1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 172: Ai Là Báu Vật Của Ai?



      Phụ nữ tại sao lại trầm mê trong phú quý? ra nếu các ngươi để cho họ quen thuộc trong các món hàng vỉa hè, cũng có gì xảy ra. Thế nhưng khi họ được tiếp xúc với phú quý, thậm chí là có thói quen với chúng những thứ hàng xa xỉ đó như thuốc phiện khiến họ mê muội, từ nay về sau thể nào thoát ly khỏi.


      Đối với mỗi người phụ nữ đều có ước mơ xa xỉ riêng. Chu Hiểu Đồng nghĩ, đối với , Tiền Phong có lẽ chính là vật xa xỉ kia.


      Thế nhưng, vật xa xỉ cũng có cái giá của nó, nếu mua nổi nên sớm từ bỏ.


      Trong nháy mắt gặp thoáng qua nhau, ngón tay Chu Hiểu Đồng rung động chút, nhưng vẫn cố nắm chặt bàn tay để ình ra bất kỳ điều gì khác thường.


      Hai người hoàn toàn chia tay rồi, phải sao? Cho nên có bạn mới cũng có gì đáng trách.


      Hai người đều là người trưởng thành rồi, trong tình nam nữ, nếu chia tay liền thành người xa lạ, ai cũng phiền đến ai.


      Cho nên, Chu Hiểu Đồng, tại sao mày còn xem chúng như chuyện từng?


      Chu Hiểu Đồng nhếch khóe miệng, tiếp tục về phía trước. Liễu Huệ Thành nhìn , chuyện, tiếp tục đưa vào phòng nghỉ ngơi.


      cũng nhận ra, khi cả hai vào phòng nghỉ thân ảnh Tiền Phong quay đầu lại đuổi theo.


      Cửa, đóng lại.


      Tiền Phong nhìn hai thân ảnh bên nhau, nhìn cửa đóng lại, khóe miệng tự nhếch cười giễu, sau đó xoay người rời .


      Tiền Phong, mày xứng với cái danh Tiền thần kinh, thấy người ta bây giờ rất tốt sao? Đâu có ăn ngon ngủ yên như mày nghĩ. Người ta tìm tới người đàn ông mới nhanh như vậy, còn cùng nhau tiến vào phòng nghỉ. Mày nghĩ mày là ai, còn là “của ngon vật lạ” của người ta hay sao?


      Tiền Phong, mày chính là thằng đần độn!


      Tiền Phong tự giễu, rời khỏi nhà hàng. Đông Phương Uyển Nhi mang đôi giày cao ngót màu hồng nhạt tiến lại, muốn kéo cổ tay của liền bị Tiền Phong đẩy ra.


      Tiền Phong lái chiếc Porsche màu lam như bay đường, điên cuồng chạy như đua theo cơn bão, kim đồng hồ vận tốc từ số 0 nhích lên 60, đến 80, cuối cùng đến gần 150. đường cao tốc chỉ thấy bóng xe màu lam chạy như bay qua, ít xe sợ tới mức liên tục phanh lại.


      Tiền Phong như nghe thấy, gương mặt tuấn đông lại thành khối băng, đầu ngón chân nhấn ga, ngay cả chính mình cũng biết đích đến, chỉ cứ lái đường đến triền núi. Độ dốc rất cao, phía ngoài rào chắn là vực sâu, khi rớt xuống nhất định chỉ có thịt nát xương tan.


      Ngay lúc sắp tông vào rào chắn, đạp thắng mạnh, cả người bởi vì quán tính mà nhào về phía trước, cái trán thiếu chút nữa là đập mạnh vào cửa kính chắn gió. Tiền Phong nắm chặt nắm tay, quyền hung hăng nện vào tay lái.


      Phịch tiếng, thanh khiến cho người ta nghe thấy cũng cảm thấy đau.


      Điện thoại di động vang lên, Tiền Phong vừa bắt máy nghe tiếng rống của Phương Thiệu Hoa: “Mẹ nó, Tiền thần kinh, cậu muốn sống nữa hả? Mình ăn cơm tự dưng có người báo cậu đua xe đường. Cậu muốn sống à? Muốn thế tìm cách khác chết , đừng ở đây gây náo loạn ình xử lý”


      Tiền Phong thèm nghe tiếp, định ngắt điện thoại, đột nhiên nghĩ tới điều gì liền : “Thiệu Thiệu à, tìm ình người bạn , ngay lập tức tìm ình người bạn !”


      Phương Thiệu Hoa nghĩ rằng mình nghe lầm, Tiền đại thiếu gia hoa hoa công tử ai bì nổi, thế nhưng lại xin người khác tìm ình người bạn , mặt trời vẫn còn mọc ở đằng tây đó chứ?


      Tiền Phong khiến cho Phương Thiệu Hoa lo lắng, sợ nhất thời luẩn quẩn trong lòng làm tiếp chuyện điên rồ gì đó. Phương Thiệu Hoa cắn răng : “, mình đây ngay lập tức tìm bạn cho cậu”


      Cho đến khi nghe thấy tiếng động cơ ô tô, Phương Thiệu Hoa mới thở ra hơi, cúp điện thoại.


      Tiền thần kinh này, lòng Chu Hiểu Đồng rồi đó chứ? Thôi thôi, cũng là hai người họ tự dày vò lẫn nhau, còn xen vào nữa mau già mất!


      ___________________________


      Từ sau khi tình cờ gặp nhau ở nhà hàng, liên tục tháng Chu Hiểu Đồng chưa gặp lại Tiền Phong. Hai người giống như hai đường thẳng song song, bao giờ gặp lại nhau nữa.


      Chu Hiểu Đồng cũng phải chưa từng nhớ đến , chỉ là lúc nào cũng cố nhồi nhét vào người các nhiều công việc càng tốt, có như vậy mới có thời gian để suy nghĩ, bởi vì chỉ cần nghĩ đến hai chữ “Tiền Phong”, miệng vết thương của lại ân đau.


      Về chuyện chia tay với Tiền Phong, Chu Hiểu Đồng chỉ đơn giản là cảm thấy hợp, ba mẹ cũng gặng hỏi nữa, chỉ là vẻ mặt bà Chu có chút tiếc, còn ông Chu chỉ : “ hợp nhau chia tay cũng tốt, Hiểu Đồng nhà chúng ta là đứa tốt, sợ có người


      Chu Hiểu Đồng cười.


      Liễu Huệ Thành là người rất tốt, có giúp đỡ của , Chu Hiểu Đồng nhanh chóng tìm được người cần bán căn nhà . Do bởi cần gấp nên giá cả bị chèn ép ít, Chu Hiểu Đồng lấy ra hết số tiền tiết kiệm của mình, thêm chút của ba mẹ dành dụm cùng với tiền bán căn nhà cũ cũng được hai ba phần.


      Phần còn lại, đến vay ngân hàng. Tuy nhiên, ngân hàng đồng ý cho vay số tiền lớn như vậy phần nhiều cũng là công sức của Liễu Huệ Thành.


      Căn nhà được trang hoàng sẵn nên cũng cần trang trí lại. Ngày dọn nhà cũng nhờ Liễu Huệ Thành giúp tay. Bà Chu cũng sớm xem như con rễ của mình, Chu Hiểu Đồng ngừng giải thích nhưng vẫn chỉ mỉm cười, lại càng cũng có ý tứ thừa nhận khiến cho Chu Hiểu Đồng hết sức ngượng ngùng.


      Tiệc tân gia, Liễu Huệ Thành cũng được bà Chu mời ở lại cùng ăn, trông giống gia đình.


      Cơm nước xong, Chu Hiểu Đồng đưa ra khỏi khu nhà. Lúc ra đến cửa, : “Cám ơn , nhờ có , chỉ sợ em cũng mua nổi căn nhà này”


      Đây là lòng, chuyện này đều do tay Liễu Huệ Thành giúp, nếu , cũng khó mà vay ngân hàng được số tiền lớn như vậy.


      Liễu Huệ Thành xoa xoa đầu của , : “ cám ơn với , em vẫn còn xem là người ngoài à?”. Dưới đèn đường, má lúm đồng tiền nơi khóe miệng của Liễu Huệ Thành nhợt nhạt, mang theo lo lắng.


      Chu Hiểu Đồng vội lắc đầu: “ Liễu, em có ý đó”


      Liễu Huệ Thành cười : “ biết, cũng chỉ là giỡn với em thôi”


      Vóc dáng của mặc dù phải cực cao nhưng vẫn ngoài 1m80. cúi đầu đứng dưới đèn đường, bóng dáng của giống như bao phủ toàn thân Chu Hiểu Đồng.


      bỗng nhiên cảm thấy khí có chút là lạ, vừa định cúi đầu, Liễu Huệ Thành cúi người, môi nhàng chạm lên môi .


      Chu Hiểu Đồng trừng to hai mắt nhìn, chợt nghe thấy lời ôn nhu của : “Hiểu Đồng, hay là… để theo đuổi em nhé?”





      Tiền Phong nghe thấy tin tức Chu Hiểu Đồng mua nhà, còn có tin tức của tên Liễu Huệ Thành kia cười lạnh chút. cầm lấy ly rượu, tay ôm người bạn mới, sau khi uống hết rượu trong ly liền ném mạnh lên quầy bar.


      Xem ra ấy quả sống rất tốt, nhà cũng mua rồi, gã đàn ông kia đối xử cũng tệ với , lúc trước cái gì, mới tháng ném sang bên đầu. Chu Hiểu Đồng, em giỏi, giỏi…


      Bạn trong lòng ngực , biết sao lại có chút phát run.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 173: Bữa Tiệc Ngượng Ngùng



      “Hiểu Đồng, hay là… để theo đuổi em nhé?”


      Lúc Chu Hiểu Đồng nghe thấy câu đó, phản ứng đầu tiên chính là: Rồi, ta lại giỡn nữa.


      cúi đầu nhìn quần áo của mình, loại con như , biết cách ăn mặc cũng biết cách chăm sóc kẻ khác, thô lỗ lại bạo lực, ai lại coi trọng loại phụ nữ thô lỗ này chứ?


      Phản ứng thứ hai chính là: Rồi, là mình lại ngủ đủ giấc nên bị ảo giác, mau mau về ngủ giấc mới được.


      Nhưng khi Liễu Huệ Thành nhìn thấy phản ứng buồn cười của , má lúm đồng tiền lại nhợt nhạt xuất , bàn tay to xoa xoa đầu , lập lại lần lời vừa rồi. Chu Hiểu Đồng hoàn toàn chết trận.


      Liễu Huệ Thành là người đàn ông tốt, điểm này là thể nghi ngờ.


      Nhưng bọn họ vốn chỉ là hai người xa lạ, bởi vì lần xem mắt mà gặp nhau. giúp rất nhiều, đều ghi nhớ trong lòng, nhưng mà…


      xem như người trai mà thôi, còn những thứ tình cảm khác lại hề nghĩ ngợi tới. Hơn nữa, cũng vừa chia tay với Tiền Phong, chút tâm tư lời thương gì đó cũng đều có.


      Chu Hiểu Đồng khi về nhà, chân mày vẫn còn nhíu chặt, ngay cả mẹ gặng hỏi cũng nghe thấy.


      sao?


      : Hiểu Đồng, xin đừng cho đáp án lúc này, cứ để lo lắng vài ngày , coi như là quà cảm ơn , được ?


      Chu Hiểu Đồng há miệng thở dốc, cuối cùng dưới ánh mắt ôn nhu của , vẫn là lời cự tuyệt. nghĩ: Mình được ỷ lại vào tình của người khác mà tổn thương họ.


      dùng sức vỗ vỗ đầu mình, cảm thấy bản thân lúc này mệt muốn chết, làm sao lại còn giống với Chu Hiểu Đồng mạnh mẽ lúc trước nữa?


      Tết Nguyên Đán, Tô Mộc Vũ gọi điện thoại đến, bảo đến ăn bữa cơm đoàn viên. Chu Hiểu Đồng có chút do dự, bị Tô Mộc Vũ đoán được liền nghe ấy : “Hôm đó… Tiền Phong công tác rồi, chắc là về được đâu”


      Bị đoán ra tâm tư, Chu Hiểu Đồng thoáng xấu hổ nhưng vẫn là thở dài nhõm hơi. Sau đó, gật đầu đồng ý.


      Có loại người, “ ngày thấy như cách ba thu”, lại có loại người, chia tay rồi tốt nhất là đừng gặp lại.


      Buổi tối, Chu Hiểu Đồng cầm theo giỏ trái cây đến nhà Phong Kính, quả nhiên Tiền Phong có ở đây, chỉ có nhà Phong Kính cùng Phương Thiệu Hoa. thầm thở ra hơi, mỉm cười ôm lấy Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu.


      “Nhạc Nhạc, Nữu Nữu, có nhớ dì Đồng Đồng ?”


      Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu tranh nhau đáp: “Nhớ lắm!”


      Hai đứa tranh công lẫn nhau. Nhạc Nhạc quệt miệng, : “ nhớ nhất!”


      Nữu Nữu chống nạnh, giòn giã tranh: “ hai xạo, ràng là Nữu Nữu nhớ dì Đồng Đồng nhất!”


      Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nhìn Nữu Nữu, làm hai nên thằng nhóc ra dáng người lớn, : “Được rồi, em nhớ nhất, nhớ nhất là chú thần kinh, được chưa?”. xong, Nhạc Nhạc nhìn Chu Hiểu Đồng, tiếp: “Dì Đồng Đồng, chồng dì chưa về sao?”


      Nụ cười mặt Chu Hiểu Đồng cứng đờ, may mà Tô Mộc Vũ cứu nguy đúng lúc “Nhạc Nhạc, Nữu Nữu, hai đứa ăn bánh chuối xong chưa vậy? Coi chừng chú Thiệu Hoa ăn sạch hết của hai đứa bây giờ”


      Hai đứa thấy nguy cơ bị cướp món ngon liền ba chân bốn cẳng chạy tới.


      Tô Mộc Vũ kéo tay Chu Hiểu Đồng, đưa vào phòng khách: “Hiểu Đồng, vào đây


      Chu Hiểu Đồng cảm kích gật gật đầu, vừa rồi chẳng biết giải thích sao với tụi .


      nghĩ tới vừa ngồi xuống, tiếng chuông cửa lại vang lên.


      Tiền Phong đến!


      Trong nháy mắt Chu Hiểu Đồng nhìn thấy , miệng vết thương tê rần. Hơn nữa cũng phải tới mình, phía sau còn theo, phải Đông Phương Uyển Nhi, mà là chân dài tóc dài xinh đẹp.


      Dáng người có lồi có lõm, cách ăn mặc rất sành điệu, mái tóc dài uốn lọn, hai mắt to. Tóm lại là giống với loại phụ nữ như Chu Hiểu Đồng.


      Lúc Tiền Phong nhìn thấy Chu Hiểu Đồng, ánh mắt hơi gợn sóng nhưng rất nhanh tiêu tán. nhếch đôi mắt hoa đào, giơ tay chào hỏi mọi người: “Ây dza… Buổi tối vui vẻ nhá!”


      Vẫn tính cách đó, giọng điệu như sao cả, như là sớm từ bỏ đoạn tình cảm kia với Chu Hiểu Đồng.


      Mọi người ở đây, nhất là Tô Mộc Vũ đều nghĩ tới, Tiền Phong thế nhưng lại đến, mà còn dẫn theo bạn của . ấy lập tức nhìn về phía Chu Hiểu Đồng, nhìn thấy cúi đầu, tóc mái che nửa ánh mắt, thấy biểu cảm. Tô Mộc Vũ có chút đau đầu.


      Tiền Phong chào xong, liền thân mật lôi kéo bạn đến ngồi xuống đối diện với Chu Hiểu Đồng. Chu Hiểu Đồng nhìn thấy bạn ôm lấy cánh tay , thủ thỉ to bên tai .


      Tiền Phong nhìn mọi người, ngoại trừ Chu Hiểu Đồng là nhìn . nhếch khóe miệng, : “Sao vậy? Nhìn chằm chằm mình làm cái gì? Nhìn mình có thể no sao?”


      chuyển tầm mắt, làm như lúc này mới nhìn thấy Chu Hiểu Đồng liền “A” lên tiếng, vươn tay : “Chu tiểu thư, lâu gặp”


      Chu Hiểu Đồng nhìn cánh tay vươn ra trước mắt mình, ánh mắt hơi đờ đẫn. biết mình nên vươn tay bắt lại, sau đó cười : “ lâu gặp”


      Được rồi, cứ như vậy. Nhưng mà…


      lại như chết lặng, cứ ngồi yên như thế, vẫn nhúc nhích, trong đầu trống rỗng, biết chính mình suy nghĩ cái gì.


      Tiền Phong cũng thu tay về, vẫn vươn như thế, như là cố ý bức cho Chu Hiểu Đồng phải khó xử.


      Phương Thiệu Hoa nhìn thấy mớ lộn xộn này liền che trán, cảm thấy bữa tiệc hôm nay như màn kịch. Chân mày Phong Kính cũng nhíu lại.


      Nhưng ra Nữu Nữu vẫn hiểu khó xử giữa những người lớn, chỉ chăm chăm gắp lấy món ăn mình thích. Thế nhưng bàn tay con bé yếu, vừa gắp được miếng đánh rơi lên tay Tiền Phong khiến phải rụt tay lại.


      Mọi người lúc này mới thở ra hơi, Phương Thiệu Hoa thầm hướng Nữu Nữu dựng thẳng ngón cái. Nữu Nữu gắp được món bánh chuối thích liền nhăn khóe miệng, nhìn thấy chú Thiệu Thiệu khích lệ, dù hiểu gì cũng gật gù sung sướng.


      Tiền Phong bị phỏng, bạn bên cạnh lập tức đứng dậy, lo lắng : “Bị phỏng rồi sao? Mau mau, dùng nước lạnh xối vào”


      Hai người vào toilet, khí bàn cơm mới tạm thời thả lỏng. Chu Hiểu Đồng đứng lên, : “Em có chút chuyện, em về trước, mọi người cứ từ từ ăn”, xong, ra ngoài.


      Tô Mộc Vũ biết còn ở đây cũng dễ chịu gì, đành phải : “Vậy, lần sau…”


      đợi Chu Hiểu Đồng mở cửa, Tiền Phong trở lại. Đôi mắt hoa đào nhàng chớp, : “Sao lại nhanh như vậy? Ở đây cũng đâu có hổ đói hay sói rừng gì đâu”


      Chu Hiểu Đồng quay đầu lại, nhìn về phía Tiền Phong. Trong nháy mắt đó, Tô Mộc Vũ sợ Chu Hiểu Đồng nhịn được mà đánh Tiền Phong trận, nhưng may mắn là có. chỉ cười cười, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi, tiếp tục cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn.


      Nữu Nữu nghĩ dì Đồng Đồng so tốc độ ăn cơm với mình cũng liền nỗ lực chu chu cái miệng . bàn lớn, Nữu Nữu, Nhạc Nhạc cùng Chu Hiểu Đồng mạnh mẽ dùng tốc độ sấm gầm mà ăn cơm.


      Người xem sửng sốt. Ánh mắt Tiền Phong có chút thâm thúy, nghĩ gì.


      Phong Kính lên tiếng: “Nhìn gì nữa? Mau ăn cơm ”. ôm lấy Nữu Nữu đặt vào lòng, cầm ăn ăn lau miệng cho con quý, sau đó gắp những món ăn ngon đặt vào đĩa trước mặt cho con bé, hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của người làm cha.


      bữa cơm đầy khí kỳ lạ, tuy rằng Tiền Phong cũng chuyện, lâu lâu cũng vài câu ngọt ngào với người bạn Tú Tú, ngẫu nhiên Phương Thiệu Hoa cũng phụ hoạ cười lên cái, nhưng ra cũng có gì vui vẻ.


      Chu Hiểu Đồng vẫn trầm mặc ăn, giống như là muốn nhồi nhét đầy hết bao tử của mình. Ly rượu của cạn, Phương Thiệu Hoa thuận tay rót thêm vào cho .


      Chu Hiểu Đồng nâng ly uống hết.


      Phương Thiệu Hoa hỏi: “ sao chứ?”


      Chu Hiểu Đồng cảm kích cười cười, lắc đầu: “ sao”


      Nhưng ra Tiền Phong ngồi đối diện vẫn chuyện vui vẻ với bạn , ánh mắt thâm trầm nhưng vẫn mỉm cười nhìn chằm chằm ly rượu cạn lúc lâu, sau đó cười lạnh, tiếp tục chuyện với bạn .


      Phương Thiệu Hoa tiếp tục hỏi: “Hiểu Đồng, nghe em mới mua nhà, chuyển rồi sao?”


      Chu Hiểu Đồng đáp: “Ừ, cũng chỉ là căn nhà cũ thôi, đáng bao nhiêu tiền”


      biết mình gì, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, có chút mệt mỏi. đứng dậy vào toilet, muốn rửa mặt.


      nghĩ tới, Tiền Phong cũng theo đến, đứng tựa lưng lên cánh cửa.


      đứng đó ôm cánh tay, đôi mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, khóe miệng cười , : “Này Chu tiểu thư, sao lại có vẻ mệt mỏi thế kia rồi? Buổi tối rốt cuộc là làm bao nhiêu thứ việc nha?”


      Câu này có hàm ý khác, Chu Hiểu Đồng cũng phải là hiểu, sắc mặt có chút khó coi, quyết định coi thường , ra ngoài.


      ngờ Tiền Phong lại vươn tay, cúi người để tầm mắt ngang tầm với “Tôi ngờ, vừa mới chia tay với tôi, lại lẽo đẽo theo sau cái tên họ Liễu kia, những thế còn quyến rũ bạn thân tôi, tầm thường nha”


      Những lời này quả rất khó nghe, sắc mặt Chu Hiểu Đồng tái nhợt, vung tay muốn đánh lại bị cánh tay bắt lấy.


      Chu Hiểu Đồng cắn răng, cơ hồ là qua kẽ răng: “Tiền Phong, cho dù tôi theo ai cũng là chuyện của tôi, đừng quên chúng ta chia tay rồi!”. xong, rút tay lại, lướt qua ra ngoài.


      Tiền Phong còn đứng trước cửa toilet nhíu mày. vươn tay che mắt: Mày lại làm gì thế này?


      _______________________


      Chu Hiểu Đồng rời khỏi toilet, miễn cưỡng cười cùng mọi người, : “Ba mẹ vừa gọi điện thoại cho bảo em về sớm chút. Em cũng no rồi, mọi người cứ tiếp tục ăn nhé!”


      như là chạy trốn, mở cửa, ra, lập tức đóng lại.


      Tựa lưng cửa, Chu Hiểu Đồng nhắm mắt lại, toàn thân đều phát run. màn lúc nãy, hình ảnh Tiền Phong cùng bạn thân mật như kim đâm vào lòng , rút hết máu trong cơ thể ra ngoài.


      gian nan tới thang máy, tựa lưng vào tường, chờ thang máy từ từ xuống.


      Tiếng điện thoại di động vang lên, Chu Hiểu Đồng ngơ ngẩn lúc mới hắng giọng, bắt máy: “Alo?”


      Thanh khàn khàn khiến Liễu Huệ Thành bên kia đầu dây nhận ra điều khác lạ liền hỏi: “Hiểu Đồng, em sao vậy?”


      Chu Hiểu Đồng cố nén run rẩy, đáp: “Em sao”


      Liễu Huệ Thành chút cũng tin, trực tiếp hỏi: “Em ở đâu?”


      Chu Hiểu Đồng còn cố khăng khăng bảo bản thân sao, Liễu Huệ Thành hỏi lại hai lần, cuối cùng cũng thỏa hiệp ra địa chỉ. Liễu Huệ Thành bảo đừng đâu, gần đó, đến liền.


      Phong Kính, Tô Mộc Vũ cùng đám người Tiền Phong khi xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Liễu Huệ Thành tói. đỡ Chu Hiểu Đồng ngồi bậc thang đứng dậy, áo khoác của mình phủ lên người , sau đó đỡ lên xe của mình.


      Từ góc độ của Tiền Phong nhìn sang, Chu Hiểu Đồng như chú chim nép vào lòng Liễu Huệ Thành, hai người như gì đó rất thân mật.


      Khóe miệng Tiền Phong nhếch lên, ôm bạn mình lên xe.


      Hai chiếc xe trái phải rời , mỗi người ngã.


      Chu Hiểu Đồng ngồi bên cạnh Liễu Huệ Thành, : “Cám ơn


      Liễu Huệ Thành cười, vươn tay sờ sờ đầu của , đáp: “Hiểu Đồng, em lại xem là người ngoài rồi”. Lúc này, mới nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của .


      Đưa Chu Hiểu Đồng về nhà, lúc xuống xe, Liễu Huệ Thành cúi người như muốn hôn tạm biệt lên trán .


      Nhưng mà Chu Hiểu Đồng lại nhàng nghiêng đầu né tránh.


      Liễu Huệ Thành lại như hiểu ý muốn của .


      Chu Hiểu Đồng đứng dưới ánh đèn đường, cắn cắn môi trầm mặc, cuối cùng lấy hết dũng khí câu: “Em xin lỗi”


      Liễu Huệ Thành là người đàn ông tốt, ở bên cạnh đều có thể cảm nhận được chăm sóc và ấm áp của người trai, có lẽ cũng là người chồng lý tưởng, thuận tiện còn có thể giúp quên Tiền Phong, nhưng mà…


      muốn làm như vậy, nếu làm như vậy, rất hèn hạ. Liễu Huệ Thành xứng đáng có được đoạn tình cảm chân thành, mà phải là với .


      Liễu Huệ Thành nhìn gương mặt đầy áy náy trước mắt, nhàng thở dài tiếng.


      _______________________


      Về nhà, ông bà Chu ngủ, người già luôn có thói quen ngủ sớm. Chu Hiểu Đồng mở đèn, nhàng về phòng mình, mở cửa.


      Chu Hiểu Đồng ngồi xổm trong phòng tắm, trầm mặc. biết, mối tình đầu của mình kết thúc, sau này còn người nào nữa, còn người đàn ông nào nữa có thể bày ra tư thế bỡn cợt, mỉm cười với : Này, người đẹp, em có đánh rơi người bạn trai nào ?


      cắn chặt ngón tay của mình, nghĩ: Chu Hiểu Đồng, mày mà dám khóc mày chính là loại người nhu nhược!


      Hai người chia tay rồi, mày dựa vào cái gì để thương tâm?


      Chu Hiểu Đồng, mày nên nhớ kỹ, các người là người xa lạ! người xa lạ liên quan đến nhau!


      Ngày hôm sau, Chu Hiểu Đồng phát sốt, chính cũng nhận ra, chỉ lâng lâng xách giỏ làm. Mẹ nhận ra liền giật mình, vội vàng bảo đến bệnh viện kiểm tra. lắc đầu, bảo mình sao.


      Khi đến phòng triển lãm, ai cũng nhận ra phát dốt, ngay cả ông chủ cũng dám quyết tâm giao nhiệm vụ cho , chỉ có Chu Hiểu Đồng ngừng , mình sao.


      Sau đó tiếp tục làm việc, hai tiếng sau … té xỉu.





      Có đôi khi, tiếp tục cũng là đau, cắt đứt lại đau càng thêm đau. nghĩ, Tiền Phong chính là kiếp nạn đời này của mình!
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 174: Ngày Tàn Của Sói Hoang



      Chu Hiểu Đồng sốt cao, được đồng nghiệp đưa đến bệnh viện.


      Ông ba Chu chạy đến, nhìn thấy con mình nằm giường bệnh truyền dịch, khuôn mặt nhắn trắng bệch, đáng thương vô cùng. Đôi mắt bà Chu hoe đỏ, vỗ vỗ cánh tay đứa con luôn tỏ ra mạnh mẽ của mình, : “Hiểu Đồng, con rốt cuộc làm cái gì vậy?”


      Chu Hiểu Đồng cười cười. ra be mẹ biết từ lâu, biết cái cái gì đó ổn, chỉ là nhẫn tâm bóc trần vết thương của mà thôi.


      Chu Hiểu Đồng dựa vào trong lòng mẹ mình, cọ cọ hai cái. biết, mãi mãi đứng bên cạnh mình phải ai khác, chính là ba mẹ mình.


      Thất tình cũng giống như lần cảm nặng, lúc đầu đau đến phát sốt, rồi dần dần khỏi hẳn, tất cả đều có quá trình. Chu Hiểu Đồng truyền dịch ngày, nằm giường bệnh ngày, sáng ngày thứ hai, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.


      cần bắt đầu cuộc sống mới của chính mình.


      Chu Hiểu Đồng như được sinh ra lần nữa, cảm thấy cả người mình tràn đầy sức mạnh. còn có rất nhiều chuyện phải làm, phải cố gắng kiếm tiền, mang lại cuộc sống giàu có cho ba mẹ, muốn đưa hai người họ du lịch nhìn xem thế giới bên ngoài, còn nhiều nhiều lắm.


      Tuy rằng là nghĩ như vậy nhưng những người khác xem ra đều rất đau lòng, hơn tháng sụt cũng phải 5 kg.


      Mà hai chữ “Tiền Phong” dường như bị dần dần quên , dường như chưa bao giờ nghe đến.


      Đôi khi nhìn thấy tin tức về kiện chấn động về vị tiểu thương giết người trong tivi, cuối cùng cũng có kết quả. Vị tiểu thương kia bị kết án ba mươi năm tù giam, ít người vây quanh trước cổng tòa àn khen ngợi vị Tiền đại kiểm sát trưởng kia. Vợ người tiểu thương thậm chí quỳ xuống trước mặt trước mọi người, cám ơn , cũng xin lỗi . Tiền Phong khoác người bộ cảnh phục kiểm soát viên, mặt chút biểu cảm.


      Lúc ăn cơm, Chu Hiểu Đồng còn nghe thấy những bé bàn bên cạnh chuyện về vị kiểm sát trưởng đẹp trai này, bàn luận sôi nổi, nếu như có thể gả cho hạnh phúc bao nhiêu.


      Chu Hiểu Đồng cười cười, húp miếng canh cà chua trứng, sau đó lau miệng rời .


      Lúc Tiền Phong vào văn phòng, nhìn góc bên phải cái bàn trống rỗng, sắc mặt lập tức thay đổi, hô lớn: “Chiếc hộp tôi để ở đây đâu rồi?”


      Thư ký chăm chú sửa lại hồ sơ kinh ngạc chút, vội hỏi lại: “Sếp sao? Cái hộp kia đó hả? Sáng nay còn thấy mà”. ấy đột nhiên nhớ ra, : “Đúng rồi, trưa nay có người vào dọn vệ sinh, tôi có bảo bà ấy dọn hết rác và bỏ , có khi nào bà ấy tưởng cái kia là… nên vứt …”


      Thư ký càng , giọng càng , bởi vì cảm thấy sắc mặt sếp mình càng lúc càng đen, giống như là muốn giết chết người. ngượng ngùng cúi đầu, muốn tránh né ánh mắt như dao găm của .


      Tiền Phong câu cũng , lập tức lao đến bộ phận vệ sinh.


      dường như là khống chế được chính mình, nắm chặt lấy áo người phụ trách bộ phận vệ sinh, hỏi: “Đồ của tôi, các người mang đâu rồi?”


      Người phụ trách khâu vệ sinh giật mình, nghĩ rằng cấp dưới của mình làm gì sai liền ngay lập tức mở danh sách nhân công hôm nay, : “Kiểm sát trưởng, rác vừa dọn được đưa ra cửa sau cách đây mười phút”


      Tiền Phong bỏ lại ta, nguyền rủa câu rồi chạy nhanh về phía cửa sau. Cả người đầy mồ hôi chạy ra liền nhìn thấy chiếc xe rác chạy rất xa rồi, muốn đuổi theo cũng kịp.


      Tiền Phong chống hai tay lên đầu gối, dường như cảm thấy bộ dạng bản thân mình tại rất nực cười. che trán, đứng lên, hai tay bỏ vào túi quần, lững thững trở về.


      Cũng tốt, đó là vật cuối cùng Chu Hiểu Đồng để lại, bây giờ cũng mất. Cũng tốt, rốt cuộc có thể có chút yên tĩnh rồi.


      Di động vang lên, nhìn cái tên màn hình là bạn mới kia, bắt máy, thẳng tay tháo pin di động ra, nhét vào trong túi.


      ____________________


      Mí mắt Chu Hiểu Đồng hôm nay luôn nháy, là mắt phải, nháy nguyên cả buổi chiều.


      Người ta : Nháy mắt trái là may mắn, nháy mắt phải là xui xẻo. cũng mê tín, chỉ là cảm thấy trong lòng bỗng nhiên hoang mang rối loạn, giống như xảy ra chuyện gì đó.


      mở di động ra, định gọi về nhà.


      “Hiểu Đồng, mau đến đây xem bản thiết kế này chút ” Ông chủ hét to.


      Chu Hiểu Đồng hấp tập gấp điện thoại trong tay lại, lập tức chạy tới.


      được ông chủ thăng chức làm trưởng nhóm bộ phận thiết kế, tuy rằng dưới tay chỉ có chưa đến mười người nhưng dù sao cũng là trưởng nhóm, phải sao? liều mạng làm việc, đêm nào cũng là người ra về sau cùng, mặc dù có nhiều người để ý đến nhưng vẫn ai lời phục.


      Nha đầu này, quả thực là lấy mạng mình ra để làm việc. Ai có thể liều mạng hơn đây?


      Vừa vào cũng đúng lúc hết giờ làm việc, bản thiết kế gồm trăm đều mở ra, cuối cùng vẫn chăm chú sửa chữa từng lỗi trong đó.


      Chu Hiểu Đồng xoa huyệt thái dương, định dọn dẹp đồ về nhà tiếng chuông di động đột nhiên vang lên. Bỗng dưng, lồng ngực nhói lên cái, tê rần.


      Là số điện thoại của mẽ, vội vàng bắt máy: “Mẹ, chờ chút, con chuẩn bị về đây”


      nghĩ đến người chuyện lại phải mẹ, mà là ba: “Hiểu Đồng… con mau đến đây… gặp mẹ con… lần cuối…”


      câu, có thể nghe thấy thanh khóc lóc của ba. đột nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, cả người đứng vững liền truợt xuống, ngã nhào đất.


      “Ba…” muốn hỏi: Ba, ba giỡn cái gì vậy? Ba cả đời chưa hề đùa. Lần này ba đùa ác quá rồi.


      Nhưng chỉ lắp bắp: “Mẹ… mẹ con…” Điện thoại trong tay rơi xuống, vội vàng nhặt lên, lại biết mình phải hỏi cái gì, chỉ biết lảo đảo chạy , lập tức gọi chiếc taxi.


      run rẩy, cả người đều run rẩy, sắc mặt tái nhợt.


      Tài xế nhìn thấy như thế liền hỏi, nhưng chữ cũng nghe thấy. Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.


      Chạng vạng, tất cả mọi người trong đại sảnh bệnh viện nhìn thấy hơn hai mươi tuổi, gương mặt ướt đẫm nước mắt điên cuồng chạy vào, cả người run rẩy như lúc nào cũng có thể ngã xuống.


      Lúc chạy đến phòng cấp cứu, nhìn thấy ba mình đứng ở bên ngoài, đôi tay già nua yếu ớt ôm mặt khóc lóc.


      Hai chân Chu Hiểu Đồng mềm nhũn, run rẩy chạy đến, quỳ gối trước mặt ba mình, hỏi: “Mẹ con đâu? Ba, mẹ của con… ở đâu?”


      Ông Chu chỉ tay vào phòng cấp cứu, : “Còn cấp cứu, bác sĩ … tám phần là cứu được, họ chỉ biết cố hết sức thôi…”


      Đồng tử của Chu Hiểu Đồng trợn to, giống như ngất .


      “Hiểu Đồng! Hiểu Đồng!” Ông Chu vội ôm ngăn lại, miệng ngừng gọi to tên .


      Chu Hiểu Đồng đờ đẫn. nghĩ: Mình thể gục ngã, tuyệt đối thể gục ngã lúc này, mẹ vẫn còn đợi mình ở bên trong, đợi khi mẹ tỉnh lại, mẹ ra, mình nhất định phải mắng mẹ, nhất định phải mắng vì sao lại cẩn thận như thế, làm sao lại để kẻ khác tông xe vào như thế?


      Được rồi,, phải mắng như vậy, phải đợi mẹ ra mà mắng…


      Mà khi cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ lắc đầu Chu Hiểu Đồng cảm thấy: Ông trời rốt cuộc cũng lấy lại mạnh mẽ của rồi.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 175: Bầu Trời Tối Đen



      Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính nghe được tin liền chạy tới, nhìn thấy Chu Hiểu Đồng quỳ gối trước cửa phòng cấp cứu.


      gào khóc mà chỉ yên lặng rơi lệ, điều đó càng khiến cho người ta lo lắng. Ánh mắt sững sờ, ngẩn người nhìn vào phòng cấp cứu, mắt chăm chăm vào thân thể người phủ vải trắng giường.


      Tô Mộc Vũ ôm lấy , đau lòng : “Hiểu Đồng, em khóc , khóc thấy dễ chịu hơn”


      Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, chết lặng hỏi: “Vì sao phải khóc? Mẹ của em còn khỏe mà, mẹ đợi em vào, mẹ , hôm nay hầm canh gà cho em, mẹ vậy đấy…”


      chậm rãi tránh né cái ôm của Tô Mộc Vũ, chạy vào, quỳ gối trước mặt mẹ của mình, liều mạng kéo tấm vải trắng lên, : “Các người dùng vải trắng che mẹ tôi làm gì đó? Mẹ thích, các người mau lấy ra !”


      nhìn, tính luôn cả đầu mẹ chỉ cao hơn 1m50 chút, sao lại có nhiều máu như thế? Cả mảnh vải lẫn chiếc giường đều ướt đẫm máu.


      nhào qua, xé nát tấm vải trắng, sau đó đánh thức mẹ dậy!


      “Mẹ, mau dậy thôi, con là Hiểu Đồng, mẹ mau mở mắt ra nhìn con . Con là Hiểu Đồng đây, mẹ nhìn con cái, nhìn cái thôi được ?”


      Chu Hiểu Đồng lắc mạnh cơ thể mẹ mình. rất đau, trái tim như bị ai đó cắt thành từng lát , máu đầm đìa, hóa thành khói. Mỗi mạch máu đều bị xé rách, giãy dụa, toàn thân đau đớn.


      Sao lại đau như vậy? Đau như vậy? Đau đến hận thể hủy diệt toàn bộ thế giới, giết chết chính mình!


      Bác sĩ cùng y tá ngờ rằng làm như thế liền vội ngăn cản: “ , thể làm như vậy…”. Y tá biết thương tâm quá độ nên cũng nhẫn tâm ngăn cản bằng bạo lực.


      Tô Mộc Vũ nhịn được mà khóc lên, ấy giữ lấy cánh tay Chu Hiểu Đồng, thấp giọng : “Đừng như vậy, Hiểu Đồng, em mà cứ như vậy ba em phải làm sao bây giờ?”


      Chu Hiểu Đồng ngẩn ra, mơ hồ nghe thấy ai đó nhắc đến ba liền cố gắng áp chế tiếng khóc.


      Các y tá nhân cơ hội, đẩy băng ca đưa bà Chu đến phòng xác.


      Chu Hiểu Đồng giật mình cái, liền nhào đến: “Các người muốn làm cái gì? Các người buông mẹ tôi ra, được chạm vào mẹ tôi, cho phép chạm vào mẹ tôi!”


      Tô Mộc Vũ ôm lấy cơ thể .


      Chu Hiểu Đồng liều mạng giãy dụa, kêu gào, ông Chu cũng kéo con mình lại: “Con à, đừng như vậy, mẹ con rất thích người xinh đẹp, để bác sĩ xinh đẹp đưa mẹ con nhé?”


      Toàn thân Chu Hiểu Đồng mềm nhũn, nặng nề ngã nhào lên mặt đất, nước mắt nhất thời tuôn trào như sông. cố chấp vươn tay, vươn tay về phía mẹ mình giống như kẻ tù tội bị giam cầm….


      Điều duy nhất loài người thể chống lại là cái chết, bởi vì khi chết còn biết gì nữa. Chu Hiểu Đồng từng tưởng tượng, đến khi ba mẹ già rồi, phải làm sao đây? Nhưng lại nghĩ, còn lâu lắm, còn rất lâu, rất lâu.


      Tóm lại, tuyệt đối phải lúc này!


      Thế nhưng ông trời cứ thích đùa giỡn, sáng nay mẹ còn bảo tối hầm canh gà cho . Canh gà của đâu? Đâu rồi?


      Chu Hiểu Đồng chết lặng, đáy mắt đảo quanh tìm kiếm giống như muốn tìm khắp thế giới, cuối cùng cũng tìm thấy cái bình giữ ấm đầy máu trong góc phòng.


      Đó là…


      Chu Hiểu Đồng mắc nghẹn, mùi tanh từ trong cổ họng nhất thời phun ra ngoài.


      ____________________


      Bà Chu ra như thế. Xế chiều hôm nay, bà mang theo bình giữ ấm, bảo muốn mang canh gà đến cho con .


      Nhưng ai nghĩ đến, chuyện này lại có thể xảy ra.


      Tài xế gây chuyện muốn đền tiền, phân tiền Chu Hiểu Đồng cũng cần, cứ quỳ gối trước linh đường của mẹ ba ngày ba đêm, giọt nước cũng buồn uống, sắc mặt trắng bệch như trang giấy, đôi mắt đầy tơ máu khiến ọi người sợ rằng cứ như vậy mà theo mẹ mình.


      Ngày thứ ba, sau khi mẹ mình nhập liệm, tiếng, chỉ dập đầu chín cái, trán trầy trụa đầy máu, ai ngăn cản cũng dừng. Cho đến khi Tiền Phong mặc âu phục màu đen chạy tới, dập đầu lạy ba cái trước mộ bà Chu, sau đó ôm cổ Chu Hiểu Đồng lôi .


      Cho dù Chu Hiểu Đồng có đánh như thế nào, cắn như thế nào, cũng buông tay.


      Chu Hiểu Đồng dùng hết lực, muốn thả mình xuống, còn muốn theo mẹ, còn muốn chăm sóc ẹ, ở đây rất quạnh quẽ, mình mẹ rất đơn.


      Tiền Phong nhịn đau, đầu đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn vác lên xe, lái về nhà. Lúc đặt Chu Hiểu Đồng lên giường, miệng đều là máu, có máu của và cũng có máu của chính ngừng chảy ra khóe môi khô nứt.


      như con búp bê ngồi đó, mặt là nước mắt chưa khô, chút biểu cảm nào. Tiền Phong cầm khăn lông thấm nước, nhàng lau vết máu mặt , lộ ra khuôn mặt nhắn như trắng bệch như sứ.


      Trái tim Tiền Phong đau đến mức chịu nổi, ôm chặt lấy cơ thể gầy đến thấy miếng thịt của Chu Hiểu Đồng, : “Ngốc à, xin lỗi, đến trễ, đến trễ…”


      Tiền Phong nhận được vụ án, phải đến tỉnh điều tra, ngờ giữa đường trở về bị sạt núi, đất đá chặn đường, chút sóng điện thoại cũng có. Khi nhận được tin tức này, cơ hồ là như bay trở về.


      Chu Hiểu Đồng nhìn , ánh mắt như đứa trẻ nhiễm chút tạp trần. Đôi mắt vì khóc hết nước mắt mà có chút khô khốc, cứ nhìn như thế, sau đó vươn đầu ngón tay, nhàng phác hoạ lên khuôn mặt của .


      ra, luôn rất tự ti, ở trước mặt , luôn có chút tự ti, bởi vì hoàn cảnh gia đình, bởi vì thân thế địa vị, bởi vì ưu tú của , bởi vì tất cả của … Che giấu thô lỗ của mình sâu tận đáy lòng, vẫn luôn có chút tự ti.


      nghĩ rằng có thể tự dựa vào năng lực của mình là có thể ngang hàng cùng Tiền Phong. muốn tự mình khiến mình đủ để xứng đáng với .


      Thế nhưng, lúc có thể có năng lực này mới phát ra mình có bao nhiêu ngu xuẩn. Vì vậy, mất người quý giá nhất đời này, cũng còn ý chí tiếp tục cố gắng nữa.


      Chu Hiểu Đồng cười, sau đó thả tay ra, chỉ an tĩnh cười như thế. giọt nước mắt nóng nổi lăn xuống gò má.


      : “Tiền Phong, em rất mệt”


      Đúng vậy, ba ngày ba đêm ngủ, nếu là người bình thường sớm chịu được rồi.


      Tim Tiền Phong lập tức nhói đau, nước mắt thiếu chút nữa liền tuôn ra khỏi hốc mắt. ngẫng cao đầu, trừng to mắt, cúi đầu lại khôi phục như cũ.


      Chu Hiểu Đồng như mơ: “Đừng gọi em”


      Dứt lời, ngã xuống giường, ngủ, giống như là muốn ngủ giấc vĩnh viễn.


      Đừng gọi , trăm ngàn lần đừng gọi , để cho cứ ngủ như vậy cho đến chết , bởi vì chỉ có như vậy mới có thể gặp lại mẹ.


      Mới trước đây, mẹ vẫn còn dịu dàng ôm lấy giường, hát ru ngủ…


      Tiền Phong lau mặt, cũng trèo lên giường, từ phía sau ôm lấy Chu Hiểu Đồng, khẽ hôn lên nước mắt mặt .


      Ngốc à, ngủ cùng em, đừng sợ, có ở ngay đây…
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 176: Hay ? Bao Nhiêu?



      Lúc Tiền Phong tỉnh dậy, nhận ra người vốn nằm trong lòng ngực mình lại thấy đâu. giật mình, dép cũng kịp mang chạy ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Chu Hiểu Đồng mặc quần áo ngày hôm qua mở cánh cửa.


      Tiền Phong nắm lấy cánh tay Chu Hiểu Đồng, hỏi: “Em muốn đâu?”


      Chu Hiểu Đồng quay đầu lại, thản nhiên nhìn như vậy, như là linh hồn theo mẹ mất rồi, chỉ còn lại hình ảnh trống rỗng. Tiền Phong lay chuyển được, chỉ có thể vội mang giày đuổi theo.


      Chu Hiểu Đồng nhận chiếc hòm nho trong tay ba mình, nó như vậy, so với chiếc hộp đựng bút cũng lớn hơn bao nhiêu. Bên trong là tro cốt của bà Chu lưu lại cho người thân hoài niệm.


      xem, chiếc hộp như thế kia sao có thể chứa được người lớn đây? Mẹ của ngủ ở bên trong, có thấy chật hay ?


      Chu Hiểu Đồng nhàng ôm chiếc hộp, dịu dàng đặt trước ngực vuốt ve, sau đó hai tay đặt nó lên bàn, cắm nhang, bái lạy ba cái.


      khóc, có khóc, mẹ thích nhất là bộ dạng khóc.


      Rất lâu trước kia mẹ từng : Con của mẹ nên cười, cười mới xinh đẹp, ai cũng xinh đẹp bằng con của mẹ.


      Mẹ của nhất là cái đẹp, cho nên cũng phải để mẹ nhìn thấy vẻ đẹp của mình.


      Làm xong mọi thứ, Chu Hiểu Đồng xoay người, mở cửa: “Tiền Phong, chúng ta chia tay rồi”


      Đồng tử Tiền Phong bỗng dưng trừng lớn, vươn tay muốn giữ lấy Chu Hiểu Đồng lại bị đẩy ra “Hiểu Đồng, em có ý gì?”


      Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt trầm tĩnh “ có ý gì khác, ngày hôm qua cám ơn , nhưng chúng ta nên gặp lại hơn”


      Trái tim Tiền Phong run rẩy, đau đến vặn vẹo.


      Phong Kính giữ lấy Tiền Phong, ý bảo dưới tình huống này cũng thể làm gì khác. Tiền Phong cứ nhìn Chu Hiểu Đồng cho đến khi cánh cửa bị Tô Mộc Vũ đóng lại, nhìn cánh cửa kia đóng trước mặt .


      Đợi mọi người rồi, Chu Hiểu Đồng hầm nồi canh gà suốt ba tiếng đồng hồ, sau đó bưng chén, quỳ trước mặt ba mình.


      Ông Chu thấy thế vội kéo đứng lên “Hiểu Đồng, con làm gì vậy?”. Đôi mắt ông Chu cũng đỏ hoe, người vợ chung sống cùng nhau mấy chục năm rồi, ông đau cũng kém gì Chu Hiểu Đồng, chỉ là bây giờ ông phải chống đỡ, ông thể gục ngã.


      Chu Hiểu Đồng đáp, cứ bưng chén canh gà quỳ như thế, : “Ba, ba uống


      Nước mắt ông Chu lăn xuống, ông đưa tay lau rồi bưng chén canh gà uống hết. Ông đâu biết, chén canh gà này là Chu Hiểu Đồng dùng tấm lòng quy kết cái chết của mẹ đặt người mình nấu ra.


      Đợi ông Chu uống xong, Chu Hiểu Đồng cầm lấy chén, vẫn quỳ tại chỗ, cổ họng nghẹn lại: “Ba, xin lỗi…”


      Ông Chu vỗ lưng cái, : “ ngốc cái gì đó!”. Sau đó, ông ôm lấy vào ngực “Chuyện này liên quan đến con, nhớ chưa? liên quan đến con…”


      Chu Hiểu Đồng tựa vào lồng ngực ba mình, nhắm mắt lại, cố nhịn nước mắt.


      Ông Chu cũng chống cự mất vài ngày, rốt cuộc do lớn tuổi nên cũng chịu nổi. Chu Hiểu Đồng giúp ba mình nằm xuống, sau đó tự về phòng, bên trong toàn bộ đều treo hình của mẹ, từ lúc còn trẻ cho đến bây giờ.


      Chu Hiểu Đồng ôm di ảnh của mẹ, cũng giống như trước đây, mẹ vẫn hay ôm vào giấc ngủ.


      là vì những chấp niệm tình cảm mà bây giờ phải trả cái giá quá lớn, sao lại ngu xuẩn như thế chứ? Chỉ lo chăm chăm sống trong thế giới hào nhoáng của chính mình mà chưa từng nghĩ tới lo lắng của ba mẹ. thể oán hận Tiền Phong, bởi vì có bất cứ người nào ép buộc , đều là do chính tự nguyện.


      Thế nhưng, xin cho trốn tránh thời gian , bây giờ, muốn gặp bất kỳ ai.


      Ngoài cửa, Tiền Phong tựa lưng lên vách tường, châm điếu thuốc đưa vào miệng, hút hai cái sâu. Sao lại cảm thấy khổ như vậy? Khổ đến lòng cũng chịu nổi.


      Điếu thuốc biết khi nào cháy hết, hơi nóng làm phỏng ngón tay nhưng cũng quan tâm. Cho đến khi nghe mùi khét mới buông tay, dùng chân dẫm lên tàn lửa mặt đất.


      ngửa đầu, ánh sáng u chiếu rọi thân thể , khóe mắt có chút ươn ướt, lan dần lên mặt.


      ___________________


      Chu Hiểu Đồng nghỉ ngơi ba ngày liền làm, ai nhìn thấu hết nỗi đau trong lòng , chẳng qua có những loại đau nên được giấu ở trong lòng.


      Chu Hiểu Đồng lấy toàn bộ số tiền còn lại của mình để ba rủ bạn bè du lịch, đến Đại Liên, Thanh Hải, Sơn Đông, bất kỳ nơi nào. mua sẵn vé máy bay, chuẩn bị hết tất cả để ba mình có thể giải sầu.


      Mà bản thân vẫn tiếp tục công việc, còn liều mạng như trước kia bởi vì biết, còn người ba, nếu ba lại xảy ra chuyện gì nữa, có lẽ tìm cái chết.


      muốn dùng hết tất cả mọi thứ để ba có thể thay thế mẹ hưởng phúc.


      Ông Chu đôi khi cũng gọi điện thoại về, hỏi: “Hiểu Đồng, con cùng với chàng họ Tiền kia…”, ông do dự lâu, chỉ sợ khiến con mình kích động.


      Chu Hiểu Đồng cười, : “Ba, con và ta hợp nhau. Sau này có bạn trai, con nhất định cho ba kiểm nghiệm trước”


      Chu Hiểu Đồng nhàng, ông Chu cho là quan tâm, lúc này mới yên tâm đáp ứng: “Được!”


      Cúp điện thoại, Chu Hiểu Đồng tiếp tục lấy bảng dự án ra, cho đến ba mươi phút sau, cây bút trong tay bỗng nhiên ngừng, sau lúc lâu, lại tiếp tục hoạt động…


      Mà so với bình tĩnh của Chu Hiểu Đồng, Tiền Phong là dạng hoàn toàn ngược lại.


      trầm mặc, toàn bộ cấp dưới đều làm việc cẩn thận, trong lòng run sợ ra khỏi phòng làm việc. có chút sức lực nào để lái xe, Chu Hiểu Đồng nghỉ ngơi bao lâu tăng thời gian làm việc thêm bấy nhiêu, cả khu đều quanh quẩn bầu khí hắc ám.


      mình đường, biết có nên về nhà hay , lại cảm thấy sợ. Đúng vậy, bây giờ sợ khi phải về nhà, cái loại cảm giác khi vừa mở cửa ra liền thấy trống trải, tìm được chút sức sống.


      còn thấy hình ảnh ai đó ngồi ghế salon xem World Cup, bộ dạng múa may cổ vũ thô lỗ. còn thấy khuôn mặt đen thui của khi phá hoại phòng bếp của . còn thấy tức giận của khi vung tay lên tát . Cũng còn nhìn thấy tri kỷ bé của , mỗi khi làm về khuy đều có bữa ăn nóng hổi bàn…


      cố gắng nghĩ xem, Chu Hiểu Đồng rồi sao? Rốt cuộc là bao nhiêu?


      Trò chơi tình của tuổi trẻ phải đều oanh oanh liệt liệt đó sao? Vì sao cố tình nhưng vẫn thấy cái cảm giác đó? Thế nhưng khi chia tay, trái tim lại đau muốn chết.


      Có loại duyên phận gọi là lương duyên, giống như Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ. Cũng có loại duyên phận gọi là nghiệt duyên, giống như cùng Chu Hiểu Đồng.


      vừa vừa cười khổ, phát thế nào lại đến nơi Chu Hiểu Đồng làm việc.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :