1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 212: , Xứng



      Tin tức Kiều Na và Phương Thiệu Hoa qua lại với nhau cuối cùng cũng đến tai Tô Mộc Vũ và Phong Kính, cả hai cùng cả kinh. Sao lại có những cặp trẻ con như thế nào? Hết Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng giằng giằng co co, bây giờ lại đến hai người này.


      Phương Thiệu Hoa liên tiếp xuất cùng Kiều Na tại những bữa tiệc cỡ trung, thậm chí trước mặt truyền thông cũng chừa. Hai người luôn là bộ dáng thân mật của những kẻ nhau.


      Đối với lần này, Tiền Phong trái lại rất vui vẻ, vỗ vỗ bả vai huynh đệ, : “Ôi, tệ nha, rốt cuộc cũng nghĩ kỹ rồi sao?”


      Phương Thiệu Hoa ngồi ghế sô pha lời, chỉ uống rượu.


      Phong Kính liền dùng lời mà chọc đến điểm mấu chốt: “Đứa trong bụng Kiều Na là của cậu à? Cậu có tính đến chuyện kết hôn cùng ấy chưa?”


      Phương Thiệu Hoa nhíu mày, hài hước : “Cậu thấy sao?”


      Trước mặt bày ra ba chai rượu trống , trong ánh mắt ngà ngà say. bắt chéo hai chân nhìn Phong Kính, : “Mình chỉ là chơi đùa với ta mà thôi. Trong trái tim của mình, ngoại trừ Nhu Y ra, cậu cảm thấy còn có thể nhét thêm người nào khác vào hay sao? Các cậu có thể quên Nhu Y, nhưng mình


      Phương Thiệu Hoa dứt lời, ném chai rượu trong tay, lảo đảo ra ngoài.


      Tiền Phong vươn tay muốn kéo trở về, lại chần chờ, sau đó ta quay đầu nhìn biểu tình của Phong Kính.


      Phong Kính lên tiếng, cũng tức giận, chỉ lẳng lặng uống ly rượu trong tay.


      Ba chữ “Vệ Nhu Y” kia chính là nhánh gai trong lòng và Phương Thiệu Hoa. Tuy rằng ra nhưng ai cũng hiểu , Vệ Nhu Y ngủ say bảy năm Phương Thiệu Hoa cũng chờ đợi bảy năm. Có lẽ, nếu ngày Vệ Nhu Y còn chưa chết, Phương Thiệu Hoa nhất định vẫn còn chờ đợi.


      Phương Thiệu Hoa ra khỏi quán bar, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng. Nếu như ngay cả cũng lãng quên Nhu Y, mình Nhu Y nhất định rất đơn, đúng ?


      Sải bước ra xe, lái nhanh đến viện an dưỡng vùng ngoại thành. Y tá ngủ gà ngủ gật, nhìn thấy liền vội vàng đứng lên, : “Phương thiếu, muộn rồi sao ngài còn đến đây? Để tôi rót cho ngài ly trà”


      Phương Thiệu Hoa đáp, phất tay bảo y tá ra ngoài. Sau đó đến bên giường của Vệ Nhu Y, chậm rãi cúi người, quỳ gối xuống bên cạnh ấy.


      Bảy năm, Vệ Nhu Y sống cuộc sống thực vật suốt bảy năm, mỗi ngày đều được tiếp vào người đủ loại thuốc, chết mà cũng sống. Thời gian bảy năm làm làm hao mòn nhan sắc, bây trờ trông ấy gầy đến thấy chút thịt. Màu da xám hơn trước, khoảng thời gian dài tiếp xúc với ánh mặt trời cho nên cũng khiến da thêm phần tái xanh.


      Bàn tay đánh đàn của ấy bây giờ lại cứng đờ duỗi ra hai bên, cử động. Phương Thiệu Hoa quỳ gối xuống bên cạnh, cẩn thận nắm lấy tay ấy, khẽ hôn lên từng ngón tay thon dài tái nhợt.


      Sau đó cúi đầu, đặt trán dán chặt lên lòng bàn tay ấy, bất động lâu giống như tìm kiếm chút ấm áp. lúc lâu sau, giọt lệ xuyên qua khẽ tay của Vệ Nhu Y mà thấm vào grap giường.


      Rời khỏi viện an dưỡng, Phương Thiệu Hoa đến quán bar mình, uống rượu suốt cả đêm đến khi say mèm.


      Kiều Na ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy có người ôm lấy mình từ phía sau. giật mình, theo bản năng vung khuỷu tay lên, lại bị nắm lấy.


      Giọng của Phương Thiệu Hoa mang theo mùi rượu nồng đậm xuất : “Đừng nhúc nhích, để cho tôi ôm chút”


      Phương Thiệu Hoa?


      Đôi mi thanh tú của Kiều Na nhăn lại. tới đây làm gì? Còn có, vào bằng cách nào? cũng nhớ từng cho chìa khóa nhà mình.


      Cả người Phương Thiệu Hoa đấy mùi rượu, mang mặt nồng đậm mỏi mệt. ôm lấy Kiều Na, siết chặt.


      Kiều Na suy đoán chút, sau đó nghe từ trong miệng thốt lên: “Nhu Y…”


      Đuôi lông mày của Kiều Na nhếch lên, ra Là nhớ đến người phụ nữ khác cho nên đến chỗ tìm an ủi. xem như thế thân sao? đúng là rất thú vị!


      Khóe môi nhếch lên nụ cười khẽ, sau đó chậm rãi tách tay ra, vào toilet, bê chậu nước tạt lên người Phương Thiệu Hoa.


      Phương Thiệu Hoa vốn ngà ngà ngủ say, bị chậu nước lạnh tưới xuống nên giật mình tỉnh lại. tỉnh táo lại, nhìn đầu sỏ vẫn còn bê chậu trước mặt liền bạo rống: “Kiều Na, bị điên à?”


      “Ừ” Kiều na cười , đôi mắt tóa sáng, : “Xin hỏi là ai? Tự tiện xông vào nhà người khác là vi phạm pháp luật, có tin tôi báo cảnh sát hay ?”


      Phương Thiệu Hoa giận điên lên, nhào đến đè lên ghê salon, nghiến răng nghiến lợi : “Kiều Na, đừng nghĩ rằng tôi dám động tới . Bất luận kẻ nào mạo phạm đến giới hạn của tôi, cũng có kết quả tốt, kể cả !”


      “Vậy sao?” Kiều Na nhếch mi, : “Thế cái vị Nhu Y trong miệng là ai vậy?”


      Phương Thiệu Hoa khựng lại, đồng tử bỗng dưng co lên. Trong ánh mắt trong trẻo của Kiều Na, cứng ngắc đứng dậy, lời ra ngoài, phịch tiếng đóng cửa lại.


      Trong khoảnh khắc cửa đóng đó, Phương Thiệu Hoa buông ra câu lạnh như băng: “Đừng nhắc đến tên của ấy. , xứng!”


      Kiều Na nằm ghế sa lon, tinh tế cân nhắc đến hai chữ kia: xứng? A hả! Mấy chữ này có ý nghĩa nha!


      Nhếch khóe miệng, nhìn chiếc giường ướt đẫm: Lúc nãy nông nổi, giường ướt đẫm mình ngủ như thế nào đây?


      Kiều Na có chút phiền não gãi gãi đầu, sau đó thay quần áo đến công ty.


      Thư ký vừa làm liền nhìn thấy Kiều Na nằm ghế ngủ liền kinh ngạc, hỏi: “Tổng thanh tra, sao chị lại ngủ ở đây? Bệnh sao?”


      Kiều Na bừng tỉnh, xoa huyệt thái dương rồi : “ sao, cũng chỉ đến sớm chút thôi”


      Buổi chiều, Kiều Na đến bệnh viện kiểm tra.


      Sau khi mang thai, bác sĩ định ngày tái khám cho Kiều Na, tháng lần để phòng ngừa thai nhi bất cứ khác thường nào. Kiều Na vốn định mình, ngờ vừa đến trước cổng bệnh viện liền nhìn thấy Phương Thiệu Hoa.


      Phương Thiệu Hoa nhắc đến chuyện tối hôm qua, sắc mặt chỉ là u khó coi, trầm giọng : “ thôi”


      Kiều Na đứng nguyên tại chỗ nhìn .


      Phương Thiệu Hoa kiên nhẫn quay đầu lại, lúc này mới trong lơ đãng nhìn thấy vành mắt đen của . Tay của nâng lên, xoa mặt của : “ làm sao vậy?”


      Kiều Na nhàng né tránh tay , thản nhiên cười: “Cám ơn Phương thiếu cùng” Dứt lời, cũng thèm nhìn mà cao ngạo lên phía trước.


      Vào bệnh viện, bác sĩ khám xong liền lên tiếng mắng: “ Kiều, nếu cần đứa cũng đừng miễn cưỡng mang thai!”


      Phương Thiệu Hoa cả kinh, lập tức hỏi: “ ấy làm sao vậy?”


      Bác sĩ xoay chuyển ánh mắt, đánh giá chút lại tiếp tục mắng: “ là cha của đứa sao? chăm sóc vợ ra sao vậy? Trước đó muốn sinh non, bây giờ còn sốt , có người làm chồng nào như ?”


      Phương Thiệu Hoa lập tức áp tay lên trán Kiều Na. ấm, sốt rồi!


      Bởi vì mang thai, bác sĩ khuyên phụ nữ có thai tốt nhất được uống thuốc, chỉ dùng ít thuốc Đông y thôi. Rời khỏi bệnh viện, Phương Thiệu Hoa ôm lấy nhét vào trong xe.


      Kiều Na phản kháng: “ làm gì vậy? Tôi còn phải về công ty làm việc!”


      “Làm việc?” Phương Thiệu Hoa đóng mạnh cửa xe lại “Làm việc cái khỉ gỉ? Quay về nghỉ ngơi cho tôi!”
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 213: Có Quá Nhiều Đàn Ông



      Edit: Phi Phi


      Beta: Dực


      Kiều Na nhớ , từng có tiếp viên quán rượu câu như thế này: Thế gian này, phải dày vò tôi, chính là tôi dày vò . Nếu muốn bị dày vò, vậy nhanh chóng dày vò người khác .


      Thế bây giờ tính sao đây? Lấy lời của Chu Hiểu Đồng chính là: Cùng dày vò nhau !


      là “ bước sa chân cả đời ôm hận” mà, sao lại dính dáng vào Phương Thiệu Hoa làm chi vậy, vậy mà còn có thêm đứa con nữa chứ


      Còn Phương Thiệu Hoa dây dưa ngớt với . Mà lại cực kỳ suôn sẻ, luôn hưởng thụ cúi đầu nghe theo của phụ nữ xung quanh, đột nhiên xuất “ngoại tộc”, vì thế khiến nổi lên dục vọng chinh phục.


      Đàn ông chính là nhờ vào dục vọng chinh phục, càng làm cho bọn họ ghen tị lại càng dễ dàng . Thế nhưng đây là tình sao? Sau khi chinh phục được rồi sao đây? cũng chỉ là vứt bỏ mà thôi!


      Chuyện đó, càng ràng hơn so với bất kỳ ai khác.


      Kiều Na cười cười, đem chú ý của mình kéo về xấp hồ sơ trước mặt, ký tên của mình lên . đời này, người có thể dựa vào chỉ có thể là chính mình.


      Giữa trưa, có hẹn ăn cơm cùng Phương Thiệu Hoa, có thể nhìn ra Phương Thiệu Hoa rất để ý đến đứa bé này. ngày ba bữa cùng với thời gian nghỉ ngơi của , đều nhúng tay vào. Thế nhưng cũng chỉ là vì con của mình mà thôi.


      Kiều Na nghĩ, cuối cùng cũng thay quần áo, thẳng đến nhà hàng. Phương Thiệu Hoa cũng vừa tan sở, trực tiếp gọi đầu bếp nấu các món dinh dưỡng. mới vừa ngồi xuống ly sữa đưa ra.


      Kiều Na nhìn ly sữa trước mặt, lại nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của Phương Thiệu Hoa. tiếp nhận, miệng nho mím lại, thích mùi vị của sữa, chỉ cần uống chút muốn nôn ra.


      “Sao vậy?” Phương Thiệu Hoa thấy bộ dạng buồn nôn của , lập tức qua vỗ lưng của .


      Động tác như vậy chỉ là theo bản năng, nhưng Kiều Na lại có thói quen. né tránh, trong ấn tượng của mình chưa từng có người nào đối xử với như vậy, ngay cả cái người làm mẹ kia cũng chưa từng vỗ lưng như thế, trấn an như thế. Bởi vì từ đến lớn, cũng chỉ có mình.


      Thấy Kiều Na thất thần, Phương Thiệu Hoa nghĩ khó chịu liền gọi nhân viên đưa ly nước chanh đến “Khó chịu lắm sao? Uống chút nước chanh xem có tốt hơn ?”


      Kiều Na hớp ngụm, ngăn cảm giác cồn cào trong bụng, sau đó lắc lắc đầu : “Cám ơn Phương thiếu”


      Danh xưng “Phương thiếu” này ít người gọi, Phương Thiệu Hoa cũng thành thói quen. Thế nhưng giờ này khắc này lại làm cho có chút thích, cũng hiểu lý do vì sao.


      bữa cơm cũng quá thân mật, hai người cũng ít , chỉ ngẫu nhiên trao đổi hai ánh mắt. Ăn cơm xong, Kiều Na vào toilet.


      Vừa ra, chợt nghe có người kêu tên của : “Kiều Na?”


      Kiều Na quay đầu lại, nhìn thấy người nọ liền nhíu mày: “Chung Kình”


      Đúng vậy, người đàn ông cao 1m80 mặc âu phục, cổ tay áo đính ngọc tinh xảo trước mặt này gọi là Chung Kình, cha ta là thị trưởng thành phố S, cũng được coi là tên “con ông cháu cha”. Chưa kết, ta từng là bạn trai của Kiều Na.


      Chung Kình nhìn thấy Kiều Na, trong mắt che dấu được vui mừng cùng kích động. ta lập tức tới, muốn bắt lấy cánh tay “Kiều Na, hơn nửa năm gặp rồi, em sống có ổn ?”


      Kiều Na lễ phép thu tay về, giữ khoảng cách với ta, đáp: “Tôi rất khỏe, cám ơn Chung quan tâm. Tôi còn có việc, trước nhé!”


      Thấy Kiều Na muốn , Chung Kình lập tức đuổi theo ngăn cản “Kiều Na, em khoan , chúng ta chuyện chút . còn thích em, dù sao chúng ta cũng quen biết nhau lâu như vậy, chẳng lẽ em chút cảm tình với sao?”


      Kiều Na ngẩng đầu nhìn Chung Kình, khẽ cười : “ Chung này, tôi nhớ hình như còn vị hôn thê chưa vào cửa nhỉ? Sao vậy? Chẳng lẽ còn muốn thu tôi làm bà hai sao? Trước hết phải được đồng ý của cha , sau đó là trưng cầu ý kiến của vợ sắp cưới của , nếu được chúng ta hãy bàn tiếp, cảm thấy thế nào?”


      Lúc trước Chung Kình theo đuổi Kiều Na cũng phải năm. ra Kiều Na đối với loại con nhà thế gia này cũng phải là thích gì, những loại người này luôn bị gia tộc trói buộc, hơn nữa bọn luôn đa tình, kẻ đáng tin.


      Sau khi Chung Kình liên tục 365 ngày tấn công chút gián đoạn, Kiều Na mềm lòng. nghĩ rằng mình gặp người giống như vậy, ngờ, cuối cùng cũng phải kết hôn với người khác. khi như vậy còn có cái gì đâu, nên hay nên gì cũng phải chấm dứt tất cả, phải sao?


      Chung Kình ngượng nghịu, Kiều Na nhân cơ hội xoay người nhưng Chung Kình lại nhanh chân ôm lấy , : “Kiều Na, em đừng ép . Em cũng biết đó đều là nguyện ý, em, người chính là em mà”


      “Chung Kình, mau buông ra!” Kiều Na vừa định đẩy ra, bỗng nhiên đôi tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo Kiều Na từ phía sau, sau đó cước đá văng Chung Kình.


      Chung Kình cũng bị chọc giận, quát: “ làm cái gì đấy?”


      Phương Thiệu Hoa liếc ta bằng đôi mắt sắc lạnh, sau đó ôm lấy eo Kiều Na rời . Chung Kình hô to ở phía sau, Phương Thiệu Hoa cũng thèm để ý, chỉ biết nhét Kiều Na vào trong xe rồi nghênh ngang lái .


      Cách nhà hàng đoạn, Phương Thiệu Hoa đột ngột phanh xe lại, sắc mặt lạnh tay nắm chặt lấy tay Kiều Na, hỏi “ có quan hệ gì với tên họ Chung đó?”


      Kiều Na bị nắm, hơi nhíu đôi mày xinh đẹp. nhếch mày, đáp: “Sao? Phương thiếu là ghen tị à?” Mười phần ràng là con hồ ly giảo hoạt.


      Phương Thiệu Hoa giận dữ hét: “Đừng quên, trong bụng còn mang thai con của tôi!”


      Làm sao lại luôn mang bộ dạng cái gì cũng đều để ý này chứ? ràng mang thai con của mà còn cả ngày dây dưa với những tên đàn ông khác. Rốt cuộc có biết hổ thẹn hay ?


      Kiều Na khẽ cười, : “Phương thiếu có thể ra ngoài tìm hồng nhan tri kỷ nhiều như nước chảy của mình, mà tôi thể gặp lại bạn trai cũ sao? Hơn nữa, Phương thiếu đừng quên, chúng ta chỉ làm cuộc giao dịch mà thôi, ngoại trừ đứa bé này, chúng ta cũng chút quan hệ nào cả”


      Phương Thiệu Hoa tức giận đến ong ong đầu, quả muốn xé nát khuôn mặt tươi cười của . nghiến răng nghiến lợi : “Kiều Na! Rốt cuộc có bao nhiêu tên đàn ông bên người vậy hả?”


      Kiều Na cách châm chọc: “Vậy Phương thiếu, có thể cho tôi biết có tất cả bao nhiêu tình nhân ?”


      hiểu, tại sao đàn ông luôn tự đại như vậy, cầu phụ nữ phải bảo vệ thuần khiết mà bản thân lại ra ngoài ăn chơi đàn đúm, còn cho rằng đây là chuyện dương nhiên.


      “Chúng ta chỉ có mối quan hệ duy trì giao dịch, mong Phương thiếu đừng có hỏi đến chuyện riêng của tôi. Giống như, có bất kỳ tình nhân nào ở bên ngoài, tôi cũng hỏi đến. Phương thiếu, nghĩ như thế nào?” Kiều Na hừ tiếng, kéo lấy cà vạt của .


      Trong mắt của Phương Thiệu Hoa xuất ánh lửa, khóe môi trào phúng “Được! Kiều Na! Rất tốt!”
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 214: Khí Thế Nữ Vương



      Lúc đầu, ấn tượng của Phương Thiệu Hoa đối với Kiều Na, cũng hơi tốt.


      Người phụ nữ này giống với người từng gặp. như loài tinh thể khống chế, bao giờ khuất phục, bao giờ thỏa hiệp, tín nhiệm bất luận kẻ nào, càng dễ dàng mở lòng mình với người khác. Tóm lại câu, giống như cuộc chiến của giới quý tộc, cẩn thận dính líu đến mình, bị người phụ nữ này ăn đến ngay cả xương cũng còn.


      phải thừa nhận, loại phụ nữ này rất đặc biệt, có thể kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông. Thế nhưng lai lịch của phải biết, thậm chí lúc đầu còn khinh thường. biết, từng được bao nuôi.


      Đối với loại người như vậy, từ trước đến nay đều tránh, ngay cả cái liếc mắt xem thường cũng lười ban phát. Thế nhưng đêm hôm đó ở quán bar, cũng biết bản thân mình bị làm sao, lại bị mê hoặc.


      Tuy nhiên cũng sao, cũng chỉ là chơi đùa mà thôi. tựa như con búp bê được nhìn trúng vào thời điểm buồn chán, mà cũng là con búp bê rất ngoan!


      Gần đây Kiều Na thấy đau đầu, mà cơn đau đầu này đến từ Phương Thiệu Hoa, ngày đó chọc giận . Kể từ ngày đó, Phương Thiệu Hoa sau khi chặt đứt tin tức tai tiếng về tình dục, lại lần nữa xuất những trang bìa với hình ảnh mỗi ngày thay đổi bạn , mà người đầu tiên được các phóng viên nghĩ đến đúng là . Bọn họ điên cuồng gọi điện thoại đến chứng thực, tựa như muốn xem xem bộ dáng bi thảm của vị “bán chính quy” bị “liên tiếp vứt bỏ”.


      Về phương diện khác là đến từ Chung Kình. ta được cha đưa ra nước ngoài nửa năm, cứ tưởng rằng đoạn quan hệ kia trở thành quá khứ. ngờ từ lúc ngẫu nhiên gặp nhau ngày đó, lại như con gián ngóc đầu dậy. Mỗi ngày đều chặn đường trước cổng công ty, bất luận Kiều Na xem thường như thế nào, Chung Kình cũng chịu buông tha. Cả công ty đều truyền ra, biết ít người bàn tán sôi nổi sau lưng, thậm chí có người còn đến mức chịu nổi.


      Chỉ sợ bảy tám năm trước, , thậm chí là ba năm trước đây phản biện cách châm chọc: “Làm sao các người biết, chẳng lẽ các người nằm dưới giường tôi theo dõi à?”


      Nhưng Kiều Na bây giờ lại khác hẳn. bây giờ chỉ biết mỉm cười, sau đó xoay người rời . Câu như thế này: đừng lấy sai lầm của người khác mà tra tấn chính mình.


      Kiều Na cảm thấy mình còn trẻ, cũng còn nhiều cảm xúc để nóng nẩy bốc đồng như trước.


      Giữa trưa, Phương Thiệu Hoa hẹn ăn cơm. Kiều Na đến, ngờ bên cạnh Phương Thiệu Hoa lại có ngồi đó.


      Kiều Na nhìn , liền nhận ra đây là nữ diễn viên mới nổi xuất của Phương Thiệu Hoa bìa tạp chí ngày hôm qua. Bộ dáng 22 hay 23 tuổi gì đó, là người mẫu, rất xinh đẹp, cả người ấy tạo cho người ta cảm giác thanh thuần mát mẻ.


      Kiều Na nghĩ: Ừ, nếu mình là đàn ông cũng thích những người trẻ tuổi như thế này.


      Phương Thiệu Hoa thấy cúi đầu, khóe môi nhàng nhếch lên.


      người mẫu trong ngực vòng vo mắt đẹp, mềm mại xương rúc vào người Phương Thiệu Hoa, điềm nhiên hỏi: “Phương thiếu, vị phu nhân này là ai vậy? Có thể giới thiệu chút cho người ta ?”


      Phu nhân? Kiều Na nghe thế, đuôi lông mày nhếch lên. Có thể tuổi tác của phải là ưu thế, nhưng vẫn tuyệt đối muốn nghe đến chữ “già”, người mẫu này đúng là dễ kích động.


      Nhân viên bưng thức ăn lên, Kiều Nha nhìn thấy tảng thịt bò sốt cà chua, đây là món thích, gần đây thích ăn chua.


      Phương Thiệu Hoa ôm người mẫu, chút để ý liếc mắt nhìn Kiều Na cái, hài hước : “ ấy, em biết sao? Đó là nữ bá vương tổng thanh tra Kiều đó!”


      người mẫu nghe thấy giọng điệu đó của liền khanh khách cười, đôi bàn tay trắng như phấn vỗ lên ngực của Phương Thiệu Hoa, : “Phương thiếu, xấu lắm, lại nghiêm túc trả lời vấn đề của người ta. Là bò sốt cà sao? Ôi, người ta thích thịt bò làm sao bây giờ?”


      Phương Thiệu Hoa búng tay cái, nhân viên phục vụ lập tức tiến lên đổi món khác. Chiều chuộng đến trình độ này quả khiến cho người mẫu mở cờ trong bụng.


      bữa cơm trưa ngắn ngủi nhưng người mẫu ăn nổi, chỉ biết dính chặt vào người Phương Thiệu Hoa ngừng làm nũng, cười duyên. Ba người, chỉ có Kiều Na tập trung ăn, ăn hết cả miếng thịt bò, ăn xong còn gọi thêm chén súp nấm.


      Kiều Na kéo khăn ăn, tao nhã lau miệng, sau đó lấy thỏi son tô lên môi mình. Đôi môi nhiễm màu hồng phấn như đóa hoa túc nở rộ. Sau đó, bĩu môi cái, bờ môi óng ánh chút son bóng như hoa đào khiến cho người ta muốn nhấm nháp.


      Chỉ động tác nho như vậy lại làm cho ít ánh mắt nam nhân nhìn đến, thậm chí có người còn cẩn thận nuốt nước miếng cái. Động tác như vậy cũng phải ai cũng có thể làm đến mức mê người như thế, có vài người chỉ là bắt chước bừa, nhưng lại có vài người chính là tinh trời sinh. Bất kỳ động tác nào cũng đều có thể khiến cho cõi lòng đàn ông nhộn nhạo.


      Kiều Na nhếch đôi mắt, nhìn thấy dung nhan bị động tác của làm cho ghen tị của người mẫu, liền : “ này, mascara của bị chảy rồi kìa, xem ra nên đến toilet kiểm tra lại


      người mẫu cả kinh, vội lấy kính trang điểm ra xem. Vì để cho đôi mắt trông có vẻ to hơn, ta cố ý kẽ mắt dày chút, chuốt mascara nhiều chút, ngờ khi mở kính trang điểm ra lại nhìn thấy đôi mắt có chút lem luốc.


      người mẫu vội vàng vào toilet.


      Khóe môi Kiều Na khẽ nhếch lên, đứng dậy. hơi cúi người trước mặt Phương Thiệu Hoa, đôi mắt trong trẻo phản chiến gương mặt khó lường của . : “Phương thiếu, biết tìm diễn viên này ở đâu đấy? Rất chuyên nghiệp, lần sau đổi lại người thú vị hơn nhé. Cám ơn đãi cơm, gặp lại sau”


      Giọng mang theo giảo hoạt như con hồ ly tao nhã. lắc mông, chân giẫm lên đôi giày cao gót màu đỏ năm phân ra khỏi nhà hàng. Có đôi khi, những động tác này có muốn học cũng học được.


      Lúc người mẫu chỉnh trang xong ra, lại phát Phương Thiệu Hoa trước.


      Buổi chiều, vẫn làm như bình thường. Thư ký nhìn ra chút khác thường mặt Kiều Na.


      Kiều Na hỏi: “Chuyện gì?”


      Thư ký đáp: “Cái cậu Chung đó lại đến, chờ ở dưới. ta nếu gặp được chi


      Nếu phải nhìn mặt cái lão cha thị trưởng kia của , Kiều Na quả muốn đào hố chôn sống cái tên công tử bám người này “ ta muốn chờ cứ để chờ


      Lúc tan làm, lại nhìn thấy cái tên Chung Kình vẫn đứng chờ ngoài cổng, liền thở dài: “Chung đại thiếu gia, xin hỏi rốt cuộc muốn sao đây?”


      Chung Kình dùng ánh mắt thâm tình nhìn , đáp: “Kiều Na, chỉ muốn cho em biết rằng còn em. Cho dù cha sắp đặt như thế nào nữa đó cũng là ý của ông ấy, liên quan đến . Người là em!”


      ít nhân viên ra về cũng ngang qua, ánh mắt đảo đến đầy hứng thú.


      Kiều Na quan tâm, cũng thể lớn tiếng dọa người, đành bất đắc dĩ : “Chung thiếu gia, chúng ta đến quán cà phê chuyện


      Xem ra, chặt rụng cái tên đại công tử Chung gia này sớm chút, có ngày yên tĩnh.


      Chung Kình nghĩ rằng mềm lòng nên kích động muốn nắm lấy tay .


      Trong nháy mắt đó, bỗng nhiên mang theo gương mặt ghen tị cùng giận dữ, chân giẫm giày cao gót tiến đến, cái tát hung hăng đánh lên mặt Kiều Na.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 215: Kiều Na Nhếch Nhác



      Edit: Phi Phi


      Beta: Dực


      Cái tát kia đến quá đột ngột, Kiều Na lại chuẩn bị nên đành cắn răng chịu. Cái tát cũng vang dội, vang đến đầu cũng ong ong.


      Chung Kình cũng ngờ tới kia ra tay như vậy, vội vàng ngăn trước mặt vị hôn thê “ làm cái gì vậy?”


      kìa đúng là vị hôn thê của Chung Kình, cháu ngoại của vị vua bất động sản có tiếng nhất tỉnh.


      ta giận điên lên, nắm lấy túi xách trong tay quật mạnh lên người Kiều Na, mắng: “Hồ ly tinh, dám dụ dỗ hôn phu của tao. Hai chúng tao sắp kết hôn, mày còn đến dụ dỗ . phải mày muốn tiền sao? Loại đàn bà như vậy tao thấy nhiều rồi. , rốt cuộc mày muốn bao nhiêu tiền? Nhà tao có rất nhiều, mày ột con số , tao lập tức đưa ày, chỉ cần mày đừng tiếp tục đánh chủ ý lên người hôn phu của tao nữa là được!”


      Giờ cao điểm, nơi đây lại là khu vực chung cư, nhóm thành phần tri thức đều tập trung ánh mắt đến đây, ngừng chỉ trỏ Kiều Na.


      Nếu là bình thường, Kiều Na làm sao có thể để ình thua thiệt như vậy được. Bây giờ quan tâm đến đứa trong bụng, muốn chạy. Chung Kình vừa lôi kéo, nhưng kia lại như người đàn bà chanh chua, móng tay dài cứ xấn đến mặt Kiều Na, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hồ ly tinh, tao cào nát mặt xem, để xem mày làm sao ra ngoài dụ dỗ đàn ông nữa!”


      ta bổ nhào qua, Kiều Na vội vàng thụt lùi về sau. Gót giầy trượt cái, cả người lập tức gã ra sau.


      Bỗng nhiên cánh tay mạnh mẽ giữ chặt eo Kiều Na, cánh tay kia giơ lên ngăn cản móng tay của kia.


      Phương Thiệu Hoa nhíu chặt chân mày, nhìn mu bàn tay rướm máu với năm dấu móng tay của mình. Đôi mắt đột nhiên lạnh lẽo nhìn về phía kia. Tuy đánh phụ nữ, nhưng cũng có nghĩa là tức giận.


      nhìn thấy người đàn ông đến chắn trước người Kiều Na liền cách cay nghiệt: “ là ai? Hay cũng là tình nhân của ả hồ ly tinh này? đừng có vì khuôn mặt đó mà bị lừa, ta dụ dỗ biết bao nhiêu là người đàn ông rồi!”


      này lớn lên ở nước ngoài, chưa từng gặp qua Phương Thiệu Hoa, lại càng biết mình cẩn thận mà đắc tội phải người thể đắc tội.


      Lời của ta quá khó nghe, cả khuôn mặt Phương Thiệu Hoa trầm xuống, tràn ngập sát khí. ta quét mắt đến Chung Kình đứng bên cạnh, nhếch lên khóe miệng rồi hừ lạnh tiếng: “Ngại quá, ấy là mẹ của con tôi!”


      Chung Kình trừng to mắt, thể tin nhìn Kiều Na.


      kia há mồm, : “Mẹ của con ? Tôi khuyên hãy chờ đứa ra đời rồi xét nghiệm DNA , đừng có để mình đội nón xanh (1) mà còn hay biết”


      (1) Đội nón xanh: Bị cắm sừng.


      Chung Kình thấy vị hôn thê của mình càng càng kỳ cục, vội kéo ta : “Còn sợ nháo chưa đủ sao? ngay cho tôi!” ta biết nhưng phải là ta biết, đắc tội đến Phương thiếu, ngay cả lão cha già của ta cũng khó bảo toàn.


      Vị hôn thê kia nghĩ tới ta làm như vậy liền nổi trận lôi đình: “Được lắm, Chung Kình! thấy ta có tình nhân mới rồi sao? Thế là còn ra sức bảo vệ con hồ ly tinh đó. Được lắm, tôi đây muốn nhìn cảnh phải đến nhà tiếng xin lỗi tôi!” ta ngang ngược giẫm giày cao gót rời .


      Kiều Na cảm thấy đau đầu, tựa vào trong lòng Phương Thiệu Hoa, giọng : “Chúng ta thôi”


      Chung Kình muốn kéo tay “Kiều Na, em sao vậy?” Ánh mắt vừa áy náy, vừa ghen tị, rồi lại dám lên tiếng.


      Kiều Na quay đầu lại, thản nhiên : “ Chung, chúng ta là người xa lạ. Vị hôn thê hung dữ của còn chờ kìa, mau đuổi theo


      Chung Kình quýnh lên, vội ngăn trước mặt Kiều Na : “Kiều Na, em phải hiểu ta là do cha chọn, tự nguyện, hơn nữa cũng biết ta xuất …”


      còn chưa xong, Phương Thiệu Hoa đột nhiên kéo Kiều Na ra sau lưng mình, trào phúng : “Thân là đàn ông, ngay cả người mình cũng bảo vệ được, vậy còn là đàn ông sao? Chung đại thiếu gia, chờ chừng nào dứt sữa mẹ rồi hãy sau”


      Dứt lời, thèm liếc mắt cái đến Chung Kình, kéo tay Kiều Na về xe của mình. Đám đông xung quanh vẫn ngừng bàn tán, đôi mắt Phương Thiệu Hoa thoáng nhìn, gầm tiếng: “Cút!”


      Các nhân viên an ninh thấy Phương thiếu tức giận, lập tức giải tán đám người.


      Lên xe, xe nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực đó. Kiều Na nằm ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ lời nào. Sau lúc lâu, lên tiếng: “Dừng xe


      Phương Thiệu Hoa nghiêng mặt qua nhìn , phanh xe lại. Kiều Na đẩy cửa xe ra, ngồi chiếc ghế dài ven đường, rút điếu thuốc trong túi ra, kẹp tay, châm lửa, nhàng đưa đến bên môi.


      Mùi khói cũng kích thích lắm, chỉ có vị bạc hà tự nhiên. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Kiều Na bao phủ trong sương khói, mờ mờ ảo ảo, vết son môi in lên đầu điếu thuốc.


      Phương Thiệu Hoa nhìn điếu thuốc, biết làm sao lại thấy cổ họng có chút khô khan. tay cắm trong túi, tựa lên thân cây to bên cạnh nhìn , điệu cười trào phúng: “Những tên đàn ông coi trọng đều như vậy sao? Ánh mắt đúng là ai dám khen tặng”


      Kiều Na nhíu mày, ngẩng đầu nhìn rồi : “Vậy nếu như tôi , tôi cũng coi trọng như vậy sao?”


      Phương Thiệu Hoa ngẩn ra, lập tức nhìn thấy đôi mắt giảo hoạt của Kiều Na liền hiểu được. cắn răng, người phụ nữ này dù sao cũng đáng giận, cần gì phải kiếm chuyện với .


      Kiều Na nhìn thấy vẻ khó chịu tức giận mặt , nhịn được mà cười rộ lên, càng cười càng vui vẻ, cả khuôn mặt đều tỏa sáng động lòng người.


      Phương Thiệu Hoa nhìn thấy nụ cười mặt , biết sao lại thấy xúc động. cúi eo xuống, ném bỏ điếu thuốc trong tay , gắt gao hôn xuống.


      Trong miệng còn mang theo hương vị bạc hà pha lẫn mới mùi thuốc lá, loại hương vị này như mê dược trấn áp bộ não của Phương Thiệu Hoa, khiến cho mê muội. thể tự kềm chế chính mình mà tận tình hôn lên, liếm láp mỗi vị ngọt trong khoang miệng , quấn quít lấy chiếc lưỡi , trằn trọc lay múa.


      Kiều Na ngơ ngác chút, vẫn đẩy ra mà còn quấn tay cánh tay lên cổ . Hai người, ven đường, nhiệt liệt hôn nhau, như định mệnh trời sinh là phải quấn lấy nhau cả đời.


      Có chút rối loạn, cũng biết mình trở về bằng cách nào. Khi đại não tỉnh táo chút, thấy mình nằm giường lớn trong biệt thự của Phương Thiệu Hoa.


      Tây phục màu đen hòa cùng đồng phục công sở màu đỏ, đỏ đen nhưng lại rất ràng.


      Phương Thiệu Hoa đè người Kiều Na, nhưng vẫn giữ tư thế nằm vì sợ đè lên con của mình. Mái đầu màu đen ngừng hôn hít cần cổ trắng noãn, lưu lại lớp nước mỏng ấm nóng.


      Quần áo bị cởi ra.


      Bên trong phòng, nhiệt độ dần tăng lên…
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 216: Đùa Với Lửa



      Kiều Na vẫn còn duy trì tia lý trí cuối cùng: “Đứa … con…”


      Hơi thở của Phương Thiệu Hoa nặng nề, ngụm cắn lấy viên đào mê người “ sao… Bác sĩ , sau ba tháng, chỉ cần nhàng là được…”


      Kiều Na ngẩng cổ lên, ngâm ra tiếng rên rỉ, đôi tay vòng ra ôm lấy tấm lưng rộng lớn của .


      động tác nho này như cổ vũ, khiến cho nụ hôn của Phương Thiệu Hoa càng thêm nóng bỏng. Đôi tay to lớn ôm chặt eo , dần xuống dưới, hôn lên chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng, nhàng như vậy giống như hôn lấy đứa ngủ phía bên trong.


      Cả người Kiều Na run rẫy, những ngón tay thon dài khẽ vuốt vòng eo cường tráng của . Yếu hầu của Phương Thiệu Hoa phát ra tiếng cười khẽ, tiếp tục hôn môi, nhưng vẫn chịu cho món ngon.


      Kiều Na kéo đến trước mặt mình, đôi mắt híp lại, môi đỏ ngừng mím lại, mở ra những thanh nho nỏ “Phương thiếu… được sao?”


      Đồng tử Phương Thiệu Hoa co rụt lại. Bị nghi ngờ phương diện có năng lực, bất kỳ tên đàn ông nào cũng chịu nổi. nheo mắt nhìn người phụ nữ đến giờ phút này cũng chịu ra lời lòng, sau đó ngụm cắn lấy cổ của .


      Lần trước liền phát , nơi đây là điểm nhạy cảm của Kiều Na. Quả nhiên Kiều Na lập tức ưỡn người, giống như con cá nằm thớt chờ người ta đến làm thịt.


      Trong nháy mắt xâm nhập vào bên trong, hai người đều giật mình cái. Kiều Na khẽ rên rĩ, ngay lập tức bị Phương Thiệu Hoa nuốt vào trong miệng.


      Móng tay của đâm sâu vào tấm lưng trần của . Loại cảm giác này giống như cả người bị chiếm lĩnh, khiến cho rùng mình.


      Động tác của rất , rất chậm, giống như người tinh tế nghiền nát những lá thuốc , cũng giống như từng cơn sóng biển vỗ vào bờ. Cả người hai người đều ướt đẫm, hai làn da trái màu như miếng nhựa cao su dán chặt lấy nhau, muốn chia lìa.


      Kiều Na cảm thấy có giọt mồ hôi chảy từ trán rơi vào mặt mình. vươn tay chạm lên vật thể cương cứng của , Phương Thiệu Hoa ngay lập tức bắt lấy cổ tay .


      Động tác ra vào càng lúc càng nhanh như mất kiểm soát, lúc vô cùng chậm, lúc lại nhanh như đòi mạng. Kiều Na chưa bao giờ được cảm thụ cảm giác như vậy, giống như muốn lần rửa sạch toàn bộ giác quan từ xuống dưới người .


      Đêm dài như vậy, mãi cho đến gần sáng, cuộc mây mưa mới chậm rãi dừng lại.


      Cho dù Kiều Na có kiên cường bao nhiêu cũng khó chống đỡ được mà ngủ thiếp . Phương Thiệu Hoa nhìn người phụ nữ dưới thân mình, mái tóc dài bện chặt lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của , hai má phớt hồng. Lúc này ngủ, sắc bén kiêu ngạo bình thường như bị tẩy , chỉ uốn người nằm trong lòng ngực của , rốt cuộc cũng có bộ dạng của .


      Nhìn thấy bộ dáng này của , thân thể đột nhiên lại xúc động. vội xuống giường, lao vào toilet tắm qua lần. bị làm sao vậy? Bình thường chưa từng mất khống chế như vậy.


      Tắm rửa xong, khoác áo tắm ra ngoài, đứng bên giường nhìn Kiều Na ngủ, chần chờ.


      Kiều Na xoay người, trong miệng vô ý nỉ non: “Lạnh…”


      Phương Thiệu Hoa có thói quen ôm người khác ngủ. Trước kia mỗi lần phát tiết xong, lập tức bảo những người phụ nữ kia cút , hoặc là vào phòng khách mà ngủ. Thế nhưng… nhìn bầu trời chiếu rọi ra tia sáng đầu tiên, lại bò lên giường ôm Kiều Na vào trong lồng ngực của mình, nhắm mắt lại, ngủ.


      quy kết những động tác này ột nguyên nhân là… lười.


      Kiều Na theo bản năng hướng tới nơi ấm áo, hai cánh tay bò lên lồng ngực của


      Ngày hôm sau, lúc Kiều Na mở mắt ra liền nhìn thấy người mình là bộ áo ngủ. giúp việc gõ cửa tiến vào, : “ Kiều, tỉnh rồi. Cậu chủ sai tôi làm bữa sáng, xin hỏi là muốn ăn ở đây hay xuống lầu ạ?”


      Kiều Na đáp: “Cám ơn, tôi tắm xong xuống dưới”


      xoay người tìm quần áo, lại nhìn thấy chiếc hộp giấy đặt ngăn tủ bên giường. Kiều Na mở ra, nhìn thấy là bộ đồ lót cùng đồng phục công sở.


      Mà trong toilet, bộ dụng cụ vệ sinh mới toanh được chuẩn bị. Kiều Na khỏi bật cười. Đây là gì vậy? chút dịu dàng nho của Phương thiếu à?


      Tắm rửa, thay quần áo, xuống lầu.


      bàn bày phần cháo thịt, sữa đậu nành, bánh bao và xíu mại. Bên cạnh là phần sandwich ốp la cùng bơ đậu phộng. Bữa sáng theo truyền thống Trung Quốc và phương Tây đều được chuẩn bị tốt, khiến cho người ta có chút lo sợ.


      Người giúp việc : “Cậu chủ có thể chọn bất kỳ món nào. Sau này sống ở đây, bữa sau muốn ăn gì cứ cho tôi biết, tôi nhất định chuẩn bị tốt”


      Kiều Na nghe, chỉ kéo ghế ra ngồi xuống. gì, chỉ kéo tô cháo thịt đến, từng muỗng nuốt vào bụng. Ừ, mùi vị cũng tệ.


      đường làm, Kiều Na gọi điện thoại cho Phương Thiệu Hoa: “Phương thiếu, xin hỏi muốn bao nuôi tôi sao?”


      Lúc đó, Phương Thiệu Hoa ký tên lên hợp đồng, bút máy trong tay dừng lại, đáp: “Xem ra tổng thanh tra Kiều rất vui vẻ chấp nhận”


      Kiều Na cười đến xinh đẹp động lòng người “Được, vậy cám ơn Phương thiếu chiêu đãi” Có chỗ ở, có người nuôi, cũng phải đứa ngốc, lợi ích từ trời rơi xuống, ngu gì hưởng, phải sao?


      Cúp điện thoại, Phương Thiệu Hoa tiếp tục ký tên lên những bộ hồ sơ còn lại. Lúc sau, khi ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình như gặp quỷ của thư ký, liền hỏi: “Sao vậy?”


      Thư ký vội vàng lắc đầu như trống bỏi, tiếp nhận hồ sơ rồi rời khỏi văn phòng. Cửa đóng lại, thư ký cẩn thận vuốt ngực. Ôi mẹ ơi, Phương thiếu vừa cười sao? Ôi trời ơi, chẳng lẽ hôm nay đến ngày tận thế?


      Bên kia, Kiều Na cất di động, vào công ty.


      Chuyện tối hôm qua, nhớ phải do Phương Thiệu Hoa ép buộc, phải là “ tình tôi nguyện”.


      có thể đến hai chữ “tình cảm” với Phương Thiệu Hoa sao? Có lẽ bây giờ còn chưa có, chỉ là trong lúc chật vật nhất, có bàn tay nâng đỡ mình như vậy cũng giúp phát tiết mệt mỏi. “cường nhân” (1), đúng vậy, nhưng “cường nhân” cũng có lúc cảm thấy lạnh lẽo.


      (1) “cường nhân”: Cường là mạnh mẽ, cường nhân là người mạnh mẽ. ngoài ra còn có phần nghĩa thú vị nữa đó là từ “cường” ở đây là “tiểu cường”, là tên gọi khác của con gián :v. Ý Kiều Na là người phụ nữ mạnh mẽ, đập hoài chết.


      Cũng giống như đối với Chung Kình cũng phải là , chỉ là lúc đơn đặc biệt nhớ đến nơi ấm áp để dựa vào. Cho nên lúc Chung Kình tỏ tình, rồi cầu hôn, cũng có thể lập tức bứt ra, đơn giản chỉ là vì chút tình cảm nào giành cho ta.


      Nhưng lúc này đây sao? Có lẽ Tô Mộc Vũ đúng, đùa với lửa. Ngọn lửa này rốt cuộc là tự thiêu mình, hay là thiêu đây?


      Kiều Na nhíu mày, trước sau vẫn mang theo nụ cười tao nhã nhưng kiêu ngạo vào công ty. Bởi vì trận đại náo tối hôm qua, tất cả mọi người đều tò mò hôm nay Kiều Na mang tâm tình là như thế nào đến công ty. ngờ lại hoàn toàn khác xa những dự đoán của mọi người. Nữ vương vẫn chính là nữ vương, cho dù là lúc chật vật như thế, biểu tình vẫn trước sau như .


      Mị lực của Kiều Na, có lẽ là điều này.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :