1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Trốn chạy và bắt giữ



      “Mẹ nó! Thằng nào cả gan dám phá hỏng chuyện tốt của bọn ta?” Hai gã đàn ông kinh ngạc trong giây lát buông Tô Mộc Vũ hướng đến fax đàn ông đột nhiên xuất quát.


      Phong Kính liếc mắt nhìn Tô Mộc Vũ lúc này quần áo chỉnh tề té ngã mặt đất, trong con ngươi lạnh lẽo cũng dấy lên đám lửa giận, dường như chút do dự, tàn nhẫn vung quyền đánh về phía đám người kia. Phong Kính ra tay rất đẹp, quyền cước lưu loát, động tác dư thừa nào, mỗi chiêu đều rất nhanh nhạy, chính xác, tàn nhẫn. Nhìn sơ qua cũng biết được huấn luyện cực kỳ đặc biệt.


      Ánh mắt của hung ác, giống như tử thần, con ngươi lạnh lùng nhìn đám người chật vật, ánh mắt này đáng sợ, như nhìn loài gián hèn mọn, mấy người kia sợ tới mức cả người run rẩy, rất nhanh bị đánh đến nỗi co giò chạy lấy thân.


      Đợi cho đám con đồ kia bỏ chạy tán loạn, Phong Kính lúc này mới xoay người quỳ gối xuống kiểm tra Tô Mộc Vũ lạnh đến phát run mặt đất.


      Tô Mộc Vũ gian nan mở to mắt, nhìn bóng người mơ hồ trước mắt, mấp máy môi phát ra thanh đứt quãng: “…”


      Phong Kính trả lời, kỳ từ khi Tô Mộc Vũ bước xuống xe, luôn luôn theo phía sau. Ma xui quỷ khiến thế nào lại thấy tuyệt vọng rời khỏi nhà cha mẹ, bất lực lãng vãng đường. Nếu theo sau, hậu quả khó khó có thể tưởng tượng.


      này, quật cường đến đáng giận! liếc mắt nhìn cái, cuối cùng vẫn đưa tay kéo . Vừa mới vừa đụng vào liền thấy toàn thân nóng hừng hực. người ướt đẫm nước mưa lâu lại gặp hoảng sợ, làn da xuyên qua lớp vải nóng đến cháy người.


      Tô Mộc Vũ khó chịu nhắm chặt hai mắt, nơi cổ họng phát ra tiếng ưm thống khổ: “Khó… chịu… quá…”


      phát sốt!


      Nhìn thấy hai má đỏ lựng, da thịt nóng hâm hấp, còn có vẻ rất khó chịu, vẻ mặt định bình tĩnh của cũng trở nên phức tạp, miệng chửi câu: “Đáng chết!”


      Cởi áo khoác Tây thấm nhiều nước mưa người bọc lấy Tô Mộc Vũ, nhanh chóng bước đến xe mang đặt vào, xe chạy phá vỡ màn mưa dày đặc, bắn lên từng mảng bọt nước.


      Đặt nằm giường, Phong Kính nhìn thấy gương mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng ngừng phát ra thanh nỉ non. nhíu mày, lấy hòm thuốc, lấy thuốc đút từng chút vào trong miệng Tô Mộc Vũ.


      Vừa định xoay người rời lại phát tay nắm chặt lấy ống tay áo của mình. Tô Mộc Vũ giống như gặp ác mộng thống khổ rên rỉ, cả người run rẩy, lắp bắp khẩn cầu: “Đừng … lạnh quá… lạnh lắm…”


      lạnh quá! Lạnh đến muốn chết. Dường như toàn bộ thế giới này đều tìm được chút ấm áp nhoi.


      Phong Kính nhìn thấy như vậy, cõi lòng vốn băng giá biết tại sao lại mềm chút, vẫn có đẩy ra.


      Tô Mộc Vũ lúc tỉnh lại, toàn thân giống như bị xe tải cán qua, cả người mỏi nhừ đến phát đau, đó là di chứng do phát sốt.


      Nhìn lại bên cạnh, lại là người đàn ông đó.


      Tô Mộc Vũ thống khổ ôm đầu, chẳng qua lần này lại là cảnh tượng khác. Đây hình như còn là khách sạn, mà là phòng của .


      Người đàn ông bên cạnh khẽ cử động, cả kinh tưởng là tỉnh dậy, nghĩ tới chỉ là hừ chút, tay kéo tấm mền lên che lấy thân thể tinh tráng, tiếp tục ngủ. Những sợi tóc hỗn độn dán gương mặt tuấn, có chút khí phách xen lẫn mị hoặc, hai hàng mi hơi nhíu lại lộ ra chút tính khí trẻ con.


      Tô Mộc Vũ giật mình, nhặt lấy từng thứ quần áo còn hơi ẩm đất mặc vào. Vô thanh vô thức mở cửa ra ngoài, lại nhàng rời khỏi.


      Tô Mộc Vũ chết lặng lang thang đường, trong đầu dường như biết suy nghĩ điều gì, cũng biết mình muốn đâu.


      Ông trời! Ông có phải hay rất nhàm chán, cho nên lần lại lần tìm thú vui ở người của tôi?


      Được lắm, tôi thừa nhận ông lại thắng.


      biết bao lâu, thân mình đột nhiên bị thanh ngăn lại, ngay sau đó bị lựa mạnh mẽ gắt gao ghìm chặt, thanh nén giận vang lên sau tai .


      muốn chạy trốn?” Phong Kính trầm giọng hỏi, trong giọng tia tức giận khó nhận thấy. vừa tỉnh dậy liền nhận thấy vốn dĩ phải nằm ở trong lòng ngực của thế nhưng biến mất, tức giận xen lẫn lo lắng chạy tìm.


      Chết tiệt, này là người đầu tiên trốn khỏi giường của .


      Nghe thấy thanh quen thuộc, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, Tô Mộc Vũ thân mình cứng đờ.


      ” Bị tôi bắt được, còn muốn trốn nơi nào?” Phong Kính dùng sức xoay tcơ thể của lại, khiến mặt quay về phía mình, cặp mắt lạnh lùng nhìn như muốn đem ngấu nghiến nuốt hết.


      Tô Mộc Vũ ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn , khẽ cười : “Xin buông tôi ra, chúng ta quen biết nhau sao? Bất quá cũng chỉ ở cùng nhau đêm thôi. Như thế nào? muốn chịu trách nhiệm với tôi sao?” Đáy mắt như đầm nước rộng mênh mang, chút cảm tình, dường như đối với tất cả đều chút để ý. “Vậy là muốn kết hôn với tôi sao? Hay là muốn tôi trở thành tình nhân của ?”


      Phong Kính nhìn , con ngươi hơi hơi nheo lại. làm sao lại biết được chỉ trong vòng đêm, mồm mép của côp dáy này lại sắc nhọn rất nhiều.


      Tô Mộc Vũ thoát khỏi cánh tay của , thản nhiên : “Đừng đùa nữa. cần cảm thấy mắc nợ tôi, cám ơn ngày hôm qua giúp tôi, chúng ta coi như huề nhau, ai nợ ai. Gặp lại sau”


      xoay người, đưa lưng về phía tiếp tục lên phía trước, chút do dự. Đây là mối quan hệ sai lầm, chỉ đêm mà thôi, sau này bọn họ cần liên hệ với nhau.


      Cả hai từ người lạ trở thành quen biết, rồi cũng trở về với mối quan hệ người lạ để chấm hết.


      Người đàn ông phía sau, con ngươi như hai tảng băng, nhìn sâu về phía bóng lưng gầy yếu của , con ngươi đen nhánh dường như lắng đọng lại chút phức tạp.


      muốn biết đám lưu manh hôm qua là do ai sai khiến sao?” Thanh trầm thấp của nam nhân ở sau lưng nặng trĩu vang lên.


      Tô Mộc Vũ bỗng nhiên dừng chút.
      Min CancelGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Giao dịch

      muốn biết đám côn đồ hôm qua là do ai phái tới sao?”


      Thanh trầm thấp vang lên nặng trĩu sau lưng .


      Tô Mộc Vũ bỗng nhiên dừng bước, do dự, lại tiếp tục bước .


      cũng muốn biết những bức ảnh đó là do ai làm sao? rốt cuộc cũng chỉ là kẻ yếu đuối, mặc kệ cho người ta chém giết à?” Thanh của Phong Kính lại vang lên sau người , câu đó như lời nguyền vang ỉ trong tai.


      Tô Mộc Vũ nâng chân, nghe được câu này rốt cuộc vẫn cứng ngắc thân mình.


      Phong Kính hừ tiếng, dường như đối với hiệu quả này rất là vừa lòng.


      tiến tới bước, thong thả, tao nhã và tiêu sái đứng trước mặt , cánh tay vòng ra sau, cúi người, ánh mắt sắc bén nhìn , bức phải dao động đôi con ngươi.


      Vẻ mặt lạnh lùng của , mang theo khí phách bẩm sinh cùng kiêu ngạo. Phản chiếu trong đôi mắt là hình ảnh mỏng manh, run rẩy cùng giãy dụa.


      muốn tiếp tục làm con kiến đáng thương, bị bọn chúng khi dễ cách nhục nhã, mặc kệ cho bọn chúng đè bẹp lòng tự trọng của , khiến vĩnh viễn cũng cách nào giải thoát sao?” Từng câu từng câu lạnh như băng mà nặng nề cùng nhau đánh úp vào cõi lòng Tô Mộc Vũ.


      có biết sau này ra sao sao? Chỉ cần bọn chúng còn ở chung ngày cuối cùng gì cũng bị đè bẹp dưới chân, bị mọi người cười nhạo. muốn thanh danh của mình bị phá hư, để tới chỗ nào cũng trở thành tâm điểm cho người ta chỉ chỉ chỏ chỏ sao? Giống như là con chó làm xiếc cho loài người mua vui thôi sao?”


      Con ngươi của Tô Mộc Vũ bỗng dưng trừng lớn, cõi lòng run rẩy.


      “Hoặc là… dùng hai tay của … báo thù” câu cuối cùng, giống như lời cám dỗ của quỷ Satan mang theo dòng nước ấm áp chảy đến tận tim , khiến toàn thân run rẩy.


      Thấy chậm rãi xoay người, từng bước tiêu sái đứng trước mặt , khóe miệng nam nhân tuấn rốt cục cũng cong lên.


      Tô Mộc Vũ nắm chặt nắm tay, khắc chế run rẩy, cắn cắn môi, : “… muốn gì?”


      ” Muốn cùng làm giao dịch ” Đầu ngón tay lạnh như băng lướt mặt , nâng bờ môi hồng nhạt đến gần môi “Làm người phụ nữ của tôi, tôi cho tất cả, kể cả… niềm đam mê gốm sứ của


      Đôi con ngươi đen nhánh, lành lạnh, sâu như vậy, giống như bao vây lấy tất cả, chứa toàn bộ bầu trời đen đầy sao trời, lại như lời dụ dỗ Eve ăn trái cấm, dùng lời nhàng, kéo rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.


      “Đừng có do dự buồn cười như vậy. có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chấp nhận!”


      Những lời này như tiếng sét đánh cho Tô Mộc Vũ giật mình, mặt trắng như tờ giấy, trong đầu ong ong.


      Trước mắt ngừng lên hình bóng chồng cũ cùng đứa em ruột thịt, còn có chán ghét trong mắt cha mẹ, ánh mắt xem thường của thế nhân, từng giấc mộng mất mát… Tất cả những chuyện này như cái lưới vây chặt lấy , như lửa địa ngục thiêu cháy, thể siêu thoát.


      Xúc động cùng giãy dụa của đều lọt vào mắt , Phong Kính lui ra phía sau từng bước, thản nhiên : “Tôi chỉ cho cơ hội duy nhất. rời khỏi đây, mọi thứ đều xoá bỏ” xong, xoay người mở cửa xe.


      Ngay lúc mở cửa xe, bàn tay lạnh lẽo đến run rẩy giựt mạnh góc áo , run rẩy đó giống như bi ai cùng bất đắc dĩ tận sâu trong đáy lòng .


      Khóe miệng Phong Kính rốt cục chậm rãi lên ý cười nhợt nhạt.
      Min CancelGấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Dạy làm nữ nhân



      thế giới này, mỗi người tiếp cận ngươi đều có mục đích riêng. Giống như Phong Kính, giúp là bởi vì người có thứ muốn, thế nhưng thứ này mỗi người đàn bà nào cũng có thể cho , tại sao phải là chính mình chứ?


      cũng khờ dại mà cho rằng mình gặp được vị hoàng tử nhất kiến chung tình, thứ đó chỉ xuất trong những vở kịch cổ tích. người bị chồng ruồng bỏ, lại vừa mới ly hôn, còn bị chán ghét… Có lẽ là cùng chung cảnh ngộ nên mới thương hại .


      Tô Mộc Vũ ngồi trầm mặc trong xe, dần dần từ trong trầm tư thiếp . … quá mệt mỏi. Đả kích liên tiếp, lại phát sốt, dựa vào ghế phát ra tiếng thở đều đều.


      Phong Kính nhìn , đáy mắt lướt qua chút hứng thú. Nữ nhân này, quả nhiên có chút thú vị. Nếu là nữ nhân khác chỉ sợ sớm bổ nhào vào trong lòng ngực của cầu xin hỗ trợ báo thù rồi ấy chứ, mà


      “Xin giúp tôi học nghề gốm, mối thù… tự tôi báo thù”


      Cái gọi là kiên trì thoạt nhìn phi thường buồn cười, thế nhưng…


      Ven đường, bóng người bại hoại, tay bỏ trong túi quần, ánh mắt hoa đào nháy nháy trêu chọc con đường, quả là Tiền Phong – tôn tử của Tiền lão tướng quân, lại là cảnh sát trưởng thành phố S. Hơn nữa, bộ dáng tuấn, cười rộ lên còn có bộ dáng đứa trẻ đáng , cặp mắt hoa đào tới chỗ nào nơi đó đầy đào hoa.


      Tiền Phong nhìn thấy xe của Phong Kính chạy lại, bật người phất tay : “Phong!”


      Phong Kính phanh xe lại, hạ kính xe xuống.


      Tiền Phong nhanh nhảu : “Này! Hôm qua cậu đâu vậy? Tay chân đều…”


      Xe đột nhiên phanh lại, Tô Mộc Vũ nghiêng đầu chút đập về phía cửa kính xe, thế nhưng được bàn tay nhanh chóng đỡ lấy, chần chờ chút mới nâng gáy của nằm úp sấp đùi của mình.


      ” Đều, đều, đều…” Tiền Phong nhìn thấy loạt động tác của Phong Kính, cặp mắt hoa đào trợn lớn.


      Mồ hôi rơi tí tách.


      Tận thế có đến nha. Người này là Phong Kính sao? phải luôn chán ghét việc tiếp xúc với người khác nhất là nữ nhân sao? Chán ghét các mối quan hệ cho dù quen thuộc hay xa lạ sao? Hơn nữa, lại cực kỳ thích sạch cơ mà. Làm sao có thể để nữ nhân nằm đùi chứ?


      muốn đến bệnh viện kiểm tra mắt lần xem sao.


      Phong Kính lơ đãng nhíu mi, dường như ngại thanh của quá lớn: “Chuyện gì?”


      Tiền Phong rướn cổ lên nhìn “ ấy phải là cái …” Hiển nhiên nhận ra Tô Mộc Vũ, kinh ngạc đến rối tinh rối mù, núi băng cùng ta thành cặp sao? này chính là người phụ nữ từng ly hôn.


      Phong Kính liếc mắt nhìn , Tiền Phong thức thời câm miệng, : “Bệ hạ… tiểu nhân cáo lui”


      Phong Kính phất phất tay, ý bảo nếu có việc cứ liên hệ, sau đó lái xe mà .


      Thấy Phong Kính rồi, Tiền Phong gấp gáp lấy điện thoại di động ra: “Thiệu Thiệu, chuyện lớn rồi!”


      Nam tử đầu kia di động cắn răng : “Xin gọi mình là Phương Thiệu Hoa, cám ơn!”


      Tiền Phong vung tay lên : “Mặc kệ, núi băng mang về nữ nhân…”


      Cây bút máy trong tay Phương Thiệu Hoa vẫn ngừng hí hoáy, ngẫm nghĩ chút : “Cậu an tâm, cậu ấy so với chúng ta hiểu người ngoài hơn ai hết”


      nữ nhân từng ly hôn, căn bản có khả năng, đừng chính Phong Kính, kể cả Phong gia cũng chấp nhận. Phương Thiệu Hoa cười cười, tiếp tục đặt bút ký tên lên nửa văn kiện còn lại, nét chữ rồng bay phượng múa.


      Nam nhân mà, chơi đùa cả thôi, thoải mái chút chỉ cần tâm là được.










      Lúc Tô Mộc Vũ tỉnh lại liền phát mình thế nhưng lại gối đầu lên hai chân của . giật mình vội bối rối : “ xin lỗi, tôi… tôi ngủ thiếp


      Phong Kính thèm để ý đến , mở cửa xe nắm lấy tay lôi ra ngoài.


      “Sao vậy?” Tô Mộc Vũ nhìn cửa hàng buôn bán những mặt hàng xa xỉ hiệu Dior nổi tiếng trước mặt. Nơi này tùy tùy tiện tiện cầm lấy cái khăn lụa thôi cũng hơn ngàn, mang tới nơi này để làm gì?


      Phong Kính có giải thích, thẳng tay kéo vào trong, chỉ vào kệ để quần áo : “Cái này, cái này, cái này”


      “Trừ những thứ đó ra, lựa những thứ còn lại tìm đúng size của ấy rồi gói lại cho tôi”


      Nữ nhân viên bán hàng nhìn thấy nam thanh tiên tuấn tú, lại ra tay rộng rãi xa xỉ, đôi mắt nhanh chóng xuất vẻ ân cần tiến lên cầm lấy từng cái từng cái gói lại.


      làm gì vậy? Tôi cần những thứ quần áo đó” Tô Mộc Vũ vội hỏi, mỗi bộ quần áo ở đây đều mua nổi, cả đời này trả xong, lại càng muốn tiếp tục thiếu nợ bất kỳ thứ gì nữa.


      Phong Cảnh ôm chầm lấy bả vai của mới phát thân mình hơi hơi cứng đờ liền bên tai : “Từ hôm nay trở , là nữ nhân của tôi, phải học cách hiểu tôi muốn gì, học những thói quen của tôi. Tôi dạy cách làm nữ nhân”


      Nhân viên cửa hàng nhiệt tình vây quanh chào tạm biệt, Tô Mộc Vũ dường như trở thành đối tượng cho các hâm mộ mà chỉ là im lặng cúi đầu, theo Phong Kính lên xe.


      biết, tất cả những chuyện này đều liên quan đến mà là của .


      mờ mịt nhìn lên trời, gió nổi lên, thổi bay từng sợi tóc dài của . Ngày lại qua ngày, lại lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của mình. biết, sau này chờ đợi là cái gì.


      Cách đường lớn còn khá xa, thanh mang theo ý đa nghi cùng khẳng định vang lên “Chị?”


      Tô Mộc Tình nhíu mi, tự cười chính mình quá đa tâm.


      Đây là nơi nào? Toàn bộ thành phố chỉ có duy nhất cửa hàng này, ngay cả cũng phải cẩn thận năn nỉ rễ mới có thể mua được vài món, chị ta làm sao có thể xuất lại ở chỗ này?


      cười đắc ý. tại, chị hẳn là phải ở nơi nào đó khóc rống.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Cùng ngủ

      Sau đó là mua giầy, trang sức, Phong Kính dường như đem tiền để trong mắt.


      Tô Mộc Vũ như người hầu theo phía sau, nghe lời ngừng vào ra phòng thử quần áo, thử giày, thử túi xách,… Cả đời này chưa từng mua nhiều đồ như vậy, càng đừng đặt chân vào những shop hàng nổi tiếng xa sỉ.


      Theo bước ra khỏi nhà hàng, lái xe được thay đổi, Tiểu Hàn cung kính mở cửa xe: “Tô tiểu thư, mời lên xe”


      mặt Tô Mộc Vũ có chút xấu hổ, miễn cưỡng lên xe.


      “Tiên sinh, nơi nào?” Tiểu Hàn xin chỉ thị.


      “Về nhà” Phong Kính trầm giọng , sau đó nhắm hai mắt lại.


      Tiểu Hàn đưa các túi quần áo lên phòng, sau khi rời khỏi căn phòng lập tức yên tĩnh. Lúc rời khỏi đây quá gấp gáp nên chưa kịp quan sát xung quanh.


      hổ là khu nhà cao cấp chừng hai trăm mét vuông, phải là loại căn phòng giàu có trang hoàng theo phong cách Châu Âu, ngược lại có cảm giác mạnh mẽ của thời đại nay. có nhiều vật trang trí nhưng đâu đâu cũng đều có giá cả xa sỉ, những thứ đó có thể mô tả được phần nào tính cách của chủ nhân nơi đây.


      Tô Mộc Vũ đứng trong phòng khách, hoàn toàn xa lạ, chân cũng biết đặt vào đâu.


      Phong Kính tựa hồ có chút mệt mỏi, trán nhăn lại, cởi áo khoác ném vào người Tô Mộc Vũ: “Từ hôm nay trở , ở đây. Trong khoảng thời gian tôi có ở nhà, có thể làm bất cứ điều gì thích, nhưng tôi hi vọng lúc tôi ở nhà cũng phải có mặt ở nhà. Ném hết mọi thứ trước kia của , cần thay đổi thói quen của mình, đó là cách ăn mặc, thói quen ăn ba bữa cùng với giờ giấc ngủ nghỉ”


      Sau đó lại tiếp: “Những thứ vật dụng cá nhân cần, ngày mai Tiểu Hàn mang đến. Mai tôi có công việc, buổi chiều đưa ra ngoài, cơ cứ chờ ở nhà. Nhớ kỹ, đừng nghĩ chạy thoát” lời cuối cùng, thanh của như là nhắc nhở, như là đe doạ.


      Phong Kính xong, cứ thế vào phòng tắm. Tô Mộc Vũ cầm áo khoác trong tay treo vào tủ. Mười lăm phút sau, mặc người áo tắm màu trắng, thản nhiên lộ ra mảng ngực lớn. Thân hình sau khi tắm thể những đường nét quyến rũ, khóe môi đến đôi mắt đều mang theo vẻ mị hoặc khiến cho người ta đỏ cả mặt.


      tắm


      Tô Mộc Vũ nghe xong, chần chờ vào.


      Tô Mộc Vũ ngâm mình trong nước lúc lâu, ước chừng làn da đều nhăn nheo mới cắn răng ra, lại phát Phong Kính nằm ngủ giường.


      nhàng thở dài nhõm hơi, tuy rằng biến là ông chủ mua mình, mình phải làm mọi thứ nhưng là…


      lúc lơi lỏng, đột nhiên cánh tay mạnh mẽ đưa ra đem đến giường.


      Tô Mộc Vũ kinh hô tiếng, cả người ngã xuống, dán chặt trong lòng Phong Kính, toàn thân theo bản năng cứng đờ lại.


      Phong Kính vẫn còn nhắm mắt, tiếng có chút trầm thấp, siết chặt cánh tay ôm vào ngực như ôm lấy cái gối ôm, phả ra hương vị nam tính bao phủ lấy toàn thân của : “Tôi rồi, phải có thói quen còn có tôi bên cạnh”


      Là “phải” chứ phải “cần”, mang theo khi thế mạnh mẽ cùng bá đạo trời sinh.


      Tô Mộc Vũ cắn môi, buộc bản thân phải trầm tĩnh lại, thế nhưng cánh tay của từ từ dời đến hông bỗng dưng lại cứng đờ.


      Đầu ngón tay của hơi hơi phát run. Giằng co lâu, rốt cục cũng giơ tay lên chậm rãi dời đến trước ngực mình, sau đó từng nút từng nút cởi ra.


      Chỉ có ba hột nút nhưng lại rất lâu mới cởi được, khoảng thời gian đó như là lúc cả đời giãy dụa. Thân thể này, từ đêm hôm đó còn là của , nó thuộc về người này.


      Nhưng vì cái gì mà tay vẫn còn phát run? Vì cái gì mà lòng của vẫn còn run rẩy đến phát đau?


      mảng lớn da thịt trắng như tuyết theo tay từ từ lộ ra, từ xương quai xanh đến trước ngực, rồi đến chiếc bụng bằng phẳng… Hai má Tô Mộc Vũ càng ngày càng hồng, hàm răng cắn chặt lấy nhau.


      Theo động tác của , con ngươi của Phong Kính dần dần thâm trầm, bên trong xuất chút dục niệm, loại hơi thở ám muội chậm rãi tản ra trong khí. Tô Mộc Vũ có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của quét người , khiến mặt đỏ tim đập, lúng túng.


      Rốt cục, ngay lúc ngón tay ngừng lại nơi hột nút cuối cùng dường như hơi thở dài hơi, đưa tay nắm lấy tay ôm vào ngực, buồn bực : “Yên tâm, hôm nay tôi rất mệt, làm cái gì với . Ngủ


      Nghe được lời cam đoan, Tô Mộc Vũ rốt cục thở dài nhõm hơi.


      Lần đầu tiên nằm bên cạnh người đàn ông, bờ ngực nóng như vậy, từng nhịp tim đập mạnh mẽ truyền vào tai của , hơi thở nam tính pha vị bạc hà hoàn toàn bao vây lấy .


      Hơi thở đều đều của mang theo độ ấm phả vào trán , bàn tay bên hông gắt gao ôm chặt, Tô Mộc Vũ cắn cắn bờ môi, lông mi nhàng run rẩy.


      tự với mình: Nếu lựa chọn con đường này, hối hận.
      Min CancelGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Khoá học đầu tiên



      Giấc ngủ đêm nay dường như đặc biệt sâu. Từ khi bị phản bội, mất ngủ cả đêm, lâu giấc ngủ an ổn như vậy.


      Tất cả là nhờ… người đàn ông này sao?


      lắc đầu, tự với mình: Tô Mộc Vũ, đây phải là người hợp với mày, mày cần phải tỉnh táo. Đây chỉ là cuộc giao dịch, mà tất cả quyền lợi đều nằm trong tay , khi thấy chán, thất cả liền chấm dứt. Kết quả của tham lam cũng chỉ là lần thương tổn đến tận xương tuỷ mà thôi.


      Phong Kính được làm được, lúc chiều quả nhiên trở về đón .


      từ trong túi lấy ra phong thư ném cho , : “Đây là giấy báo nhập học, tuần sau bắt đầu đến trung tâm nghệ nhân gốm sứ trình diện”


      Kinh ngạc nhìn phong thư, là trung tâm nghệ nhân gốm sứ lớn nhất thành phố S, cả nước năm chỉ tuyển chọn mười mấy học viên. Nắm chặt phong thư trong tay, Tô Mộc Vũ cảm kích vạn phần: “Cám ơn”. ra ngoài từ sáng sớm chính là vì điều này sao?


      “Đổi lại, tối nay theo tôi tham dự buổi tiệc” xong, nắm lấy tay kéo ra ngoài.


      Tài xế xe Tiểu Hàn chờ ở bên ngoài từ sớm, đầu tiên dừng lại trong salon thời trang.


      Phong Kính lôi kéo Tô Mộc Vũ ném ột nhà tạo mẫu bên cạnh : “Marie, trang điểm kỹ người này cho tôi, đừng khiến tôi mất mặt”


      Nữ tạo mẫu tên Marie che miệng nở nụ cười : “Vâng”


      Tô Mộc Vũ bị kéo vào phòng hóa trang, lúc ra dường như hoàn toàn thay đổi thành con người khác.


      Mái tóc dài bị kéo, uốn, dùng vật trang sức bằng thạch cài lên, chiếc áo sơmi cùng quần dài cũ kỹ bị bắt cởi ra, thay vào đó là bộ lễ phục màu tím điểm tô những phụ kiện trắng, tay được đeo vào chiếc vòng càng khiến cho cổ tay có vẻ thon gọn trắng trẻo, dưới chân váy là đôi giày cao gót màu bạc.


      Tô Mộc Vũ nhìn thấy người trong gương, hít hơi, nhận ra chính mình.


      Phong Kính tới, từ phía sau ôm lấy , cằm đặt đỉnh đầu, môi khẽ nhếch: “Lúc này mới ra hình dáng nữ nhân của tôi”


      Đôi con ngươi tà mị cùng mang theo chút ôn nhu làm cho lòng người thể thoát ra.


      Đến lúc xuất trong hội sảnh, Tô Mộc Vũ còn có chút hốt hoảng. Mình như thế này, vẫn là chính mình sao?


      Phong Kính đứng ở phía trước, hướng vươn cánh tay: “Vào , tôi dạy khoá học thứ nhất”


      Tô Mộc Vũ nhìn thấy cánh tay kia, chậm rãi nâng tay mình lên, giao nó cho .


      Vừa tiến vào chỉ thấy hai hàng bàn dài từ lối vào kéo dài đến tận bên trong. những chiếc bàn trải khăn trắng là vô vàn các món ăn mỹ vị. Nhóm nhân viên nam mặc âu phục trắng lịch lãm phục vụ khách trong khi rất nhiều nữ nhân đơn thuần sắc hoa xinh đẹp giống như hoa tươi kỳ nở rộ.


      Phong Kính tao nhã kéo , mang xuyên qua đám đông.


      Hơi nóng nhè lướt qua tai. Phong Kính , đôi môi nhàng chạm vào gương mặt : “Nhìn những kia, nhìn bọn họ từ đầu tới đuôi, nhìn xem tư thái, biểu tình mặt của bọn họ, nhìn ánh mắt của đám nam nhân xung quanh”


      Tô Mộc Vũ nhìn thấy những này như những bông hoa điểm xuyến cho yến hội, bọn họ hoặc tư thế tao nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, giọng trong suốt như dòng nước ngọt ngào, hoặc nhiệt tình như lửa, thay đổi chính là mỗi gương mặt đều mang theo dung nhan và ý cười hoàn mỹ.


      “Trong bọn họ, ba phần tư là tình nhân”


      Tô Mộc Vũ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Những này… toàn bộ đều xinh đẹp như con nhà hoàng gia.


      Phong Kính ôm từ phía sau, nhìn như vậy giống như cực kỳ thân mật: “ có biết mỗi ngày có bao nhiêu thiếu phu nhân nhà giàu có bởi vì bọn họ mà bị đuổi ra khỏi nhà ? Nữ nhân như vậy khiến cho nam nhân có thể diện, có ý chí, có dục vọng. Bọn tình nguyện mang những người phụ nữ xinh đẹp, khéo léo, thực tế ra ngoài còn hơn đưa những người vợ chút hấp dẫn theo. Đừng choáng váng, có nam nhân nào lại thích những người phụ nữ xinh đẹp. Cho dù là người có đạo đức, khi người đàn bà kia có thể dụ dỗ cái gì gọi là đạo đức đều biến thành đồ bỏ , biết chưa?”


      thua là thua như vậy, thua cuộc mà vẫn biết rút ra kinh nghiệm, tiểu ngu ngốc. Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, càng đơn giản càng thuần khiết bao nhiêu càng dễ dàng trở thành thức ăn dưới tay của người khác bấy nhiêu. Nếu muốn sinh tồn, chỉ có thể trở nên mạnh mẽ, trở nên bướng bỉnh hơn so với bất luận kẻ nào khác”


      Trái tim Tô Mộc Vũ hung hăng chấn động. Nỗi lòng vẫn cố gắng giữ cho bình tĩnh, thế nhưng lại bị nam nhân này phen hoàn toàn xé mở.
      tart_trung, Min CancelGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :