1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 202: Người Từng Trải



      Kiều Na ra khỏi biệt thự, giờ này cũng kịp để về nhà thay quần áo, xe vẫn còn ở bãi đậu trong khách sạn đêm qua.


      Gọi chiếc taxi thẳng đến công ty.


      Kiều Na xoa mi tâm. cảm thấy hôm qua quả quá tay, may mắn hợp đồng tài trợ bị mất. Tuy nhiên lại gặp phải Phương Thiệu Hoa, người dễ đối phó.


      Kiều Na nhìn ngón tay của mình, mớ hỗn độn tối qua lúc mờ lúc tỏ xuất , dường như chạm phải thứ gì đó nhưng nhớ lắm. Kiều Na nắm chặt tay, đẩy cánh cửa xe, cầm lấy hợp đồng vào công ty.


      bước vào công ty, ánh mắt nhân viên đều quét đến. Mọi người giọng bàn tán nhưng lại sợ nghe thấy.


      vào văn phòng, thư ký cũng vào theo sau. Kiều Na đem hợp đồng đưa cho thư ký, : “Hợp đồng được ký tên, liên hệ với phía bên kia , đồng thời cũng bắt đầu bố trí khu vực triển lãm”


      “Vâng, tôi lập tức chuẩn bị” Thư ký hề hoài nghi bản hợp đồng này. ta theo Kiều Na hai năm, trong hai năm này, tài giỏi của tổng thanh tra Kiều ta đều nhìn thấy. Chỉ cần ấy ra tay, có chuyện gì là làm được. Cùng là phụ nữ nhưng lại bội phục Kiều Na sát đất.


      “Quay lại” Kiều Na ngồi xuống ghế, đầu còn có chút đau, biết là do say rượu hay vì tác dụng còn lại của thuốc “Bên ngoài bàn tán cái gì?”


      Thư ký ngây ra lúc, ấy nghĩ tới hỏi điều này nên ấp úng: “Dường như bàn tán… chị thay quần áo, còn có… tối hôm qua chị gặp giám đốc Hoàng… mình”


      Kiều Na lập tức hiểu .


      nghĩ cũng nghĩ ra rằng những người đó bàn tán chuyện vì hợp đồng tài trợ mà ngủ với tên giám đốc Hoàng đó, còn đối với ‘bán mình cầu tài’ như vậy mà khinh thường.


      Kiều Na thèm để ý nhếch khóe miệng, vẫy tay cho thư ký rời , mà bản thân lại tự lấy bộ quần áo sạch vào toilet thay ra.


      Lúc thay quần áo, nhìn dấu vết ái muội người, hơi nhíu mày. chợt nhớ tới, mấy ngày nay hình như là thời gian trứng rụng, rất dễ mang thai.


      Lúc tan làm, nhất định phải nhớ mua thuốc ngừa thai.


      Kiều Na dạo này rất bận rộn. Tháng sau có buổi triển lãm, muốn nhân cơ hội này đưa số nghệ nhân có tài trong nước ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, ý nghĩ này cũng được Tô Mộc Vũ đồng ý.


      Trung Quốc luôn luôn là đại lục của nghệ nhân, nhưng nếu là người trong nghề đương nhiên hiểu Trung Quốc chỉ phát triển cách từ từ, còn kém xa các nước khác như Ý và Nhật Bản.


      nhóm nghệ nhân trong nước được đào tạo chuyên sâu có thể tạo nên làng sóng mới trong giới làng nghệ nhân Trung Quốc, đồng thời danh tiếng công ty cũng có thể được nâng lên tầm ới. Tuy nhiên nếu thành công, công ty cũng có thể thất bại thảm hại, phải vạn phần cẩn thận.


      “Thư ký của công ty Khải Việt gọi điện thoại đến, hỏi chị ngày mai có thể bớt thời giờ gặp mặt bàn chuyện hợp tác hay


      Thư ký đến thông báo công việc trong ngày, Kiều Na xoa huyệt thái dương, : “Được rồi, chuyện này thể qua loa được. Sáng mai trước giờ nghỉ trưa tôi đến tìm giám đốc Khải”


      Kiều Na khi tiến vào trạng thái làm việc, hoàn toàn là người rất tập trung, rất nhanh ném chuyện thuốc tránh thai ra sau đầu.


      Mà hôm nay, văn phòng của Phương Thiệu Hoa đều tràn ngập sát khí.


      Người của văn phòng thủ quỹ cầm giấy tờ đến muốn lấy chữ ký của Phương Thiệu Hoa, lại bị thư ký ngăn lại. ấy chỉ chỉ hướng Phương Thiệu Hoa, : “Hôm nay tâm tình hình như tốt, hay là ngày mai hãy đến


      “Vào !” Nhưng thanh lạnh lùng của Phương Thiệu Hoa vang lên. Nhân viên thủ quỹ rụt đầu vào, quả sắp sùi bọt mép ra.


      Hôm nay boss lớn vui, quả là cực kỳ vui. Vốn dự trù bị cắt giảm phần tư , vì kim ngạch thu chi tháng này đều bắt toàn thể trưởng phòng cùng phó phòng tăng ca.


      ta dự cảm rằng, chỉ cần bước vào căn phòng đó, nhất định bị loạn đao chém chết…


      Hai ngày liên tiếp Phương Thiệu Hoa tìm khắp ‘hang cùn ngõ hẹp’ để bới móc sai phạm, thậm chí là những lỗi nhặt nhất. Cả công ty, nơi nơi đều là oán khí. Lúc ra khỏi công ty, sau lưng đều là ánh mắt dao găm vô hình như muốn chém chết .


      Khi vừa quay đầu lại, những ánh mắt dao găm đó liền thu lại ai oán mà chuyên tâm làm việc.


      Phương Thiệu Hoa kéo kéo cà vạt, nhảy vào trong xe. cũng biết mình bị làm sao nữa, hai ngày nay chán nản đến phát sợ.


      Chẳng lẽ là bởi vì Kiều Na? Phương Thiệu Hoa cười lạnh: Làm sao có thể?!


      Di động vang lên, là Khải Sâm, người bạn của .


      Khải Sâm cười : “Phương thiếu, tôi có mối làm ăn về nghệ thuật gốm sứ, cậu có hứng thú ?”


      Đôi mắt Phương Thiệu Hoa hơi động chút, nếu như nghĩ sai … Ánh mắt bỗng nhiên xẹt qua tia hứng thú, đáp ứng: “Ừ, tôi đến”


      chiếc Hummer khí phách phát ra thanh động cơ dũng mãnh, chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ xe.


      Lúc Phương Thiệu Hoa chạy đến khách sạn, Kiều Na cùng Khải Sâm hoàn tất hết thủ tục hợp tác và cùng ra ngoài.


      Kiều Na mỉm cười, : “Cám ơn giám đốc Khải, lần hợp tác này tôi tin rằng rất thành công”


      Khải Sâm nhìn Kiều Na cách tán thưởng, vươn tay : “Tổng thanh tra Kiều, nghĩ tới chẳng những rất xinh đẹp mà còn là người quyết đoán hiếm thấy như vậy. Tôi rất mong đợi hợp tác lâu dài giữa chúng ta”


      Kiều Na cũng vươn tay bắt tay với “Tôi cũng rất chờ mong có thể tiếp tục hợp tác cùng với người nhìn xa trông rộng như giám đốc Khải đây”


      Phương Thiệu Hoa vừa đến liền nhìn thấy bộ dạng thân mật cười cười bắt tay nhau của Kiều Na và Khải Sâm. hiểu vì sao lại có chút giận dỗi như vậy.


      Người phụ nữ này đúng là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Ba mươi sáu tiếng trước mới cùng lăn lộn chiếc giường, bây giờ lại nhanh chóng quyến rũ người đàn ông khác như vậy.


      Khải Sâm thấy tới, lập tức giới thiệu: “Đây là tổng giám đốc Phương, là người quen của tôi. Tổng thanh tra Kiều, nếu có giúp đỡ của tổng giám đốc Phương đây, công ty của có thể phát triển là chuyện bình thường”


      Kiều Na nghĩ tới Phương Thiệu Hoa lại đến đây, cũng hơi ngạc nhiên chút nhưng liền chấn chỉnh biểu cảm của mình. vươn tay ra, : “Tổng giám đốc Phương, lần đầu gặp mặt, mong chiếu cố”


      Phương Thiệu Hoa nghe thấy, quả là kẻ biết tính toán. nhíu mi, hỏi: “Lần đầu gặp mặt?”


      Khải Sâm kinh ngạc, : “Sao thế? Chẳng lẽ hai người biết nhau rồi sao?”


      Kiều Na tiếp chuyện rất nhanh: “Cũng có duyên vài lần nhưng chung là quen”


      Sắc mặt Phương Thiệu Hoa quả có thể dùng từ “ trầm” để diễn tả. quen? Lăn lộn giường với nhau lần có tính là quen ?


      Khải Sâm lại biết nội tình bên trong, chỉ mở miệng vui đùa: “Phương thiếu, Kiều đây rất xinh đẹp nhé, lại còn biết cách làm việc nữa. Hôm nay tôi muốn giới thiệu cho , chừng còn có thể trở thành mối lương duyên đó”


      Kiều Na khẽ cau mày.


      Phương Thiệu Hoa đem động tác này của thu vào mắt, cười lạnh trong lòng: Sao? Bất mãn như vậy rồi à? Chẳng lẽ Phương Thiệu Hoa xứng để trở thành người quen biết của Kiều Na sao?


      Phương Thiệu Hoa hừ lạnh tiếng, cười như cười, : “Khải Sâm, chú đùa à? Chẳng lẽ chú biết tổng thanh tra Kiều đây duyệt qua vô số người rồi, kinh nghiệm rất phong phú. Chú nghĩ rằng tôi có hứng thú với ta sao?”
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 203: Xét Nghiệm



      có thể nhớ những phản ứng của Kiều Na đêm đó, từ lâu phải là chưa nếm mùi đời. hiểu sao khi nghĩ điểm đấy, liền canh cánh trong lòng.


      Những lời này quá khó nghe, hơn nữa còn có hai nhân viên của công ty ở đây. Đây quả cái tát vào mặt Kiều Na, khiến mất hết mặt mũi.


      Khải Sâm ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Phương Thiệu Hoa nhưng vốn nhận ra hay đùa. Nếu là đùa, vậy cũng đùa quá lố tay rồi.


      Thư ký của Kiều Na lập tức nổi giận: “!!!”


      Kiều Na vỗ lên vai ấy, ý bảo hãy lui ra phía sau. cũng tức giận, xấu hổ, chỉ đứng thẳng lưng, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười mỉm.


      Khải Sâm thấy thế, lập tức hoà giải: “Được rồi, được rồi, giỡn cũng rồi, bây giờ trễ, chúng ta cũng phải chia tay nhau, khi khác lại hẹn nhau ăn cơm”


      Kiều Na nở nụ cười gật đầu, lễ phép chào hỏi: “Được, rất mong được gặp lại giám đốc Khải”


      Trước đó vài giây bị người khác nhục mạ, nhưng vẫn có thể chịu được, còn duy trì nụ cười mỉm như thế. Chỉ riêng phong thái này cũng khiến cho người ta cảm thấy người phụ nữ này đơn giản, lại càng khiến cho người ta có vài phần khâm phục.


      Sau đó, Kiều Na dẫn đầu cùng thư ký ra ngoài, ánh mắt chưa từng lướt qua Phương Thiệu Hoa lần, ràng là hoàn toàn xem thường .


      Vừa ra khỏi khách sạn, thư ký nhịn được : “Tổng thanh tra, tên giám đốc Phương vừa rồi quá đáng”


      Kiều Na mang kính râm vào, : “ cũng thấy giám đốc Khải ở đây đó thôi. Nếu tranh cãi gay gắt chúng ta chỉ càng tạo ra ấn tượng xấu bất lợi cũng chỉ thuộc về chúng ta, đây là thứ nhất. Thứ hai, thương trường cần phải tránh gây thù chuốc oán. Tuy rằng công ty của chúng ta có khác ngành nghề với tập đoàn Phương Viên, nhưng trời tính có nhiều chuyện khó lường trước được. Quan trọng nhất chính là phải tự mình trải đường rút quân. Thứ ba, có nhiều lời cũng chỉ là vô nghĩa, nghe chút rồi ném ra phía sau. Cần gì chấp nhất những lời vô nghĩa đó của kẻ bỏ chứ?”


      Nghe thấy ba chữ “kẻ bỏ ”, thư ký phù tiếng nhịn được mà bật cười, khó chịu trong lòng cũng vơi ít nhiều.


      Kiều Na mở cửa xe, vừa định lên xe bàn tay bỗng nhiên bắt lấy cánh tay từ phía sau.


      Kiều Na khẽ cau mày, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt tức giận của Phương Thiệu Hoa.


      Hơi nhíu mi, Kiều Na nhếch môi, : “Phương thiếu, còn có chuyện gì sao?”


      Phương Thiệu Hoa nhìn chằm chằm , ánh mắt trừng cách thô lỗ. Lúc đuổi đến, nghe mồn những lời Kiều Na . Chết tiệt! Còn chưa từng có người nào dám như vậy. Kẻ bỏ ? Được, rất tốt!


      Phương Thiệu Hoa hừ lạnh tiếng, ép sát đến trước mặt , ngữ điệu mang theo trào phúng: “Sao? Bị tôi đến thẹn quá hoá giận à? Đừng quên, còn là trinh nữa, chẳng thể nào che giấu chuyện này quá lâu đâu. người như sớm nên để cho toàn thế giới biết đến. Cả ngày câu dẫn đàn ông, biết liêm sỉ!”


      Kiều Na cười rộ lên, cười đến sáng rực cả gương mặt.


      càng cười, hai hàng chân mày của Phương Thiệu Hoa càng nhíu chặt. nghiến chặt răng, gằn từng chữ: “ cười cái gì?”


      Cảm thấy cười đủ, Kiều Na mở túi xách, rút ra tờ chi phiếu rồi viết mười vạn đồng lên đó, dùng sức đính lên trán Phương Thiệu Hoa “ chê tôi còn trinh, tôi còn chưa chê quả dưa chuột màu đen đó của là may rồi. Đây là mười vạn, Phương thiếu, ba ngày sau nhớ mang giấy xét nghiệm sức khỏe đến cho tôi. Bởi vì… tôi rất sợ bẩn!”


      Sắc mặt Phương Thiệu Hoa xanh mét.


      Kiều Na thèm nhìn , vòng eo linh hoạt trượt qua bên thoát khỏi giam cầm của . Sau đó, lên xe, thư ký lập tức lái .


      Chiếc xe màu đó bình thản rời khỏi bãi đỗ xe, Kiều Na vung tay ra cửa sổ, : “Đúng rồi, giấy báo xét nghiệm cứ gửi qua bưu điện là được rồi. Dạo này tôi rất bận rộn, rảnh gặp những người lông gà vỏ tỏi”


      Lời còn chưa dứt, xe mất dạng.


      Phương Thiệu Hoa đứng mình trong bãi đỗ xe, nhìn tờ chi phiếu trong tay, từ con số 1 đầu tiên đến con số 0 cuối cùng, sắc mặt càng ngày càng đen, càng ngày càng trầm, chẳng khác gì Bao Thanh Thiên.


      Đây là cái gì? Là công lao chơi đêm đó của sao? Còn có… con mẹ nó cái gì mà giấy xét nghiệm!


      nắm tờ chi phiếu trong tay, dùng sức vò thành cục ném mặt đất, sau đó giơ chân đạp lên chiếc Hummer của mình khiến cho còi báo hiệu hú lên vài tiếng.


      Người phụ nữ chết tiệt! muốn giết ta!


      Ngồi ở trong xe, Kiều Na nhếch môi, dung nhan xinh đẹp nở rộ mãnh liệt như hoa túc.


      Vừa rồi làm trò trước mặt Khải Sâm, muốn lên cơn, nhưng cũng có nghĩa Kiều Na này dễ bị khinh thường. Nếu nghĩ như vậy, chính là mười phần sai hoàn toàn!


      cho tới bây giờ cũng phải là người dễ đối phó.


      Điện thoại vang lên, Kiều Na xem, là Chu Hiểu Đồng gọi đến.


      Chu Hiểu Đồng hỏi , cuối tuần này dã ngoại cắm trại được , cả nhà Tô Mộc Vũ cũng .


      Kiều Na từ chối chút suy nghĩ. Giỡn à? làm gì? Nhìn hai gia đình đó ân ân ái ái sao? mới thèm để thấy thêm khó chịu, chẳng thà bỏ thời gian bar hay shopping, may mắn còn có thể vớt được chàng dễ nhìn chút.


      Huống chi, Chu Hiểu Đồng cùng Tô Mộc Vũ bắt đầu bóng gió với rằng phải tìm người, phải tìm cuộc sống ổn định, kết hôn, kết hôn cái gì…


      Cái loại tình hôn nhân này cũng tin, chẳng phải là có biết bao người đàn ông đến với với những mục đích của họ sao? Xã hội này, hiểu nó hơn so với bất cứ kẻ nào.


      Kiều Na nhìn lịch, khoảng cách chính thức bước vào tuổi thứ ba mươi còn hai tháng lẻ năm ngày. Tranh thủ hai tháng lẻ năm ngày này, phải tiêu xài lãng phí chút. Qua ba mươi tuổi, tùy tiện tìm người đàn ông, sinh đứa bé. Đời này, còn muốn dây dưa với người đàn ông nào nữa.


      Kiều Na nhếch khóe miệng, giẫm chân ga chạy như bay.


      Cả tháng nay, đừng quán bar, ngay cả nhà cũng về nhiều. Thủ tục của cuộc triển lãm nghệ thuật lần này đều do tự quyết định. Hiệu quả của cuộc tuyên truyền lần trước có chút bất ngờ, chỉ có truyền thông trong giới nghệ thuật mà còn cả truyền thông trong cả giới giải trí đều rất có hứng thú với những đối tác trong cuộc triển lãm lần này. Toàn bộ công ty đều mong chờ thành công lần này, còn có vài công ty tư nhân chủ động chìa cành ô-liu, tỏ vẻ muốn góp tên vào triển lãm.


      Thư ký có chút kích động gõ cửa, : “Tổng thanh tra, mấy công ty tư nhân đó đều tỏ vẻ muốn góp vốn, mỗi công ty ra giá ít nhất là ngàn năm trăm vạn. Chị xem…”


      Kiều Na nhận lấy bản kê khai, nhìn con số hai ngàn năm trăm vạn nằm sau hai chữ Phương Viên, hơi híp mắt. Đây là công ty của Phương Thiệu Hoa.


      Tên đàn ông kia, rốt cuộc muốn làm cái gì? Hai ngàn năm trăm vạn cũng phải là con số . Tuy rằng danh tiếng của những tác phẩm nghệ thuật khá lớn thị trường nhưng lợi nhuận của nó cũng phải là quá cao, nếu đầu tư hiển nhiên có chút mạo hiểm. Chẳng lẽ, vẫn còn để bụng chuyện kia sao?


      Đối với người đàn ông kia, có chút hiểu.


      Kiều Na ngẫm nghĩ năm phút, sau đó đưa ra quyết định: “Phương diện tài chính tuy rằng chẳng phải dư dả nhưng cũng đủ dùng. Cho nên lần này chúng ta dựa vào bất cứ kẻ nào. Quả táo lớn này, công ty chúng ta độc chiếm là được rồi!”


      Mà bên kia.


      Thư ký gõ cửa phòng làm việc của Phương Thiệu Hoa, báo cáo: “Tổng giám đốc Phương, đối phương cần tài trợ nữa, đồng thời cũng cám ơn ý tốt của công ty chúng ta”


      Trong mắt Phương Thiệu Hoa xẹt qua tia sáng lạnh. Hai ngàn năm trăm vạn lại thể khiến cho mắc câu, người phụ nữ này lại lần nữa vượt ra khỏi dự liệu của .


      Thư ký có chút ấp úng : “Ngoài ra…”


      Phương Thiệu Hoa kiên nhẫn: “Có gì cứ


      Thư ký lau mồ hôi, đáp: “Tổng thanh tra Kiều kia… bảo tôi thúc giục … khi nào đưa… xét nghiệm sức khỏe”


      Trong phút chốc, sấm sát vang dội, sát khí cuồn cuộn cả văn phòng. Thư ký sợ tới mức ôm đầu, bật người trốn chạy.


      Boss lớn phát điên, bạo lực tăng gấp mười lần!!!


      Phương Thiệu Hoa đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống phía dưới. Khoảng cách tầm trăm thước khiến những chiếc xe bên dưới chỉ như đàn kiến.


      tấm kính thủy tinh là gương mặt thâm trầm của , cùng với độ cong khóe miệng: Kiều Na, bắt được , tôi mang họ Phương!
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 204: Phục vụ đến nơi đến chốn
      Edit: Phi Phi

      Beta: Dực




      Hiệu quả của buổi triển lãm quả làm cho người ta ngạc nhiên. Hơn mười công ty truyền thông xếp hàng vào hội trường, sau cùng khi vợ chồng Tô Mộc Vũ và Phong Kính xuất , toàn hội trường liền sôi trào, khí nóng hừng hực.!

      Vào thời gian giải lao buổi trưa, Kiều Na nhịn được kích động ôm lấy Tô Mộc Vũ. Khổ cực lâu như vậy, tìm hết mọi cách có thể, rốt cuộc cũng phụ kỳ vọng của .!

      Toàn bộ nhân viên công ty cùng đến bar để chúc mừng.!

      Kiều Na phóng khoáng uống rượu, ôm Tô Mộc Vũ giọng : “Mộc Vũ, em lại thành công thêm bước rồi”!

      Tô Mộc Vũ ôm , nhàng vuốt ve mái tóc dài của .!

      Kiều Na có nguyện vọng, nếu còn là người sạch quyết tâm phải trở thành người phụ nữ thành công. muốn toàn bộ những người từng khinh thường đều phải nhìn với ánh mắt khác.!

      Tô Mộc Vũ biết, đau khổ của Kiều Na ai có thể hiểu bởi vì hề ra miệng, chỉ để cho người ngoài vĩnh viễn chỉ nhìn thấy kiêu ngạo của chính mình.!

      Bởi vì, như vậy mới chính là Kiều Na.!

      Nhân viên công đều kích động, bạo dạn chúc rượu Kiều Na. Kiều Na uống hết, ly rồi lại ly, hôm nay cảm thấy vui.!

      Trong bụng sôi ùng ục, Kiều Na nhịn được mà chạy vào toilet ói lên ói xuống.!

      Sao lại thế này? Đêm nay uống rượu cũng nhiều lắm, làm sao lại khó chịu như vậy? Giống như có thứ gì đó trong bụng khiến cho cả dạ dày co thắt lại.!

      Kiều Na rửa mặt, ôm bụng tựa vào bồn rửa tay cho đến hơn mười phút sau mới dần dần dịu xuống cảm giác khó chịu.!

      xoa xoa huyệt thái dương, ra toilet. mơ hồ dự cảm có gì đó tốt lắm, chẳng lẽ nên đến bệnh viện kiểm tra chút sao?!

      Trở về căn phòng, Kiều Na nghĩ tới Phương Thiệu Hoa lại ở đây, ngồi bên cạnh chỗ .!

      Sao lại thế này?!

      Kiều Na hơi nhíu mày. Tô Mộc Vũ biết nội tình bên trong giữa hai người họ nên cười : “Kiều Na, lại đây ngồi . Chị vừa gọi cho Thiệu Hoa nên ấy đến chúc mừng cho chúng ta”

      Phương Thiệu Hoa ngồi ghế sa lon, trong tay cầm ly rượu giơ về phía . Đôi mắt lạnh lùng nhìn , ràng là khiêu khích.!

      Kiều Na chưa bao giờ cảm thấy bực bội như vậy, tên đàn ông này quả là ‘ hồn bất tán’. Hơn tháng gặp, vốn quên vài chuyện thế nhưng tại sao bây giờ lại gặp ở đây?$%^

      Kiều Na lấy lại bình tĩnh, bên ngoài như thèm để ý mà ngồi vào vị trí cũ. Tay giơ ly rượu, : “Tổng giám đốc Phương trăm công ngàn việc, nên quấy rầy ấy chứ”

      Phương Thiệu Hoa lại giả vờ như nghe hiểu lời tiễn khách của , bình tĩnh nhấp miếng rượu, ngẩng đầu : “Chẳng lẽ tổng thanh tra Kiều chào đón tôi?”

      “Nếu tôi tôi chào đón, tổng giám đốc Phương làm gì?” Bình thường Kiều Na chuyện như vậy, nhưng biết sao bây giờ cũng có chút buồn bực trong lòng, buồn bực đến nỗi muốn có chút mối quan hệ nào với Phương Thiệu Hoa.!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^

      Tô Mộc Vũ nhìn hai người ‘khanh khanh ta ta’, kinh ngạc hỏi: “Hai người…?”!@#$%^&*()!@#$%^&*

      Trong ấn tượng của ấy, hai người kia vừa mắt lẫn nhau, ngay cả mặt mũi cũng nguyện ý chạm nhau. Thế mà bây giờ lại chuyện khách khí như thế.!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^

      nhân viên chạy đến đưa micro cho Kiều Na, : “Tổng thanh tra Kiều, chị hát bài

      Những người khác vừa nghe thấy đều ồn ào phụ hoạ: “Tổng thanh tra Kiều hát !” Những người này bình thường tuy rằng rất thích hình ảnh Kiều Na xây dựng, nhưng tránh khỏi việc bội phục năng lực làm việc của . vất vả mới có cơ hội như vậy, sao có thể buông tha?

      Kiều Na bị bọn họ ép buộc từ chối được, đành phải cầm lấy micro hát bài “Quật cường”.

      Quay đầu lại giữa biển người xa lạ.!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^@#$%^&*()!@#$%^&

      lần nữa nghi ngờ tồn tại!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^@#$%^&*()!@#$%^&

      Ngày mai của em phải là có bờ bến!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^@#$%^&*()!@#$%^&

      Mỗi lần tỉnh lại, lại ưu lo như vậy!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^@#$%^&*()!@#$%^&

      Nhìn lên bầu trời, cánh chim!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^@#$%^&*()!@#$%^&

      Ánh trăng lạc lối giữa thế giới vô thường!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^@#$%^&*()!@#$%^&

      kiêu ngạo của em, càng kiên trì càng đằng đẵng!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^@#$%^&*()!@#$%^&

      Cho đến khi nỗi đau biến thành sức mạnh!@#$%^&*()!@#$%^&@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^

      Mỗi đêm!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^@#$%^&*()!@#$%^&

      Trong những giấc mộng yên lặng!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^@#$%^&*()!@#$%^&

      Chỉ có bóng dáng em ngân nga câu hát!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^@#$%^&*()!

      Với tư thế quật cường!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^@#$%^&*()!@#$%^&

      Phía sau sân khấu huyên náo!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^@#$%^&*()!@#$%^&

      trống trải mỗi mình em!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^@#$%^&*()!@#$%^&

      Mở mắt ra, rốt cuộc em cũng nhìn thấy!@#$%^&*()!@#$%^&@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^

      Chỉ chút ánh sáng lờ mờ…!@#$%^&*()!@#$%^&*()!#$^!@#$%^&*()!@#$%^&*

      Bài hát này cũng có quá nhiều người biết đến, Kiều Na vô tình nghe qua lần liền thích. Bài hát này, rất thích. cất tiếng hát, khuôn mặt xinh đẹp bao phủ bởi ánh hào quang khiến cho người ta nhất thời mê muội.@#$%^&*()!@#$%^&@#$%^&*()!@#$%^&

      Hát xong, tất cả mọi người trong phòng đều vỗ tay ủng hộ. Chỉ mỗi Phương Thiệu Hoa, bên trong căn phòng với ánh đèn mờ mờ chiếu lên khuôn mặt , trong ánh mắt đó dường như xẹt qua kinh ngạc.@#$%^&*()!@#$%^&

      Kiều Na cảm thấy có chút khó chịu nên bảo phải về trước. Tô Mộc Vũ còn chờ Phong Kính đến đón cho nên cũng vội.@#$%^&*()!@#$%^&@#$%^&*()!@#$%^&

      ra khỏi câu lạc bộ đêm, bầu trời có chút lạnh khiến cho Kiều Na hơi thanh tỉnh. Hôm nay kích động, buổi sáng bận rộn với triển lãm, buổi tối lại vui vẻ uống rượu.@#$%^&*()!

      Kiều Na thầm giễu cợt, chẳng lẽ có tuổi trẻ sao? cũng sắp ba mươi tuổi rồi, chỉ còn tháng tháng nữa là bước sang tuổi thứ ba mươi rồi, cũng phải là hai mươi ba hay hai mươi bốn tuổi, cũng còn là tuổi thanh xuân hoạt bát.@#$%^&*()!@

      Vì dự liệu tối nay uống rượu cho nên lái xe đến, Kiều Na định gọi chiếc taxi bỗng nhiên chiếc Hummer mạnh mẽ đỗ trước mặt .@#$%^&*()!@#$%^&@#$%^&*()!@

      Kiều, tôi tiễn tiễn đoạn đường nhé?”@#$%^&*()!@#$%^&

      Kiều Na nhíu mày, bước đến cửa sổ xe, nắm cổ áo của kéo về phía mình, đôi mắt đẹp mông lung trừng to, : “Đừng vơi tôi rằng tổng giám đốc Phương đây đem lòng tôi rồi nhé? Tôi vì được thương mà lo sợ đó!”@#$%^&*()!@#$%^&

      Sắc mặt Phương Thiệu Hoa tối sầm, cười nhạo: “ ? Dường như biết bốn chữ ‘ lượng sức mình’ viết như thế nào phải?” ? người phụ nữ như vậy có chỗ nào để đáng giá đem lòng thương? Nằm mơ !@#$%^&*()!@#$%^&

      Kiều Na cười rộ lên, sau đó buông Phương Thiệu Hoa ra, đáp: “Cũng đúng lúc, tôi cũng vậy, cho nên bye bye nhé!” xong, quay đầu.@#$%^&*()!@#$%^&

      Phương Thiệu Hoa nắm lấy khủyu tay Kiều Na kéo trở về, đóng cửa xe, : “ cũng rồi, được chưa?”@#$%^&*()!@#$%^&@#$%^&*()!@#$%^&

      Người phụ nữ này xem như thứ tiêu khiển, cứ hết lần này đến lần khác vung tay chạy lấy người trước mặt . Là ai cho lá gan đó chứ?@#$%^&*()!@#$%^&

      “À há?” Cổ họng Kiều Na phát ra thanh , bờ môi đỏ mọng khẽ mở, “Thế tổng giám đốc Phương lại muốn gì đây? đêm trước vẫn đủ cho nên lại muốn thêm đêm à?”

      Trong xe bật đèn, chỉ có đèn đường mờ nhạt chiếu rọi vào, chiếu lên khuôn mặt của Kiều Na đỏ hồng vì rượu, hai má hồng hồng, ánh mắt long lanh ứa nước, đôi môi đỏ mọng khẽ mở kiều mị như hoa.

      Phương Thiệu Hoa nhìn thấy liền nhớ đến đêm đó, đêm tối phủ kín hương hoa túc. đêm gặp , gặp người phụ nữ mà chưa từng thấy ai giống như vậy.

      Kiều Na nhìn ánh mắt dần nhiễm đầy sắc dục liền cười rộ lên, hai tay ôm cổ , khẽ hôn lên: “ Phương thiếu, còn bao lâu nữa mới có thể mất hứng thú với tôi hả? Tôi đây phục vụ, nhưng sau đó, xin đừng đến quấy rầy tôi nữa nhé!”@#$%^&*()!@#$%^&

      Mỗi điệu đều triền miên đến mức làm cho lòng người mê muội, nhưng lời lại như giao dịch, mục đích chính là mau chóng thoát khỏi dây dưa của Phương Thiệu Hoa.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 205: Mang Thai Ngoài Ý Muốn



      Sắc mặt Phương Thiệu Hoa thâm trầm, nghiến răng : “ xem tôi là cái gì?”!


      Người phụ nữ này rốt cuộc xem là cái gì đây? Ngựa đực hay là lợn giống? Muốn chọc tức chết mà!!


      Kiều Na cảm thấy buồn cười liền đáp: “Xem cái gì là xem cái gì? Phương thiếu, chỉ cần dạo vòng các quán bar đều biết Phương thiếu đâu quen phụ nữ lâu lắm là tháng, vừa hết hạn liền vứt . xem, tôi nên xem là cái gì?”!


      Chẳng lẽ là ‘thánh ’? Vậy cũng quá buồn cười rồi!!


      Dưới ánh đèn mờ, bờ môi đỏ mọng của Kiều Na khẽ cười, quả ma mị như ma khiến cho loài người say đắm. nhích người ngồi lên đùi Phương Thiệu Hoa, hai cánh tay trắng nõn vòng lên cổ , ghé vào lỗ tai của mà khẽ : “Phương thiếu có muốn ?”!


      ‘Mê hoặc chúng sinh’!


      ràng nhận thấy cơ thể căng cứng của Phương Thiệu Hoa, đúng vậy, Phương Thiệu Hoa nhẫn nhịn. Cho dù thân thể mềm mại trong lòng khiến cho dường như lối thoát, cho dù mùi hương thơm ngát như hoa túc nơi chóp mũi dễ dàng khơi lên lửa nóng nơi bụng dưới của , cho dù hơi thở dần dần thâm trầm của mình, cho dù bây giờ hận thể trừng phạt tinh này ngay tại chỗ… nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.!


      Bởi vì khi chạm vào , há chẳng phải thừa nhận chính mình là ngựa đực, lợn giống hay sao?!


      Khóe môi Kiều Na khẽ nhếch, : “Nếu tổng giám đốc Phương có hứng thú, tôi đây cũng cần phục vụ nữa” xong, nhanh chóng xoay người, mở cửa xe.!


      Phương Thiệu Hoa cảm thấy mình như bị đùa giỡn, từng chữ từng chữ dường như là từ trong kẽ răng mà ra: “Kiều Na, rất biết điều!”!


      Chưa từng có người phụ nữ nào dám đối với như vậy, chưa bao giờ!!


      Động tác nhảy xuống của Kiều Na ngừng lại. quay đầu cười, trong mắt ánh lên tia sáng giảo hoạt: “, tôi tiêu hóa nổi. Nhưng tôi, cũng chơi nổi. Đừng xem tôi như con rối của , chọn nhầm người rồi. Hi vọng sau này, chúng ta… gặp lại nhau nữa”!


      Lúm đồng tiền của Kiều Na nở rộ như đóa hoa túc giữa đêm tối. Sau đó, trèo vào chiếc taxi, như loài tinh nhanh chóng biến mất đường.!


      ________________________!


      Kiều Na biết đêm đó mình chọc cho Phương Thiệu Hoa tức giận đến điên người. Là cố ý!!


      Gã đàn ông này vốn dễ đối phó, bị đeo bám nhất định thêm rất nhiều phiền phức. Từ lâu còn là biết gì, cũng chẳng có nhiều bản lĩnh chơi đùa với , cho nên nhất định phải tốc chiến tốc thắng.!


      Hiệu quả dường như cũng tệ lắm, tối thiểu mấy tuần sau cũng nhìn thấy . Đối với lần này, Kiều Na vừa lòng.!


      Thế nhưng gần đây cảm thấy thoải mái, cũng được đó là cảm giác gì, chỉ thấy mệt. Trước đây ba bốn đêm thức trắng, chỉ cần uống ly cà phê đều có thể tỉnh táo, nhưng gần đây đừng thức đêm, khi quá mười hai giờ mà vẫn chưa ngủ liền rất mệt mỏi.!


      Chu Hiểu Đồng còn giỡn rằng mang thai.!


      Kiều Na giễu cợt, hiển nhiên coi lời của ấy ra gì.!


      Buổi sáng hôm sinh nhật, Kiều Na theo thói quen soi mình trước gương. trong gương vẫn rất xinh đẹp, nhưng biết mình già rồi. nở nụ cười tự giễu, vẫn làm như bình thường. Bệnh viện gọi đến có kết quả kiểm tra, mời đến lấy.!


      Mãi cho đến buổi chiều Kiều Na mới . Lúc cầm tờ giấy xét nghiệm tay, cả người như rơi vào giấc mộng.!


      … mang thai?!


      Ngay ngày tròn ba mươi tuổi, ông trời lại tặng đứa bé. kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bác sĩ, bác sĩ nghĩ rằng mừng đến tin nổi liền lặp lại lần nữa: “ Kiều, chúc mừng , mang thai”!


      Bác sĩ lại khẳng định, đối với Kiều Na mà cũng chỉ tuyên án tội tử hình mà thôi.!


      Hơn nữa tính tính ngày, ra là đêm đó… Cha của đứa bé này lại là…!


      Kiều Na cắn ngón cái, cắn mạnh, rất nhiều năm chưa từng như thế này. Rất nhanh sau đó, tự đánh tỉnh mình. Bình tĩnh, Kiều Na, mày nhất định phải bình tĩnh.!


      “Bác sĩ, chuyện này tôi hi vọng chị có thể giữ bí mật giúp tôi. Tôi muốn có người thứ ba biết được”!


      Bác sĩ có chút kinh ngạc, lại lập tức hiểu mà gật gật đầu: “ cứ yên tâm, đây là chuyện riêng tư của , bệnh viện chúng tôi tuyệt đối tùy tiện tiết lộ”!


      Kiều Na gật đầu cảm ơn, ra khỏi bệnh viện. đứng trước cổng bệnh viện, bàn tay đưa lên bụng của mình.!


      Mang thai ngoài ý muốn làm rối loạn toàn bộ trật tự của . Kiều Na cầm lấy di động, chần chừ, cuối cùng lại bấm số.!


      định chuyện này cho bất kỳ người nào biết. Đứa này là của , chỉ là của mình . Tuy rằng cái gã cha của đứa này có chút khó giải quyết, nhưng nếu ông trời tặng đứa bé này cho , muốn nó được sinh ra.!


      Xoa huyệt thái dương hơi đau, Kiều Na trầm ngâm, sau đó giẫm giày cao gót lên xe.!


      Ngày hôm sau vẫn làm bình thường, thư ký nhìn thấy giày cao gót của thấp hơn cả bảy phân liền kinh ngạc hỏi: “Tổng thanh tra, giày của chị?”!


      Kiều Na ngẩng đầu, hỏi lại: “Sao?”!


      Thư ký vội lắc đầu, tiếp.!


      Kiều Na đẩy tách cà phê trước mặt, : “Đổi thành trà , mai mốt tôi cũng uống cà phê”!


      Thư ký lại kinh ngạc, : “Dạ… dạ, em nhớ kỹ! Đúng rồi tổng thanh tra, lúc nãy phó tổng giám đốc công ty Văn Hóa – Long Diệu gọi điện thoại đến, tỏ vẻ muốn hợp tác cùng công ty của chúng ta. Ngài ấy xin cuộc hẹn để chuyện”!


      Sau buổi triển lãm đợt trước, thanh danh công ty được nhiều người biết đến, ít công ty đều tranh thủ cơ hội hợp tác. Cả giới nghệ thuật đều đua nhau tranh con cua thịt này.!


      Nhưng vài lần chuyện cũng phải rất hài lòng. Những công ty này chỉ muốn đầu tư ngắn hạn, đối với giới nghệ thuật gốm sứ cũng có nhiều hứng thú. Trong khi hợp tác cùng những người như thế, kết quả cũng chỉ có thể là lợi ích kinh tế ngắn hạn, căn bản thể phát triển trong tương lai. Kiều Na từ chối tất cả, thể vì chút ích lợi nhất thời mà chôn vùi công ty về sau, đó cũng phải là phương án sáng suốt.!


      Nghe thấy cái tên Long Diệu, Kiều Na có chút hứng thú. Cái tên Long Diệu này luôn tự mình phát triển trong giới mỹ thuật tạo hình, nếu như có thể hợp tác với có lẽ có kết quả tốt hơn.!


      Kiều Na lập tức đáp ứng: “Được rồi, sắp xếp giúp tôi . Tôi tự mình đến chuyện với phó tổng Long này xem sao”!


      Thế nhưng nghĩ tới, cuộc gặp mặt bàn chuyện hợp tác này lại là cạm bẫy!!


      Ngay lúc nàng bỗng nhiên té xỉu bàn rượu, nhìn thấy giám đốc Hoàng bước ra từ sau cánh cửa. Đầu Kiều Na nổ ầm tiếng!!


      Kiều Na cố gắng khiến ình duy trì tỉnh táo, với phó giám đốc Long: “ có ý gì?”


      Phó giám đốc Long Diệu xoa xoa hai tay, : “Xin lỗi nhé tổng thanh tra Kiều, tôi cũng chỉ là giúp bạn bè chút thôi, tổng thanh tra Kiều đừng trách!” Tên kia mỉm cười, rồi xoay người ra ngoài.!


      Giám đốc Hoàng tổng nhe răng cười tới, hừ lạnh tiếng. Ông ta nắm cằm Kiều Na, : “Tổng thanh tra Kiều, nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhỉ? Lần trước tôi ăn của cái thiệt thòi , bây giờ rơi vào tay tôi, nghĩ xem tôi hồi báo như thế nào?”!
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 206: Tàn Nhẫn Của Phương Thiếu



      Kiều Na nhìn tên đàn ông nhe răng cười với mình, thầm cắn răng: nghĩ tới chút cẩn thận của mình lại khiến ‘thuyền lật trong rãnh nước’.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      “Giám đốc Hoàng, lần trước là tôi cả gan liều lĩnh, ông là người lớn cũng đừng nên chấp nhất như tôi chứ” Đầu Kiều Na choáng váng, biết hiệu lực của thuốc ăn mòn thần kinh của mình. nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng khiến ình duy trì tỉnh táo, đại não hoạt động hết công suất tìm cách thoát thân.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Giám đốc Hoàng tiến sát lại, nâng người lên, bàn tay lưu luyến cần cổ trắng nõn: “Chậc chậc, mỗi lần tổng thanh tra Kiều mở miệng là khiến cho người ta vừa vừa hận, nhưng mà… nghĩ rằng chơi tôi lần có lần sau sao? nghĩ giám đốc Hoàng này quá đơn giản rồi! Chưa có ai ăn được chút lợi nhuận từ tôi hết đó!”!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Kiều Na biết tên giám đốc Hoàng này nhất định để yên, vì thế hề vòng vo mà thẳng: “Ông rốt cuộc muốn thế nào?”!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Ông ta trợn to đôi mắt dữ tợn, : “Tổng thanh tra Kiều, phải là thích quay phim sao? Lần này, để làm diễn viên chính được ? yên tâm, lần này đặc sắc hơn so với lần trước. Tôi chuẩn bị tên rất khỏe mạnh để tận hưởng hết đêm nay. Đoạn phim này nếu được đăng lên mạng, nghĩ xem nó được ủng hộ như thế nào?”!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Giám đốc Hoàng càng , biểu cảm của ông ta càng dữ tợn, ánh mắt nhìn Kiều Na đều là điên cuồng.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Kiều Na run rẩy cái, ra ông ta lại muốn…! Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của ông ta căn bản phải là đùa!!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Sắc mặt Kiều Na trắng bệch, cho dù trấn định như thế nào dưới tình huống như vậy cũng cách nào bình tĩnh để xử lý mọi chuyện. cắn chặt răng, làm sao bây giờ? Bây giờ làm sao để thoát thân đây?!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Ông ta hạ quyết tâm trừng trị , căn bản bởi vì vài câu xạo của mà dừng tay. Chẳng lẽ lần này phải chịu thiệt bị chó cắn sao?!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Nhưng mà… đứa bé trong bụng phải làm sao bây giờ? Bây giờ con của mới là quan trọng nhất!!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Kiều Na cắn chặt môi dưới, nắm chặt lòng bàn tay.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Bên kia, giám đốc Hoàng sớm chờ được mà trực tiếp đưa lệnh: “Mang ta !”!#$@#%^&&^


      Khải Sâm ra khỏi toilet, lúc trở lại cảm thấy kỳ quái. Ngồi vào bàn, mặt vẫn là vẻ khó hiểu.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Phương Thiệu Hoa nhàng quơ ly rượu trong tay, chất rượu màu đỏ trong ly lay động ra mảnh mị hoặc. hỏi: “Sao vậy?”!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Khải Sâm lên tiếng: “Tôi cảm thấy kỳ lạ. Vừa rồi lúc rời khỏi toilet, tôi hình như nhìn thấy tổng thanh tra Kiều bị hai gả đàn ông ôm ”!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Hai tên đàn ông? Nghe thấy bốn chữ này, đôi mắt Phương Thiệu Hoa lập tức nheo lại, ly rượu trong tay nhoáng lên cái thiếu chút nữa là đổ ra ngoài.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Giỏi lắm, lúc trước nhục nhã , đủ tư cách, nghĩ tới đảo mắt cái lại cùng tới hai tên đàn ông dây dưa chỗ. Như vậy mới có thể thỏa mãn sao?!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*


      Khải Sâm phát sắc mặt Phương Thiệu Hoa có chút tốt, bèn hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ Phương thiếu để ý sao?” ta cũng chỉ là giỡn. Lần trước Phương Thiệu Hoa cùng Kiều Na ‘gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây’, ta rất để ý. Hai người này ràng hợp tính nhau, nhưng như vậy mới khiến người ta để ý.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Phương Thiệu Hoa bật người cười to “Tôi để ý á? người phụ nữ như vậy, chú nghĩ đáng giá sao?”!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      người phụ nữ ‘trăng hoa’ như vậy, cả ngày nhào nặn trong quán bar, tối đến lăn lộn với bất kỳ gã đàn ông nào. để ý sao? Nằm mơ !!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Phương Thiệu Hoa ngẩng đầu lên, ngụm uống hết ly rượu trong tay..!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&


      Mà bên kia, Kiều Na bị hai gã đàn ông mạnh mẽ khiêng ra ngoài. ràng có chống cự nhưng cả người lại chút sức lực, thậm chí cả há mồm kêu cứu cũng được. Người ở bên ngoài nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là uống rượu, sau đó muốn qua đêm với tận hai gã đàn ông.!#$@#%^&&^


      muốn có ai đó đến cứu mình, bất cứ kẻ nào cũng được, cho dù là cái tên khiến kinh tởm – Phương Thiệu Hoa, cũng cảm kích. Thế nhưng vẫn có, có, ai cũng có.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      cắn chặt răng mặc cho hai người đàn ông kia nhét vào trong xe. Giám đốc Hoàng theo phía sau, ông ta lên xe, bóp chặt hai má Kiều Na, : “Đừng nóng, kịch hay còn chưa có bắt đầu!”!#$@#%^&&^*(


      Xe dừng lại trong ngõ u. Máy quay chuẩn bị xong, Kiều Na nhắm hai mắt lại. Chết tiệt, cứ coi như bị hai con chó cắn , quan tâm.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      “Bắt đầu ” Giám đốc Hoàng đứng phía sau máy quay, cười tà ác.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&


      Hai tên đàn ông cường tráng lập tức xoa tay tới. gã giữ lấy hai tay , gã bắt đầu xé quần áo . Chỉ nghe tiếng roẹt, áo sơ mi của bị xé rách, lộ ra mảng da thịt lớn trơn bóng.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Hai tên kia kinh hô tiếng, bị cảnh đẹp hấp dẫn.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Đồng thời.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Trong nhà hàng, Phương Thiệu Hoa đột nhiêm đặt ly rượu trong tay xuống, đứng dậy, cầm lấy áo khoác ra ngoài.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Khải Sâm kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Phương Thiệu Hoa trầm mặt, lời liền liền xông nhanh ra ngoài.!#$@#%^&&^*


      Trong ngõ u, giám đốc Hoàng nhìn Kiều Na qua màn hình máu quay, quần áo bị xé mở lộ ra đầu vai mượt mà, xương quai xanh xinh đẹp, cùng với bộ ngực cao thẳng được che giấu trong chiếc áo ngực bằng ren, bầu ngực lại nhấp nhô theo từng nhịp thở.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Nếu phải ông ta sợ bà vợ ở nhà biết ông ta nhảy lên người Kiều Na.!#$@#%^&&^*


      Nhưng vào lúc này, tiếng phanh xe bén nhọn vang lên. Giám đốc Hoàng còn kịp quay đầu lại ăn đấm.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Phương Thiệu Hoa nhìn cảnh tượng trước mắt, trước máy quay, Kiều Na với quần áo chỉnh tề bị hai tên đàn ông đè người. Từ đáy lòng, cơn giận dữ đột nhiên xuất , nhanh chóng thiếu cháy ý chí của .!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Phương Thiệu Hoa cắn răng, xông lên trước, hai đấm đánh ngã hai gã đàn ông còn kịp phản ứng. Sau đó, tay kéo Kiều Na, nghiến răng : “Kiều Na, đúng là vượt qua tưởng tượng của tôi. tên đủ cho nên lần này đổi lại hai tên à?”!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^


      Nhân tiện, đạp mạnh vào ngực tên gần đó. Tên kia bị đá vào ngực, phun ra máu.!#$@#%^&&


      Kiều Na trợn mắt, tên này mỗi lần mở miệng là có lời nào dễ nghe. khẽ hừ tiếng, đáp: “Sao? Chẳng lẽ Phương thiếu cũng muốn gia nhập? biết Phương thiếu đây thích đàn ông hay phụ nữ?”!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Phương Thiệu Hoa nhìn lướt qua gã đàn ông vừa bị mình đá, quả muốn nôn. hận thể cái tát chết Kiều Na.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      này chịu cúi đầu trước dù chỉ lần sao?!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&


      bên, giám đốc Hoàng bị đấm lồm cồm bò dậy, hét lớn: “Thằng chó chết nào xen ngang chuyện của ông? Muốn chết hả?” Ánh đèn nơi đây hơi u, ông ta căn bản thấy bộ dạng của Phương Thiệu Hoa.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Phương Thiệu Hoa quay đầu lại, quét mắt nhìn ông ta cái, đáp: “Muốn chết? Bản thân tôi muốn nhìn xem ai muốn tôi chết!”!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Phương Thiệu Hoa quát tiếng chói tai, cả người giám đốc Hoàng run lên. Ông ta nhận ra giọng này, là… Phương thiếu? Làm sao có thể là ta? Ở thành phố S này, bất cứ người nào cũng biết Phong thiếu, Tiền thiếu cùng với vị Phương thiếu này, trăm triệu lần đừng nên động vào bộ ba người họ. có quan hệ như thế nào với Kiều Na? Chẳng lẽ… ông ta động vào người phụ nữ của Phương thiếu?!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Phương Thiệu Hoa nhìn chiếc máy quay còn hoạt động trước mặt, lửa giận nhanh chóng bốc lên. cước, đạp đổ chiếc máy quay, đạp nát nó, sau đó cầm lấy cái giá chĩa thẳng vào cuống họng giám đốc Hoàng, hét: “Nhận ra tôi chưa? Bây giờ , rốt cuộc là là ai muốn chết?”!#$@#%^&&^


      Ai mà biết, Phong thiếu lạnh lùng, Tiền thiếu điên rồ, nhưng rất ít người biết Phương thiếu rất tàn nhẫn. thương trường, cho dù là ai dám đắc tội , tất cả chỉ có kết cục chính là sống bằng chết.!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Cả người giám đốc Hoàng run rẩy, muốn ngất .!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@


      Kiều Na bỗng nhiên cảm thấy bụng đau đớn, đau đến nỗi phải cắn chặt môi. chất lỏng ấm nóng chảy ra từ dưới thân, sắc mặt Kiều Na trắng nhợt. vương tay cố bắt lấy cánh tay Phương Thiệu Hoa, : “Mau… mau đưa tôi… đến… bệnh viện…”!#$@#%^&&^*()(&&^$#@$^&*((&*&#@$!%^@
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :