1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch triền miên: Cô vợ nuôi từ bé của tổng giám đốc - Tả Nhi Tiên (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 105: Em quay về

      được, tình đáng quý, sinh mạng giá cao hơn, Mịch Nhi là sợ chết sợ đến hèn nhát vô cùng, tuyệt đối tự mình mạo hiểm ở lại chờ chết!

      Mịch Nhi lập tức vẻ mặt hốt hoảng nhảy ra cách xa Liên Tĩnh Bạch, chuyển động đại não kịch liệt cắn môi dưới, rốt cuộc, nắm quả đấm cái, xin lỗi với mỹ nam giường ngủ : " Tiểu Bạch, đừng trách em, em muốn chết, càng muốn chết ở giường. . . . . . Giữa chúng ta tồn tại khác biệt lớn , trước khi em chưa nghĩ được biện pháp giải quyết vấn đề, em thể lưu lại, nhưng em nhất định trở về. . . . . ."

      Mịch Nhi , vội vã nhảy ra đóng gói mấy món đồ ở trong phòng, mở cửa phòng liền xông ra ngoài.

      Dọc đường , quản gia bọn người hầu ngừng khom người chào hỏi , hết thảy chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục chạy như điên giống như ở sau lưng có ai đuổi theo . Người hầu trong nhà đều biết tiểu thư luôn luôn chợt nhớ tới thí nghiệm quan trọng, liền hấp tấp chạy cũng kịp dặn dò cái gì, mọi người luyện thành thói quen với cái cảnh tượng này, hôm nay cũng cảm thấy cỡ nào kỳ quái.

      Mịch Nhi căn bản có tính toán tiết lộ chuyện này với các quản gia trong nhà rằng lần này là muốn rời lâu dài, trốn chạy nhất định phải gạt Tiểu Bạch, có thể kéo dài bao lâu liền kéo dài bấy lâu!

      Tốt nhất là đợi đến lúc phát chạy đến chân trời góc bể, hết cách xoay chuyển trồi đất thể nào bắt được .

      Tiện tay ở ven đường chặn đón xe taxi, Mịch Nhi cho tài xế địa chỉ nằm ở ngoại ô xa xôi, trực tiếp lái về phía chỗ mục đích.

      quyết định lúc rời , đầu tiên thỉnh cầu trợ giúp phía trụ sở. Với thủ đoạn của Tiểu Bạch, ngồi bất kỳ phương tiện giao thông đều có dấu vết mà lần theo manh mối, cách duy nhất có thể tránh khỏi tất cả tai mắt, đương nhiên là căn cứ có khả năng trực tiếp phái máy bay trực thăng đến. Có thể né tránh tất cả căn cứ vệ tinh quét hình trực thăng, mới có thể vì tranh thủ thời gian mức lớn nhất!

      Bởi vì Mịch Nhi tiếp tục thay Tố Tâm từ chức về ở trở thành bác sĩ bậc nhất trong căn cứ, làm việc cùng rất nhiều nhân viên của căn cứ gìn giữ quan hệ tốt đẹp, mọi người coi trọng trình độ của rất cao, cho nên ở nhà cũng rất nhanh nhận được thư hồi .

      Lần này, người tự mình tới lái máy bay trực thăng đón là Dịch Nhi.

      Dịch Nhi mười ba tuổi mặc dù tuổi lớn lắm, nhưng đây tuyệt đối phải lần đầu tiên làm nhiệm vụ. Từ theo bên cạnh cha JOE mưa dầm thấm đất, lúc ba bốn tuổi liền thuộc như lòng bàn tay các loại vũ khí, lộ ra thiên phú và nhận thức hơn người sớm. Khi còn bé liền lấy súng, pháo làm món đồ chơi chơi, tại hoàn toàn thừa kế y bát của cha, bất luận là khai phá thiết kế vũ khí kiểu mới, hay là làm việc kiểm tra đo lường các loại máy móc, hoàn toàn là dễ như trở bàn tay, hôm nay cũng chỉ là lái máy bay trực thăng tới đón người, đơn giản như bữa ăn sáng.
      Last edited: 26/11/15
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 106: Tìm chút kích thích

      "Chị Mịch Nhi!"

      Mịch Nhi từ xe taxi xuống, vừa tới chỗ giao hẹn vớiDịch Nhi, liền nghe được tiếng kêu trong vắt.

      cẩn thận nhìn khắp bốn phía, rốt cuộc thấy được thiếu nữ thanh khiết xinh đẹp tóc đen ngắn đôi mắt màu xanh lam. Thiếu nữ và máy bay trực thăng phía sau lưng nhất định núp ở rừng cây màu xanh biếc, nếu như lên tiếng, bằng mắt thường tuyệt đối cách nào phát nơi này còn cất giấu chiếc trực thăng.

      "Dịch Nhi, vất vả cho em tới đón chị!" Mịch Nhi tiến về phía trước hai bước, thân thiết ôm lấy Dịch Nhi hôn hai cái, nhịn được hỏi , "Đây là cái kỹ thuật mới ư, tại sao máy bay và em đều giống như tàng hình? Thiếu chút nữa chị tìm được em!"

      "Hì hì, lợi hại , đây là em và cha nghiên cứu chế tạo thuốc xịt tàng hình cùng nhau, hoàn toàn giống như tắc kè hoa, lập tức tàng hình náu a!" Dịch Nhi nhếch miệng, hơi đắc ý , "Đây là lần đầu tiên nó sử dụng ở ngoài căn cứ đấy, ánh mắt chị sắc bén như vậy cũng thiếu chút nữa nhìn ra, chứng tỏ hiệu quả cũng tệ lắm!"

      "Quả nhiên là có kỹ thuật chuyên nghiệp, Dịch Nhi là lợi hại!" Mịch Nhi keo kiệt chút nào khích lệ cái em chứng kiến từ đến lớn này, " Chú Joe nhất định rất vui mừng, chị nhớ chú ấy sớm có cái ý nghĩ này, nhưng cho đến khi em tham gia nghiên cứu phát triển mới thiết kế ra được, chứng minh em là hậu sinh khả úy(*)!"

      (*): trò giỏi hơn thầy

      " có đâu!" Dịch Nhi le lưỡi, được khen có chút ngượng ngùng, kéo tay Mịch Nhi , "Chị Mịch Nhi, có lời gì chúng ta lên trực thăng rồi ."

      "Uh, được." Mịch Nhi gật đầu cái, lên trực thăng ngồi.

      Dịch Nhi điều khiển trực thăng cất cánh, tò mò hỏi : "Hôm nay làm sao vậy, tại sao vào lúc này chợt muốn em tới đón chị? Là bạn trai chị chọc chị tức giận ư?"

      "Ách. . . . . . Cái này ——" Mịch Nhi lắp bắp ấp úng, mặc dù người bên cạnh cũng biết và Liên Tĩnh Bạch có quan hệ gần như ván đóng thuyền, nhưng đối mặt với bạn tốt Dịch Nhi, lại có chút cách nào ra khỏi miệng nguyên nhân mình muốn chạy trốn khỏi nhà, dù sao, thể nhiễm bẩn tâm hồn Dịch Nhi mười ba tuổi, những chủ đề người lớn kia. . . . . .

      Cau mày thở dài tiếng, Mịch Nhi dứt khoát buông lỏng : "Em cũng biết, với quan hệ nhà chị và nhà Tiểu Bạch, chừng chị vừa đến tuổi, bọn họ liền áp giải tụi chị kết hôn! Lần này chị chính là muốn thừa dịp còn trẻ làm chút chuyện kích thích, trốn nhà a, mất tích a, ra ngoài lang thang mấy năm, tuổi dậy phải phản nghịch lần ——"

      "A, em cũng vậy cảm thấy chị nên gặp gỡ thế giới khác nhau, biết càng nhiều đàn ông hơn chút, chừng mọi người ở khắp nơi tốt hơn ấy nhiều người! Chị Mịch Nhi đáng được đàn ông tốt hơn, nên sớm như vậy liền quyết định, cẩn thận về sau hối hận a!"

      Chương 107: Năm năm

      Dịch Nhi ủng hộ Mịch Nhi vô điều kiện, đối với tất cả người nhà họ Triển chỉ nghe người khác nhắc tới, so với việc chưa từng thấy người nào, tất nhiên bao che cho chị Mịch Nhi, làm gì cũng đều là đúng!

      Dịch Nhi giơ ngón cái ra làm động tác tay: "Yên tâm, em dẫn chị tới nơi mà nhất định ai biết được! Đầu tiên chị muốn tới đâu, bây giờ ta bay tới!"

      "Ờ. . . . . . bằng, trước hết chúng ta chơi tại Maldives chút, sau đó bay khắp thế giới--" Mịch Nhi nháy mắt cái, quyết định bằng máy bay du lịch vòng quanh thế giới.

      Khi Liên Tĩnh Bạch tỉnh lại, là mười giờ sáng, cả phòng tràn ngập ánh mặt trời, đến sàn nhà cũng có chút nhiệt độ, sờ soạng bên gối, cơ thể ấm áp ôm lấy cả đêm còn ở đây, bên gối sớm lạnh lẽo.

      Mịch Nhi, bỏ lại rồi sao?

      nhanh chóng sửa soạn thay xong quần áo, lái xe ra ngoài, sau đó hỏi thăm quản gia: "Mịch Nhi ở đâu?"

      Quản gia cung kính : "Liên thiếu gia, tiểu thư vội vã ra cửa từ lúc tám rưỡi, mình đâu, đến bây giờ vẫn chưa trở về."

      "Ra cửa?" Liên Tĩnh Bạch day day huyệt thái dương, cau mày tự nhủ, "Chẳng lẽ là trong trường học có chuyện gì xử lý? Có lẽ buổi trưa ấy cũng trở lại ăn cơm . . . . ."

      Nhưng ai biết, vừa ra khỏi cửa, chính là biệt năm năm.

      Ngày xuân giữa trưa, khí trong lành, trời trong nắng ấm, vườn hoa yên tĩnh, hoàn toàn mang bầu khí ấm áp.

      đôi xinh đẹp cùng nhau trong biển hoa rực rỡ, tay phải Liên Tĩnh Bạch nắm chặt tay thanh lệ, phút cũng chịu buông tay. Cho dù chỉ là lẳng lặng đường, mặt cũng vẫn mang theo mỉm cười cưng chiều, tình cảm đối với bên cạnh thương lời có thể được.

      tới lùm hoa Tử Đằng, Liên Tĩnh Bạch nhịn được ôm lấy , cúi đầu, đôi môi hoàn mĩ đặt lên đôi môi đỏ mọng của , nụ hôn nhiệt tình hết sức căng thẳng, đôi môi vuốt ve môi lưỡi quấn quít, thoáng chốc thiêu đốt khắp bầu khí.

      "Mịch Nhi . . . . . . Mịch Nhi --"

      Liên Tĩnh Bạch hôn sâu, tình cảm dịu dàng giống như nước sông kêu tên của đó, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy có gì đúng, lập tức giật mình tỉnh lại khỏi trong giấc mộng.

      Liên Tĩnh Bạch mờ mịch mở mắt, đập vào mi mắt chính là con chó trắng Alaska nhà mình. Móng trước của George bám lấy thành giường, thân thể to lớn bao phủ đầu , đưa ra đầu lưỡi hồng hồng, liếm láp gò má của !

      "George, ai cho mày vào phòng tao đấy!" Liên Tĩnh Bạch hét lớn với con chó, tia buồn ngủ cuối cùng lập tức biến mất.

      "Gâu Gâu!" George lại vẫn chịu rời , cọ tới cọ lui áo của lấy lòng, bộ dạng có chút nũng nịu.
      Last edited by a moderator: 26/11/15
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 108: tìm được

      "Lại là Dĩ Mặc kêu mày gọi tao rời giường như vậy đúng , thằng nhóc này, chẳng qua là bị tao bắt sáng nay phải ngồi ba giờ máy bay Italy công tác, vậy mà còn nhớ thù cho mày tới trả thù tao! George, được rồi được rồi, tao thức dậy - -" Liên Tĩnh Bạch vừa nghĩ cũng biết ra lệnh cho George nhất định là đứa em trai chịu an phận!

      Cho dù vào công ty năm năm, cho dù xông phá thương trường đạt nhiểu thành tựu, Triển Dĩ Mặc vẫn thể bỏ tính cách chơi đùa!

      "George ngoan, mày chơi ! Bất đắc dĩ đẩy George quấn thân ra, Liên Tĩnh Bạch cầm lấy khăn lông sạch bên gối mà lau nước miếng mặt, rồi mới lật người xuống giường, chuẩn bị rửa mặt.

      Nhìn vào trong gương đánh răng, Liên Tĩnh Bạch nhìn lại chính mình, hai mươi tuổi so với năm năm trước càng thêm chút cơ trí cùng lắng đọng, thời gian càng mài dũa thêm xuất sắc hơn hoàn mỹ hơn.

      Ba năm trước đây, chính thức thừa kế Triển thị cùng FL những năm gần đây ở thương trường mọi việc đều thuận lợi, đưa tới vô số người khen ngợi, ở tình trường, tuy rằng cũng có vô số người vây quanh, nhưng thực tế, lại chút động lòng.

      khỏi vừa nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, khỏi lắc đầu cười khổ, mơ cùng người vui vẻ ôm hôn, nhưng thực tế là George liếm mình, còn cùng Mịch Nhi hôn, cũng xa cách bao nhiêu năm . . . . . .

      cũng rất lâu mơ thấy Mịch Nhi rồi? Cái nhóc nhẫn tâm này làm cho người ta hận cũng được mà cũng được, khi rời chính là năm năm chút tin tức!

      Năm đó khi phát Mịch Nhi phải ra ngoài là sau khi mất tích, như lên cơn điên tìm kiếm khắp nơi, tìm tất cả những nơi Mịch Nhi có thể , thậm chí bay thẳng đến Mĩ để tìm chú Mục và dì Tố. Nhưng đôi vợ chồng này hình như sớm biết được tin con rời nhà, lại tiếng cự tuyệt tiết lộ tin tức Mịch Nhi.

      Bọn họ , nếu như thể thông qua cách của mình tìm được Mịch Nhi, nhất định Mịch Nhi cảm thấy vui mừng; nếu như Mịch Nhi chịu nghĩ thông vấn đề, tuyệt đối cũng để tìm được. Mịch Nhi rời nhất định là vì hai người có chút vấn đề, bọn họ cũng nên cho nhau chút gian, để thời gian nghiệm chứng tình cảm vững vàng, chờ đợi nước chảy thành sông.

      Liên Tĩnh Bạch thể làm gì khác hơn là từ bỏ nhận được tin tức từ cha mẹ , quyết định dùng biện pháp của mình tìm , nhưng ai ngờ, vẫn cứ tìm chính là năm năm.

      Ở nơi này trong mấy năm, mặc cho điều động tất cả mạng lưới mọi người, mặc cho gần như lật tung cả năm châu lục tứ đại dương, cũng lục ra chút tin tức liên quan tới , giấu thấy bóng dáng, quyết định chủ ý để cho tìm được.

      Những năm này, chỉ có thể bằng vào thái độ của chú Mục và thái độ sinh hoạt của họ, mới có thể xác nhận vẫn khỏe mạnh còn sống, mặc dù là vĩnh viễn cũng tìm được.



      Chương 109: Gặp nhau

      Mịch Nhi thực có xuất , đến ảo ảnh của cũng ít xuất đến cơ hội chạm vào cũng có, mấy năm nay, nhớ nhung tận xương, nhưng ngay cả cơ hội nằm mơ thấy cũng rất ít!

      Hôm nay, cuối cùng trong mơ cũng xuất hình ảnh , thậm chí, lại còn ở trong mơ ôn lại mùi vị hôn , cái loại xa cách năm năm đó vừa ngọt ngào cùng kích tình, khiến cho say mê --

      Cái này có phải là dấu hiệu rất hay đây? Đại biểu, sắp tìm được . . . . . .

      Sáng sớm, ở trong phòng họp tầng lầu cao nhất Triển thị mở hội nghị tối cao bên trong, toàn bộ chủ quản cấp cao yên tĩnh ngồi đó, do tổng giám đốc Liên Tĩnh Bạch chủ trì hội nghị nghiệp vụ mỗi tuần lần, đúng lúc bắt đầu.

      Liên Tĩnh Bạch thân tây trang Armani, tôn vóc người hoàn mỹ của vô cùng tinh tế, khuôn mặt phong thần tuấn giận mà uy, môi mỏng khẽ mở, trực tiếp thẳng vào vấn đề với cấp dưới: "Vẫn quy củ cũ, từng người báo cáo vấn đề cùng tiến triển, từ bên phải bắt đầu ."

      "Liên tổng, hơn tuần thiết kế dự án theo cầu của ngài sửa đổi xong, tại tôi xin trình bày!" Chủ quản thứ nhất tính trước mở ra PPT, kéo màn che máy chiếu.

      Hội nghị tiến hành đâu vào đấy, Liên Tĩnh Bạch vừa chuyên tâm nghe những chủ quản báo cáo, vừa tùy thời chỉ ra từng chỗ vấn đề từng chỗ sơ hở, ngay khi cau mày nghe hạng mục phát triển của tổ cuối cùng, trong lòng chút hài lòng, ngoài cửa truyền đến giọng chút hài hòa với hội nghị nghiêm túc.

      "Liên tiên sinh, búp bê bơm khí ngài đặt giao đến cửa, xin ngài ra mặt ký nhận." Giọng ngọt ngào đột nhiên vang lên, truyền khắp cả phòng họp.

      Bên ngoài cửa kính thủy tinh trong suốt trang phục chuyển phát nhanh , đầu đội mũ lưỡi trai to, gần như che hết cả khuôn mặt, nhưng lại hồn nhiên để ý mũ, còn ôm lấy hộp giấy chuyển phát nhanh gõ cửa, tiếp tục gọi vào trong phòng họp: "Liên tổng giám đốc có ở đây ? Mời tới ký nhận búp bê của ngài!"

      "Ồ!" Toàn bộ nhân viên trong phòng họp đều hô hấp chậm lại, người nào lớn mật như vậy lại dám can đảm lên tầng hội nghị quan trọng để chuyển nhanh! Là ai to gan như vậy, dám mua búp bê thổi khí đưa cho Liên tổng vô tình này!

      Ánh mắt mọi người lặng lẽ nhìn về phía chuyển phát, mặt đều mang ánh mắt đáng thương, quấy rầy hội nghị và trêu tổng giám đốc là tử tội rồi, Liên tổng vừa nghe báo cáo cũng tức giận, cái chuyển phát vô tội này cũng nên tự cầu nhiều phúc!

      Tổng giám đốc tuấn ngồi ở hàng đầu sắc mặt tối sầm lại, Liên Tĩnh Bạch cắn răng nhìn ra ngoài cửa, trong nháy mắt vò nát tài liệu trong tay.

      nhầm, cái giọng này theo từ cũng quên, che mặt ngoài cửa, tuyệt đối chính là Mịch Nhi!

      Mịch Nhi đáng chết, xa cách năm năm, cuối cùng cũng lộ diện!
      Last edited by a moderator: 23/11/15
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 110: Tan họp

      Khi người cắm rễ sâu vào tim, tan vào huyết máu, in dấu vào linh hồn, như vậy bất kể thay đổi như thế nào ngụy trang ra sao, chính là có thể liếc mắt cái liền nhận ra .

      hiểu bản thân hơn , chỗ nào che giấu ánh mắt của mình, chỉ cần xuất , liền tuyệt đối nhận sai.

      Cho dù, chỉ lộ ra ngón tay, chỉ làm động tác, thậm chí là chỉ phát ra câu, nhưng chỉ bằng giọng điệu ôn tồn câu kia, nhât định biết là , cho rằng mình sai.

      Liên Tĩnh Bạch ngừng ngẩn ngơ sững sờ nhìn chằm chằm ngoài cửa, quen thuộc Mịch Nhi như khắc sâu vào xương tủy, xác định, người ngoài cửa tuyệt đối chính là Mịch Nhi.

      Cửa kính trong suốt ngăn được chút bóng dáng của thiếu nữ ngoài cửa, nhưng thân phong trần mệt mỏi mặc đồng phục chuyển phát hơi cũ rộng thùng thình, đỉnh đầu đội nón lớn gần như che đậy cả khuôn mặt, cứ như vậy che lại ánh mắt dò xét của , nhưng ngăn được nghi vấn trong lòng .

      Nàng gầy hay mập, có cao thêm hay , lớn lên có chín chắn hay ?

      Những năm gần đây, rốt cuộc trải qua như thế nào, thời gian năm năm khiến thay đổi bao nhiêu, có ở bên cạnh mỗi ngày, đều trải qua cái gì, ban đầu là xảy ra chuyện gì, đến tột cùng tại sao muốn tránh né lâu như vậy. . . . . .

      Liên Tĩnh Bạch bị vấn đề tập kích đầu óc quay cuồng, khi Mịch Nhi xuất trước mặt , tất cả các vấn đề gây rối mấy năm qua kéo tới não, muốn biết, muốn biết về mọi thứ xảy ra với năm năm qua. didnleqydn

      Tìm kiếm ** mãnh liệt khiến tay Liên Tĩnh Bạch cũng bắt đầu run rẩy, chợt gặp lại được người năm năm qua nhớ nhung, kích động hưng phấn, kinh ngạc mừng như điên, dám tin có cái mơ ước trở thành kia, lại có tin xác thực thể nghi ngờ về , tất cả tình cảm cũng trộn lẫn chung chỗ, cho dù sớm luyện được vẻ mặt lộ vui buồn thương trường, cũng bắt đầu có chút cách nào kiềm nén được tình cảm.

      xúc động nghĩ muốn lập tức đứng lên, lập tức xông ra ôm chặt lấy , muốn vĩnh viễn khóa ở bên người, bao giờ để cho có cơ hội chạy trốn nữa.

      Trong phút chốc, tâm tình lên xuống mãnh liệt tưởng chừng như tiêu hao tất cả hơi sức của , khiến vẻ mặt thất thường tê liệt ngồi ghế dựa.

      Tất cả mọi người trong phòng họp vì tâm tình của tổng giám đốc mà lo lắng đề phòng, thấy mặt Liên Tổng cái loại vẻ mặt chưa từng có đó, lòng của bọn họ càng ngừng nặng nề thêm, trong lòng bắt đầu liên tục kêu khổ.

      là xong rồi, chuyện ngày hôm nay lại chọc cho Liên Tổng tức giận như vậy, cái em chuyển phát ngoài cửa đó sắp xong rồi, rất nhiều người vô tội cũng gặp tai họa bi thảm!

      Lần này, ngọn lửa giận dữ của tổng giám đốc quả phải che trời đạp đất, thậm chí bộc phát lửa giận còn phải mãnh liệt hơn lần trước!

      Lần trước là giàu có nào đó có mắt muốn bao nuôi tổng giám đốc, ngại sử dụng tất cả thủ đoạn bỉ ổi, cuối cùng Triển thị trực tiếp trong nháy mắt tiêu diệt công ty kia, khi đó Liên Tổng phát ra uy thế là rất khủng bố, nhưng lúc này đây, lại mãnh liệt hơn nữa!

      Bọn họ quả cách nào tưởng tượng, lần này tổng giám đốc xử trí cái người đến quấy rầy hội nghị quan trọng này như thế nào, em lại lớn miệng chuyển phát búp bê bơm khí của tổng giám đốc đặt hàng! Mặc dù có người hoài nghi lấy giá cả thị trường của búp bê bơm khí tình trường của tổng giám đốc cầu đặt hàng, nhưng tổng giám đốc tuyệt đối dễ dàng tha thứ loại bị người đổ tội làm nhục này, càng bỏ qua cho cái đầu sỏ gây nên chuyện này em chuyển phát trực tiếp tuyên truyền này! didnleqydn

      nghi ngờ chút nào, sau đó tổng giám đốc nhất định quay đầu lại xử phạt người của công ty, dù sao, nếu như người đưa thư tùy tiện có thể vào Triển thị, tới tầng cao nhất, thậm chí quấy rầy, nghe trộm hội nghị quan trọng nhất công ty, đây vốn chính là nhân viên tiếp tân làm tròn bổn phận!

      Gần đây, bọn họ quản lý những thứ này cũng muốn ra lệnh bắt buộc cấp dưới cẩn thận, chỉ cần có nhược điểm bị bắt được, tổng giám đốc giận cá chém thớt chắc là bỏ qua cho nhân viên đụng vào họng súng. . . . . .

      Phòng họp thoáng chốc yên tĩnh đáng sợ, mọi người cảm thấy lo lắng dám phát ra thanh.

      "Xin hỏi Liên Tĩnh Bạch có ở đó hay ? Mời ra ký nhận búp bê bơm khí của ngài chút có thể !" Thiếu nữ ngoài cửa giống như hoàn toàn cảm thấy khí kỳ lạ trong phòng họp, vẫn biết chết sống gõ cửa cất giọng kêu la.

      "Tổng —— tổng giám đốc ——" Thư ký chủ tịch Triển thị Lãnh Dịch nhìn Liên Tĩnh Bạch im lặng lên tiếng, trong lòng sợ hãi lo lắng cũng tới cực điểm, vừa vặn gánh vác, xử lý ổn thỏa tất cả trách nhiệm công việc vì Tổng giám đốc, nhắm mắt đứng dậy , "Vậy mà lại có người xông vào tầng cao nhất quấy rầy hội nghị, đây là tôi có đào tạo tốt nhân viên tiếp tân, đều là sai lầm của tôi. . . . . . Tổng giám đốc yên tâm, tôi mời em chuyển phát ra ngoài, cũng lập tức tra là ai để vào! Ngài có thể tiếp tục họp, tôi bảo đảm tuyệt đối xuất chuyện như vậy nữa. . . . . ."

      " cần!" Liên Tĩnh Bạch thở ra hơi dài, rốt cuộc chậm rãi đứng lên.

      Lúc này hồi phục tất cả tâm tình, khóe môi chứa đựng nụ cười săn mồi nguy hiểm, vỗ vai Lãnh Dịch cái, dặn dò : " Chuyện quan trọng của hội nghị bàn bạc xong, tại tan họp! Hôm nay tất cả hành trình của tôi cũng hủy bỏ, tôi trở về công ty. Ngoải ra. . . . . . Mau sớm tra ra là nhân viên tiếp tân nào để ấy vào, tăng lương cho người đó!" didnleqydn

      chưa bao giờ cảm thấy vui mừng với sai lầm của nhân viên công ty giống như bây giờ! may mắn, hôm nay vậy mà lại có nhân viên tiếp tân mơ hồ cho phép Mịch Nhi vào, cho nên mới có thể đến tầng cao nhất, mới có thể để cho nhìn thấy !

      Cái nhân viên tiếp tân làm chuyện sai lầm này, là nhân viên cảm tạ nhất năm nay, phải ai khác!

      "Hả?" Lãnh Dịch và cả đám quản lý cấp cao giật mình sững sốt, loại tác phong này, hoàn toàn phải là Liên Tổng bọn họ quen biết——

      Chẳng lẽ, tổng giám đốc tức giận miệng lựa lời mà , trái ý mình?

      là muốn dụ dỗ đưa tới cái nhân viên làm sai việc đó, sau đó tăng gấp đôi trừng phạt. . . . . .

      Cũng mặc kệ trong lòng mọi người suy đoán như thế nào, bọn họ tại cũng dám đạp bãi mìn hỏi câu, chỉ có thể trơ mắt nhìn tổng giám đốc phong thái thần tuấn rời khỏi bàn hội nghị, nhìn đẩy cửa kính ra, chạy về phía em chuyển phát.

      Đôi mắt Liên Tĩnh Bạch nhìn xuống Mịch Nhi gần ngay trước mắt, vốn là người cách xa tận chân trời chợt gần trong gang tấc, ánh mắt của giống như mọc ở người , tham lam thu hết hình bóng vào mắt, hoàn toàn có biện pháp tự kiềm chế.

      Chẳng qua là giống như hô hấp cùng bầu khí với vậy, cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, ký ức nhau lâu ngừng phát lại, tim và thân thể đều rục rịch.

      cứ như vậy sững sờ nhìn Mịch Nhi, nón của vững vàng che đôi mắt và tóc, khiến thấy mặt của , nhưng lộ ra chóp mũi cao vểnh lên vẫn như cũ giống như trong trí nhớ của , đôi môi đỏ mọng đẫy đà, giống như trong giấc mộng hoàn mỹ sáng nay hôn môi cùng , cằm hơi nhọn trắng noãn như ngọc, dưới vành nón phác họa ra ** độ cong.

      Năm năm rồi, gặp lại được , thế nhưng hao tốn thời gian năm năm!
      Last edited by a moderator: 30/11/15
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 111: Em giả bộ thử xem!

      có cao hơn nữa, vẫn là giống như lúc mười bảy tuổi chỉ tới vai của , cũng có thay đổi ràng trở nên béo hay là gầy, thân hình vẫn như cũ giống như trong trí nhớ của .

      chỉ là cởi ra mười bảy tuổi mập mạp trẻ con và non nớt ngây ngô, thành hoàn toàn cá tính và quyến rũ.

      ". . . . . ." Liên Tĩnh Bạch há miệng, thiên ngôn vạn ngữ nhưng cũng nghẹn ở cổ họng, yên lặng ra lời.

      Thân thể khắp nơi phản ứng càng nhanh hơn tình cảm, mặc dù ra lời, nhưng thân thể tự nhiên vươn về trước chìa ra đôi tay, lập tức muốn ôm Mịch Nhi vào lòng.

      Nhiều lời nữa, cũng thua kém thân thể trực tiếp tiếp xúc, trong lòng trống rỗng năm năm, là khát khao thân thể ấm áp của Mịch Nhi như thế, muốn ôm chặt lấy , bao giờ buông tay nữa!

      Thiếu nữ lại hoàn toàn giống như có nhìn ra ý muốn ngay tức khắc chiếm đoạt ánh mắt của của Liên Tĩnh Bạch, cúi đầu, nhìn đưa tay ra, để ý ý đồ của , trực tiếp nhét hộp chuyển phát ôm trong ngực qua.

      Sau đó, móc cây bút ký tên trong túi ra, tràn đầy chuyên nghiệp lạnh nhạt : "Ngài chính là Tổng giám đốc Liên Tĩnh Bạch ư? Đây là búp bê bơm khí đặt hàng qua bưu điện của ngài, xin ký nhận! Cần mở hộp kiểm hàng sao, chúng tôi đề nghị ngài kiểm hàng sau khi ký nhận!"

      "Mịch Nhi! Em giả bộ thử xem!" Mặt Liên Tĩnh Bạch thoáng cái đen lại, cảm xúc tức giận quét sạch trái tim. củng đứng trước mặt rồi, lại vẫn dám làm ra vẻ như biết !

      Ai thèm quản lý búp bê bơm khí gì đó, cái muốn vẫn luôn chỉ có mà thôi!

      Nhìn xem, năm năm này khiến Mịch Nhi to gan hơn, sau khi bỏ trốn mất dạng cuối cùng trở về, lần đầu tiên gặp mặt sau năm năm xa cách, chính là vì cho cái ngạc nhiên này sao!

      Hừ, lần này, chờ đợi mười mấy năm chính tự thể nghiệm cho biết, mình cần phải búp bê bơm khí, mà là bản thân !

      Lần này, muốn thực nghĩa vụ của vợ nuôi từ bé! Xem còn dám chạy đâu!

      "Liên tiên sinh, ngài cái gì?" Bộ dạng thiếu nữ giật mình, đỡ mũ, càng che khuôn mặt nhiều hơn, nghiêng đầu hỏi, "Cái gì Mịch Nhi, ngài có phải nhận lầm hay ? Tôi chỉ là người chuyển phát nhanh, cũng phải là ấy, trước kia cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ngài! Có thể mời ngài ký nhận chuyển phát trước , tôi còn có những hàng khác phải đưa ——"

      Mi tâm Liên Tĩnh Bạch nhíu lại, nhịn được tay cầm hộp chuyển phát nhanh trực tiếp ném xuống đất, cánh tay vững chắc căng thẳng, trực tiếp kéo Mịch Nhi yếu đuối.

      Sau đó, bế ngang lên, ôm công chúa giống như gánh chịu trọng lượng của Mịch Nhi như có vật gì, hai tay hoàn toàn giam cầm .

      Nghe giả ngu thừa nhận, Liên Tĩnh Bạch hạ mình cùng tranh cãi phân phải trái trước công chúng, nhìn xem, nếu như cứng rắn, chính là chưa thấy sông Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, thừa nhận khuất phục!

      "A a a a!" Thiếu nữ lời còn chưa hết, liền bị động tác bất thình lình của Liên Tĩnh Bạch làm cho hét ầm lên. hoàn toàn có đoán trước được phải gánh chịu loại đối đãi thô bạo này, sợ tới mức thét to, "Này này! muốn làm gì, mau buông tôi ra!"

      Thiếu nữ ở trong lòng Liên Tĩnh Bạch ngừng giãy giụa, mũ lưỡi trai to lúc tay chân khua, cái liền rớt xuống đất, rốt cuộc, lộ ra cả khuôn mặt .

      Liên Tĩnh Bạch nhìn thấy điều này xuất trong ký ức như thường lệ, khuôn mặt ngừng nổi lên niềm nhớ nhung, trở nên càng xinh đẹp càng linh động, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, nhưng lực hút chợt được tăng lên gấp nhiều lần đối với .

      Cùng năm đó chỗ khác nhau, cũng chỉ có mái tóc dài như thác nước của hôm nay trở thành tóc ngắn chỉnh tề, đôi mắt màu tím hình như là đeo kính sát tròng, lộ ra màu đen bình thường nhất.

      So sánh với năm năm trước, người lắng đọng rất nhiều năm tháng rèn luyện, rời khỏi bảo vệ cẩn thận của nhà họ Mục và nhà họ Triển, trong mấy năm này, nhất định mình đối mặt với rất nhiều đen tối, trải qua rất nhiều càn trở. . . . . .

      Điều này khiến Liên Tĩnh Bạch vừa đau lòng vừa căm phẫn, mình từ bé tận tâm nuôi dưỡng, giam giữ, bảo vệ vợ , ngay cả bình thường bị đập đầu cũng làm cho đau lòng vì người , vậy mà nơi thấy được, mình vượt qua nhiều gập ghềnh như vậy!

      Nhưng tình nguyện ở bên ngoài chịu khổ, cũng nguyện ý trở về gặp lần sao!

      Ngón tay của giữ chặt eo nhắn của Mịch Nhi, dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan của , cắn răng : "Mịch Nhi, từ khi nào em trở nên ngây thơ như vậy, bộ dạng này còn muốn phủ nhận sao! Cho dù em hóa thành tro cũng nhận ra em...em cảm thấy buông tay sao!"

      "Đều nhận lầm người, tôi quen biết , càng phải là Mịch Nhi gì! Này, buông tay tôi kêu người cứu mạng đó!" Thiếu nữ nhìn thẳng vào mắt đôi mắt Liên Tĩnh Bạch, khăng khăng chết vịt cãi bướng, tuyệt đối phục tùng miệng kêu, "Có ai ! Cứu mạng a, ai tới cứu tôi với!"

      "Em cho rằng ở trong công ty , có người tiến lên cứu em?" Liên Tĩnh Bạch cười lạnh tiếng, trực tiếp ôm Mịch Nhi đến cửa thang máy, "Tốt nhất đàng hoàng chút cho , xem thái độ tự thú nhận tội của em cũng tồi xử trí , với em! tại theo , chúng ta tính toán nợ, kiểm lại tất cả ân oán năm năm nay chút!"

      " phải đem tôi đâu! Này, đây là bắt cóc! Là hạn chế tôi tự do thân thể! Tôi có thể kiện !" Thiếu nữ phát mình hoàn toàn có biện pháp chi phối ý đồ của Liên Tĩnh Bạch, cánh tay vững chắc cố chấp khiến căn bản có cách nào thoát khỏi, chỉ có thể hấp hối giãy dụa, gọi các vị quản lý cấp cao còn sững sờ trong cửa kiếng, "Này này, tôi tha thứ cho các người dám thể nghĩa dũng trước mặt tổng giám đốc, nhưng nhất định có người đành lòng cứ như vậy thấy chết mà cứu sao? Xin len lén giúp tôi gọi 110 ! Người này muốn bắt cóc tôi! Các người đều là người chứng kiến, nhanh lên chút giúp tôi cầu cứu a a ——"

      Phịch tiếng, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, hoàn toàn cản trở tiếng thét chói tai của em chuyển phát nhanh kia, thang máy tầng cao nhất của Triển thị thời gian qua chỉ có tổng giám đốc chuyên dụng, lần đầu tiên, nó chịu sức nặng của hai người, hơn nữa còn là hai người ôm nhau chặt.

      Trong phòng họp, tất cả quản lý cấp cao đều trợn mắt hốc mồm nhìn việc tiến triển, giờ khắc này, bọn họ đều có loại kích động muốn kiểm tra thị lực, làm sao biết chứ, bọn họ làm sao xuất ảo giác đây ——

      minh, uy phong, sát phạt quyết đoán nhất của bọn họ, trẻ tuổi xuất sắc tiền đồ vô lượng nhất tổng giám đốc, gần nữ sắc giữ mình trong sạch nhất, lại phá lệ chủ động ôm ?

      Hơn nữa đây coi như là "cưỡng bức ôm" ? Con người ta liên tục giãy giụa ngừng, thậm chí liên tiếp gào thét cứu mạng, nhưng tay tổng giám đốc cũng chút ý muốn buông ra. . . . . .

      Trong phòng họp nhất thời thầm thầm ồn ào thành phiến, phần lớn quản lý cấp cao tuổi lớn đều là nhìn tổng giám đốc trưởng thành, từ lúc mười mấy tuổi tiến vào công ty, đến bây giờ hoàn toàn dễ như trở bàn tay nắm trong tay Triển thị, tổng giám đốc cho bọn họ tất cả kinh ngạc vui mừng, khai thác vô số tầm nhìn mới.

      Nhưng mọi người duy nhất chính là nhìn thấy phụ nữ.
      Last edited by a moderator: 1/12/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :