1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 157: Nguy Cơ



      Ngày thứ ba Chu Hiểu Đồng cố gắng liên lạc với những khách hàng kia, cuối cùng trong những người đó là Ngô quản lí chịu được liền chấp nhận gặp .


      ta nâng trán, : “Chu tiểu thư, có Tiền gia làm chỗ dựa vững chắc còn đến đây dày vò chúng tôi làm gì?” Trong mắt nét ghen ghét thoáng , cho dù người nào bị cái tát làm trò trước mặt nhiều người như thế cũng sống dễ chịu, nhất là liên quan đến Tiền gia.


      Chu Hiểu Đồng chân thành : “Tôi cùng Tiền gia có bất cứ quan hệ nào, Ngô quản lí, lần nữa tôi thành xin lỗi. Tôi đặc biệt đến đây để giải thích với ngài, xin ngài tha thứ cho tôi. Là lỗi của tôi chứ liên quan đến phòng triễn lãm, xin ngài ngàn vạn lần đừng khiến mối quan hệ hợp tác này bị ảnh hưởng”


      “Vậy sao?” Ngô quản lí nhìn trẻ trước mặt, trong mắt bỗng nhiên lên chúng hứng thú khó hiểu, đột nhiên cười rộ lên “Tôi Chu tiểu thư là người thoải mái, làm sao có thể trêu chọc đến cái gia thế đồ sộ kia được. Là tôi hiểu lầm ha ha…”


      nhìn Chu Hiểu Đồng từ xuống dưới mấy lần, : “Muốn tiếp tục hợp tác cũng phải là được, thôi như vậy , theo tôi uống tiệc rượu bồi tội, chuyện này coi như bỏ qua, thấy sao?”


      Chu Hiểu Đồng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn .


      _________________________________


      Tiền gia.


      Tiền phu nhân ung dung đẹp đẽ quý phái, tư thế tao nhã cầm chiếc thìa khéo léo uống canh, toàn bộ quá trình phát ra chút thanh, hoàn toàn là tư thế quý phu nhân.


      Trong phòng khách to như vậy, chỉ có hai người, Tiền trung tướng họp ở quân khu, rất hay vắng nhà.


      Đối diện với bà ta, Tiền Phong hoàn toàn thèm để ý gặm chân gà, mồm to húp canh, chút cũng để ý đến thanh xồm xoàm.


      Tiền phu nhân cầm khăn ăn nhàng lau miệng, buông xuống, cuối cùng mở miệng: “Tiểu Phong, nghe con với Đông Phương tiểu thư rất hợp, phải ?”


      Tiền Phong suy nghĩ: Cũng sai. liền : “Cũng đúng”


      Tiền phu nhân nhìn con trai, tiếp tục : “Vậy bằng cứ tiếp tục , dù sao con cùng với người phụ nữ họ Chu kia cũng còn gì, phải sao? Chuyện này con làm rất tốt, mẹ rất hài lòng”


      Tiền Phong ngồm ngoàm nhai rau, bỗng nhiên dừng lại, : “Có thể làm ẹ hài lòng, đúng là đơn giản” Dứt lời, tiếp tục gắp lấy miếng thịt kho tàu, cắn vào miệng.


      Hương vị này… sao mà kia cứ khen mẹ ta làm thịt kho tàu ngon lắm. Đầu bếp nổi tiếng của Tiền gia làm chỉ thế này thôi, phải sao?


      “Tiểu Phong, chuyện này cha con và mẹ đều bàn bạc rồi. Đông Phương gia tuy rằng kém Tiền gia nhiều nhưng thế lực cũng rất lớn ở miền Bắc, cũng có thể bù trừ cho chúng ta. Con bây giờ tuy làm kiểm sát trưởng thành phố, nhưng so với cả nước vẫn là gì. Nếu con muốn tiếp tục lên, Đông Phương gia có thể trợ lực cho con”


      Đũa trong tay Tiền Phong bỗng nhiên buông, mặt vốn dĩ cợt nhã liền nghiêm nghị “Mẹ, con nhớ được con từng với mẹ, kiểm sát trưởng là bởi vì con muốn làm, chứ phải là do con phải làm”


      Đôi mi thanh tú của Tiền phu nhân rốt cuộc hơi nhíu, : “Tiểu Phong, chuyện này mẹ với con, cho dù con nghĩ nghĩ như thế nào cũng phải tính toán cho tương lai. Con là con trai độc nhất của Tiền gia, con nên sớm biết người con gánh cái trách nhiệm gì”


      Tiền Phong muốn cười, nhưng vẫn cười được. trầm mặc cầm lấy đũa, tiếp tục ăn cho xong bữa cơm này.


      Sau khi ăn cơm tối, Tiền Phong muốn .


      Tiền phu nhân có chút vui, : “Nhanh như vậy muốn , ở đây thêm chút được sao? Ở đây có quái muốn ăn thịt con à? Chiều nay cha con về, ở lại gặp nhau chút


      Tiền Phong nhún nhún vai, : “Mẹ gọi điện thoại phải là bảo muốn ăn cơm thôi sao? tại ăn xong rồi”


      Sắc mặt Tiền phu nhân hoàn toàn chìm xuống, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn con của mình ngừng lại, ra ngoài.


      được hơn mười mét, Tiền Phong đột nhiên quay đầu lại : “Mẹ, lúc trước các người sao lại đặt cái tên này cho con?”


      “Sao vậy?” Tiền phu nhân khó hiểu, hỏi.


      Tiền Phong mím môi, phi thường bất mãn lắc đầu: “ khó nghe”


      ra cổng lớn, đặc biệt quay đầu lại nhìn thím Mai đầu bếp trong nhà, nháy mắt : “Thím Mai, thím làm thịt kho tàu cực kỳ ngon”


      Thím Mai ngoài năm mươi nhưng hai má vẫn đỏ rần, liên tục : “Thiếu gia thường xuyên trở về, thím Mai nấu cho cậu ăn”


      Tiền Phong phất phất tay, rời khỏi căn nhà to đùng này.


      Người khác đều nghĩ có nhà cao cửa rộng tốt, có người cha quyền cao thế rộng lại càng tốt. Thế nhưng, có bao nhiêu người nghĩ rằng, cánh cửa này lại có áp lực nặng bao nhiêu, ép người đến thở nổi.


      _______________________


      Chu Hiểu Đồng đứng trước cửa quán bar, do dự khắc rốt cuộc vẫn phải cắn chặt môi, vào.


      nghĩ, cho dù thử cũng phải thử chút, nếu được, nhất định xoay người ra, lập tức trở về xin nghỉ việc.


      vào quán bar, vị Ngô quản lí kia chờ ở bên trong. Nhìn thấy tiến vào liền nắm lấy bả vai kéo qua chỗ ngồi.


      Ngô quản lí giơ lên ly rượu đưa tới trước mặt , cười : “Đến, Chu tiểu thư, đến tôi rất cao hứng, uống ly nào. Cạn ly!”


      Chu Hiểu Đồng tiếp nhận ly rượu, nhìn chút, rồi nhắm mắt uống hết.


      Ngô quản lí lập tức kêu tiếng “Tốt! Chu tiểu thư quả nhiên rất thoảimái, tôi thích!”


      Chu Hiểu Đồng hơi hơi dời sang bên cạnh chút, né tránh cánh tay chụp tới của Ngô quản lí.


      Ngô quản lí thất bại, ngượng ngùng nở nụ cười, : “Tiếp nào, chúng ta tiếp tục uống. Tôi thích nhất là người thoải mái, chỉ cần đêm nay uống với tôi thỏa chí, cái hợp đồng kia hoàn toàn thành vấn đề gì hết!


      Chu Hiểu Đồng cảm thấy mình như cái máy chết lặng, lần lại lần giơ ly, chuốc vào bụng, tiếp tục buông, tiếp tục giơ lên…


      chai trước mặt, hai chai bên cạnh, trong bụng sôi ùng ục, đầu lại còn cảm giác gì, giống như bị vét sạch . Lúc Ngô quản lí tươi cười rót thêm ly, Chu Hiểu Đồng rốt cuộc nhịn được nữa, che miệng lại chạy vào toilet, toàn bộ nôn ra ngoài.


      thấy được, lúc chạy tới toilet, khóe miệng Ngô quản lí nhếch lên nụ cười.


      cẩn thận lấy ra cái gói trong túi, đem viên thuốc bên trong ném vào bình rượu, tiếp tục nhàng lắc lắc, rượu nổi lên chút bót khí lại biến mất, giống như chưa từng có thứ kỳ lạ gì bên trong đó.


      Khóe miệng Ngô quản lí ra nét châm biếm.


      bé này ngu ngốc hay là giả vờ ngu ngốc cũng biết nữa, nhưng mà cũng sao, còn chưa có chạm vào loại phụ nữ nóng bỏng thoải mái này bao giờ, biết lúc năm giường có còn thoải mái như thế này nữa ?


      Còn chưa có kẻ nào đào thoát khỏi từ trong tay đâu, Chu tiểu thư, đêm nay, vất vả cho em rồi!
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 158: Tiền Phong !



      Chu Hiểu Đồng nôn hết, cả người như còn sức lực. chống đỡ bệ bồn rửa tay nhìn hai má mình đỏ bừng, cảm thấy chật vật.


      vung quyền đánh vào tấm gương, gượng đứng thẳng thắt lưng liền ra ngoài. Trận chiến của còn chưa đánh xong.


      ra toilet, xuyên qua từng dãy sô pha, đôi lại đôi tình nhân. Thế nhưng ở nửa đường lại bị cái chân dài đột nhiên vươn ra chặn lại. Đôi chân này mang chiếc giày da đắt tiền bóng loáng.


      Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn theo cái chân kia, nhìn thấy Tiền Phong ôm lấy Đông Phương Uyển Nhi thẹn thùng ngồi sô pha, chân của giang ra, chặn đường của .


      Chu Hiểu Đồng cảm thấy đầu đau. quyết định đếm xỉa đến, bước qua. Ai ngờ vừa nhất chân lên, ly rượu liền bay tới, rơi vỡ mặt đất cản lại bước của mình.


      Đôi mắt hoa đào của Tiền Phong nháy nháy, tỏ vẻ vô tội như hoàn toàn phải do cố ý. ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Đồng, tỏ vẻ giờ mới nhận ra : “A, Chu tiểu thư lại đến đây bồi rượu, bồi trò chuyện, bồi cười, cuộc sống đúng là rất phong phú nha”


      Răng nanh trắng loá lộ ra cùng ánh mắt làm chói lóa người khác, nhưng lời lại làm cho người ta tức giận.


      Tiền Phong cố ý liếc nhìn Chu Hiểu Đồng, nhưng tay lại thân mật quàng qua bả vai Đông Phương Uyển Nhi, : “Uyển Nhi, phải nhớ con nên dịu dàng chút, nên cả ngày ló đầu ra ngoài đường như muốn đàn ông phải chú ý đến mình. Như em là tốt nhất, rất thích”


      Đông Phương Uyển Nhi sớm bị chuốc mê đến thần hồn điên đảo. Vốn dĩ vài ngày gặp Tiền Phong, ta cảm thấy có chút mất mát, ngờ hôm nay lại gọi điện thoại đến, Đông Phương Uyển Nhi dường như là chờ được mà chạy đến chỗ hẹn.


      Giờ phút này nghe thấy lời ngon tiếng ngọt như vậy, đầu hoa mắt choáng, chỉ biết là ngừng mà gật đầu.


      Chu Hiểu Đồng nhìn bộ dáng cố ý đó của , cười lạnh tiếng. cố ý giơ chân lên giẫm qua ly rượu kia, chỉ nghe thanh thủy tinh vỡ vụn giòn tan, sau đó mặt Chu Hiểu Đồng đổi sắc bước , cứ coi như Tiền Phong là mớ thủy tinh đó, cước giẫm nát.


      Đông Phương Uyển Nhi sợ tới mức thở hốc vì kinh ngạc, Chu Hiểu Đồng tỏ ra cảm giác gì, chậm rãi về phía trước.


      Tiền Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi. nheo mắt, cầm lên ly rượu rót vào miệng. Lại nhìn thấy đống thủy tinh đất, cực kỳ khó chịu, tay ném mạnh ly rượu tay, tay cầm chai rượu nốc vào.


      Đông Phương Uyển Nhi thấy thế, kinh hãi nhưng dám khuyên: “ Phong…”


      Tiền Phong cúi đầu nhìn ta nhìn cái, nở nụ cười, : “Uyển Nhi, ngoan” Nhưng ánh mắt lại như vô tình nhìn theo bóng dáng Chu Hiểu Đồng.


      Chu Hiểu Đồng vừa trở về chỗ, Ngô quản lí liền lập tức cười, : “Tiểu Chu, sao vây, khó chịu sao?”


      Chu Hiểu Đồng lắc lắc đầu, : “Ngô quản lí, tôi sao”


      Ngô quản lí lập tức vỗ vỗ tay , Chu Hiểu Đồng như bị điện giật vội vàng rút tay về.


      Ngô quản lí lại như để ý, cười : “Tôi rồi, Tiểu Chu thoải mái như vậy, làm sao bị chút rượu ảnh hưởng được chứ. Nào đến, tôi gọi cho chai rượu trái cây, uống cho thấm giọng” xong, ta tự mình cầm lấy chai, rót ly đưa đến trước mặt Chu Hiểu Đồng.


      Dịch rượu màu đỏ tản ra mùi hương nồng đậm, làm cho người ta phát thèm.


      ta với vẻ mặt chân thành, Chu Hiểu Đồng ngừng chút, cuối cùng vẫn cầm lấy ly rượu uống vào. cũng có để ý, ánh mắt Ngô quản lí lên ý cười khác thường.


      Uống xong, Chu Hiểu Đồng cũng cảm thấy có gì khác thường. Ngô quản lí tận mắt nhìn thấy uống xong ly rượu kia, ngược lại thoải mái rất nhiều, cũng tiếp tục ép uống nữa.


      Chu Hiểu Đồng cho là hài lòng, liền lấy ra bản hợp đồng trong túi xách, : “Ngô quản lí, phần hợp đồng này, xem có thể…”


      Ngô quản lí cười : “Được, được, được, nhưng mà…” đột nhiên dời vị trí, ý đặc biệt chuyển qua bên người Chu Hiểu Đồng, càng đến càng gần, thậm chí còn vươn tay quàng lên bả vai .


      Chu Hiểu Đồng cả kinh, vội muốn lùi ra nhưng biết sao lại cảm thấy cả người như còn chút sức lực. kinh ngạc nhìn Ngô quản lí.


      Diện mạo nghiêm trang lúc trước thay đổi trong nháy mắt, bàn tay đặt bả vai Chu Hiểu Đồng, ái muội vuốt ve “Tiểu Chu, em đừng vội, đợi lát nữa em chiều xong rồi, nhất định ký hợp đồng này cho em. chỉ có nhiêu đó, những bản hợp đồng sau này đều ký cho em”


      vừa , cái miệng gớm ghiếc lại tiến gần, muốn hôn lên mặt Chu Hiểu Đồng.


      Chu Hiểu Đồng đẩy mạnh ra, muốn vung tay lên tát nhưng nghĩ đến, cả người mềm nhũn ngã xuống. Ngô quản lí đỡ được , ôm chặt vào lồng ngực của mình, cười mờ ám “Tiểu Chu à, em cũng đừng từ chối làm gì. Hai chúng ta đều được sung sướng mà em lại còn có bản hợp đồng nữa, em có phải hay ?”


      Chu Hiểu Đồng hận muốn chết cắn chặt răng, muốn hô to lại thấy mình còn hơi sức, câu cũng được. thấy choáng váng, gần như mất ý thức. Tại sao lại như vậy?


      Chu Hiểu Đồng dùng toàn lực sức lực cũng đều thể tránh khỏi đôi tay ghê tởm kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt làm cho người ta buồn nôn càng lúc càng đến gần.


      Cách đó xa, Tiền chỉ thoáng để ý, khi quay đầu lại nhìn thấy Chu Hiểu Đồng bị lão già ghê tởm ôm vào trong ngực. đầu bốc hỏa, ánh mắt tóe lửa, cầm lấy chai rượu chạy tới.


      Đông Phương Uyển Nhi hoảng sợ, vội kéo lại: “ Phong, muốn làm gì?” Ánh mắt kia của , khiến ta sợ tới mức thở dốc vì kinh ngạc.


      Tiền Phong đẩy mạnh ta vào người nhân viên, : “Đưa ấy về nhà”


      Phục vụ nơi đây đều biết Tiền Phong, vội đáp: “Dạ, Tiền thiếu”


      Phong…” Đông Phương Uyển Nhi vươn tay, muốn đuổi theo hỏi tại sao, nhưng lần quay đầu lại nhìn, cũng cho ta.


      còn chưa bao giờ làm tình với người con đặc biệt như em, hay là chúng ta thử lần , nhìn xem giường em cũng nóng bỏng như vậy hay !” Trong mắt Ngô quản lí đục ngầu dục vọng.


      xong, phát bắt lấy Chu Hiểu Đồng, muốn kéo ra ngoài. Ngay lúc ta tự cho là mình thành công, chai rượu hung hăng nện lên ót , máu văng khắp nơi.


      ta sợ tới mức hô to tiếng theo bản năng buông tay giữ Chu Hiểu Đồng ra mà thay vào đó là cầm máu cho chính mình. Sắc mặt ta trắng nhợt, hô: “Có ai …”


      Nhưng giây sau bị người kéo lấy cổ áo, gắt gao bóp chặt cổ ta. Ánh mắt Tiền Phong híp chặt, tràn ngập sát ý: “Con mẹ nó, mày dám để ý đến người phụ nữ của tao à? Mày rất muốn chết rồi đúng ?”


      Cho dù chỉ là người phụ nữ nhoi, nhưng cũng là do Tiền Phong nuôi lấy. Chưa được đồng ý của muốn làm loạn, muốn chết à?
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 159: Ai Chỉnh Ai?



      Tiền Phong thoạt nhìn như hoa hoa công tử, nhưng cũng lớn lên trong quân khu. Nếu kẻ nào nghĩ rằng lương thiện, quả sai lầm!


      Tiền thần kinh sở dĩ mang tên Tiền thần kinh, cũng là bởi vì lúc phát điên, ai cũng ngăn được.


      Chẳng hạn như lúc này…


      Ngô quản lí làm chuyện này cũng ít, chưa từng thất bại bao giờ. mặt là vì những trẻ vì danh dự nên cũng dám ra, mặt khác là do nắm giữ thứ gì đó trong tay, ví dụ như hợp đồng, hợp tác, chi phiếu, ai dám ra?


      Nhưng ta nghĩ tới, lần này muốn thay đổi khẩu vị, lại thất bại.


      Yết hầu bị nghẹn, ta rên rỉ: “Cứu… cứu mạng… giết người…” Khuôn mặt phì lên như mặt heo nghẹn thở đến tím tái, đôi mắt lồi ra như mắt ếch.


      Trong quán bar ít người bị tiếng động ở đây thu hút, nhưng ai dám nhúng tay.


      Tiền Phong cúi người, khóe miệng thoáng cười tà, chai rượu vỡ vụn trong tay lộ ra miệng thủy tinh bén nhọn, ánh sáng phản xạ khiến người ta sợ hãi, chĩa lên cổ ta.


      “Giết người? Mày sai rồi, tao mổ heo!”


      Ngô quản lí nhìn thấy miệng thủy tinh lành lạnh, sắc bén kề cổ mình, chậm rãi đâm vào. ta thậm chí còn cảm thấy máu trong cơ thể trào ra ngoài, cả người như bị rút nước.


      Tiền Phong cầm chai rượu đâm vào cổ Ngô quản lí, ta như con heo nằm bàn mổ đợi làm thịt. Chưa gì sợ đến muốn ngất xỉu.


      Nhìn cái mặt heo tím tái trước mắt, Tiền Phong nhổ ngụm nước miếng, ném bình rượu . Sau đó nhấc chân giẫm lên cái mặt heo đó, hung hăng nghiền lấy.


      Động vào người phụ nữ của tao, xem tao có dám giết chết mày !


      bấm điện thoại, vài câu, năm phút đồng hồ sau lập tức có người rinh đầu heo này .


      Sau đó ngoắc nhân viên đến, : “Gọi quản lý của các người đến dọn dẹp chỗ này cho tôi, sau đó báo cáo tên đầu heo này sử dụng thuốc cấm. Tao chỉnh chết mày, tao thề mang họ Tiền!”


      Tiền Phong ôm Chu Hiểu Đồng mất ý thức lên, rời , lập tức chạy về nhà.


      Chu Hiểu Đồng cảm thấy mình như bay trời, tay chân chút sức lực.


      Cả người khó chịu, khó chịu đến muốn chết.


      Trước mắt mờ mờ ảo ảo, trong chốc lát diện mạo làm cho người ta buồn nôn của Ngô quản lí, trong chốc lát là hình ảnh Tiền Phong ôm bạn mời, mặt là nụ cười nhạo báng.


      đời minh của Chu Hiểu Đồng lại trúng chiêu cách ai ngờ đến nhất.


      Đôi mắt ê ẩm, tựa hồ có thứ gì đó trào ra ngoài nhưng lại bị gắt gao cắn răng nhịn xuống. Chính mình phạm phải sai lầm ngu xuẩn, hậu quả phải do chính mình chịu. Chu Hiểu Đồng, mày mà khóc, mày chính là đứa ngu!


      mơ hồ cảm thấy có người bế, đặt lên bả vai. muốn vung tay tát nhưng cả người chút sức lực.


      Tiền Phong, nên cao hứng , từ nay về sau, bà tôi còn chút liên quan gì đến !


      Trong đầu hỗn hỗn độn độn, nhưng khóe mắt lại lăn xuống những giọt nước mắt nóng hổi.


      cảm thấy mình được đặt cái giường, trong khoảnh khắc đó, cả người Chu Hiểu Đồng căng thẳng. Bỗng nhiên cơ thể nam giới đè xuống, nhíu chặt mi.


      dồn sức, đạp cước.


      Tiền Phong vác Chu Hiểu Đồng , thoạt nhìn có chút gầy, nghĩ tới khi ngất lại nặng như vậy. Về nhà quá xa, Tiền Phong liền thuê phòng khách sạn.


      vất vả mới đưa lên được giường, toàn thân lập tức xụi lơ, đè người .


      Tiền Phong thở hổn hển, muốn nghỉ ngơi liền bị đạp cước vào vị trí quan trọng của . cắn chặt răng, xoay người lại, vỗ vào mông .


      “Chết tiệt, em hư! Dám đạp chỗ này của , mà có chuyện gì, nửa đời sau em đợi mà khóc khô nước mắt


      Lúc Chu Hiểu Đồng bị đánh, cả người cứng đờ, lại loáng thoáng nghe thấy giọng kia, cả người đề phòng liền thả lỏng. Áp lực mệt mỏi tuôn đến, còn chút sức lực chống đỡ nữa.


      Mà đồng thời, loại cảm giác khác trong cơ thể xuất , nóng, khó chịu cùng với khát vọng mơ hồ.


      Tiền Phong nhìn thấy mới vừa rồi còn mạnh mẽ hung dữ, đột nhiên lại mềm nhũn, thở dốc, cả người cũng bắt đầu đỏ lên như con cừu bị nướng chín, chờ thợ săn đến ăn thịt.


      Tiền Phong bất đắc dĩ thở dài hơi, tiến đến lau mồ hôi trán , nhìn gương mặt thanh tú nhưng bộ đồ người lại giống như mấy bà già ế chồng. : “Em đó, có chỗ nào hấp dẫn người khác chứ?”


      Chu Hiểu Đồng nghe được cái gì rồi, chỉ cảm thấy cả người như có ngọn lửa thiêu đốt, theo bản năng nằm lấy ống tay áo của Tiền Phong.


      Chu Hiểu Đồng giống với những người phụ nữ khác, dù cho có thở gấp vì dục vọng cũng cắn chặt răng, tình nguyện thả ra bất kỳ rên rĩ nào. giống như loài nhím, luôn cuộn tròn cả người trong bộ gai sắc nhọn tránh người khác chạm vào cõi lòng mình.


      Nhưng mà thanh thở gấp đối với Tiền Phong mà , lại giống như mồi lửa khiêu cháy lửa phía dưới bụng . Đôi mắt hoa đào thâm trầm, cổ họng nuốt ngụm nước bọt, chậm rãi trèo lên giường.


      Hiểu Đồng, dưới giường chỉnh được em, để chỉnh em giường!


      Tiền Phong tà tà cười, cởi chiếc áo sơ mi nhăn nhúm người ra.


      người bị dục hỏa thiêu đốt, người vốn dĩ cũng có sẵn hỏa người, hai người ở cùng chỗ… đáp án cũng chỉ là lửa bùng lên thôi!


      Giường lớn mềm mại lún sâu, hai bóng người quấn quýt lấy nhau, tuy hai mà , hai bờ môi gắt gao kề vào nhau, chút cũng muốn tách ra. Quần áo từng chút rơi xuống, bị ném lung tung mặt đất. Tiền Phong thở gấp, đôi mắt hoa đào giờ phút này lại mị hoặc như nhân, khi chuẩn bị động thân đẩy vào


      Chu Hiểu Đồng bất ngờ xoay eo đè lên người .


      Sau khoảnh khắc đó, Tiền Phong lập tức thét gào. Chết tiệt! Kế hoạch trấn áp của phải là như thế này, chẳng lẽ thuốc kích dục kia lại có thể kích thích tính cuồng dã trong cơ thể người sao?


      Trong bóng đêm, Chu Hiểu Đồng ngồi ở người , lên lên xuống xuống. Cám xúc như gió xoáy cuốn vào đại não của Tiền Phong, khiến cho còn muốn quan tâm đến cái kế hoạch chỉnh người gì nữa. Danh dự của đàn ông là cái gì? Chỉ cần nhắm mắt lại, ôm lấy người mà hưởng thụ khoái cảm thôi.


      liếm liếm môi, ra như vậy, cũng phải là tốt, đúng ?
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 160: Sói Dữ



      Mắt Chu Hiểu Đồng vừa mở ra, đại não lập tức cảnh giác. nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy, chắc hẳn là ai đó tắm.


      Vì thế, mấu chốt nhanh chóng lao vào đại não.


      Căn phòng xa lạ, quần áo tán loạn mặt đất, tiếng nước trong phòng tắm… còn có chính mình, quần áo.


      Sắc mặt Chu Hiểu Đồng lúc xanh lúc trắng, trắng rồi lại xanh, răng nghiến lại, ánh mắt đỏ rực như muốn giết người.


      Trí nhớ dừng lại lúc bị chuốc thuốc tối hôm qua, bị gã Ngô quản lí ôm vào ngực, gương mặt kinh tởm như mặt heo từ từ tiến lại… Sau đó, toàn bộ hóa thành bọt xà phòng, mơ mơ hồ hồ nhớ . Chẳng lẽ là cái tên Ngô quản lí kia?


      Chu Hiểu Đồng cắn mạnh vào tay mình, dùng sức cắn cho chảy máu. lau lau khóe mắt chút nước, nhanh chóng mặc quần áo vào, cầm lấy cây gậy bóng chày trong góc phòng, đến phòng tắm.


      Tiếng nước trong phòng tắm đúng lúc ngưng lại, bóng người với mái tóc ướt sũng, nửa người dưới được che lại bởi chiếc khăn trắng. Khi ra, bất ngờ cây gậy bóng chày vung đến.


      bất chấp buông chiếc khăn lau tóc ra, vội đưa hai tay đỡ lấy, mở miệng quát to: “Ai da, gậy này nện xuống là chết người đó, em muốn mưu sát chồng à?” Chu Hiểu Đồng là dùng toàn lực, cho dù có ngăn lại được hai tay cũng bị ửng đỏ.


      Chu Hiểu Đồng nhìn thấy Tiền Phong, cái miệng kinh ngạc mở lớn “Tại sao… lại là ?”


      câu này khiến cho Tiền Phong vô cùng căm tức: “Sao lại phải ? phải em nghĩ là ai?”


      Còn dám hỏi như vậy sao? Bất kỳ thằng đàn ông nào nghe thấy cũng vô cùng khó chịu. Tại sao là ? Mẹ nó, rốt cuộc tối hôm qua nghĩ là thằng nào?


      Chu Hiểu Đồng vỗ đầu mình, vài hình ảnh chằng chịt tối hôm qua từ từ chui vào đại não. Hai má đỏ lên, nắm cổ áo của lên, hỏi: “Làm sao … Làm sao … có thể làm vậy?”


      Bọn họ chia tay, còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, chuyện xảy ra lần này rốt cuộc là tại sao đây?


      phải rất cố gắng mới có thể quyết tâm cắt đứt đoạn tình cảm này, tại sao lượn vòng lại quay trở về vị trí ban đầu? cảm giác bất lực nảy sinh trong lòng, Chu Hiểu Đồng thấy mình bây giờ rối hết lên rồi .


      Đôi mắt Tiền Phong trừng to như chuông đồng, : “Này, thấy là nên em vui đúng ? Em nghĩ là dáng người cứng nhắc cùng với cơ thể chút khiêu gợi của em có thể khơi dậy dục vọng của sao? Chu Hiểu Đồng, em nhớ kỹ cho , nếu giúp em, em sớm bị kẻ khác lợi dụng rồi, đến lúc đó em có muốn kiêu ngạo cũng còn gì để kiêu ngạo nữa đâu”


      cảm thấy tức điên, có ý tốt vì mà đánh nhau, sau đó ôm trở về, người ta ngược lại những cảm động mà còn trách cứ . Tiền Phong có tấm lòng tốt, thế mà bị người ta xem thành lòng lang dạ thú!


      Chu Hiểu Đồng chán ghét nhất chính là biểu tình đắc ý của , giống như cái gì cũng phải dựa vào , giống như cái gì cũng cần phải có bố thí của , mà lại nhất định phải mang ơn .


      nghiến răng, : “Em bảo giúp!”


      Tiền Phong cắn răng như muốn nghiến chết . hừ lạnh tiếng, mặt tràn ngập nụ cười châm chọc “A! ra là em nguyện ý làm chuyện đó. Tốt! Tốt! Là xen vào chuyện của người khác, nghĩ tới em lại là loại người này, tối hôm qua cưỡi người , xoay lưng cái lại thành bộ dạng này”


      Tiền Phong càng càng tức: “Tối hôm qua là em nguyện ý, là phá hủy buổi hẹn của em, phá hủy việc làm ăn của em. Bây giờ em trở về , trở về tìm lão già kia của em , trở về mà van xin ta, đảm bảo thành toàn chuyện vui của hai người!”


      biết, đời này có người phụ nữ như vậy sao? Có sao? muốn chọc tức đúng ?


      Chu Hiểu Đồng nghe xong, đồng tử bỗng dưng thu lại, mặt nhanh chóng tái nhợt. muốn cho cái tát để khiến rút lại những lời này.


      Có lẽ Tiền Phong cũng rất tức giận. giữ chặt cổ tay , lạnh lùng : “Trước kia, những thứ đó đều chấp chận nên mới để em thoải mái, em nghĩ rằng vẫn thoải mái để em làm những chuyện mình muốn à? Sao em chịu học chút từ Mộc Vũ ? ấy luôn luôn tận tâm, dịu dàng với Phong Kính. Quên mất, sao có thể dùng tiêu chuẩn của Mộc Vũ để cầu em được? Em căn bản bao giờ với tới trình độ đó!”


      liền mạch, Tiền Phong vẫn há miệng, lúc này mới nhận ra vừa nãy mình những gì. ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Đồng, cười, nhưng khóe mắt đầy nước mắt.


      “Hiểu Đồng, …”


      Tiền Phong nhận thấy phải giải thích điều gì đó, nhưng vẫn nghĩ ra được nên cái gì, ngay cả não bây giờ cũng giống như mớ bòng bong, biết cái gì ra cái gì.


      Chu Hiểu Đồng lắc lắc đầu, dường như muốn xóa bỏ dao động trong đầu mình. Sau đó bình tĩnh rút tay mình ra khỏi tay , cầm lấy túi xách của mình rời khỏi căn phòng này.


      Tiền Phong vươn tay muốn giữ lấy nhưng Chu Hiểu Đồng nhanh đến thang máy, kiên quyết nhấn nút, nhắm mắt lại. Cánh cửa chầm chậm đóng lại trước mắt .


      Tiền Phong đứng trước thang máy, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, muốn đập chết cho rồi!


      _______________________


      Chu Hiểu Đồng đứng trong thang máy, cười.


      Có trời mới biết khi ra câu kia, cả trái tim như bị con dao nhọn cắm vào, sau đó chậm rãi rút ra.


      Xem , rốt cuộc cũng ra, nhịn hai năm rốt cuộc cũng vẫn phải ra. luôn luôn xem như Mộc Vũ, cuối cùng cũng nhận ra và Mộc Vũ là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau cho nên bất mãn, chán ghét mà vứt bỏ . chỉ biết, chỉ biết…


      Cho tới bây giờ chỉ biết mình là Chu Hiểu Đồng, nếu biến thành Mộc Vũ Chu Hiểu Đồng phải trở thành cái gì bây giờ? hoàn toàn biến mất sao?


      Thang máy từ từ xuống, giống như từ mặt đất rơi xuống địa ngục.


      Thang máy “đinh” tiếng tới tầng dưới cùng, cửa thang máy mở ra.


      Hai bóng người đứng chờ bên ngoài, nhìn thấy Chu Hiểu Đồng kinh ngạc kêu lên: “Hiểu Đồng?”


      Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính vác theo đống bịch to bịch mua từ siêu thị. ra Tiền Phong đưa đến căn hộ phía lầu nhà Phong Kính. Chu Hiểu Đồng giật mình, vội quay đầu lại lau nước mắt mặt.


      Tô Mộc Vũ chưa từng nhìn thấy khóc, lo lắng giữ chặt tay , hỏi: ” Hiểu Đồng, em sao vậy? xảy ra chuyện gì? cho chị biết được ?”


      Chu Hiểu Đồng quay đầu lại, nước mắt mặt gần như biến mất, giống như chúng vốn dĩ chưa từng xuất . nhún nhún vai, cười : “Có chuyện gì là có chuyện gì? Do bụi bay vào mắt em thôi. Hai người lên , em cũng sắp trễ giờ làm rồi” Dứt lời, như chạy trốn lướt qua hai người, rời khỏi nơi này.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 161: Đàn Ông Là Mây Bay



      Tô Mộc Vũ nhìn thấy bóng lưng chạy trốn của Chu Hiểu Đồng liền lo lắng muốn đuổi theo: “Hiểu Đồng”.


      Lại bị Phong Kính giữ lại.


      Tô Mộc Vũ : “Hiểu Đồng chắc là lại cãi nhau với Tiền Phong rồi, em còn thấy ấy khóc nữa kìa” vừa nghĩ tới nước mắt mặt Chu Hiểu Đồng liền cảm thấy lo lắng.


      Phong Kính : “Bọn họ cũng phải con nít, chuyện của họ để tự họ xử lý , chúng ta đừng nhúng tay vào”


      “Nhưng mà…” Tô Mộc Vũ dù biết chuyện giữa Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng người ngoài nào có thể giải quyết được, nhưng vẫn vì họ mà lo lắng.


      Hai người họ trời sinh khắc chế lẫn nhau mà vẫn bị ông trời giàn xếp cho gặp nhau, thế nhưng ai trong cả hai tự bỏ xuống mối nghiệt duyên này được.


      Lên thang máy, nhìn thấy Tiền Phong ngồi xổm trước cửa, tóc tai rối nùi như kẻ bị bệnh tâm thần.


      Phong Kính nhíu mày, hỏi: “Tiền thần kinh, cậu cùng Chu Hiểu Đồng lại cãi nhau à?”


      Tiền Phong ngẩng đầu, hung hăng : “Cãi nhau cái gì mà cãi nhau? Bọn mình đều rất tốt!” xong, thở phì phò xoay người vào nhà, đóng mạnh cửa lại.


      _______________________


      “Ngu ngốc”, hai chữ này viết như thế nào?


      chữ “ngu”, chữ “ngốc”, dường như được khắc lên mặt .


      Tô Mộc Vũ gọi điện thoại cho , bắt máy. ra phải cố ý trốn tránh Tô Mộc Vũ, đó là chị em tốt của nha, ở đời này có được bao nhiêu chị em tốt như vậy chứ?


      Thế nhưng dám đối mặt với Tô Mộc Vũ, ít nhất bây giờ muốn. yếu đuối cũng được, nhát gan cũng chẳng sao, những thứ đó cũng tự điều khiển được. Chẳng ai hoàn mỹ cả, đừng lấy phẩm đức của thánh nhân đến đòi hỏi , cũng chỉ là Chu Hiểu Đồng bình thường mà thôi.


      Chu Hiểu Đồng vỗ vỗ hai má, cố gắng để sắc mặt của mình hồng nhuận chút, cũng còn chật vật như trước. Đứng đường chừng mười phút, Chu Hiểu Đồng mới vào phòng triển lãm, đứng trước cửa phòng làm việc của ông chủ, gõ cửa.


      Hợp đồng lại thất bại, cho dù phải là lỗi của nhưng cũng chẳng còn ai đủ kiên nhẫn cứ nghe lời giải thích hoài.


      Nghe thấy tiếng: “Vào ”, Chu Hiểu Đồng cười khổ, đẩy cửa vào. mới vừa há miệng, chuẩn bị chủ động xin nghỉ việc, ngờ ông chủ lại trước: “Hiểu Đồng, làm rất tốt. Bản hợp đồng kia Ngô quản lí gửi đến, phần trăm tôi hứa chia cho chính là vạn đồng, cảm thấy thế nào?”


      Chu Hiểu Đồng như là bị tảng đá nện xuống đầu, nện đến đầu hoa mắt choáng. Chuyện gì xảy ra vậy?


      Ông chủ tiếp tục : “Hợp đồng lần này rất tốt, còn hai bản nữa, tôi giao cho , hi vọng tiếp tục cố gắng. Tôi còn bận chút việc, ra ngoài làm việc


      Chu Hiểu Đồng ra khỏi văn phòng, đầu vẫn còn choáng váng.


      Đồng nghiệp vây lại, bàn tán: ” Hiểu Đồng giỏi nha, vạn đồng vào túi cách dễ dàng. Thế này cậu nhất định giàu lên nhanh chóng cho coi”


      Chu Hiểu Đồng chỉ muốn kêu lên: Đơn giản sao? Nếu đơn giản như vậy, tôi chấp nhận nhường cơ hội này cho người khác.


      Về bản hợp đồng này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chuyện tối hôm qua nhớ . Ngô quản lí kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao lại dễ dàng ký hợp đồng như thế? Chẳng lẽ có liên quan đến Tiền Phong sao?


      Chu Hiểu Đồng càng nghĩ càng rối, đủ thứ chuyện ập đến cùng lúc khiến rối muốn chết. Tiền Phong, Tiền Phong… Hai chữ này giống như lời kinh chú vang vọng trong đầu , khiến đầu như muốn nứt ra.


      Cố ý dùng nước lạnh tát lên mặt mình, Chu Hiểu Đồng ép bản thân phải bình tĩnh lại. Phụ nữ cuối cùng dựa vào cũng chỉ có thể là chính mình, Kiều Na đúng: Đàn ông cũng chỉ như mây bay.


      Bên kia.


      đầu Ngô quản lí quấn vòng băng gạc trắng, liên tục kêu rên bàn làm việc. Hôm qua ta bị cái vị cao cao tại thượng của Tiền gia kia đập chai rượu vào ót, đầu như muốn nở hoa. Khi tỉnh dậy mới nhận ra mình bị ném vào trong đống rác lớn, cả người hôi thối muốn chết.


      Đến bệnh viện, thiếu chút nữa còn bị người ta cho rằng là côn đồ thanh toán lẫn nhau ở ngoài đường. phải làm gì đây? Đó là người của Tiền gia, chỉ có thể nhịn mà thôi.


      Mặc kệ người nọ rốt cuộc là ai trong Tiền gia, đều chỉ có thể tự nhận bản thân mình xui xẻo. Ai ngờ, vừa vào công ty bao lâu, văn phòng đột nhiên bị nhóm người mặc cảnh phục xông vào.


      gã mặt lạnh trong đó, hỏi: “ chính là Ngô Quỳnh?”


      “Đúng vậy” Ngô quản lí ngượng ngùng gật đầu, căn bản biết chuyện gì xảy ra.


      Người nọ hất cằm với những người phía sau, nhanh chóng có người tiến lên còng hai tay Ngô Quỳnh.


      Ngô Quỳnh hoàn toàn hoảng sợ, ngừng hỏi: “Các người tại sao lại còng tay tôi? Tôi phạm tội gì?”


      Người nọ cười lạnh, đáp: “ có chuyện gì, chỉ điều tra được trốn thuế vài năm, hơn nữa còn tình nghi cưỡng hiếp vài nhân viên nữ. Những tội danh đó gộp lại, cũng chỉ vừa đủ giam trong tù cho đến chết mà thôi”


      Ngô Quỳnh nghe thấy, sắc mặt trắng bệch “Tôi rốt cuộc đắc tội ai…?”


      Người nọ tặc lưỡi, đáp: “Là kiểm sát trưởng thành phố S này, Tiền đại thiếu gia. đắc tội với người này, ba đời phạm pháp của cũng bị lôi ra. Anhkhông cần nhúng tay làm gì cả, chỉ việc nằm chỗ chờ chết thôi”


      Tiền đại thiếu gia…


      Ngô Quỳnh nghe thấy bốn chữ này, liền ngất .


      ________________________


      Mà chuyện xảy ra, Chu Hiểu Đồng cũng biết. Kỳ hạn tuần, chỉ mới bốn ngày mà nắm được hợp đồng trong tay, nếu chuyện này xảy ra, chẳng phải khổ sở của là uổng phí sao?


      Nhưng lần này rút được kinh nghiệm, cố ý kéo thêm hai đồng nghiệp khác, như vậy cho dù đối phương còn ý đồ tốt cũng thể động tay động chân.


      Tập quán của người Trung Quốc là làm ăn đều phải đàm phán bàn cơm, bàn rượu, có trời mới biết Chu Hiểu Đồng thống hận cái thứ tập quán này đến cỡ nào, nhưng cuối cùng vẫn thể tuân theo nó.


      Lúc hai vị quản lí kia đến, Chu Hiểu Đồng giật mình. Làm sao trong hai lại có thể là Liễu Huệ Thành?


      Liễu Huệ Thành cũng ngờ là gặp , kinh ngạc : “Em chính là vị Chu tiểu thư kia sao? Ba của có việc nên đến thay ông ấy, ngờ…”. cười rộ lên “Thế giới này lớn cũng lớn, đúng là rất nha”


      Chu Hiểu Động cũng nhịn được mà cười rộ lên.


      vị quản lí khác thấy thế, cũng thoải mái : “Nếu đều là người quen mọi người đều là bạn bè, đến, uống hết ly này mọi chuyện hay đều là quá khứ, sau này tiếp tục hợp tác”


      Mọi người đều nâng ly.


      Hai vị đồng nghiệp bị Chu Hiểu Đồng kéo theo vẫn nhìn chằm chằm Liễu Huệ Thành, giọng với : “Hiểu Đồng, cậu quen biết chàng điển trai như vậy sao lại giới thiệu với bọn mình? xấu xa!”


      Hai người này… háo sắc.


      Chu Hiểu Đồng dở khóc dở cười mở miệng giới thiệu: “ Liễu, đồng nghiệp của em có vẻ thích , muốn làm quen với , cảm thấy…”


      Hai vị đồng nghiệp bên cạnh chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Liễu Huệ Thành.


      nghĩ tới Chu Hiểu Đồng còn chưa xong, Liễu Huệ Thành ái ngại : “Hai em rất dễ mến, nhưng mà ngại quá, theo đuổi Hiểu Đồng”


      Lời này được ra, chỉ có hai vị đồng nghiệp nữ kia, mà còn cả Chu Hiểu Đồng đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :