1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 201: Đều bận rộn nhiều việc

      Ngay khi mơ mơ màng màng sắp ngủ Liên Tĩnh Bạch bên gối chợt lật người, cánh tay khỏe mạnh của vòng lấy cái eo của , khàn khàn nỉ non phun bên tai : "Mịch Nhi . . . . . ."

      ". . . . . . còn chưa ngủ sao? !" Mịch Nhi kinh hãi, trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh táo lại.

      Liên Tĩnh Bạch còn chưa ngủ, làm sao có thể! Khiến phải giật mình!

      Nhưng thể thay đổi được cả thể xác và tinh thần của xử nam, lần đầu tiên mãnh liệt kích thích như vậy, lại vẫn mệt mỏi lập tức ngủ mê man?!

      Chẳng lẽ, lại có tư chất tốt đến loại trình độ này sao. . . . . .

      Quá hợp lý!

      "Mịch Nhi, em. . . . . Em đừng khẩn trương." Liên Tĩnh Bạch dịu dàng nắm cạnh Mịch Nhi, cúi đầu hôn lên trán mấy cái dỗ dành, cũng có chút lúng túng ngượng ngùng, ràng , ". . . . . . Là chờ em. Có mấy lời nhất định phải ra, rất vui mừng khi em có thể vì làm đến trình độ này, chỉ là, về sau em cần thiết. . . . . . Cố gắng miễn cưỡng mình như vậy. . . . . ."

      Sau khi Mịch Nhi giúp hạ hỏa, liền chạy trốn vào trong phòng tắm, trong thời gian buồn bực tránh né ở bên trong, Liên Tĩnh Bạch chỉnh lý lại nhếch nhác của bản thân, tắm thay quần áo rực rỡ hẳn lên, sau đó, vẫn nằm giường, chờ đợi Mịch Nhi trở lại.

      Thân được thoả mãn qua, lý trí cũng khôi phục lại bình thường, nghi ngờ chút nào, thân là người đàn ông, cực kỳ rất thích Mịch Nhi nhượng bộ hầu hạ làm vui lòng, vừa vặn làm người toàn tâm chiếu chuộng Mịch Nhi, cũng đau lòng muốn để mà làm đến loại trình độ này.

      Thân thể Mịch Nhi rất thích sạch , trừ khi học y cầm dao thấy máu tạo thành vết bẩn ra, căn bản là hoàn toàn có cách nào miễn cưỡng bản thân tự mình tiếp xúc với những người khác.

      Mặc dù đối với người quen thuộc là , có thể hoàn toàn thẳng thắn cố kỵ, ôm hôn thân mật khăng khít, nhưng giống như mới vừa rồi lấy tay dùng miệng như vậy, nhất định làm cho cảm thấy khó xử, cũng thích phải làm như vậy.

      muốn Mịch Nhi làm trái lương tâm ép bức bản thân, cho dù như vậy khiến cho hưởng thụ. . . . . .

      Hơn nữa, cho dù là ở giường thân mật đụng chạm, dĩ nhiên cũng nên là khiến cho Mịch Nhi đạt được vui vẻ, mà phải chỉ có mình bản thân dược hưởng thụ!

      "Ngừng! cần nữa!" Mịch Nhi vội vàng đỏ mặt tới mang tai ngăn lại, cần nghe gì nữa đâu, dám câu nữa, ô cũng sắp xấu hổ đến nổ banh xác rồi!

      chính là sợ giống như bây giờ nhắc tới chuyện vừa xảy ra, cần đánh giá hay đàm luận về nó có được , rất xấu hổ. . . . . .

      "Nay. . . . . . Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn!" Mịch Nhi gần như đắp chăn kín toàn thân, che giấu gương mặt đỏ như máu của , giọng của rầu rĩ gầm , " cũng đừng tưởng rằng mỗi ngày đều được hưởng thụ như vậy, hôm nay chỉ vì em thấy vui vẻ cho nên mới làm! Bây giờ mau chóng xoay người sang chỗ khác ngủ , cái gì cũng được ! Về sau em thích làm thế nào với làm thế đó, quyền chủ động cho chuyện này ở trong tay em, có tư cách cầu em! Mau ngủ , chữ cũng được phát ra!"

      Liên Tĩnh Bạch há miệng, nhưng khi nhìn Mịch Nhi quấn mình giống như cái kén, nghe trong lời của che giấu được xấu hổ và tức giận, đành thu lại tất cả câu chuyện.

      biết tại sao chịu làm đến loại trình độ này, nhưng biết, để làm ra chuyện này nhất định Mịch Nhi hạ quyết tâm lớn từ bỏ rất nhiều cảm giác xấu hổ, bây giờ xù lông như thú con, nếu như dám trêu chọc câu nữa, nếu như còn muốn tiếp túc đề tài này nữa, nhất định bị Mịch Nhi cho rằng có được tiện nghi mà còn ra vẻ, cố ý muốn trêu chọc mà nhắc tới chuyện mất mặt.

      Mịch Nhi cố kị chút nào đánh lại.

      là người tinh quái như vậy, thể dùng lời lẽ bình thường tính toán, chuyện tối nay, mặc dù xảy ra hết sức kích thích chút chân nào cả, mà ngay đêm bọn họ đính hôn, có lẽ cũng tính là chuyện vượt khuôn.

      Cho nên, quyết định, mình phải ngoan ngoãn nghe lời, câu cũng ngủ.

      Còn nhiều thời gian, có đầy đủ thời gian để cùng Mịnh Nhi ở chung thảo luận, về vấn đề * *, càng phải có kiên nhẫn từ từ mà tính, từ từ cùng tính toán từng chút.

      Nhưng mà, qua bốn ngày, cho đến khi vết thương chân Mịch Nhi hoàn toàn lành lại lưu vết sẹo, Liên Tĩnh Bạch cũng có cơ hội khơi lại câu chuyện liên quan đến đêm đó. ๖ۣۜDiễn ๖ۣۜđàn ๖ۣۜlê ๖ۣۜquý ๖ۣۜđôn- Mèo Hoang

      Mặc dù bọn họ chính thức đính hôn chuẩn bị thành vợ chồng, nhưng thời gian hai người ở cùng nhau so với trước kia quả thực bị rút ngắn, gần như ban ngày bọn họ nhìn tới mặt, cả đêm về muộn rất ít chuyện với nhau!

      Cho dù hai người khó có được thời gian, cả ngày mệt nhọc cũng làm cho họ ngã đầu ngủ, căn bản có thể lực trở lại chuyện phong hoa tuyết nguyệt*, dĩ nhiên cảnh tượng đêm hôm đó cũng có cơ hội tái diễn lần nữa, về tính chất thảo luận, hai người cũng thể đưa lên mặt bàn tán gẫu.
      (*)Phong Hoa Tuyết Nguyệt: gió hoa tuyết trăng, những thứ đẹp nhất của tự nhiên.

      Liên Tĩnh Bạch bận rộn nhiều việc, trong bốn ngày này, tiếp đãi vô số khách tới kính hỏi, thân phận của Mịch bại lộ trong bữa tiệc đính hôn, trong nháy mắt nhấc lên nhiều việc.

      Cả hai giới thương chính cũng bị việc nhà họ Triển và nhà họ Mục kết thân mà nổ ầm ầm, hai nhà lớn mạnh kết hợp có thể so sánh sức nổ rất lớn, vô số người muốn thám thính quan hệ, cho nên tân khách ào ào tới cửa, cuối cùng chiếm cứ mấy ngày nghỉ của Liên Tĩnh Bạch.

      rất bận, Mịch Nhi cũng rất vội.

      chân còn có vết thương, cho nên dĩ nhiên gặp gỡ những vị khách này, càng xã giao lôi kéo lòng người khống chế tình hình, chỉ có thể sống yên tĩnh trong phòng tu dưỡng, có cách nào làm những chuyện khác.

      Vì vậy, liền lợi dụng thời gian dưỡng thương buồn tẻ nhàm chán, tất cả đều dùng để nghiên cứu bệnh án. nghiêm túc vùi đầu vào nghiên cứu cho bệnh nhân mà Alex chuẩn được bệnh -- mà báo cáo bệnh án của bệnh nhân TM kia đều khiến Mộc Ái mất ăn mất ngủ.

      Bệnh án dày cộp hao mòn tất cả thời gian của , mà biến chứng của bệnh cũng khiến có chút đau đầu.

      Mịch Nhi mực vùi đầu suy nghĩ phương pháp trị liệu, sau khi bị vấn đề nam giải làm cho tốn nhiều thời gian, dứt khoát ôm tất cả tài liệu tìm Tố Tâm, trở về nhà họ Mục cùng mẹ tham thảo vấn đề khó khăn.
      Last edited: 9/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 202: Đừng hoài nghi thủ đoạn của

      Liên Tĩnh Bạch đối với lần này có cách gì, cha mẹ vì tránh né tân khách, bỏ lại chạy ra biệt thự ngoại ô hưởng thụ thế giới hai người, chỉ có thể đơn độc tiếp đãi khách khứa lui tới, bận bịu ngừng phút.

      Đối với hai vị Mịch Nhi và dì Tố đam mê y học ở chung chỗ quên ăn quên ngủ nghiên cứu tìm tòi, cũng chỉ có thể sai người đúng hạn dặn dò bọn họ nhớ phải ăn ngủ.

      Cũng may, cha vợ tương lai là chú Mục vẫn còn ở trong nhà họ Mục trông coi hai người, đến nỗi để cho bọn họ trầm mê quên hết mọi thứ.

      Thở dài, Liên Tĩnh Bạch thu hồi suy nghĩ về tình huống mấy ngày nay, nhàng cầm khăn lông lau tóc ướt, liếc mắt nhìn thời gian, có chút phức tạp lắc đầu cái.

      Ai, là lúc này, Mịch Nhi lại cùng dì Tố thảo luận, chẳng lẽ tối nay muốn ngủ ở nhà họ Mục luôn, trở lại ngủ sao?

      "Tin tức tốt! Tin tức tốt!" Mịch Nhi giống như cơn gió lốc, nhanh chóng vọt vào trong phòng, hưng phấn quơ múa phần tài liệu kêu to, giọng kích động cực kỳ hân hoan.

      "Em chạy chậm chút!" Liên Tĩnh Bạch vội vàng tiến lên đỡ lấy Mịch Nhi vui vẻ, "Cẩn thận chân trái của em, vừa mới khỏi hẳn, em nên chú ý chút!"

      "Em sao mà..., chạy nhảy đều có việc gì, Tiểu Bạch nên quá lo lắng!" Mịch Nhi lôi kéo Liên Tĩnh Bạch, vội vàng muốn cùng chia sẻ vui vẻ của mình, "Ha ha, bây giờ có tin tức tốt muốn cho ! Phương án trị liệu của Tim ra lò! Quả nhiên em còn có rất nhiều chỗ kém hơn mẹ, mẹ giúp em hoàn thiện rất nhiều chỗ! Chỉ cần có phương án trị liệu này, nhất định bệnh của Tim có thể hết, chữa hết bệnh của ta có thể đuổi Alex rồi! Ha ha ha ha, sau đó em lại có thể độc chiếm bệnh viện, muốn ở Mộc Ái nghiên cứu cái gì nghiên cứu cái đó ~"

      " có phương án hoàn chỉnh sao?" Liên Tĩnh Bạch hơi giật mình, cười khích lệ , "Quả nhiên y học của Mịch Nhi rất lợi hại, em và dì liên kết hợp phải vô địch thiên hạ sao? nghe Tim ở Mộc Ái lâu như vậy, vẫn chỉ có thể nhận lấy cơ sở trị liệu, bác sĩ nào dám bỏ thuốc ra điều chỉnh cho người đó, còn em trong vòng vài ngày có phương án trị liệu! Chỉ là bây giờ em tính thế nào, muốn tự mình trị liệu sao? Em đừng quên mất, trị liệu, nhất định nhìn thấy Alex đó."

      " phải là em muốn tự mình , nhưng có rất nhiều quá trình giải phẫu và trị liệu cần em mới có thể làm được. . . . . ." Mịch Nhi thở dài, bất đắc dĩ .

      Nếu như có thể, dĩ nhiên cũng rất muốn núp cách xa cái người bị điên khùng kia, nhưng lòng bác sĩ như cha mẹ, gặp phải bệnh khó trị liệu muốn điều trị phen, huống chi, bệnh chứng của Tim nghiêm trọng mà thể tự xuất .

      Mặc dù lần trị liệu này khiến phải chịu đủ quấy rầy ảo tưởng và lời điên khùng của Alex, nhưng để sớm đuổi ta ra khỏi bệnh viện Mộc Ái, khổ sở tạm thời đành phải chịu đựng.

      "Em quyết định ngày mai tới bệnh viện Mộc Ái, chính thức bắt đầu trị liệu cho Tim . Sớm ngày trị hết bệnh cho Tim , em liền sớm ngày có lý do đuổi Alex , đây là thỏa đáng nhất." Mịch Nhi nghiêm túc tính toán của mình, chợt, ý tưởng trong não bỗng lóe lên, trong nháy mắt nhớ lại chuyện.

      Mịch Nhi kéo cánh tay Liên Tĩnh Bạch, ép hỏi : "Nhất định em nhớ lầm, mấy ngày trước có hứa hẹn với em đấy, có cách giải quyết cái vấn đề này! Lúc ấy , nhất định là vừa có thể để em trị liệu cho Tim, lại khiến cho em phải chịu đựng quấy rầy của Alex, có thể phát nốc out ta, để cho ta trở lại phiền em. . . . . . Tiểu Bạch, rốt cuộc là biện pháp gì, dù sao bây giờ cũng nên cho em biết chứ? Ngày mai em phải tới bệnh viện rồi, lập tức gặp nhiều đau khổ dây dưa của ta!"

      "Bây giờ còn chưa thể . . . . . ." Liên Tĩnh Bạch tiếp tục đóng miệng, giơ ngón tay lên, chỉ chỉ vào chóp mũi của Mịch Nhi, "Ngoan, mặc dù ngày mai em tới bệnh viện, có biện pháp để cho ta hoàn toàn chết tâm, sau ngày mai, em ở trong Mộc Ái còn buồn phiền gì rồi!" !die*ndanle!quy*don- Mèo Hoang

      "Thực hay là giả vậy, cá tinh của Alex khác người thường, biện pháp bình thường cách nào đả động tới ta được. . . . . ." Trước đó Mịch Nhi nhắc nhở Liên Tĩnh Bạch, " hứa em hoàn toàn tin tưởng, nhưng nếu như muốn đối phó với Alex, em nghi ngờ trong vòng ngày còn có thể làm ra chuyện gì? Làm sao có thể khiến ta u mê trong hai năm, chợt hoàn toàn buông tha theo đuổi ‘Mục nương’chứ!"

      "Tin tưởng chồng tương lai của em, đừng hoài nghi thủ đoạn đả kích tình địch của !" Liên Tĩnh Bạch cúi đầu hôn môi Mịch Nhi, đẩy đẩy , " tắm rồi ngủ . Ngày mai em còn chính thức tới bệnh viện làm việc, tối nay càng phải nghỉ ngơi tốt, ngày mai cứ chờ tới thông báo là được! Phương án của em có thể trị liệu bệnh của Tim, mà nhất định phương pháp của có thể xử lí Alex!"

      "Hay là em đợi đến ngày mai rồi xem. . . . . ." Mịch Nhi dẩu môi lên, lẩm bẩm , từ từ tới phòng tắm, "Hừ, gian thương quả nhiên đều đứng đắn! Tại sao cứ vui vẻ bày tận như vậy, để cho lòng hiếu kỳ của em lo lắng. . . . . ."

      Liên Tĩnh Bạch hé môi cười tiếng, thính lực của nhạy bén có thể nghe thấy toàn bộ lời Mịch Nhi , nhưng ngoài miệng nhiều câu, trả lời bất cứ vấn đề gì, cứ mang theo nghi vấn như vậy, vẫn lẩm bẩm xa.

      đưa mắt nhìn vào phòng tắm rồi đóng cửa phòng, mới khe khẽ : "Nguyên nhân, dĩ nhiên. . . . . . Là bởi vì thích nhìn ánh mắt tò mò của em, thích thấy gương mặt vui mừng khi biết đáp án. . . . ."

      Đây là hứng thú của , thích trêu chọc Mịch Nhi, để cho nghi ngờ để cho vui mừng, đây là điều cuối cùng cả đời cũng thấy nhàm chán thích, trong ngày tương lai, còn muốn tiếp tục thực nhưng hành động đó.

      lấy điện thoại di động ra gọi dãy số, phân phó người ở đối diện : "Lần trước chuyện tôi xắp xếp thế nào rồi? Ngày mai tôi bắt đầu tới công ty làm, buổi sáng cậu thực , mà buổi chiều cứ theo kế hoạch của tôi mà làm. . . . . ."

      Vừa nghiêm túc dặn dò, Liên Tĩnh Bạch mới cúp điện thoại, mặt treo nụ cười tự tin, tất cả, sớm ở trong kế hoạch cuả , bây giờ chỉ chờ tiến hành.

      Ngày mai, chờ ngày mai tới, tự mình gặp Alex dám dám can đảm mơ ước vợ , khiến cho ta toàn tâm toàn ý buông tha!
      Last edited: 9/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 203: Cảm xúc

      đêm trôi qua rất nhanh, khi mặt trời lên cao, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng cả vùng đất, ngày mới lại tới, mà ngày này là ngày cực kỳ đặc biệt.

      Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi đều kết thúc ngày nghỉ hiếm có, hôm nay, Mịch Nhi chính thức làm ở bệnh viện Mộc Ái, mà Liên Tĩnh Bạch cũng tiếp quản lại Triển thị, lại bắt đầu công việc bận rộn căng thẳng.

      Hai người cùng nhau rời giường rửa mặt, ăn chung bữa sáng, rồi mỗi người ngả khác nhau, Liên Tĩnh Bạch lái xe tới Triển thị, mà Mịch Nhi chút lo lắng, bản thân chậm rãi lắc lư tới bệnh viện.

      Hôm nay là ngày đầu tiên làm, nên cần xe thể thao phong cách đưa đón như vậy, ở trong bệnh viện Mộc Ái vẫn chỉ là người mới, nhất định phải giảm thấp tồn tại. còn muốn che giấu thân phận nhiều hơn để khảo sát xung quanh bệnh viện chút, lần đầu tiên khiến cho bệnh viện mưa gió, nhưng tuyệt đối như bình thường!

      Nhưng hôm nay, nhất định là ngày bình thường, cho dù Mịch Nhi có muốn khiêm tốn, tình nguyện có tiếng tăm gì, chuyện phát sinh kế tiếp có cách nào khống chế được, đều chỉ có thể bị động nhận lấy tất cả.

      thế nào cũng nghĩ đến, chỉ trong vòng ngày, bằng tất cả mọi cách được vang danh ở trong bệnh viện, lại càng thể nghĩ tới, những chuyện kinh ngạc ngoài ý muốn làm cho mất cái gì, và đạt được cái gì. . . . . .

      Cả đường nhàng nhày nhót về phía bệnh viện, tâm tình Mịch Nhi vừa hưng phấn vừa khẩn trương, lại hiếu kỳ lo lắng

      Hôm nay bắt đầu trị liệu cho Tim tiên sinh bị bệnh giai đoạn cuối, điều này làm cho dòng máu bác sĩ chảy trong người sôi trào. có chút vội vã muốn bắt đầu áp dụng phương án trị liệu làm cùng mẹ, cực kỳ hi vọng lập tức trị khỏi cho Tim, đây mới là trách nhiệm của trong thiên chức bác sĩ!

      Tò mò của lại nhằm vào điểm đáng ngờ tối qua của Liên Tĩnh Bạch, rất muốn biết cuối cùng hôm nay định làm ra chuyện gì, rốt cuộc làm sao có thể đánh lui Alex, đủ loại nghi vấn khiến lòng Mịch Nhi giống như mèo bắt đầu ngứa ngáy chút. tò mò đối với hành động của Liên Tĩnh Bạch, và sốt ruột với kết quả cuối cùng.

      Mặc dù thỉnh thoảng tâm tình vui mừng chút nhưng nghĩ tới chuyện phải gặp lại Alex là thấy bất mãn và bực tức, nhưng đường Mịch Nhi tới bệnh viện Mộc Ái, cơ bản tâm tình vẫn tốt.

      Nhưng khi Mịch Nhi đến khoa nhân bệnh viện báo cáo, rất nhiều lãnh đạo Mộc Ái biết thân phận của mà nghênh đón, khi được viện trưởng tự mình dẫn dắt, tới phòng đặc biệt sắp xếp cho , khi tiếp nhận bệnh nhân mà Mộc Ái danh tiếng lừng lẫy có cách nào trị được, tên bệnh nhân là Tim, khi Alex vẫn luôn trị liệu bên cạnh Tim nhìn thấy , điên cuồng ân cần lời thương. . . . . .

      Đủ chuyện bình thường xảy ra người mới tới Mộc Ái như , nghi ngờ chút nào, trong nháy mắt cả bệnh việt nhấc lên sóng gió nghị luận, để danh tiếng của lan nhanh như tốc độ của bệnh truyền nhiễm, lập tức truyền khắp ngóc nghách Mộc Ái.

      "Mục nương, ra là bác sĩ ở Mộc Ái? Tại sao lần trước nhìn thấy tôi , khiến người ta lo lắng! có biết trong mấy ngày qua tôi nhớ thế nào , đủ loại suy nghĩ lung tung hành hạ tôi thể ngủ say giấc. . . . . . Tôi đoán ra tới Mộc Ái vì làm bác sĩ, vẫn cứ nghĩ đến xem bệnh làm tôi tìm các khoa, cũng có phát dấu vết của , tôi vừa sợ bị bệnh có cách nào ra cửa, lại sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quả thực khiến tôi bận tâm từng phút từng giây. . . . . ."

      Tốt nhất lập tức bận tâm đến chết , có thể chết chết càng xa!

      "Ha ha, tô sớm biết mình suy nghĩ nhiều mà, lấy y học của Mục nương, dù bản thân có bệnh gì cũng tự mình chữa khỏi, vì tôi quan tâm mà nghi linh tinh! Đúng rồi, Mục nương đến đây tiếp nhận trị liệu cho Tim, có cần tôi cung cấp bệnh án trực tiếp? ra , Tim là người quen biết cũ của nhà tôi, kể từ ta bị bệnh, tôi vẫn luôn theo trị bệnh, nếu như có gì muốn hỏi, cứ hỏi tôi...tôi tuyệt đối hiểu người nhất. . . . . ."

      có gì cần hỏi , câm miệng là được rồi!

      "Mục nương, muốn uống nước ? bằng tôi gọt táo cho , chúng ta lại vừa ăn vừa nghiên cứu bệnh tình, cùng nhau kết hợp trị liệu cho Tim! Mà kể từ năm trước ở bác sĩ biên giới, lần đầu tiên chúng ta hỗ trợ lần nữa, vợ chồng đồng tâm song kiếm hợp bích, nhất định có thể chữa khỏi tất cả bệnh tật. . . . . ."

      Ghét con ruồi, cứ kêu ong ong phiền chết!

      trán Mịch Nhi lên đầy vạch đen, tại sao thế giới có thể có loại sinh vật khiến người ta ghét như vậy, loài này tên Alex!

      Cho dù thèm quan tâm lời của Alex, hết sức coi tiếng ma quỷ chui vào lỗ tai, cho dù bận tâm trả lời câu nào, chỉ là hết sức chăm chú nhìn sang dụng cụ trị liệu, cẩn thận tỉ mỉ đo lường số liệu thân thể cho Tim, nhưng ta vẫn còn có thể chuyện vui vẻ, càng kéo đề tài chuyện càng xa!

      Những câu lấy lòng buồn nôn kia, những lời quan tâm săn sóc kia, tại sao ra từ trong miệng Alex, chỉ làm cho cảm thấy tức giận nổi giận!

      Nghe Tiểu Bạch những lời nhớ nhung hạnh phúc dường nào, tại sao nghe người khác chỉ thấy ác tâm buồn nôn giống như con ruồi tạo ra tạp !

      Mịch Nhi tuyệt vọng thở dài, cũng biết, cũng biết chỉ cần đối mặt với Alex, kiên nhẫn của rơi vào đáy cốc, cái này có thể khiến cho Thần Tiên cũng phải nổi điên, tại sao cố tình chỉ quấn lấy mình !

      Nếu phải là nghiêm túc tiếp nhận bệnh nhân Tim này, nếu phải là muốn chữa khỏi nhanh, thể sống chung với Alex dù là giây đồng hồ. . . . . .

      Nếu như , Alex tồn tại quấy rầy ở trong dự liệu của , nhưng ít người khác, cũng thể nghĩ tới cũng xuất . . . . . .

      Mịch Nhi chớp mắt mấy cái, từ khóe mắt quét nhìn sang đám quần chúng hỗn loạn vây xem bên ngoài, những người mặc áo choàng trắng, đồng phục y tá, nhân viên y tế, chẳng lẽ bọn họ rảnh rỗi nhàm chán đến trình độ này?

      Nếu sao cứ tới địa bàn của , len lén rình coi bàn luận xôn xao ở cửa ra vào, rốt cuộc bọn họ đến đây làm gì!
      Last edited: 9/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 204: Nhiều người vây xem

      Chẳng lẽ ngày đầu tiên chính thức đến Mộc Ái, phải suy tính có cần cắt giảm biên chế ?

      Nếu như phải là nhân viên trong bệnh viện quá nhiều nên vô số người rỗi rãnh, làm sao có thể bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào đều có các bác sĩ và y tá lười biếng trong thời gian làm việc, tranh thủ đến trước cửa của !

      Rốt cuộc ngày đầu tiên thành lập khoa này bọn họ tới đây làm gì, là muốn nhìn người bác sĩ này bày tỏ hữu nghị, hay là muốn vào xem trị liệu bệnh tổn thương não!

      Nhưng cho dù tai nghe Alex ăn điên khùng, mắt nhìn đám người ta lui tới trước cửa, cho dù tim Mịch Nhi vui mừng hay muốn phát tiết, vẫn yên lặng cắn chặt răng, nuốt tất cả cảm xúc trong lòng xuống bụng. . . . . .

      Đây là ngày làm việc đầu tiên của , phải hết sức khiêm tốn đè nén cảm xúc, rồng cũng khó thắng được rắn địa phương (giống câu phép vua thua lệ làng của VN mình đó), muốn vừa mới bắt đầu liền gây chuyện phiền toái dậy lên sóng lớn. Những người này muốn tới tới, quản bọn họ rốt cuộc nhìn cái gì làm khỉ gió gì, mới có sợ hãi. . . . . .

      Cứ như vậy, Mịch Nhi vừa cố hết sức lơ lời buồn nôn của Alex ở mọi chỗ, vừa gượng chống nhẫn nại chịu đựng đủ loại ánh mắt kỳ lạ của quần chúng vây xem kia, mỗi phút mỗi giây, đều cảm thấy vừa phiền muộn vừa bực tức. . . . . .

      Có lẽ tin tốt duy nhất, cũng chỉ có kết quả chẩn đoán sợ bộ của Tim, có thể hoàn toàn dựa theo kế hoạch hoàn mỹ này thực hành trị liệu cho ta.
      Nhưng Mịch Nhi càng thêm mong đợi và hy vọng Liên Tĩnh Bạch xuất , , trong hôm nay giúp giải quyết xong Alex, tại sao còn chưa tới thu phục ta!

      Cho tới trưa hoảng loạn cuối cùng cũng qua, kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, đến giờ ăn cơm trưa. Hàn-Băng-Tâm-***************

      Mịch Nhi nhìn Alex theo sát sau lưng cách nửa bước, lập tức xua tan chủ ý muốn về nhà ăn cơm, tuyệt đối muốn để tên biến thái này biết được địa chỉ nhà , để ta có cơ hội đuổi tới căn cứ địa cuối cùng của !

      Cho nên, đành phải men theo chỉ dẫn của bản đồ của bệnh viện, chậm rãi xuống phòng ăn của Mộc Ái.

      Như vậy , tạm thời uất ức mình chút, hôm nay ở phòng ăn Mộc Ái tùy tiện ăn chút thôi.

      Hừ, nếu như Liên Tĩnh Bạch hứa hẹn đến mai còn chưa thực , nếu như sau này Alex vẫn tấc cũng rời theo dõi như thế này, nếu như mỗi ngày đều bị buộc đến dùng cơm ở nơi như vậy, nhất định tha cho Liên Tĩnh Bạch!

      Vừa căm hận oán trách, Mịch Nhi vừa vào cửa chính phòng ăn.

      Giờ phút này chính là giờ ăn, nhân viên trong phòng ăn nhiều thanh ầm ỹ, nhưng khi Mịch Nhi vào, theo bước tử tử tới, dẫn đến đường lặng lẽ yên tĩnh trở lại, vừa rồi lớn tiếng cười đùa đột nhiên biến thành giọng thầm, khiến Mịch Nhi nhất thời nghi ngờ.

      Bọn họ, tại sao lại có loại phản ứng này?

      Tới phòng ăn nhân viên dùng cơm đều là bác sĩ bình thường, bọn họ tuyệt đối biết quản lý bệnh viện này, đương nhiên nhìn chằm chằm được, bọn họ càng nhanh như vậy biết được tin tức giới thượng lưu của thành phố K, dò hỏi được thân phận đại tiểu thư nhà họ Mục và con dâu trưởng nhà họ Triển của . . . . . .

      Uhm, cách khác, những người này đột nhiên yên lặng lại biểu qua ánh mắt, tuyệt đối phải là do .

      Mịch Nhi khỏi xoay người, xem tên Alex theo sau lưng , nhìn bộ dạng chó lấy lòng kỳ lạ kia, quyết định quy tất cả nguyên nhân lên người ta!

      A, nhất định là tồn tại của tên điên này khiến mọi người sợ hãi, bộ dạng lưu manh cuồng theo dõi này của ta quá khó coi!

      Alex cũng phải là nhân viên Mộc Ái, nhưng ta thế nhưng lại len lén đến ăn cơm, nhất định khiến tất cả mọi người cảm thấy ta biết xấu hổ rồi!

      Nhưng khi Mịch Nhi dùng ánh mắt giết người liều mạng trừng Alex ở xa, khi ngồi mình trước bàn ăn, khi ổn định lại tinh thần nghe được đám người xung quanh thầm, thế mới biết, mình vậy mà vừa ở giữa trưa, thanh danh vang dội ở Mộc Ái rồi!

      Những người này, toàn bộ người trong phòng ăn này, đối tượng quan sát vẫn luôn là ! Có chút ba năm mới tụ lại chung chỗ giọng thảo luận, nhân vật chính vẫn là ! dieendaanleequuydoon

      Mịch Nhi để đũa xuống sờ mũi, đối với thức ăn ngon trong phòng ăn bệnh viện Mộc Ái, nhất thời hoàn toàn thể nuốt xuống.

      Dù là trong lòng thừa nhận người ta có năng lực nữa, đối mặt với đám người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng thể thản nhiên ăn gì đó !

      "Là ta, chính là ta! Thấy được , người phụ nữ này biết từ đâu ra, đùa giỡn Alex ở bàn tay, Vương điện hạ đẹp trai như vậy cũng phải hạ mình lấy lòng ta, ta lại dám lấy đẹp coi là quan trọng!"

      Mịch Nhi vuốt vuốt mi tâm: phụ nữ nha, tên của mấy người là tố cáo nhan sắc!

      Nhưng mà, tên Alex đứng đắn này cũng dám xưng là Vương sao? ! đến cha và chú Triển trưởng thành quyến rũ, chỉ Liên Tĩnh Bạch, Triển Dĩ Mặc, liền bỏ rơi Alex biết mấy con phố!

      Liền mỹ thiếu niên em trai A Cẩn của còn đẹp trai hơn Alex! Các người rốt cuộc có thấy qua đàn ông đẹp trai hay chưa!

      "Alex làm sao thích ta, các người cần suy đoán lung tung! Hừ, người phụ nữ này dáng dấp cũng chả có gì đặc biệt, nghe là viện trưởng tự mình dẫn ta vào khoa mới đó! Ha ha, ai biết người ta có phải có bối cảnh gì có thể thổi lời bên gối gì đó hay , thế nhưng có thể khiến Mộc Ái của chúng ta vì ta đơn độc thành lập khoa mới, người bình thường làm gì có bản lĩnh này. . . . . ."

      Mịch Nhi thiếu chút nữa phun hết nước trà ra, các người những lời này trước, chú ý tới bụng bia và địa hải của viện trưởng sao? !

      Vừa rồi còn xem thường Alex Vương của họ, nhưng thưởng thức cũng thể phen đến người viện trưởng có thể làm ông nội chứ!

      Lấy thân thể viện trưởng tóc trắng phơ và rượu chè vô độ này, ai có thể thổi lời bên gối chứ? ! Ông ta cũng nên hoàn toàn mất năng lực quy tắc ngầm với phụ nữ mới đúng. . . . . .

      "Mình mới mặc kệ ta trông như thế nào quyến rũ người có bối cảnh gì đó, mình chỉ để ý y thuật của ta kỹ xảo rốt cuộc như thế nào! Ở Mộc Ái phải có thể dựa vào thân thể bỏ ra tiền vốn liền ở lại! phải xuất thân chính quy, có bản lĩnh thực , ai cũng cứu được ta. . . . . . Hừ, còn bộ phận bệnh chưa thể chữa khỏi, khẩu khí lớn, mình chưa từng thấy qua người phụ nữ y thuật đủ tốt, ta chẳng lẽ có thể trị liệu được cho bệnh nhân chúng ta cứu được sao? !"
      Last edited: 9/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 205: Nằm cũng trúng đạn

      Khóe miệng Mịch Nhi kéo lên nụ cười lạnh, ha ha, đám đàn ông ra những lời này, sắc mặt ghen tỵ khó coi!

      Bọn họ xem thường phụ nữ như thế, rốt cuộc từng thất vọng vì phụ nữ bao nhiêu! Hừ, lại dám hoài nghi trình độ học vấn và chuyên môn của , biết sống chết!

      Những người đàn ông này có muốn nhìn bằng tốt nghiệp trường y của hay , tùy tiện lấy ra cái cũng đủ cho họ ngưỡng mộ rồi! Có lẽ bọn họ nên thử số loại thuốc do nghiên cứu tạo ra, tự mình thể nghiệm mùi vị đó, người nào giám có thực lực!

      "Nhưng mà, người mới cái gì cũng hiểu, tiến vào bệnh viện Mộc Ái nhận bệnh nhân đầu tiên là Tim, quá dũng cảm rồi! Bệnh của Tim do chủ nhiệm Vương đảm nhiệm, nhưng Vương thần y cũng phải bó tay khó giải, ta có mấy phần bản lĩnh, có thể so với người có chuyên môn y học như vậy?! Cũng chỉ thành trò cười cho người khác!"

      Haizz, những người muốn xem trò cười, thường thường đều thành trò cười, đợi chữa khỏi bệnh cho Tim, mấy người có thể mở rộng tầm mắt?

      Mịch Nhi lại cau mày lắc đầu cái, ra , chỉ để cho những người này cảm thấy khiếp sợ, cũng có gì thú vị, đủ sức nặng, đánh bại quá dễ dàng, hoàn toàn có tính khiêu chiến. . . . . .

      "Còn nữa còn nữa, nhìn dáng ngồi và động tác của ta xem có chỗ nào giống bác sĩ chứa! Còn trẻ như vậy nhất định là có bao kinh nghiệm, có thể chịu được cực khổ khi làm bác sĩ sao? chừng người ta giả bộ đến đây quyến rũ đàn ông, ai biết cuối cùng ta có bối cảnh gì. . . . . ."

      Mịch Nhi bắt đầu may mắn, may là hôm nay giả vờ cải trang, đeo lên mắt kính to xấu xí, nếu , những người này đội cho cái danh hồng nhan họa thủy!

      trẻ tuổi thế nào, các bệnh nhân chữa khỏi tay còn nhiều hơn họ vô số lần, bọn họ nhiều hơn nữa cũng cách nào giảm được năng lực của ! Có thời gian ở chỗ này tán gẫu ghi hận, chẳng bằng luyện kỹ thuật của mình!

      . . . . . .

      Mịch Nhi lãng phí tất cả thời gian ăn cơm nghỉ ngơi ở trong phòng ăn nhân viên, đây cũng là cách thức để thể nghiệm quan sát mọi chuyện trong Mộc Ái, thừa dịp có ai biết thân phận của , dùng hết khả năng thu thập tin tức nhân phẩm của những nhân viên bác sĩ này.

      Cuối cùng, cho ra kết quả: Đại đa số chất lượng các bác sĩ ở Mộc Ái vẫn tốt, bọn họ chỉ vây xem người bỗng nhiên xuất , vả lại được hưởng đặc quyền độc chiếm khoa mới, nên sử dụng ánh mắt tò mò và tin tưởng, cũng có làm ra vẻ hành động quá khích.

      Hành động của những người này cũng rất bình thường, nếu như gặp phải người mới như vậy, cũng thể nào lập tức tâm phục khẩu phục chấp nhận, ánh mắt những bác sĩ này mang tìm tòi nghiên cứu cũng là bình thường, hoàn toàn để trong lòng.

      Nhưng mà cái đám bác sĩ chiếm phe thiểu số này, khiến ở bên nghe lời bọn họ có chút ngạc nhiên khâm phục. . . . . .

      Làm ơn, tất cả mấy người đều là nhân viên y tế đứng đầu y học trong nước, coi như có ý kiến người mới như , thậm chí khí thế tố cáo chăng nữa, mấy người cũng nên hạ thấp lượng có được hay ?

      Để cho là người trong cuộc đều nghe thấy được, chẳng lẽ bình thường bọn họ đứng ở trước mặt bệnh nhân thảo luận bệnh tình như vậy à, nếu như bị bệnh nan y... Chẩn đoán bệnh lớn tiếng như thế trước mặt người bệnh hay sao? !

      Suy đoán của bọn họ quả là tức cười, tóm lại vẫn nên khiêm tốn giả bộ nghe thấy gì, hay là phải hăng hái phản bác lại họ. . . . . .

      Mấy người đàn ông mang sắc mặt kinh khủng này ôm chủ nghĩa đàn ông, trong mắt họ hoàn toàn thể tồn tại phụ nữ, càng tin bác sĩ nữ có thể mình chống đỡ khoa. chính là cái gai đâm vào chân họ, bọn họ tuyệt đối thể thừa nhận bệnh nhân Tim mà bọn họ thể chuẩn bệnh, lại có thể để trị liệu khỏi được, chịu đối mặt với năng lực bằng người khác.

      Vì vậy, bọn họ ngừng suy đoán có học vấn nghề nghiệp mà chỉ vào bối cảnh, làm bộ chờ đợi chế giễu , ngây thơ hết sức.

      Đối phó những người đàn ông này quá đơn giản, dùng thực tế cho họ câm miệng, sau khi chữa trị xong cho Tim, xem bọn họ còn dám nghi ngờ cái gì!

      Mà mấy nữ bác sĩ trẻ tuổi còn ngồi tụ tập chỗ tỏ vẻ thèm muốn và ngưỡng mộ Alex, khen ngợi bộ dạng khí chất và thành tựu ý học của ta.

      Dĩ nhiên, Mịch Nhi cũng nhìn ra người tên điên đó có chút xíu những ưu điểm này, nhưng bọn họ bởi vì Alex tỏ vẻ nịnh bợ lấy lòng , liền giận chó đánh mèo ác ý bôi nhọ . . . . . .

      Đối với điểm này, Mịch Nhi cũng chỉ có thể đành chịu xoa đầu, mấy người phụ nữ này thú vị, lặp lặp lại cũng chỉ mấy chiêu này!

      Mấy ngày trước ở trong lễ đính hôn của và Liên Tĩnh Bạch, bị những phụ nữ thích vị hôn phu mà những lời ác độc, cũng thừa nhận, ai bảo thực chiếm đoạt người của những người phụ nữ kia, nhưng lúc này đây nhằm vào Alex, tại sao nằm cũng bị bắn chứa!

      Người nào thích cái tên điên đó kéo về nhà , ràng còn tránh kịp nữa, những bác sĩ nữ kia đeo mắt kính nên nhìn , hay thấy cự tuyệt hả, có thể nhìn mặt mà chuyện !

      Haizz, sớm biết mới đến Mộc Ái mà ồn ào như vậy, lại khiến người nào cũng biết, còn giả bộ trở thành nhân vật khiêm tốn gì chứ, người như có muốn khiêm tốn cũng được nữa. . . . . .

      Cho nên, trước khi tới bệnh viện nên để người ta ôm tới chồng bằng tốt nghiệp và huy hiệu, những thứ này trực tiếp khiến bọn họ tin phục?

      Sau đó, lại được gióng trống khua chiêng tuyên bố nắm giữ toàn bộ cổ phần, nếu tất cả nhân viên y tế đều biết ai là người có quyền giữ bỏ bọn họ, xem người nào còn dám nhục mạ bà chủ của họ như vậy!

      Cuối cùng, và Liên Tĩnh Bạch phơi bày hạnh phúc ân ái trước toàn bộ bệnh viện, chậm rãi công bố thân phận thiên kim nhà họ Mục cùng dâu trưởng nhà họ Triển, là hoa có chủ, dùng cái này hoàn toàn đè chết ý muốn theo đuổi của Alex. . . . . .

      Trở về từ nhà ăn, hoàn toàn có để mắt đến quấy rầy của Alex, ngược lại xét về mấy vẫn đề.

      Haizz, Mịch Nhi thở dài trong phòng bệnh, những cảnh tượng này chỉ khiến càng nhàm chán!

      từ sáng lầm khi chọn con đường khiêm tốn, nhưng có lấy quyền đè người, chỉ có thể tiếp nhận tất cả suy đoán hiểu lầm của mọi người. . . . . .
      Last edited: 9/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :