Chương 213: Kinh sợ
Đa số tất cả mọi người bắt đầu sắn tay áo, chuẩn bị quyền cước phấn đấu ở trong Mộc Ái! Đây là thời đại mới, bọn họ phải phát huy chiếu sáng thời đại!
Mà số ít người uể oải cúi đầu, bọn họ là những người hôm nay trêu chọc đến Mịch Nhi, có đám người buổi sáng trốn việc tò mò vây xem , có quần chúng buổi trưa ở trong phòng ăn chỉ trỏ bất bình với , còn có những người trực tiếp chê bai chửi bới nhân phẩm , những nhân viên ghi hận tung lời đồn giả dối . . . . . .
Mà sắc mặt khó coi nhất, thể nghi ngờ là mấy người phụ nữ ngồi sau lưng Mịch Nhi, tất cả đều mang vẻ mặt như chết chắc, biết mình đắc tội với người nên dây vào, biết họ có đường sống. . . . . .
Chấn động mãnh liệt khiến bọn họ dám hành động ra ngoài, chỉ có thể ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, mang theo vẻ mặt như có tang.
Nếu như Mịch Nhi chỉ là bác sĩ có y học cao siêu, danh tiếng lan xa, như vậy dù muốn trừng trị bọn họ, cũng chỉ giới hạn ở mức độ, cùng lắm họ cũng chỉ cắn răng kìm nén, nhưng mà, bây giờ lại là người nắm quyến ở trong Mộc Ái, mỗi người trong Mộc Ái đều nằm dưới quyền của , muốn trả thù người nào có thể hủy diết người đó hoàn toàn, quả là dễ như trở bàn tay!
Cuộc đời của bọn họ, chắc chắn tối tăm mù mịt. . . . . .
Sau khi tiếng ầm ĩ kinh sợ ở trong hội trường giảm , Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi, hé môi cười nguy hiểm, lấy giọng điệu khiến cho mọi người run rẩy : "Mới vừa rồi giới thiệu về vị hôn thê của tôi, bây giờ cũng nên giới thiệu về tôi chút, tôi cũng coi như người nhà của Mộc Ái, về sau chúng tôi cũng tiếp xúc rất nhiều. Mọi người nên biết, người trong nhà họ Triển cực kỳ bao che, tôi càng xuất chúng hơn, đối với vị hôn thê Mịch Nhi của tôi, tôi tiếc bất cứ gì bảo vệ ấy. Hôm nay tôi giao ấy cho bệnh viện Mộc Ái, dĩ nhiên là hi vọng mọi người có thể sống chung, nhưng nếu như tôi nghe được có người bắt nạt ấy, bôi nhọ ấy, đừng có trách tôi xuống tay chút lưu tình!"
trường cười đùa gật đầu hứa hẹn, dĩ nhiên phần lớn trong lòng bọn họ thầm nghĩ, nhất địnhbản thân mở mắt chêu chọc cấp cao nhất, làm sao có thể dám bắt nạt bôi nhọ Mịch Nhi, mà những người thành phần bé , bọn họ chỉ dám rụt thân, có tật giật mình dám lộ diện, muốn cố hết giảm tồn tại mình xuống.
Hôm nay bọn họ dùng nhiều cách ức hiếp Mịch Nhi, bây giờ bọn họ tình nguyện để cho tiểu thư Mịch Nhi trách tội bọn họ, nếu đổi lại là Liên Tĩnh Bạch, bọn họ còn đường sống! d!iendanl!equyd0n-Mèo Hoang
"À, còn có việc!" Liên Tĩnh Bạch chợt nghĩ tới, giọng dịu dàng kiên định tuyền khắp hội trường, "Có việc cần phải tuyên bố, đôi mắt của tôi từ hai mươi năm trước cũng chỉ nhìn mỗi Mịch Nhi, chưa bao giờ nhìn sang bất kỳ người phụ nữ nào khác! Nếu vừa rồi tôi nhìn Mịch Nhi, cẩn thận để cho người khác cảm thấy tôi nhìn mình, tôi muốn , hi vọng những người đó cần hiểu lầm ý tôi, nên suy nghĩ linh tinh!"
Mới vừa rồi khi xuống cũng nghe được rất nhiều người phụ nữ thét lên nhìn bọn họ, vì để phòng chuyện ngoài ý muốn, lại nhiều lời đề phòng. Về sau Mộc Ái là nơi Mịch Nhi bắt đầu nghiệp, thường xuyên đến bệnh viện đưa đón , nếu như có người phụ nữ nào đó tự mình đa tình hiểu lầm ý , làm ra việc kích động ảnh hưởng tình cảm của và Mịch Nhi, rất giận.
Lời Liên Tĩnh Bạch chút lưu tình, trực tiếp đánh vào lòng những người phụ nữ ở trong hội trường, trái tim họ bị tan vỡ, biết Liên tổng có vị hôn thê thích họ, ngay lúc này lại bị vạch trần tất cả ảo tưởng!
Mấy người phụ nữ ngồi sau Mịch Nhi luôn luôn lên tiếng sắc mặt càng như tro tàn, lời Liên Tĩnh Bạch giống như châm độc đâm vào tim họ. . . . . .
Xong rồi, chỉ có Mịch Nhi ghi hận bọn họ, đến Liên Tổng cũng bỏ qua cho họ, báo thù cho hôn thê!
Chẳng lẽ, chờ đợi bọn họ là địa ngục sâu thẳm?! Nếu như họ rời khỏi thành phố K, thậm chí rời khỏi đất nước, có thể tránh được kiếp . . . . . .
" thôi, nên ở đây vậy. . . . . ." Mịch Nhi bị lời thổ lộ của Liên Tĩnh Bạch làm cho đỏ mặt, liền lôi kéo ống tay áo , "Bây giờ còn tiến hành hoạt động, chúng ta nên lên sân khấu!"
Liên Tĩnh Bạch gật đầu, mỉm cười dắt tay Mịch Nhi, kéo cùng nhau về phía trước.
"Mục nương --" Alex chợt kéo vạt áo Mịch Nhi lại, tất cả chuyện mới xảy ra ta hoàn toàn kịp phản ứng hết được thân phận Mịch Nhi, nhưng mà, thấy Mịch Nhi muốn vung tay áo theo người ta, ta theo phản xạ giữ Mịch lại.
"Buông tay!" Mịch Nhi nhíu mày, lặng lẽ tránh thoát bàn tay Alex, biến sắc trốn sang bên cạnh Liên Tĩnh Bạch.
là vị hôn thê của Liên Tĩnh Bạch, làm sao trong trường hợp này lôi lôi kéo kéo với người đàn ông khác! Cho dù và Liên Tĩnh Bạch đều biết Alex là viên kẹo dính người, nhưng cũng thể ngăn cản người khác bóng gió!
Cả ngày hôm nay bị tai tiếng với Alex buồn bực, muốn tiếp tục sinh ra phiên bản hoang đường nhiều hơn!
Liên Tĩnh Bạch hơi xoay người, hừ lạnh tiếng, ánh mắt sắc bén như chim ưng tập trung vào Alex. Truyện được edit duy nhất tại ***************, những trang web khác chỉ là sao chép.
tỏ ra khí thế còn mạnh hơn cả dòng điện, dời núi lấp biển đánh về phía tên tình địch này, dùng mười vạn sát khí xâm nhập toàn thân Alex, ngang nhiên áp đặt kinh sợ!
Thân thể cao lớn, tướng mạo tuấn, áp bức đè nén, khí thế hơn người, có chỗ nào mà nghiền cho Alex tan thành mảnh vụn, Liên Tĩnh Bạch im hơi lặng tiếng ném bom tình địch, muốn cho ta tự biết xấu hổ!
Mà Alex luôn luôn cầm dao giải phẩu nhất thời lụi bại, làm sao ta chịu được ánh mắt mang phần sát thương, toàn lực phóng thích quyết đoán như vậy, hoàn toàn có cách nào ngăn cản tấn công của Liên Tĩnh Bạch!
Thoáng chốc ta bị công kích tê liệt toàn thân, mỗi hành động đều dùng được, chỉ có thể ngồi liệt ở ghế dựa, mà cánh tay mới vừa kéo Mịch Nhi lại, giống như mất tất cả cảm giác.
Lúc này Liên Tĩnh Bạch mới thu hồi ánh mình sắc bén giống như dao găm, hừ tiếng với Alex, mới dịu dàng khoác eo Mịch Nhi, về phía trước.
Alex cứ trơ mắt nhìn Mịch Nhi bị Liên Tĩnh Bạch đưa như vậy, đưa mắt nhìn hai người xa, từ từ cách xa thế giới của mình.
Cuối cùng chờ Alex lấy lại sức lực, Mịch Nhi sớm được Liên Tĩnh Bạch đưa len sân khấu, bọn họ đứng cùng nhau như Thần Tiên Quyến Lữ, chính là bích nhân xứng đôi nhất thế gian.
Chương 214: Dạ tiệc
Ánh mắt của mọi người dõi theo hai nhân vật chính kinh thái tuyệt diễm tới, lúc này đối với trai tài sắc đứng sân khấu nhìn xuống mọi người, Liên Tĩnh Bạch tuấn lãng và Mịch Nhi linh động hợp nhau lại càng đẹp, hình ảnh xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật, làm người ta nhìn cũng vui tai vui mắt.
biết là ai nhìn đến mê mẫn, tuôn ra tràng vỗ tay, tiếng vỗ tay giống như là ngọn lửa lan tràn, thoáng chốc truyền nhiễm cho mọi người, dưới sân khấu khán giả vỗ tay hoan hô, dùng phương thức nhiệt tình trực tiếp nhất, chào đón Mịch Nhi vị lãnh đạo tối cao tương lai của Mộc Ái này, chào đón lần đầu tiên chính thức ra mắt.
Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi nhìn nhau cười tiếng, hai người đều tướng mạo phi phàm quen được người khác theo đuổi, cho dù giống như bây giờ bị vây xem bị bàn tán, hai người ở sân khấu len lén thầm trò chuyện với nhau, bọn họ vẫn mang vẻ mặt tự nhiên bình tĩnh, vẫn duy trì nụ cười tao nhã thân thiết, hoàn mỹ lộ ra được dáng vẻ quý tộc.
Mãi cho đến khi tiếng vỗ tay ầm ĩ ở hội trường từ từ giảm , Mịch Nhi mới cầm microphone lên, cười với mọi người : "Các vị bác sĩ, y tá, những người công tác hậu cần của Mộc Ái, xin chào mọi người, tôi là Mịch Nhi! Hôm nay, là ngày đầu tiên tôi đến Mộc Ái, rất vui mừng được gia nhập đại gia đình này! Mặc dù mọi người biết thân phận của tôi, nhưng tôi hi vọng sau này mỗi ngày, mọi người vẫn chỉ đơn gian coi tôi là bác sĩ, tôi cũng vậy chỉ ở khoa nghi nan tạp chứng làm bác sĩ bình thường, các chuyện vặt hay muốn làm phiền viện trưởng và các vị chủ nhiệm, công việc và cuộc sống của mọi người vì vậy mà có quá nhiều thay đổi. . . . . ."
Mịch Nhi thuyết minh sơ qua về kế hoạch trong tương lai của Mộc Ái sân khấu, biểu đạt cầu của mình bằng lời lẽ đơn giản nhất, cũng an ủi lòng tất cả nhân viên y tế.
Bọn họ sợ chắc chắn là quan mới nhậm chức ba tầng lửa (chỉ những chính sách mới do người mới nhậm chức đưa ra), sợ công việc của mình vì chút vội vàng điều chỉnh nhân viên lung tung mà loạn thành đống, nhưng bây giờ Mịch Nhi xác định có thay đổi, chuyện này với bọn họ mà là tin tức có thể an tâm nhất.
"Mục tiêu của tôi vẫn rất đơn giản, hi vọng chúng ta có thể tiến bộ ở lĩnh vực y học, chữa trị được nhiều bệnh nhân hơn, hi vọng này của tôi, cũng giống như mọi người trong bệnh viện Mộc Ái trở nên càng ngày càng tốt đẹp!" Mịch Nhi chỉ chưa đến mười phút, liền tuyên bố khiến các bác sĩ y tá vui mừng, "Được, tôi chỉ như vậy, tối nay hoạt động diễn thuyết chào đón đến đây là kết thúc!"
xong, đợi khán giả vỗ tay, Mịch Nhi vô cùng thuần thục vỗ tay cái, lấy phong thái ông chủ thuần thục chỉ huy mọi người: "Kế tiếp, tại đại sảnh Huệ Đông của Mộc Ái tổ chức tiệc rượu, dành cho mọi người và các vị tổng giám đốc các bộ trưởng tham gia hoạt động hôm nay. Ở đó chuẩn bị tiệc buffet an ủi những người tăng ca tối nay, mong mọi người trật tự rời khỏi theo lối ra, cùng nhau tham gia tiệc rượu!"
Thời điểm chuyện với Liên Tĩnh Bạch, tìm hiểu được tối nay, có tiệc rượu long trọng, để mọi người hưởng thụ dùng bữa giao lưu tin tức.
Trước kia sau hoạt động tập thể của Mộc Ái đều có tiệc rượu liên hoan, nhưng mà khi đó tuyên bố tan họp trước bữa tiệc với mọi người là viện trưởng, hôm nay, coi như nhậm chức thành người phụ trách tối cao của Mộc Ái, công việc sắp xếp các nhân viên rời ăn này, ai cũng thể giành với !
Các bác sĩ y tá sau khi vui mừng hò reo hồi, liền tự động chia ra theo mấy cửa rời khỏi hội trường. Hàn Băng Tâm dien#dan#le#quy#don
Sau hoạt động lớn là tiệc rượu liên hoan ước định mà thành của Mộc Ái, người có ý muốn kết giao quyền quý tìm cách bắt chuyện với tầng lớp nhân sĩ ở tiệc rượu, nhưng cho dù là các bác sĩ y tá có ý muốn này, cũng bị thức ăn tiệc rượu cao cấp giữ lại, nhất định cũng tham gia.
Nhìn người người nhốn nháo rời khỏi, nhìn hội trường to như vậy từ từ còn ai, Liên Tĩnh Bạch dắt tay Mịch Nhi, nhàng : "Công chúa điện hạ, khách mời lên đường, chúng ta cũng nên tới bữa tiệc!"
"Uhm!" Mịch Nhi nở nụ cười, dịu dàng khoác cánh tay , hai người cùng nhau tới dạ tiệc.
Đây là vì chào đón Mịch Nhi gia nhập bệnh viện Mộc Ái mà tổ chức dạ tiệc, hai người bọn họ như cũ tuyệt đối là nhận vật chính, các vị khách mời đường xa mà đến và nội bộ nhân viên Mộc Ái cũng chạy tới đại sảnh, bọn họ cũng thể đến trễ.
Mặc dù hai người là người bắt đầu trễ nhất, nhưng ngồi xe thể thao chạy nhanh, bọn họ vẫn rất nhanh tới dạ tiệc, Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi, lấy phong thái tao nhã vào đại sảnh, kéo màn che bắt đầu bữa tiệc.
Ở bệnh viện Mộc Ái vội vàng tổ chức dạ tiệc này cũng bố trí tỉ mỉ chu đáo mọi mặt, nhưng nó đương nhiên vẫn thể sánh bằng bữa tiệc đính hôn nghiêm cẩn lộng lẫy mấy ngày trước của nhà họ Triển, tối nay nếu như nghiêm túc tính toán, khách mời đến chỉ có hai ba mươi người, bọn họ đều là các tổng giám đốc từng được Mịch Nhi chữa trị thành công, những viện trưởng chủ nhiệm bác sĩ y tá khác đều chỉ coi như là nhân viên của , cũng đem đến quá nhiều áp lực.
Đối với Mịch Nhi mà , tối nay là party thoải mái thả lỏng hơn mà thôi.
Nơi này hoàn toàn có ánh mắt soi mói của các khách mời trong bữa tiệc đính hôn, Mịch Nhi đối đáp thuận buồm xuôi gió hơn, cho dù Liên Tĩnh Bạch bị mấy vị lão đại thương giới kéo xã giao, tự bưng ly rượu cũng có thể tiếp cận vài câu với người khác, nếu như từng là bệnh nhân của mình, liền về để tài hẹn tái khám, mà nếu như là bác sĩ của Mộc Ái, dĩ nhiên chính là tham thảo nâng cao phương diện y học.
Đàm luận đến y thuật, Mịch Nhi chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, bị Liên Tĩnh Bạch xã giao xong trở về kéo khỏi vòng tham thảo y học, thậm chí có chút oán giận tại sao rời lâu chút nữa.
" Tiểu Bạch, mang em đâu ——" Mịch Nhi vừa bị Liên Tĩn Bạch kéo , còn vừa quay đầu lại lưu luyến nhìn vòng bác sĩ còn sững sờ tại chỗ.
Nhìn gương mặt của bọn họ, Mịch Nhi khỏi cảm khái, bệnh viện Mộc Ái quả nhiên ngọa hổ tàng long (nhân tài có nhiều nhưng lộ diện mà dật trong dân gian), cho dù các bác sĩ trẻ tuổi cũng đều có chỗ độc đáo, là đáng để học tập trao đổi phen!
Liền Tĩnh Bạch vẫn đem Mịch Nhi bị kéo đến vườn hoa yên tĩnh bên ngoài hội trường, mới dừng lại, nhàng gõ trán , trách cứ : " chỉ hơn 10 phút có ở đây, em ở đó trêu hoa ghẹo nguyệt! Em nhìn thấy ánh mắt những bác sĩ nam kia nhìn em si mê ư, em sợ lại trêu chọc thêm Alex nữa ư!"
"Đau. . . . . ." Mịch Nhi xoa xoa trán, bĩu môi phản bác, "Bọn em ràng là tiến hành nghiêm túc thảo luận y học, nhìn thấy em trêu chọc đàn ông chỗ nào. . . . . . Bụng dạ hẹp hòi, cần ảo tưởng quá có được ! Nhất định là lòng mình nghĩ gì, liền thấy cái đó, hoàn toàn có chứng cớ!"
"Ngu ngốc! Ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ đương nhiên hiểu, bọn họ tuyệt đối là ham muốn em!" Liên Tĩnh Bạch đưa tay bất đắc dĩ vò tóc , xúc động , "Mịch Nhi, bắt đầu thấy hối hận khi giới thiệu em cho mọi người biết rồi, bỗng chốc để cho minh châu thế, mọi chuyện lại thể an ổn nữa rồi! Uh, vừa rồi em lên sân khấu nên tiếp tục mang theo mắt kính của em, duy trì trạng thái khó coi, như vậy mới có thể yên tâm để em đến Mộc Ái làm việc. . . . . ."
" xong chưa, tuyên bố em là vị hôn thê của , còn ai dám có mắt tranh với !" Mịch Nhi đỡ trán, lần đầu tiên biết Liên Tĩnh Bạch ghen giảng đạo lý như thế, cũng nghiêm túc bảo đảm , " yên tâm , cho dù có những người khác muốn cạnh tranh, em đây đóng lại tuyệt đối ai có thể tới đấy!" Truyện chỉ edit tại ***************
Suy nghĩ chút, Mịch Nhi cau mũi, bĩu môi hừ , trong lời cũng đầy chua nồng ghen tức: "Hừ, cũng biết rốt cuộc là ai trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, ở hội đường liền cướp lấy vô số trái tim của người khác, chuyện này em chính là chứng cớ xác thể chối cãi! Nhưng người kia tại lại tới lo lắng kéo em tới đây, làm ăn trộm còn kêu bắt trộm, có lập trường . . . . . ."
"Ai cho em hôm nay biểu tốt như vậy, Mộc Ái lại có nhiều bác sĩ nam trẻ tuổi đầy hứa hẹn, làm sao có thể yên tâm bỏ vợ xinh đẹp vào ổ sói, làm sao có thể lo lắng có chút nào!" Liên Tĩnh Bạch ra vẻ hối hận thở dài , "Mịch Nhi, về sau em nên tới bệnh viện có được , cũng vậy làm, chúng ta để cho mình Dĩ Mặc làm, nó kiếm tiền nuôi và mọi người, như vậy tồn tại bất kỳ vấn đề gì!"
"Ha ha, đùa gì thế!" Mịch Nhi cười ra tiếng, Liên Tĩnh Bạch đề nghị hoang đường khiến tất cả cảm xúc ghen tức của cũng vô ích, thể tranh cãi nổi nữa.
xoay người nhéo Liên Tĩnh Bạch đùa giỡn với , trong lúc nhất thời, bọn họ dường như quên mất mọi người trong phòng khách.
"Chúng ta ra ngoài cũng lâu rồi, nên về thôi!" hồi liếc mắt đưa tình kết thúc, Liên Tĩnh Bạch nhìn thời gian, dắt tay Mịch Nhi bắt đầu về.
"A, em nhớ ra rồi, em hỏi chuyện!" Hai người sóng vai bước nhanh, Mịch Nhi chợt tò mò hỏi Liên Tĩnh Bạch, " Tiểu Bạch, làm sao chợt nảy ra ý, muốn tổ chức hoạt động chào đón long trọng ở Mộc Ái vậy? Hừ, buổi chiều còn gạt em muốn tới xem diễn thuyết chung với em, nhưng kết quả, đến rồi! Làm em sợ chơi rất vui ư, mình em đợi dưới sân khấu rất lâu, em sợ có kịp thời chạy tới có phải xảy ra gì ngoài ý muốn !"
dĩ nhiên cũng muốn oán giận bản thân lâu hơn, muốn biết chỉ là tại sao Liên Tĩnh Bạch chợt muốn gióng trống khua chiêng tuyên dương thân phận của , phải biết hôm nay tất cả chuyện thuận lợi xảy ra của ở Mộc Ái.
Last edited by a moderator: 24/5/16