1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 187: Dâu Mới



      Tiền phu nhân ném tách trà nóng hổi, Tiền Phong lại càng nghĩ tới mẹ mình có phản ứng mạnh như vậy. vội bảo vệ Chu Hiểu Đồng, dù tránh được tách trà nhưng mu bàn tay vẫn bị văng trúng chút.


      Tiền Phong hài lòng, nhíu mày hô: “Mẹ!”


      Tiền phu nhân lạnh lùng : “Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi có đứa con trai như !”


      Tiền Phong trước kia muốn chọc tức Chu Hiểu Đồng mới quyết định qua lại với Đông Phương Uyển Nhi. Đông Phương Uyển Nhi này kiều xinh đẹp, lại thiếu đàn ông theo đuổi. Thế nhưng Tiền Phong càng nhìn càng thấy giả tạo, giọng điệu chuyện cách quá đáng khiến muốn kêu người mang đến cho ta cái loa phóng thanh. đường lại vác đôi giày cao gót, ta muốn đua tốc độ với ốc sên và rùa bò sao? Còn có tư thế ăn cơm, tí xíu thức ăn cũng phải ăn cả nửa ngày, lại còn kén ăn, gì mà cái này biết ăn cái kia thể ăn, đó là ăn cơm sao? Quả là như con búp bê sứ, khiến người ta vừa nhìn thấy muốn tránh xa.


      Vài ngày, Tiền Phong cũng cách xa ta, nhưng Đông Phương Uyển Nhi này từ được nuôi dưỡng như pha lê trong nhà kính. Vừa về nhà ta khóc, nháo, thậm chí còn đòi tự sát. Đông Phương gia cảm thấy còn mặt mũi, hoàn toàn đoạn tuyệt cùng Tiền gia. Vì chuyện này mà Tiền phu nhân quở mắng Tiền Phong trận, quan hệ mẹ con căng nay còn căng hơn.


      Tiền phu nhân nhìn lướt qua Chu Hiểu Đồng, trong lòng cười lạnh: nghĩ tới ta còn có tâm cơ thâm sâu như vậy, muốn tiến vào cánh cửa Tiền gia sao?


      Chu Hiểu Đồng nhìn thấy bàn tay Tiền Phong bị phỏng, trong lòng đau xót, lại ngại có mặt Tiền trung tướng cùng Tiền phu nhân nên dám làm gì mở ám, sợ họ càng thêm chán ghét mình.


      Tiền trung tướng để tách trà trong tay xuống, quét mắt nhìn khắp người Tiền Phong phen rồi trầm giọng : “Hôm nay về đây là vì chuyện gì?” người Tiền trung tướng có khí thế của người vài thập kỷ, đương nhiên giận tự uy.


      Tiền Phong vỗ vỗ cánh tay Chu Hiểu Đồng, ý bảo cần lo lắng. tiến lên từng bước, : “Cha, bọn con muốn kết hôn”


      Còn chưa chờ Tiền trung tướng lên tiếng, Tiền phu nhân vỗ bàn quát: “Tiền Phong! tào lao cái gì vậy?”


      Tiền Phong nhìn về phía mẹ mình, nghĩ có phải lúc trước mẹ chuyện với Chu Hiểu Đồng dùng giọng điệu này hay . Trước kia quan tâm nhưng bây giờ còn có Chu Hiểu Đồng để lo lắng, liền bật người : “Mẹ, chuyện này con chỉ là với hai người tiếng cho phải đạo, cũng phải hỏi hai người có đồng ý hay


      !!!” Tiền phu nhân tức giận đến dáng vẻ cũng để ý, đưa ngón tay chỉ vào mặt Tiền Phong, sắc mặt trắng bệch.


      Chu Hiểu Đồng vội lay lay tay áo của Tiền Phong, trong lòng kích động, cổ họng như bị thiêu cháy.


      Tiền trung tướng lúc này mới mở miệng: “Kết hôn?”, giọng điệu ông ta mang theo kìm nén tức giận “Tiền Phong, Tiền gia này cũng chưa phải lúc do làm chủ, dám chuyện với cha mẹ như vậy sao? được đồng ý của tôi mà dám kết hôn? ta tôi cũng có thể cho biến mất!”


      tiếng rống khiến người giúp việc sợ tới mức vội cẩn thận lui ra ngoài.


      Tiền Phong lại biết sợ, cười : “Cha, con cũng muốn thẳng ra Cha cho rằng có thể lấy hai chữ Tiền gia là có thể ép con vào khuôn khổ sao? Cha nghĩ con ham muốn cái đống tài sản này của cha sao? Con tưởng rằng còn có cha hiểu con, ngờ lại phải, con thất vọng. Con cho cha biết, mấy thứ này con lạ gì, con tình nguyện mang vợ con ra ngoài sống cuộc sống đơn giản. Phong Kính năm đó vì vợ mình mà cũng có thể trở mặt với cha , con với em tốt, cũng phải là con làm được!”


      Tiền Phong nhàng, nhưng ánh mắt lại kiên quyết cùng đoạn tuyệt, khiến cho người ta cảm thấy tin tưởng.


      Chu Hiểu Đồng cả kinh, ngón tay đều run rẩy. ngờ Tiền Phong lại có thể vì mà làm được như vậy!


      Đôi mắt Tiền trung tướng đỏ ngầu vì tức giận. Ông ta mặc dù chẳng phải người cầm quyền cao nhất, nhưng ngồi vị trí cao cao nhiều năm, chưa từng có người nào dám ngỗ ngược như thế với ông ta, lại còn là con trai của chính mình!


      “Tiền Phong, thuliaij bộ dạng đó cho tôi, diễn gương mặt này trước mặt tôi, có phải quá đề cao chính mình ? Tôi hỏi câu, có cưới Đông Phương Uyển Nhi hay ?”


      cưới!” Tiền Phong kiên định trả lời.


      Cho tới nay, cũng chỉ là tên công tử ăn chơi trác táng, nếu là hai năm trước, có bắt kết hôn với bất kỳ người phụ nữ nào vì mục đích chính trị, nhất định có thể thỏa hiệp. Thế nhưng bây giờ, người vợ nhất đứng sau lưng , vì Chu Hiểu Đồng, tuyệt đối thỏa hiệp. thể hy sinh hạnh phúc mà bọn họ khó khăn lắm mới có được này, chỉ vì mang đến phần hư vinh cho Tiền gia. Tuyệt đối thể!


      Tiền trung tướng vỗ bàn, liên tục liên tục: “Được, được… được!”


      “Lấy gia pháp!”


      Ba chữ kia phát ra, dường như cả Tiền gia đều chấn động. Bọn họ nhớ , lần cuối cùng trung tướng động gia pháp là mười mấy năm trước, chuyện thiếu gia lấy trộm súng lục mang ra ngoài gây chuyện. Gia pháp năm đó thiếu chút nữa lấy mạng thiếu gia.


      nghĩ tới mười mấy năm, thiếu gia cũng ba mươi, gia pháp lại lần nữa dùng tới!


      Chu Hiểu Đồng vừa nghe hai chữ “Gia pháp”, trong lòng cũng luống cuống. biết gia pháp là cái gì, nhưng từ đôi mắt giận dữ của Tiền trung tướng cùng với những gương mặt hoảng sợ khác của người trong Tiền gia, đều đoán ra được là chuyện khó mà vượt qua.


      Theo bản năng, Chu Hiểu Đồng nắm lấy tay Tiền Phong, nhưng mặt lại chút gì là lo lắng. Khóe miệng mỉm cười, tự mình lên lầu cầm cây roi ra, hai tay dâng lên trước mặt cha mình, : “Cha, xin mời”


      Tiền trung tướng tức giận đến trợn to hai mắt, từng roi vung xuống người Tiền Phong trong tiếng kêu sợ hãi của Tiền phu nhân.


      Cơ thể Tiền Phong càng lúc xuất càng nhiều dấu lằn đỏ.


      tiếng Tiền Phong cũng phát ra, cứ đứng như vậy chịu đựng đòn roi. mỉm cười, : “Cha, sau trận roi này…..người vợ con lấy cả đời này chính là ấy… ai được ngăn cản!” rất khó khắn, mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ trán lăn xuống, rơi vào vết thương, toàn thân đều căng cứng, ngoài vết thương cũng chỉ là vết thương.


      Lời của Tiền Phong như tiếng sét đánh vào ngực Chu Hiểu Đồng, khiến trái tim ngừng đập, Tiền Phong……Tiền Phong……………


      Tiền phu nhân đau lòng, ôm ngực xin Tiền Phong: “Tiểu Phong, con đừng nữa, mẹ xin con đừng nữa, mau xin lỗi cha này, mẹ cho phép con mang theo bên cạnh, được ?”


      Tiền Phong cười lạnh, cắn chặt răng, vẫn lên tiếng.


      Tiền trung tướng quất vào đầu gôi , Tiền Phong liền quỳ rạp xuống đất, tiếng đầu gối va chạm với nền đất khiến người ta rùng mình.


      Chu Hiểu Đồng sớm nhịn được mà khóc nức nở. cảm thấy, đời này có thể nghe được câu này, cũng đủ rồi!


      Chu Hiểu Đồng bỗng nhiên xông lên trước ôm lấy Tiền Phong, dùng lưng mình đón lấy những làn roi của Tiền trung tướng. Roi quất người, dù đau đến chết lặng nhưng vẫn nguyện ý.


      Tiền Phong cả kinh nhìn Chu Hiểu Đồng che chắn trước mặt mình. vội vàng ôm lấy xoay người, bảo vệ trong lồng ngực của mình.


      Giờ phút này, thấy đau, chỉ thấy uất ức, cực kỳ uất ức.


      Bên trong phòng khách, chỉ nghe thấy hai loại hai thanh , là tiếng roi vun vút, hai là tiếng nực nở nghẹn ngào của Tiền phu nhân.


      Cho đến lần vung thứ năm mươi, Tiền trung tướng buông tay để cho cây roi đẫm máu rơi xuống đất.


      Chu Hiểu Đồng nằm trong lòng Tiền Phong, sớm khóc khô nước mắt.


      Tiền Phong lảo đảo, cuối cùng chịu đựng nổi ngã ngồi xuống đất. chống đầu gối tê liệt đứng dậy, đưa tay đỡ Chu Hiểu Đồng, sau đó nhàng lau nước mắt mặt , : “Đầu đất, về nhà thôi”


      Chu Hiểu Đồng che miệng kiềm chế tiếng khóc, dùng sức gật đầu.


      “Cha mẹ, sau này Tiền gia có chuyện gì cứ gọi cho con, con quay về. Nhưng mà chuyện kết hôn, hai người đừng xen vào nữa” Tiền Phong dứt lời, mỉm cười kéo tay Chu Hiểu Đồng ra ngoài. Lúc ra đến ổng, cúi người cõng lên.


      Tiền phu nhân nhìn hai người bước ra, do dự vươn tay.


      Tiền trung tướng nhìn cây roi đầy máu đất, than tiếng: “Kệ chúng nó ”. Dứt lời, ông xoay người chắp tay sau lưng lên lầu, mỗi bước , độ cong nơi khóe miệng lại nhếch lên.


      Lên lầu, ông rốt cuộc khẽ cười tiếng: Ha, đúng là con trai ta, vừa kiên cường lại vừa ngoan cố!


      Nghĩ xong, ông kiêu ngạo huýt sáo, cực kỳ đắc ý.


      ________________________


      Tiền Phong cõng Chu Hiểu Đồng, từng bước ra ngoài, rời khỏi cánh cửa Tiền gia, ra khỏi khu biệt thự cao cấp, lững thững bước dọc theo đại lộ.


      : “Bà xã, hay là sáng mai chúng ta kết hôn ?”


      Chu Hiểu Đồng nằm tấm lưng rộng lớn của , cảm thấy ấm áp, ấm đến nổi muốn rời ra. đưa tay lau khóe mắt, lớn tiếng đáp ứng: “Được!”


      Tiền Phong cười ngây ngô, hai người nhàn nhã bước từng bước về phía trước.


      Đời người rất ngắn nhưng hạnh phúc lại rất dài, giống nhưđoạn đường thấy điểm đến…


      Nghe , ngày hôm sau hai người bọn họ đến sở dân chính từ mờ sáng, nhưng cả hai đều quên hôm nay là cuối tuần, người ta làm.


      Nghe , hai người bọn họ vất vả mới đăng ký kết hôn xong, ngày tổ chức hôn lễ, dâu chú rễ có mặt, mọi người đều nhốn nháo trong khi cả hai lại dắt tay nhau ra sân bay, chuẩn bị hưởng tuần trăng mật.


      Nghe , bọn họ vẫn cãi nhau như trước, ba ngày trừng mắt, năm ngày ném ghế, mỗi lần lại đến nửa tiếng liền ngoắc ngón tay làm hòa.


      Nghe , hai người bọn họ sau đó có đứa con, mang họ Tiền, tên gọi là Tiền Tuấn, từ quả là sát thủ theo đuổi con .


      Nghe , bọn họ tại, rất vui vẻ…


      Đôi lúc Chu Hiểu Đồng lại nổi hứng, nửa đêm lại hỏi Tiền Phong: “Thần kinh, em sao?”


      Tiền Phong giơ tay lên ôm vào trong ngực mình, đáp: “Ngủ!”
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      PHIÊN NGOẠI
      Phong Kính – Tô Mộc Vũ
      Chương 188: Bọn Lớn Dần



      Khi Nhạc Nhạc được sinh ra, Phong Kính rất hối tiếc vì được làm bạn với con lúc chào đời. Cho nên khi Nữu Nữu ra đời, Phong Kính kiên quyết phải ở cùng chỗ với Tô Mộc Vũ.


      Nhớ lúc Phong Kính ôm Nữu Nữu lần đầu tiên, cánh tay tránh khỏi run rẩy. Tiền Phong trêu cả nửa ngày, thế nhưng khi Tiền Tuấn ra đời, còn kích động hơn đến muốn rơi nước mắt, nhưng đó là sau này hãy .


      Nữu Nữu mới được sinh ra, làn da những đỏ hơn như chú khỉ con mà còn nhăn nheo. Thế nhưng đứa này lại kế thừa gen di truyền vĩ đại của cả ba lẫn mẹ, chưa đầy mấy tuần trắng trẻo phấn nộn, ai thấy cũng nhịn được mà hôn cái.


      Nhưng con bé này lại rất hay nhõng nhẽo, vừa thích khóc lại vừa thích bám người. Mà người con bé dính chặt nhất ai khác chính là Tô Mộc Vũ.


      Tô Mộc Vũ luôn tiếc nuối khi được nhìn thấy quá trình trưởng thành của Nhạc Nhạc, bây giờ Nữu Nữu ra đời, quả là bảo bối trong tay . tự mình tắm rửa cho con bé, đút sữa, thay tã lót, ban đêm con bé vừa khóc Tô Mộc Vũ lập tức ru ngủ.


      Con bé có cái tính đặc biệt, ban ngày ngủ say sưa như thiên sứ ngoan ngoãn, trời chập tối liền hoạt bát y y nha nha kêu ngừng, trong vòng mười phút mà ai để ý liền lập tức há miệng khóc lớn, quả đúng là tiểu ác ma.


      Có đôi khi Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính mới vừa nằm xuống, chuẩn bị hâm nóng tình cảm vì dù sao từ khi Tô Mộc Vũ mang thai cho đến sau tháng ở cữ bọn họ vẫn chưa thân thiết lần nào, con bé lại như Thiên Lôi, ầm ầm khóc lớn.


      Tô Mộc Vũ vội đẩy Phong Kính ra, chạy tới nhìn con bé cái.


      Trong nhà có hai đứa con , hậu quả là cái gì? Nhạc Nhạc lại thêm Nữu Nữu, lấy hai chữ phiền phức để mô tả hậu quả cũng đơn giản như vậy, quả phải thêm mũ lũy thừa cho chúng.


      Nhạc Nhạc mới ba tuổi, Nữu Nữu còn nằm trong nôi, Tô Mộc Vũ cùng lúc phải chăm sóc cho cả hai đứa, quả vô cùng nhức đầu.


      Nhạc Nhạc rất thích tìm cho em những thứ kỳ quái, giành đồ chơi hay giành sữa bên miệng con bé cũng chỉ là những chuyện , mấu chốt chính là thằng nhóc còn bé tí xíu mà lại muốn ẵm Nữu Nữu khiến Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.


      Tô Mộc Vũ vất vả ru Nữu Nữu ngủ, thế mà Nhạc Nhạc chạy đến khều con bé: “Nữu Nữu, tỉnh dậy chơi với nè”


      Tô Mộc Vũ đau đầu “Nhạc Nhạc đừng gọi Nữu Nữu, để em ngủ chút nhé?”


      Chỉ chốc lát sau, Nhạc Nhạc lại ôm cái bô chạy đến muốn đặt vào nôi Nữu Nữu, Tô Mộc Vũ vội ngăn cản “Em chưa dùng cái này được đâu, Nhạc Nhạc đem cất nhé? Coi chừng làm bẩn em đó!”


      Ba phút sau.


      “Nhạc Nhạc, con đừng hôn em khi mới ăn chocolate xong, lại được cho em ăn chocolate. Em con còn lắm, chưa có đủ răng để nhai đâu. Còn có, trước khi ngủ con nhớ đánh răng đó!”


      Nữu Nữu tè ướt giường, Tô Mộc Vũ vội cởi chiếc quần ướt của con bé ra rồi lấy cái tã mới.


      Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt to, nhìn nhìn em nằm trong nôi, biết thằng nhóc nhìn cái gì.


      Tô Mộc Vũ lấy cái tã mới ra thay cho Nữu Nữu.


      Nhạc Nhạc nghiêng cái đầu , hỏi: “Tại sao em có tiểu kê kê? (1)”


      (1) “Tiểu kê kê” là cái gì chắc mọi người biết nhỉ? *xấu hổ*


      Tô Mộc Vũ xấu hổ, trả lời: “Cái này… bây giờ giải thích con cũng hiểu, lớn lên rồi con hiểu”


      Nhạc Nhạc hoảng hốt, vội che lấy tiểu kê kê của mình “Chẳng lẽ lớn lên tiểu kê kê biến mất?”


      Tô Mộc Vũ hoàn toàn biết gì.


      Phong Kính đúng lúc ngang qua liền đưa cánh tay kẹp lấy Nhạc Nhạc xách ra ngoài.


      Nữu Nữu được khoảng sáu tháng bắt đầu biết bò, cả ngày y y nha nha bò khắp ngõ ngách trong nhà thám hiểm.


      Phong Kính cho người trải thảm khắp nhà, còn lắp thiết bị che đậy các ổ điện, toàn bộ những thứ có góc cạnh sắc nhọn đều được che chắn cẩn thận.


      Tiền Phong đến nhà chơi, liền há miệng hỏi: “Vợ đâu?” còn nhớ lúc trước có đùa với Tô Mộc Vũ rằng, nếu sinh con phải gả cho làm vợ.


      Tô Mộc Vũ buồn cười, : “Còn ngủ, đợi con bé tỉnh rồi đến ôm nhé?”


      Tiền Phong gật gật đầu: “Cháu đâu?”


      “Chắc là chơi với Bàn Chải” Tô Mộc Vũ kêu lên “Nhạc Nhạc, chú Phong đến này”


      “Chú thần kinh! Chú có mang gì đến cho con ?” Nhạc Nhạc nhảy tưng tưng, cầm lấy dây xích Bàn Chải chạy ra.


      “Nhạc Nhạc, phải mẹ thả Bàn Chải ra sao? Sao lại…” Tô Mộc Vũ mới vừa mở miệng, định tiếp lại nhìn thấy thứ bị cột ở đầu dây bên kia của Nhạc Nhạc khiến cho người ta kinh hãi.


      Vòng xích chó cột ngang eo Nữu Nữu, Nữu Nữu y y nha nha bò ra.


      Phong Kính tái mặt, quát: “Nhạc Nhạc! Tháo dây ra mau, em con phải thú cưng!”


      Nhạc Nhạc buông lỏng tay, há mồm khóc lớn.


      Tô Mộc Vũ : “Còn khóc nữa? Xem ba con mắng con như thế nào, khóc nữa!”


      Nhạc Nhạc méo miệng, khóc nửa ngày ai để ý bèn giận dỗi về phòng của mình đóng cửa lại.


      Tiền Phong thích thú ôm lấy con bé, hôn lên gò má mịn màng, : “Vợ lớn quá rồi, nào Nữu Nữu, đến hôn cái!”


      Nữu Nữu mở to đôi mắt trong suốt, cười ngọt ngào, há miệng “phốc” cái hôn lên mặt Tiền Phong.


      Nhạc Nhạc dần lớn lên, Nữu Nữu cũng từ từ lớn, đảo mắt con bé đến tuổi nhà trẻ.


      Nữu Nữu mặc chiếc váy đáng , đứng bệ gỗ, giọng ngọt ngào pha lẫn nghiêm trang tự giới thiệu “Con tên là Phong Nữu Nữu, năm nay ba tuổi. Con biết hát, còn biết cả múa nữa”. Con bé lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bạn như vậy, hưng phấn đến hai má đỏ bừng. Cuối cùng còn để lại câu: “Con giỏi nhất là ăn, con có thể ăn rất nhiều rất nhiều thứ nha”


      Con bé ở nhà đều được mọi người cổ vũ ăn nhiều, bởi vì con bé mũm mĩm như nhiều đứa trẻ đồng trang lứa. Thế cho nên con bé vẫn tưởng, ăn nhiều là rất giỏi.


      Phong Nữu Nữu?


      Những người bạn phía dưới vừa nghe tên liền cười đến đau bụng, ngã chỏng vó.


      chỉ có cái tên tức cười mà còn ăn rất nhiều nữa!


      Nữu Nữu thấy mình giới thiệu ai sùng bái, lại còn bị cười, nước mắt lạch cạch rơi xuống chạy về nhà oa oa khóc lớn.


      Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính sau khi hiểu mọi chuyện, dở khóc dở cười : “Bảo bối ngoan, khóc. Con có cái tên rất êm tai nha, đó là Phong Tử San, Nữu Nữu là tên ở nhà ba ba, ma ma, các chú dì mới gọi, cho nên những bạn bè khác đều rất ghen tị đó”


      Nữu Nữu nức nở, cố nín khóc, hỏi lại: “ sao?”


      Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính dùng sức gật đầu.


      nghĩ tới, ngày hôm sau Nữu Nữu lại chạy về nhà oa oa khóc lớn, khóc đến đáng thương “Ô ô ô, ba ba ma ma gạt con, các bạn đều cười con, bọn họ tên của con giống Phong Tử Sơn! Ô ô ô…”


      Nhạc Nhạc bên xem náo nhiệt thầm thở phào nhõm, may mắn tên nó là Phong Tử Dạ, hắc hắc, suất!
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 189: Phòng Làm Việc Huyền Bí Của Ba Ba



      Lúc Nữu Nữu hai tuổi, Nhạc Nhạc năm tuổi, nếu nghĩ rằng ở tuổi này lũ làm cho người ta phiền lòng, vậy là mười phần sai rồi.


      Đối với hai đứa đầy tinh thần thám hiểm mà phòng làm việc của ba ba là nơi huyền bí nhất. Hai đứa thừa dịp ba mẹ chú ý liền ghé tai vào cánh cửa nghĩ: Bên trong có gì nha? muốn khám phá quá!


      Nữu Nữu: hai… muốn vào nha.


      Nhạc Nhạc: rất muốn biết nha.


      Nữu Nữu mãnh liệt gật đầu: “Đúng đúng! Chúng ta vào !”


      Nhạc Nhạc lập tức liếc mắt: Ngốc, đừng có lên tiếng chứ!


      Nữu Nữu che miệng lại, theo sau lưng trai, phía sau con bé là Bàn Chải thè lưỡi. Hai đứa cẩn thận đẩy cửa phòng ra.


      Bên trong có cái gì nha? Hai cái đầu ôm lấy Bàn Chải, mở to mắt nhìn vào, trái tim đập thình thịch.


      Có thể giống trong phim hoạt hình, khi vừa mở cửa ra liền lạc vào thế giới cây có thể chuyện, thỏ có thể uống trà hay ? Hay là mảnh tối om lại có cái bóng trăng trắng lướt qua?


      Hai cái đầu nuốt nước miếng, vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ.


      Oa…


      nhiều tượng người!


      Hai đứa liền bị những tác phẩm gốm sứ trong phòng làm việc hấp dẫn.


      Đây là ma ma mặc chiếc váy xinh đẹp, khóe miệng mỉm cười.


      Đây là bộ dạng ma ma đọc sách.


      Đây là lúc ma ma khẽ nhắm mắt, bàn tay đặt lên chiếc bụng to tròn.


      nhiều, nhiều…


      Nhạc Nhạc đắc ý chỉ vào bức tượng khắc đứa tuấn tú đứng bên cạnh ma ma, : “Đây là đó!”, dưới chân còn có cả Bàn Chải.


      Nữu Nữu nóng nảy, con bé tìm được mình nha! Cái miệng nhắn chu lên, thương tâm : “Nữu Nữu đâu? Nữu Nữu đâu? Sao lại có Nữu Nữu?”


      Nhạc Nhạc thở dài kéo tay con bé, chỉ vào tác phẩm cả gia đình, “Tô Mộc Vũ” ôm đứa trong lòng, : “Em ở đây nè”


      Nữu Nữu chớp mắt to, : “Nhưng mà Nữu Nữu đâu giống như thế”


      Nữu Nữu lại hỏi: “Sao ba ba lại làm nhiều tượng người thế nhỉ? Hơn nữa còn cho em mình xem”


      Nhạc Nhạc hai tay chống hông, : “Cái này em biết đâu, chú thần kinh ba ba chính là “đặt trong nồi, nung rầu rĩ”!”


      Nữu Nữu tò mò, mở to hai tròng mắt sáng trong như thủy tinh, hỏi: “ hai, “đặt trong nồi, nung rầu rĩ” là cái gì? Có thể ăn được ?”


      Nhạc Nhạc nhìn em , : “Em cả ngày chỉ biết có ăn thôi, ngốc nghếch, “đặt trong nồi, nung rầu rĩ” cũng hiểu, “đặt trong nồi, nung rầu rĩ” chính là… chính là…”


      Dưới ánh mắt tò mò của em , Nhạc Nhạc giả vờ bộ dáng người lớn, : “Chính là bỏ rầu rĩ vào trong nồi rồi nung lên nha!”


      Nữu Nữu sùng bái nhìn trai, hai thông thái nha!


      Nhạc Nhạc đắc ý nâng chiếc cằm , biểu cảm kia quả : Đương nhiên!


      lúc thằng nhóc đắc ý, bỗng nhiên bàn tay đưa ra nhéo tai nó. Nhạc Nhạc muốn đẩy cái tay kia, ngờ khi ngẩng đầu lên … Ôi má ơi! Ba ba về!


      Phong Kính đen mặt nhìn Nhạc Nhạc, thằng nhóc sợ tới mức lập tức hô to: “Ma ma cứu mạng! Nhạc Nhạc tiêu đời rồi!”


      phải ba được vào đây rồi sao?” Phong Kính đen mặt, tay xách Nhạc Nhạc, tay xách Nữu Nữu mang ra ngoài, Bàn Chải sớm thức thời chạy biến về ổ của mình.


      Cửa đóng lại, hai đứa ngồi ghế sa lon, ôm lấy nhau giống như ‘huynh đệ’ vào sinh ra tử, nhưng bốn con mắt lại ngập nước nhìn Phong Kính tức giận.


      Hai người nhìn nhau, gật gật đầu, lập tức ăn ý há to miệng: “Ô oa……!!!” Tiếng khóc rung trời.


      Phong Kính định dạy dỗ hai đứa phen, nghĩ tới cả hai lại cùng nhau khóc lớn, tiếng khóc bén nhọn khiến lỗ tai ong ong.


      Tô Mộc Vũ vội đến hòa giải, che chở hai đứa “Được rồi, được rồi, Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu biết sai rồi có phải hay ?”


      Hai đứa lập tức ngừng việc giả khóc, gật đầu như trống bỏi, bộ dáng kia biết có bao nhiêu là nhu thuận.


      Ba mẹ con nhà này, chỉ cần hai mắt ngập nước liền có lực sát thương giống như bom nguyên tử, Phong Kính lập tức bại trận.


      Buổi tối, sau khi cho hai đứa ngủ, Tô Mộc Vũ trèo lên giường, nằm trong lòng Phong Kính bật cười “Này, đặt trong nồi, nung rầu rĩ”


      Lập tức gân xanh nổi lên trán Phong Kính, trở mình áp lên thân thể Tô Mộc Vũ, nheo mắt lại, nguy hiểm : “Em cái gì?”


      Tô Mộc Vũ đưa đầu ngón tay vẽ loạn lên ngực , : “Này, cái phòng làm việc cho ai bước vào, ra cất giấu bí mật như thế nha”, ngẩng đầu nhàng thổi hơi bên tay “Bộ điêu khắc đầu tiên là bộ nào thế?”


      ra khi nhìn thấy những tác phẩm trong phòng làm việc của , trong lòng biết có bao nhiêu là cảm động. ra đây là bí mật của Phong Kính, cái này khiến cho người ta cảm động đến muốn khóc. Người đàn ông này luôn khiến cho biết nên gì.


      Giọng mềm mại của Tô Mộc Vũ như cơn gió thổi vào lòng Phong Kính, khiến tê tê dại dại. Bụng dưới xuất dòng nhiệt quen thuộc, đôi mắt biến sắc, nhanh tay đè lấy người cúi đầu hôn, ngăn chặn toàn bộ câu hỏi còn lại.


      Tô Mộc Vũ rên khẽ, thuận theo vươn tay ôm lấy cổ để hai người thêm khắng khít.


      Bên trong, nhiệt độ từ từ tăng lên hòa cùng tiếng hôn môi khiến cho người ta đỏ mặt. Yết hầu Phong Kính động đậy, vươn tay vội vàng luồn vào áo Tô Mộc Vũ, bàn tay nóng bỏng vuốt ve từng tấc da thịt mịn màng trắng noãn của .


      Mà ngoài cửa, hai cái đầu lén lút nhìn vào từ khe hở. Nữu Nữu mở to mắt, hỏi: “ hai, ba ba với ma ma làm cái gì vậy?”


      Nhạc Nhạc hất đầu, điệu bộ người lớn đáp: “Chơi hôn đó!”


      Nữu Nữu mút đầu ngón tay “Hôn chơi rất vui sao?”


      Đôi mắt to tròn của Nhạc Nhạc chuyển động, khóe miệng thằng bé cười gian manh. Sau đó, nó kéo cánh tay Nữu Nữu đẩy con bé vào bên trong.


      “Mẹ, bọn con muốn ngủ với mẹ!”


      Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính cả kinh, tách ra. Hai người vừa thở gấp vừa nhìn Nhạc Nhạc kéo cánh tay Nữu Nữu, đôi mắt nhìn Phong Kính khiêu khích.


      Phong Kính bị cắt ngang chuyện tốt, mặt vừa đen lại vừa trắng. cắn răng vung tay khẽ đánh vào mông Nhạc Nhạc, rống: “Đưa em con về phòng, lấy núm vú cao su cho nó!”


      Nhạc Nhạc mới sợ, lôi kéo Nữu Nữu bổ nhào vào trong lòng Tô Mộc Vũ, liều mạng làm nũng: “ nha, nha, ma ma ngủ cùng Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu được ?”


      Tô Mộc Vũ vừa rồi bị giật mình, lồng ngực còn lên xuống gấp gáp, chỉ biết xấu hổ nhìn Phong Kính.


      Phong Kính cảm thấy hai đứa này như côn đồ đến đòi nợ, nếu còn nhường nhịn hai đứa hư hỏng này nhất định trèo lên đầu mà ngồi.


      Phong Kính tay xách đứa về phòng bọn , híp mắt cảnh cáo: “Ba và mẹ có chuyện cần bàn bạc, hai đứa ôm gấu bông ngủ . Nếu còn bước ra khỏi cửa phòng ngủ nửa bước, ăn đòn ráng chịu, biết ?”


      Cửa đóng phịch cái, Phong Kính lại trở về giải tỏa lửa nóng trong người.


      Tô Mộc Vũ nằm giường cười đến chảy nước mắt.


      giường , Nữu Nữu : “ hai, hình như ba ba tức giận”


      Nhạc Nhạc hừ tiếng, khinh thường : “Đàn ông là loài lòng dạ hẹp hòi!”
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 190: Ba Ba Của Nữu Nữu



      Phong gia.


      Sáng sớm nghe thấy đoạn đối thoại.


      Phong Kính mang vẻ mặt đầy sát khí: “Nghe , tối hôm qua con lại vẽ tranh sao?”


      Nhạc Nhạc mang vẻ mặt nghiêm túc: “Dạ, gần đây con đột nhiên cảm thấy hứng thú với vẽ”


      Phong Kính: “Cho nên, con liền nằm giường ba ba, dùng nước tiểu vẽ ra cái bản đồ năm châu sao?”


      Nhạc Nhạc buồn bã: “Loài người bao giờ hoàn mỹ, hy sinh vì nghệ thuật, con… nguyện ý”


      Phong Kính nghiến răng nghiến lợi, nên để Nhạc Nhạc lại quá gần Tiền Phong kia! Phong Kính chỉ Nữu Nữu khóc đến thương tâm vì bị nghi oan là tác giả của bãi nước tiểu giường, : “Càng quá đáng chính là, con lại vu oan cho em con?”


      Nhạc Nhạc vội che đầu, chạy oa oa kêu to cứu mạng: “Ma ma, cứu mạng a!!!”


      Cứ như vậy, ngày náo nhiệt lại bắt đầu.


      Lúc Nữu Nữu vừa nhà trẻ, Nhạc Nhạc được năm tuổi, Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ mỗi ngày phải chia làm hai đường để . Tô Mộc Vũ đưa Nhạc Nhạc học, Phong Kính chịu trách nhiệm đưa đón Nữu Nữu. Các giáo viên trong nhà trẻ đều bàn tán về ba của Nữu Nữu.


      Haizz… người đàn ông đẹp trai như vậy, làm sao lại sớm trở thành ba của đứa trẻ đây?


      Thậm chí có người tự nhận Nữu Nữu làm con nuôi, người đàn ông tốt như vậy chính là tình nhân trong mộng của biết bao Trung Quốc, ai mà muốn độc chiếm đây?


      giáo trẻ hỏi Nữu Nữu: “San San nè, người hằng ngày đều đưa đón con học là chú của con sao?”


      Nữu Nữu coi thường, cố ý đập nát mơ tưởng trong lòng giáo “Đó là ba ba của con nha! Nhưng mà con còn có chú Phong Phong, bộ dạng cũng chỉ thua ba ba con chút thôi!”


      Tim các giáo vừa muốn vỡ tan, nghe còn có chú đẹp trai liền hỏi “Chú kia của con còn độc thân sao?”


      Nữu Nữu mỉm cười ngọt ngào, : “Hắc hắc, dì con có , ai dám để ý đến đàn ông của dì, dì liền mua gạch về ném đó!”


      Các giáo vừa treo trái tim bé lên, lại nát vụn dưới nụ cười ngọt ngào của Nữu Nữu


      Bốn giờ chiều, rất nhiều giáo viên đứng trước cổng trường, số tiễn các bạn về nhà, số chờ đợi đón phụ huynh đến rước con em.


      Cứ xế chiều bốn giờ mỗi ngày, ba ba Nữu Nữu đến đón con bé, nghĩ đến người đàn ông cao to lịch lãm lại đẹp trai kia, trong mắt các giáo đều long lanh.


      chiếc xe màu đen quen thuộc dừng trước cổng, tim các giáo lập tức nhảy nhót.


      nghĩ tới lần này xuống xe chỉ có duy nhất người, mà còn người phụ nữ mặc chiếc váy tím ưu nhã cùng xuống xe.


      Nữu Nữu nhìn thấy ba ba cùng ma ma đến đón, lập tức nhao nhao “Con ở đây nè!”


      Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ nhìn nhau mỉm cười, tới.


      Trong lòng giáo chủ nhiệm rơi lệ như bị đánh vỡ mộng: đây là mẹ Nữu Nữu sao? tin đâu!


      giáo trẻ còn có chút cam lòng, hỏi Tô Mộc Vũ: “Xin chào, xin hỏi chị là dì của San San sao?” Trong mắt giáo vô cùng khẩn trương cùng chờ mong, dường như trong lòng ngừng tự nhủ: Là dì! Nhất định là dì!


      Tô Mộc Vũ đáp: “A… Tôi là mẹ của San San”


      giáo trẻ lập tức chết đứng.


      Nữu Nữu chọc chọc tà áo giáo, hiếu kỳ hỏi: “ làm sao vậy?”


      Phong Kính tới, tay ôm lấy Nữu Nữu, tay vòng qua eo Tô Mộc Vũ, : “ giáo có chút thoải mái, cần phải nghỉ ngơi, chúng ta về nhà thôi”


      nhà ba người ấm áp lên xe, hoàn toàn xem thường vẻ mặt đáng thương của giáo trẻ.


      Lên xe, Nữu Nữu ngồi đằng sau ôm lấy con vtj Tiểu Hoàng chơi


      Tô Mộc Vũ khẽ cười, : “Này, người nào đó vừa rồi chút cũng thương hương tiếc ngọc nha”


      Phong Kính thèm để ý, : “Lần đầu tiên em biết sao? là kẻ máu lạnh, chỉ đối với mình em là tăng nhiệt thôi”


      Phong Kính rất nghiêm túc khiến Tô Mộc Vũ đỏ mặt. Người đàn ông này luôn như vậy, luôn thần khiến cho cảm thấy hạnh phúc.


      Trong kính chiếu hậu, gương mặt bình tĩnh của Phong Kính khẽ nên nụ cười dễ dàng nhận ra.


      Đón Nữu Nữu xong, lại đến đón Nhạc Nhạc. Vừa đến cổng trường, thầy chủ nhiệm của Nhạc Nhạc vô cùng giận dữ tới. Tô Mộc vũ khẽ than thầm: Tên nhóc kia nhất định là lại gây rồi.


      Nhạc Nhạc mới vào tiểu học chưa được tháng, tần suất gây chuyện là ba ngày lần, bây giờ là ngày nào cũng có, quả khiến người ta đau đầu.


      Quả nhiên, thầy giáo Lý căm phẫn : “ Phong, con trai của lại gây , thằng bé châm ngòi để hai đứa bạn khác đánh nhau!”


      Phong Kính nhíu nhíu mày, hỏi: “Làm sao vậy?”


      Nhạc Nhạc giương mắt to trông rất vô tội, kéo kéo ống quần Phong Kính : “Ba ba, liên quan đến con. Tiểu Hoa và Tiểu Lệ đều muốn theo đuổi con, con rất khó xử, vì thế liền nghĩ ra kế để hai bạn ấy PK nhau, ai thắng làm bạn của con”


      Nhạc Nhạc vừa , mặt là biểu tình đắc ý giống như: Đến đây , đến đây , khích lệ con ! Con thông minh có đúng hay ?


      Thầy giáo Lý sốt ruột : “ Phong, con trai của chị nếu quản nhất định hư!”


      Nhạc Nhạc nghiêng đầu, ngón tay xoa xoa cằm bày ra tư thế đùa bỡn, cảm thán: “Thầy giáo Lý, chẳng lẽ thầy cũng muốn theo đuổi con sao? Haizz… đào hoa quá cũng là cái tội mà…”


      Tô Mộc Vũ dở khóc dở cười, liên tục che cái miệng chuyên gây chuyện của Nhạc Nhạc, hướng thầy giáo Lý cúi đầu xin lỗi.


      Đem hai tiểu ác ma đón về nhà, Tô Mộc Vũ ngã vào ghế sa lon, đứa mệt chết rồi, nghĩ tới hai đứa đều quậy phá như vậy, là rất áp lực.


      Phong Kính lột sạch đồ hai đứa kia, ném vào trong phòng tắm, pha bồn nước ấm rồi mặc cho chúng nghịch nước. đến, nhàng hôn lên trán Tô Mộc Vũ cái “Mệt lắm sao?”


      Tô Mộc Vũ cười, lắc đầu.


      Phong Kính : “Hay là chúng ta tìm hai bảo mẫu nhé?” nhìn thấy Tô Mộc Vũ mệt mỏi như vậy rất đau lòng, mình phải chăm lo cho hai đứa rất bận rộn.


      Tô Mộc Vũ đáp: “Hay là thôi , bảo mẫu chăm sóc dù sao em cũng yên lòng cho lắm. Mấy năm nay em cũng làm được mà, huống chi bình thường Tiền Phong và Hiểu Đồng cũng giúp đỡ em, mệt mỏi chút nào. Hơn nữa, con của chúng ta, tốt hơn là tự mình chăm sóc, có đúng ?” gia đình của mình, con của mình, đến mức muốn có bất kỳ ai xen vào.


      vươn ngón tay nhàng phác hoạ khuôn mặt tuấn của Phong Kính, gần như mê muội. ràng ba mươi tư tuổi rồi thế nhưng lại còn tuấn như thế, giống như dấu vết năm tháng để lại chút dấu vết nào mặt ngoại trừ chút đường cong thành thục, ngược lại càng khiến có thêm mị lực.


      Nghĩ như vậy, trong lòng khỏi có chút ê ẩm, chẳng thể trách những giáo lúc chiều đều lộ ra ánh mắt như vậy.


      Phong Kính như nhìn thấu tâm tư , nhàng cụng trán mình lên trán “Bà xã ngốc”, đôi môi khẽ mỉm cười.


      Mấy năm nay, Phong Kính thay đổi rất nhiều, tuy rằng gương mặt vẫn lạnh lùng giống núi băng nhưng bất kỳ ai gần gũi với đều nhận ra, sắc bén mặt giảm bớt rất nhiều, trở nên ôn hòa, che giấu bớt sát khí.


      Phong Kính : “Vài ngày nữa là đến kỷ niệm ngày cưới, cùng du lịch nhé?”


      Tô Mộc Vũ mỉm cười: “Được!”
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 191: Kỷ Niệm Ngày Cưới (1)



      Phong Kính ném hai đứa cho Tiền Phong, hai vợ chồng chuẩn bị du lịch ngọt ngào của riêng hai người. Có con cái trong nhà tuy náo nhiệt nhưng lại thiếu cơ hội để hai người có khoảng thời gian riêng. Có loại may mắn cũng chưa hẳn chút tiếc nuối.


      Cho đến khi lên máy bay, Tô Mộc Vũ vẫn còn lo lắng hai đứa có nhớ mình hay , có cãi nhau , ban đêm Nữu Nữu ai đắp có thể cảm lạnh hay , Nhạc Nhạc ở trường gây chuyện làm sao bây giờ?


      Phong Kính ôm vai , kéo tựa vào trong lòng ngực của mình, : “Có Tiền Phong và Hiểu Đồng ở đó có chuyện gì đâu, em đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta đó”


      Tô Mộc Vũ gật gật đầu, tựa vào trong lòng ngực của mỉm cười. Dù sao cũng rồi, cũng đừng có nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu rất lanh lợi, chắc chắn làm ình lo lắng.


      “Ma ma…”


      Tô Mộc Vũ nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy thanh của Nữu Nữu. vội quay đầu lại nhưng có ai, máy bay mọi người đều chuyện của mình, có gì khác thường.


      Phong Kính hỏi: “Sao vậy?”


      Tô Mộc Vũ nhìn vòng, sau đó quay đầu lại : “ có chuyện gì, chắc em nghe lầm”. cười , lắc đầu: là, vừa mới xa bọn chút nhớ chúng rồi.


      Hai người bọn họ cũng chú ý tới, dãy ghế phía sau có những cái đầu cười mờ ám.


      Nữu Nữu mới vừa hô lên, bàn tay bên cạnh nhanh chóng bịt miệng con bé lại, kéo thấp xuống.


      người đàn ông đeo khẩu trang, ra vẻ nghiêm túc : “ quên chú dặn như thế nào rồi sao? Hôm nay chúng ta chơi trò điệp viên, được để cho họ phát , có biết hay ?”


      cái đầu bên cạnh gật lia lịa: “Khẩu hiệu của chúng ta là: Phản đồ! Giết tha!”


      Nữu Nữu bật người bảo vệ cái cổ của mình, tay che miệng lại lắc đầu, liên tục lắc đầu, sau đó nhào vào trong lòng bên cạnh: “Dì…”


      Chu Hiểu Đồng hung hăng trừng mắt nhìn Tiền Phong, ôm bé vào trong ngực.


      Hai cái đầu đeo khẩu trang chính là Tiền Phong cùng Nhạc Nhạc, hai người biết lỗi cúi đầu, phô bày bộ dáng giống như Bàn Chải lúc phạm sai lầm.


      Chỉ chốc lát sau, Tiền Phong cười hề hề tiến đến bên người Chu Hiểu Đồng, : “Em xem, hai đứa này đều đáng , hay là hai ta bớt thời gian sinh đứa nhé?”


      Chu Hiểu Đồng liếc mắt cái, : “ muốn sinh Beckham, Messy hay là Ronando?”


      Tiền Phong nghiêm mặt đáp: “Mấy cái tên đó rất thô bỉ, bảo bối của chúng ta làm sao có cái tên thô bỉ như vậy được. nghĩ kỹ rồi, nếu là con trai gọi Tuấn, con gọi Mỹ Lệ, thế nào, rất hay phải ?”


      Khóe miệng Chu Hiểu Đồng co giật, bàn tay bay qua “Cút ngay!”. Hừ! muốn con sau này hận chết mẹ nó!


      Phong Kính quyết định đến Maldives, nơi này là thánh địa du lịch, lại càng là thiên đường của tuần trăng mật. Ánh mặt trời, biển khơi, bờ cát, cây cối, mỗi hạt cát nơi đây cũng đều khắc lên hai chữ “lãng mạn”. Nó nằm quần đảo ở phía nam, được dân gian gọi là “Thiên đường bị mất”.


      Tô Mộc Vũ vừa xuống khỏi máy bay cực kỳ thích nơi đây.


      Trước mặt là biển khơi mênh mông, nơi chân trời phía xa xa chiếu rọi màu cam rực rỡ pha lẫn màu lam của đại dương.


      đẹp…” Tô Mộc Vũ cảm thán.


      Phong Kính hôn lên trán rồi ôm lấy từ phía sau, : “Đây là đảo Brus Laguna, nếu em thích, sau này chúng ta lại đến đây. Bây giờ về khách sạn thôi, ngồi máy bay mấy tiếng, em nhất định rất mệt”


      Thanh của khẽ khẽ, cũng có nhiều lời ngon ngọt, nhưng lại giống như biển khơi trước mặt nhàng cọ rửa trái tim , khiến cả người như được bao trùm bởi bọt biển.


      Phong Kính thuê khu biệt thự bên bờ biển, chỉ cần vừa mở cửa sổ ra nghe thấy hơi thở của biển khơi.


      Tô Mộc Vũ đứng trước cửa sổ sát đất, muốn mở rộng hai tay ôm lấy những cơn gió biển vào lòng.


      có người nhanh hơn bước, ôm lấy cả người , trong tiếng kinh hô mà ôm vào phòng tắm, tiếng nước từ từ vang lên.


      Tô Mộc Vũ đỏ mặt, : “Này, làm gì vậy?”


      Nhưng trả lời phải giọng của ai đó, mà là những cái hôn nóng bỏng khiến thở nổi.


      “Ngoan, tắm rửa cái ” GIọng Phong Kính mang theo hơi nước mịt mờ truyền tới, cảm giác nayfkhieens cả người run rẩy, sau đó là tiếng nước chảy che giấu mọi thứ, cửa đóng lại.


      đám cua đồng lặng lẽ bò qua…(1)


      (1) Tác giả muốn đến đám người chơi trò điệp viên.


      Sau khi họ vào phòng được mười phút, bốn tên đao kính đen lén lút mang theo hành lý cẩn thận vào.


      “Gọi Su Hào, gọi Su Hào, mục tiêu vào chưa?” Tiền Phong hỏi như .


      Nhạc Nhạc nghiêm túc đáp: “Báo cáo Bí Đao, mục tiêu lên lầu, trường bây giờ an toàn!”


      Tiền Phong lập tức vung tay như ra lệnh cho “thiên quân vạn mã” phía sau theo tấn công.


      Nữu Nữu bên nóng lòng hỏi: “Bí danh của em là gì nha?”


      Nhạc Nhạc giơ tay chụp lấy cái mũ hình dưa hấu đầu con bé, đáp: “Gọi là Cà Chua !”


      Nữu Nữu có bí danh, kích động đến khuôn mặt nhắn đỏ bừng, giống như tham gia vào vụ án lớn.


      Chu Hiểu Đồng theo sau nhìn hai lớn cùng chơi trò gián điệp này, chỉ biết ngẩng mặt lên trời thở dài.


      Cả bốn mới vừa bước vào bị người chặn lại. người đàn ông cao to cùng với người phụ nữ có vẻ mập mạp đứng chặn trước mặt bọn họ, dùng tiếng mấy lưu loát quát lên: “Các người là ai? Là trộm à?”


      Bốn người thân hình dừng lại, Tiền Phong thủ thế, Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra hai cặp mắt tròn xoe ngập nước điềm đạm đáng . Trong nháy mắt hai đứa thu phục được người phụ nữ trung niên chỉ qua ánh mắt, bà ta hận thể ôm lấy hai đứa đáng vào lòng mà an ủi.


      Tiền Phong lặng lẽ giơ ngón tay cái lên tán thưởng.


      Bốn người thuận lợi vào khu biệt thự, thuê được căn phòng bên cạnh phòng của Phong Kính và Tô Mộc Vũ. Ba tên hưng phấn đập tay vào nhau ăn mừng trận mở màn chiến thắng quyết liệt.


      Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính còn chìm đắm trong cảnh đẹp của Maldives, hề tưởng tượng ra tuần trăng mật vốn lãng mạn của hai người lại có nguy cơ bị quấy đến long trời lở đất.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :