1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 117: Thêm dầu vào lửa

      "Em vẫn chịu rốt cuộc vẫn đề là gì . . . . . ." Liên Tĩnh Bạch bất đắc dĩ thở dài tiếng, khi Mịch Nhi tránh né, thấy được là hoàn toàn muốn trả lời cái vấn đề này.

      Nguyên nhân năm năm trước rời , hoàn toàn muốn nhắc tới, nên mới có thể có ánh mắt tránh né như vậy . . . . . .

      Liên Tĩnh Bạch day day ấn đường, Mịch Nhi có chết cũng muốn mở miệng , là ai cũng có biện pháp bắt thay đổi tâm ý. Trong thời gian ngắn, gần như có cách nào tìm tòi nghiên cứu được nguyên nhân quấy nhiễu năm năm qua.

      Nhưng, trước kia như thế nào có quan trọng ?

      So sánh với những việc này, Mịch Nhi trở lại bên cạnh , hơn nữa bao giờ rời mới là quan trọng nhất!

      quay sang tới chuyện khác: "Thứ đồ giải quyết vấn đề là cái gì? Em để ở chỗ nào? Cho nhìn chút thôi." cũng tìm được thứ đồ giải quyết mâu thuẫn giữa hai người, ngược lại muốn nhìn xem thứ có thể giải quyết mâu thuẫn là cái gì.

      "Chính là đồ chuyển phát cho đó!" Mịch Nhi gật đầu , chợt, ảo não vỗ lên trán, "Đều tại , mới vừa rồi ôm em rời khỏi, đồ chuyển phát cũng đều vứt ở công ty mất rồi! Đây chính là thành quả em phải nghiên cứu rất lâu, toàn thế giới cũng chỉ có con thôi đó, nếu như để ở công ty mà bị người ta trộm lấy làm thế nào, đây chính tâm huyết nửa năm qua của em đó a a a a!"

      "Đồ chuyển phát? Chính là cái đồ chuyển phát đó?" Giọng Liên Tĩnh Bạch chợt trở nên nguy hiểm, "Mịch Nhi, tốt nhất em cho biết, cái đồ trong bao chuyển phát phải búp bê bơm khí! Lúc nãy em ở trong phòng họp đều diễn trò loạn đúng , thứ có thể giải quyết vấn đề em gì đó, tuyệt đối phải cái gì búp bê bơm khí đúng !"

      Nếu như Mịch Nhi đưa tới búp bê bơm khí, quả phát điên mất thôi!

      Người xa cách năm năm trở lại, lại đưa lên con búp bê bơm khí, đây xem như là chuyện gì xảy ra! Dù có Mịch Nhi cũng cần những đồ dùng này, tại sao sau khi trở lại, lại cần búp bê bơm khí!

      Có người cần, chỉ biến thái mới có thể tuyển chọn con búp bê!

      Hơn nữa, đây cũng coi như là phương pháp giải quyết vấn đề kia, chứ hoàn toàn thể nghĩ ra còn có thứ gì nhất định phải dùng búp bê bơm khí giải quyết, mà cho tới bây giờ cũng có cho biết về những phương diện này. . . . . .

      cũng bạo lực nhà đình, Mịch Nhi cũng cần dùng búp bê để thay thế bản thân cho phát tiết, nếu muốn tập thể dục cũng có dụng cụ, hồ bơi, huấn luyện viên đánh nhau!

      càng có tâm lý vặn vẹo thích ngược đãi, cho dù thực đến lúc tâm thần ổn định, đới với Mịch Nhi cũng chịu đựng hết sức dịu dàng, còn cùng con búp bê có thể có tình cảm gì để làm!

      "Em giỡn với , trong cái bọc chính xác là búp bê bơm khí!" Mịch Nhi lại lập tức đánh vỡ ảo tưởng của , nghiêm túc , " Tiểu Bạch hai mươi sáu tuổi rồi, vẫn vì em nhẫn nhịn bản năng kiên trì cấm dục nhiều năm như vậy, em cũng hết sức thông cảm và đành lòng. Nhưng cũng biết, em hẳn là có biện pháp thỏa mãn , chuyện này êm thấm cũng tốt, cho nên, em nghiên cứu ra búp bê thổi khí! Nó hoàn toàn theo hoạt động sinh lý của người cùng bộ phận hích hợp để chế tạo, cảm xúc cùng thanh đều tốt nhất, lúc sử dụng tuyệt đối hề mất cảm giác thoải mái --"

      " biết, biết tại sao em thể với ! Thí nghiệm cũng thử, em làm sao biết rằng chúng ta thể!" Liên Tĩnh Bạch quả muốn bắt Mịch Nhi lại hung hăng lay động, nhìn xem trong đầu rốt cuộc chứa những thứ gì, " thấy em phải là thông cảm cho , em là hoài nghi năng lực của có phải hay !"

      "Hừ, bây giờ chúng ta phải làm chính , đem gạo nấu thành cơm! Em phải cần tự mình thử nghiệm, trở lại nghiên cứu rốt cuộc có cần búp bê bơm khí hay !"

      xong, Liên Tĩnh Bạch lôi kéo Mịch Nhi xuống xe, chịu đựng đủ rồi, năm năm trước giải thích rời , năm năm sau giải thích được trở lại, bây giờ càng thêm giải thích được lấy ra con búp bê bơm khí đưa , trái tim có mạnh nữa cũng có cách nào chịu được những chuyện liên tiếp xảy ra này!

      Đây quả thực là đả kích nghiêm trọng tự ái phái nam của , khiến cho có cách nào nhịn nữa!

      Hừ, Mịch Nhi vẫn có can đảm lớn lối tùy ý như vậy, chính là cho rằng mặc kệ xảy ra chuyện gì, tuyệt đối nuông chiều tha thứ cho , tuyệt đối tổn hại ý nguyện của ! Là trước kia đối với quá tốt, mới khiến cho vô pháp vô thiên muốn làm gì làm!

      Nhìn xem, lần này cứng rắn tới cùng, áp bức thỏa hiệp, biết được sai lầm khi mất tích năm năm, vẫn lại diễn trò cũ làm loạn lần nữa!

      "A a a a! Em muốn!" Mịch Nhi sợ tới mức hung hăng bám lấy cửa xe, có chết cũng chịu để bắt xuống xe, chân chó ngừng nịnh nọt , "Em biết rất mạnh! Tiểu Bạch về mọi mặt đều là rất dũng mãnh, em làm sao dám hoài nghi năng lực của ! Ha ha, chúng ta nếu có chuyện gì để , có thể dễ dàng thương lượng mà --"

      "Em được? Nếu như em hề rời những năm này, chuyện này sớm xảy ra! tại nhất định chúng ta sớm kết hôn, chừng đứa bé cũng có!" Nghĩ đến vì Mịch Nhi mất tích mà hoàn toàn đảo loạn kế hoạch, Liên Tĩnh Bạch hận thể để cho trả lãi suất cao, lãi mẹ đẻ lãi con bồi thường cho mình, "Bây giờ chỉ muốn sử dụng quyền lợi mấy năm trước nên thuộc về , em nên sớm có chuẩn bị mới đúng!"

      " có chuẩn bị, oa, em có chuẩn bị --" hốc mắt Mịch Nhi cũng gấp đến độ tràn đầy nước mắt, đôi mắt màu tím tôn lên giọt nước mắt trong suốt, có vẻ điềm đạm đáng , " là hư, trước kia đều có bộ dạng này, có thương em giống như trước nữa! Hu hu, em muốn bị ép buộc làm chuyện em thích, như vậy em cũng thích Tiểu Bạch. . . . . ."

      Mịch Nhi đối với ký ức kinh hoàng thoáng qua năm năm trước vẫn như mới, thời gian hoàn toàn để cho thay đổi, vẫn còn hoảng sợ lần đầu đau đớn! cũng là nhớ nhung Tiểu Bạch cho nên mới trở về, nhưng tuyệt đối muốn phát triển đến trình độ này!

      Cho nên làm tất cả chuẩn bị trước đó, về sau dốc lòng đền bù phương diện này cho Tiểu Bạch, về phần thời điểm cần an ủi, búp bê bơm khí tuyệt đối có thể hoàn thành nhiệm vụ --

      trở lại, cũng muốn tới hiến thân, gặp lại nhau, búp bê bơm khí cũng phải muốn gợi lên cái suy nghĩ này cho Tiểu Bạch!

      Gặp nhau ngày đầu tiên, lại muốn cứng rắn lôi kéo lên giường, loại này bị liệt vào những chuyện tuyệt đối cấm đoán, nhưng bây giờ lập tức như mành chỉ treo chuông sắp xảy ra, lập tức bị dọa đến nỗi rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt!
      Last edited: 9/12/15
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 118: Ba lựa chọn

      "Còn khóc thành bộ dạng này ư. . . . . ." Mặc dù Liên Tĩnh Bạch biết rất có thể lại diễn trò, nhưng rốt cuộc tâm vẫn là khống chế mềm nhũn, đưa tay dịu dàng lau nước mắt , giọng điệu cũng buông lỏng, "Ôi, là hết cách với em! Nếu , lại cho em lựa chọn, em muốn bây giờ trở về phòng làm? Hay là muốn đăng kí kết hôn với ?"

      Đôi mắt chim ưng híp lại, tạm thời giữ lại ranh giới cuối cùng để cho hai chọn : "Là muốn thân thể kết hợp, hay là muốn kết hợp luật pháp?" Dù sao hôm nay ít nhất phải lấy được trong hai, có được hoàn toàn!

      "Có thể hai cái cũng muốn hay . . . . . ." Mịch Nhi làm bộ mặt đáng thương khóc lóc thảm thiết, làm nũng ngẩng đầu nhìn Liên Tĩnh Bạch, lôi kéo tay áo năn nỉ , ", em mới vừa trở lại, đừng ép buộc em như vậy có được . . . . . . Em xuống máy bay mệt quá mệt quá, nếu như còn phải kéo em làm công việc dùng thể lực giường đó, làm sao có thể đau lòng. . . . . . tại chủ ý đăng kí kết hôn cũng tiện, chú Triển dì Liên nên cũng ở nhà sao, cha mẹ em cũng ở nước ngoài, ô ô, hôn nhân có cha mẹ người thân chúc phúc, chắc là hạnh phúc —— Tiểu Bạch, tình cảm của chúng ta chẳng lẽ nhất định dựa loại hình thức này bảo đảm mới có thể kiên trì sao? cứ muốn đăng kí kết hôn thầm như vậy, nỡ lòng ủy khuất em như vậy sao. . . . . ."

      Mịch Nhi vắt hết óc khéo như rót(1) suy nghĩ chọn lọc từ ngữ có thể rung động Liên Tĩnh Bạch nhất, vừa phải có lý có căn cứ, lại muốn tình thâm ý thiết, giọng điệu chuyện, nhìn ánh mắt , toàn bộ động tác thân thể phải phối hợp hoàn mỹ, cố gắng đạt tới nhất kích tất sát(2).

      (1): lấy lời đường mật mà làm cho người ta mê hoặc

      (2): giết chết kẻ địch trong 1 phát


      Dâng lần đầu tiên cái gì tuyệt đối chọn, mà đổi thành chọn chủ ý lập tức đăng kí kết hôn, cũng là tại có cách nào đồng ý.
      Mặc dù Tiểu Bạch kết hôn, hai người cùng nhau vượt qua nửa đời sau, đây dường như là ván đóng thuyền thể tránh được, nhưng đối với cùng xa cách năm năm, giữa bọn họ còn có rất nhiều điều cần hiểu , dù sao cũng là thời gian năm năm, bọn họ có quá nhiều chuyện cần cập nhật cần đổi mới với nhau.

      Hôm nay mới vừa gặp mặt, dù thế nào cũng muốn cứ như vậy liền đăng kí kết hôn, từ hôm nay liền trở thành vợ Tiểu Bạch.

      "Em —— rốt cuộc là ai khiến tại thể làm như vậy!" Liên Tĩnh Bạch nhìn lực sát thương toàn lực tản ra của Mịch Nhi đối với , cũng phải là thương, cũng phải là tức giận, nếu như có thể, lại làm sao muốn cho tất cả thứ tốt nhất thế gian, lần đầu tiên lãng mạn hoàn mỹ nhất, hôn lễ long trọng xa hoa nhất, mà phải cứ như vậy hoảng hốt quyết định tựa như có thời gian phải làm như vậy!

      Là Mịch Nhi đột nhiên rời và bỗng nhiên xuất khiến giống như chim sợ ná, thể dễ dàng tha thứ chút sai lầm nữa, thể cho phép chút ngoài ý muốn nữa, cho nên mới khẩn cấp như thế muốn xác định quan hệ!

      "Em biết ép buộc em như vậy, Tiểu Bạch vẫn luôn là người tốt nhất với em, là người em đau lòng nhất lo nghĩ nhất. . . . . ." Mịch Nhi ngừng dâng lên lời ngon tiếng ngọt a dua nịnh hót, lặng lẽ cò kè mặc cả : " Chỉ cần phải hai lựa chọn này, em đều nghe lời , để cho em làm gì em nhất định làm hết——"

      "Em cảm thấy em còn chữ tín sao? Lời của em còn có bao nhiêu độ tin cậy?" Liên Tĩnh Bạch đưa tay hung hăng vuốt vuốt mái tóc ngắn của , cảm xúc có thể đụng tay đến sợi tóc năm đó vẫn còn dịu dàng sáng sủa, nhưng ngón tay vẫn có thể trượt xuống mái tóc dài, cũng bị cắt bỏ .

      Này khắc sâu nhắc nhở , Mịch Nhi thay đổi, mặc kệ là tuổi tác, tướng mạo, hay là tính tình, đều khác năm năm trước. Thời gian là nhà ảo thuật, cứ như vậy tiếng động thay đổi .

      Cho nên, có lẽ cũng thể hoàn toàn theo kinh nghiệm trước kia cứng rắn áp bức , uy hiếp là nhất thiết phải, nhưng nếu như lại ép , có thể ra sức phản kháng, thà làm ngọc vỡ làm ngói lành, lại khiến hối hận kịp.

      Liên Tĩnh Bạch thỏa hiệp, giọng điệu cam lòng mà : "Như vậy cho em lựa chọn, em là muốn làm, muốn kết hôn, hay là muốn vẫn theo bên cạnh , bao giờ rời khỏi tầm mắt nữa? !"

      "Vẫn theo bên cạnh ?" Mịch Nhi sửng sốt, " Lúc làm cũng muốn em theo cùng?"

      Nhận được khẳng định của đầu Liên Tĩnh Bạch sau khi trả lời, hỏi tiếp: "Lúc làm việc em ở bên cạnh làm cái gì, em rất buồn chán. . . . . . để cho em thể rời khỏi tầm mắt , coi như em có thể chịu được thời gian làm, vậy thời gian xã giao ăn chơi đàng điếm sao, em cũng phải theo ư? Thời điểm em ngủ, tắm, nhà vệ sinh sao? Khoảng thời gian này em làm sao mới có thể rời khỏi tầm mắt , hẳn phải cho em chút gian để giải quyết vấn đề riêng tư chứ!"

      " Lúc làm việc, em có thể chơi ở trong phòng làm việc của , tùy ý em làm gì cũng có thể, em để cho người ta đem phòng làm việc hoàn toàn sửa đổi thành phòng thí nghiệm của em cũng được, em có thể cứ theo bình thường nghiên cứu y học của em, nhưng phải là sống trong tầm mắt ." Mặt Liên Tĩnh Bạch đổi sắc chậm rãi tiếp, "Em lo lắng xã giao, những thứ ăn chơi đàng điếm công việc xã giao quan hệ xã hội này đều là Dĩ Mặc phụ trách, em có cơ hội đối mặt với chuyện này; về phần gian riêng tư. . . . . . Nếu như em muốn tắm nhà vệ sinh, liền trước với tính giờ xin nghỉ, ở cửa ra vào chờ em, thời gian vừa đến phải mở cửa. Chuyện ngủ em cũng cần lo lắng, chúng ta ngủ chung, nếu như em muốn ép buộc đụng vào em, nhưng em phải ngủ chung với !"

      Mất mà lại được, chịu đựng nổi bất kỳ nguy hiểm mất nữa, những thứ này xem như việc làm non nớt nực cười, phải hết sức cẩn thận buộc chặt Mịch Nhi lại, đặt trước mắt mình, khắc nháy mắt nhìn chằm chằm, để cho khắc thời gian thoát khỏi cũng có, mới có thể hoàn toàn tuyệt đối ngăn chặn chuyện xưa tái diễn. Hàn Băng Tâm

      " muốn phòng em đến mức này à. . . . . ." Mịch Nhi bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, có lẽ có thể đoán được ý định của Liên Tĩnh Bạch, nhưng hoàn toàn nghĩ tới thế nhưng lo sợ hão huyền như thế, ham muốn chiếm đoạt mạnh hơn trước kia, tường chừng như phải ùn ùn kéo đến che phủ lại.

      duỗi ngón tay ra thề : "Em bảo đảm lần này tuyệt đối rời , nhất định nhất định chưa xin phép bỏ còn được sao!"

      "Nhìn xem, em chính là chỉ thích hai lựa chọn?" Liên Tĩnh Bạch dựng lên mày kiếm, "Cũng quyết định, vậy liền giúp em chọn! Cá nhân đương nhiên là muốn lựa chọn thứ nhất, thôi, chúng ta bây giờ trở về phòng ——"

      "A a a a, em chọn tự em chọn!" Mịch Nhi vội giơ hai tay đầu hàng, "Em theo bên cạnh , vĩnh viễn theo bên cạnh ! Tiểu Bạch, như vậy được chưa!"

      "Mặc dù phải câu trả lời mong muốn, nhưng cũng tạm được."
      Last edited: 9/12/15
      dunggg thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 119: phải đứa bé


      Liên Tĩnh Bạch thở dài, bản thân xuống xe trước, sau đó động tác dịu dàng mở cửa xe cho Mịch Nhi, đưa tay phải ra : " thôi, vừa rồi em còn mới bay trở về nên rất mệt, nghỉ ngơi với em. Dĩ nhiên, phải tới phòng của ."

      "À." Mịch Nhi ngoan ngoãn mặc cho dắt mình về phía trước, lúc này, dám thêm câu phản bác nào, chừng mình sai câu nào, chọc tức giận, từ tới phòng yên tĩnh ngủ, đổi thành tới phòng hành động"Ngủ".

      Vừa sánh đôi cùng nhau, Liên Tĩnh Bạch vừa giới thiệu cho Mịch Nhi thay đổi trong biệt thự nhà họ Triển năm năm qua: "Quản gia Tôn trước kia nhà họ Triển về hưu, tại thay thế công việc của ông là người em cũng biết, là bác Kiều. Bên trái con đường này là rừng cây Ngọc Lan thay thế thành cây bông vào ba năm trước, suối phun nước phía nam cũng đổi mới toàn bộ, còn có vài căn nhà cũ cũng được đập đổ, tại dựa theo thiết kế của mà xây lại xong. . . . . . Bài trí nhà họ Triển ra thay đổi rất nhiều, chỉ có vườn hoa hồng em thích nhẫn vẫn còn giữ lại, em trồng ra tất cả thảo dược cũng vẫn cho người chăm sóc, nếu em nhàn rỗi cũng có thể dạo chút. . . . . ."

      "Uhm." Mịch Nhi nhìn cảnh sắc chung quanh, xác thực, nhà họ Triển có chút thay đổi khi rời năm năm trước, cũng lo lắng mình bởi vì chưa quen mà lạc đường, muốn hỏi là chuyện khác, "Em biết những năm này chú Triển và dì Liên vẫn du ngoạn khắp nơi trở về nhà, như vậy Liên Tranh cùng Dĩ Mặc đâu rồi, bọn chúng cũng ở thành phố K sao? !"

      " bọn chúng có ở thành phố K, Dĩ Mặc công tác ở Italy, phải rất lâu mới có thể trở về; bây giờ Liên Tranh ở Prague (thủ đô Cộng hoà Séc), con bé vẫn còn học." Liên Tĩnh Bạch nhàng .

      Mịch Nhi vừa nghe hai người đều có ở đây, khỏi có chút chán nản, nhưng hơn nữa là vì Liên Tranh vui mừng: "Vậy sao, Liên Tranh vẫn còn du học ở nước ngoài, tới vùng đất nhạc cổ điển Prague học tập à. . . . . . Quả nhiên con bé thừa kế di truyền nghệ thuật của dì Liên, ở phương diện nhạc như si như say, em rất nhớ em ấy."

      Lông mày Liên Tĩnh Bạch nhíu lại, giọng mang theo tầng ý vị lành lành: "Em lại còn biết xấu hổ nhớ Liên Tranh, con bé vì em mất tích biết khóc bao nhiêu lần! Liên Tranh còn đặc biệt thiết kế chủ đề rất lớn tìm em trong Bách Bảo, em đều nhìn thấy sao! em cứ rời là rời , tại sao lại nhớ tới chuyện của Liên Tranh trong lòng. . . . . ."

      " sao? Liên Tranh tìm em! , em nghĩ như vậy. . . . . ." Mịch Nhi vừa nghe Liên Tranh mà nuông chiều từ đến lớn bị mình làm cho đau lòng như vậy, trong lòng kinh động, khỏi đau lòng hồi.

      Triển Liên Tranh dịu dàng đáng thuần khiết xinh đẹp vĩnh viễn buồn lo, nhưng khi mình rời , hình như làm tổn thương tới tiểu công chúa mà mọi người nâng ở trong lòng bàn tay . . . . . .

      Mịch Nhi chán nản yên lặng cúi thấp đầu xuống, biết Triển Liên Tranh ở Bách Bảo tìm kiếm , năm năm qua, gần như chút thời gian giải trí và hưởng thụ, toàn bộ thể xác và tinh thần đều vùi đầu vào những chuyện khác, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

      Đừng là ở TV hoặc xem Bách Bảo internet, thu thập tin tức của Tiểu Bạch cũng là Dịch Nhi làm thay, thỉnh thoảng có chút thời gian rảnh, mới có thể liếc mắt nhìn xem những tin tức cũ, nhờ vào đó biết sống như thế nào --

      "Đứa ngốc, lừa gạt em." Liên Tĩnh Bạch cũng là đành lòng, xoa đầu , "Liên Tranh ở năm đầu tiên xác thực là rất đau lòng, em đối với con bé mà hoàn toàn thua kém người thân là cùng Dĩ Mặc, tất nhiên con bé lo lắng cho em sau khi mất tích có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay . Bách Bảo cũng bị con bé sắp xếp thỏ mật mất tích, mọi người cùng nhau tạo tình tiết cho nó, tất cả đều dựa tình tiết của em mà thiết kế, Liên Tranh hi vọng nhờ vào việc đó có thể tìm thấy được em. Nhưng sau khi con bé bị mọi người khuyên bảo mà nghĩ thông suốt, tin tưởng em ở bên ngoài nhất định sống rất tốt, cũng bảo đảm nhất định tìm được em, con bé mới hề đau lòng nữa, đem nhớ nhung chôn ở trong lòng. Thế nào, em muốn gặp con bé sao? gọi điện thoại kêu nó trở về, nhìn thấy em, nhất định nó cao hứng đấy!"

      "... được --" Mịch Nhi lại chần chừ, lắc đầu can đảm , "Chúng ta từ từ cho nó biết , năm đó đều là sai lầm của em, bây giờ em rấy áy náy, còn chưa có chuẩn bị tâm lý tốt đối mặt với Liên Tranh. . . . . ."

      "Em đó, nghĩ tới cái gì liền kích động liều mạng làm, em thể suy nghĩ chút hậu quả hay sao! Bây giờ mới biết áy náy, cảm thấy trễ hay sao!" Liên Tĩnh Bạch nhịn được vừa giống như khi còn bé bắt đầu giáo dục , "Em còn tưởng rằng mình là đứa trẻ ư, lớn như vậy, cũng nên biết phụ trách hành vi của mình!"

      "Vâng, em hiểu." Mịch Nhi gật đầu lia lịa, "Cho nên, em mới trở lại! Tiểu Bạch, em hiểu mình có khuyết điểm, biết phải suy nghĩ tường tận mới có thể đưa ra quyết định, cũng biết cái gì thế giới này quý giá nhất! , em giống như trước kia."

      " sao?" Liên Tĩnh Bạch nhìn Mịch Nhi, ánh mắt nghiêm túc cùng sâu lắng mà trước kia chưa từng thấy qua, nhất định những năm này xảy ra chuyện gì, hơn nữa nhất định là chuyện làm cho người ta vui mừng, chỉ có trải qua tôi luyện bóng tối, Mịch Nhi mới có thể thay đổi lớn như vậy.

      "Trước những đề tài nặng nề này, bây giờ em nên nghỉ ngơi tốt, cũng chưa thích ứng được giờ giấc." Liên Tĩnh Bạch dịu dàng nắm tay , " thôi, cái gì cũng phải nghĩ nhiều, về sau ở bên em, em yên tâm."

      "Vâng." Mịch Nhi gật đầu cái, ngẩng cao khuôn mặt tươi cười, cầm lại tay , cùng mười ngón tay quấn lấy chặt, "Chúng ta thôi!"

      Đúng vậy, về sau tất cả đều Tiểu Bạch, hai người cùng nhau đối mặt với bất cứ chuyện gì, đây phải nguyên nhân trở về sao!

      Liên Tĩnh Bạch lôi kéo Mịch Nhi vào đại sảnh, trước gọi tới mấy vị quản gia chủ yếu, đơn giản giới thiệu lẫn nhau chút. Về sau Mịch Nhi phải thường xuyên ở lại nhà họ Triển, trong năm năm này có rất nhiều người làm mới thay đổi, ít nhất cũng phải biết bọn họ, có chuyện gì cũng có thể phân phó bọn họ làm.

      "Tiểu thư Mịch Nhi? Là tiểu thư Mịch Nhi sao?" Có mấy vị quản gia vừa thấy Mịch Nhi, lập tức trợn to hai mắt, vui mừng hỏi, "Tiểu thư Mịch Nhi trở lại? Những năm này đâu!"

      Năm năm này đủ để nhà họ Triển đổi mới toàn bộ quản gia, tự nhiên cũng có nhiều người còn nhớ tiểu thư Mịch Nhi sát vách, nhà họ Triển cùng nhà họ Mục gần như thân nhau như người nhà, rất nhiều người già nhìn năm vị thiếu gia tiểu thư lớn lên, đối với thân thiết của đại thiếu gia Liên Tĩnh Bạch và đại tiểu thư Mịch Nhi mọi người đều biết, bọn họ lại càng tuyệt đối quên!
      Last edited by a moderator: 9/12/15
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 120: Phát động quần chúng

      Mỗi người làm nhà họ Triển năm đó cũng biết, nếu như có chuyện ngoài ý muốn, tiểu thư Mịch Nhi nhất định nước chảy thành sông gả cho Đại thiếu gia, nhất định trở thành con dâu trưởng nhà họ Triển!

      Ai cũng thể ngờ rằng, năm năm trước, tiểu thư Mịch Nhi vậy mà chợt mất tích, hơn nữa năm năm này tới tin tức hoàn toàn có...

      Bọn họ vẫn chứng kiến bộ dạng si tình đau khổ chờ của Đại thiếu gia, tuyệt đối buông tha, rốt cuộc, chờ được mây tan thấy mặt trời mọc, rốt cuộc tìm được tiểu thư Mịch Nhi!

      Tại sao mọi người có thể tâm tình kích động, là tiểu thư Mịch Nhi trở lại!

      Đại thiếu gia là hai mươi sáu tuổi, nếu như tìm được tiểu thư Mịch Nhi, tựa hồ phải độc thân đợi đến già! Lão gia và phu nhân buông lỏng bất kể các chuyện của thiếu gia, nhưng bọn họ từ nhìn Đại thiếu gia trưởng thành, nhưng là vẫn đau lòng nóng lòng!

      may là, trời phụ người có lòng, Đại thiếu gia rốt cục đợi được tiểu thư Mịch Nhi trở lại!

      Mịch Nhi nhìn những chú dì quản gia trước kia thương kia, xin lỗi sờ sờ đầu, thăm hỏi từng người : "Bác Lý, chú Triều, thím Miêu, dì Phượng... Ha ha, con trở về! các người cũng có thay đổi gì, vẫn là sôi nổi giống như trước đây nha! "

      "Tiểu thư Mịch Nhi, lần này trở về còn có thể rời sao? Mục tiên sinh sát vách ra nước ngoài rất lâu chưa trở lại, rời bỏ thiếu gia tìm Mục tiên sinh Tố phu nhân chứ?"

      "Tiểu thư Mịch nhi cũng ra ngoài năm năm, thế giới bên ngoài làm sao tốt bằng trong nhà chứ? Con vẫn là đừng , Đại thiếu gia nhiều lần nhắc tới con!"

      "Đúng vậy a, riêng gì Đại thiếu gia, tiểu thư nhà ta mỗi lần trở lại cũng đều về con đấy! Ít nhất cũng phải đợi đến khi tiểu thư trở lại, gặp chuyện chút, cũng thể tại liền lại muốn !"

      ...

      Mọi người câu tôi lời ngừng khuyên giải Mịch Nhi, bọn họ đều là người làm lâu được nhà họ Triển tín nhiệm, quan hệ với nhà họ Triển càng giống như là chung người thân hòa thuận, đối với Đại thiếu gia Liên Tĩnh Bạch này, bọn họ càng là tâm suy nghĩ cho , rối rít muốn thuyết phục Mịch Nhi ở lại, bao giờ muốn để Đại thiếu gia thân mình nữa. dieendaanleequyydoon

      "Chú bác thím dì, Mịch Nhi nữa." Cuối cùng vẫn là Liên Tĩnh Bạch vào đám người, giải cứu Mịch Nhi bị vây ở giữa ra, "Các người có lời gì có thể từ từ với ấy, ấy mới vừa xuống máy bay, các người nếu là thương ấy, hay là chuẩn bị trước bữa ăn ngon, dọn dẹp phòng cho Mịch Nhi gian để đồ, để cho ăn xong ngủ giấc ! Mọi người truyền nhau tiếng, sau này Mịch Nhi ở trong nhà, bảo người giúp việc làm nhiều điểm tâm, chăm sóc ấy tốt."

      "Xem chúng ta, cũng bởi vì tiểu thư Mịch Nhi trở lại mà cao hứng già hồ đồ rồi!" Bác quản gia Lý tóc điểm trắng cười ha ha , "Tiểu thư Mịch Nhi là tốt rồi, chúng ta cái này chuẩn bị, thức ăn lập tức tới!"

      Các quản gia bước nhanh như bay rời khỏi phòng khách, hoàn toàn nhìn ra bọn họ phần lớn là bốn mươi năm mươi tuổi. mặt bọn họ tự nhiên tràn đầy nồng đậm vui sướng, lòng vì Mịch Nhi trở về cảm thấy cao hứng.

      Những quản gia mới vào nhà họ Triển trong năm năm này khỏi bắt đầu hỏi thăm về chuyện tình của Mịch Nhi, các quản gia già mặt mày hớn hở bắt đầu nhàng giải thích chuyện xưa của Đại thiếu gia và tiểu thư Mịch Nhi, từ hai vô tư (1) thanh mai trúc mã, đến tình cảm sâu đậm xác định quan hệ, rồi đến năm năm trước tiểu thư Mịch Nhi chợt mất tích...

      (1): hai đứa con trai và con thuở chơi với nhau hồn nhiên

      Nhắc lại năm đó, khỏi đưa tới vô số lão nhân nhà họ Triển hoài niệm xúc động, cũng đưa tới rất nhiều người mới tỉnh tỉnh mê mê nghe nhưng gì, tin tức tiểu thư Mịch Nhi trở về giống như cánh, trong nháy mắt liền bay khắp cả nhà họ Triển.

      Lặng lẽ, tất cả bọn người hầu nhà họ Triển lúc truyền lại cái tin, tiểu thư Mịch Nhi chính là phu nhân tương lai, nhất định phải hết lòng hầu hạ, hơn nữa, hơn phải đem ánh mắt mở to, tuyệt đối thể để cho tiểu thư Mịch Nhi từ nhà chạy trốn mất tích!

      Nhìn tất cả người hầu đều rời , Mịch Nhi lúc này mới thở ra hơi dài, vỗ ngực cái cảm khái : "Mới vừa làm em sợ muốn chết! Những chú thím kia vây quanh em ngừng hỏi chuyện, em sợ nếu như em câu còn muốn rời khỏi, bọn họ lập tức buộc em lại để cho em !"

      "Bọn họ là muốn để cho em ." Nhớ tới mọi người nhiệt tình giúp tay, miệng Liên Tĩnh Bạch khỏi nhếch lên, có lời chứng nhận của bọn họ vẫn luôn nhớ Mịch Nhi, hiệu quả có thể tốt hơn trăm lần chính miệng .

      cũng nghĩ tới các chú dì quản gia giữ Mịch Nhi lại vội vàng như thế, cũng ngay cả Liên Tranh lấy ra khiến muốn ở lại , bọn họ cũng còn nhớ năm đó Mịch Nhi thích nhất chính là Liên Tranh, Liên Tranh nhớ , cũng là muốn ở lại. dieendaanleequyydoon

      Mịch nhi suy nghĩ chút, nhếch miệng lên : "Hừ! Nhất định là năm năm nay tạo nên hình tượng đau khổ vì tình, làm cho em giống như người xấu!"

      Liên Tĩnh Bạch hỏi ngược lại: "Em phải sao? Hai người chúng ta nếu như có người xấu, nhất định chính là em."

      Nếu như là năm năm trước, mịch nhi nhất định phản bác người phúc hắc nhất xấu xa nhất xấu ràng là , nhưng nghe được ý Liên Tĩnh Bạch, tự tiện rời để lại mình , người làm chuyện sai trái đích xác là .

      "Được rồi, em biết lỗi rồi, cũng hối cải trở lại rồi, nữa..." Mịch Nhi làm nũng cọ cầu xin tha thứ, " Tiểu Bạch, đại nhân chấp tiểu nhân, Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, đừng đạp em nữa đau chân —— em cũng ngăn mưu của , để cho ở trước mặt em ra hiệu cho các quản gia, phát động quần chúng canh phòng nghiêm ngặt bán mạng xem chừng em, đủ chứng minh em sòng phẳng chứ?"

      "Em rất sòng phẳng." Liên Tĩnh Bạch gật đầu, cũng khó hiểu Mịch Nhi nhìn thấu ý đồ của mình, viên Thất Khiếu Linh Lung Tâm (2) luôn luôn là thông minh tuyệt đỉnh, mình đối với các quản gia ám hiệu lại có thể nào giấu giếm được .

      (2): Trích từ truyện Phong Thần, về nhân vật Tỷ Can thừa tướng là hoàng thúc của Trụ Vương nhà n, Tỷ Can là người có lòng trung trinh, chính trực, nhiều lần can gián vua Trụ, sau Đắc Kỷ muốn hại ông, lập kế giả bệnh, bảo cần phải có thất khiếu lung linh tâm ăn mới khỏi bệnh, Trụ vương lại có thể đồng ý, cầu Tỷ Can giao trái tim ra. Kết quả Tỷ Can nhờ có pháp thuật Khương Tử Nha bảo hộ, sau khi moi tim ra vẫn chết. Nhưng đường trở về, Tỷ Can gặp phụ nhân rao bán cải vô tâm, Tỷ Can ghìm ngựa hỏi nàng câu: “Người nếu là Vô Tâm thế nào?” phụ nhân kia đáp: “người Vô Tâm chết.” kết quả Tỷ Can nhất thời hô tiếng, máu chảy đầm đìa, rồi chết. (phụ nhân này có thể do Đắc Kỷ hoặc Thân Công báo hóa thành). Về sau chỉ người rất thông minh tài ba, chung người nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.

      "Đó là đương nhiên!" Mịch Nhi đắc ý vênh mũi lên, bộ diễu võ dương oai.

      Sau câu của Liên Tĩnh Bạch lại phá vỡ tự đắc: "Nhưng em cho dù sòng phẳng nữa, bắt đầu từ bây giờ, hoặc là muốn vẫn ở bên cạnh ! Hôm nay trở về công ty, ở nhà cùng em, ngày mai tám giờ, chúng ta đến Triển thị."

      "Tại sao có thể như vậy!" Mịch Nhi kêu rên tiếng, lại bị Liên Tĩnh Bạch cứng rắn kéo vào phòng.

      Người làm rất nhanh đưa lên bàn y theo khẩu vị của Mịch Nhi nấu bữa tiệc lớn, Liên Tĩnh Bạch cùng ăn cơm xong, liên tiếp ngáp, sau khi rửa mặt nằm lên giường, Mịch Nhi rất nhanh liền ngủ thiếp .

      Liên Tĩnh Bạch giúp đắp kín chăn, mình cũng cầm Laptop, tựa sát Mịch Nhi ngủ say làm việc.

      tay êm ái cầm đầu ngón tay , tay thao tác Computer điều khiển công việc Triển thị và FL từ xa , nhìn mấy lần, Liên Tĩnh Bạch nhịn được cúi đầu nhìn Mịch Nhi chút, giống như chợt từ giường biến mất, khiến bất an khẩn trương.
      Last edited: 14/12/15
      dunggg thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955

      Chương 121: Thợ săn


      Chỉ có xác nhận nằm ở nơi mình có thể đụng tay tới, lòng của mới yên ổn.

      Lật qua trang cuối cùng của hồ sơ, Liên Tĩnh Bạch nâng cằm lên, chăm chú nhìn Mịch Nhi đáng ngủ, chỉ mới nhìn như vậy, nhìn khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp ngủ say, cảm thấy lòng mình mềm xuống, nhìn ở gần, nhìn ở bên cạnh mình, cuối cùng có thể thỏa mãn như vậy.

      Liên Tĩnh Bạch cũng nằm xuống, nhàng ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào trong ngực, ôm ấp để lấp đầy chỗ trống, mới than tiếng, cảm giác xa cách bao lâu, nhớ lại cảm thấy hạnh phúc như vậy.

      Cuốn chặt cánh tay như sắt, khiến Mịch Nhi càng thêm gần sát trái tim mình, toàn tâm cảm nhận kích động ôm trong ngực.

      Bất tri bất giác, cũng ngủ thiếp . . . . . .

      Ngày thứ hai, ngày mới hửng sáng lên, Mịch Nhi chớp mắt tỉnh lại, ngày hôm qua gần như đều ngủ mê man cả buổi chiều do sai múi giờ, ngược lại ngủ được vào ban đêm, tỉnh dậy vô cùng sớm.

      Mới là sáng sớm, tia sáng mặt trời đầu tiên còn chưa chiếu vào gian phòng, ngẩng đầu lên, lại vừa chống lại đôi mắt tràn đầy dịu dàng.

      "Chào buổi sáng." Liên Tĩnh Bạch vẫn ung dung nhìn Mịch Nhi trong lòng, cúi đầu nhàng hôn môi cái, "Ngày hôm qua nghỉ ngơi có tốt , cơ thể có cảm thấy quen , giường ngủ có thoải mái ?"

      "Ừm, Chào buổi sáng." Mịch Nhi gật đầu cái, Tiểu Bạch dịu dàng gần trong gang tấc, nhớ người năm năm trước giống như che chở bảo vật ôm ấp lấy , cùng người tỉnh lại buổi sáng, tốt đẹp.

      Cánh tay Mịch Nhi khỏi ôm chặt lấy eo Liên Tĩnh Bạch, đem mặt vùi vào lồng ngực , ngửi ngửi mùi sữa tắm bạc hà mát mẻ người , thào : " thoải mái, nhớ mùi vị này, chỉ có Tiểu Bạch mới có mùi vị này--"

      "Thích ôm lát, thời gian vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm chút nữa." Liên Tĩnh Bạch cũng vây ôm chặt cánh tay quanh eo Mịch Nhi, cúi đầu hôn lên sợi tóc .

      Chóp mũi đều là mùi thơm cơ thể trong vắt của Mịch Nhi, loại mùi vị này chỉ có mới có thể mang tới, cũng nhớ nhung rất lâu, khiến cho cảm thấy thanh thản dễ chịu.

      Liên Tĩnh Bạch cũng cảm động: "Cuối cùng lại có thể ôm lấy em, bao giờ buông tay nữa. Ngày hôm qua cũng có nhìn em kỹ, ôm vào ngươi mới phát em gầy , nhất định phải ăn nhiều và nghỉ ngơi nhiều chút, cố gắng nuôi trở lại. Về sau, chúng ta cũng đều cùng nhau tỉnh lại như vậy. . . . . ."

      "Có thể chứ!" mặt Mịch Nhi lên má lúm đồng tiền, dùng chóp mũi chạm vào đầu mũi , "Nhưng cũng thể mỗi ngày đều như hôm nay, chính là em vừa thoáng động, thức tỉnh, như gặp kẻ thù tìm em khắp nơi, có chút yên ổn nào. Như vậy nghỉ ngơi tốt, mỗi ngày đều phải làm việc, em muốn nhẫn tâm nhìn liên tục ngủ khổ như vậy!"

      "Ha ha, đánh thức em sao --" Liên Tĩnh Bạch cảm thấy có chút ngượng ngùng, vùi đầu vào trong mái tóc Mịch Nhi, che đậy vẻ mặt có chút gây cười.

      Như Mịch Nhi từng , cả đêm qua xác thực đều ngủ yên ổn, cho dù ôm chặt, nhưng chỉ cần ngủ cảm thấy có động tĩnh, liền hoảng sợ lập tức tỉnh lại, muốn xác nhận Mịch Nhi vẫn còn bên cạnh mình, như vậy mới có thể yên ổn.

      ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

      vẫn còn thiếu hụt cảm giác an toàn với Mịch Nhi, lo lắng có thể rời khi ngủ, giống như năm năm trước rời chút dấu vết. chỉ có thể ép buộc bản thân, chỉ cần Mịch Nhi có động tác lạ, liền lập tức tỉnh lại ngăn cản , tuyệt đối phạm sai lầm năm đó.

      " Tiểu Bạch ngốc! Đại ngốc!" Mịch Nhi nhìn ánh mắt , đôi mắt màu tím tràn đầy tình trìu mến cùng áy náy đau lòng, vỗ về hôn lên mặt , " yên tâm, em ! Lời của em còn có cách nào tin sao, như vậy em dùng hành động thực tế chứng minh với , từng chút từng chút khiến tin em lần nữa, cần lo lắng em rời , --"

      "Được." Lần này đến phiên Liên Tĩnh Bạch ngoan ngoãn gật đầu, mặc kệ trong lòng có mấy phần hoài nghi, bây giờ phá hư loại khí này, loại khí chỉ thuộc về hai người mà thôi.

      hề rời dĩ nhiên là tốt, nhưng cho dù lại động tâm, cũng có cách tương ứng, để cho thực được.

      Nắm tay , gương mặt Mịch Nhi mỉm cười, săn sóc hỏi: " có cần ngủ chút nữa ? Tối hôm qua gần như có ngủ chút yên ổn, như vậy tốt đối với cơ thể, tại ngủ bù cũng có thể ngủ lâu chút!"

      "Cả ban ngày hôm qua ngủ cũng với em rất lâu, bây giờ tinh thần rất tốt, mệt." Liên Tĩnh Bạch cười , "Nếu chúng ta đều tỉnh dậy, thời tiết hôm nay cũng tốt, dẫn em xem mặt trời mọc có được hay ? Xem mặt trời mọc ngay đỉnh núi phía nam, chỉ cần chúng ta nhanh lên chút, cũng có thể theo kịp tia sáng mặt trời đầu tiên!"

      "Được! Chúng ta tới tranh tài !" Mịch Nhi nhảy lên, "Liền so ai rừa mặt và thay quần áo trước, đến núi phía nam nhìn mặt trời mọc trước nhé!"

      xong, Mịch Nhi giành trước vọt vào phòng tắm gần đó, chiếm giữ địa thế có lợi, Liên Tĩnh Bạch cũng chỉ có thể vòng sang phòng người khác rửa mặt.

      "Này, em lại chơi xấu! Cướp đoạt là phạm quy đấy!" Liên Tĩnh Bạch nửa nửa giả ở sau lưng Mịch Nhi kêu la, giọng vui sướng có tức giận chút nào, ràng, cố ý đùa vui vẻ, cố ý như vậy.

      "Tới trước thắng, ha ha ha, Tiểu Bạch nữa mà chuẩn bị nhận thua chứ! Vẫn quy định cũ, người thua bị người thắng sai bảo!" Tiếng cười Mịch Nhi rất to truyền ra từ trong phòng tắm, thanh hả hê giống như mình nắm chắc phần thắng.

      "Vậy em cứ chờ làm nô lệ của !" Liên Tĩnh Bạch cười khẽ, cũng tăng nhanh bước chân về phía gian phòng tắm khác.

      tốt, bọn họ còn có thể chơi đùa giống như trước đây, để tâm quở trách nhau như cũ, thời gian có tạo ra khoảng cách, lòng của bọn họ còn dính chặt ở chung với nhau.

      Chỉ cần có loại vấn đề này, có thể yên tâm. Tất cả như cũ, tình cảm cũng có thể tiếp tục phát triển.

      vội mưa to gió lớn bức ép , năm năm chờ đợi khiến cho trở thành thợ săn biết kiên nhẫn chịu đựng, ấm nước sôi lên, lại có đủ lòng tin có thể từ từ làm Mịch Nhi tan chảy.

      giấu giếm tất cả mọi chuyện, cũng vội truy hỏi tìm tòi nghiên cứu, đụng vào bí mật mà muốn vạch trần. Nhưng đối đãi dịu dàng tan chảy trái tim , tại sao rời , nơi nào, trải qua những gì, tất cả việc đó, tóm lại nhất nhất nghe được thẳng thắn .

      Tiếp đó, từ từ buộc chặt nuôi nhốt Mịch Nhi trong lưới. Chỉ nuôi thả tại chính lãnh địa của mình, cho phép chạy trốn phút.

      Cả đời này, nhất định Mịch Nhi có chạy đằng trời.
      Last edited by a moderator: 14/12/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :