Ngoại truyện 8: Nhắc nhở
" là gian thương sao, súng lục tôi tự tay chế tạo giá trị tuyệt đối thể dùng tiền để đánh giá!" Đầu Dịch Nhi ngừng đong đưa, " được, em có thể đổi khẩu súng cho , khẩu kia tuyệt đối được!"
"Nhưng chính là muốn khẩu kia?" Triển Dĩ Mặc kiên trì, bước cũng nhường.
Khẩu súng lục màu bạc kia nếu được Dịch Nhi mang theo bên người, chứng tỏ nó thực là vật quý, tại Dịch Nhi cũng thừa nhận nó là do tự tay chế tạo, như vậy nếu cây súng này ở trong tay , nhất định đặc biệt chú ý lo lắng .
cũng chú ý tới, khẩu súng lục màu bạc kia và khẩu súng lục màu đen khác của Dịch Nhi là cùng loại, chỉ là màu sắc khác nhau, hai khẩu đặt cùng chỗ, ràng là cặp đen trắng xứng đôi.
Súng lục tình nhân gì gì đó, khiến bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy hàm chứa tình cảm.
Cho dù bây giờ hai người vẫn chưa tồn tại bất kỳ tình cảm rối rắm gì, nhưng Triển Dĩ Mặc vừa nghĩ tới tương lai bọn họ có thể tình ý tương thông song thương hợp bích, liền khỏi hưng phấn.
"Lựa chọn , muốn súng lục, hay là muốn quyên tiền?" Triển Dĩ Mặc nhíu mày, nham hiểm uy hiếp , "Chỉ có thể chọn , em chọn cái nào?"
trầm ngâm: "Uhm, nếu như quyên năm trăm vạn, nhất định có thể cứu rất nhiều người; chỉ là súng lục của em cũng rất quan trọng, em thích nó nhất mà. . . . . ."
" ——" Dịch Nhi há miệng thở dốc, cặp mắt bốc lửa của nhìn gương mặt tuấn của Triển Dĩ Mặc, quả muốn xé rách nụ cười mặt , lựa chọn này quá đáng ghé rồi!
"Ký tên!"
Hung dữ, Dịch nhi cắn răng oán hận .
Súng lục còn có thể chế tạo lần nữa, nhưng tổ chức cần tiền thể đợi thêm nữa!
Tài chính của Triển thị là kế hoạch chính lần này tới thành phố K quyên tiền từ thiện, nhất định phải cầm được trong tay! Mình tổn thất khẩu súng, dù sao cũng tốt hơn để người già yếu khu vực nghèo khổ bụng ăn no áo quần rách rưới!
"Cái này đúng rồi!" Triển Dĩ Mặc cười tiếng kỳ lạ, lộ bản chất gian trá phúc hắc, cúi đầu, rất nhanh ký tên lên chi phiếu, "Tốt lắm!"
"Đáng ghét, Triển thị căn bản cũng thiếu chút tiền này, lại còn cò kè mặc cả với cơ quan từ thiện chúng em!" Dịch Nhi bực tức đoạt lấy chi phiếu, nghiêm túc kiểm tra phen bảo đảm có sai lầm, cam nguyện oán trách mình bị buộc đưa ra khẩu súng lục kia, "Tất cả linh kiện của khẩu súng lục kia đều là tự em thiết kế chế tạo, lại bị tên gian thương này lừa gạt rồi. . . . . . Tiểu Hắc, tốt nhất về sau đừng rơi vào tay em, nếu em nhất định hung hăng làm thịt trận, để phun súng của em ra!" Hàn Băng Tâm dien/dan/le/quy/do/n
" thể như thế." Triển Dĩ Mặc lắc đầu, "Nhiệt tình từ thiện là nguyên tắc Triển thị luôn luôn theo đuổi, nhưng cụ thể quyên cho nhà nào cũng là tự do của chúng ta, em dùng khẩu súng liền đổi được khoản tiền lớn như vậy, cũng chịu thiệt nha!"
Như Dịch Nhi từng , hàng năm Triển thị đóng góp cho nghiệp công ích đều là con số kinh người, ký mấy triệu cho Dịch Nhi đại diện cho tổ chức V+ căn bản cũng coi là vấn đề, nhưng nếu như để lấy được tiền đơn giản như vậy, phải là chơi vui sao?
Vẫn là giống như bây giờ, chiếm đoạt súng lục Dịch Nhi thích, để có thể thường xuyên nhớ , giữa hai người nhiều liên lạc và ràng buộc chút, số tiền kia mới tiêu có ý nghĩa.
"Hừ, biết loại người đào hoa như chỉ há miệng lừa gạt phụ nữ, em lại !" Dịch Nhi nhíu mũi hừ tiếng, vẫn là vẻ mặt đau lòng chính mình vô tội bị lừa mất súng lục.
thận trọng lấy lại chi phiếu, hai tay để trong túi áo với Triển Dĩ Mặc, "Tốt lắm, chính làm xong, có thể chuyện riêng rồi. Liên bảo em lại cho mấy câu: Chuyện của Triển thị và FL làm khó được , lúc công việc rảnh rỗi, cũng nên về nhà giúp chuẩn bị hôn lễ tay! Trong nhà còn thiếu người, cho phép lười biếng giở thủ đoạn, nhà họ Liên cũng nghĩ muốn về!"
" cả như vậy!" Triển Dĩ Mặc líu lưỡi nên lời, mặt ra vẻ uất ức kêu rên, "Oan uổng nha! Chuyện của công ty đủ khiến bận rộn, mỗi ngày đều làm thêm giờ đến rạng sáng, còn chạy đến các nơi thế giới công tác dò xét, đâu nào còn rảnh rỗi về nhà giúp tay!"
cả quả nhiên là lấy tài nghệ của chính mình tới cầu em trai củi mục! Triển Dĩ Mặc cũng phải là ba đầu sáu tay, bận rộn quản lý công ty mệt mỏi, cả lại còn muốn kéo vất vả chuyện hôn lễ trong nhà nữa!
" lời này ai tin!" Dịch Nhi khịt mũi coi thường, " về nhà, nhất định là bởi vì hàng đêm sênh ca trái ôm phải ấp, em cũng tận mắt thấy đùa giỡn nhân viên nữ trong thời gian làm việc, ở trong phòng trà nước liền táy máy tay chân với người ta, đến tối chẳng phải càng thêm kim ốc tàng kiều (lầu vàng giấu người đẹp) lưu luyến quên về! Em nhác nhở câu, cẩn thận gậy sắt mài thành kim thêu hoa, thời điểm mấu chốt có lòng mà có sức!"
"Dịch Nhi, em cũng xử oan . . . . . ." Triển Dĩ Mặc mệt mỏi hồi, "Ngày đó em thấy là hiểu lầm, nhưng chưa bao giờ từng **, tuyệt đối có lưu luyến bụi hoa!" thầm hối hận ba ngày trước để lại ấn tượng đầu tiên cho Dịch Nhi, chuyện cố ý đùa Hàn Tập, lại khiến Dịch Nhi cho rằng hoa tâm phóng đãng.
"Ai quan tâm như thế nào! liên quan đến em!" Dịch Nhi xoay người liền muốn rời khỏi phòng làm việc, "Chuyện quyên tiền hoàn thành, lời em cũng truyền tới, em đây!"
"Đừng vội!" Triển Dĩ Mặc nhanh tay lẹ mắt kéo Dịch Nhi, giữ lại , "Khó tới được chuyến, cần luôn là vội vã như vậy chứ! Lập tức tới thời gian bữa trưa, mời em ăn cơm như thế nào!" Truyện chỉ edit tại ***************.com
còn muốn hiểu Dịch Nhi hơn, muốn ở bên cạnh thấy nhiều dáng vẻ của hơn, muốn xác định mình rốt cuộc có thích !
" cần!" Dịch Nhi giống như sợ bị lây bệnh, tay vung khỏi bàn tay khớp xương ràng của , căm ghét , "Chị Mịch Nhi cũng nhắc nhở em, nên có bất kỳ tiếp xúc thân thể với ! chuyện nhiều với ngựa đực , cũng có thể mang thai!"
"Lãi là Mịch Nhi . . . . . ." Triển Dĩ Mặc quả im lặng lệ ngàn hàng, "Chị ấy em đều tin ư, vậy em cũng nghe chút..., để giải thích. . . . . . Em biết, tuyệt đối phải là loại người như em nghĩ!"
"Em đương nhiên nghe lời chị họ của em rồi, là hạng người gì, ckhông liên quan đến em!" Dịch Nhi hung hăng trợn mắt nhìn cái, "Em , dừng bước!"
Triển Dĩ Mặc chỉ có thể dừng bước, trơ mắt nhìn Dịch Nhi sải bước ra khỏi phòng.
Lần thứ hai gặp mặt, Dịch Nhi như quả ớt , khiến sinh ra nhiều hứng thú hơn.
Chỉ là, có lẽ cần yên tĩnh chút, từ từ tìm tòi nghiên cứu tâm ý của mình. . . . . .
Ngoại truyện 9: BlueDrem
Thời gian nhanh chóng qua, cuộc sống của Triển Dĩ Mặc và Dịch nhi có tiếp tục xảy ra thêm chuyện gì nữa, cũng có dây ra chuyện gì khó chịu, Triển Dĩ Mặc xử lý mọi chuyện rất tốt, có thể người tính bằng trời tính, khi số mạng dẫn dắt hai người ai cũng tránh khỏi..
Năm ngày sau, tại nhà hàng Tây BlueDrem đứng đầu thành phố K, trong tiếng violon nhàng, nghênh đón vị khách nam đẹp trai và khách nữ xinh đẹp.
Chỉ là, hai người này cũng phải đến đây dùng bữa với nhau, bọn họ tới bàn có bạn bè của mình. xinh đẹp dùng bữa với chàng trai tuy rằng đủ trững trạc, có thể cử chỉ cũng quá khó coi, cho tạm thời đề cập tới cặp đôi này, hấp dẫn ánh mắt mọi người là đôi nam nữ hài hòa khác.
Đối diện với người đàn ông đẹp trai là , chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, diện mạo cũng coi là thanh tú, quần áo từ đầu đến chân cũng chỉ là giá rẻ, hết sức đối lập trong nhà hàng Tây sang trọng.
Thỉnh thoảng cười lên như ánh nắng mặt trời, nhưng bây giờ nét mặt cứng ngắc, đứng ngồi yên, khí chất người hèn nhát và nóng nảy, rất hợp với nhà hàng sang trọng.
giống như ngồi đống lửa, giọng hỏi người đàn ông đối diện : "Triển. . . . . . Triển tổng, phải ăn ở chỗ này sao!"
“Lâm Lâm, hôm nay tôi mời khách, đương nhiên dẫn đến nhà hàng tốt nhất rồi!” Triển Dĩ Mặc khẽ gật đầu, nở nụ cười hoàn mỹ phóng điện loạn xạ về phía đối diện, “Đều tới, nếm thử mùi vị thức ăn ở đây chút .”
“Nhưng…” Lâm Lâm nhìn xung quanh, cắn môi , “Nhưng ở đây rất đắt, Triển tổng, tôi cũng chỉ giúp việc thôi mà, nhất thiết phải tới nơi này ăn cơm.”
“Đối với là chuyện , nhưng với tôi lại khác! trả lại đồ vật mà tôi bị mất nguyên vẹn, tôi có cám ơn thế này cũng quá đáng!” Triển Dĩ Mặc vẫn giữ nguyên nụ cười, đưa thực đơn cho , “ Hôm nay là ần đầu gặp mặt, vội vàng quyết định đưa tới đây, cho nên cũng chưa kịp đặt phòng. Nên tôi cũng chọn món ăn giúp được rồi, tự xem xem mình thích ăn gì, đừng khách khí! có thể dùng bữa vui vẻ, tôi mới yên tâm!”
“Vậy tôi cũng khách khí! đừng có mà chê cười, sức ăn của tôi rất lớn, buổi trưa có ăn no, có thể ăn rất nhiều đấy!” Sau khi Lâm Lâm liên tục xác nhận với Triển Dĩ Mặc, mới lấy can đảm cầm thực đơn lên chuẩn bị gọi thức ăn, “Để tôi xem chút, nơi này có thứ gì ngon!”
“A!” Nhưng ai biết được, vừa mở thực đơn ra, liền nhịn được thốt ra tiếng, “Đây là hắc điếm sao! Hoặc là cầm nhầm thực đơn! Có phải viết sai giá cả rồi !”
Sắc mặt vài vị khách ngồi bên cạnh bắt đầu khó coi, ánh mắt bọn họ vui đánh giá phát ra tiếng này, khi thấy vẻ mặt Lâm Lâm hốt hoảng, mọi người khỏi lộ vẻ mặt coi thường.
Tại thành phố K, người nào biết nhà hàng BlueDrem là nơi phục vụ đắt đỏ, ai biết người tới nơi này đều là tầng lớp thượng lưu của thành phố K. Nếu như được vào nơi này, coi như người nghèo cũng muốn giả bộ hào phóng tao nhã, mà vị tiểu thư này lại lớn tiếng ồn ào, giống như nhà giàu mới nổi đến nơi này hoang phí, lại bị giá tiền hù chêt!
Huống chi, lớn tiếng ồn ào ở nơi công cộng, nhiễu loạn mọi người dùng cơm, cái này chính là đủ biểu gia giáo, khó có thể tới nơi thanh nhã!
Ánh mắt mọi người khỏi nhìn về phía người đàn ông đối diện với , bọn họ sớm chú ý tới vị khách tuấn mỹ này, đàn ông ghen tỵ khí chất tướng mạo của , còn phụ nữ lại dùng ánh mắt tán thưởng say mê, chẳng qua, bây giờ mọi người chỉ có thể cảm thán nhìn, ràng ánh mắt của có vấn đề, mang theo như vậy vào xã hội quý tộc, chỉ có làm trò cười cho mọi người!
"Lâm Lâm, giọng chút!" trán Triển Dĩ Mặc rớt xuống mấy vạch đen, vội nhanh tay lẹ mắt giữ chặt , " kêu cái gì, phải chúng ta định gọi món ăn ư, cứ việc gọi món thích, cần lo giá tiền!"
"Làm sao có thể mặc kệ!" Lâm Lâm dứt khoát ném thực đơn cho , thể tin được kêu lên, " nhìn xem, bò bít-tết 3888, rau quả salad 666, đến trà sữa đều muốn 99! Cái này ràng chính là hắc điếm, cho dù tôi ăn cơm tây ở chỗ khác, cũng dùng hết 100, nhà hàng này kiếm tiền thâm hiểm như vậy!"
"Bình tĩnh chút, hãy nghe tôi . . . . . ." Lần đầu tiên Triển Dĩ Mặc cảm thấy vô lực như vậy, giọng trấn an Lâm Lâm kích động , "Đắt là có lý do để đắt, hoàn cảnh nơi này, nguyên liệu nấu ăn, phục vụ đều là tốt nhất, tất cả đều phải dùng tiền! phải lo lắng chuyện tiền, dù có gọi tất cả đồ ăn lần, tôi vẫn trả tiền được….”
"Có tiền cũng thể xài thế này . . . . . ." Lâm Lâm bĩu môi, "Tôi nhìn thấy nơi này đâu có đáng giá gấp mười gấp trăm lần như vậy! Chúng ta đổi nhà hàng khác được sao, từ đến lớn tôi đều ăn đồ ở nhi viện, cho nên dạ dày tôi tiêu nổi những thứ nàu đâu. . . . ."
"Thôi, để tôi gọi món giúp , tôi nhất định phải ăn ở chỗ này, ăn cay à..."." Triển Dĩ Mặc cũng cùng phân phải trái nữa, có biện pháp với người luôn luôn lấy ăn no làm hạnh phúc lớn nhất, đàm luận xã hội thượng lưu theo đuổi tinh thần hưởng thụ.
"Vì sao lại là chỗ này... Đắt quá! mặt Lâm Lâm đau lòng, nhăn nhó khó chịu lúc lâu, . "Vậy lấy cho tôi thứ rẻ nhất ấy, ly trà sữa là được rồi.
Vốn nên thích ý vui vẻ ăn bữa tối, Triễn Dĩ Mặc hầu như ăn mà toàn thân khó chịu, đối diện với Lâm Lâm, khiến cho trở thành tâm điểm của nhà hàng.
là người may mắn duy nhất, cũng may hôm nay có người quen, nếu hôm nay trở thành trò đùa của cả giới thượng lưu thành phố K.
Trong lòng Triển Dĩ Mặc khỏi có chút hối hận, hình như hôm nay nên mời này cùng ăn cơm, vừa mới bắt đầu hấp dẫn chú ý của bằng thiện lương, nhưng bây giờ, muốn mang tới ăn đồ ăn ngon nhất, dẫn đến hai người lúng túng đến mức xấu hổ thể nuốt trôi.
Có lẽ, cho dù muốn thử ở cùng với bình thường khác, ít nhất phải lựa chọn người có tiếng chung.... . . . . .
”Tôi toilet, ăn trước .” Cuối cùng, Triển Dĩ Mặc buông dao nĩa xuống, cũng nhìn được việc phấn đấu cầm dùng bít tết.
Khi ở trong toilet bình ổn lại cảm xúc, chuẩn bị trở về chỗ có người gọi.
"Hello, Tiểu Hắc!"
Last edited by a moderator: 8/7/16