời lo lắng kéo em ngồi xuống, "Mấy ngày nay em phát sốt, nên nghỉ ngơi tốt--"

      Tiểu Hắc cũng giúp em phủ thêm thảm mỏng, giựt giây : " xem, Tiểu Muội cũng muốn , cho nên tất cả mọi người chúng ta cùng ! Coi như bốn người cùng nghỉ phép, chỗ này cũng là nơi đặc biệt dùng để nghỉ đông!"

      " được! mình em nháo đủ rồi, làm sao em ấy có thể lặn lội đường xa. . . . . ."

      Liên Hoa bất đắc dĩ nhìn bốn tiểu quỷ tranh chấp thành đoàn, thể lên tiếng khuyên can: "Các con, đừng tranh cãi nữa!"

      Kéo tất cả lớn mấy đứa tới, Liên Hoa nhức đầu day trán, tất cả mọi chuyện khiến hiểu , sau đó bắt đầu nghiêm mặt sắp xếp: "Mịch Nhi muốn cùng cha mẹ trở về căn cứ đúng ? Tiểu Bạch con muốn cùng , nếu như mà bọn họ đồng ý, mẹ có ý kiến, về phần Tiểu Hắc cũng giống vậy, nếu như con có thể lấy được đồng ý của họ, mẹ cũng ngăn cản. Nhưng Tiểu Muội thể , bệnh của con mới vừa chuyển biến tốt, thể ra cửa!"

      Cứ như vậy, Liên Hoa bố trí sắp xếp, cuối cùng Mịch Nhi Tiểu Bạch và Tiểu Hắc chơi cờ, cho đến khi Tố Tâm và Mục Thần trở lại thành phố K, quyết định những người cùng nhau trở về căn cứ: Mịch Nhi, Tiểu Bạch, và Tiểu Hắc!









      Chương 60: Bất đồng

      máy bay trực thăng đến căn cứ bí mật có bất kỳ vệ tinh có thể tìm được, ba đứa trẻ và hai người lớn cộng thêm người điều khiển ôn ào lúc nào nhàn rỗi.

      Tiểu Hắc lôi kéo Tiểu Bạch và Mịch Nhi chơi trò chơi tìm báu vật, cuối cùng từ lúc bắt đầu hưng phấn ra cửa chạy loạn cho nên mệt mỏi, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc nằm xuống ngủ mất rồi. Bình thường bọn chúng cũng đều ngồi máy bay tư nhân chơi khắp nơi, chỉ là lần này có cha mẹ cùng, lại còn đến nơi có chút thần bí, cho nên bọn chúng vui mừng bỏ giây cương, chỉ mới lúc đầu hưng phấn, sau đó cũng nhanh bình tĩnh lại.

      Mịch Nhi bỏ lại hai người, chạy nhanh tìm Tố Tâm và Mục Thần, líu ríu ngừng hỏi thăm cha mẹ được gặp hơn nửa năm. bé có quá nhiều chuyện muốn biết, những ngày tháng này bọn họ đâu, gặp được chuyện gì, có nhớ bé hay . . . . . .

      Vẫn hỏi tới cùng, cũng khiến bé hài lòng, sau đó Mịch Nhi hỏi đến trọng điểm: "Mẹ, con vẫn chưa kịp hỏi, chú Joe và dì Joe quen biết lúc nào vậy, tại sao có bảo bảo nhanh như vậy?"

      "Mẹ cũng biết, chỉ là chợt nhận được điện thoại của chú Joe, trực tiếp thông báo muốn mẹ trở về, rằng em bé của chú ấy ổn. Về phần người mẹ là ai, bọn họ phát triển quan hệ lúc nào, chú ấy cũng kịp cho mẹ biết. Vả lại, chúng ta rời khỏi căn cứ hai năm rồi, rất nhiều chuyện cũng thay đổi. . . . . ."

      "Đúng vậy a, lúc chúng ta rời , chú Joe chỉ thích chuyện làm ăn chứ tình cảm, chỉ thích vũ khí thích phụ nữ, hì hì, xem con trở về cười nhạo thế nào!" Mịch Nhi che miệng cười trộm, "Nhất định là chú ấy rất quý dì Joe, Nếu nóng nảy muốn gọi mẹ về!"

      "Được rồi, con trở về có thể tận tình cười nhạo chú ấy, chỉ là cho cười nhạo em trai hoặc em đó!"Tố Tâm dịu dàng cười, so sánh với lạnh lùng nửa năm trước, chút tình cảm riêng, đôi mắt lạnh lùng có nụ cười, "Chú Joe của con cũng như trai chăm sóc mẹ, nếu thấy chú ấy tìm được hạnh phúc gia đình, mẹ cũng thấy vui mừng."

      "Trở về căn cứ, nhất định em phải giới thiệu ta cho tôi biết." Mục Thần nhìn hai mẹ con trò chuyện với nhau vui vẻ, nhàng kéo lấy cánh tay họ nắm chặt, bao lấy cánh tay bé của Mịch Nhi trong lòng bàn tay, cũng thể tránh khỏi đụng chạm thân mật với , "Vẫn nên chăm sóc mấy người đó, tôi cũng muốn cám ơn bọn họ --"

      "Uhm." Tay Tố Tâm run lên, cũng có tránh né, gật đầu cái, khóe mắt có vài gợn sóng lay động.

      Mịch Nhi nghiêng đầu chút, tại sao bé cảm thấy, giữa cha và mẹ, mơ hồ có có chút khác lạ đây?

      Chương 61: Căn cứ

      Máy bay trực thăng chở mọi người, xuất phát từ thành phố K, tốn gần ngày mới tới hoang mạc mênh mông che dấu căn cứ bí mật.

      Người phi cơ được phái tới đón nhóm người Tố Tâm sớm liên lạc với nhân viên bảo an của căn cứ, xác nhận thân phận những người máy bay xong, căn cứ thu hồi tất cả vũ khí phòng ngự và công kích, bắn ra tín hiệu chỉ đường cho máy bay.

      Khi máy bay trực thăng hạ cánh, hoang mạc chợt rung động, vốn là cồn cát nhâp nhô tự nhiên lúc này giống như bị bão lốc, cát bay tán loạn, ở giữa cồn cát xuất cái cửa sắt lớn. Mọi người đứng ở ngoài cửa, cũng có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn bên trong sáng như ban ngày, cùng rất nhiều dụng cụ kiểm tra chỉ có thể nhìn thấy trong phim khoa học viễn tưởng, đại khái chính là phương pháp bảo vệ căn cứ?
      Tố Tâm dắt Mịch Nhi xuống máy bay, quay ra với Mục Thần và Tiểu Bạch Tiểu Hắc há hốc mồm nhìn mọi thứ trước mắt: " đến căn cứ, còn mau xuống, chúng ta mau vào thôi!"

      "Oa!" Tiểu Bạch và Tiểu Hắc liếc mắt nhìn nhau, từ trong đáy lòng phát ra tiếng than sợ hãi, "Căn cứ lại giấu ở đây!"

      Ngắm nhìn tất cả biển cát xung quanh, Tiểu Bạch tin tưởng, nếu như có tín hiệu của căn cứ chỉ đường, bất kể là ai cũng thể phát , lại còn được giấu ở dưới lòng đất, nhất định người nghĩ ra là thiên tài, mới có thể tạo ra xây dựng căn cứ như vậy!

      "Hì hì!" Mịch Nhi quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch luôn giả̉ trang bộ dạng người lớn cũng mang bộ mặt giật mình, khỏi vểnh môi nở nụ cười, " Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, mau lại đây! Bên trong khiến mọi người còn giật mình hơn!" bé cũng biết, chỉ cần thấy căn cứ lần đầu, ai cũng kinh ngạc!

      Tố Tâm cũng khẽ cười, cũng thể nhắc nhở Mục Thần sững sờ: "Mục Thần, cũng đừng đứng ở cửa mà nhìn thôi! Chút nữa vào phải chăm sóc Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, nên tụt lại phía sau, căn cứ có rất nhiều nơi nguy hiểm, phải trông chừng bọn chúng thể chạy loạn."

      "À, Được rồi --" Mục Thần gật đầu cái, dắt Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, đuổi theo bước chân của Tố Tâm và Mịch Nhi, qua cánh cửa lớn.

      Kể từ khi vào căn cứ, Tiểu Bạch phát hai mắt và não của mình thể hoạt động, với tất cả kiến thức và kinh nghiệm của cậu hình như cũng thể thích ứng được nơi này, nơi này. . . . . . chính là địa phương nghiên cứu phát minh sáng tạo khoa học.

      Bên ngoài hai bên hành lang khắp nơi căn cứ đều là các phòng thí nghiệm, Thỉnh thoảng Tiểu Bạch có thể nhìn thấy tình hình trong phòng khi qua cánh cửa : trong mỗi căn phòng đều có người hết sức chuyên chú tiến hành các loại thí nghiệm, thao tác các loại dụng cụ thiết bị biết tên, phòng thí nghiệm đề cập đến các lĩnh vực, khiến cho người ta nên lời!

      Chương 62: Khó giải quyết

      Có thể cùng bọn họ chuyên tâm nghiên cứu khoa học, những nhân viên nghiên cứu khoa học này đối với người ngoài cũng rất lạnh lẽo.

      Tiểu Bạch cực kỳ mẫn cảm phát giác, thỉnh thoảng hành lang thấy vào ông già tóc trắng mặc áo choàng trắng, tất cả bọn họ đều đối với đoàn người làm ngơ, cho dù liếc thấy dì Tố Và Mịch Nhi sinh sống ở đây từ , cũng khiến họ chú ý.

      Ở chỗ này, hình như chỉ có kiến thức và thành quả, những thứ khác cũng phân biệt nặng .

      Có lẽ cũng chỉ có chỗ này, mới có thể bồi dưỡng ra được dì Tố lạnh lùng điên cuồng nghiên cứu khoa học, để dì ấy vì y học tiếc bất kì thứ gì.

      Nghĩ tới đây, Tiểu Bạch khỏi may mắn, may là Mịch Nhi của cậu có tính cách này!

      Nhưng dì Tố định nuôi dưỡng con thế nào? ràng hoàn cảnh trong căn cứ vốn có tình người, nhưng lại giáo dục ra Mịch Nhi linh động hoạt bát, quả giống như biến dị . . . . . .

      Nhưng chờ Tiểu Bạch trầm tư suy nghĩ vấn đề này, bị loạt tiếng chuông điện thoại thức tỉnh.

      "Joe, em mới vừa đến căn cứ!" Tố Tâm nghe điện thoại, nhàng , nhưng vừa nghe đối diện , giọng lập tức trở nên khẩn trương: "Cái gì? sản phụ suất triệu chứng sinh non sao? Nếu như ấy mang bệnh tim khi mang thai, bây giờ sinh non rất khó giải quyết. . . . . . Em biết rồi! Mọi người đưa ấy đến phòng thí nghiệm thứ ba, hãy bảo bác sĩ của căn cứ kiểm tra thế nào? Em chạy tới làm phẫu thuật! yên tâm, chỉ cần có tia hi vọng, em dùng hết sức mình giúp đỡ mẹ con bình an!"

      Tố Tâm cúp điện thoại di động, chỉ kịp với Mịch Nhi: "Mẹ phải đỡ để cho bảo bảo rồi, Mịch Nhi, con mang bọn họ tới chỗ ở chúng ta xắp xếp trước, con còn nhớ đường đúng ? Mẹ phải đây!" xong, Tố Tâm liền chạy , chỉ vừa xoay người thấy tăm hơi.

      "Ai nha, tại dì Joe sắp sinh rồi!" Mịch Nhi dậm chân, trong lòng cũng nóng nảy, bé xoay người nhìn mục Thần và Tiểu Bạch Tiểu Hắc , "Mẹ vội trước, muốn con mang mọi người tới chỗ ở . . . . . . Cha và Tiểu Bạch Tiểu Hắc có thể nghỉ ngơi, còn con tới phòng thí nghiệm xem bảo bảo ra đời. . . . . ."

      "Chúng ta cùng nhau tới đó !" Trăm miệng lời, Mục Thần và Tiểu Bạch Tiểu Hắc đồng thời lên tiếng.

      Đôi mắt màu tím của Mịch Nhi chớp chớp, suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn gật đầu, bé mang theo đoàn người chạy về căn phòng thí nghiệm thứ ba trong căn cứ, nơi đó chính là địa phương cất giữ tất cả thuốc mem, chuẩn bị chờ đợi để làm giải phẫu, cùng nhau nghênh đón sinh mệnh mới.



    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63: Khó có thể miêu tả

      "Đến rồi, chính là chỗ này!"

      Mịch Nhi mang theo mọi người tới phòng thí nghiệm thấy chú Joe ngừng loanh quanh trước cửa, Joe là người luôn luôn có tinh thần sáng lạng bây giờ mặt viết đầy lo âu và nóng nảy, mái tóc màu vàng đầu giống như vừa mới đọ sức mà rối mù, nhưng ánh mắt nhìn chằm chú về phía phòng thí nghiệm, quả chính là mỏi mắt mong chờ trong lòng yên.

      bé tiến lên ôm lấy cánh tay Joe, hỏi "Chú Joe, con trở về! Mẹ có ở bên trong ? Tình huống bây giờ thế nào!"

      "Mịch Nhi. . . . . . Mịch Nhi, là con à. . . . ." mặt Joe toàn là mồ hôi lạnh, cho dù thấy được Mịch Nhi mà mình luôn luôn cưng chiều, ta cũng lộ ra nụ cười, "Tố Tâm ở bên trong phẫu thuật, tình huống cụ thể thế nào chú cũng biết. . . . . . ấy tốt nhất là chú nên vào, tránh ảnh hưởng bọn họ phẫu thuật--"

      "Hả, chú ở ngoài cửa chờ đợi mà lo lắng như vậy, vào nhìn thấy máu nhất định càng phiền toái . . . . . . Chú yên tâm, nhất định mẹ giúp bảo bảo và dì Joe bình an vô , chú yên tâm !" Mịch Nhi lôi kéo Joe ngồi ngồi xuống ghế dựa trước cửa, an ủi , "Thừa dịp lúc này cháu giới thiệu cho chú vài người có được hay ? Chú Joe, vị đẹp trai này chính là cha cháu Mục Thần, hai người này là Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, còn cha, đây chính là người vẫn luôn chăm sóc con và mẹ, chú Joe--"

      "À, là cha của Mịch Nhi sao--" Căn bản là Joe cũng có chú ý tới giới thiệu của Mịch Nhi, vì tất cả tâm tư đều đặt lên người vợ con trong phong phẫu thuật, chỉ là chậm rãi trả lời, "Chào mọi người--"

      Mục Thần cũng để ý Joe hồn bay phách lạc, chỉ lo lắng vợ con khó sinh, dù long trời lở đất cũng rất khó hấp dẫn được chú ý của ta, nên bây giờ Joe làm gì cũng có thể được tha thứ.

      Nhưng Mục Thần cũng hơi cảm thấy mất mát, vì loại cảm giác chờ đợi mẹ con bình an ở ngoài phòng sinh này, cho tới bây giờ cũng được trải qua, cho dù con lớn.

      Mục Thần đứng dậy khỏi ghế, nhìn thấy cảnh tượng hơi mờ phòng thí nghiệm,có đám người mặc áo trắng giống nhau, đeo khẩu trang và bao tay bác sĩ, thế nhưng chỉ liếc mắt là nhận ra Tố Tâm.

      hết sức chuyên tâm phẫu thuật, ánh đèn trong phòng phẫu thuật soi sáng, khiến da còn thấy trong suốt hơn cả áo trắng, tay nắm con dao, khung cảnh nghệ thuật khó mà miêu tả. . . . . .

      Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí có chút nhìn ngây người.

      Cuộc phẫu thuật tiến hành hơn giờ, cuối cùng, Tố Tâm tái mặt ra, cởi khẩu trang xuống, đối mặt với Joe lo lắng gật đầu cười : "Là con , mẹ con bình an, chúc mừng làm cha, Joe!"

      Chương 64: Dịch nhi


      "Hả -- sao!" Joe kích động có lời nào có thể miêu tả được, "Mẹ con bình an sao! vậy có thể vào chưa, muốn nhìn mẹ con họ chút!"

      "Có thể."Tố Tâm mỉm cười, cũng gật đầu với Mịch Nhi chăm chú lắng nghe bên cạnh, "Con cũng có thể xem bảo bảo chút, chỉ cần im lặng được ầm ĩ đến dì Joe vừa làm phẫu thuật xong."

      "Được ạ!" Mịch Nhi vui vẻ gật đầu, lôi kéo Tiểu Bạch và Tiểu Hắc chạy vào bên trong, "Bảo bảo là em , hì hì, em cũng có em ! Chúng ta xem em ấy và người nhà có gì khác nhau--"

      Joe ôm con mái mềm mại trắng nộn, nhìn bé híp mắt ngủ, lại nhìn sang người vợ nằm giường, nụ cười mặt quả rất ngốc, hạnh phúc thể diễn tả.

      "Cám ơn em, Tố Tâm! Nhờ có em kịp thời chạy tới, nếu quả biết thế nào. . . . . ." Joe cảm kích , "Căn cứ vẫn là thể thiếu được bác sĩ giỏi nhất như em, em vất vả rồi --"

      "Còn những lời này làm gì, bây giờ nên đặt tên cho bảo bảo trước." Tố Tâm cười tiếng, "Chúng ta thân như em, lời cám ơn để làm gì."

      "Tên, đúng rồi, đặt tên!" Joe chợt tỉnh ra khi được nhắc nhở, cau mày suy nghĩ hồi, nắm lấy tay vợ mình , "Con của chúng ta gọi là Dịch Nhi, tinh thần sáng láng, có được ?"

      "Uhm." vợ dịu dàng gật đầu, " gọi gì gọi thế, gọi Dịch Nhi . . . . . ."

      "Dịch Nhi, tên đáng !" Mịch Nhi cười cong mặt mũi, vung vẩy đôi tay ngừng kêu la, "Cho con nhìn Tiểu Dịch Nhi chút! Chú, để con ôm Mịch Nhi !"

      Joe cẩn thận để con gãi xuống giường trẻ con sớm chuẩn bị từ trước, vuốt mái tóc dài của Mịch Nhi : "Con cứ nhìn em như vậy thôi, im lặng chút được quấy rầy nhé."

      "Mịch Nhi, Dịch nhi còn , con được bắt nạt em đâu. Mục Thần, ở đây trông mấy đứa nhé, bây giờ tôi và Joe muốn đưa mẹ Dịch Nhi sang phòng chăm sóc." Tố Tâm dặn dò, "Có ít chuyện phải chuẩn bị, lát nữa chúng tôi tới."

      Tố Tâm và Joe vừa rời , Mịch Nhi và Tiểu Bạch Tiểu Hắc vây quanh bên cạnh Dịch Nhi, câu em câu giọng thảo luận.

      Mịch Nhi nghiêng đầu hỏi: "Sao bộ dạng Dịch Nhi và Tiểu Muội giống nhau chứ, kỳ lạ!"

      "Hừ, cái con khỉ này làm sao có thể so sánh với em em!" Tiểu Hắc hừ tiếng, "Em nhà em chính là bạch ngọc đáng vạn người mê, còn con khỉ này nhiều nếp nhăn hồng hồng, có xinh đẹp chút nào!"

      "Tiểu Hắc, gì vậy!" Tiểu Bạch gõ đầu em trai, "Em và Tiểu Muội là sinh đôi, chẳng lẽ em lại còn nhớ bộ dạng em mình khi còn bé sao? em biết...khi em mới vừa sinh ra cũng có rất nhiều nếp nhăn hồng hồng như vậy!"
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65: Té xỉu

      Mịch Nhi gật đầu, cùng Tiểu Hắc lý luận : "Đúng là vậy! Ai lúc mà trả giống con khỉ , đến dì Liên, chú Triển, Tiểu Bạch, em, còn có Tiểu Muội, và ngươi vợ tương lai của em cũng thế đấy! Bây giờ ghét bỏ Dịch Nhi, chẳng lẽ về sau em cũng ghét bỏ vợ mình hay sao!"

      "Nếu như mà vợ tương lai của em có bộ dạng xấu như vậy, em cưới ấy!" Tiểu Hắc chán ghét chỉ vào Dịch Nhi, "Dù sao xứng với em nhất định phải là siêu cấp đại mỹ nhân, em cưới con khỉ xấu như vậy!"

      "Vậy cũng nhất định!" Đôi mắt Mịch Nhi đảo vài vòng, nhìn Tiểu Hắc giậm chân phát điên, bé giảo hoạt hất cằm , "Chú Joe lớn lên rất trai đẹp, dì Joe vừa dịu dàng lại còn xinh đẹp, nhất định Dịch Nhi lớn lên cũng là siêu cấp đại mỹ nhân đấy! Cho nên cẩn thận khi em ấy trưởng thành mê chết em, đến lúc đó xem chị cười nhạo em như thế nào--"

      " thể nào!" Tiểu Hắc lên tiếng phủ nhận, "Tuyệt đối thể nào, chỉ bằng con khỉ này, làm sao có thể mê chết em --"

      "Mấy đưa đừng tranh cãi nữa --" thấy ba đứa càng ngày càng lớn tiếng, Mục Thần ngồi ở bên tới, nhàng cốc đầu mỗi đứa tiểu quỷ cái, "Cẩn thận làm Dịch Nhi thức giấc, con bé khóc lên các con biết dỗ em sao!"

      Vừa dứt lời, Dịch Nhi giường hít cái mũi , mặt nhăn thành nắm, khóc lớn: "Ô oa -- oa oa --"

      "A a a!" Ba đứa trẻ bịt lấy lỗ tai nhảy lên, đúng là ma chui vào lỗ tai, là tiếng khóc đáng sợ!

      "Làm sao vậy làm sao vậy?" may, lúc này Tố Tâm và Joe trở lại, vừa nghe thấy tiếng Dịch Nhi khóc, lập tức chạy nhanh tới, "Mịch Nhi, nhất định là con lại trêu chọc Dịch Nhi --"

      Tố Tâm chạy gấp tới bên giường trẻ, bỗng nhiên mất kiểm soát thân thể, trước mắt bỗng nhiên mờ nhạt, bước chân cũng vững, mềm nhũn ngã xuống đất.

      "Mẹ!" Mịch Nhi nghẹn ngào kêu lên.

      "Dì Tố!" Tiểu Bạch và Tiểu Hắc khẩn trương gọi.

      "Tó Tâm!" Joe chạy nhanh về phía trước, muốn đỡ Tố Tâm ngã.

      Nhưng trước khi Tố Tâm ngã, Mục Thần tiến bộ nhanh tay lẹ mắt ôm lấy người . Mục Thần nhàng đỡ lấy Tố Tâm, lắc lắc bả vai gọi: "Tố Tâm, em làm sao vậy?"

      Mịch Nhi và nhóm Tiểu Bạch cũng chạy tới: "Mẹ (dì), mẹ mau tỉnh lại !"

      "Sắc mặt ấy tái nhợt quá, có phải bởi vì vừa xuống máy bay, tập chung tinh lực cho cuộc phẫu thuật, cho nên ấy mới mệt mỏi mà té xỉu --" Joe có chút áy náy , "Trước mắt hãy đưa Tố Tâm về phòng , tôi gọi bác sĩ khác trong căn cứ tới kiểm tra thân thể cho ấy--"

      Mục thần gật đầu, ôm ngang Tố Tâm lên, theo Mịch Nhi dẫn đường, vội vàng trở về phòng.

      Chương 66: Thân thể thay đổi

      Trong căn cứ, bác sĩ cẩn thận kiểm tra cho Tố Tâm, mới với Mục Thần và đám Mịch Nhi nóng lòng vây trước giường bệnh: "Thân thể Tố Tâm có vấn đề gì lớn, chỉ là có chút mệt nhọc, nghỉ ngơi chút là được rồi. Nhưng mà trong lúc ấy mang thai, tại sao lại cẩn thận như thế--"

      đợi bác sĩ xong, Sắc mặt Mục Thần trở nên khó coi: " ấy-- mang thai! Ông . . . . . . Tố Tâm mang thai!"

      "Thiệt hay giả vậy! Mẹ mang thai bảo bảo sao!" Mịch Nhi trợn tròn hai mắt, thể tin được kêu lên.

      Tiểu Bạch và Tiểu Hắc cũng bị hù sợ, Tiểu Bạch giương mắt sang dí Tố ngủ giường, lại nhìn sang chú Mục, thể nào, trong thời gian nửa năm hai người như hình với bóng theo lời Mịch Nhi, ngờ quan hệ của họ lại có tiến triển đến trình độ này!

      ngờ, khi ở nhà họ Triển cậu chỉ chơi với Mịch Nhi câu"Là dì Tố và chú Mục có em bé", ngờ lại thành . . . . . .

      Mọi người ở đây cũng bị tin tức dọa sợ, còn Tố Tâm mê mang tỉnh lại: "Uhm -- tôi bị sao vậy. . . . . ."

      " có thai hơn tháng, vừa rồi bởi vì mệt nhọc quá độ cho nên hôn mê." Bác sĩ buồn cười nhìn biểu giật mình mặt Tố Tâm, , " sinh Mịch Nhi, bản thân lại là bác sĩ, tại sao thân thể thay đổi cũng biết chứ? Nên giữ gìn cái gì chắc tôi cần nhiều lời, chú ý nghỉ ngơi tốt!" xong, bác sĩ cười ra ngoài.

      "Đứa bé. . . . . Đứa bé hơn tháng --" Tố Tâm theo bản năng vuốt bụng, lẩm bẩm , "Thế nhưng, lại mang thai --"

      Đứa bé hơn tháng, như vậy nhất định là bởi lần ngoài ý muốn đó, chính là lần đầu tiên và Mục Thần vô ý lau súng cướp cò, hai người cũng ngậm miệng muốn nhắc tới chuyện này. . . . . .

      Chính là ngày, theo Mục Thần Australia công tác, biết thế nào, bệnh của Mục Thần được chữa khỏi ngờ tái phát, lại nóng nảy cởi quần áo của , cẩn thận quan sát bệnh trạng thứ đó, dưới tá dụng của dụng cụ và thuốc, cuối cùng ta lại "Trọng chấn oai phong" rồi.

      Nhưng có lẽ bởi vì hai người chung đụng nửa năm, cho nên tình cảm băng sơn cũng tan rã, có lẽ bởi vì ánh đèn ngày đó quá mức mập mờ, cũng có lẽ bởi vì sau hai năm Mục Thần biết đến Mịch Nhi cũng chơi bời, lại còn chữa khỏi bệnh chứng"Nhất Trụ Kình Thiên", hai người bị quỷ thần xui khiến thế nào lại tiếp tục làm vậy.

      Cả đêm hoang lạc, đến ngày thứ hai hai người cũng đều lúng túng làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện này, ai cũng nghĩ đến, lần đầu tiên làm cùng đàn ông, mang thai. . . . . .

      Nhất định Mục Thần coi chuyện đó là sỉ nhục? lại còn căm hận , bất hạnh ý loạn tình mê mà xảy ra quan hệ, lại còn đúng dịp mang thai như vậy, cũng lại mở miệng bảo xứng làm mẹ con , nhất định vô cùng oán hận--


      Chương 67: Kết hôn

      Nghĩ tới đây, Tố Tâm hốt hoảng ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tím cố gắng cứng cỏi, nhìn thẳng Mục Thần, dứt khoát : "Tôi muốn đứa bé này, thể bắt tôi bỏ nó! Về sau tôi nuôi dướng nó, thích cũng sao, về sau chúng tôi có thể có liên quan tới , quấy rầy --"

      "Người phụ nữ này, rốt cuộc em nghĩ gì vậy! Ai tôi muốn đứa bé!" Vẻ mặt Mục Thần mới vừa hoảng hốt sau khi nghe thấy lời Tố Tâm, sắc mặt đen lại, "Đó là con của tôi, tại sao tôi lại muốn bỏ nó!Em lại còn dám nó và tôi có liên quan thử xem, nếu như có tôi, chẳng lẽ em là loài lưỡng tính có thể tự mình mang thai hay sao --"

      "Mẹ, cha, này -- rốt cuộc chuyện này là thế nào . . . . . . phải kết hôn mới có thể sinh bảo bảo sao, chẳng lẽ hai người kết hôn sau lưng con--" Mịch Nhi nhíu mày lại, nghi ngờ hỏi.

      hiểu gì, bé đọc truyện đều thấy sau khi kết hôn mới sinh con, còn mình là hạt giống được mẹ trọn lựa kĩ càng mới thụ tinh trong ống nghiệm, đương nhiên là ngoại trừ, nhưng nếu như bảo bảo trong bụng mẹ là của cha, như tính tình của cha nhất định đồng ý làm thụ tinh ống nghiệm rồi, vậy cha mẹ có thể giống người bình thường, làm vợ chồng trước rồi mới sinh em bé?!

      "Kết hôn. . . . . ." Mục Thần lặp lại hai chữ này lần nữa, sau đó chợt lôi kéo Tố Tâm , "Đúng, chúng ta kết hôn , đứa bé này là của tôi, tôi muốn cho nó gia đình ấm áp, chúng ta kết hôn !"

      Tố Tâm thay đổi sắc mặt, tránh tay Mục Thần : "Tôi muốn vì đứa bé mà kết hôn với tôi, trước kia Mịch Nhi mồ côi cha lớn lên, đứa bé này cũng có thể giống vậy --"

      bên nghe, Tiểu Bạch biết hai người này có chuyện của người lớn, phải là chuyện bọn chúng có thể đứng xem, cậu lặng lẽ với Mịch Nhi và Tiểu Hắc: "Chúng ta ra ngoài trước , để dì Tố và chú Mục chuyện chút, chúng ta ở đây, có thể bọn họ có lời khó ."

      Mịch Nhi bốc đồng lắc đầu: " cần, em muốn ở chỗ này!"

      Tiểu Bạch tiến lên lôi kéo Mịch Nhi, bên tai bé: "Mịch Nhi, cùng ra ngoài, để dì và chú chuyện riêng . Tin tưởng , có kết quả xấu, nếu như em ở đây, ngược lại có thể hỏng bét đấy --"

      Theo như suy đoán của cậu, chú Mụcđã có thể làm dì Tố mang thai, nhất định là có tình cảm thường với dì Tố. Mặc kệ bây giờ chú ấy vì dì Tố, hay là vì bảo bảo trong bụng, chú ấy nguyện ý cầu hôn, lên những lời lòng khi chung đụng với nhau, nguyện ý tiếp nhận dì Tố, nếu sau chú ấy có thể lấy cuộc đời mình ra đảm bảo chứ!

      Sau đó, chỉ cần bọn chúng ra ngoài, chờ chú Mục vừa đấm vừa xoa với dì Tố, nhất định dì Tố khuất phục đồng ý kết hôn với chú Mục Thần!


      Chương 68: Em đồng ý

      Mịch Nhi hoài nghi nhìn Tiểu Bạch, thấy mắt khẳng định, mới rầu rĩ quay đầu, với Tố Tâm và Mục Thần giằng co: "Cha mẹ, chúng con ra ngoài trước. Hai người chuyện được ầm ĩ, vì em trai hoặc em trong bụng mẹ, cho phép cha hung ác với mẹ ——"

      Ba đứa trẻ nối đuôi nhau ra ngoài, trong phòng nhất thời chỉ còn hai người Tố Tâm và Mục Thần, hai người cũng im lặng lên tiếng, khí cũng nhanh muốn đọng lại.

      Tố Tâm liếc mắt nhìn Mục Thần, rầu rĩ : "Mịch Nhi hiểu chuyện, nó như thế nhưng vẫn là khí thế của trẻ con, chúng ta nên cái gì vẫn là cái đó —— Mục Thần, em vừa rồi là , cần vì đứa trẻ này mà ủy khuất mình, cần vì đền bù đêm sai lầm kia mà càng lún càng sâu, em lại càng cần ủy khúc cầu toàn ( tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục) mà lấy em. Nếu như có suy nghĩ kỹ quyết định bừa, đây mới là công bằng với Mịch Nhi và đứa trẻ này. . . . . ."

      Mục Thần nhìn Tố Tâm nhượng bộ lui binh đối với giống như chỉ sợ rằng kịp tránh, cỗ tức giậndâng trào trong lòng ngừng , kém cõi như vậy sao, khiến Tố Tâm né tránh như thế! Lần đầu tiên trong cuộc đời cầu hôn, thế nhưng phải nhận được loại cự tuyệt chút nghĩ ngợi này!

      nắm tay, cố nén suy nghĩ muốn hung hăng lắc lắc Tố Tâm để cho suy nghĩ tỉnh táo, ngồi vào đầu giường, nhàng : "Ai chỉ là vì đứa trẻ, ai có suy nghĩ kĩ, ai chỉ là muốn đền bù sai lầm, làm sao nghĩ đằng nẻo cố ý ủy khuất mình! Tố Tâm, em hãy nghe , người muốn cưới là em...em nghĩ nhiều như vậy làm cái gì!"

      Tố Tâm cười khổ, lắc đầu : "Vậy em hỏi , thương Mịch Nhi, cũng có thể thích đứa trẻ trong bụng em bây giờ, nhưng còn em, thích ? Em từng qua với Mịch Nhi, em hi vọng mẹ con chúng em có thể cùng nhau tìm được cuộc sống thương thực , nếu như tìm được, chúng em thà thiếu ẩu. . . . . ."

      "Nếu như thích, đêm kia của chúng ta làm sao biến thành cái dạng kia. . . . . Chẳng lẽ em cho rằng là ngựa đực trong thời kì động dục, người nào cũng có thể làm sao? ! , dám đối với em là tình thực , nhưng khẳng định, nửa năm chung đụng này, thích em rồi." Mặt Mục Thần hơi ửng đỏ, kéo tay Tố Tâm : " chưa từng làm chồng, nhưng nếu như vợ là lời của em, có thể học làm người chồng tốt. Trước kia cũng chưa từng làm cha, nhưng và Mịch Nhi cũng phải chung sống tốt vô cùng sao? Tố Tâm, tương lai cũng chỉ có Mịch Nhi và đứa trẻ trong bụng em, làm mẹ của con , em có đồng ý gả cho hay , để cho chúng ta cùng xây dựng gia đình?"

      Tố Tâm sững sờ nhìn cặp mắt màu xanh dương mê người kia của Mục Thần, lời dịu dàng quanh quẩn ở bên tai, trong chốc lát say mê rồi.

      Trong lòng có suy nghĩ để cho bỗng nhiên xúc động mất lý trí lần, gật đầu cái: "Được, em đồng ý."
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :