1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 122: Công khai

      Hai người nhốn nháo đánh cuộc, cuối cùng cũng có phân thắng thua.

      Đối với Liên Tĩnh Bạch mà , thua bởi Mịch Nhi cũng có vấn đề gì, nhưng sở trường hàng năm của là thuật dùng dao cho nên thân thể hoàn toàn có cách nào so sánh với thân thể khỏe mạnh tập tành hàng ngày của , cố ý giám tốc độ rất nhiều, dùng hết toàn lực cuối cùng cũng chỉ tới đó cùng lúc với .

      Nếu như chậm nữa ràng là nhường quá mức, nhất định Mịch Nhi cũng ồn ào thắng cần dùng võ, muốn truy cứu trách nhiệm của .

      Nhưng khi bọn họ đồng thời lên đỉnh núi, thấy tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua chân trời chậm rãi mọc lên, còn quan tâm tới thắng thua.

      Cảnh đẹp say lòng tâm hồn người.

      Ánh mặt trời cắt qua chân trời, chiếu sáng khắp cả vùng đất, chân trời bị nhuộm màu sắc có loại rực rỡ lóe mắt, ánh mặt trời màu vàng chiếu lên mái tóc hai người giống như tầng hoàng kim, vẻ ngoài hai người đều rất tuyệt mỹ, tại càng được tôn lên tuyệt đẹp.

      Cảnh đẹp động lòng người, quan trọng hơn là người đẹp động lòng.

      Có người tương trợ, đường mỗi bước qua cũng biến thành phong cảnh, cũng niêm phong cất vào trí nhớ.

      Liên Tĩnh Bạch cùng Mịch Nhi nắm chặt hai bàn tay, tâm tư đều hẹn mà cùng nhau có chung ý niệm, buông tay nữa, đời này kiếp này, tuyệt đối dễ dàng buông tay / tay ra.

      Thưởng thức hết mặt trời mọc, hai người cùng nhau xuống núi, bữa ăn sáng phong phú dinh dưỡng ngon miệng vừa lúc được mang lên bàn, so sánh với năm năm trước, mọi người nhà họ Triển cùng nhà họ Mục cùng nhau tề tụ trong nhà ăn, hôm nay cũng chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.

      Nhưng thế giới mà lúc này hai người bọn họ cần nhất, chính là bầu khí ngọt ngào người tới người lui, nếu có thêm người khác mới cảm thấy lúng túng.

      "Em ăn no rồi! Đồ ăn nhà họ Triển trước sau như ăn ngon vô cùng, có phải vẫn là đầu bếp trước kia hay , em ăn mùi vị giống nhau!" Mịch Nhi ăn uống no đủ, hạnh phúc ngẩng mặt hỏi. Lần nữa được ăn mùi vị lâu, là rất hạnh phúc.

      "Cũng biết đầu lưỡi của em rất tinh, xác thực bàn hôm nay là do đầu bếp Vương làm. biết là em thích ăn đồ ăn ông ấy làm nhất, năm năm nay vẫn luôn giúp em giữ ông ấy lại, để chờ em trở lại đấy." Liên Tĩnh Bạch cũng để đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng tao nhã : " Hôm qua đầu bếp Vương biết em trở lại, dĩ nhiên đồ ăn sáng nay đặc biệt mà làm."

      "Cám ơn , Tiểu Bạch, đối với em tốt như vậy, làm em hư mất --" ngón tay Mịch Nhi tự chủ vẽ vòng tròn bàn cơm, nghe lời , rất cảm động.

      Vì chờ đợi khi biến mất, Tiểu Bạch lại còn giữ đầu bếp năm sao ở nhà, chuẩn bị để trở lại có thể tùy thời ăn được đồ ăn mình thích. . . . . .

      Tất cả tỉ mỉ quan tâm của , tại chỉ khiến cho cảm thấy áy náy cùng hối hận, luôn luôn nuông chiều ngừng, rất khó trả lại chỗ trống trong năm năm qua.

      "Đứa ngốc!" Liên Tĩnh Bạch nở nụ cười, chính là muốn chiều hư , để tập cho thói quen về , bất kỳ người khác theo đuổi, cũng vào được mắt .

      Đối với đôi mắt có chút u buồn của , Liên Tĩnh Bạch cũng được an ủi nhiều hơn. phát bây giờ mình thích rất ưa thích nhìn xấu hổ lo lắng, càng cảm thấy được mình có lỗi với , càng khó rời khỏi , nếu như cưng chiều có thể lồng chặt vợ với nhau, ngại đem giăng lưới thêm nữa.

      Nhìn thời gian, Liên Tĩnh Bạch đứng dậy : " đến lúc rồi, chúng ta nên tới công ty làm."

      Mịch Nhi nghe lời gật đầu cái, theo lên xe lái tới công ty. đáp ứng chuyện gì tuyệt đổi ý, đây chính là nguyên tắc giao dịch giữa từ cùng Liên Tĩnh Bạch, nếu ngày hôm qua hừa rời khỏi tầm mắt của , như vậy nỗ lực làm.

      Xe thể thao đường chạy nhanh đến giữa trung tâm thương nghiệp thành phố K, Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi xuống xe, trực tiếp thang máy tới tầng làm việc của mình, hai người nắm tay cả đường, biết khiến bao nhiêu nhân viên rơi kính.

      Bọn họ dọc đường, có người dụi mắt bấm mình, thậm chí có mọi người muốn kiếm mắt kính mới, bọn họ nhìn lầm chứ, tổng giám đốc tránh xa phụ nữ của họ, bây giờ lại thân mật dắt tiểu thư xinh đẹp?

      Nhìn động tác thân mật gắn bó của hai người, ánh mắt dịu dàng, còn có lộ ra tình cảm tự nhiên, họ có JQ*, ai tin chứ!

      (*) Gian tình

      ra là tổng giám đốc cũng phải bị lãnh cảm, càng phải lạnh lùng trời sinh, mà là ánh mắt quá cao, phàm hoa tục rễ trước kia cơ bản vào được mắt!

      Nhìn vẻ ngoài vị tiểu thư này, trực tiếp so sánh với tất cả thiên kim thế gia lộ vẻ háo sắc trước kia với tổng giám đốc chỉ là mảnh vụn! Đây mới là trai tài sắc, tổng giám đốc cùng vị tiểu thư này đứng chung chỗ, mới gọi là cảnh đẹp ý vui làm đẹp cho thế giới!

      Tổng giám đốc kéo tay ấy, công khai bày tỏ đến công ty, cho nên quan hệ của hai người bọn họ, hình như cũng cần cũng biết. . . . . .

      Ầm ĩ như vậy, tất cả lời đồn ngừng bắt đầu lan tràn bốn phương tám hướng ở trong Triển thị, đưa đến vô số người muốn đấn xem trường, muốn thấy tận mắt người vô cùng có khả năng trở thành tổng giám đốc phu nhân tương lai!

      Bây giờ còn chưa tới giờ làm việc, số nhân viên lớn mật lặng lẽ qua lại trước phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn thấy trong tin đồn dĩ nhiên vừa sợ hãi lại kinh ngạc, quả nhiên là danh bất hư truyền, hổ có thể khiến tổng giám đốc lạnh lùng cũng phải động lòng trước người đẹp!

      Liên Tĩnh Bạch cùng Mịch Nhi đều bị mọi người vây xem, đối với ánh mắt kinh ngạc của nhân viên cũng coi như thấy gì, bọn họ vẫn tự nhiên về phía trước, cho đến khi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Tiến vào bên trong gian phòng rộng rãi, Liên Tĩnh Bạch giới thiệu với Mịch Nhi: "Đây chính là phòng làm việc của , em lần đầu tới đây? Hôm này còn chưa có kịp sắp xếp, thể làm gì khác hơn là đành uất ức em ngồi bàn thư kí."

      Liên Tĩnh Bạch thu dọn đồ dùng thư ký để qua bên, để lại cho Mịch Nhi chỗ để ngồi, với : "Máy vi tính ở đây, điện thoại em cứ việc dùng, bên cạnh còn có phòng nghỉ ngơi, tắm rửa, ngủ, xem ti vi, chơi mạt chược, chơi bóng bàn, ở bên kia đều có thể. Mà hôm nay cũng có thể mượn cơ hội quan sát phòng làm việc này, suy nghĩ xem phải thay đổi thế nào cho thoải mái hơn, miễn cưỡng có thể rời cả phòng làm thí nghiệm của em qua đây?"

      " làm thí nghiệm nữa, mấy năm này em đều nghiên cứu y học quanh năm suốt tháng, đương nhiên là bây giờ muốn thả lỏng chút, nên cần bận việc thí nghiệm đâu!"
      Last edited by a moderator: 14/12/15
      dunggg thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 123: Người con đẹp


      " Tiểu Bạch làm việc , em tự chơi được rồi!" Mịch Nhi ngồi vào chỗ thư ký, tiện tay mở máy vi tính hỏi, "Máy vi tính có mạng rồi sao? Có tai nghe ? Mấy năm nay hình như em bỏ lỡ rất nhiều tập phom mới, thừa dịp lúc này bổ xung cũng tốt --"

      " cho người lấy tai nghe, còn cần thứ gì , muốn ăn bỏng ngô với nước có ga ? bảo nhà bếp mang chút đồ ăn vặt tới. . . . . . Em bây giờ muốn ăn cái gì muốn uống cái gì, để cho họ chuẩn bị."

      Liên Tĩnh Bạch khỏi suy tính chu đáo, vô cùng chăm sóc hỏi. Nếu như cầu Mịch Nhi tới phòng làm việc mà có hứng thú, như vậy, nhất định phải cho thoải mái, để cho có thể tiếp tục ở chung trong thời gian dài.

      Mịch Nhi cũng khách khí, nâng cằm lên suy tư: "Em muốn, gọi những đồ ăn vặt trước đó, rất nhớ mùi vị của nó--"

      Ngay khi hai người chuyện, cửa phòng làm việc được gõ vào, người đàn ông đeo túi cầm sổ ghi chép vào, vừa nhìn thấy bên trong có người, nhất thời ta ngây ngẩn cả người.

      "Tổng -- tổng giám đốc?" Thư ký Lãnh Dịch cấp cao của Triển thị cảm thấy tâm lý của mình vẫn chưa đủ mạnh, mới có thể ngừng bị SHOCK.

      Hôm nay làm sao vậy?

      ta nhìn thấy nhân viên tụ tập nhốn nháo vây quanh tầng này thấy rất kỳ lạ rồi, ai ngờ, thậm chí vào phòng làm việc càng thấy kỳ quái trước cảnh tượng này!

      ta sững sờ nhìn vị trí vốn thuộc về mình, tất cả hồ sơ quan trọng bàn đều bị tiện tay bỏ vào ngăn tủ, cả chậu cây xương rồng ta cố ý trưng bày cũng bị ném mặt đất, ống đựng bút, bảng công tác, ly trà, ghi chép công việc, những thứ ta đặt tất ở , những thứ bình thường tuyệt đối ai dám được động vào, tất cả lại bị đổi chỗ hết.

      Càng thể tưởng tượng được chính là, chỗ của ta, bây giờ có xinh đẹp ngồi!

      Mà tổng giám đốc luôn luôn uy nghiêm lạnh lùng, cùng kia cười ríu rít, tiếp xúc thân mật, đến mắt cũng nhìn ta cái.

      Này -- đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

      "Tổng giám đốc, tôi -- tôi tới?" Lãnh Dịch cảm thấy lời của mình căn bản là dẫn tới chú ý, khỏi cao giọng báo cáo câu.

      Mặc kệ bây giờ là tình huống nào, tốt xấu cũng phải cho tổng giám đốc chú ý là ta tiến vào, bây giờ vị trí của mình bỗng nhiên xuất chiếm giữ, dù sao tổng giám đốc cũng phải có bước sắp xếp tiếp theo chứ? !

      "À, Lãnh Dịch đến rồi!" Lúc này Liên Tĩnh Bạch mới ngẩng đầu nhìn thư ký thân cận của mình mới đến, vẫy tay với ta, "Đây là Mịch Nhi, bây giờ ấy ngồi chỗ của cậu, cậu cũng cần tới phòng làm việc."

      " ấy. . . . . . tiểu thư Mịch Nhi là thư ký tổng giám đốc mới tuyển mộ tới sao?" Lãnh Dịch có chút biết thế nào, tổng giám đốc thẳng bắt đầu từ bây giờ ta cũng cần tới phòng làm việc nữa, chẳng lẽ ý muốn ta thôi việc?

      Chẳng lẽ, tổng giám đốc vẫn còn giận với ta chuyện ngày hôm qua có làm hết chức trách để ý người làm phía dưới, khiến người chuyển phát nhanh vào quấy rầy hội nghị? Đây là trừng phạt ta sao --

      Nhưng ngày hôm qua tổng giám đốc cũng ràng, muốn thưởng việc làm sai đó, cũng cóý giận lây sang ta mà. . . . .

      Cái tinh linh này là ai, chẳng lẽ chính là người thay công việc của mình?

      phải là ta chua xót, chỉ là xinh đẹp này còn trẻ như vậy, cho dù phải bình hoa, cũng khó gánh vác quản lý nhanh chóng công việc trong Triển thị được?

      Dù sao tổng giám đốc cũng nên vì người con đẹp này, phân minh công tư để cho người biết làm gì tới đây nhận chức thư ký Triển thị, việc này là có lỗi với ba đời tổ tông nhà họ Lãnh đổ bao tâm huyết vì Triển thị. . . . . .

      "À, là tôi ràng!" Liên Tĩnh Bạch liếc mắt nhìn ra Lãnh Dịch hiểu lầm, cái người thư ký cấp cao này cùng bằng lại làm việc gì có thể bắt bẻ, nhưng chính là thỉnh thoảng biết tình hình mơ hồ chút, hôm nay, hình như Lãnh Dịch hoàn toàn hiểu lầm phương hướng mất rồi.

      "Mịch Nhi, đây là thư ký cấp cao của Triển thị, vẫn là quản lý thân cận mọi việc cho , về sau nếu em gặp phải chuyện gì trong công ty, cũng có thể tìm ta xử lý." Liên Tĩnh Bạch cười , trước giới thiệu lẫn nhau cho Mịch Nhi cùng Lãnh Dịch, "Lãnh Dịch, đây là vị hôn thê của tôi Mịch Nhi, ấy làm cùng tôi, cũng phải là thư ký mới. Cậu tạm thời dời đến gian phòng cách vách làm việc, những đồ ở bên này tôi kêu người mang qua đó giúp cậu."

      "Chào thư ký Lãnh!" Mịch Nhi cười hì hì quay ra chào hỏi Lãnh Dịch, giọng đều toát ra vẻ vui mừng.

      Biết là Tiểu Bạch vì tránh hiềm nghi mà tìm người đàn ông đến làm thư ký, vẫn rất vui mừng. Dễ dàng nảy sinh JQ chính là ở phòng làm việc, sống chung lâu ngày nhất định sinh tình, nữ thư ký tổng giám đốc, say rượu mất lý trí lần mang thai gì đó, đây quả thực chính là tình tiết vô cùng cẩu huyết!

      Như thế rất tốt, Tiểu Bạch đoạn tuyệt tất cả vấn đề có khả năng xảy ra, rất hài lòng vì tự giác!

      "Chào Mịch Nhi tiểu thư!" Lãnh Dịch theo phản xạ có điều kiện lễ phép đáp lễ Mịch Nhi, nhưng nghĩ thầm lời tổng giám đốc vừa , ta lập tức trợn tròn hai mắt, " là -- là vị hôn thê của tổng giám đốc?" Vậy em chuyển phát nhanh ngày hôm qua tổng giám đốc"Mạnh bạo" lôi đâu rồi, là vật hy sinh sao. . . . . .

      "Đúng, là vị hôn thê." đợi Mịch Nhi trả lời, Liên Tĩnh Bạch giành , "Cậu có thể từ từ hiểu chuyện của Mịch Nhi, ở chung lâu ngày rồi quen thuộc. Trước hết Lãnh Dịch cậu hãy tìm cho tôi xem có tai ngay , ngay lập tức mua cái tốt nhất, hơn nữa chuẩn bị chút trái cây cùng đồ ăn vặt, bảo người ta nhanh đưa tới."

      Mịch Nhi liếc cái, đối với việc chờ đợi liền tuyên bố chủ quyền, che giấu chút nào mà là vị hôn thê của , lại có chút chuẩn bị. Nhưng ở trước mặt cấp dưới của , cũng biết lưu lại cho mặt mũi, tuyệt đối thể phủ nhận tại chỗ, để cho xuống đài được .

      Liên Tĩnh Bạch quy ra Lãnh Dịch : "Sắp đến giờ làm việc rồi, bây giờ trước hết cậu hãy làm những gì tôi bảo, ngày hôm qua tôi có tới công ty, hôm nay nhất định là rất bận rộn, sớm chuẩn bị ."

      "Vâng, tôi ." Lãnh Dịch gật đầu cái, xoay người thu dọn vài thứ quan trọng rồi mới rời , tổng giám đốc cũng đến trình độ này, ta mà còn ở lại có mắt rồi.

      Nhưng đến cửa phòng, ta lại quay đầu lại, có chút khó khăn xin phép tổng giám đốc về chuyện còn nghẹn ở cổ họng: "Tổng giám đốc, kiện hàng ngày hôm qua em đưa tới vẫn còn ở trong công ty, tôi giúp ngài cất lại, muốn hỏi nên xử lý như thế nào? Cần tôi mang nó tới đây, cho ngài xem qua chứ. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 14/12/15
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 124: Biến thái!

      "A! Muốn xem muốn xem!" Mịch Nhi vừa nghe gói hàng ngày hôm qua mình đưa tới thế nhưng có bị người lấy , lập tức ánh mắt sáng lên, hưng phấn giơ tay kêu la, "Chính là cái hộp lớn ngày hôm qua tôi đưa tới có đúng ? giúp Tiểu Bạch thu hồi quá tốt rồi, tôi còn sợ để ở công ty có thể mất rồi ! ấy còn chưa mở hộp nhìn chút, đương nhiên là muốn đưa tới để cho ấy xem qua!"

      Lãnh Dịch lại kinh ngạc sững sờ, cái thanh này. . . . . .

      Cái thanh này phải là em chuyển phát nhanh ngày hôm qua sao? !

      Vừa rồi Mịch Nhi chỉ vài chữ, Lãnh Dịch căn bản cũng có nghĩ là em chuyển phát nhanh ngày hôm qua, nhưng bây giờ hỏi nhiều như thế, Lãnh Dịch mới tỉnh ngộ lại, sai, vị Mịch Nhi tiểu thư này xác thực chính là em chuyển phát nhanh quấy rối hội nghị ngày hôm qua!

      Ngày hôm qua em thân đồng phục chuyển phát nhanh, thế nhưng lắc mình cái thành vị tiểu thư tuyệt mỹ linh động như vậy?

      Hơn nữa còn là vợ chưa cưới của tổng giám đốc?

      làm việc ở Triển thị năm năm, nhưng cho tới bây giờ cũng từng thấy tổng giám đốc mang phụ nữ xuất , chỉ chốc lát mang đến phụ nữ, chính là vị hôn thê này! Có lẽ mấy năm này tiểu thư Mịch Nhi đều ở trong nước, hôm qua hai người bọn họ mới xa cach gặp lại?

      Lãnh Dịch trong đầu bắt đầu ngừng chuyển động, ra là như vậy, như vậy tất cả mọi chuyện đều có giải thích, chỗ nghi ngờ hiểu cũng có thể nghĩ thông suốt!

      Ngày hôm qua nhất định là tiểu thư Mịch Nhi muốn cho tổng giám đốc bất ngờ, mới có thể đột nhiên ăn mặc thành người chuyển phát nhanh xuất , ấy còn vì dọa tổng giám đốc chút, dối trong cái bọc là búp bê bơm khí, là rất có trí tưởng tượng nha!

      Khó trách tổng giám đốc muốn thưởng vị nhân viên lễ tân cho phép tiểu thư Mịch Nhi vào kia, cũng khó trách tổng giám đốc vọt thẳng ôm lấy tiểu thư Mịch Nhi sải bước rời , người rốt cuộc trở lại, dĩ nhiên là hưng phấn kích động cách nào kiềm chế!

      "Lãnh thư ký, Lãnh thư ký?" Mịch Nhi nóng lòng hỏi, "Lúc nào có thể đưa gói hàng tới, tự tôi lấy cũng được!"

      "Tôi lấy, lập tức liền đưa tới." Lãnh Dịch lấy lại tinh thần, lập tức trả lời dứt khoát, cung kính khom người với tổng giám đốc, xoay người rời khỏi phòng làm việc.

      Nhìn tiểu thư Mịch Nhi để ý gói hàng kia như vậy, bên trong chừng là đặc biệt vì tổng giám đốc chuẩn bị bất ngờ, vẫn là nhanh lên chút mang nó tới đây, để tránh thêm phiền toái.

      thể , Lãnh Dịch từ phương diện khác mà muốn ra chân tướng, chẳng qua cái "bất ngờ", nhưng là Liên Tĩnh Bạch tuyệt đối thích.

      Khi cái thùng chuyển phát đó và rất nhiều đồ dùng rất nhanh cùng nhau được người đưa vào phòng làm việc, mặt mày Mịch Nhi cười trộm ngừng giới thiệu với Liên Tĩnh Bạch đồ bên trong thùng tốt cỡ nào, mất bao nhiêu tâm huyết, nhất định dùng chút tuyệt đối , nếu như có bất mãn, cũng có thể tùy thời cần sửa đổi, thề phải chế tạo riêng cho đồ dùng hàng ngày thích hợp nhất. . . . . .

      Nếu như phải là biết bên trong rốt cuộc đựng thứ gì, Liên Tĩnh Bạch có lẽ tràn ngập tò mò và mong đợi với thứ trong hộp đó, cũng nghĩ giống như Lãnh Dịch, suy đoán nhất định là quà tặng tốt nhất Mịch Nhi tỉ mỉ chuẩn bị cho , kịp chờ đợi liền muốn mở ra.

      Nhưng ngày hôm qua xác định gói hàng đích thực chính là búp bê bơm khí, trong lòng dĩ nhiên dậy nổi vẻ ** mở rương xem chút, rất sợ mình vừa nhìn thấy búp bê bên trong, nhịn được phẫn nộ và tức giận, hung hăng giải quyết Mịch Nhi tại chỗ.

      "Em nhiều như vậy, mau lại đây mở hộp ra nha!" Mịch Nhi vừa quảng cáo lần, tuy nhiên cũng thấy Liên Tĩnh Bạch hăng hái chút, nhịn được chống nạnh giọng giận dữ, "Đồ của em đưa cứ như vậy vừa mắt ư, thiệt thòi em còn xài nhiều thời gian như vậy làm nhiều thí nghiệm như vậy!"

      Mặt Liên Tĩnh Bạch cũng co quắp, vừa im lặng vừa khó chịu, chẳng lẽ Mịch Nhi hiểu hàm nghĩa đưa búp bê bơm khí ư, hao tốn nhiều thời gian làm ra búp bê mô phỏng toàn bộ, rốt cuộc là muốn dùng như thế nào?

      coi như cần, sau khi mở hộp, loại vật này lại để cho thả vào nơi nào? Cho dù bị ai phát thế nhưng cất giấu loại vật này, đây quả thực là toàn bộ bôi nhọ hình tượng của a!

      Trầm mặc chốc lát, Liên Tĩnh Bạch nhìn chằm chằm Mịch Nhi hỏi: "Búp bê. . . . . . Khuôn mặt búp bê, là làm giống em sao?"

      "Dĩ nhiên phải! Em nào có biến thái như vậy, đem mình làm thành búp bê bơm khí làm gì!" Mặt Mịch Nhi kinh ngạc, giống như lần đầu tiên biết .

      Liên Tĩnh Bạch cảm giác gân xanh trán của mình bạo động càng thêm lợi hại, ánh mắt Mịch Nhi lực sát thương mười phần, ý của ràng đó là người có thể hỏi ra những lời này, mới phải che dấu biến thái ! Quả khiến muốn hộc máu!

      Nắm tay lại khắc chế mình, Liên Tĩnh Bạch lại hỏi: "Kích thước dáng người búp bê này? Có phải là size của em hay ?"

      "Đùa gì thế! Em cũng phải là điên khùng, làm sao làm chuyện như vậy!" Mịch Nhi sải bước nhảy ra, vẻ mặt thể nghi ngờ xác định nhiều hơn.

      thể nào, cũng cũng chỉ là rời năm năm, chẳng lẽ trong lòng Tiểu Bạch có sở thích khác thường? thế nhưng lại có loại nhu cầu này, biến thái quá. . . . . .

      " Xóa bỏ tất cả những ý nghĩ quỷ dị trong não em cho , em phải là biến thái phải điên khùng, chẳng lẽ chính là sao!" Liên Tĩnh Bạch rốt cuộc nhịn được, tiến lên nhéo hai má trắng nõn ủa Mịch Nhi, cắn răng nghiến lợi : " Em tặng búp bê mô phỏng toàn bộ, nhưng búp bê kia có dung mạo của em có vóc người của em, em bây giờ định cho xem loại hoàn toàn coi như là phụ nữ khác gì đó này? Thậm chí còn mong đợi và nó cởi hết xảy ra nữa những thứ gì? Em cho rằng là ngựa đực còn là **, có thể đừng sai lầm như vậy hay đừng khiến tức giận như vậy. . . . . ."

      "Búp bê cũng coi là phụ nữ khác sao?" Mịch Nhi lại cau mày bắt đầu suy nghĩ, sâu vào ngõ cụt.

      tự biết cách nào gánh chịu nhu cầu thân thể Tiểu Bạch, lại càng thể tiếp nhận và người khác xảy ra quan hệ, lúc này mới hao tổn thiết kế búp bê hàm lượng kỹ thuật vô cùng cao này. Chính lên kế hoạch xong là tình cảm thuộc về , ** thuộc về nó, như vậy và Liên Tĩnh Bạch cũng có phản bội lẫn nhau, cũng có thể hài hòa ở mọi phương diện.

      Nhưng nếu như phát tiết búp bê có tướng mạo người khác vóc người người khác, cũng coi là ** sao?

      "Này, em đến tột cùng muốn cái gì a. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch bóp mặt của Mịch Nhi đỏ bừng, oán hận buông tay ra, thở dài tiếng, "Cái hộp này trước hết cần hủy , đem nó cất . đồng ý tạm thời động vào em để cho em chuẩn bị, mặc dù rất vất vả, nhưng em cũng cần cho là cứ như vậy có tiết tháo cần búp bê bơm khí! Để em cái vị hôn thê này ở bên cạnh , có cần thiết phải chuẩn bị sẵn nó sao? !"
      Last edited: 14/12/15
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 125: Chủ quyền

      " phải vị hôn thê, cần lung tung!" Mịch Nhi vừa nghe lại tự nhiên tạo cho thân phận mới, đáp lại , phản bác, "Vừa nãy tinh tinh trước mặt thư ký, em còn chưa có tìm tính sổ, bây giờ còn dám !"

      " phải vị hôn thê là cái gì? phải em sớm với người ngoài có vị hôn phu đấy sao, vậy em còn phải là vị hôn thê của ?" Liên Tĩnh Bạch nhíu mày, bình chân như vại , "Hơn nữa em chính là vợ nuôi từ bé đó, vất vả nuôi lớn nuôi cho mập đến bây giờ, sớm muộn gì cũng phải lấy ăn!"

      "-- đáng ghét!" Mịch Nhi đỏ cả mặt, dĩ nhiên là hiểu cái từ"Ăn" là có ý gì, bị chiếm tiện nghi trong lời , còn vẫn còn tìm được lời chống đỡ, cách nào cãi lại trả thù.

      " xem mấy giờ rồi, còn làm việc! Tổng giám đốc Triển thị dẫn đầu đục nước béo cò, cẩn thận em thông báo toàn bộ công ty, để cho mọi người đều học theo !" Mịch Nhi tự giác sang chuyện khác, đẩy ra, "Tránh ra ..., em muốn xem hoạt hình, nên cản tầm mắt của em, nên làm cái gì làm cái đó !"

      Liên Tĩnh Bạch hở môi cười tiếng, nghe lệnh trở lại chỗ ngồi của tổng giám đốc.

      Mịch Nhi dời chú ý của , mà phải dời chú ý của Mịch Nhi.

      tại hề nhắc tới kiện hàng khó sử kia, hề bảo hủy kiện hàng mà cũng bao gồm để sử dụng, đây là vô cùng may mắn, nhất định ném cái kiện hàng này xa, vĩnh viễn xuất trong tầm mắt, để Mịch Nhi bao giờ nhớ tới còn có món đồ này nữa!

      Thấy rời , Mịch Nhi cũng tỉnh táo lại, ngồi trước máy vi tính, đeo tai nghe mới vừa đưa tới , nhấn chuột lật xem trang web, tiện tay cầm lấy bánh ngọt ăn mấy miếng, rất nhanh, trầm mê trong thế giới của bản thân.

      Liên Tĩnh Bạch cứ theo lẽ thường xử lý các hạng mục công việc, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn Mịch Nhi gần ngay trước mắt, xác nhận gần trong gang tấc, khỏi lúc nào cũng mỉm cười, trong lòng tràn đầy vui vẻ, làm việc càng thêm thông thuận.

      Cứ như vậy, Mịch Nhi tự nhiên xem phim ăn đồ ăn vặt, Liên Tĩnh Bạch cứ theo lẽ thường xử lý các loại công việc, cho tới buổi trưa yên ổn.

      Mười hai giờ trưa, hai người Liên Tĩnh Bạch cùng Mịch Nhi lái xe tới Tiên Khách Lai dùng bữa trưa no nê mĩ vị, phòng ăn cao cấp Tiên Khách Lai của Triển thị tất nhiên bày ra tất cả tâm huyết để tiếp đãi tổng giám đốc cùng vị thiếu nữ tổng giám đốc mang tới, dùng bữa trưa phong phú, khiến Mịch Nhi ăn no nê thỏa mãn muốn về.

      Ăn cơm xong, bọn họ lại trở về công ty, thời gian nghỉ trưa ở Triển thị cũng tính dài, về nhà có chút lãng phí thời gian, bọn họ dứt khoát trở lại phòng làm việc, tại phòng nghỉ chợp mắt ngủ trưa chút.

      Ngủ nửa giờ, Liên Tĩnh Bạch được đồng hôồ sinh học gọi tỉnh táo, thương nhìn qua Mịch Nhi vẫn còn mộng đẹp, hôn trán cái, còn mình cẩn thận đứng dậy làm việc, để tiếp tục ngủ yên.

      Khi Mịch Nhi tỉnh lại, nhìn thời gian xin lỗi le lưỡi, rửa mặt rồi len lén chạy về chỗ ngồi.

      cũng có chào hỏi Liên Tĩnh Bạch cúi đầu xử lý công việc, mà tự mình vui vẻ thoải mái xem tiếp phim truyền hình buổi sáng. quấy rầy người đàn ông chăm chỉ làm việc, đây cũng là tố chất của người phụ nữ có đủ tư cách!

      Nhưng thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Bạch lạnh lùng ưu nhã đẹp trai, vẫn là nhịn được tâm thần nhộn nhạo, nâng mặt say mê phen.

      Thời gian 5 năm, để cho lại xuất sắc lên nhiều, hoàn toàn trở thành người đàn ông thành thục chững chạc, có đủ sức quyến rũ quyến rũ bất kỳ người phụ nữ nào.

      Người đàn ông tốt như vậy, là của , vĩnh viễn đều là của !

      Mịch Nhi nhàn nhạt mỉm cười, chỉ là nhìn như vậy, nhìn thuộc về mình, trong lòng ấm áp hạnh phúc.

      Thế nhưng mình có bảo vật như vậy, sợ chỉ trong nháy mắt, bị người khác cướp mất. . . . . .

      Trong lòng Mịch Nhi dâng lên ý niệm, có lẽ, vẫn cứ ở cạnh giống như bây giờ, là rất cần thiết!

      Người đàn ông tốt khó tìm, biết người đàn ông của có bao nhiêu người phụ nữ nhìn chằm chằm, đặt Tiểu Bạch giữa bầy sói năm năm rồi, tại mất dê mới lo làm chuồng, cũng may thời gian chưa muộn!

      Cắn răng cái, Mịch Nhi quyết định, phải canh giữ ở bên cạnh Tiểu Bạch của mình, ngày ngày theo làm, dùng cái này tuyên bố chủ quyền của mình!

      Vì vậy, trong phòng làm việc của tổng giám đốc Triển thị nhiều hơn đẹp cư trú, cả công ty cũng bắt đầu đồn đại, vị thiếu nữ có đôi mắt màu tím này có quan hệ cùng tổng giám đốc, chừng chính là phu nhân tổng giám đốc tương lai, về phần lời đồn đại là hay giả, có là ai cũng cách nào bảo đảm.

      Muốn dò thăm tin tức sâu hơn mọi người tự nhiên đưa ánh mắt dò xét người Lãnh Dịch, có ai so với cái người thư ký thân cận theo tổng giám đốc này hiểu hơn đây? Người gan lớn đều hỏi thăm Lãnh Dịch, quanh co lòng vòng thử thăm dò thân phận của kia.

      Lãnh Dịch bình tĩnh ra tình báo với họ, vị tiểu thư kia tên là Mịch Nhi, là vợ chưa cưới của tổng giám đốc .

      Tin tức này giống như bom nổ, trong nháy mắt liền nổ tung cả công ty! xinh đẹp kia phải có thể trở thành phu nhân tổng giám đốc, mà ấy nhất định trở thành phu nhân tổng giám đốc!

      Vô số nhân viên nữ chưa gả nhất thời gào khóc thảm thiết, họ vẫn biết tổng giám đốc của mình gần nữ sắc, có hứng thú đối với họ, nhưng thỉnh thoảng có thể thưởng thức tướng mạo tuấn của tổng giám đốc độc thân, lặng lẽ ảo tưởng mình là bé lọ lem trong truyện thiếu nhi, toàn bộ đó là công việc tốt đẹp nhất!

      Trước kia họ nghe được lời đồn kia là người của tổng giám đốc, cũng tự mình an ủi chịu tin tưởng, nhưng bây giờ, tình báo chân lộ ra ngoài, lời đồn đại, đều là . . . . . .

      Tổng giám đốc của bạn họ quả , thậm chí ngay cả vị hôn thê cũng nhô ra, điều này làm sao họ có thể chịu nổi!

      Dĩ nhiên Mịch Nhi cũng chú ý tới tiến triển việc, đối với các loại lời đồn đại, phần lớn vui mừng khi việc thành, mà khi chân tướng bị vạch trần, càng khiến cho hài lòng. Thư ký Lãnh Dịch là khéo hiểu lòng người, quả nhiên cần lên tiếng truyền lời ra bên ngoài.

      Lần này tốt rồi, chủ quyền tuyên bố xong, ít nhất có thể cắt đứt ảo tưởng với mọi phụ nữ độc thân trong công ty, giảm bớt nhiều đối thủ!

      Chuyện như mong muốn thuận lợi phát triển, cuộc sống của Mịch Nhi ở Triển thị trôi qua càng thoải mái hơn, phòng làm việc tổng giám đốc hoàn toàn trở thành chỗ vui chơi hưởng thụ của , có ăn có uống có chơi có vui, còn có người ở cùng, loại hạnh phúc này dễ chịu, cũng lâu có được hưởng thụ.

      Những ngày này, xem rất nhiều phim truyền hình, dĩ nhiên càng bắt đầu bổ xung những phần của phim hoạt hình Bách Bảo năm năm trước, lại nhìn thấy Bách Bảo tuấn, Bách Tiểu Muội dịu dàng, Hắc Tiểu Đệ hoạt bát, còn có Tiểu Mật Thỏ đáng tạo hình của , những thứ này khiến nhớ lại tuổi thơ.

      tại, những tạo hình của họ cũng trưởng thành còn là những đứa trẻ, nhưng mấy nhân vật chính trong chuyện xưa, lại vẫn ngây thơ thuần khiết như cũ, quả nhiên là khác xưa, thời gian là tàn khốc như vậy.
      Last edited by a moderator: 15/12/15
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 126: Giúp người lạ để ý người thân.

      Dĩ nhiên, cũng tìm thấy chủ đề mà mười tuổi Triển Liên Tranh tỉ mỉ thiết kế, ngay khi mới rời , Liên Tranh vì tìm kiếm mà làm cả loạt: Thỏ Mật mất tích khiến tất cả mọi người gia tộc Bách Bảo bắt đầu lên đường, vì tìm nó về mà đạp khắp khu rừng, gặp phải tất cả mọi khó khăn, cũng tuyệt đối chịu buông tay, nhất định phải dẫn nó về nhà.

      Nhưng tập phim vừa tình cảm ràng, ấm áp dốc lòng, thương cảm cất dấu chân tình, mặc dù Bách Bảo chủ yếu là chuyện xưa về những người bạn , mà cái chủ đề này khiến cho tất cả mọi người đều đành lòng.

      Cho dù cách năm năm, Mịch Nhi cũng có thể cảm nhận được năm đó Triển Liên Tranh đau lòng khổ sở như thế nào, phải lao lực tâm tư như thế nào để nhắn nhủ mọi người nhớ nhung .

      Vì tìm được bỏ , Triển Liên Tranh nghĩ tất cả biện pháp, kể phóng đại tiếng hô của mình, cho gọi về nhà.

      Mịch Nhi vẫn ngừng nhìn chuyện xưa kết thúc, kết cục là Bách Bảo tìm được Thỏ Mật, người nhà lại vui vẻ sống cuộc sống ở trong rừng, vẽ xuống dấu chấm hoàn mỹ.

      Đại Đoàn Viên HAPPENDING, Mịch Nhi lại nhịn được yên lặng khóc.

      biết năm đó mình nhìn thấy Bách Bảo là may mắn hay là bất hạnh, nếu như biết gia tộc Bách Bảo cùng nhau tìm kiếm , đại khái cảm động trở lại, nhưng nếu như khi đó trở về đến nhà, làm sao lại có thời gian nam năm này, để mình cố gắng toàn tâm toàn ý để làm chuyện. . . . . .

      "Tại sao khóc?" Liên Tĩnh Bạch tới cầm khăn giấy qua dịu dàng lau nước mắt cho , vừa nhìn màn hình máy tính, hiểu, Em thấy được câu chuyện Liên Tranh vì tìm em mà viết lúc trước sao? Con bé còn từng nghĩ rằng là em thấy được cũng quyết chịu trở về, nhưng cũng may cũng được mọi người khuyên nhủ, nhất định là em thấy. Nếu như biết em xem mấy tập mà thành thế này, ban đầu Liên Tranh cũng nghi chuyện xưa mình tạo có sức hút --"

      "Em rất hư có đúng hay . . . . . ." Mịch Nhi ôm lấy eo Liên Tĩnh Bạch, đem nước mắt giấu ở trong áo sơ mi của , rầu rĩ , "Em biết trước kia mình rất tùy hứng cũng rất ích kỷ, làm rất nhiều chuyện sai lầm, mà em lại biết mình làm sai được nhiều như vậy -- Tiểu Bạch, cần phải an ủi em, em thấy được Liên Tranh đau lòng khi nghĩ câu chuyện, cũng biết đám người các cảm thấy thế nào, quả , đúng là em có lo lắng tâm tình của mọi người. . . . . ."

      " hỏi em, đem nguyên nhân tình cảm suy xét bên trong, chỉ đơn thuần đối với em mà , rời năm năm này, em sống rất vui vẻ hay sao? Có hối hận qua ? Nếu như thời gian lại quay lại lần nữa, em , mà lựa chọn ở lại sao?" Liên Tĩnh Bạch giọng mà hỏi, lần đầu tiên thực chạm đến việc Mịch Nhi rời .

      Mịch Nhi lại do dự, ở cách xa người nhà để hoàn toàn tự do trong năm năm này, trải qua cuộc sống hoàn toàn khác biệt, mỗi ngày đều có mục tiêu ý nghĩa, bận rộn đến cách nào tưởng tượng, nhưng nghi ngờ chút nào, những ngày kia hết sức tuyệt vời và kích thích, cảm thấy vô cùng có ý nghĩa .

      Nếu như ích kỷ chỉ suy nghĩ tới sở thích của mình, Mịch Nhi có lẽ chắc chắn lập tức trả lời, chưa từng hối hận giây rời trong năm năm qua.

      Nhưng mà, làm sao có thể có đắn đo đến cảm nhận của người thân bạn bè, như thế nào có thể hối hận tùy ý rời , dù sao, cũng mang cho người thêm nhiều nhớ nhung cùng khổ sở như vậy.

      Tuy nhiên, ở năm năm sau, mới bắt đầu nhìn thẳng tới những hậu quả này.

      Mịch Nhi rúc vào trong ngực Liên Tĩnh Bạch, từ từ : "Em biết hối hận hay là gì khác, nhưng trải qua mấy năm rời , cũng chính là giá trị quý quá của em, nhưng tương ứng em cũng mất mọi người, em có cách nào cân nhắc lựa chọn thế nào. . . . . . Về giả thiết thời gian quay lại, nếu quả phát sinh như vậy, năm năm trước em vẫn như cũ lựa chọn rời , nhưng bây giờ em ở lại, em cũng vậy nhớ nhung mọi người năm năm, sau khi về em có ý định nữa, nếu để cho em rời khỏi, em bỏ được ."

      "Như vậy cũng tốt, có được những lời này của em, mọi người cũng rất vui mừng." Liên Tĩnh Bạch cười khẽ, lời Mịch Nhi , để cho yên tâm nửa.

      Liên Tĩnh Bạch tin tưởng, nếu người có cơ hội đối mặt với hấp dẫn, cho dù phạm sai lầm nào, căn bản cũng thể xác định được phẩm chất cao quý trong người. Có lẽ, chỉ là thiếu hụt cơ hội phạm sai lầm, khi đối diện cơ hội, bản tính lộ ra.

      Mịch Nhi chính là như vậy, trước kia bị người nhà bảo vệ quá tốt, bị trông coi quá nghiêm ngặt, trong hoàn cảnh đơn thuần như vậy, trừ ra, cũng có chuyện gì có thể làm động lòng. Như vậy cũng có cái gì được, tình cảm của bọn họ nước chảy thành sông nở hoa kết trái, hạnh phúc bình yên an nhàn, cuộc sống như thế này cũng vô cùng tốt.

      Nhưng, nếu ở mãi trong nhà kính vô khuẩn, có ngày, nhất định Mịch Nhi hướng ra thế giới bên ngoài, khát vọng được ra ngoài hưởng thụ kinh nghiệm gặp gỡ bất ngờ, cảm thấy thế giới rất lớn, còn mình chỉ có thể bị giam cầm trong căn nhà .

      Đợi đến ngày nào đó, mâu thuẫn, cãi vả, chiến tranh lạnh, tan vỡ, tình cảm tiêu cực, chắc chắn hết sức căng thẳng.

      Nhưng bây giờ, mình Mịch Nhi ra ngoài năm năm, vượt qua cuộc sống kích thích năm năm này, chơi mọi thứ hấp dẫn bên ngoài, nhìn đủ biển người quanh co rộng lớn, cuối cùng, trở lại về nhà, trở lại bên cạnh .

      Vì vậy, những lo lắng này bị bóp chết ở trong trứng nước, vĩnh viễn xảy ra.

      Thời gian năm năm chia lìa, nếu như có thể đổi được Mịch Nhi mãi mãi lòng, cái trao đổi này vẫn là đáng giá .

      Mặc dù nguy hiểm to lớn, có thể vui đến quên cả trời đất quên tình cảm, nhưng may, chống cự tất cả dụ hoặc, lựa chọn chính xác phương hướng tương lai.

      Đôi mắt Liên Tĩnh Bạch lóe lên nụ cười nồng đậm, khóe môi gợi lên đường cong mờ, cúi đầu khé hôn cánh môi của Mịch Nhi, an ủi : "Chớ có mang vẻ mặt đưa đám, chuyện qua đều qua, đau lòng khổ sở chỉ là nhất thời, đợi khi mọi người trở lại, ai lại còn nhẫn tâm để trách em? Yên tâm, tất cả , mặc kệ ai mà trách cứ hay trêu đùa em, đều phải qua cửa ải của !"

      "Ha ha, lại giúp người lạ để ý người thân bao che cho em, như vậy trở thành hôn quân đấy! ràng là em làm sai, nếu như mà Liên Tranh muốn phạt em... nhất định em cũng ngoan ngoãn nhận phạt. . . . . ." Cuối cùng vẻ mặt Mịch Nhi cũng chuyển biến tốt, khẽ cười , " cũng được cản con bé, muốn để nó có thể phát tiết chút cảm xúc đau lòng năm đó."

      tới chỗ này, nhất thời Mịch Nhi tràn đầy hăng hái, dạo bước suy tư : "Thừa dịp bây giờ còn chưa đến ngày nghỉ, con bé vẫn ở Prague, em cũng muốn suy nghĩ chuẩn bị thứ gì nhận lỗi với nó, tại Liên Tranh thích thứ gì nhỉ--"

      Liên Tĩnh Bạch nhìn Mịch Nhi chợt thay đổi háo hức, khỏi thấy buồn cười, cũng biết, Mịch Nhi tinh quái hoạt bát, tuyệt đối trầm mê cảm xúc mất mát, so sánh với khốn cảnh ăn năn hối hận, thích hợp tìm biện pháp giải quyết.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :