1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Cởi ra!



      Chuyện Khúc Quế muốn đến trường gây chuyện, Tô Mộc Vũ cũng biết.


      cầm quyển sách trong tay, mấp máy môi


      Hai ngày này đoàn nghệ thuật gốm sứ lớn đến thành phố S mở triển lãm, chỉ có những nghệ nhân nổi tiếng trong nước mà có cả nước ngoài tham gia, chưa kể rất nhiều tác phẩm tuyệt đẹp được mang ra trưng bày.


      Triển lãm đồ gốm như thế ba năm mới có lần, rất hiếm. Nhưng phải ai cũng có thể tham dự, có địa vị hay thân phận đừng mong được bước vào cổng nửa bước.


      Chu Hiểu Đồng nằm úp sấp bàn than thở: “Nghe chỉ có giáo sư Tôn và giáo sư Trương nhận được thư mời, những người khác đều có phần. ghen tị”


      “Hay là chúng ta bắt cóc trong hai người, cướp lấy vé mời?” Hai mắt Chu Hiểu Đồng sáng ngời, vô cùng vui vẻ .


      Tô Mộc Vũ gõ lên trán ấy, cười : “ thiệp mời cũng có đề tên, muốn lừa người ta cậu phải Thái Lan chuyến”


      Biến thái… Chu Hiểu Đồng liếc nhìn lên trời, hay là thôi , rồi tiếp tục nằm dài ra bàn giả chết.


      Buổi chiều có tiết, Tô Mộc Vũ về nhà, móng vuốt hồng hồng của Bàn Chải phóng đến, Tô Mộc Vũ mỉm cười ôm lấy “Bàn Chải nhà chúng ta hôm nay có ngoan ? đói bụng chưa? Mẹ lấy sữa cho uống nhé?”


      Bàn Chải nghe đến chữ sữa, hai mắt liền sáng ngời, liếm vào mặt Tô Mộc Vũ khiến cười rộ lên.


      “Được rồi, đừng phá nữa, lấy sữa cho nữa”


      Bàn Chải tin: mẹ Tiểu Vũ mềm lòng nhất, làm sao có thể cho nó uống sữa nha


      ~Sữa hơi ấm, Bàn Chải liếm láp, cái đuôi vẫy qua vẫy lại, đáng muốn chết.


      Tô Mộc Vũ ngồi bên cạnh, khẽ vuốt bộ lông mềm mại của nó Phong Kính gọi đến.


      “Bây giờ có việc gì chứ? Đến bảo Marie trang điểm cho , tiếng sau tôi đến đón” Phong Kính ngắn gọn.


      “Có chuyện gì…” Tô Mộc Vũ còn chưa xong, Phong Kính liền cúp điện thoại.


      Tô Mộc Vũ nghe thấy tiếng “Đô đô”, hận thể ném đồ lên đầu Phong Kính, người này luôn luôn bá đạo như vậy.


      Điện thoại vừa cúp, tài xế Hàn dừng xe bên dưới gọi điện lên.


      Tô Mộc Vũ phải buông Bàn Chải ra xuống lầu.


      Nơi này Phong Kính từng đưa tới, Marie cũng hiểu, vừa thấy Tô Mộc Vũ liền : “Phong thiếu có dặn, mời theo tôi”


      Tô Mộc Vũ mỉm cười gật gật đầu, cùng ấy vào trong.


      Marie làm việc rất tốt, chỉ cần bốn mươi phút liền đâu vào đấy. Tô Mộc Vũ mặc lộ lễ phục trễ ngực trắng trong thuần khiết, phong cách này phù hợp với xu hướng Âu Mỹ năm nay. Xem kỹ chút nơi thắt lưng điểm tô sợi ruy băng màu nhạt hơn uốn lượn đến tận chân váy, phía bên kia vai trần là đoá hoa mai nở rộ.


      Chiếc váy này, rất đẹp


      Tô Mộc Vũ nhìn mình trong gương, hơi nhếch khoé miệng. Thế nhưng bõng người khác đột nhiên xuất trong gương lớn.


      xinh đẹp theo kiểu diêm dúa lẳng lơ mềm giọng : “Phương thiếu, chiếc váy này nhìn đẹp đấy! Người ta cũng muốn” Bộ ngực lớn cố ý cọ lên cánh tay Phương Thiệu Hoa. ta là nữ minh tinh mới trong giới giải trí, rất biết cách đánh đòn tình cảm với những nhân vật cỡ bự.


      Phương Thiệu Hoa thèm để ý, lạnh nhạt : “Marie, lấy thêm cái váy này cho ấy”


      Marie xấu hổ : “ có lỗi, Phương thiếu. Lễ phục của chúng tôi cũng chỉ có , thể tìm ra cái thứ hai. Chi bằng để tôi tìm cho đây bộ khác hợp với dáng người


      được nha, người ta thích chiếc váy này, Phương thiếu à…” Đề Na cầm tay Phương Thiệu Hoa, làm nũng.


      Phương Thiệu Hoa đột nhiên thấy có chút hứng thú, khoé miệng nhếch lên cái, khẽ cười : “Tìm thấy cái thứ hai? Rất đơn giản, bắt ta cởi nó ra ” Tuy là cười nhưng mặt lại tràn đầy độc địa tàn nhẫn
      Min CancelGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Vì yếu ớt



      “Tìm thấy cái thứ hai? Rất đơn giản, bắt ta cởi nó ra


      Những lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người ở đây đều kinh sợ.


      Marie lại càng khó xử, chỉ biết cười xòa, : “Phương thiếu, phải làm như thế sao? Chỗ chúng tôi còn có rất nhiều lễ phục đẹp hơn, tôi tự mình chọn lựa cho tiểu thư Đề Na, cam đoan khiến tiểu thư đây vừa lòng”


      bên là Phong thiếu, bên là Phương thiếu, chuyện này bất luận Marie làm như thế nào cũng đều phải đắc tội trong hai người đó.


      Đề Na chớp mắt, vừa rồi Phương thiếu thay ta ra mặt, điều này chứng tỏ Phương thiếu có lẽ để ý ta. Nghĩ như thế, Đề Na nhịn kích động hưng phấn trong lòng xuống, : “ được nha, tôi thích bộ này. Phương thiếu, giúp em


      Phương Thiệu Hoa hừ cười tiếng, nâng cằm Đề Na lên, : “Nghe thấy chưa? Bảo bối của tôi nhìn trúng bộ đó, cho nên… bắt ta cởi ra, bây giờ!” Hai chữ cuối cùng mang theo mệnh lệnh thể cãi.


      Tô Mộc Vũ nhìn , nhíu mày.


      cùng Phương Thiệu Hoa có qua lại nhiều, lần duy nhất khiến khắc sâu trong tâm trí nhất chính là đêm đó trong quán bar, đặc biệt gọi đến xem cảnh đó. Người đàn ông này, chán ghét , dường như còn có cả khinh thường.


      “Tôi thêm lần nữa. Bây giờ, cỡi ra!” Phương Thiệu Hoa nhăn mày, bộ dạng kiên nhẫn “A! Tôi vốn quên mất. đây vốn dĩ là loại đàn bà từng li hôn, còn biết xấu hổ bám dính lấy Phong, phải là vì tiền vì cái gì? , muốn bao nhiêu?”


      Lời càng ngày càng khó nghe, Marie cùng nhân viên bên cạnh ngại ngùng cũng được, cũng được mà ở lại cũng xong, trán đều là mồ hôi. Bên ngoài như nghe thấy thanh ồn ào bên trong nên mọi người cũng tò mò nhìn vào.


      Tô Mộc Vũ thản nhiên cười tiếng, tự giễu: “Được, tôi cởi. Phương tiên sinh, có tiền tốt, là rất tốt”


      xong, vào phòng thay quần áo. Lưng tựa cửa, dùng sức nhắm mắt lại.


      Quả nhiên, có tiền tốt, có tiền là có thể đem lòng tự trọng của người khác đá như trái bóng, có tiền là có thể đánh mắng người khác trước mặt mọi người. Chẳng trách, lúc trước Tần Nghị Hằng lại cao ngạo như vậy, ra đều là bởi vì có tiền.


      N ực cười, là quá nực cười.


      Kéo khoá bộ lễ phục, đầu ngón tay Tô Mộc Vũ lạnh như băng, răng cắn chặt. Tô Mộc Vũ, mày cần phải nhẫn nhịn, trước khi mày còn chưa đủ mạnh mẽ, mày phải nhịn!


      Lúc ra, Đề Na kiêu ngạo đoạt lấy quần áo, xoi xét nhìn thoáng qua, dịu dàng : “Ai nha, đột nhiên tôi cảm thấy bộ y phục này thích hợp với mình, cho nên, tôi muốn mặc nữa”


      Đề Na cười , xong đem quần áo đưa đến trước mặt Tô Mộc Vũ. thực tế, trước đó ta đều biết mình to con hơn Tô Mộc Vũ nhiều, hơn nữa khí chất của bản thân so với bộ quần áo này càng hợp. Bộ quần áo trang nhã mà thanh lịch khoác lên người ta, quả thực chẳng ra cái gì cả.


      Thế nhưng đợi Tô Mộc Vũ nhận lấy, tay Đề Na đột nhiên buông lỏng, kinh ngạc : “Ngại quá, nó rơi xuống đất rồi, còn cần ? Nếu cần tự mình nhặt lên


      Tô Mộc Vũ nhìn bộ quần áo trước mắt, khoé mắt thoáng qua tia cười lạnh.


      Phương Thiệu Hoa ôm Đề Na, chóp mũi của ta nhàng hôn cái: “ tuỳ hứng”. xong, xoay đầu lại nhìn Tô Mộc Vũ : “Nếu Đề Na muốn nữa lấy


      Tô Mộc Vũ chấn động. Cái gì? nhịn bước mà vẫn chịu buông tha sao?


      Trong mắt Đề Na đắc ý, tuy rằng ta biết Tô Mộc Vũ là ai, thế nhưng khi có người đàn ông vì mình mà nhục mạ người phụ nữ khác, tất nhiên bản thân sinh ra loại kiêu ngạo. Loại kiêu ngạo này khiến ta ngẩng cao đầu.


      Phương Thiệu Hoa buông Đề Na ra, bình tĩnh đến trước mặt Tô Mộc Vũ. Mặc dù lời đáng sợ nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười thản nhiên, giống hệt hình tượng vị công tử ôn hoà cao quý trong tạp chí.


      “Sao? Ghét nó rồi à? Tô Mộc Vũ, đừngthử sức kiên nhẫn của tôi. cũng biết mình muốn mặc những bộ quần áo bị người khác mặc qua, tại sao lại biết người đàn bà qua tay thằng khác đừng nên tiếp tục si tâm vọng tưởng trèo cao chứ?” câu cuối cùng, thanh rất , lại lạnh lùng như băng: “Lúc trước tôi với , chỉ có thể trách biết điều thôi”


      Tô Mộc Vũ ngẩng đầu chống lại đôi mắt lạnh băng kia, hai bàn tay nắm chặt, cả người đều run run, mạch máu màu xanh chiếc cổ trắng nõn mãnh khảnh đều lồ lộ ra.


      dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà nhục mạ như vậy? Chỉ bởi vì là người phụ nữ từng ly hôn sao? Cho nên đáng bị sỉ nhục như vậy sao?


      Phương Thiệu Hoa lui về phía sau từng bước, thản nhiên : “Tô Mộc Vũ, đừng ép tôi”


      Đột nhiên, cửa bị đá văng ra.


      Phong Kính tới, tuy rằng biểu cảm mặt là thản nhiên nhưng ánh mắt ràng ra kiên nhẫn “Có ép hay là chuyện của tôi. Thiệu Hoa, đánh chó cũng phải nể mặt chủ”

      Chương 48: Thay ra mặt



      Trong nháy mắt Tô Mộc Vũ nhìn thấy , trái tim lạnh băng bỗng nhiên có chút ấm áp, giống như khối hoá thạch từ từ tan ra lớp băng bên ngoài, chóp mũi mỉm cười yếu ớt.


      Phong Kính mặc bộ âu phục trắng thoải mái, lộ ra chiếc áo sơ mi màu đen nhung tơ bên trong, nút áo trước ngực bung ra để lộ xương quai xanh. thản nhiên đứng đó, nhưng hào quang quanh toát ra lại khiến người ta chói mắt. mang khí chất vương giả trời sinh, vô luận như thế nào cũng hấp dẫn ánh mắt người ngoài.


      Thế nhưng, đôi mắt lúc này chỉ lạnh như băng, khiến cho những ai nhìn vào đôi mắt đó cũng phải bị đông cứng.


      Phương Thiệu Hoa bật cười : “Chỉ là đùa chút thôi, cậu cũng cần phải như vậy”


      “Đùa?” Phong Kính nhíu mày, đến vỗ vỗ bờ vai “Đùa với lửa, phải ai cũng dám đâu. Thiệu Hoa, có chừng có mực chút”


      Câu bình thường như lại đầy ngụ ý


      Nụ cười ôn hòa của quý công tử Phương Thiệu Hoa từ từ biến mất.


      Đề Na chưa từng gặp chuyện như vậy, sợ tới mức cả người run rẩy, cẩn thận kéo tay áo Phương Thiệu Hoa, : “Phương thiếu… Chúng ta thôi…”


      Đôi mắt Phong Kính đột nhiên đảo qua “Tới phiên chõ miệng vào sao?”


      Thanh lạnh lẽo nhắc nhở, sợ tới mức Đề Na mở to hai mắt nhìn, thấy lạnh cả người.


      Vẻ mặt lạnh lùng của Phong Kính đột nhiên trở về bình thường, tiêu sái đến trước mặt Đề Na, thanh trầm thấp : “Lúc nãy thích chiếc váy này mà. Như vậy , bây giờ mặc vào cho tôi xem rốt cuộc khuynh quốc khuynh thành như thế nào”


      “Tôi…” Đề Na sợ tới mức biết phải làm sao, lúc ánh mắt lạnh lẽo của Phong Kính đảo tới thêm lần nữa, ta lập tức run rẩy nhặt chiếc váy dưới đất lên, vào phòng thay quần áo.


      “Chờ chút, tôi cho vào đó thay ra sao? Ở chỗ này, cởi ra cho tôi!” Khóe miệng Phong Kính gợi lên ý cười, giống như con sư tử to lớn muốn bóp chết con chuột nhắt


      Đề Na sợ tới mức run lẩy bẩy, vẻ mặt giấu sau lớp phấn trang điểm dày cộm cũng tái nhợt hẳn , ta khóc rưng rức cầu cứu Phương Thiệu Hoa.


      Đôi mắt của Phương Thiệu Hoa thâm trầm, cũng chưa từng nhìn đến ta, như rơi vào trầm tư.


      Cầu cứu được, Đề Na đành run rẩy cởi bỏ quần áo, vừa cởi vừa khóc. Bên trong ta chỉ mặc cái áo lót hở hang, bây giờ cởi áo ra nhất định lộ hoàn toàn. ta liên tục cởi rồi lại mặc, thế nhưng chiếc váy kia lại hơn so với thân hình Đề Na, ngay cả khoá áo cũng kéo được. Cuối cùng chật vật mang theo gương mặt ràn rụa nước quỳ mặt đất khóc rấm rức thành tiếng.


      Phong Kính cười lạnh, xoay người kéo Tô Mộc Vũ đứng ngây người rời khỏi “Thiệu Hoa, nghĩ đàn bà cậu chọn càng ngày càng thấp”


      Phong Kính rồi, Đề Na mới dám hướng Phương Thiệu Hoa vươn tay “Phương thiếu… Ô ô ô…”


      Phương Thiệu Hoa cũng nhìn ta, xoay người lạnh lùng rời khỏi.


      Phong Kính đưa Tô Mộc Vũ đến phòng khác, cầu nhà thiết kế chọn cho chiếc váy màu lam cùng áo choàng.


      Đưa Tô Mộc Vũ rời khỏi, kéo vào trong xe, Phong Kính nhìn chằm chằm , cảnh cáo: “Sau này …” nửa, nhìn thấy đôi con ngươi trong vắt của , đành ngừng lại, thế nhưng lại nhịn được chốngcằm bật cười, vỗ vỗ ót Tô Mộc Vũ, : “Lái xe”


      Nhiệt độ từ đôi bàn tay ót lại khiến nhịn được giơ tay lên che lấy như muốn duy trì độ ấm đó lâu chút.


      biết Phong Kính và Phương Thiệu Hoa là bạn thân cùng nhau lớn lên, hôm nay lại vì mà xung đột lẫn nhau, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cảm kích cùng


      “Cám ơn…”


      Phong Kính trả lời, chỉ nhắm mắt lại, biết suy nghĩ cái gì.


      Tô Mộc Vũ nghĩ rằng đưa đến bữa tiệc nào đó, thế nhưng khi xe ngừng lại, kinh ngạc khi nhìn thấy tấm bảng “Triển lãm gốm sứ”


      Trời ạ! quá… kinh ngạc!
      Min CancelGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Vũ hội của bé lọ lem



      cột đèn sáng trưng chiếu đến chỗ bọn họ khiến ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn lại.


      Phong Kính tao nhã xoay người, vươn bàn tay theo kiểu quý tộc Âu Châu.


      Nhìn thấy bàn tay to của vươn trước mặt, Tô Mộc Vũ hoảng hốt biết phải làm sao, hai má ửng đỏ, giọng lo lắng : “Tôi… tôi biết khiêu vũ…”. Lần cuối cùng khiêu vũ là từ hồi còn học, nhiều năm như vậy, còn nhớ phải nhảy làm sao.


      Làm sao bây giờ? nghĩ bị mời khiêu vũ, mà còn trước mặt nhiều người như vậy. Có thể khiến Phong Kính mất mặt.


      Phong Kính hơi nhíu mày, chút quan tâm đến vẻ lo lắng của Tô Mộc Vũ, ngược lại vẫn duy trì bình tĩnh khẽ mỉm cười, giọng : “Đừng sợ, tôi chỉ cho ”. xong, trực tiếp nắm lấy tay kéo vào sàn nhảy.


      “Này…” Tô Mộc Vũ muốn từ chối nhưng trước ánh mắt nhiều người như vậy, dám lớn tiếng. Từng chút từng chút, lúc này đứng nơi trung tâm.


      Bản nhạc thứ nhất vang lên, Phong Kính tay nắm tay, tay ôm lấy eo .


      theo tôi, bước chân trái” Vừa dứt lời, chân phải của lui về phía sau.


      Tô Mộc Vũ hoảng hốt nhịp bước như hướng dẫn, cả người dán sát vào ngực . Hai người như trời sinh đôi, vốn dĩ phải ở chung chỗ, điều đó càng khiến cho người ngoài cảm thấy chút gì đó ái muội.


      đỉnh đầu, thanh Phong Kính rất , mang theo vẻ cưng chìu: “Tốt lắm, cứ tiếp tục”


      Nghe thấy giọng , tâm trạng khẩn trương bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn theo tiết tấu nhạc. Có người thầy giỏi như Phong Kính, điệu nhảy của càng lúc càng thuần thục, chậm rãi như có quy luật, còn cần phải ém buộc chính mình theo từng bước chân của .


      cảm thân cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo mình, hơi thở nóng ẩm vỗ về bên tai, màng nhĩ mẫn cảm vẫn có thể nhận ra tiết tấu từng nhịp thở của , đôi lúc còn nghe thấy cười khẽ, giống như tán thưởng. Tay nắm chặt tay , dẫn dắt mỗi bước . Bờ ngực ấm áp của như đánh mạnh vào tận sâu trong cõi lòng.


      Tất cả như mê võng mở to chờ lao xuống, bắt lấy toàn bộ con người , mà tin cũng theo từng bước nhảy nẩy lên thình thịch, hai má ửng đỏ như dùng phấn hồng đánh dày lên.


      Dường như có thứ gì đó thúc đẩy ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt .


      Khuôn mặt tuấn của như có vầng hào quang, đôi môi mỏng lơ đãng gợi lên nụ cười , có thể là tuấn mỹ vô cùng. Ngọn đèn được khúc xạ qua nhiều phiến thạch đầu chiếu ánh sáng khắp tứ phía, ánh mắt lấp lánh như những ánh sao cuốn hút linh hồn con người.


      Tiết tấu nhạc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, giống như ngọc trai rơi xuống đất, giống như mưa táp xuống mặt đất.


      “Nhanh hơn!” Thanh Phong Kính lại vang lên bên tai, Tô Mộc Vũ như thoát khỏi sức hút của trái đất, chỉ điên cuồng xoay tròn xung quanh .


      chưa bao giờ biết khiêu vũ có thể kích thích như thế, ngay cả đầu ngón chân cũng phải nhảy theo nhạc. Cả người, kể cả trái tim, đều bay lên, như bầu trời, như bọt nước…


      Trong đôi mắt , bàn tay , thoả sức nhảy múa.


      cần có năng khiếu khiêu vũ, cũng cần nhiều người tán thưởng, chỉ cần ở trước mặt , ở trong đôi mắt , liền có thể tự do bay lượn, khiến nhịn được mỉm cười, lại xúc động đến muốn khóc.


      khắc này, dường như sinh ra loại cảm giác muốn choáng váng… Tối nay, trong ánh mắt của , là !


      Hết bản nhạc, mỗi tế bào người Tô Mộc Vũ đều là vui vẻ, thở phì phò như phóng túng bản thân.


      Tiếng vỗ tay vang lên, người xem xung quang đều bàn tán “Trai tài sắc”. Tô Mộc Vũ lúc này mới giật mình phát mình luôn nhìn vẻ mặt của , vội cúi đầu, hai má vốn nhiễm hồng giờ phút này lại càng đỏ bừng lên.


      Vừa rồi, là… to gan…


      Phong Kính vỗ vỗ đầu , yết hầu phát ra tiếng cười khẽ. Hết bản nhạc, Tô Mộc Vũ mới cảm thấy mệt mỏi, theo Phong Kính lùi về góc khuất trong hội trường.


      Tô Mộc Vũ nâng ly nước trái cây khẽ uống nhưng trái tim vẫn khống chế được nhịp đập dồn dập của mình. Tô Mộc Vũ hạ ánh mắt, bàn tay đặt lên lồng ngực.


      Đột nhiên, điện thoại di động Phong Kính vang lên.


      nhíu mi, mở máy nhìn tên danh bạ, vẻ mặt bỗng dưng trở nên vô cùng nghiêm túc, tiếng gấp gáp rời khỏi hội trường.


      Biểu tình lạnh lùng như thế khiến Tô Mộc Vũ giật mình, vội đuổi theo.


      Phong Kính càng ngày càng nhíu chặt chân mày, mặt như phủ thêm lớp băng đá.


      Tô Mộc Vũ thấy như thế, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng khựng lại, tuỳ ý để vẻ mặt của khắc sâu vào mắt của mình. Mi nhíu chặt, môi mím lại cùng với ánh mắt hề che dấu vẻ sốt ruột cùng lo lắng.


      Phong Kính từ trước đến giờ đều là lãnh đạm, lúc hứng thú cũng chỉ nhếch khóe miệng. Đây là lần đầu tiên chứng kiến vẻ mặt biểu lộ những thái lộ chân như vậy.


      Chân đến khiến như bị gáo nước lạnh dội vào người, nháy mắt dập tắt đáy lòng mới vừa sinh ra ánh lửa nóng le lói. Trái tim như bị con gì hung hăng cắn nhát.


      Vẻ mặt như thế chỉ mới thấy lần… là đêm hôm đó.


      Điện thoại cũng kịp cúp, Phong Kính hai lời liền tiến vào thang máy.


      Tô Mộc Vũ mờ mịt đuổi theo nhưng thang máy đóng lại, bất chấp vội dắt mép váy chạy xuống bằng thang thoát hiểm.


      Thế nhưng lúc thở hổn hển đuôi tới cửa Phong Kính ngồi vào trong xe.


      “Tôi…”


      Nhưng Phong Kính nhấn chân ga gấp gáp chạy .


      mờ mịt đuổi thoe phía sau xe, đầu óc trống rỗng cũng biết mình đuổi theo thứ gì. Đột nhiên dưới chân vấp cái, cả người ngã mặt đất.


      trơ mắt nhìn chiếc xe kia… càng ngày càng xa… càng ngày càng xa… như ngăn cách giữa hai thế giới…


      Còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng phanh xe phía sau phát ra thanh bén nhọn. Tô Mộc Vũ trợn to hai mắt nhìn chiếc xe khác lao về phía mình…
      Min CancelGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: Trái tim của ai bị tổn thương?



      “Lét”Tiếng thắng xe bén nhọn phát ra khi bánh xe ma sát với mặt đất, kèm theo đó là những tia lửa bay khắp nơi làm người ta chói mắt, điều này khiến hô hấp của Tô Mộc Vũ dường như ngừng lại trong nháy mắt.


      Khi xe dừng lại cách chưa đến 10 centimet, trái tim của muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chủ xe cũng sợ kém gì, vội nhảy xuống mắng: “ này muốn sống nữa sao? Đừng có là đứng ở giữa đường để tự tử đấy? Nhìn xinh đẹp như vậy mà sao lại làm mấy cái chuyện ngốc nghếch như thế vậy?”


      Khoảng chừng ba mươi mấy giây sau, Tô Mộc Vũ mới hoàn hồn, thở gấp gáp khiến lồng ngực kịch liệt phập phồng, run rẩy : “… xin lỗi…”


      xúi quẩy! Xui xẻo quá !” Tài xế thấy hoảng sợ, cũng muốn nhiều, hùng hùng hổ hổ leo lên xe lái , chỉ có thể trút ra vài câu xả bực bội.


      Qua lúc lâu, Tô Mộc Vũ mới cảm thấy rát rát nơi cùi chỏ, đưa tay lên nhìn thử hóa ra bị thương, máu chảy ra ngoài đỏ tươi trông rất khó nhìn.


      Điện thoại rơi mặt đất đột nhiên rung lên. nhặt điện thoại, nhìn màn hình thấy tên người gọi tới, Tô Mộc Vũ hít thở sâu vài cái rồi mới dám bắt máy.


      Phong Kính lúc này mới nhớ đến tồn tại của , gấp gáp câu: “ cứ đứng đó chờ, chút nữa có người đến đón”. Vừa xong liền cúp máy.


      Tô Mộc Vũ tay vẫn giữ điện thoại di dộng, khóe miệng run rẩy rồi nhàng gật đầu cái, cảm giác như Phong Kính chuyện trực tiếp với mình.


      ngơ ngác quỳ gối đường, trông y hệt như con rối gỗ buồn cười.


      lé lọ lem, đêm khiêu vũ lãng mạn, những mộng ảo ngắn ngủi, đồng hồ điểm 12 giờ, tất cả phép màu liền biến mất, thực tế phũ phàng quay trở về.


      Giờ phút này thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình, giống như nằm trong dòng nước ấm áp ngọt ngào lại bất ngờ bị ném thẳng vào trong đống tuyết, toàn thân lạnh như băng… lạnh đến nỗi khiến cả người mờ mịt.


      … bị làm sao thế này? Ai có thể cho biết, bị cái gì ? Tại sao trái tin có loại cảm giác kỳ lạ tồn tại, nó ngày càng lớn dần, giống như là muốn biến thành thứ, thứ này khiến dám nghĩ đến chút nào.


      Tô Mộc Vũ ngồi ngốc hồi lâu nghe thấy tiếng còi xe chạy ngang qua, ngước mặt nhìn thấy Kiều Na quần áo xốc xếch bị đẩy khỏi xe, má trái còn in dấu bàn tay: “Con đĩ non này! Tao bỏ tiền ra mua mày là để mày lấy lòng người ta, chứ phải để mày làm tao phải mất hết cả mặt mũi”


      Đợi chiếc xe kia rồi, Kiều Na mới nhận ra Tô Mộc Vũ cũng ở đây.


      Kiều Na nở nụ cười lạnh, đứng lên sửa sang lại quần áo của mình, : “Nhìn thấy chưa? Đây chính là cuộc sống của loại đàn bà bị vứt bỏ như tôi. Bề ngoài của tôi so với đâu có kém, sao tôi lại phải chịu đựng cái cuộc sống ghê tởm này chứ? Còn , cuộc sống sung sướng, có xe sang trọng đưa đón về, còn tôi, tôi ngay cả học phí cũng phải dựa vào thân thể của mình để kiếm ra. Tại sao cơ chứ?”


      ta chậm rãi bước đến gần, mắt càng ngày càng đỏ hoe, hét to: “Lần này, tỉnh ra chưa? Ngay từ lần đầu gặp , tôi cảm thấy chán ghét ngươi. Giả bộ thanh cao… ý là muốn người ta thấy tôi ti tiện như thế nào sao? trưng cái dáng vẻ thanh cao đó của là muốn xem thường tôi chứ gì?”


      Tô Mộc Vũ thấy hai vai ấy run rẩy nhưng vẫn cố tình mạnh mẽ giữ cho bản thân khóc. Đột nhiên cảm thấy này cũng đáng ghét như mình tưởng.


      Kiều Na cúi mặt, hừ tiếng, nở nụ cười đầy giễu cợt: “Con mẹ nó, hiểu nổi, xem ra trong việc tìm đàn ông bao nuôi, so với tôi cũng có vẻ giỏi hơn đó…”. xong, ấy nhặt túi xách dưới đất rồi xoay người bước .


      “Chị có xem thường em” Tô Mộc Vũ nhìn bóng lưng của ấy, giọng .


      này mạnh mẽ, nhưng mạnh mẽ đến mức cố chấp. biết được ấy chọn con đường này là đúng hay sai, bởi vì chính bản thân còn biết được con đường mình lựa chọn là đúng hay nữa mà.


      ra cả hai người đều giống nhau, đáng buồn, cả hai giống nhau đến buồn cười, ai cũng có tư cách người còn lại


      Kiều Na ngừng lại hai giây rồi hừ tiếng, biết là cười nhạo Tô Mộc Vũ hay vẫn là tự cười nhạo chính mình: “Thôi , tôi cần thương hại của , có rảnh rỗi tự mà thương hại mình . Nhìn bây giờ so với tôi cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu đâu”


      Tô Mộc Vũ có cảm giác đắng chát nơi đầu lưỡi, cúi mặt xuống, tay khẽ đặt lên ngực mình.


      Hơn giờ sau, tiệc rượu cũng gần như kết thúc Tiền Phong mới chậm rãi lái chiếc Porscher lịch lãm đến. Vừa vừa làu bàu lẩm bẩm: “Hừ hừ! Có chuyện mới nhờ đến lão tử, có chuyện xem lão tử như quả bóng mà đá . Mẹ nó! Tôi phát uy mấy người xem tôi là con lừa sao?”


      Nhìn thấy Tô Mộc Vũ mặc thân lễ phục màu lam, đôi mắt đào hoa liền tỏa sáng lấp lánh, miệng nhe ra hàm răng trắng bóng, tay ôm vai Tô Mộc Vũ : “Hello người đẹp, tranh thủ đêm nay trăng sao, hai chúng ta hẹn hò ”. Đá lông nheo, đá lông nheo, đá vài cái cũng sợ mặt bị rút gân.


      Tô Mộc Vũ thấy là Tiền Phong đến đón mình, có chút ngoài dự đoán nhưng cũng trong dự liệu. Làm sao có thể quay lại đón mình chứ? Cười nhạt trong lòng, như Kiều Na , đến lúc cần tỉnh ngộ rồi.


      Ngồi xe, mặc kệ Tiền Phong có khoe khoang tài lái xe của mình như thế nào chăng nữa cũng vẫn im lặng. Chần chừ lúc lâu, Tô Mộc Vũ mới : “Có thể cho tôi hỏi vấn đề được ?”


      Tiền Phong thấy chủ động bắt chuyện, đôi mắt đào hoa dường như sáng lên, chớp chớp mấy cái : “Cứ hỏi , bản thiếu gia đối với người đẹp từ trước đến giờ chỉ cần điều gì biết, bổn thiếu gia đều ràng”


      Bàn tay Tô Mộc Vũ khẽ nắm lại: “Nhu Y… có biết cái tên này ?”


      còn nhớ cái đêm cố ý bắt điện thoại của Phong Kính khiến giận tím cả mặt, cái tên được nhắc đến chính là người này.


      Có thể khiến cho lộ ra vẻ mặt như vậy, chỉ có thể là người kia… thôi.


      biết mình nên hỏi tới chuyện này, nhưng chính bản thân cũng chịu được mà thốt ra, giống như có người khác điều khiển vậy.


      Vừa nghe Tô Mộc Vũ hỏi xong, Tiền Phong trong trạng thái bất cần đời lập tức thu lại, vẻ măt trở nên nghiêm túc: “Làm sao biết người này?”


      Nhìn thấy biểu tình này của Tiền Phong, càng cảm nhận suy nghĩ của mình là đúng. cái tên đẹp như vậy chắc chắn người cũng đẹp như tên thôi.


      Tiền Phong thở dài cái, : “Có số việc tốt nhất đừng quan tâm và cũng đừng nhắc đến, những gì tôi hôm nay đều là muốn tốt cho , biết ?”


      Tô Mộc Vũ nhàn nhạt nhìn quang cảnh trôi qua ở hai bên đường.


      biết, người kia chính là cấm kỵ của , giống như việc cho bất kỳ ai bước vào phòng làm việc của mình. Mà là cấm kỵ mãi mãi bao giờ chạm vào được.


      “Này, khuỷu tay của sao thế?” Tiền Phong tình cờ nhìn thấy cánh tay rướm máu của liền quan tâm hỏi thăm.


      Tô Mộc Vũ vội xoay cánh tay che mất phần cùi chỏ bị thương của mình: “Chỉ là chút xây xát , tý nữa về nhà bôi thuốc là ổn ngay thôi”. Nhưng chính bản thân tự nhủ với lòng, chuyện ngốc nghếch chỉ nên làm lần, có lần thứ hai.


      Đêm đó như dự liệu của , Phong Kính trở về nhà.


      Tô Mộc Vũ nhìn bữa cơm lạnh ngắt ở bàn, nở ra nụ cười rồi cầm đôi đũa của mình và bắt đầu ăn, cơm nguội nên hơi cứng, nhưng sao, chỉ cần ăn cho no là được.


      Ăn xong cơm tối, Tô Mộc Vũ bắt đầu vẽ phác họa những tác phẩm nghệ thuật gốm sứ trong hội triển lãm, từng món từng món . Cánh tay tuy còn hơi đau nhưng cái đau này hề giống với cảm giác tại của bây giờ, trong căn phòng khách trống rỗng giữa đêm khuya, vẫn vẽ.


      Hai màu trắng đen đơn thuần hòa quyện vào nhau tạo ra cảm giác có chút đơn.


      Ở chung trong hai tháng qua, nhận thấy Phong Kính là người thích sạch , ngăn nắp có trật tự riêng. Quần áo của nhất định sau khi giặt xong được ủi phẳng phiu và cất vào ngăn tủ ngăn nắp, grap giường mỗi ngày thay lần, rèm cửa ba ngày giặt lần, bát đũa nhất định phải để riêng, cơm mỗi bữa phải có ba món mặn món canh, nhất định thay đổi. Phòng làm việc cấm địa của , bất kì ai cũng được phép bước vào.


      Miệng của rất đáng ghét, hễ mở miệng là luôn châm chọc nhưng đôi khi vui vẻ cũng nụ cười.


      Mặt khác, thể nghi ngờ là người đàn ông này cũng rất trẻ con. Ví dụ như theo thói quen ngủ phải ôm vật gì đó, khi ăn cơm nhất định là phải ngồi ở bên trái. Có lần Tô Mộc Vũ cố ý mua đôi dép lông có hình chú vịt trông rất dễ thương, ngờ chỉ nhíu nhíu mày rồi cũng mang vào khiến Tô Mộc Vũ ngạc nhiên thôi.


      Ngoài những điều đó, biết gì về cả. Cả hai giống như hai người xa lạ cùng ngủ cái giường mà thôi, ở giữa luôn có ranh giới vô hình mãi rút gần được.


      biết, chỉ cần muốn bên cạnh có vô số đại minh tinh xinh đẹp vây quanh.


      Tô Mộc Vũ vuốt ve bộ lông mượt mà của Bàn Chải khẽ : “Bàn Chải, con luôn ở bên cạnh mẹ đúng ?”


      Bàn Chải mở to mắt như hiểu, đầu lưỡi khéo léo liếm mu bàn tay .


      Tô Mộc Vũ cứ như vậy mà ngủ cả đêm giữa đống giấy phác họa. Mặc dù là có máy điều hòa khí nhưng tại là cuối thu chớm đông, nên rốt cuộc Tô Mộc Vũ cũng bị cảm lạnh.


      uống thuốc nhưng vẫn có tác dụng gì, ngày thứ ba sau chìm vào hôn mê, nào ngờ Phong Kính lại trở về vào lúc này.


      Bộ mặt của mệt mỏi, tay xoa xoa hai thái dương, tay còn lại túm lấy Tô Mộc Vũ nằm ngủ ghế sofa.


      Tô Mộc Vũ vừa định đứng dậy lại bị bắt được ôm vào lồng ngực, thanh của có chút khó chịu: “Đừng nhúc nhích, ngủ cùng tôi lát”.


      “Tôi…” Tô Mộc Vũ muốn là mình còn chưa có nấu cơm tối.


      Vậy mà Phong Kính thèm nghe, nhéo cằm của gầm : “Tôi được nhúc nhích, tai điếc rồi à? Tô Mộc Vũ, tôi làm cái gì phải làm cái đó, có tư cách làm bộ làm tịch trước mặt tôi”


      Tô Mộc Vũ nghe thấy những lời này toàn thân cứng đờ, sắc mặt tái còn chút máu, toàn thân cứng ngắc để yên cho kéo vào trong ngực, toàn thân như cái gối chứ có chút sống.


      Phong Kính suốt hai ngày nay có nghỉ ngơi.


      Vệ Nhu Y lại tái phát bệnh suyễn, sau đó lại còn xuất thêm biến chứng, bác sĩ cơ thể của ấy rất yếu, nhất định phải làm phẫu thuật ngay lập tức.


      Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, Phong Kính cùng Phương Thiệu Hoa đều ở bên ngoài chờ đợi trong khi cả hai ngày nay chợp mắt.


      Cho đến khi Vệ Nhu Y được đưa về phòng hồi sức tích cực. Phong Kính suốt hai ngày nay chống đỡ cộng với mệt mỏi nên nhịn được mà tính tình nóng nảy, ôm Tô Mộc Vũ ngủ thiếp .


      Tô Mộc Vũ ngửi thấy mùi cồn bệnh viện nhàn nhạt người hoảng hốt trợn tròn mắt.


      Nhu Y… ấy bị bệnh sao?


      trách được lại gấp gáp như vậy, vì người khác mà tích tụ nóng nảy sau đó lại đổ tất cả lên người sao?


      Tô Mộc Vũ giật giật khóe miệng nở nụ cười khổ. Mình ngốc, tại sao cứ nhiều lần xúc phạm đến giới hạn của làm gì? Bản thân hiểu trong mắt mình khác gì món hàng được mua về, có khác chăng chính là mình còn có thể nấu cơm và quét dọn nhà cửa cho có lời.


      ra và Kiều Na đều giống nhau cả, đều đáng thương như nhau.


      Có lẽ là do bị cảm, Tô Mộc Vũ cũng mơ hồ mà ngủ thiếp , cho đến nửa đêm mới tỉnh lại. Đột nhiên đỉnh đầu truyền đến thanh chịu đựng than .


      Phong Kính dùng sức ôm lấy bụng, chân mày nhăn thành đường, hàm răng cắn chặt thỉnh thoảng thả ra tia thở hổn hển, trán nổi gân xanh, cả người đều run lên.


      Tô Mộc Vũ hoảng hốt lập tức quỳ gối trước sofa hỏi: “ làm sao vậy?” trán đều là mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy đến mức đáng thương.


      Phong Kính trả lời mà chỉ gắt gao cắn chặt răng, kiêu ngạo của bao giờ cho phép bản thân lộ ra chút mềm yếu.


      Tô Mộc Vũ nhìn những triệu chứng này của , phải là xuất huyết dạ dày chứ?


      liền đưa tay qua kiểm tra nhiệt độ của , vậy mà còn chưa kịp đụng tới bị đẩy ra: “Đừng đụng vào tôi!” Ánh mắt có chút bén nhọn xa lạ, giống như phải là người mà Tô Mộc Vũ biết.


      Tô Mộc Vũ bị ánh mắt xa lạ nhìn thẳng còn kịp suy nghĩ gì nữa , lập tức cầm điện thoại gọi cấp cứu.


      Phong Kính đưa tay đẩy nhanh điện thoại qua bên: “… cho phép…”


      Tô Mộc Vũ lo lắng đến độ hốt hoảng, tính tình cũng bị ép đến mức bộc phát: “ tại còn muốn làm loạn cái gì? Để lâu quá chết đó, biết ?” Đó cũng phải lời đùa, mấy hôm trước có đọc quyển sách về bệnh dạ dày, trong sách bác sĩ : xuất huyết bao tử có tỷ lệ tử vong là 10%.


      Bây giờ là nửa đêm, có gọi cho tài xế cũng kịp nữa, mà xe cứu thương của bệnh viện phải chờ đợi. Tô Mộc Vũ gấp đến độ cắn môi, căn bản có thời gian để chần chờ mà nhanh chóng chạy đến đỡ Phong Kính đứng dậy, đem cánh tay của quàng qua bên vai của mình.


      Vừa bị Tô Mộc Vũ mắng xong, Phong Kính những kịp phản ứng mà còn ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ là thân thể cao hơn 1m8 cộng thêm 75 kg đè nặng lên đôi vai gầy yếu của Tô Mộc Vũ, khiến từng bước của khó khăn hơn hẳn.


      Tô Mộc Vũ cắn chặt hàm răng, từng bước từng bước gian nan, đỡ Phong Kính vào tháng máy rồi bước ra ngoài. Mỗi bước đều dựa vào nghị lực của chính mà chống đỡ.


      Bảo vệ trực đêm thấy thế vội chạy tới giúp tay.


      Phía trước có người bảo vệ lái xe, Tô Mộc Vũ ôm Phong Kính ngồi ở ghế sau, nhịn được mà thở hổn hển, cả người cũng bị mồ hôi làm ướt, mắt hoa lên, sớm còn chút cảm giác.


      Xe nhanh chóng chạy vội , vậy mà trong đường bóng người, chiếc xe hơi tầm thường dính đầy bụi cũng từ từ theo đuôi phía sau.


      Ban đầu mọi người cũng để ý, nhưng nghĩ tới chiếc xe đó đột nhiên tăng tốc, liều mạng tông vào xe của ba người.


      Bảo vệ lái xe sợ tới mức vội đánh ngoặc tay lái về hướng khác né tránh nhưng còn kịp. Chỉ nghe “Phanh!!!” tiếng, xe bị chấn động mạnh, đầu xe bị đụng vào gốc cây khô ven đường, Tô Mộc Vũ sợ đến mức hét lên tiếng.


      “Xảy ra chuyện gì?” Kinh động lớn như thế, Phong Kính cũng bị màn trước mắt khiến cho kinh sợ, dạ dày càng co rút dữ dội.


      “Có…có người…..” đợi bảo vệ xong, viên đạn từ chiếc xe bên kia bay ra làm vỡ cửa kính thủy tinh.


      Đạn?!


      Tô Mộc Vũ chợt quay đầu nhìn thấy ánh đèn đỏ của tia hồng ngoại từ cây súng phát ra giống như thần chết đòi mạng. trợn to hai mắt chần chờ chút nào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng nhào qua ôm lấy Phong Kính.


      Tất cả mọi chuyện diễn ra, giống như loại bản năng.


      Thanh viên đạn xuyên vào da thịt vang lên ràng trong màn đêm yên tĩnh, kèm theo đó là tiếng thủy tinh bể tan tàn, máu bắn ra trông xinh đẹp như hoa nở.


      Trong nháy mắt, mỗi giây lúc này lại như bị chia ra thành từng khoảnh khác, con ngươi càng lúc càng mở to, miệng của Tô Mộc Vũ thở mạnh, sắc hồng mặt dần dần biến mất, nhiệt độ toàn thân tan như đóng băng.


      nhàng nở nụ cười, cố sức mở miệng : “Những thứ tôi nợ … giờ tôi trả cho ….” thanh lần lượt, ngắn ngủi.


      Trước mắt từng mảnh từng mảnh hồng, từng mảnh từng mảnh đen, khóe miệng như đọng lại nụ cười, giống như cảnh quay chậm trong bộ phim điện ảnh, từng chút từng chút đọng lại trái tim .


      Phong Kính trơ mắt nhìn lịm như con bướm xinh đẹp rơi ghế ngồi trước mắt mình. Đầu óc như lóe lên tia rung động, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu trong nháy mắt đều hít thở thông.


      “Tô Mộc Vũ!!!”
      Min CancelGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: Đỡ đạn thay



      thế giới này, đáng sợ nhất là cái gì?


      Có lẽ là con sư tử bị bức đến phát điên, giương móng vuốt sắc nhọn.


      Giờ phút này bảo vệ tận mắt nhìn thấy màn đáng sợ này, vốn dĩ thấy được Phong Kính từ đâu rút ra khẩu súng, chỉ nghe vài tiếng đoàng đoàng chói tai.


      “Lái xe cho tôi, nhanh lên!” Phong Kính thét lên, giọng đầy giận dữ.


      Cả người bảo vệ sợ tới mức phát run, luống cuống giẫm mạnh xuống chân ga, chiếc xe lập tức như con ngựa thoát khỏi dây cương, điên cuồng trong màn đêm lao nhanh về phía trước, lốp xe cùng mặt đường ma xát tạo nên thanh bén nhọn.


      Chiếc xe kia thấy việc thành, nhanh chóng quay đầu chạy mất.


      Phong Kính ôm chặt Tô Mộc Vũ, người trong lòng sớm còn ý thức, giống như đứa bé còn sinh mệnh.


      Chất lỏng ấm nóng sềnh sệch người ngừng chảy ra tay , nó giống con sông nhuộm đỏ bao phủ lấy , nhìn đến ghê người.


      Phong Kính nổi giận: “, ngu xuẩn! Ai bảo đỡ đạn cho tôi? cho là sao hả? Tự dưng lại bổ nhảo qua che cho tôi! Tô Mộc Vũ, tôi cho phép chết, chưa có đồng ý của tôi, được chết, có nghe hay ?”


      Ánh mắt của mảnh đỏ sậm, gắt gao nắm chặt tay , dùng sức như vậy giống như chỉ cần buông lỏng chút, liền ngay lập tức biến mất. Phía sau lưng ngừng trào máu, giống như miệng vết thương đó nằm ngay tim .


      “Lái xe nhanh lên!”


      Lúc Phong Kính ôm Tô Mộc Vũ đầy máu chạy vào bệnh viện cũng khiến toàn bộ y tá bác sĩ sợ đến ngây người, cả đại sảnh bệnh viện loạn thành đoàn, có người nhát gan sợ đến hét lên.


      Đặt Tô Mộc Vũ lên chiếc băng ca, Phong Kính lập tức quát lớn: “Lập tức phẫu thuật cho ấy!”


      Quản lý đại sảnh vẫn chưa hoàn hồn, rốt cuộc có vị bác sĩ bước lên phía trước : “Bây giờ nửa đêm, bác sĩ khoa ngoại tại có ai trực ban, xin chờ khoảng nửa tiếng, chúng tôi bây giờ chuẩn bị”


      Nửa tiếng? Phong Kính giận dữ. Nửa tiếng sau, Tô Mộc Vũ có còn sống cũng biết được.


      nắm cổ áo chủ nhiệm đại sảnh, hơi thở lạnh băng phả đầu vị chủ nhiệm: “ có phòng phẫu thuật, ngay bây giờ chuẩn bị cho tôi. có bác sĩ, toàn bộ bác sĩ đều vào cho tôi. Nếu ấy chết, tôi cho tất cả các người chôn cùng”


      Trong nháy mắt, đôi mắt như hàn băng ngàn năm, mang theo màu máu, dường như muốn đóng băng tất cả mọi người có mặt ở đây.


      Cả bệnh viện đều bị kinh động, toàn bộ đều thét chói tai, viện trưởng nghe thấy lập tức kinh hoảng : “Xin mời buông tay, nếu tôi báo cảnh sát”


      Nhưng giây sau, người đàn ông cao lớn dẫn theo nhóm người xông vào bệnh viện, nhìn quanh chút, lập tức với viện trưởng: “Xin cho tôi được giới thiệu chút, tôi là thư ký của Phong chủ tịch, vừa rồi Đại thiếu gia nhà Phong chủ tịch quá kích động, xin thứ lỗi”


      Người đàn ông này là Tống Quyền, là thủ hạ của Phong lão đại tướng, thái độ làm người khiêm tốn nhã nhặn hữu lễ nhưng thủ đoạn lại có chút cay độc, đến thị trưởng thành phố S cũng phải nể mặt , chỉ sợ cẩn thận mà đắc tội.


      Đại công tử của Phong chủ tịch? Trời ạ! Lão ta thiếu chút nữa đắc tội ai a?


      Viện trưởng sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, vội : “Mau mau mau! Đem bệnh nhân lập tức đưa đến phòng giải phẫu. Gọi tất cả bác sĩ giải phẫu đến đây cho tôi, ngay lập tức!”


      Viện trưởng ra lệnh tiếng, cả bệnh viện bắt đầu hoạt động, y tá trưởng tự mình dẫn người đưa Tô Mộc Vũ vào phòng phẫu thuật, toàn bộ bác sĩ khoa ngoại tập hợp khẩn cấp chuẩn bị cho ca phẫu thuật này.


      Phong Kính gắt gao nắm chặt tay Tô Mộc Vũ, gầm : “Tô Mộc Vũ, cho phép chết, có nghe hay ?”


      Tô Mộc Vũ chỉ lẳng lặng nằm đó, giống như từng nhu thuận nằm trong lòng ngực , cười, càng có giận, tùy ý để nhóm bác sĩ đẩy mạnh vào phòng giải phẫu.


      Tống Quyền liếc mắt nhìn Phong Kính cái, trong ánh mắt lên tia kinh ngạc, tiếp tục với viện trưởng: “Cám ơn viện trưởng. Ngoài ra, lúc nãy có chút chuyển hiểu nhầm, xin viện trưởng hãy bỏ qua cho, được ?”. Trong lời lại mang theo chút cảnh cáo.


      Đầu viện trưởng đầy mồ hôi, liên tục ngừng đáp: “Tất nhiên, tất nhiên rồi. Đêm nay chúng tôi chỉ nhận được bệnh nhân, ngoài ra có chuyện gì xảy ra cả”


      ra Phong chủ tịch còn phải đáng sợ nhất. Đổi lại còn ở phía sau, cha của Phong chủ tịch là Phong lão tướng quân, tuy rằng còn tại chức nhưng trọng lượng cũng hề suy giảm. Vài thập niên hề suy thoái, đó ràng là nhân vật lớn nha!


      Phong Kính dựa lưng lên tường ngoài phòng phẫu thuật, hai tay dùng sức chống đầu gối, cả người đều run lên, cơn đau nơi dạ dày lại đánh tới, chỉ gắt gao cắn chặt răng, nhịn xuống.


      chỉ nghe thanh ngừng của bác sĩ bên trong: “Viên đạn nằm gần lá phổi, rất nguy hiểm, dao phẫu thuật!”


      “Bệnh nhân xuất huyết quá nhiều cầm được. Nhanh cầm máu. Kìm! Bông!”


      “Lập tức điều động hai ngàn cc máu O!”


      Cả phòng giải phẫu vội thành đoàn, thanh lạnh như băng của máy móc cùng dao phẫu thuật ngừng phát ra, tiếng lại tiếng khắc vào tim người.


      Phong Kính giơ tay lên, hung hăng nện vách tường, máu rướm ra, nhuộm đẫm vách tường màu trắng.


      Vì sao? Vì sao phải ngu xuẩn thay chắn viên đạn kia như vậy? muốn trả hết nợ phải ? cho biết, đừng mơ!


      riêng đời này, nếu tỉnh lại, kiếp sau cũng đừng hòng sống yên ổn.


      Tống Quyền sắp xếp mọi chuyện còn lại xong, tới vỗ vỗ bả vai Phong Kính. Khi nghe tin Phong Kính bị ám sát, ngay lập tức dẫn người đến giải cứu, nghĩ tới chung quy vẫn chậm bước. theo Phong chủ tịch mười mấy năm, cũng coi như quen biết Phong Kính bấy nhiêu đó năm, cực kỳ hiếm mới thấy Phong Kính kích động như vậy.


      Tuy rằng Phong thiếu bị thương là chuyện đáng mừng, nhưng nếu người phụ nữ kia xảy ra cố gì nguy hiểm, chỉ sợ…


      ổn, nhịp tim bệnh nhân giảm, chuẩn bị máy ép khí!”. Trong phòng giải phẫu đột nhiên truyền ra tiếng kêu sợ hãi.


      Đồng tử Phong Kính đột nhiên co rút, ngụm máu tươi phun mạnh ra bám đầy cửa phòng phẫu thuật.


      Dù Tống Quyền rất bình tĩnh cũng nhịn được quát lớn: “Các người còn đứng đó làm gì? Còn mau gọi viện trưởng đến cho tôi? Hai người này, nếu bất kỳ ai xảy ra sơ xuất gì, tôi cam đoan bệnh viện các người ngay ngày mai liền còn tồn tại nữa”


      Mấy giờ sau, toàn bộ bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng trong thành phố S ngừng tụ tập đến bệnh viện này.


      đêm này, nhất định phải là đêm bình thường.


      Cách bức tường, hai ca phẫu thuật đồng thời tiến hành.


      Phong Kính giãy dụa, chịu phối hợp. Viện trưởng tự mình giám sát phẫu thuật, ót đầy mồ hôi, thể cho liều thuốc mê.


      là nghiệp chướng! Hai ca phẫu thuật, bất kỳ ca nào xảy ra vấn đề, bệnh viện này cũng đều khó bảo toàn. Bây giờ đầu tiên phải bảo trụ Phong Phong đại thiếu gia, còn vị tiểu thư kia, chỉ có thể cố hết sức thôi.


      Lão làm bác sĩ vài chục năm nên hiểu rất , phẫu thuật lo ngại nhất phải là y thuật mà là ý chí sống sót. Nếu như ngay cả mong muốn sinh tồn cũng còn cho dù có là thần tiên cũng khó mà cứu được.


      Tô Mộc Vũ cảm thấy mình như trôi nổi giữa trung.


      Trước mắt trắng loà mảnh, an tĩnh như thế, như thế giới trống rỗng, cần phải nhìn thấy những điều dơ bẩn cùng tổn thương.


      nhìn thấy thân thể mình nằm im lìm giường phẫu thuật, có rất nhiều vị bác sĩ mặc áo blouse trắng vây xung quanh.


      Bọn họ vì sao cứ phải phí sức như vậy? Cứ đem thời gian lãng phí ở người , rất đáng, phải sao?


      Mỗi người đều có người quan tâm, bảo vệ. Chỉ có , ai cần. Chồng vứt bỏ, người thân rời xa, toàn bộ thế giới đều quay lưng lại.


      Sống còn ý nghĩa gì?


      nhớ , người trước khi chết có lẽ kìm lòng khổng nổi gọi tên những người quan trọng nhất, có lẽ là vợ, là con, là cha mẹ.


      Chỉ có , sống thế giới này, người để kêu tên cũng hề có.


      ra, lúc đỡ lấy viên đạn kia cũng hề vĩ đại như thế. Trong giây, thậm chí còn sinh ra loại thoải mái. Trước mặt , chôn vùi khoái ý của chính mình, như muốn dùng loại quyết định cực đoan này tạo ình chút đắc ý. Trong giây, thậm chí còn sinh ra ý niệm: Như vậy, có thể người đặt mình trong mắt hay ?


      Thế nhưng, có hay cũng sao cả. sống mỗi phần, mỗi giây đều quá mệt mỏi, mệt đến chịu nổi. Vậy bằng… còn tồn tại.


      Có lẽ, đó mới chính là nơi nên đến…


      Môi của , nhàng thoáng nụ cười giải thoát.


      Mắt của , rơi ra giọt nước trong suốt.


      __________


      Tiền Phong cùng Phương Thiệu Hoa nhận được tin tức chạy tới cả bệnh viện đều trong tình trạng cảnh giác. Ngay cả bác dọn vệ sinh cũng biết đến đây là người rất quan trọng, vài bệnh nhân đều sợ tới mức xin chuyển viện.


      Hai người nghe Tống Quyền thuật lại mọi chuyện, gần như chấn kinh.


      Tiền Phong có làm sao cũng nghĩ tới người phụ nữ bé trong đám đông bao la lại có thể làm ra loại chuyện như vậy.


      Trong tình huống như vậy, cho dù là người đàn ông, hoặc cứ cho là chính Tiền Phong cũng nhất định nhào đến chắn thương cho kẻ khác, ấy rốt cuộc làm như thế nào?


      Mà Phương Thiệu Hoa cũng nhíu chặt mày, giống như rất khó để hiểu được ý đồ của người phụ nữ này. Chẳng lẽ ta…


      Tiền Phong đột nhiên hỏi: “Phong đâu?”. sao lại chờ trước phòng phẫu thuật?


      Tống Quyền : “Xuất huyết dạ dày, ohaaux thuật ở phòng bên cạnh”. xong, bấm điện thoại gọi cho Phong chủ tịch báo cáo tình hình. Hung thủ là ai phải là vấn đề, mà vấn đề ở đây chính là bọn chúng chẳng sống được lâu nữa.


      Tiền Phong nghe thấy kết quả như vậy, lâu gì, Phương Thiệu Hoa vỗ vỗ bờ vai của : “Phong Tử yên tâm , Phong có việc gì đâu”


      Tiền Phong gật gật đầu, nhưng vẫn nhíu chặt mày như suy nghĩ. Phong Kính chắc chắn có việc gì, xuất huyết dạ dày lớn lớn, , Tống Quyền còn ở đây, làm sao dám để Phong Kính có bất kỳ chuyện gì?


      Nhưng… còn ấy sao?


      Tô Mộc Vũ này đúng là rất thích làm cho người ta… ra lời.


      Phẫu thuật của Phong Kính coi như thành công, tầm 4h sáng được đẩy từ phòng giải phẫu đến phòng hồi sức đặc biệt, thuốc mê còn chưa tan hết, ngoan ngoãn nằm giường bệnh chút phản kháng.


      Viện trưởng bị giày vò đêm, lau mồ hôi đầu, : “Tiền thiếu, Phương thiếu, Tống thư ký, ca phẫu thuật của Phong thiếu thành công, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng thời gian liền khoẻ lại”


      Ca phẫu thuật này quả kiếp sinh tử của nhóm bác sĩ bọn họ. Bị mười mấy cảnh vệ lấy báng súng buộc vào phòng giải phẫu, mạng già của lão cũng còn bao nhiêu năm nữa, bị áp lực như thế này làm sao sống nổi đây?


      “Còn người nữa?” Tiền Phong hỏi.


      “Vị tiểu thư kia vẫn phẫu thuật, xin các vị yên tâm, chúng tôi nhất định cố hết sức” Viện trưởng vội .


      “Cố gắng hết sức còn chưa đủ, viện trưởng, Phong thiếu còn mê man, nếu tỉnh lại mà phát ấy xảy ra chuyện gì, ông nên tự hiểu hậu quả ”. Tiền Phong lạnh lùng . câu nặng lại mang theo đe doạ.


      “Vâng vâng, chúng tôi nhất định cứu sống vị tiểu thư kia” Viện trưởng vội gật đầu , tiếp tục liều mạng già tiến vào phòng giải phẫu giám sát.


      Gần mười tiếng trôi qua, Tô Mộc Vũ rốt cục cũng được đẩy ra, gương mặt vốn bằng bàn tay đàn ông, trong vòng đêm lại tái nhợt hẳn , nhìn ra tia máu.


      An tĩnh nằm nơi đó như vậy, như con búp bê vải nhu thuận, da thịt trắng nõn như băng tuyết, chút dấu hiệu của sống trừ máy điện tâm đồ nhếch từng nhịp chậm chạp. Nhìn như thế khiến người ta sợ hãi, có thể cứ vĩnh viễn ngủ yên như vậy hay ?


      ấy như thế nào?” Tiền Phong dẫn đầu hỏi trước.


      Bác sĩ bị kêu đến lúc nửa đêm, trải qua mười mấy tiếng phẫu thuật, đôi mắt đỏ ngầu “Phẫu thuật xong, viên đạn được gắp ra, chúng tôi còn phát bệnh nhân có dấu hiệu phát sốt trước khi bị thương, cho nên khi trúng đạn rất dễ bị nhiễm trùng. Bốn mươi tám tiếp theo là khoảng thời gian nguy hiểm, nếu bệnh nhân có thể vượt qua khoảng thời gian này, mọi chuyện đều còn gì phải lo ngại”


      Nhưng bác sĩ còn có nửa chưa , đó là nếu sống qua bốn mươi tám giờ này, như vậy…


      Tô Mộc Vũ được đưa vào phòng cách ly hồi sức tích cực. Thức trắng cả đêm, Phương Thiệu Hoa vỗ vỗ bờ vai Tiền Phong, : “Nếu có chuyện gì, chúng ta về nghỉ ngơi chút


      Tiền Phong ngậm tàn thuốc : “Ừ! Cậu trước , mình biết bên Nhu Y cần có người chăm sóc, cậu đến bên đó . Mình ở đây chờ Phong tỉnh lại rồi tính tiếp”


      Bên cạnh, y tá trực ban thấy hút thuốc, giọng : “Tiên sinh… trong bệnh viện thể hút thuốc…” vẫn nhớ đám người kia đại náo bệnh viện như thế nào, trong lòng cũng có chút sợ hãi.


      Tiền Phong đùa giỡn híp đôi mắt hoa đào của mình.


      Y tá còn trẻ, mặt đỏ lên, vội xoay người .


      Tiền Phong tựa lưng vách tường, điếu lại điếu thuốc, cứ hút nửa điếu lại thấy nhàm chán ném xuống đất đưa chân dập tắt, đột nhiên cảm thấy chuyện này thực buồn cười.


      Phong Kính vì người phụ nữ mà xuất huyết dạ dày, thế mà Tô Mộc Vũ lại phục vụ quên mình thay trả tiền.


      Người phụ nữ này… đầu óc dại dột!


      Phong Kính tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, việc đầu tiên làm chính là đẩy ngã y tá, bắt lấy cổ áo của vị bác sĩ, hỏi: “ ấy đâu? ấy ở nơi nào?”


      đêm này, toàn bộ bệnh viện đều biết đại danh của Phong Kính, bác sĩ bật người thức thời : “Bệnh nhân được đưa đến phòng hồi sức tích cực, còn được theo dõi, vẫn chưa vượt qua kỳ nguy hiểm”


      Vài cảnh vệ canh giữ bên ngoài phòng bệnh Phong Kính lập tức chặn lại : “Đại thiếu, người vừa phẫu thuật… Nhất định phải nằm giường nghỉ ngơi điều dưỡng, thể vận động mạnh”


      Phong Kính vì phẫu thuật mà mặt tái nhợt, lạnh lùng trừng mắt bọn họ cái, phun ra hai chữ: “Cút ngay”


      Vài cảnh vệ đuổi theo phía sau: “Đại thiếu…”


      Phong Kính đẩy cửa phòng hồi sức tích cực ra nhìn thấy Tô Mộc Vũ thân quần áo bệnh nhân nằm giường bệnh trãi thảm trắng, thân thể nho bị rất nhiều máy móc vây xung quanh, gần như thể nhìn .


      từng nghĩ, đời này ngoại trừ Vệ Nhu Y, bao giờ thương tiếc bất kỳ người nào được nữa. Thế nhưng giờ phút này…


      vươn tay ra vuốt ve, vuốt ve hai má trắng nõn nhợt nhạt của .


      Bờ vai gầy yếu này làm sao mà có thể vững vàng gánh chịu những lời đồn đãi kia? Khi dùng lời lẽ như mũi dao đâm sâu vào tim , làm sao mà có thể nhẫn nhịn được tất cả? Lúc viên đạn kia xé gió lao đến, lại dùng tâm tình như thế nào mà bổ nhào qua che chắn cho ?


      Phong Kính chậm rãi đến bên người Tô Mộc Vũ, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, trong suốt đến có thể nhìn thấy những mạch máu. nhàng cúi xuống, khẽ hôn lên trán .


      Em xem? Sao em lại ngốc như vậy hả? Sao lại khờ như thế chứ?


      Tô Mộc Vũ, tỉnh lại.


      Lần này, để tôi thử cưng chiều, cưng chiều em…


      Lông mi Tô Mộc Vũ run rẩy, nhưng vẫn lại hề tỉnh lại.


      Bởi vì vận động mạnh sau khi phẫu thuật, vết khâu của Phong Kính lại bị rách ra. ngay lập tức bị đưa vào phòng giải phẫu, khâu lại lần thứ hai.


      Tống Quyền vất vả hai mươi mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơi lại nhận được điện thoại của Phong Triệu: “Chủ tịch!”


      Phong Triệu uy nghiêm, trầm giọng : “ cho Phong Kính, đừng có làm chuyện gì khác người nữa, đến nỗi người phụ nữ kia… Nó ở bên ngoài chơi bời như thế nào tôi quan tâm, tôi vẫn cứ vờ như biết. Nhưng với tình huống tối hôm qua, tôi muốn lại nghe lần thứ hai, nếu , cho dù có ép buộc tôi cũng bắt nó quay về”


      Tống Quyền cúp điện thoại, xoa xoa huyệt thái dương phát đau. ràng nhìn ra, Phong Kính đối với người phụ nữ kia có chút giống với…. Nhưng lúc trước trong bảng điều tra của , người phụ nữ này từng ly hôn. Phong chủ tịch tuy rằng gì nhưng thái độ là rất ràng. Quên , đây là chuyện giữa cha con người ta, là người ngoài cũng cần nhúng tay vào. Có số việc, cứ tận lực giấu diếm tốt hơn.


      Lúc Tô Mộc Vũ mở mắt ra, y tá kích động hô lên: “Bệnh nhân tỉnh! Bệnh nhân tỉnh!”


      Ngay sau đó, nhóm bác sĩ mặc blouse trắng mang theo xe thuốc men vào, bắt đầu kiểm tra thân thể .


      Trước mắt Tô Mộc Vũ trắng mịt mờ thấy bóng người, ngay cả khí lực giơ tay lên cũng có.


      làm sao lại có thể sống…


      Tô Mộc Vũ hề vui mừng, chỉ thản nhiên, thậm chí có chút thất vọng giống như có bất kỳ thứ gì cũng khiến xúc động. Đột nhiên, cảm thấy tay mình như nắm thứ gì đó.


      cố gắng cúi đầu muốn xem nhưng toàn thân như phải là của chính mình, còn chút khí lực.


      vị y tá nhận ra ý muốn của , giúp lấy vật đó “ muốn nhìn thứ này sao?”


      Trong tay y tá là sợi dây chuyền bạch kim tinh tế, bên dưới dây chuyền mơ hồ nhìn thấy mười hai viên kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời toả ra ánh sáng loá mắt.


      Trái tim khẽ run lên, dòng nước ấm theo ánh sáng kia dung nhập vào thân thể , giống như… cả người ngay lập tức sống lại…
      Min CancelGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :