1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 222: Tới Lượt Ra Giá!



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Radio sân bay ngừng thúc giục hành khách đến quầy đăng ký.


      Trước cổng vào khu vực riêng cho hành khách soát vé, Tô Mộc Vũ nhìn Kiều Na vẫn rất bình tĩnh mà lời tạm biệt.


      Tô Mộc Vũ nắm chặt tay , thở dài : “Kiều Na, em đừng gạt chị nữa. Nếu như em thương ta quyết định sinh đứa con này. Chị cũng là phụ nữ, em thể gạt được chị đâu. Cho dù em có giỏi ngụy trang vẻ ngoài như thế nào cũng đừng làm nữa, giấu nổi chị nữa đâu…”


      Kiều Na đình trệ trong giây, nhưng cũng chỉ giây mà thôi. Sau đó đeo kính đen, nụ cười mặt vẫn xinh đẹp cùng kiêu ngạo như thế “ sao? Cho dù em có ta em vẫn là Kiều Na, thay đổi vì bất kỳ ai khác”


      thừa nhận, từ rất lâu mình coi trọng , cho nên ở quán bar đêm đó mới cam nguyện làm những chuyện ái muội với . Thế nhưng người lý trí, sớm nhận hai người bọn họ là người sống trong hai thế giới khác nhau. ngờ mang thai ngoài ý muốn, càng ngờ… vì đứa con này mà khiến cả hai phải dây dưa lẫn nhau.


      thích , nhưng rồi sao? Tình của cho dù có rẻ mạt cũng tới lượt ra giá.


      Cũng giống như câu : Cho dù ta vẫn là Kiều Na, thay đổi vì bất kỳ ai khác.


      Tô Mộc Vũ chăm chú nhìn bóng lưng kiêu ngạo như nữ vương của Kiều Na dần dần biến mất sau cánh cửa kiểm tra giấy tờ tùy thân, sau đó được chiếc máy bay quốc tế mang lên bầu trời, rời xa khỏi thành phố này, đất nước này.


      Lúc Phương Thiệu Hoa tỉnh lại là quá trưa.


      xoa đầu, sau đó nhận thấy mình ở trong nhà Kiều Na. Đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhớ chút nào, thậm chí còn quên tại sao mình lại ở chỗ này.


      ràng là uống rượu, tại sao lại đến đây?


      Trong đầu mơ hồ hồi tưởng lại số chuyện tối hôm qua, bỗng dưng biến sắc. vội vàng vén chăn lên tìm Kiều Na. Hôm nay là cuối tuần, làm, nhưng cả căn nhà đều thấy bóng dáng, gọi điện thoại cũng bắt máy.


      Tim Phương Thiệu Hoa hiểu sao lại run rẫy, vô tình liếc đến chiếc laptop bàn của . Máy chưa tắt, màn hình vẫn chỉ trong chế độ sleep. quơ quơ con chuột, bỗng nhiên hai mắt trừng to.


      Đây là trang web đặt vé máy bay qua mạng. Trái tim bỗng dưng hốt hoảng, vội vàng tìm kiếm thông tin đơn đặt cuối cùng. Chiều nay hai giờ, máy bay cất cánh.


      Phương Thiệu Hoa điên cuồng xông ra ngoài, ngăn lại chiếc taxi, gầm : “Đến sân bay, mau!”


      Bây giờ là 1:45, còn mười lăm phút nữa là hai giờ. phải ngăn cản , nhất định phải ngăn cản !


      Thế nhưng khi mang cả người đầy mồ hôi chạy đến sân bay, cũng có tìm được Kiều Na mà chỉ nhìn thấy Tô Mộc Vũ đến đưa tiễn. lập tức xông lên trước, gấp gáp hỏi: “Kiều Na đâu?”


      Tô Mộc Vũ trả lời, vung tay tát lên mặt cái. Chưa từng thấy Tô Mộc Vũ nghiêm túc như thế, bàn tay lại dùng nhiều sức như thế.


      bạt tai, thẳng thắn đánh vỡ giấc mộng của Phương Thiệu Hoa.


      Tô Mộc Vũ thản nhiên đáp: “Đây là em thay Kiều Na gửi cho !”


      nhìn , tiếp: “Còn những lời này nữa: Phương Thiệu Hoa, nhất định hối hận, bởi vì vĩnh viễn cũng biết phạm vào sai lầm như thế nào” Dứt lời, Tô Mộc Vũ vòng qua , chữ rời khỏi sân bay.


      Phương Thiệu Hoa ngơ ngác đứng giữa phi trường rộng lớn, hai bên người đến người tấp nập. Thế nhưng lại đột nhiên cảm thấy trống vắng, hốt hoảng, giống như thứ gì đó trong cơ thể bị khoét . thể đau như thế nào, chỉ biết phải khom người xuống, ôm chặt ngực lâu.


      Máy bay đầu bay qua, biết, Kiều Na vĩnh viễn kiêu ngạo như nữ vương… rồi.


      Kiều Na rời khỏi, bên ngoài tựa như cũng làm thay đổi bất cứ điều gì. Ngày lại qua ngày, làm việc vẫn làm việc, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục. Chỉ là người sáng suốt đều có thể nhận ra, Phương Thiệu Hoa dần dần thay đổi.


      Sau khi nhận cái tát kia của Tô Mộc Vũ, cũng tỏ vẻ gì bên ngoài. lại trở về cuộc sống với rượu như trước đây, vài ngày lại đổi người bạn , lại vì chén cơm của đám phóng viên mà tạo cho họ ít tư liệu. thường xuyên mình đến trước mộ Vệ Nhu Y uống rượu, uống cũng chính là đêm. Sau đó câu cũng , bị Tiền Phong hoặc Phong Kính kéo về nhà.


      Nếu trước kia dùng hai chữ “càn quấy” để diễn tả Phương Thiệu Hoa, vậy bây giờ chính là “trầm tĩnh như tảng đá”.


      Tăng ca, có đôi khi là tăng ca cả đêm, sau đó nửa đêm chạy xe đến trước cổng công ty của Kiều na chờ đợi, đợi cho đến hừng đông lại . Vòng vòng lại như thần thoại.


      Có đôi khi suy nghĩ, rốt cuộc Kiều Na là gì đối với ?


      Có lẽ chỉ hấp dẫn , người phụ nữ này mang mình hơi thở mị hoặc bẩm sinh, khiến cho lòng người mê muội. Có lẽ chỉ lần có duyên, chỉ là ai nghĩ đến lại dùng phương thức như thế để kết thúc.


      sao? Đáp án của vấn đề này rất phức tạp, chính cũng . Thế nhưng mỗi khi nhớ tới cái ngày rời , trái tim lại đau đớn vô lý do.


      _______________________


      năm sau, thành phố Paris, nước Pháp.


      Phương Thiệu Hoa nhận lời mời tham gia cuộc hội nghị hợp tác quốc tế. Sau khi kết thúc, ngồi trong xe xoa xoa trán, với tài xế: “Quay về khách sạn”


      Vì cuộc hội nghị này, chuẩn bị suốt tuần. Đối tượng hợp tác lần này chính là ông trùm thương mại của nước Pháp, đối phương cũng có ý định tham gia vào thị trường béo bở của Trung Quốc. Nếu như có thể hợp tác với đối phương, thanh danh của Phương Viên lan rộng thị trường thế giới. Thế nhưng cầu của đối phương cũng rất hà khắc, tìm lợi nhuận trong khe hẹp quả chính là cuộc khiêu chiến của thương nhân.


      Xoa mi tâm, đảo mắt nhìn ra quan cảnh bên ngoài của nơi được xưng tụng là thành phố lãng mạn. Mỗi hơi thở nơi đây dường như cũng đều ôm ấp tình cảm.


      Xe tăng tốc dần, ánh mắt Phương Thiệu Hoa chợt lóe khi nhìn thấy thân ảnh mặc váy đỏ rực bên đường. hét lớn: “Dừng xe!”


      Lái xe biết làm sao vậy, vội phanh lại.


      Phương Thiệu Hoa đẩy cửa xe chạy vội ra ngoài. đường, rất nhiều tóc vàng tóc đen, chân giẫm giày cao gót tản bộ, hấp dẫn mọi ánh mắt.


      Phương Thiệu Hoa tìm vòng cũng thấy thân ảnh váy đỏ lúc nãy, có chút mệt mỏi lên xe, nhắm mắt lại. Chắc là nhìn lầm rồi, chỉ chiếc váy màu đỏ mà thôi, ở đây nhiều người như vậy tại sao có thể dễ dàng trùng hợp gặp nhau chứ?


      Thế giới lớn như vậy, loài người lại bé như vậy, xác suất hai người gặp nhau chỉ có phần trăm ngàn vạn.


      Xe lại chậm rãi chạy, cũng biết cách đó khoảng trăm thước, có mặc váy đỏ, đeo kính đen, chân mang giày cao gót bước vào trong xe. Trong tay này còn cầm chiếc di động, ánh mắt đầy ý cười qua điện thoại: “Phàm Phàm còn ngủ sao? Được rồi, tôi về sớm”


      Tắt điện thoại, kia tháo kính đen xuống, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ đầy mị hoặc.


      Đúng vậy, là Kiều Na. đóng cửa xe, giẫm chân ga. Xe chạy ngược hướng với xe của Phương Thiệu Hoa, càng lúc càng xa.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 223: Nơi Đất Khách Gặp Lại Người Cũ



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang


      Phương Thiệu Hoa trở lại khách sạn, cái gì cũng muốn làm, chỉ nằm dài sô pha cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy. @#$%^&*()(&^%$##$%^&*()_+_)(*&^%$#@#$%^&*()(&^%$##$


      lấy chiếc nhẫn màu bạc ra, mặt nhẫn là viên kim cương xinh đẹp tượng trưng cho tình vĩnh cửu. năm trước, chiếc nhẫn này chỉ thiếu chút nữa là được đeo vào ngón tay áp út của Vệ Nhu Y, cuối cùng bị ấy dùng cả tính mạng của mình để từ chối. @#$%^&*()(&^%$##$


      Chậm rãi nắm chặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay, nghĩ: Có phải mình lầm rồi ?


      Thư ký gõ cửa, : “Phương thiếu, ngài Reynold mời ngài tham gia yến hội đêm nay”@#$%^&*()(


      Phương Thiệu Hoa đứng dậy. Reynold chính là đối tượng muốn hợp tác lần này, chưa đến bốn mươi tuổi lại thông minh cùng cơ trí, được cả giới thương nhân nước Pháp vinh danh là thiên tài thương mại, cực kỳ khó đối phó. Thế nhưng nếu như có thể xây dựng hợp tác lâu dài với ta, con đường để Phương Viên đánh vào thị trường Âu Châu bằng phẳng hơn rất nhiều. @#$%^&*()(&^


      Thế nhưng ngờ, buổi yến hội này gặp lại Kiều Na, hơn nữa còn là dùng cách thức như thế để gặp lại. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^


      Lúc Reynold nắm tay Kiều na xuống cầu thang xoay tròn, ly rượu trong tay Phương Thiệu Hoa thiếu chút nữa rơi xuống. Là , ! năm qua hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào mặt , vẫn là chiếc váy màu đỏ bó sát vòng eo hoàn mỹ thích, mái tóc dài uốn cong, giày cao gót màu vàng ánh kim, trông cứ như chú mèo Ba Tư kiêu sa quý phái. @#$%^&*()(&^%$##$$##$@


      phương Đông xinh đẹp mỹ miều, làm cho người ta khó có thể dời mắt. $##$@$##$@$##


      rung động xuất lên trong lòng, gần như nhịn được muốn lập tức tiến lên giữ chặt lấy , rất sợ chỉ cần chớp mắt cái lại biến mất. Thế nhưng chưa đợi tiến lên, Reynold nắm tay , mỉm cười tuyên bố trước toàn thể khách quý: “Đây là vợ sắp cưới Kiều Na của tôi, ấy đến từ phương Đông, mọi người hãy chúc phúc cho chúng tôi nhé!” @#$%^&*()(&^%$##$$##$@


      quả boom khổng lồ bùng nổ khiến ọi người ngưng trệ vì kinh ngạc, sau đó tiếng vỗ tay chúc mừng lập tức vang lên. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$


      cầu thang xoay tròn dài, Reynold với chiếc áo bành tô tao nhã cùng với Kiều Na thân váy đỏ rực đứng cạnh nhau, cánh tay Reynold vòng qua ôm lấy vòng eo của , thân mật cùng xứng đôi như vậy, giống như đôi quyến lữ trời sinh. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$


      Phương Thiệu Hoa đứng trong sảnh lớn ngẩng đầu nhìn, lần đầu tiên cảm thấy ra mình cũng ngày như vậy, đứng bên cạnh bàng quan nhìn cùng người đàn ông khác. chưa từng nghĩ rằng hai người gặp lại là phương thức này, trái tim đau như bị nhét vào quả tạ nặng ngàn cân. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%


      Reynold kéo cánh tay Kiều Na xuống lầu, chào hỏi các vị khách quý có mặt. @#$%^&*()(&^%$#


      Phương Thiệu Hoa cứ chăm chú nhìn như vậy, dường như quên chuyển dời ánh mắt. $##$@


      Cho đến lúc Reynold dẫn Kiều Na đến trước mặt , : “Phương thiếu, cám ơn tham gia yến hội lần này, tôi cảm thấy vinh dự”@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(


      Phương Thiệu Hoa vươn tay ra, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung dừng lại người Kiều Na. $##$@


      Reynold nhận thấy ánh mắt đó của , liền hỏi: “Sao vậy? Phương thiếu quen biết với vợ chưa cưới của tôi à?” @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^


      Kiều Na cũng ngờ gặp lại Phương Thiệu Hoa ở đây. Thế nhưng vẫn kịp thời trấn định, sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi lập tức khôi phục lại bình tĩnh, thoải mái mỉm cười, gật đầu : “Phương thiếu, cũng chỉ là có chút duyên nhưng cũng tính quá quen. Em cũng gặp ngài ấy vài lần lúc còn ở trong nước”@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$


      Reynold sang sảng cười rộ lên: “ ra Phương thiếu cùng vợ sắp cưới của tôi là người quen cũ, vậy hợp tác lần này tôi nhường cho Phương thiếu năm phần, được ?” Đừng nhìn con số này, nếu tính ra đây chính là con số với lợi nhuận khổng lồ. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^


      Phương Thiệu Hoa lại chữ cũng nghe được, vẫn cứ nhìn Kiều Na như vậy, nhìn nụ cười chút sơ hở mặt , tựa như bọn họ là người xa lạ. @#$%^&*()(&^%$##$$##$@


      cứ trơ mắt nhìn Kiều Na tựa vào trong lòng người đàn ông khác, sắp tới cũng trở thành vợ của người khác, còn đối với lại giữ khoảng cách xa lạ. @#$%^&*()(&^%$##$$##$@


      Nhìn Kiều na mỉm cười trước mặt người khác, Phương Thiệu Hoa chậm rãi đến góc kín, khom người xuống. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(


      tóc vàng nhiệt tình đến bắt chuyện “Xin hỏi sao chứ?” Phụ nữ người Pháp luôn nóng bỏng, ánh mắt này nhìn Phương Thiệu Hoa như viên ô mai chua chua ngọt ngọt được người khác nâng hai tay dâng đến. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$$##$@$##$


      Phương Thiệu Hoa cũng chưa hề liếc mắt cái đến này, chỉ im lặng ôm ngực, siết chặt, tựa hồ nếu cứ siết như vậy có thể kềm chế cơn đau trong lòng mình. @#$%^&*()(&^%$##$$##$@$##$@


      Tại sao lại như vậy? @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$$##$@


      biết vì sao mình lại khó chịu như thế, ngay cả chính cũng nghĩ ra. dùng năm để suy nghĩ rốt cuộc Kiều Na là gì đối với mình, ông trời lại chỉ ột đêm này làm đáp án, hung hăng đâm xuyên qua hoang mang của . @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$


      Khi nhận ra em quan trọng như thế nào đối với , em trở thành người phụ nữ của người đàn ông khác. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$


      câu “người xa lạ” của lại giống như bạt tai, hung hăng đánh vào mặt . $##$@


      Yến hội chấm dứt, toàn bộ khách quý từ từ rời , Kiều Na có chút bất đắc dĩ : “Reynold, đêm nay nên lỗ mãng như vậy. Em nhớ hình như em cũng chưa đáp ứng lời cầu hôn của ”$##$


      câu vừa rồi, nếu nhờ linh hoạt của chỉ sợ lộ ra sơ hở. sao, nhưng với thân phận của Reynold rất có thể trở thành trò cười của giới thương nhân này, thậm chí trở thành đầu đề cho đám bát quái nước Pháp ngày mai. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##


      Reynold nháy mắt mấy cái, dùng giọng điệu có chút ủy khuất : “ nhớ rằng nước em có câu ngạn ngữ là “tiền trảm hậu tấu”, cảm thấy dùng chiêu này quả rất hiệu quả. Kiều, lần đầu tiên gặp em, bị mê hoặc. Mấy năm trước cầu hôn em rất nhiều lần, sau đó em về Trung Quốc khiến cực kỳ thương tâm. Bây giờ em trở lại, em hãy cho cơ hội !” $##$@$##$@


      Kiều Na bị vẻ mặt của chọc cho cười. Reynold, người đàn ông này thể là xuất sắc. Mấy năm trước lúc du học ở Âu Châu vô tình gặp được lần, chút ngại ngần đưa tay ra giúp đỡ . @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$$##$@


      có tài hoa, có địa vị, có lãng mạn cùng tính cách đáng của người Pháp, chỉ ba mươi sáu tuổi đứng vững thương trường nước Pháp. người đàn ông như vậy quả chính là người chồng lý tưởng trong mắt biết bao nhiêu . @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$#


      Kiều Na : “Reynold, phải biết, quá khứ của em sạch , thậm chí em còn có đứa con. Hơn nữa, thân phận của em cũng thể giúp đỡ gì cho nghiệp của ”@#$%^&*()(&^%$##


      Reynold than tiếng: “Sao em lại vậy? Đây là chuyện của riêng hai ta, có quan hệ gì tới người khác chứ? Kiều Na, em đừng tự trói chặt chính mình trong suy nghĩ đó, tin tưởng , em là tốt. thậm chí còn lo rằng mình xứng với em nữa ấy chứ”@#$%^&*()(&^%$##$$##$@


      thể , Kiều Na bị lời này của làm cho cảm động. Bất kỳ ai, nếu có người chờ đợi mình lâu như vậy, cho dù là tảng đá cũng bị mềm hoá. @#$%^&*()(&^%$##$$##$@


      Kiều Na chần chờ hơn mười giây, trong ánh mắt mong chờ của Reynold, đôi môi đỏ của nhếch lên : “Được, em cho cơ hội”@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&


      Nhiều năm như vậy, luôn băn khoăn này băn khoăn kia, có lẽ cũng nên ình cơ hội. Reynold là người đàn ông rất tốt, hơn nữa còn có thể chấp nhận Phàm Phàm, lựa chọn này có lẽ là tốt nhất. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$


      Reynold kích động ôm lấy Kiều Na xoay tròn, lưu lại vài cái hôn mặt , kích động như đứa lớn xác. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^


      Kiều Na bị làm cho bật cười, khuôn mặt sáng lạn. @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##


      Được Reynold đưa về nhà, hai người trao đổi nụ hôn chúc ngủ ngon. Sau khi ta rời , Kiều Na cười cười xoay người chuẩn bị bước vào cửa. Thế nhưng đèn của chiếc xe nào đó đột nhiên chiếu rọi lên mặt . @#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$@#$%^&*()(&^%$##$$##$@


      Kiều Na giơ tay lên che mắt theo bản năng. Trong ánh sáng đó nhìn thấy thân ảnh thon dài về phía mình, kéo tay , đem cả người đè lên vách tường.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 224: Đao Cắt Đứt



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Đè Kiều Na lên vách tường, Phương Thiệu Hoa nhấc đầu chôn sâu vào hõm vai của , vẫn nhúc nhích, vòng tay cũng giữ chặt eo . Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng thở kịch liệt của , giống như loài thú ngủ đông liều mạng đè nén cảm xúc sắp bùng nổ.


      Bị ghìm chặt, Kiều Na nhíu nhíu mày, cũng gì.


      Hai người cứ như hai kẻ địch, cứ giằng co lẫn nhau như đợi xem ai đầu hàng trước, ai nhận thua trước.


      lúc lâu sau, Phương Thiệu Hoa chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm , cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Kiều Na!”


      Đôi mắt trong trẻo, yên tĩnh như mặt nước mùa thu. nhàng nhếch môi, : “Phương thiếu, có chuyện gì sao?”


      câu hỏi, vô cùng đơn giản nhưng lại chặn ngang Phương Thiệu Hoa, khiến cho thể thêm lời nào.


      Đúng vậy, có chuyện gì sao? Có chuyện gì để nữa sao? Bọn họ cũng có thể tạm xem là nửa tình nhân, cho dù bọn họ từng có những cử chỉ thân mật nhất đời, cho dù bọn họ còn có với nhau đứa con… rồi sao?


      Bọn họ chưa từng nhau, chưa từng chuyện thẳng thắn với nhau, chưa từng thân thiết, ngoại trừ quan hệ nửa tình nhân ra ngay cả hai chữ “bạn bè” cũng chẳng có. Tàn khốc lại chân như thế, chân lại buồn cười như thế. Bây giờ bảo phải dùng thân phận như thế nào đến chất vấn đây? Làm sao có thể hỏi: Này, em dựa vào cái gì mà kết hôn?


      thể hỏi, cũng hỏi được, bởi vì tư cách đó.


      Phương Thiệu Hoa cắn răng, như loài dã thú bị ép đến đường cùng. Ánh mắt đỏ ngầu, cứ nhìn Kiều Na như thế. Ánh mắt sắc bén như muốn liều mạng xé rách lớp mặt nạ bình tĩnh của .


      Thế nhưng có, chút sơ hở cũng có.


      Trong bóng đêm, ngọn đèn mê ly lập lòe qua cửa sổ, rọi vào mặt , bao phủ tầng sáng. chỉ đứng trước mặt , nhàng cong đôi môi đỏ mọng lên, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh. Hai hàng lông mi dài, khuôn mặt tinh xảo, đôi môi đỏ mọng, lại chói mắt người nhìn.


      Phương Thiệu Hoa giữ chặt eo , muốn hôn . Trong lòng khó chịu, cực kỳ khó chịu, giống như muốn bùng nổ. Nếu tìm ra chỗ để phát tiết, nổ tung.


      Nhưng mà ngay khoảnh khắc cúi người hôn , cánh tay trắng nõn bỗng dưng bịt lại môi . Kiều Na cười nhợt nhạt, : “Phương thiếu đừng quên, tôi bây giờ là vợ chưa cưới của người khác. chơi nổi đâu”


      Đồng tử Phương Thiệu Hoa bỗng dưng co rụt lại, hơi thở đình trệ trong khoảnh khắc đó. cứ trơ mắt nhìn Kiều Na tự nhiên rút tay về, sau đó chút lưu luyến xoay người, còn quay đầu lại nhàng cười : “Phương thiếu, chờ ngày tôi kết hôn, nhất định phải đến cho tôi chút mặt mũi đó”


      Có gió thổi qua, thổi bay tà váy dài màu đỏ của , giống như nữ xinh đẹp mê hoặc lòng người, ai đời này sánh được.


      Phương Thiệu Hoa câm lặng nhìn Kiều Na mở cửa, bàn chân nhàng bước vào, chút do dự đóng cửa lại. Tia sáng cuối cùng khép lại từ khe cửa, ánh mắt vốn dĩ đỏ ngầu của Phương Thiệu Hoa hơi hơi rung động.


      đánh quyền vào cốp xe, ô tô phát ra tiếng vang, mu bàn tay của run rẩy, bê bếp máu.


      Kiều Na tựa lưng vào cửa, sau hồi mới nghe thấy tiếng động cơ xe. nhàng thở ra hơi, cố gượng lên nụ cười vào. Bảo mẫu nhìn thấy liền đứng dậy chào.


      Kiều Na gật gật đầu, hỏi qua tình huống ngày hôm nay của Phàm Phàm. Sau đó, cúi người ôm lấy đứa bé nhu thuận đáng vào trong ngực.


      Phàm Phàm gần chín tháng, đúng vậy, nó bị sinh non. Lúc lâm bồn, thằng bé chỉ có hơn hai cân (1) chút, dường như cảm thấy chút sức nặng.


      (1) Hai cân: 1 kg. cân = 1/2 kg


      ai biết, lúc đó Kiều Na xuất huyết trong phòng sản, gần như hấp hối. ai biết, đoạn thời gian đó ăn biết bao nhiêu đau khổ, biết bao nhiêu áp lực. cho Tô Mộc Vũ biết, bởi vì muốn để cho Phương Thiệu Hoa nhận được bất kỳ tin tức gì. Nếu quyết tâm chặt đứt, vậy được do dự.


      Kiều Na tàn nhẫn với người ngoài, lại càng tàn nhẫn gấp bội đối với chính bản thân mình.


      cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhắn thơm thơm mùi sữa khiến cho người ta tự giác mà mỉm cười. Bàn tay nhàng vỗ về khuôn mặt đó. Đứa bé này quả là khuôn đúc của Phương Thiệu Hoa, giống nhau từ chiếc mũi, đến đôi môi và ánh mắt.


      Kiều Na vội lắc đầu: được nghĩ bậy, Kiều Na này thể do dự bất kỳ chuyện gì.


      Vướng mắc giữa hai người họ quá sâu.


      nghĩ: Nếu là đàn ông, cuộc đời này nhất định là đối thủ sống còn của . Thế nhưng lại là phụ nữ, phụ nữ cùng người đàn ông có vướng mắc trộn lẫn thương, hận hận mơ hồ, mà lại như thanh đao sắc bén xoắn lại khiến cho thể lên lời.


      có mạnh mẽ trở lại cũng có cách nào tha thứ cho kẻ hủy diệt cả đời mình. Cho nên, chỉ có thể đao cắt đứt mới khiến cho cả hai thoải mái mà sống.


      Hôm sau, gọi điện thoại cho Tô Mộc Vũ.


      Tô Mộc Vũ khiếp sợ hỏi: “Kiều Na, em đùa chứ? Em muốn gả cho Reynold sao?”


      Tô Mộc Vũ cũng biết Reynold. Lúc ấy ở Châu Âu, Reynold từng theo đuổi Kiều Na, dường như là scandal nổi tiếng lúc đó, nhưng Kiều Na lại luôn từ chối. Làm sao Tô Mộc Vũ kinh ngạc cho được? Nếu Kiều Na thích Reynold, mấy năm trước chấp nhận ta, tội tình gì phải đợi đến bây giờ? Chuyện này khẳng định đơn giản như vậy.


      Kiều Na nhàng đẩy chiếc nôi của Phàm Phàm, cười : “Có gì được? Lúc trước duyên phận tới, bây giờ cũng đúng lúc, hơn nữa Reynold cũng là người rất tốt, gả cho ấy xem ra em càng có lời hơn”


      Tô Mộc Vũ vẫn có cách nào khuyên , chỉ xoa mi tâm rồi : “Kiều Na, chị hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ quyết định này, tất nhiên nếu em khăng khăng giữ quyết định của mình chị cũng thành tâm chúc phúc cho em”


      là người duy nhất biết bí mật của Kiều Na. nghĩ: Nếu đứng cương vị của Kiều Na, cũng khó mà tha thứ, huống chi Phương Thiệu Hoa phạm lỗi chỉ có như thế. Khi lựa chọn kết hôn cùng Vệ Nhu Y, đẩy Kiều Na ra khỏi cuộc đời mình. Mọi chuyện cũng chẳng thể trách bất luận kẻ nào.


      tuần sau, tin tức kết hôn của Reynold cùng Kiều Na chính thức xuất trang đầu của những tờ báo lớn của nước Pháp, cả nước nhất thời náo động.


      Lúc Phương Thiệu Hoa nghe thấy tin tức đó, chỉ biết cười lạnh. ngồi trong quán bar, chai lại chai nốc vào cuống họng, ánh mắt đỏ ngầu.


      chủ động quàng tay lên cổ , giạng chân ngồi đùi . Phương Thiệu Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rượu trong tay bị ném xuống đất, đẩy thét chói tai té mặt đất, sau đó xoay người rời khỏi quán bar.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 225: Tôi Bây Giờ, Mua Nổi



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang


      Lúc Tô Mộc Vũ nhận được thiệp mời hôn lễ do Kiều Na gửi tới, xoa huyệt thái dương. biết lần này Kiều Na hạ quyết tâm.


      Chu Hiểu Đồng khi nhận được thiệp mời trái lại rất vui vẻ. ấy luôn cảm thấy Phương Thiệu Hoa vốn dĩ xứng với Kiều nữ vương.

      Cũng nhận được thiệp mời còn có Phương Thiệu Hoa. nhìn tấm thiệp tinh xảo trong tay, bật cười, cười đến lạnh lùng, sau đó cầm chai rượu rót vào cuống họng.


      Cửa hàng áo cưới.


      Kiều Na thử áo cưới. Nhà thiết kế dựa theo khí chất của chọn lựa chiếc váy cưới cúp ngực, hoàn mỹ bao lấy bộ ngực tròn trịa đầy đặn của , để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, bả vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo cùng với tấm lưng trần hoàn mỹ, gợi cảm mà xinh đẹp.


      Nhà thiết kế liên tục tán thưởng, Kiều Na nhàng mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ.


      Reynold mặc áo bành tô tiến vào, thốt lên: “Oa, honey xinh đẹp” sau đó ta cúi đầu giả vờ buồn rầu, : “ lo lắng có nên đem em giấu , lỡ như ngày kết hôn dâu bị cướp mất sao bây giờ?”


      Kiều Na bị chọc cười.


      Đôi mắt màu lam thâm tình của Reynold nhìn Kiều Na, cúi đầu muốn hôn lên môi .


      Kiều Na giật giật muốn lui ra phía sau, trong khoảnh khắc đó đột nhiên dừng lại, đứng nguyên tại chỗ. Reynold chú ý đến hành động của , khẽ thở dài, sau đó chuyển sang hôn lên má .

      Kiều Na có chút xấu hổ, lập tức chủ động kiễng đầu ngón chân hôn lên đôi môi của Reynold. Reynold lập tức kinh hỉ, cánh tay ôm lấy vòng eo của Kiều Na, đáp lại nụ hôn này.


      Bọn họ cũng biết, ngay góc cầu thang có thân ảnh đứng nhìn cách lạnh lùng. Hai mắt sáng lạnh như muốn đóng băng những người xung quanh.


      này…” Có nhân viên phục vụ lên tiếng hỏi.

      Ánh mắt sắc lạnh kia đảo qua khiến cho nhân vên đó rùng mình cái.

      Reynold có chuyện gấp liền với Kiều Na rời trước. Kiều Na thông cảm gật đầu, tiễn ra ngoài. Sau đó lại quay về phòng thay đồ.


      Mới vừa mở cửa phòng thay đồ, bỗng dưng cánh tay cố chấp mạnh mẽ đưa tới kéo vào, sau đó cửa bị đóng lại.


      “Phương Thiệu Hoa, muốn làm gì?” Kiều Na vốn cả kinh, lập tức lớn.


      Phương Thiệu Hoa đột nhiên hành động như vậy khiến cho hờ hững của Kiều Na bị đánh nát trong nháy mắt, thay vào đó là tức giận. lại muốn làm gì đây? năm trước hai người họ là hai kẻ xa lạ, dựa vào cái gì còn tới quấy rầy cuộc sống của chứ?


      Hai cánh tay to lớn của Phương Thiệu Hoa vây hai bên người , đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm như muốn ngụm nuốt vào trong bụng, để có thể trở thành thể của chính mình.


      lấy tấm thiệp mời ra, xé thành từng mảnh trước mặt Kiều Na, ném tung tóe lên mặt đất “Hôn lễ cái khỉ gió! Muốn kết hôn sao? Nằm mơ ! Em dựa vào cái gì mà bắt con tôi phải gọi thằng đàn ông khác là cha chứ?”


      Kiều Na tưởng rằng muốn gì, ngờ là chuyện này. cười lạnh tiếng, khóe mắt quét người , đáp: “Phương thiếu này, xin chuyện cho ràng chút. Phàm Phàm chỉ là con của mình tôi thôi. năm trước tôi chỉ là kẻ cống hiến cho tôi con tinh trùng, còn tinh trùng là của ai đối với tôi cũng chẳng có khác biệt!”


      Những lời này hoàn toàn chọc giận Phương Thiệu Hoa. nghiến răng : “ khác biệt? Được! Rất tốt!” kéo áo cưới người Kiều Na, đặt dán chặt lên tường, bá đạo lấn thân.


      Răng nanh cắn lấy cần cổ trắng nõn của , đôi bàn tay cố chấp tham lam tiến vào nội y, tùy ý xoa nắn.


      Nháy mắt, cả người Kiều Na cứng đờ, thế nhưng lại muốn…


      Kiều Na muốn cước đá văng , nhưng Phương Thiệu Hoa lại như đoán trước được. bắt lấy chân của , nâng lên quắp lưng mình, môi đồng thời ngăn chặn bờ môi muốn lên tiếng mắng chửi của , dùng sức mút, mút đến môi cũng run rẩy.


      Lưỡi nhanh chóng cạy mở hàm răng , dùng sức xâm nhập vào bên trong. Kiều Na cắn mạnh xuống, Phương Thiệu Hoa cảm thấy nhưng hề tránh. Nháy mắt, miệng hai người ngập tràn mùi máu tanh pha lẫn ngọt ngào. Phương Thiệu Hoa như chút cảm giác, tiếp tục hôn lấy. nụ hôn, lại như trận chiến đấu kịch liệt.


      Tấm lưng dán tường, Kiều Na nhìn trần nhà phòng thay đồ, sau đó vung tay tát lên mặt . Bàn tay kia như mang theo căm hận mười mấy năm qua.


      cái tát đánh cho Phương Thiệu Hoa tỉnh lại. Kiều Na lạnh lùng nhìn , nhếch môi : “Phương thiếu, đừng xem tôi như vật phẩm có thể mua bán nữa. Tôi bây giờ, mua nổi!” $##$


      Dứt lời, cũng để ý áo cưới người mình xốc xếch ra sao, kéo cửa phòng thay đồ ra ngoài. Trước mặt nhà thiết kế, cởi áo cưới ra, ném xuống đất, : “Cái này bẩn rồi, tôi cần nữa, đổi bộ khác


      Nhà thiết kế cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ kinh ngạc trước xuất của người đàn ông này, sau đó vội vàng cầm lấy chiếc áo cưới đất, : “Được, Kiều cứ an tâm, chúng tôi nhất định khiến cho vừa lòng”


      Kiều Na mặc chiếc áo áo sơ mi vào, sau đó với tên đàn ông còn đứng sau cánh cửa: “Phương thiếu, xin rời cho, đừng tới quấy rầy tôi nữa” Dứt lời, Kiều Na giẫm giày cao gót, ưỡn thẳng lưng ra ngoài.


      Cuộc sống của tôi còn chào đón !


      Phương Thiệu Hoa đứng trong phòng thay đồ, cái tát đó khiến đại não chấn động. $##$


      Có ý gì? Câu kia rốt cuộc là có ý gì? Cái gì là “vật phẩm có thể mua bán”? Cái gì là “tôi bây giờ, mua nổi”?

      Tại sao trong mắt lại có căm hận dày đặc như vậy, mà lại cách nào nhìn thấu? Tại sao lời của lại tràn đầy oán giận như vậy, mà câu cũng hiểu?


      vội cất bước đuổi theo, nhưng Kiều Na lên xe, giẫm mạnh ga chạy như bay. Phương Thiệu Hoa đuổi theo chiếc xe kia, điên cuồng chạy theo sau.


      Dường như có chuyện gì đó xảy ra.


      Kiều Na, em đừng , ràng cho tôi, ràng mọi chuyện cho tôi! @#$%^&*()(&^%$##$


      đường phố Paris lãng mạn, có người đàn ông Trung Quốc điên cuồng đuổi theo sau chiếc xe, mà chiếc xe kia lại vô tình chạy thẳng về phía trước, chút do dự. Cho đến khi người đàn ông này kiệt sức, mồ hôi lăn dài theo từng sợi tóc, bám vào mặt , cùng với thanh đầu gối va chạm với mặt đất.


      Cuối cùng, vung tay, quyền đánh lên mặt đất cứng rắn.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 226: Cũng Nên Kết Hôn



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Đoàn người Phong Kính, Tô Mộc Vũ, Tiền Phong cùng lũ trẻ vừa đặt chân xuống Paris, Phương Thiệu Hoa lời liền lôi kéo Tô Mộc Vũ trước mặt Phong Kính.


      Khuôn mặt Phong Kính đen thui tả nỗi. Chuyện gì đây? Dám giở trò lôi lôi kéo kéo vợ trước mặt sao?


      Tô Mộc Vũ bị Phương Thiệu Hoa kéo lên xe. Lúc cửa xe đóng sầm lại, da đầu tê tê dại dại. cũng có thể đoán ra nguyên nhân Phương Thiệu Hoa làm như vậy, chung quy có số việc dù còn muốn che giấu cũng che giấu được.


      Tô Mộc Vũ chỉ câu: “ biết ? Từ mười ba năm trước, hủy hoại Kiều Na rồi!”


      Phương Thiệu Hoa như bị điện giật, dường như thể phục hồi lại tinh thần. Phương Thiệu Hoa chậm rãi mở cửa xe, bước ra ngoài, từng bước dọc các khu vực phồn hoa nhất của Paris.


      quảng trường Champ de Mars, nhìn xuống từ tháp Eiffel cao hơn ba trăm mét. Người đến người hòa lẫn cùng dòng sông Seine, thác nước lớn phun ra từng vòng nước ánh lên sắc cầu vồng xinh đẹp.


      Chỉ có người ngồi xổm trước trung tâm quảng trường lâu, giống như bức tượng điêu khắc.


      Lúc Tiền Phong cùng Phong Kính đuổi tới nơi nhìn thấy Phương Thiệu Hoa bật cười như điên ở đó. Tiền Phong đến kéo , hỏi: “Thiệu Thiệu, cậu sao chứ?”


      Phương Thiệu Hoa vung tay, đứng lên, nhưng hai chân lung lay khiến cho cả người liền ngã vào bồn nước lớn sau lưng. Tiền Phong đưa tay muốn đỡ nhưng lại kịp.


      Chỉ nghe “rầm” tiếng, cả người Phương Thiệu Hoa ngã vào bên trong, uống mấy ngụm nước. cũng ngồi dậy, cứ như vậy nằm bên trong bồn nước, bọt nước bắn tung tóe rơi vào mặt . lại như hồn dã quỷ lang thang nằm ngửa mặt nước, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, cười như điên.


      Chuyện gì vậy? Rốt cuộc tại sao lại xảy ra?


      Mười ba năm trước đây, hai mươi mốt tuổi. Năm ấy đúng lúc Vệ Nhu Y chuẩn bị kết hôn cùng Phong Kính, mình đến quán bar uống đến say mèm. Đêm đó do rượu giựt dây, khao khát người phụ nữ. Đêm đó, điên rồi, thế nhưng lại điên đến nỗi bỏ ra ba vạn mua người phụ nữ.


      nhớ, đó là người phụ nữ đầu tiên của . luôn chán ghét phụ nữ, ngoại trừ Vệ Nhu Y. Thế nhưng khi va chạm vào thân thể mềm mại mà thơm tho đêm đó, dường như thể buông tay.


      Thân thể tràn đầy sức sống của trẻ tuổi lại giống như bữa tiệc lớn bày ra trước mặt . say, say đến nỗi chỉ còn lại bản năng giữ chặt lấy đó.


      có hôn môi, có màn dạo đầu, cứ như vậy mà tách hai chân thon thả của ấy ra, thúc mạnh người xâm nhập vào bên trong. Khoảnh khắc phá vỡ thân thể đó, cảm thấy thứ gì đó ngăn cản lại.


      dưới người thét chói tai, lùi về phía sau, ngừng xin tha, thậm chí còn bảo cút .


      quan tâm, kiên định động thân tiến vào rút ra, hoàn toàn phá vỡ tấm màn mỏng manh tượng trưng cho thuần khiết đó. Trong tiềm thức, xem thường người như thế, vì tiền mà có thể bán cả thân thể mình, dựa vào cái gì mà còn làm bộ làm tịch ở đây?


      Cảm thấy có chất lỏng nóng bỏng tiến ra, biết đó là dòng máu tinh khiết của đó. Thế nhưng nó lại như viên thuốc kích dục đốt cháy luống cuống ban đầu của . muốn tiếp tục điên cuồng, lại dùng lực, hoàn toàn dày vò khối thân thể mới mẻ mà mê người đó.


      đêm đó, sung sướng, lần đầu tiên thể nghiệm sung sướng của tên đàn ông. đêm đó, như phát điên, đem thương nhớ cùng ghen tị người Vệ Nhu Y phát tiết với người phụ nữ khác.


      đêm đó, biết rốt cuộc hăng hái bao nhiêu lần, chỉ biết cuối cùng đó còn ý thức, cả người mềm nhũn nằm chiếc giường lớn màu đen. đêm đó, hề thương tiếc ấy.


      Thế nhưng lại hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, đó lại hề tình nguyện. ngờ tới điều đó, vì lúc ấy trong đầu của hoàn toàn bị cái tên Vệ Nhu Y chiếm lĩnh, chưa từng để vào mắt bất kỳ thân ảnh của ai khác.


      Thời gian trôi qua như lần luân hồi, khiến cho câu chuyện nhiều năm trước chỉ như giấc mộng. Nhiều năm sau khi biết được lại thấy đó như câu chuyện tàn khốc mà buồn cười.


      Lần đầu tiên, vì Vệ Nhu Y mà hoàn toàn hủy diệt Kiều Na.


      lần cuối cùng, cũng vì Vệ Nhu Y mà hung hăng đâm thêm nhát dao.


      Như vậy chính , dựa vào cái gì để cầu quay đầu lại chứ? Dựa vào cái gì? Phương Thiệu Hoa nằm trong bồn nước nhìn lên bầu trời xanh, bật cười, cười đến hai dòng nước chảy ra từ khóe mắt, rất đau.


      Quản lý quảng trường nghe tin liền chạy đến giải quyết, Phương Thiệu Hoa thèm nhìn, thẳng lưng bước ra khỏi bồn nước. Mang theo cả người ướt đẫm leo lên xe, đợi Phong Kính cùng Tiền Phong, lái .


      Ban đêm, Kiều Na tỉnh lại vì khát nước. Lúc uống nước, nhìn thấy có chiếc xe đậu trước cổng nhà mình. kinh ngạc nhìn ra từ cửa sổ bằng thủy tinh.


      Dưới ánh đèn đường, thân ảnh ngồi bên trong xe mơ mơ hồ hồ thấy , chỉ nhìn thấy ánh lửa đo đỏ. Trong bóng đêm, ánh lửa đỏ đó cháy , rồi lại tắt, rồi lại cháy lên.


      Bên kia Phàm Phàm oa oa khóc lên, Kiều Na vội đến ẵm thằng nhóc lên, đổi tã. Đến khi Phàm Phảm ngủ say trở lại, Kiều Na đứng dậy nhìn chiếc xe vẫn chưa bên ngoài cửa sổ kia, sau đó xoay người lên giường tiếp tục nhắm mắt lại.


      Sáng ngày thứ hai mở cửa, chiếc xe kia còn ở đó, chỉ còn tàn thuốc nằm mặt đất. Tình trạng như vậy kéo dài suốt tuần, Kiều Na cảm thấy người nọ rất lòng, lòng đến muốn bức điên .


      Rốt cuộc cũng chịu nổi, Kiều Na bưng chậu nước, mở cửa, nhàng giật giật khóe miệng. chậu nước tạt ra bên ngoài, tạt đầy mặt và đầu cổ của Phương Thiệu Hoa.


      hừ lạnh, xoay người trở về. Phương Thiệu Hoa lấy tốc độ nhanh hơn đẩy cửa xe ra, ôm lấy từ phía sau.


      Kiều Na cười lạnh, hỏi: “Xin hỏi Phương thiếu lại muốn gì đây? Hành vi của chẳng khác nào quấy nhiễu người khác, tôi tố cáo


      Phương Thiệu Hoa ôm chặt, đem đầu tựa vào hõm vai . : “Xin lỗi” nhiều chữ hơn, bởi vì có nhiều hơn nữa cũng vô ích. chưa bao giờ nghĩ rằng mình thẹn với lương tâm, cuối cùng mới biết được ra mình sai lầm rất nhiều.


      Đồng tử xinh đẹp của Kiều Na hơi co rút, đình trệ ba giây. hiểu biết chuyện năm đó, chỉ là… Kiều Na tháo tay Phương Thiệu Hoa ra, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, : “Phương thiếu biết mấy chữ này rất rẻ mạt sao? Mà mấy thứ có giá trị đó tôi lại cũng cần” Mấy chữ này cũng , như vậy làm sao có thể chứa đựng hết bi ai nhiều năm qua của ?


      Đưa lưng về phía , đồng tử vĩnh viễn có nước mắt của Kiều Na hơi đỏ lên.


      Phương Thiệu Hoa nhìn bóng lưng đoạn tuyệt của , : “Vậy em muốn phải làm như thế nào?” Sai lầm xảy ra, nên phải bù lại bằng cách nào chứ? Thời gian cũng thể quay trở lại để thay đổi mọi chuyện, khiến chúng bao giờ xảy ra!


      Kiều Na trừng to mắt, khẽ cười : “Hay là cũng tìm người phụ nữ nào đó kết hôn . Có lẽ khi kết hôn rồi, tôi quên hoàn toàn” giọt nước mắt chảy xuống từ hốc mắt của , chảy qua đôi môi đỏ, đăng đắng, cuối cùng chút thanh rơi xuống đất.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :