1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 12: Giải vây
      "Ăn nơi cơm Tây cao cấp ở đây, em còn có thể nghĩ tới ăn chợ đêm ăn hàng vỉa hè?" Triển Dĩ Mặc có chút kinh ngạc hỏi, "Em sợ đồ ăn có vấn đề sao? Dù sao, nguyên liệu nấu ăn ở đó cũng thể bảo đảm, an toàn lại càng đáng lo ngại ——"

      chưa bao giờ thấy người phụ nữ có thể ăn tao nhã vạn phần ở Blue¬Drem, trong nháy mắt có thể ăn ngấu ăn nghiên ở quán vỉa hè. Đối với , đây quả thực là ranh giới thể vượt qua, là vị thiên kim thục nữ dè dặt, chênh lệch với người bình thường phóng khoáng câu nệ!

      "Để tôi đối mặt với thức ăn ngon nhưng thể động miệng, quả thực là cực hình, có các thức ăn ngon, còn có ý nghĩa gì! Chỉ cần là ăn ngon, em mặc kệ thành phần mặc kệ dinh dưỡng. . . . . . Em quyết định muốn ăn đồ ưa thích, đời người ngắn ngủi lắm!" Dịch Nhi lại ngẩng mặt, lộ ra nụ cười sáng lạn, còn le lưỡi bổ sung, "Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là thần chết có thể đấu thắng chị Mịch Nhi và dì Tố đẳng cấp thần y, còn có thể chống lại tất cả lực lượng trong căn cứ chúng em, em mới có thể ngoan ngoãn chết sớm!"

      Triển Dĩ Mặc cũng bị lời Dịch Nhi chọc cho nở nụ cười, ánh mắt của đắm đuối đưa tình nhìn chằm chằm , dịu dàng : "Đồng thời, cũng phải xem thần chết có thể đoạt lấy người từ tay hay ! Tính mạng của em, cũng có bảo vệ ——"

      "Cái này hình như liên quan tới , nhúng tay cái . . . . . . A!" Dịch Nhi khó hiểu hỏi, nhưng ánh mắt của lơ đãng nhìn về phía Lâm Lâm, đột nhiên vẻ mặt liền thay đổi, kêu lên tiếng, cuống quít nhắc nhở Triển Dĩ Mặc : "Mau mau, chuyện có liên quan tới xảy ra! mau tới giúp bạn của giải vây! ấy muốn làm cái gì, cãi vả với phục vụ rồi——"

      Triển Dĩ Mặc cũng cuống quít quay đầu nhìn về phía Lâm Lâm, quả nhiên, ấy lôi kéo người phục vụ nam mặc đồng phục tinh xảo, hai người lôi tôi kéo tranh chấp cái gì, dẫn đến người ăn cơm bên càng thêm chú ý!

      " còn mau qua, còn muốn để ấy làm tình cảnh bế tắc hơn sao!" Dịch Nhi thúc giục Triển Dĩ Mặc, "Về sau nếu như còn muốn tiếp tục tới đây ăn cơm, đừng để ấy gây ra trò cười lớn hơn!"

      "Vậy ——" Triển Dĩ Mặc ở thế khó xử, tình cảm cùng lý trí tranh chấp kịch liệt vào giờ khắc này.

      mặt, như là biết tâm ý của mình, dĩ nhiên cũng muốn lại đến gần mọi phụ nữ khác, giờ phút này anhchỉ muốn muốn tiếp tục trò chuyện tiếp với Dịch Nhi; nhưng mặt khác, tình trạng Lâm Lâm bên kia hình như hết sức khẩn cấp, với tư cách thân sĩ đưa ấy tới được, tất yếu giúp ấy giải quyết vấn đề, nhất định phải qua xử lý. . . . . .

      Cuối cùng, lòng của Triển Dĩ Mặc vẫn là lý trí chiến thắng, với Dịch Nhi: "Vậy xem chút, em chờ lúc ——"

      xong đợi Dịch Nhi trả lời, cũng nhanh bước về phía Lâm Lâm, khi bước tới gần bàn ban đầu của mình, nhất thời bị tiếng cãi vả giữa Lâm Lâm và phục vụ khinh ngạc đến bước chân bị ngưng lại.

      "Này này, chúng tôi thanh toán nhiều tiền như vậy, tại sao vật này cũng có!" thanh của Lâm Lâm quả có chút phát điên, ấy bất mãn lớn tiếng ngừng hỏi phục vụ.

      Phục vụ cũng hết sức khó xử, chuyên ngành của khiến thể nổi giận mạnh miệng, chỉ có thể cúi đầu nhàng : "Tiểu thư, nếu như kiên quyết muốn đóng gói túi nhựa, xin chờ chút, tôi chuẩn bị. . . . . ."

      Lâm Lâm vẫn ngang lông mày, kén chọn lẩm bẩm: "Nhà hàng cái gì chứ, ngay cả thứ bình thường nhất cũng có! Còn dám ra giá tiền đắt như vậy, quả chính là quá đáng!"

      " xin lỗi. . . . . ." Phục vụ ngừng cúi người, " xin lỗi, chỗ khiến ngài vừa lòng, chúng tôi nhất định cải thiện hơn. . . . . ."

      Nghe đến đó, khách khứa xung quanh nhìn Lâm Lâm tỏ vẻ ghét bỏ, Triển Dĩ Mặc yên biết tình hình cũng cảm thấy có chút mặt đỏ tía tai.

      biết Lâm Lâm cũng hiểu lễ nghi quy tắc của xã hội thượng lưu, biết có thể làm số trò cười khiến người khác thể chấp nhận, nhưng biết, ấy thế nhưng lại làm như vậy, sau khi dùng cơm ở chỗ này, còn chuẩn bị đóng gói thức ăn về nhà!

      Dĩ nhiên, đóng gói tuyệt đối là đáng đề xướng, nhưng ở xã hội thượng lưu lấy xa hoa đứng đầu để theo đuổi, ở Blue¬Drem này phải quán ăn lấy ăn no để bán, đống thức ăn nhưng ăn hết muốn đóng gói, là hành động hoàn toàn quê mùa. . . . . .

      Triển Dĩ Mặc nghiêm sắc mặt, về sau nếu như còn muốn trở lại nhà hàng này thưởng thức thức ăn ngon độc đáo, tuyệt đối thể để tình thế tiếp tục chuyển biến xấu! Đây chỉ là làm trò cười cho người trong nghề chê cười, mà là chuyện hôm nay này tuyệt đối trở thành lịch sử đen tối cả đời khó có thể tránh thoát!

      Nghĩ tới đây, con mắt Triển Dĩ Mặc tối sầm lại, bước nhanh lên phía trước, kéo Lâm Lâm lại, sau đó xoay người áy náy với phục vụ: " xin lỗi, ý của ấy phải là muốn đóng gói thức ăn, cậu cần vội vàng tìm túi nhựa! ấy chỉ là muốn dựa theo phần thực đơn này, gọi phần đồ ăn đưa đến nhà, cậu thông báo phòng bếp !"

      "Triển tổng, tôi phải như vậy ——" Lâm Lâm sững sờ, kinh ngạc phủ nhận.

      "Lâm Lâm, nghe tôi, trước tiên đừng gì!" Bây giờ Triển Dĩ Mặc thể giữ vững chút nhu tình mật ý với người phụ nữ này nữa, ngăn Lâm Lâm tiếp tục phá nhà hàng lại, mới nhanh chậm thở mạnh bảo phục vụ ghi chép lại địa chỉ giao thức ăn, bổ cứu (xoay chuyển tình hình bất lợi) mang tới ảnh hưởng xấu.

      vất vả, phục vụ bị Triển Dĩ Mặc cố ý tỏa ra khí thế mạnh mẽ thuyết phục, ta tin tưởng vị tiểu thư kia biểu đạt ràng, sau đó lễ độ mỉm cười xoay người cầm thẻ vàng của Triển Dĩ Mặc tính tiền, cũng chuẩn bị theo cầu của báo cho phòng bếp chuẩn bị phần đồ ăn; mà người đứng xem cũng cảm thấy vị thiếu gia khí thế hiên ngang ràng xuất thân từ hào môn như vậy, nên vẫn chưa đến mức phải đóng gói đồ ăn thừa mang về.

      Cuối cùng đối phó tốt cục diện này, Triển Dĩ Mặc len lén thở dài, bất đắc dĩ xoay người lại, lại chạm mặt miệng lưỡi sắc bén của Lâm Lâm tấn công tới: " vậy mà gọi phần ăn nữa! Triển tổng, lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ, bàn này ăn hết rồi, làm sao có thể tiêu nhiều tiền gọi phần nữa như vậy chứ, có tiền thể lãng phí, quá quý trọng thức ăn!"

      " sao, phần là cho người nhà tôi ăn. . . . . ." Triển Dĩ Mặc có sức đáp lại Lâm Lâm nữa, nếu như là bình thường, còn có thể cảm thấy ta tản ra tính tình thẳng thắn bị xã hội ô nhiễm, nhưng bây giờ, chỉ cảm thấy giữa hai người cách nào chuyện.

      Mặc dù định đóng gói thức ăn cũng thể coi như là sai lầm của ta, nhưng bàn này phần lớn cũng là sau đó ta cảm thấy ăn ngon gọi thêm, nhưng nếu ta ăn hết, tại sao lại ham món ăn ngon mà mỗi loại đều gọi. . . . . .

      Cũng chỉ là loại tham lam khống chế được thôi, này, tuyệt đối thích hợp vào thế giới của .
      Last edited: 13/7/16

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 13: Em là của
      "Những thứ này chưa ăn hết cũng cần để ý đến nó, tự nhiên có người xử lý." Triển Dĩ Mặc nhìn Lâm Lâm, đâu ra đấy. "Nếu hôm nay là tôi mời khách, cũng cần lo lắng chuyện tiền bạc vì tôi, giá cả là vấn đề. còn sớm nữa, chúng ta cũng ăn cơm xong rồi, tôi đưa trở về !"

      Lâm Lâm há to mồm, nhưng đối mặt với Triển Dĩ Mặc bày ra biểu tình nghiêm túc để người khác từ chối, chỉ có thể yên lặng gật đầu cái, theo sau lưng về phía cửa.

      Triển Dĩ Mặc bước chân vội vàng, có cách nào ở chỗ này thêm nữa, tiếp tục nhìn vẻ giễu cợt của những vị khách xung quanh. phải rời nhanh chóng rời khỏi nơi này, đây mới là lựa chọn sáng suốt.

      Khi tới trước cửa, nhận lấy thẻ vàng mà người phục vụ trả lại, giống như lơ đãng, quay đầu , muốn tìm kiếm bóng dáng Dịch Nhi, hi vọng trước khi rời nhìn thêm chút nữa.

      Ít nhất, cũng muốn dùng ánh mắt cho biết, mình chỉ là muốn đưa Lâm Lâm về nhà, có bất kỳ ý nghĩ gì khác.

      Nhưng mà, cái bàn ngồi lại ai.

      Người bàn trống .

      Triển Dĩ Mặc chỉ có thể thở dài, nếu Dịch Nhi rời , như vậy cũng cần thiết phải giải thích gì thêm nữa. biết mình phải làm gì, biết sau này mình muốn theo đuổi cái gì, cũng vừa lòng.

      Cho dù bây giờ Dịch Nhi có thể trốn, nhưng nhất định trốn được cả đời!

      Sau đó, Triển Dĩ Mặc vô cũng lịch đưa Lâm Lâm về nhà, trước cửa nhà vài lời tạm biệt khách sáo, hoàn toàn có bất kỳ từ ngữ khen ngợi lấy lòng nào.

      Trong lòng quyết định tuyệt đối tiếp tục chủ động liên lạc với tất cả "hồng nhan tri kỷ", càng cố ý phát ra tin tức tốt, có người trong lòng, biết , những việc làm kia chỉ đem tới các tai ương vô vọng!

      Tiếp theo, Triển Dĩ Mặc thay đổi phương hướng của chiếc xe thể thao, lái nhanh về nhà. Đây là kể từ sau khi thay cả quản lí xí nghiệp gia tộc, lần đầu tiên chuẩn bị về nhà.

      Mặc dù mấy ngày trước về, nhưng cũng phải giống như Dịch Nhi suy đoán ngủ cùng người phụ nữ khác ở bên ngoài, bận chuyện công ty phải bay thị sát ở các nước, lúc ở thành phố K cũng phải tăng ca bận rộn đến rất khuya, cũng lười phải về nhà mà tùy tiện ngủ lại căn hộ ở gần công ty, nhưng hôm nay, có nguyên nhân nhất định phải về nhà.

      Bởi vì, bây giờ trong nhà họ Triển gia, nhất định Dịch Nhi đặc biệt tới tham dự hôn lễ của Mịch Nhi.

      Nếu như biết được thứ bản thân nhất định phải có, tại sao lại có thể bỏ qua cơ hội tốt này, chắc chắn ở nhà có thể có cơ hội ở gần, sau này phải ngày ngày về nhà!

      Nhưng mà, khi Triển Dĩ Mặc về đến nhà, nhìn đồng hồ chỉ mười giờ tối, nhìn cả và Mịch Nhi ở bên, miếng em miếng ăn thức ăn đêm, bên thân mật thảo luận chi tiết hôn lễ, làm thế nào cũng thấy được bóng dáng Dịch Nhi.

      Trong lòng Triển Dĩ Mặc khỏi dâng lên chút lo âu và tức giận vô hình. giờ này rồi, làm sao Dịch Nhicó thể mình ở bên ngoài trở về, mới vừa tới thành phố K được mấy ngày, quen đối với cuộc sống ở đây, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải làm thế nào?

      Nhưng giờ phút này quên mất thân thủ Dịch Nhi tốt có thể đánh mấy chục hiệp với , cụng quên mất là mang theo sung bên người, tuỳ lúc có thể phản khán, mà xác suất xảy ra chuyện bất ngờ người Dịch Nhi gần như tương dương với con số .

      Triển Dĩ Mặc trong phòng lo lắng khó chịu mấy vòng, chờ có chút sốt ruột, để tỉnh tâm lại, cũng ngồi xuống bàn luận mấy câu với Liên Tĩnh Bạch.

      Nghe cả đều liên quan đến chuyện sấp xếp hôn lễ ngọt ngào, trong mắt khỏi sang lên, bỗng nhiên trong long dâng lên ý nghĩ. vội vàng khéo Liên Tĩnh Bạch quyết định số chuyện, trong số chuyện này hết sức có lợi cho .

      Sau đó, mỉm cười ra khỏi phòng khách, chạy về phía cửa, chuẩn bị tự mình chào đón Dịch Nhi.

      Ngya khi Triển Dĩ Mặc tới trước cửa nhà họ Triển, vửa vặn nhìn thấy chiec81 xe mui trần đậu ở ngoài cửa. Từ chiếc BMW màu bạc là người kiều dộng long người xuống, cười mấy câu với người tướng mạo xe rồi phất tay cái, mới bước nhanh vào cửa.

      Triển Dĩ Mặc sầm mặt, dến bây giờ Dịch Nhi còn chưa trở về nhà, ra là ở chổ cùng với người đàn ông kia! Chẵng lẽ người đàn ông này là người gây rồi cuộc hẹn ăn cơm tối nay, làm sao Dịch Nhi có thể cho ta cơ hội, để cho ta đưa về nhà!

      Triển Dĩ Mặc hung hang nhìn chiếc xe thể thao xa trong bóng đêm, nghiêm túc ghi nhớ biển số xe trong long, hừ, có tâm địa đen tối với người phụ nữ của , nhất định phải tiêu diệt!

      “La la la~~” Dịch Nhi vui vẻ ngâm nga bài hát trong miệng, khẽ nhảy đường mòn ở trong vườn hoa, mặt đầy cao hứng, hiển nhiên, tâm tình của rất tốt.

      “Dịch Nhi!” Triển Dĩ Mặc từ phía sau cây tới giữa đường, ngăn trước mặt Dịch Nhi, trầm mặc hỏi “Tại sao đến giờ này em mới trở về!”

      “A!” Dịch Nhi bị Triển Dĩ Mặc lên tiếng làm cho giật mình, lùi lại nửa bước, thấy rang người trước mặt là ai, mới vỗ ngực oán trách : “ muốn hù chết tôi sao! Xuất tiếng động, muốn làm gì!”

      Dịch Nhi nhìn chằm chằm Triển Dĩ Mặc, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Hắc, em mới phải hỏi , tại sao hôm nay phải về nhà chứ? phải bữa tối củng cùng kia hên ăn chung bồi dưỡng tình cảm sao? Tại sao lại bộc phát lương tâm quyết định buông tha phụ nữ đến miệng?”

      có bất cứ chuyện gì với Lâm Lâm, em nen suy nghĩ nhiều! Có vấn đề là em đó, người đàn ông kia là ai?” Triển Dĩ Mặc như ông chồng ghe tuông, truy hỏi Dịch Nhi “Người đàn ông đưa em trở về là ai, ta chính là người hẹn em ăn cơm tối nay sao? Cả tối nay em đêu ở chỗ với ta, em có biết là rất nguy hiểm ?”

      “Tôi ở cùng chỗ với ai, liên quan gì tới !” Dịch Nhi khó hiểu nhìn Triển Dĩ Mặc cái, xoay người vòng qua thân thễ cao lốn cản đường của , sải bước về phía trước “Có nguy hiểm gì hay , cũng khôn phải do quyết định! Chính tôi có năng lực tự phân biệt, cũng có quyền tự do lựa chọn! cần phải xen vào!”

      “Em mới bao nhiêu tuổi, biết người biết mặc nhưng biết long, con luôn luôn phải nhớ, phòng người thể phòng tâm!”

      Vào lúc này, Triển Dĩ Mặc giống như là Đường Tăng, bên bước nhanh đuổi theo bước chân Dịch Nhi, bên tận tình khuyên bảo : “ cũng vì an toàn của em, thể tuỳ tiện lên xe của người lạ, càng thể đồng ý lời mời của người đàn ong xa lạ! Giống như người đàn ông vửa rồi đưa em về, ta mời em ăn cơm chính là vì chiếm thời gian đêm của em, tuyệt đối là có ý nghĩ xấu xa với em! Dịch Nhi, em nghe , nhất định sau này thể về trể như vậy, bên ngoài rất loạn…!”

      dựa vào cái gì quản tôi nhiều như vậy! tôi coq về muộn hơn nữa, cũng ăn chơi cùng người khác, có tư cách gì vơi tôi những lời này!” Dịch Nhi nghe thê thể nhịn được, hai tay chống nahnh5, nhìn hét lên “Chúng ta quên biết nau chưa bao lâu, cũng chỉ gặp nhua ba lần, có phải nên bộ mặt lo lắng như vậy hay ! Hừ, cho la ai? Ngay cả chị Mịch Nhi cũng quản tôi, làm ra vẻ như vậy làm gì…”

      Người dàn ông đưa vềtất nhiên phải tên đồ dê xồm tâm địa bất chính hẹn ăn cơm, chẵng qua người đàn ông đó là ông chủ của công ty quyên góp trước đó có hẹn thôi. Vừa vặn giờ hẹn là bữa tối giờ cơm hôm nay, tranh thủ thời gian đến lấy tiền quyên góp, ông chủ trung niên kia cũng có ý tốt muốn đưa về nhà, chỉ như vậy mà thôi.

      Cho dù Dịch Nhi biết được bộ mặt cũng có vấn đề gì, nhưng cũng muốn giải thích với Triển Dĩ Mặc, là gì đối với mình, dựa vào cái gì để ý nhiều như vậy! Ngay cả cha cũng định cấm cửa , lo âu chạy loạn được an toàn, Triển Dĩ Mặc lại bận tâm nhiều làm gì!

      ở vị trí thích hợp, nên toan tính chuyện, người xa lạ muốn đưa tay quản lí đời , Triển Dĩ Mặc muốn làm cái gì?

      là gì của em…” Mặt Triển Dĩ Mặc tối sầm lại, nhanh chóng mắt lấy hai tay Dịch Nhi, sau đó cuối người, hôn cái lên đôi môi kiều điểm của là chồng tương lai của em, là người đản ông quan tâm chăm sóc em cả đời! Dịch Nhi, cho em biết, thích em! Sau này, người duy nhất có thể ở chung chỗ với em, chỉ có !”

      chớp mắt, đôi mắt đen nhìn chằm chằm đôi mắt to xinh đẹp của Dịch Nhi, truyền choc ô tình cảm chân thực nòng nàng.

      Gia huấn nhà họ Triển, người phụ nữ nhận định, phải quyat61 tâm theo đuổi mà thay đổi, phải ngại mưa gió bảo vệ, phải mất trí!

      Dịch Nhi bất ngờ bị hôn khiến choc ô sững sờ chút, ngây người lúc, sau đó, từ trong miệng phát ra tiếng thét chói tai: “A------“

      mạnh mẽ tránh khỏi tay , sau đó vừa đánh vừa đá Triển Dĩ Mặc: “Khốn kiếp! Tên cặn bã! Thứ bại hoại! dám hôn tôi!”

      Dịch Nhi muốn điên lên, nụ hôn đầu của , lại bị cái tên ngựa đực phong lưu tram người chém vạn người chém Triển Dĩ Mặc này cướp mất, càng có tình cảm triền miên, nụ hôn đầu của , lại tiện lợi cho người đàn ông vô cùng kém cỏi này!

      “Dịch Nhi, em đừng kích động!” Triển Dĩ MẶc ung dung đối phó với từng chiêu trí mạng của , iu dàng tỏ tình lần nữa “Em nghe lời sao, thích em, mới có thể khống chế được muốn hôn em, em là người vợ nhận định, nên quá xúc động mà mưu sát chồng…”

      Lúc này Dịch Nhi lại nghe lọt bất cứ lời nào, chỉ chìm đắm trong tâm tỉnh bi phẫn, thậm chí hung hổ chấp vấn Triển Dĩ Mặc: “Tôi làm chuyện gì học tới lại trả thù tôi như vậy! Tôi hỏi , có bị bệnh AIDS , có thể nào lây qua cho tôi bằng nước bọt hay !” giận đến mức phân biệt dược nữa rồi, nghĩ có gì đều ra miệng.
      Last edited: 13/7/16

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 14:
      Mùi vị lưu loát Triển Dĩ Mặc bị những lời này chọc giận đến nheo mắt lại, tay chân nể tình nữa, chỉ mấy chiêu, liền đem hoàn toàn chế ngự khóa Dịch Nhi ở trong ngực.

      "Dịch Nhi, cái miệng đứng đắn này của em, xem ra, chỉ có lấp kín mới có thể yên lặng..."

      Triển Dĩ Mặc hừ lạnh câu nguy hiểm bên tai Dịch Nhi, tiếp đó, môi mỏng hoàn mỹ của thay đổi đối tượng công kích, dịu dạng, nhưng kiên quyết, đặt lên đôi môi kiều diễm đỏ mọng của Dịch Nhi.

      "Ưm —— " Dịch Nhi hít hơi, kinh ngạc bật thốt lên tiếng thét kháng cự.

      Ngay lúc há miệng, đầu lưỡi Triển Dĩ Mặc nắm lấy thời cơ, khéo léo lợi dụng cơ hội xâm nhập mặt trận phe địch.

      "A ô—— ư ô..." Dịch Nhi dám tin mở to hai mắt, thứ gì chui vào trong miệng mình, sao có thể buồn nôn như vậy, lại đem đầu lưỡi vào trong miệng !

      Dịch Nhi càng kháng cự kịch liệt hơn, nhưng tất cả phản kháng mạnh mẽ của , đều bị Triển Dĩ Mặc lấy nhu khắc cương, nhàng giải quyết, tay trái giữ chặt sau gáy Dịch Nhi, để cho tránh thoát dù chỉ chút, tay kia dịu dàng che lên ánh mắt , dạy lúc hôn phải nhắm mắt lại.

      Mà môi lưỡi của phát huy toàn lực tấn công, cho tới lúc Dịch Nhi yếu dần, môi ngậm đôi môi của , răng môi phối hợp nhịp nhàng, hôn nặng , cắn cánh môi nhạy cảm của , mà lưỡi linh hoạt tiến quân thẳng tốc vào bên trong, châm lửa khắp nơi trong miệng Dịch Nhi.

      Dịch Nhi là người mới rời nhà đâu thể nào địch nổi Triển Dĩ Mặc lão luyện trong chuyện này, thể sánh được kỹ xảo của , đầu lưỡi giống như mang theo dòng điện, lướt qua mỗi góc trong miệng Dịch Nhi, cũng khiến cho cảm thấy tê dại nóng rực, khó mà ngăn cản.

      Dịch Nhi đối với nụ hôn sâu của Triển Dĩ Mặc, chỉ có thể bị động tiếp nhận, môi của từ từ sưng lên, mặt dần dần đỏ bừng, nhịp tim và hô hấp ngừng tăng nhanh, ở dưới loại khiêu khích kịch liệt giống như vũ bão này, quên phải tiếp tục hít thở…

      “Bảo bối, em lưu loát như vậy đáng -----“ Triễn Dĩ Mặc trước lúc Dịch Nhi đến giới hạn, cuối cùng cố nén xúc động buôn ra, hôn cái ở trán Dịch Nhi “Sau này, dạy em cái này…”

      !” Cuối cùng môi Dịch Nhi cũng được tự do, cả người xui lơ trước ngực Triễn Dĩ Mặc, nhưng vẩn vừa giận lại vừa xấu hổ căm phẫn hét lên “ còn dám -----“

      Triễn Dĩ Mặc vô cùng nhàn nhã, giọng uy hiếp : “ them câu muốn nghe nữa, liền hôn em đến ngất !”

      ----“Dịch Nhi cảm nhận được kiên định trong lời của , lập tức nuốt xuống tất cả những lời định .

      Nhưng chuyện tối nay cụng tiếp nhận nổi, nụ hôn đầu và hôn sâu đều bị tên ác ma này cướp mất, làm sao Triễn Dĩ Mặc có thể như vậy, làm những chuyện này với , ra những lời đó!

      xem là loại phụ nữ tuỳ tiên kia, Dịch Nhi phải là loại phụ nữ ngây thơ chỉ ngoắt tay mấy lời ngon tiếng ngọt là có thể chinh phục được, càng tinh hoa mỗi ngày hoa công tử mấy chục lần lời bày tỏ trước mặt của những người phụ nữ khác!”

      nên để cho tôi nhìn thấy lần nữa!” Dịch Nhi đẩy Triễn Dĩ Mặc ra, vừa uất ức lại khổ sở, hừ tiếng xoay người rời .

      Hôm nay coi như xui xẻo, coi như bị chó hôn, sau này, nhất định phải cách “chó” xa chút, cho có bất kì cơ hội nào để bắt nạt mình!

      Triễn Dĩ Mặc vửa nhìn thấy vẻ mặt của Dịch Nhi, lặp tức nhìn thấu cái kiểu “ chọc được trốn tránh” trong lòng , nhất thời cười xấu xa tiếng, quyết định choc ô tin tức “ may”: “Dịch Nhi, em đừng vội! hỏi em, em tới tham gia hôn lễ, có phải chị ấy muốn mời em làm phụ dâu ?”

      “Đúng, thế nào, liên quan gì đến !” Dịch Nhi còn chưa bởi câu hỏi của mà dừng bước, đứng cách khoảng rất xa, quay mặt lại, khó chiu “Tôi cho biết, hôn lễ của chị Mịch Nhi vừa kết thúc, tôi lập tức trở về căn cứ, chúng ta suốt đời cũng qua lại với nhau!”

      “Như vậy, mấy ngày tới nhất định chúng ta thường xuyên gặp mặt!
      Dịch Nhi, em nhất định chưa biết, phụ rể trong hôn lễ của cả, là ----“ Triễn Dĩ Mặc lộ ra nụ cười ác ma “Tiểu thư, trong mấy ngày tới diển thử và lo lieu hôn lễ, xin chỉ giáo nhiều hơn, hy vong chúng ta có thể phối hợp tốt đẹp!”

      “A? !” Dịch Nhi dám tin tưởng bịt kín lỗ tai, đây quả thực là sấm sét giữa trời quang, vào lúc quyết định sau này phải tránh ra Triễn Dĩ Mặc, lại sau này phải thường xuyên hợp tác!

      Dịch Nhi biết, đây cũng phải là đề doạ , hôn lễ hà giàu vừa rườm rà vừa phức tạp, huống chi là nhà họ Triển và nhà họ Mục liên thủ cử hành hôn lễ thế kỷ, nó cho phép có chút sai lầm nào. quyết định làm phụ dâu, nhất định phải cùng phụ rể tiếp xúc chung, nhiều lần diễn thử để đảm bảo xảy ra bất cứ chuyện gì may ở hôn lễ chính thức.

      Mấy ngày trước phụ rể còn chưa xác định, cũng chỉ tạm thời đem chuyện này để ở trong lỏng. Nhưng nếu như phụ rể lại là Triễn Dĩ Mặc, là cái tên ngựa đực bây giời chỉ sợ trốn kịp, như vậy thời điểm buổi diễn thử hôn lễ, cùng ăn ở, gặp mặt với vô cùng đau khổ!

      “Tôi tin, tôi phải hỏi chị!” Dịch Nhi hung hang cắn môi, trừng mắt nhìn Triễn Dĩ Mặc cái, nghiến rang : “Nhất định có cách thay đổi việc này, tôi tin phụ rể phải là ! Nhất định chị Mịch Nhi có thể thay đổi người khác, tôi thà làm phụ dâu, cũng cần gặp mặt !”

      xong, cũng quay đầu lại, chạy như bay, sốt ruột trau đổi chuyện này với Mịch Nhi.

      Triễn Dĩ Mặc cũng ngăn cản , chờ Dịch Nhi chạy xa, mới sờ cằm, tự tin cười tiếng: “Ngốc, làm sau tôi có thể cân nhắc tới tồn tại của Mịch Nhi! Nhưng mà, cả giúp tôi khuyên Mịch Nhi, phụ dâu và phụ rể như đinh đống cột, nhất là hai người tôi và em!”

      Vì thế, tiếc moi tim thổ lộ tình , quyết thay đổi tình cảm của mình trước mặt cả, dung mọi cách cầu xin cả tác hợp quan hệ của hai người.

      Liên Tĩnh Bạch cũng hỗ là trai , sau khi chắc chắn tìm được tình cảm chân thành của mình, gật đầu đảm bảo nhất định và Dịch Nhi trở thành phụ rể và phụ dâu, hơn nữa còn tạo cho họ cơ hội trước hôn lễ, cố gắng để cho và Dịch Nhi sống chung!

      Triễn Dĩ Mặc vuốt ve đôi môi lưu lại mùi vị của Dịch Nhi, cuộc đời này, chạy thoát khỏi long bàn tay !
      Last edited: 13/7/16

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 15: Toàn văn hoàn


      Thời gian vội vã trôi qua, cuối cùng đến ngày diễn ra hôn lễ của Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi.


      Hôn lễ cử hành ở trong khách sạn bảy saov ô cùng xa hoa sang trọng, khí thế náo động hơn nửa thế giới, sớm tụ họp đầy đủ bóng dáng của các tân khách, vô số nhân vật quan trọng từ các nước mặc lễ phục trang nhã, mang theo lời chúc phúc đối với cặp vờ chồng này, cùng nhau nhìn đôi trai tài sắc đứng ở đối diện cha sứ, tận mắt chứng kiến đại thiếu gia nhà họ Triển và đại tiểu thư nhà họ Mục trải qua tình và kết thành vợ chồng.


      Liên Tĩnh Bạch mặc bộ âu phục xa hoa được làm thủ công, gương mặt tuấn lúc nào tản ra sựu chờ mong đối với cuộc hôn nhân này, nụ cười chói mắt của hút mất tâm hồn vô số thiếu nữ, nhưng chỉ có thể len lén cảm khái, cì chuyện hạnh phúc nhất đời người chính là gặp được người mình , nhưng bất hạnh nhất là trường hợp này lại ở trong hôn lễ của !


      Liên Tĩnh Bạch kéo chiếc váy cưới độc nhất của vợ Mịch Nhi, hôm nay ăn mặc hoa lệ mà vẫn sang trọng tao nhã, ngũ quan tinh tế và vóc người càng được tôn lên vô cùng hoàn mỹ. Mang theo thẹn thùng cùng vui sướng của lễ cưới độc nhất, tuyệt đối là người phụ nữ đẹp nhất, người nào có thể sánh được!


      Cha xứ đọc các nghi thức của hôn lễ, trước mắt ông là cặp vợ chồng vui sướng trả lời câu hỏi của ông, cha sứ cao tuổi cũng mang theo nụ cười, ông chủ trì vô số hôn lễ, nhưng chỉ có lần này, ông từ người đôi vợ chồng mới vô cùng xuất sắc này, thấy được tình vô cùng vô tận.


      Liên Tĩnh Bạch cưng chiều nhìn gương mặt kiều diễm của Mịch Nhi, Mịch Nhi cũng ngẩng đầu dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Liên Tĩnh Bạch, trong mắt họ chỉ có lẫn nhau, đây là hôn lễ của bọn họ, là tình thăng hoa của bọn họ!


      Bắt đầy từ hôm nay, người bên cạnh trở thành bạn đời danh chính ngôn thuận của mình, thành người mình cả đời này!


      "Bây giờ, chú rể có thể hôn dâu!" Lúc này cha sứ tuyên thệ hôn lễ hoàn thành, ông cười chúc phúc cho hai người "Chúc hai người hạnh phúc, đến khi đầu bạc răng long!''


      Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi nhìn nhau cười tiếng, hai người nhàng chạm môi vào nhau, giống như sao hỏa gặp trái đất, khi bốn cánh môi tiếp xúc, chính là cầm được ngọn lửa nhiệt tình. Hai người xem như người hôn sâu nóng bỏng, khiến tất cả tân khách vây xem nhiệt tình vỗ tay hò hét.


      Sau lúc lâu, nụ hôn nóng bỏng của chú rể và dâu kết thúc, dưới đài bắt đầu có người ồn ào: " dâu có thể ném hoa cưới rồi."


      Lời này vừa ra, đám trai phía dưới bắt đầu điên cuồng kêu gọi, thúc giục Mịch Nhi nhanh chóng tiến hành bước này.


      Kể lại rằng, nhận được hoa cưới của dâu là người kế tiếp kết hôn, cho nên, mỗi lần đều có truyền thống cướp hoa, vô số đợi gả trong lần này tiến lên phía trước tranh đoạt, để cầu vận may.


      Huống chi hoa hôm nay phải là bình thường, dâu là đại tiểu thư nhà họ Mục, xuất thân giàu có, lại gả cho người đàn ông vô cùng tốt,

      đại thiếu gia nhà họ Triển, bó hoa do tự tay ném ra, tuyệt đối lmang may mắn chưa từng có, tuyệt đối có thể giúp các sớm tìm được người chồng như ý!


      "Dịch Nhi, , chúng ta mau đưa hoa nào!" Phía sau màn sân khấu, Triển Dĩ Mặc mặc tây trang đen kết hợp với chiếc váy ngắn trắng tinh, xinh đẹp tựa như tinh của Dịch Nhi "Hôn lễ kết thúc, đối với phù dâu phù rể chúng ta đây cũng phải chạy trước chạy sau, chống đỡ toàn bộ hội trường!"


      "Đừng chạm vào tôi!" Dịch Nhi chán ghét né tránh thân thể Triển Dĩ Mặc, tại nơi tất cả tân khách chìm trong niềm vui sướng và hạnh phúc của hôn lễ, cũng chỉ có mình đen mặt như vậy, dĩ nhiên, là chỉ có thời điểm nhìn thấy Triển Dĩ Mặc.


      Trong hôn lễ thể nhìn về phía Triển Dĩ Mặc đứng cạnh mình, khi nghĩ đến chị Mịch Nhi xác nhận được việc phù dâu phù rể thể nào thay đổi được, khi nghĩ tới thời gian chung sống khó khăn ở buổi diễn thử trước hôn lễ, Dịch Nhi cảm thấy vô cùng tức giận, ngay cả nụ cười qua loa cũng cách nào cười nổi!


      tự hỏi mình vô số lần, làm sao lại bị cái con ruồi Triển Dĩ Mặc này cuốn lấy, làm sao lúc nào cũng bị quấy rầy, chẳng kẽ làm chuyện gì trái với lương tâm, nên trời cao trừng phạt như vậy!


      Những chuyện xảy ra, cũng muốn nhớ tới, Triển Dĩ Mặc cứ làm ra mấy hành động ân cần buồn nôn như vậy, những lời ngon tiếng ngọt, những cách khoe tài lấy lòng, ngừng khiến đánh được mắng cũng chả xong, dịu dàng hay võ lực đều vô ích! Thậm chí, còn dưới ít tình huống đề phòng, bị hôn trộm chiếm tiện nghi!


      “Tôi tự mình đưa hoa cưới!” Dịch Nhi nghiến rang qua Triển Dĩ Mặc, căn bản là quan tâm tới tồn tại của , tự mình cầm bó hoa vừa giúp Mịch Nhi bảo quản, từ từ về phía sân khấu.


      chỉ có thể ngừng đếm ngược thời gian hôn lễ kết thúc, chuẩn bị chỉ cần hôn lễ Mịch Nhi kết thúc ở đây, lập tức rời khỏi nơi này, thoát tầm mắt Triển Dĩ Mặc, tuyệt đối muốn bất cứ liên hệ nào khác với Triển Dĩ Mặc.


      Nhưng cũng có khả năng Triển Dĩ Mặc , như vậy phải là hiểu lầm tình cảm của , có lỗi với ?


      Hừ, người như vậy có thể cái gì? đúng, phải , lời cũng là , chẳng qua, đó là lời của đối với vô số phụ nữ, tuyệt đối phải chỉ có người là ! mới ngu ngốc tin tưởng, làm mất long, sau đó lại tổn hại sức khoẻ!


      Cho dù bày tỏ mười ngàn lần, cho dù lời ngon tiếng ngọt dến mười ngày mười đêm, cũng tin dù chỉ câu!


      Dịch Nhi khinh thường hừ lạnh tiếng, khi xoay người đến bên sân khấu, thấy Mịch Nhi và chồng đứng cùng nhau, mặt khỏi lại ra nụ cười xinh đẹp chân thành.


      vì Triển Dĩ Mặc mà làm hỏng hôn lễ cả đời chỉ có lần của Mịch Nhi, thân là phụ dâu, tuyệt đối làm hết bổi phận, vì chị chia khó khăn!


      nhàng trao bó hoa trong tay cho Mịch Nhi, sau đó xoay người xuống sân khấu.


      bậc thang, mắt Dịch Nhi khỏi liếc về sân khấu phía dưới, khi nhìn thấy rất nhiều điên cuồng giơ tay chuẩn bị cướp hoa dâu, trong long bị doạ hết hồn.


      phải chỉ là cướp hoa thôi sao, có cần phải liều mạng như vậy ! cũng tin, cướp được hoa là có thể gả ra ngoài, ai có thể đảm bảo chuyện này!


      Nhưng mà, nhìn những thiên kim thục nữ đoan trang lộ ra vẻ mặt hung ác, Dịch Nhi thầm quyết định, nhất định phải cách cái chiến trường này ra xa chút, tuyệt đối thể bĩ vạ lây…


      Cuối cùng, Dịch Nhi đứng trong cái góc rất lệch với sân khấu, nơi này cách chị rất xa, trước mặt đều là phụ nữ lăm le cướp hoa dâu, ở chỗ này, vừa có thể thưởng thức cái cảnh đẹp này, lại đến nỗi bị cuốn vào hỗn loạn.


      “Sao thế, em cướp hoa sao?” Triển Dĩ Mặc tinh mắt tìm được chỗ trốn của Dịch Nhi, tới, trêu đùa hỏi “Có phải quyết định gả cho , cho nên cần tới hoa lấy chồng?”


      “Cút!” Dịch Nhi ngay cả câu cũng lười với , ánh mắt và tất cả các đều chớp nhìn chằm chằm lên sân khấu, nhìn chằm chằm bó hoa cưới rơi vào tay người nào.


      Giờ phút này, Mịch Nhi đứng đưa lưng về phía mọi người, cầm bó hoa trong tay quơ quơ mấy cái, sau đó dung sức ném hoa cưới ra ngoài.


      Dưới sân khấu lập tức tranh cướp loạn thành đoàn, số thiên kim tiểu thư, giậm chân chen chúc, đuổi theo phương hướng đoá hoa rơi xuống.


      đường parabol hoàn hảo, bịch tiếng, hoa hồng trắng tinh rơi xuống trong ngực, nó vẫn nhúc nhích, giống như là trời định rơi xuống đó vậy.


      “A!” Thân thể Dịch Nhi cũng cứng lại, ngây ngô nhìn bó hoa hồng vững chảy treo khuỷu tay mình, thể nào tin nổi, vậy mà hoa cưới của chị Mịch Nhi vượt qua biển người, bay vào nằm trong ngực !


      Cái này có tính là tai hoạ bất ngờ ! Có tính là nằm cũng bị thương !


      hoàn toàn hề tranh cướp cái hoa cưới gì, càng theo duổi chuyện mình sớm đem gả ra ngoài, nhưng vì cái gì, hoa cưới lại bay tới.


      phải là chị Mịch Nhi cố ý , cố ý ném tới hướng đứng!


      Nhưng nhìn thấy chị đưa lưng về phía mọi người và ném tuỳ ý, thể ăn gian, cho dù là ai cũng thể ngay lúc nhìn thấy phương hướng, ném bó hoa cưới cách xa như vậy vào ngực


      “Ồ!” Triển Dĩ Mặc đứng ở bên cũng giật mình huýt sáo tiếng “Dịch Nhi, em lại là người lấy được hoa cưới!”


      “Làm thế nào---- cái này phải làm sao!” Dịch Nhi cầm bó hoa, giống như là cầm củ khoai lang nóng phỏng tay vậy, nhìn mọi người xung quanh bắt đầu tìm kiếm người bắt được bó hoa, nếu như bọn họ biết được lấy được thứ mà họ mong muốn, có thể nổi điên hợp lị tấn công hay !


      “Ai, vậy có cách nào rồi!” Triển Dĩ Mặc cau mày lắc đầu cái, xoay người nhàng chặn mọi ánh mắt dò xét của các giúp Dịch Nhi, sau đó câu vễnh môi hỏi “ phải , cướp dược hoa dâu là người kế tiếp kết hôn sao? Nếu hôm nay em lấy được hoa, khỏi nhanh chân hơn chút, mau chóng cưới em về nhà!”


      Vừa , cánh tay cường tráng của dung sức, ôm ngang lấy Dịch Nhi.


      dứt khoác vác Dịch Nhi lên vai, sau đó sải bước ra phòng khách của hôn lễ: “ thôi, vì mau chóng kết hôn, bây giờ chúng ta hãy đào tạo tình cảm!”


      là người điên sao, rốt cuột cái gì vậy!” Dịch Nhi nằm ở lưng Triển Dĩ Mặc, ngừng giãy giạu phản kháng, “ để tôi xuống, ai muốn bồi dưỡng tình cảm cùng , buông tôi ra!”


      Triển Dĩ Mặc ngay lúc mọi người ồn ào khiêng người tới đường trống trải. có người vây xem khác, cũng hoàn toàn ngăn lại tiếng hét của Dịch Nhi, mặc choc ô tuỳ ý giãy giụa.


      Dù sao, ý quyết, phản kháng có hiệu quả!


      dược nữa đường, bỗng nhiên Triển Dĩ Mặc nghĩ đến chuyện, quay lại, tới phòng nghỉ ngơi của cha mẹ. Liền để nguyên tư thế vác Dịch Nhi vai, mở cửa vào phòng.


      “Cha mẹ, hai người còn chưa già, chuyện của công ty hay là vật về nguyên chủ!” Triển Dĩ Mặc với cha mẹ ngồi chung chỗ “Con phải bào cho hai người tiếng, gần đây con có chuyện phải làm, cho nên thể chú ý tơi công việc của cả hai xí nghiệpcha mẹ cần phải nhận lại lần nữa!”


      “Cái gì? Con bận chuyện gì? Triển Thiểu Khuynh là Liên Hoa đứng lên, bọn họ kinh ngạc nhìn đứa con trai thứ hai và Dịch Nhi bả vai , khó hiểu hỏi “Con mang Dịch Nhi đâu, mau để con bé xuống!”


      “Đúng vậy, để tôi xuống!” Dịch Nhi nằm đầu vai Triển Dĩ Mặcm ngừng dạp hai chân vùng vẫy “Đễ tôi xuống, cái tên thổ phỉ này! Chú dì, mau cứu con!”


      “Cha mẹ, hai người xem, vợ tương lai của con kháng cự con, con muốn theo đuổi ấy khiến ấy mềm long, nhưng là cần thời gian rất lâu!” Triển Dĩ Mặc nháy mắt với cha mẹ “Vì tuần trăng mật của cả, và con đường theo đuổi vợ của con, hai người trở lại công ty khoảng thời gian ! Con muốn bước lên hành trình theo đuổi tình rất dài, mong hai người ủng hộ!”


      xong câu này, phất tay cảm ơn với cha mẹ, sau đó cõng Dịch Nhi, sải bước ra.


      “Khốn kiêp, để tôi xuống! Ai là vợ , cái người man rợ này, nghe thấy !”


      “Ngoan, yên tâm, nhanh chóng khiến em , sau đó sớm cử hành hôn lễ, phụ long chị dâu chuyển vận may cho chúng ta!”


      “Để tôi xuống a a a a -----“


      “Cả đời buông tay!”


      Ngày lành tháng tốt thành đôi, đáng mừng!


      TOÀN VĂN HOÀN
      Last edited: 13/7/16

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :