1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Thay đổi… lặng lẽ diễn ra



      xe, Tô Mộc Vũ vẫn mệt mỏi.


      biết tại sao thế giới này lại đột nhiên thu lại, làm sao ở đâu cũng đều có thể gặp người mình muốn gặp vậy?


      Có phải chỉ cần còn ở trong thành phố này ngày, bọn họ liền buông tha cho ?


      Phong Kính dựa lưng vào ghế, đột nhiên nhớ tới điều gì liền : “ siêu thị”


      siêu thị làm gì? Tô Mộc Vũ khó hiểu nhìn .


      Xe quay đầu tiến vào bãi đỗ xe của toà thương mại cao cấp, Phong Kính lôi kéo Tô Mộc Vũ vào thang máy.


      Nhìn hàng hoá đa dạng muôn hình vạn trạng, Phong Kính nhíu mày, có chút kiên nhẫn. Thân hình cao lớn tuấn đứng trước những quầy hàng giành cho phụ nữ trong siêu thị… quả thực có hợp .


      Phong Kính chưa bao giờ tự mình đến siêu thị, khó trách lộ ra vẻ mặt như thế.


      Tô Mộc Vũ nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của , giống như vẻ mặt của cậu bé mất kiên nhẫn khi bị bắt cùng mẹ dạo phố, nhịn được cúi đầu nở nụ cười.


      Phong Kính nhìn thấy loạt cà chua, nhìn tới nhìn lui đến mím chặt khóe miệng, sau đó liền chọn những trái có màu đỏ thẫm đẹp nhất.


      Tô Mộc Vũ vội ngăn lại, : “Cáinày được. Muốn mua cà chua phải chọn những quả có da hồng hồng điểm chút xanh, như vậy vừa chua lại vừa ngọt, ăn ngon hơn”


      “Cá phải lựa những con có mang màu đỏ tươi, vảy phải mẩy. Những con như thế mới còn tươi, mùi vị thơm ngon…”


      Tô Mộc Vũ vừa vừa chọn lựa những bó rau xanh tốt, lại vừa giải thích cách chọn lựa thực phẩm.


      Biểu tình mặt có chút vui vẻ, mang theo nụ cười lơ đãng, giống như ánh sáng ban mai, cả khuôn mặt đều tỏa sáng.


      Phong Kính phía sau phụ đẩy xe hàng, ánh mắt lơ đãng dừng khuôn mặt , khóe miệng gợn lên đường cong ràng, trong đôi mắt xuất nét cười thản nhiên.


      Xách theo hai túi thực phẩm về nhà, Tô Mộc Vũ lật đật lao đầu vào bếp.


      Rửa đồ, thái rau, xào rau, Tô Mộc Vũ bận bịu lúc lâu mới đột nhiên phát người đàn ông kia thấy đâu.


      nhớ lại bộ dạng Phong Kính cau mày khi lựa chọn cà chua, nhịn được lại mỉm cười chút.


      Buổi tối lúc ngủ, lại đem Tô Mộc Vũ làm cái gối ôm mà ôm chặt vào trong ngực. Tiếng hít thở đều đều của từ đỉnh đầu truyền xuống, từng hơi từng hơi chầm chậm vang lên bên tai , cũng đồng thời đánh vào trong trái tim .


      Trong bóng đêm, nhàng nắm lấy chiếc vòng cổ trước ngực, do nhiệt độ cơ thể mà nó có chút ấm. Ngón tay nhàng lắc lắc mặt dây chuyền, mười hai viên kim cương xinh đẹp chiếu ánh sáng li ti trong bóng tối, cho dù có là bóng tối cũng thể che khuất ánh sáng của nó.


      thứ gì đó… theo ánh sáng kia chiếu rọi vào trái tim .


      Tô Mộc Vũ hết giờ lên lớp, lúc nghĩ xem hôm nay nấu món gì.


      Phong Kính là người cực kì kén chọn, khi hợp khẩu vị chút cũng chịu động đũa, giống như đứa trẻ khó tính. Sợ rằng ai dám nghĩ đến người đàn ông cao lớn, đẹp trai, khí thế bức người như EthanFong lại còn mặt như vậy.


      Nhớ tới bộ dạng nhíu mày của , Tô Mộc Vũ hơi nhếch khoé môi.


      Lúc chuẩn bị về, Kiều Na đến trước mặt , lạnh lùng hừ tiếng, trào phúng : “Này, bông hoa của trung tâm đào tạo nghệ nhân chúng ta mới mua vòng cổ nha, lại là của mấy gã tình nhân tặng cho à?”


      Tô Mộc Vũ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bé đó, thèm để ý chỉ cười chút.


      đứa mới mười tám mười chín tuổi, chưa nếm trải mùi đời, chưa bao giờ biết đời này hiểm ác cùng gian nan là bao nhiêu, cho nên cũng trách Kiều Na.


      Nhếch miệng cười lại khiến Kiều Na hoàn toàn tức giận: “Tô Mộc Vũ, đừng tưởng rằng luôn giả câm giả điếc có chuyện gì, tôi nhất định đem con người của ọi người thấy. Người như , xứng có mặt ở nơi này”


      Có lẽ là vì bàng quang của Tô Mộc Vũ, có lẽ là do lần trước Tiền Phong sỉ nhục ta , và cũng có lẽ là vì ganh tị của ta nên Kiều Na vốn thanh cao lại hoàn toàn biến thành cay độc như vậy trước mặt .
      Min CancelGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Cậu bạn xương sườn.



      Mọi người đều vây xem cuộc chiến tranh giữa hai người phụ nữ.


      “Kiều Na, cậu đừng có hung hăng với người khác nữa” Chu Hiểu Đồng luôn trầm mặc trong lớp nhịn được đứng ra bênh vực kẻ yếu.


      Tô Mộc Vũ kéo ấy lại, nở nụ cười cảm kích, vì… trong lớp này, Chu Hiểu Đồng là người gần gũi với Tô Mộc Vũ nhất. Đối với hành động bênh vực của ấy, Tô Mộc Vũ rất cảm kích nhưng chính cũng muốn làm lớn chuyện. Dù sao, cơ hội học tập này đối với , rất khó có được.


      Kiều Na liếc mắt cái, chuyển mũi súng về phía khác: “Chu Hiểu Đồng, hình như tôi có nghe là nhân viên làm trong quán bar, có khi nào cũng được nâng đỡ đến đây học ? Dựa vào gốc đại thụ hóng gió rất mát mẻ, nhưng cậu cũng nên kiềm chế chút, cẩn thận cây trụ vững mà đem mình bị đè bẹp đấy!”


      Nếu phải Tô Mộc Vũ ngăn cản Chu Hiểu Đồng nhảy vào giáng cho Kiều Na bạt tai rồi.


      Cổng trường.


      chiếc Mercedes-Benz màu đen xa hoa dừng ở bên kia, điều tuyệt vời phải là chiếc xe mà chính là người đàn ông dựa vào cửa xe.


      thân áo sơmi màu đen nhung tơ, cánh tay phủ chiếc áo khoác màu xám bạc, hai chân tao nhã đan chéo vào nhau, vài sợi tóc màu đen nằm yên vị trán, ánh mắt mê người chút kiên nhẫn, dáng vẻ hào sảng, cằm nhàng nâng lên, vẻ hoàn mỹ dưới ánh mặt trời dường như xoá vài phần sắc bén, tăng thêm vài tia dịu dàng.


      Xe đắt tiền cùng người đàn ông đẹp trai, quả thực khiến cho người người chói mắt.


      đoàn nữ sinh kích động đứng bên kia.


      “A… chàng kia đẹp trai nha, có phải là ngôi sao ? Trời ạ! Tôi muốn té xỉu, so với chàng hoa đào hôm trước còn đẹp trai hơn”


      “Trời! Lần này lại là chờ ai đây? Đàn ông đẹp trai như vậy, vì sao lại tới lượt tôi chứ? Tôi phục, tôi muốn đầu thai lại, muốn trở thành đại mỹ nữ!”


      Tô Mộc Vũ cùng Chu Hiểu Đồng chia tay, nhìn qua chính là quang cảnh như vậy.


      Phong Kính?!


      Thông thường đều là Tiểu Hàn tới đón , hôm nay làm sao lại…


      biết sao, trong lòng bỗng dưng sinh ra chút lo lắng, Tô Mộc Vũ định bước qua


      Đột nhiên, nam sinh ôm bó hoa hồng trong tay nhảy ra, sắc mặt đỏ bừng : “Chào bạn! Mình là sinh viên năm ba hệ IT Phục… Phục… Phục Triển Bằng. Mình… mình… mình ngưỡng mộ bạn lâu rồi, xin bạn cho… ình cơ hội theo đuổi, được ?” chữ lặp lại đến ba lần, dường như trời sinh bị cà lăm.


      Tô Mộc Vũ kinh ngạc giương to đôi mắt.


      Bên kia, ánh mắt Phong Kính đảo qua, con ngươi đen bóng hơi nheo lại.


      Nam sinh nghĩ Tô Mộc Vũ trả lời là muốn cự tuyệt, lập tức nhích lại gần hơn : “Mình… mình… mình rất vui, rất… rất thích… bạn… xin bạn nhận lời… theo đuổi của mình… được ?” Gương mặt đầy tan nhang của cậu ta giống như sao đầy trời trải rộng gương mặt tái nhợt, ảm đạm như trăm năm thấy ánh mặt trời, thân thể gầy gò giống như chỉ có xương sườn.


      xin lỗi, mình…” Tô Mộc Vũ cũng biết cái gì, mới vừa muốn cự tuyệt


      Cậu bạn xương sườn kia đột nhiên bổ nhào qua, muốn nắm lấy tay .


      Tô Mộc Vũ vội rút tay về, theo bản năng nhìn về hướng Phong Kính. Mặt chút thay đổi, con ngươi lại nặng nề, làm như hờn giận.


      Đám người Kiều Na cũng xem náo nhiệt, cười nhạo : “ hãy nhận lời người ta , nghệ nhân với người đàn ông yếu ớt, rất xứng nha” Trong tiếng cười tràn ngập nham hiểm. ta chính là muốn Tô Mộc Vũ phải mất mặt trước mọi người, nhất là trước mặt người đàn ông đẹp trai kia.


      Nam nhân ốm yếu mặt đỏ lên, gương mặt đầy tang nhang ngược lại càng khó nhìn, ngây ngô cười : “Bạn Tô… bạn đồng ý với mình … nha nha”


      xong liền đột nhiên bổ nhào qua, cố chấp muốn hôn Tô Mộc Vũ.


      “Cậu làm cái gì vậy?” Tô Mộc Vũ cho dù có muốn tiếp tục trấn định nhưng lúc này cũng bikích động.


      Đột nhiên, bóng đen xuất cước đá văng cậu bạn kia


      Còn chưa để Tô Mộc Vũ giải thích gì, Phong Kính phen nắm tay .


      Cậu yếu ớt kia bị đạp phát, hung dữ chửi vài câu thô tục muốn tiến lên liều mạng, nhưng khi Phong Kính đảo ánh mắt lạnh như băng qua liền khiến sợ tới mức nuốt nước miếng, lảo đảo chạy .


      Phong Kính hừ lạnh tiếng, biểu tình lạnh lùng kéo vào trong xe.


      Cổng trường học, vốn vẫn còn cười nhạo bao nuôi Tô Mộc Vũ là ông lão bảy tám chục tuổi, tại lại há to miệng đầy sợ hãi.


      ra, đây mới là bạn trai Tô Mộc Vũ. Đẹp trai như vậy, lại giàu có nữa, đúng là hàng chất lượng cao nha”


      “Trời ạ! Căn bản phải là ông già bụng bự. Làm sao lại vừa trẻ lại vừa đẹp trai như vậy nha? hâm mộ a!!!”


      Tâm tình vốn dĩ muốn xem náo nhiệt của Kiều Na giờ phút này lại nồng đậm ghen tị cùng gương mặt tức giận đến méo mó.


      Dựa vào cái gì mà mọi chuyện tốt khắp thiên hạ đều bị Tô Mộc Vũ chiếm lấy hết vậy?
      Min CancelGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Đừng có nghĩ rằng mình rất quan trọng

      rong xe, lái xe Tiểu Hàn có vẹ chịu áp lực rất lớn.


      Phong tiên sinh hôm nay đột nhiên nổi hứng, muốn chờ Tô tiểu thư tan học, nhưng bây giờ… Ô ô, núi băng của Phong tiên sinh tỏa ra hơi lạnh đáng sợ…


      Từ khi lên xe, Phong Kính hề câu, hai chân đan chéo ngồi ở trong xe, hai đôi mắt khép hờ, tỏ vẻ lãnh đạm vô tình, toàn thân toả ra hơi thở cự tuyệt người ngoài, loại hơi thở này có thể tỏa xa đến ngàn dặm chứ ít.


      Tô Mộc Vũ biết mình vì sao phải giải thích nhưng vẫn là nhịn được : “Cậu nam sinh kia… tôi quen”


      Phong Kính nhắm mắt lại, trầm giọng : “Có quen hay cũng liên quan đến tôi, muốn quen biết ai đó là chuyện của , cần giải thích với tôi làm gì”. Thanh mang chút trào phúng xen lẫn tức giận đến cũng thể nào phát ra.


      Tô Mộc Vũ sửng sốt.


      “Chỉ cần nhớ quy tắc trong cuộc giao dịch của chúng ta: Nhớ kỹ bổn phận của


      Thanh vẫn trầm như thế, vẫn dễ nghe như thế, nhưng những lời này lại như chậu nước lạnh giội thẳng vào người Tô Mộc Vũ, khiến vốn dĩ thấp thỏm lo lắng tại hoàn toàn đông cứng.


      Tô Mộc Vũ biết mình mở miệng như thế nào, chỉ nhàng : “Tôi hiểu”. Lông mi có chút run rẩy.


      Thế nào mà đột nhiên… có chút lạnh?


      Cả đêm, Phong Kính đều ở phòng làm việc, đó là cấm địa của , cho phép bất cứ kẻ nào vào. Đến tận mười hai giờ, lúc Tô Mộc Vũ chờ đến mơ mơ màng màng ngủ thiếp mới cảm thấy cỗ ấm áp quen thuộc nằm bên cạnh, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy vào trong lòng.


      Nửa mê nửa tỉnh, Tô Mộc Vũ vô ý thức rúc sâu vào lồng ngực , khóe miệng hơi hơi nhếch lên.


      Đêm khuya im ắng, đột nhiên tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, vang lên chói tai giữa màn đêm yên tĩnh khiến Tô Mộc Vũ đột nhiên giật mình tỉnh lại.


      Vừa định vươn tay với đến lại bị Phong Kính đoạt mất, đôi mày nhíu lại cách nghiêm túc.


      Phương Thiệu Hoa gấp gáp qua điện thoại: “Phong, mau tới đây! xảy ra chuyện!”


      Phong Kính câu cũng , cúp điện thoại, nhanh chóng mặc quần áo, gấp gáp lao ra ngoài.


      “Có chuyện gì vậy?” Tô Mộc Vũ kinh ngạc. Thái độ của dường như mất bình tĩnh, có thể khiến khác thường như vậy, chẳng lẽ có chuyện rất nghiêm trọng xảy ra sao? cũng phải cố ý dò hỏi tâm tư của , thế nhưng vẫn theo bản năng hỏi.


      Nhưng, vấn đề đó dường như chạm vào giới hạn của . Ánh mắt Phong Kính đáng sợ, trong mắt chứa đựng cảnh cáo, giống như là muốn đóng băng cả người . cầm lấy chìa khoá, đóng sầm cửa lại nhưng bất ngờ kẹp chặt vào ngón tay Tô Mộc Vũ.


      “A! Đau!” Tô Mộc Vũ bị đau kêu tiếng, vội vàng rút tay về, gắt gao ôm lấy, ngón tay đau đến phát run.


      Bước chân Phong Kính dừng chút, hai hàng lông mày hơi nhíu, liếc mắt nhìn Tô Mộc Vũ ôm lấy ngón tay của mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Đừng có nghĩ rằng mình rất quan trọng, cũng đừng có mang bản thân mình ra tính kế với người khác”


      Cửa đóng lại rầm tiếng.


      … nghĩ cố ý giả vờ sao? … nghĩ muốn giữ chân lại sao?


      Tô Mộc Vũ nhớ lại ngày mình bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, bây giờ cũng lạnh như đêm đó. đột nhiên run lên trận.


      Trong bóng đêm, Tô Mộc Vũ ngẩn người. lúc sau, nở nụ cười.


      trèo lên giường, kéo mền quấn quanh thân mình như con nhộng, co ro thành khối.


      Nhắm hai mắt lại, muốn ngủ. Thế nhưng đại não lại muốn như thế, lúc này nó lại rất tỉnh táo. Cả người như lớp băng mỏng manh mặt nước bị người ta giẫm lên, đạp nát. Mà cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi giấc mộng, trong lòng có chút khổ sở.


      Thói quen là thứ rất đáng sợ. Từ lâu quen có hơi ấm bên người, thế nhưng hơi ấm này lại đột nhiên biến mất. phát , mình dường như thể trở lại như trước kia.


      Đêm nay, mất ngủ
      Min CancelGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: Vệ Nhu Y



      Đêm khuya.


      đường bóng người, chiếc ô tô màu đen dường như rất gấp lao xé tan màn đêm, giống như con sư tử hoang dại chồm lên lồng lộn, gào thét.


      Tốc độ lao giống nhau muốn sống, chỉ nhìn thấy bóng đen cùng tiếng động cơ gầm rú


      Đếni trước cổng viện điều dưỡng ngoại ô thành phố S dừng lại, Phương Thiệu Hoa lo lắng đứng ở cửa, lớn tiếng : “Nhu Y mất tích. Lúc 5 giờ chiều, y tá có nhìn thấy Nhu Y nhưng sau đó lại thấy nữa. Viện trưởng phát động cả viện tìm đều thấy”


      Cả người đầy mồ hôii, áo khoác sớm biết ở đâu, cổ tay áo sơmi sắn lên sơ sài, toàn bộ đều hoàn toàn còn hình tượng thường ngày của Phương tổng tài.


      Phong Kính từ trong kẽ răng buông ra câu chửi thề, chạy vào trong viện điều dưỡng nắm lấy cổ áo viện trưởng hét lên: “ ấy đâu? Ông có trông coi ấy cẩn thận hay sao?”


      Y tá chịu trách nhiệm là mới hai mươi mốt tuổi, ấy sớm bị doạ cho sợ choáng váng, khẽ nấc lên: “Tầm năm giờ chiều này Vệ tiểu thư muốn tản bộ, tôi đưa ấy ra ngoài… sau đó ấy …”


      ấy cái gì?” Đôi mắt Phong Kính đỏ lên như muốn giết người.


      Y tá sợ tới mức run lên, khóc càng dữ dội hơn “ ấy bảo muốn ăn trái cây… tôi liền vào mang ra… thế nhưng lúc trở lại… thấy ấy…”


      Y tá chưa từng gặp cảnh tượng đáng sợ như vậy, khóc đến rối tinh rối mù. ta chăm sóc bệnh nhân cẩn thận, phải làm sao bây giờ…?


      Phong Kính biết có bắt ta cái gì cũng chẳng còn ý nghĩa liền bỏ mặc y tá quay .


      “Khu vực gần đây có bóng người, cơ thể ấy lại… ấy có khả năng xa, chúng ta tiếp tục tìm kiếm, nhất định có thể tìm ra” Phong Kính tỉnh táo lại, ánh mắt quét vòng chung quanh .


      “Viện trưởng phái nhóm người tìm kiếm xung quanh viện, có thể ấy ở đâu đó quanh đây. nhóm khác theo tôi đến những nhà gần đây tìm”


      xong, Phong Kính cùng Phương Thiệu Hoa dẫn theo nhóm người ra ngoài.


      Hai giờ sau, vẫn tìm được.


      Mặt mũi Phong Kính nhíu chặt lại, đột nhiên bàn tay vỗ vỗ sau lưng .


      “Cậu đối với người phụ nữ kia là nghiêm túc sao?” Ánh mắt Phương Thiệu Hoa bình thường vẫn là vẻ bỡn cợt nhưng lúc này đây lại có chút nghiêm túc.


      Người phụ nữ kia, bọn đều biết là Tô Mộc Vũ.


      Phong Kính nhíu chặt chân mày, tạm dừng giây, sau đó : “Cậu thử xem?”. Thái độ hờ hững, giống như vấn đề này nhảm nhí.


      Phương Thiệu Hoa cười rộ lên, lộ ra khuôn mặt tuấn, vỗ vỗ bả vai người em : “Chỉ cần cậu đừng quên Nhu Y là được” Tuy là cười, nhưng câu sau đó lại nghiêm túc.


      nhóm người tìm suốt cả đêm mới nhìn thấy thân hình mỏng manh đứng đỉnh núi .


      Bởi vì gầy gò nên nhìn bé, khoác chiếc áo mỏng manh ngồi tảng đá, hai chân ấy vung vẩy giữa trung, tóc dài tung bay theo từng cơn gió. Cảnh đó khiến cho người ta sợ hãi, sợ rằng ấy nhảy xuống ngay lập tức.


      Giọng của Phương Thiệu Hoa có chút phát run: “Nhu Y”


      quay đầu cười : “Thiệu Hoa, khụ khụ… đến rồi sao?”


      Phương Thiệu Hoa tận lực dùng thanh êm ái nhất: “Y tá chăm sóc em em chơi bịt mắt mà trốn mất tiêu, cho nên đến đây tìm em”


      Vệ Nhu Y nhàng cười: “Em chỉ muốn ở đây nhìn mặt trời mọc thôi, khụ khụ… xin lỗi, khụ khụ… Em có chút quái gở, đừng giận em”


      Mặt trời mọc, nắng ấm màu cam nhợt nhạt bắt đầu lộ ra, tuyệt đẹp, dung mạo hai mươi lăm tuổi nhưng lại mềm yếu đến đau lòng, giống như gốc hoa đào đến kỳ tàn lụi.


      Phương Thiệu Hoa từ từ lên, ôm chặt thân ảnh nhắn vào lòng, giọng “Phong… cũng tới…”


      Vệ Nhu Y bật người la hoảng lên: “Em muốn thấy ấy! Khụ khụ… Đuổi ấy ! Em muốn ấy thấy em như bây giờ…” Bởi vì ho khan dữ dội mà mặt đỏ ửng, tgiọng đầy khẩn cầu.


      Phương Thiệu Hoa vội trấn an : “Ừ! bảo cậu ấy xinh đẹp như thế, từ khi còn , thiên sứ được mọi người che chở.


      Cách đó xa, trong đáy mắt Phong Kính xuất tia đau lòng nhưng rất nhanh biến mất.
      Min CancelGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Bức hình bị lộ



      Ngón tay sưng đỏ của Tô Mộc Vũ xem chừng phải vài ngày mới khỏi.


      thèm để ý chỉ cười cười. Những vết thương như thế này khi ở Tần gia đều gặp qua hằng ngày, mỗi ngày đều có thêm vài vết lớn có có, thế nhưng khi rời khỏi nơi đó rồi lại có chút quen khi bị thương.


      Bởi vì đêm ngủ, đôi mắt cũng có chút sưng. Tô Mộc Vũ luộc trứng gà lăn lăn cũng hiệu quả lắm.


      Lấy ra ly hộp sữa, sau đó lấy bánh mì sandwich kẹp với trứng chiên, bảy phần chín, lòng trắng trứng vây xung quanh tròng đỏ còn sống, trông rất đáng .


      Lúc chuẩn bị đưa vào miệng mới nhớ tới, trước giờ quen ăn những món này, bữa sáng có thói quen ăn theo kiểu Trung Quốc, thay đổi bắt đầu từ lúc theo Phong Kính.


      Ăn hết bữa sáng là bảy giờ rưỡi, còn chưa về. Tô Mộc Vũ cầm túi xách ra khỏi cửa.


      Mới vào trường học gặp Chu Hiểu Đồng, đầu ấy đầy mồ hôi. Vừa nhìn thấy Tô Mộc Vũ, ấy lập tức nắm lấy tay kéo thẳng về phía lớp học, giống như giấu diếm cái gì đó.


      “Sao vậy Hiểu Đồng? Có chuyện gì xảy ra à?” Tô Mộc Vũ nhìn thấy lúng túng của ấy, hoài nghi hỏi.


      Tuy rằng tính cách Chu Hiểu Đồng thẳng thắng nhưng cũng rất ít khi lộ ra vẻ mặt như thế.


      Chu Hiểu Đồng miễn cưỡng : “ có gì. Chỉ là mau vào lớp thôi, nhanh lên kẻo trễ”


      Còn chưa chờ ấy xong, thanh bén nhọn từ xa vang đến. Là thanh của bạn Kiều Na – Đường Quyên.


      “Tô Mộc Vũ sao vậy? Dám làm mà có gan đối mặt sao?”


      vòng người hiếu kỳ vây xung quanh, tất cả đều nhìn về hướng bảng tin chỉ trỏ. Nhìn thấy Tô Mộc Vũ đến, ánh mắt mọi người đều chuyển đến người , vui đùa có, giễu cợt có. Mà Kiều Na chỉ đứng phía sau Đường Quyên, ánh mắt đầy khinh thường nhìn Tô Mộc Vũ.


      Chu Hiểu Đồng vội la lên: “Đừng xem!”


      Tô Mộc Vũ đẩy tay ấy ra, bước đến “Tôi làm cái gì?”. Có lẽ là do đêm ngủ, mà cũng có lẽ là bởi vì nguyên nhân khác, bình thường có thể nhẫn nhịn nhưng lúc này lại nhịn được.


      Đường Quyên với chiếc váy ngắn xinh đẹp, hai tay vòng trước ngực, chiếc miệng xinh đẹp nhưng cũng cực kỳ bén nhọn: “ làm cái gì chẳng phải chính nhất hay sao? Nếu , đến đó xem ảnh chụp lại


      xong, đầu ngón tay chỉ về hướng bảng tin.


      Hai hàng lông mày của Tô Mộc Vũ hơi nhăn lại, bước qua, chỉ thấy phía bảng tin tức là tấm ảnh chụp, mà nhân vật chính trong đó đều là Tô Mộc Vũ.


      Lần lượt, những tấm hình đủ hình dáng, ràng là những tấm ảnh Tô Mộc Vũ vào khách sạn, Tô Mộc Vũ thảm bại tại toà án, cùng với đêm mưa kia bị ba tên lưu manh xé rách quần áo…


      Sắc mặt Tô Mộc Vũ trong nháy mắt trắng bệch, thân hình xiêu vẹo, bàn tay tỳ lên bảng tin tức run rẩy.


      Những thứ này…


      Đường Quyên hừ lạnh : “Tôi thấy có chút quen quen, ra chính là cái người phụ nữ có phẩm hạnh bị chồng ruồng bỏ Tivi kia nha”


      Còn chưa xong, Chu Hiểu Đồng giơ tay lên đánh tới khiến Đường Quyên sợ tới mức bật người lui về phía sau trốn sau lưng Kiều Na “Chu Hiểu Đồng, mày muốn làm cái gì? Muốn đánh người sao?”


      “Đồ hèn hạ!” Chu Hiểu Đồng cắn răng, thể nhịn được khi nhìn những kẻ này khơi mào vết sẹo của người khác ra bên ngoài “Bọn mày, con mẹ nó đều bị điên hết rồi sao? Việc riêng tư của người ta có liên quan đến chuyện bọn mày có đánh rắm hay à? Bọn mày làm chuyện này là do cái sở thích muốn nhìn thấy người khác trong bộ dạng thảm hại hả? Kiều Na, tao khinh thường mày!”


      Trong trường học này, kẻ duy nhất luôn đối đầu với Tô Mộc Vũ, hơn nữa còn phao tin mọi chuyện của Tô Mộc Vũ cũng chỉ có Kiều Na. Tô Mộc Vũ lúc nào cũng nhẫn nhịn mới dễ dàng bị khi dễ.


      “Mày có bằng chứng chứng minh là tao làm ? Có bản lĩnh làm ra chuyện đó cũng đừng có giả bộ vô tội đáng thương! Chu Hiểu Đồng, mày bây giờ còn chờ mong cái gì ở ta nữa đây? Cẩn thận ngày nào đó chính bản thân mày cũng khó mà giữ nổi” Kiều Na cay nghiệt .


      “Mày câm miệng!” Chu Hiểu Đồng xắn ống tay áo, muốn xông lên đánh nhau.


      Tô Mộc Vũ đưa tay ngăn cản Chu Hiểu Đồng, hít sâu hơi, hung hăng nắm chặt bàn tay dường như chút thấy đau đớn. Nếu bị bắt đánh nhau với người khác, nhất định bị nhà trường kỷ luật.


      Nhìn bảng tin trước mắt, Tô Mộc Vũ kềm chế choáng váng, cắn chặt răng, đưa tay xé những tấm ảnh bảng ném xuống đất.


      Chu Hiểu Đồng cũng giúp đỡ , đem những tấm ảnh đáng sợ kia xé rách, ném vào trong thùng rác.


      Tô Mộc Vũ chống vào cành cây bên cạnh, liều mạng nén run rẩy ở hai tay, cắn răng : “Hiểu Đồng… chúng ta !”
      Min CancelGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :