Chương 43: Như vậy được
Sau khi Liên Hoa rời , Tố Tâm liền suy nghĩ lại lời của ..., vừa về phía giường bệnh, chai truyền dịch cho Mịnh Nhi cũng sắp thấy đáy, vội vàng đổi chai khác, thuận tay cũng thu dọn các dụng cụ điều trị trong phòng.
Mục Thần ngồi tựa bên giường, nhàng xoa bóp cổ tay cho Mịch Nhi, thỉnh thoảng dịu dàng mấy câu trêu chọc Mịch Nhi vui vẻ. Nhưng với Tố Tâm, chuyện với nhau câu nào.
lát sau, quả nhiên nhà bếp mang tới mấy thứ thanh đạm bổ dưỡng và mấy món ngon nóng hổi, trước đó Tố Tâm và Mục Thần cẩn thận cho Mịch Nhi ăn no, sau đó mình mới bắt đầu động đũa. Vì lo lắng cho con hai ngày nay họ ăn ngon ngủ ngon, hôm nay Mịch Nhi tỉnh lại, lúc này bọn họ mới yên tâm ăn bữa cơm này.
Cơm nước xong, chờ người làm thu lại bát đũa, hai người mới quay đầu lại, lúc này mới phát ra Mịch Nhi mơ màng ngủ thiếp .
"Mới vừa cơm nước xong nằm ngủ?" Mục Thần hỏi Tố Tâm : " Mịch Nhi như vậy sao chứ?"
Tố Tâm nhàng lắc đầu, ngàng đắp chăn mỏng cho Mịch Nhi: "Ngủ cũng tốt, con bé vừa khỏi bệnh, phải nghỉ ngơi tốt."
"A...." Mục Thần trầm mặc trong chốc lát, hình như cũng hạ quyết tâm, đôi mắt lộ ra kiên quyết với Tố Tâm, "Mới vừa rồi tôi vẫn chưa hết, vì an toàn cho Mịch Nhi, tôi nhất định thể để cho con bé tiếp tục tiếp xúc với bất kỳ thứ nguy hiểm nào, nhất định là phải đóng phòng thí nghiệm lại!"
"Chúng ta. . . . . . Chúng ta ra ngoài ." Tố Tâm sững sờ, trong lòng khỏi than tiếng, Liên Hoa dự đoán như thần, nhớ lại những lời cuối cùng Liên Hoa dặn dò, nhàng , "Đừng quấy rầy Mịch Nhi nghỉ ngơi."
Mục Thần gật đầu, hai người cùng ra khỏi phòng bệnh, tới vườn hoa vắng vẻ, bọn họ ngồi ở ghế đối mặt nhìn nhau, nhìn nhau lúc vẫn gì.
"Trước tiên tôi nhận lỗi với , lần này Mịch Nhi sinh bệnh, tất cả đều là tôi sai." Yên lặng chốc lát, Tố Tâm mở miệng đầu tiên, từ từ , "Tôi trông coi đồ vật trong phòng, phát đồ bị mất, cũng thể chăm sóc tốt cho Mịch Nhi, có quan sát hành động của con bé, nếu như muốn tìm đầu sỏ gây nên, vậy cứ trách tôi là được. nên liên lụy đến Mịch Nhi, mong bắt ép con bé bỏ việc học. . . . . ."
còn nhớ lúc Mục Thần ở Mĩ tức giận quát mắng, muốn trở về tranh luận với , nếu như muốn trách tội , như vậy có thể nhận tội. Nhưng nếu như muốn ép buộc Mịch Nhi làm chuyện nó thích, tuyệt đối đồng ý!
"Chuyện này chỉ có lỗi của , tôi là người cha nhưng cũng thể ở bên cạnh con bé. Công ty của tôi rất cần tôi bay tới bay lui, cũng thường bởi vì trầm mê nghiên cứu thí nghiệm khoa học mà quên hết tất cả, nên vẫn giao Mịch Nhi cho Liên Hoa, nếu cứ tiếp tục như vậy càng được. . . . . ."Ánh mắt Mục Thần trở nên sâu xa, đôi mắt màu xanh dương lắng đọng kiên quyết, "Cho nên, tôi muốn mang Mịch Nhi , để con bé cùng tôi về Mỹ --"
_________________
Tiểu Mèo Hoang
Chương 44: Dọa ngây người
" -- muốn mang Mịch Nhi sang Mỹ!" Vẻ mặt Tố Tâm thoáng chốc trở nên tái nhợt, "Tại sao, phải lúc trước đồng ý để cho Mịch Nhi ở lại thành phố K sao, tại sao bây giờ lại nhắc tới việc về Mỹ!"
bị lời của Mục Thần dọa cho ngây người, phải cùng tranh luận về chuyện có nên cấm Mịch Nhi tiếp tục học y và làm thí nghiệm hay , tại sao chợt muốn đưa Mịch Nhi về Mỹ!
qua năm, Mịch Nhi và Mục Thần chung sống hết sức hòa hợp, có lẽ Mịch Nhi cũng bài xích việc ở với Mục Thần, phải sớm có tính toán, thừa dịp Mịch Nhi ngã bệnh mà mượn đề tài này để chuyện của mình đấy chứ, quyết định cướp con của !
Nếu vậy, nên làm gì đây. . . . . .
" cũng thấy đấy, Mịch Nhi xảy ra việc này, cuối cùng có hai nguyên nhân, là con bé làm thí nghiệm vượt quá năng lực của mình, hai là có ai theo dõi và chăm sóc con bé." Mục Thần nhàng , "Nên muốn giải quyết cũng rất đơn giản, trước khi Mịch Nhi lớn lên thể tự mình làm thí nghiệm, mà tôi luôn mang con bé theo bên người, luôn luôn cưng chiều và thương nó! Mịch Nhi đáp ứng về Mỹ cùng tôi, và nhất định thích ở Mỹ --"
" được, tôi đồng ý!" Suýt nữa Tố Tâm nghẹn gào lên, "Mịch Nhi là con tôi, tại sao muốn mang nó là ! Tôi vẫn tuân thủ thỏa thuận, cũng có mang Mịch Nhi trở về căn cứ, vậy vì sao lại có thể hủy bỏ thỏa thuận lúc đó, để Mịch Nhi tiếp tịc ở lại thành phố K cũng được sao!"
" có đồng ý hay cũng như vậy, tôi chỉ chính thức thông báo cho , chứ phải cùng thương lượng!" Mục Thần mang mặt thần thái lay chuyển được, kiên quyết .
đứng lên, như đinh chặt sắt kiên quyết : " phải là tôi muốn phê bình , Tố Tâm, đối với việc làm mẹ, thích hợp với nhân viên nghiên cứu khoa học hơn, là người say đắm y học mất ăn mất ngủ. Mịch Nhi thể lúc nào cũng giao cho Liên Hoa chăm sóc, tuyệt đối thể theo làm những thí nghiệm nguy hiểm kia! xem mình dạy con bé những gì, con bé làm những việc đó nguy hiểm cỡ nào! Cũng may lần này là vi khuẩn phát sốt mà thôi, thế nhưng lần sau sao, chờ dạy con bé thêm kiến thức, chờ lại đóng cửa nghiên cứu, nhỡ con bé thí nghiệm lại xảy ra chuyện sao, ai có thể bảo đảm con bé có thể chuyển nguy thành an!"
"Tôi để cho Mịch Nhi gặp chuyện gì nữa!" Đôi mắt màu tím của Tố Tâm lên ngọn lửa tức giận, cũng đứng lên, ngẩng đầu phản bác, "Ai cũng thể phê bình quyền lợi làm mẹ của tôi, tôi Mịch Nhi hơn cả sinh mạng, ai cũng thể cướp nó ! Tôi lập tức mang Mịch Nhi trở về căn cứ, nơi đó mới là chỗ an toàn nhất!"
"Là tôi cướp con bé ư, tôi chỉ muốn tốt cho Mịch Nhi. . . . . ."
Hai người còn tranh chấp cũng có phát , ở góc vườn hoa rậm rạp, có bóng dáng nho nghe đến ngây người.
Giao dịch triền miên
Chương 45: Tuyệt đối nhượng bộ.
Trong góc vườn hoa bên cạnh, Mịch Nhi sớm sững sờ.
bé mới vừa tỉnh lại trong phòng bệnh, kim truyền khiến bé rất đau, cảm thấy bốn bề vắng lặng, tự mình rút kim truyền, thầm lén lút ra ngoài.
bé biết mình bị bệnh, ít nhân trong thời gian nagwsn đừng nghĩ tới chuyện xuống giường chạy loạn, cho nên thừa dịp bây giờ có người nào, ra ngoài hoạt động thân thể chút. Nhưng nghĩ tới, bé men theo tiếng loáng thoáng trong vườn hoa, mắt thấy cha mẹ tức giận cãi vã.
Mịch Nhi kinh ngạc nhìn qua Tố Tâm và Mục Thần, bọn họ so với lần đầu tiên gặp mặt càng thêm rối bời, bé chưa từng thấy cha mẹ tức giận như vậy, lại còn chỉ trích lẫn nhau, tuyệt đối nhường ai!
Lần này bọn họ lấy ra tất cả sức lực cãi vã, quyết tâm muốn phân cao thấp….
Mà bé, có lẽ cuộc sống sau này do ồn ào của cha mẹ định ra, hoặc là bị cha mang về Mỹ, mang theo bên mình chăm sóc, hoặc là bị mẹ giận dữ mang về căn cứ, bao giờ được tuỳ tiện ra ngoài.
Nên thể lôi kéo cha mẹ cùng nhau chơi đùa hạnh phúc như năm qua, về sau bé có thể còn được như vậy nữa….
Mịch Nhi lo sợ đến kinh hồn bạt vía, nhưng Tố Tâm và Mục Thần cũng có phát ra co nghe lén, vẫn kịch liệt như cũ.
“Mặc kệ thế nào, nhất định lần này tôi phải mang Mịch Nhi trở về!” Mục Thần xoay người, dứt khoát thèm đối mặt với Tố Tâm, “Cho đến bây giờ Mịch Nhi chưa từng tới nhà tôi lần nào, đến bà nội nó cũng chưa gặp qua! Cha mẹ tôi du lịch vòng quanh thế giới nên mất liên lạc hơn năm nay, cuối cùng ít hôm trước mới biết bọn họ sắp về Mỹ, bọn họ vẫn biết Mịch Nhi tồn tại, nên nhất định tôi trực tiếp mang Mịch Nhi trở về, để bọn họ thương chăm sóc cháu !”
“ thể lý, quả thực chính là ác ma bạo ngược!” Tố Tâm bị Mục Thần làm tức đến nỗi giận run cả người, khiến còn từ ngữ nào để trách cứ, nhuwg tuyệt đối thể nhượng bộ, “Từ Mịch Nhi theo tôi, con bé luôn theo tôi học tập mọi kiến thức, căn bản thể rời khỏi tôi, dù cha mẹ có thương hơn nữa cũng thê loại bỏ phụ thuộc của con bé với tôi! Mục Thần, nếu như vậy, tôi cũng khách khí với nữa, Mịch Nhi cùng tôi trở về căn cứ, nơi đó có chú dì của con bé, nhất định có thể giáo dục Mịch Nhi lớn lên!”
……..
Mịch Nhi đứng phía sau bụi cây nghe thấy vậy lệ rơi đầy mặt, trong lòng vừa ức vừa khổ sở, đôi mắt màu tím khóc đến nỗi đỏ ửng như con thỏ .
Ghét, ghét, ghét cha, ghét mẹ, bọn họ muốn làm gì, tại sao lại luôn cãi vã như vậy, tại sao bọn họ giống như những cha mẹ khác!
Last edited by a moderator: 10/6/15
Chris và dunggg thích bài này.