1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 217: Thói Quen Nhẫn Nại



      Kiều Na và Phương Thiệu Hoa sống chung.


      Phụ nữ có đôi khi hi vọng mình có thể tạm thời ngu ngốc chút, giống như con dao sắc bén chỉ cần để bên ngoài gió mưa dễ dàng rỉ sét. Kiều Na biết đầu của mình bị cái gì, dù sao đồng ý cũng đồng ý rồi, lại còn “già mồm cãi láo” cũng phải là tác phong của .


      Người đầu tiên phát hai người bọn họ sống chung chính là Tiền Phong.


      Sau khi kết hôn với Chu Hiểu Đồng, ta liền hạn chế đến những quán bar. Trong nhà Phong Kính lại có bốn người rồi, còn cái khe hở nào cho cắm đầu vào nữa luôn. Thế cho nên Tiền Phong “miễn cưỡng” kéo Phương Thiệu Hoa đến quán bar uống rượu.


      ngờ hôm đó khi gõ cửa, cánh tay thủ thế chuẩn bị thụi đấm vào người Phương Thiệu Hoa … người đứng trước mắt mình là Phương Thiệu Hoa, mà là Kiều Na. Móng vuốt của Tiền Phong co rụt lại, vội vàng thu tay về, dụi dụi mắt.


      là Kiều Na!


      Phương Thiệu Hoa tắm, nửa mình dưới quấn khăn tắm ra, mái tóc còn giọt nước. Cảnh tượng này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu ái muội.


      Tiền Phong như thấy quỷ, đôi mắt hoa đào trừng to như hai chiếc dĩa nhìn Kiều Na, lại nhìn sang Phương Thiệu Hoa, sau đó ta đưa tay che mắt bịt tai, : “Mình thấy gì cả, cái gì mình cũng thấy, hai người cứ tiếp tục , gặp lại sau nhá, ha ha…”


      Phương Thiệu Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay kéo Tiền Phong trở về: “Thần kinh, nghĩ bậy cái gì thế?”


      Ánh mắt đầy nghi ngờ của Tiền Phong nhìn hai người, cười hắc hắc: “Thiệu Thiệu, rất hân hạnh rủ cậu uống rượu, được ?”


      Phương Thiệu Hoa lấy chiếc áo vắt thành ghế, kéo Tiền Phong ra ban công uống rượu.


      Xoay người, Kiều Na mơ hồ nhìn thấy sau lưng có cái gì đó, nhưng trong nháy mắt đó, Phương Thiệu Hoa khoát áo vào người.


      lắc lắc đầu, cảm thấy hình như mình nghĩ nhiều, sau đó xoay người lên lầu. Bởi vì mang thai cho nên rất dễ buồn ngủ, giống như có ngủ bao nhiêu cũng đủ. Trong mơ, cảm thấy tay chân nặng trình trịch, bắp chân tê dại, đau đến cả người đầy mồ hôi.


      há miệng thở dốc, muốn lên tiếng, nhưng cố gắng bao nhiêu lần cũng phát ra thanh , đành cố gắng nhẫn nhịn.


      Trong bóng đêm, đôi tay xoa nắn bắp chân của , giúp xoa nắn rơi bị chuột rút. Đôi tay rất lớn, lại rất ấm, cơn đau dần dần biến mất. Mà chủ nhân của hai bàn tay đó, cần phải Kiều Na cũng biết là Phương Thiệu Hoa.


      Đau đớn chậm rãi biến mất, Kiều Na thở phào hơi.


      Trong bóng đêm đó, giọng của Phương Thiệu Hoa mang theo bất đắc dĩ: “ thể…” nửa, lại im lặng. biết có cũng như , người phụ nữ này bao giờ chịu thua ai.


      Kiều Na biết muốn cái gì, nhưng đó là thói quen được tích lũy ba mươi năm của . Từ đến lớn ai cho biết, Kiều Na có thể nghỉ ngơi, Kiều Na có thể tựa vào bả vai ai đó. Thế nhưng có được bài học, ai có thể để cho dựa vào, cho dù có cực khổ ra sao cũng tự mình chịu đựng. Mà cái chuột rút nho cũng phải là rất đau, chịu được.


      Thế nhưng lúc này đây, trong lòng bỗng nhiên có dao động nho , nhưng rất nhanh bị dằn xuống.


      Phương Thiệu Hoa cảm thấy người phụ nữ này chính là tảng đá. nhíu nhíu mày, nhét tay chân Kiều Na vào chăn, miệng lại phun ra chữ duy nhất: “Ngủ!”


      Ngày hôm sau, để ý để phản đối của Kiều Na, Phương Thiệu Hoa tự mình “áp giải” đến bệnh viện.


      Bác sĩ bảo thiếu dinh dưỡng, sau đó kê loạt thuốc bổ cho , ngày uống hai lần, còn phải hạn chế làm việc. Kiều Na cứ ngạc nhiên nhìn Phương Thiệu Hoa.


      Phương Thiệu Hoa liếc mắt nhìn cái, sau đó mở cửa xe: “Đừng nghĩ rằng tôi quan tâm . Tôi chỉ là vì con của tôi thôi”


      Kiều Na đứng sau lưng , nhìn thế nào cũng thấy tên đàn ông này quá ấu trĩ.


      Phương Thiệu Hoa xem như cũng rất biết chăm sóc. Mỗi ngày hai mươi bốn giờ đều nhìn chằm chằm Kiều Na, khi nào nên ăn cơm, cái gì nên ăn cái gì nên, khi nào uống thuốc bổ, khi nào uống canh bổ, khi nào ngủ, kiên quyết cho Kiều Na đến công ty, mười giờ tối đều phải lên giường ngủ.


      Đối với lần này, Kiều Na quả chịu nổi nhưng Phương Thiệu Hoa đều có cái lý do rất lớn, đó là: Vì con của tôi!


      Nửa tháng sau, Phương Thiệu Hoa cùng Kiều Na đồng thời nhận được tấm thiệp mời, chính là lễ kết hôn của đại thiếu gia nhà thị trưởng cùng vị hôn thê.


      Phương Thiệu Hoa nhíu mày “Là người tình cũ của


      Kiều Na nhếch đôi môi đỏ mọng cười tươi, : “Tôi tin rằng nếu Phương thiếu cũng đến bữa tiệc này gặp lại ít người tình cũ đó”


      Hai người nhìn nhau hơn mười giây, đánh ngang tay đều tự mình đánh trống lui bình. Phương Thiệu Hoa muốn , tham dự tiệc của những người nhà cao cửa rộng như thế này, bỏ mặt mũi ra cũng tiếc. Mà Kiều Na cũng vui vui vẻ vẻ đến xem kịch. nhận được thiệp mời, nếu người khác còn tưởng rằng rút lui. Người gửi thiệp mời này cho , đúng là vị hôn thê của Chung Kình.


      Kiều Na này, chưa bao giờ bị người ta sỉ nhục mà đánh trả lại!


      Ngày diễn ra hôn lễ, vị hôn thê kia của Chung Kình mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh, đắc chí nhìn cả sảnh đường.


      ta là muốn Kiều Na nhìn cho , người cuối cùng gả cho Chung Kình chính là ta, hồ ly tinh chưa bao giờ có kết quả tốt. Thế nhưng ta ngờ, Kiều Na đến đây. Đến rồi thôi , còn mặt chiếc váy vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài vén sau ót, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt trong trẻo, cùng với nụ cười như có như mặt, hoàn toàn thu hút ánh nhìn của những gã đàn ông nơi đây.


      ra là Kiều Na cố ý. Vị hôn thê này phải là muốn làm xấu mặt sao? Kiều Na quy tắc làm người thế này: Người phạm ta, ta cũng phạm người, nhưng nếu người phạm ta, ta đương nhiên để yên!


      Ánh mắt của Chung Kình cũng đều đặt người Kiều Na, lập tức lại biến thành thương tâm. Bởi vì cánh tay Kiều Na khoác lên khủy tay của Phương Thiệu Hoa, màu đen Tây phục cùng váy đỏ kiều diễm, đây ràng là đôi “bích nhân” (1) do thượng đế tự tay tạo ra.


      (1) Bích nhân: Bích trong ngọc bích. Ý hai chị rất đệp đôi ợ…


      Phương Thiệu Hoa ngừng gật đầu chào hỏi với vài người bên trong, đồng thời cũng bên tai Kiều Na: “Người tình cũ cưới người khác, tổng thanh tra Kiều cảm thấy thế nào?” vốn là muốn chọc cười chút, nhưng lời này nghe vào tai lại có cảm giác ghen tuông.


      Kiều Na nhếch chân mày, sảng khoái : “Cũng tệ lắm. Nếu như có thể gặp lại người mình mến mộ, đương nhiên là tồi rồi. Phương thiếu có cảm thấy thế ?”


      Phương Thiệu Hoa nhìn đôi mắt xinh đẹp cùng đôi môi đỏ mọng của , trong lòng hiểu sao lại có cỗ tức giận mơ hồ.


      Buổi hôn lễ này ràng rất kỳ lạ, ánh mắt của Chung Kình luôn đặt người Kiều Na. Nếu nhờ vị phu nhân của thị trưởng kia ra tay, buổi hôn lễ này có thể thể tiến hành xong.


      Kiều Na đứng bên uống rượu xem cuộc vui. Ly rượu chưa uống được nửa bị Phương Thiệu Hoa đoạt lấy, đổi lại thành ly nước chanh.


      Vốn tưởng rằng buổi lễ nhanh chóng kết thúc, ngờ lại chính Chung Kình ra tay phá hủy. Thời điểm trao nhẫn kết hôn, Chung Kình bỗng nhiên ném nhẫn , : “Tôi kết hôn!”


      Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta chạy nhanh đến chỗ Kiều Na, : “Người tôi phải là ta, mà là Kiều Na!”


      Kiều Na theo bản năng nhìn Phương Thiệu Hoa, sắc mặt xanh mét.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 218: Độc



      Hôn lễ trong nháy mắt biến thành trò hề. Ở đây cũng đều là những nhân viên quan trọng trong bộ máy chính phủ, tất cả đều nhìn thấy trò khôi hài diễn ra lúc này. Sắc mặt của vị thị trưởng Chung đen như đít nồi, so với bị người khác tát vào bạt tay vào mặt còn nghiêm trọng hơn.


      Thị trưởng Chung tiến lên kéo tay con trai có tiền đồ, gầm : “Chung Kình, mày đừng có phá rối nữa!”


      Chung Kình như rất quyết tâm, : “Cha đừng có ép con cưới người phụ nữ chanh chua kia nữa. Con rồi, người con là Kiều Na!”


      dâu bên kia bị chỉ trích là người phụ nữ chanh chua lập tức giận đến muốn ngất , sắc mặt mỗi người nhà đều rất khó coi, nhất là cái vị vua bất động sản – cậu của dâu kia.


      Thị trưởng Chung nhìn tình huống trước mắt, liếc mắt cái quét lên người Kiều Na, thanh lạnh lùng: “Người đâu, mời này rời khỏi đây cho tôi, nơi này chào đón !” Ông ta biết con trai mình si mê người phụ nữ này từ lâu, ngờ hôm nay lại diễn ra tình như vậy. Ông ta ngay lập tức liền nghĩ do Kiều Na cố ý tới quấy rối, muốn Chung gia của ông ta mất mặt.


      Dứt lời, hai người vệ sĩ có thân hình lực lưỡng tiến đến, kéo cánh tay Kiều Na muốn lôi ra ngoài.


      Thị trưởng Chung nổi giận , hơn nữa ấn tượng trước kia vẫn tốt với Kiều Na liền hạ quyết tâm chút thể diện cũng cho . Kiều Na nhìn thấy mình bị vây bởi hai người đàn ông cao to, lòng bàn tay thầm nắm chặt.


      Mọi người đều chờ nhìn cảnh mất mặt của Kiều Na, nghĩ tới Phương Thiệu Hoa lách mình cái che trước mặt , đôi mắt lạnh lùng nhìn những người trước mặt, : “Thị trưởng Chung, ấy là bạn của tôi. Ông có phải nên cho tôi chút mặt mũi hay ?”


      Kiều Na ngờ Phương Thiệu Hoa ra mặt giúp trước nhiều người như vậy. cảm thấy điều này mấy sáng suốt, nhưng mà… nhìn thấy tấm lưng to của Phương Thiệu Hoa chắn trước mặt mình, cõi lòng Kiều Na đột nhiên gợn sóng.


      Thị trưởng Chung sững sờ, nghĩ tới Phương thiếu ra mặt giùm người phụ nữ ra gì như vậy. Tuy rằng thân phận của Phương Thiệu Hoa chỉ là doanh nghiệp, nhưng bối cảnh gia đình của ở thành phố S này dễ đối phó.


      Phương Thiệu Hoa đứng ra, thị trưởng Chung sắc mặt càng khó coi. Trong lòng phẫn hận nhưng cũng chỉ có thể hạ mình, cười : “Là lão Chung tôi quá phận rồi, ra đây là bạn của Phương thiếu, chút nữa là phạm sai lầm rồi. Tuy nhiên tình huống nay cũng mấy tốt đẹp, thế Phương thiếu có thể mời đây rời khỏi đây giúp lão Chung tôi được ?”


      Chung Kình vẫn còn chưa từ bỏ ý định, quát lớn: “Kiều Na, em đừng theo ta! kết hôn, thề tuyệt đối kết hôn. Xin em hãy cho thêm cơ hội, Kiều Na, em!”


      ta càng , sắc mặt thị trưởng Chung lại càng đen. cái tát bay đến mặt Chung Kình, ông lập tức sai người trói ta lại. Buổi hôn lễ này, muốn hay muốn cũng phải hoàn thành.


      Kiều Na liếc mắt cái đến Chung Kình giãy dụa, nghiêng người theo Phương Thiệu Hoa rời khỏi.


      Khoảnh khắc bước ra lễ đường, Phương Thiệu Hoa cười lạnh, : “Phương thiếu tôi phải câu, ấy là bạn của tôi. Còn về phần vài người liên quan vẫn là đừng đến quấy rầy ấy hơn, nếu chính là chừa mặt mũi cho Phương thiếu này!”


      Trong phút chốc, cả lễ đường ồn áo lập tức im lặng chút thanh. Chỉ nhìn thấy Phương Thiệu Hoa cẩn thận đỡ eo Kiều Na ra ngoài.


      Lên xe, Kiều Na vùi mặt vào lòng bàn tay. hối hận, hôm nay đúng ra nên tham gia buổi hôn lễ này, mọi chuyện thành ra như bây giờ, xem ra đắc tội vối rất nhiều người.


      ngẩng đầu, nhìn tới ôn thần ngồi bên cạnh. Lời vừa rồi của , rốt cuộc là có ý gì? Đơn thuần là giải vây giúp , hay là…


      Phương Thiệu Hoa kéo cà vạt cổ ra ném về hàng ghế phía sau, nhìn thấy ánh mắt của , đuôi lông mày của khẽ nhếch lên. kéo người ôm lấy, đùa cợt: “Sao vậy? Tổng thanh tra Kiều đột nhiên nhận ra tôi rồi à?”


      Kiều Na : “Phương thiếu cảm thấy tôi tự mình chui đầu vào chỗ chết sao?”


      Phương Thiệu Hoa nhíu mày: “Có ý gì?”


      Kiều Na chống cằm, trừng mắt nhìn , bờ môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, : “Bởi vì , độc”


      Loại đàn ông như ngàn vạn lần nên đụng vào. giống như cây nấm độc, ăn vào chỉ có con đường chết.


      Phương Thiệu Hoa đối với lời giải thích này từ chối cho ý kiến. chỉ nhíu mày, giữ chặt tay lái giẫm ga, chiếc Hummer phát ra tiếng rít gào rồi chạy .


      Hậu quả của buổi hôn lễ kia dần dần ra. Gần đây ngừng có kiểm soát viên của các ngành liên quan đến công ty tiến hành điều tra, nào là kiểm tra trốn thuế, làm lậu thuế, cùng với các khoản chỉ tiêu. Từng đợt từng đợt, ràng bình thường.


      Kiều Na biết, đây là thị trưởng Chung cố ý chỉnh , nhưng cũng có cách nào. Cho dù có mạnh mẽ bao nhiêu cũng khó mà đánh lại chính phủ. Cứ Tiếp tục như vậy khẳng định nhân viên trong công ty chịu nổi. Kiều Na rất là đau đầu.


      Sau khi mang thai, Kiều Na lần đầu tiên tăng ca.


      Sổ sách kê khai phát vấn đề, nhưng cũng được gì. Lúc Phương Thiệu Hoa gọi điện thoại tới, Kiều Na kiểm tra sổ sách ở bộ tài vụ.


      Vừa bắt điện thoại liền nghe tiếng rống của Phương Thiệu Hoa “Kiều Na, lại tìm đàn ông nữa à? Đừng quên bây giờ là phụ nữ có thai đó!”


      Kiều Na xoa mi tâm. rất mệt mỏi, lại gặp “Phương thiếu, tôi có nghĩa vụ phải báo cáo toàn bộ cuộc sống của mình cho , xin đừng có quấy rầy tôi nữa. Tôi nhớ hình như hợp đồng giao dịch có điều khoản là quấy rầy cuộc sống của đối phương phải”


      Phương Thiệu Hoa vừa nghe đến hai chữ “giao dịch” liền cười lạnh: “Kiều Na, đừng quên, là do tôi bỏ ra năm trăm ngàn mua về. Nếu bây giờ tôi rút toàn bộ tiền lại, nghĩ rằng còn có thể sống tiếp ?”


      Kiều Na câu liền cúp điện thoại.


      Trở về với những con số, thư ký bưng ly trà tới, Kiều Na nhìn lướt qua rồi : “Đổi cà phê


      Thư ký lặng chút, vẫn phải đổi cho .


      đêm này, Kiều Na phải cho đến rạng sáng mới có thể chỉnh sửa được số liệu thu chi. Những người tăng ca đều được về nhà, hơn nữa còn cho họ làm trễ hơn tiếng đồng hồ.


      Cả văn phòng dần sáng lên trong ánh nắng mặt trời. Kiều Na khoác áo khoác nằm ghế sa lon, cánh tay đặt lên trán, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.


      Mệt ở đây là mệt về tinh thần.


      Phương Thiệu Hoa nổi giận đùng đùng đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt chính là ly cà phê bàn làm việc, mắt liền trầm: Người phụ nữ này rốt cuộc có nhớ lời của hay , phụ nữ có thai thể uống cà phê!


      Khi nhìn thấy Kiều Na nằm ghế sa lon ngủ say, người chỉ có chiếc áo khoác mỏng. Sắc mặt thêm tầng trầm: Người phụ nữ này muốn sốt lần nữa mới chịu hay sao?


      Chết tiệt!


      cắn răng, ôm lấy Kiều Na ra ngoài. Ôm , lần đầu tiên cảm thấy lại như vậy, tuy mang thai nhưng vẫn rất gầy.


      Kiều Na cực kỳ mệt mỏi, cho đến khi ôm lên xe vẫn tỉnh lại. nhìn thấy Kiều Na gối đầu lên đùi mình, trông giống như con mèo .


      Đôi mắt Phương Thiệu Hoa loe lóe, chỉnh điều hòa trong xe lên mười độ, sau đó lấy chiếc chăn lông đắp lên người . cũng nhắm mắt lại.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 219: Trạm Khắc Thâm Tình



      Lúc Kiều Na mở mắt ra, thanh khàn khàn của Phương Thiệu Hoa truyền tới từ đỉnh đầu: “ tỉnh?”


      Kiều Na mới phát mình gối đầu lên đùi Phương Thiệu Hoa. Đứng lên, xoa xoa huyệt thái dương.


      nghĩ: Thói quen thứ tốt, khi quen với hương vị của người ngay cả phòng bị cũng lơi lỏng. Đây quả phải là chuyện tốt.


      Nhìn đồng hồ đeo tay, cũng gần mười giờ. Kiều Na vội đẩy cửa xe ra định quay lại công ty. ngờ khi cửa xe vừa mới bị đẩy ra bị đóng lại, quay đầu nhìn Phương Thiệu Hoa.


      Phương Thiệu Hoa phịch tiếng đóng lại cửa xe bên phía , tức giận tối hôm qua còn chưa cho tiêu, biểu cảm có chút trầm.


      Kiều Na biết, muốn tính toán chuyện tối hôm qua với mình.


      Quả nhiên, Phương Thiệu Hoa hừ lạnh tiếng, giữ chặt người của : “Kiều Na, xem mình là cái gì mà dám cúp điện thoại của tôi hả? Đừng nghĩ rằng tôi dám trừng trị


      Kiều Na cậu, lẳng lặng nhìn Phương Thiệu Hoa.


      Ánh mắt kia như cẩn thận quan sát linh hồn tận sâu bên trong con người . Phương Thiệu Hoa nhíu mi, hỏi: “Nhìn cái gì?”


      Kiều Na nở nụ cười, đáp: “ có gì, cứ tiếp tục


      Bị loại thái độ này của làm cho á khẩu trả lời được, Phương Thiệu Hoa quả muốn cắn cái. Di động đúng lúc vang lên, cho đến lúc sau Phương Thiệu Hoa mới chịu ngưng cơn giận lại mà bắt máy.


      Khi vừa bắt điện thoại, sắc mặt của Phương Thiệu Hoa chợt thay đổi.


      Kiều Na chưa từng thấy vẻ mặt như thế của , sắc mặt trắng bệch, môi cũng bắt đầu run rẩy như thất hồn lạc phách. dò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”


      Phương Thiệu Hoa ném điện thoại trong tay, gầm : “Câm mồm!” Sau đó giẫm mạnh chân ga.


      Khoảnh khắc chân ga bị giẫm mang theo quán tính, trán Kiều Na bị đập vào tấm kính thủy tinh phía trước.


      Chiếc xe lao mạnh mẽ như được kéo bởi hai trăm con ngựa. Bụng Kiều Na trống trơn, đêm qua lại chỉ uống mỗi cà phê, trong bụng trận nhộn nhạo thiếu chút nữa là nôn ra.


      bịt mệng, nghĩ thầm: Rốt cuộc làm sao vậy?


      Chiếc Hummer đường rít gào chạy đến bệnh viện. Trước cổng bệnh viện, kịp chờ xe hoàn toàn dừng lại, Phương Thiệu Hoa nhảy ra khỏi xe, tựa hồ quên tồn tại của Kiều Na.


      Kiều Na theo phía sau.


      Phương Thiệu Hoa như hóa thú, cắm đầu cắm cổ chạy, đẩy ngã biết bao nhiêu người. Sau đó, bắt lấy chàng bác sĩ, giận dữ hét: “ ấy đâu?”


      Bác sĩ nhận ra là Phương thiếu, lập tức run run dẫn lên lầu.


      Y tá riêng của Vệ Nhu Y đứng bên ngoài phòng cấp cứu, thấy Phương Thiệu Hoa vừa tới liền lau nước mắt, : “Phương thiếu… Hai tiếng trước đột nhiên Vệ co rút cả người, nhịp tim giảm xuống đột ngột, huyết áp cũng giảm xuống rất nhanh. Tôi… tôi…”


      Y tá sợ run, Phương Thiệu Hoa rảnh nghe ta ấp a ấp úng liền kéo cổ áo chủ nhiệm khoa ngoại, đôi mắt đỏ ngầu “ ấy ra sao rồi?”


      Chủ nhiệm khoa ngoại bị nắm cổ áo, lập tức đáp: “Phương thiếu xin bình tĩnh, bệnh nhân kéo dài bảy năm là kỳ tích rồi. Bây giờ chức năng của toàn bộ cơ thể suy thoái, hô hấp cũng suy kiệt, thẳng ra chính là ‘đèn cạn dầu’. Bác sĩ chúng tôi cũng bất lực, xin ngài…”


      Phương Thiệu Hoa nghe thấy câu này, đồng tử bỗng dưng phóng đại. vung nắm tay đến, bạo phát “Dựa vào cái gì mà ông phán ấy tội chết hả? Dựa vào cái gì? Ông chữa được gọi người khác tới chữa, nếu toàn bộ thế giới này đều chữa được, tôi khiến cho tất cả các người đều phải chôn cùng ấy!”


      Nhất thời, cả phòng đều đại loạn.


      Lúc Kiều Na đuổi tới chính là nhìn thấy tình trạng như thế này. Phương Thiệu Hoa như dã thú phát điên, nhíu nhíu mày, bước lên phía trước giữ chặt , hỏi: “ xảy ra chuyện gì? bình tĩnh chút


      Giờ phút này Phương Thiệu Hoa phát điên, ai cũng nhận ra. đẩy Kiều Na ra, hai mắt đỏ ngầu mà rống lên: “Bình tĩnh? Bảo tôi bình tĩnh như thế nào hả? ấy là người tôi nhất đó!”


      câu bạo rống khiến toàn thân Kiều Na như bị đóng băng.


      Cả người bị Phương Thiệu Hoa đẩy ra va chạm với bức tường, dao động đến nỗi trái tim cũng run rẫy.


      Người nhất? Khó trách lại như vậy. Kiều Na cúi đầu cười cười, ‘nhân chi thường tình’ (1), người con nhất gặp chuyện, đương nhiên phải kích động.


      (1) Nhân chi thường tình: Tình cảm bình thường của nhân loại.


      y tá thấy sắc mặt tái nhợt của , vội đến đỡ: “ sao chứ?”


      Kiều Na khoát khoát tay: “Tôi sao”


      Lúc đám người Phong Kính biết tin lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến. Phong Kính cùng Tiền Phong lập tức nhảy qua chế ngự Phương Thiệu Hoa phát điên.


      Tô Mộc Vũ nhìn thấy Kiều Na dựa vào vách tường, lập tức chạy đến hỏi: “Kiều Na, em sao chứ?” Trong mắt ấy tràn đầy lo lắng “Em mang thai, nơi này thích hợp để em ở lâu, trước tiên theo chị về nhà


      Kiều Na quay đầu lại cười, gật gật đầu, sau đó chậm rãi ra ngoài.


      hành lang, hai chân Kiều Na bỗng nhiên run lên, sợi tơ máu chói mắt chậm rãi chảy xuống từ hai đùi trắng nõn của .


      Tô Mộc Vũ cả kinh, lập tức đỡ lấy : “Kiều Na! Bác sĩ, bác sĩ, mau cứu người…”


      Kiều Na vươn tay, ý bảo mình sao. Thế nhưng chữ cũng chưa được lâm vào hôn mê.


      ngày hỗn loạn.


      Phương Thiệu Hoa vẫn canh giữ ngoài cửa phòng cấp cứu của Vệ Nhu Y, bước cũng chịu . Mà ngay tại khoa phụ sản cách hai tầng lầu, Kiều Na được đẩy vào phòng cấp cứu.


      Tô Mộc Vũ ngồi ghế dài chờ đợi, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. bao lâu sau, Chu Hiểu Đồng cũng chạy tới, hỏi: “Kiều Na thế nào rồi chị?”


      Tô Mộc Vũ lắc đầu, bác sĩ vẫn chưa ra. Lần trước Kiều Na trải qua lần động thai, lần này là lần thứ hai, chỉ có thai nhi mà ngay cả người mẹ cũng có thể gặp nguy hiểm.


      Tính tình Chu Hiểu Đồng nóng nảy, lập tức xắn tay áo muốn tìm Phương Thiệu Hoa tính sổ, lại bị Tô Mộc Vũ giữ lại. Tình huống bây giờ rất rối ren nên thể gây rối thêm nữa, lúc này chỉ mong Kiều Na có thể bình an.


      Người cảm thấy bình yên trong giờ phút này, ngược lại là Kiều Na. như nằm mộng, mơ thấy rất nhiều chuyện, có những chuyện từng cố gắng quên .


      nhớ lại cảnh cha mình qua đời trước đây, cảnh mẹ mình tái giá. Nhớ lại lúc mình bỏ nhà năm mười tám tuổi, đến thành phố S này. Nhớ lại căn phòng đen tối kia, nơi mất lần đầu tiên thuần khiết của người con . nhớ lại rất nhiều, rất nhiều chuyện. Cuối cùng nhớ lại đêm đó, cái đêm mà chân bị chuột rút, có đôi tay mạnh mẽ nhưng mềm mại mát xa giúp mình.


      Nhớ nhớ lại, khóe miệng cong lên nụ cười thản nhiên, sau đó mở mắt.


      Chu Hiểu Đồng trở về trông nom mấy đứa còn Tô Mộc Vũ phải ở lại chăm sóc cho Kiều Na cả đêm. Khi thấy tỉnh lại, ấy liền hỏi: “Em cảm thấy thế nào? Còn đau ? May mắn đứa sao, nhưng thân thể em lại bị tổn thương . Bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi điều dưỡng tốt, nếu đứa này rất khó giữ”


      Kiều Na lắc đầu, bằng thanh khàn khàn: “Bên kia sao rồi? Em muốn xem chút”


      Tô Mộc Vũ đành lòng, : “Kiều Na… em…” Đừng làm khó dễ bản thân mình.


      Nhưng ấy vẫn ngăn được kiên trì của Kiều Na. Ca cấp cứu của Vệ Nhu Y xong, thành công, chỉ là có thể duy trì được sống cho bệnh nhân. Phương Thiệu Hoa quỳ gối trước giường bệnh Vệ Nhu Y, im lặng ngắm nhìn ấy như bức tượng điêu khắc.


      Cách tầng thủy tinh dày, Kiều Na nhìn nằm giường, nghĩ: ra, đây chính là nhất.


      Kiều Na xoay người, ngẩng đầu mỉm cười, sau đó hít sâu hơi ra khỏi bệnh viện.


      Bầu trời ngày hôm nay đẹp!
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 220: Cái Chết Của Vệ Nhu Y



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Tình trạng của Vệ Nhu Y có thể là khó gắng gượng nổi. Toàn bộ các chức năng cơ thể của ấy đều suy kiệt, cho dù là bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng quốc tế cũng lắc đầu. Nếu như phẫu thuật đổi hết các cơ quan trong cơ thể cũng chỉ là vô ích.


      Bởi vì mỗi lần phẫu thuật đều tiêu hao rất nhiều sức khỏe của bệnh nhân. 95% Vệ Nhu Y chết bàn phẫu thuật.


      Lúc Phương Thiệu Hoa nghe được tin tức này, còn điên cuồng như trước nữa, chỉ mình mở cửa phòng bệnh, nhốt bản thân cùng Vệ Nhu Y mê man bên trong, bước cũng ra ngoài.


      Ba ngày sau, tuyên bố, muốn kết hôn cùng Vệ Nhu Y.


      Mỗi người đều có chấp niệm riêng, mà Vệ Nhu Y chính là chấp niệm mười mấy năm của . Đoạn thời gian kia dường như chiếm lĩnh nửa sinh mệnh của , giống như miếng thịt người , nếu ngươi cắt bỏ nó ra chẳng khác nào khoét trái tim của thân chủ.


      Đối với lần này, ai nấy kều kinh hoảng. Tiền Phong ngây ngốc mở to hai mắt nhìn, : “Thiệu Thiệu, cậu đùa chứ?” chuyện Vệ Nhu Y sống nay chết mai, chỉ cần tại ấy sống đời thực vật, chút ý thức cũng có. Đây phải là đùa sao?


      Phương Thiệu Hoa quát um lên: “ ấy chết! Các người có biết hay ? ấy chết!”


      Sau khi ấy chết, đây chính là tiếc nuối cả đời Phương Thiệu Hoa . Đến chết, cũng thể nhắm mắt. muốn lưu lại, cho dù chỉ là chút kí ức, cũng đều muốn giữ lấy.


      Lần này, Phong Kính từ chối cho ý kiến, chỉ xoay người vào phòng bệnh nhìn Vệ Nhu Y.


      Tô Mộc Vũ xoa trán, giọng : “ có nghĩ đến chuyện, Kiều Na ra sao ?”


      Trong đôi mắt tràn ngập tơ máu của Phương Thiệu Hoa khi nghe đến tên Kiều Na, thần trí như có chút do dự. Thế nhưng cuối cùng lại nắm chặt tay, cắn chặt răng.


      Lúc Kiều Na nhận được tin này cũng có chấn động, chỉ cười : “Vậy sao? Vậy giúp em câu chúc mừng với Phương thiếu nhé!” Sau đó, chỉ bình tĩnh tiếp tục làm việc, ăn cơm, tồn tại, giống như những chuyện đó cũng liên quan đến mình.


      Vài ngày sau, Phương Thiệu Hoa đẩy cửa biệt thự ra, nhận thấy Kiều Na có ở đây. Người giúp việc vội báo: “ Kiều dọn cách đây năm ngày rồi, lúc đó ấy có cậu chủ bận nên bảo tôi cần quấy rầy cậu”


      Phương Thiệu Hoa gật gật đầu. vào toilet, ngâm cả người mệt mỏi vào trong bồn nước nóng.


      Phương Thiệu Hoa quyết tâm tổ chức hôn lễ cùng Vệ Nhu Y, chắc là Kiều Na cũng biết. Ngày đó, trong giáo đường vắng vẻ chỉ có vài người, Phong Kính, Tô Mộc Vũ, Tiền Phong, cùng mấy đứa .


      Chu Hiểu Đồng cũng đến. ấy là người bộc trực, quan tâm đến đoạn quan hệ của Phương Thiệu Hoa cùng Vệ Nhu Y như thế nào, ấy chỉ bất bình giúp chị em tốt của mình.


      Ngày đó Phương Thiệu Hoa mặc chiếc áo bành tô màu đen, đỡ Vệ Nhu Y vẫn chưa từng tỉnh lại trước chúa Jesus. Hôn lễ này, cần khách quý chứng kiến, cũng cần cha sứ chủ trì, từ đầu tới đuôi chỉ có mình Phương Thiệu Hoa thay áo cưới bằng lụa trắng cho Vệ Nhu Y.


      nhạc du dương trong giáo đường to như vậy, lại như có như , mỗi tiết lại như đánh vào lòng người.


      Đứng trước mặt chúa Jesus, Phương Thiệu Hoa chậm rãi quỳ gối xuống trước mặt Vệ Nhu Y, nhìn ấy như búp bê trầm tĩnh, sau đó đặt nụ hôn xuống trán ấy.


      Tô Mộc Vũ ngăn được nước mắt liền quay mặt , đành lòng nhìn nữa. Buổi hôn lễ này chính là bi kịch dành cho ba người.


      Phương Thiệu Hoa tựa như tín đồ trung thành, kiên trì thực toàn bộ nghi thức. lấy ra cặp nhẫn cưới, cầm bàn tay chút sinh lực của Vệ Nhu Y lên, chậm rãi đeo vào ngón tay ấy.


      Ngay khoảnh khắc chiếc nhẫn sắp đưa vào ngón áp út của Vệ Nhu Y, tay ấy bỗng nhiên run lên, sau đó rơi ra khỏi lòng bàn tay của , buông thõng xuống.


      “Nhu Y!” Phong Kính là người đầu tiên cảm nhận được chuyện tốt, lập tức đến dò xét hơi thở của ấy.


      Trong tích tắc đấy, Vệ Nhu Y ngưng thở.


      Cả người Phương Thiệu Hoa đều run rẫy, chiếc nhẫn trong tay trợt xuống, lăn dài thảm đỏ. Phương Thiệu Hoa bất chấp, cúi người tìm. tìm, nhất định phải tìm được, chỉ chút, chỉ chút nữa thôi là hôn lễ của và Vệ Nhu Y hoàn thành rồi.


      Thế nhưng tìm thấy, tầng nước mắt che lấp đôi mắt , như ngăn cách giữa hai bờ thế giới.


      Phương Thiệu Hoa quỳ mặt đất, quyền hung hăng đánh lên sàn nhà. Sau đó xoay người ôm lấy Vệ Nhu Y ngưng thở vào trong ngực. cứ quỳ gối như thế trong giáo đường, ngửa mặt lên trời rống to, nước mắt tí tách rơi vào thảm đỏ bên dưới.


      màn kia, những người có mặt ở đây, vĩnh viễn cũng thể quên.


      Phương Thiệu Hoa như tên điên ôm chặt Vệ Nhu Y, cứ quỳ thảm đỏ như thế. Sau lưng hai người họ là đức chúa Jesus cúi đầu thương xót, mà trước mặt bọn họ là chiếc thảm đỏ kéo dài ra đến cánh cổng lớn, nối thẳng ra ánh mặt trời bên ngoài.


      Thế gian lớn như vậy, thời gian dài như vậy, lại luyến tiếc dừng lại ngay tại thời khắc này.


      Tô Mộc Vũ ôm lấy Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu kinh hãi, trong mắt cũng đầy nước mắt, nghĩ: Có lẽ Vệ Nhu Y cũng phải là có ý thức, ấy chỉ là ngủ, lại lẳng lặng lắng nghe mọi chuyện trôi qua. Cho đến khắc cuối cùng, ấy dùng tính mạng của mình để ngăn cản Phương Thiệu Hoa.


      Sau khi đưa tang Vệ Nhu Y, Phương Thiệu Hoa như biến mất khỏi thế gian.


      Mặc cho bọn họ có tìm khắp mọi nơi cũng chút tin tức. Di động cũng mở, xe cũng dùng, chỉ có con người là biến mất. Điều này làm cho bọn họ sợ nghĩ quẩn trong lòng, muốn cùng với Vệ Nhu Y.


      Tiền Phong gấp đến độ vô cùng lo lắng, Phong Kính đành khuyên can: “Đừng tìm nữa, để cho cậu ấy bình tĩnh vài ngày , thế nào rồi cũng nghĩ thông suốt thôi”


      Ngoại trừ chờ đợi cũng còn cách nào khác. con người sống sờ sờ như vậy, nếu muốn trốn có tìm cũng dễ dàng.


      Đối với chuyện Phương Thiệu Hoa mất tích, Kiều Na cũng biết. Dường như tất cả mọi người đều cố ý gạt , cho biết chút tin tức gì để tránh kích động đến .


      ngày nào đó, lúc tỉnh giấc mở cửa liền lập tức cả kinh. người đàn ông nằm trước cửa nhà, cả người đều vươn sương gió.


      Người này phải ai khác, đúng là Phương Thiệu Hoa.


      Kiều Na bắt đầu đánh tỉnh chính mình. đâu phải là thánh mẫu, thương tâm vì người phụ nữ khác lại còn đến đây tìm an ủi nơi sao?


      Sau khi tự kiểm điểm chính mình, đứng dậy vào nhà, mang ra chậu nước giội từ xuống người Phương Thiệu Hoa.


      Phương Thiệu Hoa mang theo cả người say sỉn, bị nước lạnh giội cho tỉnh. Khi mở mắt liền nhìn thấy Kiều Na kiêu ngạo đứng đó, phong thái như nữ vương “Phương thiếu, bên trong hay bên ngoài đều là nhà của tôi, muốn ngủ ở đây phải đưa tiền thuê nhà”


      Đừng xem Kiều Na này như thánh mẫu. cũng có nghĩa vụ vì người khác mà dọn dẹp cục diện rối rắm, lại càng phải giáo trông trẻ.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 221: Vết Sẹo Hình Chữ Thập



      Edit: Phi Phi


      Beta: Phi Phi


      Người Phương Thiệu Hoa đầy mùi rượu, giống như mới trèo ra từ bình ngâm rượu. Chiếc cằm vốn bóng loáng giờ phút này lại lún phún râu, gương mặt vốn thành thục tuấn nháy mắt thêm vài phần tang thương.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Bị chậu nước lạnh giội cho tỉnh, Phương Thiệu Hoa giật mình, ngẩng đầu nhìn Kiều Na.!@#$%^&*


      Kiều Na cũng chưa từng liếc mắt cái đến Phương Thiệu Hoa, cầm lấy túi xách, giẫm giày cao gót vượt qua , xuống lầu, làm.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Trời sập xuống vẫn phải làm việc, phải sao? trời cũng rơi xuống ột cái bánh nóng. đời này có gì có thể ảnh hưởng đến .!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Thế nhưng đây là lần thứ mười trong ngày thư ký cẩn thận đánh giá , hỏi: “Tổng thanh tra, sao hôm nay chị hay xuất thần thế? Có phải mệt mỏi quá hay ?”!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Kiều Na tỉnh táo lại, xoa ấn đường đáp: “ sao”!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Thư ký rồi, Kiều Na tựa lưng vào ghế sa lon, ngẩng đầu nhìn trần nhà, thầm nghĩ: Mình làm sao vậy?!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Buổi tối khi về nhà, ngờ Phương Thiệu Hoa vẫn còn nằm ở đó. Kiều Na cảm thấy chán nản, muốn gì đây? Kiều Na cau mày, : “Phương thiếu, xin hỏi rốt cuộc ngài muốn làm cái gì vậy?” Trong giọng lại mang theo oán giận mà chính cũng phát ra.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Lông mi Phương Thiệu Hoa run rẩy mấy cái, cũng chưa từng mở mắt.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Kiều Na nhận thấy có chút khác thường liền cúi người sờ lên trán . Rất nóng! Phương Thiệu Hoa cau chặt hai hàng chân mày, bộ dạng rất là khó chịu. bộ âu phục nhăn nhúm lại ẩm do chậu nước lúc sáng của Kiều Na.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Kiều Na cảm thấy buồn cười. Tên này bị điên sao? Muốn chết mà còn ráng lết đến đây để chết à? Muốn chết cũng đừng làm bẩn nhà của chứ!!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Vốn muốn quản , nhưng lúc sắp đóng cửa lại nhìn thấy hai hàng chân mày cau chặt của , cùng với khóe miệng phát ra tiếng rên rĩ nho .!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Lúc Kiều Na kéo Phương Thiệu Hoa vào trong nhà, chính cũng cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi. Chẳng lẽ sống cùng với thánh mẫu Tô Mộc Vũ quá lâu nên bị đồng hoá sao?!@#$%^&*


      Phương Thiệu Hoa phát sốt, cho dù bị Kiều Na kéo vào nhà, ném vào bồn tắm lớn chứa nước nóng cũng có tỉnh lại, chỉ là phải uống mấy ngụm nước mà thôi.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Kiều Na cảm thấy có kẻ thù truyền kiếp tồn tại, mà Phương Thiệu Hoa đúng lúc lại chính là kẻ thù truyền kiếp của .!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Lột thân quần áo ướt đẫm lạnh lẽo của ra, dùng nước nóng xối lên người . Phương Thiệu Hoa cau mày, mở to mắt, nhìn thấy Kiều Na trước mặt mình liền tay ôm lấy kéo vào trong bồn tắm, ôm chặt lấy.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Kiều Na tránh, Phương Thiệu Hoa ôm chặt , giống như kẻ sắp xuống địa ngục cố gắng ôm lấy tia sáng cuối cùng.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Cả người Kiều Na cũng ướt đẫm, chiếc áo sơmi trắng dán chặt lên người làm nổi bật thân thể có lồi có lõm. Phương Thiệu Hoa nâng mặt , hôn mạnh, đồng thời cũng vuốt ve thân thể xinh đẹp kia.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Người nóng lên.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Mỗi nơi đều nóng hừng hực kèm theo run rẫy. Kiều Na hề tránh né, cuối cùng chỉ có thể để tùy ý hôn môi mình.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Hai người trưởng thành rúc vào bồn tắm nho , nước ào ào tràn ra ngoài, thanh mút môi ái muội vang lên. Phương Thiệu Hoa đói khát hôn lấy đôi môi mềm của , ngón tay đẩy ra hai bên vạt áo mò mẫm vào, vội vàng vuốt ve làn da mêm mại. Kiều Na ưỡn chiếc cổ thon dài lên, đôi mắt mê ly, khóe miệng khẽ phun ra tiếng rên rĩ nhẫn, hai tay vòng lấy tấm lưng rộng lớn của .


      Lúc luồn tay vào áo , đôi môi hôn lấy xương quai xanh của , trong miệng Phương Thiệu Hoa nhàng nỉ non ra cái tên: “Nhu Y…”!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Hai chữ này giống như chậu nước lạnh tạt tỉnh Kiều Na. đẩy mạnh Phương Thiệu Hoa ra, khỏi nhà tắm, cười lạnh.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Kiều Na mặc dù cao quý cũng thể làm thế thân cho người khác.!@#$%^&


      Vắt quần áo ướt nhẹp mặt đất lên xà phơi đồ, trong khoảnh khắc xoay người đó, Kiều Na đột nhiên nhớ mang máng đến vết sẹo phía sau lưng Phương Thiệu Hoa.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Tim nhảy lên nhịp, bước chân tự chủ quay trở về, kéo bờ vai .!@#$%^&*


      Đầu ngón tay tái nhợt của chậm rãi vươn đến chỗ vết sẹo kia. Vạn phần thể tin, ngón tay đè xuống vết sẹo, phác hoạ mỗi millimet. Đó là hình chữ thập.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Trong tích tắc đấy, cả người đều run rẫy. Đúng, chính là run rẫy, giống như cả linh hồn đều bị hút , cả người đều là huyết nhục mơ hồ.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Vết thương này biết, có lẽ cả đời này cũng thể quên. Mười tám tuổi năm ấy, bị lừa đến quán bar, bị đưa vào căn phòng tối đen. Trong bóng đêm, thân thể người đàn ông đó đè xuống, xé rách tôn nghiêm của , hủy diệt phần thân thể sạch còn sót lại của .!@#$%^&


      còn gì? : “Câm miệng! Nếu bán cho tôi cũng đừng giả bộ thanh cao!”!@#$%^&*


      Câu kia, cả đời này đều thể quên.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Trong khoảnh khắc đâm xuyên vào thân thể cách tàn nhẫn, đầu ngón tay của đâm sâu vào tấm lưng trần của , vô tình chạm phải vết sẹo, rất sâu, hình chữ thập.!@#$%^&*


      Đêm hôm đó, nhớ từng chi tiết, chỉ nhớ có nỗi đau khôn cùng cùng vết sẹo này.!@#$%^&


      Kiều Na từng nghĩ, nếu để cho gặp lại tên đàn ông đoạt lần đầu tiên kiêu hãnh của mình, làm sao? Làm sao bây giờ? có làm sao bây giờ cả, chỉ cười, nhợt nhạt cười, cười chút thanh, cười đến sắc mặt tái nhợt, cười đến nước mắt tràn đầy trong mắt.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Nhìn xem, cười đẹp. Quanh quẩn lại vòng lớn, lại trở về con đường cũ.!@#$%^&


      Phương Thiệu Hoa, bi kịch bắt đầu từ , lại cuối cùng trở thành cha của con …!@#$%^


      Kiều Na cười, tiếp tục cười, cả người ngồi chồm hổm mặt đất, nước mắt ướt đẫm cả thảm trãi sàn. lúc lâu sau, che mặt đứng dậy, đỡ Phương Thiệu Hoa ra khỏi bồn tắm, đặt lên giường, đắp chăn.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Làm xong tất cả những chuyện này, cước bộ của Kiều Na cũng có chút lảo đảo. vào phòng tắm, dọn rửa sạch bồn tắm, thay bộ quần áo sạch cho chính mình, sau đó ra ban công, đốt điếu thuốc.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Ánh lửa điếu thuốc lòe lòe trong bóng đêm, rọi lên gương mặt xinh đẹp của , cùng với khóe môi chứa nụ cười tái nhợt.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Mới vừa nằm ngủ, Tô Mộc Vũ nhận được điện thoại của Kiều Na liền kinh ngạc chút. Sau khi nghe chuyện, ấy lại tiếp tục kinh hãi, cả người nhanh chóng tỉnh táo lại “Em đừng đâu cả, chị tới ngay!”!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Phong Kính giữ bải vai ấy, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Tô Mộc Vũ do dự chút, chỉ : “Kiều Na có chút việc, em ra ngoài chút, trông chừng bọn nhé!”!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Lúc Tô Mộc Vũ vội vội vàng vàng chạy tới, Kiều Na ngồi trong quán rượu, ánh đèn mờ nhạt đỉnh đầu đèn chiếu sáng vào khuôn mặt . Nhìn lúc này kiều mị xinh đẹp, ly rượu trong tay nhàng lay động. Khi nhìn thấy Tô Mộc Vũ, Kiều Na liền mỉm cười, phất phất tay.!@#$%^&*(


      : “Mộc Vũ, cho em mượn tạm bả vai chị chút ”!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      loại người bao giờ đau khổ, bởi vì quen với việc mỉm cười. Cho nên những lúc đau khổ, biểu tình như thế này được thay thế cho những lời than thở.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^


      Bốn tiếng sau, Kiều Na mang hành lý lên máy bay.!@#$%^&*()(*&^%$#@@#%^&*^
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :