1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Mẹ như vậy



      Dọc theo đường , xung quanh đều là những tiếng cười nhạo, giống như rất nhiều chiếc lưới vô hình giăng khắp nơi lột ra cái mặt nạ cuối cùng mặt , khiến cảm thấy mình như trần truồng trước mặt mọi người, mặc kệ cho người ta chửi rủa


      “Còn giả bộ là thánh nữ trong sạch, đàn bà cũng chính là đàn bà thôi, phi!”


      trách nhiều đàn ông dễ nhìn đến đón, ra cũng chỉ là tiếp khách, ở đâu có tiền liền tới nơi đó” Trong giọng hỗn loạn kia đều mang ngữ khí là ghen tị, dựa vào cái gì mà ta lại có nhiều gã đàn ông đẹp trai theo đuổi?





      Tô Mộc Vũ định bước vào lớp học lại bị cậu thanh niêm ốm yếu hôm trước ngăn lại.


      mặt ta còn vẻ ngượng ngùng lúc tỏ tình nữa mà là châm chọc: “Tô Mộc Vũ, treo biển hành nghề cứ coi như tôi đây đến ủng hộ . Bao nhiêu tiền đêm? Chúng ta cũng là bạn bè, có giảm giá hay khuyến mãi gì ?”


      Mộtcậu thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi lúc nào cũng khờ dại nghĩ mình là trung tâm của mọi người, căn bản biết mình hành vi cùng lời của mình tổn thương người khác rất nhiều.


      Tất cả mọi người trong phòng học đều cười rộ lên, chờ đợi xem vở kịch hay sau đó, cũng phần vì trường học khá buồn tẻ có thêm vài chuyện thú ví.


      Tô Mộc Vũ chậm rãi ngẩng đầu nhìn , ánh mắt trầm lắng khiến cho lòng người sợ hãi. Thế nhưng mặt vẫn là vẻ lãnh đạm, chút biểu cảm “Năm trăm vạn, cậu có ?”


      xong đẩy ra, bình tĩnh vào lớp học lấy sách vở.


      Cậu thanh niên ôm yếu kia vốn dĩ cho là lần này phải cúi đầu, nghĩ tới lại ra giá năm trăm vạn, bị chẹn họng “Ha! Năm trăm vạn! xem mình có đáng cái giá đó ?” Lại bị nhục nhã chút, thẹn quá hoá giận la lối om sòm. quay đầu xấu hổ rời khỏi lớp học đầy tiếng cười.


      “Tiểu Vũ…” Chu Hiểu Đồng nhìn thấy được lời, càng lúc càng lo lắng.


      Tô Mộc Vũ nở nụ cười với ấy, lắc đầu.


      Cả ngày mệt mỏi ngồi trong lớp học, đầu óc mảnh hỗn loạn. Lời của giáo sư chữ cũng nuốt trôi, giống như mình gặp ác mộng.


      Tan học, Tô Mộc Vũ vô thức thu dọn đồ đạc.


      “Tô Mộc Vũ, mẹ tìm” Đường Quyên nhếch môi đứng trước cửa, ôm hai tay trước ngực cười .


      Tô Mộc Vũ sửng sốt, mẹ?


      đợi kịp phản ứng, Khúc Quế lao vào nắm lấy mái tóc dài của Tô Mộc Vũ, cầm sấp ảnh trong tay hung hăng ném vào mặt , giận dữ : “Mày làm mất mặt tao rồi mà còn đến đây học hả? Mày muốn khiến tao chết vì tức phải ? Về nhà ngay cho tao”


      Tô Mộc Vũ như bị sét đánh, đầu ong ong, mặt tái ngắt.


      Khúc Quế đỏ mắt: “Mày nghĩ là còn gạt được tao sao? Mày xem mày làm những gì? Học cái gì mà học hả? Hẳn mày muốn làm xấu mặt nhà họ Tô chúng ta mà. Ly hôn còn biếtsuy nghĩ lại, thế còn biết thẹn tìm trai bao nuôi. Tao đánh chết mày!” xong, bà ta dùng sức kéo ra ngoài.


      Chu Hiểu Đồng muốn tiến lên giúp đỡ nhưng ngại đó là mẹ của Tô Mộc Vũ, gấp đến độ biết phải làm sao.


      Mọi người xung quanh đều đứng xem kịch, Tô Mộc Vũ nhìn quanh càng hoảng hốt, toàn bộ đều là khuôn mặt tươi cười, toàn bộ đều giống như ác ma, bỗng dưng hét chói tai: “Bà đuổi tôi ra khỏi nhà rồi phải sao? Bà còn là mẹ tôi”


      Đây là mẹ của sao? phải! Nếu như là mẹ tại sao lại đối xử với như vậy? Muốn chết mới an tâm sao? Thế lúc trước sanh ra làm gì?


      cái tát hung hăng giáng xuống má “Mày giỏi, ngay cả mẹ mày cũng nhận. Mày đừng mong tao tiếp tục ày ở đây làm mất mặt nhà họ Tô bọn tao”


      Tô Mộc Vũ bị cái tát đó xô ngã vào ngực Chu Hiểu Đồng, nhìn bóng lưng giận dữ rời của mẹ mình, trước mắt mông lung.


      “Nhìn cái gì? Cút hết !” Chu Hiểu Đồng phẫn nộ quát đám người xem kịch xung quanh “Tiểu Vũ, cậu đừng để trong lòng, chúng ta !”


      Tô Mộc Vũ nhếch khóe miệng, nhưng nhếch làm sao cũng thể tạo ra nụ cười.


      Khúc Quế vừa ra khỏi cổng trướng, Tô Mộc Tình liền đến đón, trấn an : “Mẹ đừng nóng giận, giận quá tốt cho sức khoẻ”


      Khúc Quế cắn răng : “Cái con chị của con sài được! Biết thế mẹ đẻ ra nó, chỉ cần mình con thôi là đủ tốt hơn nó, tức chết mẹ mà! Tiểu Tình, con nhất định phải nắm Tần Nghị Hằng cho chặt biết ? Nó là trụ cột của Tần gia đó”


      Tô Mộc Tình nhu thuận cười gật đầu.


      “vô ý” tiết lộ tình hình gần đây của Tô Mộc Vũ, kể cả chuyện được bao nuôi mới chọc giận Khúc Quế , đưa mẹ mình đến đây dạy cho ta trận.


      Xem ra, gương mặt ngày càng đẹp hơn còn độc ác vượt xa cái gọi là tuổi tác


      Chị, lần trước phải là khiến tôi mất mặt trước nhiều người sao? Lần này tôi trả lại cho gấp đôi, cảm giác đó có tốt ?
      Min CancelGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: động tâm



      Tô Mộc Vũ biết mình gì với Chu Hiểu Đồng, cũng biết mình làm sao rời khỏi trường học trước ánh mắt đáng sợ như đao kiếm kia. Trong đầu ong ong mà lỗ tai lại càng nghe được chữ, giống như bị bịt kín lại vậy.


      Nhìn chiếc điện thoại di động bị nắm chặt trong tay, biết ma xui quỷ khiến làm sao lại bấm số. lúc này như đứng vách núi, theo bản năng muốn bắt lấy nhành cỏ cứu mạng cuối cùng.


      Thanh Phong Kính truyền tới: “Có chuyện gì?”. Là giọng điệu lạnh lùng đặc trưng của , nhưng trong lạnh lùng lại còn mang theo chút lo lắng cùng kiên nhẫn.


      Nghe thấy thanh kia, ủy khuất trong lòng Tô Mộc Vũ ầm ấm đánh tới, vội vàng muốn hết nỗi lòng ra ngoài “Tôi…”. nghĩ rằng mình rất kiên cường, bây giờ mới phát cái gọi là kiên cường kia vốn dĩ đáng nhắc tới.


      Nhưng Tô Mộc Vũ mới vừa được chữ Phong Kính lên tiếng: “Tôi bây giờ rất bận, có việc gì sau ”. Dứt lời, dường như giây cũng muốn đợi, liền cúp điện thoại.


      Nghe tiếng “Đô đô…” truyền đến từ điện thoại, Tô Mộc Vũ bỗng nhiên nhàng trả lời “Được!”


      Tô Mộc Vũ, mày là đứa ngốc sao? để ý, chỉ cười cười, ngốc nghếch, lần ngốc nghếch chưa đủ sao? Còn muốn có lần thứ hai à?


      Đúng vậy, đúng như lời , đừng nghĩ rằng mình rất quan trọng.


      Có lẽ là với giúp đỡ của cùng với những chuyện mờ ám của hai người trong thời gian qua tạo cho thứ cảm giác gọi là ôn nhu. Nhưng… ảo giác cuối cùng cũng là ảo giác.


      Tô Mộc Vũ, mày nên biết điều đó sớm hơn chứ, giữa mày và cũng chỉ là cuộc giao dịch thôi.


      Mày, chính là thứ mà nhặt về để giết thời gian khi rãnh rỗi đến nhàm chán.


      , chính là chủ nhân của mày.


      ngẩng đầu cười cười, phản ánh trong đôi mắt long lanh chỉ là bầu trời xanh, trong vắt vô cùng.


      Nhấc chân tiếp tục về phía trước, nhưng di động trong tay khẽ rơi xuống, cả người cảm giác té ngã trước cổng trường học.


      “A!!!” Học sinh nơi cổng trường giật mình hét lên.


      chiếc Porsche vừa dừng lại, người nam nhân với gương mặt đeo kính râm đầy bỡn cợt đột nhiên biến sắc. nhanh chóng cởi kính ra, rời khỏi xe, ẵm Tô Mộc Vũ lên xe rời khỏi.


      _______


      Cúp điện thoại, Phong Kính hơi nhíu mày.


      “Nhu Y ngủ, vào xem ” Phương Thiệu Hoa đêm ngủ, gương mặt đầy mệt mỏi.


      Đôi mắt Phong Kính đầy nặng trĩu, khẽ gật đầu.


      giường lớn mềm mại, Vệ Nhu Y lặng lẽ ngủ. hơn bọn họ chỉ hai tuổi nhưng vẻ mặt lại vô cùng yếu ớt, như đoá hoa héo úa, cần người che chở.


      Phong Kính tiếng động vào, nhìn thấy gương mặt dù gầy yếu nhưng vẫn che được vẻ xinh đẹp, thần sắc của khẽ đau lòng. Cũng chỉ có lúc ấy ngủ mới có thể cự tuyệt tới gần.


      nhàng ngồi bên giường, ngón tay Phong Kính khẽ vuốt những sợi tóc rối hai bên má Vệ Nhu Y. Đứng bên ngoài cả đêm, cơ thể vốn tốt của phát sốt, tuy rằng uống thuốc nhưng cũng rất khó hạ sốt ngay. Hai má đỏ bừng, thoạt nhìn càng khiến người khác thêm thương.


      “Bệnh tình của ấy khá hơn rồi, chỉ chờ hạ sốt còn gì nguy hiểm nữa” vị bác sĩ đứng bên cạnh .


      Phong Kính gật gật đầu, bàn tay to ôn nhu mơn trớn trán ấy.


      Dường như cảm thấy hơi thở quen thuộc, Vệ Nhu Y nhàng cọ xát gương mặt vào lòng bàn tay , thân mật này giống như vốn có từ lâu. Phong Kính nhàng ôm vào lòng. Người đàn ông trời sinh lãnh đạm này có lẽ chỉ khi ở trước mặt Vệ Nhu Y mới lộ ra ôn như như vậy.


      Trong đầu chợt hồi tưởng lại thanh của Tô Mộc Vũ trong điện thoại vừa rồi, ấy rất hiếm khi chủ động gọi điện thoại cho , chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?


      Vừa định ra ngoài gọi điện thoại trở lại, đột nhiên cánh tay gầy yếu nắm lấy tay .


      “Kính…” Trong lúc ngủ mơ, Vệ Nhu Y vô thức nỉ non, dùng hết khí lực yếu ớt của mình mà bắt lấy “Đừng … đừng …”


      dòng nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống, mang theo vài phần bi thương, vài phần lưu luyến si mê, vài phần tan nát cõi lòng. Bất kì ai gặp phải… cũng chẳng thể cự tuyệt.


      Con ngươi Phương Thiệu Hoa tối sầm, giọng : “Cậu ở lại cùng ấy


      “Được. ” Phong Kính nhìn thấy khóe mắt Vệ Nhu Y xuất những giọt nước mắt lấp lánh, ngón tay nhàng lau chúng, ôn nhu ôm vào lòng, trán ấy hạ xuống nụ hôn “Tiểu Y, rời khỏi em”


      Vệ Nhu Y như mơ thấy cái gì, lông mi run rẩy, hai tay vòng quanh eo Phong Kính.


      Phương Thiệu Hoa xoay người ra khỏi phòng, lưng tựa tường, lẳng lặng châm điếu thuốc…
      Min CancelGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Ngài là ông chủ (1)

      Bảo bối, em tỉnh rồi. Khoẻ chưa? Tôi làm hùng cứu mỹ nhân đó nha, lấy thân báo đáp ” Đôi mắt hoa đào của Tiền Phong nháy liên tục, như hai cái bóng đèn chiếu sáng.





      có trả lời, Tiền Phong ô ô ngồi chồm hổm ở góc vẽ mấy cái hình tron, chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào nhắm ắt làm ngơ trước mị lực của , đối với Tô Mộc Vũ, thấy mình thất bại.


      Tô Mộc Vũ nhìn xung quanh, nhận thấy đây là bệnh viện liền : “Tôi bị gì vậy?”


      Tiền Phong lập tức hắng giọng cái, nghiêm mặt : “Em té xỉu trước cổng trường, bác sĩ bảo em bị hạ đường huyết. Có muốn tôi gọi cho Phong Kính đến đây ?”


      Tô Mộc Vũ ngơ ngác chút, : “ cần đâu, cám ơn . Tôi có thể tự về”


      Tiền Phong nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, há miệng nhưng vẫn gì.


      Được Tiền Phong đưa về nhà, Tô Mộc Vũ cám ơn rồi lên lầu. Nhìn đồng hồ, gần bảy giờ tối, phải nhanh nấu cơm chiều.


      Mở tủ lạnh ra, Tô Mộc Vũ bỗng nhiên dừng chút.


      Đúng vậy, thương . chỉ cảm thấy đơn, sinh ra ảo giác thôi. khi tỉnh lại, tất cả lại về vị trí cũ.


      thản nhiên nở nụ cười.


      Phong Kính đến tận chín giờ mới về tới nhà, sắc mặt được tốt, hơi lạnh tãn ra xung quanh, dường như rất mệt mỏi.


      Tô Mộc Vũ đọc sách, thấy trở về liền vội vàng lấy dép mang trong nhà đưa ra.


      “Phong tiên sinh, cơm nguội lạnh rồi, để tôi hâm lại chút” Tô Mộc Vũ cung kính , bật người chạy vào phòng bếp.


      Nghe thấy ba chữ “Phong tiên sinh”, Phong Kính khẽ cau mày.


      Tô Mộc Vũ như người giúp việc hầu hạ Phong Kính dùng cơm, chuẩn bị quần áo, pha nước tắm. Từ đầu đến cuối, cung kính câu vô nghĩa, rất có chừng mực.


      Con ngươi đen nhánh của Phong Kính trừng to, nâng tay bóp chặt cằm của .


      Nhưng mà Tô Mộc Vũ như con mèo , thuận theo thả lỏng toàn thân, để mặc cho muốn làm gì làm, cũng câu.


      Hành động đó khiến Phong Kính giận dữ, cắn chặt răng nghiến ra từng chữ: “ rốt cuộc bị làm sao vậy?”


      “Phong tiên sinh, tôi sao” Tô Mộc Vũ thản nhiên .


      !” Trong mắt Phong Kính trận quay cuồng, đẩy ra, thẳng vào phòng tắm.


      Tô Mộc Vũ thấy cửa phòng tắm đóng lại, thản nhiên cười, để ý xoa xoa bả vai đau nhói.


      bàn, điện thoại Phong Kính lại vang lên, nhưng thanh nước chảy ào ào che lại tiếng chuông.


      Tô Mộc Vũ nhìn thấy chuông điện thoại reo liên hồi, dường như có chuyện gì đó rất hệ trọng. suy nghĩ liền đến bắt điện thoại “Phong, Nhu Y khoẻ rồi, bây giờ có chuyện gì nguy hiểm. Cậu rảnh cứ đến thăm”


      làm gì đó?” Phong Kính đột nhiên đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn thấy Tô Mộc Vũ cầm điện thoại di động của mình liền giận dữ hét. Ánh mắt kia như con sư tử phát điên, dường như muốn ngay lập tức giết chết .


      Tô Mộc Vũ giật mình, kích động : “Tôi… xin lỗi, Phong tiên sinh”


      “Câm miệng!” Cơn giận của Phong Kính vốn dĩ bị dằn xuống đáy lòng, tiếng “tiên sinh” của khiến chúng bùng nổ dữ dội, ánh mắt như ngon j lửa màu đen muốn thiêu cháy “Tô Mộc Vũ, cứ đùa giỡn trước mắt tôi hình như rất ngu xuẩn đó!”


      hận nhất loại đàn bà có ý đồ với , nghĩ tới Tô Mộc Vũ cũng là loại đàn bà như vậy.


      Tô Mộc Vũ hít thở thông nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười. Đùa giỡn? có thể làm được sao? quá đề cao rồi.


      “Phong tiên sinh, tôi dám”


      dám? Tôi xem dám đó!” Phong Kính thấp giọng , điệu đáng sợ.


      Tô Mộc Vũ cung kính như nhân viên phục vụ trong khách sạn “Ngài là ông chủ của tôi, tất cả tôi đều nghe lệnh ngài, làm sao dám mạo phạm ngài” Trong giọng chút quật cường mà chính cũng phát ra.


      Phong Kính đột nhiên cười lạnh, cả người tản mát ra hơi lạnh như bóng ma, khóe miệng gợi lên độ cong trào phúng, đôi mắt đen híp lại, mỉm cười như Tu La đến từ địa ngục : “Nếu như tôi là ông chủ của , vậy cứ làm ra bộ dáng đối với ông chủ
      Min CancelGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Ngài là ông chủ (2)



      “Nếu như tôi là ông chủ của , vậy cứ làm ra bộ dáng đối với ông chủ ”. Giờ phút này Phong Kính như trở về buổi sáng lần đầu tiên họ gặp nhau, lạnh lùng như vậy, trong đôi mắt đen như Thạch tràn ngập giễu cợt cùng miệt thị.


      Tô Mộc Vũ sửng sốt, bộ dáng đối với ông chủ? Cần … làm như thế nào?


      “Sao? Lúc nãy nhanh mồm nhanh miệng lắm mà, bây giờ giả bộ làm người câm sao?” Phong Kính cười lạnh, dùng sức bóp chặt cằm , giống như nhìn con khỉ buồn cười làm xiếc.


      Tô Mộc Vũ khẽ nhếch môi, vẽ ra đường cong vô cảm, lui về phía sau từng bước, thoát khỏi ràng buộc của Phong Kính.


      Dưới ánh đèn ấm áp, mặt của có chút mơ hồ, như bao phủ bởi tầng mờ mịt, đem diễn cảm chân của che dấu khỏi ánh mắt .


      Tay , chậm rãi đưa lên, đạt cổ áo mình, ước chừng dừng lại khoảng ba giây, sau đó tiếp tục nhàng cởi bỏ.


      Nhìn thấu ý nghĩ của , biểu tình của Phong Kính hoàn toàn cứng đờ.


      chiếc nút được cởi ra, lại chiếc. Từ từ xuống đến phía dưới…


      Đến khi áo đều rơi thẳng xuống dưới mắt cá chân , sau đó là váy, cho đến lớp nội y cuối cùng.


      Mỗi động tác của theo sau là thâm trầm trong mắt Phong Kính.


      Mười phút sau, thân thể xinh đẹp như bạch ngọc giống như viên kẹo ngon ngọt bên trong lớp giấc bạc được bung mở ra, hoàn toàn phơi bày trước mặt .


      Dưới ánh đèn, từng nơi cơ thể có gì che lấp càng thêm lung linh. Tô Mộc Vũ đem thân thể của chính mình trở thành món đồ trưng bày trước mặt .


      Từ xuống dưới, có lồi có lõm, bả vai mượt mà, bờ ngực no đầy, vòng eo mãnh khảnh, đôi chân thon dài… Mỗi nơi đều hoàn mỹ như vậy, tựa hồ phát ra ánh sáng mơ hồ dụ dỗ tầm mắt người. Đúng như từng tán thưởng, người phụ nữ này có cơ thể rất xinh đẹp, dễ dàng gợi lên dục vọng của đàn ông.


      Nhưng mà lúc này…


      Phong Kính tay đẩy vách tường, vòng tay ôm chặt eo , hung hăng giữ chặt, giống như muốn bóp cho chết.


      “Ách…” Tô Mộc Vũ khó chịu nhăn mày, lại chút phản kháng, ngoan ngoãn như con mèo. Nhưng càng ngoan ngoãn, càng phản kháng lại càng khiến cho thêm phẫn nộ.


      Phong Kính cắn lấy chiếc gáy trắng nõn của , tạo ra dấu răng rướm chút máu. Tô Mộc Vũ tuy sửng sốt nhưng động cũng động, giống như con búp bê, hoàn toàn phục tùng như chính là ông chủ của mình.


      “Tốt lắm! Tô Mộc Vũ, rất tốt!” Đôi mắt đen như Thạch kia hung hăng nhìn chằm chằm như muốn dùng ánh mắt để băm thành trăm mảnh


      Phong Kính hung hăng ném điện thoại di động xuống đất, vỡ tan tành, mảnh thủy tinh nho xẹt qua má Tô Mộc Vũ tạo thành đường đo đỏ tinh tế làn da trắng như sứ.


      Phong Kính đẩy mạnh cửa rời , tiếng đóng sầm cửa lại lớn đập vào tai .


      Tô Mộc Vũ ngây người, cho đến khi giọt máu đỏ từ miệng vết thương chảy xuống mới để ý vươn tay lau , nhặt quần áo mặt đất lên, từng cái từng cái mặc vào người, đem chính mình lần chỉnh sửa cho chỉn chu.


      ôm lấy hai chân, độc ngồi lặng trong góc nhà từ từ nhắm mắt, kéo ra nụ cười yếu ớt


      Ngón tay nhàng mơn trớn chiếc vòng cổ.


      Phong Kính, biết ? Cho dù là sủng vật, cũng có niềm kiêu hãnh của mình.
      Min CancelGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Tặng ta cho cậu!



      Trong quán bar Moonlight, ánh đèn sân khấu lầu chớp tắt theo từng nhịp nhạc, như chất xúc tác kích thích men say, cọ rửa thần kinh con người, khiến cả nam lẫn nữ kìm nổi mà vặn vẹo thân thể, phóng túng theo nhạc buông thả chính mình, cũng buông thả luôn những giọt mồ hôi.


      Nhưng lầu hai lại là thế giới an tĩnh đến lạ lùng, nơi này được bao quanh bởi lớp kính cách .


      Phong Kính nâng ly rượu ngồi ghế sôpha màu đen nhung, ly lại ly đổ vào miệng, mái tóc có chút hỗn độn, hai nút áotrên cùng của sơmi đen bị buông thả lộ ra phần ngực gợi cảm, cả người màu đen dường như hòa lẫn vào chiếc ghế sôpha đen.


      Toàn thân tản ra hơi thở lãnh khốc, đôi mắt u ám như đè nén phẫn nộ.


      Tiền Phong đoán được chuyện này có liên quan đến ai “Phong, cậu cùng Tô Mộc Vũ…”


      Ánh mắt Phong Kính đảo qua, Tiền Phong bĩu môi, đôi mắt hoa đào của lại bay xuống trao cho những mỹ nữ dưới lầu, nhưng cuối cùng cũng nhịn được : “Phong, cậu chơi đủ rồi thu tay , người ta là con gia đình tử tế, chơi nổi đâu”


      Tô Mộc Vũ chịu khổ bao nhiêu người khác có lẽ biết nhưng Tiền Phong đều hiểu . Lúc Tô Mộc Vũ ngất xỉu, Tiền Phong có cho người điều tra toàn bộ mọi chuyện mới biết có chuyện như vậy xảy ra. Mà lại chịu đựng mình, chữ cũng .


      thể , này có chút vượt quá tưởng tượng của .


      “Mình biết chuyện đó cho dù cả đời cậu cũng thể quên được, nhưng ấy phải…” tới đây, Tiền Phong ý thức mình thiếu chút nữa bậy liền lập tức câm miệng.


      Phong Kính ngẩng đầu, ánh mắt có chút lãnh đạm, lạnh lùng nhìn Tiền Phong hừ tiếng: “Cậu coi trọng ta? Tặng ta cho cậu, thế nào?”


      Tiền Phong ngờ rằng như thế liền há hốc miệng, có chút buồn cười đến sững sờ.


      Thế nào cũng đoán được Phong Kính ra câu như vậy, lời còn lại bị nghẹn ứ trong họng , sau đó cười lạnh, sắc mặt bỗng dưng thay đổi nện mạnh ly rượu xuống bàn.


      “Hừ! Cậu coi mình là cái gì? ngờ trong mắt cậu, Tiền Phong này là loại người như thế, mình là loại người nào lại thích phụ nữ của bạn tốt chứ hả? Cậu coi thường mình vừa thôi”


      Phong Kính vẫn lãnh đạm như cũ, giống như bây giờ Tiền Phong có cầm dao đâm , cũng chả quan tâm.


      Tiền Phong lại cười lạnh: “Được được được, trong lòng cậu mình chính là người như vậy. Coi như mình xen vào chuyện của người khác, mình nữa, mình là được”


      Tiền Phong đứng lên đem ghế dựa đạp bay, “Phanh!” tiếng khiến nhân viên phục vụ đứng bên thất kinh.


      xuống lầu, Tiền Phong thấy ấm ức lại giơ chân đạp bay thùng rác trước mắt ra ngoài.


      Coi như làm chuyện nhảm nhí .


      Mà cùng lúc đó.


      Cầu thang lầu hai, người lập tức quay đầu .


      Tô Mộc Vũ lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt xinh đẹp có điểm dừng tay vịn cầu thang bằng sắt, câu kia vẫn ong ong trong đầu “Cậu coi trọng ta? Tặng ta cho cậu, thế nào?”. Thất thần trong giây lát, lông mi dài dưới ánh đèn ngừng run rẩy.


      Phía sau , bóng người tự tại tựa lan can, ánh mắt có chút bất cần đời, lại có chút mãnh liệt. Là Phương Thiệu Hoa.


      Tô Mộc Vũ quay đầu lại, lời rời .


      Thế nhưng lại bị Phương Thiệu Hoa giữ lại, nhíu mày.


      “Thấy chưa? cho là có tình cảm với sao? Cùng lắm cũng chỉ là đùa giỡn thôi, chờ chán rồi tất nhiên ném . chẳng qua chỉ là người đàn bà bị chồng ruồng bỏ, cần tham vọng quá đáng. Có nhiều thứ bao giờ thuộc về ” Thanh của Phương Thiệu Hoa trầm ổn, mang theo chút tàn nhẫn.


      Tô Mộc Vũ cười cười, xoay người : “ gọi tôi đến đây là vì điều này sao? Cám ơn có ý tốt nhắc nhở, nhưng mà… cần”


      Những người này đều vì bản thân mà cần để ý đến tổn thương , đơn giản chỉ vì trong mắt bọn họ chỉ là ả đàn bà bị chồng ruồng bỏ thôi. Đây là thế giới ăn thịt đồng loại, ăn người khác cũng bị người khác ăn.


      Phong Kính, cám ơn cho tôi học được bài học đắt giá.


      Mặc dù




      ~Ngồi trong xe, Phương Thiệu Hoa tay vịn tay lái, tay châm thuốc, hơi nhíu mày nhìn bóng lưng của Tô Mộc Vũ… người phụ nữ này, dường như thay đổi ít.


      Trong đêm đen, mình về phía trước, thân ảnh như muốn hoà tan vào bóng đêm. Thấy lạnh, tự vòng tay ôm lấy mình…

      Chương 37: Tô Mộc Tình mang thai



      Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính chiến tranh lạnh.


      Cũng phải là với nhau lời hay là đối chọi nhau gay gắt, mà là loại trong lòng tự tạo ra khoảng cách. Tô Mộc Vũ vẫn như cũ, mỗi ngày tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối, dọn dẹp nhà cửa, giúp sắp xếp hết mọi chuyện trong nhà, vẫn cùng chung giường nhưng hai trái tim xa nhau đến thương cảm. Phong Kính trở về thành đại khối băng, biểu cảm mặt càng ngày càng ít xuất .


      Như có khoảng trống vô hình ngăn cách giữa hai người bọn họ, cả hai đều có niềm kiêu hãnh của chính mình, ao chịu cúi đầu.


      Chuyện những tấm ảnh lúc trước dường như bị ai đó áp xuống, trong trường cũng ai đề cập đến, cả trung tâm đào tạo nghệ nhân gốm sứ như bị phủ lên tầng bóng ma. Vốn dĩ ai nguyện ý chuyện cùng Tô Mộc Vũ nay càng ai ngó ngàng gì đến , nếu phải có giáo sư điểm danh còn tưởng mình là người vô hình. Nhưng tốt là, Kiều Na cũng đến kiếm chuyện với nữa.


      Chu Hiểu Đồng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tô Mộc Vũ, hỏi: “Mộc Vũ, hôm qua cậu đọc sách đến khuya à? Vành mắt đều đen như gấu mèo rồi. Cậu nghỉ ngơi chút


      Tô Mộc Vũ lắc đầu: “Mình sao”


      “Cậu sao? Cậu nhìn cậu kìa, xấu muốn chết, phụ nữ cần gì phải tự biến mình thành như vậy?” Chu Hiểu Đồng bó tay với “Bạn trai cậu đâu? Sao gần đây thấyanh ta đến đón cậu? Cậu thành ra thế này phải là do ta chứ? Hai người cãi nhau à?”


      Tô Mộc Vũ cười cười, cũng có giải thích, Phong Kính căn bản phải bạn trai .


      Để cho ở trước mặt người bạn duy nhất này, giữ gìn chút thể diện .


      Chu Hiểu Đồng nằm dài lên bàn thở dài” Hài, đời này chỉ đó những người ngay thẳng mới làm tổn thương nhau nhưng lại thể đương!”


      ?


      Tô Mộc Vũ chút để ý chỉ mỉm cười, hai chữ này… quá xa xỉ, thể mua nổi, bằng tập trung vào sách vở trước mặt tốt hơn.


      _________________


      Tô Mộc Tình gần đây rất là đắc ý.


      ta thành công trong việc dùng phương thức cực kỳ đơn giản để trả thù người chị , hơn nữa còn khiến kẻ thù của mình chút năng lực đáp trả, chỉ sợ người chị ngu ngốc kia của ta cũng còn biết rốt cuộc là ai làm nữa.


      “Tô Mộc Tình, làm cái gì đó? Còn mau bưng trà bánh lại đây?” Bà Tần ngồi trong phòng khách cùng mấy người bạn già chơi mạt chược, bên vênh mặt hất hàm sai khiến.


      Trong phòng bếp, Tô Mộc Tình hung hăng liếc mắt, trả lời: “Con đến liền”


      Chuyện khiến ta bực bội duy nhất lúc này là bà Tần. Từ lúc chuyển vào ngôi nhà này, bà Tần luôn xem ta là người giúp việc mà sai bảo. Cơn giận lên đến đỉnh điểm nhưng ta cũng có biểu ra ngoài, tối thiểu bây giờ ta còn muốn dựa vào bà ta để được nâng lên vị trí thiếu phu nhân Tần gia. ta… nhịn!


      Tô Mộc Tình mỉm cười bưng trà bánh qua, cẩn thận vung vẫy nước trà lên bàn mạt chược, bà Tần bật người mắng: “Sao lại vụng về như thế hả? Có chút chuyện cũng làm xong”


      “Mẹ, con cố ý…” Tô Mộc Tình ủy khuất .


      Trước mặt mấy người bạn, bà Tần cũng cho ta chút mặt mũi, trực tiếp mắng: “Ai là mẹ ? còn chưa gả vào Tần gia tôi đâu. Nếu muốn vào cửa, sinh cho tôi đứa cháu đức tôn . Trong bụng có gì, đừng vọng tưởng. Tôi thiệt thòi trước Tô gia nhà lắm rồi, lúc trước lãng phí năm năm cũng đứa cháu, lần này đừng mong nghĩ rằng tôi ngốc nghếch để yên”


      Trước mặt nhiều người như vậy, Tô Mộc Tình xấu hổ chịu nổi, ta chưa từng chịu uất ức như thế. Từ đến lớn, trong nhà đều coi ta là nhất, ta hận thể bóp chết bà già này.


      “Bác , bác đừng tức giận, con vừa rồi… cẩn thận sai, con dám…” Tô Mộc Tình rưng rưng .


      Bà Tần sớm quen mắng người, trước kia là Tô Mộc Vũ, bây giờ lại có mục tiêu mới, mắng còn chưa hả dạ.


      Tô Mộc Tình đột nhiên hôn mê bất tỉnh.


      Bà Tần hoảng hồn, vội kêu to: “ làm sao vậy? Mau, mau gọi xe cấp cứu”


      Hai giờ sau.


      Tô Mộc Tình liều mạng đè nén nội tâm mừng như điên rời khỏi phòng khám bệnh.


      Bà Tần còn tưởng có chuyện, vội hỏi: “ làm sao vậy?”. Con này mặc dù có chút mưu kế nhưng dù sao cũng là do Nghị Hằng đưa về nhà, trước mắt bà còn con trai, cũng thể khiến ta gặp chuyện gì ở Tần gia.


      Trong mắt Tô Mộc Tìnhngân ngấn nước mắt, kích động ôm lấy bà Tần: “Bác , bác sĩ … con có thai rồi…”


      Bà Tần cả kinh, bật người mừng như điên : “ sao? tốt quá! Sao con còn gọi bác ? xa lạ, mau gọi tiếng mẹ xem nào! Đúng rồi, chúng ta mau cho Nghị Hằng biết nha!” Vẻ mặt bà ta cũng thay đổi cách nhanh chóng.


      Tô Mộc Tình tựa vào trong lòng bà ta nhu thuận gật đầu. Thế nhưng bà Tần hề nhìn thấy mặt ta lộ ra nụ cười đắc ý. Vị trí thiếu phu nhân Tần gia, ta nắm chắc trong tay rồi. Còn bà già này… hừ! Có người thừa kế Tần gia tương lai, xem ta hành bà ta ra sao!
      Min CancelGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :