1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Chồng cũ dây dưa



      Từ đêm hôm trước đến nay qua tuần.


      Tô Mộc Vũ đến giờ vẫn còn nhớ cơn kích tình mãnh liệt đến đáng sợ đêm đó, còn có lệnh cấm của .


      đương nhiên ngốc nghếch nghĩ rằng là ghen tị. Đùa sao? Ngay từ đầu cả hai đều biết đây chỉ là giao dịch, bên ra tiền, bên bỏ thân thể, chút gì dính dáng đến chuyện tình cảm.


      Giải thích duy nhất chính là có tham muốn giữ lấy. Chỉ cần bất cứ thứ gì được đính nhãn tên , liền dễ dàng thay đổi phép tắt, giống như thuộc hạ của chủ nhân cũng chỉ là người ở.


      Làm sao quên được lời : Nhớ kỹ bổn phận của .


      Tô Mộc Vũ cúi đầu cười khổ: Mày nhớ chưa? Tô Mộc Vũ, giữ cho tốt bổn phận của mày .


      Xe dừng lại.


      Tô Mộc Vũ mang theo giấy báo nhập học tiến vào trung tâm đào tạo nghệ nhân gốm sứ nổi tiếng nhất nước. Hàng năm nơi đây chỉ nhận mười mấy sinh viên trong cả nước, do chính giáo sư nổi tiếng giới nghệ thuật gốm sứ giảng dạy, cơ hội như vậy… nhà giàu cũng rất khó mua được.


      Cơ hội này rất quý trọng, nhưng có số việc phải cứ cố gắng là có thể. Năm năm làm gì, Tô Mộc Vũ còn nhớ nhiều về các kiến thức căn bản. Mà đem so sánh với các kiến thức chuyên môn còn thảm hoạ hơn chịu nổi. Sau khi kiểm tra, giáo sư nhíu mày nhìn .


      Tô Mộc Vũ xấu hổ bóp chặt nắm tay.


      bắt đầu điên cuồng học tập, gần như xem sách vở là bát cơm, đọc đến phát no. Có thể 24 tuổi sớm qua tuổi học hỏi, cho dù có cố gắng bao nhiêu cũng bằng người mười tám mười chín tuổi.


      cảm thấy có chút mệt mỏi, chính là từ này – mệt mỏi.


      Lúc bảo vệ gọi điện thoại báo có người đến tìm Tô Mộc Vũ chăm chú đọc sách, vừa gặm bánh bao vừa uống nước ấm cho no. Phong Kính có ở nhà, muốn dùng toàn bộ thời gian chú tâm vào sách vở, gần như là liều cả cái mạng già.


      Tô Mộc Vũ cúp điện thoại, xuống lầu. lúc tò mò là ai đến tìm thân ảnh Tần Nghị Hằng như thanh kiếm bén nhọn đập vào mắt .


      Tô Mộc Vũ ngay lập tức muốn xoay người lên lầu.


      Tốc độ Tần Nghị Hằng có lẽ nhanh hơn, nhanh chóng chặn lại đường lui của .


      Tần Nghị Hằng nhìn thấy mặc quần áo ở nhà từ lầu xuống, điều đó chứng minh suy đoán của là đúng… vợ cũ có người bao nuôi. Chuyện này như bạt tai vả vào mặt , khiến còn mặt mũi nào.


      Nếu chuyện này truyền ra ngoài, quả thực trở thành trò cười cho toàn bộ giới thượng lưu.


      “Tô Mộc Vũ! có biết xấu hổ hay ? có đàn ông bên người sống được hả? Làm ả đàn bà cho người khác nuôi dưỡng rất vinh quang sao? Được lắm! Cho thằng khác đùa bỡn bằng trở về bên cạnh tôi cho tôi đùa bỡn, tháng muốn bao nhiêu?” biết vì sao bản thân lại tức giận như thế, chỉ là giận, giận, tức giận đến muốn giết người!


      Tô Mộc Vũ vốn nghĩ tới đuổi theo, còn ở đây la lối om sòm. Bảo vệ vẫn đứng xa nhìn, vô tình vài ánh mắt từ trong nhà cũng liếc nhìn ra. Sắc mặt trắng bệch.


      cố chết giãy dụa “Tần Nghị Hằng, câm miệng!”


      Tại sao ly hôn rồi mà vẫn chịu buông tha cho ? muốn bức đến đường cùng mới hài lòng sao?


      Tô Mộc Vũ nhịn được thét to: “Lúc trước người phản bội tôi là ! Cút ra ngoài cho tôi, cho dù tôi có chết, cũng chết bên cạnh !” Người này làm sao lại biết xấu hổ chứ? Trước kia là mắt mù loà mới chấp nhận gả cho .


      thanh lớn như vậy, bảo vệ rốt cuộc cũng chạy đến.


      Tần Nghị Hằng trước khi rời , thanh nghiến răng nghiến lợi đe doạ: “Được! Tô Mộc Vũ, nhớ kỹ cho tôi. Cho dù có cần phải giết chết cũng để bôi tro trét trấu lên mặt tôi”


      Bảo vệ lên tiếng hỏi: “Tô tiểu thư, sao chứ?”


      “Tôi… có việc gì” Tô Mộc Vũ khoát tay, miễn cưỡng nâng khoé miệng, cố gắng khiến ình có chút bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn tiết lộ nỗi bất an trong lòng .


      Đóng cửa lại, lưng dựa vào cánh cửa, Tô Mộc Vũ gắt gao che mặt mình.


      Ngu ngốc, mày phải thề sao? bao giờ rơi giọt nước mắt vì ta.


      Tô Mộc Vũ liều mạng nuốt ngược nước mắt vào trong, ôm lấy cuốn sách, cố gắng bình tĩnh.


      Đúng vậy, muốn đọc sách, muốn đọc sách.


      Bây giờ còn nhiều chuyện quan trọng phải làm, người đàn ông kia chỉ là thứ bỏ đáng quan tâm. Tô Mộc Vũ, mày có thể… có thể…


      Nhưng lồng ngực bỗng run rẩy, nơi yết hầu có chút nghẹn lại.




      _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _




      Tần Nghị Hằng lúc về đến nhà say khướt.


      Tô Mộc Tình vội chạy đến đỡ lấy : “ rễ, sao lại uống say như vậy?”


      Tần Nghị Hằng đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy gương mặt trước mắt ba phần giống với Tô Mộc Vũ, bàn tay ngay lập tức bóp chặt cần cổ trắng noãn của Tô Mộc Tình, hét: “Tô Mộc Vũ, còn mặt mũi mà trở về sao?”


      Đôi mắt trợn trừng kia như muốn bóp chết .


      Tô Mộc Tình sợ tới mức hô to, nhưng cổ bị bóp chặt khiến căn bản khó có thể phát ra thanh: “ rễ… Em… em là… Mộc Tình…”


      Tần Nghị Hằng trong cơn giận căn bản nghe được chữ, vẫn hung hăng bóp chặt cổ ta. Tô Mộc Tình thiếu oxi đến trợn trắng tròng mắt.


      Đến khi bà Tần phát liền chạy đến, vội vàng : “Nghị Hằng, con làm sao vậy? Mau buông tay . Cẩn thận chết người đó!”


      Thần trí Tần Nghị Hằng rốt cục thanh tỉnh, buông lỏng tay, cả người say khướt ngã nhào ghế sa lon.


      Tô Mộc Tình té mặt đất khó khăn ho khan liên tục. Hít vào, thở ra. Vừa rồi ta nghĩ mình bị bóp chết.


      Nhìn người đàn ông mất bình tĩnh nằm ghế sa lon, Tô Mộc Tình gắt gao nắm chặt lòng bàn tay.


      Cho dù có ly hôn, người đàn bà đó vẫn là hồn bất tán sao?


      Chị… em hận chị.
      Min CancelGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Ôn nhu của



      Phong Kính vừa về đến nhà liền nhìn thấy Tô Mộc Vũ lui cui nấu cơm trong nhà bếp.


      Thấy trở về, Tô Mộc Vũ vội hỏi: “Còn có nồi canh, cũng sắp xong rồi”


      Ngay lúc Phong Kính từ phòng tắm bước ra, cũng là lúc Tô Mộc Vũ vừa bưng những món ăn nóng hầm hập sắp lên bàn.


      đối với tay nghề của rất là vừa lòng, thậm chí còn thay đối từ người giúp việc ở lại trong nhà thành theo giờ cố định trong tuần. Phong Kính đối với gian riêng rất kỹ tính, nếu có thể muốn người lạ bước vào nhà .


      Trán của vì nấu cơm mà chảy ra chút mồ hôi, nhưng cho dù có như thế cũng thể nào mặt lại trắng bệnh chút huyết sắc. Mang chén cơm đặt trước mặt Phong Kính, Tô Mộc Vũ áy náy : “ xin lỗi, hôm nay say mê đọc sách nên tôi nấu cơm hơi trễ, lần sau ..”


      Còn chưa chờ xong, Phong Kính đột nhiên đỡ lấy cả người Tô Mộc Vũ, mày nhíu lại hỏi: “Sao vậy?”


      “À… sao” Tô Mộc Vũ gượng cười .


      Phong Kính hơi hơi nheo mắt: “Tôi rất ghét dối”. Lông mày hơi nhíu nhưng khoé môi lại nhếch lên, thanh khó lường “Là do chồng cũ của ?”


      Cõi lòng Tô Mộc Vũ hung hăng nhảy dựng, ra biết. Cũng đúng thôi, là chủ nhân nơi này, người gác cổng nhất định kể hết mọi chuyện cho nghe.


      còn nhớ trừng phạt cùng lệnh cấm lần trước của , nếu trả lời là đúng liền phạm vào cấm kỵ.


      Ánh mắt rối loạn, nhớ đến lần đó, Tô Mộc Vũ quả thực biết là nên sợ hãi hay nên như thế nào nữa, loại trừng phạt này quả thực làm cho người ta suốt đời khó quên…


      nghĩ tới lại buông ra, bưng bát cơm, tao nhã gắp thức ăn. thản nhiên : “Yên tâm, vào được lần nữa”. nhàng buông câu, thái độ khiến cho người khác thầm tin tưởng.


      Sau đó, nhắc lại chuyện đó. Tô Mộc Vũ nhàng thở ra, lại vì phỏng đoán của chính mình mà đỏ hồng hai má. nhàng ngồi xuống ăn cơm.


      Buổi tối, Tô Mộc Vũ tiếp tục đọc sách.


      Những thứ muốn học nhiều lắm nhưng năng lực cũng chỉ có nhiêu đó thôi.


      Mười hai giờ, Tô Mộc Vũ bắt đầu buồn ngủ, mí mắt muốn nhíu lại nhưng ngừng khuyên răn chính mình nhất định phải cố lên, thể ngủ. Ngay lúc lim dim, sách đột nhiên bị rút .


      Tô Mộc Vũ bừng tỉnh, nhìn thấy Phong Kính đứng đằng sau mình “Tôi vừa rồi là ngủ?”. có chút cáu giận chán ghét chính mình, sao có thể ngủ được chứ? Còn có rất nhiều thứ chưa học được vào đầu.


      Định cầm lại quyển sách, ngờ Phong Kính lại dùng tay ném mạnh sách lên ghế salon. Ngay lúc Tô Mộc Vũ kinh ngạc, lại cúi người ôm ném vào phòng tắm.


      Tô Mộc Vũ lập tức hít mạnh hơi, có chút luống cuống, phải là muốn ở trong này…


      Khóe miệng Phong Kính khẽ nhếch, dưới ánh đèn mờ nhạt có chút xấu xa lại đầy mị hoặc: “Muốn tôi giúp cởi đồ sao?”


      Hai má Tô Mộc Vũ ửng hồng, vội vàng lắc đầu, liền giống như con chuột nhựa được lên dây cót.


      Thấy qua nửa tiếng mà Tô Mộc Vũ còn chưa có ra, Phong Kính nhíu mi đẩy cửa vào lại thấy lại nằm ngủ trong bồn tắm. Nước bên trong lạnh, Tô Mộc Vũ vô thức cau mày, hai má vì hơi nước nóng mà hây hây đỏ, dường như vì lạnh mà vòng tay cuộn tròn thân thể lại.


      mặt Phong Kính lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, tiến lên ôm ra khỏi bồn tắm. Do ngâm mình trong nước nên da thịt Tô Mộc Vũ có vẻ trơn mềm. Lúc chạm phải da thịt , hơi thở đột nhiên tăng tốc.


      Da thịt trắng mịn như thế, thân thể có lồi có lõm, còn có trạng thái chút đề phòng khiến cho bụng dưới căng thẳng.


      Môi của chậm rãi tới gần, dán lên đôi môi đào của , giống như hấp thu mật hoa ngọt ngào, vòng tay chậm rãi buộc chặc vòng eo của , hưởng thụ mỗi xúc cảm cơ thể xinh đẹp. Tô Mộc Vũ vô ý thức khẽ rên rĩ mềm mại như con mèo .


      Nghe thấy tiếng ưm khẽ khàng, ánh mắt đột nhiên sâu sắc, yết hầu phát khô.


      Ngay lúc sắp khống chế được cảm xúc, Phong Kính lại vén khăn tắm che lấy thân thể . biết nếu cứ tiếp tục như vậy bản thân có thể khống chế được hay . lần đầu tin tưởng lời của Tiền Phong: Nam nhân là động vật giống đực.


      ôm nữ nhân vẫn còn ngủ say trong lòng trở về phòng.


      Vô tình nhìn thấy trong sọt rác là những mảnh giấy dính tơ máu rất hơi hơi nhíu mày.

      Chương 23: Kiều Na khiêu khích

      ô Mộc Vũ là người đầu tiên đến lớp, những sinh viên khác vẫn còn chưa đến.


      Trước mặt Tô Mộc Vũ là quyển sách chuyên môn dày, đó đều đầy ấp từ ngữ chuyên môn bằng tiếng . học lâu, nhưng những từ vựng này khó nhớ hết được, tuổi càng lớn trí nhớ cũng càng ngắn lại, dường như là nhớ trước quên sau.


      Dạ dày lại đau, đau đến nỗi phai bóp chặt bụng mình. Mấy ngày này vì phải đọc sách, thường vẫn chỉ cần gói mì ăn liền trụng nước sôi xem như thay thế cơm trưa, mà mỗi ngày cũng chỉ còn sáu tiếng để ngủ càng khiến dạ dày thêm thể thích ứng.


      Tô Mộc Vũ giận chính mình, nếu phải dựa vào thân phận của Phong Kính, làm sao có thể có mặt ở nơi này? Tô Mộc Vũ, mày bất tài!


      là Ethan Fong, là đối tượng khiến cho người trong giới gốm sứ tôn sùng, chỉ cần được để ý, giá trị con người lập tức tăng lên gấp trăm lần như là bước lên mây. Nhưng giờ này khắc này, tự ngẫm sâu, ở trước mặt , chỉ bé như con kiến.


      trẻ trung bận bộ quần áo thời trang tới, ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc Vũ, : “Xin chào, em là Kiều Na, chị tên gì?”


      Trong giọng thể che hết vẻ kiêu kỳ ngạo mạn. ấy là snh viên mới, diện mạo lại xinh đẹp, đương nhiên được rất nhiều người theo đuổi.


      Kiều Na thầm đánh giá Tô Mộc Vũ, muốn chế giễu. người phụ nữ lớn tuổi như thế mà còn được phân đến lớp này học, nhìn liền biết phải là người đặc sắc.


      Tô Mộc Vũ làm sao phát được hết hàm ý trong ánh mắt ta, chỉ thàn nhiên trả lời: “Tô Mộc Vũ”


      đợi nghe xong tên của , Kiều Na kinh ngạc nhìn quần áo người : “Quần áo chị mặt là của Dior sao? Là đồ giả à?” Bộ quần áo này là thiết kế mới nhất của năm, ta từng nhìn thấy tạp chí. Bộ này biết bao mong muốn có được nha.


      Tô Mộc Vũ để ý, chỉ cười cười gật đầu : “Giả”


      Kiều Na hừ tiếng, thầm suy đoán.


      Khi học, Kiều Na nhìn chằm chằm vào Tô Mộc Vũ, híp mắt đoán xem rốt cuộc có lai lịch như thế nào. Tô Mộc Vũ đến đây chỉ vào ngày mà danh tiếng truyền rất xa, người nào cũng biết mỹ nữ mới đến trung tâm đào tạo nghệ nhân gốm sứ, thậm chí còn có người thuê trẻ con đến vờ hỏi thăm tình hình của .


      ta tin Tô Mộc Vũ có lai lịch đơn giản. người bình thường đến đáng , chuyên môn lại có mà tay chân vụng về lúng túng, thế nhưng có thể nửa đường được vào nơi đây học tập, phải là chuyện cười à?


      trẻ bên cạnh đẩy đẩy cánh tay ta : “Kiều Na, cậu biết chưa? Hôm trước mình nhìn thấy ta…” hướng về phía Tô Mộc Vũ bĩu môi “… được chiếc xe đắt tiền rước , ít nhất cũng mấy trăm vạn đó. Ôi chao!”


      Kiều Na cười lạnh tiếng… ra là thế!


      Sau khi tan học, tốp năm tốp ba trong lớp tụm lại chỗ thảo luận xem nên đâu ăn cái gì, hoặc là bàn chuyện dạo phố. ai muốn đến bắt chuyện với Tô Mộc Vũ, bọn họ căn bản là bài xích . Nam sinh vốn dĩ cũng có coi thường nhưng vì ngại đội ngũ nữ sinh trong lớp nên vẫn là đến bắt chuyện.


      Tô Mộc Vũ cất bút viết vào giỏ, khẽ thở dài. Tối nay sợ rằng lại phải thức khuya, mấy thứ này, căn bản đều nghe hiểu.


      Kiều na chắn trước người , : “Tô Mộc Vũ, làm sao vào được lớp bọn tôi? Mỗi ngày cái người xe hơi sang trọng đến đưa rước là ai?” Sinh viên còn chưa về xung quanh đều vểnh tai, hứng thú vây xem.


      Tô Mộc Vũ hơi nhíu mi, : “Chuyện này có liên quan gì đến sao?” thích thái độ hách dịch của ta cùng với những ánh mắt xem thường xung quanh.


      Kiều Na nhíu mi, lớn: “Quan hệ? Tôi cũng muốn bị người khác trung tâm đào tạo nghệ nhân nổi tiếng này có bao”
      Min CancelGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Chủ nhân và thú cưng



      Bạn học xung quanh đều vây lại, rất hứng thú nghị luận to .


      tại sao chịu chuyện? Chột dạ sao?” Kiều Na cay nghiệt cười lạnh , trong mắt tràn ngập khinh thường “Vẫn là do quan hệ mà vào đây, là nam nhân có tiền cùng chức cao vọng trọng sao?”


      Tô Mộc Vũ đứng lên, bình tĩnh nhìn ta hỏi: “ muốn biết? Vậy tại sao hỏi viện trưởng?”


      xong, cầm lấy cặp ra khỏi phòng học.


      Kiều Na ở phía sau giận đến vẻ mặt xanh tím, luôn có người theo đuổi như ta mà lạ bị sỉ nhục như vậy, ta phẫn hận cắn răng: “Tô Mộc Vũ, có bản lĩnh đấu với tôi. Nếu có thể làm ra tác phẩm xuất sắc hơn tôi, tôi lập tức rời khỏi trung tâm!”


      ta dám như vậy đương nhiên là có nắm chắc. ta biết tác phẩm của mình có lẽ phải là thứ tuyệt nhất nhưng nếu đem ra so với Tô Mộc Vũ khẳng định bỏ xa.


      Tô Mộc Vũ cũng để ý gì tới, lập tức ra cổng trường. Ngược lại khiến Kiều Na tưởng tượng mình là đấu thủ bị bỏ rơi võ đài, đơn thân độc tấu, tức giận đến nổi trận lôi đình.


      Tô Mộc Vũ nghe phía sau có người xì xào bàn tán.


      “Cậu xem, người ta là quần áo và giày hiệu Dior mới nhất đấy! chừng là có người bao nuôi”


      “Khuôn mặt ta xem ra cũng chỉ có chút nhan sắc, ai mà muốn chứ?”


      “Tôi đoán chừng người bao nuôi ta chắc là ông già năm sáu chục tuổi, bụng phệ, xấu xí”


      phải chuyện này báo vẫn xảy ra nhan nhản sao?”


      Tô Mộc Vũ nghe xong chỉ thản nhiên cười cười, những lời này để ở trong lòng, bọn họ muốn liền thôi.


      chiếc Porsche màu lam dừng cổng, bên trong xe nam nhân tuấn trẻ tuổi bước ra, ánh mặt trời sáng lạng, đôi mắt đào hoa chợt lóe, hướng tới cổng trường phất tay.


      Nữ sinh trước cổng lập tức hồng hai má, người nam nhân này rất đẹp trai, hơn nữa… Chiếc xe kia rất loá mắt nha!


      Ngay cả Kiều Na cũng nhịn được mà nhìn sang, mặt tuy rằng còn duy trì vẻ mặt cao ngạo nhưng ánh mắt lại liếc tới.


      Nhìn thấy nam nhân tuấn kia hướng mình tới, Kiều Na quả thực kiêu hãnh cực kỳ, nâng cằm lên, đón nhận những ánh mắt hâm mộ xung quanh. Danh tiếng của ta vốn , thường xuyên có nam sinh tỏ tình, thế nhưng ta vẫn rất khinh thường. Mà hôm nay, người này cũng đủ để ta bỏ xuống dáng vẻ cao ngạo của mình.


      Nam nhân kia thế nhưng lại nghiêng người xuyên qua ta, ôm lấy bả vai Tô Mộc Vũ. Trong nháy mắt, biểu tình mặt Kiều Na quả thực hết sức rực rỡ, thậm chí xung quanh còn có người che miệng cười khẽ.


      Đôi mắt hoa đào của Tiền Phong nhay nháy, giọng bên tai Tô Mộc Vũ : “Bảo bối, giúp em kiếp nạn, làm sao báo đáp đây nha?” Hiển nhiên, cũng nghe thấy những nghị luận lúc nãy.


      Tô Mộc Vũ hơi nhíu mi, có thói quen đứng gần với nam nhân như vậy, còn có xưng hô ái muội. Mặc dù là bạn của Phong Kính, cũng chỉ gặp lần phải sao?


      Tiền Phong biết nữ nhân trước mặt này giống với những bình thường khác, vươn tay vô tội : “Được rồi, thừa nhận: núi băng bệ hạ phái nô tài đến đón nương nương”


      Xe Tiền Phong loá mắt mà tài lái xe của lại càng “loá mắt” hơn, xoay phát 90 độ khiến cổng trường phải lung lay. Xe chạy chỉ để lại chuỗi dài thanh sợ hãi cùng hâm mộ, chỉ có Kiều Na là phẫn hận cắn chặt răng, xiết chặt nắm tay.


      Bị đưa đến bệnh viện.


      Phong Kính dường như chờ đợi có chút kiên nhẫn, thường nhìn xem đồng hồ.


      Tiền Phong huýt sáo, mang người ném qua: “Nhiệm vụ hoàn thành, nô tài cáo lui trước”. xong, hướng Tô Mộc Vũ nháy ánh mắt hoa đào.


      Đáng tiếc, ai cổ vũ.


      Tiền Phong ủy khuất vội vàng chạy .


      Phong Kính cũng tiếng cảm ơn, nắm lấy cổ tay Tô Mộc Vũ kéo vào trong đưa ột vị bác sĩ Trung y dày dặn kinh nghiệm.


      Bác sĩ cẩn thận bắt mạch, sau đó kê ra đơn thuốc dài, phía đều là những vị thuốc Đông y, cũng kê sẵn số lần uống mỗi ngày và mỗi lần uống những gì.


      Tô Mộc Vũ cho đến tận khi lấy thuốc vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, thắc mắc nhìn nam nhân bên cạnh.


      ra quan tâm đến căn bệnh viêm dạ dày của sao?


      Phong Kính chú ý đến ánh mắt của , có vẻ kiên nhẫn : “ cần nhìn tôi với ánh mắt này, cho dù là động vật nó cũng muốn bản thân mình được khỏe mạnh”
      Min CancelGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Gặp lại tiện nhân



      Tô Mộc Vũ nghe thế liền nghẹn họng, hận thể cho cước.


      đem xem thành con chuột con mèo sao?


      Phong Kính bước thẳng ra khỏi bệnh viện, Tô Mộc Vũ ôm đống thuốc theo phía sau.


      Lúc qua toà nhà chung cư trong trung tâm thành phố, đôi mắt Tô Mộc Vũ đột nhiên lóe sáng.


      Trong toà nhà to lớn đó có căn nhà mình cùng chồng cũ năm năm chung sống. Bây giờ chắc cũng ở trong đó… cùng với người em ruột thịt, mà ta chắc cũng làm nũng trong lòng rể của mình.


      Tô Mộc Vũ cười cười, nhưng nụ cười đó lại mang theo nỗi chua xót. Năm năm kia lại trở thành lưỡi dao sắc bén dễ dàng tạo thành vết thương trong lòng , làm sao có thể hết liền hết được.


      Phong Kính đột nhiên ra lệnh: “Dừng xe”


      Tô Mộc Vũ kinh ngạc quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”


      Phong Kính chỉ vào cửa hàng Cartier nổi tiếng bên đường, : “Dừnglại ở đó”


      “Xin chào, xin hỏi cùng bạn muốn mua thứ gì?” nhân viên mỉm cười chân thành, hiển nhiên là xem Tô Mộc Vũ bên cạnh Phong Kính là bạn .


      mặt Tô Mộc Vũ có chút xấu hổ, há miệng thở dốc, chần chờ, nhưng cuối cùng cũng có giải thích.


      Phong Kính nhìn lướt qua những thứ trang sức hoa lệ quầy, tất cả sáng loáng đến hoa cả mắt, có chút khó chịu: “ cần rườm rà như vậy, đơn giản chút”


      Nhân viên nhìn quần áo người chút, kinh ngạc nho trong lòng biến mất, nụ cười hoàn mỹ lập tức xuất . Ngay sau đó lấy ra số trang sức đơn giản hơn, : “Đây là những món trang sức mới đưa ra thị trường ngày hôm qua, hi vọng chị thích”


      Trong số ấy, có chiếc cũng rất bình thường, nổi bật lắm lại bị Phong Kính chọn trúng.


      “Tiên sinh, quả là có con mắt tinh tường, chiếc vòng cổ này là tác phẩm cuối cùng của nhà thết kế bậc thầy Romon trước khi rời cõi đời, ông ấy cùng hết năm năm cuối đời để làm ra nó. Ý nghĩa của chiếc vòng cổ này là: Tình nằm ở trong tim”


      chiếc vòng cổ bằng vàng xen lẫn bạch kim nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ chút thấy phía trong đường nối là loạt mười hai viên kim cương màu hồng phấn sáng lấp lánh như mười hai vì tinh tú lặng lẽ bảo vệ lấy bầu trời đêm.


      Chiếc vòng này đơn giản nhưng lại đơn giản mức hoàn mĩ, giống như chiếc vỏ cứng thô ráp hé lộ ra vẻ đẹp tình bên trong. Vẻ đẹp đó khiến cho người ta chịu nổi đành phải rơi vào vào ma thuật của nó, rung động vì nó, khuynh đảo vì nó.


      Tô Mộc Vũ bị nó hấp dẫn. Chiếc vòng cổ này tượng trưng cho tham vọng thương của người con .


      “Cái đó” Phong Kính trực tiếp ký lên tấm chi phiếu cho nhân viên bán hàng, ta cười đến ngoác cả miệng.


      Phong Kính nhận được điện thoại, liền mình ra ngoài nghe.


      Tô Mộc Vũ đứng trước quầy chờ nhân viên hoàn thành giấy tờ. Lúc này, đôi nam nữ ôm ấp thân mật vào.


      Tô Mộc Tình dựa vào lòng rể mình, khẽ làm nũng : “ rể, em ở với lâu như vậy mà còn chưa có tặng em chiếc vòng cổ nào cả”


      Tần Nghị Hằng sủng nịch : “Được, Tiểu Tình của muốn gì liền được cái đó”. Người đàn ông đối với làm nũng của đều rất hưởng thụ.


      Hai người ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Tô Mộc Vũ liền thay đổi sắc mặt. Tô Mộc Vũ cũng thế, giống như đứng toà nhà cao tầng bị người khác đẩy xuống. Cả người đều là mồ hôi lạnh.


      Nhận lấy giấy tờ trong tay nhân viên bán hàng, Tô Mộc Vũ hai lời liền nhanh chóng quay lưng rời khỏi.


      Tô Mộc Tình hừ lạnh tiếng, ta nghĩ tới gã tình nhân chị mình câu được cũng có chút tiền bạc. Đôi mắt chợt lóe tinh quang, ra vẻ cao hứng giữ chặt cánh tay Tô Mộc Vũ : “Chị, sao chị cũng ở đây? Lâu rồi cũng chịu gọi điện thoại cho em, em cứ tưởng chị chết rồi ấy chứ”


      Nhìn thấy quần áo người Tô Mộc Vũ ta thầm cắn chặt răng đầy ghen tị.


      Trong lòng càng phẫn hận mặt ngoài lại càng ra vẻ nhu thuận đáng . Nhìn đến chiếc vòng cổ trong tay Tô Mộc Vũ liền cầm lấy ngắm nghía, : “Chị, chiếc vòng cổ này sao lại như thế? Nhìn có chút…”


      ta ra vẻ thương hại, : “Bao nhiêu tiền vậy? Em cũng muốn mua cái giống thế này tặng cho chị, phòng hờ sau này cẩn thận đánh mất còn có cái khác thế vào. rể, có đồng ý ?”


      Tần Nghị Hằng ôn nhu : “ phải , em muốn cái gì đều được cả sao”


      Nhìn thấy mặt Tô Mộc Vũ càng lúc càng trắng bệch, trong lòng càng lúc càng thấy sảng khoái.


      chính là như vậy, muốn khiến sống được mà chết cũng xong, khiến mất hết mặt mũi mới cảm thấy vui vẻ được. phải ly hôn với rồi sao? càng đau lại càng cao hứng.


      “Cái này bao nhiêu?” Tô Mộc Tình liếc nhìn nhân viên bán hàng, lập tức .


      Nhân viên bán hàng đánh giá ta, trong lòng khinh thường, nhưng vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp: “Dạ là trăm hai mươi vạn”


      Tô Mộc Tình ngây ngẩn cả người, chỉ chiếc vòng đeo cổ bất hiển sơn bất lộ thủy (1) lại hơn trăm vạn sao? Chị ta sao lại có thể có tiền mua những thứ mắc tiền như thế sao? Kỳ ta vốn dĩ biết chiếc vòng này rất đặc biệt.


      Nhưng… ta phóng lao, nếu theo lao mất thể diện, đến lúc đó ta từng mong đặt chân vào nơi này. Tô Mộc Tình hung hăng cắn răng : “Mua!”. Coi như táng gia bại sản, ta cũng muốn thấp hơn chị mình dù chỉ chút.


      Nhân viên bán hàng hơi cúi người, : “ có lỗi, vòng cổ này thế giới chỉ có mười hai chiếc, tìm người có duyên. Cửa hàng của chúng tôi may mắn có chiếc được Tô tiểu thư mua rồi”


      Mấy nhân viên bán hàng bên cạnh nhịn được cúi đầu bật cười. Loại phụ nữ như vậy bọn họ thấy rất nhiều, ỷ vào bản thân tuổi trẻ xinh đẹp cùng đàn ông có tiền bên cạnh, còn biết nhìn xem mình là ai, còn phải là con hồ ly tinh sao?
      Min CancelGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Lại so chiêu.



      Tô Mộc Tình tức đến mức sắc mặt hết trắng lại chuyển sang xanh, rồi lại lại chuyển từ xanh sang trắng, thế nhưng vẫn còn miễn cưỡng duy trì nụ cười ngọt ngào : “Chị, vất vả chị em chúng ta mới gặp nhau lần, bằng cùng nhau uống trà ?”


      Tô Mộc Vũ lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của ta quả thực rất muốn bật cười, hất cánh tay ta ra mới : “Tô Mộc Tình, tôi hình như từng với chúng ta còn là chị em nữa rồi mà, những chuyện làm với tôi chắc hẳn cũng phải biết kết quả của nó chứ”


      Tô Mộc Tình bị đẩy ra, ánh mắt đỏ lên, nước mắt dường như muốn rơi xuống, quay đầu vùi sâu vào ngực Tần Nghị Hằng, hai vai run lên cái tỏ vẻ bản thân mình chịu rất nhiều ủy khuất, giống như Tô Mộc Vũ ở đây cướp lấy người đàn ông của ta.


      Tần Nghị Hằng phát hoả: “Tô Mộc Vũ, đừng có mà khinh thường Tiểu Tình. Ở trong mắt tôi, so với ấy còn hạ đẳng hơn rất nhiều. ít nhấtTiểu Tình muốn cái gì liền tranh thủ có được thứ đó, còn sao? Phản bội chồng thừa nhận, còn giả bộ cái gì mà thanh cao, vô tội?”


      Bị hai người bọn họ chà đạp, sắc mặt Tô Mộc Vũ trở nên trắng bệch.


      từng gặp qua lũ người biết xấu hổ nhưng những người biết xấu hổ đến như vậy chưa từng.


      vai đột nhiên bị lực đè xuống, Phong Kính tới thân mật ôm lấy bả vai Tô Mộc Vũ, con ngươi thản nhiên, khóe miệng lại nhếch lên đường cong khó lường.


      Nụ cười này, Tô Mộc Tình ngẩn người, Tần Nghị Hằng cũng sửng sốt.


      Phong Kính híp lại mắt, thế nhưng cười ra tiếng, ôm lấy thắt lưng Tô Mộc Vũ : “Bảo bối, nếu Tần tổng mời, vậy uống chén trà giải nhiệt


      Tô Mộc Vũ nghĩ rằng đưa rời khỏi đây, lại nghĩ rằng như vậy. cắn răng quật cường đứng lại nhưng vẫn bị Phong Kính mạnh mẽ lôi .


      Bên trong phòng trà tao nhã, ánh đèn mờ ảo, tiếng đàn mơ hồ cùng hương trà xông lên tận mũi, những thứ đó tạo ra khí hờ hững, an tĩnh. Tô Mộc Tình hạnh phúc rúc vào trong lòng Tần Nghị Hằng, ánh mắt quấn lấy nhau muốn xa rời.


      Tô Mộc Tình cười tươi : “Chị, em cùng rể dự định chuyển nhà. Căn nhà kia dù sao ở cũng năm năm rồi, cũng hơi cũ. Chờ đến khi bọn em làm tân gia, chị nhất định phải đến uống rượu ăn mừng đó”


      Làm sao mà Tô Mộc Vũ lại nghe thấy vẻ trào phúng trong lời của ta chứ. chính là ngôi nhà cũ, dùng xong liền thay đổi.


      ta làm sao có thể vô sỉ đến như vậy chứ?


      gắt gao nắm chặt ngón tay, đầu ngón tay cũng vì thế mà trắng bệch.


      Đầu ngón tay của Phong Kính khẽ khàng vuốt ve vành tai Tô Mộc Vũ, từ từ dịch chuyển xuống phía dưới, xẹt qua cần cổ trắng noản của , hành động thân mật mà ái muội như vậy khiến vành tai Tô Mộc Vũ hơi hơi đỏ lên.


      Đối diện, ánh mắt Tần Nghị Hằng phát lạnh.


      Phong Kính cũng để ý, nghiêng đầu dựa vào sát hơn, từ từ gần sát tai của , giọng trầm thấp của nhàng vang lên, mang theo ý cười lại có chút ác ý:


      “Bây giờ cầm chén trà của lên hất vào mặt ta”


      Tô Mộc Vũ cả kinh, cái gì?


      “Hất ” Thanh của Phong Kính bị ép rất thấp, rất nặng. Ánh mắt lạnh lùng, tản ra loại khí chất cường đại khiến cho người ta sợ hãi.


      Tô Mộc Vũ bị hù doạ, bàn tay hơi run nâng chén trà nóng hất mạnh vào Tô Mộc Tình.


      Tô Mộc Tình vội đứng lên nhưng vẫn kịp tránh, hơn phân nửa chén trà bị tạt vào mặt ta. ta nhất thời chật vật chịu nổi, lớp trang điểm vốn dĩ tinh xảo nhanh chóng bị lấm lem.


      “A!” Tô Mộc Tình theo bản năng hét ầm lên.


      Tần Nghị Hằng cũng trợn mắt hét: “Tô Mộc Vũ!”. chén trà này bị tạt phải mình Tô Mộc Tình nhận lấy mà ngay cả mặt của cũng bị hung hăng hất vào.


      Người chung quanh nghe thấy thanh lớn như vậy, ánh mắt toàn bộ đều hướng về phía này.


      Tô Mộc Tình lập tức xấu hổ, ủy khuất khóc lên: “Chị! chị rốt cuộc bất mãn với em chuyện gì? Em có chỗ nào có lỗi với chị sao?” Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, giống như nữ diễn viên ủy khuất vô tội. nhìn nhìn về phía Tần Nghị Hằng cầu xin giúp đỡ: “ rể…”


      tiếng rể này khiến đám người náo nhiệt xung quanh lập tức hiểu , có mấy người phụ nữ còn cúi đầu thầm: “Bây giờ, tiểu tamngay cả rễ cũng dám câu dẫn, còn cùng vợ cả hô chị xưng em. Làm sao còn có mặt mũi ngồi ở đây nhỉ? biết xấu hổ…”


      Sắc mặt Tô Mộc Tình nháy mắt khó coi gấp trăm lần, ta vừa rồi theo bản năng gọi rể, danh xưng gọi năm năm này quen thuộc nhất thời bị chén trà của Tô Mộc Vũ làm quên mất.


      Phong Kính thản nhiên cười, vuốt cằm của Tô Mộc Vũ, ở gương mặt của khẽ đặt nụ hôn : “Bảo bối, người ta dâng má trái đến đây em cùng má phải đánh tới


      Tâm Tô Mộc Vũ bỗng dưng cảm thấy ấm áp, ra kéo chính đến đây là muốn giúp khiến đôi cẩu nam nữ này chịu nhục nhã.


      Phong Kính thèm để ý mọi người, kéo tay Tô Mộc Vũ tiêu sái ra ngoài.


      Phía sau, Tần Nghị Hằng nắm chặt nắm tay, đẩy mạnh chiếc bàn, cười lạnh : “Giày rách tôi dùng năm năm, ngờ lại tiếp tục nhặt về dùng, đúng là câu nệ tiểu tiết nha”


      Lời ác độc trong lúc nhiều người nhìn khiến thân hình Tô Mộc Vũ run lên, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch dường như đứng vững, bàn tay mạnh mẽ bên cạnh đúng lúc đỡ lấy.


      Mặt Phong Kính có bất kỳ biểu cảm nào nhưng mà con ngươi híp lại tỏ giờ tâm tìnhhắn tốt.


      Lửa giận của , phải ai cũng có thể chống lại.


      Đôi mắt lạnh như băng, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười, nghiêng đầu : “Bảo bối, khăn tay em dùng năm năm vừa bẩn vừa thối, nghĩ tới còn có người nhặt về làm bảo vật. Đúng là đàn ông thuộc dạng gì liền xứng với đàn bà dạng đó”


      xong, vẫn quan tâm nét mặt xanh mét của hai người phía sau, kéo Tô Mộc Vũ nghênh ngang rời .


      Những xem náo nhiệt xung quanh nhịn được giọng hét ầm lên: “ đẹp trai!”, “ hùng cứu mỹ nhân”,…


      Còn lại hai người Tô Mộc Tình cùng Tần Nghị Hằng, bị những người đứng xem chỉ trỏ.


      “Hai người kia trời sinh ti tiện nhau nhau, bị mắng là đáng đời”


      “Cậu xem, chừng cái chị bên cạnh chàng đẹp trai lúc nãy là người chị vứt bỏ chồng cũ, như vậy lại tốt hơn đấy…….”


      Tần Nghị Hằng xanh mặt, cước đá lật chiếc bàn trước mặt.


      Chén trà cùng dụng cụ pha trà bàn đều bị bể nát.
      Min CancelGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :