1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Mất bò mới lo làm chuồng

      "Tiểu Bạch, con làm gì vậy!" Giọng nữ vội vã, mang theo uy hiếp, "Dừng tay cho mẹ!"

      "Mịch Nhi!" giọng nữ quen thuộc mang theo lo lắng vang lên, "Mịch Nhi, con sao chứ!"

      Mịch Nhi nhìn theo tiếng , ở trước cửa phòng đồ chơi, ba vẻ mặt người lớn khẩn trương đứng đó. Hình như là bị bộ dạng đánh lộn của bé và Tiểu Bạch hù sợ, bọn họ đều ngẩn ra, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trong nhà.

      Ánh mắt Mịch Nhi nhanh chóng nhìn qua người đàn ông duy nhất quen biết, bé tuyệt đối chưa từng thấy qua người đàn ông đẹp trai, tóc đen, mắt xanh này, ngược lại, ánh mắt bé cầu xin giúp đỡ về phía hai người đẹp kia, quả nhiên, em gọi mẹ mình đến can ngăn. . . . . .

      "Liên Tĩnh Bạch, mau dừng tay cho mẹ!" Người phụ nữ lên tiếng chính là mẹ của Tiểu Bạch và em , là Liên Hoa, tổng giám đốc tập đoàn FL, lên giọng quát mắng Tiểu Bạch, "Còn mau buông tay!"

      Nhưng giờ phút này, Mịch Nhi có vui mừng vì dì xuất , ánh mắt bé chỉ thấy được người gọi tên mình, người kia đứng giữa ba người, mặc đồ màu trắng, đôi mắt màu tím xinh đẹp.

      Người nọ có ngũ quan tinh xảo đến hoàn mỹ, đầu tóc đen dài ngang lưng, làn da trắng nõn so với quần áo càng thêm trong suốt. ràng người đẹp hơn 30 tuổi, nhưng lại tản ra khí chất lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy thoát tục.

      Mịch Nhi nhìn người đẹp có đôi mắt giống mình, là đôi mắt màu tím cực kì hiếm có giống như thủy tinh cao cấp, giờ phút này có lạnh lùng, mà chỉ còn lại vô số quan tâm lo lắng.

      Ngay lập tức, đôi mắt Mịch Nhi đỏ lên, nhớ nhung và uất ức dâng trào, mím môi, bé bị đôi mắt lo lắng khẩn trương kia làm cho chực khóc.

      Tiểu Bạch nghe thấy giọng uy hiếp của mẹ mình, lập tức liền nhả miệng ra.

      Dời hàm răng , cậu mở mắt, nhìn Liên Hoa tức giận trước cửa, trong lòng cũng hơi sợ.

      Hỏng bét, mặc kệ nguyên nhân mà cậu đánh nhau với Mịch Nhi là gì, chắc chắn là mẹ cũng trách cứ vì cậu bắt nạt em tuổi hơn!

      Tiểu Bạch mất bò mới lo làm chuồng, cố gắng ra ý tối đối với Mịch Nhi hơn cái đầu: "Mịch Nhi. . . . . . Mịch Nhi, em sao chứ? kéo em đứng lên --"

      Mịch Nhi cảm thấy hàm răng của Tiểu Bạch rời khỏi môi mình, oán giận hừ tiếng, đẩy tay Tiểu Bạch ra, vươn người bò dậy, chạy về phía lồng ngực ấm áp của người đẹp: "Mẹ, hu. . . . . ."
      Chương 8: Em cắn trước

      Người này hơn 30 tuổi, nhưng lại có vẻ đẹp của thiếu nữ 20, chính là mẹ của Mịch Nhi, là người làm việc trong trụ sở bí mật, là bác sĩ thiên tài vô cùng điên cuồng.

      có y thuật cải tử hồ sinh, nhưng cũng là người có tính tình lạnh lùng cố chấp, nhưng lại cùng Liền Hoa, chồng Liên Hoa, và cả Tiểu Bạch từng chung đụng.

      Bốn năm trước, chính cứu chữa cho cha Tiểu Bạch, xa cách mấy năm, lại tới thành phố K, lần này, giao phó con của mình ở nhờ nhà họ Triển ba tháng trước.

      Tố Tâm đau lòng ôm lấy Mịch Nhi, xoa xoa đầu bé an ủi: "Ngoan, mẹ ở đây. . . . . ."

      "Hu hu. . . . . . Mẹ, mẹ đâu, tại sao lại để con ở lại chỗ dì những ba tháng! Hu -- con rất nhớ mẹ đó. . . . . ." Mịch Nhi vùi mặt trong ngực mẹ, đem tất cả uất ức và tức giận khóc lên.

      "Mịch Nhi!" Tố Tâm lâu gặp con , vừa cẩn thận xem xét thân thể con có bị vết thương nào khi đánh nhau , vừa vặn hỏi Mịch Nhi bướng bỉnh, "Khóc nhiều như vậy, có phải con bị thương rất đau hay ? Mịch Nhi, tại sao con lại đánh nhau cùng Tiểu Bạch vậy, nhất định lại là con gây chuyện, vì sao lại ngoan như thế. . . . . ."

      "Hu hu. . . . . Mẹ. . . . . ." Mịch Nhi vừa bị mẹ hỏi càng thêm uất ức, câu cũng đủ, chỉ là ngừng kêu khóc.

      Nhìn Mịch Nhi khóc đến như vậy, Liền Hoa vừa kêu bảo mẫu ôm lấy đứa em rời , bên tóm lấy con trai nhà mình, nghiêm túc hỏi: "Liên Tĩnh Bạch, con mau ràng cho mẹ, rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao con lại bắt nạt Mịch Nhi, con là trai lớn, biết đánh nhau là đúng sao! , rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"

      Tiểu Bạch dùng sức lau nước miếng mà Mịch Nhi cắn, nghe thấy Liên Hoa lớn tiếng truy hỏi, cậu cũng giận dữ kêu lên: "Mẹ, con đánh nhau đúng, nhưng cũng phải là con chủ động khơi mào. . . . . . Mịch Nhi muốn được tham gia Bách Bảo, con đồng ý với em ấy, nhưng em ấy còn muốn trở thành người nhà với Bạch Tiểu Muội, muốn ngày ngày được thấy em ấy, cho nên muốn gả cho Bách Bảo! Làm con tức chết! Con được, em ấy liền trực tiếp nhào tới cắn con--"

      "Mịch Nhi, em , có phải là em cắn trước hay ? Mà sao em lại có thể cắn lên mặt như thế!" Tiểu Bạch tức giận vuốt dấu răng, nổi giân tố cáo .

      " ràng là bắt nạt em, em cầu xin lâu như vậy, lại vẫn chịu đồng ý!" Mịch Nhi nghe thấy Tiểu Bạch tố cáo, cảm thấy phục, cũng theo, chẳng lẽ tất cả đều là lỗi của bé sao!
      Chương 9: phụ trách

      Lau nước mắt mặt, Mịch Nhi quay đầu lại, bĩu môi quay ra chỗ Tiểu Bạch : " còn dám em, em chỉ cắn lấy mặt của , nhưng còn ! xem ... cắn miệng của em đau. . . . . . Hu, bây giờ còn rất đau đó. . . . . ."

      bé vểnh đôi môi lên, dầy đặc hàng dấu răng, làm cho người nào đó thể chối cãi, nhưng bởi vì chuyện mà động phải vết thương, cho nên đôi mắt màu tìm ngậm tràn nước mắt.

      "Mịch Nhi . . . . . ." Tố Tâm vừa thấy đôi môi Mịch Nhi sưng đỏ toàn là dấu răng, lập tức cảm thấy đau lòng, vội lấy ra lọ thuốc trong túi, thận trọng bôi thuốc cho Mịch Nhi. Vừa vuốt ve mái tóc con , vừa quan tâm nhắc nhở : "Mịch Nhi, con cũng phải là biết thể chất của mình, con trời sinh cảm thấy đau đớn hơn người khác, nên bình thường chỉ mới chạm rơi nước mắt, nhưng sao con vẫn luôn gây chuyện để mình bị thương như vậy!"

      "Mẹ. . . . . ." Mịch Nhi ngập ngừng mấy câu, lại ra lời nào, cuối cùng vẫn chu môi lên, hướng đầu sỏ gây nên là Tiểu Bạch hừ tiếng, "Hừ!" Tiểu Bạch nhìn đôi môi đỏ mọng của Mịch Nhi toàn là dấu răng, lại nhất thời ngây người.

      Mới vừa rồi-- chẳng lẽ là cậu cắn phải. . . . . .

      Là -- đôi môi của Mịch Nhi sao?!

      Mới vùa rồi cậu chỉ ngẫu nhiên nhắm mắt cắn tới, cậu còn nhớ cảm xúc mềm mại răng, lại còn có hương vị ngọt ngào, đó chính là đôi môi của Mịch Nhi à. . . . . .

      Nghĩ đến mình vừa cắn vào đâu, nghe thấy dì vừa thể chất đau đớn của Mịch Nhi khác người, khuôn mặt nhắn đẹp trai của Tiểu Bạch hơi đỏ lên.

      Chuyện này. . . . . . Đây là nụ hôn đầu của cậu, nhất định cũng là nụ hôn đầu của Mịch Nhi . . . . . .

      Cậu hình như làm ra chuyện rất quá đáng đối với Mịch Nhi, đoạt nụ hôn đầu quan trọng nhất của bé, như vậy, cậu cũng chỉ có thể giao ra thứ quan trọng nhất của bản thân để đền bù thôi. . . . . .

      "Mịch Nhi, mới vừa rồi chỉ là. . . . ." Cậu sờ lên môi mình, tròng mắt đen đảo lại mấy vòng, cau mày lầm bầm, "Haizz, hết cách rồi, nếu cắn miệng của em, thể phụ trách với em, cho nên muốn bồi thường bản thân mình. . . . . . . . . . . ."

      "Cái gì?!" Ba người trong phòng đều ngây người.

      Chẳng lẽ chuyện này phải là chuyện đánh nhau giữa hai bọn trẻ thôi sao, tai sao lại vướng đến chuyện chung thân cả đời như vậy?!

      "Ưmh, đây là ý gì!" Mịch Nhi nắm lấy mái tóc, cảm giác đau đớn ở môi cũng từ từ biến mất, bé rời khỏi cái ôm của Tố Tâm, xoay người sang nhìn Tiểu Bạch, nghi ngờ hỏi.

      bé mới chỉ bốn tuổi, chắc chắn thể hiểu được cái từ "Phụ trách", lại càng hiểu con trai từ"phụ trách với mình" là có ý gì.

      Tiểu Bạch thở dài, đặt nắm đấm bên môi ho khan tiếng, sau đó dứt khoát kiên quyết tiến lên, kéo lấy cánh tay Mịch Nhi : "Quyết định rồi, Mịch Nhi, về sau cuộc sống của em đều do quản! Từ nay về sau, em chính là người của , phụ trách tất cả với em!"
      Last edited by a moderator: 14/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Chú là ai vậy?

      Mịch Nhi nghiêng đầu, nghĩ đến câu của Tiểu Bạch, đôi mắt màu tím ràng nhìn thấy cái bóng trong ánh mắt .

      bé cho rằng ba em trong nhà họ Triển đều được di truyền từ chú Triển, vì khi đôi long phượng thai Tiểu Hắc và em ba tuổi đều đáng vô cùng, Tiểu Bạch tám tuổi càng làm mê đảo ngàn vạn em nương tay, nhưng bây giờ, bé lại mơ hồ nhìn người có gì giống.

      Tuy rằng gương mặt trắng nõn của có rất nhiều dấu răng, nhưng lại cố ý học theo chú Triển, bày ra cái bộ dạng nghiêm túc có chút kỳ quái, nhưng ánh mắt của rất mê người, cho dù bây giờ còn tuổi, nhưng lại tỏa ra khí thế nghiêm túc, thế nhưng có buồn cười chút nào.

      Nhưng Mịch Nhi sờ lên mái tóc dài của mình, mắt vẫn còn nghi hoặc, ai có thể cho bé biết, cái gì gọi là cuộc sống sau này do quản , cái gì gọi là từ nay về sau bé chính là người của ?

      Mịch Nhi nghiêng đầu đầy vẻ nghi vấn, hiểu tất cả, dù sao bé cũng là tiểu thiên tài hiếm thấy, mặc dù mới được bốn tuổi, nhưng kiến thức học tập còn kinh ngạc hơn. Toàn bộ chữ hán cũng hiểu được hết ý nghĩa, nhưng những câu mà Tiểu Bạch , thể nghe hiểu. . . . .

      " được, dì giao Mịch Nhi cho con!"

      "Liên Tĩnh Bạch, ta cho phép cháu nhúng chàm con của ta!"

      Ngay khi Tiểu Bạch vừa ra những lời đáng kinh ngạc, tại chỗ ba người lớn có hai người thay đổi sắc mặt, cực kỳ tức giận gào lên với Tiểu Bạch.

      Mịch Nhi chợt bị tiếng kêu của họ làm sợ hết hồn, bé quay đầu lại, mẹ của bé vội vã xông lên phía trước, vẻ mặt khẩn trương kéo tay Tiểu Bạch ra, hoảng sợ lớn tiếng chối từ, giống như bị người khác cướp mất.

      Nhưng người khác lên tiếng lại là người chú vào cùng dì Liên Hoa và mẹ, cái người vẫn bị bé bỏ qua, cái chú đó vừa đẹp trai nho nhã mà tới ba mươi tuổi.

      Mịch Nhi càng thấy hiểu nổi, người chú này là ai, ràng bé cũng nhận ra, nhưng nghe Tiểu Bạch những lời kỳ quái đó, chú lại giống như mẹ, đều trở nên khẩn trương như vậy?

      "Ách, chú, chú là ai vậy?" Mịch Nhi rúc vào bên cạnh Tố Tâm, đôi mắt to ngập nước tò mò hỏi, "Con của chú là ai, có quan hệ với cháu sao?"

      "Tố Tâm, em còn chờ cái gì, còn mau cho Mịch Nhi xem là ai!"

      Chương 11: nhà ba người

      "Tố Tâm, em mau giới thiệu !"

      Mục Thần cắn răng nghiến lợi mà , giờ phút này, người chút bóng dáng của vị tổng giám đốc tập đoàn MOON cấp quốc tế, mà tỏa ra hơi thở tức giận.

      Giọng trầm giống như hận ra tất cả: "Còn mau cho Mịch Nhi, và con bé có quan hệ gì!"

      "Hả?" Mịch Nhi tò mò, bé ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tâm, "Mẹ, cái chú này có quan hệ gì tới con?"

      "Dì Tố, chú Mục Thần, hai người, hai người phải là. . . . . ." Tiểu Bạch ở bên dò xét cẩn thận ba người đứng đó, chợt hiểu ra kêu lên, " thể nào, hai người cần với cháu, Mịch Nhi là con của hai người nhé!"

      "A. . . . . ." Liên Hoa vẫn sững sờ ở bên liền nhức đầu xoa trán, tại sao sức quan sát của Tiểu Bạch lại có thể mạnh như vậy, nó đúng!

      cười gượng kéo con trai ra, đối với khí kì lạ giữa ba người mà khuyên giải : "Mục Thần, Tố Tâm, chuyện giữa hai người tôi cũng hiểu hết, nhưng nếu chúng ta quen biết nhau, Mịch Nhi cũng ở cùng tôi mấy tháng, tại tôi biết nó là con của hai người, nhưng cũng thể vài cậu. Mục Thần, tôi khuyên bây giờ nên hạ tức giận xuống, trước hết nên cùng chuyện với hai mẹ con họ, Tố Tâm, cũng nên ra tất cả những chuyện trước đây, đừng nên giấu giếm nữa, đối với Mục Thần và Mịch Nhi đều công bằng. Bất luận là có ân oán hiểu lầm gì, nhà ba người đều nên hết, có thể hiểu lẫn nhau, dù sao, tôi nghĩ hai người cũng là cha mẹ, ít nhất cũng đều phải vì Mịch Nhi mà nghĩ."

      Tiểu Bạch nghe thấy Liên Hoa thừa nhận suy đoán mình, nhất thời cảm thấy sấm chớp ầm ầm, -- thể nào, Mịch Nhi chỉ có nhười mẹ "Điên cuồng" như vậy, mà cha của em ấy cũng là người cậu quen thuộc!

      Vào bốn năm trước, dì Tố để lại cho cậu nỗi ám ảnh trong lòng, đó là nhà nghiên cứu khoa học, là người tiếc tất cả vì y học!

      Năm đó để cứu chữa tính mạng cho cha cậu, dì nhìn thấy bộ gen trong người cha, muốn chuẩn bị lấy ** của cha chế tạo tiểu thiên tài khác, nhằm kéo dài ưu tú của nhân loại, đó chính là lý do hoang đường!

      Nhưng càng thêm quá hơn, năm đó khi dì Tố Tâm xét nghiệm ghen của cậu, ghen của cậu còn xuất sắc hơn cả cha mình. Nên dì Tố mở miệng hỏi cậu có muốn giao hẹn mười năm hay , đợi đến khi cậu được mười mấy tuổi có thể cùng dì sinh tiểu thiên tài. . . . . .

      Tiểu Bạch nghĩ đến chuyện năm đó, vẫn nhịn được mà phải rùng mình,cậu mới vừa mình muốn phụ trách với Mịch Nhi, là cực kì cố gắng để chuẩn bị tiếp nhận dì Tố, nhưng ai ngờ, cha Mịch Nhi lại có thể là chú Mục Thần!
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Lần đầu tiên gặp mặt

      Năm đó chú Mục Thần mẹ cậu rất sâu đậm. . . . . .

      Ngay lúc , chỉ có cậu có thể độc chiếm mẹ, vì muốn loại bỏ tất cả những người đàn ông muốn cướp đoạt mẹ, cậu làm liều giở trò phá rối, nhưng cho tới giờ cũng có tác dụng gì!

      Mãi cho đến khi cha ruột cậu xuất , sau này chú Mục Thần mới hoàn toàn chết tâm đối với mẹ, nên bốn năm trước, cậu mới có thể hoà bình với chú Mục Thần, có quan hệ hòa hoãn với nhau.

      Nhưng cho tới bây giờ cậu cũng biết, chú Mục Thần lại cùng dì Tố sinh con, hơn nữa lại còn là Mịch Nhi!

      Lấy tính cánh đam mê nghiên cứu của dì Tố, cậu có thể tưởng tượng ra năm đó xảy ra chuyện gì, dì vẫn muốn ở trong ngàn người chọn ra người đàn ông xuất sắc nhất, sau đó lấy ** của người đó, rồi trở về thụ tinh ra đứa bé!

      nghi ngờ chút nào, Mịch Nhi chính là tập hợp tất cả mọi gen suất sắc nhất, mà người cung cấp**, chính là chú Mục Thần. . . . . .

      Khuôn mặt nhắn đẹp trai của Tiểu Bạch tê liệt, thế giới còn có người điên khùng như vậy ư, thế giới lại còn bé như vậy nữa chứ!

      Nhưng lúc này, Mịch Nhi có nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo như bị Thiên Lôi đánh của Tiểu Bạch, vì bé cũng bị lời của dì Liên Hoa mà chấn động.

      "A. . . . . . Vậy --"Mịch Nhi há miệng, lại thể thốt nên lời.

      Cả người bé cứng đờ nhìn sang phía mẹ đứng yên đó, bé lại quay đầu sang, nhìn lấy người đàn ông tên là Mục Thần, đại não thiên tài hoàn toàn chết máy, thậm chí Mịch Nhi còn kịp phản ứng xem lời dì và Tiểu Bạch có ý gì.

      Tiểu Bạch bé là con của chú, đến dì Liên Hoa cũng bọn họ là người nhà. . . . . .

      Ý của họ là tới người đàn ông xa lạ trước mắt này, có loại quan hệ máu mủ với bé sao? Nhưng lại thể nào, nghe lầm chứ?

      Mục Thần cúi đầu nhìn Mịch Nhi đáng , nhàng ngồi xổm xuống, thận trọng dịu dàng cười : "Mịch Nhi, lần đầu tiên gặp mặt, ta tên là Mục Thần, là cha của con! Những năm gần đây, ta đều biết đến tồn tại con, nhưng bắt đầu từ bây giờ, ta luôn luôn đối tốt với con. . . . . ."

      "Con. . . . . . chú là cha con sao?" Khuôn mặt nhắn của Mịch Nhi kinh ngạc, tròng mắt màu tím suýt nữa rơi ra ngoài, bé sững sờ nhìn người tự xưng là cha của mình, cố gắng kéo đại não lại, muốn phân tích ràng tình hình lúc này.

      Chú đó là cha sao? Là cha của bé sao?

      Chương 13: muốn biết toàn bộ mọi chuyện!

      Kể từ khi ra đời tới nay, bé cũng chỉ có người thân là mẹ, nhưng ngay hôm nay, thậm chí lại có người đàn ông chui ra, mình là cha bé? Là người cung cấp nữa số ADN cho bé, la người di truyền mọi mặt cho bé?
      Nhưng khi bé sinh ra ở trong căn cứ, theo tất cả các chú các dì học tập kiến thức thiên tài, nên hiểu tính cách lạnh nhạt của mẹ, nhưng cho tới bây giờ cũng có mong đợi sinh vật là "Cha" xuất !

      Dù sao, lấy tác phong của mẹ mà , tuyệt đối sinh ra tình cảm cùng với bất kỳ người đàn ông nào, và tuyệt đối để cho người cung cấp gen phát ra tồn tại của mẹ con họ!

      Nhưng bây giờ, "Cha" đứng ở đây, mẹ có phủ nhận thân phận của cha, lấy im lặng cũng khẳng định chuyện này là đúng, và đó chính là người cung cấp con nòng nọc !

      Hơn nữa bây giờ, mẹ lại mang theo cha tới trước mặt bé, đây là muốn diễn trò cả nhà đoàn viên sao. . . . . .

      Sắc mặt Mịch Nhi chợt trở nên khó coi, qua bốn năm làm người, giống như trong nháy mắt sảy ra việc mới! Chẳng lẽ, hiểu toàn bộ về mẹ sao!

      "Mịch Nhi, con làm sao vậy?" Thấy ánh mắt con bắt đầu hoảng hốt, Tố Tâm liền lôi kéo cánh tay Mịch Nhi , "Mẹ biết con tạm thời tiếp thu nổi chuyện này, con cũng phải miễn cưỡng mình như vậy! Chuyện này rất dài dòng, bằng giống như dì con , chúng ta cùng ra ngoài chuyện, vậy thế nào?"

      "Như vậy cũng tốt." Mục Thần gật đầu, nhàng đưa hai tay ra, muôn ôm lấy Mịch Nhi, "Mịch Nhi, chúng ta. . . . . ."

      Mịch Nhi vẫn mang bộ mặt mất hồn, thân thể nhắn lại theo bản năng né tránh.

      bé rúc vào trong lòng mẹ, thân thể lên nội tâm phức tạp, có cách nào có thể tiếp xúc thân mật với người được coi là "Cha" xuất .

      "Mịch Nhi . . . . . ." Cánh tay Mục Thần nắm lấy khí, tiếng nỉ non thể che giấu được mất mác.

      Tố Tâm ôm lấy Mịch Nhi, nhìn Mục Thần cái, giọng : "Mục Thần, em và Mịch Nhi ra ngoài, có gì muốn hỏi, cứ tới đây chuyện." Sau đó dịu dàng với con , "Mịch Nhi, con đừng sợ, đó là cha của con, có lẽ, con cũng nên tìm hiểu chút. . . . . ."

      " ra ngoài cùng hai người." Mục thần thất bại nhìn con tránh né mình, thở dài: "Đúng vậy Mịch Nhi, sau này chúng ta có nhiều thời gian từ từ hiểu . . . . . ."

      xong, cũng theo sau, muốn ra khỏi phòng.

      "Chờ chút!" Tiểu Bạch chợt gọi ba người nhà họ lại, nâng cao lồng ngực về phía trước, "Mịch Nhi là người của con rồi, vì bảo vệ em ấy, con muốn cùng! Về chuyện của em ấy,con cũng đều phải biết!"
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      sunnysmile1012, ChrisMiken Ha thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Dám động móng vuốt liền chặt tay!

      "Liên Tĩnh Bạch, cháu tạm thời đừng có tính toán với con chú!" Mục Thần bị bộ dạng của Tiểu Bạch làm cho tức giận, thù mới hận cũ cuồn cuộn dâng lên, nghiêm khắc ngăn chặn trước mặt Tiểu Bạch, dùng ánh mắt sắc bén uy nghiêm nhìn xuống, giọng cương quyết , "Chú còn chưa có tìm cháu tính sổ về tội khi dễ Mịch Nhi đâu, vậy mà bây giờ cháu lại dám mở mồm muốn cướp Mịch Nhi! Mà trước tiên chú là cha của Mịch Nhi, nên tuyệt đối chấp nhận cháu, càng thể giao Mịch Nhi vào tay cháu!"

      Mục Thần nhìn con ở trong ngực Tố Tâm, nhất thời có cảm xúc mới lạ.

      đột nhiên hiểu ra vì sao năm đó Tiểu Bạch ngăn cản đến gần Liên Hoa, đó là loại thương muốn độc chiếm, nên nhất định loại bỏ tồn tại của người khác, tuyệt đối cho phép người đó mơ tưởng!

      Đứa con vừa trắng vừa mềm mại đó lại có thể khiến cho người ta đau lòng, đến cũng chưa được mến, làm sao có thể yên tâm để cho thằng nhóc xấu xa này nhúng chàm! Hừ, cứ làm cha ngày, bất kể là ai động móng vuốt vào Mịch Nhi, ngay lập tức chặt tay!

      "Chú--" Tiểu Bạch bị thân thể Mục Thần che phủ, vóc người lại cao lớn cùng lời sắc bén tỏa ra áp lực vô cùng, nhất thời khiến Tiểu Bạch có cách nào ứng đối.

      "Tiểu Bạch!" Liên Hoa vội vàng tiến lên giữ chặt con trai, lắc đầu ngăn cậu : "Bây giờ thời gian cha mẹ Mịch Nhi phải chuyện, con đừng ầm ĩ, chuyện này phải là chuyện con có thể nhúng tay vào, con vẫn nên ngoan ngoãn ở lại chỗ này, rồi tự kiểm điểm vì việc đánh nhau !"
      ". . . . . ." Tiểu Bạch buông hai mắt xuống, đành phải rầu rĩ nghe lời Liên Hoa .

      "Tuyệt đối được theo!" Mục Thần nhìn thấy Tiểu Bạch bị Liên Hoa kéo , vẫn quên dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo cậu, sau đó mới tạm biệt Liên Hoa, đuổi theo Tố Tâm ra khỏi phòng.

      ra khỏi nhà họ Triển là vườn hoa, nhà ba người mới dừng bước lại.

      Mich Nhi lại được Tố Tâm đặt xuống thảm cỏ, bé hít sâu hơi khí trong lành, đôi mắt màu tím cũng khôi phục tỉnh táo.

      Mới vừa rồi bé bị cái tin tức trời giáng đó đả kích suýt nữa hỏng, nhưng đại não cũng từ từ bình ổn, cái loại cảm giác lo lắng choáng váng cũng biến mất.

      Có mẹ mở miệng thừa nhận, Mịch Nhi cũng đối mặt với tin tức này, mà người đàn ông tên là Mục Thần, tóc đen mắt màu xanh đẹp trai đó, chính xác là "Cha" của bé, là người đàn ông đặc biệt nhất thế giới. Vì vậy, bây giờ bé rất muốn hiểu câu chuyện giữa mẹ và cha!

      Nó muốn biết cái người mẹ lạnh lùng quen biết với "Cha" như thế nào, bọn họ sinh nó như thế nào, tại vì sao bây giờ gặp lại, cuối cùng vì sao tụ họp gia đình!

      Chương 15: Kể về mọi chuyện khi sinh ra

      Mịch Nhi ngoan ngoãn ngồi ở ghế, chờ đợi mẹ ngồi bên cạnh mở miệng chuyện, chuẩn bị lắng nghe tất cả chân tướng.

      Khi thời gian qua vài chục phút, bé nhìn người mẹ sinh đẹp lạnh lùng, rồi lại nhìn người cha phong độ đẹp trai lần đầu gặp mặt, hai người đều mang vẻ mặt lúng túng, bộ dạng biết nên mở miệng gì, nên ai cũng thèm .

      Mịch Nhi cảm thấy nóng lòng sốt ruột, rốt cuộc ai định chuyện đây, là ai muốn ràng toàn bộ mọi chuyện, thế mà bây giờ hai người bọn họ đều lời nào, rốt cuộc định làm sao!

      Đôi mắt màu tím chớp liên tục, Mịch Nhi nhảy từ ghế xuống, bé chạy đến băng ghế đối diện, ngồi xuống đó, sau đó chống cằm, đối mặt hai pho tượng ngồi đối diện: "Mẹ, hai người. . . . . Có muốn kể lại tất cả mọi chuyện khiến con ra đời hay ?"

      Nếu bọn họ biết mở miệng thế nào, tạo ra đề tài để !

      Lông mày Mục Thần bỗng nhiên nhíu chặt, cuối cùng cũng mở miệng, xoay người hỏi Tố Tâm: "Đúng vậy, tôi cũng muốn biết, vì sao Mịch Nhi ra đời! Năm đó tôi cũng biết em, rốt cuộc là khi nào, em lại có thể thiết kế ra cạm bẫy này, lại còn khiến tôi sinh ra Mịch Nhi?!"

      là tình cờ biết được mình còn có đứa con bốn tuổi, ngay lập tức bắt ép người phụ nữ trộm con của , cùng nhau chạy tới nơi này tìm kiếm Mịch Nhi, cũng có kịp hỏi tới chuyện khác!

      Nhưng bất luận nghĩ như thế nào, cũng biết được năm đó mình bị bẫy ra sao. cũng có bất kì ấn tượng nào đối với người phụ nữ này, quan hệ nam nữ cũng rất sạch , làm sao có thể để sinh ra con mình!

      "À?" Mịch Nhi khẽ nhíu lông mày, nếu như ngay cả "Cha" cũng biết nó sinh ra thế nào, như vậy cố này rất đặc sắc!

      Tố Tâm nhìn ánh mắt tra hỏi của Mục Thần, ánh mắt cũng hơi dao động, ngập ngừng hồi, mới giọng mở miệng, chậm rãi ra tất cả mọi chuyện năm đó : "Lần đầu tiên tôi gặp , là ở màn cầu hôn trực tiếp lên sóng, đúng vậy, chính là màn cầu hôn dành cho Liên Hoa. cũng có vóc người tướng mạo trời cho hợp ý, cho nên tôi tra xét tư liệu căn kẽ của , cho rằng mẫu gen của có thể sinh ra đứa trẻ thiên tài. . . . . . Và, tôi hành động vào ngày Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh kết hôn, sau khi hôn lễ kết thúc, tôi và bạn bè núp ở trong xe của , nhân cơ hội khiến hôn mê, sau đó nhanh chóng lấy được ** mang về căn cứ, tiếp đến là tiến hành thụ tinh, Mịch Nhi cũng được sinh ra. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      Chrissanone2112 thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Truyen hay, cau be TB that gioi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :