1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 192: Kỷ Niệm Ngày Cưới (2)



      Sáng sớm, Tô Mộc Vũ bị tiếng kêu của hải âu đánh thức, ánh dương rạng ngời chiếu rọi vào từ cửa sổ khiến bầu trời như chứa những tinh linh vui đùa náo nhiệt khiêu vũ trước mặt.


      Tô Mộc Vũ mỉm cười, đứng dậy. Chiếc chăn vừa mới trượt xuống liền lộ ra thân thể trắng nõn của , bên còn vài dấu hôn đỏ ửng, quả làm cho người ta mặt đỏ tim đập.


      Mặt Tô Mộc Vũ đỏ lên, vội kéo chăn che lại. từng rằng thể để lưu lại dấu hôn người mình, còn nhớ lần bị mút ra dấu hôn rệt, ngày hôm sau Nữu Nữu cùng Nhạc Nhạc hỏi là bị côn trùng cắn có phải , khiến cho xấu hổ chết được.


      Tô Mộc Vũ che hai má đỏ rực của chính mình, sau đó đứng dậy tắm rửa, thay quần áo.


      Phong Kính thức dậy từ sớm, lúc này ngồi bên ban công, tách cà phê trong tay được nhàng đưa lên miệng, đùi đặt quyển tạp chí, nhàng lật xem. Sau lưng của là ánh mặt trời đỏ màu hổ phách cùng màu xanh của biển khơi càng tô đậm lên thân hình của , khiến trông như vị thần tuấn làm cho người ta dời được ánh mắt.


      Tô Mộc Vũ nhìn hồ cá tinh xảo bàn, bên trong hồ là hai chú cá xíu thong thả bơi, lâu lâu chạm vào nhau rồi lại tách ra.


      Tô Mộc Vũ bị hai chú cá đáng này thu hút, lên tiếng hỏi: “Đây là loài cá gì vậy?”


      Phong Kính buông quyển tạp chí trong tay xuống, đáp: “Cá Hoa Đào. Bà chủ khu biệt thự này giới thiệu, thấy chúng đáng , nghĩ rằng có lẽ em thích nên mua cho em hai con xem thử”. tùy ý như người mua hai con cá này mang về phải là .


      Đừng tới hai đứa chuyên phá phách kia, chỉ mỗi Tô Mộc Vũ thôi thích đến muốn buông tay rồi. ngờ rằng Phong Kính cũng có lúc lãng mạn như vậy. Tuy rằng còn là thiếu nữ trẻ tuổi nhưng cảm động cũng giảm bớt chút nào.


      Thấy Tô Mộc Vũ trả lời, sắc mặt Phong Kính thoáng tái chút, : “ thích vứt


      Tô Mộc Vũ phù tiếng bật cười, nghĩ rằng mấy năm nay làm ba của hai đứa còn khó tính như vậy nữa, ngờ vẫn có chút…Giống như Nhạc Nhạc có chút… Nung rầu rĩ


      Là ai : gã đàn ông lớn tuổi nhưng trái tim vẫn như đứa bé trai, lời này quả nhiên sai.


      Tô Mộc Vũ kiễng đầu ngón chân, hôn cái lên mặt rồi : “Ông xã, em rất thích, cám ơn ”. Bình thường Tô Mộc Vũ hay gọi ông xã, cái danh xưng này biết sao mỗi khi kêu ra cũng đủ làm hai má phiếm hồng, chỉ có mỗi lần làm chuyện gì sai dùng để dụ dỗ hoặc lúc cầu xin tha thứ giường mới có thể nhàng gọi ra.


      tiếng “ông xã” này nhanh chóng khiến hơi thở Phong Kính trầm chút, chỉ cái hôn môi nho làm sao đủ? Bàn tay to ôm lấy eo Tô Mộc Vũ, mạnh mẹ hôn lấy.


      Tô Mộc Vũ nghĩ tới tự mình chuốc họa, vội cẩn thận đặt bình cá xuống bàn, nhàng xen lẫn thở gấp: “Này… sao bảo… ra ngoài chơi…”


      Người đàn ông này mỗi lần hôn đều như chuốc thuốc độc, khiến nghiện, biết phải sớm dừng lại nhưng cơ thể như bị nguyền rủa thể tự mình điều khiển, giống như mỗi tế bào cũng nhận làm chủ nhân.


      Yếu hầu Phong Kính phát ra thở gấp cảm tính, đôi mắt đen láy trong suốt như chứa đựng cả dải ngân hà trong đó. nhanh chóng ôm lấy Tô Mộc Vũ đặt lên giường, cả người đè lên .


      Đôi mắt Tô Mộc Vũ ướt át, mê người như chùm nho chín mọng hoan nghênh người đến hái xuống. vẫn còn lưu giữ tia lý trí cuối cùng, : “Phong, đừng làm rộn, còn phải ra ngoài…”


      Những lời còn lại bị Phong Kính nuốt vào trong miệng, đầu lưỡi ôn nhu mà cường thế cạy mở hai hàm răng, xâm lược vào trong, mút qua mỗi tấc bên trong làn môi thơm mọng, quấn quanh lưỡi , chân thành nhảy múa.


      Tiếng rên khẽ nơi cuống hông vang lên theo sau tiếng nước mỏng manh, khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.


      Tô Mộc Vũ cảm thấy chuyến này nhất định là sớm lên kế hoạch, tới đây gần mưới ba tiếng nhưng vẫn chưa bất kỳ nơi đâu, chỉ là ở đây… làm việc. Người đàn ông này khi nào lại bụng dạ lại đen tối như vậy chứ?


      Nhưng sớm sức để suy nghĩ, dôi môi của dịu dàng hôn qua mỗi tấc da thịt , từng ngón tay của như diễn tấu piano mà lưu lại từng điệu nhạc người . Thân thể cường tráng lại ôn nhu cường thế trấn áp, cũng chỉ có thể vòng tay nương tựa vào tấm lưng trần của , nương theo từng nhịp tiết tấu mà ngâm ra từng tiếng thở gấp gáp.


      Bọn họ nhận ra được, hoặc là hoàn toàn nghĩ ra được, ngoài cửa…


      Nữu Nữu cẩn thận úp sấp lên cánh cửa, giọng hỏi: “Ba ba với ma ma sao còn chưa ra ngoài, chẳng lẽ còn ngủ nướng sao? Nữu Nữu hôm nay có ngủ nướng nha!”. Con bé bây giờ có bí danh là Cà Chua, nhất định phải chặt chẽ chú ý tới nhất cử nhất động của ba mẹ để thông báo cho cấp !


      Bỗng nhiên con bé nghe thấy thanh lạ, chớp chớp đôi mắt to hỏi Chu Hiểu Đồng: “Dì Đồng Đồng, con hình như nghe thấy tiếng gì đó, giống như ma ma khóc, lại cũng giống cho lắm!”


      Nữu Nữu mới vừa xong, Nhạc Nhạc xông đến nghe thử.


      Khóe miệng Chu Hiểu Đồng giật giật, bật người xách Nữu Nữu cùng Nhạc Nhạc vừa vừa : “Ba ba với ma ma hai đứa … a… bận, cho nên chúng ta chơi trước ” Mồ hôi túa ra, cái loại chuyện này sao có thể giải thích cho lũ trẻ đây. Phong Kính chết tiệt! Tiền Phong chết tiệt!


      Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu bán tín bán nghi gật đầu.


      Chỉ chốc lát sau, Nhạc Nhạc ôm chiếc phao hình chú vịt màu vàng, cởi hết quần áo, kích động lao ra: “Chú thần kinh! Chúng ta lướt sóng !”


      Chu Hiểu Đồng kích động tay xách Nhạc Nhạc trở về, tay ngăn chặn những móng vuốt của thằng bé.


      “Bọn em cũng ?” Chu Hiểu Đồng hỏi.


      Tiền Phong lắc đầu: “, , , đây là vận động của đàn ông. Bà xã à, cái loại vận động này thích hợp với em đâu, chẳng thà em với Nữu Nữu đắp lâu đài cát nhé?”


      Tâm tư của Tiền Phong chính là: Bà xã nhà , ặc bikini để người khác ngắm , muốn ngắm bảo mặc trong nhà tắm để cho từ từ mà thưởng thức, hắc hắc hắc…


      Chu Hiểu Đồng ôm lấy hai tay, gật đầu hỏi lại: “Còn làm gì?”


      Tiền Phong ôm lấy Nhạc Nhạc, vung tay : “Nam tử hán, chinh phục biển khơi!”


      Chu Hiểu Đồng giễu cợt, ánh mắt quét đường xuống, dừng ngay vị trí mẫn cảm của , : “Ông xã, xác định là muốn lướt sóng? Em nhớ hình như nước biển có thể làm thu cái gì đó đó, sau này chúng ta phải làm sao đây?”


      Tiền Phong: “…”
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 193: Kỷ Niệm Ngày Cưới (3)



      Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính đến tận giữa trưa mới ra khỏi phòng, cả khuôn mặt đỏ bừng, vừa nhìn liền biết chuyện gì xảy ra. Tô Mộc Vũ trừng mắt nhìn Phong Kính, Phong Kính nhàng nhếch hai hàng chân mày, hận thể đấm đánh bay .


      Bà chủ khu biệt thự mang thức ăn lên, trêu “Hai người là vợ chồng mới cưới à? là ngọt ngào quá đó!”. Bà mở khách sạn ở đây nhiều năm, thông thường chỉ có vợ chồng mới cưới hưởng tuần trăng mật mới ngọt ngào như vậy.


      Mặt Tô Mộc Vũ đỏ lên, phải, bọn em kết hôn bốn năm rồi”


      “Kết hôn bốn năm mà tình cảm còn tốt như vậy quả thực thấy nhiều” Bà chủ cúi người, nháy mắt, dùng tiếng : “Chồng là người đàn ông tốt”


      Tô Mộc Vũ mím môi, nở nụ cười: “Cám ơn”


      Bà chủ bật ra tiếng cười sang sảng “Ngày mai chính là ngày tổ chức nghi thức tế lễ, hoan nghênh các vị cùng ănmừng với chúng tôi!”


      Bên trong phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.


      Buổi chiều, Tô Mộc Vũ đứng boong thuyền nhìn ngắm màu xanh lục bảo của nước biển trước mắt, từng tốp chim hải âu tung bay đầu vừa mỹ lệ vừa hùng vĩ.


      Tô Mộc Vũ như đứa trẻ tựa người lan can nhìn xuống mặt biển, từng đàn cá lướt qua như phía dưới chứa đầy bọt biển. chợt kinh hô tiếng, vươn tay chỉ những chiếc vây nổi lên khỏi mặt nước: “Phong! Phong! mau đến xem, là cá heo đó!”


      Tô Mộc Vũ kích động giữ chặt lấy tay áo Phong Kính, trong mắt tràn đầy hưng phấn quả chẳng khác Nhạc Nhạc và Nữu Nữu chút nào. Phong Kính ôm eo , : “Cẩn thận chút, coi chừng ngã xuống bây giờ”


      Tô Mộc Vũ mãnh liệt gật đầu, ánh mắt long lanh tiếp tục xem cá heo, cho đến lúc lâu sau mới phản ứng, tại ở boong, hai người trong tư thế ôm nhau thân mật, mà chiếc du thuyền này cũng phải chỉ mình .


      Mặt Tô Mộc Vũ đỏ lên, : “ buông em ra , thuyền còn nhiều người lắm đó”


      Phong Kính vẫn làm lơ, bên cạnh đó còn cúi đầu khẽ cắn lên vành tai , hơi thở ấm áp thơm mùi bạc hà phả lên mặt “Kệ họ, muốn nhìn để họ nhìn


      Tô Mộc Vũ vẫn biết khi nào Phong Kính lại trở nên phóng khoáng như thế này?


      Nhưng loại cảm giác này… dường như cũng tệ.


      trộm cong khóe miệng, tiếp tục ngắm nhìn đại dương xinh đẹp. Du thuyền vẫn tiến về phía trước, mặc cho gió biển thổi vào người, cảm giác thư thái. Bên cạnh có cặp đôi mới cưới đỏ mặt trao nhau nụ hôn, Tô Mộc Vũ nhàng mỉm cười.


      Trưa, du thuyền dần dần giảm tốc độ thưởng lạc giữa đại dương mênh mông. Có vài du khách thậm chí còn lấy cần câu bắt đầu câu cá. Tô Mộc Vũ đề nghị: “Phong, hai là chúng ta…”


      Lời chưa xong, đột nhiên cảm thấy bàn tay nong nóng lướt bên hông mình. Tô Mộc Vũ đỏ mặt, cắn răng giọng : “Này, chúng ta là du lịch, đừng… đừng có như vậy…”


      Tên vô lại, quả vô lại!


      Giọng Phong Kính có chút khàn khàn, bàn tay to siết chặt vòng eo Tô Mộc Vũ, thấp giọng cảnh cáo: “Nếu em muốn xảy ra chuyện gì tốt nhất đừng có nhúc nhích”


      Tô Mộc Vũ khẩn trương dám tiếp tục động đậy. Đây cũng phải chuyện đùa, còn du thuyền đó!


      Hơi thở Phong Kính có chút trầm, hơi nóng phả vào cổ khiến toàn thân run rẩy. Đôi mắt mọng nước, hai má đỏ rực, hàm răng trắng khẽ cắn chặt làn môi.


      Vốn là hành động vô ý, vẫn biết nó ngược lại càng có loại mị hoặc khác khiến đôi mắt Phong Kính dần sâu sắc. nâng người lên, sau đó ấn xuống nụ hôn sâu.


      “Ưm…” Tô Mộc Vũ chỉ kịp phát ra tiếng rên khẽ, tất cả còn lại bị nuốt vào trong miệng.


      Bầu trời trong xanh, mặt biển phản chiếu ánh mặt trời màu hổ phách xinh đẹp, gió biển lùa thổi, hải âu tung cánh, thỉnh thoảng vang vọng thanh vui đùa của những chú cá heo.


      Dưới bầu trời, hai người ôm nhau, hôn nhau ngọt ngào hơn cả hương vị của rượu nho thấm vào ruột gan.


      Quên hết, tất cả đều quên hết, trong đầu chỉ còn đối phương, hai người gắn bó lẫn nhau, đầu lưỡi triền miên nhảy múa, trái tim thình thịch đập loạn, từng tế bào đều bị kích thích.


      nghĩ rằng nếu như lúc này người mình mọc ra đôi cánh, nhất định có thể bay lên trung.


      nụ hôn kéo dài biết bao lâu, lúc Tô Mộc Vũ bình tĩnh lại, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, từng ngụm từng ngụm thở phì phò như thiếu chút nữa thôi bị ngạt thở chết mất.


      Lúc mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của Phong Kính, nhìn thấy ít các cặp nam nữ đứng xung quanh chúc phúc cho hai người trong tiếng vỗ tay “Oa a!”


      Tô Mộc Vũ xấu hổ đến hai má đỏ bừng nhưng đáy lòng lại tràn đầy hạnh phúc. bạo gan kiễng mũi chân khẽ hôn lên môi Phong Kính, lớn tiếng : “Ông xã, em !”


      , , nếu ngại gì ra lời ? cứ lớn tiếng ra thôi!


      Phong Kính nghĩ tới ra câu như vậy, ánh mắt tràn ngập ý cười, vòng tay to lớn giữ chặt eo , xoay tròn ôm lấy cả người, hôn sâu. Sau đó, khẽ nhếch khóe miệng, : “Đương nhiên phải vậy rồi!”


      Tô Mộc Vũ thiếu chút nữa hộc máu.


      Hôm nay, cho dù hai người đến đâu cũng đều có người chúc mừng “Chúc chị hạnh phúc!”


      hết con đường, đó lại là con đường hạnh phúc, giống như lời chúc có thể chiếm được toàn bộ thế giới này.


      Tô Mộc Vũ cảm thấy, ra điều hạnh phúc nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!


      chiếc du thuyền phía sau bọn họ, bốn tên gián điệp vác ống nhòm, theo dõi.


      “Báo cáo Bí Đao, có người ‘tập kích’ mẹ con, xin hỗ trợ vũ khí tấn công”


      Cà Chua nghiêng đầu , : “Nhưng đó là ba ba mà”


      khuôn mặt nhắn của Su Hào tràn đầy nghiêm túc, đáp: “Dám tranh ma ma với , giết, , tha!!!”


      Còn chưa xong, mội cái cốc từ trời giáng xuống vỗ vào cái đầu của nó.


      Bí Đao tháo chiếc kính đen xuống, cười cười tiến đến bên cạnh Chu Hiểu Đồng, : “Bà xã, hay là chúng ta cũng ‘tập kích’ nhau


      Cùng bà xã, dưới bầu trời trong xanh, hôn môi nhau, chậc chậc… chảy nước miếng nha!


      Chu Hiểu Đồng buông ống nhòm trong tay xuống, nhíu mày. chiếc nĩa biết từ đâu xuất tay , huơ qua huơ lại trung, hỏi lại: “ muốn?” bảo làm chuyện mất mặt trước bàng dân thiên hạ, có cửa đâu.


      Tiền Phong thức thời lùi về phía sau, nhân lúc Chu Hiểu Đồng đắc ý hất càm lên, nhanh chóng đánh lén đoạt lấy chiếc nĩa trong tay , ném xuống đất.


      Chu Hiểu Đồng giật mình “Này!”, nhưng cả người lại thất thủ mặc cho hôn.


      Tiền Phong giơ hai ngón tay thành hình chữ V sau lưng Chu Hiểu Đồng, cực kỳ đắc ý. Tiền đại thiếu gia ra tay sao lại thất thủ được?


      Nữu Nữu cùng Nhạc Nhạc khinh thường, lắc lắc mông chỗ khác.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 194: Kỷ Niệm Ngày Cưới (4)



      Tô Mộc Vũ cảm thấy, hai ngày này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của .


      Phong Kính dẫn lên du thuyền ngắm cảnh biển, cùng nắm tay tản bộ dọc theo bãi biển, lặn xuống đại dương ngắm san hô, đứng dưới bóng cây nhìn hái dừa, nếm thử vị ngọt của nước dừa do hái, thưởng thức những món ăn độc nhất ở đây, thỉnh thoảng chơi đùa với hai chú cá Hoa Đào, thấy chúng vẫy vẫy hai cái đuôi, đụng nhau, hôn nhau, rồi lại tách ra


      Dường như mỗi phút mỗi giây đều chứa đầy hạnh phúc.


      Ngày hôm sau là buổi tế lễ của người dân đảo Maldives, tất cả mọi người đều náo nức.


      Hai ngày nay Tô Mộc Vũ chẳng khác gì đứa , lúc nào cũng vui vẻ.


      Chiều tối tham gia bữa tiệc tế lễ, Tô Mộc Vũ mặc chiếc bikini bên trong, bên ngoài che đậy bởi làn váy lụa mỏng manh thoáng thoáng dáng người tuyệt vời, tóc dài vấn lên, cài thêm mấy bông hoa. Tô Mộc Vũ đêm nay, đặc biệt gợi cảm.


      “Là bà chủ giúp em đó, đẹp ?” Hai mắt Tô Mộc Vũ sáng lên, hỏi.


      Phong Kính nheo mắt liếc từ đầu đến chân, sau đó lắc đầu hài lòng. lục tung vali tìm chiếc váy dài, sau đó gật gật đầu. “Thay !”


      Tô Mộc Vũ ”Nhưng mà chúng ta ở Maldives…”


      Phong Kính nhào qua, để cho Tô Mộc Vũ tự thay, cho đến khi mặc xong chiếc váy dài, chỉ còn lộ ra đôi tay trắng trẻo xinh đẹp mới hài lòng gật đầu cái.


      biết đàn ông Trung Quốc đều có bản tính tham chiếm hữu rất kinh dị sao? Vợ mình, ai muốn để cho người khác ngắm? Nằm mơ!


      Bên trong gian phòng cách vách, Chu Hiểu Đồng cùng Tiền Phong cũng trình diễn đại chiến tương tự.


      “Bà xã, được mặc đồ ít vải như thế!”


      cút ngay! Còn nữa, cẩm thận đêm nay bà này vác trai về nhà!”


      Tiền Phong ô ô kêu thảm: “Bà xã, em thể như vậy…”


      Bữa tiệc tổ chức quảng trường Mặt Trời Đỏ, xung quanh được trang trí đầy hoa tươi cùng lửa trại, rất nhiều người vây kín quảng trường, cực kỳ náo nhiệt.


      Chu Hiểu Đồng vào, nước miếng cũng muốn chảy xuống: “Nhiều người đẹp trai quá!”


      Tiền Phong giống như người đàn ông đáng thương trong gia đình, tay trái nắm Nhạc Nhạc, tay phải ôm Nữu Nữu, kêu gào: “Bà xã, em thể đối xử với người ta như vậy…”


      “Câm miệng! muốn Phong Kính và chị Mộc Vũ phát hả?” Chu Hiểu Đồng nheo mắt lại, vung tay cảnh cáo.


      Tiền Phong lập tức ngậm miệng: Bà xã quan tâm mình, mình đáng thương, ô ô ô…


      Bữa tiệc chính thức bắt đầu, hàng trăm người dân bản địa mặc mình những bộ trang phục đặc sắc vây quanh lửa trại khiêu vũ, nhạc uyển chuyển êm tai, cuốn hút người nghe.


      Tô Mộc Vũ mặc chiếc vài dài, kéo tay Phong Kính đến bên cạnh đống lửa. Ánh lửa chiếu sáng lên khuôn mặt , cổ đeo vòng hoa xinh đẹp.


      “Phong, chúng ta cũng khiêu vũ ” Tô Mộc Vũ nôn nóng muốn kéo Phong Kính cùng tham gia.


      Phong Kính nhíu nhíu mày, nhìn thấy vẻ hưng phấn lóe ra trong ánh mắt Tô Mộc Vũ, vẫn nhẫn tâm cự tuyệt. Nhưng thực tế, Phong đại thiếu vạn năng, tao nhã, cơ trí, ra đối với cái này cái loại điệu nhảy dân tộc phóng khoáng này, thể cử động được ta chân, thậm chí còn có chút………..rất khó coi, mấy lần thiếu chút nữa tay chân quấn lại với nhau.


      Tô Mộc Vũ nhìn thấy theo kịp tiết tấu liền thiếu chút nữa ôm bụng cười ra tiếng. Cả khuôn mặt Phong Kính cũng lạnh , nghiến răng nghiến lợi, hận thể bóp chết đứng bên nín cười đến chảy cả nước mắt.


      Bản nhạc chấm sứt, Phong Kính trầm mặt ra.


      Tô Mộc Vũ cười đến đau bụng, nắm lấy tay , : “Phong, ở đây có rất nhiều người như vậy, em có cười mà…”


      chưa dứt lời, cả khuôn mặt Phong Kính đều tái mét.


      Tô Mộc Vũ dựa vào cánh tay , : “Được rồi, em sai rồi, đừng giận em nhé?” Nhưng khi nghĩ đến chân tay loạng choạng, cả người cứng ngắt của vừa rồi, Tô Mộc Vũ lại nhịn cười được.


      Nếu đỉnh đầu có hơi nước rồi, đầu Phong Kính nhất định là bốc khói đen lên rồi.


      Chết tiệt! Chết tiệt!


      Nhìn thấy Phong Kính thở phì phì xoay người bỏ , Tô Mộc Vũ vội đuổi theo nhưng xung quanh chật kín người lại khiến hai người tách ra.


      Phong Kính vác nguyên khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng đến khu vực bàn ghế dành cho khách nghỉ ngơi. Người khác đều lao vào nhảy múa nên khu vực này đông người lắm.


      nhân viên bưng đến ly rượu, Phong Kính vừa uống vừa tức giận đến nghiến răng: Mộc Vũ đáng chết, thế mà lại ham chơi đuổi theo , xem tối nay trừng phạt như thế nào!


      Phong Kính hầm hầm tức giận ngồi chỗ, mặc bikini rất mỏng, thân dưới chỉ được quấn bằng chiếc khăn voan trong suốt. Khi ta nhìn thấy người đàn ông dễ nhìn, ánh mắt xẹt qua tia kinh diễm, nghĩ thầm: Nhìn tư thái của người đàn ông này nhất định là người bất phàm, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay kia cũng phải đến trăm vạn, nếu như có thể leo lên người ta nhất định giàu to.


      ta nhếch môi, tiến đến trước mặt Phong Kính : “Xin chào, có bạn chưa?”


      Phong Kính thèm để ý đến ta.


      kia nghĩ rằng mình vẫn chưa gây được chú ý liền tiếp tục cúi người, cố ý đem bộ ngực lớn của mình cọ lên cánh tay Phong Kính, móng tay sơn đỏ diêm dúa lẳng lơ muốn nhàng chạm vào lồng ngực .


      Nhưng ta chưa chạm được vào, thanh lạnh lùng vang lên “Cút ngay!”


      ta kinh ngạc, người đàn ông này làm sao có thể có cảm giác với mị lực của ta chứ? ta nghĩ, chẳng lẽ ta lạt mềm buộc chặt?


      Khóe miệng ta lại nhếch lên, cánh tay như rắn vòng quanh ngực Phong Kính, ái muội : “Chẳng lẽ thích chơi trò này? Cho dù là trò gì, em đều có thể…”


      Sắc mặt Phong Kính càng ngày càng thâm trầm, dường như muốn bẻ lấy tay ghê tởm này, nhưng giây sau lại nhịn xuống. nhìn thấy Tô Mộc Vũ ôm hay tay, đứng đó, ánh mắt nhìn về phía chứa đựng hứng thú.


      Trong mắt Phong Kính cũng xuất hứng thú, chẳng những đẩy kia ra mà còn tỉnh bơ nhếch đuôi chân mày nhìn Tô Mộc Vũ, giống như muốn bắt đầu trò chơi thusbij.


      kia cũng nhìn thấy Tô Mộc Vũ, ta thấy có đẩy mình ra liền nghĩ nhìn trúng mình liền đắc ý ôm lấy , : “Này, ấy giờ là của tôi, … knock-out”


      Phụ nữ đắc ý nhất chính là khi đoạt được đàn ông tay của người phụ nữ khác, chuyện như vậy đối với các quả rất quang vinh.


      ta cứ nghĩ Tô Mộc Vũ thức thời mà xoay người , sau đó ta triển khai mị lực cùng người đàn ông này có đêm tình ý mãnh liệt. Nhưng ta sai mười phần.


      nghĩ tới Tô Mộc Vũ có rời mà ngược lại còn bình tĩnh đến. cầm lấy ly rượu bàn tát lên mặt ta, cười :


      “Này, ấy… là người đàn ông của tôi!”
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 195: Kỷ Niệm Ngày Cưới (5)



      “Này, ấy… là người đàn ông của tôi!”


      kia bị tạt rượu. ta vuốt tóc cái, sau đó hét lên như phát điên: “ làm cái gì đó hả?”


      Tô Mộc Vũ mỉm cười : “Tôi thấy vẫn còn chưa hiểu chuyện nên giúp tỉnh táo chút”


      Phong Kính vẫn bình tĩnh ngồi đó, tay chống cằm, khóe miệng lại nhếch lên đường cong mờ.


      kia tức giận đến nghiến răng. ta sửa sang lại đầu tóc của mình, vẫn bám víu người Phong Kính vừa trừng mắt Tô Mộc Vũ vừa nũng nịu :


      người đàn bà đanh đá như thế, có muốn ? Có lẽ em khiến cho rất vừa lòng đó. Đuổi ta , em với cùng nhau có đêm lãng mạn, thấy sao?” Bộ ngực lớn đắc ý cọ cọ lên người Phong Kính.


      “Vậy sao?” Tô Mộc Vũ nhàng cười, ánh mắt đảo qua Phong Kính, : “Nếu Phong thiếu muốn chơi tôi đây cũng để ý, tôi có thể nán lại xem chút ?”


      Phong Kính khẽ quát tiếng: “Cút ngay!”


      kia nghĩ Phong Kính bảo Tô Mộc Vũ cút liền bật người đắc ý : “Này, ấy bảo cút , có nghe hay ?” xong, ta còm dám vòng tay ôm lấy cổ Phong Kính.


      Kết quả đương nhiên là có thể tưởng tượng ra. Phong Kính bẻ quặt tay kia đẩy ra, chút thương hương tiếc ngọc ném ta lăn ra bên như mảnh giẻ. bàn rượu trút xuống hết lên đầu, lên người ta, mái tóc ướt tại lại càng ướt nhẹp cách thảm hại.


      “Tôi cút!” Phong Kính nhíu mày, cách lạnh lùng.


      Tô Mộc Vũ che miệng cười, tự nhiên khoác cánh tay Phong Kính, : “Đúng rồi, tôi quên cho biết, ấy chỉ là người đàn ông của tôi, mà còn là chồng tôi”


      kia ngồi dưới đất nhìn bóng lưng Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ rời khỏi, tức giận đến tái mét mặt.


      Cách đó xa, Nhạc Nhạc vẫn làm trinh thám nheo đôi mắt lại: dám dụ dỗ đàn ông của ma ma, hừ! Xem lợi hại của nó đây!


      Nhạc Nhạc nắm chặt hai nắm tay , lập tức nghĩ ra quỷ kế liền hồi báo tiếng cho Bí Đao. Sau khi được đồng ý liền nhấc chân chạy tới.


      kia bị làm ất mặt, chật vật đứng lên, vuốt vuốt tóc định xoay người .


      Thằng nhóc chạy đến che miệng nở nụ cười, vội làm bộ như vô ý tông vào người ta. Á tiếng, sau đó nó nhu thuận ngẩng đầu, trợn to đôi mắt ngập nước : “Chào !”


      Đôi mắt to kia nháy mắt mưu sát trái tim ta, ta kinh diễm : “Cháu là con cái nhà ai vậy? đáng !”


      Nhạc Nhạc kiêu ngạo trong lòng, hừ tiếng: Hừ! cần ta phải ra, nó vốn biết nó đáng , dù sao cũng phải con cái nhà ta!


      Thế nhưng khuôn mặt nhắn lại vô cùng nhu thuận khiến cho người ta thích “ xinh đẹp ơi, có thể ôm con cái ?”


      cầu của đứa trẻ đáng như thế, cho dù có là người có tâm địa sắt đá cũng nhẫn tâm từ chối. kia dường như là gật đầu ngay lập tức, sau đó vươn tay ôm lấy Nhạc Nhạc.


      Nhạc Nhạc chớp chớp mắt, bỗng nhiên hét lớn: “Cứu con với… này muốn tán tỉnh con nè…”


      Ánh mắt mang theo quở trách của người đường xung quanh đều tụ lại đây: ta có sở thích “luyến đồng” (1) à? đứa trẻ như thế cũng tha.


      (1) Luyến đồng: trẻ con


      kia xấu hổ: “ phải…”


      Nhạc Nhạc chớp chớp mắt, nhu thuận ôm lấy cổ ta, giòn giã : “Con chỉ đùa với thôi mà. nè, da của đẹp nha”


      kia lúc này mới thở dài nhõm hơi, lập tức vui vẻ vuốt mặt mình: “ sao?”. Bất kỳ nào được khen làn da mình đẹp cũng đều vui sướng, đặc biệt là loại người như ta.


      Nhạc Nhạc trợn to đôi mắt đen láy xinh đẹp, : “ chút cũng giống người ba mươi tuổi, nhiều lắm cũng chỉ hai mươi chín mà thôi”


      Gương mặt mỉm cười của ta nháy mắt cứng đờ, chỉ thiếu miệng sùi bọt mép mà chết thôi.


      Nhạc Nhạc vỗ vỗ hai bàn tay bé, nhếch cái cằm đắc ý quay trở về.


      Nữu Nữu nhìn hai của mình cách sùng bái, khen ngợi: “ hai, là lợi hại!”


      Nhạc Nhạc đắc ý xoa mũi “Đương nhiên!”. Có nó ra tay, ai cũng phải thua.


      ! Chúng ta tiếp tục theo dấu mục tiêu!”


      ________________________


      đường quay về khách sạn, biểu cảm của Tô Mộc Vũ vẫn rất tự nhiên, thậm chí vẫn luôn mỉm cười, nhìn ra chút khác thường. Cho đến trước cửa.


      “Này, kiểm tra phản ứng của em rất vui vẻ sao?” Tô Mộc Vũ nhàng ngước mắt lên nhìn Phong Kính, tuy là cười nhưng lại khiến cho người đối diện phải căng thẳng.


      Phong Kính ôn nhu vuốt mặt , hỏi: “Em giận sao?”. Điệu bộ có chút cẩn thận, biết lúc nãy mình hơi quá đáng.


      “Em có tức giận, nhưng em chợt nhớ Kiều Na từng : Đàn ông, thể cưng chiều , nếu cưỡi lên đầu phụ nữ. Vì thế để trừng phạt, Phong thiếu, đêm nay hãy…” Tô Mộc Vũ cười giảo hoạt “… ngủ mình nhé!”


      Tô Mộc Vũ cười vô cùng sáng lạn, cửa nhanh chóng đóng lại ngăn cách Phong Kính bên ngoài.


      Phong Kính bị nhốt ngoài cửa, hành lang cũng có người khác qua lại, ai cũng đoán được là vợ chồng son cãi nhau, người chồng bị nhốt ở bên ngoài, thế nên mọi người đều lén cười làm như để ý mà lướt qua.


      Phong Kính chưa từng rơi vào tình huống này này, lập tức xấu hổ đến điên lên.


      Mà bên trong cánh cửa, nhìn ra ngoài từ mắt mèo cánh cửa, Tô Mộc Vũ mím môi cười. Tên vô lại này, mấy ngày nay dày vò như vậy, hôm nay quyết tâm nghỉ ngơi bữa.


      Tô Mộc Vũ lêu nghêu hát, cầm quần áo vào phòng tắm, tiếng nước rầm rì vang lên.


      Ngay lúc còn đắc ý, bỗng nhiên cửa phòng tắm biết khi nào bị đẩy ra. Tô Mộc Vũ vẫn chưa nhận ra điều đó, bỗng nhiên đôi tay từ phía sau ôm lấy .


      “A!!” Tô Mộc Vũ theo bản năng kinh hô tiếng. Sau khi cảm nhận ra hơi thở quen thuộc, kinh hoảng mới dần biến mất “ vào bằng cách nào?”


      phải là bị mình nhốt ngoài cửa sao? Làm sao có thể vào đây được?


      Giọng của Phong Kính truyền đến từ phía sau, mang theo ý cười: “Bà xã , chẳng lẽ có ai cho em biết rằng có thể đến chỗ bà chủ lấy chìa khóa dự phòng sao?”


      Tô Mộc Vũ nghe như thế, tức giận cùng xấu hổ đua nhau trào lên. cầm cánh tay cắn mạnh cái.


      Chết tiệt, lần nào cũng xem như đứa ngốc, hết đùa cái này đến giỡn cái kia. Cắn chết !


      Phong Kính tránh, mặc cho cắn. Tô Mộc Vũ chỉ muốn cắn cái, ngờ tay lại lưu dấu răng sâu.


      Phong Kính thèm để ý, ôm chặt Tô Mộc Vũ, khẽ hôn lên đầu ngón tay , : “Đừng giận nhé? Bà xã, lúc nãy… rất quá đáng” Bộ dạng giải thích của Phong Kính rất lưu loát, dù sao nhiều năm như vậy, số lần cúi đầu kiểm điểm quả có thể đếm được đầu ngón tay.


      Tô Mộc Vũ thấy như thế, phù tiếng bật cười.


      Phong Kính “thẹn quá hoá giận”, ôm Tô Mộc Vũ lên đặt vào bồn tắm, bắt đầu trừng phạt.


      Toàn thân Tô Mộc Vũ lõa lồ bị ném vào trong bồn tắm, quả trông giống như dĩa thức ăn đặt bàn chờ người ta đến nhấm nháp. mặt đỏ, vội : “Này, mau ra ngoài!”


      Nhưng đáp lời đó chỉ là tiếng nước ào ào…


      Ngoài cửa, bốn cái đầu chụm lại chỗ vách, cố gắng lắng nghe thanh từ bên trong.


      Su Hào: “A? Sao nghe thấy tiếng? Chẳng lẽ ma ma tha thứ cho ba ba sao? tốt quá!”


      Cà Chua: “Ma ma giận ba ba là tốt lắm sao?”


      Su Hào nghiêm mặt : “Đương nhiên, sau khi trở về có người tranh giành ma ma với chúng ta!”


      Bí Đao nhanh chóng chụp hai cái miệng của hai đứa lại, khẽ: “ hay lắm, nhưng mà chút!”


      Chu Hiểu Đồng lấy chiếc máy thu dán lên vách cửa, khí phách : “Để đó cho em! nghe thấy kỹ thuật đại cứu vớt thế giới sao?”


      Lúc ấy dương dương đắc ý chuẩn bị vận dụng kỹ thuật đại của mình để “cứu vớt thế giới” cũng là lúc cánh cửa bỗng nhiên mở ra. Bốn người chuẩn bị phù tiếng ngã xấp xuống.


      Bốn người đồng thời thầm nghĩ tiếng tốt, vừa định chuồn hai đôi chân chặn trước mặt họ.


      Bốn người đồng thời ngẩng đầu, vung bốn đôi móng vuốt gãi đầu, chột dạ : “Hắc hắc, buổi tối tốt lành nha Phong Kính, Mộc Vũ, ba ba, ma ma…”
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 196: Kỷ Niệm Ngày Cưới (6)



      quấy rầy hai người nữa, đừng vội, đừng vội!” Tiền Phong cười hắc hắc, ngón tay vung lên, lập tức thấp giọng : “ thôi!”


      Bốn người vội vàng đứng lên. Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng chạy trốn nhanh, mà Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu chân ngắn, mới vừa chạy hai bước bị bàn tay to của Phong Kính chụp tới.


      Hai đứa vung móng vuốt, : “Bí Đao, mau giúp đỡ, Đại Ma Vương đột kích, mau giúp đỡ!”


      Bí Đao ngẫm nghĩ: Tự mình còn khó bảo toàn, hai đứa bảo trọng!


      Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu ôm nhau, lui vào góc, cả người phát run nhìn Đại Ma Vương: “Đừng lại đây… đừng lại đây… Dù có chết bọn con cũng đầu hàng!”


      Phong Kính có cảm giác rất muốn giết người. Sau này trở về, nhất định phải ném Tiền Phong vào danh sách đen từ chối qua lại, hai đứa này đều bị ta dạy hư rồi.


      Tô Mộc Vũ cười to ôm lấy hai đứa, : “Được rồi, đừng nháo nữa. Hai tiểu quỷ này, lén lút theo ba ba với ma ma, lỡ gặp chuyện gì sao đây? Nhất định hù chết ba ba, ma ma đó!”


      Nhạc Nhạc sợ, vỗ vỗ ngực , : “Con bảo vệ Nữu Nữu, núp phía sau chú thần kinh!”


      bên, Phong Kính tiếp tục xoa trán: Liệt vào danh sách đen từ chối qua lại cũng ổn, trở về lập tức giết tha!


      Tô Mộc Vũ cười ha ha ôm lấy thằng nhóc, : “Được rồi, hai bảo bối của ma ma, mau để ma ma tắm cho, cả người bẩn chịu nổi!”


      Hai đứa nghe được ma ma tắm cho liền nhảy nhót, núp sau lưng ma ma nhăn mặt le lưỡi với Đại Ma Vương. Thấy ba ba đen mặt, hai đứa nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.


      Vì thế, hành trình kỷ niệm ngày cưới lãng mạn chỉ có hai người của Phong Kính hoàn toàn kết thúc tại đây.


      Hai đứa như hung thần giữ cửa lẽo đẽo theo sau ma ma chúng, cho ba ba tới gần nửa bước. Sắc mặt Phong Kính càng ngày càng đen.


      Còn Tô Mộc Vũ, giữa đường có hai đứa con xuất , mừng rỡ muốn chết. Cuộc hành trình vốn dĩ lãng mạn, đột nhiên có gia nhập của hai đứa cùng vợ chồng Tiền Phong, mỗi nơi họ đặt chân qua đều lưu lại tiếng cười đùa của bọn họ.


      đêm gió lớn, Tô Mộc Vũ bị cảm lạnh, ở lại khách sạn nghỉ ngơi


      Phong Kính định ở khách sạn ngày nghỉ ngơi nhưng chịu nổi hai đứa trước đó chúng nghe những người khác câu cá biển cũng rất vui. Tô Mộc Vũ bảo mình sao, ngủ giấc rồi khỏe, để bọn họ tự chơi


      Uống thuốc, tỉnh. Tô Mộc Vũ cảm thấy khỏe lên nhiều, cổ họng hơi khô nên rót ly nước.


      Phía xa xa bãi biển, nước biển vỗ vào bờ cát rồi lại rút .


      Tô Mộc Vũ hít hơi, đặt ly thủy tinh lên bàn kính. Ánh mắt chăm chú dõi theo ngoài bãi biển, đúng là có nước biển, đáy biển khô cạn lộ ra san hô đủ màu sắc. Gần km bãi biển dưới ánh mặt trời chỉ toàn cát biển và san hô.


      bờ cát, mọi người nhìn ra phía xa xa, ít du khách đứng nguyên tại chỗ, mờ mịt khó hiểu. Chiếc bàn đột nhiên rung rinh, ly nước lay động rơi xuống đất vỡ tan. Trong phòng ăn, mọi người đến bên cửa sổ sát đất nghi hoặc nhìn về phía xa. Ánh mắt ai nấy kinh hoảng, xảy ra chuyện gì?


      Chợt, cơn sóng cao gần ba mươi mét đổ ập vào bờ biển như muốn “hủy thiên diệt địa”.


      bờ biển, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai kinh hoảng của du khách. Vô số người điên cuồng chạy về phía cao “Sóng thần! A!!!”


      Sóng thần! Sóng thần! Sóng thần!


      Trái tim Tô Mộc Vũ đập liên hồi, ngón tay run lên, cả bàn tay run rẩy, trong đầu trống rỗng. chạy ra ngoài theo bản năng.


      Cả khách sạn náo loạn, nơi nào cũng đều là người sợ hãi chạy trốn, tiếng kêu gào, thét thất thanh. Bà chủ khách sạn chặn Tô Mộc Vũ ngoài cửa, hét lên: “Mau chạy lên lầu! ra ngoài an toàn!”. Cho dù là bà chủ cũng kinh hoảng, cơn sóng thần lớn như vậy bà chưa từng thấy suốt cả vài thập niên nay.


      Nhưng giờ phút này Tô Mộc Vũ cái gì cũng nghe lọt tai. chỉ biết, chồng cùng các con mình ở bên ngoài, sinh mạng họ căng như dây đàn.


      “Chồng con em ở ngoài đó!” Tô Mộc Vũ dùng sức đẩy bà chủ ra, điên cuồng chạy .


      Biển khơi như mãnh thú bị chọc giận, điên cuồng gào thét, vụn gỗ bay tán loạn, hơi nước như cơn lốc bổ nhào đến. Tô Mộc Vũ nhìn sóng biển trước mặt, chỉ biết thở hốc vì kinh ngạc.


      cơn sóng mang theo phẫn nộ đánh ập vào đầu . Tô Mộc Vũ quay cuồng trong nước biển như con thuyền chông chênh giữa đại dương bao la.


      cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo , giữ chặt, cánh tay còn lại ôm lấy thân cây.


      Trong tiếng nổ, sóng thần đánh tung từng cánh cửa sổ khách sạn, xung quanh đều là thủy tinh bay tứ tung, bốn phía tối đen mảnh, nước biển điên cuồng tràn vào, khách sạn như mô hình giấy bị ném .





      Sóng biển úp vào nhanh mà rút cũng nhanh, khắp nơi đều là những mảnh vụn của vữa, gạch, gỗ, thủy tinh,… Những vật dụng trong nhà chìm chìm nổi nổi mặt nước. Bờ cát vốn dĩ an bình xinh đẹp, trong phút chốc đều tràn ngập tiếng khóc kêu la.


      Tô Mộc Vũ nuốt ngụm nước biển, thở hồng hộc quay đầu nhìn Phong Kính chật vật ôm thân cây, hỏi: “Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu đâu?”


      Nhạc Nhạc rúc vào trong lòng Phong Kính, run rẩy sợ hãi kêu: “Ma ma, con ở đây…”


      Tô Mộc Vũ lập tức quay đầu: “Nữu Nữu đâu?”


      Cách đó xa, Tiền Phong ôm Chu Hiểu Đồng trong ngực. Hai người cũng chật vật ôm thân cây. Chu Hiểu Đồng ôm ngực ho khan “ sao, em mới ôm con bé…”


      Buông Nữu Nữu trong lòng ra, nhưng đứa bé kia mới vừa xoay người lập tức khiến mọi người kinh hoảng. Đứa này có thân hình tương tự như Nữu Nữu, nhưng ràng phải Nữu Nữu!


      Đứa bé kia sợ hãi khóc thét, bờ có hoảng hốt nhào đến ôm lấy đứa bé.


      Tô Mộc Vũ tái nhợt “Nữu Nữu… Nữu Nữu của em đâu?” điên cuồng chạy , hô lớn “Nữu Nữu! Nữu Nữu! Con ở đâu? Ma ma ở đây nè!”


      dám tưởng tượng, Nữu Nữu chỉ mới ba tuổi, làm sao con bé có thể chống chọi được cơn sóng dữ đó?


      Phong Kính giữ lấy Tô Mộc Vũ, hét: “Mộc Vũ! Em đừng xúc động, để tìm con bé!”


      đợt sóng biển vừa rút, ai biết có còn đợt nào khác hay .


      “Em với !” Tô Mộc Vũ kiên trì .


      Phong Kính cầm tay đưa qua cho Tiền Phong, : “Tiền Phong, cậu đưa mọi người đến chỗ an toàn trước, mình tìm Nữu Nữu! Mau chạy đến chỗ cao !” Phong Kính xoay người nhảy lên chiếc ca nô chạy ra biển lớn.


      Tô Mộc Vũ khóc nức nở bị Tiền Phong kéo tay.


      Cơn sóng biển thứ hai tiến vào sau nửa tiếng, độ cao so với đợt trước thấp hơn chút. Tất cả mọi người đảo đều tập trung lên ngọn núi thấp nhìn về phía xa, hoặc khóc, hoặc tự băng bó vết thương.


      Tô Mộc Vũ nắm chặt bàn tay nhìn về phía biển. Trong nửa tiếng, bọn họ đều tìm khắp nơi hòn đảo này. Con nít vốn nhiều nhưng hề thấy bóng dáng Nữu Nữu.


      Tô Mộc Vũ sắp phát điên rồi.


      Nữu Nữu, con ở đâu?
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :