Chương 140: Vấn đề
"Lo nghĩ gì thế, mau hoàn hồn !" Mịch Nhi liếc mắt nhìn Liên Tĩnh Bạch thất thần, gắp cho chút rau cải, giục , " Tiểu Bạch, mau ăn cơm !"
"A, được!" Liên Tĩnh Bạch phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
lặng lẽ liếc mắt nhìn Mịch Nhi vui sướng gắp dưa muối và cơm, lòng dâng lên ý nghĩ chắc chắn, vẫn giấu giếm bí mật, nhất định phải biết.
mặt Liên Tĩnh Bạch cũng lộ vẻ gì khác thường, cũng gắp thức ăn cho Mịch Nhi, thuận tay giúp lau hạt cơm mặt: "Em ăn từ từ, ăn giống như mèo."
"Hì hì ——" Mịch Nhi xấu hổ cười tiếng, dựa sát vào , hoàn toàn biết gì tiếp tục ăn cơm.
Cứ như vậy, bữa ăn tối từ từ kết thúc, hôm nay là ngày du lịch đầu tiên, tất cả mọi người ngồi ngày xe du lịch mới đến nơi, sau khi ăn xong cảm giác uể oải cuốn tới, thân thể các ông bà càng thêm có chút chống đỡ được, ào ào nghỉ ngơi sớm.
Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi đương nhiên cũng trở về phòng, nghi ngờ chút nào, bọn họ bị mọi người ngầm thừa nhận là vợ chồng, chắc chán được sắp xếp ở chung phòng, cùng hưởng thụ thế giới của hai người.
Phòng đôi tiêu chuẩn đặt hai cái giường đúng ý Mịch Nhi, sau khi vào phòng để hành lý xuống, cứ thể rửa mặt xong nằm xuống ngủ. Liên Tĩnh Bạch biết nghe lời ngoan ngoãn ngủ chiếc giường khác, tuân thủ nghiêm ngặt hiệp ước đồng ý với , vượt quá giới hạn.
"Ngủ ngon!" tắt đèn, dịu dàng câu, cũng rất nhanh ngủ.
Ngày thứ hai, lộ tình du lịch trong ngày sắp xếp chặt chẽ có trật tự, xe du lịch mang theo đoàn người tiếp đến các danh lam thắng cảnh, vào ở quán trọ khác, bận rộn nhưng có trật tự, khẩn trương nhưng bình tĩnh.
Nhưng chuyến du lịch vừa hơn nửa tuần, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi liền phát đủ loại vấn đề theo nhau mà đến.
Da Mịch Nhi nhạy cảm với chất vậy mà lại dị ứng với khăn trải gường của mỗi quán trọ, người đỏ lên rôm sẩy quả muốn khiến Liên Tĩnh Bạch lo lắng chết được, thậm chí nóng nảy trực tiếp muốn kết thúc lộ trình bệnh viện xem xét điều trị.
Mịch Nhi cau mày kéo , chính là bác sĩ, còn bệnh viện làm gì!
chút lo lắng chữa hết dị ứng của mình, Mịch Nhi vẫn kiên trì muốn tiếp tục lần trải nghiệm khó có được này, nhưng vì để Liên Tĩnh Bạch yên lòng, để phòng ngộ nhỡ sau này gặp lại tình huống như thế, đặc biệt tốn tiền mua khăn trải giường, vỏ gối mới, khoản chi tiêu này trước đó hoàn toàn nằm trong dự tính của bọn họ.
Chuyện Mịch Nhi vẫn tính là chuyện , ngoài điểm ngoài ý muốn này ra, hết sức hưởng thụ ngày du lịch, nhưng là, gặp phải vấn đề lớn là Liên Tĩnh Bạch.
Cho tới bây giờ Liên Tĩnh Bạch cho là mình là người có cách nào chịu khổ, món ăn gia đình cháo trắng cơm nhạt cũng ăn rồi, căn phòng đơn giản cũng ở qua, cũng hoàn toàn thể chịu được.
Nhưng trong thời gian dài ăn tầm thường như vậy, giường rất cứng rất giường cũng có Mịch Nhi, thức ăn rất khô rất có hương vị, bọn họ vốn tính toán du lịch tuyệt đối quét thẻ tiêu tiền như nước, sinh hoạt thể giống trước, liền bắt đầu ăn ngon ngủ yên, tiều tụy xuống rệt.
Nhưng cho dù sau mỗi ngày bôn ba bổ sung tốt năng lượng dưỡng đủ tinh thần, Liên Tĩnh Bạch cũng gì, Mịch Nhi nhìn thấy lại mềm lòng, rầu rĩ nhượng bộ, quyết định đường tạm thời ngủ chung với , còn mỗi đêm trằn trọc trở mình ngủ được như vậy nữa.
Vốn là đối với Liên Tĩnh Bạch mà giường đơn rất lại thêm người, hiển nhiên là chật chội hơn, nhưng ôm người trong ngực, ôm ấp lấy mùi vị và nhiệt độ an tâm nhất, lòng Liên Tĩnh Bạch đương nhiên ngon giấc hơn, từ từ, cũng liền ngủ thiếp .
Vấn đề giấc ngủ giải quyết, nhưng chuyện ăn cơm, lại nhất thời khó có thể nghĩ được biện pháp toàn vẹn.
phải Liên Tĩnh Bạch kén ăn thể chịu khổ, cái này là loại thói quen sâu vào máu làm hại, giống như là bộ phận phận cơ thể loại trừ, từ trong xương tủy có biện pháp miễn cưỡng chính mình.
Từ lúc mới sinh liền sinh hoạt y hệt thiếu gia, cho dù trước bốn tuổi sinh hoạt trong gia đình mình, nhưng sau khi mẹ Liên Hoa sinh ra , liền dồn hết tâm tư cho cuộc sống tốt nhất, bà bằng tài năng cố gắng gây dựng nghiệp thành lập công ty thiết kế FL bây giờ, chưa bao giờ thiếu thốn vật chất.
Sau đó mẹ và cha ruột của kết hôn, Liên Tĩnh Bạch trở thành người thừa kế công ty Triển thị và FL cao cấp thế giới, cả người vẫn nhận được muôn vàn cưng chiều, chưa từng có ngày cực khổ.
Thói quen ăn ngon kia chống cự lại thức ăn của quán trọ, cho dù mấy người già đưa tới món kho dưa muối cũng thể làm muốn ăn, ăn ngon đưa tới đủ loại bệnh biến chứng ( bị bệnh này chuyển sang bệnh khác. Ví dụ như bệnh sởi dẫn sang viêm phổi, bệnh viêm phổi là bệnh biến chứng), điều này bắt đầu xuất người Liên Tĩnh Bạch.
Cuối cùng, Mịch Nhi cũng thể bỏ xuống kiên trì, hề cố chấp muốn hoàn toàn theo người bình thường du lịch như vậy nữa, điều chỉnh bữa ăn thêm chút đỉnh là có thể, dù sao, khỏe mạnh quan trọng nhất.
muốn Tiểu Bạch khó chịu ủy khuất mình như vậy, các loại ý tưởng của bất cứ lúc nào cũng có thể sửa đổi, lấy người làm gốc, mà thể suy tính thực tế.
Hôm nay, là ngày du lịch thứ năm, xe du lịch dừng ở trước quán trọ đặt trước, du khách rối rít xuống xe, Mịch Nhi cười vào dọn dẹp phòng sắp xếp lại hành lý, còn Liên Tịnh Bạch gọi điện thoại liên hệ với dây chuyền khách sạn Hoa Thảo trong vùng này, để cho bọn họ đưa thức ăn mua ngoài tới, địa chỉ là chỗ ở tại.
Mấy ngày nay, bọn họ vẫn là theo đoàn du lịch, Liên Tĩnh Bạch vui mừng vì Mịch Nhi chấp nhận bị ôm ngủ, đương nhiên đề xuất chuyện khách sạn mấy sao khác, điều kiện tốt chút có thể ngủ, Mịch Nhi nhất định rời khỏi giường của !
Nhưng lúc ăn cơm tối, hai người cũng mình gọi thức ăn chút, lựa chọn chính là nhà hàng cao cấp của dây chuyền khách sạn Hoa Thảo dường như trải rộng khắp toàn quốc của Triển thị.
chọn nhà hàng của nhà mình, mặt Liên Tĩnh Bạch tin tưởng mùi vị thức ăn của Hoa Thảo, mặt khác chính là thuận tiện kiểm nghiệm trình độ nấu nướng phục vụ của nhà hàng ở nơi khác, thân là tổng giám đốc, luôn là quên nhất tâm nhị dụng liên hệ với công việc.
Rất nhanh, người đưa thức ăn tới cửa quán trọ, mình Liên Tĩnh Bạch rời khỏi chạy xuống lầu dưới, trả tiền thức ăn.
Liên Tĩnh Bạch và nhân viên giao thức ăn trao đổi tiền và thức ăn, lại từ bên cạnh biết chút về tình hình cơ sở của Hoa Thảo, từ từ trở về phòng.
tới trước cửa phòng khách, cầm thẻ dự phòng quét cửa phòng, gần tối trong phòng có chút u ám, cũng có mở đèn, chỉ có thể mơ hồ thấy hình dáng vật thể to lớn.
"Mịch Nhi! Em làm gì vậy!"
Nhưng Liên Tĩnh Bạch liếc mắt liền thấy Mịch Nhi trong phòng, sợ đến suýt nữa nhũn chân, lớn tiếng kêu lên.
Chương 141: Tiêu chuẩn tốt
Liên Tĩnh Bạch ném xuống đồ ăn vừa mua tay, kêu lên: "Em đừng lộn xộn, chờ qua đó!"
nhìn thấy gì vậy, Mịch Nhi ngồi giường xem ti vi chờ trở về ăn cơm giống như ngày thường, trèo lên cái thang cao, vươn hai tay ra, nghiêm túc loay hoay mở đèn treo nóc nhà!
Liên Tĩnh Bạch cảm thấy trái tim mình cũng gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tại sao phải làm chuyện như vậy, tại sao có thể chú ý an toàn như vậy . . . . . .
có biết loại thang này vững chắc 100% hay , nếu như ngộ nhỡ vô ý rớt xuống, té bị thương làm thế nào!
có biết đèn điện có điện hay , cũng có tắt điện tổng chỉ cần giật điện, thông thường điện áp 220V hoàn toàn mất mạng!
Mặc kệ cái đèn chết tiệt kia xảy ra vấn đề gì, cũng nên trèo đến chỗ cao đụng vào!
Tại sao Mịch Nhi báo cho nhà trọ tới xử lý, thậm chí tại sao đợi trở lại để kiểm tra, mà muốn tự ý làm! cũng phải là thợ điện chuyên nghiệp, trèo lên chỗ cao loay hoay đèn điện, chê tim quá yếu, cho nên đặc biệt kích thích vậy hay sao!
Liên Tĩnh Bạch lấy tốc độ mình tưởng được xông lên phía trước, ngón tay run rẩy đỡ lấy cái thang, ngẩng đầu : "Nhanh xuống mau! Em biết nguy hiểm cỡ nào sao! ôm em xuống!"
" Tiểu Bạch, trở lại!" Mịch Nhi cúi thấp đầu nhìn cái, đối với việc khẩn trương và lo lắng mà mắt điếc tai ngơ, tiếp tục động tác tay , " chờ chút, chút là xong!"
"Nhanh lên dừng tay lại --" Quả Liên Tĩnh Bạch muốn dùng vũ lực cứng rắn kéo xuống, nhưng cùng lo lắng giãy giụa mà té xuống, đành phải nhẫn nại khuyên , " Mịch Nhi, đèn hư phải ? Em xuống đây , lên xửa, như vậy có được hay . . . . . ."
" gấp cái gì, em lập tức là xong! Chút chuyện này còn phải thay đổi người ư, còn chưa đủ phiền toái!" Mịch Nhi lắc đầu, ngay khi chuyện, tay hoàn thành vài động tác, mới thả cánh tay rời đèn điện, bám thang cười , "Ừm, xong rồi, bây giờ có thể xuống!"
Cuối cùng Liên Tĩnh Bạch thở phào nhõm, Mịch Nhi có tiếp tục đụng tay vào đèn, ít nhất nguy hiểm giảm phân nửa, chỉ cần từ chỗ cao xuống là an toàn.
"Tới đây, ôm em xuống. . . . . ." vươn tay lên, cánh tay cường tráng có lực nắm chặt eo của Mịch Nhi, ôm từ chỗ cao xuống.
"Được!" Mịch Nhi buông lỏng người xuống giao cho ôm lấy, thuận theo ngoan ngoãn rời khỏi cái thang.
Liên Tĩnh Bạch cũng ôm Mịch Nhi trực tiếp để xuống dưới đất, giống như che chở con nít cẩn thận bế , vừa từ từ vào trong phòng, vừa cau mày ngừng nhắc nhắc lại : " Em là muốn hù chết phải! chỉ mới ra cửa mua đồ ăn, còn em lại ở trong phòng làm loạn! Trèo cao như vậy sửa điện, nếu như cẩn thận rớt xuống làm thế nào, chẳng lẽ điện có thể tùy tiện đụng ư, em có thể chớ đừng làm loại nguy hiểm như vậy hay --"
"Yên tâm yên tâm, có chuyện gì! Em đổi hết bóng đèn, vừa rồi đèn thiếu bộ phận, đổi nó lại sử dụng được--" Mịch Nhi vòng chắc cổ , ở trong lòng cười hì hì , "Em vừa nãy cũng rất cẩn thận, có làm loạn! Cái thang rất ổn, trước đó em đóng công tắc, lúc đổi bóng đèn cũng có đụng phải đường dây. Loại chuyện này còn phải đợi làm, em khỏi quá vô dụng !"
"Cho dù em rất cẩn thận, vẫn biết là nhất định có nguy hiểm. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch vẫn còn vẻ mặt lo lắng, ôm Mịch Nhi gần sát lồng ngực mình, "Trước kia em sửa chữa đèn điện đâu, làm chuyện như vậy ngộ nhỡ sảy ra vấn đề, em để phải làm thế nào --"
" sao đâu, trước kia em sửa đồ nhiều lắm, đèn điện tính là gì!" Mịch Nhi hả hê vểnh mũi, cười , "Em so với càng giống người bình thường hơn, có nhiều tính khí tiểu thư thiếu gia như vậy, giống như sửa ống nước nối điện giặt quần áo nấu cơm, có việc gì em đều làm!"
"Hả? Vậy sao. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch ngẩn ra, nghĩ tới trả lời như vậy.
Trước kia Mịch Nhi cũng ăn sung mặc sướng là đại tiểu thư được vạn người sủng ái, mặc dù cũng có tính tiểu thư điêu ngoa bốc đồng, nhưng vào năm năm trước, tuyệt đối có cơ hội tự mình sửa chữa đèn điện. Những thứ chuyện vặt này tự nhiên có quản gia xử lý cho xong, thậm chí ngay cả đèn hư cũng biết . . . . . .
Nhưng bây giờ lại hiểu được sửa chữa làm tất cả mọi việc, có thể thấy được đây cũng là những việc thường hay làm, đến việc nhà cũng đều biết, đây là thay đổi lớn dường nào!
Mà những thứ này, đều do rời năm năm trải qua tạo thành, những thứ này cũng chưa có bao giờ tham dự. . . . . .
Rốt cuộc, trong những năm ấy trải qua cuộc sống thế nào, là điều kiện thế nào, có thể khiến mười ngón tay Mịch Nhi dính nước, trở nên giống như hiên tại. . . . . .
" vậy Mịch Nhi của rất lợi hại, là che giấu tài năng!" Liên Tĩnh Bạch hé mở môi mỏng, trong lòng thầm đem ý nghĩ này đề cao mấy bậc.
sắp kiên trì nổi, muốn nhanh chóng tìm tòi nghiên cứu trong năm năm này, muốn dùng thời gian nhanh nhất biết được tất cả mọi chuyện về Mịch Nhi!
đối với kinh nghiệm Mịch Nhi trải qua tràn ngập tò mò, chỉ dựa vào tin tức nay mà tưởng tượng suy đoán, đều cảm thấy đau lòng như vậy. Mịch Nhi trước kia nâng trong lòng bàn tay che chở nhất định là trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng năm năm náu gặp ít nhiều khó khăn gian khổ, mình đối mặt với những thứ nhấp nhô cùng chèn ép. . . . . .
Căn phòng mờ tối hoàn toàn che khuất niềm tin trong lòng Liên Tĩnh Bạch, Mịch Nhi lẳng lặng ở trong ngực , tự : "Là tốt thời đại mới, tiêu chuẩn lên phòng khách, xuống phòng bếp, viết được mật mã, tra ra khác thường, giết được ngựa gỗ, lật được tường rào, lái nổi xe tốt, mua được tân phòng, đấu thắng bà hai, đánh thắng lưu manh! Em mới sửa bóng đen là kỳ quái ư, những điều kiện này em gần như có thể thỏa mãn !"
"Em đều biết, vậy còn làm gì. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch nhịn được cúi đầu hôn lên trán , thâm tình nghiêm túc nỉ non, "Mịch Nhi, về sau cứ dựa vào nhiều, cần ép mình khổ sở như vậy. Em cái gì cũng biết cũng sao, thay em hoàn thành tất cả. . . . . ."
càng mình biết rất nhiều, Liên Tĩnh Bạch lại càng cảm thấy đau lòng, Mịch Nhi của trước kia chỉ chuyên tâm với y học, khi rời trong năm năm này, thế nhưng ép buộc chính mình học nhiều như vậy, như vậy khổ sở cách nào tưởng được. . . . . .
"-- chỉ cần đừng tìm bà hai cho em đấu là tốt rồi. . . . . ." Mịch Nhi ngẩn mặt lên hôn cái vào cằm , ở trong lòng le lưỡi xinh đẹp .
Last edited by a moderator: 19/2/16