1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 196: Ngọt ngào

      Vừa rồi chỉ là đèn đường ở bên ngoài mờ nhạt chiếu xuống thân thể to lớn nhìn chân của Mịch Nhi, tại tất cả vết thương ở chân trái cùa cũng trực tiếp dưới ánh sáng đèn, vết phồng rộp máu sưng to lên dữ tợn đôi chân trắng ngọ của Mịch Nhi, lộ ra như vậy nhìn thấy mà đau lòng.

      "Mịch Nhi . . . . . . Còn đau ——" Liên Tĩnh Bạch vội vàng đổ nước nóng, dịu dàng lấy chân bỏ vào nước giảm bớt áp lực, đau lòng hỏi, "Nước có nóng quá , như vậy có nóng đến vết thương ?"

      Mịch Nhi nhíu đôi mày thanh tú, gượng chịu đựng lắc đầu cái, : " có việc gì, em đau ——"

      Chân trái của cũng chưa hoàn toàn ngâm trong nước nóng, vết phồng rộp và cọ xát da cũng cẩn thận dính giọt nước nào, để phòng nhiễm trùng và lây nhiễm.

      Mịch Nhi nhìn vẻ mặt nghiêm túc như gặp địch của Liên Tĩnh Bạch, thái độ của còn đau khổ hơn , khỏi mở miệng sai khiến : " Tiểu Bạch, giúp em lấy cái hòm thuốc ra được ? Đặt ở kệ bên trái, hòm thuốc dãy thứ hai đó, em phải tiến hành trị thương rồi !"

      Liên Tĩnh Bạch vội nghe lời tới mang hòm về, Mịch Nhi lau khô chân để giường, nhận lấy hòm thuốc, cúi đầu bôi thuốc khử trùng vết thương hồi.

      Mặc dù quá trình trị liệu mỗi động tác đều làm cho đau kinh khủng, nhưng dưới ánh mắt tràn ngập quan tâm đó của Liên Tĩnh Bạch, dám nhẫn nại phát ra tiếng kêu đau đớn, chỉ thầm cắn đôi môi đến trắng bệch, dấu răng để lại dấu vết khác sâu.

      "Hô. . . . . ." Làm xong bước trị liệu cuối cùng, Mịch Nhi cuối cùng thở dài hơi, xoa đầu mồ hôi lạnh, có chút mệt mỏi , "Được rồi, tiếp theo, chỉ cần nmỗi ngày thay thuốc chờ vết thương lành là được rồi —— muốn hoàn toàn hồi phục phải đợi năm ngày, có thể nhanh hơn chút."

      Liên Tĩnh Bạch cũng theo động tác kết thúc trị liệu của Mịch Nhi mà thả lỏng xuống, nhìn băng gạc đeo chân Mịch Nhi, lại lần nữa dường như hỏi thăm các vấn đề lớn : "Thuốc chữa thương của dì Tố hoàn toàn có hiệu lực với em sao, hay là em chưa cải tiến ra cách điều chế thuốc thích hợp với em? Tại sao em phải chờ vết thương theo khả năng tự phục hồi của bản thân tốt lên nhiều, mới có thể khỏi hẳn chứ. . . . . ."

      vẫn nhớ y thuật thần kỳ của dì Tố điều trị cho cha của mình năm đó, dì Tố nghiên cứu chế tạo ra thuốc chữa thương độc nhất vô nhị quả có thể tỏa ra khả năng tiềm tàng lớn nhất của tế bào, khiến chỗ bị thương sinh trưởng với tốc độ nhanh nhất, cải tử hồi sinh Bạch Cốt Sinh Cơ chẳng qua như thế, đó là kỳ tích chân chính.

      Nhưng mà, loại thuốc kia chỉ có hiệu quả duy nhất với Mịch Nhi, hoàn toàn thể chịu được nó chút nào, chút cũng thể sử dụng loại thuốc đặc biệt này!

      Cho nên, từ đến lớn chỉ cần Mịch Nhi bị thương, cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ thân thể mình tự phục hồi từ từ tốt lên, nhưng thể chất của sợ đau như thế, thời gian dưỡng thương như là hành hạ lớn nhất, mỗi lần đều khiến rất đau lòng. . . . . .

      "Vậy có biện pháp gì, thích hợp chính là thích hợp nha. . . . . ." Mịch Nhi cũng thông suốt khuyên Liên Tĩnh Bạch, "Loại thuốc chữa thương đó có tác dụng phụ cực kì đau đớn, cho dù được pha loãng, cho dù tăng thêm chất chữa trị đau đớn phù hợp, em cũng vẫn chịu nổi. . . . . . Cách điều chế em cũng cùng mẹ nghiên cứu qua nhiều mặt, bây giờ cách điều chế là hoàn mỹ, cho dù chỉ đổi chất chỉ giảm chút phân lượng, cũng đạt được hiệu quả điều trị, mẹ và em cũng bỏ qua. Tiểu Bạch, thể dùng liền cần tốt lắm, từ từ dưỡng thương gì là được, mức độ đau này em hoàn toàn có thể chịu được!"

      "Là lỗi của , khiến em bị thương. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch cúi người hôn trán Mịch Nhi, lo lắng , "Em nằm nghỉ lát, bảo phòng bếp đưa chút đồ ăn khuya tới đây, cả đêm em ăn chưa có bao nhiêu, phải xã giao khắp bữa tiệc, bây giờ muốn ăn gì, bảo người làm!"

      "Uhm, làm chút điểm tâm cháo loãng là được rồi, chúng ta ăn chung!" Mịch Nhi suy nghĩ chút , " cũng chưa ăn cơm tối, cũng cần ăn nhiều chút!"

      Liên Tĩnh Bạch cười gật đầu cái, nhàng ra khỏi cửa phòng, Mịch Nhi nằm ở giường nghỉ ngơi hồi, cảm thấy lễ phục đắt giá người mặc thoải mái, giơ chân trái bị thương lên chân còn lại sàn, vịn vách tường, nhảy lên từ từ tới phòng tắm, thừa dịp trong thời gian Liên Tĩnh Bạch ở đây, tắm thay quần áo phen.

      Khi Liên Tĩnh Bạch tự mình đem đồ ăn khuya quay lại, thấy Mịch Nhi rửa mặt thay quần áo ngủ, lười biếng nằm ở bên giường xem ti vi, cầm máy sấy có cũng được có cũng được thổi tóc ướt, còn rảnh rang đung đưa hai chân, bộ dạng rảnh rỗi an nhàn.

      Liên Tĩnh Bạch vội để thức ăn xuống, tiến lên kiểm tra chân trái của , chỉ sợ lúc rửa mặt cẩn thận làm ướt vết thương, khiến cho bệnh biến chứng.

      Khi phát băng gạc hoàn toàn ướt, Liên Tĩnh Bạch mới thở phào nhõm, đỡ lấy máy sấy tay Mịch Nhi, vừa sấy tóc vừa nhắc mãi: "Em thể chờ trở lại rồi tắm sao? Em qua như thế nào, chân trái còn có thể bước ? Em sấy khô tóc rồi xem TV có được , như vậy rất dễ bị cảm. . . . . ."

      Mịch Nhi cũng mở hộp đồ ăn khuya ra, tiện tay ăn chút điểm tâm ngon, nghe Liên Tĩnh Bạch lải nhải ngừng, dứt khoát cầm miếng bánh xốp giòn lên, nhét vào trong miệng của : "Tới nếm thử chút điểm tâm ngon trước ! Em cũng chỉ là đầu ngón chân bị thương chút xíu, làm chuyện gì cũng hoàn toàn có vấn đề, Tiểu Bạch cũng đừng khẩn trương lo lắng nữa. . . . . ."

      Liên Tĩnh Bạch bị thức ăn chặn miệng, qua loa nhai nuốt vào điểm tâm, thở dài : "Ai, vậy em cũng đừng làm chuyện khiến khẩn trương lo lắng nha, khi nào em có thể khiến yên tâm đây. . . . . ."

      "Hì hì, yên tâm, vậy nhìn còng chọc em nhiều hơn !" Mịch Nhi cười trộm, mặc dù đây phải là ý của , nhưng nếu như có thể khiến lực hút của Liên Tĩnh Bạch hoàn toàn tập trung người , có thời gian nhàn hạ nhìn người khác, tiếp tục vui vẻ hơn!

      " cần chính là nhiều tinh lực hơn, mới có thể hoàn toàn bảo vệ em tốt. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch lắc đầu cái, cưng chiều nhìn vẻ mặt Mịch Nhi ăn hạnh phúc, đây là vợ tương lai cả đời của , người lo lắn mười mấy năm, làm sao có thể thương tiếc bảo vệ !

      "Vì thưởng bảo vệ của , em tới cho ăn khuya đây!" Mịch Nhi quả cầm trái cây, từng cái cho Liên Tịnh Bạch ăn, vẻ hiền lành ân cần hiếm thấy.

      Hai người liền ở khí hài hòa ngọt ngào như vậy chia sẻ chút thức ăn khuya phong phú, mùi vị ăn được còn quan trọng, quan trọng là, đây là bữa cơm đầu tiên của bọn họ sau lễ đính hôn, thời gian mọi người ăn cơm chung là hoàn mỹ nhất, đây chính là hồi ức ngọt ngào.
      Last edited: 9/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 197: Chuẩn bị xong chưa?

      Ăn xong bữa khuya thời gian còn sớm, Liên Tĩnh Bạch dọn dẹp đĩa chén chuẩn bị mang ra ngoài cửa phòng, sau đó trở lại tắm rửa thay quần áo, mà Mịch Nhi chui đầu với gối sau đêm giày vò, cũng mệt mỏi buồn ngủ.

      Khi Liên Tĩnh Bạch tắm xong thay áo ngủ, vừa lau tóc ẩm ướt, vừa nằm sát bên cạnh Mịch Nhi Mịch Nhi chợt tỉnh lại, dụi mắt, dùng giọng đáng khàn khàn hỏi: "Ồ. . . . . . Mấy giờ rồi, em ngủ lâu quá chứ?"

      "Em chỉ mới ngủ hơn tiếng đồng hồ, ngoan, ngủ tiếp . . . . . ." Liên Tĩnh Bạch ném khăn lông xuống, trìu mến ôm lấy Mịch Nhi, hôn khóe môi và cằm , tặng kèm nụ hôn ngủ ngon ngọt ngào nhất, "Bảo bối, ngủ ngon. . . . . ."

      Mịch Nhi lơ mở theo cứ phản xạ lười nhát ôm lấy , giống như người chết đuối cuối cùng bắt được khối gỗ, chỉ dựa vào bản năng ôm lấy thân thể ấm áp bên cạnh, đưa cái lưỡi giữ lại làn môi dịu dàng này, nụ hôn càng sâu hơn khi Liên Tĩnh Bạch vốn định chuồn chuồn lướt nước chấm dứt ngủ ngon.

      Liên Tĩnh Bạch bị động tác của quyến rũ, môi mỏng bị đôi môi mềm mại mang hơi thở mùi đàn hương cuốn lấy, thân thể chủ động tiếp nhận, đưa lưỡi trêu chọc hàm răng , môi nhận lấy xâm nhập của , đến chết rời.

      Hôn, thể tự kềm chế, thể đỡ.

      Trong lúc Mịch Nhi nửa tỉnh nửa mê, tay giống như tự nhiên mất điều khiển, vòng chắc cổ Liên Tĩnh Bạch, móng tay lưu lại sau gáy những vết hồng.

      Động tác vuốt ve, tay luồn vào ổ áo , khẽ vuốt ve vết hôn đỏ tươi, cảm nhận được dấu vết lưu lại người , Mịch Nhi trầm mê phân thực tế cùng mộng cảnh rồi.

      Người đàn ông này chân chính thuộc về , người đàn ông ưu tú hoàn mỹ như vậy, là vị hôn phu của , phải trở thành ông xã của , nụ hôn này và vòng tay ôm ấp, thân thể này mùi vị này, tất cả đều là của !

      Nụ hôn của càng thêm triền miên, nhiệt tình đáp lại ngọn lửa tình giữa hai người. ngừng quấn quanh xâm nhập, ngừng môi lưỡi trao đổi, khiến tơ bạc tràn ra dưới cằm, thậm chí cho tới cần cổ.

      Liên Tĩnh Bạch tiếp tục hôn nhiệt liệt xuống dưới, theo đôi môi ngậm lấy cằm , tiếp đó tới cái cổ nhẵn nhụi thon dài, ở nơi nào cũng để lại chuỗi vết hôn đỏ thẫm. . . . . .

      Nhưng khi gương mặt đụng phải cổ áo ngủ màu xanh nhạt, khi môi gặp được nút cài lạnh lẽo cản trở, Liên Tĩnh Bạch thoáng chốc ngưng lại.

      Áo ngủ tính chất Chiffon làm lộ ra ngoài khoảng trắng như tuyết. Lại cản trở cảnh xuân mê người. Thế nhưng lại chợt nhớ tới chuyện.

      nhớ mình đồng ý với Mịch Nhi, khi gật đầu đồng ý trước, kiềm chế miễn cưỡng , tuyệt đối vượt qua lôi trì bước.

      Đó là do bản thân lần trước cứng rắn làm loạn trêu ra thảm kịch, lúc ấy mất chủ quyền ký kết rất nhiều điều ước giao dịch với Mịch Nhi, đồng ý tuyệt đối ép buộc , nhắc đến chuyện cá nước thân mật, bây giờ, cũng thể làm trái điều ước. . . . . .

      Cúi đầu nhìn thấy toàn thân Mịch Nhi vừa đầy vết hôn hồng nhạt, Liên Tĩnh Bạch vẫn còn dùng sức nắm chặc quả đấm, dừng lại tất cả động tác, chỉ là, chui dúc vào cần cổ , cố gắng bình phục rung động của thân thể.

      , cho nên nguyện ý chờ hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, cho nên muốn thừa dịp cháy nhà hôi của cứng rắn miễn cưỡng, bởi vì xúc động nhất thới, để Mịch Nhi tức giận ghi hận, tình nguyện nhẫn nại ép xuống, mãi đến khi Mịch Nhi hoàn toàn mở ra nội tâm, hoàn toàn đồng ý. . . . . .

      Bây giờ Mịch Nhi hoàn toàn tỉnh táo, cảm nhận được Liên Tĩnh Bạch thở hổn hển, trong lòng khẩn trương, cảm thấy chỉ cách hai lớp áo ngủ, cái đó dâng trào dán chặt giữa hai đùi mình, nó tản mát ra nhiệt độ nóng bỏng, đỏ ngầu nóng bỏng, nhưng bởi vì kiệt lực khắc chế mà căng thẳng run rẩy.

      Đương nhiên rất ràng biết được thân thể của thay đổi, biết những thứ phản ứng sinh lý này như thế nào, , động tình, cự tuyệt , mà còn nhẫn nhịn gần như cực hạn. . . . . .

      Nhưng mà, có lẽ. . . . .

      Có lẽ nên ích kỷ như vậy, nên để cho người đàn ông mình đau khổ cấm dục như vậy, chịu đựng vất vả khổ cực như vậy. . . . . .

      "Em -- em giúp có được hay . . . . . ."Mặt mày Mịch Nhi đỏ gay, nhắm mắt chống lại cảm giác xấu hổ, cuối cùng ra, "Chỗ đó, nhịn rất khổ sở, có muốn em giúp tay giải quyết hay . . . . . ."

      "Em đồng ý làm giúp ?!" Ánh mắt Liên Tĩnh Bạch bỗng nhiên giống như bắt lửa, cặp mắt sáng lên , "Em chuẩn bị cẩn thận rồi sao?"

      Mới vừa bị Mịch Nhi hôn môi trêu đùa ra ngọn lửa, mới kìm được chút, bị câu của dẫn đốt lửa cháy.

      Liên Tĩnh Bạch cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào, chẳng lẽ nghĩ lầm, sau khi Mịch Nhi chính thức đính hôn, cũng nghĩ tới tối nay thực "Đêm động phòng hoa chúc", quyết định giao mình cho hưởng dụng?!

      Đương nhiên bản thân dùng sức mạnh phá bỏ giao ước, nhưng nếu như chủ động nhắc tới đồng ý tiếp tục hoan ái, đương nhiên toàn tâm vui mừng được như ý muốn. . . . . .

      "Dĩ nhiên phải!" Khi Mịch Nhi thấy ánh mắt như lang sói, thân thể khỏi rút về nửa bước, ngừng cúi đầu cắn môi dưới, đỏ mặt chần chờ , "Làm, em có cách nào. . . . . . Nhưng -- nhưng em giúp đem nơi đó phát tiết ra ngoài, để thoải mái chút ..., cái này có thể. . . . . ."

      Thân là bác sĩ, đối với hành động nam nữ quá mức hiểu , trừ việc làm bước cuối cùng kết hợp, còn có rất nhiều cách tiến hành, cũng là có thể đạt được vui thích.

      Ví dụ như lấy tay, dùng miệng, dùng ngực, dùng chân, chỉ xem qua các loại cách thức đương trong sách, ở nước Mĩ cũng quan sát ít video, tất cả căn cứ lý luận đều thiếu, có phương thức chỉ đạo kiên cố nhất. . . . . .

      chỉ thiếu là thể vút bỏ cảm giác xấu hổ, vẫn có cơ hội đem lý luận hóa thành thực tế.

      Có lẽ, nếu như muốn áp dụng đối tượng là Liên Tĩnh Bạch, nếu như muốn Tiểu Bạch cảm thấy thoải mái, có thể vứt bỏ tất cả xấu hổ, tự thân động thủ ra trận phen. . . . . .

      Mịch Nhi lặng lẽ khích lệ chính mình, hôm nay, hạ quyết tâm muốn Liên Tĩnh Bạch chỉ , chỉ biết hơn, như vậy, cái vẫn bị vứt bỏ trồi lên mặt nước.

      Hạnh phúc và tình dục, trong hôn nhân ngang hàng quan trọng như nhau!
      Last edited: 9/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 198: Phương thức mới

      Luôn kiêng dè vấn đề này, luôn khiến Liên Tĩnh Bạch phải cố nén ngọn lửa, tất nhiên cũng khiến hôn nhân của vừa tính phúc vừa hạnh phúc!

      Đó cũng phải kết quả muốn, cần đối mặt với tất cả vấn đề khả thi.

      sợ lúc chân chính kết hợp, đau đớn bị xuyên qua, nhưng cũng sợ nếu như vẫn giả trừ được, Liên Tĩnh Bạch ngày thể nhịn được nữa tìm người khác hay , loại đau lòng bị phản bội đó, có lẽ còn đau đớn khó mà chịu được hơn thân thân thể.

      Cho nên, Liên Tĩnh Bạch vẫn luôn thu hồi dục vọng, luôn kiềm chế mạnh mẽ dù sao vẫn phải cách, cần tìm phương thức mà hai người đều có thể tiếp nhận, hoàn toàn nghĩ đến biện pháp giải quyết vấn đề trước tiên, ở giai đoạn giao thời này, xử lý thích đáng bộ phận "Tính phúc" của bọn họ.

      Hôm nay, nguyện ý to gan thử chút những phương thức khác ngoại trừ kết hợp ra, làm những động tác trước kia chỉ tồn tại lý thuyết. . . . . .

      cũng muốn biết mình có thể làm đến cực hạn là chỗ nào, muốn thông qua nghiên cứu thực tế, có thể dùng những cách khác để hóa giải dục hỏa của Liên Tĩnh Bạch , để hôn nhân tương lai của bọn họ hạnh phúc và tính phúc.

      "Cái gì. . . . . . Em muốn làm như thế nào?" Liên Tĩnh Bạch ngây người, có chút những phương thức khác theo lời Mịch Nhi là có ý gì, căn bản cách nào bắt kịp suy nghĩ của .

      càng cách nào tưởng tượng được, Mịch Nhi ngay cả dũng khí cuối cùng cũng có, lần này đề nghị buông lỏng chừng mực rộng rãi như vậy ——

      " nằm xuống, được nhúc nhích! cho chuyện! Em. . . . . . Em thử lần. . . . . ." Mịch Nhi đỏ mặt đẩy ngã Liên Tĩnh Bạch, để ngửa mặt nằm giường, sau đó mình lật người ngồi lên eo của , lấy giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến che giấu ngượng ngùng của mình, " phải đồng ý với em, bất luận em làm cái gì, đều đượ cười em. . . . . ."

      "Được." Liên Tĩnh Bạch khẽ cười gật đầu, rất ít khi thấy Mịch Nhi đỏ mặt xấu hổ như vậy, mặc dù biết rốt cuộc trong hồ lô của bán thuốc gì (ý là hiểu Mịch Nhi thế là có ý gì), nhưng chỉ cần là cầu của , tuyệt đối gật đầu đồng ý.

      "Vậy. . . . . . Em muốn bắt đầu!" Mịch Nhi khẩn trương xoa xoa tay, ở đáy lòng lặng lẽ ôn tập số quá trình trong đoạn phim trước kia, cuối cùng cắn chặt răng, ôm tinh thần gan dạ chuẩn bị bắt đầu.

      Nhưng cúi đầu nhìn lều nhô lên giữa hai chân Liên Tĩnh Bạch, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nhẫn nại của với vẻ tò mò, vẫn là chùn bước thu ngón tay về.

      Suy nghĩ chút, nghiêng người tắt đèn lớn sáng rực trong phòng, chỉ để lại ánh đèn ngủ vàng yếu ớt nhất, dường như thấy mặt Liên Tĩnh Bạch, cuối cùng cảm nhận được cảm giác an toàn.

      bị ánh mắt mong chờ của nhìn thẳng, có đôi mắt khác nhìn chăm chú, Mịch Nhi cảm thấy lần này nhất định có vấn đề, có thể, nhất định có thể!

      nhàng di chuyển đến ** của Liên Tĩnh Bạch, mắt nhắm khoanh tay, đưa tay cởi quần ngủ của xuống, tiếp theo, bàn tay mềm mại của lại lột tầng ** hơi mỏng kia xuống, lửa nóng cực đại giống như đạn bay vọt ra, đột nhiên nảy lên, nó dữ tợn khoe ra uy thế và sức mạnh, ra trước mặt .

      Mịch Nhi vừa thấy bộ phận uy vũ lãi mảnh khảnh này ở khoảng cách gần, vừa khỏi vui mừng trong lòng, cũng may tắt đèn đối mặt với nó ở gần như vậy hoàn toàn tối om, nếu , nhất định vừa thấy được cự vật chân to lớn này, liền bị dọa mất hết dũng khí . . . . . .

      Mịch Nhi cắn môi dưới, trong lòng ngừng tự thuyết phục mình, cuối cùng chậm rãi vươn tay về phía trước.

      Bàn tay hơi lạnh như băng sờ lên thứ nóng rực đó, hai tay theo hình ảnh trong ký ức khép lại nhốt chặt nó, năm ngón tay thoáng dùng lực, thử chuyển động lên xuống ở mặt ngoài nóng bỏng kích động của nó.

      Ngay lúc tay Mịch Nhi chạm được phần thân trong phút chốc, Liên Tĩnh Bạch bỗng mở to đôi mắt, cơ thể của như con cá mới vừa vớt lên bờ, chợt nảy lên ngồi dậy. Cổ họng của tràn ra rên rỉ khó nhịn: "Uh ô ——"

      hoàn toàn tin được cảm nhận thân thể truyền tới!

      Toàn thân nóng rực, vậy mà tại hưởng thụ đối đãi thoải mái nhất, Mịch Nhi —— thế nhưng chịu tự thân động thủ phục vụ !

      Đây là tiến triển hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, là ướt át nằm mơ cũng tưởng tượng được, loại kích thích này như đầm rồng hang hổ, là quá khổng lồ quá kinh người rồi!

      Vừa rồi cho dù Mịch Nhi cởi quần của , còn tưởng rằng nhất định là lại phát minh ra thuốc gì đó, có thể dùng thuốc để tỉnh táo lại. Nhưng ai biết, lần này suy đoán của thế nhưng cách xa vạn dặm với , hoàn toàn làm phá hủy huyết mạch của !

      Đôi tay mảnh khảnh trắng noãn của , tại vuốt ve nóng bỏng của , luật động quanh nó!

      Mặc dù tối đen hoàn toàn thấy cụ thể động tác của Mịch Nhi, nhưng chỉ cần tưởng tượng, chỉ ở não suy nghĩ cảnh tượng đó, cũng khiến suýt nữa máu mũi phun trào rồi.

      "Mịch Nhi —— em. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch khàn khàn đứt quãng nỉ non, ngay cả câu đầy đủ cũng được.

      chỉ cảm thấy máu toàn thân tuôn xuống phía dưới, máu của theo động tác của đôi tay của Mịch Nhi mà nhảy lên, toàn thân từng tế bào tất cả đều kêu gào sung sướng, nghĩ muốn nhiều hơn, còn muốn Mịch Nhi làm nhiều hơn!

      ". . . . . . cần lên tiếng. . . . . ." Mặt của Mịch Nhi lại càng đỏ lên, dừng động tác ở tay lại, cắn môi dưới ra lệnh cho , " phải được nhúc nhích được chuyện sao, nhanh lên chút nằm xuống, chữ cũng cho . . . . . ."

      rất sợ Liên Tĩnh Bạch ra chữ, sợ thấy bất kỳ động tác của , đây là lần đầu tiên nếm thử chuyện này, tự tin có thể làm tốt, chỉ có đêm tối lờ mờ tại như vậy, ở trong gian hoàn toàn yên tĩnh, mới dám tiếp tục làm, mới có thể ngượng ngùng vùi đầu dám gặp người.

      Liên Tĩnh Bạch ngập ngừng hai tiếng, lý trí còn muốn gì đó, thí dụ như bảo Mịch Nhi cần miễn cưỡng chính mình làm được loại trình độ này, nhưng thân dưới bộc phát lửa dục cũng theo ngón tay Mịch Nhi rời , bùng cháy mãnh liệt hơn.

      ** vững vàng khống chế được tư tưởng nửa người , thân thể của lên án muốn dừng tay, bản năng của kháng nghị muốn tiếp tục hưởng thụ vừa rồi, vô số tế bào bắn ra ý kiến phản đối, mãnh liệt chỉ trích lý trí ích kỷ!

      Cuối cùng, lý trí sụp đổ, Liên Tĩnh Bạch nuốt ngụm nước bọt, nhàng nằm gối, bàn tay của yên ổn ra giường, bộ dáng mặc cho Mịch Nhi khống chế.

      Liền lần, chỉ ở lễ đính hôn tối nay ** lần!

      Để lý trí gặp quỷ , muốn loại phục vụ này của Mịch Nhi, khát khao đụng vào như vậy, tuyệt đối muốn dừng lại. . . . . .
      Last edited: 9/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 199: Phá bỏ

      Mịch Nhi thấy cuối cùng nghe lời nằm thẳng, mới vỗ ngực thở phào nhõm cái, trước lạ sau quen, tay lại nắm lấy vật kia lần nữa, tiết tấu chuyển động theo bản năng an ủi nó, khiến nó cảm nhận được thoải mái.

      Ngón tay chạm tới nhiệt độ rực nóng như thế, đầu ngón tay thắt chặt lên xuống vật lớn kinh người, nó truyền ra ngọn lửa hừng hực, nhiều lần khiến hoảng sợ muốn buông tay tránh né.

      Nhưng lý trí còn sót lại ép buộc Mịch Nhi nhẫn nại tiếp tục, muốn phải nhẫn nhịn khổ sở như vậy, phải khiến người thoải mái, phải khiến cho Liên Tĩnh Bạch được hưởng thụ. . . . . .

      Tay vụng về cố gắng lấy lòng nó, nhốt chặt * * có sức sống bừng bừng, lòng bàn tay kiên cố lại nở ra vòng, nhiệt độ càng nóng hơn, đến lổ đỉnh cũng tràn ra chất lỏng, rồi lan tràn ra ngoài, khiến tay cũng thấm trơn ướt.

      Mịch Nhi kinh ngạc mang bệnh nghề nghiệp người, lấy tâm trạng nghiên cứu cẩn thận quan sát thứ dựng cao trong tay, bộ máy của đàn ông vừa thần bí lại có chút thú vị, chất xốp sưng to có thể khiến bộ máy mềm yếu cứng rắn như vậy, lỗ đầu có thể tự động tiết ra ra chất lỏng, là tạo hóa thần kỳ!

      Cho dù Liên Tĩnh Bạch nhẫn nại lần nữa, nhưng chỗ nào Mịch Nhi cũng nhúng tay trêu đùa, nên vẫn khỏi căng thẳng bắp thịt toàn thân, tự chủ ưỡn thẳng thắt lưng, theo tiết tấu tay cùng nhau chuyển động, đây là bản năng nguyên thủy nhất của đàn ông, là động tác theo đuổi thiên tính tự nhiên .

      Cổ họng thỉnh thoảng tràn ra tiếng rên thoải mái, lần đầu tiên cảm thấy mình khống chế được bản thân, chỉ là khống chế được thân thể, đến miệng mình cũng thể khống chế.

      Vừa nghĩ tới người động tay khiến thư thái chính là Mịch Nhi, suýt nữa bị não tưởng tượng làm cho chết máy, người duy nhất của đụng vào dục vọng, mà đối với người chưa bao giờ xảy ra quan hệ thân mật là , nó kích thích tình cảnh thế nào!

      trầm mê, Mịch Nhi xấu hổ động tác vụng về chậm lại, mang cho hưởng thụ đỉnh điểm lớn nhất, đây là vui vẻ lớn nhất trải qua tới nay, nếu như có thể, đồng ý vĩnh viễn đều kết thúc quá trình này. . . . . .

      Động tác tay Mịch Nhi dần dần thuần thục dễ dàng hơn, thối lui e lệ lúc ban đầu qua, loại cảm giác thỏa mãn mới, đem các loại phương pháp lý thuyết làm thí nghiệm, hiệu quả kinh người khiến hài lòng.

      cảm thấy mình chính là nữ vương, bàn tay khống chế điều khiển Liên Tĩnh Bạch, hô hấp của và nhịp tim, thở dốc cùng rên rỉ, theo từng cử động của mà thay đổi theo!

      cứ như vậy mặc cho định đoạt trêu đùa, mặc cho đùa giỡn vỗ tay!

      giống như được huấn luyện có chương pháp, kỹ thuật ngón tay từ thực tế mà học hỏi. vốn thiếu sót lý luận, nhưng sau khi thực tế, phải nắm giữ tốt kỷ xảo cùng bí quyết, đây đối với người học y thường giống phân tích nhân thể bộ phận mà , đơn giản giống như ăn cơm uống nước, dễ như trở bàn tay.

      Mịch Nhi tiến bộ thần tốc chỉ làm cho Liên Tĩnh Bạch giống như thăng thiên, tay giống như là có ma lực, nặng thích hợp, ràng có phần mở đầu, tốc độ thay đổi thích hợp, luôn có thể làm cho thân thể của hưởng thụ được thoải mái, để cho toàn thân mềm hoá, tất cả đều chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc kích động của bộ máy. d@d^al*qu!ydon-Mèo Hoang

      Toàn thân toàn ý thoải mái, hoàn toàn có biện pháp kềm chế. . . . . .

      Mịch Nhi cũng nghi hoặc hiểu, ngón tay động rất lâu, nhưng thứ trong lòng bàn tay chỉ có to ra càng thêm lửa nóng, nó chút dấu hiệu nộp vũ khí đầu hàng, hình như còn có thể giữ vững lâu, tuyệt đối yếu đuối giơ"Cờ hàng" . . . . . .

      Ngón tay liên tục vận động khiến cho Mịch Nhi cảm thấy có chút mệt mỏi khó nhịn, ngón tay mịn màng ngừng ma sát cũng bỏng đến chịu nổi, suýt nữa cầm được nơi đó. . . . . .

      nhíu chặt mày, năm đó hình như có biện pháp kiên trì đến thời gian dài, nhưng năm năm trôi qua rồi tại sao lại có thể cứng rắn lâu như vậy, chính là buông thả phun, chịu kết thúc --

      Chẳng lẽ, chỉ dùng tay, có cách nào khiến thoải mái, để cho đạt tới cao trào. . . . . .

      Vậy. . . . . . phải làm sao?

      Tay, miệng, ngực, chân, mặc dù những thứ này đều là bình thường có thể để cho đàn ông thoải mái, nhưng bây giờ là lần đầu giúp hạ hỏa, trừ lấy tay ra, rất khó có dũng khí làm được nhiều hơn. . . . . .

      Nhưng cúi đầu nhìn lửa nóng bành trướng dâng trào, Mịch Nhi hoàn toàn có thể tưởng tượng được giờ phút này Liên Tĩnh Bạch bị băng và lửa hành hạ, thân thể bị khơi lên bị vỗ về chơi đùa, nhưng lại có cách nào leo tới đỉnh núi, cách nào buông thả, loại đau khổ này có lẽ so với bắt đầu chưa có tiếp xúc càng khó chịu hơn. . . . . .

      Hạ quyết tâm, Mịch Nhi cắn môi dưới, tiếp đó, nhàng mở cái miệng ra, giống như hiến tế, ngậm lấy lửa nóng hầm hập. . . . . . d@d^al*qu!ydon-Mèo Hoang

      "A --" Liên Tĩnh Bạch kêu lên tiếng, so với giật điện còn phải ngồi dậy rất nhanh.

      Nếu như vừa rồi ngón tay nắm lấy vẫn còn ở trong phạm vi chịu đựng của , hành động bây giờ của Mịch Nhi lại hoàn toàn vượt ra khỏi tất cả tưởng tượng của !

      Hạ thân bị làn môi nóng rực bao chặt, cảm xúc giông như tơ lụa như nhung, chất lỏng non nớt thấm ướt quanh mình, thỉnh thoảng đụng phải hàm răng cứng rắn, đầu lưỡi mềm mại. . . . . .

      Cho dù Mịch Nhi chỉ cứ ngơ ngác "Cắn" như vậy, cho dù có kỹ thuật dùng lưỡi làm cho sâu hơn, khiến thân thể của được đến thiên đường!

      Linh hồn của giống như là chiếc lông vũ nhàng bay lượn, máu trong tứ chi ầm ầm nổ tung, khoái cảm nhạy cảm kịch liệt giống như khói lửa nhanh chóng nhuộm cả tứ chi, lồng ngực của tràn đầy ngọn lửa bộc phát, đại não bị cháy sạch cuồn cuộn, dám tin được người nhất thân thiết nhất hầu hạ!

      Toàn thân bắp thịt của Liên Tĩnh Bạch đều rung động mãnh liệt, tất cả thần kinh đều chỉ tập chung môi lưỡi Mịch Nhi vây quanh bộ vị, ngọt ngào dễ chịu như vậy, khoái cảm giống như chỉ muốn nổ tung . . . . . .

      khó nhịn nuốt ngụm nước miếng, êm ái đè đầu Mịch Nhi xuống, hỗ trợ trấn an mình, chỉ đạo tiết tấu của , để sử dụng chính xác động tác phun ra nuốt vào đối đãi ngọn lửa của . . . . . .

      Động tác kéo dài có phần biết bao lâu, Mịch Nhi bắt đầu cảm thấy miệng mở rộng cằm đau đớn, vật thể trong miệng cuối cùng có chút khó chịu kịch liệt căng trướng, phun ra nồng nặc chất lỏng, mùi vị nóng rực lan tràn trong khoang miệng Mịch Nhi. . . . . .

      "Ưm. . . . . ." Sau khi Liên Tĩnh Bạch kích thích, cuôi cùng đạt tới đỉnh núi, trong lòng còn phát ra tiếng rên rỉ vui vẻ, tứ chi vô lực, cuối cùng sụp đổ lên giường.
      Last edited: 9/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 200: Nữ quyền

      Hài hòa hưởng thụ ý nghĩa khác, an ủi thân thể bọn họ đợi hai mươi mấy năm, để cho nhàng muốn lên tiên, dư vị của đỉnh sung sướng, trầm mê mà hưởng thụ.

      Tối nay Mịch Nhi làm tất cả với , cũng triệt triệt để để để khiến kinh ngạc khiến rung chuyển, thân thể ở chịu đựng kích thích và lay động như thế, tinh thần sau khi chịu đủ rung động, cho dù Liên Tĩnh Bạch trẻ trung khoẻ mạnh, chân cũng có chút muốn nhũn ra có chút mệt mỏi.

      Khi sung sướng lớn nhất cuộc đời qua, thở hồng hộc, rã rời khó di chuyển.

      Mịch Nhi cảm nhận được vật thể trong miệng kia từ từ mềm nhũn ra, đương nhiên biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, những thành phần trong chất lỏng kia là gì, lúc đến cực điểm có phản ứng gì, mỗi động tác của thân thể có ý gì. . . . . .

      nhàng nhả vật kia ra, trong miệng tràn ngập chất lỏng màu trắng cũng dính tràn ra, mùi xạ hương nồng nặc đánh về phía chóp mũi .

      "Ô. . . . . ." Mặt của Mịch Nhi đỏ như lửa, nhìn thoáng qua Liên Tĩnh Bạch thoả mãn sau xụi lơ như mèo lười nằm giường, thân thể lại bỗng chốc trượt xuống giường, cà nhắc nhảy đến phòng vệ sinh gần đó. . . . . .

      muốn xử lý mùi nồng nặc trong miệng, mặc dù đó là ** của Liên Tĩnh Bạch, mặc dù cảm thấy khó có thể chịu được, nhưng nếu như để như những kỹ nữ ở hoộp đêm hề chướng ngại tâm lý nuốt nó vào, có cách nào. . . . . .

      cảm thấy lần đầu tiên mình tiếp xúc, có thể dùng tay dùng miệng làm được như vậy, là chừng mực lớn đến kinh khủng rồi, nhiều hơn nữa khiến xấu hổ đến chết mất!

      có thể miễn cưỡng mình tự tay chạm vào nó liếm nó, về phần xử lý như thế nào sau khi đỉnh núi phun trào lửa trắng, nàng có thể chạy về phía phòng tắm trút hết ra, sau đó đánh răng sạch hơn vài chục lần. . . . . .

      Vội vã nhận nước súc miệng, dùng sức phun ra hết mùi tanh mặn trong miệng, Mịch Nhi nặn kem đánh răng đánh răng, lúc này mới có dũng khí nhìn guông mặt đỏ gay của mình, mới có gan len lén được đoạn ngắn.

      , coi như làm tệ , ít nhất, hình như khiến Liên Tĩnh Bạch cảm nhận được thư giản và thả lỏng. . . . . .

      Có lẽ tình cờ động tác đạt tiêu chuẩn, có lẽ biên độ làm chưa đủ, nhưng đây đối với lần đầu tiên làm, đối với lần đầu tiên hưởng thụ hầu hạ , vậy cũng đủ rồi.

      Đôi mắt tím của Mịch Nhi rũ xuống, tưởng tượng ra tất cả phản ứng vừa rồi của , mỗi tiếng thở dốc từng cái kích động của , đều là chấp nhận với , thân thể của là hài lòng với , điều này khiến vui mừng cảm giác thành tựu khác thường.

      Cuối cùng ngôn ngữ cơ thể Liên Tĩnh Bạch càng lấy lòng ràng hơn, thân là người phụ nữ, có thể khống chế cơ quan cảm giác thân thể của đàn ông trong tay, có thể vận đổi tất cả cảm giác của người , có thể để hưởng thụ sung sướng vô tận sau khi lên đỉnh, chính là chuyện vô cùng thỏa mãn.

      có thể lĩnh hội được hứng thú của đàn ông, bọn họ luôn ở giường được hưởng quyền chủ động tuyệt đối, khống chế thân thể phụ nữ trong tay, tùy ý trêu chọc thân thể mềm mại của họ, làm cho các mềm yếu nở rộ khuất phục dưới gối, đạt được thành tựu trong lòng nhưng mà khác những gì vừa làm.

      Nữ công nam thụ, đến điều tiết khống chế vận động hài hòa của tương lai hai người, có lẽ là ý định tồi? !

      Trong lòng để ý tới những chuyện này mở rộng vô tận, thân thể Mịch Nhi khỏi phát ra hơi hồng phấn, cảm thấy ý nghĩ này rất thú vị, có thể đè thân thể cường tráng của Liên Tĩnh Bạch đối mặt người ngoài vô cùng uy vũ vô địch cường tráng phía dưới, để ngã dưới tay như đàm xuân thủy ngâm xướng luật động, đây mới là nữ quyền thời kỳ hưng thịnh phương pháp mạnh nhất nắm đàn ông trong tay. . . . . .

      Ở não tùy ý tưởng tượng tất cả hành động về sau có thể làm, dường như trừ chân chính kết hợp, đại khái có thể vận dụng toàn bộ kỹ xảo lên người Liên Tĩnh Bạch, có thể bị cơ thể rung động quấy nhiễu mà khổ sở nữa, cũng có thể thăm dò hết mật mã khả năng giác quan của , dùng phương thức khắc sâu nhất để nhớ đến , để linh hồn chỉ nhận được đung chạm và hương vị của ——

      Tưởng tượng ra toàn bộ, Mịch Nhi thế nhưng sắp d8ánh răng hơn hai mươi lần, hàm lợi sưng đỏ khẽ đau, lúc này mới tỉnh lại.

      Bỏ lại tất cả dụng cụ, nhìn thời gian, mình vào phòng tắm lâu rồi, sau khi Liên Tĩnh Bạch phát tiết hết, mệt mỏi sớm ngủ thiếp thôi. . . . . .

      Thân là bác sĩ nắm giữ kiến thức y học tiên tiến nhất, Mịch Nhi tuyệt đối tin những gì tiểu thuyết ngôn tình viết, cái gì mà đàn ông cả đêm sau bảy lần vẫn mạnh như rồng như hổ nhảy loạn khắp nơi, trước thể đàn ông có thể làm được cả đêm bảy lần là ít ỏi, dù làm được, tuyệt đối cũng thể còn hơi sức làm chuyện khác!

      Nếu như chân chính kết hợp, đàn ông hao phí thể lực tuyệt đối là phụ nữ nnn lần, ở giường vận động nhiều hơn, dĩ nhiên cách nào xuống giường làm bất kỳ vận động nào nữa, loại ** qua, đàn ông nhưng mà cũng chỉ là thất lưng nhũn ra chân mềm ra.
      Tối nay Liên Tĩnh Bạch chiếm được hầu hạ cực hạn của , loại kích thích này đối với lần đầu tiên của , vậy cũng thua gì cả đêm làm bảy lần, nhất định mệt mỏi mà ngủ, thể nào còn hơi sức gượng chống lên lâu như vậy. . . . . .

      ngủ thiếp cũng tốt, nếu , biết sau khi rời khỏi đây phải chuyện với như thế nào.

      Tối nay, bọn họ phải đêm đầu tiên, hơn hẳn đêm đầu. còn nhớ tự xem qua 100 câu hỏi khảo sát, đây liền có điều: sau đêm đầu, đối phương câu gì đầu tiên. . . . .

      Nếu như tỉnh, mặc kệ chuyện gì về chuyện vừa xảy ra, cũng e lệ xấu hổ nổ tung, có lẽ đỏ mặt đánh trận để ngậm miệng lại, hồi ức này tuyệt đối mỹ mãn . . . . . .

      Mịch Nhi lặng lẽ nghĩ tới những chuyện này, nhàng ra khỏi phòng tắm, phòng ngủ hình như vẫn giống như lúc rời , bóng đêm đen như mực, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt nhấp nháy của đèn ngủ đầu giường.

      chiếc giường khổng lồ đó bóng người lẳng lặng nằm, quả ngủ thiếp .

      Mịch Nhi thở ra hơi dài, nhón chân lên nhàng nhảy đến cạnh giường, rón rén bò lên giường.

      Đêm nay, lăn qua lăn lại hồi lâu, thân thể rất mệt mỏi, đúng lúc ngủ giấc nghỉ ngơi chút.

      suýt chút nữa quên, mình có thương tích trong người.

      Mịch Nhi nằm bên gối nhắm hai mắt lại, giống như phát số chuyện, khi toàn tâm chú ý vùi đầu vào chuyện khác hình như quên đau đớn của thân thể, đối với vết thương khả năng nhịn đau nâng cao hơn ——
      Last edited: 9/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :