1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 152: Sữa Chua Lên Men

      Lúc thư ký nhận được điện thoại liền lập tức nghĩ rằng cấp của mình điên rồi!


      “Hỉ nhạc?” Đó là cái gì vậy? phải là cái món ăn chua chua ngọt ngọt của con nít còn bán từ lâu rồi sao? Kêu mua ở đâu đây? Hơn nữa, nếu có thể mua cũng mang đến bây giờ, bây giờ là mấy giờ nha? Là mười giờ tối rồi đó, là giờ phải ngủ để dưỡng nhan nữa!


      Tiền Phong ngang ngược thêm câu: “Dù sao cũng phải mua đến đây cho tôi, nếu ngày mai cũng đừng làm nữa”


      Thư ký trực tiếp muốn đâm đầu vào tường chết , đành miễn cưỡng cười : “Tiền kiểm sát trưởng, hay là tôi mua cho ngài ‘Yakult’ nha? hũ tương đương với ba mươi tỷ con vi khuẩn lên men, hương vị so với ‘Hỉ nhạc’ cũng khác biệt đâu”


      Tiền Phong cười tiếng, lại như ma vương nhe răng: “ phải là thư ký giỏi nhất pháp viện thành phố này sao? Dù sao chuyện này liền giao cho , phải biết nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này, hậu quả là cái gì”


      (Các bạn trọng truyện tại .truclamsontrang.wordpress )


      Thư ký nghe thấy thanh cắt đứt của điện thoại, trực tiếp nhào vào giữa giường gắt gao cắn góc chăn. Chết tiệt, ngày mai người ta phải từ chức!!!


      Thư ký đáng thương nhào vào trong lòng chồng khóc lóc kể lể: “Ô ô ô… chồng mau an ủi em…”


      Tiền Phong sau khi giao việc cho thư ký, nhìn thấy cũng có người chịu khổ như mình liền khoái ý vô cùng. tiếp tục dọn dẹp phòng khách, tắm rửa cái rồi đến thay khăn chườm cho Chu Hiểu Đồng, cứ như vậy ở bên cạnh giường đến hết đêm.


      Hừng đông, Chu Hiểu Đồng rốt cuộc cũng hạ sốt. Tiền Phong mệt đến nỗi đôi mắt cũng mớ ra được, quyết sợ lây bệnh, liền ôm lấy Chu Hiểu Đồng mà lăn ra ngủ.


      Chu Hiểu Đồng ngủ đêm, đồng hồ sinh học tự nhiên đánh thức dậy. Mở mắt ra, đầu ong ong xoay vòng nhưng đỡ hơn rất nhiều. quay sang bên cạnh nhìn thấy Tiền Phong nằm úp sấp ngủ bên cạnh.


      Chu Hiểu Đồng đẩy đẩy . Tiền Phong ngủ ngon liền vung tay, than thở: “Đừng gọi mệt…”


      Chu Hiểu Đồng tiếp tục quấy rầy , tự mình rời giường. Bụng đói meo, vào phòng bếp, nhìn chén bát tủ… còn cái nào.


      Ngồi chồm hổm mặt đất nhìn vào thùng rác, toàn bộ đều là mảnh sứ vỡ vụn, Chu Hiểu Đồng có chút đờ đẫn, nghĩ: Mình cùng Tiền Phong hợp nhau sao? Cha từng , có nhiều thứ vốn là của mình là của mình, là của mình dù cố chấp hay cưỡng cầu cũng được.


      ra mối quan hệ này, vốn là do cưỡng cầu, phải sao?


      Gia đình là gia đình nơi tận cùng của giới bình dân, mà lại là cán bộ cao cấp ăn ngồi trước, hai người bọn họ hoàn toàn cùng thế giới.


      Chu Hiểu Đồng tắm rửa xong, vỗ vỗ gương mặt tiều tuỵ của mình, xách túi lên làm.


      nghĩ tới vừa rời khỏi khu nha lại gặp Liễu Huệ Thành ở gần bến xe công cộng.


      Nhìn thấy Chu Hiểu Đồng, Liễu Huệ Thành xuống xe, : “Hiểu Đồng, em có khỏe ?”


      Chu Hiểu Đồng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Sao lại ở đây?”


      Liễu Huệ Thành có chút ngượng ngùng nở nụ cười, má lúm đồng tiền nhợt nhạt lộ ra gương mặt: “Hôm qua thấy em khỏe còn bạn trai em lại giống như hiểu lầm cái gì đó, tôi xin lỗi. Sáng nay chợt nhớ tới lần trước đưa em về đến đây nên đến xem thử, may mắn gặp được em”


      Chu Hiểu Đồng há miệng thở dốc, biết cái gì cho phải. Lúc phát bệnh, nhớ , người quan tâm là Liễu Huệ Thành, điều này làm cho cõi lòng thấy bất ổn.


      ra liên quan đến , đừng…”


      (Các bạn trọng truyện tại .truclamsontrang.wordpress )


      Liễu Huệ Thành lại giống như người trai, : “Được rồi, Hiểu Đồng lên xe , nếu gặp nhau rồi đừng để xe trống rời khỏi chứ. Em cũng đừng nghĩ nhiều, tôi cũng xem em như đứa em , em gọi Liễu, được ?”


      Người ta như vậy rồi, chối từ ngược lại cảm thấy được phóng khoáng, Chu Hiểu Đồng nở nụ cười, kêu tiếng “ Liễu” rồi lên xe.


      Chu Hiểu Đồng vừa mới vào chỗ làm, đồng nghiệp liền gom lại cười nhạo: “Hiểu Đồng mau khai báo, sao lại có nhiều đẹp trai đến đón cậu như vậy?”


      Chu Hiểu Đồng dở khóc dở cười, phụ nữ văn phòng luôn luôn nhiều chuyện như vậy, càng giải thích tô càng đen.


      Chưa làm việc được lâu, Tiền Phong gọi điện thoại đến, lo lắng : “Chu Hiểu Đồng, em lại dám chuồn êm trước mặt là sao?” Tiền Phong mở mắt ra lại thấy Chu Hiểu Đồng vốn nằm dưỡng bệnh bên cạnh mình, liền bật người tỉnh táo lại, tìm kiếm khắp căn nhà.


      Chu Hiểu Đồng nhíu mày, cố gắng kiên nhẫn đáp: “Em làm việc”


      làm?” thanh bật người của Tiền Phong phát lên “Em thể nghỉ ngày sao? Em nghĩ rằng mình là siêu nhân à?”


      Chu Hiểu Đồng ghét nhất giọng điệu này của “Nghỉ ngày được tiền thưởng cuối tháng!”


      Đầu kia, Tiền Phong trợn to hai mắt, quả cảm thấy ngang ngạnh. hét lớn: “Tiền tiền tiền, rốt cuộc là mạng quan trọng hay tiền quan trọng? Em muốn tiền đúng ? , em muốn bao nhiêu? lập tức chuyển đến tài khoản của em. Bây giờ, về nhà ngay cho , nếu đừng trách gọi đến cho ông chủ của em, bảo ông ta cho em nghỉ việc!”


      Sắc mặt Chu Hiểu Đồng bỗng dưng trắng bệch, giống như bị ai đó tát cái.


      hít sâu hai cái, cắn răng, gằn từng chữ: “Tiền đại thiếu gia, phải ai cũng giống như , có tiền có gia thế, bên cạnh đó cũng có rất nhiều người vì số liền chút giá trị trong mắt mà liều chết liều sống kiếm được nó!”


      “Em… em…” Tiền Phong sắc mặt đen thui “Được, Chu Hiểu Đồng, em giỏi lắm!”


      ném điện thoại, thanh “phanh” dập vào tai .


      tựa lên bàn, hiểu giữa bọn họ rốt cuộc là làm sao, dường như chỉ cần mở miệng là cãi nhau, vĩnh viễn cãi hết.


      Tiền Phong cúp điện thoại, cước đá vào ngăn tủ, ngăn tủ nhúc nhích ngược lại chân phát đau. Còn chưa từng có ai nghi ngờ năng lực làm việc của . Có tiền? Có thế? Mẹ nó!!!


      mệt mỏi cả đêm bởi vì chăm sóc cho , ngược lại, đường đường là Tiền đại thiếu gia kiêm kiểm sát trưởng thành phố S lại bị đáp trả bằng cái bản mặt lạnh tanh.. Phi phi!!!


      Chu Hiểu Đồng, Chu Hiểu Đồng, em giỏi lắm! muốn nhìn xem rốt cuộc là tìm em hay em tự đến tìm . Lần này mà cúi đầu, con heo!


      Thư ký gọi điện thoại đến thông báo mua được khá nhiều “Yakult”, còn “Hỉ nhạc” phải chờ vài ngày nữa.


      Yakult? Hỉ nhạc? Uống cái beep! Xem như kẻ đần à?


      đôi mắt hoa đào của Tiền Phong bắn nọc độc, nghiến răng nghiến lợi : “Mang về cho con uống hết !”


      Thư ký mở trừng hai mắt: Tôi chưa có con nha, chẳng lẽ đưa chồng uống sao?
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 153: Nữ Tướng Cướp Của

      Trong quán bar.


      Tiền Phong thân đầy sát khí ngồi trong góc, tức giận đến nỗi miệng phình ra như con ếch.


      Mắt say lờ đờ lôi kéo Phong Kính, : “Cậu có từng gặp người phụ nữ biết điều như vậy chưa? Mình bảo ấy nghỉ ngơi là vì muốn tốt cho ấy, ấy ngu ngốc nên hiểu sao? Thế mà còn mắng mình có tiền có thế nên hiểu gì cả. Mụ nội nó!”


      Phương Thiệu Hoa bên cạnh thấy vui sướng khi người gặp họa “Cậu vốn là kẻ có tiền có thế!”


      Tiền Phong cước đạp qua “Biến !”


      Phong Kính liếc mắt cái, : “ các cậu hợp, chia tay sớm


      Tiền Phong lập tức trừng lớn đôi mắt hoa đào như con thỏ “Chia tay? Đừng hòng dễ dàng cho ấy như vậy! Nếu ấy còn tưởng như chính mình là đúng rồi, Tiền Phong đây chịu nổi!”


      Phương Thiệu Hoa xoa xoa huyệt thái dương, Tiền thần kinh này lại như con thiêu thân, chẳng phân biệt được đâu là lửa đâu là đèn, giận giận điên điên rồi cuối cùng bị dày vò chẳng phải là em của hay sao?


      Tiền Phong lại nốc liên tiếp hai ly rượu, trong tròng mắt ngập nước, oan ức muốn chết.


      “Kính, cậu xem Hiểu Đồng sao lại biết điều dịu dàng giống như Tiểu Vũ nhà cậu vậy? Tiểu Vũ nhà cậu tốt, từ biết nấu cơm, cậu xem cũng là bạn bé thân thiết, sao Hiểu Đồng lại được như vậy? Chu Hiểu Đồng quả chính là nữ tướng cướp, vẫn là loại phụ nữ cầm nồi niêu xoong chảo để đánh nhau”


      Phương Thiệu Hoa thấy sắc mặt Phong Kính có điểm ổn, vội cái tát chụp được đầu Tiền Phong, cảnh cáo: “Cậu muốn chết à? Muốn tự nhảy sông , đừng lôi thêm mình vào”


      Tiền Phong ôm chai rượu lăn dài ghế sa lon, y y nha nha giả khóc, lại giống như .


      ________________________


      Chu Hiểu Đồng đau đầu, cha mẹ lại gọi điện thoại hỏi xem cùng Liễu Huệ Thành như thế nào rồi. muốn thẳng hai người bọn họ chỉ giống như em, chuyện trai như gậy cũng đánh ra được.


      Nhưng là lại dám, bởi vì dựa theo tính tình của mẹ , ngày mai liền có thể tiếp tục an bài buổi xem mắt khác.


      Tàm tạm ứng phó, Chu Hiểu Đồng cúp điện thoại, quả muốn tìm cái bao cát đến đánh ột trận.


      “Chu Hiểu Đồng, đến phòng làm việc của tôi chút” Ông chủ lớn giọng gọi.


      Chu Hiểu Đồng còn cho là mình bị bắt chuyện điện thoại trong giờ làm việc, nhất định bị mắng liền vội đứng dậy, dưới ánh mắt đồng tình của đồng nghiệp vào văn phòng ông chủ.


      Còn tưởng rằng bị mắng, nghĩ tới ông chủ đột nhiên : “Hiểu Đồng, thư ký của tôi phải nhập việc phẫu thuật, ấy xin nghỉ ba tháng. Tôi thấy cũng cần cù làm việc, có muốn thay thế ấy trong ba tháng này ? Tiền lương tôi tăng gấp đôi, phí tăng ca cũng gấp đôi, thấy sao?”


      Chu Hiểu Đồng sửng sốt, gấp đôi?


      Tiền lương tại của là sáu nghìn, nghe tiền lương của thư ký cũng gần vạn chưa tính phí tăng ca. Nếu làm ba tháng này, ít nhất cũng nhận được năm vạn đồng.


      Lần trước về nhà, nhận ra ít đồ trong nhà cũng bị thay đổi. Máy giặt thiếu điều muốn giật điện, cha mẹ tiếc tiền dám mua đồ mới. ra cũng muốn đổi chỗ ở cho họ nhưng với đồng lương ít ỏi cũng phải mất vài năm. Thế nhưng với cơ hội này, có thể đối phó với vài vấn đề trước mắt.


      Chu Hiểu Đồng chút nghĩ ngợi liền đáp ứng: “Được ạ!”


      Từ văn phòng ra, đồng nghiệp nghe lén bên ngoài đều cảm thấy đầu óc của như nổ rồi “Hiểu Đồng, cậu có ngốc ? Cậu biết thư ký của ông ta vì sao lại nhập viện à? Đó là bởi vì liên tục thay ông chủ tiếp rượu, dạ dày bị xuất huyết nên phải nhập viện phẫu thuật gấp đó!”


      Người khác cũng : “Hiểu Đồng, đầu cậu còn sốt à? Bạn trai cậu phải là rất có tiền sao, sao cậu phải vất vả làm việc như vậy? Phụ nữ, đừng quá miễn cưỡng bản thân”


      Chu Hiểu Đồng cười : “ sao đâu, chỉ ba tháng mà thôi. Mình mạnh mẽ như thế này, chút chuyện ấy làm khó được mình”


      kiên trì như vậy, người khác cũng khuyên được đành phải tản ra.


      Chu Hiểu Đồng dọn dẹp đồ đạc bàn mình, chuyện.


      Tiền Phong có tiền, nhưng , tiền của cũng chính là của Tiền gia, mà phải là của Chu Hiểu Đồng . Cho dù tương lai bọn họ có đến hôn nhân, cũng muốn sài tiền của .


      Đêm đó bị ông chủ lôi dùng với vài vị khách hàng.


      bàn cơm, khách hàng liên tiếp mời rượu, ông chủ uống tượng trưng hai ly liền đưa Chu Hiểu Đồng đến trước để từ chối khéo “Gần đây sức khỏe tôi tốt cho lắm, thể bồi mọi người uống nhiều, Hiểu Đồng, đển thay tôi mời các vị


      Chu Hiểu Đồng liều mạng, kính rượu từ ly này đến ly khác, uống đến nỗi dạ dày cũng muốn trướng lên liền vội ngượng ngùng vào toilet nuốt viên thuốc giã rượu rồi lại ra.


      Ăn cơm xong, khách hàng đề nghị đến quán bar. Chu Hiểu Đồng có thể từ chối sao? Đành phải tiếp tục tiếp khách thôi.


      Quán bar vào giờ này người người tấp nập, ánh đèn chớp nháy. Nhưng ngoại trừ những người uống rượu trong quán bar ra cũng chỉ còn những kẻ uống nhiều rượu mà thôi.


      Lần thứ ba Chu Hiểu Đồng bước ra từ toilet, cảm thấy hai chân của mình muốn mềm nhũn, bụng sôi cồn cào, ràng ói hết trong toilet nhưng vẫn ngăn được cảm giác buồn nôn.


      “Hiểu Đồng, làm sao đứng ở đây? Bọn họ còn chờ ngoài kia đấy!” Ông chủ thấy lâu quá chưa ra nên tự mình tìm.


      Chu Hiểu Đồng cười cười hối lỗi, xoa xoa mặt tiếp tục trở về.


      “Em , thích tính cách của em, chưa thấy ai thoải mái như em vậy… Nào, đến uống thêm ly, xong ly này lập tức ký tên vào hợp đồng! Nhất định hợp tác lâu dài với công ty em!” khách hàng phóng khoáng vỗ vỗ bả vai Chu Hiểu Đồng.


      cười cười, nhìn ly rượu trước mặt mà bụng lại sôi ầm ầm. Thế nhưng câu cũng , trực tiếp nâng ly hướng miệng chuốc xuống.


      Mới vừa uống được nửa, đột nhiên bàn tay kéo lấy vai từ phía sau, giựt lấy ly rượu uống ném mạnh xuống đất.


      Chu Hiểu Đồng cả kinh, theo bản năng nhìn qua, là gương mặt đầy tức giận.


      Tiền Phong lạnh lùng nhìn , hừ lạnh tiếng. giữ lấy hai vai , bóp mạnh đến xương vai kêu rôm rốp “Em về nhà nghỉ ngơi mà còn ở đây uống rượu, là sao?”


      Khách hàng bị rượu văng lên người, cả kinh vội đứng lên nhìn thấy vết rượu quần áo mình, bộ mặt vui “Cái gì vậy? Đến đây quấy rối sao? Ông chủ Tôn, là do ông muốn ký hợp đồng với chúng tôi à?”


      Ông chủ vội liên tục giải thích: “Các vị đừng nóng giận, chàng này chúng tôi quen biết nha” Ông chủ biến sắc, nhìn về phía Chu Hiểu Đồng “Hiểu Đồng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? cho tôi xem nào!”
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 154: Em Làm Phần Đừng Trách Tôi Làm Ra Mười Lăm



      Chu Hiểu Đồng thu hồi ánh mắt nhìn Tiền Phong, đối mặt với những ánh mắt sắc lạnh của ông chủ và những vị khách hàng, : “ xin lỗi, để tôi uống hết chỗ này xem như bồi tội”


      bên, ánh mắt của Tiền Phong trừng to như mắt ếch.


      Chu Hiểu Đồng chần chừ cầm chai rượu khác nốc vào miệng, khách hàng vốn giận dữ cũng trở nên sảng khoái khi thấy như vậy.


      Chất cồn đậm đặc quay cuồng trong bụng khiến như muốn ứa nước mắt. Đau, trong cổ họng như bị lửa thiêu đốt nhưng thể ngẩng đầu cố gắng nuốt hết số chất lỏng đó.


      “Chu Hiểu Đồng, em muốn chết có phải hay ?”


      Tiền Phong thấy thế, sắc mặt xanh mét. phát bắt được Chu Hiểu Đồng, đem bình rượu trong tay dập nát, chỉ có như thế, bàn mười mấy chay rượu cũng bị cước đạp đổ tung tóe, ngay cả bảo vệ quán bar cũng bị kinh động chạy vào, nhìn thấy người gây rối là Tiền thiếu trong truyền thuyết, ai cũng dám động, chỉ có thể tùy ý phát tiết.


      Chu Hiểu Đồng nhìn đống hỗn độn dưới chân, thanh khàn khàn hét lớn: “Tiền Phong, rốt cuộc là muốn cái gì?”


      nhìn thấy chưa đủ vất vả, chưa đủ khó khăn sao? Muốn bức đến đường cùng sao?


      Những khách hàng mặt mày xanh mét, bọn họ chỉ có thể để người khác nịnh bợ chứ chưa từng bị ai vũ nhục như vậy, lập tức nổi trận lôi đình “Mày là thằng nào?”


      Tiền Phong cười lạnh tiếng, mạnh mẽ nắm lấy tay Chu Hiểu Đồng kéo ra bên ngoài “Tao là ai bọn mày cũng chưa đủ tư cách biết. Muốn biết đến Tiền gia hỏi !”


      Tiền gia?


      Hai chữ này tuy rằng bình thường nhưng khi hợp lại cùng chỗ cũng khiến cho người ta thể đề phòng. Cả thành phố S này có rất nhiều Tiền gia, nhưng có trọng lượng lại chỉ có .


      Lúc Phong Khải còn tại thế, Tiền gia này cũng nể mặt Phong gia ba phần. Nay Phong Khải về Tây Thiên, có thể Tiền gia cùng Phong gia bây giờ là ngang hàng nhau.


      Mấy người khách hàng đưa mắt nhìn nhau, vẫn là dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể áp chế bụng đầy lửa, căm giận mà .


      Ông chủ nhìn thấy hợp đồng đến miệng mà còn bay , tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt: “Chu Hiểu Đồng, nếu chuyện này mà hư trong tay , ngày mai cũng cần làm nữa!”


      “Ông chủ…” Chu Hiểu Đồng cuống quít mở miệng, lại bị Tiền Phong mạnh mẽ lôi .


      “Tiền Phong, mau buông tay!” Chu Hiểu Đồng dùng sức muốn tách tay mình ra khỏi tay nhưng Tiền Phong rất bình tĩnh, lời nào, đường kéo Chu Hiểu Đồng đến toilet.


      Người ở đây nhiều lắm, Chu Hiểu Đồng dùng sức thoát khỏi kiềm chế của , hét lớn: “ có biết công việc này có bao nhiêu quan trọng với em hay ? muốn hại chết em đúng ?”


      chỉ có duy nhất công việc này, nếu còn bị mất việc, lấy gì đổi nhà cho cha mẹ già đây? lấy gì mua những vật dụng khác trong nhà cho họ đây? lấy cái gì nuôi sống cả gia đình đây?


      Tiền Phong cười lạnh, gầm : “Công việc? Ngày mai em từ chức cho , ở nhà nuôi!”


      cũng phải là nuôi nổi cả ngày ở bên ngoài làm việc để làm gì? Thế còn làm việc đến trong quán bar. Những người phụ nữ khác nghe thấy được nuôi sớm vui vẻ bổ nhào qua, sau đó thành thành ở nhà làm bà chủ nhàn nhã. Sao lại như thể?


      Chu Hiểu Đồng nghe thế, mở to hai mắt nhìn. Nuôi ? xem là con cún hay còn mèo? Cho chút thức ăn liền vui vui vẻ vẻ nằm ở nhà chờ về vuốt ve?


      Thanh của Chu Hiểu Đồng giống như từ trong kẽ răng mà nặn ra: “Tiền của là tiền của , liên quan gì tới em!”


      Đôi mắt hoa đào của Tiền Phong trương to lại tiếp tục trương to, giống như cùng thi đua xem ai trừng to nhất.


      “Em giỏi lăm! Tiền tiền tiền, em muốn tiền phải ? Bồi rượu, bồi trò chuyện, bồi cười, bước tiếp theo có phải là bồi ngủ đúng ? Thiếu tiền như vậy ngủ cùng ! lần mười vạn có đủ hay ? đủ em ra giá !”


      “Ba!” tiếng giòn tan vang vọng trong gian, sau đó là mảnh ngạt thở trầm mặc.


      Tiền Phong dường như cảm thấy đau, màng nhĩ chỉ vang vọng thanh vừa rồi. thể tin nhìn Chu Hiểu Đồng. cười, cười lạnh.


      : “Chu Hiểu Đồng, tôi coi thường em rồi!”


      Ngực Chu Hiểu Đồng kịch liệt phập phồng, cảm thấy cả đời mình chưa từng phẫn nộ như vậy, cũng chưa từng bi ai như vậy. Trước mắt mơ màng, mơ màng này giống như là muốn cắn nuốt cả người . Lòng bàn tay run rẩy, trong ánh mắt có cái gì đó tùy lúc có thể rơi xuống nhưng vẫn trợn tròn, kiềm nén thoát ly của thứ đó.


      Tấm lưng gầy cố gắng đứng thẳng, sau đó xoay người, đoạn tuyệt ra ngoài.


      Lướt qua , Chu Hiểu Đồng nhàng phun ra câu: “Chúng ta chia tay


      Chia tay , chia tay , tiếp tục như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Bọn họ nên sớm ly tan!


      Tiền Phong mở to hai mắt nhìn, tám lần lời chia tay, toàn bộ đều là ra. nghĩ tới người phụ nữ bé này cũng dám lời chia tay với ! Vứt ra phía sau!


      Tiền Phong như bị sét đánh, giật mình khoảng chừng năm giây. Định thần, vội đuổi theo ra ngoài. Ai cho phép chia tay? Ai cho phép?


      Chu Hiểu Đồng chết lặng, gọi cho ông chủ, vẫn ai bắt máy. nghe thanh “tít tít” trong điện thoại, khóe miệng nhếch lên nụ cười chua xót.


      Cái gì rơi vào khóe miệng vậy?


      Đắng, đắng!


      ngơ ngơ ngẩn ngẩn ra ngoài, đến giữa đường, chiếc xe chạy như bay mà đến thiếu chút nữa đâm vào .


      “Cẩn thận!” bóng người lao nhanh đến, kéo cả người trở về.


      Liễu Huệ Thành nhìn thân thể trong lòng mình, vẫn còn ngơ ngẩng. hơi hơi nhíu mày, thanh dịu dàng giọng hỏi: “Hiểu Đồng, em sao vậy?”


      Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn .


      đáp: “Tại sao mỗi lần gặp đều là lúc em chật vật nhất vậy?” Chật vật đến ngay cả chính cũng dám nhìn thẳng.


      Liễu Huệ Thành nhìn ngơ ngơ ngẩn ngẩn trước mặt, chỉ sợ ngay cả chính cũng biết nước mắt nhòe gương mặt mình. khẽ thở dài tiếng, giơ tay lên lau những giọt lệ kia.


      Mà cách bọn họ khoảng mười mét, sắc mặt Tiền Phong lạnh như băng đứng ở đó. bình tĩnh lấy điện thoại ra, bấm dãy số.


      “Mẹ, lần trước mẹ có nhắc đến tiểu thư gì đó của Đông Phương gia, con chấp nhận gặp mặt”


      Tiền Phong vừa , bên nhìn sang Chu Hiểu Đồng, khóe miệng mang theo khoái ý trả thù.


      Giỏi ột Chu Hiểu Đồng, em làm phần đừng trách tôi làm ra mười lăm.


      Tiền đại thiếu gia cho tới bây giờ còn chưa có người phụ nữ nào dám bỏ rơi , Chu Hiểu Đồng đừng tưởng rằng là sống được.


      Tôi với em tranh nhau xem, ai tổn thương được ai!
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 155: Lần Thứ Chín



      Tiền Phong là cố ý cho Chu Hiểu Đồng nghe thấy, đúng vậy, chính là cố ý!


      Chân trước chia tay với , chân sau liền đến bên thằng đàn ông khác. Còn lau nước mắt cho nhau sao? Lau nước mắt cái con mẹ nó! cái gì mà bạn bè bình thường, vẫn cho là thằng ngu sao?


      phải em tìm gã đàn ông mới sao? Được! đúng là nghĩ rằng Tiền Phong này thiếu sống nổi sao!


      Tiền Phong đắc ý nhìn bóng người hơi hơi cương cứng của Chu Hiểu Đồng.


      “Hiểu Đồng này…” Liễu Huệ Thành kinh ngạc “Có muốn giải thích với bạn trai em chút hay ?”


      Chu Hiểu Đồng cười. Giải thích? Còn cần giải thích sao?


      lay lay ống tay áo Liễu Huệ Thành, : “ Liễu, chúng ta thôi”


      Nên như thế nào như thế ấy , muốn tiếp tục làm khổ lẫn nhau. cũng phải là siêu nhân, dày vò lẫn nhau đương nhiên vẫn đau.


      cười cười, đầu cũng có quay lại, lôi kéo Liễu Huệ Thành rời .


      Tiền thiếu, chúng ta nên đến đây thôi.


      Chu Hiểu Đồng về nhà liền gục đầu vào hõm vai mẹ, bà Chu hoảng sợ.


      Đứa con này kể từ năm lên mười ba còn than thở trước mặt cha mẹ, chưa từng thấy nó rơi giọt nước mắt. Làm cha mẹ như bọn họ là bất lực, học phí cũng kiếm đủ. Hiểu Đồng của họ phải đến quán bar làm thêm, vài tháng tụt gần mười ký. Thế nhưng khi mang học phí về, trước mặt bọn họ lại đánh nó, nhưng sau lưng là nước mắt rơi đầy.


      Mọi người đều nhà họ Chu bọn họ sinh ra thằng con trai, nhưng ra đứa con này là niềm tự hào nhất của cả gia đình. Hôm nay Hiểu Đồng rất kỳ lạ, bao nhiêu năm rồi nó chưa lộ ra vẻ mặt như thế.


      Bà Chu lo lắng vuốt đầu con “Hiểu Đồng, con sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay ?”


      Chu Hiểu Đồng lắc đầu, ngẩng đầu lên cười : “Mẹ, làm thịt kho tàu cho con


      Bà Chu đáp ứng ngay “Được, mẹ nấu liền cho con”


      __________________


      Lúc Phương Thiệu Hoa nghe được lời chia tay lần thứ chín của bọn họ, biểu tình mặt đúng là chết lặng, sau đó đưa ly rượt đến bên môi, bình tĩnh “Ừ” tiếng.


      Tiền Phong nghe thấy liền kéo cổ áo Phương Thiệu Hoa “Cái gì gọi là ‘Ừ’? Cậu giải thích ràng ình, cái gì gọi là ‘Ừ’! Bổn thiếu chia tay, cậu liền ình cái biểu cảm này, cậu là em tốt của mình sao?”


      Phương Thiệu Hoa phất tay ngăn móng vuốt của Tiền Phong, sửa lại cổ áo của mình chút, đáp: “Xin cậu người em, chia tay lần thứ chín, tốc độ chia tay gần đuổi kịp phi thuyền lên cung trăng rồi. Nếu hai người chia tay, ngày mai mình lập tức mở tiệc ăn mừng”


      Nếu phải lo lắng hình tượng, Phương Thiệu Hoa quả muốn huơ tay múa chân.


      Tiền Phong nghiến răng nghiến lợi cắn lấy bánh sừng bò trong tay, xem nó như gương mặt Chu Hiểu Đồng.


      Phương Thiệu Hoa vỗ vỗ bờ vai của , : “Thần kinh, cậu nên chấp nhận . bé Hiểu Đồng này tuy rằng phải tốt nhất nhưng cũng ở bên cậu lâu như vậy, đừng dày vò nhau nữa. Mình với cậu, những lời cậu quá tổn thương người khác, nếu là mình, cái tát đủ. Cậu mau xin lỗi người ta , chuyện này coi như qua”


      Tiền Phong trừng mắt, lớn tiếng : “Xin lỗi? Bảo mình xin lỗi ấy? Mơ ! ấy lôi kéo thằng đàn ông khác trước mắt mình lại còn muốn mình xin lỗi à? Mình phải là đầu heo!”


      Phương Thiệu Hoa nhìn cái miệng kia mở ra toàn là mùi rượu, gì, giảng đạo lý với kẻ say rượu là điều vô ích.


      vất vả đưa Tiền Phong về nhà, Phương Thiệu Hoa khóc ra nước mắt. giống thằng trai đưa em trai thất tình về nha. hơn hai giờ đêm, ngày mai còn rất nhiều việc phải giải quyết!


      Tiền Phong say khướt mở cửa, theo bản năng hô lên “Bà xã, về…” nửa liền bật người ngậm miệng. cúi đầu nhìn, chợt nhận ra trong nhà như thiếu thứ gì đó.


      Sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.


      mở đèn, cúi đầu nhìn, phát những đồ vật liên quan đến Chu Hiểu Đồng đều cánh mà bay, coh dù chỉ là cái khăn trải bàn hình hoa hướng dương, quần áo giày dép của đều còn bóng dáng.


      Sắc mặt càng lúc càng tái nhợt “Mẹ kiếp!”


      Chu Hiểu Đồng, em ngoan tuyệt!


      Tiền Phong ngã người vào giường lớn mềm mại.


      Em cứ kiêu ngạo , tuần sau, , ngày mai tôi liền tìm người phụ nữ khác, được tôi mang họ Tiền!


      Trải qua đêm, Tiền Phong nghĩ mình là người nắm thế thượng phong, tuy rằng bỏ nhưng vẫn là đàn ông. Nhìn Phong Kính mà làm gương, cho tới bây giờ đều , đương nhiên kể cả Tô Mộc Vũ cũng thoát khỏi.


      cảm thấy trước kia mình làm hư Chu Hiểu Đồng, cưng chiều đến cả lợi hại của cũng quên . Lần này, nhất định phải làm cho biết cái gì gọi là tốt xấu!


      Hạ quyết tâm, Tiền Phong đến pháp viện làm việc. Sau khi tan việc, thư ký kinh ngạc nhìn thay bộ âu phục tuấn, còn đặc biệt thắt nơ, khóe miệng gợi lên chút tiếu ý ra ngoài.


      đôi mắt hoa đào cười rộ lên, cũng sâu, chỉ nhợt nhạt lại khiến toàn bộ phụ nữ pháp viện phát rồ.


      Chu Hiểu Đồng xem mắt phải ? Vậy cũng !


      Chỗ hẹn là nhà hàng Tây sa hoa. Tiền Phong vào liền hấp dẫn vô số ánh mắt nữ giới. Ấn tượng của đàn ông, cái nào là quan trọng nhất?


      tuấn, tiền nhiều, tư thế tao nhã.


      Ba thứ này đều có, Tiền Phong muốn ở cùng , Chu Hiểu Đồng nên cám ơn trời đất rồi bay vào như con thiêu thân !


      Ý thức được mình lại nghĩ tới người phụ nữ kiêu ngạo kia, Tiền Phong lập tức cước đạp bay hình ảnh Chu Hiểu Đồng trong đầu, khóe miệng hơi hơi kéo vẽ ra độ cong, tươi cười nhợt nhạt như vậy lại là nụ cười tình cảm nhất của đàn ông.


      Quả nhiên, ánh mắt của vị Đông Phương Uyển Nhi kia toàn bộ đều đặt người . Trong lòng Tiền Phong sáng lên ngọn đèn “Bingo!”


      Tiền Phong vội ngồi xuống mà là tao nhã đến trước mặt tiểu thư Đông Phương, ga lăng vươn tay nắm tay ta, tay để sau lưng, hạ xuống nụ hôn khẽ mu bàn tay mềm mại.


      Sau đó chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt hoa đào hàm chứa đầm nước xinh đẹp chiếu vào mặt Đông Phương Uyển Nhi khiến hai má ta đỏ rực.


      “Uyển Nhi tiểu thư, lần đầu gặp mặt”


      Đông Phương Uyển Nhi chỉ mới 21 tuổi, còn học lên đại học, làm sao chống lại thế công tới tấp của Tiền Phong. Thần tình thẹn thùng : “Tiền… Tiền thiếu, xin chào”


      Tiền Phong quay về vị trí, vỗ tay phát ra tiếng gọi phục vụ “Đổi cho vị tiểu thư đây rượu hơn chút”


      Phục vụ lập tức mang thức ăn cùng rượu đến, biểu tình của Đông Phương Uyển Nhi giờ phút này chỉ có thể dùng cảm động để hình dung. Đàn ông khiến cho người mê muội đúng là loại này, ngay cả việc nhặt cũng dịu dàng săn sóc.


      Tiền Phong nâng ly lên, nhàng cùng ta chạm cốc: “Cheers!”


      bữa cơm, hai mắt Đông Phương Uyển Nhi đều cố định ở người Tiền Phong. Người đàn ông này, đối với vị tiểu thư còn chưa bước vào xã hội như ta mà , quả có lực sát thương lớn.


      Ăn hết bữa tối, Tiền Phong đặc biệt mời Đông Phương Uyển Nhi hóng gió, ta vui vẻ đáp ứng.


      Đông Phương Uyển Nhi nhìn bảng hiệu phòng triễn lãm trước mắt, kinh ngạc hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì vậy?”


      Tiền Phong xuống xe, giúp Đông Phương Uyển Nhi mở cửa, nắm tay ta đỡ xuống, đôi mắt hoa đào loan loan mỉm cười phun ra hai chữ: “Hóng gió”
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 156: Bạn Mới Của Tôi



      Mấy ngày nay Chu Hiểu Đồng cực kỳ cực nhọc.


      Bởi vì đêm trước Tiền Phong đến quấy rối chọc giận những nhà khách hàng, ông chủ thậm chí còn bảo tự nghỉ việc, cần lại đến làm nữa.


      Nhưng thất nghiệp nghĩa là còn đường sống, cho nên dù có bị sỉ nhục cũng phải kiên trì giữ lấy phần công việc này.


      “Chu Hiểu Đồng à, tôi tin tưởng nên mới giao cơ hội này cho , ai ngờ lại báo đáp tôi như vậy, làm tốt lắm! Ỷ vào bạn trai là đại thiếu gia Tiền gia nên hung hăng càn quấy có phải hay ? Hợp đồng này trị giá hơn hai trăm vạn, lấy gì đền cho tôi đây?”


      Ông chủ vừa thấy liền nổi trận lôi đình.


      Chu Hiểu Đồng hít sâu hơi, ngẩng đầu đáp: “ xin lỗi, là lỗi của tôi…”


      mới vừa xong, xấp giấy liền bay đến nện mặt mình. Chu Hiểu Đồng né tránh, cam tâm tình nguyện. Xấp giấy tờ kia nện trán, rất đau.


      Ông chủ thấy tránh, trong lòng cũng hả giận. Ông ta nhấp ngụm trà rồi : “Hiểu Đồng, tôi cũng phải cố ý khó dễ gì , bản hợp đồng này đối với phòng triễn lãm của chúng ta rất quan trọng, cũng phải là biết. Như vậy , chỉ cần khiến cho bọn họ kí hợp đồng, tôi chẳng những trách cứ mà còn chia cho vài phần trăm lợi tức, thấy sao? Dù sao bạn trai là người có gia thế như vậy, bản hợp đồng nhoi cũng làm khó được ta”


      Chu Hiểu Đồng cắn chặt răng, nắm chặt tay khiến móng tay đâm sâu vào da thịt.


      ra từ văn phòng, đồng nghiệp đều bu lại lo lắng hỏi: “Thế nào, thế nào? Ông chủ cái gì? đuổi việc cậu đúng ?”


      Chu Hiểu Đồng đáp: “Ông chủ ình tuần để kéo lại bản hợp đồng kia… nếu mất việc”


      Đồng nghiệp vỗ vỗ bả vai , : “Được rồi, có việc gì là tốt rồi. Chỉ cần cậu tìm bạn trai cậu giúp đỡ, hẳn thành vấn đề”


      “Đúng vậy nha, bạn trai cậu lợi hại như vậy. Nếu mình cũng có chàng bạn trai vừa đẹp trai lại vừa có tiền đồ như vậy, mình mặc kệ hết thảy” đồng nghiệp nữ hâm mộ, .


      Chu Hiểu Đồng chỉ có thể ngồi chỗ cười khổ. còn có thể cái gì đây? xin lỗi, để mọi người thất vọng rồi, mình cùng chàng bạn trai “Đẹp trai lại có tiền đồ” kia chia tay rồi. , có lẽ giữa bọn họ vốn dĩ chưa phải là bạn trai bạn , chẳng qua chỉ cùng nhau chơi trò chơi mà thôi.


      Cả ngày này, ngừng gọi điện thoại cho những vị khách hàng kia, nhưng ai cũng nổi nóng. Có thể là nhìn thấy hai chữ “Tiền gia” nên dám trực tiếp cự tuyệt, nhưng thư ký mỗi người đều : xin lỗi, quản lí chúng tôi họp.


      Gọi cả đống điện thoại cũng được cái nào, Chu Hiểu Đồng hoàn toàn cảm thấy, ông trời chỉnh .


      Đồng nghiệp đều về hết, Chu Hiểu Đồng mới buông tha cho cái điện thoại, ủ rũ ra ngoài, tắt đèn, tan tầm.


      nghĩ đến, chuyện hay ho trong ngày nay còn chưa kết thúc. Vừa mới ra khỏi công ty, bụng đói đến chịu nổi, nhìn thấy cửa hàng cà phê còn buôn bán, bánh ngọt cũng bày kệ. Chu Hiểu Đồng xoa xoa cái bụng đói meo, đẩy cửa bước vào.


      Chu Hiểu Đồng với nhân viên bán hàng: “Phiền lấy cho tôi ly cà phê với bánh…”


      Còn chưa để xong, bỗng nhiên bàn tay bên cạnh đưa qua “Gói hết toàn bộ bánh ngọt có trong cửa hàng các người cho tôi”


      Nhân viên giật mình, miệng há to, nửa ngày mới ấp úng đáp “Được… được ạ. Xin chờ chút” Sau đó lập tức gọi toàn bộ nhân viên đến gói bánh.


      Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Tiền Phong như nhìn kẻ thù. Khóe miệng lóe nét cười lạnh, tà tà nhìn .


      Đông Phương Uyển Nhi bên cạnh hiểu , lay lay tay áo Tiền Phong, hỏi: “ Phong, mua nhiều bánh ngọt như vậy để làm gì?”


      Tiền Phong liếc Chu Hiểu Đồng cái, đôi mắt hoa đào chợt lóe, cúi người nhéo mũi Đông Phương Uyển Nhi, trả lời: “Bánh ngọt ở đây tệ, mua toàn bộ cho em ăn thử, ăn hết đem ra ngoài ấy con mèo ăn”


      Hai má Đông Phương Uyển Nhi đỏ lên, e lệ rụt rè cúi đầu.


      Tiền Phong đắc ý hất càm lên, lại liếc đến Chu Hiểu Đồng.


      Chu Hiểu Đồng chỉ cảm thấy buồn cười, sau đó cầm ly cà phê của mình, ra ngoài. nghĩ tới vừa ra, Tiền Phong liền kéo Đông Phương Uyển Nhi theo.


      Đông Phương Uyển Nhi nhìn hai người như phân thắng bại. ta tuy còn trẻ nhưng cũng phải người ngu, khẽ cắn môi dưới.


      Chu Hiểu Đồng chịu nổi, dừng bước, hít hơi, : “Tiền thiếu, xin hỏi muốn gì ở tôi?”


      Tiền Phong chớp chớp đôi mắt hoa đào, vô tội : “Chu tiểu thư, em sao tôi hiểu, em quên rằng chúng ta chia tay rồi sao? Tôi đâu cũng cần em cho phép. Đây là bạn mới của tôi, Uyển Nhi, em nghĩ là em có thể so sánh với ấy sao? ấy trẻ hơn em, xinh đẹp hơn em, dịu dàng hơn em gấp trăm lần, em còn tự nhìn lại mình


      Nghe thế, Đông Phương Uyển Nhi kinh hỉ ngẩng đầu, mặt thể che hết kích động cùng vui vẻ.


      Chu Hiểu Đồng nhìn , cảm thấy lúc này trẻ con. nhếch khóe miệng, đúng lúc xe buýt cũng đến, giây cũng chờ liền nhảy lên xe.


      Tiền Phong nhìn thấy bóng lưng bình tĩnh của Chu Hiểu Đồng nhảy lên xe buýt, vẻ mặt đắc ý lúc nãy trong nháy mắt biến mất còn thấy tăm hơi.


      Đông Phương Uyển Nhi còn đắm chìm trong câu “đây là bạn mới của tôi, Uyển Nhi” của , hai má vẫn đỏ bừng, : “ Phong, chúng ta bây giờ đâu?”


      Tiền Phong cúi đầu liếc mắt nhìn ta cái, nở nụ cười, ném đống bánh ngọt cho ta rồi đuổi ta về nhà. còn : “Uyển Nhi, đây toàn bộ đều là tâm ý của nha, lần sau có gặp cho biết, bánh có ngon


      Đông Phương Uyển Nhi đắm chìm trong đôi mắt hoa đào của , liên tục gật đầu.


      Chu Hiểu Đồng đứng xe buýt, tay nắm tay vịn, mắt nhắm lại cảm thấy mình mệt mỏi. ràng chia tay, còn tới trước mắt lắc qua lắc lại làm cái gì? Là do ý đặc biệt đưa bạn mới đến để khoe khoang với , kích thích , thuận tiện nhục nhã chút rằng vốn dĩ bằng cái tên gọi Uyển Nhi kia hay sao?


      Được rồi, thừa nhận là thắng, thắng, thắng cách quang minh chính đại!


      Chu Hiểu Đồng gắt gao cắn chặt răng, sau đó xuống khỏi xe buýt.


      Từ trong túi xách, lấy ra cuốn sổ, bên trong từng tờ đều là bản thiết kế nháp, mà tất cả đều cùng chủ đề, chính là Tiền Phong ! Vốn dĩ đặc biệt chuẩn bị cho món quà trước sinh nhật, sáng tác ra bức tượng có dáng dấp của , bây giờ nhìn lại đúng là ngu xuẩn vô cùng.


      Người ta muốn cắt đứt hoàn toàn, còn giữ nó làm gì?


      Chu Hiểu Đồng nắm chặt cuốn sổ, từng tờ từng tờ xé ra, xé thành những mảnh .


      đống bản nháp toàn bộ ném vào trong thùng rác, ngẩng đầu, lau sạch nước mắt, sau đó cao ngạo tiếp.


      tin, rời khỏi Tiền Phong, Chu Hiểu Đồng này sống nổi!
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :