Chương 144: Hoang mang
Cổ họng Mịch Nhi bị bàn tay Liên Tĩnh Bạch giữ chặt, phản xạ có điều kiện liền bắt đầu giãy giụa, ngẩng đầu lên sững sờ nhìn , sau khi ban đầu bị choáng ngợp, não liền tiêu hóa những lời .
Trong nháy mắt, chợt bừng tỉnh hiểu ra.
Khổ sở, kinh ngạc, hoang mang, đành lòng, tất cả vẻ phức tạp bao phủ đôi mắt , mặt có trắng bệch.
Vội vàng đưa tay che vòng tai trái lại, Mịch Nhi cắn môi thầm kêu lên: " Tiểu Bạch. . . . . ."
"Mịch Nhi, , rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao vẫn chịu cho . . . . . ." Tay trái Liên Tĩnh Bạch hơi buông lỏng cổ Mịch Nhi, giữ lại cho đường sống đủ để chuyện, ** quá mức.
Bàn tay khác của lại kiên định kéo tay thon muốn che giấu vòng tai của Mịch Nhi, cách nào chịu đựng được chạm vào hài cốt của người đó, cho dù tro cốt bị chế thành kim cương lộng lẫy, cũng cách nào che giấu về phần cơ thể người khác này!
" đừng tức giận. . . . . ." Mịch Nhi kinh loạn lắc đầu, đôi mắt màu tím của bắt đầu nổi lên nước mắt, ngón tay cách nào che giấu vòng tai, liền vươn hai tay về trước, vuốt ve mặt Liên Tĩnh Bạch, năn nỉ , " Tiểu Bạch, phải như nghĩ, đừng tức giận ——"
Chỉ là nhìn , cũng có thể cảm nhận được loại lửa giận sấm vang chớp giật đó, lần này, Tiểu Bạch của tức giận!
Mịch Nhi gắt gao cắn môi, trong lòng cực kỳ hận mình sơ suất, hoàn mỹ gạt lâu như thế, vẫn để cho nhìn thấy vòng tai tại, làm sao hôm nay lại hoàn toàn mất phòng bị, tất cả đều bại lộ!
sớm biết chỉ cần Liên Tĩnh Bạch nghiêm túc quan sát vòng tai, thay đổi của nó nhất định bị phát , hiểu như lòng bàn tay, bất kỳ chút thay đổi cũng thoát khỏi mắt , huống chi là vòng tai hình khóa có ý nghĩa đặc biệt này!
cũng sớm biết xảy ra tình huống tại, Tiểu Bạch tức giận, gợi lên tất cả nghi ngờ, cho nên vốn định gạt , đợi đến thời cơ thích hợp chủ động cho biết tất cả.
Nhưng bây giờ, thế nhưng lại phát chuyện này trước, kích nổ tất cả lửa giận, mất khống chế bắt đầu chất vấn bắt đầu bức cung, hề lưu tình chút nào. . . . . .
Nhưng tất cả về quá khứ, tại còn chưa có chuẩn bị tâm lý tốt, vẫn có cách nào vạch trần vết sẹo trong kí ức, định hết với . . . . . .
" tức giận. . . . . ." Môi Liên Tĩnh Bạch in lên bàn tay , khóe môi cười hề có nhiệt độ, miệng phun ra lời vô cùng lạnh giá, "Em chuyện phải như nghĩ, đó là thứ gì? Là nhớ lầm đưa cho em vòng tai khảm nạm châu báu, chúng nó vốn là màu xanh lam? Còn là màu xanh của kim cương phải dùng tro cốt luyện thành, là em muốn cảm giác mới mẻ thay những đá quý khác vào? Hay là người chết đó có quan hệ với em, em tùy tiện tìm mấy khối kim cương tro cốt, luôn đeo bên người?"
" Tiểu Bạch. . . . . ." Mịch Nhi bị lời làm cho xấu hổ vô cùng, nhìn tràn đầy đùa cợt nhìn thấu nội tâm , có cách nào phủ nhận, trái lương tâm như vậy.
Lòng còn chút ý nghĩ muốn gạt , phủ nhận là vô ích, cho tới bây giờ cũng có cách nào nghiêm túc dối trước mặt Liên Tĩnh Bạch, chưa bao giờ về mặt đại làm bộ diễn trò, cho nên, mới tránh né quá khứ, mà lập chút lý do lừa gạt . . . . . .
trực tiếp khẳng định đá quý vòng tai thay đổi, khẳng định tại khảm phía là kim cương tro cốt, khẳng định tro cốt nhất định là người có quan hệ thân thiết với , cũng phủ nhận , lừa gạt đó là phải.
Cho dù bác bỏ , lên tiếng dối thừa nhận, cũng thể thuyết phục .
Người nhà họ Triển trời sinh đều là người làm nghệ thuật, xuất sắc nhất là Tiểu Bạch tinh thông tất cả lĩnh vực thiết kế, trong lòng cho là , giờ phút này nhất định tin vào mắt mình tự mình phán quyết, mà phải mấy câu đơn giản của ——
"Mịch Nhi, tại sao em gì?"
Mắt Liên Tĩnh Bạch tràn ngập thất vọng, hi vọng Mịch Nhi có thể hết sức thoải mái phủ nhận, nhìn nhầm rồi, vòng tai tuyệt đối phải tro cốt của người khác chế thành kim cương, như vậy, có thể quét sạch toàn bộ lửa giận và tức giận, có thể chặt đứt tất cả nghi ngờ và lo lắng. . . . . .
Nhưng im lặng lên tiếng, dùng im lặng để trả lời , trung thực có dối, thừa nhận phỏng đoán của là đúng.
Ánh mắt mình tinh chuẩn và chính xác, nhưng chỉ là mặt Liên Tĩnh Bạch càng thêm u ám.
Tại sao chứ, tại sao phải kỷ niệm người chết theo phương thức này, muốn vĩnh viễn cất giấu đồ vật khi người kia còn sống để lại, còn sợ nhìn thấy ——
cứ mực giấu giếm chuyện này như vậy, đến bây giờ cũng định cho biết, cho dù bây giờ bị phát , cũng mở miệng giải thích, có trước tiên loại bỏ hoài nghi trong lòng !
Liên Tĩnh Bạch vươn bàn tay to lạnh lẽo ra, nâng gương mặt mềm mại của Mịch Nhi, nhàng lau vệt nước mắt mặt , nhìn thẳng mắt hỏi: " cho biết, người kia là nam hay nữ, qua đời bao lâu, trước kia có quan hệ như thế nào với em?"
Lòng Liên Tĩnh Bạch dâng lên cầu khẩn bé, hy vọng cỡ nào lời Mịch Nhi có thể khiến an tâm thoải mái.
người kia là , là bạn tốt quen trong năm năm này, là vì kỷ niệm tình bạn, mới lưu giữ tro cốt bên người. . . . . .
Đây là lời duy nhất tại có thể an ủi , có thể nghĩ tới tốt nhất, chỉ có như vậy, mới có thể thu hồi lý trí, đến nỗi phát điên ——
"Đó. . . . . . Đó là con trai. . . . . ."
Mịch Nhi nhàng phun ra lời lại thoáng chốc đánh nát lừa mình dối người, đôi mắt màu tím kia nhìn thẳng vào có chút lừa gạt.
Câu trả lời của là chân , cho dù, nó chọc giận đến người , cũng có cách nào giả dối.
Liên Tĩnh Bạch nhìn thấy đôi môi đỏ hồng mê người khẽ run, chỉ là ra mấy chữ đơn giản, khiến toàn thân cứng lại.
" người con trai?" Giọng Liên Tĩnh Bạch khàn khàn, thái độ của nguy hiểm đến cực hạn, hung hăng bóp chặt tay Mịch Nhi cách nào khống chế, "Em đó là người con trai ——"
thể tha thứ trong thế giới của Mịch Nhi xuất qua người con trai khác, hơn nữa còn là người con trai chết!
càng thể chịu được người con trai kia đối với Mịch Nhi mà đặc biệt như thế, đặc biệt đến nỗi muốn giữ tro cốt người kia, bỏ tín vật đính ước đưa cho !
Chương 145: Hiểu lầm
" ra, ra là như vậy sao --"
Ngón tay Liên Tĩnh Bạch run rẩy, chuyện bất hạnh nhất, xảy ra, ở trong lòng Mịch Nhi, chính xác có người đàn ông qua đời.
Cùng người chết tranh chấp, đây là công bằng, cho dù là , cũng thấy được mình nhất định có phần thắng, xác định là mình có thể hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc về người đàn ông chết.
Người chết vi đại, người hiền lành chủ động quên khuyết điểm của người chết, chỉ nhớ những ưu điểm tốt, đây chính là điều mà người sống hoàn toàn có biện pháp so sánh, miễn là còn sống, phạm sai lầm, nhưng chết cũng có loại vấn đề này. . . . . .
Người đàn ông chết vĩnh viễn ở trong lòng của Mịch Nhi, chủ động đấu tranh cùng mình cãi lại, nhưng người chết chính là người thắng lợi lớn nhất!
Liên Tĩnh Bạch sợ hãi, trước kia Mịch Nhi qua trong mấy năm nay cự tuyệt mọi người, cũng tin, tin tưởng Mịch Nhi tuyệt đối có phát triển tình cảm với người nào khác, nhưng vì cái gì lại có nghĩ tới, trong bao nhiêu người đàn ông có người lại chủ động lao vào biển lửa, cũng có hoài nghi thậm chí có người dùng cái chết, để Mịch Nhi thể ghi nhớ được!
Cái chết của người đàn ông đó hiển nhiên là thành công, sau khi qua đời có thể dành lấy chỗ trong lòng Mịch Nhi, được cất kỹ mang theo người --
" phải vậy, phải như tưởng tượng đâu! Tiểu Bạch, -- bình tĩnh chút!" Mịch Nhi nhìn Liên Tĩnh Bạch gần như sắp sụp đổ, trong lòng thể nhịn được, bộ dạng vừa khổ sở vừa hốt hoảng, luôn luôn tự tin Tiểu Bạch uy phong tài năng tuyệt sắc, tuyệt đối có vẻ mặt như vậy. . . . . .
Nhưng lại lộ ra vẻ mặt yếu ớt đả kích như thế, chỉ là bởi vì giấu giếm, lại cảm thấy hỗn loạn--
biết bây giờ hiểu lầm, cũng biết hiểu lầm này khiến nghĩ ra nhiều nguyên nhân, để cho chịu đựng bao nhiêu hành hạ. Nhưng cái hiểu lầm này có được dũng khí giải thích, chân tướng của ấy sao mà tàn nhẫn lại bi thương như vậy, nó trở thành vết thương lòng của , đến bây giờ cũng có dũng khí đào bới nó ra đối diện --
Mịch Nhi cắn môi dưới đến trắng bệch, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, khiến cho thần kinh cảm thấy đau chịu được, nhưng thân thể đau đớn, có lẽ có cách nào cam thấy trong lòng rối loạn hơn Liên Tĩnh Bạch.
vẫn muốn giấu giếm ư, chỉ là bởi vì bản thân yếu ớt cùng nhút nhát, chỉ là bởi vì ra của vết thương lòng, lại khiến người tiếp tục hiểu lầm, để cho nhận lấy khổ sở như thế sao?
Tình cảm, là thể dễ dàng tha thứ hiểu lầm, bất kỳ lời giải thích ràng, cũng có thể tạo thành rạn nứt tình , hiểu lầm là sát thủ lâu dài, tàn sát hại vô số tình cảm con người.
từng cùng hứa hẹn, có thể cãi vả có thể tức giận, nhưng tuyệt đối muốn bởi vì mọic loại lý do mà để đối phương hiểu lầm, cho dù lúc ấy bọn họ lại tức giận nổi giận nữa, cũng phải đem hiểu lầm giải thích cho , thể để quan hệ tan vỡ ràng.
Chẳng lẽ, lần này định làm trái lời hứa?
"Được, rất tốt -- ha ha, rất tốt!" Liên Tĩnh Bạch nhìn vào ánh mắt Mịch Nhi, cực kì tức giận, ngược lại nở nụ cười.
đợi lâu, nhưng vẫn có được lời giải thích của , chỉ có ngừng né tránh ánh mắt, ngừng di chuyển ánh mắt, ám chỉ bây giờ cũng muốn về người đàn ông đó.
người chết lại có phân lượng lớn như vậy, có thế ép buộc Mịch Nhi căn bản dám đối mặt với !
Liên Tĩnh Bạch cười khổ lắc đầu, buông lỏng tay ra, bóng dáng cao lớn chậm rãi rời khỏi thân thể Mịch Nhi, bước chân lảo đảo, chậm rãi về phía cửa phòng.
cần tỉnh táo, cần phải thời gian tiếp thu chuyện này, càng cần gian để phát tiết, cảm xúc của chỉ muốn lập tức bộc phát, nhưng ít ra phải rời khỏi nơi có Mịch Nhi.
sợ mình ở lại, thể khống chế lỡ tay khiến bị thương, lý trí từ từ biến mất, nhưng có hoàn toàn nổi điên, thể ở lại nữa.
Mịch Nhi cho là bị đả kích quá lớn, bây giờ hoàn toàn còn trạng thái bình thường, đến lời cũng kích động thô bạo, còn giới hạn tạo thành tổn thương Mịch Nhi.
Đây là chuyện bất luận thế nào cũng thể làm, cho dù, là tình huống bây giờ.
Chờ phát tiết cảm xúc tỉnh táo tở lại, trở lại từ từ chuyện cùng Mịch Nhi, có lẽ căn bản có như tưởng tượng, tất cả đều phải đợi chính miệng thừa nhận mới có thể đúng, nhưng mà bây giờ còn dư sức khống chế cảm xúc, đợi khi ra. . . . . .
Mịch Nhi trơ mắt nhìn đứng dậy rời , cái bóng lưng cất giấu nhẫn cùng đè nén ra lời, khắc chế ngọn lửa, mang theo cảm xúc muốn nổ tung khỏi .
Ngay lúc này, đều sợ lửa giận bộc phát tổn thương đến . . . . .
"Đừng !" Mịch Nhi bước nhanh tới quỳ rạp xuống bên giường, vội vàng kéo lấy vạt áo sau lưng , gắt gao giữ chặt bước tiếp, " đừng , cái hiểu lầm này phải như tưởng tượng. . . . . . Tiểu Bạch, hãy nghe em , em tất cả cho biết--"
đành lòng làm hại tới , làm sao có thể để bị thương, cần thiết phải giấu giếm, yếu ớt nhát gan, ở trước mặt người căn bản là quan trọng!
Thân thể Liên Tĩnh Bạch bị Mịch Nhi túm chặt, bước chân thoáng chốc dừng lại, nghe lời ..., dừng lại hành động ra ngoài, nhưng thân thể vẫn phản ứng, cũng có xoay người lại.
Mịch Nhi quỳ gối tiến lên mấy bước, đưa đôi tay ra, vững vàng ôm lấy bắp chân Liên Tĩnh Bạch, kề mặt hẳn lên bắp thịt cường tráng, như khóc như kể : "Em sẻ , nghe em hết ! Cái kim cương này là dùng tro cốt người con trai tạo thành, nhưng đó cũng phải người đàn ông, mà chỉ là đứa bé, đứa bé trai! Nó là đứa bé đáng sống cùng em hai năm, cũng là. . . . . Cũng là người bệnh nhân đầu tiên em cứu được --"
Nước mắt Mịch Nhi rơi như mưa, đem trí nhớ đau đớn mở ra lần nữa, đem vết thương còn chưa khỏi hẳn vạch trần, rất khổ sở, nhưng vì để cho Liên Tĩnh Bạch đánh tan hiểu lầm, nguyện ý chịu được tất cả.
Những chuyện kia luôn luôn chất đống trong lòng, phải đụng vào là có thể làm bộ còn tồn tại, trước kia lừa mình dối người mà trốn tránh, tự an ủi mình thôi miên mình đó là bởi vì còn chưa có chuẩn bị tốt, nhưng nó tạo thành hậu quả, khiến vết thương thể bình phục, khiến người sinh ra dày đặc hiểu lầm, hại người hại mình, trăm hại mà có ích, thể cứ như vậy.
Đúng, nếu như ép mình, ép mình đối mặt với con đường này, lúc nào mới có dũng cảm chuẩn bị tâm lý tốt nữa đây?
Last edited by a moderator: 19/2/16