1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 112: Kiện bất lịch với tôi

      Ai cũng biết, Liên Tĩnh Bạch tổng giám đốc Triển thị luôn luôn cách biệt scandal, tránh né phụ nữ thương trường quả chính là kỳ lạ, quy tắc hoa lá thể dính người (*) khiến vô số phụ nữ vừa vừa hận!
      (*):Ý chỉ mấy lắc lư giữa đám người đẹp mà để nào dính thân
      Nhưng ngay hôm nay, ở trước mắt bọn họ, tổng giám đốc trực tiếp mạo hiểm xông vào động tay động chân với vị em chuyển phát nhanh kia, biểu diễn ra người đàn ông có hứng thú nồng hậu với phụ nữ!

      Thấp thoáng, từ lúc hai người đối thoại, mọi người hình như nghe được cái gì "Nhận lầm người" , " phải ấy" , "Tính toán nợ" ——

      Đây là tiết mục vừa thấy ? Còn là tình tiết nối lại tiền duyên ? Hoặc là, người chịu tôi thay ngoan cố?

      Hiếm thấy, những quản lý các ngành lúc nào cũng cạnh tranh, quan hệ như nước với lửa lần này lại đứng cùng chiến tuyến, hẹn mà cùng đứng lên bát quái. Mắt thấy loại cơ hội tình cảm của tổng giám đốc tiến triển này, mất cơ hội này tuyệt đối còn cơ hội nào nữa, thế nhưng chuyện ngày hôm nay có thể bị bọn họ chính mắt nhìn thấy, đúng là đáng giá thảo luận lần.

      Nhưng bọn họ hoàn toàn có cho rằng lời của người thiếu nữ kêu la cứu mạng kia là , trước tổng giám đốc nhà mình tuyệt đối có lý do kích động làm chuyện bắt cóc tống tiền như vậy, cũng cái loại ngôn ngữ trò chuyện quen thuộc và ăn ý ra được giữa tổng giám đốc và thiếu nữ đó, cho dù lui mười ngàn bước, Liên Tổng coi trọng em chuyển phát nhanh này, hạn chế tự do thân thể bắt cóc , cũng là lúc đến vận chuyển lấy được phúc khí vô số người ước ao ghen tị !

      Liên Tổng dường như là người đàn ông hoàn mỹ có khuyết điểm, có thể được kim cương tổng giám đốc Triển thị coi trọng, làm sao còn có đường chạy trốn, mặc kệ là kiểu phụ nữ gì, cũng tuyệt đối thể nào có lý do cự tuyệt!

      Tất cả mọi người bắt đầu yên lặng suy đoán, thiếu nữ chuyển phát nhanh này là ai ? Hoàn cảnh xuất thân là gì? Diện mạo tính cách như thế nào? mang đến vui mừng gì cho Triển thị?

      Đáng tiếc chính là, kia mới vừa đội mũ che mặt, mặc dù sau khi mũ rớt, nhưng tướng mạo vẫn là hoàn toàn bị tổng giám đốc che mất, bọn họ căn bản thấy bộ dạng của .

      Mọi người vừa tiếc nuối thở dài hồi, thế nhưng hôm nay thể lấy được tin tức quan trọng nhất, thể chú ý người thiếu nữ này trước tiên!

      Phải biết rằng, chừng, đây chính là Tổng giám đốc phu nhân Triển thị tương lai!

      Nhìn tổng giám đốc trước Triển Thiếu Khuynh và phu nhân Liên Hoa đây là điển hình cho vợ chồng mấy chục năm như ngày ngọt ngào thương trường, có thể đoán ra Liên Tổng được chọn ra từ toàn bộ gen di truyền ưu tú của cha mẹ, đại khái cũng là động lòng thôi, vừa động lòng là loại tình cảm kinh người chứ?

      Lần này Thiên Lôi câu động địa hỏa(*), kết quả như thế nào đây ——
      (*): sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất, chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa hai người
      Thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc trực tiếp dừng lại dưới hầm đậu xe lầu 1, ở trong thang máy rộng rãi, Liên Tĩnh Bạch như cũ duy trì tư thế bế công chúa, khóa chặt Mịch Nhi ở trước ngực. Đối với việc giãy giụa khoa tay múa chân, coi như nhìn thấy, đối với vẫn ngừng thét chói tai và cầu cứu, càng ngoảnh mặt làm ngơ.

      đường thang máy hạ xuống, toàn bộ cả người kỳ thực chỉ có thể cảm nhận được ** của Mịch Nhi ẵm trước ngực, nhiệt độ cơ thể của hô hấp của , thanh của động tác của , tất cả mọi thứ, cũng khiến Liên Tĩnh Bạch như mê như say nhớ nhung.

      Đây là cảm nhận năm năm mất , lần nữa nhớ lại, thể bỏ qua cho bất kỳ mảy may. didnleqydn

      Cuối cùng, thang máy dừng lại, đến hầm đỗ xe, Liên Tĩnh Bạch nghiêm mặt, bấ Mịch Nhi thẳng tới xe mình.

      Mở cửa xe, ném Mịch Nhi vào ghế lái phụ, khóa cửa xe bên này lại, mới từ bên kia lên xe, ngồi ở vị trí lái xe, nhanh chóng khởi động xe thể thao.

      Xe lập tức tăng tốc đến tốc độ cao nhất, mấy quẹo cua, liền chở hai người lên quốc lộ.

      Liên Tĩnh Bạch cho dù lái xe nhanh như bay, vẫn yên tâm giữ lấy cổ tay Mịch Nhi, khóa vững vàng ở bên cạnh ghế lái phụ, hoàn toàn có cách nào dễ dàng tha thứ rời khỏi thân thể giậy, chỉ có da thịt kề nhau như vậy, mới có cảm giác an toàn.

      Nhìn động tác sau khi lên xe ngừng cố gắng mở cửa xe, mặt đen lại nhắc nhở: "Cửa xe bị khóa rồi, Mịch Nhi em bớt dùng sức lực ! nhớ dạy em cho dù bị bắt cóc, tuyệt đối cũng thể mở cửa xe chạy nhanh như bay nhảy khỏi xe chứ? Mấy năm nay em đều quên sạch sao, rồi em phải hết thảy lấy bảo vệ thân thể mình làm trọng!"

      "Cái gì cho dù bị bắt cóc, tôi tại là bị bắt cóc! rốt cuộc muốn đưa tôi đâu!" Thiếu nữ giận dữ đấm cửa xe, vẻ mặt hoang mang lo sợ, phản kháng như cũ : " Tôi cũng vậy cho biết nhận lầm người rồi! Tôi phải người muốn tìm, tôi và Mịch Nhi đó có chỗ nào giống nhau chứ? có nhìn hay !"

      "Mịch Nhi! Em còn dám thừa nhận!" Liên Tĩnh Bạch dừng xe chờ đèn đỏ, đen mặt đưa tay nâng cằm , cau mày ra lệnh, " tại liền tháo kính sát tròng ra! Em thân là thầy thuốc, chẳng lẽ biết kính sát tròng có thể tạo thành tổn thương cho mắt ư, về sau cũng cho mang kính sát tròng nữa, cần cố ý che giấu đôi mắt tím của em!"

      tự tay sờ lên mái tóc ngắn của , sợi tóc bướng bỉnh xinh đẹp ngang tai, lại làm cho tay mất rất nhiều gian lưu lại, nhịn được thầm: "Ai cho em cắt tóc, trước kia tóc dài tại sao giữ lại hả? Khuyên tai của em. . . . . ." didnleqydn

      xong, tay của lướt qua lọn tóc của Mịch Nhi, đưa đến vành tai trái , theo thói quen muốn siết chặt cái khuyên tai bên tai bị tự tay khóa lại.

      Đây là chứng cớ tuyệt đối có cách phản bác lại, khuyên tai hình khóa độc nhất vô nhị thế gian kia.

      " điên khùng ư, ai —— ai mang kính sát tròng chứ ! quản lý tôi để tóc dài hay là tóc ngắn!" Thiếu nữ lập tức đoán được ý đồ của , hung hăng đẩy tay Liên Tĩnh Bạch ra, thân thể lui ra để cho sờ lỗ tai của mình, "Đừng đụng tôi, nếu tôi chỉ muốn kiện bắt cóc, còn kiện bất lịch với tôi! Tôi chỉ là em chuyển phát nhanh sợ cái gì, đường đường là Liên tổng giám đốc to lớn nhưng chịu đựng được loại scandal này!"

      "Em còn muốn điều gì? Cứ lần hết , em có thể từ từ , chờ em. . . . . ." Ánh mắt Liên Tĩnh Bạch bất đắc dĩ liếc nhìn Mịch Nhi lui đến góc, tạm thời bỏ qua áp sát tìm cách khuất phục , quyết định yên tĩnh xử lý để chơi cho nghiền.

      thích diễn trò ngụy trang, nghĩ muốn để lộ những thứ tầng tầng lớp lớp rất kỳ quái đó để thay đổi thực tế, như vậy, liền để diễn tốt. Giống như năm đó chợt rời năm năm, cho tới bây giờ mới lộ diện, lần này nếu như chính chưa có thỏa mãn hề từ bỏ, kiên trì thừa nhận mình chính là Mịch Nhi như vậy!

      Dù sao xuất , cũng cầu gì khác, muốn làm gì muốn gì cũng được, chỉ cần tiếp tục ở lại bên cạnh .

      Đèn tín hiệu đổi xanh, sang số, xe tiếp tục chạy đường, theo như tuyến đường chạy thẳng tới đích đến
      Last edited: 3/12/15
      dunggg thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 113: Bại lộ bí mật

      "Tôi muốn gì? Là muốn làm gì đó!" quệt mồm tức giận ngừng , "Tổng giám đốc Triển thị ngon sao! Tổng giám đốc Triển thị đặt hàng búp bê bơm khí sao! Tôi chỉ dựa theo trách nhiệm tới đưa hàng thôi, ở ngay trước mặt nhân viên bộc lộ khó chịu cùng **, nhưng cũng thể giận chó đánh mèo lên tôi! Tôi cảnh cáo lần cuối cùng, tại dừng xe thả tôi xuống, nếu nhất định tôi kiện --"

      Liên Tĩnh Bạch cứ yên lặng như vậy nghe Mịch Nhi lải nhải ngừng qua ý đồ thuyết phục , hoàn toàn được lời nào, tầm mắt ngừng nhìn chằm chú con đường phía trước, tay nắm chặt tay lái, mà cái tay khác, tuyệt đối chịu buông lỏng tiếp tục giữ chặt cánh tay Mịch Nhi.

      Ngay lúc kêu la muốn bồi thường tổn thất tinh thần, mở miệng đến trăm vạn hồi tiếng chuông nhàng vang lên.

      Liên Tĩnh Bạch quay đầu nhìn cái, nhiều năm như vậy, tiếng chuông điện thoại của Mịch Nhi vẫn là bản nhạc Bách Bảo lúc đầu, có gì thay đổi cả, chẳng lẽ còn cho mình ngụy trang rất tốt?

      nhíu mày, hiển nhiên có dự liệu có người gọi điện tới đây lúc này, vốn định hoàn toàn xem tiếng chuông tiếp tục cùng Liên Tĩnh Bạch thảo luận, nhưng đối phương hình như thể buông tha ý niệm, tiếng chuông điện thoại chịu ngừng lại, hoàn toàn cho thấy người nọ vội vàng cố chấp.

      "Alo? Xin chào?" thể ngừng lại việc cùng Liên Tĩnh Bạch đàm phán, nhịn được nhận nghe số điện thoại lạ lẫm, "Ai vậy, tìm ai?"

      "Mục nương!"

      Điện thoại tiếp nối, giọng nam kỳ lạ vui mừng lớn tiếng kêu lên, tâm tình kích động có lời nào có thể được.

      Giọng kia kêu to quá mức chói tai, Liên Tĩnh Bạch ngồi cạnh Mịch Nhi cũng nghe rất ràng, nhăn mày lại, nhìn Mịch Nhi kỳ lạ, cái xưng hô này là sao?

      Cuối cùng năm năm này xảy ra chuyện gì, tại sao có thể có người gọi là Mục nương?

      Mặc dù cha của Mịch Nhi chính xác là chú Mục, nhưng và Mịch Nhi giống nhau, cũng tiếp tục sử dụng tên trước khi cha mẹ kết hôn, mang họ mẹ gọi là Liên Tĩnh Bạch, mà Mịch Nhi tên chính Mịch Nhi, chưa từng có thêm họ Mục?

      Người đàn ông bên kia điện thoại đợi chuyện, lập tức dùng những Hán ngữ kỳ lạ tiếp tục lớn tiếng: "Mục nương, cuối cùng tôi cũng tìm được ! Tại sao câu nào chợt rời , có phải gặp phải chuyện gì khó khăn hay , cần gạt tôi! Tôi tìm rất lâu, vất vả khổ cực mới có số di động của , bây giờ ở đâu, tôi lập tức chạy tới! Có chuyện gì hãy ra, tôi đều có thể giúp giải quyết, cho dù là phương diện y học có vấn đề, chúng ta cũng có thể thảo luận --"

      bị giọng to liên hồi trong ống nghe làm cho màng nhĩ đau đớn, lấy điện thoại di động ra xa, nhíu đôi mày, mặt bắt đầu ngừng u ám.

      "Mục nương, chuyện với tôi ?'' Người đàn ông trong máy giống như lúc này mới phát có ai đáp lại mình, giọng cao hơn mấy phần, "Mục nương, bây giờ tiện chuyện hay sao? Này này? Có thể nghe được ? Bây giờ an toàn chứ, phải là gặp nguy hiểm gì chứ --"

      Trong điện thoại ầm ĩ khiến mặt càng ngày càng đen, ràng, người đàn ông chuyện nhất định là muốn tránh kịp, ta qua điện thoại, chạm đến lửa giận của .

      "Là ai cho biết số mới của tôi, tôi muốn giết tên đó! Tôi vất vả mới bỏ được ra, là ai có nghe lời tôi dặn dò đem phương thức liên lạc tiết lộ cho ! Ale, thích đắm chìm trong giấc mơ võ hiệp là tự do của , nhưng được kéo người khác vào! Tôi nhiều lần rồi, tôi lên là Mịch Nhi, phải là Mục nương đáng chết gì! thử gọi điện cho tôi lần nữa xem, tôi thấy là còn chưa có chịu đủ tác dụng trong thuốc của tôi, dám thăm dò tin tức của tôi nhất định chết!"

      Mịch Nhi chất chứa tức giận tới trình độ nhất định, thể chịu được nữa, cuối cùng bộc phát ra. quát to về phía điện thoại di động giọng mang mùi thuốc súng khiến người đàn ông đối diện ngây ngẩn cả người.

      "Ale! hãy tới chỗ khác mà tìm Mục của , tôi cho lần nữa, tôi tên là Mịch Nhi, cũng có thời gian chơi trò chơi võ hiệp với !"

      Câu to tiếng sau cùng, Mịch Nhi hung hăng cúp điện thoại di động, vì phòng ngừa Ale tiếp tục gọi tới, dứt khoát tắt máy.

      Cảm xúc kích động nổi giận khiến vẻ mặt khẽ đỏ thắm, cho dù cúp điện thoại, nghe được giọng của tên điên đó, Mịch Nhi vẫn còn tức tối bất bình.

      tức giận hầm hừ ngừng cau mày, đôi mắt có điểm tựa phiền não đảo loạn trong xe, tầm mắt giao nhau, cũng đúng lúc mắt Liên Tĩnh Bạch và đụng nhau.

      Đôi mắt đó của nhìn thấu tất cả, sắc mặt hăng hái dồi dào, khiến Mịch Nhi tỉnh táo.

      "Ách. . . . . ." Lúc này Mịch Nhi mới nhớ tới mình vừa giận dữ cái gì, hư, thế nào lại trực tiếp thừa nhận thân phận của mình!

      vừa mới nhiều lần mình là Mịch Nhi? phải đây là đánh khai sao! Mới vừa rồi làm sao hoàn toàn quên mất mình muốn giả trang thành em chuyển phát nhanh!

      Đều do điện thoại của Ale chợt gọi tới, nếu như phải là người rất đáng ghét vẫn tránh né, tại sao lại có thể trước mặt Tiểu Bạch xúc động gọi lên tên mình, hoàn toàn làm hư phần diễn ngụy trang mới vừa rồi!

      Liên Tĩnh Bạch vẫn ung dung nhìn mặt Mịch Nhi viết đầy hối hận cùng cam lòng, cũng biết, chỉ cần để cho tự do phát huy diễn xuất thôi, sớm muộn cũng bại lộ bí mật! Cái này so với việc buộc thừa nhận còn có hiệu suất hơn nhiều!

      " giả bộ sao? Diễn trò xong rồi?" Tay trái điều khiển tay lái, tay phải giữ chặt bàn tay Mịch Nhi trong lòng bàn tay mình, ánh mắt nhìn vừa cưng chiều lại biết làm thế nào, giọng cố gắng tỏ ra lạnh nhạt hừ , "Phần diễn em chuyển phát chơi vui ư, tại sao lại thừa nhận mình là Mịch Nhi cơ chứ?"

      " chơi vui! Sớm bị nhìn ra rồi, vai kịch có gì mà tốt !" Mịch Nhi thở dài tiếng, chuyện cho tới bây giờ, thừa nhận chính là ngu dốt.

      "Ghét, sớm biết rằng liếc mắt cái có thể nhìn ra, em còn mang đồng tử xinh đẹp, đáng ghét trong mắt có đồ --" Mịch Nhi hơi cúi đầu, lấy tay nhàng lấy kính sát tròng ra, nháy mắt mấy cái, lại khôi phục đôi mắt màu tím trong suốt mị hoặc.

      Thở dài, cũng cảm thấy tháo xuống ngụy trang toàn thân thoải mái: "Em còn tưởng rằng thay đổi quần áo đeo mũ, ít nhất cũng cần phán đoán lâu mới có thể nhận ra em--"
      Last edited: 3/12/15
      dunggg thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 114: Về nhà

      "Nếu như em chỉ ngụy trang chút như vậy là có thể lừa gạt , vậy uổng phí nhiều năm quen biết em như thế. Mà xem chính em diễn cũng rất cao hứng nha." Liên Tĩnh Bạch thấy đôi mắt quen thuộc kia, tâm ngừng quay cuồng rung động, tay lại dùng mấy phần hơi sức nắm lấy tay Mịch Nhi, giống như khi buông lỏng, cánh tay nhắn kia thoát lần nữa.

      Duỗi lưng cái, Mịch Nhi miễn cưỡng ngồi phịch ghế, tiện tay đùa nghịch bàn tay Liên Tĩnh Bạch dính tay , nhếch miệng lên : "Đúng vậy, em cảm thấy vị trí vai diễn của mình vẫn còn rất tốt, thời điểm xuất tại phòng họp vẫn hù được sao? Tiểu Bạch tốt xấu gì cũng cho em chút phản ứng , toàn bộ chặng đường phối hợp, cũng ăn ý với em, dễ chơi ——"

      "Mấy năm này chính em chơi đùa rất vui? Khiến cho ngay cả gặp cũng muốn tạo chút kinh ngạc vui mừng?" Liên Tĩnh Bạch che dấu khí thế mãnh liệt như săn chim ưng, ánh mắt kia chứa nhiều hơn loại tình cảm bị đè nén, khống chế mãnh liệt tình cảm của mình, cố gắng bộc phát ra đường lái xe.

      ung dung thản nhiên giọng thăm dò: " Vừa rồi em còn giả bộ rất giống, nhưng sao có thể cái liền phá công (1) thừa nhận đây? Nguyên nhân là điện thoại kia, ai có thể khiến em thoáng cái cái gì cũng quên?"

      (1): Ý chỉ những công việc gần hoàn thiện hoặc tốn nhiều công sức nhưng đến cuối cùng thất bại

      rất để ý giọng nam xa lạ gọi là "Mục nương" đó, khi người có thể khiến Mịch Nhi rất vui mừng hoặc là rất tức giận, đều chứng minh người này rất có địa vị và rất quen thuộc với , rất lo lắng, trong năm năm này có ai thừa lúc vắng mà vào hay , để lại dấu vết thể xóa nhòa trong lòng Mịch Nhi.

      "Đúng, đều do ta! Alex chết tiệt, em quen biết ta hai năm, ta liền đáng ghét hai năm! Hừ, lần này vất vả hoàn toàn hất ta ra, ta tốt nhất vĩnh viễn nên xuất , nếu em thấy lần liền đánh lần!" đến người trong điện thoại kia, Mịch Nhi lập tức trở nên cực kỳ giận dữ, " Tại sao thế giới có thể có người bệnh thần kinh như vậy, ràng là người nước ngoài, lại tha thiết thương Kim Dung đến chết, tự cho mình cái tên Dương Khang! Điều này còn chưa tính, nhưng ta mê võ hiệp muốn mình làm Dương Khang, liền nhất định cũng đem người khác đối chiếu với thực tế! Em chỉ là tình cờ lỡ miệng lần, cho ta biết cha em họ Mục, hai mắt ta liền tỏa sáng bắt đầu gọi em là Mục nương, coi em như "Mục Niệm Từ" của ta theo đuổi em như điên! là bệnh thần kinh, có cách nào lý giải chứng hoang tưởng. . . . . ." didnleqydn

      "Ôi, đổi số mới cũng vô ích sao ——" nghĩ đến số mới hiên tại bị Alex biết, liền dứt khoát ném điện thoại di động cho Liên Tĩnh Bạch nghi ngờ, " Tiểu Bạch, điện thoại của Triển thị tại phát triển bừng bừng khí thế đứng đầu ngành sản xuất, nhanh lên chút giúp em thiết kế cái phần mềm điện thoại di động, nếu có thể dựa vào thanh gọi tới phân ra người gọi đến khác nhau ! Chỉ cần trong điện thoại truyền đến thanh của người nào đó, liền lập tức đưa số này kéo vào danh sách đen!"

      Xa cách năm năm, ngôn ngữ chuyện giữa Mịch Nhi và Liên Tĩnh Bạch và quan hệ thân mật hình như có thay đổi, giống như là căn bản có khoảng thời gian bỏ trống, vẫn giống như trước kia, ỷ vào cưng chiều của , theo thói quen cần cứ lấy.

      Liên Tĩnh Bạch nhìn cái, biết Alex đó đối với Mịch Nhi mà là con quỷ nóng lòng né tránh chán ghét, yên tâm rồi. tiếng động bỏ điện thoại Mịch Nhi vào túi, ngầm đón nhận cầu của .

      Mịch Nhi dứt khoát mở miệng cầu như vậy, khiến tâm tình Liên Tĩnh Bạch thoáng chuyển biến tốt, vẫn có thể ở trước mặt có ngăn cách mà bất kỳ lời nào, đây mới là thân mật, chứng minh thời gian hoàn toàn vẫn hề lay động tình cảm của bọn họ chút nào.

      Nếu như Mịch Nhi lúng túng biết đối mặt với như thế nào, ngay cả chuyện cũng khách sáo lễ độ, hoàn toàn quay trở lại cái loại lời đó toàn tâm dựa vào, vậy mới phải khẩn trương luống cuống lo lắng dứt, như bây giờ, là còn gì tốt hơn.

      Liên Tĩnh Bạch hoàn toàn lo lắng mình đón nhận cầu của Mịch Nhi lại hoàn thành cầu, cầu phần mềm kỹ thuật rất đơn giản, muốn thực nó, là rất dễ dàng đối với bộ phận công nghệ kỹ thuật chuyên về điện thoại của Triển thị. Huống chi phần mềm này có thể vì Mịch Nhi ngăn cản tên cuồng phong lãng điệp đáng ghét chút, càng cực kỳ vui lòng, nhất định sai người làm việc hết sức. didnleqydn

      Về phần giữa Mịch Nhi và Alex đó cụ thể xảy ra cái gì, bọn họ sau này vẫn còn có cơ hội tiếp xúc hay , những thứ này đều có thể từ từ tìm hiểu khống chế, chỉ cần người ở bên cạnh , có chuyện gì là khống chế được.

      Xe tiếp tục ngừng về phía trước, Mịch Nhi rảnh rỗi nhìn ra ngoài cửa xe, trong khoảng thời gian năm năm, thành phố K thay đổi long trời lở đất phen, nhìn ra hướng con đường chạy, khỏi tò mò nghiêm túc hỏi: "Đây là muốn đâu? rốt cuộc muốn đưa em chỗ nào? Phải gấp gáp như vậy sao?"

      "Về nhà." Liên Tĩnh Bạch chỉ nhàng ra hai chữ này, tâm trạng đều đặt lái xe thể thao nhiều hơn, dùng tốc độ cao nhất đường tắt ngắn nhất, bằng thời gian nhanh nhất về đến nhà.

      "Về nhà làm gì? Cha mẹ em còn có A Cẩn tại có ở thành phố K này!" Mịch Nhi khó hiểu hỏi, "Trước khi em trở về quẹo gặp qua bọn họ, cha chuẩn bị giao phó Mộ Nguyệt và MOON cho A Cẩn, mang theo em ấy du lịch vòng quanh toàn thế giới để hiểu các chi nhánh công ty rải rác, năm rưỡi nữa cũng trở về, nhà em có thể cũng tích tụ bụi ? Những quản gia người làm kia chừng cũng nhận ra đại tiểu thư em đây rồi, em về nhà làm gì. . . . . ."

      "Là về nhà ." Liên Tĩnh Bạch quay đầu lại, ném xuống câu khiến khiếp sợ, "Về nhà lấy giấy tờ của em, bây giờ chúng ta đăng ký kết hôn!"

      "Kết —— kết hôn? ! điên rồi!" Mịch Nhi quả nhiên bị dọa đến suýt nữa ngồi vững, cao giọng kêu lên, "Kết hôn cái gì! Ai muốn kết hôn với ! Tại sao muốn kết hôn! Này, tại sao giấy tờ của em lại người , chuyện với nha, làm sao cha mẹ em lại giao giấy tờ của em cho , định cầm giấy tờ sau kết hôn nha!"

      thanh nghi ngờ của Mịch Nhi quả càng kích động hơn lúc ban đầu diễn trò, lắc lắc cánh tay Liên Tĩnh Bạch, cố gắng nhìn ra ý đồ đùa giỡn mặt .

      trở về ngày thứ nhất, bị Tiểu Bạch bắt đăng ký kết hôn chứ!

      Vẻ mặt Liên Tĩnh Bạch tuyệt đối nghiêm túc, lần đầu tiên phòng họp nhìn thấy Mịch Nhi, cũng quyết định phải lập tức tiên hạ thủ vi cường (2), tại kéo Mịch Nhi cuốn ra giường đem gạo nấu thành cơm là có chút khó khăn, nhưng lập tức đăng ký kết hôn để hưởng được quyền lợi luật pháp, vẫn là có thể!

      (2): ra tay trước để chiếm thế thượng phong

      Liên Tĩnh Bạch khăng khăng làm theo ý mình lái xe chạy thẳng, căn bản để ý thanh hô to gọi của Mịch Nhi, rất nhanh, xe thể thao nhanh nhẹn lái vào cửa chính của nhà họ Triển.

      Năm năm rồi, mang theo vợ Mịch Nhi của , rốt cuộc lại lần nữa cùng nhau trở về nhà.
      Last edited: 4/12/15
      dunggg thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 115: rất nhớ em

      " lái xe tới đây, về nhà họ Triển! quyết định lấy giấy tờ của em chứ, muốn kết hôn sao!" Mịch Nhi vừa vào cửa cũng biết đến nhà họ Triển, càng đấu tranh giằng co, "Em kết hôn cùng , ép buộc hôn nhân cũng là phạm pháp, này này có nghe đấy, em đồng ý kết hôn với ! Nhanh từ bỏ ý nghĩ đó của , nên kích động làm chuyện điên rồ! Này--"

      Liên Tĩnh Bạch mặc kệ vẫn lái xe, vững vàng dừng ở chỗ có người, thấy thể đè nén tình cảm, cũng thể khống chế bản năng.

      "Em nợ , em thiếu ít nhất năm năm! Đây chỉ là chút lợi tức --" đưa tay kéo Mịch Nhi vào trong lòng, cánh tay cứng rắn siết chặt thân thể vùng vẫy của , vịn lấy gáy , cúi đầu xuống, môi mỏng hoàn mỹ khát vọng bắt lấy môi đỏ mọng ngừng ầm ĩ.

      Liên Tĩnh Bạch dùng môi mình miêu tả bờ môi , để lại chút khe hở.

      Sáng sớm hôm nay mới vừa mới tưởng tượng trong mơ bỗng nhiên trở thành , còn ôm ảo ảnh, còn hôm là giấc mộng, trong môi thể nào quên mùi vị này, cuối cùng, cuối cùng cũng đợi được đến khi trở lại, Mịch Nhi của , bao giờ có thể có cơ hội chạy trốn nữa--

      "Ưmh -- ưmh ô --" Mịch Nhi bị bất ngờ cưỡng hôn làm cho kịp phản ứng, đôi mắt giật mình trợn trừng, đánh vai bắt đầu phản kháng, " --"

      Ngay khi hé miệng chuyện, đầu lưỡi nóng bỏng của Liên Tĩnh Bạch giống như con cá linh động giảo hoạt, tìm đúng thời cơ thừa dịp lơ là bơi vào, thoáng chốc công chiếm khắp lãnh thổ.

      Đầu lưỡi chui vào trong miệng , phác họa môi , giống như Quốc vương dò xét mỗi tấc lãnh thổ trong miệng, trêu chọc từng điểm nhạy cảm của , thề phải đốt cháy trí nhớ ngủ đông mấy năm của .

      Liên Tĩnh Bạch bỏ qua mỗi chi tiết, nơi này sớm trở thành lãnh thổ chủ quyền của , thu phục lần nữa, tình cảm mãnh liệt của nóng bỏng thể nào đỡ, quả giống như muốn đem tất cả khí trong gian thu hẹp cùng thiêu đốt.



      Mịch Nhi dưới công kích càn quét của , rất nhanh còn sức lực phản kháng. Loại kích thích này lâu gặp, khi ngọn lửa đốt lên, lập tức luống cuống tay chân cách nào ngăn cản.



      So với hiểu thân thể mình hơn, đối với đôi môi là bộ phận nhạy cảm, thời gian 5 năm cũng chưa từng hôn nhiệt tình lúc nào.



      luôn cho rằng, chỉ có Tiểu Bạch mới có thể khiến cho toàn tâm phối hợp hôn kịch liệt như cuồng phong bão vũ, năm năm sau ôn lại loại hôn sâu này lần nữa, mới biết chính mình cũng trầm luân như vậy.



      rất nhớ em...”



      Liên Tĩnh Bách thoáng rút khỏi môi lưỡi, chống lên trán Mịch Nhi, dán chặt môi lẩm bẩm .



      Hơi thở mập mờ nóng rực phun lên chóp mũi , chẳng qua là bốn chữ ngắn gọn, lại giống như bơm vào tất cả tình cảm trong năm năm, thâm tình, chân thành, cách nào ngăn trở.



      Vừa dứt lời, môi lại hạ xuống lần nữa, hoàn toàn che lại đôi môi đỏ mọng mê người của , cho phép rút lui chút.



      Nụ hôn lại ùn ùn kéo đến cuốn sạch Mịch Nhi, nhưng lúc này đây, thái độ của khác thường, là từ bỏ giãy giụa ngược lại chút lưu loát nghiêm túc đáp lại .



      Giọng khàn khàn trầm thấp xuyên qua linh hồn , tình vô cùng mãnh liệt chỉ trong nháy mắt xâm nhập toàn thân , khiến nhất thời mềm lòng, tình cảm trong lòng mạnh mẽ chung đụng.



      Mấy năm nay chia cách khiến cho nhớ nhung trong lòng, khi ra bốn chứ này, đồng thời cũng kích nổ trái bom trong lòng .



      Thời điểm tới phòng họp Triển Thị, liếc nhìn Liên Tĩnh Bạch tuấn dật qua cửa kính, có ai biết đôi mắt bị vành mũ che kín tràn đầy vui sướng cũng cảm động, năm năm chia cách, cuối cùng cũng gặp lại lần nữa.



      rất nhớ , làm sao nhớ chứ, khi nhớ nhung thể chịu được, quyết định trở lại.



      Khi ngón tay Mịch Nhi nắm thành nắm đấm đánh Liên Tĩnh Bạch, lại trầm mê vuốt ve lồng ngực , đầu lưỡi thử thăm dò chủ động quấn lấy lưỡi , mới vừa đụng nhau, bị bá đạo hút lấy, hướng dẫn tiến lên, khi lưỡi đụng tới phòng tuyến gần gũi, lập tức bị mút vào khoang miệng.



      Liên Tĩnh Bạch càng thêm xâm nhập nóng bỏng, từ trong ra ngoài, hoàn toàn đoạt lấy hô hấp của .



      Thân thể của Mịch Nhi giống như bị điện giật, thể tự kiềm chế bắt đầu run rẩy, hai gò má hồng hồng, hô hấp dồn dập, mềm nhũn nằm trong lòng Liên Tĩnh Bạch, thân thể hoàn toàn hành động theo bản năng.



      Cánh tay vòng cổ , mười ngón tay thon dài luồn qua tóc , lôi kéo càng thêm nhích lại gần mình, khiến cái hôn càng thêm xâm nhập.



      Rốt cuộc biết hôn bao nhiêu lâu, suýt nữa Mịch Nhi còn cách nào thở được Liên Tĩnh Bạch cuối cùng cũng buông môi ra, bốn cánh môi hai người vẫn còn lưu lại tơ bạc mập mờ, tôn lên đôi má hồng nhuận sương mù của Mịch Nhi, cảnh sắc hấp dẫn khiến suýt nữa mất khống chế.



      “Kỹ thuật hôn của em cẫn như cũ lại còn kém hơn năm năm trước, về sau cho em học bù, ít nhất cũng phải khôi phục trình độ như trước kia”. Liên Tĩnh Bạch nhàng dời chú ý của mình, nhìn Mịch Nhi xụi lơ trong lòng, mặt chút nào che giấu hài lòng cùng mừng rỡ.



      xác định năm năm qua Mịch Nhi tuyệt đối có hôn qua ai, nụ hôn của cũng thoái hóa giống như trẻ , chỉ là môi lưỡi như vậy, thất bại.



      ... từng có rất nhiều đối tượng luyện tập à...” Mặc dù giọng của Mịch Nhi là vì vừa hôn mà còn run rẩy nhưng rất nhịn đượ phản bác lại, lời mang theo mùi vị chua chát, “Dù sao có ai giám sát, phải muốn ăn vụng bao nhiêu ăn sao?”



      “Lúc này, em phải thừa nhận đó là thiên phú” Liên Tĩnh Bạch tự nhiên nghe ra ghen tức, giọng nhàng nỉ non: “Cho dù năm năm có luyện tập, vẫn có kém , đây chính là thiên phú...



      “Hừ...”, Mịch Nhi lặng lẽ che giấu thỏa mãn trong lòng, chỉ lộ ra vẻ mặt bình thường “Nếu như có cộng tiến hành luyện tập, cũng phải cẩn thận dao phẫu thuật của em rồi”.



      “Bình dấm ...” Liên Bách Tĩnh nhịn được cúi đầu lại hôn môi Mịch Nhi, buộc chặt hai cánh tay, dùng sức ôm chặt thân thể Mịch Nhi vào ngực, giống như muốn đem ung hăng nhập vào trong huyết mạch.



      cảm thụ được nhiệt độ của , trái tim của cũng theo đuổi tiết tấu hô hấp của , theo thở mà nhảy lên.



      Chỉ là ôm lấy như vậy, khiến ảo tưởng nhớ nhung năm xưa biến thành , chính là hạnh phúc cỡ nào.
      Last edited: 1/12/15
      dungggMiken Ha thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 116: cách nào thẳng thắn đối mặt

      Mịch Nhi tựa vào ngực Liên Tĩnh Bạch, vừa cố gắng hồi phục nhịp tim của mình, vừa len lén nhìn chút vừa híp mắt lộ vẻ mặt hài lòng và vẻ mặt thoải mái.

      Ngón tay của lặng lẽ vẽ vòng tròn lòng bàn tay , giọng mà hỏi: " Tiểu Bạch, mới vừa kết hôn phải có đúng ? Chúng ta rất vất vả mới gặp mặt lại, đừng làm em sợ ——"

      " vất vả mới gặp mặt lại? Rốt cuộc ai là luôn luôn tránh né? phải em cảm thấy cần cho câu giải thích sao? Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao em đột nhiên mất tích? !" đến năm năm trước, ánh mắt Liên Tĩnh Bạch thoáng cái trở nên tối tăm, bàn tay lại theo bản năng hung hăng nắm bàn tay mềm mại của Mịch Nhi.

      Nhưng trong lòng cảm thấy tức giận vì vô cớ đột nhiên rời và bỗng nhiên xuất nữa, nhưng cơ thể vẫn nỡ, động tác hơi sức hơn nhiều so với mong đợi, vẫn là nhịn được khống chế hơi sức cẩn thận che chở .

      Liên Tĩnh Bạch tự nhiên líu ríu ra tất cả suy đoán của mình trong những năm này: "Là bởi vì năm đó Ân Lạc Kỳ đó bỏ thuốc ? khiến ta và gia tộc của ta phải trả giá đắt rồi, bọn họ hoàn toàn biến mất thương trường rồi ! Hay là bởi vì ngày đó ở trong phòng thí nghiệm sai cái gì khiến em tức giận? Hay là đòi ngủ chung nên chọc giận em? Năm đó xảy ra chuyện gì, dù sao em vẫn phải đưa cho nguyên nhân có thể khiến tin , rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, ngươi như vậy mà được à tiếng động chạy ra năm năm. . . . . ."

      vô số lần kiểm điểm mình, tái diễn phỏng đoán tất cả mọi chuyện trước khi Mịch Nhi rời lặp lặp lại nhiều lần, mỗi chi tiết cũng bị nghiêm túc suy nghĩ qua, nếu như ngày đó xảy ra chuyện khác thường, cũng chỉ có ba chuyện này!

      Khiến cho đầu sỏ gây nên Ân Lạc Kỳ tất cả trở thành hạt bụi mà Triển thị toàn lực nghiền áp xuống, cũng hết sức tự kiểm điểm mình năm năm trước sai gì làm sai chuyện gì, làm thế nào cũng thể suy nghĩ ra, rốt cuộc là cái gì khiến Mịch Nhi mất hết hi vọng vì vậy rời .
      Nếu như chỉ có những chuyện nhặt đáng kể này, căn bản cách nào phá hư tình cảm giữa bọn họ, tuyệt đối khiến dốc toàn lực vừa rời chính là năm năm!

      Liên Tĩnh Bạch nhìn thẳng mắt , nhìn thẳng vào tâm hồn , hỏi chữ ngừng chút : "Em rời là vì hề thích nữa hả? Em muốn hoàn toàn vạch quan hệ với , muốn khiến quên em? Còn những thứ khác là cái gì? Em nên biết uy lực của thời gian, năm năm xảy ra quá nhiều chuyện, chẳng lẽ em chính là muốn tạm xử lý để cho chủ động buông tha em, ngược lại thay lòng đổi dạ thích người khác sao ——"

      Mặc dù, cho tới bây giờ cũng có hoài nghi Mịch Nhi rời khỏi là muốn kết quả này, ngày hôm qua ôn hôn Mịch Nhi nhiệt tình, hoàn toàn loại trừ các khả năng nhất. Nhưng chính là cố ý muốn vậy, chính là muốn chính miệng phủ nhận những lời này, với còn thích , còn muốn bên nhau cùng nữa!

      Trái tim lo lắng mất năm năm, vội vàng muốn có được lời đảm bảo trấn an, thời gian năm năm, dù là kiên trì nữa niềm tin cũng mất cảm giác an toàn, giờ khắc này, Liên Tĩnh Bạch chính là muốn móc trái tim của Mịch Nhi ra, thấy chân thành tha thiết vẫn như cũ!

      "Ách. . . . . . Em -------- em biết có thay lòng đổi dạ, em vẫn luôn để ý tới tin tức của ! Em cũng vậy có nghĩ qua muốn đoạn tuyệt quan hệ với . . . . . ." Ánh mắt Mịch Nhi bắt đầu hơi né tránh, bị buộc nhìn thẳng vào mắt Liên Tĩnh Bạch, giống như cả linh hồn cũng có đường giấu giếm, ấp a ấp úng : "Em vẫn, ách, vẫn với bên ngoài em là người có gia đình, có vị hôn phu. . . . Từ bốn tuổi lúc bị lừa gạt giao dịch cuộc đời em, em làm sao có thể trái với điều ước giữ lời hứa -----"

      Tiếng Mịch Nhi cành ngày càng , đầu càng ngày càng thấp, khóe môi Liên Tĩnh Bạch lại càng ngày càng vểnh lên cao.

      Mặc dù lấy được lời bảo đảm mình muốn nghe nhất, nhưng lấy hiểu biết của với Mịch Nhi, ngạo kiều(*) tuyệt đối thẳng ra các loại thích này, có thể được đến mức này, dường như cũng có thể coi là cực hạn thổ lộ của .

      (*): Mặt ngoài làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu

      Có thể nghe được mấy câu này, đủ an ổn trái tim , có thể qua loa bồi thường các loại hành hạ trong lòng mình trong năm năm chịu đựng này. Ít nhất, trong vòng năm năm Mịch Nhi ở bên ngoài, lòng của cho tới bây giờ cũng có nghĩ muốn rời bỏ , có chừng mực cự tuyệt đàn ông khác, vẫn như cũ tưởng nhớ quan hệ của hai người.

      thanh Liên Tĩnh Bạch lại ngụy trang nghiêm túc như cũ còn thêm phần bén nhọn: "Như vậy nguyên nhân em rời là gì? Tránh năm năm, em rốt cuộc đâu, tại sao đến bây giờ mới xuất ?"

      "Cái này. . . . . . Ách, cái vấn đề này. . . . . ." Mịch Nhi nhất thời nghẹn lời, cắn môi cách nào trả lời cụ thể.

      Chuyện này mở lời như thế nào chứ? Chẳng lẽ trực tiếp với Tiểu Bạch, sau khi biết được của "hùng vĩ to lớn mạnh mẽ", sợ chết nên chuồn mất sao?!

      Lý do này mặc dù đích là mình năm đó còn bé tìm cách lòng dạ, ngưng đối với bọn họ bây giờ là người trưởng thành mà , nghe lại giống như câu chuyện cười.

      có cách nào khai báo thành , sở dĩ tìm kiếm năm năm, cuối cùng nguyên nhân chính là , phần cứng của quá tốt, vũ khí quá lớn, khiến sợ đau e sợ trốn tránh kịp với việc hai người cuối cùng thân mật; năm đó lại dự định cưỡng hôn bức hôn, giống như vội vã muốn ăn vậy, chỉ có thể hoảng hốt rời , mượn cơ hội trì hoãn thời gian suy nghĩ cách đối phó.

      Nguyên nhân rời cách nào ra khỏi miệng, về phần mấy năm nay đâu, lại là vấn đề khác tại cách nào liền trả lời được.

      cũng dám cho cha mẹ chỗ ở, chỉ là thỉnh thoảng gọi điện báo bình an cho bọn họ, đối mặt với Liên Tĩnh Bạch khí thế bức người, tại càng dám thành .

      sống gần thành phố năm năm, lại khiến tất cả mọi người đều lo lắng khẩn trương an tâm, cho dù trở lại, cũng có cách nào cho người thân đến nơi đó.

      Huống chi, chuyện trải qua ở chỗ đó, lưu lại bóng ma trong lòng và vết thương cho đến bây giờ chưa có khỏi hẳn, cho dù là với Tiểu Bạch, cũng hoàn toàn có dũng khí trực tiếp đối mặt, chưa có chuẩn bị tâm lý tốt để nhắc lại chuyện xưa, vẫn thể lần nữa để lộ những vết sẹo kia.

      "Uh, ra đúng là có chút nguyên nhân, đến rất dài. . . . . . Cái này chủ yếu là , sau đó mới là em ----- ra đều có liên quan đến hai người chúng ta. . . . . . Ách, em đâu, ha ha, điều này cũng quan trọng chứ. . . . . ." Mịch Nhi ấp úng kéo dài chút, rốt cuộc ngẩng đầu lên, cuối cùng giả ngu , " tóm lại, năm đó giữa chúng ta tồn tại vài vấn đề em quả thực trốn chỗ, nhưng bây giờ em trở về rồi! Hơn nữa còn là trở lại giải quyết tất cả vấn đề đó! có thể vĩnh viễn yên tâm, em rời nữa!"
      Last edited by a moderator: 30/11/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :