1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 6: Rung động

      Nhưng Triển Dĩ Mặc nghĩ đến, lần gặp mặt tiếp theo lại đến nhanh như vậy, ba ngày sau, Dịch Nhi lại tới tòa cao ốc Triển thị.

      Nhưng mà, lần lái xe đến theo cách của người bình thường, sau khi bước vào cao ốc cũng là theo phép tắc ghi tên ở quầy lễ tân của Triển thị, sau đó yên tĩnh chờ đáp lại.

      tới tiêu tức (thư từ và tin tức) của Triển thị, thông qua từng thư ký, cuối cùng, truyền đạt đến tai Triển Dĩ Mặc ở tầng cùng.

      Thư ký dùng thanh bình thản dò hỏi trong điện thoại: "Triển tổng, có vị tiểu thư cầm giấy hẹn trước với Liên tổng, muốn tới thương lượng chuyện với ngài, ngài muốn gặp ấy ? ấy tên là Dịch Nhi, giấy hẹn trước cũng là , ấy ờ quầy lễ tân ở lầu ."

      "Là ấy?" Triển Dĩ Mặc sững sờ, gật đầu , "Tôi biết rồi! phái người dẫn ấy trực tiếp lên lầu là được, tôi đợi ấy ở phòng làm việc!"

      Sau khi cúp điện thoại, liền quẳng bút ký tên phê duyệt văn kiện trong tay xuống, thậm chí có chút sốt ruột đứng lên, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới.

      Dường như, có thể thấy Dịch Nhi ở lầu , cũng có thể khiến thang máy lên tầng cùng vận hành nhanh hơn, có thể nhanh chút thấy được mỹ nhân xinh đẹp kia.

      Triển Dĩ Mặc thậm chí có chút kích động chuẩn bị kéo cửa phòng làm việc ra, tự mình đến cửa thang máy đón , muốn lúc Dịch Nhi bước vào tầng cùng trong nháy mắt có thể gặp !

      Nhưng khi ngón tay của chạm tới cửa, thời điểm giây sau muốn kéo cửa ra, chợt tỉnh ngộ, nhất thời thân thể cứng đờ.

      Tâm trạng mình hoàn toàn gấp gáp giống bình thường, não dâng lên loại kích động muốn gặp được Dịch Nhi này, loại này giống như muốn lần đầu tiên hẹn hò với nữ thần mình thầm mến luống cuống tay chân, rốt cuộc là sao vậy!

      Triển Dĩ Mặc chậm rãi thu ngón tay về, nghĩ lại mình có cái gì đúng, khỏi thấy buồn cười.

      Ánh mắt của trở nên tràn đầy cân nhắc, nhàng vuốt ve gương mặt tuấn của mình, lúm đồng tiền ở khóe miệng phảng phất như thiên thần khiến người ta say mê.

      Chỉ là lần gặp nhau ngoài ý muốn ba ngày trước, lại khiến trái tim rung động như vậy, khắp người Dịch Nhi tràn đầy linh khí của thợ chế tạo vũ khí thiên tài, thế nhưng mang lại cho nhiều bất ngờ như thế!

      hề nghi ngờ, Dịch Nhi đích là người rất đặc biệt đối với .

      Lúc năm tuổi chờở cửa phòng bệnh chào đón ra đời, thời điểm đó trần truồng nhăn thành đám còn trêu chọc là con khỉ . Kể từ lần đó hai người chia ly, mặc dù còn gặp mặt, nhưng cũng coi là bạn tri kỷ lâu, thích chơi súng ống, Dịch Nhi am hiểu chế tạo súng ống, Dịch Nhi am hiểu chế tạo súng ống, hai người vẫn luôn duy trì giao dịch có qua có lại lâu dài, thường xuyên tham khảo cải tiến công hiệu của vũ khí, loại quan hệ đơn thuần này dường như có gì phá vỡ nổi.

      Cho đến khi năm năm trước Mịch Nhi mất tích, Dịch Nhi cũng còn trả lời tin tức của , cũng cách nào thông qua Mịch Nhi liên lạc với trụ sở kia, mới hoàn toàn cắt đứt qua lại với Dịch Nhi.

      Gặp mặt lần nữa, hai mươi mốt tuổi pong thần tuấn dật, mà Dịch Nhi cũng thành thiếu nữ mười bảy tuổi xinh đẹp động lòng người, hồi chí lớn gặp nhau, hồi đấu súng đặc sắc vô cùng, bọn họ mới quen thân.

      Trong lòng Triển Dĩ Mặc sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng ngay cả như vậy, mình cũng nên tràn đầy long mong đợi với việc tới chơi như thế, loại cảm xúc kiềm chế được này, trước khi hình như chưa từng xảy ra.

      Phải chăng, đây chính là duyên số định trước đến? mà Dịch Nhi chính là tiên nữ định trước đến dạo chơi nhân gian của người đàn ông đào hoa ?

      Cha từng , tình làm cho người ta có lúc nào là nhớ nhung đối phương, mỗi lần ly biệt cũng như cách ba thu; cả cũng từng cảm khái, nhớ nhung là bước đầu tiên dẫn đến tình , thời điểm có ở đây mong đợi xuất , đây là dấu hiệu ràng nhất….

      Vì vậy, thuật là nảy sinh tình với tiểu nha đầu Dịch Nhi này sao?

      Triển Dĩ Mặc rủ xuống đôi mắt đen sán rực như sao lạnh, mắt tràn đầy trầm tư.

      tại vẫn có biện pháp khẳng định thứ tình cảm này.

      Xem ra, cần nhiều cách xác định hơn, xác định tâm ý của mình với Dịch Nhi, xác định tình của mình có phải cuối cùng tới hay

      “Cốc cốc!”

      Lúc này, tiếng gõ cửa trong trẻo cũng vang lên, thư ký nghiêm túc xin chỉ thị: “Triển tổng, tiểu thư Dịch Nhi đến, bây giờ có thể vào ?”

      “A____” Triển Dĩ Mặc giật mình thức tỉnh từ trầm tư, nắm tay ho khan mấy tiếng, nhanh chóng tới trước bàn làm việc ngồi xuống, cầm lên văn kiện giả vờ làm việc mới cất giọng “Mời vào!”

      Cửa nhàng bị đẩy ra, Dịch Nhi giống như nụ hoa tuổi trẻ vô hạn, thoáng chốc xâm nhập tầm mắt của Triển Dĩ Mặc, gợi lên toàn bộ lực chú ý.

      Hôm nay, mặc bộ đồ đặc công thể ra dáng vẻ đẹp nhất của đó, mà đổi thành thường phục xinh đẹp động lòng người, T’shirt đơn giản phối hợp với quần jean ngắn, chính là loại trang phục sức sống vô tận này, mới thanh thủy xuất phù dung (*), mới có thể ôn lên vẻ đẹp nhất của .

      (*): Nguyên câu là thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (Nước trong lộ hoa sen, thiên nhiên vứt bỏ trang sức đẽo gọt). Ý chỉ cái gì để tự nhiên vẫn là đẹp nhất.

      “Heo-lo! Tiểu Hắc! Lâu như vậy mới mở cửa, ở đây làm gì đó!” Dịch Nhi vào cửa liền dửng dưng chào hỏi Triển Dĩ Mặc, “Em chính là đứa trẻ giữ chữ tín tốt, làn này là đặc biệt tới bồi thường ! Ai da, thủy tinh và sàn nhà sửa chữa tệ nha, hoàn toàn nhìn ra dấu vết bị lỡ, thay mới hết sao!”

      Dịch Nhi nhìn xung quanh phòng làm việc được đổi mới hoàn toàn, ngừng dật đầu khen ngợi hiệu suấ xử lý chuyện của Triển thị, trong vòng ba ngày liền sửa sang gian hỗn độn lại rực rỡ hẳn lên, quả nhiên là công ty quốc tế hàng đầu!

      “Dịch Nhi, rồi, cho em gọi cái nick name đó nưa, nó qua kỳ bãi bỏ rồi…” Triển Dĩ Mặc lại nghe thấy nick name “Tiểu Hắc” vài chục năm người nào dám nhắc tới kia, trán lần nữa rơi xuống mấy vạch đen, “Thời điểm chúng ta liên lạc trước kia, cho tới bây giờ em chưa từng gọi như vậy, năm đó ít nhất em cũng gọi là Triển nhi thiếu!”

      “Đó là bởi vì, trước kia em biết vẫn luôn gọi em là con khỉ !” Vừa nhắc tới chuyện này, Dịch Nhi lập tức điêu ngoa chống nạnh, bộ mặt xù lông gây hấn, “hôm qua em mới nghe chị Mịch Nhi tình cờ nhắc tới, vậy mà vẫn luôn gọi em như vậy! Hừ, có thể gọi em như vậy, em gọi là Tiểu Hắc sao!”

      Dịch Nhi chỉ vào Triển Dĩ Mặc, bực tức trách móc : “Thiệt thòi cho em trước kia còn coi là người tốt, mua tặng cho rất nhiều khẩu súng, ai biết được lại xấu sau lưng em! Trước kia chị Mịch Nhi chỉ biết nhắc tới Liên với em, lần này em đến chuyện tận mắt thấy đùa giỡn nhân viên nữ, chị ấy mới cho em biết các tội ác của , bảo em phải cẩn thận loại người phong lưu như ngựa đực của !”
      Last edited by a moderator: 9/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 7: chính

      "Hả. . . . . ." Triển Dĩ Mặc khỏi có chút lúng túng, có nghĩ đến lúc này Mịch Nhi vạch trần như vậy, chị dâu tương lai à, có thể chị quấy nhiễu nhân duyên tương lại của em đó!

      chỉ có thể kiên trì giải thích: ". . . . . . Con khỉ là tên thân mật, tôi khích lệ em cơ trí đáng , hoạt bát thú vị, em cần suy nghĩ nhiều. . . . . ."

      " gạt đứa trẻ sao!" Dịch nhi bĩu môi cái, lập tức chọc thủng lời dối của , "Chị , bởi vì lúc tôi sinh ta, mới có thể vẫn luôn gọi tôi như vậy! Hừ, nhất định lúc ra đời rất đen, mới có thể bị gọi là Tiểu Hắc, tôi lại muốn gọi như vậy!"

      "Em nhầm rồi, lúc tôi còn có đen chút nào. Là cả gắn tôi cái tên đối xứng với tên ấy. . . . . ." Triển Dĩ Mặc biết làm sao phản bác câu, quả bị lời Dịch nhi thuyết phục, cuối cùng phí công phản kháng : " Như thế nào tôi cũng lớn hơn em mấy tuổi, ít nhất, cũng gọi là Tiểu Hắc. . . . . ."

      Tính ra, ở sau lưng gọi Dịch nhi là con khỉ mười mấy năm, nếu như muốn công bằng mà đạt được mục đích, muốn gọi là Tiểu Hắc cũng có gì quá đáng, chỉ là, có thể kêng nể về tuổi, thêm cái chữ được ? luôn gọi cả là " Liên", tại sao gọi lại trực tiếp gọi là"Tiểu Hắc"!

      Triển Dĩ Mặc khỏi nghĩ đến cả và chị dâu tương lai, bây giờ có thể gọi cả là "Tiểu Bạch" cũng chỉ có Mịch Nhi thôi, khi Mịch Nhi gọi " Tiểu Bạch", lại có chút ngọt ngào.

      Nếu như, về sau Dịch nhi cũng gọi là" Tiểu Hắc", hình như có thể hoàn toàn tiếp nhận. . . . .

      " nghĩ dâm loạn gì thế!" Dịch nhi vỗ tiếng lên bàn, giận dữ , " gọi Tiểu Hắc, được nhiều lời! Nhanh lên chút, chúng ta mau chính !"

      "Chính ? Chính gì?" Triển Dĩ Mặc sững sờ, sau đó nhớ tới vỗ tay cái, "Khi em vào cửa , muốn tới bồi thường? cần, chúng ta cần khách khí như vậy, cần nhắc lại."

      vẫn chưa để số tiền sửa chữa phòng đó ở trong lòng, muốn phụ nữ bỏ tiền, càng phải tác phong của .

      “Đúng! Là chuyện này!” mặt Dịch như lộ ra mỉm cười khách sáo dối trá, móc từ trong túi ra tờ chi phiếu, sau đó đặt trước mặt Triển Dĩ Mặc, “Mặc dù muốn, mà em thể đưa. hiểu chứ, vậy hãy nhanh kí tên !”

      Triển Dĩ Mặc buồn cười lắc đầu, cúi đầu nhìn tấm chi phiếu, lại hoàn toàn ngây dại.

      phải em muốn bồi thường tổn thất cho sao?” Triển Dĩ Mặc cầm chi phiếu lên hiểu hỏi , “Vậy tại sao tấm chi phiếu này là muốn bỏ tiền! hơn nữa còn tới 490 vận! Đây là ý gì!”

      Bất kể là như thế nào, đều phải là cho Dịch nhi tiền chứ? Năm trước hai người giao dịch, số tiền lui tới cũng chỉ mười vạn hay vài chục vạn, tại sao lần này gặp mặt, vung cho đến tận mấy triệu! Cho tới bây giờ cũng có thiếu sổ sách!

      “Bởi vì… Lần này tôi tới muốn quyên tiền!” Dịch nhi tiếp tục duy trì nụ cười hoàn mỹ, mặc dù xinh đẹp, nhưng ý cười xuất phát từ trong lòng, mà chỉ là mặt nạ xã giao dối trá.

      “Em thiếu tiền sao?” Triển Dĩ Mặc nhìn từ xuống dưới, trang phục người Dịch nhi chính xác cũng kiêu sa. Nhưng theo biết, mỗi người trong trụ sở đều là người giàu hàng tỉ, mà từ Dịch nhi luôn kiếm tiền từ các loại vũ khí, có khả năng gặp khó khăn trong phương diện tài chính!

      linh tinh gì vậy, tôi giống thiếu tiền sao?” Cuối cùng Dịch nhi cũng thể tiếp tục mỉm cười được, bĩu môi cái, ánh mắt linh động hừ : “Tôi là đại diện của tổ chức V+, chuyên tiến hành quyên tiền từ thiện toàn cầu! nghe qua V+ chứ, tuyệt đối phải là hội Chữ Thập Đỏ, cậy quyền tổ chức, chúng tôi hết sức chân thành bảo đảm mỗi phần quyên góp được chuyển đúng địa phương. Hôm nay đến phiên Triển thị rồi, mà thế nào cũng phải quyên hơn năm trăm vạn mới phù hợp thân phận của mình!”

      “V+? Đương nhiên là biết…” Triển Dĩ Mặc nhìn Dịch nhi, tia ý thức hỏi ra tất cả nghi vấn, “Bây giờ em nghiên cứu chế tạo vũ khí, bắt đầu đổi nghề lên làm từ thiện rồi hả? Đây chẳng phải là lãng phí thiên phú tuyệt vời của em sao! Em để tôi quyên năm trăm vạn, tại sao trong chi phiếu chỉ viết hơn bốn trăm vạn…”

      Dịch nhi thở dài, có chút thương cảm : “Haizzz… Năm đó cũng Mịch Nhi tới nơi chiến loạn, tận mắt thấy vũ khí mang tới giết hại máu tanh, chính xác là có thời gian muốn sờ lại súng… Nhưng sau này, chị ấy cũng an ủi tôi, sai phải là súng, mà là mấy người cầm súng kia, người xâm lược cầm vũ khí là sai, người bị tấn công cũng muốn cầm súng bảo vệ nhà mình, tôi mới lại bắt đầu nghiên cứu chế tạo vũ khí lần nữa. Vì trợ giúp những người dân chịu khổ kia, tôi còn khởi xướng thành lập V+, chị tham gia bác sĩ biên giới tôi làm hậu thuẫn kiên cố cho chị ấy…”

      “Này! Tại sao tôi lại phải với những thứ này chứ! Tôi phải là tới đây chuyện trời đất với , tại sao lại kéo xa như vậy!” Dịch nhi chợt dừng lại, day day huyệt thái dương của mình, cắn răng : “Đều tại , khiến tôi lạc đề rồi! trở về chuyện chính, vốn kế hoạch của tôi là khiến Triển thị quyên năm trăm vạn, nhưng tôi bỏ thay ra 10 vạn, coi là phí bồi thường tổn thấy cho phòng làm việc của , cho nên mới là 490 vạn!”

      “A, ra là còn như vậy!” Triển Dĩ Mặc gật đầu cái, đánh giá Dịch nhi, ngừng đề cao tầng.

      là thiên tài dũng cảm, chế tạo vũ khí súng ống, kinh nghiệm nguy hiểm kích thích lại giống như trò chơi, nhưng cùng lúc đó, nội tâm cũng rất mềm yếu, thể nhìn được máu tươi chiến tranh, nên dùng quyên tiền cứu vớt quần chúng.

      Dịch nhi là chân như vậy, tuy nhiên tuổi còn , lại có thua bởi bất kỳ người trưởng thành ** tư chất tính cách và bộ ngực.

      Vì vậy khiến cho bị hấp dẫn…

      “Tiểu Hắc, lại nghĩ cái gì vậy!” Dịch nhi đợi lâu cũng thấy đáp lại, nhịn được gõ gõ lên bàn nhắc nhở , “Nhanh ký tên lên chút! Nếu như phải bây giờ là tổng giám đốc của Triển thị, tôi lãng phí rất nhiều thời gian vì ! Đến Liên cũng đồng ý quyên số tiền này, vì sao đến lại còn do dự! Đúng rồi, ký xong, chúng ta phải tới thanh toán tiếp, phải trả cho tôi số tiền súng ống!”

      “Muốn tôi ký tên, có thể.” Cuối cùng, Triển Dĩ Mặc ngẩng đầu lên, khóe môi mang theo nụ cười tính toán, “Chỉ là, hãy tặng cây súng lục kia cho tôi… tôi rất thích nó, nếu như em đồng ý, bây giờ tôi xác nhận quyên tiền.”
      Last edited by a moderator: 13/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 8: Nhắc nhở

      " là gian thương sao, súng lục tôi tự tay chế tạo giá trị tuyệt đối thể dùng tiền để đánh giá!" Đầu Dịch Nhi ngừng đong đưa, " được, em có thể đổi khẩu súng cho , khẩu kia tuyệt đối được!"

      "Nhưng chính là muốn khẩu kia?" Triển Dĩ Mặc kiên trì, bước cũng nhường.

      Khẩu súng lục màu bạc kia nếu được Dịch Nhi mang theo bên người, chứng tỏ nó thực là vật quý, tại Dịch Nhi cũng thừa nhận nó là do tự tay chế tạo, như vậy nếu cây súng này ở trong tay , nhất định đặc biệt chú ý lo lắng .

      cũng chú ý tới, khẩu súng lục màu bạc kia và khẩu súng lục màu đen khác của Dịch Nhi là cùng loại, chỉ là màu sắc khác nhau, hai khẩu đặt cùng chỗ, ràng là cặp đen trắng xứng đôi.

      Súng lục tình nhân gì gì đó, khiến bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy hàm chứa tình cảm.

      Cho dù bây giờ hai người vẫn chưa tồn tại bất kỳ tình cảm rối rắm gì, nhưng Triển Dĩ Mặc vừa nghĩ tới tương lai bọn họ có thể tình ý tương thông song thương hợp bích, liền khỏi hưng phấn.

      "Lựa chọn , muốn súng lục, hay là muốn quyên tiền?" Triển Dĩ Mặc nhíu mày, nham hiểm uy hiếp , "Chỉ có thể chọn , em chọn cái nào?"

      trầm ngâm: "Uhm, nếu như quyên năm trăm vạn, nhất định có thể cứu rất nhiều người; chỉ là súng lục của em cũng rất quan trọng, em thích nó nhất mà. . . . . ."

      " ——" Dịch Nhi há miệng thở dốc, cặp mắt bốc lửa của nhìn gương mặt tuấn của Triển Dĩ Mặc, quả muốn xé rách nụ cười mặt , lựa chọn này quá đáng ghé rồi!

      "Ký tên!"

      Hung dữ, Dịch nhi cắn răng oán hận .

      Súng lục còn có thể chế tạo lần nữa, nhưng tổ chức cần tiền thể đợi thêm nữa!

      Tài chính của Triển thị là kế hoạch chính lần này tới thành phố K quyên tiền từ thiện, nhất định phải cầm được trong tay! Mình tổn thất khẩu súng, dù sao cũng tốt hơn để người già yếu khu vực nghèo khổ bụng ăn no áo quần rách rưới!

      "Cái này đúng rồi!" Triển Dĩ Mặc cười tiếng kỳ lạ, lộ bản chất gian trá phúc hắc, cúi đầu, rất nhanh ký tên lên chi phiếu, "Tốt lắm!"

      "Đáng ghét, Triển thị căn bản cũng thiếu chút tiền này, lại còn cò kè mặc cả với cơ quan từ thiện chúng em!" Dịch Nhi bực tức đoạt lấy chi phiếu, nghiêm túc kiểm tra phen bảo đảm có sai lầm, cam nguyện oán trách mình bị buộc đưa ra khẩu súng lục kia, "Tất cả linh kiện của khẩu súng lục kia đều là tự em thiết kế chế tạo, lại bị tên gian thương này lừa gạt rồi. . . . . . Tiểu Hắc, tốt nhất về sau đừng rơi vào tay em, nếu em nhất định hung hăng làm thịt trận, để phun súng của em ra!" Hàn Băng Tâm dien/dan/le/quy/do/n

      " thể như thế." Triển Dĩ Mặc lắc đầu, "Nhiệt tình từ thiện là nguyên tắc Triển thị luôn luôn theo đuổi, nhưng cụ thể quyên cho nhà nào cũng là tự do của chúng ta, em dùng khẩu súng liền đổi được khoản tiền lớn như vậy, cũng chịu thiệt nha!"

      Như Dịch Nhi từng , hàng năm Triển thị đóng góp cho nghiệp công ích đều là con số kinh người, ký mấy triệu cho Dịch Nhi đại diện cho tổ chức V+ căn bản cũng coi là vấn đề, nhưng nếu như để lấy được tiền đơn giản như vậy, phải là chơi vui sao?

      Vẫn là giống như bây giờ, chiếm đoạt súng lục Dịch Nhi thích, để có thể thường xuyên nhớ , giữa hai người nhiều liên lạc và ràng buộc chút, số tiền kia mới tiêu có ý nghĩa.

      "Hừ, biết loại người đào hoa như chỉ há miệng lừa gạt phụ nữ, em lại !" Dịch Nhi nhíu mũi hừ tiếng, vẫn là vẻ mặt đau lòng chính mình vô tội bị lừa mất súng lục.

      thận trọng lấy lại chi phiếu, hai tay để trong túi áo với Triển Dĩ Mặc, "Tốt lắm, chính làm xong, có thể chuyện riêng rồi. Liên bảo em lại cho mấy câu: Chuyện của Triển thị và FL làm khó được , lúc công việc rảnh rỗi, cũng nên về nhà giúp chuẩn bị hôn lễ tay! Trong nhà còn thiếu người, cho phép lười biếng giở thủ đoạn, nhà họ Liên cũng nghĩ muốn về!"

      " cả như vậy!" Triển Dĩ Mặc líu lưỡi nên lời, mặt ra vẻ uất ức kêu rên, "Oan uổng nha! Chuyện của công ty đủ khiến bận rộn, mỗi ngày đều làm thêm giờ đến rạng sáng, còn chạy đến các nơi thế giới công tác dò xét, đâu nào còn rảnh rỗi về nhà giúp tay!"

      cả quả nhiên là lấy tài nghệ của chính mình tới cầu em trai củi mục! Triển Dĩ Mặc cũng phải là ba đầu sáu tay, bận rộn quản lý công ty mệt mỏi, cả lại còn muốn kéo vất vả chuyện hôn lễ trong nhà nữa!

      " lời này ai tin!" Dịch Nhi khịt mũi coi thường, " về nhà, nhất định là bởi vì hàng đêm sênh ca trái ôm phải ấp, em cũng tận mắt thấy đùa giỡn nhân viên nữ trong thời gian làm việc, ở trong phòng trà nước liền táy máy tay chân với người ta, đến tối chẳng phải càng thêm kim ốc tàng kiều (lầu vàng giấu người đẹp) lưu luyến quên về! Em nhác nhở câu, cẩn thận gậy sắt mài thành kim thêu hoa, thời điểm mấu chốt có lòng mà có sức!"

      "Dịch Nhi, em cũng xử oan . . . . . ." Triển Dĩ Mặc mệt mỏi hồi, "Ngày đó em thấy là hiểu lầm, nhưng chưa bao giờ từng **, tuyệt đối có lưu luyến bụi hoa!" thầm hối hận ba ngày trước để lại ấn tượng đầu tiên cho Dịch Nhi, chuyện cố ý đùa Hàn Tập, lại khiến Dịch Nhi cho rằng hoa tâm phóng đãng.

      "Ai quan tâm như thế nào! liên quan đến em!" Dịch Nhi xoay người liền muốn rời khỏi phòng làm việc, "Chuyện quyên tiền hoàn thành, lời em cũng truyền tới, em đây!"

      "Đừng vội!" Triển Dĩ Mặc nhanh tay lẹ mắt kéo Dịch Nhi, giữ lại , "Khó tới được chuyến, cần luôn là vội vã như vậy chứ! Lập tức tới thời gian bữa trưa, mời em ăn cơm như thế nào!" Truyện chỉ edit tại ***************.com

      còn muốn hiểu Dịch Nhi hơn, muốn ở bên cạnh thấy nhiều dáng vẻ của hơn, muốn xác định mình rốt cuộc có thích !

      " cần!" Dịch Nhi giống như sợ bị lây bệnh, tay vung khỏi bàn tay khớp xương ràng của , căm ghét , "Chị Mịch Nhi cũng nhắc nhở em, nên có bất kỳ tiếp xúc thân thể với ! chuyện nhiều với ngựa đực , cũng có thể mang thai!"

      "Lãi là Mịch Nhi . . . . . ." Triển Dĩ Mặc quả im lặng lệ ngàn hàng, "Chị ấy em đều tin ư, vậy em cũng nghe chút..., để giải thích. . . . . . Em biết, tuyệt đối phải là loại người như em nghĩ!"

      "Em đương nhiên nghe lời chị họ của em rồi, là hạng người gì, ckhông liên quan đến em!" Dịch Nhi hung hăng trợn mắt nhìn cái, "Em , dừng bước!"

      Triển Dĩ Mặc chỉ có thể dừng bước, trơ mắt nhìn Dịch Nhi sải bước ra khỏi phòng.

      Lần thứ hai gặp mặt, Dịch Nhi như quả ớt , khiến sinh ra nhiều hứng thú hơn.

      Chỉ là, có lẽ cần yên tĩnh chút, từ từ tìm tòi nghiên cứu tâm ý của mình. . . . . .
      Ngoại truyện 9: BlueDrem

      Thời gian nhanh chóng qua, cuộc sống của Triển Dĩ Mặc và Dịch nhi có tiếp tục xảy ra thêm chuyện gì nữa, cũng có dây ra chuyện gì khó chịu, Triển Dĩ Mặc xử lý mọi chuyện rất tốt, có thể người tính bằng trời tính, khi số mạng dẫn dắt hai người ai cũng tránh khỏi..

      Năm ngày sau, tại nhà hàng Tây BlueDrem đứng đầu thành phố K, trong tiếng violon nhàng, nghênh đón vị khách nam đẹp trai và khách nữ xinh đẹp.

      Chỉ là, hai người này cũng phải đến đây dùng bữa với nhau, bọn họ tới bàn có bạn bè của mình. xinh đẹp dùng bữa với chàng trai tuy rằng đủ trững trạc, có thể cử chỉ cũng quá khó coi, cho tạm thời đề cập tới cặp đôi này, hấp dẫn ánh mắt mọi người là đôi nam nữ hài hòa khác.

      Đối diện với người đàn ông đẹp trai là , chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, diện mạo cũng coi là thanh tú, quần áo từ đầu đến chân cũng chỉ là giá rẻ, hết sức đối lập trong nhà hàng Tây sang trọng.

      Thỉnh thoảng cười lên như ánh nắng mặt trời, nhưng bây giờ nét mặt cứng ngắc, đứng ngồi yên, khí chất người hèn nhát và nóng nảy, rất hợp với nhà hàng sang trọng.

      giống như ngồi đống lửa, giọng hỏi người đàn ông đối diện : "Triển. . . . . . Triển tổng, phải ăn ở chỗ này sao!"

      “Lâm Lâm, hôm nay tôi mời khách, đương nhiên dẫn đến nhà hàng tốt nhất rồi!” Triển Dĩ Mặc khẽ gật đầu, nở nụ cười hoàn mỹ phóng điện loạn xạ về phía đối diện, “Đều tới, nếm thử mùi vị thức ăn ở đây chút .”

      “Nhưng…” Lâm Lâm nhìn xung quanh, cắn môi , “Nhưng ở đây rất đắt, Triển tổng, tôi cũng chỉ giúp việc thôi mà, nhất thiết phải tới nơi này ăn cơm.”

      “Đối với là chuyện , nhưng với tôi lại khác! trả lại đồ vật mà tôi bị mất nguyên vẹn, tôi có cám ơn thế này cũng quá đáng!” Triển Dĩ Mặc vẫn giữ nguyên nụ cười, đưa thực đơn cho , “ Hôm nay là ần đầu gặp mặt, vội vàng quyết định đưa tới đây, cho nên cũng chưa kịp đặt phòng. Nên tôi cũng chọn món ăn giúp được rồi, tự xem xem mình thích ăn gì, đừng khách khí! có thể dùng bữa vui vẻ, tôi mới yên tâm!”

      “Vậy tôi cũng khách khí! đừng có mà chê cười, sức ăn của tôi rất lớn, buổi trưa có ăn no, có thể ăn rất nhiều đấy!” Sau khi Lâm Lâm liên tục xác nhận với Triển Dĩ Mặc, mới lấy can đảm cầm thực đơn lên chuẩn bị gọi thức ăn, “Để tôi xem chút, nơi này có thứ gì ngon!”


      “A!” Nhưng ai biết được, vừa mở thực đơn ra, liền nhịn được thốt ra tiếng, “Đây là hắc điếm sao! Hoặc là cầm nhầm thực đơn! Có phải viết sai giá cả rồi !”

      Sắc mặt vài vị khách ngồi bên cạnh bắt đầu khó coi, ánh mắt bọn họ vui đánh giá phát ra tiếng này, khi thấy vẻ mặt Lâm Lâm hốt hoảng, mọi người khỏi lộ vẻ mặt coi thường.

      Tại thành phố K, người nào biết nhà hàng BlueDrem là nơi phục vụ đắt đỏ, ai biết người tới nơi này đều là tầng lớp thượng lưu của thành phố K. Nếu như được vào nơi này, coi như người nghèo cũng muốn giả bộ hào phóng tao nhã, mà vị tiểu thư này lại lớn tiếng ồn ào, giống như nhà giàu mới nổi đến nơi này hoang phí, lại bị giá tiền hù chêt!

      Huống chi, lớn tiếng ồn ào ở nơi công cộng, nhiễu loạn mọi người dùng cơm, cái này chính là đủ biểu gia giáo, khó có thể tới nơi thanh nhã!

      Ánh mắt mọi người khỏi nhìn về phía người đàn ông đối diện với , bọn họ sớm chú ý tới vị khách tuấn mỹ này, đàn ông ghen tỵ khí chất tướng mạo của , còn phụ nữ lại dùng ánh mắt tán thưởng say mê, chẳng qua, bây giờ mọi người chỉ có thể cảm thán nhìn, ràng ánh mắt của có vấn đề, mang theo như vậy vào xã hội quý tộc, chỉ có làm trò cười cho mọi người!

      "Lâm Lâm, giọng chút!" trán Triển Dĩ Mặc rớt xuống mấy vạch đen, vội nhanh tay lẹ mắt giữ chặt , " kêu cái gì, phải chúng ta định gọi món ăn ư, cứ việc gọi món thích, cần lo giá tiền!"

      "Làm sao có thể mặc kệ!" Lâm Lâm dứt khoát ném thực đơn cho , thể tin được kêu lên, " nhìn xem, bò bít-tết 3888, rau quả salad 666, đến trà sữa đều muốn 99! Cái này ràng chính là hắc điếm, cho dù tôi ăn cơm tây ở chỗ khác, cũng dùng hết 100, nhà hàng này kiếm tiền thâm hiểm như vậy!"

      "Bình tĩnh chút, hãy nghe tôi . . . . . ." Lần đầu tiên Triển Dĩ Mặc cảm thấy vô lực như vậy, giọng trấn an Lâm Lâm kích động , "Đắt là có lý do để đắt, hoàn cảnh nơi này, nguyên liệu nấu ăn, phục vụ đều là tốt nhất, tất cả đều phải dùng tiền! phải lo lắng chuyện tiền, dù có gọi tất cả đồ ăn lần, tôi vẫn trả tiền được….”

      "Có tiền cũng thể xài thế này . . . . . ." Lâm Lâm bĩu môi, "Tôi nhìn thấy nơi này đâu có đáng giá gấp mười gấp trăm lần như vậy! Chúng ta đổi nhà hàng khác được sao, từ đến lớn tôi đều ăn đồ ở nhi viện, cho nên dạ dày tôi tiêu nổi những thứ nàu đâu. . . . ."


      "Thôi, để tôi gọi món giúp , tôi nhất định phải ăn ở chỗ này, ăn cay à..."." Triển Dĩ Mặc cũng cùng phân phải trái nữa, có biện pháp với người luôn luôn lấy ăn no làm hạnh phúc lớn nhất, đàm luận xã hội thượng lưu theo đuổi tinh thần hưởng thụ.

      "Vì sao lại là chỗ này... Đắt quá! mặt Lâm Lâm đau lòng, nhăn nhó khó chịu lúc lâu, . "Vậy lấy cho tôi thứ rẻ nhất ấy, ly trà sữa là được rồi.

      Vốn nên thích ý vui vẻ ăn bữa tối, Triễn Dĩ Mặc hầu như ăn mà toàn thân khó chịu, đối diện với Lâm Lâm, khiến cho trở thành tâm điểm của nhà hàng.

      là người may mắn duy nhất, cũng may hôm nay có người quen, nếu hôm nay trở thành trò đùa của cả giới thượng lưu thành phố K.

      Trong lòng Triển Dĩ Mặc khỏi có chút hối hận, hình như hôm nay nên mời này cùng ăn cơm, vừa mới bắt đầu hấp dẫn chú ý của bằng thiện lương, nhưng bây giờ, muốn mang tới ăn đồ ăn ngon nhất, dẫn đến hai người lúng túng đến mức xấu hổ thể nuốt trôi.

      Có lẽ, cho dù muốn thử ở cùng với bình thường khác, ít nhất phải lựa chọn người có tiếng chung.... . . . . .

      ”Tôi toilet, ăn trước .” Cuối cùng, Triển Dĩ Mặc buông dao nĩa xuống, cũng nhìn được việc phấn đấu cầm dùng bít tết.

      Khi ở trong toilet bình ổn lại cảm xúc, chuẩn bị trở về chỗ có người gọi.

      "Hello, Tiểu Hắc!"
      Last edited by a moderator: 8/7/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 10: Mệnh lệnh

      Triển Dĩ Mặc sững sờ, bất giác nhìn về hướng của thanh, ngoài dự đoán, lại tình lý, nhìn thấy trước bàn ăn thứ hai bên tay trái, khuôn mặt khéo cười duyên dáng với .

      Người lên tiếng gọi , là Dịch Nhi. gật đầu khẽ vẫy tay với , trong chân mày khóe mắt, đều giấu nổi ý cười.

      bất ngờ chính là, vậy mà lại trùng hợp như thế, cũng ở đây! Mà chuyện trong dự đoán, chính là tại người duy nhất gọi là Tiểu Hắc, cũng chỉ có . . . . . .

      "Ha ha, trùng hợp như thế, em cũng tới đây dùng cơm!" Triển Dĩ Mặc thở dài, chỉ có thể lúng túng cười, gật đầu cái tới.

      lặng lẽ từ vị trí gần Dịch Nhi nhìn về phía Lâm Lâm, bây giờ vẫn còn chút may mắn, có thể Dịch Nhi ngồi ở chỗ này, căn bản thấy chuyện vừa xảy ra, hoặc là cũng vừa tới, vẫn chưa phát Lâm Lâm này, vẫn chưa biết chuyện mang theo bạn tới.

      Thế này, cho rằng để lại ấn tượng xấu với Dịch Nhi, trong lòng mới có thể đến nỗi trở nên hỏng bét hơn. . . . . .

      Nhưng càng dựa gần Dịch Nhi, lòng của Triển Dĩ Mặc càng trầm xuống, phát , bữa ăn trước mặt Dịch Nhi còn nhiều lắm, đây tuyệt đối phải mới tới, hơn nữa vị trí của quả quá khéo, có thể thấy ràng chỗ ngồi của và Lâm Lâm, nhưng dù thế nào cũng phát ra !

      Cho nên, cảnh tượng Lâm Lâm lớn tiếng ồn ào huyên náo hơn nửa phòng ăn cũng bị quấy rối vừa rồi, luống cuống tay chân giúp Lâm Lâm dọn dẹp đống lộn xộn, chút Dịch Nhi cũng bỏ sót!

      tại ý cười, châm chọc mặt , cùng vẻ mặt tươi cười, lại càng hoàn toàn , nhất định là xem đầy đủ màn kịch này. . . . . .

      Triển Dĩ Mặc nghĩ tới tới đây, nhất thời cảm thấy hôm nay là xui xẻo, thiên thời địa lợi nhân hòa (3 yếu tố quyết định thành bại ở đời), yếu tố cũng chiếm được!

      Mình cũng là có ý tốt hẹn Lâm Lâm cùng nhau ăn cơm, ai ngờ Lâm Lâm lại thể hòa nhập như thế, khiến thành trò cười trong nhà hàng; vốn tưởng rằng hôm nay Blue Dream có người quen, may cũng mất thể diện quá mức, nhưng hết thảy lại bị người mong muốn nhất là Dịch Nhi nhìn thấy!

      Nhưng khi nghiêm túc nhìn về phía Dịch Nhi, tất cả chán nản trong não Triển Dĩ Mặc đều bị quét sạch, chỉ có thể bị dáng vẻ hấp dẫn xinh đẹp hấp dẫn phen.

      , ước chừng sửng sốt năm giây.

      giống với lần đầu tiên gặp lúc đó trang phục đặc công đầy soái khí, cũng phải là quần áo bình thường lần trước gặp lại, hôm nay Dịch Nhi trang điểm, lộ ra thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, tản mát ra phong thái danh viện phù hợp nhất.

      Mặt vốn linh động xinh đẹp chỉ thoa lên tầng son nước mỏng, da thịt trẻ tuổi vốn là mỹ phẩm tốt nhất, ngũ quan của Dịch Nhi vốn gần như hoàn mỹ, son phấn chỉ làm nổi bật nhan sắc, như vậy cũng đủ để vô địch tuổi trẻ. mặc âu phục xinh đẹp màu vàng nhạt, kim cài áo khảm nạm bằng hồng ngọc làm nổi bật nét chính, lại cùng khuyên tai kim cương màu hồng bên tai hợp nhau lại càng đẹp, tạo hình toàn thân hào phóng ưu nhã, càng tôn lên vẻ đẹp của hơn.

      giống như thiếu nữ bí , cũng động cũng tĩnh, tĩnh như nơi, vi dụ như bây giờ đẹp đẽ động lòng người, động như thỏ chạy, ví dụ như lần đầu tiên lúc đấu súng động võ, nhưng bất luận là loại nào, Dịch Nhi đều vô cùng xinh đẹp.

      Triển Dĩ Mặc dường như si ngốc nhìn Dịch Nhi, ràng cảm nhận được nhịp tim kích động, phải tim đập nhanh sau khi vận động kịch liệt, cũng phải là khẩn trương dưới tình huống lo sợ lo lắng, biết, loại cảm giác này, chính là động lòng!

      Mấy ngày qua, đều ở đây thử chung đụng với phụ nữ khác nhau, muốn nhờ vào đó tới nghiệm chứng biết chút cảm giác đặc biệt của mình với Dịch Nhi là chân hay là hư ảo. tiếp xúc dưới mười mấy người, các loại tính tình các loại bối cảnh các loại dung mạo, thậm chí hôm nay, thử chung đụng lần với bình thường. Hàn Băng Tâm dien$dan:le^quy;don

      Nhưng thí nghiệm của chỉ chứng minh, tất cả mọi người đều được, họ thể khiến sinh ra bất kỳ cảm xúc khác thường, họ đều phải là Dịch Nhi, hoàn toàn thể nâng lên bất kỳ tình cảm gì của .

      Mà sau khi xa cách năm ngày lần nữa thấy Dịch Nhi, cuối cùng biết, thí nghiệm có đối lập mới có ý nghĩa, gặp rất nhiều phụ nữ, lại chỉ động lòng với mình Dịch Nhi!

      Lần này, cần bình tĩnh cư xử nữa, càng cần phải trầm tư suy tính nữa. Tim cho mệnh lệnh duy nhất, ngại tất cả thực !

      Vứt bỏ tất cả mọi chuyện tại, sau đó, theo đuổi !

      "Này này?" Dịch Nhi ngẩng đầu nhìn Triển Dĩ Mặc ngẩn người, gọi : " nghĩ cái gì đấy, Tiểu Hắc, hồn này trở về! Đứng ngốc ở đó làm gì, tới đây ngồi xuống!"

      Triển Dĩ Mặc phục hồi tinh thần lại, thần sắc cứng lại, nhanh nhẹn ngồi xuống đối diện ở Dịch Nhi, đôi mắt hoa đào bắt đầu tản mát ra điện lực được trời ưu ái: " mình em sao?"

      Cuối cùng, hai người thành khách nam đẹp trai nhất cùng khách nữ đẹp nhất ngồi cùng bàn ở Blue ¬Dream hôm nay, hình ảnh xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật.

      " nhìn thấy, ở trước mặt , còn có bữa ăn và dao nĩa khác sao?" Dịch Nhi chỉ thức ăn trước mặt , "Em và giống nhau, cũng là mang theo bạn cùng."

      "Vậy đâu?" Con mắt sắc của Triển Dĩ Mặc chuyển sâu, trong giọng của mang theo chút khí thế bức người của chồng thẩm vấn vợ có ngoại tình hay gặp, " là ai, Dịch Nhi, em phải nên giới thiệu cho biết chút?"

      "Hôm nay cũng là lần đầu tiên em gặp được ta, làm sao giới thiệu cho ." Dịch Nhi nhún nhún vai, thanh trong trẻo dễ nghe hề ngăn cách , "Hình như là nhà xí nghiệp Tiểu Khai nào đó, em tới đó kêu gọi quyên tiền, ta trừ đưa chi phiếu cho em, còn mời em cùng dùng cơm, em thịnh tình khó chối, liền cùng ta."

      "Vậy tại đâu, có chuyện trước?" Triển Dĩ Mặc tiếp tục truy vấn, mắt chứa nhiều nguy hiểm hơn. Truyện chỉ edit tại ***************.com

      thoáng nghĩ, liền hoàn toàn hiểu người đan ông kia hẹn Dịch Nhi có ý gì! Nhưng mà là có dụng ý khác, thấy sắc khởi nghĩa, người đàn ông kia ý muốn bữa ăn này, nhưng tất cả người Dịch Nhi!

      biết là người thừa kế công ty nào có mắt, lại dám đặt chủ ý lên người người phụ nữ của ! Người đàn ông kia chẳng lẽ cảm thấy Dịch Nhi là người phụ nữ chạy nghiệp vụ tùy tiện, bằng vào mấy trăm vạn quyên tiền, là có thể lừa vào giường sao!

      Người đàn ông này rốt cuộc ở đâu, Triển Dĩ Mặc tuyệt đối tha cho !

      " biết, có thể là thân thể thoải mái , tới phòng rửa tay." Dịch Nhi cúi đầu uống hớp cà phê, mắt giấu vẻ gian xảo nghịch ngợm kia.
      Last edited by a moderator: 8/7/16

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 11: Trở ngại lớn nhất

      vụng trộm lè lưỡi, người kia đại khái ôm bồn cầu cả đêm. Đúng là tác dụng của thuốc hạ giống như những gì chị Mịch Nhi !

      Về người đàn ông hẹn cùng nhau đến ăn cơm kia, cơ bản giống như những gì Triển Dĩ Mặc với , chỉ có điều , là lại vẫn còn có rất nhiều tin tức. Chẳng hạn như, khi dùng bữa nửa chừng với ta, ta cũng bắt đầu bóng gió hỏi đêm nay có muốn đến phòng Tổng Thống hay , có muốn tiến triển quan hệ thêm bước hay . Sau khi nghe xong lời này trong lòng vô cùng tức giận, nhưng ngoài mặt lại luôn mỉm cười mà hạ ta chén thuốc xổ cực mạnh!

      May mắn, ngoài việc thủ trong mình khẩu súng lục loại , người còn mang theo ít thuốc thường dùng mà trước kia chị Mịch Nhi nghiên cứu chế tạo ra, để phòng thân cũng có, mà nhằm hại kẻ khác cũng có. Ở thành phố K lắp đặt camera dầy đặc như này, sở trường súng ống đạn dược của khó tránh khỏi phải giấu diếm bớt phần. Mà thay vào đó, là các loại thuốc màu vị do chị chế ra. Đây mới là mưu quỷ kế vô hình của phụ nữ!

      Chính là vì có hai món chuẩn bị này, mới có thể biết sợ mà chấp nhận lời mời đêm nay của người đàn ông này, mới có thể sợ chút nào hoành hành khắp nơi ngay khi mới đến thành phố K.

      Bây giờ người đàn ông kia chỉ có thể qua đêm ở trong toilet, để mà nếm thử đến hậu quả xấu trêu chọc ! ta đúng là dám mơ tưởng, cho rằng quyên góp chút tiền là có thể chiếm tiện nghi, giờ cứ nỗ lực vui đùa cùng chiếc bồn cầu kia !

      Nghĩ đến đây, trong mắt Dịch nhi thoáng qua nụ cười khinh miệt. lại nhàng ngẩng đầu lên, cười với Triển Dĩ Mặc: "Hẳn là ta cũng thể quay lại, cứ việc ngồi đây, có muốn gọi thêm ít thức ăn hay ? Hay là thêm suất giống như của tôi, tôi ăn cũng thấy khá ngon miệng!"

      Nhưng rồi thấy được, Triển Dĩ Mặc ngồi cùng chỗ với bạn mình, khí vừa căng thẳng xấu hổ thôi, gần như đều có ăn gì bàn! gọi Triển Dĩ Mặc tiếng, mặt là muốn lại đây ngồi chút, về phương diện khác, cũng muốn cho tách khỏi bạn của mình, như vậy hai người mới có thể ăn thêm được vài thứ.

      Đến quán ăn với những món ngon miệng mà cũng hưởng thụ niềm vui thú gì, điều quả thực điều này thể tha thứ!

      " cần, tôi đói bụng. Nhưng mà, những món em gọi thưởng thức rất tuyệt!" Triển Dĩ Mặc đảo qua chỗ bít tết, pudding chưa ăn xong trước mặt Dịch nhi, cười khẽ tán dương, "Đều là món ăn nổi tiếng cao nhất cấp, người bình thường cũng cóloại ánh mắt này."

      "Tôi lại rất thích ăn, hơn nữa chỉ ăn thứ tốt nhất, cái này chẳng còn cách nào khác!" Dịch nhi nhún nhún vai, có chút biết làm sao dẩu môi lên.

      Nhưng vừa nghĩ chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ mà a tiếng: "Tôi biết rồi, có phải là hoài nghi nguồn gôc tiêu pha của tôi, cảm thấy tôi nên ăn những món đắt tiền xa xỉ như vậy? Ồ, yên tâm, mấy trăm vạn tiền quyên góp từ thiện mà đưa tôi đều chỉ chuyển vào tài khoản V+. Tuyệt đối tiền nào việc ấy, mà mọi chi phí ăn, mặc, lại của tôi đều là tiền bản thân tôi kiếm được, tuyệt đối có sử dụng đồng quyên góp nào!"

      Dịch nhi mặt thản nhiên lên tiếng giải thích. hiểu biết, nội bộ gia tộc chuyên làm từ thiện nào đó bộc phát ra lời gièm pha, làm cho cả nghiệp từ thiện sợ bóng sợ gió. chút gió thổi cỏ lay cũng đều dấy lên những cơn sóng gió vô cùng vĩ đại. Nên người bình thường hoài nghi tin, cũng là điều bình thường.

      Thế nhưng số tiền mà ăn nhậu chơi bời, cũng tuyệt đối chút quan hệ với V+. Chính khoản tiền kiếm được từ súng ống đủ cho hưởng thụ đời. Huống chi còn có người cha càng kiếm được nhiều tiền hơn. Dầu gì từ cũng là đại tiểu thư giàu có sang trọng xa xỉ, được nuông chiều từ bé!

      "Tôi có ý tứ này." Triển Dĩ Mặc bật cười "Tôi biết, từ đến lớn em luôn buôn bán súng ống kiếm được chỗ tôi cũng ít, huống chi số ít cũng giao dịch rồi. Đến lúc nào chúng ta lại đến đàm phán thêm chút về đề tài trọng tâm này ?" muốn trao đổi nhiều hơn với Dịch nhi, bắt đầu từ điểm mà hai người có chung sở thích!

      "No No, thời gian ăn cơm, chuyện công việc. hỏi tôi lâu như vậy, tôi chỉ có câu muốn , bạn kia của đáng !" Dịch nhi lắc đầu. ngẩng lên nhìn về phía bạn của Triển Dĩ Mặc mang đến, cảm khái , hoàn toàn chứa châm chọc " cũng quan tâm bạn của mình chút nào thôi, vì sao phải mang ấy tới nơi này. ấy tuyệt đối là thích khung bán hàng vỉa hè chợ đêm đúng hơn!"

      Ở bàn ăn cách đó xa, Lâm Lâm bởi vì ngồi mình chỗ, có vẻ dễ chịu hơn nhiều. hoàn toàn thèm để ý đến cái nhìn của người khác, cứ cầm đũa nhẩn nha ăn món bít tết kẹp gan ngỗng, vẻ mặt cực kì hứng thú với món ăn này.

      Tuy rằng hành động này của ở trong nhà hàng Tây có vẻ hết sức kỳ quái, nhưng cũng khiến cho Dịch nhi có chút bội phục con người kém tuổi chút nào. Quả là rất có dũng khí, có thể kiên trì với phong thái bản thân như vậy mà chú ý đến cái nhìn của mọi người, đó cũng là loại phẩm chất hiếm thấy mà!

      " ấy tên là gì? Là bạn mới của , hay là người cũ?" Dịch nhi bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Triển Dĩ Mặc: "Bằng như vậy , giới thiệu ấy cho tôi làm quen có được ? Thế nhưng nếu như ấy trở thành bạn bè của tôi, cũng có được vọng tưởng nhúng chàm ấy!"

      Dịch nhi mở miệng lời lẽ chính nghĩa. cảm thấy bản thân hẳn là rất hợp với thiếu nữ mới gặp này. Ít nhất, cũng có khả năng hai người cùng ăn khắp thiên hạ, tạo nên bộ đôi hai người tham ăn quá thành vấn đề!

      Nhưng mà, cho phép loại người lăng nhăng như Triển Dĩ Mặc tới gần bạn bè do mình chấp nhận. Thiếu nữ này còn có cuộc đời rất tốt, tuyệt đối thể bị hủy dưới tay con ngựa đực trong môi trường ô nhiễm này!

      "Dịch nhi, hiểu lầm. Tôi có chơi bời phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi! này tên là Lâm Lâm, tôi và Lâm Lâm mới quen hôm nay. Chuyện tới nơi này ăn cơm, tôi chỉ muốn cảm tạ ấy trả lại món đồ bị thất lạc, tuyệt đối có ý đồ gì khác ..." Triển Dĩ Mặc có chỗ khó mà giải thích với .

      Bây giờ vô cùng hận, vì sao trước nay bản thân đều luôn bừa bãi, chơi bời lang thang khắp nơi. Tác phong tốt khiến Dịch nhi liên tục hiểu lầm, dẫu có thay đổi như thế nào đều sửa được ấn tượng của Dịch nhi đối với mình!

      có thể đoán được, điều này tuyệt đối chính là trở ngại lớn nhất của con đường tìm người vợ tương lai!

      " có vấn đề gì là tốt nhất! Về sau cũng cần có quan hệ gì!" Dịch nhi biết vì sao, trong lòng cũng có loại cảm giác thở phào nhõm. cúi đầu lại hớp ngụm cà phê, sau đó dùng thìa quấy li cà phê nóng, nhàng bắt đầu lên kế hoạch hành trình ăn uống "Uh, ngược lại tôi rất muốn cùng ấy ăn hết các loại món ăn vặt ở chợ đêm vỉa hè. Có lẽ ấy biết đường phố có món gì đó độc nhất vô nhị cũng biết chừng ..."
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :