1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 186: Uy hiếp

      Liên Tĩnh Bạch bước từng bước từ xa tới, gương mặt tuấn tú của tràn ngập tức giận, mỗi bước chân rơi xuống đất cũng nặng nề đến dọa người.

      Bữa tiệc sắp kết thúc, tranh thủ thời gian ra khỏi đại sảnh tìm Mịch Nhi, chuẩn bị lộ mặt tạm biệt khách khứa cùng . Có ai nghĩ đến, thế nhưng lại ở chỗ này nghe được lời khiến tức giận muốn điên!

      Cho dù vừa tới đến ngoài bìa rừng, cho dù chỉ gián đoạn nghe được mấy người phụ nữ này lớn tiếng rống giận với Mịch Nhi, nhưng từng chữ từng câu xấu chửi mắng Mịch Nhi kia, lòng sớm dâng lên sóng lớn!

      Rốt cuộc là ai, lại dám để Mịch Nhi vào mắt, lại dám ngậm máu phun người điên sủa trận như thế, lại dám khi dễ vợ của Liên Tĩnh Bạch như thế!

      Nười phụ nữ kia là nhà họ Thẩm? nhà họ Thẩm trả gấp trăm ngàn lần, chuẩn bị khiến Mịch Nhi đẹp mắt?

      Nhà họ Thẩm tính là gì, có gan vứt cái loại độ mồm đó , liền tha hồ chuẩn bị chào đón nhà họ Triển trả thù !

      Liên Tĩnh Bạch bước nhanh về phía trước, còn chưa tới kéo Mịch Nhi qua ngăn mấy người phụ nữ kia tấn công, lại bị tư thế quỷ dị mặt mũi kỳ lạ của ba thiếu nữ thoáng làm kinh sợ.

      Dù là thục nữ an tĩnh nữa, cũng thể bày ra tư thế khó khăn nhúc nhích chút nào như vậy, họ vừa rồi vừa duy trì tư thế này, vừa vô sỉ mắng chửi sao?

      Liên Tĩnh Bạch lại vội vàng nghiêng đầu nhìn Mịch Nhi, vừa nhìn thấy mặt vẫn cười lạnh, nghĩ đến thứ bột thuốc của , trong lòng cũng thoáng yên tâm, ba người này nhất định vẫn chưa chiếm được tiện nghi người Mịch Nhi, liền bị dùng thuốc rồi.

      Nhưng ba người này vậy mà có thể chọc cho Mịch Nhi ra tay đối phó họ, lại bị chính tai nghe được lời uy hiếp nhục mạ Mịch Nhi, họ có kết quả gì tốt!

      nhìn chằm chằm ba thiếu nữ hoàn toàn thể nhúc nhích, ghi nhớ từng cái tướng mạo, gia thế, công ty bối cảnh của các vào tim.

      "Đại tiểu thư nhà họ Thẩm, nhị thiên kim nhà họ Chu, con nhà họ Cung, hừ, chính là ba người các này ác độc la to lớn, uy hiếp mắng chửi vị hôn thê của tôi?" Mắt Liên Tĩnh Bạch nhìn xuống ba người, bóng dáng cao lớn khiến họ vô cùng áp lực, cố tình, giọng của lạnh lẽo và bén nhọn chất vấn: "Là ai Mịch Nhi là người phụ nữ ai dạy dỗ, là ai muốn để đẹp mắt? Các ngược lại đều là thiên kim quý tộc có lòng can đảm và hiểu biết, lặp lại lần nữa cho tôi nghe?”

      Ba người phụ nữ sớm sợ đến mặt còn chút máu, cho dù gương mặt tuấn tú của Liên Tĩnh Bạch mà họ từng ngày đêm mong nhớ, cũng thể khiến các vui mừng, lý trí của họ còn sống ngừng cảnh báo nguy hiểm, dự đoán vận mệnh bi thảm của các !

      Họ luôn diễu võ dương oai hoàn toàn e ngại bất kì ai, lần đầu tiên cảm nhận được sợ hĩa sâu vào linh hồn…

      Thân là thiên kim tiểu thư đại gia tộc, họ dĩ nhiên sợ chút nào mặc ý bàn luận truyền lại các bí mật nhà quyền thế, vừa rồi chuyện thân thế vị này tiểu thư Mịch Nhi này thậm tệ mặc dù bị nhân vật chính bắt gặp ngay tại chỗ, nhưng hoàn toàn đủ khiến họ cảm thấy sợ hãi.

      Người phụ nữ này có bối cảnh lên được mặt bàn như vậy, họ dũng cảm bất khuất bàn luận lại có thể thế nào!

      Thậm chí, ba người muốn tiến lên đánh Mịch Nhi cho hả giận, lòng muốn cho biết tay, họ cũng coi nó là chuyện gì lớn!

      Bây giờ tại góc tối người như vậy, hơn nữa chỉ là muốn khi dễ người phụ nữ có bối cảnh ngoại trừ dựa vào nhà họ Triển như vậy, họ còn lo cái gì!

      Xem Mịch Nhi như người phụ nữ đê tiện thấp kém lớn lên trong nghèo khó gia đình, lúc mới vào xã hội thượng lưu, nhất định chỉ biết nơm nớp lo sợ như bước băng mỏng, luôn luôn nhẫn nhịn nén giận mọi nơi, cho dù bị những thiên kim nhà giàu như họ có đánh mấy cái, nhất định có dũng khí làm ầm lên câu.

      Nhưng các nghĩ tới, Mịch Nhi lại là dã thú mang móng, khi họ chuẩn bị đánh hội đồng , thế nhưng lại to gan phản kích trả thù!

      Người phụ nữ này vậy mà dùng loại bột thuốc kỳ quái, cố định dáng vẻ động tác của các , còn dùng đủ loại lời uy hiếp họ, muốn hung hăng bêu xấu họ…..

      Nhưng tệ hơn chính là, Liên Tĩnh Bạch cố tình xuất lúc họ cãi lại mắng chửi !

      Khi họ bêu xấu xuất thân bối cảnh Mịch Nhi, vậy mà lại bị Liên Tĩnh Bạch bắt tại trận, chuyện như vậy ý nghĩa liền hoàn toàn khác nhau!

      nghe được họ len lén kể chuyện vị hôn thê của từng trải qua, bối cảnh thậm tệ của dâu mình được che giấu bị họ tiết lộ, lúc này chọc giận Liên Tĩnh Bạch cỡ nào!

      Nhà họ Triển tuyệt đối muốn tin tức con dâu trưởng tương lai thậm tệ như thế tuyên truyền khắp xã hội thượng lưu của thành phố K, vì giữ thể diện nhà họ Triển, làm sao Liên Tĩnh Bạch có thể bỏ qua cho họ!

      Chuyện nhất định bị khuếch trương giới hạn, thậm chí dính líu đến gia tộc của các

      chuyện , làm sao bây giờ thành câm rồi?” Mịch Nhi đưa mắt nhìn Liên Tĩnh Bạch cái, mặt vẫn chưa hồi phục chút nào, giận quá hoas cười tiếp tục trêu ba người này, “Các vừa tôi thế nào, bây giờ lại thêm người nghe, các rống tiếp ? Vừa rồi đến chỗ nào, hình như là gia tộc của các muốn đối phó tôi? Các chuẩn bị đối phó tôi thế nào hả……”

      “Mịch Nhi, em cần chấp nhặt với các tâ, cần để lời xằng bậy của các ta trong lòng…..” Liên tĩnh Bạch tiến lên kéo , an ủi Mịch Nhi gần như xù lông bùng nổ mới , “Ngoan, đừng nóng giận, chọc tức mình vẫn là đau lòng! Nếu như em thích những tình tiết kia, hay là tiếp ttucj đọc tiểu thuyết mạng , làm gì nhất định nghe ảo tưởng mình là nhân vật chính hư cấu lắm…..”

      “Tránh ra, ai cho đụng em đấy!” Mịch Nhi lạnh lùng đẩy Liên Tĩnh Bạch ra, ôm ngực hừ , “Hôm nay em cũng nghe chuyện rất nhiều đàn ông có mới nới cũ xưa, cái gì bây giờ trèo càng cao, về sau ngã càng đau, cái gì tạm thời thấy mới mẻ rất nhanh hết hạn….. Em dám hưởng thu sủng ái nữa, coi chừng bị người ta nguyền rủa giảm thọ!”

      “Mịch Nhi, em biết tuyệt đối …..” Liên Tĩnh Bạch ôm chặt lấy mịch Nhi tức giận kháng cự, ánh mắt lại hung hăng lăng trì ba người phụ nữ kia, “Các đến rốt cục gì với Mịch Nhi, chỉ mắng chửi uy hiếp ấy, lại còn nguyền rủa hôn nhân của chúng tôi, là to gan nha!”

      Ba người dưới ánh mắt hung ác như đao của Liên Tĩnh Bạch, toàn thân còn chút máu cảm thấy lạnh lẽo, nếu như phải họ bị bột thuốc “cố định thân thể”, giờ phút này nhất định chân mềm nhũ tê liệt ngã xuống mặt đất…..

      Liên Tĩnh Bạch tràn đầy lực áp bức uy hiếp, làm sao những tiểu thư ăn sung mặc sướng này có thể thừa nhận.
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 187: cho bọn họ biết

      "Liên -- Liên tổng, hôm nay chúng tôi sai rồi, chúng tôi có mắt tròng mạo phạm tiểu thư Mịch Nhi, những lời nên . . . . . ." Ngay khi bị nhìn gần, áo trắng đứng đầu ba người cũng lấy dũng khí, trong lòng run sợ mở miệng, giọng ta ngừng run rẩy bảo đảm , "Ngài yên tâm, về thân thế của tiểu thư Mịch Nhi, chúng tôi tuyệt đối đề cập đến nửa câu, biết chuyện này cũng dấu kín trong bụng! Liên tổng, nhà họ Triển muốn che giấu chuyện này, chúng tôi tuyệt đối truyền ra chút nào--"

      "Che giấu, nhà họ Triển có gì cần che giấu?" Liên Tĩnh Bạch càng nghe càng hỗn loạn, ra chỉ nghe được mấy câu cuối "Trả lại gấp trăm lần, muốn đẹp mặt", ra họ còn bàn về thân thế của Mịch Nhi?

      nguy hiểm nheo mắt lại, như đèn pha chiếu qua ba người, là ai biết được thân phận mà Mịch Nhi che giấu, biết là con của nhà họ Mục?

      "Hừ, đừng đánh giá cao thông minh của mấy người này, nếu như họ biết thân phận của em, nào dám đối với em như vậy!" Mịch Nhi liếc qua biết suy nghĩ của Liên Tĩnh Bạch, khách khí phủ quyết thay , mặt cười như cười, có chút hăng hái hỏi ba vị thiên kim, "Này, trong bữa tiệc đồn đại gì về tôi, nhất định còn có những phiên bản khác đúng ? Mới vừa mấy người thân thế là cha mẹ mất sau đó lưu lạc trong trốn phong trần, vậy có vì hy sinh cho cha mẹ mà ký khế ước hôn nhân hay ? tôi nghe xem. . . . ."

      Mặt Liên Tĩnh Bạch càng thêm trầm, mới vừa rồi cũng chỉ có thể coi là sấm chớp mưa rào, bây giờ, quả chính là mưa rào gió lốc tàn sát bừa bãi!

      hận đến cắn răng, khó trách Mịch Nhi lại tức giận như vậy, những thiên kim quý tộc bình thường tao nhã rụt rè, thế mà lại ra những lời này!

      chỉ vì tự do của Mịch Nhi, mới công khai gia thế của , nhưng đổi lấy lại là đám bụng dạ khó lường độc miệng tổn thương đến Mịch Nhi, tùy ý bịa đặt bối cảnh sau lưng , càng thể tha thứ khi dính líu đến người nhà !

      Liên Tĩnh Bạch gần như thể nhịn được muốn bóp cổ họ, phẫn hận trách cứ ba người : "Các -- các hổ con danh gia, làm cho ta mở rộng tầm mắt! Lời có tin đồn vô căn cứ mà lung tung vu oan người khác, đây là do nhà mấy người dạy sao! Cho dù tôi muốn cưới người phụ nữ bình thường, chẳng lẽ các có tư cách xen vào, có tư cách khinh bỉ sao! Huống chi, căn bản Mịch Nhi phải mang thân phận như mấy người đoán!"

      " lời như thế, người ta tin đâu --" Mịch Nhi vô tình phá vỡ cục diện của Liên Tĩnh Bạch, " biết gượng gạo , những lời này ai tin ! Thân phận của em, suy tính gì hết!"

      Khóe môi Mịch Nhi gợi lên nét cười lạnh, tùy tiện tiến lên bóp cằm áo xanh, ngón tay trắng thuần phác họa khóe môi ta, lạnh lùng nhắc nhở cho họ: "Người khiến các khâm phục khẩu phục sắp đến. . . . . . Biết bối cảnh thực của tôi, nhưng ngàn vạn lần được khóc lóc cầu xin tha thứ đó! Chúng ta đếm tới 20, người đó xuất . . . . . ."

      ", hai, ba. . . . . ."

      Còn đợi Mịch Nhi đếm tới mười, loạt tiếng bước chân truyền nhanh tới.

      "Chị? Chị ở đâu vậy?" Mục Cẩn vẫn còn trong thời kỳ đổi giọng mà khàn khàn truyền tới, "Chị gởi tin nhắn cho em tới đây làm gì, chị chốn ở chỗ nào vậy!"

      "A Cẩn, chúng tôi ở chỗ này!" Liên Tĩnh Bạch lên tiếng chỉ dẫn Mục Cẩn, khóe môi giương lên nụ cười.

      chỉ dùng cái chớp mắt biết kế sách của Mịch Nhi, ra báo cho Mục Cẩn đến đây, Mục Cẩn vừa có thể cùng chỉnh ba thiên kim này, có thể làm chứng dập nát lời đồn thân phận của , sớm chuẩn bị tất cả.

      Xem ra, cho dù chưa từng xuất , Mịch Nhi cũng chịu thua thiệt chút nào, dùng phương thức trực tiếp nhất đánh lên mặt những thiên kim danh gia này, làm cho họ tự ti mặc cảm!

      "A, Chị rể, hai người đều ở đây! Vậy còn gọi em tới làm gì! Em muốn làm kỳ đà cản mũi đâu. . . . . ." Mục Cẩn nghe tiếng chạy tới, cậu chào hỏi tiếng với Mịch Nhi và Liên Tĩnh Bạch, rồi kỳ lạ nhìn ba người kia, lời trong miệng ác độc phê bình: " Đây là thứ gì vậy, nhà họ Triển có pho tượng mới sao? Tại sao xấu như vậy, làm sao có thể cho người ta thấy!"

      Toàn thân ba vị thiếu nữ bị bất động, đến bây giờ toàn thân sớm tê ngứa, nhưng vừa thấy thiếu gia Mục Cẩn nhà học Mục tới, nghe cậu nhẫn tâm , tất cả bọn họ đều xấu hổ giận dữ.

      Bộ dạng mình bây giờ khó coi lại bị người ta nhìn thấy, mà cậu lại còn nhẫn tâm họ xấu xí!

      Mà phụ nữ trời sinh cái đẹp nên bị lời cậu tổn thương, nên cũng chú ý tới, xưng hô của Mục Cẩn đối với Mịch Nhi và Liên Tĩnh Bạch, tiếng "Chị và rể" này, người thông minh chắc chắn nghĩ ra tất cả mọi chuyện!

      Nhưng ba người tối nay lại là những kẻ thiếu não, nhắc nhở ràng như vẫy cũng làm cho họ hiểu chuyện, nhất định, họ bị đáp án công bố làm cho chấn động!

      "Dài dòng quá! Tại sao tới chậm như vậy, còn bắt chị chờ em! Về sau phải nhanh chút, đàn ông con trai phải làm việc nhanh nhẹn biết ! Dám để tâm tới việc của chị, là thiếu lễ nghĩa rồi! Hừ, lần sau tính sổ lượt với em, bây giờ có chuyện muốn em làm!" Mịch Nhi phải miễn cưỡng nhón chân lên vỗ đầu em trai, còn giống như khi còn bé răn dạy Mục Cẩn .

      Mục Cẩn bất đắc dĩ cầu xin tha thứ: "Em biết rồi. . . . . . Chị, cuối cùng là có chuyện gì khẩn cấp, trước tiên tới chính !"

      Cằm Mịch Nhi giương lên, tay chỉ ba pho tượng, vênh mặt hất hàm sai khiến ra lệnh em trai : "Ba người này cảm thấy rất hứng thú với ra thế của chị, thậm chí suy đoán rất nhiều rất nhiều phiên bản, A Cẩn, Em cho họ biết đáp án chính xác ! xem cuối cùng chị là ai, có quan hệ thế nào với em!"

      Đúng như Liên Tĩnh Bạch suy đoán, khi xuất trước mặt ba người báo cho Mục Cẩn chạy tới, muốn em trai chứng minh thân phận của mình, muốn đường đường chính chính bày ra bối cảnh cho mọi người biết! d/đ/l/q/đ-Mèo Hoang

      biết cha mẹ và người , mới quyết định tạm thời giấu diếm thân phận của , nhưng nếu như làm vậy đổi lấy ác niệm từ những người khác, để cho họ suy đoán thuận miệng bậy quá khứ của , tổn thương người nhà , tình nguyện ra thân phận, sau đó hung hăng đè chết bọn họ!
      Last edited: 9/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 188: đuổi theo em ấy

      quyết định muốn gả vào nhà họ Triển, đương nhiên phải đối mặt với rất nhiều người và chuyện của xã hội thượng lưu, vậy thân phận của là thiên kim nhà họ Mục có thể che giấu được bao lâu đây.

      Tuy nhiên che giấu những thứ này, có thể khiến sinh hoạt hàng ngày và công việc của giàm bớt rất nhiều phiền toái, mà cũng sợ người khác chú ý, sợ bất kì ánh mắt của ai!

      Cho dù thân phận của hoàn toàn lộ ra ngoài, cho dù vô số người cầm kính viễn vọng nhìn chằm chằm , cho dù mọi cử động của bị người chú ý, vẫn như cũ vứt bỏ sở thích của mình, thề phải dâng hiến tất cả có thể về y học!

      "A, các là dũng sĩ có gan khi dễ chị tôi nha!" Mục Cẩn chỉ cần mấy câu ít ỏi của Mịch Nhi liền chắp vá ra hơn nửa chuyện xảy ra, ra là, chị ấy gọi cậu tới đây, là bị loài giun dế mạo phạm thiên uy, muốn bảo cậu đỡ lưng cho . . . . . .

      Khuôn mặt non nớt của cậu u ám muốn mưa, màu đen như màu mực.

      Chị ruột của Mục Cẩn thế nhưng lại bị người ta khi dễ, đại tiểu thư nhà bọn họ thiên sủng vạn ái (vô cùng cưng chiều), thế nhưng lại bị người có mắt khi dễ đến cửa!

      Mục Cẩn nhìn kỹ ba người, lấy giọng châm chọc thở dài : "Ngay cả tôi bây giờ còn dám vô lễ với chị ấy chút nào, các là ăn tim hổ gan báo nha! biết chị tôi là bác sĩ đẳng cấp thế giới sao, tiện tay giết chết các khác biệt với nghiền chết con kiến! biết rể tôi cưng chiều chị ấy đến trình độ khiến người ta tức lộn ruột sao, nữ người hầu trước cắt đứt móng tay của chị ấy đầu thai 800 lần rồi!"

      Mục Cẩn nửa nửa giả khoa trương diễn lại, cậu khẽ nheo mắt lại, mặt lộ ra thành thục và trí tuệ hoàn toàn vượt qua mười sáu tuổi, mang theo dường loại xảo quyệt như hồ ly cười lạnh, nham hiểm hừ : "Các biết, vậy hãy để tôi long trọng giới thiệu với các chút! Mịch Nhi, chị của tôi, chị ruột cùng cha cùng mẹ, công chúa điện hạ duy nhất vĩnh viễn của nhà họ Mục, con dâu trưởng tương lai của nhà họ Triển, đây chính là đáp án chính xác, các đoán sao!"

      "Sao —— làm sao có thể ——" Ba người quả cò hết sức kinh ngạc hơn Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, làm sao có thể chứ, trong lòng họ sớm ngầm thừa nhận Mịch Nhi hề có gia thế bối cảnh, thậm chí thua xa xuất thân hùng hậu của Liên Tĩnh Bạch!

      phải quán bar, phải người tình hắc đạo, phải danh kỹ, thậm chí, giai cấp công nhân bình thường nhất cũng phải. . . . . .

      Cũng thể tưởng tượng được chính là ai quý tộc cấp cao, là thiên kim nhà quyền thế chân chính mà mọi người phải nhìn lên cao!

      Mịch Nhi lại là đại tiểu thư nhà họ Mục, cách nhau bức tường gắn bó thân thiếtvới nhà họ Triển, hô phong hoán vũ xã hội thượng lưu của thành phố K, là nhà họ Mục quản lý công ty Mộ Nguyệt và MOON đứng trong top 100 toàn thế giới!

      Tất cả mọi người đoán sai, sai quá trầm trọng, tất cả phiên bản tin đồn đều trái ngược với chân tướng, tiểu thư Mịch Nhi là ngôi sao trời, từ miệng họ thành nước bùn dưới nền đất. . . . . .

      Mà ba người họ lắm mồm xui xẻo gặp quỷ đụng vào họng súng có chết cũng xong, lựa lời mà bêu xấu thân phận của tiểu thư Mịch Nhi, hâm mộ ghen ghét mắng hôn nhân của như ý, còn mở miệng uy hiếp cho biết tay, đây tất cả mà , đều bị tiểu thư Mịch Nhi và Liên tổng nghe được rất ràng. . . . . .

      Lần này, các là thảm rồi. . . . . .

      "Chị, họ khi dễ chị thế nào, chúng ta khi dễ lại gấp trăm ngàn lần !" Mục Cẩn nhìn ba người phụ nữ như đánh thua gà trống này, ở bên xắn tay áo lên đề nghị.

      Tiểu ác ma trong lòng cậu như ngừng vỗ cánh muốn bay lượn, gen thuộc loại thiếu niên đùa dai rục rịch ngóc đầu dậy, cậu muốn hung hăng báo thù cho chị , ba người này khi dễ chính là chị ruột cậu muốn bảo vệ cả đời!

      "Tự em chơi , chị quản. . . . . ." Mịch Nhi sau khi công bố thân phận thấy ba vị thiếu nữ tuyệt vọng, trong lòng lại đột nhiên trở nên nhạt nhẽo, vỗ vai em trai, giọng bảo cậu, "Dạy dỗ cho các ấy chút là được rồi, dù sao, tất cả tin đồn cũng phải họ ba người là có thể bịa đặt ra ngoài. Thuốc chị hạ khoảng nửa tiếng sau mất hiệu lực, đến lúc đó họ trở về trạng thái tinh thần bình thường, mới có thể lan truyền thân phận của chị ra ngoài, em phải biết khi dễ đúng mực! Chị đây, tùy ý em."

      xong, Mịch Nhi liền yên lặng xoay người, cũng quay đầu lại.

      "Làm sao chị ấy lại mất hứng thú với chỉnh người rồi?" Mục Cẩn có chút cảm thấy khó hiểu, cậu càng khó hiểu hơn với thái độ của Mịch Nhi đối với Liên Tĩnh Bạch, đây đối với cặp tình nhân cùng nhau lúc xuất , mắt hai người dường như nhìn thấy được bất kỳ ai, nhưng Mịch Nhi rời rồi, tại sao cũng câu với Liên Tĩnh Bạch?

      Cậu khỏi mở miệng hỏi Liên Tĩnh Bạch si ngốc đứng đó: " rể tương lai, chị ấy rồi! phải nên tới, giúp chị ấy báo thù cho hả giận chứ?"

      " ấy. . . . . . ấy giận . . . . . ." Liên Tĩnh Bạch đau đầu sờ mi tâm, đối với cảm xúc của Mịch Nhi, hiểu rất .

      biết, giải quyết tốt tin đồn vô căn cứ, tuyên bố hết thân phận bối cảnh, giận người duy nhất chính là !

      Liên Tĩnh Bạch vỗ vai Mục cẩn, thở dài mà : " đuổi theo ấy, em tự chơi ."

      xong, cũng theo phương hướng Mịch Nhirời khỏi, bước nhanh chạy thẳng đến.

      "Họ đều rồi. . . . . ." Mục Cẩn vẫy tay tạm biệt Liên Tĩnh Bạch, cười lạnh xoay người, cậu bẻ nhánh cây, đâm ba người phụ nữ tuyệt vọng rơi nước mắt, lòng thuơng hương tiếc ngọc chút nào, bắt đầu hành động báo thù cho chị .

      "Này, các là nhà ai, tên gì? Tôi phải là ai cũng xuống tay, thân thể bối cảnh nhà các đủ tư cách để tôi khi dễ sao? ! Hỏi các là giữ thể diện cho các rồi, mau trả lời cho tôi. . . . . ."

      Bên kia, Mục Cẩn tinh thần dồi dào giống như ác ma, ngừng đe doạ uy hiếp ba thiếu nữ, mà bên này, Mịch Nhi lại yên lặng cúi đầu nhìn giày mình, bước chân ngừng nhanh.

      Như Liên Tĩnh Bạch suy đoán, bực tức rời , cũng vì tức giận Liên Tĩnh Bạch, chính là muốn đối mặt với nữa!

      rất có lý trí gặp chuyện biết phải tìm cầu nguyên nhân, ba người phụ nữ kia ghen tỵ ác liệt miệng lời ác độc ác vu oan , đây để khiến hết sức tức giận, nhưng khi ngoài mặt báo thù giải quyết xong, bây giờ ô trực tiếp nghĩ tới là vấn đề căn bản ở đâu.

      Liên Tĩnh Bạch, rất ràng, mình gặp được tình huống như thế, nguyên nhân quan trọng nhất tuyệt đối là vì Liên Tĩnh Bạch!

      Những người phụ nữ này đối với như vậy, đều do người đàn ông này sai! Nếu như họ phải mơ mộng thầm mến , làm sao có thể quản cưới chó hay mèo nào, quản là là dạng phụ nữ gì! Họ căm ghét bao nhiêu, nhiều lời hung ác, lời độc ác vu oan , thích Liên Tĩnh Bạch sâu đậm bấy nhiêu!
      Last edited: 9/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 189: Nóng nảy

      Hừ, những người phụ nữ này đạt được nguyện vọng gả cho Liên Tĩnh Bạch, cho nên mới vô cùng phẫn hận người chiếm cứ vị trí của họ, mới có suy đoán ác độc như vậy với , biết xấu hổ tổn thương !

      Họ muốn an ủi bản thân mà như vậy, nhưng mà cũng chỉ dùng những thứ này mà thôi miên mình!

      Chỉ là, những người phụ nữ này hoàn toàn dám trực tiếp tìm tới Triển gia khóc lóc kể lể, cho nên chỉ dám dùng lợi thế miệng lưỡi mắng . xuất thân thấp hèn, từng phóng đãng, ngụy trang vẻ ngoài bên trong đáng khinh, những thứ này đều xấu ..., lại thực có thể khiến họ cảm thấy thăng bằng?

      Nhưng tồi tệ nhất là, lời đồn đãi còn lan đến người nhà cha mẹ !

      Họ lại cha mẹ mất, nơi nương tựa, trực tiếp mắng chửi cha mẹ và A Cẩn, rằng người thân của còn đời!

      Điều này làm sao lại có thể nhịn nữa, những người phụ nữ kia bị ghen tỵ làm cho đầu óc choáng váng, lựa lời mà , nhất định trả lại họ đẹp mặt!

      Mà khi báo thù, suy xét toàn bộ, đều do cái người đàn ông hư hỏng trêu hoa ghẹo nguyệt, đều là lỗi của Liên Tĩnh Bạch, tất cả đều là lỗi của !

      cũng biết, bây giờ Liên Tĩnh Bạch so với năm năm trước càng có sức quyến rũ hấp dẫn người khác, năm đó chào gọi rất nhiều phụ nữ, tại, sau năm năm có ở đây, còn biết trêu chọc bao nhiêu khoản nợ phong lưu, làm hại bao nhiêu người. . . . .

      phải lòng chỉ có sao, đến bản thân cũng chủ động ngăn chặn, đàn ông chủ động, có lẽ thể chưa có cự tuyệt!

      Đối với phụ nữ đây là điều đáng giận hơn, mặc dù đàn ông " chủ động" , nhưng phụ nữ thấy tràn ngập hy vọng chủ động tiếp cận, đàn ông khi nóng khi lạnh chưa từng trả lời, họ vẫn bởi vì việc " cự tuyệt" mà chủ động, người trước hi sinh người sau tiếp bước nên thể nào hết hy vọng!

      Tối nay gặp phải ba người chỉ như hạt cát trong biển, nhất định là còn rải rác chân trời góc biển, nhiều kể xiết. . . . . .

      Mịch Nhi càng nghĩ càng tức giận, bản thân mình muốn hạnh phúc lập gia đình, hay là muốn gặp cảnh chịu tội, gả cho Liên Tĩnh Bạch, chẳng lẽ luôn phải đấu tranh với vô số tình địch hay sao!

      Bây giờ hoàn toàn cạnh tranh với bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối thể luôn luôn dư sức chiến đấu, người có khi sẩy tay, nắm chắc mất hạnh phúc cả đời. . . . . .

      Nghĩ tới những thứ này, hoàn toàn còn quan tâm tới Liên Tĩnh Bạch vẫn đuổi theo sau lưng , giận dữ mặc kệ đường , chỉ theo bản năng thẳng về phía trước, đến phương hướng cũng phân biệt, nhìn thấy đường liền qua.

      Liên Tĩnh Bạch vẫn còn theo sát sau lưng Mịch Nhi, vẫn duy trì cự ly năm bước an toàn, cũng nhanh bước cũng chậm cước, men theo tốc độ của , ngờ cứ bước tiếp.

      Dọc theo đường , có vài lần muốn lên tiếng gọi Mịch Nhi lại, nhưng há miệng, cuối cùng vẫn giữ vững im lặng, chỉ tiếp tục theo sau lưng Mịch Nhi.

      vô cùng hiểu , Mịch Nhi vô cùng tức giận nhưng được hả giận, mất khống chế giống như mèo hoang, nóng nảy nổi điên, bắt được người nào cào người đó, ngay cả cũng có kết quả tốt.

      đại khái có thể đoán ra nguyên nhân lần này Mịch Nhi tức giận như thế, ba người phụ nữ kiêu căng kia chỉ là , còn nguyên nhân khác, mấu chốt ở người .

      Suy nghĩ của Mịch Nhi vô cùng kinh khủng, khi áp dụng nghiên cứu y học vào sinh hoạt hàng ngày, như vậy biến thành nhà thám tử giỏi nhất, có thể điều tra được hết mọi nguyên nhân hậu quả, ngọn nguồn của kiện.

      Mà bây giờ, hiển nhiên đem chuyện này dính líu lên người , trách trêu chọc hoa đào, giận trêu chọc đống giai nhân mỹ nữ. . . . . .

      Giống như ba người phụ nữ danh gia này đối với Mịch Nhi, cũng cảm thấy giật mình kinh ngạc, trước kia họ đều dè dặt lễ độ cũng dám liều lĩnh, tại sao khi đính hôn lại bộc phát oán hận lớn như vậy. . . . . .

      Nhưng làm việc luôn giữ mình trong sạch đến cực hạn, đối với những người phụ nữ có ý tiếp cận đều cho sắc mặt đổi, đối với bất kỳ người nào tỏ tình cũng cự tuyệt tiếng, chưa bao giờ có lỗi bên ngoài với .

      Về phần tất cả những người có lòng ngưỡng mộ đều để tâm, phải làm thế nào? thể lúc nào cũng chỉ vào họ mình thích họ mong họ hết hy vọng, chuyện này thực rất thiếu lễ độ, tự mình đa tình. làm như thấy, ai có thể nghĩ đến bọn có có thể bộc phát bão táp sau lưng . . . . . .

      Cho nên, Mịch Nhi tức giận cho tội danh oan uổng, cần giải thích chống án, cần để cho Mịch Nhi biết giận chó đánh mèo vô tội.

      Nhưng bây giờ lại chui vào ngõ cụt nổi nóng, tại tức giận phát điên, như vậy bất kể là ai, cũng muốn mình đạp mìn chặn đầu họng súng, nên chủ động trêu chọc con báo sắp xù lông.

      Vì vậy, vẫn giống như bây giờ lẳng lặng theo sau lưng , đợi thoáng hết giận, qua giải thích cho , trấn an tâm tình của !

      Liên Tĩnh Bạch nhàng buông lỏng cà vạt, quyết định cùng Mịch Nhi đánh trận lâu dài, bữa tiệc kết thúc chia tay tân khách, chính xác là dâu và chú rể mất tích chút cũng sao, dù sao, chủ nhân nhà họ Triển là cha mẹ đều ở đây, đủ để chống đỡ trong mọi trường hợp!

      đường , đường yên tĩnh, Liên Tĩnh Bạch theo sau lưng Mịch Nhi, cùng qua sân cỏ mềm mại, qua rừng rậm tươi tốt, qua đường đá thú vị, từ từ, hai người tới thang đá vây quanh ngọn núi.

      Liên Tĩnh Bạch cúi đầu nhìn xem thời gian, Mịch Nhi vô ý thức nóng nảy gần 20 phút rồi, lần này đúng là rất tức giận, thế nhưng có thể có thể lực tốt suốt như vậy, trình độ tức giận có thẻ phá vỡ kỷ lục, lát nữa muốn an ủi phải thế nào mới có thể khiến hài lòng được đây?

      Nhưng khi Liên Tĩnh Bạch ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thấy Mịch Nhi nhấc chân leo lên thang , lông mày nhíu lại, mặt đen lại.

      "Mịch Nhi!" Liên Tĩnh Bạch gọi to tiếng, cuối cùng nhanh chóng leo lên thang , xông về phía trước, nắm lấy tay Mịch Nhi, nghiêm mặt răn dạy , "Em có chú ý tới thân thể mình sao! Lại còn dám leo lên bậc thang, cũng nhìn xem nó có thể khiến em bị thương! Dù tức giận cũng thể cậy mạnh như vậy, cho phép em cử động nữa!"
      Last edited: 9/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 190: Ngu ngốc!

      " tránh ra!" Mịch Nhi ngừng đẩy , kháng cự cái ôm của , " bậy cái gì, thân thể của em rất tốt, mới cần lo!"

      "Rất tốt? Em xác định rất tốt sao? !" Mi tâm Liên Tĩnh Bạch nhíu chặt, ngón tay gắt gao siết chặt cơ thể Mịch Nhi, để cử động nhúc nhích chút nào.

      trực tiếp cởi áo vest âu phục của mình ra, thương tiếc chút nào lấy âu phục thiết kế thủ công đắt giá trải thềm đá, sau đó kéo Mịch Nhi ngồi lên âu phục.

      "Này, muốn làm gì!" Mịch Nhi vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, tính khí trẻ con chịu nghe lời ngồi xuống.

      "Đừng động!" Liên Tĩnh Bạch cứng rắn đè thân thể giãy giụa của lại, lấy chân trái của Mịch Nhi đặt đầu gối mình, sau đó đưa tay cởi giày cao gót của .

      Chiếc giày xinh đẹp màu vàng kim chói mắt bị tùy ý vứt bên, Liên Tĩnh Bạch giống như cầm viên trân châu, giữ bàn chân như ngọc của Mịch Nhi trong lòng bàn tay, miệng hít vào ngụm khí lạnh.

      đau lòng nhìn ngón chân , ở ngón cái bàn chân trái trắng như ngọc, bỗng xuất vết phồng rộp trong suốt sưng to lên, mà bên cạnh da chảy máu!

      vừa chú ý tới động tác Mịch Nhi leo lên bậc thang là lạ tự nhiên! Thời điểm chân rơi xuống đất, liền bất giác kiễng chân trái lên, sau đó mới ý thức được, có thể bị thương do giày cọ sát vào chân!

      Chân trái Mịch Nhi bị thương còn nghiêm trọng hơn nghĩ, nhất định chịu loại đau đớn này thời gian dài, lại còn dùng bàn chân bị thương này liên tục bước leo lên bậc thang. . . . . .

      Đáng chết, làm sao quên mất chuyện mang giày cao gót đường Bạo Tẩu nóng nảy bước !

      Gần đây Mịch Nhi thích mang giày quá cao, vì tạo hình hôm nay, mới có thể mang đôi giày cao gót cao 8cm. Mặc dù trước đó xác nhận qua giày rất tốt có vấn đề, nhưng đứng ở bữa tiệc hai đến ba giờ!

      Mịch Nhi vô cùng mệt mỏi, lại kịch liệt nhanh như vậy, tại sao có chút lo lắng nào! (((Hàn Băng Tâm di^~da`le^qu!do^)))

      lại cứ các con đường gập ghềnh uốn lượn, đêm tối luôn dễ thấy đường, cho dù mang giày cao gót cũng sớm nên nhắc có thể bị thương!

      Nhưng là, mãi đến khi Mịch Nhi bị thương do cọ xát vào chân, mới nghĩ đến việc này, điều này quá trễ rồi!

      Chút vết thương chân này, đối với người bình thường hoàn toàn đáng đến, nhưng chúng nó người Mịch Nhi cảm giác đau tăng gấp đôi, hoàn toàn có cách nào chịu được đau đớn thể chất, hẳn là rất đau. . . . . .

      "Đau ?" Lòng Liên Tĩnh Bạch ngừng tự trách mình, thương nhàng lau vết máu ngón chân , cầm lòng bàn chân của dám động cái, "Mịch Nhi, em cần gấp gáp, vết thương kia có phải muốn để dì Tố tới chữa trị , có phải em rất đau ?"

      "A —— a. . . . . ." Mãi đến khi Liên Tĩnh Bạch tay đụng phải miệng vết thương, Mịch Nhi mới giật mình tỉnh ngộ từ tức giận, thân thể phản xạ có điều kiện tự nhiên phát ra thanh đau đớn khó nhịn, xô cúi đầu, lúc này mới phát chân mình bị thương!

      Mắt Mịch Nhi mảnh mờ mịt, chân mình từ lúc nào cọ sát ra vết phồng nước, tại sao chính cũng biết gì?

      Vừa rồi lòng toàn lửa giận, chẳng lẽ những tức giận kia vậy mà ngăn thần kinh nhạy cảm với cảm giác đau, khiến có chú ý gì tới vết thương ở ngón chân sao?

      "Đau quá. . . . . ." Khóe miệng Mịch Nhi cũng đau đến co lại, khi ý thức được cơ thể bị thương, vừa mới quên bị thương dường như lần toàn bộ đánh tới, đôi mày thanh tú của nhíu lại kiểm tra vết phồng nước chân, líu ríu , "Đây là bộ phận bị cọ sát lâu dài mà dẫn tới tổ chức tế bào rạn nứt, huyết thanh tích tụ thành vết phồng rộp. . . . . ."

      "Như vậy có nghiêm trọng , có hậu quả tốt gì ?" Liên Tĩnh Bạch lo lắng hỏi đến cùng, "Cơ thể có thể chịu đựng cảm giác đau này ? Mịch Nhi, em đừng cậy mạnh nữa, chịu nổi nhất định phải cho biết!"

      "Uhm, có việc gì. . . . . ." Mịch Nhi cau mày, nhịn đau lắc đầu cái, nghiêm túc quan sát vết phồng rộp trả lời, "Trở về khử trùng sạch , sau đó đẩy vết phồng rộp ra, bôi chút thuốc lên là được rồi. . . . . . phải chuyện gì lớn ——"

      "Vậy chúng ta mau trở về!" Liên Tĩnh Bạch lập tức , "Cẩn thận nhiễm trùng, chúng ta thôi!"

      "A." Mịch Nhi đưa tay muốn cầm giày lên, cũng muốn lập tức trở về nhà bôi thuốc, ngón chân đau đớn là khó chịu!

      "Em còn có thể mang giày sao?" Liên Tĩnh Bạch vội vàng đoạt giày , chân bị giày cọ xát rồi, làm sao có thể tiếp tục mang đôi giày này nữa! Dieen~daan`lee^quyy!doo^n

      Vết thương chân tuyệt đối thích hợp chưa qua xử lý cứ như vậy mang giày, mặc dù Mịch Nhi là bác sĩ, nhưng tại sao có thể lại phạm sai lầm!

      "Ngu ngốc! Chân bị thương làm sao mang giày được!" Liên Tĩnh Bạch xoay người bước xuống vài bậc thang, khom người xuống trước mặt Mịch Nhi, : " cần lo chuyện giày, cõng em về!"

      "A. . . . . ." Mịch Nhi có chút sững sờ nhìn Liên Tĩnh Bạch cúi người đưa lưng về phía mình, cảm giác được, cảnh tượng này hình như rất quen thuộc. . . . . .

      "Mau lên đây!" Liên Tĩnh Bạch lo lắng quay mặt sang, thúc giục, "Chúng ta nhanh chút về nhà bôi thuốc!"

      "Ô. . . . . ." Lúc này Mịch Nhi mới nghiêng người về phía trước, từ từ bò lên vai .

      Đôi tay vòng chắc cổ , gương mặt kề sát bên tai , cảm giác toàn tâm dựa sát vào nhau của , thế nhưng lại khiến cảm thấy vô cùng an toàn, là trọn đời vững vàng hoàn toàn dựa vào nhau.

      Mịch Nhi nằm sấp lưng Liên Tĩnh Bạch, lúc này mới vững vàng đứng dậy, lại dùng tay bảo vệ thân thể của , mới bắt đầu vững vàng xuống bậc thang.

      Bước chân vừa nhanh mà ổn định, cẩn thận vội vàng trở về đường cũ.

      Mịch Nhi mệt mỏi nằm lưng Liên Tĩnh Bạch, mặc dù bậc bậc xuống cầu thang, nhưng nằm lại vô cùng bình tĩnh, giống như hải đảo được bến cảng bảo vệ, hưởng thụ an toàn vô tận.

      "Thân thể cảm thấy khá hơn chút nào chưa?" Liên Tĩnh Bạch vừa bước nhanh, vừa lo lắng ngừng hỏi , "Làm sao có thể bảo vệ mình như vậy, cuối cùng lại bị thương. . . . . ."

      Mịch Nhi mở trừng hai mắt, nghe liên tục ngừng, chợt nhớ tới mình vừa rồi bị cắt ngang cảm xúc.

      Làm sao mình bị thương, còn phải lỗi của Liên Tĩnh Bạch sao! Đều tại chọc giận , mới có thể loạn khắp nơi cọ xát làm chân bị thương!

      "Hả? Mịch Nhi, sao em gì?" Liên Tĩnh Bạch vẫn dụ dỗ Mịch Nhi phân tán lực chú ý của , nhưng cũng nghe được lưng đáp lại, có chút lo lắng hỏi, "Có phải chân rất đau ? Em còn có thể chuyện ?"
      Last edited: 9/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :