1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Bờ mi sáng như sao



      “Xin lỗi, tôi muốn đến nhà vệ sinh” Hốc mắt phiếm hồng, đẩy Phong Kính ra, cũng quay đầu lại chạy vào nhà vệ sinh.


      Mở vòi nước, vốc lấy nước liên tục hất vào mặt, hai tay chống bồn rửa tay, ngực ngừng phập phồng, dùng sức cắn chặt răng, thả lỏng, tiếp tục cắn chặc, mấy phút đồng hồ sau mới có thể đè xuống cảm giác quay cuồng.


      vốn tưởng rằng… mình có thể cần. nghĩ mình có thể bình tĩnh quên , quên đoạn kí ức đau đến tận xương cốt kia.


      Nhưng nghĩ tới mình cũng kiên cường như trong tưởng tượng, cuộc hôn nhân thất bại kia như khắc vào cõi lòng , thời thời khắc khắc nhắc nhở đến tồn tại của nó.


      Ha ha, Tô Mộc Vũ, mày buồn cười…


      Hơn mười phút sau, Tô Mộc Vũ rốt cục cũng an tĩnh trở lại, dùng khăn tay lau lau nước mặt, nhìn thấy lớp trang điểm mặt bị xoá , cũng có tâm tình trang điểm lại.


      Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, cẩn thận đụng phải .


      Tô Mộc Vũ vội vàng cất tiếng: “ có lỗi”


      bị đụng phải vừa định phát hoả, chưa kịp đột nhiên ngây dại.


      Tô Mộc Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt bỗng dưng trừng lớn, sắc mặt trong nháy mắt nhợt nhạt, câu cũng quay đầu bước .


      Nhưng còn chưa kịp cất bước bị bắt lấy cánh tay, người nọ dường như còn chưa hết kinh ngạc thốt lên: “Chị?”


      Nghe tiếng gọi, sắc mặt Tô Mộc Vũ nhợt nay còn trắng hơn, dùng sức vung lắc cánh tay bị nắm kia: “Tôi phải chị ”, cố gắng đẩy ta ra, vội vàng về phía cửa.


      Từ đầu, Tô Mộc Tình hoàn toàn nghĩ tới chị của mình lại có mặt trong buổi tiệc này.


      ta nên phải bị bức đến đường cùng, lết thân xác nhếch nhác đến bãi tha ma nào đó mà qua ngày chứ. Hay là tái giá với lão đàn ông nào rồi sao? Làm sao lại có thể xuất ở đây? Mà bộ dáng lại thay đổi như vậy nữa.


      Nếu nhìn lầm ta mặc người là bộ lễ phục mới nhất của Dior.


      Tô Mộc Vũ vừa được vài bước đột ngột dừng lại, mà người đàn ông kia cũng vô cùng kinh ngạc đứng ở nơi đó.


      sao lại ở đây?” Tần Nghị Hằng nhìn thấy , sắc mặt liền trở nên phức tạp mà khó coi.


      Nơi này là yến hội của tầng lớp quý tộc trong thành phố S, người thường căn bản có cách vào. Thế mà người phụ nữ vừa ly hôn với mình vài ngày trước lại xuất ở đây, làm sao khiến kinh ngạc cho được.


      Nghe thấy thanh như cơn ác mộng của mình, Tô Mộc Vũ dừng chút, nhanh chóng túm lấy tà váy tránh .


      Tần Nghị Hằng theo bản năng đuổi theo.


      Giờ phút này, tâm của Tô Mộc Vũ giống như cước bộ của mình, rối loạn. thầm nghĩ mau, mau nữa, mau tránh xa tên quái ăn thịt người sau lưng .


      Nhưng mang giày cao gót, sao có thể nhanh hơn Tần Nghị Hằng?


      Tần Nghị Hằng rất nhanh bắt kịp, bàn tay to như kìm sắt bắt lấy .


      Tô Mộc Vũ dường như là ngay lập tức biến sắc, thét to: “Đừng động vào tôi!”. liền lùi lại hai bước, tạo ra khoảng cách, lạnh lùng nhìn , dấu bàn tay nắm chặt sau lưng, nắm đến móng tay cắm sâu vào da thịt.


      Tần Nghị Hằng nhìn thấy thân lễ phục màu tím nhạt, người đeo trang sức trang nhã nhưng tinh xảo, mái tóc dài uống lọn xoã dài phía sau, cổ tay là chiếc vòng xinh đẹp, làm nổi bật cả thân người như con nhộng lột xác hoá bướm, hoàn toàn khác với trước kia.


      lần đầu đối với người vợ năm năm sớm chiều chung đụng sinh loại cảm giác xa lạ.


      Tô Mộc Tình cũng đuổi theo, ôm lấy tay Tô Mộc Vũ, thần sắc có vẻ lo lắng : “Chị, hôm trước bị ba mẹ đuổi , chị ở nơi nào? Em tìm ở đâu cũng thấy, em lo lắng muốn chết”


      Sau đó ta lại tiếp: “Chị, bây giờ chị ở đâu? Nếu có chỗ ở, hay là về chỗ bọn em ở chung . Chúng ta là chị em, em giúp chị cùng mẹ…” Hình như nhận thấy mình sai, Tô Mộc Tình vội ngượng ngùng sửa lời “, là bác , em dùm với bác , bác ấy nhất định chấp nhận. rễ, có đúng ?”


      Tô Mộc Vũ mắt lạnh nhìn em , nghĩ tới bây giờ mà vẫn còn diễn xuất như vậy. Mời về Tần gia sống sao? Là muốn tận mắt nhìn hai người bọn họ hạnh phúc à? Muốn nhục nhã sao? Tô Mộc Tình, mày cũng khá cực khổ bày ra những kế ngoan độc như vậy rồi.


      Tần Nghị Hằng trả lời, lại hỏi lần: “ sao lại ở đây?”, sau đó lại thần đánh giá “Ăn mặc như thế đến đây để quyến rũ đàn ông sao? nghĩ đến thèm khát như vậy. Vừa mới ly hôn còn chưa đủ lại muốn đến đây tìm đàn ông thỏa mãn sao?” cũng phát giọng mình có chút ghen tuông, sắc mặt Tô Mộc Tình bên cạnh khẽ biến.


      Mặt Tô Mộc Vũ nhanh chóng tái , tức giận đến run rẩy cả người “Tần tiên sinh, nếu còn chuyện gì xin tránh ra dùm, chó khôn cản đường”


      Tô Mộc Vũ dùng sức rút cánh tay về nhưng lại bị Tô Mộc Tình nắm gắt, móng tay ta như đâm sâu vào da thịt . Bị ta nắm đến phát đau, định tặng cho ta bạt tai lại được người làm giúp.


      cánh tay chút lưu tình đẩy Tô Mộc Tình ra, nhanh chóng ôm lấy eo Tô Mộc Vũ, cúi đầu cắn vành tai, phả ra hơi nóng trước mặt .


      “Em , bảo em là của , chỉ có mới có quyền chạm vào em. Nếu có kẻ nào dám đến gần cứ trực tiếp tặng cho chúng bạt tai đẩy ra, nhớ kỹ chưa?”


      Tô Mộc Vũ kinh ngạc nhìn Phong Kính đột nhiên xuất , mà vẫn chỉ thản nhiên mỉm cười. Tô Mộc Vũ hoàn toàn ngây dại, trong ấn tượng của , mặt Phong Kính trừ bỏ trào phúng ra đây chính là nụ cười thuần túy đầu tiên.


      Vầng sáng của ánh đèn vàng chiếu mặt , bờ mi sáng lấp lánh như ánh sao, khuôn mặt tuấn tú khiến cho lòng người ngây dại.
      tart_trung, Min CancelGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Dạy khoá thứ 2

      ô Mộc Tình bị đẩy lui về phía sau, nếu được Tần Nghị Hằng đỡ được, chỉ sợ cách chật vật.


      ta trừng mắt giận dữ nhìn gã đàn ông đột nhiên xuất trước mặt. ta lớn từng này, cho tới bây giờ cũng chỉ có nam sinh ân cần vây quanh, chưa từng có kẻ dám đẩy ngã. Đến khi nhìn bộ dạng người nọ, ta giật mình, người này so với rễ kém hơn chút nào, thậm chí… chỉ có hơn chứ kém.


      ta ghen tị cắn chặt răng.


      “Mộc Tình, em sao chứ?” Tần Nghị Hằng bị Tô Mộc Tình theo bản năng nắm chặt tay đến phát đau liền nhíu mi hỏi.


      Tô Mộc Tình lúc này mới kịp phản ứng vội vàng buông tay ra, ủy khuất : “ rễ, em sao, chỉ là chân hình như hơi đau”


      Tần Nghị Hằng đếm xỉa tới ta, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn người đột nhiên xuất . nhíu mày, dường như suy đoán xem ta cùng Tô Mộc Vũ rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào.


      Phong Kính ôm Tô Mộc Vũ, cằm nhàng đặt đỉnh đầu của , thầm bên tai: “Bây giờ để tôi dạy khoá thứ hai”


      mùi thuốc súng dần dần lan tràn.


      Tô Mộc Tình dựa vào vòng tay Tần Nghị Hằng, ủy khuất : “Chị, người này là ai vậy? Vừa rồi ta đẩy em đau quá, còn nữa, ấy chuyện là khó nghe. Chúng ta là chị em thân nhất đúng hay ?”


      Hừ! Chẳng qua chỉ là gã đàn ông bình thường mà thôi, bộ dạng tuấn tú sao? Chỉ được vẻ bên ngoài, về thân phận về trình độ làm sao bằng được rễ của chứ.


      “Chị em thân nhất?” Tô Mộc Vũ nghe thế, sắc mặt đột nhiên xanh trắng.


      Chị em? Chị em mà có thể cướp chồng chị mình sao? Chị em mà có thể hại đến có nhà mà thể về sao? Thế mà còn… biết liêm sỉ nhắc nhở nhiều lần rằng… họ là chị em!


      Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tô Mộc Vũ, Phong Kính giơ tay nhéo chóp mũi của , thân mật : “Em xem, em lại quên mất lời rồi sao? Tuy rằng sói và chó là cùng loài, nhưng người và súc sinh vĩnh viễn cũng thể trở thành thân thiết được, biết chưa?”


      Đầu ngón tay ấm áp ở chóp mũi của nhàng lướt qua, Tô Mộc Vũ xấu hổ hơi hơi đỏ mặt.


      Những lời này là cùng nhắm vào Tô Mộc Tình và Tần Nghị Hằng, sắc mặt hai người khó coi muốn chết lại dám phản bác, khi phản bác chẳng khác nào chính mồm thừa nhận.


      Tần Nghị Hằng tức giận đến nổi trận lôi đình, thấy Phong Kính muốn kéo Tô Mộc Vũ liền rống lên tiếng: “Đứng lại! Tô Mộc Vũ, tên này là gã đàn ông vô danh tiểu tốt mới câu dẫn được sao?”


      Phong Kính khinh miệt liếc mắt nhìn , cước bộ cũng ngừng. Người có thể ra lệnh cho đứng lại cũng chưa có sinh ra đâu.


      Tần Nghị Hằng bỏ qua Tô Mộc Tình, đuổi theo, cơn tức giận biết từ đâu ra đánh úp vào .


      Tô Mộc Tình bên trong vui vẻ nhưng bên ngoài lại tỏ ra mình bị uỷ khuất, nhìn thấy rễ đuổi theo hai người kia, bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy bóng lưng người đàn ông kia có chút quen thuộc, đột nhiên trong đầu chợt lóe, chỉ vào bóng lưng thét to: “ là chính là… gã đàn ông trong tấm ảnh”


      Những lời này giống như thuốc nổ, nhanh chóng nổ tung.


      Chuyện cũ đau đớn đột nhiên bị nhắc lại, trong đầu Tô Mộc Vũ liền ong lên cái, theo bản năng níu chặt Phong Kính mới có thể đứng vững.


      Tô Mộc Tình thể tin che miệng lại : “Chị, em còn tưởng rằng chị bị oan, chị vốn dĩ thuần khiết tốt đẹp như thế, làm sao có thể vì người đàn ông vô danh tiểu tốt mà phản bội lại rễ chứ? thể tin rằng chị…”


      Những lời này trực tiếp đánh vào Tần Nghị Hằng, mạnh mẽ cất bước chạy tới, bắt lấy cổ tay của Tô Mộc Vũ, giống như là muốn đem xương cốt của bóp nát, quát lên:


      ” Tô Mộc Vũ, phải cùng tên đàn ông đó biết nhau sao? phải rằng trong sạch sao? rốt cuộc cho tôi đeo cái nón xanh đầu bao lâu rồi? Hôm nay nhất định phải cho ràng. mau, có phải ăn nằm cùng gã đàn ông này rồi ?”


      Tô Mộc Vũ cả người loạng choạng, giống như bị sấm đánh trúng, máu ngừng chảy, cả người hoàn toàn còn chút sức lực. từng có thể mắng chữi bọn họ cách hợp tình hợp lý, mà bây giờ…


      Nắm tay Phong Kính đấm vào mặt Tần Nghị Hằng, đem Tô Mộc Vũ ôm vào trong ngực : “ ấy bây giờ là bạn tôi, có tư cách quản, càng có tư cách chất vấn. Cút!”


      “Thằng khốn!” Tần Nghị Hằng ngay cả khóe miệng dính tơ máu cũng chẳng quan tâm lau , bị chọc giận đến điên lên, chỉ muốn xông vào đánh gã đàn ông khiến bị cắm sừng.


      Nhưng lúc nào cũng ngồi trong phòng làm việc giống Tần Nghị Hằng làm sao có thể so với thân thể cường tráng của Phong Kính, rất nhanh liền bị đánh ngã ra đất.


      Tô Mộc Tình sợ tới mức hét ầm lên, chỉ là muốn gây mẫu thuẫn cho chị ta cùng với rễ, ai ngờ có thể dẫn đến đánh nhau.


      rễ, rễ,… cứu mạng! Người đâu, mau tới cứu mạng! Ở đây có kẻ muốn giết người!” ta bất chấp hình tượng, chạy ra lớn tiếng xin giúp đỡ.


      Nghe thấy Tô Mộc Tình thét chói tai, Tô Mộc Vũ bước lên phía trước ôm lấy sau lưng Phong Kính ngăn lại: “Đừng đánh nữa!”


      Phong Kính là ai biết, nhưng Tần Nghị Hằng là người như thế nào biết rất . Nếu việc này trở nên lớn, liên luỵ đến Phong Kính, tội của thể tha thứ!


      Nhưng thanh thét chói tai của Tô Mộc Tình sớm khiến rất nhiều người xuất .


      Tô Mộc Vũ thấy thế thầm nghĩ tốt, vội vàng ôm lấy Phong Kính, dùng ánh mắt khẩn cầu dừng tay.


      Phong Kính nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của , lúc này mới dừng tay.


      Thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Tô Mộc Tình càng có thêm sức lực tiến lên ôm rễ, đau lòng nhìn khóe miệng chảy máu, hướng Phong Kính thét to: “Bọn tôi tố cáo ! Nhất định tố cáo khiến táng gia bại sản!”


      Quần áo Phong Kính chỉ chút hỗn độn, thèm để ý chút nào lời cảnh cáo. Khóe miệng giương lên, ánh mắt lạnh như băng: “Chỉ bằng sao?”. Ánh mắt kia, giống như bậc vua chúa đứng cao, miệt thị những thứ bé đáng kể, khiến cho người ta chịu nổi mà cõi lòng lạnh tái.


      Tô Mộc Tình khóc lóc om sòm, lời lập tức nghẹn nơi yết hầu.
      Min CancelGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Thân phận của



      Tô Mộc Tình sợ hãi, nhưng sau đó lại nghĩ: Muốn dựa vào cái gì sao? Đánh người khác chính là , nên đuối lý cũng phải là . Chỉ dựa vào thân phận của rễ, muốn tố cáo ta còn dễ hơn lên trời. Hơn nữa, đam đơn kiện đương nhiên còn tác dụng ra oai với chị mình”


      Nghĩ như vậy, ta lại hít sâu hơi, ngẩng cao khuôn mặt đầy nước mắt: “ rễ, có sao ? Tất cả đều do em chỉ là đứa con yếu đuối, em thể ngăn cản cái tên lưu manh này. rễ, chúng ta báo cảnh sát, em tin dám đánh người trước đám đông mà có thể thoát tội được” là nước mắt mỹ nhân khiến người người thương tiếc.


      Tần Nghị Hằng vẫn lên tiếng, đưa tay lau vết máu nơi khoé miệng, dùng ánh mắt giết người trừng Tô Mộc Vũ, giống như muốn lột hết da người ra.


      giận đến điên lên, luôn nghĩ Tô Mộc Vũ mãi là đồ vật nắm trong tay, thế nhưng bỗng có ngày, bảo theo gã đàn ông khác, điên tiết lên sao? Có thằng đàn ông nào chịu nổi chuyện này chứ?


      Tô Mộc Vũ cố gắng tỏ vẻ hờ hững nhưng vẫn theo bản năng cúi đầu, né tránh ánh mắt muốn giết người của .


      Mà con ngươi Phong Kính bên cạnh lại loé sáng.


      Lúc này bỗng nhiên…


      “Ethan, có chuyện gì sao?”


      Vài người bảo vệ tiến đến, chủ nhân bữa tiệc hôm nay – Tống nghệ Tống lão tiên sinh, chống gậy xen vào đám đông hỏi thăm.


      Mọi người xung quanh bàn tán suy nghĩ xem Ethan là ai trong hai người.


      Chỉ thấy Phong Kính bước lên, tao nhã bắt tay với Tống lão : “Tống lão, xin lỗi, cẩn thận khiến nơi đây dơ chút” Thái độ như vị công tử nhã nhặn, dường như người vừa đánh nhau ở đây phải là .


      Bàn tay nắm chặt, Tần Nghị Hằng cùng Tô Mộc Tình cả kinh. Hôm nay hai người bọn họ đến bữa tiệc này là muốn gặp mặt Tống lão tiên sinh, nghĩ tới lại bị bảo vệ ngăn cản, lại càng nghĩ tới cái người lưu manh trong miệng Tô Mộc Tình lại quen biết với Tống lão.


      Tống lão cười cười, vỗ vỗ bả vai , : “Ethan, đến đây mà cũng gọi cho tôi, chê lão nhân gia tôi già hơn cậu nên có tiếng chung sao? Tôi mới tìm được tác phẩm gốm cổ, cậu cũng nên cho tôi xin chút ý kiến về nó chứ?”


      Phong Kính hơi hơi vuốt cằm, thanh trầm thấp: “Tống lão đùa, rảnh rỗi tôi đến nhà làm phiền ông”


      “Thế quá tốt rồi!” Tống lão cao hứng cười . Mọi người đều biết, Tống lão hơn sáu mươi tuổi, sống hơn nửa đời người mà niềm vui lớn nhất chính là đồ gốm, chính xác là kẻ nghiện đồ gốm đến mê, đến si. Mà người được lão đặt vào trong mắt… cực kỳ hiếm.


      Bên cạnh, cháu Tống lão nắm lấy cổ tay ông, sùng bái nhìn Phong Kính : “Bác Tống, vị này chắc là EthanFong?”


      Tống lão có chút giận : “Con là… phải với con rồi sao? Ethan thích bị khai ra thân phận trước đám đông”


      Nhưng mà, cái tên này lập tức khiến ọi người kinh hãi.


      Ethan, EthanFong, mấy năm gần đây nổi danh thương trường quốc tế với cương vị giám định và thưởng thức đồ gốm sứ. Là người thanh niên trong truyền thuyết khiến người người tò mò kia.


      Rất nhiều người ngưỡng mộ nhưng đồng ý cho báo chí phỏng vấn, ai biết trông như thế nào, chỉ biết là người thần bí đến từ Châu Á.


      Tô Mộc Tình che miệng, ta cứ tưởng gã đàn ông này chỉ là tên vô danh tiểu tốt, ngờ lại…


      Trái tim Tô Mộc Vũ bịch tiếng. hoàn toàn ngờ lại là người kia… Trời ạ! có nằm mơ đúng ?


      Đối với người đam mê gốm sứ mà , cái tên EthanFong tuyệt đối chút xa lạ, thế nhưng làm sao cũng nghĩ tới, lại là !


      Người người xung quanh càng ngày càng nhiều, Phong Kính nhíu mày với Tống lão: “ xin lỗi Tống lão, hôm nay tôi còn có chút chuyện chưa làm xong, tôi đành trước vậy, hôm khác tôi đến chào ông”


      chào hỏi với bất luận người nào, nắm lấy bàn tay Tô Mộc Vũ vẫn còn kinh ngạc đến ngây người, mười ngón tay giao nhau, sánh bước rời khỏi đại sảnh bữa tiệc. Phía sau, người người đều tấm tắc khen ngợi, chủ đề đều xoay xung quanh .


      Tô Mộc Tình cắn chặt răng: Hừ! Dù sao cũng chỉ là tên nặn gốm có chút danh tiếng, tiền đồ làm sao sáng lạn được? So sánh thế nào cũng kém xa rễ ta, đường đường là tổng giám đốc công ty, giá trị con người nằm ở cao. Chị, cho dù chị có dính chặt vào kẻ nào cũng bằng đứa em này.


      Nhìn hai bóng lưng cùng nhau rời , trong đầu Tần Nghị Hằng có chút khổ sở, giống như bàn tay nắm chặt bị rơi ra thứ gì đó.


      “Đây phải là em vợ Tần tổng sao? Chẳng lẽ bọn họ có gian tình?” Cách đó xa có người nhận ra hai người liền xì xào bàn tán.


      “Chuyện này ai mà chẳng biết, mà đến cũng thấy kia có chút giống vợ cũ của Tần tổng nha, phải là…”


      Sắc mặt Tô Mộc Tình cực kỳ khó coi, hung hăng trừng mắt bọn họ, lại ủy khuất bắt lấy cánh tay Tần Nghị Hằng “ rễ…”


      Tần Nghị Hằng trợn mắt.


      Đôi con ngươi đen kia như phát ra thứ ánh sáng như lưỡi dao sắc bén, muốn bầm nát mọi người dưới thân.


      Tô Mộc Tình chợt buông lỏng tay.


      Tần Nghị Hằng nhìn cũng thèm nhìn ta, sắc mặt xanh mét hung hăng ra ngoài. Mặt mũi của , hôm nay mất hết.
      Min CancelGấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Chất vấn



      Từ đại sảnh ra, sắc mặt Phong Kính hề tốt chút nào.


      Lái xe Tiểu Hàn cẩn thận mở cửa xe mời Phong Kính ngồi vào, Tô Mộc Vũ theo phía sau.


      Xe bình ổn nổ máy chạy , trong đêm tối xẹt ngang như ánh sáng lấp lánh.


      Tô Mộc Vũ chần chờ chút, cắn môi dưới : “ cố ý… đưa tôi tới gặp bọn họ?” Lần gặp mặt này, quá trùng hợp khiến thể hoài nghi.


      cho là tôi rãnh rỗi đến nhàm chán mà sinh nông nỗi sao?” Con ngươi Phong Kính hơi hơi nheo lại, thanh rất thấp, trong mắt mang theo chút vui sướng, giống như bị xúc phạm.


      “Tôi…” Tô Mộc Vũ cúi đầu, đầu ngón tay bấu chặt “ xin lỗi…”. Đồ đần, quan hệ của và mày chỉ là cuộc giao dịch đơn giản mà thôi, Phong Kính là người như vậy, làm sao có thể cả ngày rãnh rỗi mà vì mình bày mưu tính kế chứ?


      biết vừa rồi mình khiến tức giận, Tô Mộc Vũ cẩn thận nhìn bên mặt Phong Kính.


      suy nghĩ xem mình nên giải thích như thế nào, Phong Kính đột nhiên cười chút, sau đó ngón tay thon dài dùng sức nâng mặt của hướng về phía mình, trong đêm đen, mắt của sắc bén như viên đá quý “ cho tôi biết… nếu chồng cũ tại đứng ở trước mặt , cho lần quay đầu lại tái hôn, đồng ý ?”


      Tô Mộc Vũ sửng sốt.


      cảnh tượng, khoảng thời gian từ hồi còn trẻ cho đến nhau rồi đến hôn nhân, tổn thương như dấu vết khắc sâu vào trong lòng , khắc sâu vào sinh mệnh . Tần Nghị Hằng có thể sau khi ly hôn liền nhau chóng quên hết chuyện cũ, qua lại với nữ nhân mới, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng còn sao?


      Vứt bỏ năm năm qua lại, giống như cầm con dao khoét bớt phần thân thể của mình, cắt hết, từng mảnh từng mảnh rời khỏi, để cảm giác đau đến tận xương thay thế ột loại cảm xúc đau đến tâm hồn. Nắm tay nắm chặt, mơ hồ phát run. thống hận bản thân mình như vậy, thống hận bản thân khi nhìn thấy bọn họ mặn nồng mà kích động.


      Thấy đáp, đầu ngón tay Phong Kính lại tăng thêm lực, cười lạnh : “Sao thế? Hối hận? Vội vã muốn chạy về cùng chồng cũ mặn nồng sao?” Thanh ba phần là nghiền ngẫm, bảy phần là trầm.


      …” Tô Mộc Vũ bỗng dưng sốt ruột phản bác. Mất thần vừa rồi của căn bản phải là hối hận. Nếu còn dứt bỏ được lúc trước cũng giận dữ đòi ly hôn.


      Nhưng Phong Kính hoàn toàn có nghe ra ý tứ giải thích của . buông tay ra, nhắm mắt lại, : “Đến quán bar”


      Nam nhân quay mặt , gương mặt tràn ngập khoảng cách vô cảm, khí chất vô hình lãnh đạm kia khiến cho người ta muốn thối lui. Cổ tay áo ánh ra chút ánh sáng hào quang làm chói ánh mắt Tô Mộc Vũ.


      Kế tiếp, ai thêm câu gì, khí giằng co căng thẳng.


      vài lần muốn mở miệng thế nhưng đều biết gì, giải thích nguyên nhân vì sao chần chờ à? Như thế càng giống như muốn giấu diếm. Tô Mộc Vũ cắn cắn môi, cúi đầu trầm mặc.


      lần đầu tiên cảm thấy giữa cùng người nam nhân này có khoảng cách rất lớn, giống như cách cả thế giới.


      Lúc Phong Kính đưa Tô Mộc Vũ đến quán bar, Tiền Phong cùng Phương Thiệu Hoa đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Người này phải Phong Kính, người này phải Phong Kính, chết tiệt! Người này chính là Phong Kính!


      Bọn họ kinh ngạc phải là có lý do. Hai người bọn họ cũng phải hạng người chung tình, hề có bạn cố định, mà Phong Kính, vẫn là lần đầu tiên thấy mang bạn đến đây.


      Tiền Phong ưỡn ngực, đôi mắt hoa đào cong cong chạy tới ôm lấy bả vai Tô Mộc Vũ, sợ hãi than: “Ơ, bảo bối! Em so với lúc gặp liền xinh đẹp hơn, là tài trang điểm thần kỳ. Phong thiếu gia, giới thiệu chút sao?”


      Những trẻ đẹp bên cạnh khanh khách cười rộ lên, bọn họ sớm quen bộ dáng lúc lên cơn lúc bình thường của Tiền đại thiếu gia.


      Phong Kính lại chuyện, dựa ghế sopha, giữa ngón tay kẹp lấy ly rượu đưa lên miệng uống, lời.


      Tô Mộc Vũ cũng dễ chuyện, xấu hổ cúi đầu lúng túng, giống như bị bỏ rơi bên.


      Tiền Phong, Phương Thiệu Hoa hai người nhìn nhau, nhún nhún vai bĩu môi. Bảo những xung quanh tản ra ngoài tránh cho bọn họ bị núi băng phát hoả mà bị thương.


      khí trong phòng có chút kỳ quái, mấy thiếu gia chỉ uống rượu của mình, cũng dám nhiều lời, muốn chuyện cũng phải nhìn xem Phong Kính cái. Tiền Phong kéo Phương Thiệu Hoa giọng hỏi: “Thiệu Thiệu, cậu đoán xem chuyện gì xảy ra vậy?” Bỉu môi, chỉ tay về hướng Phong Kính.


      Phương Thiệu Hoa chán ghét đẩy đầu Tiền Phong ra, : “Uống nhiều rượu, ít chuyện, cẩn thận thành vật hi sinh”. Quay mặt, híp mắt giống như trầm tư.


      Phong Kính cởi ra áo khoác tiệc, áo sơmi màu tím đen mở ra ba nút thắt, thèm để ý chút nào đến bờ ngực lộ ra ngoài, rất gợi cảm, ánh mắt của những nữ nhân trong phạm vi mười thước tỏa sáng như mắt sói nhưng lại ai dám tới gần.


      tạo cho người khác cảm giác luôn luôn rất lạnh, dường như vốn dĩ là bậc vương giả, ít khi thấy thích chuyện gì, hầu như đều là bộ dáng hờ hững lãnh đạm, khi nào sợ hãi, bộ dáng tao nhã.


      Có thể đêm nay Phong Kính có chút khác biệt, mang theo tia nguy hiểm.


      Ngay cả kẻ được xưng là điên như Tiền Phong đều dám làm ầm ĩ. Uống hết nửa chai rượu, Phong Kính đột nhiên nắm lấy tay Tô Mộc Vũ vẫn ngồi bên cạnh trầm mặc kéo ra khỏi quán bar, trực tiếp đẩy vào xe chạy .
      Min CancelGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Nụ hôn của sói



      Từ quán bar bị lôi ra ngoài, lôi lên xe, rồi lại lôi vào nhà.


      Cửa nhà đóng lại cái rầm.


      Cổ tay của Tô Mộc Vũ bị lôi kéo đến phát đau “ làm gì…?”


      Người này cả ngày hôm nay lúc nắng lúc mưa, rốt cuộc tức giận cái gì?


      Lời còn chưa hết, bàn tay mạnh mẽ giữ chặt cái ót của , hơi thở mang theo nồng đậm mùi rượu xông vào mũi, nụ hôn mạnh mẽ đánh úp đến, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.


      Tô Mộc Vũ giật mình ưm lên tiếng lại càng khiến nhiệt tình hơn, đầu lưỡi ấm nóng dây dưa cùng chiếc lưỡi của , cho lối thoát, giống như muốn nuốt hết con người vào bụng.


      Cắn môi của , dùng sức xé lấy, giống như phải gặm cho hết. Cái này gọi là hôn, cánh môi mềm mại bị hàm răng của phá nát, mùi tanh nhanh chóng lan toả.


      Chiếc lưỡi hung ác dùng sức banh ra hàm răng , trằn trọc mút lấy toàn bộ những gì ở bên trong, hút hết khí của . khí trong phổi dần dần giảm bớt, Tô Mộc Vũ nhịn đến nghẹn đỏ cả mặt.


      “Ưm… đừng…” cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi để tìm lấy hơi thở nhưng hai tay lại bị kèm chặt đầu, thể nhúc nhích, tư thế như vậy quả thực là kiểu mở rộng cửa hoan nghênh người khác đến nhấm nháp.


      vừa thẹn vừa giận nhưng dường như phát ý đồ của , dùng hết sức chặn đứng hai chân , phong kín hoàn toàn đường lui của , chỉ có thể bị bắt nhận lấy trừng phạt như gió bão mưa rào của .


      đáng sợ… còn nghi ngờ rằng mình bị hôn cho đến khi nghẹt thở đến chết.


      Nhưng giây sau, nụ hôn điên cuồng lại trở nên vô cùng triền miên, mang theo mùi vị bạc hà tự nhiên qua chiếc lưỡi ấm, khéo léo rút lấy mật ngọt của . Trong miệng của , nhảy múa triền miên, ngừng thay đổi góc độ, khắng khít, tiếng nước bọt vang lên mỏng manh mang theo mờ ám kích thích thần kinh con người, nước bọt chảy xuống hai bên khoé miệng khiến người ta mặt đỏ tai hồng.


      Tô Mộc Vũ cũng dần cảm thấy cháng váng, chưa bao giờ biết… nụ hôn cũng có thể làm người ta thất thần.


      Ngay lúc muốn ngất , đôi môi đột nhiên rút . Lập tức toàn thân vô lực, xụi lơ trong lòng , bàn tay che ngực liều mạng hít thở, choáng váng trước mắt còn chưa hoàn toàn mất .


      Nhìn thấy gương mặt đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, chiếc miệng to cố gắng thở ra hít vào, bờ ngực phập phồng lên xuống cùng với khoé mắt có chút ẩm ướt, đôi mắt Phong Kính nhất thời sâu sắc, ôm lấy người , trán kề vào trán.


      Hơi thở gấp gáp, còn có bàn tay to nóng cháy như thiêu đốt, chứng tỏ ý nghĩ của . … muốn!


      Nhận thấy điều đó, Tô Mộc Vũ lập tức hít hơi, khuôn mặt đỏ bừng, tim đập mất khống chế.


      “Ngẩng đầu” Thanh của truyền vào tai , tràn vào não , khiến tự chủ làm theo mệnh lệnh của .


      Trước mặt, khuôn mặt ra trong bóng tối, hoàn mỹ như vậy, như pho tượng bằng gốm sứ tuyệt mỹ. Người này căn bản cần mê dược cũng có thể mê hoặc vô số con .


      Thấy có vẻ thất thần, khóe môi giương lên tà mị, bắp chân mạnh mẽ chặn giữa hai chân , ái muội cọ lên bắp đùi .


      “Ôi!” Hành động ái muội mang theo ý tứ ra hiệu như vậy khiến Tô Mộc Vũ thở hốc vì kinh ngạc, hai chân như nhũn ra, hai má khống chế được đỏ hồng lên, khóe mắt hơi long lanh nước mắt.


      chưa bao giờ biết bắp đùi của mình lại mẫn cảm như thế. Cảm giác bị nắm trong tay khiến vừa giận vừa xấu hổ. Tô Mộc Vũ muốn tránh khỏi nhưng hai tay lại bị giữ chặt đỉnh đầu, mà hai chân lại càng vô lực. Tư thế như thế, khiến khỏi nóng trong người, hai má đỏ rực.

      Chương 20: Cấm lệnh của tà thiếu



      Ánh mắt của càng ngày càng sâu, bàn tay to ôm lấy , ném ở giường lớn.


      Tô Mộc Vũ biết kế tiếp chờ đợi mình là cái gì, nhưng hai mắt tự giác nắm chặt lại, toàn thân khẩn trương. nghe thấy thanh quần áo rơi mặt đất, cảm giác độ ấm nóng bỏng của bàn tay , ngửa thấy mùi vị càng lúc càng nồng người nam nhân.


      Quần áo hoàn toàn rơi lả tả, khi tiến vào bên trong cơ thể , mười đầu ngón chân đều phát run. Lần trước uống rượu nên căn bản hề nhớ chút gì, thế nhưng lần này, toàn bộ đều khắc vào trong đầu.


      cho cảm giác mãnh liệt, giống như là hoàn toàn bao phủ lấy .


      Thanh của trầm thấp giọng ở bên tai : “Thả lỏng”


      thanh tuy trầm thấp nhưng lại trong trẻo, khiến toàn thân bỗng dưng run lên, nhưng mà ngay sau đó, mạnh mẽ nắm chặt bờ eo , đẩy mạnh thân người vào.


      Trong tích tắc đấy, đột nhiên cắn vành tai của : “Tôi muốn nhớ kỹ, tại là nữ nhân của tôi, trước khi chấm dứt giao dịch, nhất định phải trung thành với tôi”


      “A…” Đột nhiên bị đâm vào sâu bên trong, Tô Mộc Vũ rên rỉ lên tiếng.


      ” Có nghe thấy ?” Thanh kia, theo động tác của như sấm, từ thân thể của lướt qua thần trí đáng thương của .


      ” Nghe… nghe rồi…” Tô Mộc Vũ dùng sức lắc đầu, căn bản biết mình cái gì, toàn thân đều nóng lên, toàn thân đều sôi trào, chỉ biết nếu mình phải bị đối xử đáng sợ hơn nữa.


      dừng lại, cắn vành tai của , lại ra lệnh: “Lặp lại lần”


      Tô Mộc Vũ có chỗ nào tựa vào, chỉ có thể nắm chặt cánh tay của . Thanh bị động tác đưa vào rút ra của đánh gãy: “Tôi là… nữ nhân của … Trước khi… chấm dứt giao dịch… tôi phải… trung thành…”


      Thanh , tượng trưng cho lời hoàn toàn bị thuần phục, giống như lời thề thuần phục cả đời của con mồi đối với thợ săn, trực tiếp xé rách trái tim vốn dĩ phong bế của , dùng dấu vết khắc sâu vào trong lòng của .


      rốt cuộc biết, nụ hôn mê người vừa rồi căn bản tính, tại mới là trừng phạt chân chính.


      Khóe miệng nam nhân rốt cục cũng xuất độ cong duy nhất trong tối nay, thắt lưng của vốn dĩ ra vào nhanh chóng mạnh bạo rốt cục cũng thả chậm tốc độ, nâng mặt của lên, đầu lưỡi nhàng liếm những giọt nước mắt: “Bé ngoan, đừng khóc, khiến em vui sướng”


      Khoé mắt xẹt qua tia tà mị, đánh dấu từng đợt vũ bão đánh về phía Tô Mộc Vũ khiến chút lực đỡ lại.


      “Đừng… đáng sợ…” Tô Mộc Vũ muốn điên rồi, trong miệng ngừng phun ra những tiếng thét chói tai vô ý thức, giống con thuyền bất lực bị những gợn sóng khổng lồ đánh cho lúc chìm lúc nổi mà chính là biển cả bao la.


      muốn linh hồn của nhớ cho kỹ thân thể .


      Hành động ra vào của khiến sung sướng đến mãnh liệt, cũng giống như độc dược rót vào cơ thể , làm cho khủng hoảng đến phát điên, khiến lạc lối… si mê…


      Trước khi ngất , loáng thoáng nghe được lời mơ hồ của .


      “Tôi muốn bị phản bội, bất kể là thân thể hay tâm hồn. Trước khi chấm dứt giao dịch, nhớ kỹ bổn phận của
      Min CancelGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :