1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 182: Sói Hoang Trèo Tường



      Tiền Phong biết mình trở về nhà như thế nào, có người muốn đỡ lại bị đẩy ra. phải làm gì bây giờ? Rốt cuộc phải làm gì bây giờ?


      kéo cà-vạt cổ như muốn siết chặt cổ mình.


      Thở nổi, thực hơi cũng thở nổi. nằm vật xuống nền nhà lạnh lẽo, nhiệt độ xuyên qua chiếc áo sơ mi xông thẳng vào lồng ngực. Lạnh, lạnh muốn chết.


      biết Chu Hiểu Đồng tại sao lại nhẫn tâm như vậy, rốt cuộc còn muốn làm cái gì nữa mới bằng lòng tha thứ cho đây? phải rất hay mềm lòng hay sao? Mỗi lần chỉ cần cúi đầu chút liền tha thứ, vậy tại sao lần này lại cố ý tuyệt tình như vậy?


      Tiền Phong kích động như muốn phát điên, lấy giấy bút viết tên “Chu Hiểu Đồng”, viết rồi vứt, viết rồi vứt, lúc vài trăm tờ toàn là tên Chu Hiểu Đồng.


      viết, cắm cúi viết, càng viết càng phát điên. được rồi, nếu kiếm chuyện để làm, tự ép mình điên mất.


      bò dậy, lảo đảo mở tủ đựng rượu, xách ra chai rượu nho màu đỏ tươi, mở nắp, cứ để như vậy mà trút từ đầu xuống người, rượu chảy xuống đầu, chảy vào cổ họng, tóc ướt nhẹp, toàn thân đều ướt nhẹp.


      mở mắt ra, đỏ ngầu, cả người đều run rẩy. Lông mi , rượu đỏ hòa lẫn thứ gì trong như nước mưa, mỗi giọt đầu chứa đầy đau đớn.


      quỳ khom xuống, ngồi dưới đất, chai rượu trong tay bị ném ra xa, mảnh vỡ văng tung tóe, hai tay nhặt lên những mảnh thủy tinh , bóp nát. Máu ướt thẫm tay nhưng lại như biết đau, ngược lại còn thấy thỏa mãn. nghĩ, nếu Chu Hiểu Đồng nhìn thấy bộ dạng này của , có thấy đau ? Nghĩ đến đau, vui vẻ.


      Tiền Phong lấy tay che mặt, thấy mình như phát điên rồi.


      Màn đêm chiếu từ cửa sổ, rọi lên người , ra cái bóng dài mặt đất. Hình ảnh hư hư ảo ảo như chỉ cần cơn gió thổi qua thôi cũng có thể khiến tan biến.


      Tiền Phong bỗng nhiên cầmchùm chìa khóa lao ra ngoài, lấy tốc độ như cơn gió trong bóng đêm chạy đến trước cửa nhà Chu Hiểu Đồng.


      Tiếng phanh xe bén nhọn, sau đó đêm tối lại quay về yên tĩnh của nó.


      Tiền Phong cứ đứng như thế trước cửa nhà Chu Hiểu Đồng, lưng tựa lên cánh cửa xe. lẳng lặng châm điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa sổ cao.


      phải cố ý khiêu khích sao? Được lắm, cũng tới đây khiêu khích , xem ai cao tay hơn ai.


      Tiền Phong nghĩ như thế, trong lòng lại dâng lên khoái ý trả thù. Chu Hiểu Đồng, so về tàn nhận với , thắng được sao?


      cười, bàn tay chảy máu vẫn cầm điếu thuốc, tàn thuốc lập lòe trong bóng đêm.


      Chu Hiểu Đồng đột nhiên cảm thấy trái tim mình nhói mạnh, khó chịu.


      theo bản năng kéo màn ra, muốn hít chút khí trời. ngờ lại nhìn thấy bóng người đứng phía dưới, ánh mắt đứng lại, giằng co


      Bên ngoài biết trời mưa từ khi nào, rất nhanh liền như trút nước.


      Tiền Phong vẫn duy trì tư thế tựa lưng cửa xe, nhúc nhích. Điếu thuốc trong tay bị mưa dập tắt, vẫn cố chấp kẹp lại, vẫn cố chấp ngẩng đầu nhìn về chiếc cửa sổ kia, mỉm cười.


      Nước mưa lạnh lẽo táp vào mặt , tóc , mắt , miệng .


      Chu Hiểu Đồng đứng trước cửa sổ, nhìn dáng người kia. Bàn tay bịt chặt miệng nhưng lồng ngực lại đau nhói.


      nghĩ: Tiền Phong, sao có thể ép em như thế? rất hèn hạ, quá hèn hạ…


      Nước mắt lăn tăn rơi xuống như so sánh xem, mưa nhiều hơn hay nước mắt của nhiều hơn.


      Tiếng tích tắc của đồng hồ cứ nhích từng nấc, hai người như đấu mắt với nhau, kẻ kiên cường , người kiên quyết ra. Cả hai như bất kỳ kẻ nào bước qua chiến tuyết của kẻ kia, liền chấp nhận thua cuộc.


      Chu Hiểu Đồng ngồi chồm hổm mặt đất, ôm chặt di ảnh của mẹ. nhắm mắt lại, cắn chặt môi.


      giờ, hai giờ…


      Mưa tạnh lại lớn, lớn rồi lại tạnh, trận mưa như vậy cứ như gột rửa toàn thế giới, để thế giới này bắt đầu lại lần nữa


      Chu Hiểu Đồng ngồi trong góc, cảm giác như mình ngủ thiếp , lại cảm thấy như mình rất tỉnh táo.


      Cho đến mưa tạnh hoàn toàn, mặt trời ló ra, đồng hồ báo thức vang lên cang dội cả căn phòng. Chu Hiểu Đồng giật mình, mở to mắt.


      đứng lên theo bản năng, chạy về phía cửa sổ nhìn xuống dưới.


      Nhìn thấy chiếc xe đó vẫn còn mà người đàn ông kia lại chật vật như kẻ ăn mày. Dường như cảm thấy ánh mắt của , Tiền Phong ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt hoa đào cũng đầy ý cười. Sau đó, cơ thể như búp bê gỗ vỡ vụn, trượt dài xuống đất.


      Lồng ngực Chu Hiểu Đồng nhói đau, giây cũng muốn chờ vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.


      “Tiền Phong… Tiền Phong…”


      Lông mi Tiền Phong run rẩy, rốt cuộc đôi mắt hoa đào cũng mở ra, đôi môi trắng bệch khẽ nhếch. nắm lấy cánh tay Chu Hiểu Đồng, : “Đầu đất… xem … cuối cùng là thắng”


      Hốc mắt Chu Hiểu Đồng ướt át, còn biết hai chữ “thần kinh” viết như thế nào nữa. Có lẽ là chữ “Chu Hiểu Đồng” viết bên cạnh chữ “Tiền Phong”, ra hai chữ “thần kinh”!


      là hai kẻ điên.


      Chu Hiểu Đồng lau mặt, dùng sức kéo Tiền Phong, lại nghĩ rằng cơ thể lúc nãy còn mềm nhũn, bây giờ lại như sống dậy. dùng lực bế ngang lên.


      Chu Hiểu Đồng lập tức hô to: “ làm gì vậy? Mau thả tôi xuống!”


      Đôi mắt hoa đào của Tiền Phong tràn đầy ý cười nhưng vẫn giả vờ hừ lạnh. : “Thả em xuống? Em nghĩ ngu à? Bây giờ có liều mạng cũng đưa em đến sở dân chính đăng ký kết hôn. cho em biết, Chu Hiểu Đồng, cho dù bế, cũng quyết bế em , bế em cho đến khi em trở thành vợ của Tiền Phong , đường đường chính chính! Hôm nay phạm pháp mọt lần thế nào?????”


      Xem là kẻ ngu à? Tưởng ngây người ở đây cả đêm là ngu sao? Nằm mơ Chu Hiểu Đồng, khổ nhục kế này là vì mà dựng thành! Đừng quên, lớn lên trong điều kiện như thế nào, thầy dạy bắn súng trong quân khu thường hay dạy: Phần thưởng tự mình lấy, cưới vợ tự mình khiêng!


      Chu Hiểu Đồng vừa nghe, hận thể vung tay cho cái tát. Thế nhưng tư thế này khiến thể làm gì, chỉ có thể mặc cho Tiền Phong dùng bạo lực nhét mình vào xe.


      Chu Hiểu Đồng há miệng muốn cắn . Tiền Phong cười lạnh, đưa bàn tay đầy vết máu khô của mình ra trước mặt , : “Em cắn , muốn cắn ở đâu cũng đều đưa ra cho em cắn. Có gan cứ cắn đứt thịt cho !”
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 183: Phục Tùng Mệnh Lệnh Chứng Minh Cho Em



      Tiền Phong vừa vừa cười “Nếu em cắn được, có thể lấy cho em con dao”


      Tổn thương do Tiền Phong gây ra, với Chu Hiểu Đồng bây gifowf hoàn toàn tan biến hết


      Chu Hiểu Đồng bị điên cuồng trong mắt dọa sợ, Tiền Phong như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy.


      ra sợ nhất phải là tổn thương lẫn nhau, mà là tự mình tổn thương chính mình. điên cuồng này ai có thể ngăn cản được, mà bây giờ, Tiền Phong lại lấy chính thân mình ra để đánh cược với Chu Hiểu Đồng, đánh cược xem có nhẫn tâm hay .


      Nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Chu Hiểu Đồng, Tiền Phong nhếch khóe miệng, chống tay lên cửa xe, nhảy vào ghế lái


      Chu Hiểu Đồng kinh hãi. muốn đến sở dân chính náo loạn sao? , có thể làm được, lấy tình trạng tại, có thể làm được.


      Chu Hiểu Đồng đạp vào cánh cửa đóng chặt, : “Tiền Phong, rốt cuộc muốn làm cái gì? Mau để tôi xuống!”


      Đôi mắt Tiền Phong đỏ ngầu, tay giữ chặt Chu Hiểu Đồng ghế, kéo dây an toàn trói lại “Hiểu Đồng, em đừng ép , từng thử buông tay, nhưng làm được, có chết cũng buông tay em ra nữa…”


      “Tiền Phong, đừng như vậy, lại muốn làm gì…” Chu Hiểu Đồng rơi nước mắt, nước mắt từng giọt rơi lên đùi, nóng đến nổi cả người phải run lên.


      Đôi mắt quyết tuyệt của Tiền Phong vẫn dán lên cửa kính chắn gió, tay vững vàng giữ lái, chân ga giẫm mạnh “Muốn làm gì? chính là muốn làm như vậy”. muốn tiếp tục dây dưa nữa.


      Chiếc xe màu lam như con ngựa hoang thoát cương, băng băng chạy về hướng cục dân chính.


      Trải qua đêm, đưa ra quyết định, mặc kệ lời phản đối của bất kỳ ai, hôm nay quyết phải làm thổ phỉ cho bằng được. Cho dù tự nguyện hay phải để cưỡng ép, đăng ký kết hôn hôm nay, trốn thoát!


      Chu Hiểu Đồng bị trói, cách nào nhúc nhích, mặc kệ kêu la như thế nào Tiền Phong vẫn mực nghe để ý.


      Sáng sớm là lúc mọi người làm, đường đều tấp nập xe cộ, chiếc Porsche lướt qua đại lộ như cơn gió.


      Lúc chạy qua cột đèn giao thông ở ngã tư trung tâm, đột nhiên phía trước năm mươi mét có chiếc xe lảo đảo phóng đến.


      Chiếc xe này… mất thắng!


      “Tránh ra! Người phía trước tránh ra! Xe mất phanh rồi!” Tài xế kinh hoảng hô to, ngừng bấm còi inh ỏi, cả ngã tư đại loạn.


      Đến lúc Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng kịp phản ứng còn kịp. Xe chạy với tốc độ nhanh, hoàn toàn thắng kịp!


      Chu Hiểu Đồng nhìn chiếc xe trước mắt, đồng tử bỗng dưng phóng to, tiếp tục phóng to. chỉ biết trơ mắt nhìn cái chết lấy tốc độ điên cuồng hướng về phía mình, trong đầu trống rỗng


      Trong tích tắc đấy, Tiền Phong bẻ ngoặc tay lái, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang lên bén nhọn. Chiếc Porsche xẹt qua vòng cung, đem Chu Hiểu Đồng lệch khỏi quỹ đạo va chạm trực tiếp với chiếc xe kia, mà lại dùng chính mình ngăn cản.


      tiếng va chạm thảm khốc vang lên, mọi người ngã tư đều kinh sợ.


      Trong giờ phút chết chóc, Tiền Phong quay đầu lại nhìn vào đôi mắt thể tin được của Chu Hiểu Đồng. nhắm hai mắt lại.


      Chu Hiểu Đồng cảm thấy toàn thân xe chấn động kịch liệt, như trơ mắt nhìn chiếc xe kia lao đến đâm biến dạng sườn xe bên Tiền Phong. cứ trơ mắt nhìn từng giọt máu nóng bỏng rơi mặt mình, vẩy lên người mà thương nhấtthiêu đốt cõi lòng mình, chúng như những thanh đao từng nhát cắt nát tim mình ra.


      “Tiền Phong… Tiền Phong!!!”


      biết mình giãy ra khỏi dây an toàn như thế nào, bàn tay run rẩy ôm Tiền Phong vào trong ngực như thế nào.


      mặt chẳng biết lúc nào ướt đẫm nước mắt, vươn tay vuốt ve gương mặt tuấn luôn mỉm cười của “Tiền Phong… mau tỉnh…”


      Lồng ngực, sao lại đau như vậy? phải quyết định Tiền Phong nữa sao? Vậy tại sao bây giờ lại đau đến nỗi hận phải mình đau thay cho ?


      vì sao phải như vậy? Vì sao phải dùng thân thể của chính mình mà che chắn cho ?… Ngu ngốc, cả ngày mắng ngu ngốc, nhưng ra mới là kẻ ngu ngốc nhất thế giới!


      Tiền Phong ho khan hai tiếng, máu tanh chảy xuống từ đầu , dính vào đôi mắt hoa đào vạn người mê. nhìn , mỉm cười, dường như muốn vươn tay ra chạm vào gương mặt Chu Hiểu Đồng nhưng lại chút sức lực.


      : “ từng với em… nhưng em tin … bây giờ… vì em ngay cả mạng cũng cần, khụ khụ… em tin rồi chứ?”


      Tiền Phong dứt câu, đôi mắt hoa đào liền nhắm lại, hoàn toàn hôn mê. Tuy nhiên, khóe miệng còn mỉm cười đắc ý, chiêu này đúng là kinh thiên động địa.


      Chu Hiểu Đồng đau đớn, đau đến hận thể tự đánh chết mình. dùng sức ôm Tiền Phong, nước mắt tích tích rơi xuống, rơi mặt , nước mắt hòa vào máu của , rốt cuộc phân đâu là máu đâu là nước mắt.


      Chu Hiểu Đồng nghẹn ngào khóc, sau đó như hét: “Em tin, em tin mà, mau tỉnh lại…Có ai ? Cứu với! Cứu với! Cứu… cứu ấy!”


      Tiếng gào thét của vang vọng trong gian.


      Lúc xe cứu thương đến, Phong Kính cùng Phương Thiệu Hoa cũng chạy tới, Chu Hiểu Đồng ôm Tiền Phong có ý định buông tay. sợ, sợ chỉ cần buông tay, Tiền Phong rời khỏi ngay lập tức.


      “Chu Hiểu Đồng, em có muốn cứu hay ?” Phong Kính gầm tiếng, thừa dịp Chu Hiểu Đồng thất thần liền kéo tay ra để chỗ cho bác sĩ cạy cánh cửa xe biến dạng, đưa Tiền Phong lên băng ca, đẩy vào xe cứu thương.


      Chu Hiểu Đồng nhìn thấy Tiền Phong bị khiêng liền thất hồn lạc phách đuổi theo: “Tiền Phong! Tôi cũng muốn , tôi muốn với ấy!”. Nhưng mới vừa bước ra, đầu gối mềm nhũn khiến cả người ngã nhào đất.


      May mắn Phương Thiệu Hoa đỡ được , nhíu mày, bất đắc dĩ dìu vào trong xe của mình, sau đó lái theo xe cứu thương chạy tới bệnh viện.


      Đèn phòng cấp cứu sáng lên, Chu Hiểu Đồng đứng bên ngoài, ngơ ngác cách cố chấp nhìn bóng đèn bên , cái nháy mắt cũng có. Có y tá khuyên kiểm tra vết thương, Chu Hiểu Đồng cũng làm như nghe thấy.


      Tô Mộc Vũ lo cho Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu xong cũng chạy tới liền nhìn thấy cả người Chu Hiểu Đồng đầy máu, có cả máu của , máu của Tiền Phong, trộn lẫn vào nhau.


      Tô Mộc Vũ nhìn thấy cánh tay đầy vết thương của Chu Hiểu Đồng, liền : “Hiểu Đồng, mau đưa cho y tá kiểm tra chút được ? Bác sĩ tại nạn rất nghiêm trọng, em dù ngồi ở ghế lái phụ nhưng nội tạng cũng có thể bị tổn thương, tốt nhất nên kiểm tra lần nhé?”


      Chu Hiểu Đồng ngây ngốc quay đầu lại nhìn Tô Mộc Vũ, nước mắt lại rơi xuống. cất chất giọng run rẩy mơ hồ mang theo cầu xin, : “Mộc Vũ, em phải làm sao bây giờ?… Em phải làm sao bây giờ?…”


      thể tưởng tượng được, nếu Tiền Phong xảy ra chuyện, rốt cuộc còn có thể cố gắng sống tiếp hay
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 184: Cảnh Tỉnh



      Tiền Phong vào phòng cấp cứu đúng tám tiếng đồng hồ. Hai xe đâm vào nhau, trong nháy mắt đó dùng cả tính mạng mình để bảo vệ cho Chu Hiểu Đồng, nếu phải chiếc Porsche của được thiết kế có tính an toàn cao, Tiền Phong chỉ sợ là sớm giữ được mạng.


      Chu Hiểu Đồng khiếp sợ, dường như thể nghe tiếng tim mình đập nữa.


      Phương Thiệu Hoa ném tàn thuốc trong tay xuống đất, dùng chân nghiền thành những mảnh . Đôi mắt lạnh lẽo vô cùng, bắt lấy Chu Hiểu Đồng :


      “Chu Hiểu Đồng, tôi vốn dĩ muốn xen vào chuyện của hai người bởi vì hai người là kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng sai mà có ai đúng. Thế nhưng bây giờ tôi phải , còn định làm dáng tới khi nào đây?”


      Mười đầu ngón tay của Chu Hiểu Đồng run lên, … làm dáng? Cái gì gọi là làm dáng?”


      Tô Mộc Vũ thấy đôi mắt Phương Thiệu Hoa đầy sát khí, vội vàng tiến lên ngăn cản “ đừng có như vậy, Hiểu Đồng đủ khổ sở rồi, đừng có như vậy được ?”


      Phương Thiệu Hoa cũng thèm để ý, đẩy Tô Mộc Vũ ra rồi kéo tay Chu Hiểu Đồng đến trước phòng cấp cứu. ép sát người vào cửa để cho nghe thanh dao kéo va chạm nhau bên trong. làm như thấy sắc mặt trắng bệch của , gầm : “Bây giờ hài lòng chưa? có kết quả thí nghiệm về tình của chưa? Mục đích của đạt được rồi đó!”


      Chu Hiểu Đồng bị kéo đến trước phòng cấp cứu, chính tai mình nghe thấy thanh rùng rợn bên trong. thanh dao kéo đó như phải đụng chạm người Tiền Phong, mà chính là cắt da cắt thịt cơ thể .


      Chu Hiểu Đồng nhắm chặt hai mắt, nước mắt tiếng động rơi xuống ướt đẫm cả khuôn mặt chính mình.


      Phương Thiệu Hoa tiếp tục ép phải nghe “Tiền Phong vì mà thay đổi bao nhiêu, nếu còn có chút lương tâm hẳn nên thấy được. Tôi biết hận Tiền Phong vì tìm người phụ nữ khác, nhưng lúc ấy các người chia tay, cũng chính là do đưa ra lời chia tay đó. Khi đó đừng người phụ nữ, cho dù có là nghìn người cũng phải là phản bội ! tự mình suy nghĩ lại xem, muốn qua lại với nữa, vậy đơn giản thôi, ra nước ngoài , năm hay mười năm sau rồi hãy trở về, đến lúc đó Tiền Phong nhất định lấy vợ sinh con. Nếu khi đó còn tiếp tục dây dưa với , tôi thề tôi mang họ Phương!”


      Nước mắt đảo quanh trong vành mắt Chu Hiểu Đồng. khó chịu, khó chịu đến muốn chết!


      sai rồi sao? sai rồi sao?


      Trong lòng tủi thân, tủi thân muốn chết!


      làm như vậy là sai lầm rồi sao? chỉ muốn có thể đứng ngang hàng với , có thể đường đường chính chính . mơ mộng hão huyền sao?


      “Được rồi Thiệu Hoa, đừng nữa!” Tô Mộc Vũ ôm lấy Chu Hiểu Đồng ngơ ngẩn vào trong ngực, giọng an ủi.


      Chu Hiểu Đồng như đứa trẻ lạc đường chỉ biết trợn to mắt nhìn cửa phòng cấp cứu, ngừng lắc đầu. Chu Hiểu Đồng yếu ớt như vậy, chưa ai nhìn thấy.


      Phương Thiệu Hoa chỉnh lại áo khoác, lạnh lùng ra ngoài, châm điếu thuốc lá đưa vào miệng.


      Tiền thần kinh, vì cậu mà mình phải đóng vai kẻ phản diện rồi, chờ khi cậu tỉnh lại nhớđừng quên ình bao lì xì đấy!


      Tiền Phong được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Chu Hiểu Đồng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của nhưng sinh mạng vẫn mạnh mẽ níu kéo lại trần gian, khối áp lực trong đầu rốt cuộc cũng nổ tung.


      đến, muốn chạm vào Tiền Phong, nhưng chỉ vừa nhấc chân lên sức lực cả người còn liền ngã xuống đất, hôn mê.


      “Hiểu Đồng!” Tô Mộc Vũ vội vàng chạy lại đỡ.


      Chu Hiểu Đồng cứng đầu, sau tám tiếng cấp cứu cho Tiền Phong mới để cho bác sĩ kiểm tra. Bác sĩ chẩn đoán, cổ tay bị tổn thương nghiêm trọng, thêm nữa, xương đùi bị gãy.


      Khiến cho người ta quả thể tin được, xương đùi bị gãy thế nhưng vẫn có thể kiên trì đứng ngoài phòng cấp cứu tám tiếng liên tục.


      Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng được sắp xếp cho nằm ở hai phòng bệnh kế bên nhau, Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính trái phải chăm sóc cho cả hai.


      Hai người kia dày vò lẫn nhau lâu như vậy, cũng nên có lúc đặt dấu chấm tròn chứ.


      Tiền Phong bị thương khá nặng, hôn mê bốn mươi tám tiếng mới tỉnh, sau đó lại hôn mê. Khóe miệng tái nhợt chỉ biết lẩm bẩm cái tên “Chu Hiểu Đồng”. Lúc đó Chu Hiểu Đồng chưa vào, chỉ đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn, khi nghe thấy tiếng lẩm nhẩm của , trong lòng cực kỳ chua xót.


      Trong lòng lúc này rất loạn, vốn biết nên đối mặt với Tiền Phong như thế nào.


      Người đàn ông này quả là tâm bệnh trong lòng , hận nhất chính là , mà nhất cũng chính là , thế rồi cuối cùng dùng tính mạng khiến cho thỏa hiệp vẫn là gã đàn ông chết tiệt này!… Chết tiệt! Khốn kiếp!


      Chu Hiểu Đồng tựa lưng lên vách tường, chậm rãi trượt xuống.


      Vết thương người Chu Hiểu Đồng chỉ cần sau hai tháng là có thể lành hẳn, nhưng Tiền Phong bị thương lại rất nặng, bác sĩ qua vài tháng cũng chưa chắc có thể xuống giường.


      Ngày thứ ba Tiền Phong chính thức tỉnh táo, mở mắt ra liền nhìn thấy Chu Hiểu Đồng tựa đầu lên giường của ngủ, cổ tay cùng với bắp đùi đều được bó bột dày.


      Tiền Phong vừa nhìn thấy, trong lòng liền đau đớn. Sói hoang của sao có thể bị thương chứ? cọng lông cũng cho rụng đừng chi gãy xương như thế này. Nhưng mà, hắc hắc, cũng phải là chuyện xấu gì, Chu Hiểu Đồng nhất định mềm lòng, phải dù bị thương vẫn đến chăm sóc sao?


      Tiền Phong tưởng tượng như vậy, trong lòng nhất thời vui sướng, phấn chấn, ngây ngất. giơ tay lên muốn chạm vào gương mặt Chu Hiểu Đồng nhưng để ý tới mu bàn tay vẫn còn cắm kim, vừa động đậy liền bậc tiếng kêu đau.


      Chu Hiểu Đồng giật mình tỉnh lại, nhìn thấy vết máu mu bàn tay của Tiền Phong liền vội vàng giữ chặt tay . Tiền Phong còn muốn động đậy, Chu Hiểu Đồng lập tức nhíu mày quát: “Nằm im!”


      Tiền Phong bị Chu Hiểu Đồng hung hăng quát lại tức giận, ngược lại còn ha ha cười rộ lên, giống như vết thương do tai nạn xe phải cơ thể mà là ảnh hưởng đến đầu óc của .


      Chu Hiểu Đồng nhìn thấy cả người Tiền Phong đều bị băng gạc quấn chặt, khóe mắt đau xót, khóc lớn “Là em sai rồi sao? Tại sao em lại sai chứ?”


      Tiền Phong nhàng vuốt lưng “Đầu đất, đừng khóc, là sai, đều là lỗi của , được ?” nháy mắt mấy cái, mắt cũng bắt đầu đỏ lên “Đầu đất, hai chúng ta đừng cãi nhau nữa, lại hoà thuận có được ?”


      Chu Hiểu Đồng mặc kệ, dùng hết sức mà khóc, khóc như trời sụp đất nứt, khóc như muốn mang hết tủi hờn mấy ngày nay tống ra ngoài.


      Hai kẻ bệnh nhân ngồi ôm nhau, người bán mạng mà khóc, kẻ ngừng an ủi.


      Tiền Phong : “Hiểu Đồng, mấy chuyện trẻ con lúc trước là do sai, chúng ta quên hết được ? em, đến mức có thể chết vì em, với người khác làm được, chỉ có thể vì em. cũng rất hận mình, hiểu đầu óc mình lúc ấy bị gì mà lại làm những chuyện đó, nhưng chuyện qua rồi, cách nào quay ngược thời gian để ngăn những chuyện phát sinh. rất hối hận, em tha thứ cho lần này nữa thôi, được ? xin thề, nếu sau này tái phạm, cần em ra tay, lập tức tự xát liền, được ? Đầu đất, chúng ta kết hôn , giao hết con người cho em quản lý, em muốn đánh muốn giết gì cũng tùy em, được ?”


      Chu Hiểu Đồng nhéo nhéo tay áo Tiền Phong, sau đó đưa lên miệng cắn, nhưng chỉ cắn lên vải áo chứ cắn da thịt . nghiến răng cắn đến nổi chảy cả mồ hôi, cắn giống như là muốn phát tiết hết mọi thứ trong người.


      Cuối cùng, Chu Hiểu Đồng chôn mặt trong tay của , nhàng gật đầu.


      Tiền Phong cười rộ lên, dòng nhiệt ấm áp mạnh mẽ tiến ra, khiến cơ thể như được uống thuốc hồi sinh.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 185: Tiền Thần Kinh



      Chu Hiểu Đồng cùng Tiền Phong lại hoà thuận, khiến cho người ta có chút bất ngờ, lại cũng nằm trong suy đoán.


      Tô Mộc Vũ, Phong Kính, Phương Thiệu Hoa chỉ nhún nhún vai, mỉm cười, cụng ly rượu trong tay. Thế nhưng có người lại giận Chu Hiểu Đồng có tiền đồ, chính là Kiều Na, ngựa tốt làm sao biết quay đầu?


      Phương Thiệu Hoa thình lình chẹn ngang họng , “Vậy mà có người muốn quay đầu cũng quay đầu được”


      !!!” Kiền Na trừng mắt, thiếu chút nữa là ngăn chính mình ném ly rượu vào mặt .


      Mặc kệ như thế nào, dù sao hai người kia cũng dày vò lẫn nhau lâu như vậy, rốt cuộc cũng hoà thuận, thiên hạ lại thái bình, bốn biển lại thái bình.


      Chẳng hạn như lúc này…


      Trong phòng bệnh, Chu Hiểu Đồng bưng canh gà, dùng muỗng múc chút lên thổi, rồi đưa đến bên miệng Tiền Phong “Húp hết


      “Canh gà này thoạt nhìn thấy ngon, nếm thử quả là rất ngon. Tuy nhiên nếu được ái thê dùng đôi môi đào kia mớm cho, trẫm nhất định cảm thấy đây còn hơn cả mỹ vị nhân gian” Tiền Phong nháy đôi mắt hoa đào làm nũng, cái giọng kia quả làm cho người khác phải nổi da gà.


      Chu Hiểu Đồng giật giậtkhóe miệng, : “ tiếng người !”


      Tiền Phong lập tức : “Bà xã, mớm cho !”


      Sắc mặt Chu Hiểu Đồng lập tức đen thui, nếu phải Tiền Phong bây giờ còn là bệnh nhân, muốn ném tô canh gà này vào mặt . Bị thương thành như vậy rồi mà cả ngày còn muốn đông muốn tay!


      “Tiền đại thiếu gia, nếu còn tiếp tục quậy nữa, em nghĩ rằng nên tìm y tá trưởng xinh đẹp đến mớm cho ăn thôi” Mắt Chu Hiểu Đồng đầy sát khí, .


      Tiền Phong vừa nghe, cả người thình lình chấn động, vội vàng há miệng ra để Chu Hiểu Đồng đút canh gà cho ăn.


      giỡn, cái gì mà y tá xinh đẹp, cái người y tá trưởng quả như “tiên nữ” giáng trần, đôi môi lạp xưởng, còng eo như thùng nước, đáng sợ nhất chính là ràng xấu đến chịu nổi mà còn thích tô son trát phấn, hù chết người ta! Ngẫm lại trường hợp kia, toàn thân Tiền Phong run rẩy.


      Đút cho ăn hết tô canh gà, Chu Hiểu Đồng nhìn đồng hồ tay, cũng đến giờ làm. Bởi vì bị thương ở chân nên hai tháng nay xin nghỉ, nếu làm, ông chủ nhất định trở mặt.


      đứng dậy cầm lấy túi xách, : “Em làm đây, nghỉ ngơi , có việc gì gọi điện thoại cho em, sau giờ làm em lại đến thăm


      Tiền Phong nhu thuận gật đầu, nếu sau mông mà có cái đuôi, nhất định quẩy đuôi đến trời long đất lở. : “Bà xã, hôn tạm biệt . Hôn cái, hôn cái thôi được ?”


      Chu Hiểu Đồng nín cười, đưa tay đẩy gương mặt nham nhở của ra, cười mắng: “Cút ngay! Em còn phải làm nuôi gia đình, rãnh dây dưa với


      Tiền Phong ủy khuất cầm lấy góc chăn, bắt chước bộ dạng làm nũng của Nữu Nữu, hai con mắt ngập nước, bĩu môi : “Em thương , ô ô ô…”


      Chu Hiểu Đồng biết gì, cái tên này càng sống lại càng trẻ con, quả chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi, khiến cho người ta dở khóc dở cười. Chu Hiểu Đồng thỏa hiệp cúi xuống, định hôn lên trán , ngờ Tiền Phong lại ôm chặt mặt , tặng cho nụ hôn nồng nhiệt đúng chuẩn.


      Cảm giác đầu lưỡi của đẩy hàm răng của ra để lao vào, Chu Hiểu Đồng mới đầu còn thử đẩy ra, chưa đầy lát lại cũng sa vào bên trong. chứng minh, cho dù thân thể Tiền Phong có nửa là cử động được, nhưng kỹ thuật hôn của vẫn hoàn mỹ như cũ.


      cái hôn mà hôn đến tận năm phút, cho đến khi Chu Hiểu Đồng đầu óc choáng váng, Tiền Phong mới thỏa mãn dừng lại. còn nháy nháy đôi mắt hoa đào, đầu lưỡi liếm liếm môi, rất có bộ dáng như vừa hưởng thụ qua mỹ vị.


      Chu Hiểu Đồng đỏ mặt, nhìn thấy bộ dạng kia quả muốn cho đấm, lại xuống tay được. chỉ biết thở hồng hộc ra khỏi phòng bệnh, mới ra lại nhớ quên mang túi xách đành nghiêm mặt quay đầu lại.


      Tiền Phong nhìn thấy bộ dạng tức giận khi rời khỏi của Chu Hiểu Đồng, khóe miệng nhếch cao.


      Đến khi bóng lưng của hoàn toàn biến mất, độ cong khóe miệng mới hạ xuống.


      ra, hề cho ai biết, lúc chiếc xe kia lao đến, trong lòng đầy sợ hãi, tim đập loạn như con quỷ nhát gan. Nếu là người khác, ai mà sợ hãi đúng ? Tiền Phong cũng chỉ là người bình thường mà thôi.


      Đánh ngoặc bánh lái để bên sườn mình bị va chạm, mặt là bản năng, về phương diện khác giây đó, lại có ý nghĩ rằng nếu mình chết Chu Hiểu Đồng như thế nào? những hối hận mà còn để tang cho , đúng ? Nếu chết Chu Hiểu Đồng như thế nào? Có thể lập tức nhào vào trong lồng ngực của hay ? cảm động, xóa bỏ những chuyện trước kia sao?


      Nghĩ vậy, lại sợ, những sợ mà còn bật cười.


      Phương Thiệu Hoa từng tên điên. Lúc sáu tuổi, còn lén trộm lấy súng lục bắn chim nướng ăn, chuyện kinh thiên động địa gì cũng dám làm.


      Mà lần này, ông trời lại thương . , lại thắng ván cược này!


      Chu Hiểu Đồng, em hãy thành , cả đời này em đừng nghĩ chạy khỏi tay !


      Tiền Phong lại cười rộ lên, mười phần giống những tên ăn trộm chó.


      Chu Hiểu Đồng nào biết tâm tư trong lòng Tiền Phong lúc này, cho đến khi ra khỏi bệnh viện, mặt vẫn đỏ bừng. Tiền Phong chết tiệt, hôn cứ hôn , còn dám dùng sức mút môi chứ, thậm chí còn dám cắn nữa.


      Được lắm, làm mọi người đều nhìn chằm chằm , chỉ nhìn thôi cũng biết chuyện gì vừa xảy ra rồi. Khiến Chu Hiểu Đồng dám ngẩng mặt lên.


      Chết tiệt! Trở về nhất định phải cho bài học.


      Chu Hiểu Đồng vỗ vỗ hai má nóng bỏng, vội vàng về hướng tàu điện ngầm.


      Vừa ra khỏi cổng, có người phụ nữ trung niên xa lạ ôm bó hoa hồng tới.


      “Xin hỏi, là Hiểu Đồng phải ?”


      Chu Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn người trước mặt, đáp “Vâng, là tôi”


      Người phụ nữ kia liền cười rộ lên, đưa bó hoa hồng cho , : “Xin chấp nhận lời cầu hôn của Tiền thiếu, được ?”


      A? Chu Hiểu Đồng nhận lấy bó hoa, quả chẳng hiểu chuyện ra làm sao.


      còn chưa hai bước, lại có người ôm bó hoa đến, : “Xin gả cho Tiền thiếu, được ?”





      Từng bước , lại có người tiến đến tặng hoa cho , kèm theo câu “Xin gả cho Tiền thiếu”


      bông, hai bông, hoa trong tay càng ngày càng nhiều. Tim Chu Hiểu Đồng lại đập càng lúc càng nhanh, cho đến trước cổng phòng triển lãm.


      Chỉ nhìn thấy bõng người cười cười tựa lưng cột đèn đường, trong tay cũng là đóa hoa hồng đỏ chói lọi. Người nọ nghiêng đầu, mỉm cười với Chu Hiểu Đồng:


      “Xin chào người đẹp, ở đây đánh rơi người bạn trai, có phải là của em hay ?”


      phải Tiền Phong, còn có thể là ai đây?
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 186: Cầu Hôn Sói Hoang



      Sáng sớm, ánh mặt trời chói lọi nhưng vẫn hé lộ ra đường chân trời rực rỡ. Bầu trời còn mang theo sương sớm nên có chút lạnh.


      Chu Hiểu Đồng xuyên qua tầng sương mù nhìn Tiền Phong.


      Nhìn băng gạc dày đầu , thế mà vẫn còn phách lối mặc bộ âu phục tuấn, đôi mắt hoa đào cong cong sáng lạn hơn cả ánh mặt trời.


      ràng sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt nhưng nụ cười lại tươi tắn vô cùng.


      Khi : “Xin chào người đẹp, ở đây đánh rơi người bạn trai, có phải là của em ?”


      Chu Hiểu Đồng thiếu chút nữa ngăn được dòng lệ trong khóe mắt. cúi đầu, sau đó ngẩng cao đầu, cười : “Vị tiên sinh này, em rất thích tích cách của , nhưng em lại thích giới tính của


      Tiền Phong nghiêm mặt : “Hiểu Đồng, em lại học cái xấu”


      Chu Hiểu Đồng từ chối cho ý kiến, mỉm cười đến, : “Xin hỏi Tiền thiếu còn muốn làm cái gì sao?”


      Chín mươi chín đóa hoa hồng trong tay gộp lại thành to, màu đỏ của hoa chiếu rọi sắc mặt , cũng như chiếu rọi nụ cười tươi tắn của , trong khóe mắt còn lấp lánh lệ.


      ra đoán được mục đích hôm nay của , nhưng chính là . Cái tên đáng chết này, lại đến trước cửa phòng triển lãm của giở trò, hôm nay thế nào cũng bị người ta vây quanh như khỉ trong chuồng cho xem.


      Tiền Phong tới, tay cầm hoa, quỳ gối xuống trước mặt Chu Hiểu Đồng, nháy nháy mắt : “Đương nhiên là ký hợp đồng mua bán quan trọng rồi, mang đóa hoa đổi lấy người vợ về nhà, Chu xem hợp đồng này có vừa ý ? Tiểu nhân chính là kiểm sát trưởng thành phố S,ưu tú điển trai, vả lại hàng chất lượng cao qua kiểm định. Hôm nay nếu bỏ lỡ hợp đồng này, nhất định rất lỗ vốn đó”


      Chu Hiểu Đồng lo lắng đáp: “Muốn em gả cho cũng phải là được, chỉ là… cũng nên có chút thành ý, nhỉ?”


      Tiền Phong : “Thành ý như thế nào? Chỉ cần bà xã ra, bổn đại thiếu gia cam đoan, cho dù là tổng thống nước Mỹ cũng bắt cóc mang đến đây cho bà xã đại nhân”


      Nước mắt trong mắt Chu Hiểu Đồng sớm ngăn được, cười : “Nếu em , em muốn chiếc nhẫn kia sao?”


      Tiền Phong khó xử méo miệng, giả bộ đáng thương. giây sau, bỗng nhiên đứng dậy ôm Chu Hiểu Đồng vào trong ngực, ngay lập tức hôn .


      Chung quanh nhiều người đường như vậy, nhiều người vây xem như vậy, mặt Chu Hiểu Đồng đỏ rần, muốn đẩy ra ai ngờ bàn tay thò vào bên trong áo sờ soạng hai cái. Mắt Chu Hiểu Đồng trợn lớn: Cái tên chết tiệt này! Có biết đây là đâu hay vậy? Trời ơi, lúc này còn tưởng tượng được trang nhất của những tờ báo ngày mai đăng tin, kiểm sát trưởng thành phố S ngang nhiên ôm hôn, sờ soạng ngoài đường!


      Chu Hiểu Đồng định vung tay đánh , Tiền Phong nhanh chóng thoát thân. bắt lấy tay , đem thứ đeo vào ngón áp út của .


      Chu Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn ngón tay mang nhẫn của mình, ra lúc nãy là tìm chiếc nhẫn này.


      … làm sao biết?”


      Tiền Phong cười rộ lên: “ nhân cơ hội lúc em ngủ tìm thử. Sao? Ông xã em thông minh chứ?”


      quả … đáng chết!” Mặt Chu Hiểu Đồng đỏ như con tôm hùm bị luộc chín. vung tay lên muốn cho đấm , tên này… tên này… chẳng còn gì đáng khinh bỉ hơn . dám thừa dịp lúc ngủ mà làm loại chuyện này. Chết tiệt! Cũng biết bị ăn bao nhiêu đậu hũ rồi!


      Tiền Phong chút sợ cũng có. giữ lấy tay Chu Hiểu Đồng, mười ngón tay đan xen vào nhau. vòng tay còn lại ôm lấy , giọng : “Đầu đất, em bị cột chặt từ lâu rồi”


      Chu Hiểu Đồng nắm chặt lấy áo Tiền Phong, dúi đầu vào ngực , cho nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình bây giờ. mặt càng lúc càng nhiều nước mắt, thấm ướt áo .


      Những đóa hoa trong tay rơi xuống đất từ bao giờ, những cánh hoa màu đỏ bị gió cuốn lên như những tinh linh nhảy múa sưởi ấm mùa đông vậy. Cảnh đẹp như thế, rung động lòng người như thế, vờn quanh hai người ôm nhau.


      “Sau này nếu chúng ta lại tiếp tục cãi nhau, làm sao bây giờ?”


      nhường em!”


      “Nếu có chuyện mà chúng ta bất đồng ý kiến sao?”


      “Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của bà xã đại nhân!”


      “Vậy nếu còn dám nháy mắt với người phụ nữ khác?”


      “Vậy em cầm kim theo sau , liếc cái em liền đâm cái, được ?”


      Chu Hiểu Đồng nín khóc, mỉm cười: “Nếu vậy phải em thành bà vợ già ghê gớm tivi sao?”


      Tiền Phong do dự, : “ sao, thích em như vậy. Người khác nếu hỏi tới, : Tôi cưng chìu vợ tôi như thế đó, sao nào”


      Tiền Phong mang mật ong bay đến bên bụi hoa, nhìn thấy con sói hoang to đùng Chu Hiểu Đồng, liền cúi đầu thuần phục.


      Chu Hiểu Đồng cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, mặt có nước mắt trong suốt, nhưng tinh thần lại tràn đầy hạnh phúc.


      Chu Hiểu Đồng cảm thấy mình cùng Tiền Phong nhau , những vấn đề rắc rồi trước kia, các cặp tình nhân đều vướng phải. Trước kia hâm mộ Mộc Vũ vì ấy có thể gặp người như Phong Kính, nhung bây giờ lại cảm thấy mình may mắn, bởi vì mình gặp được Tiền Phong. tên đàn ông mang vẻ ngoài hoa hoa công tử, thực tế lại là người rất dịu dàng.


      Hai người bọn họ lại bắt đầu chuẩn bị kết hôn.


      Ông Chu khi nghe tin này, nửa là cảm khái, nửa là vui mừng. Ông là ba của Chu Hiểu Đồng, làm sao nhìn ra tâm tư của con mình đặt người Tiền Phong chứ. Cũng may, hai đứa này ầm ĩ phen, cuối cùng lại hòa thuận.


      người con rễ như Tiền Phong cũng tệ, mỗi ngày đều vội vàng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, sau đó theo ông Chu tập thể dục, buổi chiều tăng ca mà về nhà phụ dọn dẹp nhà cửa, thuận tiện đánh cờ với ông Chu. Hàng xóm chung quanh đều , con rể mới của nhà họ Chu so với con trai ruột càng tri kỷ hơn. Ông Chu gì, nhưng đắc ý trong mắt vẫn là che giấu được.


      So với việc bên này bên Tiền gia dễ đối phó như vậy.


      Gần đây mối quan hệ giữa Tiền Phong cùng với cha mẹ rất căng thẳng bởi vì chuyện của Đông Phương Uyển Nhi. Tiền Phong đắc tội với Đông Phương gia, cha của thiếu chút nữa mang roi đánh trận.


      Nhưng kết hôn dù sao cũng là chuyện của hai bên gia đình, bây giờ Tiền Phong hiểu chuyện hơn trước, người vợ này là do liều mạng cướp về, cũng thể khiến tủi thân, nếu mà bỏ chạy, khóc ra nước mắt mất. Vì tương lai của , nhất định phải dọn sạch hết mọi chướng ngại.


      Ngày đó Tiền Phong về nhà, vốn muốn đưa Chu Hiểu Đồng về theo, nhưng kiên quyết đòi theo. Ý nghĩ của là: Kết hôn là chuyện của hai người bọn họ, có chuyện cùng nhau đối mặt, tránh sau lưng Tiền Phong phải là phong cách của Chu Hiểu Đồng .


      Tiền Phong ôm Chu Hiểu Đồng, hung hăng hôn cái lên mặt .


      Lúc đến trước cổng Tiền gia, trong lòng Chu Hiểu Đồng vẫn tránh khỏi có chút sợ hãi. Ấn tượng lần gặp mặt trước ấn tượng quá sâu, những lời Tiền trung tướng cùng Tiền phu nhân từng , đến nay nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi.


      Tiền Phong vỗ vỗ tay , kéo vào bên trong.


      Bên trong phòng khách, Tiền trung tướng ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí chủ gia đình, trong tay bưng tách trà. Sắc mặt Tiền phu nhân lạnh lùng, tương đối khó coi.


      Tiền Phong kéo tay Chu Hiểu Đồng tới, mới vừa cất tiếng chào “Ba mẹ”


      Tiền phu nhân đột nhiên cầm lấy tách trà trước mặt ném qua, tách trà nóng còn bốc khói văng tung tóe về hướng hai người.


      Người giúp việc đứng bên cạnh hoảng sợ, đó là nước sôi vừa nấu, nếu văng trúng nhất định bị phỏng!
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :