1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 162: Phải Là Chỉ Uống Rượu Thôi Sao?



      Chu Hiểu Đồng cảm thấy sáng nay bị Tiền Phong đả kích, bây giờ lại là Liễu Huệ Thành tấn công, khóe miệng ngừng run rẩy.


      cười cười với Liễu Huệ Thành: “ Liễu, …”


      Liễu Huệ Thành nháy mắt với , lặng lẽ ra ám hiệu.


      Chu Hiểu Đồng lúc này mới biết, là vì tránh tấn công của hai vị đồng nghiệp nữ kia mới tìm làm tấm bia đỡ đạn. tình… dựa theo thẩm mỹ bình thường cũng nên chọn nha.


      Tưởng tượng như vậy, Chu Hiểu Đồng mới còn xấu hổ.


      Hai nữ đồng nghiệp mê trai oán niệm nhìn Chu Hiểu Đồng, hỏi: “Hiểu Đồng, phải cậu có bạn trai rồi sao?”


      Câu hỏi như vậy lại giống như cây đao đâm vào ngực Chu Hiểu Đồng, khiến cả người đau đớn. cố tỏ vẻ sao, nâng ly rượu lên môi, thản nhiên cười : “Chia tay rồi”. Nhưng mà, nụ cười kia có nhìn như thế nào nữa cũng rất khó coi.


      Đều là người trãi qua vài mối tình, hai vị nữ đồng nghiệp nhìn thoáng qua lẫn nhau, cũng tiếp tục hỏi nữa, chỉ cố ý vừa vừa cười kéo lại khí đọng.


      Chu Hiểu Đồng ngồi chỗ uống bia. Bàn bạc cũng làm, tên cũng ký, những vị quản lý khác , Liễu Huệ Thành cũng gọi tắc xi cho hai nữ đồng nghiệp. Sau đó trở về ngồi bên cạnh , : “Hiểu Đồng, xin lỗi”


      Chu Hiểu Đồng cười lắc đầu, điều này có thể trách ai? Chỉ có thể trách chính mình mà thôi, tự trách bản thân quá ngốc, ngốc đến cực hạn.


      lời nào, vẫn cười, vẫn uống bia, tốc độ nhanh nhưng trước mặt lại từng chai từng chai rỗng xếp đầy.


      Tính tình Chu Hiểu Đồng, khi muốn làm gì ai ngăn được. Liễu Huệ Thành cũng vô năng, tùy ý để xả hết khó chịu trong lòng. Có đôi khi đè nén trong lòng cũng tốt, trút hết ra ngoài thoải mái hơn.


      lúc sau Liễu Huệ Thành có điện thoại, tiếng với Chu Hiểu Đồng rồi ra ngoài nghe.


      Chu Hiểu Đồng biết lúc mình gọi chai thứ tư hay thứ năm, gương mặt tuấn mang theo giận dữ của Tiền Phong tiến đến trước mặt .


      giữ chặt chai bia trong tay Chu Hiểu Đồng, : “Uống bia có gì giỏi? Có giỏi uống cái này !”


      chai Whiskey bốn mươi độ đặt trước mặt Chu Hiểu Đồng.


      Chu Hiểu Đồng nhìn , lại nhìn chai rượu kia, câu trực tiếp mở nắp chuốc vào miệng.


      Ánh mắt Tiền Phong đỏ ngầu, tay lấy cướp lại rượu của mình, uống. Từng chai từng chai rỗng ném đầy đất, cũng thèm nhìn Chu Hiểu Đồng.


      nhìn phong cách đó, hoàn toàn rung động. Cái phong cách uống rượu này lại giống như uống nước trà, uống ngừng nghỉ. , nước trà cũng ai uống như thế.


      Đám đông xung quanh lúc đầu nhìn thấy vỗ tay cổ vũ, sau đó thấy kinh dị, dần dần cũng chỉ im miệng mà quan sát.


      Chu Hiểu Đồng kéo ống tay áo của nhưng Tiền Phong thèm để ý, tiếp tục chuốt rượu vào cổ họng.


      Cho đến chai thứ sáu, nhân viên đến khuyên: “Tiền thiếu, tiếp tục uống ảnh hưởng đến sức khỏe…” Uống rượu uống cho chết người, huống chi là loại rượu nặng này, mà còn đến sáu chai! Nếu Tiền thiếu này xảy ra chuyện ở đây, bọn họ nhất định giống như “Dạ Sắc”, xong đời!


      (Mọi người còn nhớ đầu chuyện, quán bar và F3 chúng ta hay đến là “Dạ Sắc” ko? Lâu quá Phi nhớ , hình như “Dạ Sắc” bị F3 “dọn dẹp” sau lần Tô Mộc Vũ bị bắt cóc hay sao đó)


      Tiền Phong mắng “Cút ”, tiếp tục khui chai thứ bảy.


      Chu Hiểu Đồng rốt cuộc bị cách uống rượu liều mạng của hù sợ, ôm lấy cánh tay ngăn lại: “ đừng uống nữa…”


      “Đừng uống? Em là gì của tôi mà bảo tôi đừng uống tôi nghe lời em?” Tiền Phong mới vừa mở miệng, trong bụng sôi ùng ục liền quay đầu nôn chút.


      Nếu có thể chống đỡ được thân hình nghiêng ngả của mình, nhất định nắm lấy chai rượu mà uống tiếp.


      Chu Hiểu Đồng sợ rất nhiều thứ, chẳng hạn như sợ khổ, sợ mệt, sợ nghèo, cũng sợ uất ức, chỉ sợ duy nhất Tiền Phong mỗi lần uống rượu điên cuồng.


      Chu Hiểu Đồng hoàn toàn đầu hàng, tiến lên ôm lấy , ngăn tiếp tục uống rượu, nếu uống nữa, nhất định xảy ra chuyện.


      Tiền Phong giãy dụa “Buông ra!”


      Chu Hiểu Đồng lắc đầu.


      Tiền Phong muốn đẩy ra “Em là cái gì của tôi mà muốn ngăn cản tôi? Chẳng phải em hai chúng ta kết thúc rồi sao? Em cho tôi quản em lấy cái gì mà em muốn quản tôi?”


      Chu Hiểu Đồng quả muốn phát điên. Tên đàn ông này muốn bức điên đúng ?


      Tiền Phong nắm lấy cổ tay , muốn gỡ hai cánh tay ôm chặt lấy mình của . Thế nhưng khi mu bàn tay bị chất lỏng nóng bỏng va chạm vào, đột nhiên sững người lại.


      Cái thứ nóng bỏng đó, lại khiến cả người đau đớn.


      Tiền Phong mềm nhũn cả người, xụi lơ, Chu Hiểu Đồng vội đỡ lấy .


      Tiền Phong uống quá nhiều, cả người như đứa con nít dựa vào lòng Chu Hiểu Đồng, cắn chặt hàm răng cũng biết muốn cắn ai.


      Chu Hiểu Đồng bất lực, đành phải nhờ nhân viên trong quán bar đỡ con ma men này lên tắc xi.


      chuyện điện thoại xong, Liễu Huệ Thành xoay người nhìn thấy chính là màn như vậy, Chu Hiểu Đồng đỡ Tiền Phong, hai người cùng trèo vào tắc xi. cười khổ, cũng vào quán bar mà ra bãi đỗ xe, về xe của mình.


      tắc xi, Tiền Phong lại ói lần nữa.


      Đầy xe đều là mùi nôn mửa pha lẫn mùi cồn, mặt tài xế đen thui. Chu Hiểu Đồng liên tục xin lỗi cũng hứa trả tiền rửa xe.


      Xuống xe, tài xế lập tức bỏ .


      Chu Hiểu Đồng dở khóc dở cười cố gắng đỡ cả người nặng trịch của Tiền Phong lên lầu. Tiền Phong cao hơn 1m8, đè nặng lên người , lại còn là gã say rượu. Chu Hiểu Đồng cuối cùng đỡ được khiến trượt cả người xuống đất.


      Tiền Phong ngã xuống đất cũng có cảm giác đau, nằm yên đất lại còn ồn ào “Chu Hiểu Đồng, em giỏi lắm! Em phải ? Muốn uống rượu thi với đúng ? Chơi chơi! uống… uống chết luôn coi em làm sao lo liệu được!”


      Bảo vệ khu nhà nghe thấy tiếng động, chạy đến hỏi: “Chu tiểu thư, Tiền thiếu có chuyện…”


      Chu Hiểu Đồng cảm thấy mất mặt, miễn cưỡng cười : “ sao, chỉ là uống say thôi”


      Sau đó dưới trợ giúp của bảo về, hai người kéo Tiền Phong dậy. Chu Hiểu Đồng nghĩ, nếu còn lải nhải, trực tiếp đánh cho ngất xỉu là xong.


      vất vả mới đem Tiền Phong đặt lên ghế salon, cám ơn bảo vệ xong, đóng cửa lại.


      Chu Hiểu Đồng nhìn Tiền Phong như nhìn kẻ thù, nhưng mà chút sức lực cũng có để mà trả thù.


      Cả người Tiền Phong đều là rượu cùng vết bẩn sau khi nôn ra, nhìn dơ bẩn chịu được. Chu Hiểu Đồng bưng đến chiếc thau đầy nước giúp lau người cùng thay quần áo.


      Ngay lúc xốc quần áo của lên, lau ngực , Tiền Phong bỗng nhiên xoay người ôm lấy , bên tai : “Đầu đất, hay là hai ta đừng gây chuyện nữa, gây đến gây cũng còn sức nữa, chúng ta làm hòa , được ?”
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 163: Em Là Phụ Nữ Sao?



      “Đầu đất, hay là hai ta đừng gây chuyện nữa, gây đến gây cũng còn sức nữa, chúng ta làm hòa , được ?”


      Chu Hiểu Đồng còn nhớ được đây là lần thứ bao nhiêu Tiền Phong lời làm hòa với . Trước kia là tám lần chia tay, ba lần là hai người hết giận cũng tự nhiên làm hòa, hai lần là nhờ Phương Thiệu Hoa, Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ giúp họ hòa giải, ba lần còn lại đều là do Tiền Phong cợt nhả ôm lấy gọi “bà xã”, sau đó hai ba lời ngon tiếng ngọt, liền hoà thuận.


      Đây là lần thứ chín chia tay, Chu Hiểu Đồng cũng quyết tâm sâu, thế nhưng khi ra câu này…


      Chu Hiểu Đồng vốn nghĩ rằng trái tim mình có thể cứng rắn, nhưng vẫn bị câu đó khoét cho đau đớn.


      nghĩ, cái người họ Tiền tên Phong này quả là khắc tinh của mình, quyết tâm, nhẫn nại, kiềm chế, toàn bộ đều tan vỡ. Trái tim bằng sắt thép của mình vẫn bị câu của vạch ra vết thương sâu hoắm.


      Tiền Phong xong, thế nhưng lại ngủ thiếp .


      Chỉ còn lại mình Chu Hiểu Đồng quỳ gối trước ghế salon, ép chặt tim mình, cúi đầu thấp.


      Tại sao lại thế này? Nó giống như chuỗi tuần hoàn, bất kể có chạy đến đâu cũng thể thoát khỏi . ghét, chán ghét cảm giác này.


      Ôm cái mền ra đắp lên người Tiền Phong, Chu Hiểu Đồng đứng ở trước mặt lâu, nhìn tư thế ngủ như đứa trẻ của , cái miệng vểnh lên thở đều, dường như có lẩm bẩm câu gì đó nhưng nghe .


      Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà tối đen, cuối cùng bóp chặt tay xoay người rời khỏi căn nhà quen thuộc này.


      Phía sau, Tiền Phong như nằm mơ thấy điều gì đó, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.


      Ngày hôm sau Chu Hiểu Đồng đưa bản hợp đồng có chữ ký đến cho ông chủ, ông ta cười tươi như hoa cúc nở, liên tục vỗ bả vai Chu Hiểu Đồng khích lệ: “Rất tốt, rất tốt, Hiểu Đồng này, công lao lần này mang lại cho phòng triển lãm của chúng ta là rất lớn nhá, tôi nhất định ghi nhớ! Ôi chao, sắc mặt sao lại kém như vậy? Có phải được nghỉ ngơi tốt hay ? Trong phòng nghỉ lúc này chắc có ai, vào đó mà nghỉ ngơi chút


      Chu Hiểu Đồng sờ sờ gương mặt tái nhợt của chính mình, mặt thậm chí còn nổi lên vài hạt mụn nho . cười khổ, xoay người ra ngoài.


      Cho đến khi cánh cửa đóng lại, ông chủ vẫn đề cập tới lời hứa lúc trước, bản hợp đồng được mười phần trăm hoa hồng. ra chuyện này cũng hiếm thấy, vạn đồng lúc trước như miếng mồi khiến Chu Hiểu Đồng liều mạng vì ông ta, nhưng khi hoàn thành nhiệm vụ, xoay người trở mặt ông ta cũng thấy ngại ngùng.


      Bảo đến phòng nghỉ nghỉ ngơi chút, bất quá cũng chỉ là dùng cách thức khó hiểu nào đó nhắc nhở : Chu Hiểu Đồng, tôi vẫn ghi nhớ công lao của , sau này nhất định bạc đãi . Còn chuyện phần trăm lúc trước, có ai ngu mà tự nhắc nhở, muốn tự làm mất mặt chính mình sao?


      Nếu như là Chu Hiểu Đồng mới vừa tốt nghiệp, nhất định bật người vỗ bàn đem mười phần trăm hoa hồng kia về cho bằng được. Thế nhưng bây giờ còn bốc đồng như trước nữa, mấy năm làm việc tôi luyện cho mọi góc cạnh của cuộc đời. hiểu nếu mình làm như vậy, hậu quả chỉ có thể là tự cuốn gói rời khỏi nơi này.


      Chu Hiểu Đồng cười khổ lắc lắc đầu, xoay người đến phòng nghỉ nằm chút.


      Tối hôm qua, đêm ngủ ngon.


      biết qua bao lâu, mệt mỏi nên nhắm mắt ngủ mất, trong mộng còn thấy Tiền Phong uống rượu khóc la om sòm, sau đó với : Chúng ta hòa nhau


      Bỗng nhiên bị đồng nghiệp đánh thức, Chu Hiểu Đồng giật mình tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi lạnh. Khi nhìn thấy là đồng nghiệp làm chung mới thở ra hơi, dùng thanh khàn khàn hỏi: “Sao vậy?”


      Vị đồng nghiệp này : “Hiểu Đồng, cậu mau ra ngoài , bạn trai cậu đứng bên ngoài kia” Giọng điệu ấy có chút kích động như là thấy cái gì đó rất kinh người.


      Tiền Phong? Chu Hiểu Đồng nhíu mi. lại tới làm gì?


      Chu Hiểu Đồng hơi run rẩy chút, sau đó cũng cầm lấy áo khoác mặc vào, ra ngoài. nghĩ tới ra ngoài rồi, gian bên ngoài lại khiến nhảy dựng.


      Chỉ thấy cánh cổng to của phòng triển lãm bị phủ kín màu đỏ của hoa hồng, đúng là chỉ tivi mới có cảnh chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng này. Chỉ cần mở mắt ra, trong mắt đều là sắc thái của hoa hồng.


      Mà giữa biển hoa hồng là chiếc Porsche màu lam, chàng tuấn tú đứng đó, đôi mắt hoa đào chớp chớp, tỏa sáng như hai viên kim cương.


      chỉ có toàn bộ nữ đồng nghiệp trong phòng triển lãm, mà còn rất nhiều người qua đường đều bị thế trận này hù sợ. Bảo vệ phòng triển lãm giật mình chạy đến muốn bảo đừng gây trở ngại cho việc kinh doanh, nhưng Tiền Phong chỉ vài câu khiến bảo vệ phải lui xuống.


      Các đồng nghiệp khác đều kích động lôi kéo cánh tay Chu Hiểu Đồng, : “Hiểu Đồng, bạn trai cậu là lãng mạn, nếu mình cũng có bạn trai như vậy, mình hạnh phúc đến chết mất thôi”


      đồng nghiệp cùng đến quán bar tối hôm qua cũng ghen tị, : “Hiểu Đồng, phải cậu mình chia tay với chàng lắm tiền này rồi sao? ngờ lại gạt bọn mình như vậy nha” Giọng điệu có chút khó chịu lẫn ghen tị.


      mặt Chu Hiểu Đồng tia vui vẻ, cắn răng tới.


      Tiền Phong cho là mình làm rất tốt, bày thế trận đầy hoa như vậy, còn người phụ nữ nào khuynh đảo đây? nhớ từng có bạn ngắn hạn nào đó : Phụ nữ đều thích hoa, đặc biệt là hoa hồng, bất kỳ người phụ nữ nào cũng chạy thoát sức hấp dẫn của hoa hồng.


      Nhìn thấy Chu Hiểu Đồng tới, Tiền Phong kéo kéo bộ ple cho chỉn chu, híp lại đôi mắt hoa đào, khóe miệng nhếch lên, : “Người đẹp, tên bạn trai bị đánh rơi ở đây có phải của em ?”


      Nhưng sai lầm của chính là đem Chu Hiểu Đồng xếp vào loại những người phụ nữ bình thường. Chỉ thấy vẻ mặt chìm trong đáy cốc của Chu Hiểu Đồng tới, từng bước từng bước dẫm nát những đóa hoa hồng.


      Tiền Phong hết hồn, giống như những cánh hoa Chu Hiểu Đồng giẫm lên chính là lớp vẩy của .


      Chu Hiểu Đồng tới, phát nắm được cà-vạt của Tiền Phong, nghiến răng : “Rốt cuộc muốn làm gì?”


      lại muốn làm gì đây? Thế trận lớn như vầy, nhốn nháo bình thường còn chưa đủ lại đến nháo trước cổng công ty , là muốn mọi người chê cười sao? Trước những lời đồn đãi kia, làm sao có thể tiếp tục làm việc ở đây?


      Tiền Phong bị kéo vào sát mặt giống như con vịt đưa cổ ra chờ đợi Chu Hiểu Đồng lên tiếng, nhát cắt đứt cổ vịt.


      Tiền Phong mở to hai mắt nhìn, hỏi: “Chu Hiểu Đồng, em là phụ nữ sao? Làm sao em lại thích hoa hồng?”


      Mặt Chu Hiểu Đồng đen lên, chuẩn bị cái tát đắp lên mặt Tiền Phong, nhanh chóng bồi thêm câu: “Chúng ta đăng ký kết hôn !”
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 164: Chúng Ta Kết Hôn !



      “Chúng ta đăng ký kết hôn !”


      Ngay lúc Chu Hiểu Đồng muốn vung tay lên tát , Tiền Phong đột nhiên liền thốt lên câu như vậy.


      Bàn tay Chu Hiểu Đồng dừng giữa trung. cái gì vậy? Là do bị ảo giác sao?


      Kết hôn? Ký cái gì?


      Đôi mắt hoa đào của Tiền Phong khẽ cong, lập tức nắm lấy tay Chu Hiểu Đồng, đem bàn tay của mình bao bọc lấy tay . : “Đầu đất, nghe hiểu à? bảo chúng ta đăng ký kết hôn , cách khác chính là cầu hôn em đó!”


      Tiền Phong dương dương tự đắc, cảm thấy chiêu của mình soái đến ngây người. Nhìn kìa, toàn bộ nữ giới quanh đây đều cảm động đến rơi lệ nha.


      Tiền Phong đắc ý cười lộ ra hàm răng trắng bóng, phất phất tay tới nữ giới xung, cảm ơn họ vây xem ủng hộ.


      Những lời liên tiếp kia giống như thanh gậy đập lên đầu , khiến đầu hoa mắt choáng.


      Tiền Phong nghĩ là cảm động, ai ngờ vung tay lên giữ lấy cánh tay bẻ ngoặc về phía sau, đau đến nỗi hét to lên.


      Đôi mắt Chu Hiểu Đồng đỏ ngầu, : “Tiền Phong, em phải là con búp bê trong tay để tùy ý đùa giỡn”


      Loại chuyện này thể lấy ra đùa giỡn được. “Kết hôn” là hai chữ thiêng liêng trong lòng mỗi người phụ nữ, được coi thường nó, càng cho phép có người lấy ra đùa giỡn.


      Tiền Phong bật cười, xoa xoa gương mặt của , có chút chán ghét mấy hạt mụn đo đỏ làn da mịn màng này. : “Em nổi mụn, xấu!”


      Mặt Chu Hiểu Đồng đỏ lên, muốn giơ đánh cho quyền lại bị Tiền Phong né được. giang tay, thừa dịp để ý liền ôm lấy vòng eo , miệng kề sát tai :


      “Đầu đất, . lập lại lần nữa, chúng ta kết hôn !”


      Kết hôn?!


      Lúc Chu Hiểu Đồng nghe được điều này, trái tim nhói lên cái giống như có kẻ dùng gậy gõ từng nhịp vào tim mình.


      giọt nước mắt liên rơi xuống, lăn dài mặt , lăn qua môi . vốn dĩ vẫn nhận ra mình khóc.


      Tiền Phong nhìn thấy nước mắt gương mặt , khẽ thở dài tiếng. kề môi hôn lên làn da mịn màng, hôn lấy những giọt nước mắt, sau đó ngậm lấy môi Chu Hiểu Đồng.


      Nụ hôn kia, hết sức triền miên, bởi vì trước mắt nhiều người nên cũng chỉ ngậm chút nhưng vẫn gây trở ngại với Tiền thiếu vốn có kỹ thuật hôn môi điêu luyện. Môi của nhàng dán lên môi của , đầu lưỡi lướt qua viền môi, mang theo tê dại, thấm ướt hai cánh hoa đo đỏ.


      Vừa hôn xong, Chu Hiểu Đồng run run hỏi: “ phải đùa giỡn em?”


      là siêu nhân, sai, nhưng chịu nỗi trò đùa này nếu như dối.


      Tiền Phong trừng to mắt, cam đoan: “Tất nhiên là đùa!”


      Chu Hiểu Đồng vươn tay, ôm cổ của .


      Tiền Phong ôm lấy , nhét vào trong xe, quay đầu lại với những đồng nghiệp nữ kích động đến chảy nước miếng: “Giúp tôi dọn dẹp chỗ này, sau này nhất định mời mọi người ăn cơm nha”


      Những đồng nghiệp này đều thét chói tay, vỗ tay đáp ứng.


      Porsche màu lam, chở Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng đỏ hồng đôi mắt .


      Chuyện này phải là do Tiền Phong nhất thời hứng khởi ra. cùng Chu Hiểu Đồng nhau cuồng nhiệt cũng phải, chỉ là khi cách xa , quen chút nào. Đảo mắt qua lại cũng gần ba mươi, bà mẹ ở nhà lại suốt ngày thúc giục, muốn mau chóng lập gia đình nên lúc nào cũng ép duyên này nọ, đúng là phục, bằng cùng với Chu Hiểu Đồng, từng bước tính từng bước, cố gắng nhất định có thể qua cả đời này.


      nhìn sang bên cạnh, Chu Hiểu Đồng vốn rất căng thẳng, rốt cuộc chống lại cơn mệt mỏi nên nhắm mắt ngủ thiếp , nhưng những hạt mụn nho vẫn nhìn thấy ràng.


      Tiền Phong nhìn qua kính chiếu hậu, trong kính phản xạ lại khuôn mặt tuấn tú của mình liền tấm tắc tán thưởng: Chu Hiểu Đồng là may mắn mới có thể tìm được người đàn ông như mình, đúng là phúc đức tám đời ăn chay niệm Phật nha.


      Chu Hiểu Đồng khi tỉnh lại, chợt nhận ra mình ở nhà Tiền Phong.


      ngồi dậy, chậm rãi nhớ lại những chuyện phát sinh sáng nay, kích động cũng còn, chỉ cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn.


      Giống như chú mèo, ngươi cho nó cá, nó cũng ngoan ngoãn ăn thức ăn èo, nhưng khi ngươi cho nó cá, nó ngược lại bắt đầu thấy lo sợ, con cá này có thể nửa đường bị người ta đoạt mất hay ? Hay hoặc là nó ăn con cá này rồi, sau này lại làm sao bây giờ?


      Ngược lại, điều đó trở thành gánh nặng của .


      cảm thấy mình mệt mỏi.


      Tỉnh táo lại, vui sướng buổi sáng bị hòa tan. Chu Hiểu Đồng ngồi bó gối giường, ngẩn người nhìn grap trải giường màu trắng.


      ______________________________


      Tiền Phong quyết định kết hôn cùng Chu Hiểu Đồng, cũng tiếp tục chần chờ, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ. ra cũng có chút lo lắng, nếu mẹ đồng ý, chỉ có thể cầu cứu cha thôi.


      Cha của vị quân nhân nghiêm chỉnh, áp lực lại mạnh mẽ như mẹ . Cha của hàng năm đều công tác, hoặc là làm các loại công vụ bên ngoài, cái nhà này đều do mẹ làm chủ, nhưng quyết định của cha vẫn còn có chút tác dụng.


      Bên ông Tiền quả dễ dàng hơn tý, gọi điện thoại cho cha chút, cuối cùng vẫn được chấp thuận. Còn bên mẹ , chỉ cần cha đồng ý, mẹ thể đạo lý được.


      Cúp điện thoại, Tiền Phong cảm thấy như vậy cũng có gì là tốt, ít nhất cuộc sống về sau có Chu Hiểu Đồng bên cạnh, quả thú vị.


      Thế nhưng khi với Chu Hiểu Đồng, muốn đưa ba mẹ đến cùng nhau ăn bữa cơm. mặt Chu Hiểu Đồng trông phút chốc có chút ưng ý, cũng thể tránh được ánh mắt của Tiền Phong.


      liền vui, đặt đũa xuống, : “Chu Hiểu Đồng, em lộ ra biểu cảm này là sao? Kết hôn là chuyện của hai gia đình, vất vả lắm mới lấy được đồng ý của cha , sao em lại có chút gì là vui vẻ vậy? Chẳng lẽ em chán ghét gia đình làm bẩn chân em?”


      khổ sở tự trãi thảm cho con đường hai người sau này, nếu là người phụ nữ khác, nhất định rất biết ơn , nhảy cẫn lên mà vui mừng. Làm sao cái người tên Chu Hiểu Đồng này lại chút sung sướng cũng có?


      Chu Hiểu Đồng cũng có ý đó, vẫn nhịn mà giải thích, nhưng đâu đó trong lòng vẫn thấy thích hợp.


      Chẳng lẽ là quá nhanh sao? qua hai năm dây dưa, kết quả này đến nhanh quá nên kịp thích ứng?


      nghĩ ra là nguyên nhân gì, đành phải đáp ứng. Lúc gặp mặt nên làm cái gì bây giờ, thôi, đến lúc đó… rồi tính…
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 165: Con Đường Đầy Chông Gai Của Sói Hoang



      Ông Chu cùng bà Chu khi nghe lời con mình , nó có bạn trai, còn tìm hiểu nhau hai năm, hơn nữa người đàn ông kia còn là đại thiếu gia của Tiền gia. Ngoài ra chuyện quan trọng chính là… tuần sau gia đình bên kia muốn gặp mặt.


      Hai ông bà thiếu chút nữa bị tin tức này dọa cho nhập viện. Nếu như gia đình khác khi nghe thấy con mình có thể gả vào nhà cao cửa rộng, tiền đồ rộng mở, nhất định cao hứng đến cười ngậm miệng lại được. Nhưng ông bà Chu lại nhịn được có chút lo lắng. Tiền gia là nơi nào nha? Đó là nơi nhà cao cửa rộng, người bình thường cũng thể gặp được.Trung tướng Tiền tuy rằng bằng khí thể của Phong Khải năm đó, nhưng cái danh vẫn ở nơi rất rất rất cao. danh gia vọng tộc như vậy, vị trí thiếu phu nhân đương nhiên được chọn lựa rất nghiêm chỉnh.


      Chu gia nhà họ có thể lọt vào mắt người ta sao? Cứ cho là lọt vào , vậy sau này nếu Chu Hiểu Đồng được gả , có thể bị ghét bỏ hay ? Có thể bị khi dễ hay ?


      Bà Chu ngồi chỗ, có chút u sầu, : “Hiểu Đồng nhà ta sao lại thầm tìm được người bạn trai như vậy chứ? Nó phải che giấu tính cách của mình sao? Nó có thể bị gia đình bên đó xem thường ? Chưa hết, bàn về công việc Hiểu Đồng cũng giỏi lắm, cũng biết nấu cơm, bằng cấp lại càng có. Nhà cao cửa rộng bên kia có biết bao nhiêu phép tắc, nó gả vào đó có thể bị ghét bỏ hay ?”


      Ông Chu chuyện, chỉ ngồi bên hút thuốc. Mặc dù nhưng mặt lại tràn đầy lo lắng. lúc lâu sau mới buông câu: “Kệ nó , nó lớn rồi, quyết định của nó do nó định, hai ông bà già chúng ta cũng xen vào được”


      Bà Chu gật gật đầu. Quên , bọn họ đành vác hai khuôn mặt già nua này gặp nhà bên kia lần. Hai ông bà già này tuy già nhưng vẫn có thể giúp con chống đỡ chút áp lực, cho dù như thế nào cũng là con của họ, người khác cần nó Chu gia này luôn rộng cửa đón chào nó trở về.


      _______________


      Chu Hiểu Đồng cảm thấy đau đầu, vài đêm ngủ ngon giấc, mụn mặt càng thừa cơ tốc chiến tốc thắng. Tiền Phong hỏi sao vậy, Chu Hiểu Đồng chỉ lắc đầu. Thế nhưng lúc làm việc, lại có đôi khi ngây người. biết mẹ Tiền Phong có thành kiến rất lớn với mình, cuộc điện thoại lần trước phải lên tất cả sao? Mẹ Tiền Phong thẳng thắng bảo đừng vọng tưởng, càng đừng hi vọng trèo cao, sớm rời xa con trai bà tốt hơn. Bây giờ lại gặp mặt trực tiếp, đến lúc đó bà dùng thái độ gì đối với gia đình đây? vì thể diện của Tiền Phong mà miễn cưỡng chấp nhận sao? Hay lại trước mặt ba mẹ bảo cút , nhục nhã ba mẹ ?


      Chu Hiểu Đồng lo lắng. Hôn nhân chưa bao giờ là chuyện của riêng hai người. tôi, tôi , hai người có thể ở bên cạnh nhau cả đời, đó chỉ tồn tại trong chuyện cổ tích, hoặc là tiểu thuyết ngôn tình. Thực tại luôn có đôi khi tàn nhẫn khiến lòng người tổn thương. hâm mộ Mộc Vũ, có thể được người như Phong Kính , vì ấy có thể làm mọi thứ. Nhưng còn sao? có thể may mắn lần hay ?


      Càng đến gần ngày gặp mặt, Chu Hiểu Đồng càng căng thẳng. Buổi sáng hôm đó khi mở mắt ra, điều đầu tiên làm chính là soi gương, nhìn thấy mụn liền vội tìm những thứ phấn son trang điểm dậm lên, nhưng có làm thế nào cũng thể hoàn toàn che hết.


      gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Tiền Phong từ phía sau ôm eo , hôn cái, cố ý nháy mắt mấy cái, : “Bà xã, đến mụn mặt em cũng đáng cực kỳ!”. Chu Hiểu Đồng bật cười. biết, Tiền Phong cố ý khiến giảm bớt căng thẳng, quả có chút hiệu quả.


      đón ba mẹ, sau đó đến khách sạn được đặt sẵn. Đứng trước tòa khách sạn cao lớn, cánh cổng trang hoàng xa sỉ, trong lòng Chu Hiểu Đồng có chút bỡ ngỡ.


      vội trấn án ba mẹ nên cười : “Ba mẹ, ổn thôi, chúng ta cùng vào”. thể kích động, mà khẩn trương ba mẹ làm sao bây giờ?


      Ông bà Chu hôm nay mặc đồ rất để ý đến thể diện, hai người nghe thấy, cũng gật đầu, hít sâu hơi vào. nhân viên tiếp tân mỉm cười tới, lên tiếng hỏi tìm ai, sau đó lập tức dẫn họ đến căn phòng.


      Bên ngoài căn phòng này còn có vệ sĩ đứng hai bên. Ông bà Chu cũng giật mình, Tiền Phong lập tức mỉm cười ra nghênh đón: “Bác trai, bác , hai người đến rồi, mau vào trong ạ”


      Hai ông bà già nhìn cậu thanh niên trước mặt, bộ dạng đứng đắn, cư xử cũng nhã nhặn, nghĩ thầm: Nếu Hiểu Đồng có thể gả cho người này, chừng hạnh phúc.


      Ngồi vào vị trí, cha Tiền Phong mặc quân phục nhưng người vẫn có khí thế phóng khoáng, chuyện cùng tán gẫu với ông Chu cũng rất thân thiện. Thế nhưng mẹ Tiền Phong vẫn im hơi lặng tiếng, luôn duy trì phong phạm của vị phu nhân khiến cho người ta kính sợ. Tuy nhiên bàn cơm vẫn có đáng sợ như trong tưởng tượng.


      Ăn cơm xong, chiều Tiền Phong còn phải làm cho nên đành kết thúc sớm. tự mình đưa ba mẹ Chu Hiểu Đồng ra ngoài. Ra khỏi căn phòng đó, thần kinh căng thẳng của Chu Hiểu Đồng rốt cuộc cũng được thả lỏng.


      Tiền Phong nhìn trán đầy mồ hôi lạnh, liền : “Đầu đất, em sao vậy? Sao lại bị dọa thành như vậy nha? Em xem, cha mẹ cũng có đáng sợ như vậy”, Chu Hiểu Đồng cười cười.


      Rời khỏi khách sạn, Chu Hiểu Đồng chợt nhận ra thấy giỏ xách của mình, hẳn là để quên trong phòng. vội : “ ở đây với ba mẹ em , em chạy vào tìm thử”


      nghĩ rằng cha mẹ Tiền Phong , ngờ lúc đẩy cửa vào, hai vị kia vẫn ngồi đó mà bảo vệ đến đứng sau lưng bọn họ.


      Tiền phu nhân thản nhiên ngước mắt lên, : “ Chu, mời ngồi”. Bà ta giơ tay lên, người phía sau tiến lên đưa túi xách cho .


      Chu Hiểu Đồng nhìn túi xách trước mặt, chợt cảm thấy cả người lạnh lẽo. Sau đó nghe thấy thanh cửa đóng lại, thanh đó chói tai.


      Tiền phu nhân lạnh lùng : “ Chu, cần tôi nhắc lại lần thứ ba sao?”


      Chu Hiểu Đồng hít sâu hơi, ngồi xuống. đột nhiên cảm giác bản thân mình ngây thơ, điều gì nên đến phải đến, phải sao?


      Tiền phu nhân tiếp: “Tôi cũng muốn vòng vo, dù sao thời gian mỗi người đều có hạn. Xin hỏi Chu chút, thấy điều kiện gia đình mình như thế nào?”


      Bà ta hỏi bình tĩnh, giống như là chuyện phiếm. Chu Hiểu Đồng biết, vốn dĩ sớm biết. Bà ta hỏi như vậy là cố ý muốn tự mình ra chênh lệch giữa gia đình và Tiền gia.


      “Tôi nghe mối quan hệ của cùng Tiểu Phong cũng tốt lắm, cũng chia tay rất nhiều lần. Xin hỏi lý do vì sao vẫn muốn kiên trì gả vào Tiền gia chúng tôi vậy?”


      Lời của Tiền phu nhân, mỗi câu đều có lực sát thương rất lớn đâm vào ngực Chu Hiểu Đồng, khiến chết lặng vì đau. trắng ra là, bà Tiền căn bản tin tưởng , phải coi trọng địa vị cùng tài sản của Tiền gia cũng là nhìn trúng công danh nghiệp của Tiền Phong.


      “Tôi còn nhớ cách đây vài ngày, Tiểu Phong còn đáp ứng tìm hiểu con nhà Đông Phương gia. Chu, tôi biết dùng thủ đoạn gì để khiến Tiểu Phong muốn kết hôn với , nhưng cũng nên hiểu chút, Tiểu Phong rất ham chơi, mà tính tình cũng khó định, muốn gả cho nó?”


      Mỗi câu của bà Tiền, sắc mặt Chu Hiểu Đồng lại trắng thêm bậc, cho đến khi tái nhợt hoàn toàn!
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 166: Cha Mẹ Chồng Dễ Chọc



      Chu Hiểu Đồng hít sâu hơi, : “Nếu bác nghĩ như vậy cứ với con trai bác là được rồi, tại sao lại cứ gây khó xử ột đứa con bình thường như cháu?” Bàn tay nắm chặt đến nỗi các đốt ngón tay đều trắng bệch.


      Bà Tiền lập tức tức giận, ánh mắt lạnh như băng, giọng điệu xem thường “Chỉ mới lúc này mà tỏ ra chút giáo dục như vậy, sau này nếu gả vào Tiền gia chúng tôi còn ra thể thống gì nữa?”


      Tiền trung tướng dường như nhìn nổi vợ mình tiếp tục hùng hổ doạ người, liền vỗ bàn tay bà ta.


      Bà Tiền hơi căm giận, nhưng vẫn vì thể diện của chồng nên tạm thời nữa.


      Tiền trung tướng cười chút làm dịu khí rồi : “ Chu, ra tôi còn rất thích nữa là đằng khác. Dù sao Tiểu Phong cũng là con trai tôi, nếu cứ như vậy, mọi người khẳng định bảo mắt con trai tôi quá kém, đúng ?”


      Tiền trung tướng tuy rằng có vẻ uy nghiêm từ bẩm sinh nhưng lời lại khiến người ta cảm thấy áp lực như nghĩ. Chu Hiểu Đồng hơi thả lỏng chút, lời chuẩn bị ra lại bị ông ta cắt lời: “Nhưng có mấy lời tôi muốn trước…”


      Tinh thần hơi thả lỏng của lại nhanh chóng căng thẳng.


      Chu hẳn là hiểu được, Tiền gia chúng tôi dù sao cũng phải là gia đình bình thường. Nếu cứ như vậy gả vào nhà chúng tôi, tránh khỏi số nguyên tắc phải có. Tôi muốn trước để chuẩn bị cho tốt, khi gả vào Tiền gia, phải từ bỏ công việc mình làm, phải chấp nhận rời xa ba mẹ mình, ở nhà chăm sóc chồng cũng giống như vợ tôi làm, sau khi kết hôn phải nhanh chóng sinh hạ người kế nghiệp Tiền gia. Chu, nếu chấp nhận những chuyện đó, tôi cũng ngăn cản chuyện này làm gì”


      Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tiền trung tướng, lại nhìn Tiền phu nhân bên cạnh, trong mắt bà ta lên khinh thường chút nào che dấu.


      Còn hơn những câu gai góc của vợ mình, Tiền trung tướng chỉ dùng vài câu nêu vấn đề bên trong. Ông ta châm chọc hay uy hiếp, chỉ dùng liền khiến Chu Hiểu Đồng dao động.


      Với quyền thế của Tiền gia, làm sao chấp nhận được vị thiếu phu nhân làm công nhân viên chức nho bên ngoài? Nếu thế chẳng khác nào làm bọn họ mất mặt. Gả vào Tiền gia nghĩa là phải tuân theo rất nhiều nguyên tắc, hơn nữa còn gần như cắt đứt quan hệ với gia đình chính mình, làm được sao?


      Tiền trung tướng đứng dậy, nhận lấy áo khoác vệ sĩ đưa đến, sau đó : “Nếu lời của tôi quá êm tai, xin đừng chấp nhặt. Dù sao sau này chúng ta cũng có thể trở thành người nhà”


      Chu Hiểu Đồng cũng biết bọn họ rời khỏi lúc nào, bên trong phòng mất dần hơn ấm, lạnh đến nỗi phải rùng mình cái.


      ra ngoài, lúc đến cửa, vấp phải chiếc ghế, đầu gối khụy xuống đất, may mắn nắm được tay nắm cửa nếu chắc té rất chật vật.


      Nhân viên phục vụ tới, hỏi: “ có sao ? Có cần tôi giúp gì ?”


      Chu Hiểu Đồng phất tay bảo sao. Cả người tựa vào cánh cửa lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại, sau đó ra ngoài.


      Bên ngoài, ông bà Chu vẫn còn đứng đó nhưng Tiền Phong thấy bóng dáng.


      Bà Chu tiến đến, hỏi: “Hiểu Đồng, lấy có cái túi thôi sao mà lâu vậy con?”


      “Con vào nhà vệ sinh chút nên hơi lâu” Chu Hiểu Đồng giấu giếm “Tiền Phong đâu rồi ba mẹ?”


      Bà Chu : “Lúc nãy có điện thoại, hình như có chuyện gấp cần giải quyết nên xin phép trước”


      Chu Hiểu Đồng gật gật đầu.


      Bà Chu còn tiếp tục lảm nhảm “Quả là thiếu gia Tiền gia, cao ráo, đẹp trai, tính cách lại dí dỏm, hề chê bai hai ông bà già này phiền phức, lại còn là kiểm sát trưởng thành phố…”


      Chu Hiểu Đồng thấy mẹ mình rất hài lòng với Tiền Phong, vẫn gì, chỉ biết cười, cười đến nỗi ai biết cách đây lâu, gương mặt này tái nhợt như thế nào.


      Đưa ba mẹ lên taxi, Chu Hiểu Đồng vẫn bình tĩnh nghe mẹ mình khen Tiền Phong hết lời. Chỉ có ông Chu nhận ra con mình có gì đó đúng liền cắt đứt lời của vợ: “Được rồi, lèo bà cũng thấy khát nước sao?”


      Bà Chu than thở hai câu rồi mới im lặng.


      Đưa ba mẹ về nhà, Chu Hiểu Đồng rằng trưa nay còn có việc nên rời khỏi. Ông Chu đuổi theo ra cửa, : “Hiểu Đồng, chuyện này ba mẹ xen vào, đều do con chọn lựa. Ba mẹ chỉ hi vọng con hạnh phúc thôi”


      Chu Hiểu Đồng gật gật đầu, mỉm cười che giấu lệ trong mắt, xoay người rời .


      Ra khỏi nhà, ngơ ngác bước đường, qua khỏi trạm xe bus cũng hay biết gì. Có vài chiếc taxi ngang qua hỏi, cũng đáp, cứ từng bước về phía trước như thế.


      Gót chân có chút đau, vì muốn gây ấn tượng với cha mẹ Tiền Phong nên hôm nay giày cao gót. bộ đoạn đường dài như vậy, chân phồng rộp lên từ lâu.


      Giữa trưa, người đến người đường đông đúc, Chu Hiểu Đồng bỗng nhiên cảm thấy mỏi chân liền ngồi xổm xuống. vòng hai tay ôm lấy cơ thể ngừng run rẩy, đầu cúi thấp nhìn những bàn chân chậm rãi lướt qua, chợt biết mình nên về đâu.


      Ngồi lúc, Chu Hiểu Đồng rút điện thoại, bấm dãy số: “Này, Tiền Phong, đến đón em được ? Hình như em lạc đường rồi”


      Tiền Phong bị chồng án kiện dày vò cho thấy trời nam đất bắc, nhưng nghe thấy giọng điệu Chu Hiểu Đồng có chút kỳ lạ liền nghi ngờ hỏi: “Em sao vậy?”, phải sáng nay vẫn rất tốt sao?


      Chu Hiểu Đồng chuyện.


      Tiền Phong có chút buồn bực, hỏi hai lần cũng trả lời, bên kia điện thoại chỉ truyền hết tiếng hít thở. Tiền Phong dự cảm có cái gì đó đúng, vội hỏi: “Em ở đâu?”


      Chu Hiểu Đồng ra cái địa chỉ, Tiền Phong ngay lập tức cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài.


      Thư ký vội gọi: “Sếp, còn hồ sơ…”


      Tiền Phong biến mất như cơn gió, chỉ ném lại câu: “Lát nữa tính sau, bà xã tôi lạc đường, nếu tôi đến đón, ấy lạc chịu trách nhiệm sao?”


      Thư ký rùng mình cái, chịu trách nhiệm? Có cho cũng dám.


      Tiền Phong cả người mồ hôi nhễ nhại chạy tới, Chu Hiểu Đồng vẫn đứng im ở đó. Tiền Phong vội nắm tay hỏi: “Em sao vậy? Hỏi nửa ngày cũng lên tiếng, có biết lo lắm ?”


      Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy , bỗng nhiên nở nụ cười, : “Tiền Phong, em muốn ăn lẩu, chúng ta ăn lẩu


      Tiền Phong nhìn cách quái dị “Ăn lẩu? Chu Hiểu Đồng, em có sốt ?”


      Cuối cùng, dưới kiên trì của , cũng phải thỏa hiệp. Ai bảo Tiền Phong xui xẻo, gặp phải người phụ nữ kỳ lạ như .


      Đến siêu thị mua đống nguyên vật liệu về nhà, sau đó xắn tay áo trong nhà bếp. Dưới trợ giúp của Tô Mộc Vũ qua điện thoại, cuối cùng cũng miễn cưỡng nấu được nồi gọi là “lẩu”. Vừa ăn, vừa uống, vừa lau mồ hôi.


      Hai tiếng sau, Chu Hiểu Đồng rốt cuộc cũng uống say ngã vào lòng Tiền Phong. Tiền Phong cong chân, tay cầm chai bia, tay vuốt mái tóc ngắn của , bật cười.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :