1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 207: Đứa Của Ai?



      Kiều Na bỗng nhiên cảm thấy bụng đau đớn, đau đến nỗi phải cắn chặt môi. chất lỏng ấm nóng chảy ra từ dưới thân, sắc mặt Kiều Na trắng nhợt. vương tay cố bắt lấy cánh tay Phương Thiệu Hoa, : “Mau… mau đưa tôi… đến… bệnh viện…”


      làm sao vậy?” Phương Thiệu Hoa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng với cái trán ngừng chảy ra mồ hôi, liền cau mày hỏi.


      Kiều Na cắn răng, bụng đau đớn đến run rẩy khiến cả người co rút: “Bệnh viện… mau đưa tôi… đến bệnh viện…”


      Con của , ngàn vạn lần được xảy ra chuyện gì!


      Phương Thiệu Hoa thấy thế, giây chậm trễ lập tức ôm lấy đặt vào trong xe, giẫm mạnh chân ga lao về hướng bệnh viện.


      cuộc điện thoại gọi , xe vừa dừng trước cổng bệnh viện lập tức có bác sĩ cùng y tá đẩy băng ca đến. Đoàn người lấy tốc độ nhanh nhất đưa Kiều Na hôn mê phòng cấp cứu.


      Cả người Phương Thiệu Hoa đầy mồ hôi đứng bên ngoài, thở ra hơi sâu.


      Mười phút sau, bác sĩ ra : “Phương thiếu, bạn của ngài uống phải thuốc mê liều cao khiến cho cơ thể mẹ bị rối loạn, thai nhi bị động, có dấu hiệu sảy thai nghiêm tọng. Chúng tôi cố hết sức cứu thai nhi nhưng xin ngài hãy kí tên vào đây”


      Phương Thiệu Hoa cơ hồ là lập tức nhíu chặt chân mày, đồng tử hơi co lại: “Ông cái gì?”


      Bác sĩ nghĩ rằng mình chưa ràng nên lặp lại lần nữa.


      Phương Thiệu Hoa nhìn dòng chữ “chữ ký của người thân” tờ giấy, chân mày vẫn nhíu chặt. Tờ giấy trong tay dường như là bị nắm chặt đến nhăn nheo. Sau đó, nhanh chóng cầm bút kí tên của mình vào.


      Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, bờ môi Phương Thiệu Hoa mím chặt.


      ấy mang thai? Chẳng trách lúc nãy ấy lo lắng như thế. Thế nhưng, đứa bé kia là của ai? Chẳng lẽ… là của ?


      Năm tiếng sau, Kiều Na mới tỉnh lại. Mở to mắt, phản ứng đầu tiên của chính là sờ bụng mình.


      “Yên tâm, đứa của có chuyện gì”


      thanh trầm thấp truyền đến từ phía cửa sổ. Phương Thiệu Hoa mặc âu phục tựa vào cửa sổ, trời rạng sáng, tia sáng mặt trời chậm rãi khuếch tán cả khoảng trời rộng lớn. Gương mặt mang theo vẻ uể oải nhưng vẫn duy trì tư thế tốt nhất, dáng người cao to tựa vào bên cửa sổ, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, lại châm lửa.


      Kiều Na biết được đứa có chuyện gì, lúc này mới chậm thở ra hơi.


      Phương Thiệu Hoa đến trước mặt , nhìn gương mặt vẫn còn xanh xao. trầm ngâm chút rồi : “Đứa này mấy tháng rồi? Cha nó là ai?” Năm tiếng này, vẫn mực tự hỏi vấn đề này, nếu đứa bé này là của


      Kiều Na ngưng trệ, sau đó chậm rãi nhếch môi cười “Nếu tôi là của sao?”


      Đồng tử Phương Thiệu Hoa hơi phóng to, hỏi lại: “ sao?”


      Kiều Na nhìn , đầu hơi nghiêng chút. Đôi mắt to tròn giấu sau hàng mi cong nhìn , trông có vẻ như đơn thuần tuổi đôi mươi. Rồi sau đó, bỗng nhiên thổi phù tiếng, nhịn được mà bật cười, : “Phương thiếu, tin à? Thế nhưng, lại làm Phương thiếu thất vọng rồi, đứa này ba tháng”


      Ba tháng? Phương Thiệu Hoa nghe thấy, cả khuôn mặt đều thâm trầm. Nếu như đúng là ba tháng, đêm kia của cũng chỉ vừa hai tháng lẻ bảy ngày, cho nên con của căn bản phải của .


      Nắm tay Phương Thiệu Hoa xiết chặt, điếu thuốc chưa châm lửa trong tay nháy mắt bị vo thành mảnh rơi đất. cắn răng, nhìn vẻ mặt tươi cười của Kiều Na : “! Rất giỏi!”


      đúng là nhìn lầm rồi, người phụ nữ này là loại ‘trăng hoa’, tìm kiếm đàn ông khắp mọi ngõ ngách, thế mà thiếu chút nữa bị dụ dỗ!


      cước, Phương Thiệu Hoa đá mạnh lên chiếc tủ cạnh chân, cả người đầy sát khí phẩy tay áo bỏ .


      Nhìn thấy bóng lưng rời của Phương Thiệu Hoa, Kiều Na nhắm mắt lại thở phào hơi. Như vậy cũng tốt, cũng giấu được . Con của nên có chút liên quan gì đến tên họ Phương này. Loại đàn ông này, cần.


      Con của Kiều Na , phải do chính chăm sóc.


      Lòng bàn tay dán vào bụng mình, Kiều Na thầm nghĩ: Con , mẹ thể cho con người cha, nhưng khi con được sinh ra, mẹ cam đoan thương con gấp bội, dành cho con quan tâm tốt nhất thế giới này.


      Chuyện mang thai thể che giấu được. Lúc Tô Mộc Vũ cùng Chu Hiểu Đồng chạy tới gấp gáp hỏi: “Em / cậu mang thai là sao?” Hai người đều giật mình.


      Kiều Na thèm để ý, lột vỏ chuối, bỏ vào miệng rồi đáp: “ chính là mang thai thôi!”


      Tô Mộc Vũ bình tĩnh lại, ngồi vào bên giường : “Bọn chị là muốn hỏi, cha của đứa bé… là ai?” người phụ nữ mang thai tuyệt đối phải là chuyện đơn giản. Con đường làm mẹ đơn thân cũng phải bất cứ ai cũng chịu đựng được.


      Kiều Na nhíu mày, cười khẽ: “Nó có cha đâu. biết em giống Đức Mẹ Maria sao? mình mang thai đó”


      Tô Mộc Vũ cảm thấy là lạ. Lúc nhìn thấy Phương Thiệu Hoa, vẻ mặt của ta trầm, trông rất giống muốn giết người. ấy còn có chút kinh ngạc nhưng vẫn biết giữa hai người này là có mối quan hệ như thế nào.


      “Kiều Na, cậu… cậu rất vất vả” Chu Hiểu Đồng than tiếng. ấy nghĩ giữa ba người kẻ điên rồ nhất là chính mình, phải là Kiều Na, thế nhưng thể ngờ lại chính Kiều Na chọn con đường như vậy.


      Kiều Na ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, : “ trùng hợp, thứ mình sợ nhất chính là khổ”


      Thấy tâm ý Kiều Na quyết, hai người cũng khuyên nhủ nữa, chỉ biết cố gắng chăm sóc .


      Tuy rằng Kiều Na cảm thấy mình tự gánh vác được nhưng là vì con , vẫn nghỉ ngơi tốt. Nữ vương luôn luôn điên cuồng trong công việc, thế nhưng, lại làm tận ba ngày, cả công ty từ xuống dưới đều kinh ngạc.


      Ngày thứ tư, Kiều Na mặc bộ đồng phục công sở màu đỏ vào công ty, toàn bộ ánh mắt nhân viên đều đảo qua . Kiều Na vẫn quan tâm, nhấn nút thang máy lên lầu tiếp tục bắt đầu làm việc.


      Bây giờ ngay cả trà cũng uống, chỉ uống sữa tươi. Tuy rằng rất ghét mùi sữa nhưng Tô Mộc Vũ kiên trì bắt uống để có dinh dưỡng gì đó co đứa bé. Kiều Na nghĩ: Con , mẹ vì con mà hi sinh nhiều như vậy, sau này con nhất định phải ngoan ngoãn đó.


      nhớ tới con trai của Chu Hiểu Đồng và Tiền Phong – Tiền Tuấn, cái thằng nhóc kia chỉ mới bốn tuổi dám tốc váy giáo, bị giáo gọi điện thoại đến phản ánh với Chu Hiểu Đồng. Chu Hiểu Đồng cầm chổi lông gà đuổi theo nó, thằng nhóc vừa khóc vừa hét lên cam đoan bao giờ tốc váy giáo nữa. ngờ, ngày hôm sau lại tốc váy bạn nữ cùng lớp.


      Còn có Nhạc Nhạc của Tô Mộc Vũ, mới lên tiểu học thế mà quen lúc hai bạn .


      nghĩ, nếu sinh ra đứa con trai có phải cũng nghịch ngợm như vậy hay ? Nếu như là con , quên , cũng đừng có giống Nữu Nữu, con bé kia chính là bé thích ăn vặt.


      Kiều Na nghĩ nghĩ, mặt lộ ra nụ cười mỉm ấm áp, như đóa tường vi kỳ nở rộ.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 208: Hai Kẻ Đấu Đá



      Trong công ty gần đây đồn đại tin nhảm.


      “Này, chị có thấy tổng thanh tra gần đây rất kỳ quái ? Ôi chao, uống cà phê, giày cao gót cũng mang, tăng ca cũng , nhiều chuyện kỳ quái quá


      “Đúng vậy, còn có lần trước em khám tổng quát ở bệnh viện, mấy chị biết em thấy gì ? Tổng thanh tra vào khoa phụ sản đó”


      “Chị ấy mang thai sao? Vậy cha đứa bé là ai?”


      “Cái này chị biết đâu. Tác phong làm việc của tổng thanh tra chúng ta ai cũng biết mà. Mẹ đơn thân, chậc chậc, có trò hay để xem rồi”


      Thư ký định ra quát ‘góc bà tám’ Kiều Na ngăn lại.


      Kiều Na lắc đầu, thẳng lưng tiến về phía trước. Chuyện này sớm dự liệu được, chuyện mang thai thể giấu diếm, nếu chút lời đồn đãi đó cũng chịu nổi vốn dĩ sống được cho tới hôm nay.


      Mấy người đàng tám chuyện hiển nhiên nhìn thấy Kiều Na tới, vội vàng cúi đầu làm việc.


      Kiều Na cũng nhìn họ, chỉ thản nhiên : “ cái gì cũng là tự do của mọi người, tôi quản. Nhưng mà trong giờ làm việc được tùy ý bàn chuyện, lãng phí thời gian, đây là quy định của công ty. Tiền lương tháng này của mọi người bị trừ”


      Đầu mấy người kia đều cúi gầm xuống đất, mặt xám xịt.


      Kiều Na vào thang máy, tiến vào văn phòng, tự nhiên cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đây là chỗ mà thư ký kinh nể nhất ở , người phụ nữ đứng trong thương trường rất khó, tục ngữ ‘ thương trường như chiến trường’, tổng thanh tra đương nhiên phải càng phải thận trọng gấp mười gấp trăm lần hơn so với kẻ khác.


      “Cách đây tiếng vị giám đốc Hoàng kia có gọi đến, xin được gặp mặt chị. Ông ta bảo muốn tự mình xin lỗi chị”


      Giám đốc Hoàng gần đây cực kỳ thảm, ông ta chỉ đắc tội Phương thiếu mà chuyện ông ta làm bừa bên ngoài cũng bị vợ biết. Chức vụ bị bãi miễn, bây giờ quả con rùa vùng vẫy trong vũng bùn, thoát thân được.


      Kiều Na ngẫm nghĩ cẩn thận: Chỉ sợ cái tên giám đốc Hoàng kia còn tưởng rằng cùng Phương Thiệu Hoa có quan hệ gì đó, cho nên muốn mượn hơi để nhận lỗi với Phương Thiệu Hoa, cầu thả cho ông ta con ngựa. Nhưng tiếc là, ông ta nhìn lầm người rồi.


      tôi rảnh, muốn gặp, bảo ông ta tự mình gặp Phương thiếu ” Kiều na cách gọn gàng.


      Ai quen biết cũng biết , đắc tội với Kiều Na mặc dù đến mức sống bằng chết, nhưng lại giống như miếng dằm nằm trong vết thương mãi rơi ra. Cái lão hồ ly kia, nếu trừng trị chút quả có lỗi với con . Còn miếng dằm mang tên Phương Thiệu Hoa này, quả công cụ tốt.


      Gần đây Phương Thiệu Hoa rất khó tính, dường như là nhìn cái gì cũng đều vừa mắt.


      Trong quán bar, những vốn ân cần như ong mật cũng đều dám tới gần .


      Tiền Phong mò lại gần, cười hì hì : “Thiệu Thiệu này, gần đây cậu rất lạ nha, phải là bị nó đá đó chứ?”


      Phương Thiệu Hoa là con sói đội lốt người, bình thường âu phục phẳng phiu, dạng thanh niên tinh của nhân loại. Mặc dù ‘trăng hoa’ như Tiền Phong lúc trước nhưng đối với các luôn là chàng dịu dàng hào phóng. Đương nhiên cũng giống như bây giờ, dường như phụ nữ thế giới này đều là hồ ly tinh trong mắt .


      Nghe thấy lời của Tiền Phong, con ngươi của Phương Thiệu Hoa xuất tàn nhẫn. như chiếc phi tiêu bay về phía Tiền Phong, bàn tay bóp chặt cổ của ta, : “Mình bị đá? Nằm mơ ! Tiền Phong, muốn chết !”


      Ném Tiền Phong qua bên, Phương Thiệu Hoa trầm mặt ra ngoài.


      Tiền Phong đứng bật dậy, giang tay khoác lên vai Phương Thiệu Hoa, mặt hiếm khi xuất vẻ nghiêm túc “Bác sĩ , Nhu Y tỉnh lại nữa. Cậu… đừng chờ nữa, tìm người khác có lẽ…”


      Tiền Phong còn chưa xong, Phương Thiệu Hoa đá vung quyền đến. Tiền Phong vội vàng lui về phía sau mới tránh thoát quyền từ .


      “Thần kinh, mình cảnh cáo cậu là được nhắc đến chuyện này” Phương Thiệu Hoa ném ra câu này liền xoay người rời khỏi quán bar.


      Tiền Phong xoa xoa cánh tay, khẽ thở dài tiếng. Con người, sợ nhất đúng là ba chữ ‘ nhận ra’. Quên , ta vẫn nên ngoan ngoãn, về nhà ôm lấy ‘đại sói hoang’ cùng ‘tiểu sói xám’ mà sống thôi.


      Phương Thiệu Hoa lái xe như vũ bão, nhanh đến dọa người. Ánh mắt lạnh lùng như khối băng ngàn năm. Vệ Nhu Y, cái tên kia còn lâu lắm mới cảm thấy đau đớn khi nhắc đến.


      Bàn tay nắm vô lăng của nổi đầy gân xanh.


      Xe phanh tiếng dừng trước cổng công ty. Mới vừa dừng lại, giám đốc Hoàng chờ hơn nửa ngày lập tức xum xoe chạy tới, : “Phương thiếu, Phương thiếu, ha ha, biết ngài có thể bỏ chút thời gian để tôi mời ngài bữa cơm hay ? Lần trước là ông Hoàng tôi có mắt như mù, cẩn thận mà quấy rầy bạn ngài. Hôm nay ông Hoàng tôi đến để tạ lỗi với Phương thiếu”


      Tâm tình Phương Thiệu Hoa rất tốt, hề để ý đến ông ta: “Cút ngay!”


      Giám đốc Hoàng vội cười làm lành. Ông ta đợi vài ngày mới có thể gặp mặt Phương thiếu, nếu bắt được cơ hội này ông ta chết chắc rồi “Phương thiếu, ngài rộng lượng chấp nhặt với nhân vật bé như tôi chứ? Tổng thanh tra Kiều ý đặc biệt bảo tôi đến tìm ngài, xin ngài hãy thả cho tôi con ngựa”


      Nghe thấy, lông mày Phương Thiệu Hoa nhếch lên. Kiều Na? đặc biệt bảo tên họ Hoàng này đến tìm ?


      biết mượn tay làm khẩu súng báo mối thù của mình.


      Phương Thiệu Hoa hừ lạnh tiếng, lá gan của đúng là rất lớn. Rốt cuộc là ai cho phép cả gan làm loạn như vậy? Phương Thiệu Hoa cắn chặt răng, gọi bảo vệ đem cái tên họ Hoàng này ném ra ngoài. Khuôn mặt của đen thui, vào công ty.


      Ngồi salon màu đen, Phương Thiệu Hoa nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra, bấm điện thoại nội bộ với thư ký:


      “Tìm cho tôi bản hợp đồng, công ty của chúng ta bắt đầu tiến quân vào giới nghệ thuận gốm sứ”


      Khóe miệng chậm rãi nhếch lên độ cong. phải là rất muốn thành công sao? Được rồi, để cho xem xem, rốt cuộc có năng lực gì.


      Tin tức tập đoàn Phương Viên tiến quân vào giới nghệ thuật, rất nhanh kích thích làn sóng ngầm trong giới truyền thông. trong những đầu rồng kinh tế của Trung Quốc – tập đoàn Phương Viên, mà thủ đoàn của ông chủ nó – Phương Thiệu Hoa, ai cũng biết . Sau những bước tiến trong bất động sản, tài chính, năng lượng dầu mỏ, lần đầu tiên đặt chân vào giới nghệ thuận là tin tức được tìm kiếm nhiều nhất gần đây.


      Kiều Na nhìn bảng tin trang báo mạng, cảm thấy huyệt thái dương lại phát đau.


      Phương Thiệu Hoa này rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Sau buổi triển lãm lần đó, luôn luôn ngừng tìm kiếm được những công ty thích hợp để hợp tác. Mà đột nhiên lại ra chiêu này, mang lợi nhuận mà tìm kiếm treo trước mũi , thêm vào đó tiêu điểm truyền thông lại chuyển dời đến Phương Viên. Phương Thiệu Hoa là thị uy hay tuyên chiến với đây?


      Kiều Na cắn chặt răng: Biện pháp tốt nhất nay chính là hợp tác cùng Phương Viên, nhưng mà…


      Thư ký hỏi: “Tổng thanh tra, chúng ta bây giờ nên làm gì?” ấy cũng nhận thấy tình thế khẩn trương tại, Phương Viên tuyên bố hợp tác với giới nghệ thuật gốm sứ. Những công ty mới trong giới đều bắt đầu rục rịch, dù sao tập đoàn cường thế như Phương Viên so với công ty mới thành lập như công ty của Kiều Na mà … chỉ cần ngu ngốc cũng biết con đường nào nên .


      Kiều Na mím chặt môi, lâu cũng lên tiếng.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 209: Mạn Đà La Màu Đen (1)



      Lúc Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính đọc được tin tức, hai người nhìn nhau chỉ biết cười khổ. Phương Viên là tập đoàn do Phong Kính cùng Phương Thiệu Hoa hợp tác, tuy rằng mọi công việc đều giao Phương Thiệu Hoa giải quyết nhưng chủ tịch đứng sau bức màn chính là ta. Mà công ty của Kiều Na, hơn nửa vốn liếng đều của Tô Mộc Vũ. Hai tên điên đấu đấu giết giết này, kết quả lại liên lụy đến vợ chồng bọn họ. Bọn họ là vô tội đúng ?


      Tô Mộc Vũ dường như đoán ra được chút, : “ xem, hai người bọn họ rốt cuộc sao lại thế này?” Càng nghĩ càng kỳ quái, từ lần trước thoáng gặp nhau trong bệnh viện đến hôm nay, càng cảm thấy rất lạ. Còn có Kiều Na mực ra cha của đứa là ai.


      Phong Kính ôm lấy , : “Kệ họ , hai người đó cũng chẳng là là con nít nữa, nên biết mình muốn làm gì”


      Phương Thiệu Hoa ra tay như vậy khiến cả công ty Kiều Na đều rục rịch, đặc biệt là phòng kế hoạch. đau đầu, cuối cùng phải dùng đến thủ đoạn mạnh mẽ trấn áp. Đám người này thế mà còn dám nghĩ đến chuyện tìm bát vàng ăn cơm, nhưng Kiều Na này cũng phải là dễ bắt nạt, rời khỏi đây cũng đừng nghĩ trở về, nếu lở lại ưu đãi sau này tuyệt đối .


      Như vậy mới khiến công ty ổn định sau những rối loạn.


      Lúc thiệp mời dự tiệc đến, Kiều Na vừa kết thúc cuộc họp. Vốn dĩ muốn nhưng buổi tiệc lần này được ông Tống – Tống Nghệ, chịu trách nhiệm chính. Thời gian đầu công ty mới hoạt động, ông Tống giúp đỡ rất nhiều. Với thể diện của Tống Nghệ, cũng thể từ chối.


      Đêm đó, thư ký cùng . ấy theo là để tiếp rượu, dẫu sao bây giờ cũng là người phụ nữ mang thai.


      Kiều Na mặc bộ âu phục màu đen, so với những trưng diện trang điểm xinh đẹp đến buổi tiệc cũng tệ lắm. Mặc dù sống trong thương trường hỗn độn nhưng cũng phải là đoá hoa thành công nhờ nhan sắc.


      Sau khi trò chuyện cùng vài đối tác, Kiều Na đứng trong góc uống nước chanh, từ chối mọi thứ có chứa cồn.


      định lời tạm biệt với ông Tống, ngờ chưa kịp nhìn thấy bóng người cao to đầy khí thế tiến về phía mình.


      bộ âu phục màu xám, bên trong là áo sơmi màu đen, dáng người tuấn lãng mà khí phách khiến cho ai có thể làm lơ. Ánh mắt của quét về phía Kiều Na, sau đó lập tức vươn tay bắt tay với ông Tống.


      Ông Tống rất là vui vẻ, liền gọi Kiều Na đến: “Kiều Na, cháu có quen biết vị tổng giám đốc Phương này chưa? Đến đây để bác giới thiệu cho cháu”


      Kiều Na là thẳng thắn, ông rất xem trọng . Thậm chí ông còn muốn nhận làm con nuôi nhưng bị Kiều Na khéo léo từ chối, ý của là muốn tự mình bước , muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai. Là trưởng bối, ông đương nhiên vẫn muốn giúp đỡ chút.


      Kiều Na tránh khỏi, lại bị bắt phải mặt đối mặt với Phương Thiệu Hoa. cười : “Danh tiếng của tổng giám đốc Phương làm sao cháu biết cho đương. Quý công ty gần đây đặt chân vào giới nghệ thuật, muốn góp viên gạch vào nền văn hóa gốm sứ, thành phố S này ai mà biết”


      Đuôi lông mày của Phương Thiệu Hoa nhàng nhíu lại, : “Cám ơn tổng thanh tra Kiều tán thưởng. Tổng thanh tra Kiều hiểu biết khá nhiều về gốm sứ, sau này chừng chúng ta còn có cơ hội hợp tác cũng nên”


      “Vậy chờ công ty nghệ thuật của tổng giám đốc Phương đứng vững rồi sau” Kiều Na cười .


      Ánh mắt hai người tới tôi , kịch liệt phóng đao, kịch liệt chém giết.


      Người xem bên ngoài cứ tưởng hai người vừa ý lẫn nhau. Ông Tống cũng cười : “Xem ra hai đứa chuyện rất ăn ý, nếu hôm nay bác làm người mai mối cho. Trai chưa vợ, chưa chồng, hai đứa đều là bậc hậu bối mà bác rất xem trọng”


      Kiều Na đau đầu, làm sao ông Tống lại còn muốn gộp cùng Phương Thiệu Hoa lại chỗ? Chẳng lẽ lại nhìn ra hai con đường khác nhau sao?


      cứ tưởng rằng Phương Thiệu Hoa như lúc trước phá lên cười, sau đó chế giễu trận. nghĩ tới lần này lại gì, chỉ nâng ly rượu lên uống hớp, ánh mắt long lanh chuyển động.


      “Bác Tống lại đùa nữa rồi” Kiều Na ném chủ đề này , lấy cớ đến chào hỏi đối tác khác chuồn mất.


      Ánh mắt của tên đàn ông kia giống như sói hoang, tràn ngập khao khát xâm lược. hiểu nổi, rốt cuộc muốn làm cái gì? Là do biết điều cho nên muốn chỉnh hay sao?


      “Tổng thanh tra Kiều, nghĩ tới hôm nay lại may mắn gặp được , là có duyên”


      thanh vang lên từ phía sau, Kiều Na xoay người lại liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười. Đại não nhanh chóng chuyển động, liền nhớ ra đây là tổng giám đốc của “Phong Thành”. Người đời xưng ta là gã đàn ông nham hiểm, thích nhất là lấy thế ép người, có rất nhiều người ‘lên voi xuống chó’ nhờ vào ta.


      Kiều Na mỉm cười cách lễ độ : “Tổng giám đốc Liên, rất vui được gặp lại


      “Tổng thanh tra Kiều là xinh đẹp, tôi mời ly” ta đưa tới ly rượu.


      Kiều Na nhìn ly rượu kia, khẽ nhíu mày, thư ký bên cạnh lập tức : “Tổng thanh tra uống được nhiều rượu, để cho tôi uống thế


      Tổng giám đốc Liên chỉ : “Tôi nghe tửu lượng của tổng thanh tra Kiều rất tốt, chẳng lẽ tổng thanh tra Kiều cứ như vậy mà chừa cho tôi chút mặt mũi sao?”


      Kiều Na nhận ly rượu “Được, tôi kính ly”


      vừa mới chuẩn bị uống, ngờ bàn tay từ phía sau bắt lấy cổ tay của . Phương Thiệu Hoa nhìn chằm chằm ly rượu, : “Để tôi uống”


      Kiều Na chớp mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười chút ấm áp, : “Cám ơn ý tốt của tổng giám đốc Phương, bất quá tôi cần” xong, rút ly rượu, ngẩng đầu lên, ngụm uống hết.


      Phương Thiệu Hoa nhìn , nghiến răng nghiến lợi.


      Người đàn ông có gương mặt nham hiểm kia thỏa mãn cười, vỗ vỗ bả vai Kiều Na : “Tổng thanh tra Kiều đúng là người phóng khoáng, tôi thích!”


      Kiều Na vẫn duy trì nụ cười khóe môi, có ý né tránh.


      Phương Thiệu Hoa nhìn chằm chằm bàn tay vỗ lên vai , con ngươi chậm rãi nheo lại.


      Kiều Na mỉm cười, đôi môi đỏ mọng như đóa hoa túc kỳ nở rộ, đôi mắt long lanh chuyển dời lên người Phương Thiệu Hoa, : “Xin hỏi, tổng giám đốc Phương còn có việc gì sao? có việc gì tôi xin phép trước” xong, đặt ly rượu xuống bàn, xoay người muốn rời khỏi.


      Cánh tay dài của Phương Thiệu Hoa duỗi ra, quấn lấy bờ eo của kéo lại, vòng tay ôm chặt trước ngực mình. với giọng điệu trào phúng: “Mang thai mà còn tìm đàn ông, Kiều Na, rốt cuộc loại đàn ông nào mới có thể thỏa mãn được vậy?”


      “Thỏa mãn tôi?” Đôi mắt híp lại, khóe mắt vẽ ra độ cong mị hoặc, khẽ hừ tiếng như cười mà cũng như giận “Phương thiếu phải rồi sao? Người thỏa mãn được tôi, chính là Phương thiếu đó”


      Linh hoạt xoay người thoát ra khỏi trói buộc của Phương Thiệu Hoa, làn váy màu đen tung bay như đóa hoa kiều mỵ, mà đóa hoa đó lại chính là Mạn Đà La mang đầy độc chất.


      Trong phút chốc, nhạc vui vẻ của buổi tiệc đúng lúc vang lên.


      Nhìn Kiều Na mỉm cười, Phương Thiệu Hoa nhanh chóng vòng tay lấy bờ eo lần nữa. cùi người bên tai , giọng điệu mang theo trêu ghẹo: “ ngờ, tổng thanh tra Kiều lại nhiệt tình như vậy”


      Đôi mắt Kiều Na như cười nhưng trong lòng lại hừ tiếng. vươn tay đặt lên vai .


      Muốn đấu? Được thôi, đêm nay tiếp !


      ___________________________________


      (1) Mạn Đà La: Loài hoa này còn có tên Bỉ Ngạn hoa (màu trắng).


      Ý nghĩa: Nhật Bản: Hồi ức đau thương


      Triều Tiên: Nhớ về nhau


      Trung Quốc: Ưu mỹ thuần khiết.


      Còn có ý nghĩa là “phân ly, đau khổ, may mắn, vẻ đẹp của cái chết” , nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là “hồi ức đau thương”.


      Ở đây, chúng ta chỉ dùng phần nghĩa của Trung Quốc là Ưu Mĩ thuần khết, ở tên chương còn thêm cụm “màu đen” có nghĩa là … thôi cứ nghĩ là ưu mĩ thuần khiết trước nhá, sau này ra từ lại bổ sung.


      Ngoài ra Mạn Đà La còn gọi là độc dược, dĩ nhiên là có độc rồi.


      Cơ mà ta xem hình cà độc dược và bỉ ngạn hoa trắng chả giống nhau, có khi nào là đồng khác nghĩa, ngụ ý của Tiểu Lại đại nhân chính là nhắc tới hai loại hoa này chứ phải đơn thuần là ?
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 210: Cống Hiến



      điệu múa Latin, tiết tấu tươi sáng hoạt bát. Có người Latin là điệu nhảy chứa đầy ma thuật của tình . Mà Rumba chính là tinh túy cùng linh hồn của Latin.


      Đặc điểm của nó là vừa phải lãng mạn, kỹ thuật nhảy mê người, vừa phải gợi cảm nhiệt tình. Nhịp chân uyển chuyển vừa có , lại vừa có triền miên, thân thể cùng tư thế mềm mại đáng , cước bộ thướt tha khiêu khích như gần như xa. Đó chính là lời biểu đạt của nam nữ về tình thông qua điệu nhảy.


      Nhưng điệu nhảy của Kiều Na cùng Phương Thiệu Hoa lại như trình diễn màn chọi trâu.


      Thân thể hai người kề nhau, gần như là có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể của đối phương. Lòng bàn tay kề lòng bàn tay, hơi thở quấn lấy hơi thở, bước nhảu kế tiếp bước nhảy, từng động tác giây ngừng nghỉ.


      Hai người nhảy múa, quả mà múa đến nhiệt huyết sôi trào (1).


      (1) “Nhiệt huyết sôi trào”: Máu nóng nổi lên


      Mồ hôi mỏng xuất trán, nhịp thở của Kiều Na thêm nhanh, hơi thở của Phương Thiệu Hoa cũng khẽ bên tai , thanh vốn dĩ trầm thấp do vậy lại càng mang vẻ gợi cảm của nam giới: “Sao rồi? Chịu được được ?”


      Kiều Na kiềm nén tiếng thở gấp, hừ tiếng trả lời: “Phương thiếu thấy sao?” Cùng với điệu nhạc cuối cùng, chợt buông tay ra, đầu ngón chân điểm luân phiên xoay tròn, cánh tay trắng nõn như cánh bướm tung bay giữa khung trời.


      Khóe miệng Phương Thiệu Hoa nhếch lên, mũi chân nhanh chóng đuổi theo. Mỗi lần sắp đuổi kịp Kiều Na lại càng xoay tròn lui về phía sau. Hai kẻ tới tôi lui, như truy đuổi lẫn nhau.


      Ngay khoảnh khắc Kiều Na lại lui về phía sau, đầu ngón chân của Phương Thiệu Hoa chợt xoay tròn, tiến về phía trước, cánh tay lớn vươn ra ôm lấy vòng eo Kiều Na, hoàn toàn chặn đứng đường lui của .


      Đuôi lông mày của Phương Thiệu Hoa như mỉm cười, ý bảo lần này xem trốn như thế nào. Nhưng trong tích tắc đấy, Kiều Na chợt cúi người xuống.


      Vòng eo của tựa vào cánh tay cố chấp mạnh mẽ của Phương Thiệu Hoa, hai cánh tay xinh đẹp rộng mở, chân rủ xuống tự nhiên nhưng ngay lập tức nâng lên, đầu gối mượt mà gần như chạm vào yết hầu Phương Thiệu Hoa.


      Nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, đuôi mắt Kiều Na nhếch lên khiêu khích.


      Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, điệu nhảy này có thể là phấn khích tuyệt vời.


      Kiều Na dùng lực cánh tay để đứng dậy, nhưng lòng bàn tay Phương Thiệu Hoa vừa động dán lưng . bên tai : “Kiều Na, còn muốn giấu diếm tôi bao lâu nữa? Cha đứa bé rốt cuộc là ai?”


      Tư thế như vậy khiến những người đứng xem bên ngoài tin rằng đây là cặp tình nhân thân mật với nhau. ai biết, bọn họ chuẩn bị tư thế ột cuộc chiến khác.


      Đôi môi môi đỏ mọng của Kiều Na nhếch lên, : “Tôi nhớ hình như vấn đề này thuộc loại riêng tư cá nhân, Phương thiếu chẳng lẽ là muốn ‘ nghiêm hình bức cung’ sao?”


      Phương Thiệu Hoa ôm eo càng chặt thêm ba phần, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú như muốn tháo xuống khuôn mặt hoàn mỹ kia “ nghĩ rằng chút kỹ xảo cỏn con đó có thể lừa gạt được tôi sao? Bệnh viện báo cho tôi, chỉ mang thai được hơn hai tháng”


      Ánh mắt Kiều Na vẫn chứa ý cười, ý cười giảm mà lại càng tăng “ thế nào?”


      Bốn mắt nhìn nhau, dường như so xem ai nhìn lâu nhất thắng.


      Càng ngày càng nhiều ánh mắt xung quanh nhìn họ. Phương Thiệu Hoa buông lỏng cánh tay ôm eo, nhanh chóng nắm lấy tay kéo ra ngoài, mặc kệ những ánh mắt của mọi người xung quanh.


      Kiều Na hắng giọng: “Phương thiếu à, xin để ý lễ giáo dùm tôi”


      Phương Thiệu Hoa hừ tiếng, đáp: “Lễ giáo? Nơi này có bao nhiêu người khiến tôi phải chú ý đến lễ giáo” Giọng điệu cao ngạo, tựa hồ như vốn dĩ đem bất cứ kẻ nào đặt vào mắt.


      Kiều Na muốn thoát khỏi tay , nhưng lần này Phương Thiệu Hoa tuyệt đối buông tha dễ dàng như vậy. vươn tay đặt ngang gáy , ngay lập tức ôm ngang người lên . Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người ma ôm Kiều Na rời khỏi buổi tiệc.


      Kiều Na quả muốn học chút công phu mèo cào của Chu Hiểu Đồng, cái tát ném lên mặt , nhưng lại sợ gây thêm tiếng xấu ình. Chết tiệt! Tên đàn ông chết tiệt!


      Phương Thiệu Hoa quan tâm đến ánh mắt phẫn nộ của , mở cửa xe nhét vào ghế ngồi phía sau, sau đó cũng tự mình leo vào đè Kiều Na phía dưới.


      gian bên trong xe coi là , nhưng ghế sau chứa hai người vẫn có vẻ chật.


      Thân thể hai người dường như là kề sát vào nhau, cánh tay quấn lấy. Trong bóng đêm, lồng ngực Phương Thiệu Hoa ngừng phập phồng, ánh mắt sắc bén như dã thú nhìn , dướng như muốn ngụm nhét vào bụng mình.


      Kiều Na hài lòng với tư thế lúc này của hai người, hừ lạnh tiếng, : “Phương thiếu, chẳng lẽ lại cảm thấy hứng thú với phụ nữ mang thai như tôi sao?”


      Phương Thiệu Hoa ghét nhất vẻ mặt này của , nụ cười mị hoặc này đẹp có đẹp, nhưng nó như chiếc mặt nạ khiến cho người ta đoán ra suy nghĩ trong lòng , khiến cho người ta muốn lột chiếc mặt nạ kia, nhìn xem phía sau gương mặt luôn mang vẻ kiêu ngạo là thứ gì.


      Hai tay của nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của , đè hai cánh tay của sang hai bên. Đầu cúi xuống cắn môi , nụ hôn mang theo tức giận chà đạp đôi môi đỏ mềm mại kia, nếm hết vị son đó, sau đó cạy mở hàm răng , lần xâm lược nuốt sạch toàn bộ hơi thở.


      Nụ hôn kịch liệt giống như là muốn làm thịt . Kiều Na kịch liệt thở gấp, nhiều lần muốn chạy trốn lại bị bắt trở về. Phương Thiệu Hoa tỉ mỉ thưởng thức vị ngọt của , người phụ nữ này như đóa hoa túc, nếm qua lần luôn thể nào quên được hương vị ngọt ngào đó.


      Suốt hai tháng, có lúc nào là nhớ tới hương vị người .


      Lúc bàn tay luồn vào làn váy xoa nắn bờ hông mẫn cảm, cả người Kiều Na run lên, dùng sức cắn chặt răng. Nhân lúc Phương Thiệu Hoa buông lỏng, Kiều Na thừa dịp rút tay bị giữ chặt hung hăng tát lên mặt .


      “Phương Thiệu Hoa, tôi rồi. Tôi phải là đồ chơi của !” Kiều Na nổi giận. rất nhiều năm, chưa có người nào dám làm như vậy với . Đôi mắt trừng lớn vì tực giận cùng với bờ môi bị hôn sưng đỏ càng khiến cho khuôn mặt thêm phần diễm lệ.


      Phương Thiệu Hoa nâng tay ngăn cản bàn tay , khẽ cười tiếng “Kiều Na, rốt cuộc cũng nhịn được rồi phải ?”


      Phương Thiệu Hoa nheo mắt, quả muốn cắn người phụ nữ ‘khẩu thị tâm phi’ (1) này cái “Nếu cha đứa bé phải là tôi, tại sao phải gạt tôi, bảo rằng mang thai ba tháng?”


      Kiều Na biết thể tiếp tục giấu diếm được nữa, cũng cần phải tiếp tục tìm cách giấu diếm. cười lạnh tiếng, : “ sao? nghĩ là gì của tôi? chỉ là người cống hiến con tinh trùng, góp phần hình thành đứa bé trong bụng tôi. Tinh trùng của vẫn còn nhiều mà, chỉ cần góp ấy của , mỗi người vài con cũng có khác gì tôi đâu?”
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 211: Hợp Tác Hay Là Giao Dịch?



      sao? nghĩ là gì của tôi? chỉ là người cống hiến con tinh trùng, góp phần hình thành đứa bé trong bụng tôi. Tinh trùng của vẫn còn nhiều mà, chỉ cần góp ấy của , mỗi người vài con cũng có khác gì tôi đâu?”


      Đôi mắt Phương Thiệu Hoa trong nháy mắt híp lại cách nguy hiểm.


      Lại dám so sánh với cái kho lưu trữ tinh trùng. Người phụ nữ này… nếu có thể, quả hận thể bóp chết .


      Kiều Na nhìn , lại càng cười lạnh lùng thêm.


      “Phương thiếu, đừng muốn kết hôn với tôi nhé?” Ngón tay trắng nõn nhàng xoa khuôn mặt góc cạnh ràng của Phương Thiệu Hoa, bờ môi của Kiều Na kê sát vào nhưng đôi mắt kia lại trong trẻo đến dọa người “Đừng đùa nữa, chúng ta đều là người lớn, truyện cổ tích xảy ra ở đời thường đâu”


      tin Phương Thiệu Hoa thực cưới mình. Đàn ông đời này thấy rất nhiều, hứa hẹn hôn nhân đương nhiên Phương Thiệu Hoa cho nổi, mà cũng thấy lạ. khi như vậy, lãng phí thời gian để làm cái gì?


      Kiều Na cười lạnh, đẩy ra. Thế nhưng khi mới vừa mở cửa xe, ánh sáng nhấp nháy cách đó xa khiến giật mình. Kiều Na cả kinh, là đám chó săn của truyền thông!


      Kiều Na vội che mặt nhưng càng lúc càng nhiều tia sáng nhấp nháy. Bốn năm tên chó săn vội nhào đến vây quanh .


      “Tổng thanh tra Kiều, xin hỏi là quan hệ của và Phương thiếu là như thế nào? Vì sao lại có những cử chỉ thân mật trong xe?”


      “Hai người là tình nhân bí mật sao? Tại sao lại công bố ra ngoài?”


      “Tổng thanh tra Kiều, tại sao trả lời? Là chột dạ sao? Xin hỏi có phải muốn dùng cách này để hợp tác với Phương Viên hay ?”


      Cho dù Kiều Na có nhanh mồm nhanh miệng, lúc này cũng bị hỏi đến á khẩu trả lời được. Thời điểm nhạy cảm, địa điểm nhạy cảm, còn bị chụp hình những tư thế mẫn cảm, dường như có thể tưởng tượng ra, đám bát quái này viết thành cái gì báo ngày mai rồi.


      Kiều Na nắm chặt tay, cố làm ình bình tĩnh “Các bạn phóng viên, tôi với Phương thiếu chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, hi vọng mọi người đừng viết bậy bạ, nếu tôi nhờ pháp luật can thiệp”


      tay phóng viên lập tức : “Tổng thanh tra Kiều, như vậy hình như chính là giấu đầu hở đuôi!”


      Vài người lao đến, nhanh chóng vây quanh Kiều Na. Chân vừa trợt, Phương Thiệu Hoa lập tức nhảy ra khỏi xe, vòng tay giữ chặt lấy eo .


      Ánh đèn loang loáng nhanh chóng chớp tắt, đôi mắt Phương Thiệu Hoa đầy ngoan lệ, đầy tức giận. tung cước đá nát chiếc máy ảnh tay phóng viên, gầm “Cút hết cho tôi!”


      Nhóm chó săn cả kinh, sợ tới mức lui về phía sau.


      Phương Thiệu Hoa bảo vệ Kiều Na, đưa vào trong xe. Chiếc Hummer phát ra thanh động cơ như thú hoang gầm rú, sau đó lao nhanh như tia chớp.


      Nhóm chó săn giật mình, nhanh chóng đuổi theo.


      Kiều Na nhìn đám chó săn vẫn còn theo đuôi, : “Phương Thiệu Hoa, xem làm cái gì kìa!” Lúc nãy đáng lý có thể che giấu vụ tai tiếng này, nhưng Phương Thiệu Hoa vừa xuất , quả chính là cung cấp thêm tài liệu cho vụ scandal


      lại đau đầu. Chết tiệt! Tại sao lại có thể như vậy?


      Gương mặt Phương Thiệu Hoa lạnh lùng, giẫm mạnh chân ga, chiếc Hummer như được gắn thêm động cơ lao nhanh về phía trước, bỏ xa đám chó săn phía sau.


      đường, Phương Thiệu Hoa chạy đến cổng biệt thự, phanh lại, sau đó bế Kiều Na vẫn chống cự xuống, đá văng cửa phòng, ném vào giữa giường.


      Kiều Na choáng váng, vừa định đứng dậy Phương Thiệu Hoa đè lên người , đầu gối dạng bắp đùi ra hai bên, bờ ngực rắn chắc lập tức bao phủ phía .


      Lần đầu tiên, Phương Thiệu Hoa tản mát ra khí thế cường đại như thế trước mặt . lúc này như con sói hoang dã, hai mắt nhìn đầy lạnh lẽo.


      “Phương thiếu, rốt cuộc muốn cái gì?” Kiều Na cũng lạnh lùng nhìn .


      Phương Thiệu Hoa nhìn khuôn mặt xinh đẹp mang theo tức giận của , trầm giọng : “Tổng thanh tra Kiều đây phải thích nhất là làm giao dịch sao? Tôi có cuộc giao dịch, muốn hợp tác với . Tôi đầu tư năm trăm ngàn cho , nhưng đổi lại phải làm người phụ nữ của tôi trong vòng năm, cho đến khi đứa được sinh ra”


      Năm trăm ngàn là số tiền đầy hấp dẫn, có năm trăm ngàn trong tay vấn đề túng quẩn nay của lập tức có thể được giải quyết, hơn nữa còn hợp tác cùng Phương Viên, đây hoàn toàn là trợ giúp hề . Tuy nhiên…


      Đôi mắt Kiều Na xuất ngoan độc: “ muốn tôi bán con tôi?”


      thể nghĩ xấu cho tôi được sao? Đứa bé này có nửa dòng máu của tôi, tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm với nó” Phương Thiệu Hoa gầm . cảm thấy người phụ nữ này từ khi sinh ra hận , cho đến lúc chết mới thôi!


      Mắt Kiều Na chợt lóe, hai người nhìn nhau ước chừng hơn mười giây, sau đó đôi môi đỏ mọng của nhếch lên, phun ra chữ: “Được!”


      Chỉ cần đánh chủ ý lên đứa bé này, lại còn có năm trăm ngàn, sao lại làm chứ? Mặt khác, bên phía truyền thông cũng có cái để giải quyết, coi như mũi tên trúng ba con nhạn.


      Khóe môi Phương Thiệu Hoa cương cứng, sau đó vạch ra nụ cười. Ánh mắt hai người đều lóe tia sáng, giống như tấm màn giăng lên giữa trận đấu, rốt cuộc lại biết lần này ai thua ai thắng.


      Ngày hôm sau Tô Mộc Vũ đọc thấy tin tức báo. Hai ngày trước hai người bọn họ còn tranh đấu lẫn nhau, ngờ hôm nay bỗng nhiên lại tuyên bố hợp tác. ấy hoảng sợ, lập tức gọi điện thoại, hỏi: “Kiều Na, hai người chơi cái trò gì vậy?”


      Kiều Na cầm miếng sandwich đưa vào trong miệng, nhình ăn sáng như con mèo ngủ gà ngủ gật “ có gì, chị an tâm . Sau khi hợp tác kết thúc, em với ta lập ra ranh giới ràng”


      Tô Mộc Vũ nhíu nhíu mày, lại hỏi: “Kiều Na, em muốn đùa với lửa sao?”


      Kiều Na đáp: “An tâm, em rất lý trí, hơn nữa luôn chừa cửa sau để đào tẩu”


      Cúp điện thoại, Kiều Na cười . Đùa với lửa sao? Có lẽ đúng như vậy, nhưng ngọn lửa này cuối cùng đốt ai, còn chưa có định đoạt đúng ?


      Lúc Kiều Na cùng Phương Thiệu Hoa quang minh chính đại xuất trong nhà hàng Tây, hơn nữa lại dùng cơm bọn chó săn truy tin tức vụ scandal lần này cũng rời .


      Kiều Na giọng : “Phương thiếu, đám chó săn đó rồi, tay của có phải là nên buông ra hay ?”


      Cánh tay vòng ngang thắt lưng của Phương Thiệu Hoa vẫn buông ra, ngược lại càng ôm sát thêm vài phần. ghé vào bên tai , hơi thở đầy ái muội, : “Tổng thanh tra Kiều mà cũng biết thẹn thùng sao?”


      Kiều Na híp mắt, xoay người ôm lấy cổ , đôi môi đỏ mọng đưa đến trước mặt “Phương thiếu…” Hai chữ nhàng thốt lên, hơi thở phả lên chiếc cổ màu mật ong của , nóng hổi như mảnh lông chim khều vào trái tim .


      luồng nhiệt trào xuống thân dưới, nhịp thở của Phương Thiệu Hoa lập tức thâm trầm. Thế nhưng Kiều Na lại bỗng nhiên buông lỏng hai tay, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cười tiếng “ ngờ Phương thiếu lại ngây thơ như vậy”


      Phương Thiệu Hoa cảm thấy thân dưới của mình lúc này khó chịu, cắn chặt răng muốn kéo tinh kia trở về. Thế nhưng Kiều Na nhanh chóng đeo kính râm, nhảy vào chiếc xe màu đó của , phất phất tay lái .
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :