1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: muốn tiếp nhận

      "!" Mục Thần nghe thấy Tố Tâm thuật lại tất cả nguyên nhân, giọng liền run rẩy vì tức giận, ". . . . . . đúng có mưa kế! ra lúc đó tôi bị sắp đăt như vậy!"


      Mục Thần nắm lấy cánh tay Tố Tâm, mà sức lực của rất lớn khiến cánh tay Tố Tâm gần như sắp gẫy: "Tố Tâm, rốt cuộc có còn nhân tính hay , chỉ vì muốn gen tốt, mà có thể sinh ra sinh mệnh với người lạ! Chẳng lẽ con bé lại phải ra đời bằng cách này sao, trong đầu ngoài số liệu y học, chỉ có giống gen thôi sao! Làm sao tôi có thể giao con cho người có nhân tính như dạy dỗ, hoàn toàn xứng là người mẹ!"

      "Này, ai đồng ý cho chú làm vậy!" Vừa thấy Mục Thần động tay với mẹ mình, Mịch Nhi lập tức nhảy xuống khỏi ghế, bé nhào lên cắn lấy cánh tay Mục Thần, như con thú bảo vệ Tố Tâm, rồi quát với Mục Thần, "Tôi mặc kệ chú là ai, nhưng chú được động tới mẹ tôi! Chú biết cái gì, tại sao lại với mẹ như vậy, chú lại còn động tay đối với phụ nữ, quá hèn nhát! Mẹ làm vậy là lấy thân thí nghiệm, lưng vẫn đeo trách nhiệm mà bà ngoại để lại, còn mẹ có kén chọn gì cả, vì nghiên cứu khoa học mà mẹ sinh tôi ra cũng có gì là sai!"

      "Mich Nhi . . . . . ."Tố Tâm cắn môi, năm đó làm vậy với Mục Thần là đúng, mở miệng ngăn cản con tiếp: " cần nữa. . . . . ."

      "Mẹ --" Mịch Nhi cau mày nhìn tay trắng nõn của mẹ có vòng tím bầm, trong lòng rất tức giận.

      Nếu như người được coi là "Cha" này làm tổn thương mẹ, cố bé cũng muốn tiếp nhận!

      bé nhất thời tức giận ngừng kêu to: "Từ trước tới giờ mẹ đều cẩn thận quan tâm tới tôi, hừ, chú lại dám mẹ có dạy dỗ tôi tốt, ràng chú chưa từng xuất lần nào, mới xứng là cha tôi!"

      Vẻ mặt Mục Thần đen lại, con ruột thịt lại che chở cho Tố Tâm, ngược lại còn chỉ trích quá đáng, khiến cảm thấy đau lòng!

      Nhìn Mịch Nhi tức giận, nhìn Mịch Nhi cố gắng bảo vệ Tố Tâm, Mục Thần thở dài, đè nén cặm hận trọng lòng, đối với Mịch Nhi đều là ý tốt, liền thấp giọng lời xin lỗi: "Mịch Nhi, xin lỗi, vừa rồi cha sai, cha nên làm vậy với Tố Tâm. . . . . . Là cha nhất thời tức giận đến hồ đồ, con phải tin cha, về sau cha tuyệt đối như vậy nữa!"

      Đối với việc tức giận với Tố Tâm, phải đối mặt với kết quả duy nhất, chính là Mịch nhi càng ngày cách xa, nên bây giờ, vì có thể đứng thứ nhất trong lòng con , có thể so đo với tất cả những chuyện sai lầm của Tố Tâm!

      Chương 17: Đền bù sai lầm

      Mục Thần bắt đầu bình tĩnh ra: "Mịch Nhi, cha cũng biết đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nên con nhất thời thể tiếp nhận này, nhưng những năm gần đây cha vắng mặt trong cuộc sống của con, tất cả đều là cha đúng. . . . . . Cha cũng là lần đầu tiên làm cha, cho nên tất cả mọi chuyện đều phải học từ đầu, nếu như có làm sai chuyện gì, ít nhất con cũng nên cho cha cơ hội sửa lỗi, để chúng ta có thể hiểu lẫn nhau, để cha có thể bồi thường tình thương bốn năm qua, có được hay ?"

      Tố Tâm nhìn Mục Thần luôn luôn uy nghiêm lại có thể ăn khép nép với Mịch Nhi như vậy, liền kéo lấy tay con , đành lòng : "Mịch Nhi, con biết đấy, chuyện này là do mẹ làm sai, con nên tức giận với cha."

      Mịch Nhi oán hận hừ tiếng, trợn mắt nhìn Mục Thần cái, liền xoay người bôi thuốc cho Tố Tâm.

      bé cũng là thích mềm thích cứng, nếu người đàn ông này thành tâm xin lỗi, cũng bảo đảm động tay đối với mẹ nữa, mẹ cũng cầu xin như vậy, tạm thời bỏ qua cho chuyện này.

      "Được rồi!" Mịch Nhi xử lý xong cổ tay cho Tố Tâm, lúc này mới xoay người nhìn về phái Mục Thần ở bên, vui , "Coi như chú biết điều, nếu còn dám làm như vậy nữa, xem tôi có tha thứ cho chú hay !"

      Mịch Mhi vểnh đôi môi lên, chịu cam lòng lầm bầm: "Chỉ là, nếu tôi biết chú là người cung cấp gien di truyền cho tôi, căn cứ vào đạo đức và khoa học, tôi cố gắng gọi chú tiếng cha!"

      "Mịch Nhi!" Ánh mắt Mục Thần sáng lên, Mịch Nhi ra hai chừ này lọt vào lỗ tai , khiến bỗng nhiên cảm thấy mọi hoa trong vườn đều nở rộ, còn bất kì từ ngữ nào có thể so sánh với từ "Cha" ra từ miệng con , hai chữ này càng thêm ngọt ngào!

      Mịch Nhi rúc vào trong ngực Tố Tâm, ngẩng đầu với Mục Thàn mở cờ trong bụng: "Con có chuyện muốn hỏi. . . . . . Giữa cha và mẹ có tình cảm ?"

      Mục Thần liếc mắt nhìn Tố Tâm, đăn đo mới ra lời: "Mịch Nhi, ba tháng trước, cha cũng quen biết mẹ con, mặc dù có hơi quá đáng, nhưng cha và Tố Tâm có bất kỳ tình cảm gì cả."
      "Ồ!" Mịch Nhi dựa ở trong ngực Tố Tâm hài lòng gật đầu, bé cũng biết, bé cũng hiểu rất quá khứ của mẹ!

      Cố bé hỏi tiếp: "Vậy hai người gặp lại nhau như thế nào, ba tháng này xảy ra chuyện gì? Tại sao mẹ lại để con ở lại với dì ba tháng, chẳng lẽ là định chủ động tìm cha?"

      "Bởi vì. . . . . ." Tố Tâm bình thường chớp mắt rồi , "Bởi vì năm đó cái thuốc mẹ làm Mục Thần hôn mê để lấy ** có chút vấn đề, sau bốn năm sử dụng, tác dụng phụ của thuốc khiến cha con sinh ra bệnh lạ. Nên ba tháng qua, mẹ bay sang Mĩ, chính là muốn đền bù sai lầm năm đó ."
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Toi a MT

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Ồn ào

      "Hả? ngờ mẹ lại có thể làm ra chuyện này?" Mịch Nhi thoáng chốc kinh ngạc, vẻ mặt mang theo bộ dạng nghiên cứu, nghiêm túc hỏi, "Mẹ điều chế thuốc luôn luôn cẩn thận, tại sao lại có vấn đề! Vậy thuốc đó ra sao, cha sinh bệnh lạ gì?"

      "Là thuốc thúc đẩy xuất tinh, mẹ có nhớ là con học qua nó phải?" Tố Tâm giống như giáo, bắt đầu cùng con thảo luận cặn cẽ về bệnh tình: "Về bệnh của Mục Thần, mẹ cũng là vô tình phát , mà đối với người đàn ông đây là bệnh rất nặng. Từ năm tháng trước, tiểu Thần của cha con bắt đầu thể dậy nổi, tạo thành việc bất tiện, lại càng dễ dàng xúc phạm tự tôn của đàn ông cho nên tạo thành chứng viêm khác. . . . . . **ED? Đúng vậy, chính xác là loại bệnh đó, cho nên đành phải dùng thuốc điều trị--"

      "Này, dừng lại ngay!" Mục Thần nghe thấy Tố Tâm ra bệnh tình của mình với Mịch Nhi, thậm chí bắt đầu những kiến thức sinh lý, suýt nữa phát điên, "Tố Tâm, sao có thể giáo dục con như vậy, những lời này có thể với trẻ con sao! Lại còn ngồi tranh luận với cả con bé, đó đều là kiến thức trẻ con nên học, nó thích hợp cho đứa bé bốn tuổi nghe sao! Rốt cuộc định dạy dỗ Mịch Nhi thành người như thế nào!"

      Tố Tâm đối với phương thức giáo dục của mình cũng thấy gì là sai, liền cau mày phản bác: "Từ tiếp xúc với kiến thức y học có gì đúng, khoa học có phân biệt tuổi tác, tôi cũng từng tiếp nhận giáo dục như vậy từ khi ra đời! Mịch Nhi trời sinh có hứng thú với y học, nếu như bởi vì tuổi tác mà cản trở con bé, chính là bóp chết tài năng của nó!"

      " được, con của tôi phải là tiểu công chúa thuần khiến, làm sao có thể để những kiến thức của làm cho ô uế! Tôi muốn đưa Mịch Nhi về nhà, con bé tuyệt đối thể theo học những kiến thức trẻ con nên học được!"

      " bởi vì những kiến thức cấm trẻ con mà làm hỏng thiên tài như Mịch Nhi sao! Chân lý y học sao có thể là ô uế, con bé muốn học gì tôi dạy bảo nó, tôi cũng tuyệt đối cho phép mang nó !"

      Mịch Nhi ngây người, ở bên giậm chân kêu: "Này, mẹ, cha, nên tranh cãi, hai người có thể cần tranh cãi được . . . . . ."

      Thế nhưng hai người kia vẫn còn đối chọi tranh cãi, định bụng ai nhường ai.

      Mịch Nhi dùng lực day day thái dương, bị hai người cha mẹ tranh cãi có chút đau đầu, rốt cuộc bọn họ còn muốn tranh cãi tới tận khi nào!

      Mẹ thể hết bệnh tình và phương pháp chữa bệnh của cha được sao, cũng nên nêu tình hình bệnh trạng, để bé có thể học hỏi, rồi bọn họ lại tranh cãi tiếp!

      Chương 19: Cho mẹ lý do thuyết phục

      Bên ngoài vườn hoa, nhà ba người Mịch Nhi tranh chấp, mà ở trong căn phòng đồ chơi, Tiểu Bạch cũng chịu đựng hồi tra hỏi cặn kẽ.

      "Mẹ. . . . . ." Tiểu Bạch ở dưới tầm mắt đe dọa của Liên Hoa, tự chủ rụt người lại, "Mẹ, con biết mình đánh nhau với Mịch Nhi là con sai, mẹ cần nhìn con chằm chằm như vậy có được --"

      "Tiểu Bạch, mẹ vẫn còn muốn hỏi con, con nghiêm túc sao?" Ánh mắt Liên Hoa giống như đèn pha quét qua lượt lên người con trai , nhìn trái nhìn phải đánh giá Tiểu Bạch có bộ dạng đẹp trai ngời ngời, vẫn có cách nào xác định hỏi lại lần nữa, "Tiểu Bạch, những lời con vừa , là nhất thời nhảm, là đùa đúng ? bởi vì hôn Mịch Nhi, cho nên mới chịu phụ trách với con bé chứ? Con còn là đứa trẻ rồi, nên hoàn toàn phải chịu trách nhiệm với từng lời , nếu như con thể làm được, tuyệt đối nên ra!"

      Bây giờ Liên Hoa cảm thấy cực kì mâu thuẫn, lần đầu tiên dao động khi mình để mặc cho con trai tự do phát triển, để cho nó tự do lựa chọn, và tự mình nhận biết ý thức giáo dục.

      tin mình hết lòng dạy dỗ con trai thiên tài trưởng thành sớm lại có thể làm ra những chuyện hứa hẹn như vậy, nhưng càng thể có cách nào tiếp nhận được việc Tiểu Bạch tuỳ tiện nhận vợ tương lai như vậy! Hơn nữa đối tượng lại là Mịch Nhi mới bốn tuổi!

      Trước bối cảnh bí mật của Mich Nhi mang đến bao nhiêu phiền toái, cũng đến việc cha mẹ Mịch Nhi cũng thừa nhận Tiểu Bạch, vì bây giờ Liên Hoa lo lắng nhất việc, Tiểu Bạch và Mịch Nhi đều là những đứa trẻ khờ khạo, hai người bọn chúng mới biết nhau có ba tháng mà thôi!

      Rốt cuộc Tiểu Bạch có biết , khi ra những lời phụ trách đối với con , phải gánh vác trách nhiệm cả đời!

      Trong nhà họ Triển cũng chưa bao giờ có người phụ lòng aicả, nếu như Tiểu Bạch cũng đủ lòng đối mặt với chuyện tương lai, Liên Hoa đành bức ép coi trai coi đây là chuyện vui đùa, đem bi kịch bóp nát trong trứng nước!

      "Mẹ!" Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, nóng nảy phản bác, "Đương nhiên con nhảm, càng phải đùa! Mặc dù chuyện hôn Mịch Nhi chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng con vẫn muốn phụ trách đối với em ấy, mà những lời này chỉ là xuông. . . . . ."

      "Đúng là mẹ cho phép con lấy chuyện ngoài ý muốn mà quyết định cuộc sống của Mịch Nhi!" Liên Hoa nhíu chặt lông mày, "Mẹ nhớ rằng ban đầu từng dạy con thể hành động theo cảm tình, càng thể vu khống mà mạnh miệng, mẹ hỏi con, tại sao con lại muốn phụ trách đối với Mịch Nhi! Nếu như con có lý do truyết phục, mẹ chắc chắn đứng về phía con! Con nên biết, tại dì Tố và chú Mục Thần hề chấp nhận con, nếu mẹ cũng đồng ý, cha con cũng đồng ý, cho nên vài lời của con có giá trị--"

      "Con đương nhiên là vì, là vì. . . . . ." Lời của Tiểu Bạch mắc nghẹn trong họng, ấp úng hồi lâu, mới phun ra câu, "Con...con thích Mịch Nhi. . . . . ."
      Last edited: 25/4/15
      dunggg, Chrissunnysmile1012 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20: Tiểu quỷ im lìm

      Gương mặt đẹp trai trắng nõn của Tiểu Bạch lên tầng phấn hồng, cái cổ nhẵn nhụi tinh tế cũng nhuộm thêm màu sắc.

      Câu đầu tiên vừa ra khỏi miệng, câu tiếp theo liền thuận miệng hơn, Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, rụt rè nhưng kiên quyết : "Mẹ, con rất thích Mịch Nhi, giống như thích em , con đối với Mịch Nhi là loại thích khác! Thích đến nỗi. . . . . . Muốn ở chung chỗ với em ấy--"


      Tiểu Bạch nắm chặt quả đấm , từ lúc cậu ba tuổi có quyền quyết định Bách Bảo, những năm gần đây, cậu tạo thành thói quen suy nghĩ tường tận trước khi quyết định những chuyện quan trọng. Nếu như phải là thích Mịch Nhi, sao có thể bởi vì cái hôn ngoài ý muốn mà phải bồi tương lai của mình!

      Từ cậu hiểu biết sâu rộng, nhưng Mịch Nhi xinh đẹp giống như tinh linh, lại còn là bé thiên tài giảo hoạt, cậu gặp phải lần đầu. Cậu thích Mịch Nhi thông minh hoạt bát vừa linh động đáng , hơn nữa cậu cũng biết, loại thích này là là vĩnh viễn!

      Mặc dù bây giờ cậu chỉ mới có tám tuổi, cho dù Mịch Nhi cũng là bé ngây thơ bốn tuổi, nhưng cậu có lòng tin lớn lên cùng Mịch Nhi, khiến bé từ từ thích cậu!

      "A ~ Tiểu Bạch, ra là con thích Mịch Nhi!" Khóe miệng Liên Hoa nhếch lên, nghe thấy con trai những lời trong lòng, cuối cùng yên tâm hài lòng.

      Tiểu quỷ im lìm, còn muốn giấu diếm cả , ra trong ba tháng qua, Tiểu Bạch đặc biệt "Khi dễ" và"Chăm sóc" Mịch Nhi, sao có thể lừa gạt được người làm mẹ như chứ!

      Cũng may là Tiểu Bạch lòng đối với Mịch Nhi, nếu cũng biết phải đối mặt với cha mẹ Mịch Nhi thế nào-- Tố Tâm là ân nhân cứu mạng, Mục Thần lại là bạn cũ! Dù sao con mình cũng là muốn cướp hòn ngọc quý tay bon họ!

      Liên Hoa buồn cười hả hê trêu ghẹo Tiểu Bạch: "Tiểu quỷ trưởng thành sớm, chỉ mới tám tuổi mà biết sao? Con lại còn thể nhịn được mà xuống tay từ bây giờ, từ định nuôi vợ từ bé~"

      "Mẹ!" Tiểu Bạch nhất thời thẹn quá hóa giận, lỗ tai đỏ ửng giống như rỉ máu, "Những lời này cho mẹ lại! Chuyện con thích Mịch Nhi cũng chỉ cho mẹ biết, cho nên mẹ tuyệt đối thể với người khác, đến cha cũng cho ! Mà về sau mẹ giúp con đúng , giúp con bày mưu tính kế. . . . . ."

      "Được rồi được rồi, mẹ , tiểu quỷ đáng , để mẹ chêu đùa chút có sao!" Liên Hoa kéo Tiểu Bạch qua, chọc tay vào trán cậu : " trước với con, muốn theo đuổi vợ đương nhiên là phải mình tự mình hành động, bới vì sau này thế nào ai có thể giúp đỡ tay, mẹ làm mẹ con, tối đa cũng chỉ có thể bảo đảm ai đúng ra ngăn cản. Chỉ là mẹ nhắc nhớ con câu, cha mẹ của Mich Nhi, con cũng biết là dì Tố và chú Mục Thần, cho nên con chuẩn bị tâm lý cướp lấy Mịch Nhi từ tay họ chưa? Đánh bại được hai BOSS lớn này, con mới được ôm công chúa về ~"
      Last edited by a moderator: 27/4/15
      dungggChris thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 21: Lá gan lớn

      "Mẹ, mẹ đừng gì nữa, nếu con cảm thấy hối hận khi thích Mịch Nhi đấy. . . . . ." Tiểu Bạch nghĩ đến hai người cha mẹ vợ "Cực phẩm" như vậy, nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.

      Nhà nào lại có quan hệ thông gia rối lợn giống như cậu chứ! Năm đó cha vợ tương lai muốn làm cha dượng của cậu, từng liều mạng theo đuổi mẹ cậu; mà năm đó mẹ vợ tương lai lại còn muốn trộm gen của cha cậu, thậm chí còn muốn ** với cậu để sinh em bé. . . . . .

      Tiểu Bạch cảm thấy méo miệng: "Mẹ, bây giờ con còn có thể đổi ý được --"

      "Con trai, là đàn ông thể đổi ý!" Cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, người đàn ông tuấn chững chạc vào.

      "Thiếu, sao trở về rồi?"

      "Cha!"

      "Quản gia Mục Thần tới, đương nhiên phải trở về tiếp đãi ta, để tránh ta lại bắt cóc em!" Triển Thiếu Khuynh ôm lấy Liên Hoa hôn xuống, sau đó liền lộ ra bộ mặt ranh mãnh ngừng cười hỏi Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, nghe con quyết định vợ từ bé cho mình? Chính là nhóc Mịch Nhi đúng ? phải vừa mới hứa hẹn phụ trách với con bé sao, tại sao bây giờ lại hối hận cơ chứ?"

      Liên Hoa đánh cho chồng mình cái, tức giận lên giọng: "Chuyện của Mục Thần là năm đó, cũng cho người canh phòng ấy! Chẳng qua bắt đầu từ bây giờ có thể hoàn toàn yên tâm được rồi, Mục Thần có gia đính, bây giờ trong lòng đều đặt lên người con !"

      "Cái gì?" Triển Thiếu Khuynh nghi ngờ, "Nhưng có nghe được tin ta kết hôn? ta thân là giám đốc của MOON, sao tình sử có thể qua mắt được dân đại chúng cơ chứ, ruốt cuộc ta có con lúc nào? Mẹ của đứa bé là ai, em thấy qua chưa, bây giờ bọn họ đâu rồi hả?"

      "Cả nhà ba người bọn họ ở nhà mình chuyện đấy." Liên Hoa chỉ chỉ Tiểu Bạch, "Về phần cụ thể mọi chuyện, có thể hỏi con trai mình, vì nó vừa mới cùng nhà bọn họ kéo lấy ràng buộc!"

      "Hả?" Triển Thiếu Khuynh chuyển mắt sang người Tiểu Bạch.

      Tiểu Bạch gãi gãi đầu, nhắm mắt : "Cha, ra , con chú Mục Thần xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là -- Mịch Nhi. . . . . ."

      "Hả?!" Dù thấy qua vô số sóng to gió lớn, nhưng khóe miệng Triển Thiếu Khuynh ngừng co giật, "Mục thần là cha Mịch Nhi sao? Tố Tâm lại là mẹ Mịch Nhi, tai sao hai người bọn họ lại ở chung chỗ cơ chứ! Tiểu Bạch. . . . . . Tiểu Bạch con quyết định con của chú Mục Thần là vợ từ bé sao, lá gan lớn!"

      "Lúc mới bắt đầu con cũng biết thân phận thực của Mịch Nhi. Chỉ là --" Tiểu Bạch ưỡn ngực lên, nổi lên khí phách , "Mặc kệ cha mẹ Mịch Nhi là ai, con cũng phụ trách tương lai của em ấy! Mà em ấy cũng vừa mới biết cha mình là chú Mục Thần, cũng biết được em ấy chuyện với chú Mục Thần ra sao, nên con phải xem bọn họ chút. . . . . ."

      "Ha ha, hổ là con của Triển Thiếu Khuynh, ngay cả can đảm lúc nào cũng có! Có khó khăn gì cũng muốn đâm đầu xông lên!" Triểu Thiếu Khuynh vỗ vỗ bả vai Tiểu Bạch, " , tìm Mịch Nhi, đừng quên là phải biểu tốt trước mặt dì Tố và chú Mục Thần!

      Có thể theo đuổi được vợ hay , phải xem xét thông minh của con!"
      Last edited by a moderator: 27/4/15
      dungggChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :