Chương 88 Chủ ý
" cả, là gian thương sao, còn muốn tính toán với em trai ruột. . . . . ." Triển Dĩ Mặc khinh thường lưu manh trở mặt, nhưng tình trạng trước mắt, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ , "Em còn có đường sống mặc cả cùng sao. . . . . . muốn cái gì cũng được, đưa em thuốc giải trước. . . . . ."
"Dĩ Mặc, em mười tuổi rồi, năm trước lấy được bằng Havard MBA có đúng hay ? Uh, tại mặc dù là còn ra nước ngoài học tập ở Havard, nhưng em căn bản chính là muốn ở nước ngoài chơi, trở về thôi. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch đột nhiên hỏi thăm về những đề tài hiểu còn hỏi liên quan này.
" cả. . . . . . có chuyện gì thẳng, em chống đỡ được lâu —— rốt cuộc muốn em làm cái gì?" Triển Dĩ Mặc giơ tay đầu hàng, "Những chuyện này phải là biết hơn em sao ——"
"Rất đơn giản a, nghĩ để cho em cái này học tập cả ưu tú." Liên Tĩnh Bạch mà mặt đỏ tim đập, " Khi mười tuổi, điều hành quản lý toàn bộ công việc của trong những đơn vị chi nhánh công ty của Triển thị của cha rồi, em cũng nên suy nghĩ lại trở về phục vụ gia tộc chứ? mình sốt ruột nỗ lực mệt mỏi, em phải biết, cũng cần em giúp đỡ!"
Triển Dĩ Mặc bị lời của Liên Tĩnh Bạch làm cho ra lời, cậu thầm kêu tiếng xong trong lòng, cả vậy mà có thể nghĩ ra cái chủ ý này!
Nếu như hôm nay phải trao đổi là chuyện khác, cậu tuyệt đối mắt cũng nháy cũng gật đầu, nhưng tiến vào tiếp quản nghiệp gia tộc, chuyện này tuyệt đối phải vấn đề cậu lo lắng! D.D.L.Q.D
Nhìn hình dáng cả biết , tuyệt đối là người dốc hết tâm huyết tiêu hao tinh lực chỗ thương trường, vừa vào gia tộc thấm sâu vào khắp nơi, từ đó vui đùa chỉ là bạn cũ!
Nhưng cậu mới mười tuổi, chơi còn chưa có đủ !
"Ha ha, cả —— biết đùa a!" Con mắt Triển Dĩ Mặc xoay tròn vài vòng, cố gắng chống đỡ thân thể chút sức lực nịnh hót , " cả từ trời rơi xuống tài trí hơn người uy phong sáng suốt, gặp thần giết thần gặp Phật chém Phật, ở thương trường ai khen ngợi trò giỏi hơn thầy! Gia tộc có cả là đủ rồi, em đây loại củi mục chỗ ấy đâu có cần, chỉ làm cho cả thêm phiền thôi. . . . . ."
"Bởi vì em là em trai, cho nên mở ra mặt lưới cho em lựa chọn tốt, em chuẩn bị tiếp quản Triển thị của cha, hay là FL của mẹ đây?" Liên Tĩnh Bạch hoàn toàn để ý tới em trai nịnh bợ, đương nhiên chú ý mục đích bản thân xuống , "Mấy năm gần đây cha mẹ dường như buông xuống tất cả việc lớn, chỉ lo hưởng thụ thế giới của hai người, sau đó lại càng hỏi thăm tới nghiệp, em bây giờ cần nghĩ kĩ tiếp nhận lấy nhà nào, về sau đây chính là trách nhiệm của em!"
" Có thể đều chọn cả hai được . . . . . ." Triển Dĩ Mặc đấu tranh kế sách cò kè mặc cả, "Em muốn dùng những vật khác trao đổi, cả tùy tiện chọn cũng được. . . . . ."
Liên Tĩnh Bạch nghe em trai cự tuyệt, sắc mặt thay đổi, trực tiếp xoay người với Mịch Nhi: "Mịch Nhi, cho em ấy thêm thuốc công dụng mạnh hơn nữa, tin tưởng em...em nhất định có liều thuốc có thể khiến em ấy khó chịu mười ngày nửa tháng chứ?"
Chương 89: God VI
"Ha ha, đương nhiên là có! chờ , rất HIGH đấy!" Mịch Nhi hoan hô tiếng, chạy về phía phòng thí nghiệm. Giờ phút này, hi vọng Triển Dĩ Mặc có thể có khí thế vĩnh viễn khuất phục, để cho thí nghiệm toàn bộ thuốc phen, ** kẻ thí nghiệm tuyệt đối là có thể gặp mà thể cầu!
"A a a —— cả em đồng ý !" Vừa nghe lời của Mịch Nhi, Triển Dĩ Mặc liền giơ hai tay cầu xin tha thứ, lớn tiếng nhìn về phía bóng lưng Mịch Nhi hô, "Đừng lấy thuốc nữa, Mịch Nhi chị nghe chưa!"
"Như vậy mới ngoan, sớm phải có việc gì rồi ~" Liên Tĩnh Bạch nhợt nhạt cười tiếng, cúi đầu hỏi em trai, "Vậy em nghĩ kỹ chọn công ty nào rồi sao? Bây giờ có thể quyết định rồi."
"Nhà nào cũng có thể! cả cái gì chính là cái đó!" Triển Dĩ Mặc chỉ vào Mịch Nhi vẫn chạy xa, vội vàng , "Chỉ cần cả ngăn cản chị ấy, đừng để Mịch Nhi đem liều thuốc tới ——"
Nhìn hình dáng sợ hãi của em trai, Liên Tĩnh Bạch cất giọng với Mịch Nhi : "Mịch Nhi trở lại , tại cần thuốc khác rồi."
"Cái gì a. . . . . ." Mịch Nhi buồn buồn xoay người tới, lòng tràn đầy vui sướng lập tức hóa thành hư , "Dĩ Mặc, em lãng phí cảm tình của chị! Em chống đỡ lâu chút nữa, để cho chị thí nghiệm hết thuốc mới có được hay ——" D.D.L.Q.D
"Em ấy còn sợ thuốc mới của em còn hơn cả công việc." Liên Tĩnh Bạch lắc đầu cười tiếng, "Cho nên có biện pháp, y theo ước định, cho em ấy thuốc giải thôi."
"Em thỏa hiệp, Mịch Nhi , chị có thể lấy thuốc giải. . . . . ." Triển Dĩ Mặc yếu ớt , "Em sắp chịu nổi. . . . . ."
"Được rồi được rồi." Mịch Nhi thấy tình thế, cũng đành phải bất đắc dĩ buông tay , "Thuốc giải rất đơn giản, đổ 200ml nước hoa vào trong bồn tắm lớn chứa nước, sau đó tắm rửa xối sạch bột thuốc, tất cả đều tốt rồi!"
"Chị sớm!" Triển Dĩ Mặc vọt cái từ dưới đất đứng lên, tập hợp sức lực cuối cùng của cơ thể, nhanh chóng chạy về phía phòng tắm, vừa chạy vừa kêu la hỏi, "Nước hoa gì hiệu quả tốt nhất, Chanel No. 5? Opium? Là cái nào?"
"No No No, đều phải a, tốt nhất là nước hoa God VI!" Mịch Nhi giơ ngón tay lên, nhắc nhở, "Chỉ có nó mới có tác dụng a!"
"God VI?" Động tác Triển Dĩ Mặc hơi chậm lại, "Đây là nước hoa nhãn hiệu nào? God VI. . . . . . God a!"
Triển Dĩ Mặc vỗ trán cái, oán hận hét to tiếng: "Thần linh ơi!"
"Ha ha ha!" Mịch Nhi chỉ vào Triển Dĩ Mặc cười ha ha, vào lúc cuối cùng còn có thể trêu em ấy phen, cảm thấy hết sức thỏa mãn, "Nắm chặt thời gian, trong nhà em hẳn có loại nước hoa thần kì này đâu, trước tiên phải mua!"
Sắc mặt Triển Dĩ Mặc càng khó coi hơn, nhất thời tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt chạy thấy bóng dáng.
Chương 90 Chỗ hiểm
Lúc này, Mục Cẩn luôn luôn biến mất xuất , cậu cúi đầu tay đùa nghịch vật thể đen kịt, bộ mặt ranh mãnh tới.
"A Cẩn, tại sao bây giờ mới xuất ?" Liên Tĩnh Bạch cười khẽ gõ đầu Mục Cẩn cái, "Chắc em thích nhìn Dĩ Mặc cam chịu tay Mịch Nhi, vừa mới đâu?"
"Uh Uh, A Cẩn em tới muộn!" Mịch Nhi tiến lên vỗ vỗ tóc của em trai, "Dĩ nhiên nhìn thấy chị trổ tài báo thù cho em rầm rộ! Này này, trong tay em là cái gì?"
"Súng lục?" Triển Liên Tranh có chút giật mình nhìn súng tay Mục Cẩn, nhất thời hiểu ra, "A, này —— đây phải là trong bảo bối súng lục hai thu thập được sao? Thế nào ở tay em ?"
"Ha ha!" Mục Cẩn xoay tròn súng lục tay, cười đến mặt mày uốn cong, "Em cướp sạch đồ ấy cất giấu, lấy tất cả súng lục tới! Hơn nữa em mới vừa liên lạc với chị Dịch Nhi, để cho chị ấy cần nhờ Dĩ Mặc cung cấp súng lục nữa ——"
"Em được lắm đấy! A cẩn! hổ là em trai chị! Mịch Nhi hưng phấn vò mặt Mục Cẩn thành cục, "Bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt được chỗ hiểm của Dĩ Mặc mới khỏe suốt đời! Em ngay cả để cho em ấy cung cấp hàng hóa của Dịch Nhi bên kia cũng suy nghĩ đến, phá hủy toàn bộ loại súng lục của em ấy lập kế hoạch sưu tầm lần này!" D.D.L.Q.D
Trình độ quý của Triển Dĩ Mặc đối với súng lục chỉ kém em chút, sinh nhật mười tuổi năm ấy Mịch Nhi tặng chỗ chế tạo súng lục cố định của căn cứ, khiến cho hoàn toàn quỳ gối đối với kỹ thuật chế luyện vũ khí của chú JOE, nhưng khó đòi hỏi vũ khí súng lục của chú JOE, Dịch Nhi hoàn toàn kế thừa kỹ thuật của cha xem nét mặt Mịch Nhi, tình cờ bố thí gửi qua đây vài chiếc súng lục, cái này trở thành quà tặng thích nhất.
tại cũng nhớ, khi Dịch Nhi sinh ra, từng cười nhạo em ấy là con khỉ gì đó . . . . . .
Nhưng như thế rất tốt, bộ sưu tầm của Triển Dĩ Mặc từ trước đến nay bị thay đổi trong chốc lát, đả kích này chắc chắn lớn hơn tất cả mọi thứ!
Liên Tĩnh Bạch cũng cười, nếu như xét trong mấy đứa đều mười hai tuổi bọn họ ra nham hiểm nhất lại là Mục Cẩn!
Quả nhiên, hổ là con chú Mục, gen chắc là láo. Có chủng loại ánh mắt giảo hoạt ác độc này, chú Mục cũng cần lo lắng về sau có người nối nghiệp.
Liên Tĩnh Bạch sờ cằm, như vậy cũng tốt, Dĩ Mặc về sau phải tiến vào công ty, chơi bời lêu lỏng, loại tình nghĩa này nọ chú ý, sau khi súng lục bị hủy hết, nhất định càng có lợi cho Dĩ Mặc tiến vào công ty, càng có năng lực giúp đỡ cho người cả này.
"Liên Tranh, A Cẩn, nên ăn cơm rồi...!" Mịch Nhi kéo em trai và Liên Tranh, cười kêu Liên Tĩnh Bạch, " thôi, chúng ta xem nhóm cha mẹ và chú Triển dì Liên chút rốt cuộc ở phòng bếp làm ra cái gì!"
" thôi." Liên Tĩnh Bạch gật đầu, theo ba người chạy về phía phòng ăn.
Last edited by a moderator: 11/11/15