Chương 170: Đêm dài lắm mộng
"Em nào có, em cũng rất hiểu chuyện mà. . . . . ." Mịch Nhi cau mày xoa xoa lỗ tai, giọng lầm bầm .
Mặc dù trong miệng bẻ lại, nhưng ánh mắt hoàn toàn dám nhìn thẳng vào Liên Tĩnh Bạch, biết, thẳng thừng ra tất cả tính cách và khuyết điểm của , cũng quan tâm bất chấp tất cả làm theo ý mình.
Nếu như nhất định đánh giá cụ thể, so lới Liên Tranh khéo léo dễ dàng làm cho người ta yên lòng hơn, trừ phương diện y học, đều khiến người ta hoàn toàn thể tin tưởng. . . . . .
" chỉ hi vọng đến khi con chúng ta xuất , lúc đó em mới bắt đầu hiểu chuyện !" Liên Tĩnh Bạch lắc đầu thở dài , " còn muốn ở trong tương lai có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ con , nhưng mà có lẽ đến khi con chúng ta trưởng thành em cũng thay đổi được? Tất cả kinh nghiệm quá khứ cho biết, chỉ có thể an tâm hoàn toàn bảo vệ đối tượng trước mắt, mới có thể vùi đầu thương cùng che chở em, em có biết, nghĩa của ý này là thế nào . . . . . ."
"Cái . . . . . . Cái gì?" Mịch Nhi theo lời hỏi tiếp, bộ não vẫn ngừng tự hỏi, chẳng lẽ mình quá tùy ý làm liều sao? Đến sau này con cũng hiểu chuyện tri kỷ hơn . . . . . .
"Lời vừa chính là buồn lo vô cớ!" Liên Tĩnh Bạch nâng mặt Mịch Nhi lên, nhìn thẳng vào đôi mắt , gằn từng chữ nghiêm túc , "Mịch Nhi, có mình em khiến lòng lo lắng đủ rồi, khi đến 100 tuổi, chuyện kích thích gì cũng thể tiếp tục làm trước, thể nào có năng lực quan tâm người khác nhiều hơn giây, như vậy, em có thể hoàn toàn yên tâm chứ? !"
Mịch Nhi nghe những lời Liên Tĩnh Bạch giống như trách móc than phiền, trong lòng cảm thấy mảnh ngọt ngào, biết ghét bỏ thành gánh nặng, cũng phải muốn mượn lấy việc này để học được sửa chữa khuyết điểm.
chỉ là muốn , trong tương lai sau này, đều cần thay đổi chút nào, cho dù vẫn như cũ hay vẫn giống như bây giờ tùy hứng qua loa làm chuyện sai trái, đều có quan tâm bảo vệ, có dựa vào để khắc phục hậu quả.
Mà cái kỳ hạn hứa hẹn này, mãi mãi cho đến khi bọn họ sống quãng đời còn lại trăm tuổi.
" xin lỗi. . . . . . Tiểu Bạch, em nên suy nghĩ lung tung." Có lẽ Liên Tĩnh Bạch đưa ra cam kết thành khẩn động lòng người như vậy, nhất thời Mịch Nhi cảm thấy bụng dạ hẹp hòi cố ý gây loạn, lập tức hạ giọng xin lỗi, "Em nên hoài nghi , về sau, em cũng những lời này! Chúng ta ai cũng phản bội, chúng ta chỉ biết có hôn nhân hạnh phúc nhất hoàn mỹ nhất, trước khi chúng ta sống đến 100 tuổi, bất luận là ai cũng thể nghi ngờ!"
"Đứa ngốc!" Liên Tĩnh Bạch trìu mến véo chóp mũi , buồn cười , "Mịch Nhi tiểu thư, bây giờ em hiểu rồi chứ, như vậy có thể tiếp tục chưa?"
" chứ, chúng ta về nhà!" Mịch Nhi thân mật khoác lấy tay Liên Tĩnh Bạch, ngẩng đầu tự tin bước về phía trước.
tốt, bất luận có lo lắng phức tạp gì, cũng có thể trực tiếp hỏi như vậy, có gì mà làm được, có thể dùng tất cả lời lẽ để trấn an lòng , dùng tất cả hành động chu đáo bỏ nghi ngờ cho .
Có người hoàn mỹ như vậy, có vị hôn phu săn sóc như vậy, người chồng cưng chìu như vậy, đối với hôn nhân còn có gì sợ!
Liên Tĩnh Bạch nhàng nắm tay , bây giờ trong lòng suy tính vấn đề khác, vừa mới hoàn toàn loại bỏ lo lắng xuất người thứ ba trong hôn nhân, nhưng mà, lời của có cách nào khiến cho Mịch Nhi bao giờ nghĩ lung tung nữa. . . . . .
vừa tiếp tục về phía trước, vừa lo lắng bệnh sợ hãi trước khi kết hôn của , chuyện cầu hôn còn chưa có qua ngày, thậm chí sắp xếp kết hôn còn chưa có thương lượng, Mịch Nhi bắt đầu lo lắng các loại khả năng xảy ra trong tương lai, như vậy tới khi hôn lễ chính thức, có thể khiến mình hoảng sợ bao nhiêu, sinh ra bao nhiêu hoài nghi và lo lắng!
Mới vừa rồi mới chỉ là lo sợ ngoại tình trong hôn nhân, nhưng nếu như chờ đợi hôn lễ khá dài, cảm thấy Mịch Nhi đem tất cả những điều có thể xảy ra trong cuộc hôn nhân suy nghĩ sâu xa lần!
Mẹ chồng nàng dâu bất hòa, mâu thuẫn việc đó, chuẩn bị mang thai, thời gian nguy hiểm khi mang thai, đứa bé khỏe mạnh, dạy dỗ đứa bé. . . . . .
Những thứ buồn cười thú vị này, sụ nghiên cứu từng cái rồi sợ hãi phen, nếu như càng nghĩ càng tan vỡ, thậm chí còn mở rộng vấn đề nguy hiểm, khiến càng kinh sợ mà muốn đào hôn kết hôn nữa, dâu tới tay lại chạy mất, vậy thể làm gì im lặng hỏi trời xanh khóc đến chết!
Cho nên, liên quan tới Mịch Nhi, nhất định phải giải quyết dứt khoát, đem chuyện hôn lễ mau sớm xử lý, thể để có thời gian suy nghĩ lo lắng!
"Mịch Nhi, nếu chúng ta chuẩn bị muốn kết hôn, như vậy, bằng liền sớm quyết định nhanh !" Liên Tĩnh Bạch đột nhiên , "Vừa lúc, ngày nghỉ của còn có mấy ngày, thừa dịp khó được ở , chúng ta trọn ngày trong tuần, cử hành nghi thức đính hôn trước !"
"Đính. . . . . . Đính hôn?" Mịch Nhi bị tin tức bỗng nhiên quyết định làm cho sững sờ, "Trong vòng tuần cử hành lễ?"
muốn chết chân, mới vừa rồi còn vui mừng đắm chìm trong vấn đề suy nghĩ thông suốt, nhưng Liên Tĩnh Bạch lại thình lình ra thời gian đính hôn, đề tài dời quá nhanh, não có chút mắc kẹt thể chuyển động.
"Đúng vậy, để tránh đêm dài lắm mộng, trong vòng vài ngày chúng ta cử hành nghi lễ đính hôn, mau chóng tuyên bố bên ngoài chúng ta quyết định kết hôn, cùng mọi người chia sẻ hạnh phúc của chúng ta, đây phải là rất tốt sao?"
"Trong mấy ngày này? Tuyên bố kết hôn?" Mịch Nhi nhắc lại lời của , chợt, như con cá bị vớt lên nhảy dựng, to tiếng : " có lầm hay , mấy ngày này đính hôn, phải giỡn với em chứ!"
Thực ra là có nghĩ tới đồng ý lời cầu hôn của Liên Tĩnh Bạch, đây là chuyện hoàn toàn nằm ngoài ý muốn, tại sắp xếp thời gian đính hộn vào vài ngày sau, hoàn toàn thể tiếp nhận!
"Đây là chuyện có thể đùa ư, rất nghiêm túc!" Não Liên Tĩnh Bạch bắt đầu vận chuyển với tốc độ cao xắp xếp công việc cho lễ đính hôn, "TRước hết chúng ta định ra ngày rồi thông báo cha mẹ hai bên, sau đó phát thiệp mời cho bạn bè, nhất định thiệp mời phải thiết kế đặc biệt, chuyện này giao cho phòng thiết kế FL là được. . . . . . Địa điểm dạ tiệc, hay là ở nhà họ Triển là được, có vẻ trang trọng có địa vị, nhất định đại sảnh bố trí lần nữa, dạ tiệc là tiệc đứng , mời đầu bếp của Tiên Khách Lai về đến đây nấu ăn. . . .
Last edited by a moderator: 22/3/16