1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Vừa thương vừa hận

      Tiểu Bạch chuyện điện thoại xong liền nhanh chóng trở về bên cạnh Mịch Nhi,

      Trong lúc đợi bác sĩ đến, cậu cần phải trông chừng Mịch Nhi, để cho tình trạng của em ấy thể chuyển biến xấu hơn.

      Tiểu Bạch đưa tay ra cởi bỏ nút áo của Mịch Nhi, sau đó đặt đầu em ấy lệch sang bên, để em ấy có thể thở đều hơn. Đối với người bị hôn mê mà , giữ vững hô hấp bình thường, bảo đảm khí lưu thông là rất quan trọng.

      Nhiệt độ người Mịch Nhi khiến cho Tiểu Bạch lo lắng ngừng, cậu thử thấm ướt khăn lông, lau chùi trán và cổ cho Mịch Nhi, rồi với bé: “Mịch Nhi, em có thể nghe thấy hay ?”

      “Hu……” Nước mát thấm vào da thịt giống như hạn hán gặp phải trời mưa, khiến cho Mịch Nhi thở ra tiếng, bé nhíu mày, nức nở lầm bầm, “Uhm… Mẹ……”

      “Mịch Nhi, là Tiểu Bạch, ở đây, em cần sợ!” Tiểu Bạch cảm thấy hữu hiệu, lập tức lấy khăn lông ướt, nhanh chóng lau hết cổ tay cổ chân để lộ ra ngoài của Mịch Nhi.

      Làm xong tất cả, bàn tay ngừng chạm vào cảm nhận nhiệt độ thân thể của Mịch Nhi, trong lòng Tiểu Bạch dâng lên cảm giác vừa thương vừa hận, cậu mạnh mẽ cắn răng.

      Bây giờ Mịch Nhi còn giương nanh múa vuốt hay nhanh mồm nhanh miệng nữa, mà yếu ớt giống như thủy tinh dễ vỡ, thân thể bé vô lực co quắp nằm sõng xoài mặt đất, chống lại hành hạ ốm đau. Thể chất của bé vốn hết sức nhạy cảm, biểu bây giờ càng thêm đau đớn thể nhẫn nại, khiến trong lòng Tiểu Bạch đau nhói!

      ràng cậu phụ trách đối với cuộc sống của Mịch Nhi, ràng quyết định để bé làm vợ của mình, nhưng bởi vì có hứng thú với y học, cho nên ít qua lại với phòng thí nghiệm này, nên quan tâm tới Mịch Nhi, khiến Mịch Nhi lại chịu đựng ốm đau, mà cậu có cách nào chịu thay em ấy!

      Tiểu Bạch cúi thấp đầu xuống, đưa tay ra nhàng xoa bóp huyệt thái dương giúp bé, trong miệng giọng thầm: “Mịch Nhi, em phải tốt lên, chờ em khỏe rồi, để me phải chịu đựng đau đớn này nữa…… Em phải chịu đựng, bác sĩ tới ngay thôi!”

      Tiểu Bạch nóng nảy chờ đợi, thời gian mới qua năm phút Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh mang theo ba bác sĩ, chạy tới phòng thí nghiệm.

      Tiểu Bạch như gặp cứu tinh, gần như muốn bật khóc ra tiếng: “Cha, mẹ, Mịch Nhi ở đây!”

      Triển Thiếu Khuynh ra lệnh cho bác sĩ: “Mau! Mấy người mau khám bệnh cho Mịch Nhi! Nếu như điều kiên ở đây đủ, xe cứu thương chờ bên ngoài, chúng ta lập tức đưa tới bệnh viện!”

      “Đừng nóng vội, đừng nóng vội tới bệnh viện!” Liên Hoa lên tiếng ngăn cản, “Trước tiên cứ cấp cứu ở đây , chờ Tố Tâm - -“

      “Mịch Nhi!” Ngay lúc này, Tố Tâm vẫn mặc áo trắng bác sĩ chạy tới, đẩy bác sĩ giúp Mịch Nhi đeo ống thở, vẻ mặt tái nhợt kêu lên, “Mịch Nhi!”

      Chương 37: Biết nguyên nhân

      “Tố Tâm, tới nhanh như vậy rồi sao!” Liên Hoa giật mình với tốc độ chạy tới của Tố Tâm, vội vàng với bác sĩ, “Có Tố Tâm ở đây, mọi người cứ ở bên cạnh trợ giúp là được, tình hình của Mịch Nhi vẫn do mẹ con bé hiểu nhất!”

      Liên Hoa thở phào nhõm, cũng biết với Tố Tâm chuyện của Mịch Nhi là đúng! về y thuật, ấy còn nắm mọi thứ trong phòng thí nghiệm, olaij quen thuộc thân thể Mịch Nhi, cho nên để Tố Tâm tới khám cho con bé, đây chính là điều thích hợp nhất!

      Quả nhiên Tố Tâm như dự đoán, bây giờ giống như người mẹ, đặt con lên vị trí hàng đầu, Khi nghe tin Mịch Nhi hôn mê, cho dù tiến hành hạng mục thí nghiệm quan trọng cỡ nào, cũng có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện, lập tức chạy tới!

      “Tiểu Bạch, là cháu phát ra Mịch Nhi đầu tiên sao?” Tố Tâm vừa nhanh chóng đón lấy dụng cụ do các bác sĩ đưa tới, vừa kiểm tra cho con , lại vừa , “Khi đó Mịch Nhi có triệu chứng gì, trong phòng thí nghiệm có gì đặc biệt ? Cháu làm cấp cứu thế nào, cho Mịch Nhi ăn gì lung tung chứ?”

      Tiểu Bạch nhanh chóng thuật lại tất cả những gì mình biết làm, chú trọng nhấn mạnh tình huống kì lạ vừa rồi, cũng ra các biện pháp cấp cứu mà mình làm, sau đó kêu Tố Tâm nhanh chóng chuẩn đoán bệnh.

      “Nhịp tim 98, có chút nhanh, nhiệt độ 39.6độ, thân thể có vết thương, nhưng trong người lại có triệu chứng viêm nhiễm…” Nên Tố Tâm lại kiểm tra thân thể bé lần nữa, rồi bắt đầu thầm nghi ngờ.

      thể chẩn đoán sai, triệu chứng này chỉ khiến Mịch Nhi phát sốt mà thôi, nhưng thân thể con bé được chăm sóc hết sức khỏe mạnh, hầu như có khả năng bị lây bệnh mà cảm mạo nóng sốt mới đúng - -

      Tố Tâm chợt đứng dậy, nhìn quanh vòng trong phòng thí nghiệm, rồi đứng trước cái bàn.

      cầm lên cái ống nuôi cấy chất lỏng màu xanh, đặt ở lên kính hiển vi quan sát chút, liền nhíu mày: “Bệnh khuẩn T-87D? Tại sao Mịch Nhi lại có thứ này ở đây, con bé nuôi nó làm gì, số vi khuẩn đó đâu?”

      Tố Tâm vội vàng nhìn sang đám chuột bạch trong lồng, quả nhiên triệu chứng của chúng giống như Mịch Nhi, theo như đoán, Mịch Nhi và đám động vật này đều bị lây bệnh khuẩn!

      “Dì Tố, dì biết chuyện gì sao? Mịch Nhi có sao chứ!”Nhìn vẻ mặt Tố Tâm có chút buông lỏng, Tiểu Bạch thể nhịn được nóng lòng mà hỏi.

      “Cũng may, dì biết nguyên nhân, Mịch Nhi bị khuẩn bệnh mà mình nuôi cấy lây phải, có gì đáng lo……” Tố Tâm gật đầu cái, với mấy vị bác sĩ, “Hãy giúp tôi đưa con bé về phòng, nó chỉ bị lây bệnh mà phát sốt thôi, tôi điều chế thuốc, mấy người……”

      Mọi người nghe thấy Tố Tâm chuẩn bệnh, lúc này mới kịp yên tâm.Ngay lúc mọi người nhàng di chuyển Mịch Nhi, bỗng nhiên điện thoại của Liên Hoa vang lên.
      Last edited by a moderator: 17/5/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 38 : Trở về chuyện !

      Điện thoại vừa mở thông , giọng nam khẩn trương bên kia ngừng tra hỏi : “ Lên Hoa , mới vừa họp xong , lúc này mới nghe thư ký nhắn Mịch Nhi xảy ra chuyện ! Mịch Nhi thế nào rồi , tại sao lại phát sốt mà hôn mê ? phải bệnh của con bé bị rất nghiêm trọng chứ , tình hìn bây giờ thế nào rồi ? bác sĩ sao ? mua vé máy bay trở về ngay , em hãy chăm sóc Mịch Nhi tốt nhé !”

      “ Mục Thần …” Liên Hoa bị Mục Thần truy hỏi đến nổi thể chen vào câu nào , cho nên chủ có thể cho điều quan trọng nhất , “ Tố Tâm Mịch Nhi sao , đừng lo lắng …”

      “ Là Tố Tâm kiểm tra cho Mịch Nhi sao ? Để ấy nghe điện thoại !” Mục Thần vẫn yên lòng , “ vẫn muốn biết mọi chuyện ràng , rốt cuộc sao Mịch Nhi lại bị bệnh !”

      “ Mịch Nhi phát sốt thôi .” Tố Tâm lạnh lùng nhận điện thoại , nhàng giải thích , “ Con bé trong phoàng thí nghiệm nuôi cấy loại vi khuẩn nguy hiểm, có thể là khi thí nghiệm người động vật , vô ý lây lên người mình . yên tâm , loại vi khuẩn này mất mạng , con bé có việc gì ..”

      “ Tôi biết ngay mà , tôi biết ngay là xảy ra chuyện !” Nghe xong mọi chuyện Mục Thần chẳng những có buông lỏng , mà ngược lại cắn răng nghiến lợi tức giận hơn , “ Tôi nên cho Mịch nhi còn như vậy mà học y học nguy hiểm như vậy , lại càng nên để con bé sử dụng phòng thí nghiệm ! Hừ , tốt nhất Mịch nhi nên có chuyện gì , nếu tất cả là lỗi của ! Chờ tôi trở về rồi cùng chuyện !”

      Mục Thần xong cúp điện thoại , khiến Tố Tâm kịp phản bác câu. Đôi mắt màu tím của chớp chớp vài cái , đè nén thoải mái khi bị trách cứ , chỉ có thể đem lời của trở thành thương đối với Mịch Nhi , quan tâm bị loạn , cần so đo cùng .

      “ Tố Tâm , có sao chứ ?” Liên Hoan tiến lên vỗ vỗ bả vai Tố Tâm , “ Mục Thần gì mà sắc mặc khó coi như vậy ? ấy mới vừa mua vé máy bay trở về , nhất định là vô cùng lo lắng cho Mịch Nhi , ấy có nhảm cũng đừng để ý !”

      có , có gì .” Tố Tâm lắc đầu , “ cần phải để ý đến ta , chúng ta chăm sóc Mịch Nhi trước . Bác sĩ đưa con bé về phòng rồi sao , Liên Hoa , giúp tôi chăm sóc Mịch Nhi nhé , tôi muốn điều chế thuốc !”

      yên tâm , Tiểu Bạch và Thiếu Khuynh theo bác sĩ , cho Mịch Nhi người chăm sóc .” Liên Hoa nhàng an ủi Tố Tâm : “ phải lo lắng ở đây , nhanh điều chế thuốc , nên uống thuốc sơm hơn khiến Mịch Nhi khỏe lại nhanh hơn !”

      Tố Tâm cảm kích gật đầu , chạy về phía phòng thí nghiệm của mình lấy thuốc , mà Liên Hoa cũng lập tức chạy tới phòng bệnh , mạc dù chồng và con trai theo , nhưng vẫn phải tự mình chăm sóc Mịch Nhi mới có thể yên tâm , ngoài ra còn phải tới dặn dò quản gia trông coi bọn trẻ , thể để cho bọn chúng tới gây phiền toái .

      Trong khoảng thời gian ngắn , nhà họ Triển và Tố Tâm đều vì Mịch Nhi mà bận rộn …

      Chương 39 : Cuối cùng cũng tỉnh

      Lông mi của Mịch Nhi nhàng khẽ động mấy cái , cuối cùng chậm rãi mở mắt.

      Đập vào mắt là ánh sáng mặt trời khiến bé cảm thấy chói mắt , đôi mắt màu tím chớp chớp , Mịch Nhi mơ màng nhìn thấy mọi vật trước mắt .

      Đập vào mắt bé là ,ột đám người đứng vòng quanh giường , khiến Mịch Nhi nhất thời tỉnh táo : “ A! Mẹ , cha , dì , Tiểu Bạch , mọi người làm gì vậy ?”

      “ Mịch Nhi !” Mục Thần thấy con tỉnh lại , nhàng cầm tay bé, vừa khẩn trương hỏi , “ Mịch Nhi , cuối cùng con cũng tỉnh lại ! Thân thể có khó chịu chỗ nào hay , muốn ăn thứ gì ? Cha bảo người ta làm !”

      “ Mục Thần , mau tránh ra . Mịch Nhi vừa mới tỉnh dậy do hết sốt , tôi muốn kiểm tra thân thể con bé chút !” đợi Mịch Nhi trả lời , giọng trong trẻo lạnh lùng của Tố Tâm như dội cho Mục Thần gáo nước lạnh , “Con bé hôn mê hai ngày mới tỉnh lại , thân thể còn suy yếu , chỉ có thể ăn chút cháo loãng .”

      “ Hay là uống chút nước cho đỡ khô họng .” Liên Hoa săn sóc đưa nước ấm qua , “ Nhất định là Mịch Nhi khác nước rồi .”

      “ Mịch Nhi em khỏe rồi chứ ?” Khuôn mặt nhắn của Tiểu Bạch cuối cùng cũng xuất nụ cười trong hai ngày qua , “ Dì Tố , mau kiểm tra cho em ấy , xem em ấy khỏi hẳn chưa ?”

      Mịch Nhi nghiêng đầu , có chút sững sờ kịp phản ứng tình huống bây giờ là sao , nhịn được ngơ ngác hỏi : “ Mẹ , mẹ con hôn mê hai ngày ! xảy ra chuyện gì vậy , con bị làm sao ?”

      Đầu bé hỗn loạn , thân thể mềm nhũn giống như con rối , chỉ có thể để cho mẹ bắt đầu kiểm tra , còn bản thân có cách nào điều khiển dù chỉ là ngón tay ? Hôn mê hai ngày ? Tại sao chút trí nhớ cũng có !

      “ Con nhớ gì sao ? Ai cho con tự tiện lấy bệnh khuẩn T-87D của ta , nuôi cấy rồi thí nghiệm người động vật làm gì , nhưng con lại khiến bản thân cũng bị lấy bệnh !” Tố Tâm cau mày , giọng trong trẻo lạnh lùng mang theo điệu trách cứ , “ may là Tiểu Bạch phát sớm , ngộ nhỡ phát sốt biến thành viêm phổi , con có biết nghiêm trọng thế nào !”

      “ A…” trí nhớ trong đầu Mịch Nhi quay trở lại , sau khi Tố Tâm chất vấn , cuối cùng bé cũng nghĩ tới !

      tuần trước mẹ đóng cửa nghiên cứu hạng mục quan trọng , nhân lúc mẹ để ý , bé liền len lén lấy trộm mấy loại bệnh khuẩn ra ngoài , chuẩn bị nghiên cứu kỹ càng .

      Khi bé nghiên cứu vẫn có xảy ra chuyện gì , nhưng tiến hành bệnh khuẩn T-87D , bé cũng làm theo các bước tiêm vào người động vật , ngay lúc chờ đợi kết quả thí nghiệm phản ứng động vật , bé cảm nhận thân thể khó chịu , nhiệt độ tăng cao , thân thể vô lực , tim đập nhanh hơn , hô hấp dồn dập , nhưng bệnh trạng này cùng động vật nhiễm bệnh giống nhau như đúc !

      bé vội vàng muốn chạy ra ngoài tìm mẹ cầu cứu , nhưng chỉ mới tới bồn rửa tay vô lúc ngã xuống . Cuối cùng trong trí nhớ , cả người bé nóng lên, thần chí còn ràng hôn mê …
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Con đồng ý!

      Theo lời Tố Tâm , Mịch Nhi cũng hiểu mọi chuyện xảy ra sau khi mình hôn mê: Tiểu Bạch tới phòng thí nghiệm phát bé phát sốt hôn mê, sau đó thông báo cho người lớn. Lúc ấy nhất định là dì Liên và chú Triển rất lo lắng, sau đó báo cho cha mẹ biết…

      Người mẹ đóng cửa thí nghiệm và người cha ở nước ngoài làm việc lập tức chạy về chăm sóc cho bé, bé hôn mê hai ngày, nhất định cha mẹ, dì Liên, chú Triển và Tiểu Bạch rất lo lắng trong hai ngày nay.



      Nhìn mọi người đứng quanh trước giường mang vẻ mặt tiều tụy, khiến đôi mắt màu tím của Mịch Nhi khẽ run lên, bởi vì tùy hứng làm liều, bởi vì bé sơ suất trong thí nghiệm, khiến cho mọi người hốt hoảng lo lắng lâu như vậy!

      Nếu như ngã bệnh, trong hai ngày này, có lẽ thí nghiệm của mẹ hoàn thành đột phá lớn, công ty của cha hoàn thành vụ làm ăn lớn; có lẽ dì Liên cũng tạo ra thiết kế hoàn mỹ, Tiểu Bạch cũng có thể nghĩ ra tình tiết mới cho Bách Bảo…

      Nhưng những việc này, cũng bởi vì bé mà hóa thành bọt nước, khiến cho mọi người bỏ xuống tất cả công việc, mà vây trước giường bé lo lắng.

      “Mẹ, con sai rồi…” Mịch Nhi cúi gầm đầu xuống, buồn thiu xin lỗi, “Rất xin lỗi, mẹ cha, dì Liên và Tiểu Bạch, là con làm sai, con làm loạn như vậy nữa đâu—“

      “Cái con bé này, chỉ khi gặp chuyện may mới biết nhận sai!” Tố Tâm kiểm tra xong bệnh tình và huyết áp rồi cất ống nghe di, nhìn con mang bộ dạng đáng thương như vậy, nhịn được thương xoa đầu Mịch Nhi, đành lòng thêm câu nặng lời nữa, “Cũng may bệnh khuẩn lần này đáng lo ngại lắm, về sau cũng thể làm liều như vậy! tại bớt nóng, bệnh tình cũng khá hơn, con phải điều dưỡng thân thể, an tâm dưỡng bệnh .”

      Mục Thân nghe Tố Tâm chẩn bệnh, xác định con sao rồi, lúc này vẻ mặt mới tốt hơn chút, lại gần Mịch Nhi : “Hai ngày nay con dọa chết cha rồi! Mịch Nhi ngoan, về sau chúng ta tới phòng thí nghiệm làm những thứ đó nữa có được hay , rất là nguy hiểm! Về sau cha cũng cho con chơi búp bê hoặc chơi xếp gỗ sao?”

      Tố Tâm nghe vậy nhăn mày lại: “Tại sao có thể vì chuyện mà bỏ việc lớn chứ? Lần này Mịch Nhi gặp chuyện may, là bởi vì tự tiện thực thí nghiệm linh tinh, về sau chỉ cần nghiêm túc lựa chọn, tuyệt đối gặp nguy hiểm!”

      “Nhưng cho dù lựa chọn, cũng có cách nào bảo đảm có chuyện ngoài ý muốn! Chỉ cần có chút nguy hiểm, tôi cũng thể để cho Mịch Nhi tiếp tục làm như vậy nữa!” Mục Thần nhíu mày kiên quyết, “Những cái thí nghiệm của bệnh viện gì đó, trước khi Mịch Nhi lớn lên tuyệt đối thể chạm vào!”

      “Tại sao muốn con được thí nghiệm?!” Lời của Mục Thần làm cho Mịch Nhi suýt nữa nhảy từ giường xuống, “Con muốn! Con đảm bảo làm loạn nữa mà, sao cha có thể những lời như thế chứ!”
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Giao dịch

      Type: Phương Linh Cơ

      Chương 41: Dao động

      “Mịch Nhi đừng nhúc nhích, cẩn thận thân thể!” Tiểu Bạch nhanh tay lẹ mắt đè Mịch Nhi xuống, em mới vừa tỉnh lại, cổ tay còn truyền nước, làm sao có thể lộn xộn!

      Kiếm Nhi vốn còn giãy giụa: “ đừng xía vào! Cha --”

      Tiểu Bạch thấy Mịch Nhi giãy giụa, lên tiếng vì bé: “Chú Mục Thần, dì Tố Tâm và Mịch Nhi đều đồng ý cầu của chú, cho nên chú đừng quyết định vội vàng? Ngay cả cháu cũng đều có thể nhìn thấy Mịch Nhi thích việc trong phòng thí nghiệm, cho nên nhất định chú phải ép buộc em ấy từ bỏ việc mình thích sao?”

      Liên Hoa cũng lắc đầu: “Mục Thần, Mịch Nhi vừa mới tốt hơn, coi như là vì thân thể con bé, cũng cần tranh chấp với nó lúc này! Những chuyện này hãy chờ đến khi Mịch Nhi khỏi hẳn rồi hãy thảo luận, cũng thể hoàn toàn từ chối nguyện vọng của Mịch Nhi, nên độc đoán giam cầm con bé!”

      “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta từ từ thương lượng được cha!” Mịch Nhi chớp chớp con mắt, làm bộ đáng thương kéo tay Mục Thần làm nũng, “Cha, về sau nhất định con bất cẩn như vậy, cha tạm tha cho con lần , nên trực tiếp đóng phòng thí nghiệm của con lại…”

      “Con bé này…” Mục Thần thở dài, trái tim cứng rắn lại bị đôi mắt tinh khiết long lánh của con bé mềm hóa, nhàng véo lấy cái mũi Mịch Nhi “Trước hết con cứ dưỡng bệnh cho tốt, bất cứ việc gì cũng chờ thân thể tốt lên rồi !”

      Mịch Nhi lè lưỡi gật đầu: “Hì hì, cha đồng ý con trước, sau đó con dưỡng bệnh…”

      “Liên Hoa, Tiểu Bạch, cám ơn hai người.” Tố Tâm liếc mắt nhìn Mịch Nhi nũng nịu bên tay Mục Thần, xoay người với hai mẹ con họ, “Cám ơn mọi người chăm sóc Mịch Nhi trong hai ngày nay, cũng cám ơn vì khuyên Mục Thần, nếu Mịch Nhi nháo lên, có thể tái phát bệnh… Những lời khác tôi nhiều, mấy ngày nay mọi người vất vả giúp đỡ, nên Mịch Nhi tỉnh rồi, mọi người cũng nên nghỉ ngơi tốt!”

      “Được rồi… Tôi cũng vừa định mang Tiểu Bạch báo cho Tiểu Hắc và Tiểu Muội chuyện Mịch Nhi dậy, để bọn chúng cần lo lắng. Vừa nãy tôi cũng căn dặn phòng bếp chuẩn bị ít thức ăn, lát nữa có người đưa tới. Mịch Nhi cũng sao, hai người cũng nên yên tâm ăn ngon!” Liên Hoa gật đầu, tiện tay lôi đứa con canh giữ trước giường Mịch Nhi chịu nhúc nhích, hai mẹ con hai người cùng nhau ra ngoài.

      tới ngoài cửa, Liên Hoa lại quay trở vào, lặng lẽ kề sát lỗ tai Tố Tâm nhắc nhở : “Tố Tâm, tôi xem Mục Thần vừa thấy chúng ta phản đối, cho nên tạm thời mới để cho qua mọi chuyện, nhất định trong lòng ấy vẫn muốn Mịch Nhi từ bỏ học y… Cho nên chuyện này có lẽ vẫn cần hai người bàn bạc cặn kẽ. Tôi chỉ câu, khi đó, hai người cũng đừng cố chấp quá, cố gắng thương lượng trong hòa bình, bất kể có như thế nào, cũng đừng chỉ trích đối phương…”

      Giao dịch

      Type: Phương Linh Cơ

      Chương 42: Người đứng xem

      “Hai người cũng là cha mẹ, phải tất cả đều vì Mịch Nhi hay sao, tốt nhất chuyện này vẫn cần thương lượng giải quyết, nên cứng rắn! Hai người thương lượng cũng nên tránh mặt Mịch Nhi…”

      Liên Hoa day day ấn đường, hai người Tố Tâm và Mục Thần đều có khả năng trở thành thông gia của mình. Tố Tâm ba mươi tuổi, Mục Thần cũng hai mươi tám, hơn nữa còn có Mịch Nhi tuổi, mỗi người đều thể bớt lo, khiến biết làm gì cho họ bây giờ!

      Trong năm nay, chứng kiến nhà ba người đặc biệt này chung sống: quan hệ của Mục Thần và Mịch Nhi cải tiến, chuyện trò vui vẻ hay cử chỉ thân mật giữa hai cha con cũng là bình thường, thế nhưng giữa Mục Thần và Tố Tâm, vẫn luôn khách sáo như băng, lại còn ngoài Mịch Nhi ra, hằng ngày câu!

      Việc này khiến người đứng xem là và Triển Thiếu Khuynh hết sức nóng lòng, mặc dù Tố Tâm và Mục Thần có chút kỳ lạ, trước kia hai người chưa từng quen biết, thế nhưng Mịch Nhi lớn như vậy, cha mẹ ở chung với nhau, chẳng nhẽ quan hệ của họ thể tiến thêm bước được sao!

      Mục Thần có thể được coi là bạn tốt tuổi hơn vài năm, nhưng gần như nhìn ta lớn lên, từ năm vui đùa loanh quanh bụi hoa bây giờ biến thành chững chạc. Mục Thần bỗng dưng lột xác càng thêm xuất sắc. Lấy tình cảm mà , đối với Mịch Nhi là thương, đáng sợ là thương quá đáng!

      Quan tâm bị loạn, thương Mịch Nhi là đúng, nhờ vào chuyện này mà trách phạt Mịch Nhi cũng là nên làm, thế nhưng nếu như vì vậy mà ngăn cản Mịch Nhi, có chút coi cảm nhận của con bé…

      Mà bề ngoài Tố Tâm lạnh lùng có hành động kỳ quái, nhưng khi ở chung cũng thấy , mặc dù Tố Tâm lớn hơn Mục Thần ba tuổi, lại là thiên tài trong lĩnh vực y học, nhưng về tình cảm cuộc sống lại rất ngốc nghếch! Có lẽ đối với lĩnh vực chuyên ngành cực kì si mê, cho nên mới khiến Tố Tâm có suy nghĩ đơn thuần, khiến thể nhận thức được hết, gần như rất khó thay đổi.

      Cho nên Tố Tâm có thể quý Mịch Nhi tiếc tất cả. Mịch Nhi cũng giống ấy thích y học, ấy vì Mịch Nhi mà bao che, ấy cũng cho phép Mục Thần ngăn cấm sở thích của Mịch Nhi...

      Chính vì có cách nào hòa giải, cho nên hai người ngừng tranh cãi, thể thiếu được sấm chớp chấn động địa cầu, miệng lưỡi sắc bén gian nan chiến đấu.

      Nhưng hai người bọn họ đều có nghĩ tới, tại sao nhường đối phương lui bước?

      Chẳng lẽ bọn họ bị ràng buộc, cảm tình giữa nhau giấu bất đồng!

      Liên hoa thở dài, cứ tiếp có ích gì đâu, bởi vì bây giờ và chồng mình sinh mạng hạnh phúc, cho nên hi vọng bạn bè có thể tìm được hạnh phúc, cũng nên cho họ nước tốt!

      Ai, chỉ hy vọng hai người này có thể nghe hiểu lời thể đến mức khiến mọi chuyện khó mà thu dọn.
      Last edited by a moderator: 25/5/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Như vậy được

      Sau khi Liên Hoa rời , Tố Tâm liền suy nghĩ lại lời của ..., vừa về phía giường bệnh, chai truyền dịch cho Mịnh Nhi cũng sắp thấy đáy, vội vàng đổi chai khác, thuận tay cũng thu dọn các dụng cụ điều trị trong phòng.

      Mục Thần ngồi tựa bên giường, nhàng xoa bóp cổ tay cho Mịch Nhi, thỉnh thoảng dịu dàng mấy câu trêu chọc Mịch Nhi vui vẻ. Nhưng với Tố Tâm, chuyện với nhau câu nào.

      lát sau, quả nhiên nhà bếp mang tới mấy thứ thanh đạm bổ dưỡng và mấy món ngon nóng hổi, trước đó Tố Tâm và Mục Thần cẩn thận cho Mịch Nhi ăn no, sau đó mình mới bắt đầu động đũa. Vì lo lắng cho con hai ngày nay họ ăn ngon ngủ ngon, hôm nay Mịch Nhi tỉnh lại, lúc này bọn họ mới yên tâm ăn bữa cơm này.

      Cơm nước xong, chờ người làm thu lại bát đũa, hai người mới quay đầu lại, lúc này mới phát ra Mịch Nhi mơ màng ngủ thiếp .

      "Mới vừa cơm nước xong nằm ngủ?" Mục Thần hỏi Tố Tâm : " Mịch Nhi như vậy sao chứ?"

      Tố Tâm nhàng lắc đầu, ngàng đắp chăn mỏng cho Mịch Nhi: "Ngủ cũng tốt, con bé vừa khỏi bệnh, phải nghỉ ngơi tốt."

      "A...." Mục Thần trầm mặc trong chốc lát, hình như cũng hạ quyết tâm, đôi mắt lộ ra kiên quyết với Tố Tâm, "Mới vừa rồi tôi vẫn chưa hết, vì an toàn cho Mịch Nhi, tôi nhất định thể để cho con bé tiếp tục tiếp xúc với bất kỳ thứ nguy hiểm nào, nhất định là phải đóng phòng thí nghiệm lại!"

      "Chúng ta. . . . . . Chúng ta ra ngoài ." Tố Tâm sững sờ, trong lòng khỏi than tiếng, Liên Hoa dự đoán như thần, nhớ lại những lời cuối cùng Liên Hoa dặn dò, nhàng , "Đừng quấy rầy Mịch Nhi nghỉ ngơi."

      Mục Thần gật đầu, hai người cùng ra khỏi phòng bệnh, tới vườn hoa vắng vẻ, bọn họ ngồi ở ghế đối mặt nhìn nhau, nhìn nhau lúc vẫn gì.

      "Trước tiên tôi nhận lỗi với , lần này Mịch Nhi sinh bệnh, tất cả đều là tôi sai." Yên lặng chốc lát, Tố Tâm mở miệng đầu tiên, từ từ , "Tôi trông coi đồ vật trong phòng, phát đồ bị mất, cũng thể chăm sóc tốt cho Mịch Nhi, có quan sát hành động của con bé, nếu như muốn tìm đầu sỏ gây nên, vậy cứ trách tôi là được. nên liên lụy đến Mịch Nhi, mong bắt ép con bé bỏ việc học. . . . . ."

      còn nhớ lúc Mục Thần ở Mĩ tức giận quát mắng, muốn trở về tranh luận với , nếu như muốn trách tội , như vậy có thể nhận tội. Nhưng nếu như muốn ép buộc Mịch Nhi làm chuyện nó thích, tuyệt đối đồng ý!

      "Chuyện này chỉ có lỗi của , tôi là người cha nhưng cũng thể ở bên cạnh con bé. Công ty của tôi rất cần tôi bay tới bay lui, cũng thường bởi vì trầm mê nghiên cứu thí nghiệm khoa học mà quên hết tất cả, nên vẫn giao Mịch Nhi cho Liên Hoa, nếu cứ tiếp tục như vậy càng được. . . . . ."Ánh mắt Mục Thần trở nên sâu xa, đôi mắt màu xanh dương lắng đọng kiên quyết, "Cho nên, tôi muốn mang Mịch Nhi , để con bé cùng tôi về Mỹ --"


      _________________
      Tiểu Mèo Hoang



      Chương 44: Dọa ngây người

      " -- muốn mang Mịch Nhi sang Mỹ!" Vẻ mặt Tố Tâm thoáng chốc trở nên tái nhợt, "Tại sao, phải lúc trước đồng ý để cho Mịch Nhi ở lại thành phố K sao, tại sao bây giờ lại nhắc tới việc về Mỹ!"

      bị lời của Mục Thần dọa cho ngây người, phải cùng tranh luận về chuyện có nên cấm Mịch Nhi tiếp tục học y và làm thí nghiệm hay , tại sao chợt muốn đưa Mịch Nhi về Mỹ!

      qua năm, Mịch Nhi và Mục Thần chung sống hết sức hòa hợp, có lẽ Mịch Nhi cũng bài xích việc ở với Mục Thần, phải sớm có tính toán, thừa dịp Mịch Nhi ngã bệnh mà mượn đề tài này để chuyện của mình đấy chứ, quyết định cướp con của !

      Nếu vậy, nên làm gì đây. . . . . .

      " cũng thấy đấy, Mịch Nhi xảy ra việc này, cuối cùng có hai nguyên nhân, là con bé làm thí nghiệm vượt quá năng lực của mình, hai là có ai theo dõi và chăm sóc con bé." Mục Thần nhàng , "Nên muốn giải quyết cũng rất đơn giản, trước khi Mịch Nhi lớn lên thể tự mình làm thí nghiệm, mà tôi luôn mang con bé theo bên người, luôn luôn cưng chiều và thương nó! Mịch Nhi đáp ứng về Mỹ cùng tôi, và nhất định thích ở Mỹ --"

      " được, tôi đồng ý!" Suýt nữa Tố Tâm nghẹn gào lên, "Mịch Nhi là con tôi, tại sao muốn mang nó ! Tôi vẫn tuân thủ thỏa thuận, cũng có mang Mịch Nhi trở về căn cứ, vậy vì sao lại có thể hủy bỏ thỏa thuận lúc đó, để Mịch Nhi tiếp tịc ở lại thành phố K cũng được sao!"

      " có đồng ý hay cũng như vậy, tôi chỉ chính thức thông báo cho , chứ phải cùng thương lượng!" Mục Thần mang mặt thần thái lay chuyển được, kiên quyết .

      đứng lên, như đinh chặt sắt kiên quyết : " phải là tôi muốn phê bình , Tố Tâm, đối với việc làm mẹ, thích hợp với nhân viên nghiên cứu khoa học hơn, là người say đắm y học mất ăn mất ngủ. Mịch Nhi thể lúc nào cũng giao cho Liên Hoa chăm sóc, tuyệt đối thể theo làm những thí nghiệm nguy hiểm kia! xem mình dạy con bé những gì, con bé làm những việc đó nguy hiểm cỡ nào! Cũng may lần này là vi khuẩn phát sốt mà thôi, thế nhưng lần sau sao, chờ dạy con bé thêm kiến thức, chờ lại đóng cửa nghiên cứu, nhỡ con bé thí nghiệm lại xảy ra chuyện sao, ai có thể bảo đảm con bé có thể chuyển nguy thành an!"

      "Tôi để cho Mịch Nhi gặp chuyện gì nữa!" Đôi mắt màu tím của Tố Tâm lên ngọn lửa tức giận, cũng đứng lên, ngẩng đầu phản bác, "Ai cũng thể phê bình quyền lợi làm mẹ của tôi, tôi Mịch Nhi hơn cả sinh mạng, ai cũng thể cướp nó ! Tôi lập tức mang Mịch Nhi trở về căn cứ, nơi đó mới là chỗ an toàn nhất!"

      "Là tôi cướp con bé ư, tôi chỉ muốn tốt cho Mịch Nhi. . . . . ."

      Hai người còn tranh chấp cũng có phát , ở góc vườn hoa rậm rạp, có bóng dáng nho nghe đến ngây người.

      Giao dịch triền miên

      Chương 45: Tuyệt đối nhượng bộ.

      Trong góc vườn hoa bên cạnh, Mịch Nhi sớm sững sờ.

      bé mới vừa tỉnh lại trong phòng bệnh, kim truyền khiến bé rất đau, cảm thấy bốn bề vắng lặng, tự mình rút kim truyền, thầm lén lút ra ngoài.

      bé biết mình bị bệnh, ít nhân trong thời gian nagwsn đừng nghĩ tới chuyện xuống giường chạy loạn, cho nên thừa dịp bây giờ có người nào, ra ngoài hoạt động thân thể chút. Nhưng nghĩ tới, bé men theo tiếng loáng thoáng trong vườn hoa, mắt thấy cha mẹ tức giận cãi vã.

      Mịch Nhi kinh ngạc nhìn qua Tố Tâm và Mục Thần, bọn họ so với lần đầu tiên gặp mặt càng thêm rối bời, bé chưa từng thấy cha mẹ tức giận như vậy, lại còn chỉ trích lẫn nhau, tuyệt đối nhường ai!

      Lần này bọn họ lấy ra tất cả sức lực cãi vã, quyết tâm muốn phân cao thấp….

      bé, có lẽ cuộc sống sau này do ồn ào của cha mẹ định ra, hoặc là bị cha mang về Mỹ, mang theo bên mình chăm sóc, hoặc là bị mẹ giận dữ mang về căn cứ, bao giờ được tuỳ tiện ra ngoài.

      Nên thể lôi kéo cha mẹ cùng nhau chơi đùa hạnh phúc như năm qua, về sau bé có thể còn được như vậy nữa….

      Mịch Nhi lo sợ đến kinh hồn bạt vía, nhưng Tố Tâm và Mục Thần cũng có phát ra co nghe lén, vẫn kịch liệt như cũ.

      “Mặc kệ thế nào, nhất định lần này tôi phải mang Mịch Nhi trở về!” Mục Thần xoay người, dứt khoát thèm đối mặt với Tố Tâm, “Cho đến bây giờ Mịch Nhi chưa từng tới nhà tôi lần nào, đến bà nội nó cũng chưa gặp qua! Cha mẹ tôi du lịch vòng quanh thế giới nên mất liên lạc hơn năm nay, cuối cùng ít hôm trước mới biết bọn họ sắp về Mỹ, bọn họ vẫn biết Mịch Nhi tồn tại, nên nhất định tôi trực tiếp mang Mịch Nhi trở về, để bọn họ thương chăm sóc cháu !”

      thể lý, quả thực chính là ác ma bạo ngược!” Tố Tâm bị Mục Thần làm tức đến nỗi giận run cả người, khiến còn từ ngữ nào để trách cứ, nhuwg tuyệt đối thể nhượng bộ, “Từ Mịch Nhi theo tôi, con bé luôn theo tôi học tập mọi kiến thức, căn bản thể rời khỏi tôi, dù cha mẹ thương hơn nữa cũng thê loại bỏ phụ thuộc của con bé với tôi! Mục Thần, nếu như vậy, tôi cũng khách khí với nữa, Mịch Nhi cùng tôi trở về căn cứ, nơi đó có chú dì của con bé, nhất định có thể giáo dục Mịch Nhi lớn lên!”

      ……..

      Mịch Nhi đứng phía sau bụi cây nghe thấy vậy lệ rơi đầy mặt, trong lòng vừa ức vừa khổ sở, đôi mắt màu tím khóc đến nỗi đỏ ửng như con thỏ .

      Ghét, ghét, ghét cha, ghét mẹ, bọn họ muốn làm gì, tại sao lại luôn cãi vã như vậy, tại sao bọn họ giống như những cha mẹ khác!
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :