1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 177: Mèo Đào Hoa



      Gần đây phòng triển lãm mở rộng quảng bá, theo đề nghị của Chu Hiểu Đồng đặt chiếc tivi lớn ngoài cổng, mỗi ngày đều lần lượt chiếu hình ảnh của những bản thiết kế mới nhất hấp dẫn khách hàng.


      Mà hôm nay, bàn thiết kế chiếc bàn ăn đại khảm hình ảnh hai chú mèo, chú có đôi mắt hoa đào cợt nhã còn chú giận dữ trừng to mắt. Cũng có hình ảnh chú mèo tức nóng giận đạp bay chú mèo cợt nhã nó. Lại càng có hình ảnh chú mèo cợt nhã cúi đầu hối lỗi, hai tay dâng hoa hồng cho chú mèo giận dữ.


      bộ tranh khảm chiếc bàn ăn đáng hấp dẫn ít người đường, đám đông đứng dưới màn hình cười khúc khích.


      Đó là bộ thiết kế Chu Hiểu Đồng vẽ chơi lâu trước kia, chú mèo với ánh mắt hoa đào là Tiền Phong, chú mèo bạo lực còn lại là chính . Sau đó bị ném vào đống giấy tờ, lại nghĩ rằng hôm nay lại bị phát tán ra. Chu Hiểu Đồng cau mày hỏi: “Sao lại cho quảng cáo bộ thiết kế này?”


      Đồng nghiệp phụ trách quảng bá : “A, là tìm được lúc dọn dẹp lại giấy tờ cũ, nhìn nó vui mắt lại hợp với giới trẻ nên lấy ra quảng bá thử. Sao? thể sao? Để mình lập tức gỡ xuống”


      Chu Hiểu Đồng lặng chút mới chậm rãi lắc đầu: “Khỏi … kệ nó”


      trở thành quá khứ để ý làm gì đây?


      mỉm cười, ánh mắt dừng lại lấu hình ảnh chú mèo có đôi mắt hoa đào cùi đầu lấy lòng.


      biết, phía bên kia đường, lúc Tiền Phong nhìn thấy bộ thiết kế này, đôi mắt chứa ý cười nồng đậm, trong lòng giống như bị chân mèo cào cào


      đột nhiên cảm thấy, có điều gì đó luôn nghĩ ra, liền cứ như vậy mà thông suốt!


      Đúng vậy, Chu Hiểu Đồng xinh đẹp, bộ dạng kém, tính tình lại càng tốt, ngay cả chính lúc trước cũng biết vì sao lại nhất thời xúc động mà chuyện thương với Chu Hiểu Đồng, còn kéo dài đến tận hai năm. Thế nhưng, lúc ấy cũng có biết bao nhiêu người phụ nữ ngang qua, vẫn chọn bất cứ ai khác, tại sao lại chọn duy nhất Chu Hiểu Đồng?


      Rất nhiều chuyện đều do ông trời quyết định, giống nhưông ta bắt Phong Kính nhất định phải gặp Tô Mộc Vũ, cũng giống như Tiền Phong phải gặp Chu Hiểu Đồng. Đừng có nhiều tại sao như thế được ? chỉ cần biết rằng, vẫn thể buông tay ngốc nghếch kia là được rồi, phải sao?


      Tiền Phong che mặt, cảm thấy lúc trước mình ngu ngốc.


      Chu Hiểu Đồng theo ông chủ, vừa ra tới liền thấy Tiền Phong chờ ở cửa. mang theo chiếc xe Porsche sang trọng mà là đứng tựa lưng lên đèn đường, mài tóc cắt tỉa hoàn hảo đến từng sợi tóc giờ đây lại có chút bề bộn dán lên trán, hơi che khuất đôi mắt hoa đào kia. Cả người dưới ráng chiều lại có loại cảm giác chán chường, làm cho lòng người mê muội.


      Thấy Chu Hiểu Đồng ra, Tiền Phong lập tức gọi: “Hiểu Đồng”


      Bước chân của Chu Hiểu Đồng có chút dừng lại, nhưng vẫn về phía trước.


      Tiền Phong bước nhanh đến, phát bắt được cánh tay Chu Hiểu Đồng, : “Hiểu Đồng, chúng ta chuyện chút”


      Chu Hiểu Đồng nhìn cánh tay bị nắm chặt của mình, khẽ nhíu mày “Tôi và còn chuyện gì để . Xin lỗi, tôi còn có việc.”


      ra lúc này, Tiền Phong hận thể biến trở lại thành Chu Hiểu Đồng trước kia, tức giận liền vung nắm đấm, vừa lòng trực tiếp thẳng, mà phải bộ dạng lúc này, giống như cây hoa, cho dù có như thế nào cũng thể tìm thấy nắm đấm đó nữa


      Trong đôi mắt hoa đào luôn sáng lạn của Tiền Phong lộ ra vài phần cẩn thận, hỏi: “Hiểu Đồng, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được ?”


      Đây là lần đầu tiên ăn khép nép cầu xin Chu Hiểu Đồng như thế. Trước kia Tiền Phong luôn kiêu ngạo, ngẩng cao đầu hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người. Đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt khổ sở đó mặt .


      Chu Hiểu Đồng nghiêng đầu nhìn , khẽ cười, : “Kiểm sát trưởng Tiền, đùa sao? Là do lâu quá ai chuyện nên muốn kiếm người để đùa giỡn nữa sao? xin lỗi, tôi phải là chén rượu của , nên đến quán bar tìm cũng thiếu”


      Nhưng trong lòng lại giống như bị kim châm, nhói.


      Chu Hiểu Đồng nhấc chân tiếp tục lên phía trước lại bị Tiền Phong ôm chặt lấy. : “Chu Hiểu Đồng! Em thể chuyện đàng hoàng với được sao?”, ánh mắt có chút đỏ hoe.


      Bị Tiền Phong ôm chặt, lồng ngực Chu Hiểu Đồng đập mạnh. hít sâu hơi, ngẩng đầu nhìn ráng chiều rực rỡ “Được rồi, tôi hỏi hai câu. Sau khi chúng ta chia tay, có cùng người phụ nữ khác hôn nhau ?”


      Tiền Phong mỉm cười, vòng tay có chút nới lỏng.


      “Các người có leo lên giường ăn nằm với nhau ?” Lúc vấn đề thứ hai Chu Hiểu Đồng hỏi ra, cả người Tiền Phong đều cứng đờ, câu cũng nên lời.


      muốn lừa gạt Chu Hiểu Đồng, nhưng cũng muốn .


      Đôi mắt Chu Hiểu Đồng nháy nháy, nhàng nhếch khóe miệng, nhàng lại kiên quyết đẩy cánh tay Tiền Phong ra “Tôi cũng còn gì để …”


      Tốt lắm, nếu trong lòng , làm sao vừa mới chia tay lại chạy theo người phụ nữ khác, đây gọi là tình cảm của sao? đúng là rẻ mạt.


      Tiền Phong cầm chặt lấy tay , chịu buông ra, đôi mắt bây giờ đỏ hoe: “Chu Hiểu Đồng, em đối với công bằng. Lúc ấy chẳng phải chúng ta chia tay rồi phải sao?”


      là đàn ông, thằng đàn ông nào mà có dục vọng? phải là thánh nhân! Huống chi lúc đó phiền muộn muốn chết, như phát điên muốn tìm người phụ nữ khác có thể mang Chu Hiểu Đồng trong đầu đuổi , nhưng càng đuổi lại càng nhận ra bóng dáng Chu Hiểu Đồng đuổi được.


      Chu Hiểu Đồng cười, ý cười loan đầy đôi mắt “Tại sao Phong Kính có thể làm được vì chị Mộc Vũ mà lại thể?”. Trước mắt bị che bởi tầng hơi nước khiến nhìn thấy .


      Đây là lời lúc trước Tiền Phong với , lúc đó : Tôi sao có thể lấy tiêu chuẩn của Mộc Vũ để cầu chứ? vĩnh viễn bao giờ với tới được!


      bây giờ trả lại cho câu: Vì sao Phong Kính có thể làm được vì chị Mộc Vũ mà thể?


      Chu Hiểu Đồng cảm thấy mình độc ác, ăn trả , đúng là thuận buồm xuôi gió


      Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của , Chu Hiểu Đồng cười. muốn thấy đau nên cố ý làm đau, bởi vì trái tim sớm bị vặn vẹo áu tươi đầm đìa rồi.


      Ngón tay Tiền Phong bấu chặt vai , bấu chặt đến nỗi muốn đâm sâu vào da thịt . nhàng lắc đầu, đôi mắt hoa đào luôn cao ngạo lại ngăn bởi tầng hơi nước: “Chu Hiểu Đồng, Chu Hiểu Đồng…”


      cố chấp nhớ kỹ tên của , cứ tiếp tục như vậy, chữ cũng , cũng để .


      Bên kia, ông chủ có chút kiên nhẫn nhìn đồng hồ, thúc giục: “Hiểu Đồng à, trễ lắm rồi đó”


      Chu Hiểu Đồng gật gật đầu, tránh khỏi tay của . Thế nhưng Tiền Phong vẫn giữ chặt, kéo vào lồng ngực như là sợ khi quay , hai người bọn họ hoàn toàn còn chút quan hệ nào nữa.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 178: Mục Tiêu Kết Hôn Của Sói Hoang



      Sắc chiều đỏ cam chiếu rọi hai chiếc bóng dài mặt đất đan chặt lấy nhau như sợi dây thừng.


      “Muốn tôi tha thứ cho , cũng phải là thể được…” Chu Hiểu Đồng đưa lưng về phía , bật cười, có vài giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt “ tìm chiếc nhẫn tôi vứt mang về đây, có lẽ… tôi tha thứ cho …”


      Chiếc nhẫn kia?


      Tiền Phong ngẩn ra, nâng tay vuốt mặt, sau đó lập tức chạy ra ngoài, hét lớn vọng lại: “Được! nhất định tìm được nó. Chu Hiểu Đồng, em ở đó chờ , nhất định mang nó về cho em! Chỉ cần ngày em chưa kết hôn, nhất định phải mang em trở về!”


      Nhìn thấy bóng lưng của Tiền Phong chạy xa, Chu Hiểu Đồng để mặc cho nước mắt rơi dài, cười như đứa trẻ.


      biết, biết đây là cầu thể hoàn thành, bởi vì…


      nhàng lấy thứ từ trong túi áo ra, đặt trong lòng bàn tay.


      Chiếc nhẫn này vẫn luôn ở đây, cho dù có tìm khắp thiên hạ làm sao tìm được đây? Tìm được cũng coi như trái tim mất, phải giữ gìn trái tim này, thể dễ dàng đưa ra.


      Tiền Phong, đùa giỡn tôi nhiều lần như vậy, lần này để tôi trả lại chút, chúng ta coi như thanh toán xong hết nợ nần rồi chứ?


      bỏ nhẫn lại vào túi, nhấc chân về hướng ông chủ, ngờ đạp phải hòn đá dưới chân, cả người ngã xuống đất. Ông chủ vội đến đỡ, : “ sao chứ?”


      Chu Hiểu Đồng vin tay ông ta mà là tự mình đứng dậy. Đầu gối chân phải đập mạnh mặt đất, rất đau, nhưng chỉ có cái đau như vậy mới chứng minh còn sống, phải sao?


      Được rồi, còn sống cũng rất tốt.


      cười, lên xe của ông chủ, cùng ông ấy tham gia buổi tiệc.


      Tuy rằng bây giờ lấy thân phận trưởng nhóm bộ phận thiết kế để tham dự, nhưng vẫn theo thường lệ là uống chút rượu đúng ? Mọi người sớm biết dưới tay ông chủ phòng triển lãm có nữ thư ký tửu lượng tuyệt vời.


      Chu Hiểu Đồng uống, vừa uống rượu vừa uống thuốc gải rượu, giống như muốn uống tới chết thôi.


      “Ông chủ Tôn, vị này chính là nữ đại tướng trong truyền thuyết của ông – Chu, sao? là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Nhờ ấy, phòng triển lãm của ông cũng ký được nhiều đơn hàng lớn khiến cho người ta đỏ hốc mắt nha, hay là ông tặng cho tôi ?” vị quản lý đùa.


      Ông chủ cười toe toét, vỗ vỗ bả vai Chu Hiểu Đồng : “Đây chính là vũ khí bí mật của phòng triển lãm chúng tôi nha, sao có thể giao ra ngoài được đây?”


      người quản lý có gương mặt phúc hậu : “ Chu này, tôi thích . Tôi xem như con của mình vậy, có bạn trai chưa? Hay là tôi giới thiệu cho người nhé?”


      Chu Hiểu Đồng trả lời, chỉ cười và nghe mọi người xung quanh cười cười , tự ý rót thêm ly, như say lại như say.


      Buổi tối về nhà, ba du lịch về và ngủ. cỡi giày ra, chân tay tới phòng bếp, mở tủ lạnh, cũng hâm nóng lại mà chậm rãi ăn đồ ăn nguội lạnh. ăn như hổ đói, giống như người đói bụng sắp chết, chỉ liều mạng nhét thức ăn vào miệng.


      đói, rất đói.


      Ông Chi bịâm thanh mở tủ lạnh của đánh thức, ông vừa bước ra liền nhìn thấy trong phòng bếp có ánh sáng. Con mình lại ngồi xổm dưới tủ lạnh ăn đồ ăn trưa nay vẫn còn chưa hâm nóng, người còn thoang thoảng vị rượu và mùi thuốc lá.


      Ánh đèn tủ lạnh chiếu rọi lên gương mặt nước mắt ràn rụa của , nhưng lại hề nhận ra dù chỉ chút.


      Ông Chu sợ đến nỗi giọng đều phát run, ông cảm thấy con mình được bình thường, rất bình thường. đứa con luôn thô lỗ nhưng mạnh mẽ, luôn mỉm cười mà kêu khổ, làm sao lại thành cái dạng này đây?


      Ông Chu tiến lên, cánh tay run rẩy đoạt lấy hộp cơm tay , hỏi: “Hiểu Đồng, con làm cái gì vậy?”


      Chu Hiểu Đồng giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy ba mình, do dự đáp: “Ba? Con sao, con chỉ đói bụng nên muốn ăn chút thôi”


      Chu Hiểu Đồng cười, nụ cười nở gương mặt thê lương đầy nước mắt càng khiến cho người ta đau lòng.


      Ông Chu cũng biết phải an ủi con mình như thế nào, ông phải mẹ của , nếu vợ mình ở đây lập tức ôm lấy con , giọng an ủi, nhưng ông là người làm cha, chỉ có thể gắng nhịn nước mắt đau lòng mà xoa xoa đầu của , : “Đói bụng, để ba hâm nóng thức ăn cho, chờ chút thôi”


      Chu Hiểu Đồng cười gật gật đầu, ngồi nhìn ba mình hâm nóng thức ăn, sau đó đặt lên bàn. ra ba là người nấu ăn nhất định nuốt nổi, trong hơn mười năm qua đều mình mẹ mua nguyên liệu, nấu cơm, nắn sủi cảo, gói bánh chưng, nhưng…


      Chu Hiểu Đồng ăn ngon miệng, ăn như hổ đói giống như cơm rau dưa ba làm là ngon nhất thế gian. Ông Chu vừa nhìn vừa bảo con mình ăn từ từ.


      Chu Hiểu Đồng gắng sức ăn, chén lớn chén nhồi nhét vào bụng. Khi no, vỗ vỗ bụng: “Ba, no quá!”


      Ông Chu nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc đó, làm sao đoán được đều do giả vờ để ông yên tâm. Ông cũng vạch trần, dọn dẹp chén bát mới thở dài, : “Con , con cũng hai bảy tuổi rồi, cũng còn nữa. Hay con thử tìm bạn trai thử xem?”


      Ông Chu , sợ vô ý kích động thần kinh yếu ớt của con .


      Chu Hiểu Đồng nghĩ tới ba mình đột nhiên điều này liền cười đáp: “Con vội, qua hai năm nữa hãy lo cũng được mà”


      Ông Chu kinh ngạc giật mình: “Hai năm? phải là ba mươi luôn rồi sao?”


      Chu Hiểu Đồng tới, giữ chặt cánh tay của ba, dựa vào trong khuỷu tay rộng lớn đó giống như trước đây, dường như có như vậy cảm thấy mệt mỏi nữa.


      “Ba, con còn muốn liều mạng làm việc thêm hai năm nữa. Con còn trẻ mà, con muốn kiếm nhiều tiền để mua cho ba đồ ăn ngon nhất, dẫn ba chơi khắp nơi thế giới. Ba, tin tưởng con…”


      Ông Chu quả biết nên gì với con mình đây. Ông hiểu, Chu Hiểu Đồng luôn thấy áy náy, muốn lấy hết tiếc nuối dành ẹ mình để chăm sóc ông. Từ con ông quật cường như thế, quật cường đến mức khiến người khác phải đau lòng.


      “Đứa ngốc này, ba muốn mấy cái đó để làm gì? chân đặt xuống mồ rồi, ba với mẹ luôn muốn con hạnh phúc mà sống, muốn con tìm được người đàn ông tốt thương con…”


      Ông Chu luôn nghĩ như thế, con mình ông luôn hiểu, cái đứa lúc nào cũng nghĩ đằng nẻo nhưng ông luôn nhìn ra, trong lòng chỉ sợ còn quên được vị đại thiếu gia Tiền Phong đó, chi bằng hãy tìm người mới có thể làm vui vẻ tốt hơn.


      Đôi mắt Chu Hiểu Đồng có chút đỏ, úp mặt vào bờ vai ba mình. Giong của run rẩy “Được, ba, con hứa với ba… con nhất định tìm cho ba người con rễ tốt. Ba tháng, à chỉ tháng thôi, con hứa mang về người khiến ba vừa lòng”


      cố gắng cười, cố gắng để cho tiếng nức nở toát ra.


      Ông Chu xoa xoa đầu của , gật đầu “Được”


      Đợi cha mình trở về phòng ngủ, Chu Hiểu Đồng tự nhốt mình vào toilet, ôm lấy bồn cầu nôn hết tất cả mọi thứ trong bụng mình, nôn đến dạ dày cũng phát đau.


      ôm bụng, cầm lấy di động gọi: “Kiều Na, tìm ình tên đàn ông


      Kiều Na ngủ gà ngủ gật, nghe thấy câu này của Chu Hiểu Đồng liền bật người tỉnh táo hẳn “Chị em tốt của tôi, cậu rốt cuộc cũng thấm lời mình rồi. Được được, chuyện này cứ để mình lo! Ngày mai mình mang đống đàn ông đứng đó cho cậu chọn lựa”


      Chu Hiểu Đồng bị cách chuyện của Kiều Na chọc cười, cười đến run rẩy. Tại sao lại cười? sắp có bạn trai nha, trong vòng tháng này có thể đáp ứng cầu của ba mang về chàng rễ tốt. chuyện tốt như vậy, tại sao lại cười?


      Chu Hiểu Đồng cúp điện thoại, về phòng ôm lấy di ảnh của mẹ: Mẹ, mẹ đợi hai ngày nữa thôi, con nhất định tìm ẹ người con rễ tốt, được ?
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 179: Sói Hoang Cũng Có Hoa Đào



      Chu Hiểu Đồng quyết tâm tìm được bạn trai trong vòng tháng, kết hôn trong vòng ba tháng, chỉ đơn giản như vậy!


      cũng hay giỡn, cũng thích đùa giỡn chuyện như thế.


      nghĩ rất đơn giản, nếu phụ nữ nhất định phải kết hôn bằng bây giờ tìm người có nhân phẩm tốt kết hôn thôi, có vậy còn bị dày vò đúng ? Hơn nữa biết lo lắng của ba mình, ba luôn sợ mình lớn tuổi, đợi được đến lúc con kết hôn, rất hối tiếc.


      muốn để cho ba mình an lòng, mà biện pháp tốt nhất chính là như vậy. , cũng đừng tiếp tục tham lam về cái thứ gọi la tình nữa, từng có Tiền Phong đãđủ rồi, hy vọng người thứ hai lại đến, nếu chịu nổi.


      Kiều Na quả rất nhanh tay, ngày hôm sau phong thư được gửi đến cho , bên trong là hình của năm người đàn ông điển trai đến nỗi thiếu chút nữa đâm mù mắt chó sánh ngang với hợp kim titanium của rồi.


      Chu Hiểu Đồng dở khóc dở cười, cũng nhìn kỹ mà chọn đại người.


      Người này thoạt nhìn có chút ôn hòa, những người còn lại đều rất chói mắt, mang ra ngoài còn phải sợ người ta đoạt mất ấy chứ.


      Năm giờ rưỡi chiều cùng ngày hẹn nhau trong nhà hàng để xem mắt. Tuy rằng Chu Hiểu Đồng từng đính hôn nhưng kinh nghiệm vẫn rất ít, hơn nữa mục đích lần này…


      bóng người tới, Chu Hiểu Đồng cứng ngắc cả người, căng thẳng nắm chặt nắm tay.


      Chu sao?” Giọng người nọ là dễ nghe.


      Chu Hiểu Đồng căng thẳng, nhưng vẫn đứng dậy cúi đầu như học sinh tiểu học “Là tôi!”


      Người nọ thấy phản ứng của Chu Hiểu Đồng như vậy, nhịn được che miệng cười rộ lên.


      Chu Hiểu Đồng cảm thấy như tự tát vào mặt mình. Hai người ngồi xuống càng chật hẹp, xác thực mà là Chu Hiểu Đồng càng thêm căng thẳng. Trái lại người đàn ông kia chỉ bình tĩnh mỉm cười, chống cằm nhìn Chu Hiểu Đồng như rất có hứng thú.


      Chu Hiểu Đồng do dự lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm : “ ra… tôi phải trước chút, mục tiêu của tôi là trong vòng tháng có bạn trai, kết hôn trong vòng ba tháng. Nếu thể chấp nhận được, tôi cũng làm phiền


      cảm thấy, có số việc nên ràng trước tối hơn, cũng miễn cho hai bên phải khó xử.


      Chu Hiểu Đồng nghĩ rằng ta từ chối, ngờ là ta lại cười rộ lên, có nửa điểm do dự mà “Thành giao!”


      Lần này đến phiên Chu Hiểu Đồng kinh ngạc “A?”


      Người đàn ông nhếch khóe miệng, : “ nè Đồng Đồng, em nhớ ra sao?”


      Chu Hiểu Đồng nhìn người đàn ông trước mặt, cũng cao ráo, cũng đẹp trai, cũng có chút quen thuộc. Chu Hiểu Đồng nghĩ nghĩ, chợt nhớ tới người “ là… Mạc Thụy?”


      Mới trước đây, căn nhà đối diện nhà , lớn hơn hai tuổi, luôn mang chơi khắp nơi, hai người cũng có thể xem như thanh mai trúc mã. Lúc Chu Hiểu Đồng còn là bé cũng từng mong muốn được gả cho trai lớn nhà bên. Sau đó nhà ta dọn nơi khác, từ đó cũng còn liên lạc với Mạc Thụy nữa.


      làm sao cũng nghĩ tới gặp nhau hôm nay lại có thể gặp ta trong trường hợp như vậy, quả là…


      Nếu có thể, Chu Hiểu Đồng quả muốn lấy chày gỗ tự gõ vào đầu mình.


      Mạc Thụy cười rộ lên, vẫn vỗ vỗ đầu của giống như trước đây “Em đó, vẫn giống y hệt trước đây, lúc nhìn hình chụp liền nhận ra em”


      Chu Hiểu Đồng thoáng đỏ mặt.


      Mạc Thụy thèm để ý đưa tay nâng cằm lên, : “Trước đây em rất thẳng thắn, thích ai hay thích ai đều viết ở mặt. Em còn lớn lên nhất định phải làm dâu của . Còn nhớ cha mẹ chúng ta cũng , chờ hai ta trưởng thành phải kết thành thông gia, quả duyên phận chưa dứt nha”


      Lời của Mạc Thụy có chút mập mờ, như là ám chỉ cái gì đó. Chu Hiểu Đồng nhất thời cũng biết gì nữa.


      Này, này là có ý gì nha? Ám chỉ ta trước đây cũng thích ?


      Sói hoang dã choáng váng, cây đại thụ hai mươi năm đơn thế nhưng hôm nay hết đóa hoa đào này đến đóa hoa mai khác lại bay tán lạn đến bên , có chút… chống đỡ được.


      Lúc Tiền Phong thở dốc chạy đến nhà hàng, nhìn thấy Chu Hiểu Đồng cùng Mạc Thụy ở bên nhau cười cười . tức giận!


      tiến lên nắm lấy cánh tay , lạnh lùng : “Chu Hiểu Đồng, em theo !”


      Chu Hiểu Đồng nghĩ tới xuất , lập tức vung tay tránh khỏi “Tiền Phong, làm gì vậy?”


      Đôi mắt Tiền Phong đỏ ngầu, dường như muốn xé Chu Hiểu Đồng thành từng mảnh “Em có ý gì đây chứ? bên đùa giỡn với , bên quay mặt tìm tên đàn ông khác, rốt cuộc em xem Tiền Phong đây là cái gì vậy hả?”


      đến bãi cỏ bệnh viện tiếp suốt gần hai mươi tiếng đồng hồ, dường muốn san phẳng cả cái bãi cỏ đó. Đôi mắt đầy tơ máu của chăm chú tìm tìm kiếm kiếm, mà , sau lưng lại tìm người đàn ông khác, nghĩ chết sao?


      “Này , xin buông tay cho!” Mạc Thụy thấy thế, lập tức lên tiếng ngăn cản.


      Tiền Phong nhìn thấy bộ dạng tên kia xem Chu Hiểu Đồng như là của chính liền hận thể phát đạp bay ta “Mày là cái quái gì vậy? Đây là chuyện của vợ chồng chúng tao, mày xen vào làm gì?”


      Mạc Thụy vẫn giọng : “Ngại quá, tôi bây giờ chính là chồng chưa cưới của Đồng Đồng, ba tháng sau chúng tôi kết hôn, đến lúc đó Tiền đừng ngại mà hãy đến chia vui với chúng tôi”


      Đồng tử của Tiền Phong trừng to, thể tin nhìn Chu Hiểu Đồng.


      Chu Hiểu Đồng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nghiêng ánh mắt sang chỗ khác, : “Tôi chuẩn bị kết hôn”


      “Kết hôn? Được!” Tiền Phong giận quá hóa cười, nắm chặt cổ tay của , vốn dĩ quan tâm có đau hay . ác độc “Rất tốt! Chúng ta ngay bây giờ đăng ký kết hôn!”


      “Buông ra!” Chu Hiểu Đồng thét to.


      Tiền Phong quả cảm thấy mình như muốn phát điên rồi. gầm : “Chu Hiểu Đồng, em hãy lòng , em muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho ?”


      Chu Hiểu Đồng đối mặt với giận dữ của , ngược lại cười rộ, khóe miệng cong lên, đôi mắt nhạt nhòa. cố rút cổ tay bị bị Tiền Phong siết chặt.


      : “ nhìn thấy tôi cười cười với người khác nổi giận, vậy có nghĩ đến tôi ? Suốt hai năm, có biết bao nhiêu người phụ nữ đến thị uy với tôi bằng cách kể chuyện các người bên nhau như thế nào hay ? Còn những chuyện trong quán bar, cùng những người phụ nữ đó trái ôm phải ấp, lúc cợt nhã nhảy múa với họ, có nghĩ đến tôi ? Lúc lên giường với người phụ nữ khác, ném tôi đến tận đâu đâu vậy? bây giờ dựa vào cái gì mà đến đây cầu với tôi? Muốn tôi tha thứ sao? Được, vậy để cho tôi lên giường với người đàn ông khác lần , hai ta coi như huề nhau, có thể ?”
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 180: Tiền Mừng



      Những lời này, ra Chu Hiểu Đồng kìm nén ở trong lòngtừ rất lâu, rất lâu rồi. Mỗi lần trong quán bar, ngồi góc tận mắt nhìn cười cười cùng người phụ nữ khác. Trong lòng cũng có khó chịu nhưng vẫn cố giả bộ sao cả.


      Mỗi lần ngửi được mùi nước hoa của phụ nữ người , hay hoặc là, mỗi lần những người phụ nữ diêm dúa lẳng lơ xa lạ chặn đường , thị uy với , khó chịu đến phát điên.


      Nhưng đều cố nhịn, bởi vì biết Tiền Phong thích tự do, cho nên nhất định phải giả bộ rằng mình quan tâm, cho dù trong lòng có khó chịu bao nhiêu cũng phải giả vờ như sao cả.


      chịu nổi, là chịu nổi. Đúng vậy, là vô địch, vẫn có thể chống đỡ, nhưng cũng là người phụ nữ. người phụ nữ dù có mạnh mẽ bao nhiêu cũng thể ngăn được chút tổn thương.


      Trong hai năm này, tại sao bọn họ luôn chia tay rồi lại quay lại? Cũng bởi vì lòng rất bất an, căn bản sờ tới đáy, mà cái đáy đó, Tiền Phong chưa bao giờ cho !


      Mà đêm trước cửa tòa án ngày đó, đúng là đốt cháy cọng rơm cuối cùng.


      dày vò bản thân hai năm, đủ rồi, đủ rồi. Trong hai năm này, có hơn phân nửa thời gian là sống trong sợ hãi, sợ, sợ mình xoay người cái nhìn thấy Tiền Phong rời cùng người phụ nữ khác.


      Ngay cả cha mẹ có thể nhìn ra bất an , do dự trong , mà tại sao lại cố tình nhìn ra?


      Ngực Chu Hiểu Đồng đập kịch liệt. khó chịu, cho dù là nơi trái tim hay là vết thương do dao đâm kia, mỗi đêm đều thấy đau.


      cảm thấy nếu phải còn có ba mình, nhất định chết mất. Nghĩ đến cảnh tượng Tiền Phong giường cùng với người phụ nữ khác, hận mình thể nhảy lầu.


      Tiền Phong nghe thấy câu: Muốn tôi tha thứ sao? Được thôi, vậy để cho tôi lên giường với người đàn ông khác lần , hai ta coi như huề nhau, có thể ?


      Đồng tử của đột nhiên trợn to, cả người phát run, sắc mặt tái nhợt. Đôi mắt đỏ ngầu, ngừng lắc đầu : “Chu Hiểu Đồng, em đừng ép , nếu em dám làm như vậy, phải giết chính là ba người chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận!”


      Chu Hiểu Đồng cười “ xem, tôi chỉ mới bây nhiêu thôi mà hận thể giết người rồi, vậy có nghĩđến tôi hay ? Lý do của tốt lắm, bởi vì chúng ta chia tay nên có thể ra ngoài tìm người phụ nữ khác, có phải ? Thế tôi đây vì sao lại thể kết hôn cùng người khác? , chỉ quan tâm đến chính mình mà thôi!”


      Tiền Phong cảm thấy Chu Hiểu Đồng lúc này giống mẹ kế của Bạch Tuyết, cầm con dao từng lát từng lát cắt trái tim . có thể tình nguyện giao tim mình cho từ từ cắt ra còn tốt hơn là cảm giác lúc này.





      Tiền Phong khi về đến nhà, chỉ cảm thấy trong ngực có cái gì đó nghèn nghẹn muốn phát nổ. ngã mạnh xuống salon, cắn lấy lớp da ghế như cắn da thịt của Chu Hiểu Đồng.


      cái gì? : “Trong cuộc sống, cũng chỉ có tình . Tôi thừa nhận, tôi . Thế nhưng tình cũng thể phá bỏ hết rào cản xung quanh. Tôi , tôi, sau đó tất cả đều có thể vui vẻ, hạnh phúc cả đời, cái đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mà thôi, đây là thực tế. Đau khổ, trải qua lần là đủ rồi…”


      Tại sao lại được? Tại sao , cũng mà lại được? Đầu óc rốt cuộc là bị làm sao vậy?


      cắn sô pha, hét to: “A……..!!!”


      Khốn kiếp! Khốn kiếp! tin!


      Đêm nay, Chu Hiểu Đồng lại ngủ rất ngon, cần phải uống thuốc ngủ nữa. Ngủ đến tận sáng, những điều sâu trong lòng lại còn khó nữa, ra cách rất dễ dàng.


      Chuyện đương của Chu Hiểu Đồng truyền ra ngoài rất nhanh, thứ đời này khó giấu nhất chính là mấy bà tám phải sao? Lại nghe , ông Chu rất hài lòng chàng rể tương lai này, cũng có ý định làm hôn lễ trong vòng ba tháng.


      ra mục tiêu của Chu Hiểu Đồng rất đơn giản, đó là kết hôn sớm chút để ba mình có thể an tâm. Cũng may nhà họ Mạc cũng hối thúc, hai bên ăn ý hẹn ngày gặp mặt hai gia đình. Chu Hiểu Đồng cảm thấy giống như ba mẹ mình, cả đời mặc dù kkhoong phải là tình mãnh liệt, nhưng vẫn làm bạn đến đầu bạc phải sao?


      quyết định tự tạo ình khởi đầu hoàn toàn mới. Kiều Na : Phụ nữ, phải tự đối xử với mình tốt chút.


      Nguyên Đán qua, bao lâu nữa là đến ngày đón ông Táo. Gia đình Phong Kính lại tổ chức tiệc ở khách sạn lớn. Ngoại trừ kẻ độc thân Phương Thiệu Hoa ra còn có Tiền Phong và Chu Hiểu Đồng.


      Ngoài ý muốn chính là lần này Chu Hiểu Đồng hề từ chối, sảng khoái đáp ứng.


      Người ta “đỏ tình đen bạc”. Tiền Phong mấy ngày nay xử nhiều vụ án quan trọng, thanh danh lại càng nổi tiếng nhưng cơ thể lại gầy hơn trước. Cái tên từ khi cha sinh mẹ đẻ có khí chất phong lưu lãng tử này lại trầm ngâm như người mất hồn. Phương Thiệu Hoa thiếu chút nữa lột sạch đồ , cho xem tiền quan trọng hay sức khỏe quan trọng.


      Bên trong phòng đặt trước, mọi người chờ Chu Hiểu Đồng. ra bọn họ chỉ muốn trước là tạo cơ hội trả thù Tiền Phong, sau là tìm cách hàn gắn lại cùng Chu Hiểu Đồng. Bộ dạng mấy ngày nay của Tiền Phong, mọi người đầu đặt ở trong mắt.


      nghĩ đến, Chu Hiểu Đồng sau khi vào, phía sau là Mạc Thụy.


      Hai người cùng vào, tay Mạc Thụy còn rất thân mật quàng lên vai Chu Hiểu Đồng. Chu Hiểu Đồng cười, chào hỏi: “Mọi người khỏe chứ? Em báo trước dẫn ấy đến, mọi người đừng trách. Em bảo ấy giới thiệu nhé?”


      Mọi người đều cúi đầu, ta nhìn người, người nhìn ta, cuối cùng là nhìn về phía Tiền Phong. Tiền Phong ngồi trong góc, tay cầm cốc bia, ánh mắt đặt người Chu Hiểu Đồng, giống như hận thể tìm ra lỗ hổng người


      Giới thiệu? Giới thiệu cái *beep*! muốn xem ta là bạn trai sao? Nằm mơ !


      Tô Mộc Vũ đứng ra hoà giải, mời người mới tiến vào, sắp xếpchỗ ngồi rồi : “ sao, mọi người cũng đến đông đủ rồi, để nhân viên mang thức ăn lên ”. khí trong phòng rất ngột ngạt, làm cho người lo lắng có đánh nhau hay .


      Phương Thiệu Hoa ngồi chỗ mỉm cười như chờ xem vở kịch hay.


      Chu Hiểu Đồng cầm ly rượu, : “Em với Mạc Thụy định hai tháng sau kết hôn, hai gia đình cũng chọn ngày cả rồi, đến lúc đó mọi người nhất định phải đến đầy đủđó. Tuy nhiên, được quên tiền mừng nha” cười, nháy mắt mấy cái giống như rất vui vẻ.


      Tiền Phong thấp giọng : “A! Tiền mừng của tôi chắc ai đó cũng tiêu nổi đâu” Tiền mừng, tiền mừng, tiền con mẹ nó mừng!


      Chu Hiểu Đồng cười, : “Tiền thiếu yên tâm, chờ kết hôn chúng tôi nhất định trả lại, phân tiền cũng thiếu đâu”


      Mặt Tiền Phong cũng tái nhợt, từ khẽ răng phát được được mỗi chữ “Em!!!”


      Mạc Thụy cầm lấy ly rượu trong tay Chu Hiểu Đồng, : “Dạ dày Hiểu Đồng tốt lắm, thể uống nhiều, ly này để tôi thay mặt ấy uống xong, ngẩng đầu, ngụm uống cạn.


      Chu Hiểu Đồng vội đưa ly nước lọc cho “Mạc Thụy, uống gấp quá tốt đâu, mau uống chút nước lọc


      Tiền Phong ở bên nhìn Chu Hiểu Đồng cùng Mạc Thụy cố ý ân ân ái ái, gương mặt điển trai lúc đen lúc trắng. biết Chu Hiểu Đồng trả thù , muốn khiến tức đến hộc máu mới hả dạ đây mà!
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 181: Khuyên Bảo



      Đêm nay tâm tình của Chu Hiểu Đồng quả rất tốt, ngừng cười cười cùng mọi người, cười vô cùng thoải mái.


      Mạc Thụy lại cướp lấy ly rượu khác trong tay , : “ phải dạ dày em tốt rồi sao? Đừng uống nhiều quá” Bộ dạng tức giận đó hoàn toàn cho rằng mình chính là chồng sắp cưới của Chu Hiểu Đồng.


      chỉ cười, : “ sao, chỉ là rượu trái cây thôi mà, uống chút cũng say được”


      Tiền Phong từ bên nhìn hai người cười cười liền nhíu chặt hai hàng chân mày. Đôi mắt lạnh lẽo như muốn giết người.


      Tô Mộc Vũ nhận thấy biểu mặt Tiền Phong có chút ổn, vội nắm tay Chu Hiểu Đồng : “Hiểu Đồng, vào nhà vệ sinh với chị nhé?”


      Chu Hiểu Đồng đặt ly rượu xuống bàn “Dạ?”


      Tô Mộc Vũ khó có lần dùng vũ lực với Chu Hiểu Đồng, kéo mạnh về phía toilet, sau đó : “Hiểu Đồng, em cho chị biết , em rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?”


      Hai người này là muốn trả thù lẫn nhau hay sao? muốn dày vò lẫn nhau cho tới chết mời chịu à? Lần trước là Tiền Phong dẫn theo bạn , lần này đổi lại thành Chu Hiểu Đồng.


      Chu Hiểu Đồng cười “Em muốn làm gì đâu, Mộc Vũ, chị đừng suy nghĩ nhiều”


      Tô Mộc Vũ khẽ nhíu mày, ấy chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này “Hiểu Đồng, chị xem em như em của mình, có vài lời chị với người khác nhưng em chị nhất định phải . Em vẫn thấy mình xứng với Tiền gia, sợ bị người Tiền gia khinh thường có phải hay ? Cho nên em muốn chứng minh cho bọn họ thấy rằng, phải Chu Hiểu Đồng em xứng với Tiền gia mà là Tiền gia xứng với em, đúng ?”


      Sắc mặt Chu Hiểu Đồng bỗng dưng tái nhợt, giống như bị Tô Mộc Vũ trúng tâm trong lòng. Tô Mộc Vũ chỉ dùng hai câu mà có thể xé nát chiếc mặt nạ cố gắng tạo ra, khiến thấy khó hciuj.


      Tô Mộc Vũ nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Chu Hiểu Đồng, khẽ thở dài tiếng, : “Hiểu Đồng, chị khuyên em câu chân thành. Tiền Phong như thế nào em cũng thấy ở trong mắt, đối xử với em như thế nào em cũng biết, nếu em buông tay, sau này… đừng hối hận”


      Trong đầu Chu Hiểu Đồng rối loạn, giống như mớ cỏ dại xoắn lại chỗ với mớ rơm khô.


      Trái tim ân đau, bỗng dưng thấy mệt mỏi.


      Chu Hiểu Đồng dựa vào trong lòng Tô Mộc Vũ, nước mắt tích tích rơi xuống “Mộc Vũ, em thấy mình điên rồi, ngày nào cũng hận chính mình tại sao chết , chị xem em phải làm gì bây giờ? Em nên làm cái gì bây giờ…?”


      cũng muốn tha thứ cho Tiền Phong, nhưng vẫn cam lòng, cam lòng. Lần này tha thứ, lần sau lại phải làm sao bây giờ? Trong cuộc đời bọn họ còn bao nhiêu cái “lần sau” đây? Số lần chia tay còn đếm hết, chẳng lẽ mỗi lần đều phải chia tay, rồi nhìn Tiền Phong đến bên cạnh những khác sao? lần muốn lấy mạng rồi, biết thêm lần nữa, còn có thể tiếp tục chịu đựng được hay .


      Tô Mộc Vũ nhìn Chu Hiểu Đồng ôm mình, trong lòng cũng chua xót theo. Đều là phụ nữ với nhau, cũng biết Chu Hiểu Đồng rất khổ sở, thử nghĩ chuyện như vậy xảy ra với mình, có thể làm gì đây? chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rất khó chịu trong ngực rồi.


      Chu Hiểu Đồng ngơ ngẩn theo Tô Mộc Vũ trở lại.


      Bên trong phòng có tiếng đùa giỡn.


      Phương Thiệu Hoa ngồi bên cạnh Mạc Thụy, cười : “Mạc Thụy, hai tháng sau với Hiểu Đồng kết hôn, bằng rèn sắt khi còn nóng, nhân cơ hội mau có đứa bé


      bên , bên trộm liếc nhìn Tiền Phong, nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng đen của tên kia liền lén cười hả hê. Trăm năm khó có cơ hội nhìn thấy Tiền Phong như thế, phải xem cho kỹ vở kịch hay này. Tiền thần kinh, ngàn vạn lần đừng làm cho thằng em tốt này thất vọng đó.


      Mạc Thụy bị trêu liền ha ha cười rộ lên, xấu hổ gật gật đầu.


      Chu Hiểu Đồng sau khi trở về liền phiền muộn, Mạc Thụy giọng hỏi , chỉ lắc đầu .


      Sau bữa cơm, Chu Hiểu Đồng cùng Mạc Thụy muốn rời trước, ngờ Tiền Phong vác gương mặt đen thui đuổi theo sau.


      Tiền Phong lạnh lùng nhếch khóe miệng, : “Chu Hiểu Đồng, có dám uống rượu với tôi hay ?”


      Chu Hiểu Đồng vốn dĩ chẳng quan tâm, nhưng đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Tiền Phong, cưỡng nổi “Được thôi!”


      , ai sợ ai!


      Mạc Thụy đứng bên nhìn hai người gây chuyện. chỉ biết cười khổ.


      Tới quán bar, Tiền Phong gọi nhân viên phục vụ mang rượu đến. rót ra ba ly, lấy đá bỏ vào rồi đặt trước mặt Chu Hiểu Đồng.


      Chu Hiểu Đồng nâng ly lên, giơ về liền uống hết trong ngụm.


      Tiền Phong nhăn mặt, biết có thể uống rượu mà có bất kỳ cái nháy mắt như thế từ khi nào. Tiền Phong nâng tiếp ly, rót vào trong cổ họng.


      Hai người cứ ly, tôi ly, quả giống như chém giết chiến trường, hai cặp mắt cứ trừng về phía đối phương như phóng dao.


      Mạc Thụy nhíu mày, muốn can ngăn nhưng khi Chu Hiểu Đồng muốn làm gì ai có thể ngăn được đây?


      Chai rượu trước mặt hai người càng lúc càng nhiều, mắt mơ hồ nhưng vẫn kình đối phường như muốn cùng sống cùng chết.


      Cho đến khi Chu Hiểu Đồng nhịn được nữa, chạy vào toilet nôn lên nôn xuống, nôn đến nỗi dạ dày cũng quặn đau, khóe mắt chảy ra những giọt nước mắt chua chát.


      tát nước lạnh vào mặt mình, nhìn sâu gương mặt đỏ bừng trong gương.


      phải mày muốn bắt đầu cuộc sống mới sao? Tại sao lại còn ở đây làm những trò mèo đó? Chu Hiểu Đồng, mày bị ngu sao? Hay là do mày điên rồi?


      ra, Tiền Phong vẫn còn uống. tiến lên giựt lấy ly rượu trong tay , ném mạnh xuống đất, : “Cũng còn ý nghĩa gì nữa, coi như xong


      mệt mỏi, chỉ có , mà còn có Tiền Phong. Hai người bọn họ rốt cuộc làm cái gì vậy?


      Chu Hiểu Đồng xoa huyệt thái dương, ra ngoài. Lúc rời khỏi quán bar, Chu Hiểu Đồng cũng với Mạc Thụy, cũng nên dừng lại thôi.


      Hôm nay thấy mình hèn hạ, những đưa Mạc Thụy đến đây mà còn cùng diễn vở kịch nhảm nhí cho người khác xem nữa. Có thể lúc đầu, muốn bắt đầu lại bằng cuộc sống mới, muốn kết hôn với , hề muốn dối gạt ai. Thế nhưng tại sao lại biến thành hoàn cảnh như tại chứ?


      ra Mạc Thụy cũng nhìn ra trong lòng Chu Hiểu Đồng còn chất chứa hình ảnh của Tiền Phong, vốn là người rất thoải mái, đương chơi thôi, được liền quay về làm bạn bè như trước.


      vẫn giống như ngày xưa, xoa xoa hai má Chu Hiểu Đồng, : “Đồng Đồng này, em cần xin lỗi với đâu. Hai ta vốn hợp nhau, ai có lỗi với ai cả. Người đàn ông tên Tiền Phong, Tiền đại thiếu gia kia, cũng có nghe thấy. Tai tiếng đào hoa lan xa cách đây hai năm rồi, ai là biết. Nhưng qua hai năm cũng thay đổi rất nhiều, ít nhất cũng có nghe thấy dây dưa với người phụ nữ nào. thằng đàn ông có tiền có thế mà có thể như vậy cũng coi như tệ. Đồng Đồng, em nên biết, tình giống như chúng ta vẫn thường hay tưởng tượng. đôi Trương Bách Chi cùng Tạ Đình Phong đều khiến người đời phải cực kỳ hâm mộ nhưng phải cũng chia tay sao? Nếu muốn giấu em vài chuyện, nhất định có thể khiến cho em thể tìm ra. Biểu của đêm nay biết em cũng thấy, nếu em vẫn vì chút chuyện mà canh cánh trong lòng em có thể mất phần cơ hội có được hạnh phúc. vẫn luôn xem em như là đứa em mạnh mẽ ngày xưa, em tự suy nghĩ lại xem?”


      Mạc Thụy muốn đưa về nhà, trong lòng Chu Hiểu Đồng vẫn thấy áy này nên tự mình đón taxi về.


      Đến trước cổng nhà, vào mà ngồi bên cạnh bồn hoa , ngồi lâu. người con nhắn ngồi rúc sâu vào bồn hoa, để ý cũng có thể bị lãng quên.


      vùi đầu vào hai cánh tay, nghĩ: Làm sao lại khó như vậy? Cho dù có cố gắng như thế nào, ép mình phải quyết tâm như thế nào cũng quên được Tiền Phong. bây giờ, quả thực
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :