1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 211: Tự mình xuống mời

      Bây giờ trong lòng bọn họ vô cùng tò mò, rốt cuộc vị bác sĩ thiên tài kia là thần thánh phương nào, tại sao cho tới bây giờ cũng nghe Mộc Ái có người bác sĩ ưu tú như thế? !

      Ánh mắt mọi người bên dưới cũng mong đợi nhìn lên, bọn họ đợi mấy vị có tiếng trong lời Liên tổng, hơn nữa là mong đợi từ trong miệng họ biết được tin tức về vị bác sĩ đó.

      Mấy ông chủ trong giới thương chính cười lên bục, từng người bọn họ lên tiếng, biểu đạt tất cả chân thành.

      Trương tổng tóc bạc trắng cười ha hả : "Các vị y tế làm việc trong Mộc Ái, chúc mọi người buổi tối tốt lành! Giống như những lời vừa rồi, hôm nay chúng tôi tới đây, là bởi vì biết được vị bác sĩ kia tới Mộc Ái làm việc, Mấy ông chủ chúng tôi muốn tới chúc mừng chút! Bàn tay vị bác sĩ đó chữa khỏi cho nhiều người bệnh thể kể đến, tất cả chúng tôi cũng là hạt muối bỏ biển mà thôi, nếu muốn tỏ lòng cảm ơn, đương nhiên chúng tôi phải bày tỏ chút."

      Việt tổng kém tuổi ông đứng bên tiếp: "Trương tổng mở màn rất hay, chúng tôi tới đây chính là muốn bày tỏ lòng cảm tạ. Võng Phi và Vinh Thái của Trương tổng thương lượng xong, chúng tôi liên kết quyên tặng hai ngàn vạn để mua thiết bị chữa bệnh, hi vọng Mộc Ái càng ngày càng tốt hơn"

      "Ha ha, Trương tổng và Việt tổng rộng lượng!" Tổng giám đốc Danh thị than thở tiếng, hứa hẹn : "Mặc dù Danh thị thể so sánh với hai nhà, nhưng cũng có lòng báo đáp vị bác sĩ kia, Danh thị chuẩn bị cho Mộc Ái tòa nhà chữa bệnh, để thỏa mãn nhu cầu xem bệnh tốt hơn cho bệnh nhân!"

      "Mấy người mấy người, hết những lời tôi muốn , tôi cũng chỉ có thểcung cấp vài thứ để cảm tạ!” Cuối cùng ông già đức cao vọng trọng giả vờ tiếc nuối kêu lên tiếng, tiếp, “Hội công thương nghiệp chúng tôi trang bị mười xe cấp cứu cho Mộc Ái, tất cả thiết bị cấp cứu đầy đủ xe, hy vọng có thể bày tỏ thành tâm!”

      Mấy người ra khỏi miệng từng thứ quyên tặng khiến mọi người ở dưới đàm luận, hổ là nhóm tổng giám đốc đứng đầu thành phố K, ra tay hào phóng!

      Bốn vị người lại khách sáo ht vọng Mộc Ái càng phát triển, Liên Tĩnh Bạch mới xoay người cảm tạ với họ: “Cảm tạ bốn vị đại biểu đầu tư quyên tặng cho Mộc Ái, dĩ nhiên, hôm nay tất cả khách mời bày tỏ chút lòng thành, đương nhiên Triển Thị cũng tặng thêm, đến lúc đó chuyển giao cho viện trưởng. Hy vọng những thứ này có thể khiến bác sĩ đó cảm nhận được kính trọng của chúng tôi, hy vọng y học của ấy càng cứu chữa được cho nhiều người hơn!”

      Bốn vị khách gật đầu đồng ý, bọn họ lại mấy câu, rồi mới xoay người xuống bục. Bên cũng chỉ còn lại mỗi Liên Tĩnh Bạch.

      “Trước khi tiến hành bữa tiệc, tôi nghĩ… Nhất định bây giờ mọi người đều vô cùng muốn biết rốt cuộc bác sĩ đó là ai đúng ?” Liên Tĩnh Bạch ngọc thụ lâm phong đứng bục, cố ý nhìn xung quanh hội trường vòng, gợi lên hứng thú của mọi người, mới khe khẽ , “Hôm nay ấy cũng tới đây, tôi tự mình xuống, mời ấy lên đây!”

      “Oh!” Các bác sĩ bên dưới nhiệt liệt hoan nghênh, biểu đạt tìm tòi mãnh liệt đối với bác sĩ đó.

      “A!” Mịch Nhi giật mình bụm miệng, hít vào ngụm khí lạnh!

      thể nào, Liên Tĩnh Bạch thay tạo trận thế lớn như vậy, tìm lại đầy đủ mặt mũi cho rồi, nhưng cuối cùng vẫn muốn lên đó sao!

      Rốt cuộc có biết hay , hôm nay ăn mặc ra bộ dạng gì, làm sao có thể gặp người!

      Đừng trang phục tỉ mỉ kinh ngạc toàn trường, bây giờ bộ dạng cũng bằng lúc trang điểm, rất OK!

      Nhưng Liên Tĩnh Bạch lại hoàn toàn chú ý tới vẻ mặt Mịch Nhi trắng bệch, mặc kệ liên tiếp lắc đầu với , lại trực tiếp xuống, sau đó, từng bước tới chỗ .

      Cả hội trường đều chú ý bước chân , tất cả ánh mắt bọn họ đều bắn về phía tới, vô số người bàn luận xôn xao, đoán xem chỗ tới, là vị bác sĩ đức cao vọng trọng nào…

      Mịch Nhi cau mày, cuống quit cuối đầu xuống, dùng tốc độ nhanh nhất lấy mắt kính xuống, gỡ bỏ hóa trang, xử lý tóc, chỉnh lý quần áo, phải chạy đua với thời gian, lần đầu tiên ra sân cho dù phải xinh đẹp, nhưng cũng tuyệt đối thể xấu xí đả thương mắt người khác được!

      Khi Liên Tĩnh Bạch sắp tới chỗ Mịch Nhi, khi ánh mắt nhìn tới Mịch Nhi, thoáng chốc đưa đến tiếng hét kinh sợ của đám phụ nữ phía sau.

      “A, xem, ấy tới chỗ chúng ta rồi! Có phải ấy nhìn chúng ta !”

      sai, ấy nhìn chúng ta! Cho dù ấy đến đây vì bác sĩ thiên tài, nhưng ấy vẫn nhìn tới chỗ chúng ta! ấy chú ý tới chúng ta, tuyệt đối sai đâu!”

      “A a a a, dù sao cũng nên vừa thấy là , cố ý vòng tới đây nhìn tôi! xem ánh mắt của ý kìa, vừa dịu dàng nhìn tôi như vậy…”

      Mịch Nhi vẫn còn cúi đầu sửa sang lại mình, nhưng bên tai ngừng vang lên những lời ảo tưởng của họ, khóe miệng co quắp trận.

      Trong lòng khỏi thở dài, ra muốn đánh rách mộng đẹp của họ, nhưng bây giờ lại hoàn toàn hy vọng, bọn họ tuyệt vọng, bị đánh còn mảnh vụn…

      Ngay khi Mịch Nhi dùng tốc độ nhanh nhất tạo hình, vừa lúc mấy người phụ nữ đáng thương kia còn ảo tưởng, giọng dịu dàng vang lên bên tai .

      “Ngồi ở hàng đầu, thứ hai từ bên trái, ấy là tiểu thư Mịch Nhi…” Liên Tĩnh Bạch chậm rãi tới, đứng bên cạnh Mịch Nhi, ánh mắt dịu dàng có thể khiến người chết chìm, khom người mời Mịch Nhi , “Chúc mừng chính là nhân vật chính đêm nay!”

      “A!” Cả hội trường vang lên tiếng hít lạnh, hôm nay bọn họ đều nghe tới vị bác sĩ mới tên là “Mịch Nhi”, nhưng cho tới bây giờ bọn họ biết, ấy có y học cao siêu, lại là bác sĩ thiên tài như vậy!

      Bọn họ biết “Mịch Nhi”, phần lớn chỉ nghe lời đồn, thí dụ như hôm nay ấy tới Mộc Ái báo danh, có viện trưởng và hàng lãnh đạo tự mình nghênh đón, ràng ngày đầu mới làm, lại mình nhận lấy bệnh khó chữa, biết tự lượng sức mình” tiếp nhận bệnh nhân khó chữa là Tim, hơn nữa còn được Alex bên cạnh Tim theo đuổi, nhưng lại tỏ ra xa cách…
      Last edited by a moderator: 5/5/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 212: cần trang điểm

      loạt về tin tức vị “Mịch Nhi” này, khiến những nhân viên y tế có ở phòng ăn kia trước đó có ấn tượng tiêu cực với vây xem , bọn họ đều cảm thấy này bác sĩ nữ trẻ tuổi quá càn rỡ, có thể bước vào Mộc Ái, nhất định là có bối cảnh vững chắc, nhưng ỷ vào bối cảnh càn rỡ như thế, quả chính là quá đáng!

      Nhưng mà, nếu như vị “Mịch Nhi” này chính là vị bác sĩ thiên tài Liên tổng vừa mới kia, có thể làm phiền được nhóm ông trùm thương mại của thành phố K tự mình đến chào đón trở về, toàn bộ liền kỳ quái!

      có kinh nghiệm huy hoàng như vậy, người có y thuật cải tử hồi sinh, Mộc Ái nghênh đón như thế nào cũng đủ long trọng, đối xử với như thế nào nữa cũng đủ đặc biệt, nhiều nghi nan tạp chứng (ý là nhiểu căn bệnh khó chữa) hơn nữa vào tay cũng dễ giải quyết, cho dù làm bất kỳ chuyện phách lối nào, đều đủ thuyết phục công chúng!

      Mặt của mấy người phụ nữ ngồi ở sau lưng Mịch Nhi đều trắng xanh, làm sao biết chứ, hoạt động cực trọng đại hôm nay, muốn chào đón người ta vậy mà bị họ châm chọc sau lưng!

      Chẳng lẽ chỉ là người phụ nữ bình thường mượn bối cảnh tiến vào Mộc Ái sao?! Làm sao lắc mình cái, liền là bác sĩ thiên tài được Liên tổng của Triển thị các lão đại trong giới thương mại chính trị của thành phố K chân thành cảm kích!

      Mấy người phụ nữ khỏi hai mặt tái nhợt nhìn nhau, vô cùng lo lắng.

      Từ phòng ăn buổi trưa đến hội trường bây giờ, họ vậy mà lớn giọng hạ thấp chê bai Mịch Nhi, có thể ghi hận trong lòng , mượn thanh danh vang dội tại và y thuật thần kỳ, bụng dạ hẹp hòi trả thù họ!

      Nhưng khán giả toàn hội trường tuyệt đối chú ý tới mấy người này đấu tranh tư tưởng, ánh mắt của bọn họ toàn bộ ngừng ở chỗ Liên Tĩnh Bạch đứng, mãnh liệt mong mỏi, muốn thấy dung mạo thực của vị thần y thiên tài Mịch Nhi này!

      “Mịch Nhi, em chuẩn bị xong chưa?” Liên Tĩnh Bạch khom người cúi đầu tựa vào bên tai Mịch Nhi, giống như lời âu yếm nỉ non nhắc nhở , “Mọi người đều đợi em nha…”

      Chậm rãi, cuối cùng Mịch Nhi đứng dậy, ngẩng đầu lên, thầm nhéo Liên Tĩnh Bạch cái, oán trách nhất định phải kéo ra sân, nhưng mặt lại mang theo nụ cười hoàn mỹ tỳ vết, đón nhận ánh mắt của mọi người, nụ cười tươi đẹp nở rộ.

      Mịch Nhi tháo xuống mắt kiếng to vướng víu, lau lớp ngụy trang xấu xí, lộ ra nụ cười tươi đẹp tuyệt trần, áo rộng thùng thình cũng được khéo tay sửa lại thành lễ phục tinh xảo bó sát người, để lộ những chi tiết hoàn mỹ.

      trang điểm, nhưng trong nháy mắt lấn át tất cả dung mạo của oanh oanh yến yến trang điểm tinh xảo.

      Thanh thủy xuất phù dung (*), vẻ đẹp của căn bản cần trang diểm nhiều, chỉ là thản nhiên lộ ra che giấu chút nào, khiến người ta vui tai vui mắt kịp nhìn, nụ cười trộn lẫn thiếu nữ ngọt ngào và thanh lịch xinh đẹp tao nhã này, khiến người ta hoàn toàn rời mắt được!

      (*): Nguyên câu là thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (Nước trong lộ hoa sen, thiên nhiên vứt bỏ trang sức đẽo gọt). Ý chỉ cái gì để tự nhiên vẫn là đẹp nhất.

      loại người, cơ đứng ở nơi đó, chính là phong cảnh, toàn thân cũng toát ra bộ dáng thướt tha tự nhiên.

      Dung mạo động lòng người của cùng kiểu tóc liên quan, dáng vẻ ưu nhã của cùng danh phẩm cao quý liên quan, bản thân là kiệt tác trời, đẹp được cần thứ gì phụ trợ!

      Mọi người thán phục, bọn họ vừa mới nghe tin tức Liên tổng tiết lộ về vị bác sĩ thiên tài này gần hai mươi hai tuổi, quá trẻ tuổi rồi, ai có thể cũng nghĩ tới, lại còn là người có dung mạo xinh đẹp tuyệt ** như vậy!

      Mấy người kia gặp qua Mịch Nhi đeo mắt kiếng ở trong phòng ăn, ràng buổi trưa, còn mang bộ dáng xấu xí, làm sao có thể trong nháy mắt liền biến thành sắc nước hương trời!

      Bọn họ nghĩ lại, tiểu thư Mạch Nhi hôm nay nhưng mà che giấu tất cả thân phận tất cả thành tựu, độc bước vào bệnh viện Mộc Ái, như vậy chính là muốn khiêm tốn, giả dạng thành xấu xí cũng khó hiểu.

      Dù sao, xinh đẹp như thế linh động như vậy, có đủ để đưa tới dung mạo rung động tuyệt mỹ!

      Tiểu thư Mịch Nhi động lòng người như vậy, thiên tài như vậy, khó trách hấp dẫn vị bác sĩ Alex được gọi là “Vương” coi trọng, hoàn toàn có thể xứng đôi với bất kỳ người đàn ông ưu tú nào!

      Liên Tĩnh Bạch nhìn ánh mắt mọi người từ kinh ngạc đến ngây người khen ngợi, cảm thấy hết sức hài lòng, hoàn toàn quan tâm với Mịch Nhi bực tức nhéo cái, mà là mượn cơ hội trở tay nắm ngón tay nhắn của Mịch Nhi, dịu dàng nhưng kiên định kéo từ chỗ ngồi đến bên cạnh mình.

      bên nắm bàn tay mềm mại của Mịch Nhi an ủi , bên dùng microphone ra quả bom nặng ký khác: “Long trọng giới thiệu với mọi người chút, vị này chính là Mịch Nhi, kinh nghiệm trước kia của mọi người biết, tôi tới nhắc lại thân phận hôm nay của ấy. Bây giờ ấy là trưởng khoa ngành nghi nan tạp chứng của bệnh viện Mộc Ái, đồng thời, ấy cũng là vị hôn thê của tôi! Bệnh viện Mộc Ái là lễ vật cầu hôn tôi tặng ấy, về sau ấy chính là người sở hữu Mộc Ái!”

      “A!”

      Nếu như mới vừa thanh kia “A”, là khán giả ở hội trường giật mình la lên với công bố thân phận của bác sĩ thiên tài Mịch Nhi, tiếng “A” này, còn là bọn họ mở rộng tầm mắt cực kì chấn động cảm thán!

      Làm sao có thể! Vị tiểu thư Mạch Nhi này vậy mà là vị hôn thê của Liên tổng, chính là vị hôn thê của tuyệt phẩm kim cương nổi danh lừng này!

      Người nào chẳng biết Liên tổng tuyệt đối lưu luyến bụi hoa cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, là hoàng tử trong mộng của tất cả thiếu nữ, bao nhiêu danh viện thiên kim dùng mọi cách theo đuổi đều ăn chè bế môn (là từ chối cho khách vào nhà), nhưng vị bác sĩ thiên tài Mịch Nhi này vậy mà vừa ra trận, liền bắt được Liên tổng!

      Vị hôn thê của Liên Tĩnh Bạch! Phu nhân tổng giám đốc tương lai của Triển thị! Chủ mẫu tương lai của nhà họ Triển!

      đám thân phận này lộ ra, tuyệt đối so với danh hiệu bác sĩ thiên tài còn vang dội hơn, nhưng tiểu thư Mịch Nhi cũng vì gả vào nhà quyền thế liền buông tha y học, chứng tỏ nhiệt tình thương cái nghề bác sĩ này!

      Liên tổng cũng đồng ý với ý tưởng của vị hôn thê, hào phóng đem bệnh viện Mộc Ái vô giá làm lễ vật cầu hôn tặng cho , còn bày ra hoạt động tối nay hoan nghênh tiến vào bệnh viện, đây tuyệt đối chứng tỏ cưng chiều tiểu thư Mịch Nhi, bao dung vô điều kiện!

      Nhìn trộm cái mà gặp toàn thân, các bác sĩ học y đều là người có suy nghĩ nhanh nhẹn, bọn họ từ mấy câu ngắn ngủi liền luyện ra nội hàm phong phú, não từng người chuyển động nhanh tính toán nhặt.

      Người lãnh đạo tối cao của Mộc Ái là vị bác sĩ thiên tài y thuật cao siêu, đây đối với tất cả bác sĩ thực có tài đều là chuyện tốt, có nghĩa là bọn họ cần sợ hãi tài cán của mình bị quy tắc ngầm làm mai , bởi vì tuyệt đối là người biết phân biệt tốt xấu, bị a dua nịnh hót liền đầu óc mê muội!
      Last edited by a moderator: 9/5/16
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 213: Kinh sợ

      Đa số tất cả mọi người bắt đầu sắn tay áo, chuẩn bị quyền cước phấn đấu ở trong Mộc Ái! Đây là thời đại mới, bọn họ phải phát huy chiếu sáng thời đại!

      số ít người uể oải cúi đầu, bọn họ là những người hôm nay trêu chọc đến Mịch Nhi, có đám người buổi sáng trốn việc tò mò vây xem , có quần chúng buổi trưa ở trong phòng ăn chỉ trỏ bất bình với , còn có những người trực tiếp chê bai chửi bới nhân phẩm , những nhân viên ghi hận tung lời đồn giả dối . . . . . .

      Mà sắc mặt khó coi nhất, thể nghi ngờ là mấy người phụ nữ ngồi sau lưng Mịch Nhi, tất cả đều mang vẻ mặt như chết chắc, biết mình đắc tội với người nên dây vào, biết họ có đường sống. . . . . .

      Chấn động mãnh liệt khiến bọn họ dám hành động ra ngoài, chỉ có thể ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, mang theo vẻ mặt như có tang.

      Nếu như Mịch Nhi chỉ là bác sĩ có y học cao siêu, danh tiếng lan xa, như vậy dù muốn trừng trị bọn họ, cũng chỉ giới hạn ở mức độ, cùng lắm họ cũng chỉ cắn răng kìm nén, nhưng mà, bây giờ lại là người nắm quyến ở trong Mộc Ái, mỗi người trong Mộc Ái đều nằm dưới quyền của , muốn trả thù người nào có thể hủy diết người đó hoàn toàn, quả là dễ như trở bàn tay!

      Cuộc đời của bọn họ, chắc chắn tối tăm mù mịt. . . . . .

      Sau khi tiếng ầm ĩ kinh sợ ở trong hội trường giảm , Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi, hé môi cười nguy hiểm, lấy giọng điệu khiến cho mọi người run rẩy : "Mới vừa rồi giới thiệu về vị hôn thê của tôi, bây giờ cũng nên giới thiệu về tôi chút, tôi cũng coi như người nhà của Mộc Ái, về sau chúng tôi cũng tiếp xúc rất nhiều. Mọi người nên biết, người trong nhà họ Triển cực kỳ bao che, tôi càng xuất chúng hơn, đối với vị hôn thê Mịch Nhi của tôi, tôi tiếc bất cứ gì bảo vệ ấy. Hôm nay tôi giao ấy cho bệnh viện Mộc Ái, dĩ nhiên là hi vọng mọi người có thể sống chung, nhưng nếu như tôi nghe được có người bắt nạt ấy, bôi nhọ ấy, đừng có trách tôi xuống tay chút lưu tình!"

      trường cười đùa gật đầu hứa hẹn, dĩ nhiên phần lớn trong lòng bọn họ thầm nghĩ, nhất địnhbản thân mở mắt chêu chọc cấp cao nhất, làm sao có thể dám bắt nạt bôi nhọ Mịch Nhi, mà những người thành phần bé , bọn họ chỉ dám rụt thân, có tật giật mình dám lộ diện, muốn cố hết giảm tồn tại mình xuống.

      Hôm nay bọn họ dùng nhiều cách ức hiếp Mịch Nhi, bây giờ bọn họ tình nguyện để cho tiểu thư Mịch Nhi trách tội bọn họ, nếu đổi lại là Liên Tĩnh Bạch, bọn họ còn đường sống! d!iendanl!equyd0n-Mèo Hoang

      "À, còn có việc!" Liên Tĩnh Bạch chợt nghĩ tới, giọng dịu dàng kiên định tuyền khắp hội trường, "Có việc cần phải tuyên bố, đôi mắt của tôi từ hai mươi năm trước cũng chỉ nhìn mỗi Mịch Nhi, chưa bao giờ nhìn sang bất kỳ người phụ nữ nào khác! Nếu vừa rồi tôi nhìn Mịch Nhi, cẩn thận để cho người khác cảm thấy tôi nhìn mình, tôi muốn , hi vọng những người đó cần hiểu lầm ý tôi, nên suy nghĩ linh tinh!"

      Mới vừa rồi khi xuống cũng nghe được rất nhiều người phụ nữ thét lên nhìn bọn họ, vì để phòng chuyện ngoài ý muốn, lại nhiều lời đề phòng. Về sau Mộc Ái là nơi Mịch Nhi bắt đầu nghiệp, thường xuyên đến bệnh viện đưa đón , nếu như có người phụ nữ nào đó tự mình đa tình hiểu lầm ý , làm ra việc kích động ảnh hưởng tình cảm của và Mịch Nhi, rất giận.

      Lời Liên Tĩnh Bạch chút lưu tình, trực tiếp đánh vào lòng những người phụ nữ ở trong hội trường, trái tim họ bị tan vỡ, biết Liên tổng có vị hôn thê thích họ, ngay lúc này lại bị vạch trần tất cả ảo tưởng!

      Mấy người phụ nữ ngồi sau Mịch Nhi luôn luôn lên tiếng sắc mặt càng như tro tàn, lời Liên Tĩnh Bạch giống như châm độc đâm vào tim họ. . . . . .

      Xong rồi, chỉ có Mịch Nhi ghi hận bọn họ, đến Liên Tổng cũng bỏ qua cho họ, báo thù cho hôn thê!

      Chẳng lẽ, chờ đợi bọn họ là địa ngục sâu thẳm?! Nếu như họ rời khỏi thành phố K, thậm chí rời khỏi đất nước, có thể tránh được kiếp . . . . . .

      " thôi, nên ở đây vậy. . . . . ." Mịch Nhi bị lời thổ lộ của Liên Tĩnh Bạch làm cho đỏ mặt, liền lôi kéo ống tay áo , "Bây giờ còn tiến hành hoạt động, chúng ta nên lên sân khấu!"

      Liên Tĩnh Bạch gật đầu, mỉm cười dắt tay Mịch Nhi, kéo cùng nhau về phía trước.

      "Mục nương --" Alex chợt kéo vạt áo Mịch Nhi lại, tất cả chuyện mới xảy ra ta hoàn toàn kịp phản ứng hết được thân phận Mịch Nhi, nhưng mà, thấy Mịch Nhi muốn vung tay áo theo người ta, ta theo phản xạ giữ Mịch lại.

      "Buông tay!" Mịch Nhi nhíu mày, lặng lẽ tránh thoát bàn tay Alex, biến sắc trốn sang bên cạnh Liên Tĩnh Bạch.

      là vị hôn thê của Liên Tĩnh Bạch, làm sao trong trường hợp này lôi lôi kéo kéo với người đàn ông khác! Cho dù và Liên Tĩnh Bạch đều biết Alex là viên kẹo dính người, nhưng cũng thể ngăn cản người khác bóng gió!

      Cả ngày hôm nay bị tai tiếng với Alex buồn bực, muốn tiếp tục sinh ra phiên bản hoang đường nhiều hơn!

      Liên Tĩnh Bạch hơi xoay người, hừ lạnh tiếng, ánh mắt sắc bén như chim ưng tập trung vào Alex. Truyện được edit duy nhất tại ***************, những trang web khác chỉ là sao chép.

      tỏ ra khí thế còn mạnh hơn cả dòng điện, dời núi lấp biển đánh về phía tên tình địch này, dùng mười vạn sát khí xâm nhập toàn thân Alex, ngang nhiên áp đặt kinh sợ!

      Thân thể cao lớn, tướng mạo tuấn, áp bức đè nén, khí thế hơn người, có chỗ nào mà nghiền cho Alex tan thành mảnh vụn, Liên Tĩnh Bạch im hơi lặng tiếng ném bom tình địch, muốn cho ta tự biết xấu hổ!

      Mà Alex luôn luôn cầm dao giải phẩu nhất thời lụi bại, làm sao ta chịu được ánh mắt mang phần sát thương, toàn lực phóng thích quyết đoán như vậy, hoàn toàn có cách nào ngăn cản tấn công của Liên Tĩnh Bạch!

      Thoáng chốc ta bị công kích tê liệt toàn thân, mỗi hành động đều dùng được, chỉ có thể ngồi liệt ở ghế dựa, mà cánh tay mới vừa kéo Mịch Nhi lại, giống như mất tất cả cảm giác.

      Lúc này Liên Tĩnh Bạch mới thu hồi ánh mình sắc bén giống như dao găm, hừ tiếng với Alex, mới dịu dàng khoác eo Mịch Nhi, về phía trước.

      Alex cứ trơ mắt nhìn Mịch Nhi bị Liên Tĩnh Bạch đưa như vậy, đưa mắt nhìn hai người xa, từ từ cách xa thế giới của mình.

      Cuối cùng chờ Alex lấy lại sức lực, Mịch Nhi sớm được Liên Tĩnh Bạch đưa len sân khấu, bọn họ đứng cùng nhau như Thần Tiên Quyến Lữ, chính là bích nhân xứng đôi nhất thế gian.
      Chương 214: Dạ tiệc

      Ánh mắt của mọi người dõi theo hai nhân vật chính kinh thái tuyệt diễm tới, lúc này đối với trai tài sắc đứng sân khấu nhìn xuống mọi người, Liên Tĩnh Bạch tuấn lãng và Mịch Nhi linh động hợp nhau lại càng đẹp, hình ảnh xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật, làm người ta nhìn cũng vui tai vui mắt.

      biết là ai nhìn đến mê mẫn, tuôn ra tràng vỗ tay, tiếng vỗ tay giống như là ngọn lửa lan tràn, thoáng chốc truyền nhiễm cho mọi người, dưới sân khấu khán giả vỗ tay hoan hô, dùng phương thức nhiệt tình trực tiếp nhất, chào đón Mịch Nhi vị lãnh đạo tối cao tương lai của Mộc Ái này, chào đón lần đầu tiên chính thức ra mắt.

      Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi nhìn nhau cười tiếng, hai người đều tướng mạo phi phàm quen được người khác theo đuổi, cho dù giống như bây giờ bị vây xem bị bàn tán, hai người ở sân khấu len lén thầm trò chuyện với nhau, bọn họ vẫn mang vẻ mặt tự nhiên bình tĩnh, vẫn duy trì nụ cười tao nhã thân thiết, hoàn mỹ lộ ra được dáng vẻ quý tộc.

      Mãi cho đến khi tiếng vỗ tay ầm ĩ ở hội trường từ từ giảm , Mịch Nhi mới cầm microphone lên, cười với mọi người : "Các vị bác sĩ, y tá, những người công tác hậu cần của Mộc Ái, xin chào mọi người, tôi là Mịch Nhi! Hôm nay, là ngày đầu tiên tôi đến Mộc Ái, rất vui mừng được gia nhập đại gia đình này! Mặc dù mọi người biết thân phận của tôi, nhưng tôi hi vọng sau này mỗi ngày, mọi người vẫn chỉ đơn gian coi tôi là bác sĩ, tôi cũng vậy chỉ ở khoa nghi nan tạp chứng làm bác sĩ bình thường, các chuyện vặt hay muốn làm phiền viện trưởng và các vị chủ nhiệm, công việc và cuộc sống của mọi người vì vậy mà có quá nhiều thay đổi. . . . . ."

      Mịch Nhi thuyết minh sơ qua về kế hoạch trong tương lai của Mộc Ái sân khấu, biểu đạt cầu của mình bằng lời lẽ đơn giản nhất, cũng an ủi lòng tất cả nhân viên y tế.

      Bọn họ sợ chắc chắn là quan mới nhậm chức ba tầng lửa (chỉ những chính sách mới do người mới nhậm chức đưa ra), sợ công việc của mình chút vội vàng điều chỉnh nhân viên lung tung mà loạn thành đống, nhưng bây giờ Mịch Nhi xác định có thay đổi, chuyện này với bọn họ mà là tin tức có thể an tâm nhất.

      "Mục tiêu của tôi vẫn rất đơn giản, hi vọng chúng ta có thể tiến bộ ở lĩnh vực y học, chữa trị được nhiều bệnh nhân hơn, hi vọng này của tôi, cũng giống như mọi người trong bệnh viện Mộc Ái trở nên càng ngày càng tốt đẹp!" Mịch Nhi chỉ chưa đến mười phút, liền tuyên bố khiến các bác sĩ y tá vui mừng, "Được, tôi chỉ như vậy, tối nay hoạt động diễn thuyết chào đón đến đây là kết thúc!"

      xong, đợi khán giả vỗ tay, Mịch Nhi vô cùng thuần thục vỗ tay cái, lấy phong thái ông chủ thuần thục chỉ huy mọi người: "Kế tiếp, tại đại sảnh Huệ Đông của Mộc Ái tổ chức tiệc rượu, dành cho mọi người và các vị tổng giám đốc các bộ trưởng tham gia hoạt động hôm nay. Ở đó chuẩn bị tiệc buffet an ủi những người tăng ca tối nay, mong mọi người trật tự rời khỏi theo lối ra, cùng nhau tham gia tiệc rượu!"

      Thời điểm chuyện với Liên Tĩnh Bạch, tìm hiểu được tối nay, có tiệc rượu long trọng, để mọi người hưởng thụ dùng bữa giao lưu tin tức.

      Trước kia sau hoạt động tập thể của Mộc Ái đều có tiệc rượu liên hoan, nhưng mà khi đó tuyên bố tan họp trước bữa tiệc với mọi người là viện trưởng, hôm nay, coi như nhậm chức thành người phụ trách tối cao của Mộc Ái, công việc sắp xếp các nhân viên rời ăn này, ai cũng thể giành với !

      Các bác sĩ y tá sau khi vui mừng hò reo hồi, liền tự động chia ra theo mấy cửa rời khỏi hội trường. Hàn Băng Tâm dien#dan#le#quy#don

      Sau hoạt động lớn là tiệc rượu liên hoan ước định mà thành của Mộc Ái, người có ý muốn kết giao quyền quý tìm cách bắt chuyện với tầng lớp nhân sĩ ở tiệc rượu, nhưng cho dù là các bác sĩ y tá có ý muốn này, cũng bị thức ăn tiệc rượu cao cấp giữ lại, nhất định cũng tham gia.

      Nhìn người người nhốn nháo rời khỏi, nhìn hội trường to như vậy từ từ còn ai, Liên Tĩnh Bạch dắt tay Mịch Nhi, nhàng : "Công chúa điện hạ, khách mời lên đường, chúng ta cũng nên tới bữa tiệc!"

      "Uhm!" Mịch Nhi nở nụ cười, dịu dàng khoác cánh tay , hai người cùng nhau tới dạ tiệc.

      Đây là vì chào đón Mịch Nhi gia nhập bệnh viện Mộc Ái mà tổ chức dạ tiệc, hai người bọn họ như cũ tuyệt đối là nhận vật chính, các vị khách mời đường xa mà đến và nội bộ nhân viên Mộc Ái cũng chạy tới đại sảnh, bọn họ cũng thể đến trễ.

      Mặc dù hai người là người bắt đầu trễ nhất, nhưng ngồi xe thể thao chạy nhanh, bọn họ vẫn rất nhanh tới dạ tiệc, Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi, lấy phong thái tao nhã vào đại sảnh, kéo màn che bắt đầu bữa tiệc.

      Ở bệnh viện Mộc Ái vội vàng tổ chức dạ tiệc này cũng bố trí tỉ mỉ chu đáo mọi mặt, nhưng nó đương nhiên vẫn thể sánh bằng bữa tiệc đính hôn nghiêm cẩn lộng lẫy mấy ngày trước của nhà họ Triển, tối nay nếu như nghiêm túc tính toán, khách mời đến chỉ có hai ba mươi người, bọn họ đều là các tổng giám đốc từng được Mịch Nhi chữa trị thành công, những viện trưởng chủ nhiệm bác sĩ y tá khác đều chỉ coi như là nhân viên của , cũng đem đến quá nhiều áp lực.

      Đối với Mịch Nhi mà , tối nay là party thoải mái thả lỏng hơn mà thôi.

      Nơi này hoàn toàn có ánh mắt soi mói của các khách mời trong bữa tiệc đính hôn, Mịch Nhi đối đáp thuận buồm xuôi gió hơn, cho dù Liên Tĩnh Bạch bị mấy vị lão đại thương giới kéo xã giao, tự bưng ly rượu cũng có thể tiếp cận vài câu với người khác, nếu như từng là bệnh nhân của mình, liền về để tài hẹn tái khám, mà nếu như là bác sĩ của Mộc Ái, dĩ nhiên chính là tham thảo nâng cao phương diện y học.

      Đàm luận đến y thuật, Mịch Nhi chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, bị Liên Tĩnh Bạch xã giao xong trở về kéo khỏi vòng tham thảo y học, thậm chí có chút oán giận tại sao rời lâu chút nữa.

      " Tiểu Bạch, mang em đâu ——" Mịch Nhi vừa bị Liên Tĩn Bạch kéo , còn vừa quay đầu lại lưu luyến nhìn vòng bác sĩ còn sững sờ tại chỗ.

      Nhìn gương mặt của bọn họ, Mịch Nhi khỏi cảm khái, bệnh viện Mộc Ái quả nhiên ngọa hổ tàng long (nhân tài có nhiều nhưng lộ diện mà dật trong dân gian), cho dù các bác sĩ trẻ tuổi cũng đều có chỗ độc đáo, là đáng để học tập trao đổi phen!

      Liền Tĩnh Bạch vẫn đem Mịch Nhi bị kéo đến vườn hoa yên tĩnh bên ngoài hội trường, mới dừng lại, nhàng gõ trán , trách cứ : " chỉ hơn 10 phút có ở đây, em ở đó trêu hoa ghẹo nguyệt! Em nhìn thấy ánh mắt những bác sĩ nam kia nhìn em si mê ư, em sợ lại trêu chọc thêm Alex nữa ư!"

      "Đau. . . . . ." Mịch Nhi xoa xoa trán, bĩu môi phản bác, "Bọn em ràng là tiến hành nghiêm túc thảo luận y học, nhìn thấy em trêu chọc đàn ông chỗ nào. . . . . . Bụng dạ hẹp hòi, cần ảo tưởng quá có được ! Nhất định là lòng mình nghĩ gì, liền thấy cái đó, hoàn toàn có chứng cớ!"

      "Ngu ngốc! Ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ đương nhiên hiểu, bọn họ tuyệt đối là ham muốn em!" Liên Tĩnh Bạch đưa tay bất đắc dĩ vò tóc , xúc động , "Mịch Nhi, bắt đầu thấy hối hận khi giới thiệu em cho mọi người biết rồi, bỗng chốc để cho minh châu thế, mọi chuyện lại thể an ổn nữa rồi! Uh, vừa rồi em lên sân khấu nên tiếp tục mang theo mắt kính của em, duy trì trạng thái khó coi, như vậy mới có thể yên tâm để em đến Mộc Ái làm việc. . . . . ."

      " xong chưa, tuyên bố em là vị hôn thê của , còn ai dám có mắt tranh với !" Mịch Nhi đỡ trán, lần đầu tiên biết Liên Tĩnh Bạch ghen giảng đạo lý như thế, cũng nghiêm túc bảo đảm , " yên tâm , cho dù có những người khác muốn cạnh tranh, em đây đóng lại tuyệt đối ai có thể tới đấy!" Truyện chỉ edit tại ***************

      Suy nghĩ chút, Mịch Nhi cau mũi, bĩu môi hừ , trong lời cũng đầy chua nồng ghen tức: "Hừ, cũng biết rốt cuộc là ai trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, ở hội đường liền cướp lấy vô số trái tim của người khác, chuyện này em chính là chứng cớ xác thể chối cãi! Nhưng người kia tại lại tới lo lắng kéo em tới đây, làm ăn trộm còn kêu bắt trộm, có lập trường . . . . . ."

      "Ai cho em hôm nay biểu tốt như vậy, Mộc Ái lại có nhiều bác sĩ nam trẻ tuổi đầy hứa hẹn, làm sao có thể yên tâm bỏ vợ xinh đẹp vào ổ sói, làm sao có thể lo lắng có chút nào!" Liên Tĩnh Bạch ra vẻ hối hận thở dài , "Mịch Nhi, về sau em nên tới bệnh viện có được , cũng vậy làm, chúng ta để cho mình Dĩ Mặc làm, nó kiếm tiền nuôi và mọi người, như vậy tồn tại bất kỳ vấn đề gì!"

      "Ha ha, đùa gì thế!" Mịch Nhi cười ra tiếng, Liên Tĩnh Bạch đề nghị hoang đường khiến tất cả cảm xúc ghen tức của cũng vô ích, thể tranh cãi nổi nữa.

      xoay người nhéo Liên Tĩnh Bạch đùa giỡn với , trong lúc nhất thời, bọn họ dường như quên mất mọi người trong phòng khách.

      "Chúng ta ra ngoài cũng lâu rồi, nên về thôi!" hồi liếc mắt đưa tình kết thúc, Liên Tĩnh Bạch nhìn thời gian, dắt tay Mịch Nhi bắt đầu về.

      "A, em nhớ ra rồi, em hỏi chuyện!" Hai người sóng vai bước nhanh, Mịch Nhi chợt tò mò hỏi Liên Tĩnh Bạch, " Tiểu Bạch, làm sao chợt nảy ra ý, muốn tổ chức hoạt động chào đón long trọng ở Mộc Ái vậy? Hừ, buổi chiều còn gạt em muốn tới xem diễn thuyết chung với em, nhưng kết quả, đến rồi! Làm em sợ chơi rất vui ư, mình em đợi dưới sân khấu rất lâu, em sợ có kịp thời chạy tới có phải xảy ra gì ngoài ý muốn !"

      dĩ nhiên cũng muốn oán giận bản thân lâu hơn, muốn biết chỉ là tại sao Liên Tĩnh Bạch chợt muốn gióng trống khua chiêng tuyên dương thân phận của , phải biết hôm nay tất cả chuyện thuận lợi xảy ra của ở Mộc Ái.
      Last edited by a moderator: 24/5/16
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 215: Mềm lòng

      " phải hù dọa em, đây ngạc nhiên cho em, cũng là báo thù thay em, giúp em hả giận!" Liên Tĩnh Bạch nhàng , trong lời dịu dàng mang theo chút tức giận, " biết, hôm nay em bị rất nhiều người ở Mộc Ái ức hiếp, món nợ này, đương nhiên đòi lại giúp em! Bọn họ dám ở sau lưng chỉ chỉ chỏ chỏ em như vậy, cũng là bởi vì hiểu thân phận của em, nên hết lần này tới lần khác, công bố ra tất cả, để bọn họ biết mình sai bao nhiêu!"

      " sợ. . . . . . sợ em vì vậy mà mất hứng chứ?!" Mịch Nhi chớp mắt cái, hất cằm lên hỏi ngược lại , "Hôm nay em có thể quyết chí làm việc khiêm tốn, căn bản cũng chuẩn bị tiết lộ thân phận nhanh vậy, làm vậy là trái tâm ý của em, nhưng sợ em tức giận hay sao?"

      "Em tức giận sao?" Liên Tĩnh Bạch vô cùng hiểu liếc cái, khẽ mỉm cười , " biết em ở trong Mộc Ái nhận phải rất nhiều ức hiếp, nhưng khẳng định, nhất định em cũng hối hận tại sao có lên giọng thông báo thân phận của mình! Cho nên, đương nhiên thay em bổ sung màn biểu diễn hoàn mỹ, nghĩ hết tất cả biện pháp bù đắp danh dự cho em. Vốn là bố trí kinh ngạc khác, muốn sau ngày làm đầu tiên của em cùng ăn mừng, nhưng vì hả giận cho em, nên đổi chủ ý, khẩn cấp triệu tập nhóm người tới chuẩn bị hoạt động buổi tối ở Mộc Ái. . . . . ."

      "A, cả buổi chiều đều bận rộn cái này đúng !" Mịch Nhi bừng tỉnh hiểu ra, "Về những tài liệu giới thiệu kinh nghiệm cuộc đời của em, Tiểu Bạch, nhất định là tự mình viết hết! còn có người nào hiêu chuyện này hơn , có thể viết rất tỉ mỉ như vậy. . . . . . Lúc em gọi điện thoại tìm , có phải chuẩn bị những thứ đó ?"

      "Đúng vậy, lúc đó thực tự mình chuẩn bị tất cả công lao to lớn của em. Hừ, phải bọn họ suy đoán em học vấn nghề nghiệp sao, liền muốn đưa ra chứng cớ chứng mình thực lực của em, để cho bọn họ mở rộng tầm mắt!" Liên Tĩnh Bạch hãnh diện hừ lạnh, "Những người dùng lời ức hiếp em, bỏ qua cho họ! Mấy người phụ nữ có mắt trong buổi đính hôn của chúng ta, còn có những nhân viên ghen ghét phao tin trong Mộc Ái, nhất định trừng trị họ!”

      Tiểu Bạch, em hiểu ý của , cũng biết quan luôn luôn bảo vệ và quan tâm em…”. Mịch Nhi nhàng lôi kéo cánh tay Liên Tĩnh Bạch, khóe miệng khẽ cười , “Nhưng mà chuyện này giao cho mình em xử lý tốt hơn! Mấy tiểu thư trước đó bị A Cẩn xử lý phen, củng coi như bị trừng phạt, cũng cần dính líu đến gia tộc của họ, khiến quá nhiều người vô tội gặp phải tai họa? Về phần những tật xấu của nhân viên y tế, emse4 tự mình đòi món nợ ức hiếp em…”

      “Em đó, chính là quá mềm lòng chút…” Liên Tĩnh Bạch nghe Mịch Nhi cầu tình, vừa biết phải làm sao lại cưng chiều vuốt tóc .

      biết Mịch Nhi vẫn luôn mềm lòng khoan dung, cho dù có lúc biểu hiên điêu ngao kiêu ngạo, nhưng lòng vẫn bao dung tha thứ cho người khác, có tinh thần trọng nghĩa đồng tình, thề thấy người khác chịu khổ.

      Đây cũng có lẽ là điều quan trọng khiến có thể trở thành bác sĩ xuất sắc, cũng vì vậy mới có thể tới bác sĩ biên giới, ngẫn ngơ năm năm ở các quốc gia khó khăn. có thể bị rung động bởi người bệnh, đặt mình vào hoàn cảnh mà quan tâm những người bệnh khác, bằng lòng thương người tiếp nhận toàn bộ thế giới.

      Thờ dài, trong lòng Liên Tĩnh Bạch khuyên bản thân, về sau, muốn giam Mịch Nhi bên cạnh thể để cho đem quá nhiều tình cảm dùng người bệnh nhân!

      dễ dàng sinh ra tình cảm đối với người bệnh, bệnh nhân khiến hoàn toàn mê mẩn đoán ra được mọi chuyện, vì phòng ngừa cuồng nhiệt khiến bị tổn thương, càng cẩn thận loại bỏ đối tượng chuẩn bệnh vì .

      Trong đầu suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, nhưng vẻ mặt Liên Tĩnh Bạch vẫn lộ vẻ gì khác thường, hỏi: “Mịch Nhi, em có tính toán cụ thể nên làm thế nào ? Em tự mình xử phạt những người mạo phạm em, rất khó khăn phân biệt nặng , bằng cứ giao tất cả cho .”

      ra , mới vừa rồi mấy người kia đến tìm em, chân thành xin lỗi em, ngừng khom lưng khuyu gối giải thích….” Vừa nghĩ tới những người lo sợ đến gần , Mịch Nhi chỉ cảm thấy buồn cười.

      Mấy người kia chính là mấy người phụ nữ ngồi phía sau chọc giận , họ vẫn luôn diễu võ dương oai khieu ngao tự mãn như vậy, nhưng mới vừa rồi lại cầu xin tha thứ, cụng nơm nớp lo sợ ngoài mạnh trong yếu, người như vậy đều dễ bắt nạt kẻ yếu!

      “Em lại cò trực tiếp trách phát họ, em chỉ hỏi họ phụ trách khám chữa bệnh ở đâu, sau đó em với họ, tuần sau em tự mình kiểm tra trình độ chữa bệnh của họ, nếu như kỹ năng chuyên nghiệp có thể khiến em hài lòng, như vậy coi như qua ải, chuyện cũng bỏ qua…”. Mịch Nhi tiếp, tới chỗ này, khỏi lén cười, “Em nghĩ, tuần này họ thể ăn ngủ bình yên, chịu khó nghiên cứu, nhất định lợi dụng tất cả thời gian nghiên cứu trình độ, nhận lấy mọi khốn khổ đâu đớn!

      Liên Tĩnh Bạch lắc đầu, nhàng bình luận: “Cái trừng phạt này cũng quá rồi! Theo như tác phong của em, cho dù cò kiểm tra trình độ, nhất định cố ý gây ra khó khăn? Họ rất dẽ dàng qua được, vậy xem như xử phạt sao.”

      “Tại sao phải cố ý gây khó khăn, có thể tới Mộc Ái làm bác sĩ, phải mỗi người đều rất ưu tú xuất sắc hay sao?” Mịch Nhi hỏi ngược lại, “Ít nhất về mặt y học, người nào cũng thể quá kém. Nhưng em để ý cả y học và y đức, xem bọn họ cò thể chữa bệnh và có ý thức trách nhiệm đối với bệnh nhân hay , còn lại em có nghiêm khắc, dù sao chẳng ai hoàn mỹ. Chỉ cần phải vấn đề liên quan đến tính nguyên tắc, chưa từng xuất tác phong có hiệu quả, em đều thể mượn cơ hội mà làm khó dễ. Chỉ là, em nghĩ lúc này bọn họ bị dạy dỗ, về sau sửa chuyện ghi hận người khác, thói quen thuận miện bêu xấu…”

      “Em thích là tốt rồi, chuyện này nhúng tay vào.” Liên Tĩnh Bạch bị Mịch Nhi thuyết phục, nếu tỉ mị cân nhắc qua, như vậy xảy ra vấn đề quá lớn, tin tưởng năng lực bản thân của vị hôn thê, để cho tự do giải quyết ít chuyện.

      Cúi đầu nhìn qua thời gian, thúc giục Mịch Nhi “Chúng ta ra ngoài rất lâu, tại phải mau quay lại! là lúc này, có thể toàn bộ khách khứa đều chờ chúng ta về tuyên bố tiệc rượu kết thúc!”

      “A. Vậy chúng ta còn chạy mau!” Mịch Nhi củng kêu lên tiếng, kéo chạy nhanh về hội trường.
      Last edited by a moderator: 24/5/16
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 216: Cứng đầu


      Trong lúc hai người cách đại sảnh tiệc rượu chỉ mấy trăm mét lại gặp được người bọn họ tưởng tượng được, Alex vẫn thấy tung tích biết từ đâu xông ra, ta ngăn trước đường hai người , thoáng chốc dọa bọn họ giật mình.


      "Mục nương, tôi tìm rất lâu rồi! đâu!" Alex, bầu nhiệt huyết vọt tới, ta kéo ống tay áo của Mịch Nhi, vừa muốn kéo khỏi Liên Tĩnh Bạch bên cạnh, "Mục nương, tôi hiểu, chuyện xảy ra hội trường phải do nguyện ý, cũng là bị tình thế bắt buộc thể khuất phục có đúng ! Vừa rồi thể cứu lúc dầu soiô lửa bỏng, là tôi đúng, nhưng chúng ta cần phải chống lại, khuất phục cường quyền. . . . . ."


      Alex giống như thiết bị lặp lại, lặp lặp lại xong mấy câu đó, cuối cùng ta cũng tỉnh lại từ hội trường khiến ta kinh ngạc, nhưng kết luận ta rút được lại khiến Mịch Nhi nổi giận hồi!


      Chứng vọng tưởng của Alex có phải nặng hơn hay ! Con mắt nào của ta thấy tự nguyện! Tại sao ta có thể tự biên tự diễn tìm được lý do như vậy! Tại sao ta có thể cố chấp vĩnh viễn đối mặt với như vậy!


      "Alex, tôi lại với lần nữa, tôi căn bản phải Mục nương đáng chết gì đó!" Mịch Nhi dùng sức tránh khòi tay Alex, dường như gầm lên giận dữ với ta, "Tôi và vị hôn phu của tội tại đứng ở chỗ này! Chúng tôi tình tôi nguyện tình thâm ý thiết! Vì sao tin chúng tôi nhau, hơn nữa sắp kết hôn rồi!"


      "Ha ha, làm sao ta có thể là vị hôn phu của , Mục nương, lừa được tôi đâu!" Alex vỗ tay cười tiếng, hoàn toàn quan tâm Mịch Nhi gầm thét chỉ trích, ta vẫn chìm đắm trong thế giới của bản thân, thay đổi , "Tôi hiểu , Mục Niệm Từ kiếp trước gả cho Dương Khang, cũng từng bị cha ấy hứa hôn cho Quách Tĩnh, nhưng đây hoàn toàn phải ý của ấy! là Mục nương của tôi, người trong lòng của , người phải gả, chỉ có tôi Dương Khang, chỉ có mình tôi!"


      Mịch Nhi dường như thể tiếp tục chịu được Alex cố ý vặn vẹo, tức giận thét lên với ta: "! Cái người ngoại quốc sợ chết này, giả mạo nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp cái gì! tên là Alex, phải Dương Khang gì đó! Tôi càng phải họ Mục, tôi chỉ là người bình thường tên Mịch Nhi! mau khám bệnh , chứng vọng tưởng của là ngày càng nghiêm trọng, mau khám gấp trị liệu!”


      Alex vẫn cứng đầu cố chấp : “ chính là Mục nương, làm sao sai được! cần giận dỗi với tôi …”


      rốt cuộc có hiểu tiếng người !” Mịch Nhi quả muốn bóp chết ta, “Tôi thích chính là vị hôn phu của tôi, ấy đứng ở chỗ này, thấy sao …”


      “Mịch Nhi, đừng nóng giận…..” Liên Tĩnh Bạch vội vàng kéo Mịch Nhi phát điên lại, nhàng trấn an kích động cảm xúc, “Ngoan, em đứng sau lung , giao ta cho xử lí …”


      Alex thấy Mịch Nhi bị Liên Tĩnh Bach kéo lại, ta dám tiến lên tới uy hiếp Liên Tĩnh Bạch bên cạnh, chỉ có thể ở bên hét to: “Mục nương, cần sợ ta, thế lực hung ác của ta mặc dù có thể khiến và tôi nhất thời cúi đầu, nhưng hai người chúng ta mới là người có thể đén cuối cùng! Chúng ta chính là Dương Khang và Mục Niệm Từ, nhất định có thể thành người nhà! Ngay cả con của chúng ta cũng trở thành Phương đại hiệp, bây giờ tất cả cũng chỉ là khảo nghiệm, chia rẽ được chúng ta!”


      thành người nhà em ! Bây giờ tôi biến thành khoai lang! Đem nướng chín rồi ăn sạch!” Mịch Nhi càng tức hơn nữa, tiến lên muốn liều mạng với Alex, “ còn dám câu, có tin tôi giết ngay bây giờ ! Con của mới cụt tay! ai mà sinh Dương Qúa với người đó, liên quan đến tôi!”


      là vị hôn thê của Liên Tĩnh Bạch, Alex lại dám ngay trước mặt vậy! Alex đây phải là cố ý muốn nguyền rủa tình cảm của bọ họ ư, ta lại còn dám nghĩ tới sinh con với ! Qủa chính là mơ mộng hảo huyền!


      “Mịch Nhi, em ngoan, đừng tìm ta tranh cãi…..” Liên Tĩnh Bạch ngay tức khắc ôm chặt, cúi đầu khẽ hôn lên trán , “ chuyện với ta, cũng vô ích thể thay đổi cái gì, em giải quyết được chuyện này, để thử chút !”


      nghe lời Alex , lòng cũng là tức giận khó nhịn, tên tình địch này giống bình thường, cầu lớn của Alex vượt ra khỏi những gì mà tưởng tượng!


      Nhưng cho dù trong lòng tức giận đến phát hỏa nữa, cũng chỉ yên lặng tản ra khí thế uy hiếp về phía Alex, so sánh với Mịch Nhi kích động nổi giận, não vẫn duy trì vận chuyển lý trí với tốc độ cao.


      Liên Tĩnh Bạch vẫn luôn yên lặng quan sát mỗi tiếng cử động của Alex, hình như có chút hiểu , tại sao Mịch Nhi ghét ta như vậy.


      Loại người này là người am hiểu đối phó nhất, cố chấp, để tâm vào chuyện vụn vặt, chăm chú, đụng nam tường cũng chết tâm, Alex chấp niệm với “ ta là Dương Khang, Mịch Nhi là Mục Niệm Từ” sâu như vậy, dương như ai có thể khiến ta dao động!


      Tính cách Mịch Nhi thẳng thắn rang có biện pháp giảng đạo

      lý với người cố chấp như vậy, tất nhiên thuyết phục được Alex tin tưởng sâu đậm nghi ngờ này, cho nên nhất định phải rơi vào thế bất lợi!

      Nhưng, vậy mà lại hù được Alex, đối với vị tình địch ăn sâu bén rễ nhất này, hôm nay là lần đầu tiên chạm mặt liền chuẩn bị quyết sách!


      Mặc dù đây là lần đầu tiên thấy mạo thực của Alex, nhưng đối với Alex bình sinh từng trải, ngay từ lúc biết được Alex tồn tại cũng cho người kiểm tra. biết ưu điểm khuyết điểm của người này, cũng biết ta có chấp niệm là bởi vì gì mà có, có lòng tin chiêu giết chết, có lòng tin khuất phục tình địch!


      Chờ Liên Tĩnh Bạch cuối cùng trấn an được Mịch Nhi bình tĩnh lại, xoay người hỏi Alex: “ chính là Alex? Nhe tự đặt tên là Dương Khang, cảm thấy mình chính là Dương Khang, là Dương Khang trong Truyện Hùng Xạ Điêu?”


      “Đó là đương nhiên!” Alex đối mặt với Liên Tĩnh Bạch tản ra toàn lực uy hiếp, lặng lẽ lui nửa bước phòng bị, nhưng nghe được vấn đề này, cũng nghĩ đáp, “Tôi chính là Dương Khang, thể nghi ngờ! Cho nên, tốt nhất cách Mục nương xa chút, chúng tôi mới là kết duyên chân chính, hất định là vật hy sinh, có kết quả tốt!”


      “A, vậy xin hỏi, tại sao biết mình chính là Dương Khang đây?” Liên Tĩnh Bạch Vân mây gió điềm nhiên hỏi, giống như chỉ hỏi thời tiết hôm nay, “Nếu như võ hiệp, như vậy có thể chọn rất nhiều người, tại sao nhất định là Dương Khang?”
      Last edited by a moderator: 20/5/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :