Chương 110: Tan họp
Khi người cắm rễ sâu vào tim, tan vào huyết máu, in dấu vào linh hồn, như vậy bất kể thay đổi như thế nào ngụy trang ra sao, chính là có thể liếc mắt cái liền nhận ra .
hiểu bản thân hơn , chỗ nào che giấu ánh mắt của mình, chỉ cần xuất , liền tuyệt đối nhận sai.
Cho dù, chỉ lộ ra ngón tay, chỉ làm động tác, thậm chí là chỉ phát ra câu, nhưng chỉ bằng giọng điệu ôn tồn câu kia, nhât định biết là , cho rằng mình sai.
Liên Tĩnh Bạch ngừng ngẩn ngơ sững sờ nhìn chằm chằm ngoài cửa, quen thuộc Mịch Nhi như khắc sâu vào xương tủy, xác định, người ngoài cửa tuyệt đối chính là Mịch Nhi.
Cửa kính trong suốt ngăn được chút bóng dáng của thiếu nữ ngoài cửa, nhưng thân phong trần mệt mỏi mặc đồng phục chuyển phát hơi cũ rộng thùng thình, đỉnh đầu đội nón lớn gần như che đậy cả khuôn mặt, cứ như vậy che lại ánh mắt dò xét của , nhưng ngăn được nghi vấn trong lòng .
Nàng gầy hay mập, có cao thêm hay , lớn lên có chín chắn hay ?
Những năm gần đây, rốt cuộc trải qua như thế nào, thời gian năm năm khiến thay đổi bao nhiêu, có ở bên cạnh mỗi ngày, đều trải qua cái gì, ban đầu là xảy ra chuyện gì, đến tột cùng tại sao muốn tránh né lâu như vậy. . . . . .
Liên Tĩnh Bạch bị vấn đề tập kích đầu óc quay cuồng, khi Mịch Nhi xuất trước mặt , tất cả các vấn đề gây rối mấy năm qua kéo tới não, muốn biết, muốn biết về mọi thứ xảy ra với năm năm qua. didnleqydn
Tìm kiếm ** mãnh liệt khiến tay Liên Tĩnh Bạch cũng bắt đầu run rẩy, chợt gặp lại được người năm năm qua nhớ nhung, kích động hưng phấn, kinh ngạc mừng như điên, dám tin có cái mơ ước trở thành kia, lại có tin xác thực thể nghi ngờ về , tất cả tình cảm cũng trộn lẫn chung chỗ, cho dù sớm luyện được vẻ mặt lộ vui buồn thương trường, cũng bắt đầu có chút cách nào kiềm nén được tình cảm.
xúc động nghĩ muốn lập tức đứng lên, lập tức xông ra ôm chặt lấy , muốn vĩnh viễn khóa ở bên người, bao giờ để cho có cơ hội chạy trốn nữa.
Trong phút chốc, tâm tình lên xuống mãnh liệt tưởng chừng như tiêu hao tất cả hơi sức của , khiến vẻ mặt thất thường tê liệt ngồi ghế dựa.
Tất cả mọi người trong phòng họp vì tâm tình của tổng giám đốc mà lo lắng đề phòng, thấy mặt Liên Tổng cái loại vẻ mặt chưa từng có đó, lòng của bọn họ càng ngừng nặng nề thêm, trong lòng bắt đầu liên tục kêu khổ.
là xong rồi, chuyện ngày hôm nay lại chọc cho Liên Tổng tức giận như vậy, cái em chuyển phát ngoài cửa đó sắp xong rồi, rất nhiều người vô tội cũng gặp tai họa bi thảm!
Lần này, ngọn lửa giận dữ của tổng giám đốc quả phải che trời đạp đất, thậm chí bộc phát lửa giận còn phải mãnh liệt hơn lần trước!
Lần trước là bà giàu có nào đó có mắt muốn bao nuôi tổng giám đốc, ngại sử dụng tất cả thủ đoạn bỉ ổi, cuối cùng Triển thị trực tiếp trong nháy mắt tiêu diệt công ty kia, khi đó Liên Tổng phát ra uy thế là rất khủng bố, nhưng lúc này đây, lại mãnh liệt hơn nữa!
Bọn họ quả cách nào tưởng tượng, lần này tổng giám đốc xử trí cái người đến quấy rầy hội nghị quan trọng này như thế nào, em lại lớn miệng chuyển phát búp bê bơm khí của tổng giám đốc đặt hàng! Mặc dù có người hoài nghi lấy giá cả thị trường của búp bê bơm khí tình trường của tổng giám đốc cầu đặt hàng, nhưng tổng giám đốc tuyệt đối dễ dàng tha thứ loại bị người đổ tội làm nhục này, càng bỏ qua cho cái đầu sỏ gây nên chuyện này em chuyển phát trực tiếp tuyên truyền này! didnleqydn
nghi ngờ chút nào, sau đó tổng giám đốc nhất định quay đầu lại xử phạt người của công ty, dù sao, nếu như người đưa thư tùy tiện có thể vào Triển thị, tới tầng cao nhất, thậm chí quấy rầy, nghe trộm hội nghị quan trọng nhất công ty, đây vốn chính là nhân viên tiếp tân làm tròn bổn phận!
Gần đây, bọn họ quản lý những thứ này cũng muốn ra lệnh bắt buộc cấp dưới cẩn thận, chỉ cần có nhược điểm bị bắt được, tổng giám đốc giận cá chém thớt chắc là bỏ qua cho nhân viên đụng vào họng súng. . . . . .
Phòng họp thoáng chốc yên tĩnh đáng sợ, mọi người cảm thấy lo lắng dám phát ra tí thanh.
"Xin hỏi Liên Tĩnh Bạch có ở đó hay ? Mời ra ký nhận búp bê bơm khí của ngài chút có thể !" Thiếu nữ ngoài cửa giống như hoàn toàn cảm thấy khí kỳ lạ trong phòng họp, vẫn biết chết sống gõ cửa cất giọng kêu la.
"Tổng —— tổng giám đốc ——" Thư ký chủ tịch Triển thị Lãnh Dịch nhìn Liên Tĩnh Bạch im lặng lên tiếng, trong lòng sợ hãi lo lắng cũng tới cực điểm, vừa vặn gánh vác, xử lý ổn thỏa tất cả trách nhiệm công việc vì Tổng giám đốc, nhắm mắt đứng dậy , "Vậy mà lại có người xông vào tầng cao nhất quấy rầy hội nghị, đây là tôi có đào tạo tốt nhân viên tiếp tân, đều là sai lầm của tôi. . . . . . Tổng giám đốc yên tâm, tôi mời em chuyển phát ra ngoài, cũng lập tức tra là ai để vào! Ngài có thể tiếp tục họp, tôi bảo đảm tuyệt đối xuất chuyện như vậy nữa. . . . . ."
" cần!" Liên Tĩnh Bạch thở ra hơi dài, rốt cuộc chậm rãi đứng lên.
Lúc này hồi phục tất cả tâm tình, khóe môi chứa đựng nụ cười săn mồi nguy hiểm, vỗ vai Lãnh Dịch cái, dặn dò : " Chuyện quan trọng của hội nghị bàn bạc xong, tại tan họp! Hôm nay tất cả hành trình của tôi cũng hủy bỏ, tôi trở về công ty. Ngoải ra. . . . . . Mau sớm tra ra là nhân viên tiếp tân nào để ấy vào, tăng lương cho người đó!" didnleqydn
chưa bao giờ cảm thấy vui mừng với sai lầm của nhân viên công ty giống như bây giờ! may mắn, hôm nay vậy mà lại có nhân viên tiếp tân mơ hồ cho phép Mịch Nhi vào, cho nên mới có thể đến tầng cao nhất, mới có thể để cho nhìn thấy !
Cái nhân viên tiếp tân làm chuyện sai lầm này, là nhân viên cảm tạ nhất năm nay, phải ai khác!
"Hả?" Lãnh Dịch và cả đám quản lý cấp cao giật mình sững sốt, loại tác phong này, hoàn toàn phải là Liên Tổng bọn họ quen biết——
Chẳng lẽ, tổng giám đốc tức giận miệng lựa lời mà , là trái ý mình?
là muốn dụ dỗ đưa tới cái nhân viên làm sai việc đó, sau đó tăng gấp đôi trừng phạt. . . . . .
Cũng mặc kệ trong lòng mọi người suy đoán như thế nào, bọn họ tại cũng dám đạp bãi mìn hỏi câu, chỉ có thể trơ mắt nhìn tổng giám đốc phong thái thần tuấn rời khỏi bàn hội nghị, nhìn đẩy cửa kính ra, chạy về phía em chuyển phát.
Đôi mắt Liên Tĩnh Bạch nhìn xuống Mịch Nhi gần ngay trước mắt, vốn là người cách xa tận chân trời chợt gần trong gang tấc, ánh mắt của giống như mọc ở người , tham lam thu hết hình bóng vào mắt, hoàn toàn có biện pháp tự kiềm chế.
Chẳng qua là giống như hô hấp cùng bầu khí với vậy, cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, ký ức nhau lâu ngừng phát lại, tim và thân thể đều rục rịch.
cứ như vậy sững sờ nhìn Mịch Nhi, nón của vững vàng che đôi mắt và tóc, khiến thấy mặt của , nhưng lộ ra chóp mũi cao vểnh lên vẫn như cũ giống như trong trí nhớ của , đôi môi đỏ mọng đẫy đà, giống như trong giấc mộng hoàn mỹ sáng nay hôn môi cùng , cằm hơi nhọn trắng noãn như ngọc, dưới vành nón phác họa ra ** độ cong.
Năm năm rồi, gặp lại được , thế nhưng hao tốn thời gian năm năm!
Last edited by a moderator: 30/11/15