1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Cúi đầu trước tôi!



      Tô Mộc Tình mang thai giống như quả bom nổ tung trong cục diện vốn dĩ vừa yên ổn


      Bà Tầnvô cùng hài lòng, cái gì cũng để Tô Mộc Tình động tay, xem ta như Phật sống. Bên Tô gia cũng mừng như điên, lần này có cháu ngoại bảo bối, càng dễ dàng bám víu lấy Tần gia.


      Tô Mộc Tình bóng gió ám chỉ chuyện kết hôn với bà Tần, cái gì mà danh phận của ra sao cũng sao cả nhưng thể để cháu đích tôn của Tần gia thể chịu uất ức


      Bà Tần làm sao hiểu ý của ta, có cháu nội rồi cũng thèm quan tâm ý đồ của ta, trực tiếp thu xếp chuyện kết hôn.


      Trái lại, Tần Nghị Hằng sau khi cao hứng lại đột nhiên chần chừ, dường như có chút do dự.


      Tô Mộc Tình nhìn ra do dự trong mắt , nhu thuận : “ rể, chuyện kết hôn em đều nghe . Em cái gì cũng cần, chỉ cần em là đủ rồi”


      Thế nhưng khi ăn cơm, Tô Mộc Tình ăn rất ít.


      Bà Tần làm sao chịu, ta ăn cũng phải cho chính mình, mà là ăn luôn phần cháu nội đích tôn của Tần gia. Bà Tần vỗ bàn, trực tiếp quyết định hai người tháng sau kết hôn.


      Chuyện tới như thế, Tần Nghị Hằng cũng đành đáp ứng. Tô Mộc Tình thẹn thùng cúi đầu, trong mắt xẹt qua tia tinh quang.


      Cuối tuần này.


      Tô Mộc Vũ bắt đầu tìm kiếm cảm xúc cho tác phẩm gốm sứ. Phong Kính hiếm khi ở nhà, nằm ghế đọc sách. Trong nhà, cũng chỉ cách tiếng đồng hồ tích tắc cùng thanh lật sách của Phong Kính.


      Tô Mộc Vũ nhàng nặn đất sét, nhờ trợ giúp của đĩa quay, cẩn thận nặn thành hình cái bát.


      Lông mi dài dưới ánh mặt trời run , ánh nắng như nhuộm chúng thành màu vàng ấm áp. Đôi môi hồng hồng khẽ mở, khóe môi còn chứa chút mỉm cười, dường như lúc này mệt mỏi trong suốt thời gian qua đều tan biến hết


      Cả người tỏa ra hào quang, vài giọt mồ hôi trán thậm chí càng tô điểm lên vẻ đẹp của lúc này.


      Ánh mắt Phong Kính tình cờ nhìn , rất lâu mới rời .


      Đột nhiên, bàn tay ôm lấy người Tô Mộc Vũ khiến tay run lên, chiếc bát trong tay suýt nữa rơi xuống đất. Ánh mắt nhìn vào đôi con ngươi đen láy trước mặt.


      Chủ nhân đôi ngươi hơi cau mày, hỏi: “Vì sao cho tôi?”


      Tô Mộc Vũ kinh ngạc chớp mắt.


      Con ngươi Phong Kính lại xuất tia rét lạnh “Chuyện bức ảnh”. Nếu phải hiệu trưởng trường báo cho chỉ sợ chẳng hay biết gì.


      Càng làm cho chú ý chính là ngay cả Tiền Phong cũng biết, thế mà ta lại giấu . ràng là người của mình nhưng lại khiến cho có cảm giác giống như người xa lạ, qua mặt, nặng nề,…


      Tô Mộc Vũ bình thản với vẻ cung kính: “ xin lỗi Phong tiên sinh, tôi nghĩ nó quan trọng nên , lần sau tôi báo với ngài”


      Lại là kiểu ăn đó!


      Phong Kinh quả muốn nổ tung. Chưa có người phụ nữ nào dám thách thức kiên nhẫn của nhiều lần như .


      Giữ chặt người , kéo nhích lại gần mình, dường như là mặt kề mặt. Khóe miệng Phong Kính nhếch lên, cười lạnh : “Tô Mộc Vũ, tôi muốn xem muốn ngang bướng đến lúc nào. phải cúi đầu trước tôi, rất nhanh!”


      Việc này quả tới rất nhanh.


      Chuông cửa nhất thời vang lên, Tô Mộc Vũ vội vàng thoát khỏi chạy ra mở cửa.


      Vừa rồi hai mắt đối nhau, khoảng cách giữa hai người chưa đến năm centimet, khuôn mặt của ra ràng trước mắt , mỗi đường nét đều như vậy, khóe miệng tà tà cười khiến dường như thể khống chế tim mình đập nhanh.


      Quả nhiên, ở trước mặt , vẫn rất bé.


      Cửa vừa mở ra.


      Toàn bộ suy nghĩ của Tô Mộc Vũ bị cắt đứt


      hoàn toàn nghĩ tới là hai người này đứng trước cửa.


      Tô Mộc Tình cùng Tần Nghị Hằng. Mà trong tay bọn họ là… thiệp cưới.

      Chương 39: Thiệp cưới



      Tô Mộc Vũ nhìn thấy hai vị khách mời mà đến này, phản ứng đầu tiên chính là đóng sầm cửa lại.


      Nhưng tốc độ của Tần Nghị Hằng lại nhanh hơn, tay chống đỡ cánh cửa ngăn cản Tô Mộc Vũ.


      Tô Mộc Tình ủy khuất : “Chị, sao chị lại như vậy? Em cùng . Em cùng Nghị Hằng đến thăm chị, cho dù chị chào đón cũng thể đóng sầm cửa như thế chứ”


      Tô Mộc Vũ hề muốn gặp lại bọn họ, mím môi : “Hai người vào bằng cách nào? Nơi này chào đón các ngươi”. nhớ , lúc trước Phong Kính chuyện với bảo vệ, cho phép Tần Nghị Hằng tiến vào.


      Tô Mộc Tình chút để ý, thẳng vào cửa chính, cười ngọt ngào : “Đương nhiên là nhờ vào gương mặt nha. Chúng ta là chị em ruột, bọn họ sao ngăn được chứ? Chị, chị có đúng ?”


      Tô Mộc Vũ chưa bao giờ thống hận như lúc này, giữa bọn họ có cái gọi là huyết thống!


      “Chị, chị ở nơi này nha… tệ!” Tô Mộc Tình hề xem mình là người ngoài, đánh giá chung quanh “Thế nhưng sao lại có vẻ hơi , còn thua căn nhà bình thường nữa. Nhưng mà ổ tiền ổ bạc cũng bằng ổ chó của chính mình, chị thích là được rồi”


      Tô Mộc Tình cười đến hồn nhiên, hồn nhiên đến nỗi ai tin được đây là người có nhiều tâm kế.


      Tô Mộc Vũ lại chỉ cảm thấy ghê tởm, bình thường tình cờ gặp thôi, lần này là bọn họ đặc biệt đến đây kiếm chuyện, rốt cuộc có biết xấu hổ là gì hay ?


      “Tô Mộc Tình, cút ra ngoài cho tôi!” Tô Mộc Vũ kéo cánh tay của ta, dùng sức đẩy ra ngoài.


      Hai người bọn họ như lũ ruồi bọ, ngừng bay tới bay lui trước mắt , làm rối loạn cuộc sống vốn hề yên ổn của , khiến cho rối tinh rối mù.


      Tô Mộc Tình hoảng sợ thét chói tai, bộ dáng rất đáng thương: “Nghị Hằng… cứu em…”


      Tần Nghị Hằng phụ hi vọng của ta, tiến lên cẩn thận ôm lấy eo Tô Mộc Tình, tay đẩy Tô Mộc Vũ ra, căm tức : “Tô Mộc Vũ, muốn làm gì? Tiểu Tình mang thai, nếu đứa bé bị thương tổn, đền được sao?”


      Trong mắt tràn đầy khoái ý, chính là muốn cho biết, cầu ly hôn trước kia của , nhất định khiến cho hối hận!


      Tô Mộc Vũ kinh ngạc, trợn tròn mắt, vẻ mặt thể tin được. Cái gì? Mang thai…?


      Điều này sao có thể?


      Tô Mộc Tình dựa vào lòng Tần Nghị Hằng, thẹn thùng : “Chị, em mang thai, chị sắp được làm dì rồi, chị nên mừng cho bọn em ” Trong mắt đều đầy vẻ đắc ý. Chị ta trong năm năm dài vẫn mang thai, thế nhưng ta chỉ ra tay chút lại có tin vui, nhất định là ông trời giúp đỡ ta.


      Nhìn thấy trong mắt Tô Mộc Tình đầy vẻ đắc ý, Tần Nghị Hằng vẻ mặt tàn nhẫn, trong khi sắc mặt Tô Mộc Vũ nháy mắt trắng bệch.


      “Có chuyện gì vậy?” Phong Kính tao nhã từ bên trong bước ra, lúc nhìn thấy Tô Mộc Tình cùng Tần Nghị Hằng, đôi mắt đột nhiên lạnh lùng thâm trầm. ghét nhất chính là có người lạ đặt chân vào địa bàn của , huống chi đây còn là hai kẻ hèn hạ.


      Hai nhân viên bảo vệ thở hổn hển từ dưới lầu chạy lên, hối lỗi cúi đầu: “ xin lỗi Phong tiên sinh, người phụ nữ này ỷ vào mình mang thai nên lớn lối, chúng tôi dám đụng vào ta, cho nên… ngăn lại được. xin lỗi Phong tiên sinh!”


      Nhân viên bảo vệ thang máy lên. Bọn họ chưa từng gặp người phụ nữ nào như vậy, ỷ vào chính mình mang thai mà cảnh cáo bọn họ, nếu họ dám động vào, ta kêu cứu, căn bản là chút lý lẽ.


      Mày Phong Kính hơi nhíu lại, quay mặt nhìn lướt qua hai người thân mật ôm nhau trước cửa nhà , cười lạnh.


      “Hai người xuống dưới ” Phong Kính hất cằm ý bảo vệ cứ rời , đôi mắt vừa chuyển, ánh mắt mang theo tia lạnh lùng “Còn hai người muốn gì?”


      Nụ cười lãnh đạm còn mang chút hứng thú, giống như con sư tử nhàm chán đùa giỡn cùng lũ ruồi bọ trước mặt.


      Tô Mộc Tình nhìn người đàn ông này, nhớ tới hai lần trước bị sỉ nhục, trong lòng khẽ nghiến răng, ngoài mặt lại cười : “Phong tiên sinh, tôi cùng Nghị Hằng đến đây là đưa thiệp cưới, tháng sau chúng tôi kết hôn”. ta cố ý nhấn mạnh hai chữ kết hôn “Tuy rằng trước kia có chút xích mích nho nhưng dù sao cũng là chị em ruột với nhau, tuy phải là… bạn trai của chị tôi, nhưng… a tóm lại vẫn là bạn bè thân quen, rất vui khi đến tham dự tiệc cưới”


      “Chúng ta có thể đợi nhưng đứa bé vẫn thể chờ, chị, chị xem em có đúng ?” Chuyển hướng sang Tô Mộc Vũ, con ngươi ta đột nhiên sắc như dao, mang theo chút đắc thắng.


      Thiệp cưới đỏ trong tay ta, như là nhiễm lên tầng máu tươi, đâm vào ánh mắt người khác.
      Min CancelGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Cầu xin tôi !



      Nhìn thiệp cưới, cõi lòng Tô Mộc Vũ hung hăng bị đâm đau. Tuy rằng, tình cảm của đối với Tần Nghị Hằng từ lâu còn nhưng khoảng thời gian năm năm đó lại như thứ axit ăn mòn tim mỗi khi nhớ lại.


      Năm năm trước, chưa từng nghĩ đến có ngày chồng mình dẫn theo em ruột đến gặp mình trao thiệp mời đám cưới.


      Tô Mộc Vũ nắm chặt bàn tay, kìm nén đau đớn chua xót trong lòng. Là ai : Người thể nhầm bước, khi nhầm, cứ mỗi bước như bóng ma vĩnh viễn quấn quanh tâm trí, vĩnh viễn yên bình.


      Thấy Tô Mộc Vũ muốn nhận thiếp mời, trong lòng Tô Mộc Tình đắc ý hừ tiếng, tiếp tục đưa thiệp cưới đến gần hơn.


      “Chị, sao chị lại cầm? để cho em chút mặt mũi nào cả. Vẫn là…” Tô Mộc Tình ngây thơ chớp mắt : “…canh cánh đoạn tình cảm của chị và Nghị Hằng trước kia sao? Như vậy tốt đâu, Phong tiên sinh ghen đó!”


      ta với vẻ nghịch ngợm đáng , giống như mình chỉ là mười mấy tuổi đầu, cái gì cũng đều hiểu.


      Trong lời ràng là ra uy với Tô Mộc Vũ, chồng cũ của Tô Mộc Vũ tại là chồng sắp cưới của ta. Câu thứ hai lại còn châm ngòi ối quan hệ của Tô Mộc Vũ với Phong Kính.


      ta chính là thích. Tại sao Tô Mộc Vũ đáng ra phải đơn lại có thể gặp được gã đàn ông tốt như vậy? Càng làm cho ta tức giận chính là gã đàn ông này lại nhiều lần khiến ta mất mặt đến muốn điên lên.


      Phong Kính thiếu chút nữa bật cười.


      Ả đàn bà này lắm chuyện, đến thằng ngu cũng nhận ra được. Cũng khổ cho ta diễn trò lâu như vậy, giả bộ hồn nhiên ngây thơ. Còn tên Tần Nghị Hằng kia, thân là tổng tài Tần thị lại có thể để cho ả đàn bà này xoay quanh đùa giỡn.


      Ánh mắt sắc bén của thoáng nhìn Tô Mộc Vũ cứng đờ người bên cạnh, khẽ khàng nắm lấy tay .


      … lại cố chấp kìm nén rồi.


      Với chuyện em ruột vác theo bụng bầu cùng chồng cũ chạy đến đây đưa thiếp mời đám cười, ai chịu được.


      Khóe miệng Phong Kính khẽ nhếch lên, cánh tay vòng qua ôm chặt bả vai Tô Mộc Vũ, nhàng cắn lỗ tai , thầm: “Muốn tôi giúp đuổi bọn họ ? Vậy… cầu xin tôi


      Trong nháy mắt, môi của khẽ chạm lên tai của , hơi thở nóng phả lên mặt , nó như ngọn lửa đốt cho hai má Tô Mộc Vũ ửng đỏ, mà tay lại vòng xuống ôm lấy eo . cần nhìn cũng có thể đoán ra diễn cảm mặt Phong Kính lúc này như thế nào.


      !” Tô Mộc Vũ nhịn được nghiêng mặt trừng .


      là cố ý, vừa rồi cho bảo vệ đuổi bọn họ chính là cố ý chờ cơ hội này, khiến cho phải cúi đầu.


      Phong Kính hơi nhíu mày, gương mặt tuấn hiếm khi xuất nụ cười thản nhiên, giống như : muốn thôi.


      Nhìn thấy Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính thân mật, trong mắt vốn dĩ đắc ý thoải mái của Tần Nghị hằng trong nháy mắt biến mất, ngược lại còn sôi gan.


      Tô Mộc Tình nhìn thấy biểu tình của Tần Nghị Hằng, trong lòng phẫn hận.


      Tô Mộc Tình nhanh chóng tiến lên thân mật nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, : “Chị, cuộc đời của em chỉ có lần lấy chồng thôi, đây là chuyện chung thân đại , chị nhất định phải đến đó”. Rất nhanh sau đó, để Tô Mộc Vũ rút tay về, Tô Mộc Tình liền giọng : “Chị, chị đến chứng tỏ là chị sợ hãi nha”


      Nụ cười xinh đẹp, lại như ma quỷ.


      Sắc mặt Tô Mộc Vũ trắng bệch, muốn tát cho ta cái nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng ta, thể ra tay.


      “Suy nghĩ xong chưa?” Phong Kính giọng , thanh tràn ngập đùa cợt như con sư tử mãnh liệt nhìn ngắm con mèo quật cường.

      Chương 41: Nhận thiệp cưới



      Tô Mộc Vũ cắn chặt răng, nhìn đôi nam nữ đắc ý đến chướng mắt trước mặt, qua vài giây mới : “Được, tôi cầu xin ”. Nếu thỏa hiệp nhất thời có thể đổi lấy bình yên ình, chấp nhận.


      Tô Mộc Tình nghe thấy loáng thoáng, chưa kịp nghĩ xem họ điều gì.


      Khóe miệng Phong Kính nhếch lên chút, đột nhiên nâng mặt Tô Mộc Vũ lên, hôn vào hai má , : “Vậy mới ngoan, đứa ngốc này”


      xong, hai ngón tay thon dài đưa ra nhận lấy thiệp cưới, nhìn cũng nhìn, trực tiếp ném lên bàn trà, khóe miệng khẽ cười lạnh: “ nhiều , chúng tôi tất nhiên phải rồi. Bảo bối, em có đúng ?”


      Tô Mộc Vũ nghĩ tới Phong Kính đồng ý, mở to hai mắt nhìn. tại sao lại có thể thay quyết định chuyện đó chứ? Bọn họ đến đây đưa thiệp cưới phải là muốn làm nhục trong tiệc cưới kia sao? cắn răng muốn từ chối lại bị Phong Kính dùng sức ôm chặt eo thon, sức mạnh đó khiên thể vùng vẫy.


      ánh mắt đảo qua, mang theo cảnh cáo khiến Tô Mộc Vũ nhất thời ra lời.


      Bên ngoài, Phong Kính tao nhã : “Thế hai người còn chuyện gì sao? Tôi thường nghe phụ nữ mag thai rất dễ sanh non, tốt hơn hết là nên an nhàn dưỡng thai thôi, nếu sợ rằng kết quả lại là trộm được gà còn mất thêm nắm gạo”


      Tô Mộc Tình vừa nghe, sắc mặt lập tức rất khó coi, sắc mặt Tần Nghị Hằng cũng xanh mét.


      Phong Kính thèm để ý, đưa tay bấm bộ đàm nội tuyến: “Bảo vệ phải ? Tôi có hai vị khách rất “quan trọng”, gọi người đến giúp tôi tiễn khách . Nhớ kỹ, nhất định phải đưa thẳng ra cổng lớn, biến mất mới thôi”


      Đầu bên kia điện thoại, bảo vệ lập tức nghiêm chỉnh lên lầu.


      Phong Kính tựa lưng ngang bậc cửa, : “ tiễn” ràng là đuổi ra khỏi nhà.


      “A, đúng rồi! Để chúc mừng tân hôn, tôi có câu chân thành khuyên bảo: đàn ông ăn vụng lần luôn ngừng miệng được, có thể có còn người thứ hai, ai là cuối cùng mà ai cũng biết ai là cuối cùng” Phong Kính ta ftaf cười, ràng là câu rất bình thường nhưng lại khiến cho người khác giận đến giậm chân.


      Tô Mộc Tình ngẩn người, cả ngày mới kịp phản ứng, sắc mặt kém lại càng thêm kém. ta cắn chặt răng, hận thể tiến lên liều mạng.


      Tần Nghị Hằng lại càng tức giận đến thiếu chút nữa xông lên đánh với Phong Kính trận, thế nhưng bị hai vị bảo vệ chế trụ: “Hai vị, mời”


      Bảo vệ toà nhà nghiêm chỉnh, nếu phải nhớ tới Tô Mộc Tình mang thai, làm sao chế trụ nổi bọn họ. Có Phong tiên sinh làm chỗ dựa, bọn họ việc gì phải sợ?


      Tần Nghị Hằng bị ngăn lại, thể tiến lên, quả thực rất chật vật. ta cắn chặt răng, giống như muốn cắn cho chảy máu đến chết.


      Tô Mộc Tình vội hét lên: “ được ngăn chồng tôi! Nếu con tôi bị động, tôi khiến các người đền mạng”


      Phong Kính vừa định đóng cửa nghe thấy câu này, ánh mắt lạnh lùng, lại : “Nhớ kỹ, sau này được để người lạ tuỳ tiện vào, cũng đừng động vào phụ nữ có thai cùng người già, nếu xảy ra chuyện, biết ? Chuyện đó chắc cũng cần tôi dạy các người chứ?” xong, cửa đóng lại, giọng của Tô Mộc Tình run lên, theo bản năng che bụng của mình.


      Bảo vệ cung kính : “Vâng, Phong tiên sinh, bọn tôi nhớ kỹ”. xong vươn tay “Hai vị, xin mời”


      Tô Mộc Tình hừ tiếng, sau đó cười lạnh: “Đến ngày hôm đó, chúng tôi đợi hai người đại giá quang lâm!”. Chớ đắc ý, hôn lễ hôm đó, tôi cho các người đẹp mặt.
      Min CancelGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: muốn đâu



      Cửa đóng lại, Tô Mộc Vũ lập tức hỏi: “Vì sao lại đồng ý?”


      Bắt phải dự đám cưới của chồng cũ cùng em , tàn nhẫn!


      Phong Kính thèm để ý chỉnh chỉnh cổ tay áo, lạnh nhạt : “ làm sao? còn chưa quên chồng cũ cao cấp của mình à?”


      Tô Mộc Vũ chút suy nghĩ, : “Đương nhiên phải!”


      Phản ứng nhanh chóng như vậy khiến khóe mắt Phong Kính cong lên, dường như rất hài lòng, tiếp tục : “Nếu vậy là còn nhớ đến tình chị em sao?”


      đùa sao?” Tô Mộc Vũ giận điên lên, rốt cuộc muốn cái gì? Cái gì gọi là tình chị em? Cái thứ đó sớm còn tồn tại khi Tô Mộc Tình bắt đầu mối quan hệ với Tần Nghị Hằng.


      Phong Kính đến gần , nâng mặt khiến nhìn thẳng vào mắt , : “Thế còn sợ cái gì?”


      Lông mi Tô Mộc Vũ khẽ run lên, sợ… cái gì đây?


      sợ chính là cảnh hôn lễ quen thuộc lại lần nữa xuất trước mắt mình, nhưng bây giờ chỉ là khách.


      sợ chính là những người từng dự hôn lễ của , lúc này lại đứng trước mặt tham dự hôn lễ khác của chồng cũ, mang theo những ánh mắt cười cợt đánh giá .


      sợ chính là toàn bộ thế giới đều đến cười , cười nhạo thất bại của .


      ngừng khiến bản thân mình kiên cường nhưng hai chữ “Tân hôn” kia lại như đáng tan cố gắng của , cũng thể mình chống lại toàn thế giới. Tha cho , có mạnh mẽ như vậy.


      muốn trốn tránh cả đời?” Ánh mắt bén nhọn, chút lưu tình chọc thủng “Cũng muốn yếu đuối cả đời?”


      Tô Mộc Vũ ngẩn ra.


      “Đồ ngốc!” Lần thứ hai nâng cằm lên, khiến đôi mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đen láy của mình, giống như những vì tinh tú bao trùm lấy khoảng trời đen mênh mông “Nếu muốn, ai có thể đánh bại . Bọn họ cũng chỉ muốn thấy thất bại, chỉ cần tham dự, thắng”


      Tô Mộc Vũ vô thức lạc vào mê cung trong đôi mắt .


      !” Phong Kính đột nhiên kéo tay , mở cửa, đem kéo ra ngoài.


      Tô Mộc Vũ tỉnh táo lại, kinh ngạc hỏi: “ đâu?”


      Ra khỏi khu nhà cao cấp, Phong Kính dừng lại, hai tay đút vào túi quần “ muốn đâu, hôm nay do quyết định”


      Lần đầu tiên, hỏi qua ý muốn của .


      Tô Mộc Vũ ngẩn người, trong lòng biết sao lại có chút ấm áp, khẽ mở miệng : “Được!”


      Nửa tiếng sau, Phong Kính nhìn con phố bày bán những món ăn bình dân trước mặt, mỗi quầy hàng đều được những cây dù đơn giản che chắn, từng quầy từng quầy nhiều lắm cũng chỉ bốn cái bàn, bàn còn có dầu mỡ bám vào bóng loáng, nhíu mi: “Ở đây?”


      Tô Mộc Vũ gật gật đầu.


      Đây là khu phố bình dân thích đến nhất lúc còn học, thế nhưng sau khi gả vào Tần gia liền thể đến đây nữa. nghĩ tới vẫn còn có ngày trở lại.


      Nhìn thấy Phong Kính nhíu mày cùng với bộ áo đắt tiền người , hình ảnh đó khẽ nhắc nhở : với nơi này hợp nhau cũng như đều cùng thế giới, vĩnh viễn cũng có khả năng ở cùng chỗ.


      Tô Mộc Vũ che kín tâm tư, cười : “Chỉ ăn bữa mà thôi, chết”


      Đây là nơi học sinh tụ tập, từng cặp đôi nắm tay nhau lang thang, ăn ăn uống uống, mặt đều là những nụ cười thỏa mãn. Càng đơn giản lại càng vui vẻ.


      Tô Mộc Vũ hứng thú theo dòng người mua đồ ăn, nào là cá viên, sủi cảo chiên, bánh bột lọc, thịt dê nướng đều mua tất, dường như hôm nay quyết ăn hết những món ở đây khôn về.


      qua sạp bán món vừng cay, Tô Mộc Vũ kích động đến ánh mắt sáng lên: “Chỗ này bán món vừng cay siêu cấp ngon, kinh doanh mười mấy năm rồi, mau ăn thử xem”


      nhanh chóng mua lấy phần, nóng đến độ Tô Mộc Vũ vươn đầu lưỡi, còn nhịn được cứ nhét vào miệng.


      Phong Kính bỗng nhiên giơ tay lên, nhàng lau môi “Dính này”. xong, lại nhíu mày đánh giá chút gì đó dính tay mình, thử bỏ vào trong miệng.


      Hai má Tô Mộc Vũ ửng đỏ.


      Trời cuối tháng mười , gió thổi có chút lạnh, có lẽ nhờ vào hộp vừng cay nóng hâm hấp nên thấy lạnh, mà còn rất ấm áp…
      Min CancelGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Mẹ chồng đấu nàng dâu



      Từ lúc mang thai,Tô Mộc Tình liền tạm thời phải làm việc nhà nữa, an tâm dưỡng thai đồng thời cũng chuẩn bị hôn lễ.


      Bà Tần bây giờ việc cũng dám sai bảo ta, ngược lại còn xem ta như Phật sống, dường như là cầu được ước thấy, dám có chút sai ý. Tổ yến ăn như cơm bữa, so với nữ minh tinh điện ảnh có hơn chứ kém.


      Thế nhưng bà Tần là người già, rãnh rỗi ở nhà có chuyện gì làm lại chơi mạt chược.


      Xế chiều hôm nay, Tô Mộc Tình ngủ trưa, bà Tần chơi mạt chược trong phòng khách, mới đánh được ván, Tô Mộc Tình mặc đồ ngủ xuống lầu.


      Bà Tần bật người hỏi: “Sao con lại xuống đây?”. Tô Mộc Tình bây giờ chính là gia bảo, tất cả đều đem đứa trong bụng ta là đệ nhất.


      Tô Mộc Tình còn chưa có lộ bụng bầy vẫn vô tư vỗ bụng, : “Mẹ, con muốn thương lượng với mẹ chút. Mẹ có thể chơi mạt chược được ? Bác sĩ , giấc ngủ của người mẹ là yếu tố rất quan trọng mang đến sức khoẻ cho đứa bé trong bụng…”


      Kỳ Tô Mộc Tình vốn có buồn ngủ, đầu óc toàn bộ đều dành để tính kế với Tô Mộc Vũ. ta ngủ an ổn làm sao nguyện ý có bà Tần vui vui vẻ vẻ chơi mạt chược trước mặt mình. ta còn nhớ lần trước bà Tần làm bẽ mặt ta trước nhiều người


      Bà Tần sửng sốt.


      Chơi mạt chược thành thói quen mười mấy năm của bà, bây giờ chơi, bà phải làm cái gì đây?


      Tô Mộc Tình cúi đầu, ủy khuất : “Mẹ muốn chơi con cũng ngăn cản, chỉ là sau này nếu đứa trẻ tốt, mẹ cũng đừng trách con”


      Vài vị khách của bà Tần có chút hứng thú với náo nhiệt giữa mẹ chồng nàng dâu này, mắt chăm chăm quan sát.


      Bà Tần ngượng ngùng : “Hay là, mẹ chơi hết hôm nay, sau này chơi nữa, được ?”. Hôm nay đều là những người bạn thân thiết, nếu nghỉ chơi liền nghỉ chơi, cái bản mặt già nua này của bà nên vứt đâu đây?


      Tô Mộc Tình gật gật đầu, lên lầu, đột nhiên chân mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mắn là nắm được thành lan can.


      Bà Tần sợ tới mức cả người đầy mồ hôi, vội : “Được rồi, được rồi, mẹ chơi nữa. Con lên phòng nghỉ ngơi


      Vài người bạn của bà nhìn nhau, cùng hé miệng cười mà rời khỏi. Ra tới ngoài cửa liền nghe thấy tiếng mọi người cười đùa, đại khái là khen ngợi bà Tần chọn được người con dâu rất có “bản lĩnh”.


      Bà Tầm méo mặt, nén giận xem tivi.


      Tô Mộc Tình năm giờ chiều mới đánh ngáp cái xuống lầu, há mồm liền hỏi: “Mẹ, cơm nấu xong chưa?”


      Bà Tần lúc này mới nhớ tới thím Tẩu xin phép nghỉ hôm nay, vội : “Mẹ quên mất rồi, để mẹ gọi điện kêu nhà hàng mang thức ăn đến”. Ai đói cũng được nhưng cháu đích tôn của bà thể bị đói.


      Tô Mộc Tình nghe xong có chút mất hứng: “Mẹ biết sao? Những nhà hàng kia nấu thức ăn bằng những nguyên liệu hư thối, còn cả hương liệu toàn chất hoá học, những thứ đó tốt cho bảo bối. Nếu mẹ mua những thứ đó, con đành nhịn ăn vậy”


      Bà Tần lập tức : “Được, được, được, để mẹ nấu, bữa cơm này mẹ nấu”


      vất vả trong lúc Tô Mộc Tình vừa xoi xét, vừa gây sức ép, cuối cùng bà Tần cũng nấu xong cơm chiều. Bà vừa nghỉ nghỉ ngơi chút, Tô Mộc Tình tắm rửa xong lại ôm cái chậu ra.


      Bà Tần vội hỏi: “Con làm gì thế?”


      Tô Mộc Tình vô tội : “Cái này là đồ dơ, thể chờ thím Tẩu trở về giặt được nên con mang giặt”. Chỉ thấy quần lót cùng áo ngực màu sắc sặc sỡ nằm trong chậu.


      Tô Mộc Tình xong, định xoay người quay vào nhà tắm. ta chỉ vừa cúi người, chợt kêu tiếng “Ôi”


      Sắc mặt Bà Tần tím ngắt, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Mẹ giặt cho!”


      Tô Mộc Tình vốn biết như thế, cười đắc ý “Mẹ, làm phiền mẹ rồi”. xong liền thoả mãn lên lầu, tiếp tục ngủ.


      Giặt nửa ngày, bà Tần dùng sức ném quần lót vào trong chậu.


      Trước kia bà gả vào Tần gia làm thiếu phu nhân, sau đó thành lão phu nhân, qua nhiều năm như vậy mà cái khăn tay cũng chưa phải giặt, đặc biệt là từ khi Tô Mộc Vũ được gả vào đây, bà tuỳ ý đánh đánh mắng mắng, chưa từng nếm qua đau khổ tủi nhục như bây giờ.


      nghĩ tới lại bị đứa nhãi ranh này dày vò, đúng là nhìn lầm người. Có điều, cứ chờ xem, chờ cháu của bà sinh ra, xem bà ta dày vò ả như thế nào. Chị ta năm năm qua đều bị bà ta hành hạ muốn chết sống lại, chỉ bằng mình ta mà đòi đấu tay đôi với bà sao? Đừng hòng.
      Min CancelGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Giáo huấn bà Tô



      Ngày đó đến dạo phố bình dân cùng Phong Kính, thế mà đường lại nhìn thấy chú chó mới sinh, chỉ có nhúm lông ngắn tủn, ánh mắt long lanh khiến người ta thích. Chú chó con kêu ra hơi, có vẻ là bị người ta ném bỏ.


      Tô Mộc Vũ cẩn thận ôm nó trong vòng tay, vuốt , sinh mệnh còn như vậy, yếu ớt đến nỗi khiến người đau lòng “Chúng ta có thể nuôi nó ?”


      người chó, bốn con mắt long lanh như nước khiến cho người ta đành lòng cự tuyệt.


      Phong Kính ghét bỏ nhìn con chó bẩn thỉu, bản tính thích sạch của lại bộc phát, nhích ra xa.


      Tô Mộc Vũ đợi lúc cũng bị cự tuyệt, chỉ thấy quay lưng về.


      Biết chính là đồng ý, Tô Mộc Vũ cao hứng ôm chó vào lòng “Cám ơn!”


      Đem chú chó về nhà, cẩn thận tắm cho nó, sau đó lấy chiếc đĩa rót sữa đút nó uống, nhàng vuốt ve nhúm lông “Gọi mày là Bàn Chải nhé”


      “Bàn Chải, mày thích cái tên này sao?”


      Chú chó ngước đôi mắt long lanh lên, khẽ gâu tiếng biểu rất thích cái tên này.


      “Bàn Chải, đây là chú Phong, chúng ta đến chào chú , chú đồng ý mới được mang mày về nhà đó” Tô Mộc Vũ nhất thời hưng phấn.


      Nghe thấy hai chữ “Chú Phong”, trán Phong Kính xuất vài vạch đen. Chú Phong? Cháu con chó!


      Khép lại quyển sách tay, Phong Kính đứng dậy mở cửa phòng “ tốt nhất nên bảo đảm trong nhà cọng lông chó bay loạn, còn nữa, cho phép nó tới gần tôi, nếu … tôi nhớ Tiền Phong rát thích ăn lẩu thịt cầy” xong, mặt đen lên lại quay về phòng.


      Tô Mộc Vũ nhìn bóng lưng của , phải dị ứng với lông chó chứ? Nhớ tới biểu tình vừa rồi của , Tô Mộc Vũ nhịn được che miệng nở nụ cười.


      _____


      Hôm nay, Khúc Quế nghe lời con xúi giục, lại chạy đén trường học mắng chửi Tô Mộc Vũ.


      Đứa con lớn này mặc dù cũng là miếng thịt người bà nhưng thịt cũng có nặng có . Bà sớm thích tính tình quật cường của Tô Mộc Vũ, gả cho Tần gia năm năm mà đồng tiền cũng mang về cho nhà mình. Ngược lại con của mà rất ngoan, bây giờ con rùa vàng bám lấy con của bà, bà nhất định phải giúp con cưng phen.


      Đứa con lớn ném , bà cũng chút đau lòng. Huống chi, Mộc Tình đáp ứng nếu nó kết hôn cho bà hai mươi vạn.


      Bà ta lắc lắc cái mông nặng nề, đến đại học S, thế nhưng lại bị gã đàn ông mặc Tây phục đen, đeo kính đen ngăn lại “Xin hỏi bà là Tô phu nhân sao?”


      Khúc Quế đề phòng nhìn , cái người mặc áo đen này thông thường cũng chỉ có xã hội đen trong phim “ muốn làm gì?”


      Gã đàn ông cười chút, : “Tiên sinh chúng tôi muốn khuyên bà, hi vọng bà đừng bước vào cổng trường này dù chỉ bước, nếu phiền bà theo bọn tôi tới gặp tiên sinh uống chén trà”


      Khúc Quế nghe xong, cả kinh kêu lên: “Các người muốn làm gì? có luật pháp sao? Các người đe doạ tôi đấy à? Con rể tôi chính là tổng tài Tần thị, các người thử dám động vào tôi xem!”


      Trong mắt bà ta, con rể bà chính là người có quyền nhất, khônghề nghĩ tới những nhân vật nổi tiếng của thành phố S này, Tần gia cũng chẳng là cây đinh gì.


      Gã đàn ông cười đến càng sáng lạn hơn “Chỉ sợ chuyện này tổng tài Tần thị cũng quản nổi. Bà muốn rời khỏi đây ngay bây giờ hay theo chúng tôi uống trà hả, Tô phu nhân?”


      Khúc Quế phẫn hận trừng mắt liếc bọn họ cái, xấu hổ giận dữ khó khăn rời .


      Gã đàn ông thấy bà ta liền bấm điện thoại, cung kính : “Phong thiếu, giải quyết xong”


      “Ừ!” Đầu kia, Phong Kính gật gật đầu.


      thanh yếu ớt kèm theo tiếng ho phát ra “Kính! Khụ khụ… chuyện với ai thế?”

      Chương 45: Phương Thiệu Hoa



      khuôn mặt Vệ Nhu Y được bôi lớp trang điểm vẫn cũng thể hoàn toàn che đậy tái nhợt. Thế nhưng thân hình mảnh mai xinh đẹp như đoá sen còn vươn sương sớm tươi mát thanh nhã giữa mặt hồ xanh ngát. này, kiều diễm đến nỗi có thể khiến người người đố kỵ


      “Kính, có bạn mới phải ?” Vệ Nhu Y xinh đẹp mà yếu ớt, giương lên nụ cười gượng ép, kiêu ngạo như người phụ nữ quyền quý nhưng ánh mắt lại loé lên thư ánh sáng cho thấy cõi lòng của ấy đau đớn.


      Phong Kính cau mày : “Tiểu Y, em bậy bạ gì vậy?” Ngón tay của nhàng vỗ về gương mặt ấy.


      Vệ Nhu Y vẫn cười ôn nhu: “Khụ khụ… Trước kia chúng ta giao ước rồi, nếu tìm thấy người thích, em … chúc phúc cho …” Bởi vì kiềm nén cơn ho khan, gương mặt lại ửng đỏ.


      Phong Kính nhàng hôn lên trán ấy, : “Đừng có nghĩ bậy nữa. có, cả đời này cũng có” Giọng dịu dàng như thế, giống như là lời thề.


      Đôi mắt xinh đẹp của Vệ Nhu Y long lanh nước, trong veo như hai viên lưu ly khiến cho người người thương tiếc: “ Kính, đừng như vậy, em muốn liên luỵ đến biết rằng em vốn dĩ thể cho … Khụ khụ… Em hi vọng tìm được tốt, thay thế em chăm sóc cho , như vậy em mới có thể an tâm…”


      tiếng “ Kính” này giống như đưa bọn họ quay trở về ngày trước.


      Phong Kính lập tức ngắt lời: “ được bậy! Chỉ cần em nghỉ ngơi cho tốt là được, cho phép em nghĩ ngợi lung tung, biết ? Em khoẻ lại, tin , cho dù có tìm hết bác sĩ thế giới này cũng trị hết bệnh cho em. Em chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, biết ? đưa em trở về phòng” xong, nhàng ôm lấy Vệ Nhu Y, ôm về phòng bệnh an dưỡng.


      Vệ Nhu Y nằm trong ngực , mặt tràn ngập bi thương, đôi mắt xinh đẹp như viên kim cương kia dường như có chút đơn.


      _____________


      Ban đêm.


      “Thiệu Hoa, có thể cho em biết, người phụ nữ kia là ai ?” Vệ Nhu Y do dự lâu, mới bấm số điện thoại của Phương Thiệu Hoa.


      Phương Thiệu Hoa trong quán bar, bên cạnh là Tiền Phong ôm lấy vài người đẹp, đôi mắt hoa đào của chớp nháy liên tục “Là vị mỹ nữ gọi lúc đêm khuya à?”


      Phương Thiệu Hoa vung tay đẩy mạnh ra, đến góc phòng, : “Nhu Y, em cái gì thế? hiểu” Lông mày của nhíu chặt.


      Vệ Nhu Y cười “Thiệu Hoa, đừng giấu em… Khụ khụ, em còn là đứa em các lúc nào của bảo vệ lo lắng cách tỉ mỉ” Nụ cười chứa đựng nhiều phiền muộn “Em muốn làm cái gì hết, chỉ muốn biết chút mà thôi… Khụ khụ, chỉ muốn biết người phụ nữ ấy có mang đến hạnh phúc cho Kính hay mà thôi…”


      Nghe thấy tiếng cười của ấy, trong lòng Phương Thiệu Hoa đau nhói, nhịn được : “Em đừng nghĩ lung tung, đến chỗ em ngay” xong, trực tiếp lái xe .


      “Này! Cái tên hỏng não” Tiền Phong bĩu môi, hung hăng liếc mắt.


      Những bên cạnh nhao nhao: “Tiền thiếu, Phương thiếu rồi, bọn em với nhé?”


      Tiền Phong nhìn lướt qua, khó chịu ném ly rượu: “Tránh ra, tránh ra, bổn thiếu gia hôm nay được vui”. xong, cước đạp lên sôpha, ra khỏi quán bar.


      Mẹ nó! khó chịu!


      Phương Thiệu Hoa mình đầy mồ hôi chạy đến viện điều dưỡng, Vệ Nhu Y vì chờ đợi lâu nên ngủ.


      Thấy ấy rúc người ghế dài ngủ cách nặng nề, Phương Thiệu Hoa đau lòng ôm lấy ấy nhàng đặt lên giường, đắp kín mền.


      Trong lúc ngủ mơ, môi của ấy đầy vẻ mê người, chiếc gáy trắng nõn, ngực phập phồng theo từng nhịp thở.


      như thế, xinh đẹp như thiên sứ, lại khiến cho người khác thương tiếc.


      Phương Thiệu Hoa nhàng quỳ gối xuống bên giường, cầm tay nâng lên đặt môi mình “Nhu Y, cam đoan với em, ngoại trừ em ra, ai khác”


      Hạnh phúc của người khác mặc kệ, nhưng hạnh phúc của Nhu Y, chẳng sợ phải hi sinh cả tính mạng, cũng bảo vệ cho bằng được. Cho dù… người ấy phải là


      cúi người, nhàng hôn lên môi . Nụ hôn như mang theo tâm tình , dịu dàng, run rẩy, ngậm lấy bờ môi hồng phấn của ấy mà mút vào, hai tay chống giường, cố gắng khắc chế khát vọng của chính mình.


      Đây là thiên sứ của , thể tôn trọng!


      Phương Thiệu Hoa hôn lên trán Vệ Nhu Y, chạm chút, rồi bắt buộc mình phải rời khỏi. Mà đằng sau, lông mi thon dài của Vệ Nhu Y, nhàng run lên cái.
      Min CancelGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :