1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 131: Trúng chiêu

      Cuối cùng cũng có chút thần trí, khiến não Liên Tĩnh Bạch suy nghĩ vài vấn đề: tại, có thể tiếp tục sao?

      Hôm nay là ngày nghỉ phép, cần nhớ tới công việc nữa, có đầy đủ thời gian tiến hành vận động giường, đây là thiên thời, lại thoải mái nằm ở giường, đây là địa lợi, vận sức chờ phát động, Mịch Nhi cũng nằm ngay ở bên, đây cũng là nhân hòa.

      Thiên thời địa lợi nhân hòa, chẳng lẽ còn cần chờ đợi cơ hội kế tiếp hay sao? Lúc này ăn, đợi đến bao giờ!

      Vì vậy, Liên Tĩnh Bạch bị lửa nóng thiêu đốt thuận theo ý kiến thân thể, che phủ cả người Mịch Nhi, thân thể cường tráng có lực chỉ dùng sức nặng là triệt tiêu nửa giãy giụa của Mịch Nhi, bàn tay của tránh thoát khỏi tay Mịch Nhi, để ý phản kháng của , hề thay đổi tiếp tục thăm dò vẻ đẹp của .

      Tay trái của giữ tay Mịch Nhi nhàng nhưng kiên quyết trói buộc cánh tay phản kháng lên đầu giường, để cho quấy rối làm phiền hành động của mình, mà đổi thành cái tay khác, năm ngón tay linh hoạt giống như ảo thuật, thoải mái khởi động, liền cởi cúc áo của .

      Cởi cái, cởi hai cái. . . . . .

      Theo động tác của , cái cổ mảnh mai trắng nõn lộ ra ngoài, đẹp đẽ tinh tế sáng bóng, màu da trắng nõn, làm cho người ta thể nhịn được vui mừng, muốn in dấu vết của mình lên bên nó.

      Tâm động cũng là hành động, Liên Tĩnh Bạch mang theo nụ hôn thấm ướt tới cái cổ trắng mịn như ngọc của , giống như ma Huyết tộc đói bụng mấy ngàn năm, đối với phần mạch máu dưới cổ hết sức hứng thú, môi hôn đến nơi nào, nơi đó lưu lại vết hôn đỏ hồng, mút vào gặm cắn, buông tha mỗi tấc lãnh thổ.

      Mịch Nhi lại sợ run nhiều hơn, hôn sâu cần cổ khiến cho vừa cảm thấy khó nhịn đau đớn, còn có loại cảm giác tê dại khó mà hình dung, ngứa chút chui vào linh hồn, khiến cho sa vào ngừng giằng xé cùng mâu thuẫn.

      "Đừng. . . . . . Tiểu Bạch, ... được -- ừ --" Mịch Nhi lắc đầu vô lực giãy giụa, lại bất kể thế nào cũng trốn thoát môi lưỡi như hình với bóng của , gắt gao cắn môi dưới, ở trong cổ họng phun trào ra tiếng rên rỉ.

      Thân thể của trở nên là lạ, cho dù liều mạng muốn mình tỉnh táo, nhưng khi môi lưỡi Tiểu Bạch qua đâu, lại khỏi bắt đầu nghe mệnh lệnh, chúng nó giống như bị thuần phục lây bệnh, liều mạng rời bỏ chỉ thị của mà hưởng thụ, còn cố gắng kéo cùng nhau trầm luân!

      Ngay cả mồm miệng mình cũng đều thoát khỏi chế, ràng muốn ra lời phản kháng trách cứ, thanh xấu hổ lại tự chủ tràn ra bên ngoài --

      Mịch Nhi ở trong lòng ngừng giãy giụa, mặt thiên sứ thuần khiết, nhắc nhở tiếp tục như vậy đau cỡ nào, khích lệ kiên trì phản kháng tới ranh giới cuối cùng của mình, mà mặt là ma quỷ tối tăm, hướng dẫn thuận theo cảm giác thân thể, to gan đột phá phòng tuyến trong lòng nếm thử. . . . . .

      "Mịch Nhi, cái gì cũng cần sợ. . . . . . Đều giao cho ... em --"Liên Tĩnh Bạch mút vào vành tai Mịch Nhi, dùng những lời tâm tình cực hạn tan rã chống cự cuối cùng của .

      cúi đầu theo cần cổ Mịch Nhi hôn xuống phía dưới, ngón tay vẫn còn ngừng chiến đấu với hàng cúc áo, thề phải phá được đối thủ trói buộc thân thể , để trân bảo hoàn mĩ ra.

      Đầu ngón tay gảy , bả vai trắng noãn, xương quai xanh mê người, mị hoặc **, từng chiến lợi phẩm từ từ ra trước mắt Liên Tĩnh Bạch, lấy thái độ sùng bái, ở thân chúng nó nhất nhất in lên vết hôn, những thứ này đều là của , vĩnh viễn tuyệt đối đều là của !

      Cùng Mịch Nhi đấu tranh đến bây giờ, Liên Tĩnh Bạch sắp muốn nổ tung, hoàn toàn có biện pháp nhẫn nại nữa.

      Giờ phút này, chỗ sâu nhất trong lòng nóng bỏng như nham thạch chợt bộc phát, khiến cho chỉ muốn hoàn toàn cởi sạch hết quần áo của , hoàn toàn đoạt lấy , đem từ trong ra ngoài đều biến thành của !

      Tròng mắt Liên Tĩnh Bạch đỏ ngầu, bắt đầu nổi điên kéo mở áo ngủ Mịch Nhi, chiếc áo ngủ của hoàn toàn cởi ra, chiếc áo ngực màu hồng nhạt hề ngăn cản sức quyến rũ, yếu ớt chỉ cần bàn tay đàn ông có lực bao phủ xuống, đáng thương run rẩy.

      Chỉ cần chút sức, nó trở thành mảnh vụn, còn cao vút bị nó bảo hộ nghiêm mật, cũng thể trốn đâu được.

      Nhưng, ngoài ý muốn nổi lên.

      " cũng muốn như vậy, đây là bức đấy. . . . . ."

      Mịch Nhi nhíu mày cấp bách, khi Liên Tĩnh Bạch chuyên tâm cúi đầu cởi áo tay trái lặng lẽ tiếng động tránh thoát bàn tay của , sau đó từ dưới gối móc ra cái bình phun xinh xắn.

      Tiếp đó, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai, phun chất lỏng trong bình vào mặt Liên Tĩnh Bạch.

      Thuốc xịt hơi sương vô sắc vô vị hoàn toàn bao phủ hô hấp của Liên Tĩnh Bạch, đầu óc của còn chưa có kịp phản ứng chuyện gì, thân thể cũng phản ứng.

      "Này --" giây sau khi hút phải hơi sương, Liên Tĩnh Bạch kịp chuẩn bị căn bản có ý thức được xảy ra chuyện gì, thậm chí còn chưa kịp hiểu xong, thân thể bỗng chốc tê liệt.

      Toàn thân của chút khí lực, tứ chi mềm nhũn xương mất khống chế, mới vừa vẫn còn sung sức chờ phát động cũng tạm ngừng, thân thể cường tráng ngã xuống, chán nản dựa người Mịch Nhi.

      Nhìn chất thuốc phát huy tác dụng, Liên Tĩnh Bạch ngã xuống đất, Mịch Nhi thở phào nhõm, thân thể cũng chốc tê liệt.

      giây trước, toàn thân còn khẩn trương hết sức phản kháng, tại, cuối cùng cũng an toàn, loại tâm tình phập phồng này giống như cáp treo, người nào đau tim cũng thể chịu được.

      Trong mành treo chuông, nếu như mà động tác chậm chút nữa, suýt nữa bị ép buộc rồi!

      Cũng may, tại thời điểm nguy cấp, nhớ lại mình có mang bên người thuốc mê phòng thân. . . . . .

      Mặc dù chỉ chuẩn bị dùng nó tự vệ người những kẻ lưu manh, nhưng hôm nay suýt nữa nguy cấp, thấy Tiểu Bạch khác chỗ nào, nên phun vào người !

      Mịch Nhi sớm còn là thiếu nữ ngốc ngếch đơn thuần, mấy năm này ở bên ngoài tích góp kinh nghiệm, khiến cho mỗi phút đều nhớ phòng ngừa nguy hiểm, mặc dù lúc vừa về đồng ý ở chung chỗ với Tiểu Bạch, nhưng đề phòng như vậy, lại biến thân nhào tới!

      Chính điều chế hiệu quả thuốc mê, giờ phút này chính là phun sương phòng lang sói tốt nhất, trong nháy mắt giết chết tất cả sức lực của Liên Tĩnh Bạch.

      Bình phục lại tâm tình, Mịch Nhi tức giận đẩy Liên Tĩnh Bạch đè người mình ra, sau đó hốt hoảng lôi kéo áo ngủ, dồn dập cài lại nút áo lần nữa.

      Liên Tĩnh Bạch mang theo vẻ mặt dám tin cùng bình tĩnh, ánh mắt hỗn loạn và tức giận, nhìn chằm chằm Mịch Nhi, tiếng động đè nén lửa giận trong lòng mình.
      Last edited: 31/12/15
      dunggg thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 132: Xuân sắc

      " nhìn cái quái gì hả, còn dám dùng ánh mắt đó nhìn em nữa, ràng là làm sai! Đồ đáng ghét! Đồ xấu xa! Dâm tặc! Suy nghĩ chỉ bằng thân dưới, đồ ngựa đực! Tinh trùng lên não, sinh vật hạ đẳng!"

      Mịch nhi càng nhìn ánh mắt của càng nổi giận, vội vàng sửa sang lại quần áo, cam tâm tới bên cạnh Liên Tĩnh Bạch, leo lên người ngồi xuống.

      Nàng ngừng nhào nặn khuôn mặt cho hả giận, sau đó bắt đầu chỉ trích : " bảo là dừng lại rồi, nếu dừng lại em dùng biện pháp mạnh như vậy rồi, đó là do ép em! Cho dù em muốn, cũng có tính dừng tay có đúng hay , ý kiến của em đối với quan trọng sao? Hừ là ép em xuất ra chiêu ngoan độc, mới chịu nghe lời! Em mới rời khỏi có năm năm, liền quên em còn là bác sĩ sao, cũng quên mất uy lực của những thứ thuốc kia ! Có muốn em cho thấy tiến bộ trong những năm qua hay , xem tác dụng của thuốc mạnh mẽ như thế nào!"

      Nghe những lời Mịch nhi chỉ trích, Liên Tĩnh Bạch rất uất ức nhưng thể được, lại có thể hiểu lầm ánh mắt của , đó phải là tức giận, mà là muốn xin lỗi mà.

      ra lúc bị trúng thuốc, cũng tỉnh táo rồi, ý thức được mình vừa mới làm cái gì, rất hối hận, vì phút nông nỗi, gây ra sai lầm lớn như vậy.

      Nhưng thuốc mê kiến toàn thân thể động đậy, miệng cũng thốt được ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu, muốn xin lỗi cũng gặp khó khăn, cách gì cử động được.

      quả giống như Mịch Nhi tinh trùng lên não rồi, đáng lý, nên sớm đoán được mới phải, chính mình trước mặt Mịch Nhi thể kiềm chế được, bị tước vũ khí đầu hàng. . . . . .

      đánh giá quá thấp hấp dẫn của Mịch nhi đối với .

      Cho nên, mới bị ma quỷ xui khiến đánh mất lý trí, mới có thể đem lời phản kháng của để vào trong mắt, quan tâm có nguyện ý hay vẫn cứ liều lĩnh làm tới.

      biết mình làm sai, dù bị mê hoặc, khống chế được, nhưng sai là sai thể chối cãi. Bây giờ nằm giường, mặc cho Mịch Nhi dày xéo, mặc trút giận.

      Miễn sao Mịch Nhi hết giận sao cũng chịu được. . . . . .

      Những động tác của Mịch Nhi khiến càng ngày càng kích động, ngọn lửa tắt nay lại bùng cháy, liên miên dứt từ đống tro tàn, hơn nữa còn kịch liệt hơn trước.

      Mới vừa Mịch Nhi vì quá vội vàng, nên nhiều nút áo cài sai chỗ, lặng lẽ, lộ ra cảnh xuân bên trong .

      Từ góc độ của nhìn qua, có thể thấy hai đồi núi Mịch Nhi phập phồng, cảnh xuân vô biên đập hết vào mắt.

      Áo ngực màu hồng bao lại no đủ của rất tròn trắng nõn, rãnh đồi sâu hút giữa hai hòn Tuyết Ngọc, giống như tinh linh rất ngây thơ lại rất mị, tò mò chưa bao giờ giữ chặt cổ áo dò xét ra ngoài.

      Bọn chúng còn theo động tác khom người của Mịch Nhi mà đung đưa, nửa kín nửa hở như như , bằng phương thức ngây thơ, tiếng động mị hoặc suy nghĩ của đàn ông

      Liên Tĩnh Bạch nhất thời miệng đắng lưỡi khô, tâm trí nhộn nhạo.

      Đây mới chỉ là mỹ cảnh thoáng nhìn qua, còn chưa xâm nhập nghiên cứu bị đánh thuốc mê ngã gục, bây giờ, lại được nhìn trong tình huống khác, sẵn tiện Mịch Nhi còn chưa chịu cùng hoà giải hay cứ tận hưởng .

      thanh của ác ma cứ văng vẳng bên tai, trong đầu cuộc xung đột lại tiếp tục xảy ra, xem hay xem .

      Phi lễ chớ nhìn, thiên sứ trong tâm hồn của Liên Tĩnh Bạch la lên cuối cùng nhắm mắt lại, để thiên sứ đó hướng dẫn từng bước phải làm gì.

      Mới vừa rồi phạm sai lầm, huyết khí dâng trào làm mất lý trí muốn giữ lấy Mịch Nhi, nên khiến giận dữ, chẳng lẽ còn muốn phạm sai lầm ấy lần nữa?

      Mới vừa rồi là do khí huyết dâng trào nên u mê làm cớ, nhưng bây giờ thanh tỉnh, đâu cần phải mất bò mới lo làm chuồng để chuộc lại lỗi lấm, cũng cần nhân dịp người ta lơ là mà rình trộm cảnh xuân!

      Linh hồn là cao quý, nhiễm khói bụi nhân gian, còn tình cảm cần phải chân thành, được miễn cưỡng, và để mất khống chế bản thân.

      Giờ phút này Liên Tĩnh Bạch rơi vào ba suy nghĩ trái chiều, linh hồn cho nhìn, nhưng tình cảm lại đồng ý vậy, thể nhắm mắt lại, thể thoát ra được cám dỗ này!

      Còn thân thể, càng muốn tiền trảm hậu tấu, ánh mắt của giống như có ý thức vậy, nhàng chuyển động đến những nơi có góc độ đẹp nhất, đem hết cảnh quan thu hết vào mắt, cũng nhớ kỹ trong lòng.

      Mắt chủ động thu lấy mỹ cảnh, thoáng chốc phá vỡ giằn co trong suy nghĩ của Liên Tĩnh Bạch.

      chút nghi ngờ, linh hồn phong độ bị đánh bại, tuân theo tình cảm cùng thân thể cầu, mặc kệ về sau như thế nào, vào giờ phút này, trước hết cứ thoả mắt phen, khiến cho tâm thần cũng được an ủi chút ít. . . . . .

      luôn biết Mịch Nnhi che dấu vóc dáng, mấy ngày nay ôm ngủ, dù cách mấy lớp áo vẫn có thể cảm giác được đường cong, nhưng có cảm xúc gì lắm, giống như bây giờ được cảnh sắc đập hết vào mắt.

      Rãnh ngực sâu hoắm có độ cong mê ngườ, màu ngực màu bao bọc nửa kín nửa hở, có loại thần bí **, khiến cho có nhiều hơn gian tưởng tượng, có nhiều hơn mơ mộng đường sống.

      , Liên Tĩnh Bạch bắt đầu suy nghĩ nếu tất cả đều ** ra ngoài là cảnh trí như thế nào, ngọn đồi trắng như tuyết cao vút hợp với đỉnh tròn đỏ hồng, khiến cho huyết mạch dâng trào. . . . . .)

      Tiếc nuối duy nhất là cảnh sắc gần ngay trước mắt, nhưng chỉ có thể nhìn thể đụng, vừa sảng khoái lại vừa thống khổ.

      "Này, thất thần cái gì !!! Em nãy giờ là giáo huấn đấy, có nghe thấy gì hả ????" Mịch Nhi đưa tay ra trước mặt Liên Tĩnh Bạch quơ quơ, mặc dù các cơ mặt của đều thể cử động, nhưng cái ánh mắt này quá thích hợp rồi.

      Ánh mắt bị dục hoả thiêu đốt so với nãy còn nghiêm trọng hơn!

      Mịch Nhi nheo mày lại, theo tầm mắt của , từ từ nhìn về phía mình.

      "A a a a a!" Chỉ mới cúi đầu liếc mắt cái, ngay lập tức Mịch Nhi hét ầm lên, xoay người nhanh, tay bối rối cài lại nút áo ngủ.

      Tay Mịch Nhi ngừng run rẩy, đưa lưng về phía Liên Tĩnh Bạch, nổi giận lớn tiếng mắng : "Biến thái! Tên nhìn trộm!! mới nhìn đâu đó! --... là cái tên Đại Biến Thái!"
      Last edited: 31/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 133: Tật xấu khó bỏ

      Mịch Nhi hét lên, tiếng hét to như giải toả tâm tình của lúc này, trách cứ Liên Tĩnh Bạch phạm phải lỗi lớn thể tha thứ.

      Trong lòng càm thấy tức giận và kèm theo chút xấu hổ thể kiềm nén được, nhìn lén bao lâu, nhìn thấy được cái gì!

      Đều là lỗi của ! Cả gan dám cởi áo ngủ của ! Khiến tức giận dẫn đến cài sai nút áo! phát bị hở hang lại còn chăm chú nhìn!

      Hừ, mặc kệ là người tinh xuất chúng nữa, vừa gặp phải hấp dẫn đều say đắm cả, đây chính là bản năng xấu xa của đàn ông, đều suy nghĩ bằng nửa người dưới!

      Mịch Nhi oán hận ngừng lớn tiếng phát tiết tức giận của mình, chẳng qua những lời chỉ trích đó, căn bản thể làm hoàn toàn hết giận, mà tên đầu sỏ gây chuyện lại thảnh thơi nằm ở giường, chỉ bắng mấy câu cũng chẳng tính là giáo huấn gì, nếu như lần này nhận được dạy dỗ, về sau chắc chắn còn tiếp diễn!

      Hôm nay cả gan làm loạn muốn cưỡng ép , còn trắng trợn rình coi ngực qua cổ áo, lần như vậy, còn làm ra chuyện gì quá đáng hơn!

      Mịch Nhi cài lại toàn bộ nút áo đàng hoàng, cúi đầu cẩn thận kiểm tra kĩ càng, sau đó mới xoay người lại.

      muốn trừng phạt nghiêm khắc, để nhớ kĩ sai lầm này, tuyệt đối bao giờ dám tái phạm nữa!

      Nhìn Liền Tĩnh Bạch nằm giường, Mịch Nhi nhướng mày, chợt nảy ra ý hay.

      "Hừ, em phạt từ hôm nay được ăn cơm được uống nước, cũng cho chuyện hay nhúc nhích!! Thứ vừa hít phải chính là thuốc tê, nó sẻ khiến thể khống chế được thân thể, thân thể từ từ cứng lại, cứ từ từ cảm nhận , đừng mong em đưa thuốc giải cho !"

      Mịch Nhi lấy chân dẫm lên bụng Liên Tĩnh Bạch, như vị nữ vương nhìn cắn răng nghiến lợi , "Tác dụng của thuốc tự nhiên hết vào ngày mai, trong khoảng thời gian này, ngoan ngoãn nằm ở giường cho em, hưởng thụ mùi vị này ! Ha ha, lúc em cho bác quản gia, cho ai vào trong phòng, có ai tới cứu đâu!"

      Liên Tĩnh Bạch ngừng kêu khổ, Mịch Nhi ra toàn bộ như vậy, chắc chắn thu hồi quyết định, chấp nhận trả thù của , cam tâm bị nhốt ở trong nhà cả ngày. . . . . .

      có sợ hãi, mới vừa rồi mất khống chế rình coi là hai cái tội, mất khống chế xâm phạm Mịch Nhi là sai, rình coi chọc cho tức giận, nên gánh chịu hậu quả là đúng, tiếp nhận xử phạt cũng là đúng, muốn né tránh.

      Nhưng điều tại muốn biết là, Mịch Nhi chuẩn bị tới chỗ nào?

      vừa muốn mình ở trong phòng cả ngày, sau đó lại muốn rời , muốn rời khỏi, chẳng lẽ ý muốn rời khỏi --

      ngờ lại chọc nổi giận lớn đến vậy, liên tiếp làm ra những việc khiến Mịch Nhi thể tha thứ, chừng, thực tức giận đến nỗi muốn thấy mặt nữa, sinh ra ý nghĩ ra giống như năm năm trước.

      Có lẽ, nhân cơ hội này rời khỏi thành phố K, lại mất tích mấy năm chút tin tức. . . . . .

      Ánh mắt Liên Tĩnh Bạch chợt trở nên lo lắng, ánh mắt nhìn về phía Mịch Nhi, vội vàng muốn hỏi xem định đâu.

      Mịch Nhi giống như có thể nhìn hiểu lời muốn , chỉ qua ánh mắt, cũng có thể xác định muốn gì.

      Hiểu được ý của , Mịch Nhi lại hừ lạnh tiếng: "Hừ, còn muốn biết em đâu, tại sao em phải cho biết! nên quan tâm chuyện của mình , suy nghĩ xem làm sao có thể vượt qua ngày này!"

      Vừa dứt lời, Mịch Nhi liền bỏ lại Liên Tĩnh Bạch, sải bước về phía cửa phòng, cửa phòng phịch cái bị mở ra, sau đó lằng lặng kép lại, giống như cơn lốc cuốn bay mất.

      Trong phòng lớn như thế, chỉ còn lại mỗi mình Liên Tĩnh Bạch, cứ nằm ngửa mặt giường như vậy, trong lòng tràn đầy hối hận.

      Thuốc do Mịch Nhi điều chế quả nhiên hiệu quả lợi hại hơn năm năm trước, mới vừa hít phải mà toàn thân tê liệt thể nhúc nhích, bây giờ mới hiểu được cảm giác mất tri giác kinh khủng như thế nào.

      tức giận cho nên mới trừng phạt như vậy, loại cảm giác này nếu tỉnh táo mà chịu cả ngày, ép người ta phát điên mất.

      Nhưng giờ phút này, Liên Tĩnh Bạch cũng sợ hãi việc thể cử động toàn thân, đón nhận cơn thịnh nộ của Mịch Nhi là điều phải chịu, bây giờ trong lòng chỉ cầu mong chuyện.

      Điều mình vừa suy đoán phải là , Mịch Nhi bỏ lại mà trốn biệt tăm như năm đó!

      Dù sao, từng cam đoan vô cớ mất tích, chính miệng vậy, thể chối cãi được! Giờ phút này, Liên Tĩnh Bạch chỉ có thể hy vọng Mịch Nhi giữ chữ tín, cầu nguyện bội ước. . . . . .

      Trong lòng như sóng biển quay cuồng, phút sa chân thành tội nhân thiên cổ, nhất thời khí huyết dâng trào đánh mất thần trí, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh có kiêng dè, dẫn tới hậu quả bi thảm như vậy . . . . . .

      Nhờ đó, mới rút ra kinh nghiệm sâu sắc: tại thời điểm tình thú lại bị vợ cự tuyệt nhưng ra vẻ mời chào dĩ nhiên có vấn đề gi, vì " cần", là nghĩ đằng lẽo "Muốn", nhân thời cơ hội đó đem gạo nấu thành cơm để tình cảm phát triển, lần nào cũng đúng sách lược.

      Nhưng, điều này chỉ có thể áp dũng với người phải bác sĩ, hơn nữa còn tinh thông chế thuốc, luôn mang thuốc tê trong người.

      Nếu , Liên Tĩnh Bạch có kết quả như bây giờ, ăn trộm gà được, còn mất nắm gạo, có lấy chút tốt đẹp, còn phải gánh chịu hậu quả xử phạt, càng thêm lo lắng ở trong lòng, sợ người cứ như vậy bỏ xa.

      Trong khi Liên Tĩnh Bạch nằm ở giường, mỗi giây trôi qua cứ như năm Mịch Nhi thư thả thưởng thức bữa sáng.

      tùy tiện giải thích với quản gia là Liên Tĩnh Bạch còn chưa có về, cũng ra lệnh cho các người làm hôm nay ai được vào phòng , dĩ nhiên bọn họ dám trái lệnh của quản lý cao nhất nhà họ Triển là , mọi người đều biết, tiểu thư Mịch Nhi là bà chủ tương lai của nhà họ Triển, tất cả mọi người đối với lời đều nhất mực nghe theo.

      Ăn xong điểm tâm bổ sung năng lượng, trong lòng Mịch Nhi cũng bớt tức giận chút, sau đó, quyết định ra ngoài cửa.

      Nhưng căn bản có lo lắng rời khỏi thành phố K như Liên Tĩnh Bạch, thực tế, có ai làm bạn dẫn đường, ý tưởng rời khỏi biệt thự nhà họ Triển cũng có.

      Dù sao thành phố K cũng có nhiều chỗ giống năm năm trước, nhận ra được đường xá, cho dù muốn dạo phố cũng biết chỗ, vậy có cái ý nghĩ kia làm gì.
      Last edited: 8/1/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 134: Thoải mái

      chỉ là tùy ý ra khỏi phòng, dạo xung quanh sân vườn khổng lồ của nhà họ Triển, khí tự nhiên mát mẻ quang đãng khoiến cảm thấy lỗ chân lông cũng thư giãn ra, nhận thức được, cũng liền triệt tiêu thoải mái của thể xác và tinh thần .

      Từ từ, tới mảnh ruộng thuốc quen thuộc trước đây, mảnh đất này được bao với nhiều loại thảo dược cao chót vót, bố trí xen lẫn trong khí thế tinh xảo xa hoa ở biệt thự nhà họ Triển, hoàn toàn hợp.

      Nhưng nó vẫn bị cất giữ ở chỗ này, mấy năm như ngày.

      Mịch Nhi ngây ngẩn cả người, dĩ nhiên nhớ nơi này, đây là lúc mười tuổi gạt bỏ ý kiến nhiều người quyết giữ ý mình mới khai hoang ra ruộng thuốc.

      Khi đó, ý tưởng đột phát muốn thử nghiệm trồng mấy loại thuốc rất mềm mại dễ để nuôi dưỡng, tìm khắp nhà họ Triển và nhà họ Mục, cũng chỉ tìm được mảnh như vậy thích hợp, tuy nhiên mảnh đất này ở giữa sân bóng, có cách nào đơn độc vạch ra cho dùng.

      nhớ ngay cả cha mẹ cũng ở đây khuyên giải buông tha chỗ này, thể bởi vì ý nghĩ nhất thời liền hoang phí cả sân bãi, duy nhất đứng ở phía chỉ có Tiểu Bạch, trực tiếp tìm chú Triển dì Liên đàm phán, lại lần nữa lập kế hoạch đem sân bóng đổi thành sân quần vợt và sân bóng chuyền, mới đem mảnh đất này trống cho sử dụng.

      Nhưng cũng chỉ là chăm sóc ruộng thuốc năm, thời điểm năm năm trước mười bảy tuổi, rời khỏi nơi này, lúc ấy trong ruộng thuốc thảo dược còn có lớn lên được, chứ đừng chuyện thu hoạch.

      Nhưng năm năm sau tới nơi này lần nữa, ruộng thuốc vẫn là ruộng thuốc đó, thảo dược bên trong vẫn là giống đó, chỉ là, lúc này đây thực vật tươi tốt phồn thịnh nhánh xum xuê, hiển nhiên bọn chúng vẫn được chăm sóc vô cùng tốt.

      hoảng hốt nhớ Tiểu Bạch qua, mời nhân sĩ (người có kỹ thuật) chuyên nghiệp tới đặc biệt xử lý ruộng thuốc của , năm năm qua chưa từng có đứt đoạn.

      Mịch Nhi ngây ngẩn cả người, để lại mỗi dạng đồ, đều là quý trọng bảo vệ món ấy sao, cẩn thận duy trì nguyên dạng của chúng nó. . . . . .

      "Ai, là hết cách với , rốt cuộc muốn em phải làm gì đây. . . . . ." Mịch Nhi cười khổ cái, mình hỏi mình .

      Tiểu Bạch lòng chỉ nghĩ vì như vậy, vừa mới làm cho tức giận như vậy chuyện, điều này khiến tha thứ cho vậy, hay là vẫn trừng phạt đây. . . . . .

      Mịch Nhi nặng nề thở dài, tạm thời quyết định suy xét vấn đề của , để cho chịu khổ cực nhớ lâu chút là được, về phần lúc nào tha thứ cho , hay là chờ cao hứng rồi sau.

      quay đầu nhìn thành quả của ruộng thuốc năm đó có cho ra, thời gian năm năm khiến thảo dược tất cả đều mọc vừa ý , có thể thu hoạch hái rất nhiều dược liệu, tự chủ được, bệnh nghề nghiệp của và lòng tò mò hoàn toàn dâng lên.

      So với rối rắm có từ bỏ trừng phạt Liên Tĩnh Bạch hay , tại Mịch Nhi càng muốn làm là chuyện khác: muốn tiếp tục việc quan trọng cần giải quyết năm đó, sâu vào hiểu ở nhà trong năm năm, những thảo dược này là được chăm sóc như thế nào mới có thể sinh trưởng tốt như vậy!

      muốn trao đổi cùng nhân sĩ chuyên nghiệp chăm sóc ruộng thuốc phen, muốn nhảy vào trong ruộng thuốc khảo sát tiện tay làm việc, tổng kết ra phương pháp nuôi dưỡng tốt những thứ dược liệu được nuông chiều này!

      làm liền làm, Mịch Nhi cuốn tay áo, kéo tới như người làm ruộng dạy làm mẫu, xoay người nhìn về phía vườn đất ấm áp.

      ước chừng ở trong mảnh ruộng thuốc này nán lại đến trưa, hề thỉnh giáo nhóm người làm ruộng để được tư vấn, dược nông (người nông dân chuyên trồng cây thuốc hoặc thu thập cây thuốc) kinh nghiệm phong phú cũng liền vui mừng lấy ra dụng cụ nông nghiệp biểu diễn với , cũng thẳng thắn mà về kinh nghiệm bình thường chăm sóc dược liệu.

      Những thứ này sách vở hoàn toàn có các loại bí quyết này khiến Mịch Nhi gật đầu ngừng, vẫn là lần đầu tiên thấy loại dụng cụ nông nghiệp này, thể ngạc nhên trước trí khôn của người lao động, bọn họ sáng tạo công cụ mới thích hợp nhất với làm việc tay chân.

      Mịch Nhi kiêng nể chút nào cầm lên máy bào để đào đất của bọn họ, làm việc nhà nông mới lạ làm cho tự nghiệm thấy dường như dừng lại được, nghiêm túc mở mỗi dụng cụ ra nghiên cứu phen, nếu như phải là chú quản gia giục ăn cơm trưa, dường như chút cũng nguyện ý ra khỏi ruộng thuốc này.

      "Tiểu thư Mịch Nhi, bữa ăn dọn lên đủ, xin dùng cơm." Nữ người hầu bưng lên toàn món ngon màu sắc mùi vị đều đủ, mỉm cười với Mịch Nhi, thuận miệng lại hỏi câu, " Buổi tối thiếu gia vẫn có việc trở lại sao, tôi cũng thông báo với phòng bếp làm ít thức ăn."

      " ấy ——" Mịch Nhi sững sờ, lúc này mới nhớ tới, buổi sáng hình như mìnòanói qua với mấy người hầu hôm nay ra ngoài, ăn cơm ở nhà, lúc đó chính là bị chọc tức muốn chết, đích xác là muốn bỏ đói ngày trừng phạt .

      ", buổi tối ấy trở về." Suy nghĩ chút, Mịch Nhi cũng cười khẽ với nữ người hầu, "Nhân tiện, cũng thông báo phòng bếp, làm cháo trắng và điểm tâm dễ tiêu hóa, hồi đưa đến phòng ."

      Cho tới trưa ở ruộng đổ môi hôi, tất cả tâm tình tiêu cực của Mịch Nhi quét sạch, từ trước đến giờ tính tình của là tới nhanh, cũng nhanh, cho dù là chuyện vui sáng sớm nay, đoạn thời gian qua, lòng của Mịch Nhi cũng tức giận Liên Tĩnh Bạch.

      nghĩ thông suốt, tiếp tục trừng phạt , cho dù sáng sớm còn tuyên bố với Liên Tĩnh Bạch muốn cho ăn uống khổ sở hơn ngày, nhưng tại quyết định kết thúc trước hiệu quả của thuốc, để cho tự do ra ngoài.

      Tựa như cho tới bây giờ Liên Tĩnh Bạch cũng muốn trừng phạt lại làm sao nhẫn tâm để cho Tiểu Bạch của khổ sở.

      Dù sao, vẫn là biết rất , Tiểu Bạch chưa bao giờ có ý đồ tổn thương , cho dù là tinh trùng lên não muốn xâm phạm chiếm đoạt , cũng là bởi vì , đến muốn đoạt lấy linh hồn và **, đây là bản chất bình thường nhất của con người.

      Nếu như phải là do thể chất của mình, có lẽ căn bản cũng có phản kháng, hai người đều nhau kết hợp cơ thể và linh hồn, đây là chuyện thuận nước đẩy thuyền, là chuyện nước chảy thành sông giữa người .

      Nhưng là, thể.

      Sáng nay nổi giận với , trừ thẹn quá hóa giận bên ngoài tức giận, hơn nữa con cọp giấy tựa như phách lối, phô trương thanh thế như lôi điện bộc phát, sau lưng núp cũng là vô cùng nhát gan.

      sợ có ngày, chuyện sáng nay có chấm dứt, khi tình hình vẫn tiếp tục nữa, vẫn đột phá bước cuối cùng, có cách nào nhịn được, đau chết mất máu mà chết.

      Cuộc đời của giờ mới bắt đầu, tại sao có thể dùng lấy loại phương thức này kết thúc, còn phải nhìn qua tất cả mọi thứ thế giới cùng , cùng nhau từ từ trở thành già, làm sao cam chịu cứ như vậy chết .

      Vì vậy, giết người để làm gương cho nhiều kẻ khác để cho Liên Tĩnh Bạch biết ranh giới cuối cùng của , xảy ra quan hệ là chuyện cấm tuyệt đối, vì phòng thủ cái cửa ải này, tiếc quyết cố ý nghiêm mặt lên, cho biết con đường bãi mìn này, vừa chạm tới tuyến, kịch liệt bộc phát.

      Chỉ là, trừng phạt cho tới trưa, mới có thể ở chỗ đó nhận thức được vấn đề, có thể đạt tới mục đích này, cũng nên tha thứ cho .
      Last edited: 8/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 135: Bản năng

      Mới vừa ăn cơm trưa, Mịch Nhi liền mang theo cơm nước cùng điểm tâm trở về phòng, Liên Tĩnh Bạch nằm giường bị thuốc tê hành hạ lâu như vậy, chuẩn bị đưa thuốc cho .

      Đẩy cửa phòng ra, Mịch Nhi lẳng lặng tới trước giường, Liên Tĩnh Bạch vẫn duy trì tư thế ngửa mặt nằm giường như cũ, đến thái độ cũng thay đổi, tác dụng của loại thuốc mê này chính là làm cho từng dây thần kinh trong thân thể mất khống chế, tất cả cơ bắp hoàn toàn có cách nào nhúc nhích được.

      Mịch Nhi ngồi xuống bên giường, nhìn thẳng vào ánh mắt Liên Tĩnh Bạch, cho dù là bất động ăn uống mà nằm giường buổi sáng như vậy, trong mắt lại tia oán hận cùng khổ sở, càng có ý định cầu xin đưa thuốc giải.

      Tròng mắt đen của bình tĩnh kiên nhẫn, yên tĩnh ổn định, bao dung vạn vật.

      ra Mịch Nhi sớm biết, loại xử phạt này làm cho người bình thường cực kỳ khổ sở, đối với căn bản coi vào đâu, ý chí và kháng cự của vẫn luôn rất cao, chính là chỉ bị đối xử như thế, căn bản tạo được lực sát thương.

      Lấy thông minh cơ trí của , từ loại hoàn cảnh khó khăn chắc cũng có thể nghĩ ra biện pháp giải thoát, ít nhất, còn có thể nghĩ ra biện pháp gọi người làm tới, để bọn họ giúp lấy chút đồ ăn, cũng khổ cực như vậy.

      Nhưng cứ yên tĩnh nhận lấy lửa giận của , chịu đựng bị xử phạt.

      Mịch Nhi biết, nguyên nhân duy nhất, là bởi vì .

      Bởi vì , cho nên nguyện ý làm vậy để hết giận, biết chuyện buổi sáng làm cho tức giận, cho nên lợi dụng cầu cứu, mà tiếp nhận lỗi lầm trừng phạt, tác dụng khiến mình tỉnh táo lại.

      Liên Tĩnh Bạch chính là muốn để cho nhìn thấy bộ dạng khổ sở của , để cho biết tiếp thu giáo huấn ăn năn sửa rồi, bao giờ ép buộc chuyện này nữa, dùng cái này chứng minh quyết tâm của .

      như vậy hoàn toàn nắm được nhược điểm của . để cho hoàn toàn thể cứng rắn, bắt đầu có cách nào mà phải mềm lòng.

      Mịch Nhi rầu rĩ hạ mi mắt xuống, từ miệng túi lấy ra cái bình xinh xắn, sau khi mở ra đặt ở đầu mũi .

      Cái thứ trong bình chính là thuốc giải, chỉ cần chút xíu, là có thể tiêu trừ hiệu quả thuốc tê.

      vốn còn muốn để cầu xin tha thứ, để cho đồng ý mấy cái điều kiện, mới có thể đổi lại thuốc giải cho , nhưng biểu tinh thần như vậy, đều cố ý chịu thua yếu thế, còn thế ra được giao dịch gì.

      Thuốc giải rất nhanh được hít vào, Mịch Nhi dự đoán liều thuốc, để cho ngửi 10 mấy giây thu hồi bình, thuốc này chỉ ngửi vậy là đủ.

      "Mịch Nhi. . . . . . Mịch Nhi . . . . . " Khi lấy lại bình, Liên Tĩnh Bạch liền khẽ rên ra lời , tứ chi bắt đầu động đậy.

      có thể chuyện, thuốc tê trong cơ thể giải rồi.

      "Trước tiên chớ lộn xộn, từ từ hoạt động thân thể chút, khiến máu lưu thông." Nhìn vội vàng muốn nhảy dựng lên, Mịch Nhi cau mày ngăn lại, giọng của có chút rầu rĩ, "Có lời gì lát nữa hãy ."

      "Được --" Liên Tĩnh Bạch trừng mắt nhìn, nghe lời hề kích động lộn xộn nữa.

      thử chế thân thể lần nữa, tứ chi bởi vì giữ nguyên động tác lâu dài, tê liệt còn cảm giác rồi, chỉ hơi hơi gập ngón tay, liền thấy ngứa ngáy tê dại thẳng vào xương tủy.

      Thấy vậy, nếu như thân thể muốn khôi phục lại linh hoạt như bình thường, còn cần phải chịu rất nhiều khổ sở.

      Mịch Nhi ôm tay, nhìn từ từ cử động, mặt bởi vì khổ sở mà khẽ cau mày nhếch miệng khó chịu, hừ lạnh tiếng: "Biết lợi hại chưa! nên chịu chút đau khổ, xem sau này vẫn còn dám như vậy hay --"

      "Mịch Nhi . . . . . ." Liên Tĩnh Bạch tiếng động cười khổ, cái loại đau khổ này tốt, chỉ có thể cảm nhận được thân thể mất khống chế mà cảm thấy sợ hãi, mới biết được trôi qua tới trưa đau khổ thế nào, mặc dù, hoàn toàn có thể lười biếng mưu lợi chịu khổ sở như vậy.

      Sở dĩ ngoan ngoãn ở trong phòng tiếp nhận trừng phạt của , nguyên nhân chủ yếu là biết được hoạt động của Mịch Nhi cho tới trưa từ quản gia, cũng hề rời khỏi nhà họ Triển bước, càng có muốn bay chân trời góc biển, yên lòng, lựa chọn tiếp nhận trừng phạt của Mịch Nhi.

      Nhưng Mịch Nhi trở về trước thời gian hẹn, thậm chí chủ động cho thuốc giải, rốt cuộc tha thứ cho , hay là lại nghĩ tới phương pháp hả giận khác, muốn thí nghiệm người . . . . . .

      Tinh thần thấp thỏm suy đoán, Liên Tĩnh Bạch im lặng điều chỉnh cơ thể, hoàn toàn khôi phục như cũ. Sắc mặt Mịch Nhi trầm ngồi ở ghế sa lon nhìn giường, chính mình cũng biết được làm sao mở miệng.

      Chuyện buổi sáng quá mức lúng túng, cảnh tượng vui như hình với bóng ngừng khiến cảm thấy áy náy và xấu hổ, mặc dù Mịch Nhi dừng trừng phạt giữa trưa, tại cũng chủ động cứu , nhưng, có lẽ chuyện này cũng đại biểu Mịch Nhi bỏ qua hết chuyện cũ.

      Nếu như hai người bọn họ thể hóa giải mâu thuẫn, nếu như chuyện của hôm này trở thành bãi mìn đụng phải tương lai, quả bom hẹn giờ biến thành tai họa ngầm, tùy lúc có thể phát nổ, sau đó hoàn toàn phá hư tình cảm của bọn họ.

      Nhưng mà, nên giải thích với như thế nào, như thế nào cùng đạt thành nhận thức chung, như thế nào để cho hoàn toàn để ý tới chuyện này?

      Liên Tĩnh Bạch khỏi nhớ lại trước kia, trước kia khi Mịch Nhi chưa rời , luôn luôn tâm ý tương thông hiểu nhau, cho dù náo loạn mâu thuẫn, cũng căn bản cần tốn sức lời xin lỗi, chỉ cần chờ tỉnh táo lại cẩn thận suy nghĩ, bọn họ lập trường đối phương, thoải mái có thể hóa giải vấn đề.

      Vậy lần này sao, Mịch Nhi vẫn đứng ở góc độ của , đem chuyện hôm nay hòa giải, ghi hận trong lòng sao?

      Liên Tĩnh Bạch ngẩng đầu lên, vương hai tay về phía Mịch Nhi, giọng hỏi : "Mịch Nhi, có thể để ôm em ?"

      Thân thể trực tiếp nhận ra tình cảm hơn là thành khẩn, là chấp nhận hay là từ chối, thân thể có phản ứng tự nhiên.

      Nếu như tha thứ cho lỗ mãng bá đạo làm sai của , thông cảm cho thể khống chế, như vậy, thân thể của thoải mái tiếp nhận cái ôm của , về sau cũng có thể yên tâm tiếp tục cùng chung đụng. . . . . .

      Mịch Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt Liên Tĩnh Bạch, nhìn vào linh hồn , tìm tòi nghiên cứu nội tâm của .

      Đôi mắt đen chịu quá nhiều nhẫn cùng bền bỉ, gánh chịu quá nhiều trách nhiệm cùng trọng trách, thành thục giận, nhưng nhìn lúc nào cũng đều mang theo mọi cưng chiều
      Last edited by a moderator: 8/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :