1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 206: Tình huống đột phát

      Mịch Nhi dường như cứ buồn bực như vậy cả buổi chiều, vào lúc bốn giờ rưỡi chiều, cộ chợt nhận được điện thoại viện trưởng tự mình gọi tới.

      Viện trưởng ở bên kia cung kính lễ độ : "Tiểu thư Mịch Nhi, 5h chiều tại hội trường của bệnh viện tổ chức buổi diễn thuyết báo cáo hoạt động cỡ lớn, toàn bộ nhân viên đều được thông trì hoãn tan ca, tất cả nhân viên y tế trực ban cũng phải tham gia. Nếu như ngài thời gian có, xin thu xếp công việc bớt chút giờ tham gia, nó có ý nghĩa rất quan trọng, hi vọng ngài đến!"

      "A, được, tôi biết rồi!" Mịch Nhi sững sờ hồi, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

      Đây là lần đầu tiên viện trưởng muốn mời tham dự hoạt động tập thể của bệnh viện, có thể làm phiền đến viện trưởng tự tay thông báo, chứng tỏ buổi diễn thuyết đó nhất định phải là hoạt động nhàm chán gì có thể tùy tiện miễn cưỡng qua, nó cực kỳ có ý nghĩa với bệnh viện.

      cũng thể vừa mới bắt đầu liền cho viện trưởng mặt mũi, mặc dù bệnh viện này là của , nhưng nguòi chữa bệnh ra tất cả công việc hàng ngày đều giao cho viện trưởng xử lý, dù sao cũng cũng nên có quan hệ tốt cùng người mình hợp tác.

      cũng vì tính đặc thù của mình mà tham gia tất cả hoạt động tập thể của toàn bệnh viện, mặc dù "Danh tiếng vang dội" tại Mộc Ái rồi, nhưng ngày đầu tiên liền cắn răng chịu đựng rồi, thuận miệng hành động thôi.

      Mịch Nhi cúp điện thoại di động trở về phòng bệnh, cúi người nhìn chai truyển nước biển trước giường bệnh, còn nhớ bắt đầu cho Tim truyền dịch từ 2h chiều, dự tính sau tiếng, tất cả thuốc cũng có thể truyền xong rồi.

      Đợi đến thời gian đó dọn dẹp tiêm xong, hôm nay bước đầu tiên trị liệu coi như hoàn thành tốt tạm thời chấm dứt.

      Vừa tới đúng thời gian, đợi đến khi hoạt động đó bắt đầu, liền có thời gian rảnh đến hội trường tham gia diễn thuyết báo cáo.

      Chỉ là, nếu như nhất định phải ở lại bệnh viện tham gia hoạt động tập thể đó, nhất định về nhà trễ, tuyệt đối kịp ăn cơm cùng Liên Tĩnh Bạch. . . . . .

      Mịch Nhi bất đắc dĩ nhún nhún vai, cần gọi điện thoại xin phép Liên Tĩnh Bạch, để phải lo lắng mới đúng. . . . . .

      Nhưng Mịch Nhi ra khỏi phòng bệnh lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại Liên Tĩnh Bạch, điện thoại vang lên rất lâu, đối diện lại kỳ quái có ai đáp lại!

      lại ngừng gọi cho thư ký của , số điện thoại văn phòng tổng giám đốc, điện thoại di động người quản lý nhà họ Triển, tất cả đều trả lời là Liên Tĩnh Bạch cũng ở chỗ bọn họ, về phần rốt cuộc đâu, những người này đều biết. . . . . .

      Mịch Nhi nhíu mày, kỳ quái, vậy mà có ngày tìm được Liên Tĩnh Bạch? !

      Ách, vì hôm nay thể hoàn thành hứa hẹn với , tìm được phương pháp xử lí khiến Alex chết tâm, nên dám lộ diện trước mặt chứ?

      Mặc dù hôm nay ở trong bệnh viện bị Alex quấy rầy muốn chết, mặc dù vẫn luôn chờ Liên Tĩnh Bạch thực hứa hẹn có thể như kỳ tích, cho dù sắp tan việc còn chưa có chút dấu hiệu thành công nào khiến hơi thất vọng, nhưng đây cũng có nghĩa là, muốn ép Liên Tĩnh Bạch cùng đường né tránh nha.

      Mịch Nhi xoa xoa mi tâm, dùng sức phá huỷ não loại ý tưởng đáng tin này, Tiểu Bạch của tuyệt đối đến mức dậy nổi như vậy, cho dù hôm nay thể đạt được mục tiêu, nhưng vẫn còn ngày mai ngày mốt, vì nguyên nhân này mà trốn !

      Nhưng nếu như phải muốn tránh né, như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, khiến điện thoại di động vĩnh viễn mang theo ở bên cạnh, vẫn luôn nhận điện thoại của . . . . . .

      họp thể ngừng, hay là nghỉ ngơi nghe được tiếng chuông, hay là, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thể nhận như thường. . . . . .

      Nghĩ tới đây, đôi mắt Mịch Nhi đột nhiên trở nên tràn đầy sợ hãi, vội vả cầm lấy điện thoại di động, lập tức gọi điện thoại —— HànBăngTâmdiendanlequydon


      "Mục nương, ở đây làm cái gì?" Lúc này, Alex cũng ra khỏi phòng bệnh, ta hoàn toàn có mắt bướng bỉnh qua đây, bộ mặt tò mò lớn tiếng hỏi, "A, ra là gọi điện thoại, nhưng sắc mặt của làm sao khó nhìn như vậy? Có chuyện gì khiến thể giải quyết, cho tôi biết, tôi tới giúp ! Điện thoại hết pin, hay là ngoài vùng phủ sóng rồi? Dùng điện thoại của tôi gọi , điện thoại di động của tôi là kiểu mới nhất p——"

      " chết !" Mịch Nhi bị cảm xúc lo lắng bao phủ, giờ phút này Alex tới quấy rầy , nắm điện thoại di động của ta liền K đầu ta , " thành tâm thành ý cầu, tôi liền dùng điện thoại của hung hăng đánh ! Cái người đáng ghét chọc người nhất này, cho theo sau lưng tôi nữa, cho bất kỳ lời chán ghét gì, nếu tôi tha cho !"

      Đều do Alex biến thái theo dõi, mới cả ngày cũng liên lạc được với Liên Tĩnh Bạch! tại tìm được Liên Tĩnh Bạch mà lo lắng, ta còn dám ở trước mặt quấy rầy trêu chọc người khác, thêm dầu vào lửa khiến bồn lửa giận trong lòng càng thiêu đốt nhiệt liệt hơn!

      "A, Mục nương, đây là câu đầu tiên với tôi trong hôm nay!" Alex lại vui mừng hô lên, thể biết bị đánh bị chửi có gì bình thường, mặt say mê la ầm lên, "Chỉ cần chịu để ý đến tôi, để cho tôi như thế nào cũng có thể, tôi nhất định theo sau lưng , cũng lời chán ghét gì. . . . . ."

      Trán Mịch Nhi đột nhiên nhảy lên vạch đen khổng lồ, có biện pháp với Alex biến thái vặn vẹo tẩu hỏa nhập ma, khi đánh chửi đều là chuyện khiến ta vui mừng, như vậy thể chung đụng trao đổi bằng phương thức bình thường với người như vậy!

      " người còn có ý thức trách nhiệm của bác sĩ sao!" Mịch Nhi chợt lạnh nhạt ngăn ta tiếp tục xằng bậy, nghiêm túc trách mắng, "Nếu như còn có chút lòng cứu người, tại liền đến phòng bệnh trông chừng Tim cho tôi! ta phải là người quen cũ của ư, ta phải bệnh nhân vẫn luôn điều trị ư, thời điểm tôi có việc, có trách nhiệm chăm sóc tốt ta!"

      mới có thời gian lãng phí giảng đạo lý với tên điên khùng, tại, cũng chỉ có thể gửi hy vọng lúc nhắc tới y học Alex còn có thể khôi phục chút lý trí, ta thể dây dưa với khiến làm được gì như vậy, muốn cách xa ta ra, mặc kệ là làm hay bất cứ chuyện gì. . . . . .

      Về sau trong thời gian này, vẫn im lặng lên tiếng quan tâm ta. ta thích như thế nào liền tự giày vò chính mình, tất cả đều coi như nhìn thấy, tuyệt đối thể chuyện câu với ta! Tránh cho mình bị người điên này chọc cho tức giận đến nổi nổi trận lôi đình có chừng mực!
      Last edited by a moderator: 1/6/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 207: hồi sợ bóng sợ gió.

      "À?" Alex bị lời của Mịch Nhi làm cho sững sờ trong chốc lát, sau đó mới bừng tỉnh hiểu ra gật đầu : "Ừm đúng, là như thế này, sai! Tôi đồng ý là mình nên chăm sóc Tim trước mới đúng, thời điểm em có chuyện, tôi chính là bác sĩ phụ trách chữa trị cho ta!"

      "Vậy bây giờ còn sững sờ ở chỗ này làm gì, còn trở về phòng bệnh coi chừng ta, theo dõi tình trạng thân thể ta từng giây từng phút!" Mịch Nhi hét lớn tiếng, dùng tay đẩy ta về phía phòng bệnh.

      Sau đó, hấp tấp chạy về hướng ngược lại.

      phải cách xa Alex hết mức có thể, cách xa cái ngọn nguồn xấu xa này, sau đó liên lạc với người biết chỗ Tĩnh Bạch, cần phải nhanh chóng biết được Liên Tĩnh Bạch đâu, biết được gặp phải trở ngại gì hay !

      Việc khẩn cấp, chuyện muốn tìm Liên Tĩnh Bạch còn quan trọng hơn bất cứ chuyện nào!

      Mặc dù, bệnh tình của Tim rất nghiêm trọng, trước khi kết thúc năm tiếng rưỡi trị liệu, thể nào tùy tiện rời khỏi bệnh viện.

      Mặc dù, từ đáy lòng tin chắc là Liên Tĩnh Bạch văn võ song toàn thể nào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hoặc may.

      Mặc dù, vừa nãy đồng ý với viện trưởng là nhất định tham gia hoạt động tập thể.

      Nhưng mà, nếu như vẫn thể liên lạc được với Liên Tĩnh Bạch, cũng thể liên lạc được cho nhân viên có thể hỏi đâu, thế sốt ruột đến chết mất!

      đến trị liệu cho Tim, chớ chi hoạt động diễn thuyết cho bệnh viện Mộc Ái, chuyện quan trọng hơn nữa cũng sánh nổi an toàn của Liên Tĩnh Bạch! tuyệt đối tìm bất cứ nơi nào có thể , nếu tìm được đánh cho trận!

      Thời gian cứ thế trôi qua từng chút, Mịch Nhi lo lắng ngừng lại lại khu đất trống ngoài phòng bệnh, bệnh tình của Tim giao cho Alex vẫn còn yên tâm, gần như hề trở lại phòng bệnh kiểm tra lần nào, mà chỉ luôn chú ý tới cái điện thoại. . . . . .

      ngừng gọi điện thoại di động và điện thoại nhà của Liên Tĩnh Bạch, ngừng liên lạc với thư ký và quản gia, hỏi xem bọn họ có tin tức gì của Liên Tĩnh Bạch hay , trong lòng Mịch Nhi càng ngày càng nóng nảy. . . . . .

      Khi kim đồng hồ chỉ bốn giờ năm mươi, mặc dù mới cách 20 phút liên lạc được với Liên Tĩnh Bạch, nhưng trong lòng Mịch Nhi khẩn trương đến cực hạn. . . . . .

      ra, mất tung tích của người lại là chuyện kinh khủng như thế này, mới chỉ 20 phút chưa biết được Liên Tĩnh Bạch đâu mà lo lắng, sợ hãi đến mức này!

      Như vậy, khoảng thời gian năm năm Liên Tĩnh Bạch mất liên lạc với , ở trong đoạn thời gian ấy, rốt cuộc đau khổ dường nào, trong lòng sợ hãi đến mức nào. . . . . .

      Mịch Nhi nhìn đồng hồ, thầm lẩm nhẩm trong lòng, nếu như năm phút sau vẫn liên lạc được với Liên Tĩnh Bạch, nhất định lập tức lao ra khỏi bệnh viện, cái gì cũng quản tìm !

      Ngay lúc này, điện thoại di động của lại vang lên đoạn mở màn của ca khúc “Bách Bảo đáng nảy mầm”, đây là tiếng chuông điện thoại của .

      Lúc này. Ai lại gọi điện thoại cho chứ?!

      vội vàng cầm điện thoại di động lên nhìn kỹ lại, phía lên người gọi tới, ngờ lại chính là số điện thoại di động của Liên Tĩnh Bạch!

      Mịch Nhi vội vàng tiếp điện thoại, ngón tay run nhè nhấn lên.

      Giọng dịu dàng của Liên Tĩnh Bạch từ từ truyền đến: "Mịch Nhi, em vẫn luôn gọi cho sao?"

      " làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra chứ!" Mịch Nhi nghe được giọng quen thuộc này, lòng mới thả lỏng, ngừng hỏi người đối diện, "Tại sao nhận điện thoại của em, em tìm rất lâu, rốt cuộc đâu vậy? Tại sao ngay cả thư ký và quản gia cũng biết chỗ nào? làm em sợ muốn chết!"

      "A. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch sững sờ, giọng hơi chần chừ lúc, mới mở miệng lần nữa, " Mịch Nhi, rất xin lỗi vì khiến em lo lắng. . . . . . Điện thoại di động của tắt tiếng, lại để ý. . . . . ."

      "Hừ!" Mịch Nhi hừ tiếng, buồn rầu hỏi, "Bây giờ làm gì, em tìm có được . . . . . ."

      tại có loại cảm giác mất mà tìm lại được, muốn nhìn thấy Liên Tĩnh Bạch ngay lập tức, được nhìn thấy , được sờ lên gương mặt của , chẳng qua chỉ mới tách ra mười mấy phút, lại khiến cảm giác như cách nhau mấy đời!

      "Bây giờ chút chuyện khẩn cấp phải xử lý, thể gặp em được. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch lại dùng giọng dịu dàng y như dỗ trẻ con, "Hôm nay cũng là ngày làm việc đầu tiên của em, giờ mà về sớm hay lắm đâu? biết là tối nay bệnh viện Mộc Ái có hoạt động diễn thuyết, cũng tham gia, chúng ta gặp nhau ở hội trường được ?

      " đến sao?" Khi Mịch Nhi liên tiếp nhận được lời khẳng định của , mới gật đầu , "Được rồi, vậy em chờ !"

      Tắt điện thoại, cuối cùng Mịch Nhi cũng yên tâm.

      ra là có chuyện bận, cho nên thể nghe điện thoại được, chứ phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, như vậy cũng tốt, lo lắng chỉ có người thân của an toàn, chỉ cần an toàn là tốt rồi!

      hồi sợ bóng sợ gió mà thôi!

      Từ từ trở về phòng bệnh, Mịch Nhi thở dài, trong lòng vừa nghĩ, lại có chút tò mò.

      Kỳ lạ, sao lại biết bệnh viện Mộc Ái tổ chức diễn thuyết? Hơn nữa còn biết vô cùng chi tiết là buổi diễn thuyết được tổ chức ở hội trường tối nay?

      còn hẹn gặp nhau ở hội trường, phải là biết quá sao?!

      Mịch Nhi nghĩ lại chút, trước kia Liên Tĩnh Bạch trực tiếp quản lý bệnh viện Mộc Ái, nếu như có chuyện gì quan trọng, viện trưởng thông báo cho cũng xem như bình thường!

      Liên Tĩnh Bạch rút ra thời gian quý giá của , tự mình đến tham gia hoạt động của bệnh viện Mộc Ái, nhưng có lẽ cũng chỉ là muốn mượn cơ hội tới gặp , nhân ngày làm việc đầu tiên đưa về nhà mà thôi.

      Ừm, ra việc này cũng có cái gì kỳ lạ.

      Cuối cùng mặt Mịch Nhi lên nụ cười, tâm trạng sáng lạng, gió êm sóng lặng.

      cần lo lắng chuyện gì nữa, chỉ cần chờ đến lúc gặp ở hội trường là tốt rồi!

      Nhưng mà, lúc kim giờ chỉ đúng giờ, khi ngồi ghế ở hội trường lớn, lại chỉ có thể bất đắc dĩ nâng trán thở dài.

      lên kế hoạch gặp Liên Tĩnh Bạch ở hội trường, tuy nhiên hoàn toàn quên mất thay đổi của Alex, tên theo dõi cuồng này gần như cũng rời khỏi bước, căn bản khiến có cách nào tìm Liên Tĩnh Bạch . . . . . .

      Alex lại nhớ lời của ..., tiếp tục theo sau lưng nữa mà ta càng quá đáng hơn, lại trực tiếp song song với !

      ta cũng lời ghê tởm gì, chỉ bắt đầu đàm luận thơ ca thi phú!

      Nhưng mà thơ ca thi phú phát ra từ miệng của tên biến thái này, quả thực là buồn nôn biết bao nhiêu!
      Last edited: 9/5/16
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 208: Hoạt động bắt đầu

      Nếu như Alex này gần như chỗ nào cũng nhúng tay biến thái quấy rầy còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, như vậy, chuyện khác nhưng lại khiến Mịch Nhi cách bình tĩnh nữa.

      nhớ rất ràng, phải là và Liên Tĩnh Bạch hẹn gặp nhau ở hội trường ư, nhưng tại sao bây giờ Liên Tĩnh Bạch chưa xuất !

      đâu, bây giờ là năm giờ rồi, tại sao ngay cả chút bóng dáng của cũng nhìn thấy!

      Mịch Nhi phiền não nắm tóc, cũng là vì ở hội trường tìm lâu cũng tìm được , đợi đến khi hoạt động chính thức bắt đầu, mới có thể bất đắc dĩ ngồi xuống trước. Cũng bởi vì nhất thời lo lắng xem xét sơ suất, mới có thể để cho Alex lúc chưa hịp phản ứng, tựa như kẹo kéo dính vào chỗ ngồi bên phải . . . . . .

      Mặc dù ở phía bên kia vì Liên Tĩnh Bạch chiếm chỗ góc nhìn tốt hơn, mặc dù tin Liên Tĩnh Bạch nhất định theo giao hẹn chạy tới nơi này, nhưng bây giờ còn đến, ngồi ở bên kia kẻ chán ghét nhất, thực chỉ có hai chữ bực bội có thể hình dung!

      Nhìn chỗ bên trái trống , Mịch Nhi chỉ có thể liên tục gọi điện thoại cho Liên Tĩnh Bạch, nhưng đợi rất lâu rồi, cũng chỉ nhận được tin nhắn đáp lại ủa "Chúng ta có thể gặp nhau sớm thôi, đừng gấp!", cũng thể làm gì khác hơn là tạm thời ngưng điên cuồng liên hoàn call đoạt mệnh, dùng lý do Liên Tĩnh Bạch có việc gấp, ở đường kẹt xe, vẫn chưa tìm được hội trường, để an ủi mình nên gấp gáp.

      Nhưng đối mặt với những thanh bên tai phải, lời thầm đáng ghét của Alex giống như tẩy não, trán Mịch Nhi chỉ có thể ngừng toát ra giếng chữ. . . . . .

      "Mục nương, tôi lại nghĩ tới chuyện! Tôi định hỏi về phương án trị liệu của Tim! Hôm nay bước đầu chưa bệnh của có thành quả gì , có phát gì mới ? Bệnh của ấy làm khó được Mục nương kinh thái tuyệt diễm (đẹp đến kinh hãi) mới đúng, nhưng nếu như hai vị Thần y chúng ta cùng nhau liên thủ chữa bệnh, kinh nghiệm của tôi cộng thêm thiên phú của , chẳng phải là càng làm ít công to? Đến đây, tôi kể số trải nghiệm của tôi trước, lát nữa tới phiên phương án chuẩn bị trị liệu!"

      Mịch Nhi cau mày dứt khoát ngồi vào vị trí vốn là chiếm cho Liên Tĩnh Bạch, ngăn Alex ngừng dựa vào cơ thể. Đây là lần đầu tiên muốn đồng hành cùng ác bác sĩ ưu tú đàm luận về y học, hoàn toàn muốn mở miệng trao đổi!

      quyết định để ý tới Alex tự biên tự diễn kia, tự ta chơi mình cũng high được như vậy, nếu tham gia vào mấy câu, ta chừng liền như ** thể khống chế!

      Dù sao, bây giờ hoạt động trong hội trường cũng bắt đầu, cho dù Alex vẫn ngừng, thanh cũng thể vang dội bao ngiêu, coi như nhẫn nhịn con ruồi đánh chết, cố gắng đếm xỉa đến ta.

      Mịch Nhi vuốt mi tâm, quyết định tập trung lực chú ý xem diễn thuyết sân khấu hội trường trước mặt, cho cùng, dường như còn chưa biết được hoạt động diễn thuyết quan trọng theo lời viện trưởng rốt cuộc là muốn làm gì.

      đài cao phía trước, viện trưởng ngồi ở chỗ bố trí xa hoa diễn thuyết, máy chiếu nghiêm túc chiếu PPT lên màn ảnh, nhớ tới bản báo cáo chi tiết: "Mộc Ái là khu nhà tổng hợp nhiều chức năng của bệnh viện, kể từ khi Mộc Ái thành lập tới nay, chúng ta kiên quyết đào tạo giúp đõ người bị thương, toàn tâm vì từng bệnh nhân phục vụ. . . . . . Hơn năm qua, Mộc Ái tiếp nhận bệnh nhân, chữa khỏi cho bệnh nhân. . . . . . Bác sĩ Mộc Ái, chủ nhiệm phụ trách, bên trong từng khoa thực thi đua cương vị thi đua hiệu quả, cấp phúc lợi và tiền thưởng lấy tỷ số chữa khỏi làm chuẩn. . . . . ."

      Mịch Nhi nghiêm túc nghe viện trưởng những lời này, những thứ này vốn nên là báo cáo nhân viên ghét nghe nhất, chợt khiến não sáng lên.

      A, hoá ra là như vậy . . . . . .

      Mịch Nhi bừng tỉnh hiểu ra, tại có chút hiểu, nếu như đoán sai, quan trọng theo lời viện trưởng cần tới tham gia hoạt động diễn thuyết này, vừa rồi làm số thông báo cùng viện trưởng, hoàn toàn có thể là vì nha!

      Phí sức báo cáo phần lớn tình huống quan trọng của bệnh viện Mộc Ái ra ngoài như thế, là vì để có thể mau sớm hiểu tình hình và phát triển của bệnh viện, để trong ngày đầu tiên có thể hòa nhập được vào hoàn cảnh!

      Uhm, đây coi như là chút thủ đoạn viện trưởng dùng để lấy lòng người nắm giữ bệnh viện này ? Dien~dan`le`quy`don

      hề nghi ngờ, xin lĩnh tấm lòng (lời khước từ nhã nhặn để miễn nhận tặng phẩm hoặc buổi chiêu đãi, đồng thời tỏ ý cảm ơn) phần lễ vật này! Đây là lễ vật rất thực tế rất thân thiết!

      Những báo cáo này từ con số miêu tả chân tình trạng của Mộc Ái, sử dụng con số cụ thể đo đạc lập từng bước kế hoạch, trước kia có lẽ chỉ khiến cảm thấy hứng thú với những bảng báo cáo thống kê kia, nhưng bây giờ lại khiến có trực quan nhất hiểu Mộc Ái, khiến đáy lòng cảm nhận được rất nhiều thứ!

      Nhưng dù Mịch Nhi còn muốn thông qua báo cáo của viện trưởng để dời mình này lực chú ý lo lắng Liên Tĩnh Bạch và buồn bực Alex, nhưng diễn thuyết cuối cùng vẫn tới kết thúc, sau khi viện trưởng tiếp câu mời mọi người tự do hoạt động lúc, liền thàn nhiên rời .

      Mịch Nhi thở dài, cúi đầu nhìn đồng hồ chỉ sáu giờ, Liên Tĩnh Bạch vẫn chưa xuất , khỏi nhìn về phía sau, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng ở lối vào.

      Nhưng chỉ thấy hàng loạt chỗ trống, hội trường lớn như vậy phía sau còn trống phần ba chỗ ngồi. Có lẽ là vì bệnh nhân bệnh viện Mộc Ái nhiều, ít bác sĩ vào thời gian này căn bản thể đột nhiên kết thúc khám gấp và trị liệu, thể đúng hạn tham gia hoạt động tập thể này.

      bắt đầu nghi ngờ, nếu như vừa rồi viện trưởng báo cáo nếu là vì mình mà diễn thuyết, như vậy bây giờ tự do hoạt động, hình như chính là vì đợi số nhân viên còn chưa tới đông đủ. . . . . .

      Nếu làm sao có khoảng cách kỳ lạ sân khấu, diễn thuyết liền sau đó có hoạt động chính thức, chỉ là mở nhạc chờ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      Thời gian lại qua năm phút, số nhân viên y tế bắt đầu lẳng lặng chạy ra cửa sau, Mịch Nhi xoay người chăm chú nhìn chằm chằm lối vào, chỉ sợ bỏ qua bóng dáng Liên Tĩnh Bạch.

      Nhưng mà, chẳng những đợi được người đến, ngược lại đợi trúng mấy hoàn toàn muốn thấy. . . . . .

      Mấy người phụ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp, ung dung lắc lư qua.
      Last edited: 9/5/16
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 209: tới

      Mặc dù bọn họ mặc áo blouse trắng của bác sĩ, mặc dù bọn họ trang điểm lộng lẫy như biến thành người khác nhưng Mịch Nhi vừa nghe thấy tiếng biết ngay là bọn họ, chẳng phải là mấy tụ tập chuyện công kích lúc trưa đây sao!


      Khóe miệng Mịch Nhi giật giật, trong lòng ngừng kêu gào. Mấy nên đến đây, dù sao cũng nên ngồi gần bán kính 10m!

      Lát nữa Liên Tĩnh Bạch còn đến tìm nữa, cũng muốn mấy nàng háo sắc đó nhìn thấy Tiểu Bạch của đâu, ngay cả Alex cũng khiến bọn họ thèm dãi, nếu nhìn thấy Liên Tĩnh Bạch cõ lẽ càng nổi điên!


      Thế nhưng, mọi việc phải lúc nào cũng như ý mình, dù hội trường có rất nhiều rất nhiều chỗ trống, nhưng mấy người kia lại trực tiếp về phía , sau đó ngồi bên phải dãy phía sau Mịch Nhi. d8iendanl3quyd0n-Mèo Hoang

      Mịch Nhị oán hận quay đầu sang hướng khác, quyết nhìn bọn họ cái nào.

      yên lặng thở dài, hình như hôm nay làm việc gì cũng được thuận lợi lắm, quả thực là xui xẻo đầy mình mà!

      Bắt đầu từ lúc đặt chân vào Mộc Ái cho đến bây giờ, biết xảy ra bao chuyện thể tưởng tượng khiến bực mình.

      bị Alex làm phiền, khiến mọi người trong bệnh viện hiểu lầm, liên lạc được với Liên Tĩnh Bạch mà hoảng sợ, Liên Tĩnh Bạch đến muộn bắt phải chờ, chẳng những bị Alex tiếp tục dính chặt, mà thể chịu được mấy người đáng ghét kia!

      Việc có thể làm, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, đặt những chuyện đó trong lòng, có người địa phương có giang hồ, thích lục đục với nhau, nhưng lại thể chịu đứng khuôn mặt u khó chịu của người khác.....

      Dù Mịch Nhi có muốn trực tiếp bỏ qua mấy ngồi hàng sau, nhưng giọng bình luận chói tai của họ vẫn đứt vang bên tai.

      "Ai nha, nhũ mắt cậu dùng hôm nay đẹp! làm nổi bật đôi mắt!"

      "Đó là tất nhiên, màu son của cậu tô cũng rất đẹp! Chẳng qua phấn mũi có hơi đập chút, nhanh xóa bớt ...."

      " sao? Mình mải nhìn kiểu tóc quái lạ của cậu mà lại đánh phấn mạnh tay! Hu hu, mau cho mình mượn cái gương chút !"

      "Tóc mình lạ chỗ nào, đáng ghét, sao cậu sớm, để đến bậy giờ mới . Nhanh cho mình mượn cái gương..."

      "Sao lúc nào các cậu cũng đến những lúc quan trọng loạn hết cả vậy, cũng phải lần đầu, tốn nhiều thời gian trang điểm nhưng vậy mà lại có chỗ sơ suất!"

      " cho các cậu biết nha, là tin tức nội bộ đó. Hôm nay nay có buổi lễ long trong và xa hoa trước đây chưa từng có! Nghe , người đến tham gia hoạt động lần này toàn là những nhân vật đứng đầu thành phố K đó, đủ các tinh trong giới doanh nhân đến Mộc Ái, chỉ cần bọn họ chú ý đến mình, sau này cần lo cái gì! Mình cho các cậu biết, nên thông minh cơ trí chút, trước khi tiệc rượu bắt đầu chỉnh sửa đầu tóc khuôn mặt cho tốt...."

      "Sao cậu sớm! Mình phải xịt thêm chút nước hoa ....."


      "Mình cũng vậy! Mình phải đổi lại bộ trang phục khác đẹp hơn mới được."


      Mịch Nhi nhức đầu day day huyệt thái dương, bây giờ cũng biết tại sao lúc đầu nhìn mấy ấy là thấy là lạ.

      Lúc bước vào hội trường bước từng bước có quy củ, người bọn họ đều mặc trang phục đẹp đẽ, trang phục quá mức nổi trội. Làm người ta khỏi nghĩ họ đến đây phải chữa trị cho bệnh nhân mà bận rộn hóa trang tạo hình...

      Nghe thấy mấy ăn mặc khoa trương này bàn luận với nhau, cũng biết suy đoán của mình phải là đúng, mà vừa vặn đúng là đáp án!

      Mộc Ái là bệnh viện có lực ảnh hưởng lớn, vì thế mỗi hoạt động của Mộc Ái đều thu hút rất nhiều người có địa vị ở các ngành nghề đến tham gia, mà nhiều bác sĩ y tá nữ lại thấy đó là thời cơ khó có được, chuẩn bị tạo dựng chút danh tiếng trong bữa tiệc, tiện thể câu được đàn ông có tiền, chim sẻ biến thành phượng hoàng leo lên cành cây cao!

      ra , bọn họ muốn theo đuổi tiền tài cũng tốt, muốn dựa vào đàn ông cũng tốt, cũng lười quản lý và liên quan gì đến . Mỗi người đều có chí riêng, bọn họ cứ theo đuổi cứ sủng bái.

      Nhưng ràng mấy ấy cố ý mặc đẹp đẽ này, lúc trưa ở trong phòng ăn còn chỉ trích phẩm chất bại hoại chỉ biết dựa vào đàn ông.

      Vậy mà bây giờ bọn họ làm gì? Họ thấy mình rất mâu thuẫn sao? ràng bọn họ tự mình 'ngại nghèo giàu' còn dám tự tiện bình luận phẩm chất người khác. Hơn nữa hoàn toàn có ý nghĩ đó.

      Mịch Nhi gào thét trong lòng, tức chết , vừa nghĩ đến lúc trưa bị cả đám người chỉ trích mang bụng tức giận.

      May mấy ấy cũng chỉ líu ríu thêm mấy câu bục phát ra tiếng nhạc, chuẩn bị bắt đầu chương trình, bọn họ cũng nữa mà ngồi im lặng.

      Viện trưởng mang khuôn mặt tươi cười bước lên bục, cầm micro nhìn xuống dưới : " Các vị, hôm nay là ngày đặc biệt của Mộc Ái, chúng ta sắp tổ chức buổi lễ long trong chưa từng có trước nay! Về nội dung của hoạt động tôi xin được tạm thời giữ bí mật, tại xin mọi người nhiệt liệt vỗ tay chào mừng vị khách quý đầu tiên, tổng giám đốc Triển thị, Liên Tĩnh Bạch tiên sinh!"

      "A a a a a!"

      Thoáng chốc, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, vô số nam nữ gào thét chói tai. Là tổng giám đốc Triển thị đó, hoạt động hôm nay lại có thể mời được Liên tổng tự mình đến dự, quá kinh ngạc!

      Là Triển thị, ở thành phố K Triển thị là xí nghiệp đứng đầu!

      Là tổng giám đốc Triển thị, còn là tổng giám đốc vô cùng tuấn mỹ, kinh tài tuyệt diễm*, là người đàn ông cực phẩm! d8iendanl3quyd0n-Mèo Hoang

      (*) Đẹp kiến người khác phải kinh sợ

      Liên Tĩnh Bạch, hôm nay có Liên Tĩnh Bạch tới!

      thường lộ diện giới thông tin truyền thông, báo tài chính và kinh tế cũng chỉ thỉnh thoảng mới có thể phỏng vấn , tuyệt đối là người đàn ông kim cương, thế nhưng tại sao lại tới hoạt động này của Mộc Ái chứ?

      "Cái....Cái gì?" Mịch Nhi ngạc nhiên há mồm trợn mắt, nghe lầm chứ? Viện trưởng người đến là Liên Tĩnh Bạch sao?

      Cho đến khi Liên Tĩnh Bạch mặc bộ tây trang màu trắng bước ra trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, Mịch Nhi mới tin tưởng thực tới.

      Nhưng .. hẹn ở trong điện thoại là tới hội trường, chẳng lẽ giống như bây giờ? đứng bục tham gia hoạt động thuyết trình của Mộc Ái chứ phải là ngồi dưới này cùng , cả hai cùng làm khán giả sao?

      Mịch Nhi có chút mất hứng dẩu môi, ruốt cuộc muốn làm gì? Nếu đến để thuyết trình cho hoạt động như vậy chắc phải đến hội trường từ lâu rồi sao.
      Last edited: 9/5/16
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 210: Để thế giới hiểu

      Nhưng tại sao có thông báo cho tiếng, mà bắt chờ đợi ngây ngốc ở dưới chứ?!

      Mịch Nhi rầu rĩ nâng cằm lên, nhìn vẻ mặt sáng láng của Liên Tĩnh Bạch, lại trong lúc biết ngây ngẩn cả người.

      có ảo giác ư, giống như nhìn thẳng vào mắt , ánh mắt thâm thúy đó như có lực xuyên thấu, hình như xuyên thấu qua mấy hàng ghế ngồi phía trước, trực tiếp quét về phía !

      Mịch Nhi đột nhiên giật mình, cảm giác nhìn tới phải ảo giác, nếu như Liên Tĩnh Bạch sớm tới hội trường, nếu như vẫn luôn chú ý tới , như vậy biết chỗ ngồi của , có thể trực tiếp nhìn từ , cũng hoàn toàn có thể làm được!

      nhớ lại việc Liên Tĩnh Bạch luôn mang bất ngờ tới cho , rất thích khiến kinh ngạc vui mừng, nếu như tất cả mọi chuyện hôm nay trong hội trường do cố ý sắp xếp, cũng cảm thấy đó là tác phong của !

      Như vậy, chỉ muốn chờ đợi, nhìn Liên Tĩnh Bạch bục có thể vạch trần đáp án gì tốt.

      Liên Tĩnh Bạch đứng bục chỉ nhìn thằng về phía Mịch Nhi, ánh mắt của xuyên qua tầng người ở hàng đầu, hướng về phía Mịch Nhi tươi cười, lại làm cho phái nữ cả hội trường sôi sục.

      "A a a a, tôi cảm thấy, ấy nhìn tôi, ánh mắt say lòng người như vậy, nhìn tôi!"

      " ràng là nhìn tôi! Nụ cười đó xinh đẹp cỡ nào, cuối cùng cười với tôi, ấy mỉm cười với tôi!"

      "Mấy người đừng tự đa tình, ràng ánh mắt ấy nhìn tôi, cũng cười với tôi!"

      "Mấy ngươi đều nằm mơ ! Nhất định ấy nhìn tôi! Chờ coi, chút nữa trong tiệc rượu, nhất định ấy tới tìm tôi, chừng tối nay hai người chúng tôi đính ước đêm đẹp. . . . . ."

      "Cút! Làm sao Liên tổng có thể coi trọng chứ! Chỉ có mỹ nữ như tôi mới hợp với ấy! Muốn gả vào Hào Môn cũng chỉ có thể là tôi!"

      "Đừng gả cho ấy, coi như cái gì cũng cho tôi, chỉ cần ấy cầu, muốn tôi làm gì cũng được! Liền tổng rất đẹp trai, so với hình báo còn đẹp gấp trăm lần!"

      "Chỉ cần nếm thử mùi vị của ấy, cùng ** với ấy, nhất định tôi vui mừng như điên rồi, người đàn ông ưu tú như vậy, cho dù bán sắc lỗ vốn cũng đều đáng giá!"

      . . . . . .

      Mịch Nhi nhìn nụ cười nhàng của Liên Tĩnh Bạch, lại nghe mấy người sau lưng ngừng tranh giành cãi vã, những lời kia khiến cho giận tím mặt, thoáng chốc bốc lên lửa giận!

      Mịch Nhi bực tức xoay người, nhìn chằm chằm mấy người kia quát: "Người đàn ông kia, Liên Tĩnh Bạch, ấy là của tôi đấy!"

      Nếu như dưới tình huống bình thường, chắc Mịch Nhi có bực tức tuyên cáo chủ quyền với Liên tĩnh Bạch như vậy, rất ràng, những người háo sắc , những người phụ nữ bày tỏ ái mộ với nhiều như vậy, thể ngăn lại từng người từng người.

      Từ mặt khác mà , độc chiếm người đàn ông ưu tú như vậy, còn bị những người phụ nữ khác say đắm thưởng thức tại chỗ, đây cũng là chuyện đáng khoe khoang kiêu ngạo. Nhưng mà, nếu như người động tâm với là mấy nàng kiêu căng ngạo mạn kia, hoàn toàn có cách nào dễ dàng tha thứ!

      Mấy cái người buổi trưa vẫn còn khen ngợi dáng vẻ Alex, bây giờ lại đứng núi này trông núi nọ, bộ dạng có thể hiến thân nịnh hót với Liên Tĩnh Bạch, quá mức ghê tởm!

      Nhất là trải qua chuyện buổi chiều, trong lòng càng thoải mái!

      Buổi chiều hôm nay mất liên lạc với Liên Tĩnh Bạch, sau khi lo lắng khổ sở, hoàn toàn cảm nhận được mình thể mất , cho dù là giây sau, Mịch Nhi kiên quyết tuyệt đối chủ động bỏ cuộc! Nhất định phải phòng thủ chắc trông coi người đàn ông của mình!

      Mấy người đằng sau bị lời Mịch Nhi làm cho sững sờ, đợi bọn họ thấy Mịch Nhi, nhìn thấy Alex ngồi bên cạnh , lập tức bộc phát ra châm biếm.

      "Ha ha, ra là ! Chân đứng hai thuyền bị sét đánh, Alex còn ngồi bên cạnh , lại dám hoa si đối với Liên tổng!"

      "Đúng là, chỉ bằng dung mạo của , vóc người, ăn mặc, còn dám Liên tổng là của mình! Loại người xấu xí như cũng xứng ảo tưởng với ấy sao! Cẩn thận chém gió to quá gãy lưỡi, nên khoác lác như vậy!"

      "Liên tổng cũng thể nào biết ... nên thu hồi vọng tưởng của mình ! Ngày mai có thể tới khoa tâm thần, có bệnh phải sớm điểm trị!"

      Mịch Nhi phẫn hận cắn chặt răng, hôm nay cố ý mặc trang phục xấu, dùng mắt kiếng to che mặt, nếu sao họ dám xấu!

      Tức chết , cho tới bây giờ chưa từng bị như vậy, bị đám người khi dễ lại hoàn toàn có biện pháp đánh trả!

      Những người này còn là bác sĩ ý tá ở Mộc Ái, coi như là nhân viên của , cho dù muốn lấy chút thuốc tên cho họ, nhưng bà chủ nên làm việc như vậy! Họ là đám người bình thường biết thân phận của , cho dù bây giờ lấy tất cả bối cảnh, họ cũng chỉ coi thành chuyện cười đến xem!

      Cũng thể đánh lại và thể mắng, Mịch Nhi cảm thấy nghẹn chết rồi!

      Bây giờ hết sức hối hận tại sao mình muốn lựa chọn mai danh tích tới Mộc Ái, sớm biết ở bệnh viện tạo lên phong ba, bằng sáng sớm khua chiêng gõ trống mang thân phận làm cùng, ít nhất giống như bây giờ, đấm cái bông, khó chịu muốn chết!

      Lúc này Alex bu lại, ta mỉm với mấy người phụ nữ đằng sau: "Mục nương rất tốt, cám ơn mấy người quan tâm, tôi chăm sóc tốt cho ấy! ấy cũng có lúc nghĩ đằng nẻo, mới vừa rồi mấy cần để ở trong lòng!"

      Mặt Mịch Nhi càng đen hơn, cuối cùng lại hiểu tại sao Alex bị đánh chửi lại đổi sắc mặt rồi, ra ta hiểu cách chuyện của người trong nước! ta chỉ để lời chán ghét của vào trong mắt, mà cũng để bụng lời chanh chua của những người khác!

      Mịch Nhi xao động xoay người bịt kín lỗ tai, muốn Alex ông gà bà vịt lung tung, cũng muốn nhìn thấy sắc mặt chán ghét của mấy người này, phải nhìn Liên Tĩnh Bạch rửa mắt, phải nghe giọng của giải nỗi phiền não. . . . . .

      Liên Tĩnh Bạch giống như tâm ý tương thông với , cuối cùng bắt đầu cầm míc : "Các vị y tế làm việc trong Mộc Ái, chúc mọi người buổi tối tốt lành! Tôi là tổng giám đốc của Triển thị Liên Tĩnh Bạch, hôm nay may mắn tham gia hoạt động của Mộc Ái, tôi cũng cảm thấy hết sức vui mừng. Hôm nay, tôi đến đây vì người, trước hết để tôi giới thiệu cho mọi người kinh nghiệm cuộc đời của ấy, khiến mọi người biết ấy là bác sĩ ưu tú thế nào!"

      Toàn trường nghe truyện, cũng chầm chậm yên tĩnh trở lại, trong lòng Mịch Nhi khỏi dâng lên dự cảm lạ, khóe môi nhếch lên, thế giới này người hiểu nhất là , mà người hiểu nhất, cũng là .

      Nếu như có đoán sai, tối nay Mộc Ái tổ chức hoạt động này, và Liên Tĩnh Bạch xuất ở đây, đều sớm ở trong dự định của ! đoán hối hận, vì vậy dùng phương thức này để đền bù khuyết điểm cho !

      hẳn là biết hôm nay gặp phải nhiều chuyện phiền lòng, những người vu oan ác lời với , cho nên, muốn trong hoạt động này, giúp rửa nhục, đánh vỡ tất cả lời đồn vì !

      đến đây vì bác sĩ, nhất định là , muốn về kinh nghiệm cuộc đời, đại khái chính là thành tích học tập của , quá trình chữa bệnh và giành giải thưởng. . . . . .

      mà trải dài sân nghi thức, hung hăng đánh vào mặt những người hôm nay vu oan cười nhạo !

      Quả nhiên, Liên Tĩnh Bạch chậm rãi mở ra PPT* sớm chuẩn bị, đứng ở bục tỉ mỉ chỉnh đèn chiếu, giới thiệu những công ích của vị bác sĩ như lòng bàn tay, người nhà có học thức, từ đắm chìm trong khí y học, mười tuổi trúng tuyển hệ đại học V, năm sau thay mặt trường đại học V tham gia thi đua đại học toàn cầu đạt được cúp vàng, mười ba tuổi thi vào nghiên cứu sinh nước Mỹ, năm sau tốt nghiệp vào bệnh viện Q thực tập. . . . . .

      (*)PPT: Microsoft PowerPoint

      Liên Tĩnh Bạch rành mạch tất cả bằng cấp giải thưởng giành được, làm làm cho mọi người kinh hãi với học lực khủng bố của bác sĩ kia. Mọi người ngừng than thở, có thiên tài như thế sao, từ khi sinh ra vượt qua người thường, cái loại thiên phú đó chỉ có thể khiến người phàm nhìn mà than thở! Ao ước ghen tị!

      Mịch Nhi nhìn những tài liệu kia mà cũng ngây ngẩn cả người, cái thế giới này, cũng chỉ có mình Liên Tĩnh Bạch nhớ tất cả thành tựu bằng cấp mà đạt được, có ít thành tựu cũng quên mất, nhưng lại có thể kể ra tỉ mỉ như vậy, chỉ dọa người khác, mà đến cũng kinh hãi!

      Cái giới thiệu này kéo dài đến tận nửa giờ, Liên Tĩnh Bạch giảng giải xong nội dung diễn thuyết, đóng máy chiếu lại, tiếp: "Vị bác sĩ này từ khi mới mười mấy tuổi cứu chữa bệnh nhân, cải tử hồi sinh vô số người. Trong năm năm, ấy vẫn luôn tham gia hội bác sĩ biên giới, phấn đấu ở chỗ nguy hiểm nhất, nhưng bây giờ ấy trở lại thành phố K, trở thành thành viên của Mộc Ái, những bệnh nhân được chữa trị trong quá khứ cũng tới cảm ơn. Chúng ta cùng hoan nghênh đại biểu, Trương tổng của tập đoàn Vinh Thái, Việt tổng của xí nghiệp Võng Phi, còn có tổng giám đốc Danh thị cùng hội công thương nghiệp!"

      "Oa!" Lần này, cả hội trường như bùng nổ, những cái tên này đều ở tầng lớp đỉnh cao của thành phố K, bọn họ đều từng chữa bởi người!

      Y học của bác sĩ này suất sắc thế nào, mới có thể hấp dẫn đến trình độ này! Cái này chỉ là vấn đề y học, mà còn danh vọng địa vị, lại có thể khiến Liên tổng đến chủ trì buổi lễ, khiến các tổng giám đốc thương chính tới ngỏ lời cảm ơn!
      Last edited by a moderator: 1/6/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :