1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 227: Scandal Tai Tiếng Nổ Tung



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      giọt nước mắt cũng chỉ là giọt nước mắt.


      Kiều Na chỉ cho phép bản thân mình lưu lại giọt đó vì .


      biết cầu này của mình có chút tàn nhẫn, nhưng vẫn phải sống, vẫn phải tiếp tục sống, chỉ có đem con đường kia đập nát mới có thể hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ giữa hai người bọn họ.


      Phương Thiệu Hoa sau khi nghe xong, đồng tử co rút, răng nanh cắn chặt lên môi. siết chặt vòng tay ôm lấy Kiều Na, từng chữ từng câu : “Đừng như vậy, đồng ý, chữ cũng đồng ý!”


      Kiều Na cảm thấy buồn cười. mở to hai mắt, hai tay dùng sức tách từng ngón tay của ra, dùng hết sức lực của mình.


      Hai người giằng co hồi, trầm mặc tự phân cao thấp. Cho đến khi Kiều Na thúc khủy tay về phía sau cái, thừa dịp Phương Thiệu Hoa ôm ngực liền giãy ra thoát khỏi vòng tay của .


      “Phanh” tiếng đóng cửa lại, Kiều Na tựa lưng cửa nhàng giật giật khóe miệng, giống như người thắng cuối cùng chính là mình.


      Nước mắt nơi khóe mắt biến mất, vào nhà tắm, để vòi sen giội nước từ người mình, như muốn rửa cho sạch những thứ dơ bẩn.


      Có câu : Người sống vĩnh viễn tranh đoạt, ngoại trừ khi chết .


      Trong lòng Phương Thiệu Hoa vĩnh viễn chỉ có Vệ Nhu Y. Lúc Vệ Nhu Y còn sống còn muốn tranh giành, nhưng bây giờ Vệ Nhu Y chết rồi…


      Giống như con đường dài thấy điểm đến, mỗi bước đều rất gian nan. ba mươi mốt tuổi, qua tuổi thanh xuân của người phụ nữ lâu rồi. chẳng thể chờ đợi được nữa, cho dù là năm hay chỉ là nửa năm.


      Chuyện xưa giữa hai người chưa bao giờ khiến lòng người xao động, cũng chẳng phải chuyện tê tâm liệt phế gì, nhưng lại khiến người trong cuộc đau tận xương cốt mà chữ cũng ra.


      đêm này Phương Thiệu Hoa cũng , cũng ngồi xe. cứ tựa lưng lên cửa xe, lẳng lặng qua đêm. Mùa thu Paris khá lạnh, khí mang theo sương gió táp thẳng vào người. đêm trôi qua, cả người ướt nhẹp vì sương sớm.


      Kiều Na biết còn ở bên ngoài, chỉ là cũng ra. Cho đến lúc lâu sau, thanh động cơ xe vang lên, mới chậm rãi nhắm mắt lại.


      Phương Thiệu Hoa nghĩ ra cũng có con đường như vậy, ông trời mất hứng liền ném xuống tảng đá chặn ngang, từ nay về sau cũng thể bước qua phía bên kia.


      Tiền Phong ném cho chủ ý quỷ quái: “Thiệu Thiệu, chém giết , vợ của mình chính là bị cướp về đó. Đó là người phụ nữ của cậu, con của cậu, tại sao lại nhường cho người khác? Nhanh chóng cướp về !”


      Chu Hiểu Đồng vung tay, Tiền Phong ngay lập tức ôm mặt, trương ra bộ dạng cún con bị ăn hiếp.


      Phương Thiệu Hoa giựt giựt khóe mắt, cái chủ ý này có lẽ còn hữu dụng đối với Chu Hiểu Đồng. Thế nhưng Kiều Na lại khác, rất tự chủ cũng quá mức nhẫn tâm, bây giờ chỉ sợ dùng khổ nhục kế cầm lấy dao chĩa vào lồng ngực mình cũng sài được.


      cũng muốn làm như thế lắm, nhưng có hiệu quả sao?


      Phương Thiệu Hoa cười, lại đến quán bar. uống rượu, bị cồn rượu khiến ơ mơ màng màng. Giấc mộng đó vô cùng lộn xộn, dường như chính là bối cảnh mười ba năm trước đây.


      Quán bar sặc sỡ ánh đèn, căn phòng nghỉ tối đen như mực, kia khóc lóc, hương thơm ngọt ngào đến tận đáy lòng.


      Lại đến quan cảnh của hơn năm trước, cũng là quán bar, cũng là thanh ồn ào. chiếc ghế cao ở quầy bar, ngồi đó, người là chiếc váy màu đỏ, mái tóc đen dài óng ả, bàn tay nâng ly rượu đưa đến bên môi.


      Đôi môi đỏ mọng của khẽ nhếch lên, châm điếu thuốc, hừ lạnh tiếng. Đôi mắt xinh đẹp đen láy sâu thấy đáy, bàn tay kéo cà vạt của , : “Sao? Người cũng bị Phương thiếu đá rồi, có định dùng bản thân để đền bù cho tôi đây?”


      Ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt của tươi sáng, xinh đẹp như tinh.


      ra quán bar ở thành phố S rất nhiều, gian phòng kia cũng phải chỉ có . Thế nhưng lại chọn quán bar đó, vài lần, cũng nhìn cách vô thức, mình ngồi đó, bóng dáng đơn châm điếu thuốc.


      Khi đó, tất cả vẫn chỉ là trò chơi, nghĩ rằng mình .


      Ngày kết hôn của Kiều Na cùng Reynold càng ngày càng gần, chỉ còn đến nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, Kiều Na liên tục xuất bên cạnh Reynold. Tin tức nhanh chóng truyền khắp các trang báo lớn .


      Người nào cũng biết, Trung Quốc có thân mình thướt tha hạ gục thiên tài thương nhân nước Pháp nổi tiếng sắt đá.


      Tin tức càng sôi nổi Phương Thiệu Hoa càng trầm. dường như chẳng khác nào quả boom hẹn giờ.


      Chỉ là ngờ, ba ngày sau đó, tin tức chấn động lại bùng nổ.


      Tờ báo có lượng tiêu thụ lớn nhất Paris ném ra tiêu đề nặng ngàn cân “Vị hôn thê của thiên tài thương nhân Reynold từng có đoạn thời gian làm phục vụ trong quán bar”


      Vốn dĩ tin tức về buổi lễ kết hôn này thu hút ít ánh mắt, bây giờ lại xuất tin tức này liền cần thêm nhiệt huyết cũng nháy mắt trở thành chuyện cười lớn nhất của Paris.


      Tin tức của Kiều Na mười mấy năm qua lại bị đào ra toàn bộ. Từ chuyện được bao nuôi từ hồi đại học, chuyện bỏ học giữa chừng, cùng với từng mối quan hệ tình sử sau đó cũng bị lôi ra bàn tán, thậm chí còn khoa trương hơn chính là chuyện mười ba năm trước đây từng “bán hoa” trong quán bar. Nửa nửa giả, cũng mười phần máu chó, nhưng vẫn thu hút rất nhiều người.


      Tô Mộc Vũ cầm tờ báo trong tay, trái tim lạnh dần. ấy lập tức gọi điện thoại nhưng di động của Kiều Na khóa máy. Gọi được, ấy càng lo lắng muốn chết.


      Tại sao lại như vậy? Chuyện nhiều năm trước rốt cuộc là do ai đào bới ra? Nơi này phải Trung Quốc, Kiều Na ở đây cũng có kẻ thù, rốt cuộc là ai làm chuyện như vậy? Đây chính là mấu chốt!


      Phong Kính lái xe đưa Tô Mộc Vũ đến nhà Kiều Na.


      Nhưng căn biệt thự xinh đẹp lúc này lại bị bao bọc bởi phóng viên, chật như nêm cối. Cánh cửa kia ngừng reo vang tiếng chuông, thậm chí có người hô to kêu gọi.


      Bỗng nhiên tên phóng viên bị đá bay, hù dọa mọi người xung quanh. Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ quay đầu lại liền nhìn thấy Phương Thiệu Hoa cả người đầy mồ hôi vừa chạy tới, ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí. nhìn chằm chằm những tên ký giả kia, khiến cho bọn họ hốt hoảng.


      chữ Phương Thiệu Hoa cũng chưa , lại nhảy vào xe chạy .


      Mà giờ khắc này rốt cuộc Kiều Na ở đâu? ở bệnh viện, sáng nay Phàm Phàm sốt cao giảm, vội vàng đưa thằng bé đến bệnh viện. Thân thể Phàm Phàm quá yếu, chỉ chút bệnh đối với Kiều Na mà cũng là rất kinh khủng.


      Lúc hay tin vụ scandal đó, Kiều Na cũng có biểu cảm gì. chỉ nhắm mắt, tắt điện thoại di động, tháo rời pin, lời mà ném nó vào trong thùng rác.


      Phương Thiệu Hoa lật tung cả Paris, cuối cùng tìm được Kiều Na ở bệnh viện. Chỉ là giờ phút này cần tới tồn tại của , bởi vì bên cạnh người đàn ông khác – Reynold.


      Phương Thiệu Hoa đứng bên góc rẽ của hành lang, đứng đó, nhấc đầu đập vào vách tường vang lên thanh bộp bộp.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 228: Hôn Lễ Tiến Hành



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Tận nửa đêm Phàm Phàm mới hạ sốt. Kiều Na như vừa bước qua trận đấu, cả người mỏi mệt nhắm mắt lại. Reynold để lại vài vệ sĩ, tự mình giải quyết chuyện scandal mấy hôm nay. ra lệnh trong vòng hai mươi bốn giờ nhất định phải áp chế vụ tai tiếng đó. Cùng ngày, các trang báo đều thu hồi tin tức của mình, nhờ vào quyết đoán của Reynold mà giới truyền thông mới biết tự thu liễm chính mình.


      Kiều Na vào phòng bệnh, nhìn khuôn mặt nhắn nhăn lại như tờ giấy, vừa đáng lại vừa đáng thương. cúi người hôn lên gò má phúng phính của thằng bé.


      thân ảnh tiếng động đến phía sau , Kiều Na nhìn cũng biết là ai: “Phương thiếu đến đây để được tận mắt nhìn thấy chật vật của tôi à?” Phương Thiệu Hoa nhìn đứa bé nho giường, đó là con trai của , khuôn mặt nho giống như đúc. Vì bệnh mà miệng của thằng bé khẽ nhếch lên, cánh tay ngừng huơ huơ, đáng thương đến khiến cho người ta hận thể lập tức ôm nó vào trong lòng. Thế nhưng ngay cả quyền lợi đưa tay chạm vào, cũng có.


      Phương Thiệu Hoa đáp, Kiều Na xoay người lại cười lạnh, : “Vở kịch này là do Phương thiếu dựng lên, bây giờ đến đây để cảnh cáo hậu quả do tôi nghe lời sao?”


      Phương Thiệu Hoa bỗng dưng ngẩng đầu, hai tay siết chặt, thanh trầm rốt cuộc cũng vang lên: “Em nghi ngờ ?” Trong lòng , ti tiện như vậy sao?


      Kiều Na nhếch đôi môi đỏ mọng, đáp: “Ngoại trừ Phương thiếu còn ai vào đây?”


      Phương Thiệu Hoa siết chặt hai nắm tay, nhìn chằm chằm . nhìn chừng năm phút, cuối cùng cũng xoay người rời khỏi phòng bệnh.


      Sau khi trở về, chuyện thứ nhất Phương Thiệu Hoa làm chính là điều tra kẻ đứng phía sau chính là ai. ngờ kết quả lại chính là vị hôn thê của Chung Kình.


      năm trước, hôn lễ của ta bị làm cho rối tung. Chung Kình quyết tâm từ hôn, khiến ta trở thành trò cười cho cả thành phố S. ta đem toàn bộ oán giận đặt lên người Kiều Na, trăm phương nghìn kế tìm hiểu mọi chuyện về Kiều Na, đợi đến ngày có thể trả thù.


      Mà tin tức Kiều Na gả ột người đàn ông thành đạt ở nước ngoài cũng lan truyền trong nước, ta càng thêm phẫn hận. Tại sao hôn lễ của ta bị hủy mà hồ ly tinh Kiều Na này lại có thể sống tốt như thế?


      ta giận đến phát điên, vì thế để ý hậu quả mà đem những tư liệu mình thu thập được giao ột trang báo của nước Pháp. Chỉ là ta ngờ được, ta tự khen mình làm rất cẩn thận nhưng vẫn để cho người khác điều tra ra, hơn nữa còn là kẻ có thể khiến cho ta phải ôm ân hận suốt cả đời. Chỗ dựa vững chắc của ta chính là người cậu đứng đầu về bất động sản trong nước nhanh chóng bị điều tra chuyện nhận hối lộ, phải vào tù


      Lúc Kiều Na biết được chân tướng việc cũng gì thêm, vẫn chỉ “bình chân như vại”.


      ra làm sao có thể biết, tuy rằng Phương Thiệu Hoa là người chuyên những lời ác độc, coi ai ra gì, nhưng lại cực kỳ kiêu ngạo, vốn dĩ có khả năng làm ra những loại chuyện ti tiện như thế này. cố ý! Đúng vậy, chính là cố ý, cố ý ép buộc rời , cố ý làm ối quan hệ này nổ tung ra.


      Nửa tháng sau, vụ scandal đó hoàn toàn bị đè xuống. Dù sao cũng ai dám đắc tội với Reynold, mà buổi lễ kết hôn của Reynold cùng Kiều Na cũng cử hành như dự định.


      Kiều Na mặc chiếc váy cưới tuyết trắng theo Tô Mộc Vũ lên xe hoa, tiến đến giáo đường. Reynold chờ ở đó, chỉ đợi xuất của .


      Lên xe hoa, xe khởi động, Kiều Na cầm bó hoa cưới trong tay, trái tim bùm bụp nhảy loạn. sắp kết hôn, hôm nay trở thành vợ của người khác, nhận lấy che chở của Reynold. Từ nay về sau Kiều Na hoàn loàn rời xa thời kỳ lang bạc, rời xa nửa đời gian khổ, rời xa cuộc sống câm lặng độc.


      nên vui vẻ. Đúng vậy, nên vui vẻ!


      Kiều Na nghĩ như thế, khóe miệng khẽ nhếch lên. Reynold là người đàn ông tốt, đáng giá cho giao cả thân mình.


      Mà bên cạnh, Tô Mộc Vũ nhìn , nhịn được thở dài.


      Tài xế đột nhiên : “ Kiều, phía sau hình như có chiếc xe theo. Có cần báo cho ngài Reynold đến xử lý hay ?” Tài xế đương nhiên nạp chuyện này vào phần việc nguy hiểm.


      Tô Mộc Vũ quay đầu lại nhìn… là Phương Thiệu Hoa. muốn làm gì đây?


      Hai xe cách nhau khoảng hai mươi mét, Phương Thiệu Hoa bình tĩnh giữ vững tay lái. Mặt rất trầm lặng, chút biểu cảm, nhưng đôi mắt kia lại đỏ ngầu, bên trong tơ máu, vừa nhìn cũng biết là đêm ngủ, thậm chí cũng có thể là vài đêm ngủ.


      cứ theo sau xe đưa dâu như vậy.


      Kiều Na lướt mắt qua kính chiếu hậu, mặt chút biểu cảm gì đặc biệt, chỉ : “Khỏi !” Sau đó, vẫn quay đầu lại nhìn dù chỉ lần.


      Tài xế gật đầu, tiếp tục điều khiển xe.


      Giáo đường chậm rãi xuất trong tầm mắt, bản nhạc chúc phúc từ từ phát tán ra từ bên trong, có những đôi bồ câu trắng bay xung quanh nóc giáo đường.


      Phương Thiệu Hoa vẫn trầm mặc chạy theo phía sau lại bỗng nhiên giẫm mạnh ga vượt qua chiếc xe đưa dâu phía , sau đó xoay 180 độ, lốp xe cùng mặt đất ma xát phát ra tiếng phanh chói tai.


      Tài xế hoảng hồn, giẫm mạnh phanh xe. Chiếc xe vẫn theo phản xạ chạy thêm mười mét, ngay trước mũi xe của Phương Thiệu Hoa dừng lại.


      Theo tác dụng quán tính, cả người Kiều Na thiếu chút nữa đập vào thành ghế phía trước.


      còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên cửa xe bị mở ra, Phương Thiệu Hoa mở to đôi mắt đầy tơ máu đứng bên ngoài, vươn tay nắm chặt cánh tay Kiều Na, nghiến răng : “ theo !”


      muốn cướp dâu sao?


      Vài tên vệ sĩ theo ngay lập tức nhảy xuống xe bao vây quanh Phương Thiệu Hoa “Mau buông Kiều ra rồi rời khỏi đây ngay lập tức!”


      Kiều Na dường như khó có thể tin nhìn Phương Thiệu Hoa, dùng sức giãy ra khỏi tay “Phương Thiệu Hoa, biết làm cái gì ?” biết đây là đâu sao? cũng biết đây là tình huống gì sao? Cả trăm tay phóng viên đứng cách đó xa, cũng nhanh chóng chạy đến đây. mất trí rồi sao?


      Phương Thiệu Hoa kiên quyết, chết sống cũng chịu buông ra. kéo mạnh ra ngoài: “ biết chứ! chưa từng biết như vậy!”


      Cái gì gọi là lý trí cũng bị ném ra sau đầu. Cái gì gọi là danh tiếng, cái gì gọi là công việc, cái gì gọi là scandal, lúc này muốn quan tâm đến bất kỳ thứ gì. chỉ biết nếu bây giờ ngăn cản , mới là thằng ngu!
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 229: Khoảng Cách Giữa Viên Đạn Và Nước Mắt



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Hành động của Phương Thiệu Hoa khiến cho vệ sĩ phải đề phòng, vây xung quanh, ngừng ra những câu cảnh cáo bằng tiếng Pháp.


      Phương Thiệu Hoa cũng thèm để ý, thẳng tay kéo Kiều Na ra khỏi xe. Vệ sĩ thấy thế lập tức xông đến. Phương Thiệu Hoa lạnh mặt, rút ra khẩu súng chỉ vào đầu tên đội trưởng.


      Họng súng đen nhắm vào huyệt thái dương của tên đội trưởng, Phương Thiệu Hoa chỉ chữ: “Cút!” Ánh mắt của sắc lạnh như sói hoang.


      Khẩu súng đột nhiên xuất kia lập tức khiến ọi người xung quanh kinh hoảng. Kiều Na nhìn thấy khẩu súng liền hô: “Phương Thiệu Hoa, đừng làm bậy!”


      Phương Thiệu Hoa chuyển tầm mắt nhìn , khẽ cười: “Làm bậy? Em cảm thấy làm gì?” Họng súng dí càng mạnh vào đầu tên đội trưởng, ngón tay gẩy chốt an toàn.


      Kiều Na hít sâu hơi, ôm chặt lấy cánh tay . Đôi mắt đẹp của tràn đầy tức giận, quát lớn: “Được! Phương thiếu, muốn . Thế nhưng sau khi xong, xin đừng tiếp tục phá rối tôi nữa!”


      vệ sĩ hét lên: “ Kiều!”


      Kiều Na thấp giọng : “Các cho tôi mười phút, tôi xử lý mọi chuyện. Hôn lễ dời lại”


      Đám vệ sĩ giọng nghị luận, sau đó đồng loạt lui về sau năm mươi mét. Tô Mộc Vũ cũng khẽ thở dài, xuống xe tránh ra bên.


      Sai khi đám vệ sĩ tản ra, Kiều Na tát mạnh cái lên mặt Phương Thiệu Hoa, : “Phương thiếu, rốt cuộc còn muốn làm cái gì hả? hủy hoại bao nhiêu năm cuộc đời tôi còn cam lòng sao? còn muốn tiếp tục hủy hoại tôi bao lâu nữa đây?”


      Phẫn nộ, đôi mắt Kiều Na đỏ lên, ngực ngừng phập phồng thở mạnh, đè nén cảm xúc quay cuồng.


      quyết tâm rất nhiều mới có thể khiến cho bản thân hoàn toàn cắt đứt mọi thứ để gả cho Reynold, dựa vào cái gì lại tới quấy rầy ? Dựa vào cái gì lại tới đây để phá hư bình tĩnh cố gắng tạo ra chứ?


      Phương Thiệu Hoa áp tay lên má vừa bị tát. giữ lấy tay , : “Hả giận chưa? Nếu vẫn còn hận , cho em thêm khẩu súng này!”


      xong, cầm khẩu súng trong tay nhét vào lòng bàn tay Kiều Na, năm ngón tay siết chặt, ép siết cho chặt. Đôi mắt đỏ ngầu của nhìn chằm chằm Kiều Na, : “Em hận đúng ? Rất đơn giản, chĩa vào đây này…” chỉ ngón tay vào vị trí trái tim mình “Ở đây cũng còn gì nữa, em nả phát súng là được. Bắn !”


      Kiều Na bị bức cho phát điên, bàn tay nắm khẩu súng chĩa vào ngực “Phương Thiệu Hoa, điên rồi!”


      điên rồi phải ? Đây là súng đó, hơn nữa khóa chốt an toàn, chỉ cần lỡ tay còn sống được nữa!


      Cách đó xa, Phong Kính cùng Tiền Phong chạy tới. Tiền Phong kinh ngạc trừng to đôi mắt hoa đào như cặp bánh Trung Thu, há miệng : “Mình… mình chỉ là đùa thôi… Mình nếu cậu ta bắn phát súng vào tim, có lẽ ấy hối hận. Thế nhưng mình chỉ là đùa mà, ngờ cậu ta lại nghĩ là ! Cậu ta điên rồi sao?”


      Phong Kính ngăn Tiền Phong, cho xúc động chạy tới “Để quan sát ”. Hai người nhìn cảnh tượng trước mặt, nếu ngay cả chuyện này cũng vô ích, vậy nên buông tay.


      Bên kia, Phương Thiệu Hoa cùng Kiều Na đứng sóng đôi.


      người kháng cự cầm khẩu súng, người xiết chặt bàn tay kia vào khẩu súng. Khóe miệng Phương Thiệu Hoa cười khẽ, giống như đánh cược toàn bộ tài sản của mình.


      Kiều Na cười lạnh tiếng, lạnh lùng : “Phương Thiệu Hoa, có bản lĩnh nổ súng cho tôi xem!” Bây giờ còn đến đây diễn trò này là có ý gì?


      Phương Thiệu Hoa nhìn , nhếch môi. viên đạn “phanh” tiếng bắn ra, xuyên qua cánh tay . Trong phút chốc, máu tươi bắn ra như đóa hoa huyết đỏ. Có giọt, hai giọt văng ra bám lên váy cưới trắng tinh của , như đóa hoa đào nở rộ giữa bầu trời tuyết trắng.


      Cánh tay co rút, nhưng vẫn cắn chặt răng, gân xanh lộ ra đầy trán. cắn răng nhịn cơn đau, mồ hôi lạnh cuồn cuộn chảy ra. vẫn hỏi: “Đủ chưa?”


      Kiều Na ngờ nổ súng, đồng tử bỗng dưng co rút lại.


      Phương Thiệu Hoa như cảm thấy đau, ngón tay lại tiếp tục đặt lên cò súng, đầu súng chĩa vào bờ vai của mình, : “Vậy ở đây được ?”


      Khoảnh khắc viên đạn bay ra khỏi nòng súng, Kiều Na đẩy mạnh tay khiến cho viên đạn bay trật quỷ đạo, xẹt ngang qua vai , bắn lên vách tường sau lưng.


      Kiều Na đoạt lấy khẩu súng, ném mạnh lên mặt đất, thét to: “Vô dụng! Cho dù có tự giết mình tôi cũng quay đầu lại. hết hy vọng !”


      Trong tròng mắt đỏ của xuất tầng nước, chậm rãi chuyển động, giống như tùy lúc chảy xuống. Cuối cùng, quét mắt nhìn cái, cười xoay người, quyết tuyệt về phía trước.


      Phía sau, Phương Thiệu Hoa ôm chặt cánh tay đẫm máu, hô lớn: “Có lẽ em!” Câu kia dường như dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để gào thét ra.


      Bóng lưng Kiều Na hơi chậm lại, đại biểu cho do dự trong nội tâm giờ phút này.


      cái gì? ? ngờ ngày như vậy, từ trong miệng của phun ra chữ như vậy với . chữ đó, quá nặng, nhưng lại đến buồn cười.


      Ước chừng mười giây sau, mới chậm rãi quay đầu lại, cười . Đôi mắt sâu đen như đầm tối, ngữ điệu hơi nghẹn ngào đè nén ở yết hầu “Tình này rất đáng giá, tôi cần nó”


      Ngoài giáo đường, phóng viên bị vệ sĩ ngăn lại. Reynold đứng ngoài cổng, xòe bàn tay ra, đợi tới. Kiều Na nhìn thấy cánh tay ôn nhu kia, chỉ là nhìn trong vài giây, cuối cùng đem tay của mình đặt vào trong tay .


      Mà phía sau bọn họ, Phương Thiệu Hoa bịt chặt miệng vết thương còn chảy máu cánh tay, quỳ rạp mặt đất. Miệng phát ra tiếng hét thê lương. cười, vươn cánh tay đầy máu lên che mặt, chất lỏng trong suốt chua sót xuyên qua khe hở các bàn tay mà chảy xuống. Máu hòa với nước mắt thành màu hồng nhợt nhạt.


      Dưới làn nước mắt của , kéo tà váy cưới dài, từng bước vào giáo đường thánh khiết tượng trưng cho thần thánh, bản nhạc chúc phúc hôn lễ chậm rãi vang lên.


      nhìn , đem tay mình nhàng đặt vào tay Reynold, hai người cùng tiến vào giáo đường. Trong nháy mắt đó, Kiều Na có do dự chút, cuối cùng cũng quay đầu lại.


      Tiếng chuông giáo đường vang lên, pháo hoa bắn giữa trung. Phương Thiệu Hoa giật giật khóe môi, lung lay đứng lên, xoay người, từng bước ngược hướng giáo đường. Mỗi bước , mặt đất xuất chuỗi vết máu, giống như đóa hoa nở rộ giữa đường phố Paris.


      được hơn mười bước, cả người nhoáng lên cái ngã nhào mặt đất.


      Phong Kính cùng Tiền Phong nhìn thấy thế, lập tức chạy tới.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 230: Thuần Phục Em, Nữ Vương Của



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Kiều Na kết hôn, ngày hôm sau Phương Thiệu Hoa liền về nước.


      Vết thương cánh tay từ từ lành lại sau tháng, ngoại trừ lưu lại vết sẹo sâu cũng còn chút dấu hiệu nào. Loại vết thương này như minh chứng cho khoảng thời gian đau đớn sâu tận xương tủy, giống như ngày thu ở Paris kia.


      Phương Thiệu Hoa vẫn thường xuyên đến trước mộ bia của Vệ Nhu Y, lời, chỉ uống rượu, uống xong rồi trở về, ngày hôm sau tiếp tục làm việc. Ngoại trừ khuôn mặt ken kịt trầm ra cũng có gì khác thường.


      Thế nhưng chỉ cần người sáng suốt cũng nhìn ra được. Nếu như lúc trước Phương Thiệu Hoa ai bì nổi, bây giờ chỉ có thể dùng từ ‘kháng cự người cách xa ngàn dặm’ để hình dung. Cho dù là uống rượu trong quán bar, ánh mắt cũng đều chút ấm áp.


      cũng bước chân về nhà tháng rồi, chỉ ở trong ở công ty. Tỉnh dậy làm việc, mệt mỏi nằm ngủ sô pha trong văn phòng. Đôi lúc cũng mình lái xe giữa đêm đến dưới nhà Kiều Na, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tối đen, cứ đợi ở đó đêm cho đến hừng đông tiếp tục về công ty làm việc.


      Lúc đầu bảo vệ khu nhà cứ tưởng rằng là trộm, liên tiếp quan sát vài lần nhận ra làm gì cả cho nên cũng để ý nữa. ta chỉ lắc đầu, cảm thấy con người bây giờ quái đản. ##$@


      Tin tức của Kiều Na, Phương Thiệu Hoa cũng hỏi thăm. Tô Mộc Vũ và Chu Hiểu Đồng cũng cho biết, dù sao cũng cắt đứt rồi cứ tìm phiền não làm gì.


      Nửa năm sau.


      Trong quán bar, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, trong góc sô pha, Phương Thiệu Hoa đơn ôm chai rượu, ánh mắt vẫn lơ đãng liếc nhìn ca sĩ hát sân khấu.


      Quay đầu lại giữa biển người xa lạ


      lần nữa nghi ngờ tồn tại

      Ngày mai của em phải là có bờ bến


      Mỗi lần tỉnh lại, lại ưu lo như vậy


      Nhìn lên bầu trời, cánh chim


      Ánh trăng lạc lối giữa thế giới vô thường


      kiêu ngạo của em, càng kiên trì càng đằng đẵng


      Cho đến khi nỗi đau biến thành sức mạnh


      Mỗi đêm


      Trong những giấc mộng yên lặng


      Chỉ có bóng dáng em ngân nga câu hát


      Với tư thế quật cường


      Phía sau sân khấu huyên náo


      trống trải mỗi mình em


      Mở mắt ra, rốt cuộc em cũng nhìn thấy


      Chỉ chút ánh sáng lờ mờ…


      Giọng hát luyến láy còn mang theo chút kiêu hãnh, bài hát “Quật cường” này, Phương Thiệu Hoa nghe lần, lại vươn tay cầu phục vụ cho hát lại lần nữa.


      Buổi tối này, trong quán bar lại chỉ vang lên bản nhạc duy nhất, giống như bài hát này trở thành bản nhạc riêng cho nơi đây, mà người nghe chỉ mình Phương Thiệu Hoa.


      ít người đều mất hứng bỏ , số ít còn lại lại cảm thấy có chút tò mò về cảm xúc của Phương thiếu đêm nay, ở lại chỉ muốn xem chuyện vui.


      Phương Thiệu Hoa nằm sô pha, lẳng lặng nghe. Chai rượu trong tay cũng để yên đó, buông ra cũng uống, chỉ lắng tai nghe bài hát “Quật cường” kia.


      tới, giọng cười : “Xin hỏi ở đây có ai ngồi chưa?”

      Phương Thiệu Hoa cũng ngẩng đầu, thanh lạnh lùng : “Tránh ra!”


      kia đứng thẳng lưng, tránh khỏi , sau đó đến ngồi xuống ở quầy bar, chuyện với người đàn ông bên cạnh: “ gì đó, mời tôi ly rượu


      Người kia ngờ mình lại được xinh đẹp như thế bắt chuyện, lập tức : “Được được, bồi, ột ly rượu ” Sau đó ưỡn mặt tới bên cạnh .


      Phương Thiệu Hoa hừ lạnh tiếng, ánh mắt lơ đãng đảo qua, lại nhìn thấy chiếc váy đỏ người kia bỗng dưng lặng chút. lập tức đứng dậy chạy đến quầy bar, kéo cổ áo người đàn ông kia ném qua bên, ngực kịch liệt phập phồng nhìn ngồi đó.


      thân váy đỏ bó sát thân mình lồi lõm đầy đặn của , đôi môi đỏ mọng của đó khẽ nhếch lên, ly rượu trong suốt kề lên khóe môi, lưu lại dấu son môi nhợt nhạt ly thủy tinh.


      “Phương thiếu đá mất người đàn ông của tôi rồi, có định dùng bản thân mình đền cho tôi đây?”


      Ánh đèn mờ ảo đỉnh đầu, đôi mắt xinh đẹp của khẽ lóng lánh, bàn tay trắng nõn nhàng mơn trớn đồi ngực , nắm lấy cà vạt của kéo xuống, hai mặt đối nhau.


      Đồng tử của Phương Thiệu Hoa bỗng dưng phóng đại, trong đôi mắt tối đen hoàn toàn chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà quen thuộc trước mắt.


      lúc sau, Phương Thiệu Hoa hoàn toàn quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh, bàn tay nâng gáy lên, in lại nụ hôn kịch liệt. Nụ hôn kia quả rất nóng bỏng, dường như mang theo rất nhiều nỗi nhớ trong khoảng thời gian qua. Chiếc lưỡi của mạnh mẽ len lỏi vào miệng , quấn quít lấy đầu lưỡi của . dùng nhiều sức, như muốn chứng minh xem người trước mặt là hay chỉ là ảo giác của chính mình.

      Kiều Na kinh ngạc chút, lập tức hôn trả lại, chút yếu thế đón nhận nụ hôn kia. Phương Thiệu Hoa phát ra thanh rất , mang theo run rẩy “Được, đền”

      Khóe môi Kiều Na nhếch lên thành độ cong hoàn mỹ, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy , cắn lên cổ “Phương thiếu, cho thử việc trước, thử việc được mau chóng cút !”


      Phương Thiệu Hoa bặm đôi môi mê người của , đáp: “Thử việc năm mươi năm, em thấy được ?”


      Năm mươi năm sau tóc chúng ta trắng xoá, để khoảng thời gian đó chứng minh mang lại hạnh phúc cho em.


      Trong quán bar, nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, bao phủ hoàn toàn đôi tình nhân này.


      ra ngày đó Kiều Na cũng có kết hôn với Reynold. Trong khoảnh khắc trao nhẫn cưới, Reynold nhìn thấy nước mắt trong mắt . đeo nhẫn vào ngón út của , sau đó hôn lên trán . : “Kiều Na, chúc em hạnh phúc”


      Buổi hôn lễ đó trong mắt người ngoài chính là hoàn thành, ra chưa. Dưới tình huống lúc ấy, vì bảo vệ thanh danh của Reynold, Kiều Na nhất định phải tiếp tục diễn. Cho đến nửa năm sau, khi quần chúng cùng giới truyền thông bị những chuyện khác thu hút, hai người họ bình tĩnh tuyên bố ly hôn. Kiều Na trở về cuộc sống độc thân, mang theo Phàm Phàm về nước.

      Bọn họ sau đó ra sao?


      Trong phòng họp, Kiều Na mặc bộ quần áo công sở màu đỏ, chủ trì cuộc họp. lại tiếp tục quản lý công ty. Ngày Kiều nữ vương trở về, tất cả nhân viên trong công ty đều tập trung ở đại sảnh vỗ tay nhiệt liệt.


      Bỗng nhiên, di động trong túi vang lên, chuỗi tiếng chuông quỷ dị xuất trong phòng họp yên ắng “Vợ à, hết giờ phải về nhà, đừng có tăng ca đó!”


      Cả văn phòng lập tức yên tĩnh đến tiếng muỗi bay cũng có thể nghe. Kiều Na thầm mắng trong lòng, vội vàng lấy điện thoại ra định tắt máy. Thế nhưng muộn rồi, chỉ nghe thấy đoạn nhạc chuông kia vẫn tiếp tục vang lên “Vợ ơi, em làm gì thế? Lại bị cấp mắng sao? Tiền tăng ca cũng nhiều, thể nuôi đủ gia đình đâu!”


      Nháy mắt, cả phòng họp bộc phát tiếng cười, ngay cả những vị cấp người nước ngoài cũng cười đến lảo đảo.


      Kiều Na cảm thấy mặt mũi đều mất hết, lập tức tháo pin điện thoại ra.


      Tiếng chuông này chính là Tiền Phong thu cho Chu Hiểu Đồng, ngờ Phương Thiệu Hoa cái tốt học, lại học những thứ quái đản đó. Tuy rằng giọng điệu quái đản như Tiền Phong, nhưng lại chẳng đứng đắn như Phương thiếu người người e sợ.


      Kiều Na cắn răng, trong lòng thầm nghĩ: Họ Phương kia, chết chắc rồi! @#$%^&*()(&^%$#


      Đêm đó, bi kịch xảy ra với Phương thiếu vĩ đại. đứng ngoài cửa phòng ngủ, cả đêm cũng được Kiều nữ vương cho vào. chứng minh, Phương thiếu bá chủ cõi còn địa vị như xưa. Khi gặp được địch thủ do ông trời tạo ra cho chính mình bị đánh bại tơi bời, thoái hóa cách nhanh chóng, biến thành người hoàn toàn khác. @#$%^&*()


      đời này có đôi địch thủ, phải thuần phục ấy cũng là bị ấy làm cho phải thuần phục. Cho dù ai bị ai thuần phục chỉ cần hai người có thể ở cùng chỗ, có cái gì đáng giá phải quan tâm nữa chứ?


      thuần phục em rồi, Kiều nữ vương của

      ~ Hoàn ~
      Gấu's thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :