1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 147: cầu rất cao

      Trong khái niệm của Chu Hiểu Đồng, xem mắt là công việc của những nam nữ ngoài ba mươi gả được, hai bên ngồi xuống, chuyện trao đổi, hỏi có nhà hay , có xe hay , làm việc gì, lương nhiều hay ít, định khi nào sinh con.


      Trực tiếp đem kết hôn vốn dĩ thiêng liêng như vậy trở thành cuộc giao dịch.


      cần người vợ, còn tôi cần người chồng, hai bên đàm đạo, ok ký hợp đồng, đóng dấu, còn tình cảm… xác định đến tình cảm sao? Đừng giỡn, có cửa đâu.


      Nhưng Chu Hiểu Đồng nghĩ tới, lần đầu tiên xem mắt của lại được ông trời ưu ái như thế.


      Đối phương là người đàn ông ba mươi tuổi, tuy rằng diện mạo tính là tuấn nhưng cũng khá dễ nhìn. ta khi cười lại rất ôn hòa, có lực sát thương quá lớn. Nếu tính lực sát thương của Tiền Phong là chín mươi lăm phần trăm người đàn ông này lại vừa vặn sáu mươi phần trăm. quá sắc bén lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái.


      Lúc ngồi xuống ghế, Chu Hiểu Đồng còn cho là mình nhớ nhầm chỗ.


      Người đàn ông này mở miệng trước, giọng điệu ấm áp, cười rộ lên còn khoe hai má lúm đồng tiền nho : “Xin chào, xin hỏi, em là Chu tiểu thư đúng ? Tôi tên là Liệu Huệ Thành”


      Chu Hiểu Đồng ngược lại có chút xấu hổ, ngồi xuống : “Xin chào, cứ gọi tôi là Hiểu Đồng”


      Liễu Huệ Thành cười : “Tôi đại khái đoán được cũng bị dùng vũ lựa ép đến đây đúng ?”


      Vừa như vậy, Chu Hiểu Đồng vốn khẩn trương cũng nhanh chóng tan mất. bữa cơm hài hòa, Liệu Huệ Thành là người giỏi ăn , may mắn hai người đều thích bóng đá, cả hai giống như bạn thân lâu ăn vừa ăn vừa chuyện, hoàn toàn có chút gì gọi là xấu hổ.


      Ăn cơm xong, Liễu Huệ Thành mở miệng : “Hiểu Đồng, cho tôi số điện thoại liên lạc được ?”


      Chu Hiểu Đồng kinh ngạc miệng há lớn, ngón tay chỉ về bộ quần áo đơn giản của mình, : “ để ý đến cách ăn mặc lôi thôi của tôi sao?”


      Đàn ông thông thường nhìn thấy người phụ nữ như , tuyệt đối nhượng bộ lui binh.


      Liễu Huệ Thành cười rộ lên “ đâu, tôi ngược lại cảm thấy em rất tốt. Tôi rất ít khi nhìn thấy nào như em”


      Nhưng Chu Hiểu Đồng quyết định ăn ngay : “ xin lỗi, tôi là người có bạn trai rồi, chẳng qua…” có chút áy náy, bản thân bị dày vò là đủ rồi, vậy mà còn liên luỵ đến thời gian rãnh rỗi của người ta nữa.


      Liễu Huệ Thành mấp máy môi, hai tay đan chéo cũng có tức giận, chỉ : “Để cho tôi đoán thử, chẳng qua là có chút việc khó thể với gia đình em, phải ?”


      Chu Hiểu Đồng nâng trán cười cười.


      Liễu Huệ Thành khẳng khái : “Chúng ta lập cuộc giao dịch , tôi giúp em giấu diếm, em cho tôi số điện thoại của em, chúng ta cũng coi như quen biết nhau cứ làm bạn bè


      Chu Hiểu Đồng còn có thể sao? Người đàn ông này cho cảm giác rất giống với trai, và Tiền Phong là hai người hoàn toàn khác nhau, thành thục lại ôn hòa, có thể làm người bạn để tâm . Chu Hiểu Đồng từ trai, từng chút từng chút tự thương chính mình, cho dù có Tiền Phong bên cạnh nhưng cũng có nhiều người nguyện ý săn sóc che chở.


      Tại sao lại nghĩ đến Tiền Phong rồi? Đầu óc là hư quá!


      Chu Hiểu Đồng vốn muốn tự mình về nhà nhưng Liễu Huệ Thành mực bắt phải lên xe . Xe chạy đến gần nhà Tiền Phong, dừng lại.


      Mở cửa, nghĩ tới Tiền Phong lại ở nhà.


      Nữu Nữu và Nhạc Nhạc đều đến đây, nhìn thấy Chu Hiểu Đồng liền đồng thanh gọi: “Dì Đồng Đồng”


      Chu Hiểu Đồng tiến lên, ỗi đứa cái hôn rồi hỏi: “Ba ba với ma ma mấy đứa đâu?”


      Nữu Nữu tủi thân vểnh miệng nhắn, : “Ba ba ma ma đều đến nơi có đồ ăn rất ngon, Nữu Nữu cũng muốn nhưng ba ba cho”


      Nhạc Nhạc năm tuổi, cậy nhóc choai choai hiểu chuyện, kéo kéo Nữu Nữu : “Nữu Nữu ngốc, đó là tiệc, là nơi chỉ người lớn mới được


      Nữu Nữu tủi thân nhào vào trong lòng Chu Hiểu Đồng “Dì Đồng Đồng, hai ăn hiếp Nữu Nữu ô ô ô…”


      Chu Hiểu Đồng bị con bé chọc cho phát cười, liền : “Nữu Nữu ngoan, hai đùa với con mà. Nhạc Nhạc đưa Nữu Nữu chơi , dì Đồng Đồng nấu ấy đứa đồ ăn ngon nhé”


      Chu Hiểu Đồng cởi áo khoác tiến vào phòng bếp, nấu ăn giỏi, chỉ biết nấu được mỗi món cháo. Do ngày nào đó Nữu Nữu đến vào lúc chiều tối, con bé bảo đói bụng, kết quả lại nấu cháo khét. Tối hôm đó Tiền Phong liền nhìn chằm chằm nấu lại cháo, lần lại lần nấu cho đến khi nấu thành công mới thôi.


      nghe thấy tiếng chơi đùa của Tiền Phong, Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu trong phòng khách, cười giống như đứa trẻ con.


      lưng bỗng nhiên bị đôi tay ôm lấy, Tiền Phong tiến đến ghé vào bên tai làm nũng “Bà xã, còn giận sao? Ngày hôm qua là do đúng, được ?”


      Chu Hiểu Đồng há miệng, biết mình nên cự tuyệt, chỉ cần câu cự tuyệt bọn họ mỗi người nơi, nhưng là mở miệng được.


      Tiền Phong nghĩ còn giận nữa liền ở gương mặt hôn chụt cái.


      “Bà xã, em cũng phải hôn cái” Tiền Phong lòng tham đáy, đem mặt mình hướng đến.


      Chu Hiểu Đồng cảm thấy được hô hấp của , hít sâu hơi, tựa hồ trong đầu chính mình chỉ còn thất bại, muốn hiến thân đến gương mặt .


      Lại nghĩ rằng, Tiền Phong trở mặt, kề môi qua liền môi kề môi, độ ấm từ từ tăng lên, chiếc thìa trong tay Chu Hiểu Đồng cũng biết khi nào buông lỏng ra, hai tay vô thức ôm lấy Tiền Phong, tùy ý để đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng mình, triền miên quấy đảo.


      Ngoài khe cửa, hai đầu , bốn con mắt đen láy mở to.


      Nữu Nữu há to miệng “ hai, chú thần kinh hôn dì Đồng Đồng kìa, ôi chao!”


      Nhạc Nhạc bên cạnh lập tức vỗ đầu của con bé: “Nữu Nữu ngốc, nhìn lén được chuyện”


      Cánh tay mập mạp của Nữu Nữu ôm lấy đầu, : “Ba ba cũng hôn ma ma cũng lén trốn Nữu Nữu, ra Nữu Nữu vẫn thấy được nha! Thế nhưng tại sao phải hôn vậy? Chẳng lẽ trong miệng ma ma cùng dì Đồng Đồng có kẹo ngọt sao?”


      Hai cặp mắt to liếc đến, Nhạc Nhạc bật người cầm lấy tay Nữu Nữu chạy về phòng khách.


      Nhạc Nhạc ngồi nghiêm chỉnh, giáo dục Nữu Nữu “Đây là bí mật của người lớn, con nít nên biết”


      Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng nhìn nhau, hì hì cười ra tiếng.


      Đêm đó, bọn họ hoà thuận lần thứ tám, Chu Hiểu Đồng ngủ trong lòng Tiền Phong, dùng đầu ngón tay, dùng ánh mắt miêu tả hình dạng của . nghĩ: có lẽ là mình cầu quá cao rồi, ra như thế này cũng rất tốt.


      Tiền Phong biết khi nào mở to mắt, nhè cắn đầu ngón tay của , đầu lưỡi khẽ liếm chút nhưng đầy ám muội. Chu Hiểu Đồng lập tức đỏ mặt.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 148: Cãi nhau

      Tiền Phong cắn vành tai , nhiệt khí cuồn cuộn mang theo thanh tê dại lao vào trong tai.


      Chu Hiểu Đồng chịu nổi, chỉ cần khẽ cắn chặt vành tai mình, cả người đều giống như còn sức lực. Chu Hiểu Đồng vung tay lên vỗ vào đầu của “Này… Buông ra”


      ràng lời rất có khí thế nhưng giờ phút này lại hoàn toàn thay đổi ngữ điệu, chút lực sát thương.


      Tiền Phong làm nũng đem đầu cọ cọ hõm vai “Bà xã…”. Đôi mắt hoa đào cho dù trong bóng đêm cũng có lực sát thương vô cùng lớn, chợt lóe chợt lóe làm hoa mắt người khác.


      nghe thấy lời cự tuyệt của Chu Hiểu Đồng, Tiền Phong đắc ý nhếch môi lộ ra hàm răng trắng, tay nhàng mở ra áo ngủ người , cúi đầu xuống khẽ hôn từng chỗ, ngậm chặt xương quai xanh .


      Dáng người Chu Hiểu Đồng hơi gầy, có lẽ là do trước kia hay thức khuya làm việc, chịu khổ khá nhiều cho nên mập mạp lên được. Thế nhưng xương quai xanh dáng người như vậy lại xinh đẹp vô cùng.


      Tiền Phong vừa hôn vừa : “Bà xã, phải nuôi em cho béo mới được, như thế này đau lòng”


      Chu Hiểu Đồng muốn đập vào ót nhưng cả người còn sức lực. Khi Tiền Phong ngậm lấy bầu ngực, hai tay ngay lập tức giữ chặt hai cánh tay , kiềm nén phát ra tiếng than khẽ.


      Chiếc lưỡi của Tiền Phong linh hoạt từ trước ngực trượt đến bụng bằng phẳng, lưu lại chuỗi dài dấu vết. Chu Hiểu Đồng theo bản năng ôm cổ của , ưỡn người lên tạo nên độ cong xinh đẹp.


      Lúc thân thể bị vật lạ xâm nhập, Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu lên, cắn lên vai .


      Chuyện còn lại cứ giao cho bóng đêm ghi chép


      Sáng ngày thứ hai lại là Chu Hiểu Đồng tỉnh lại trước. nghiêng đầu nhìn Tiền Phong an lành ngủ, khóe miệng hình như là còn có vết nước miếng. Tuấn nhan vốn dĩ tuấn nhưng khi ngủ lại cứ như đứa trẻ con.


      Chu Hiểu Đồng nhớ lúc hai người vừa mới bắt đầu ở chung, mỗi đêm Tiền Phong lại theo bản năng đá rớt xuống giường. Thế nhưng bây giờ cả hai đều có thói quen, ngủ bên phải còn ngủ bên trái, nếu đạp Chu Hiểu Đồng cũng còn rớt xuống giường nữa.


      Tô Mộc Vũ từng , ấy cùng Phong Kính đôi khi cũng có mâu thuẫn, nhưng trong tình thứ đáng quý nhất chính là lòng bao dung.


      Chu Hiểu Đồng nghiêng người, khẽ hôn lên má Tiền Phong, sau đó đứng dậy đánh răng rửa mặt. nghĩ: có lẽ bọn họ cũng có vấn đề gì lớn lao, chỉ cần tiếp tục bao dung là được.


      Thời gian còn sớm, Chu Hiểu Đồng làm bữa sáng, bản thân cũng ăn chút, để phần khác lên bàn rồi xách túi làm.


      Đồng nghiệp nhìn thấy , cười nhạo: “Ơ, Hiểu Đồng, hôm này nhìn cậu tươi tắn, hôm qua kích thích lắm sao?”


      Dù là Chu Hiểu Đồng tuỳ tiện, tính cách hào sảng nhưng cũng bị cười nhạo trực tiếp như vậy làm cho đỏ mặt. vung chiếc giỏ hướng bọn họ, khuôn mặt đỏ hồng, cố gắng tĩnh tâm làm việc.


      Giữa trưa Tiền Phong gọi điện thoại vụ kiện tụng quan trọng nên thể cùng nhau ăn cơm. Chu Hiểu Đồng gật đầu, ăn cùng đồng nghiệp, lúc ăn cơm lại chuyện phiếm.


      “Hiểu Đồng à, trong chúng ta chỉ có cậu là có bạn trai giàu có, hâm mộ chết được. Thế nhưng sao thấy ta mua cho cậu cái gì hết vậy?”


      Chu Hiểu Đồng kinh ngạc chút, : “Mình thích cái gì nên cũng cần”


      Tiền Phong phải mua gì cho , thậm chí có đoạn thời gian đặc biệt thích mua tùm lum thứ mang về cho . Thế nhưng chính là ra tay quá trớn, động tí là hơn vạn, hơn nữa mua những thứ như váy áo hay giày cao gót cũng phải là thứ thích, vì thế tủ quần áo chứa đủ thứ đồ tới bây giờ cũng chưa dùng qua. Kế hoạch cố gắng cải tạo của Tiền Phong thất bại, ủ rũ đến hai ngày, từ đó… cũng mua gì cho nữa.


      Đồng nghiệp : “Ngốc mới cần. Như bạn trai mình này, chiếc vòng cổ cũng phải để dành cả nửa tháng, nếu mình có bạn trai giống như cậu, mình liền vui đến phát điên lên cho coi”


      Người khác lại : “Bọn mình đều chờ uống rượu cưới của cậu, đến lúc đó cũng đừng quên giới thiệu cho bọn mình vài chàng dễ nhìn nha”


      đoàn người cười rộ lên, Chu Hiểu Đồng cũng cười cười theo, đáp.


      Rượu cưới? Tận thế 2012 sắp đến, rượu cưới cũng theo đó mà nằm mơ thôi.


      Liễu Huệ Thành có gửi đến mấy tin ngắn, Chu Hiểu Đồng cố ý gần gũi với ta, dù sao kết quả chuyện này cũng cần gì dây dưa với người ta, phải ? Vì thế cứ ít liên lạc lại .


      Tiền Phong bận rộn, hai đêm liên tiếp về nhà.


      Chu Hiểu Đồng tắm rửa xong, lấy khănlau tóc. Điện thoại nhà vang lên, còn tưởng rằng Tiền Phong có chuyện gì gấp gọi về, kết quả là dãy số xa lạ. bắt máy: “Xin hỏi là ai đấy ạ?”


      Đầu bên kia điện thoại dừng nửa khắc, thanh của phụ nữ trung niên vang lên, trong giọng mang theo cao ngạo cùng uy nghiêm tích lũy được theo kinh nghiệm: “ chính là tình nhân Tiểu Phong nuôi bên ngoài sao?”


      câu này, thiếu chút nữa khiến tính tình hung hăn của Chu Hiểu Đồng bạo phát, cái gì gọi là “tình nhân nuôi bên ngoài”? Coi là động vật, con hề hay vẫn là con người đây?


      Tính tình Chu Hiểu Đồng nóng nảy nhưng phải kẻ ngu, rất nhanh liền đoán được người này nếu phải mẹ Tiền Phong cũng là vai vế người lớn hơn. Người cao quý cùng người bình thương chính là giống nhau, khẩu khí chuyện là trời sinh mang theo khí thế vương giả.


      Chu Hiểu Đồng áp chế lửa nóng trong người, : “Bác , nếu bác muốn gặp Tiền Phong xin lỗi, ấy có ở nhà, bác nên gọi vào di động của ấy. Tạm biệt bác”


      Bà Tiền lập tức nhíu mày, : “ chuyện với tôi như vậy sao?”


      Chu Hiểu Đồng quả muốn cười, như vậy chẳng lẽ còn chó vẩy đuôi mừng chủ với bà ta: Bác , bác khỏe chứ? Xin bác đồng ý chuyện của cháu và Tiền Phong.


      Bà Tiền thấy đáp, hừ lạnh tiếng, trong giọng mang theo cảnh cáo nghiêm túc: “Con trai tôi chính là ham chơi nhưng nó chơi cũng đến ba mươi năm rồi, tôi khuyên nên sớm chặt đứt những ý niệm tốt ý trong đầu , cứ an phận là sống cuộc sống của . Có nhiều thứ phải là thứ nên mong muốn, con trai tôi tuyệt đối là của ! Tiền gia chúng tôi cũng muốn làm khó người phụ nữ hiểu chuyện như !”


      Chu Hiểu Đồng đáp: “Những lời này bác nên cùng con trai của mình, với cháu cũng vô ích. xin lỗi, cháu còn có việc phải làm, tạm biệt” xong, hề chờ người bên kia đáp chữ trực tiếp cúp điện thoại.


      cũng phải biết, lúc này nên ôn hòa để có thể lưu lại chút ấn tượng tốt với mẹ của , nhưng làm được, nén giận được, hạ thân nghiêm mặt dùng đầu lưỡi của mình liếm chân của bọn họ được.


      Chỉ sợ với tính tình của , leo lên nửa bậc thang Tiền gia cũng có cửa. Cũng phải ai cũng có vận tốt như Mộc Vũ, gặp được người như Phong Kính, có khả năng chống lại cả gia tộc vì người mình .


      Chu Hiểu Đồng xoa cái đầu hơi đau, ngã mình vào trong chăn, ngủ! để làm gì? hầu được!


      Chu Hiểu Đồng mới vừa ngủ bao lâu bị Tiền Phong lay tỉnh.


      Gương mặt lạnh lùng, tay xốc mền Chu Hiểu Đồng lên, ném xuống đất, đối với còn mơ mơ màng màng, : “Em lại dám chuyện như vậy với mẹ sao? Chu Hiểu Đồng, em giỏi lắm!”


      Chu Hiểu Đồng như là bị thùng nước lạnh dội xuống từ đỉnh đầu, nháy mắt lay tỉnh cả người “Tiền Phong, lay tỉnh em chỉ vì chuyện này?” Quả nhiên là tâm người mẹ, chân trước mới cùng chuyện điện thoại, uy hiếp trận, chân sau liền khóc lóc kể lể với con trai.


      Tiền Phong trợn to mắt nhìn , ánh mắt kia tựa hồ cũng cảm thấy Chu Hiểu Đồng hết sức quái dị: “Cái gì gọi là chỉ vì chuyện này? Bà ấy là mẹ , là mẹ của !”


      Chu Hiểu Đồng cười, đem mền nhấc lên giường “Em cũng có mẹ, còn có cả cha nữa, rồi sao? Cũng có đến gặp Tiền thiếu tươi cười chào hỏi”


      Chu Hiểu Đồng có đôi khi , đám công tử như bọn nghĩ cái gì trong lòng, chẳng lẽ bọn chỉ quan tâm đến cha mẹ của chính mình thôi sao?Chỉ cần biết người khác phải phụng dưỡng tôn trọng cha mẹ bọn , cần quan tâm đến người khác có cha mẹ hay sao?


      “Em!!!” Tiền Phong giận đến nổi trận lôi đình, ra lời. cầm cái chén ném xuống đất “Em muốn đến gặp cha mẹ em, em ! sao? muốn gặp, muốn chào hỏi sao? Chu Hiểu Đồng, đừng ép vạch trần em, hai ngày trước em còn ăn cơm với gã đàn ông khác, đừng cho là biết!”


      Sắc mặt Chu Hiểu Đồng bỗng dưng thay đổi: “ cho người theo dõi em?”


      Tiền Phong cười lạnh, đôi mắt hoa đào lại giống như dao găm “Theo dõi em? Tiền Phong đây còn có rảnh rỗi như vậy, chính em làm chuyện này đúng là đừng tưởng rằng có thể dối gạt ai. Ngày đó Bân Tử tình chờ ngang qua nhìn thấy em cùng gã đàn ông khác ăn tối thân mật, em dám có?”


      Hai người đều nổi nóng, mồi lửa chớm thành lửa, kết quả chính là thế lửa càng lúc càng lớn.


      Chu Hiểu Đồng nhìn cái chén bị ném nát vụn mặt đất, thanh cũng nâng lên: Tại sao em dám ? Tại sao tin những người bạn nhậu kia mà hỏi em liền tự mình cho là đúng rồi?”


      “Hỏi em?” thanh Tiền Phong cũng lớn hơn, cả tầng lầu đều là gọi của bọn họ “Em sao? Đêm hôm đó còn giải thích với em, thế nhưng em sớm đèo bồng thêm gã đàn ông khác, Chu Hiểu Đồng, xem thường em rồi!”


      Ngực Chu Hiểu Đồng kịch liệt phập phồng, giống như là ghẹn họng.


      Dưới chân lung lay, cầm lấy quần áo bên cạnh mình, bước đến trong phòng khách cầm lấy giỏ của mình liền ra ngoài.


      Theo đạo lý, thông thường hai vợ chồng cãi nhau nhất định có người xuống nước trước. Thế nhưng Tiền Phong lại có, càng gây càng hăng, trực tiếp quát: “Chu Hiểu Đồng, cho em biết, nếu em dám bước ra khỏi cánh cửa này, cũng đừng tiếp tục trở lại tìm !”


      Trả lời chính là thanh đóng cửa.


      Trong mắt Tiền Phong toàn lửa giận, nhìn thấy cái gì cũng thích, lượt ném nát hết đồ vật trong phòng.


      Chu Hiểu Đồng đứng ở ngoài cửa nghe thấy thanh bên trong, cúi người ngồi xuống lúc. Sau đó ngẩng đầu mở to hai mắt, lại cầm lấy giỏ xách ra ngoài, căn bản mặc kệ trời bên ngoài tối, mà chính mình, tại căn bản có chỗ nào để .
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 149: Chiến tranh lạnh

      Từng nghe người ta qua: Hai vợ chồng cãi nhau, càng ầm ĩ cảm tình càng tốt. Chu Hiểu Đồng hiểu, cùng Tiền Phong cãi nhau vô số lần, cảm tình làm sao lại tăng lên?


      Chu Hiểu Đồng đau đầu đứng giữa đường lớn, xách theo cái giỏ, nghĩ: có thể đâu đây?


      Quần áo vật dụng đều ở nhà Tiền Phong, sau khi hai người quyết định ở chung, căn nhà thuê cũng cắt hợp động. trễ thế này, nhà các đồng nghiệp sợ cũng tiện, nếu quay về nhà cha mẹ, thứ nhất là đường xa, thứ hai là bọn họ nhất định gặng hỏi nguyên nhân.


      Nghĩ nửa ngày, chỉ có thể đến tìm Mộc Vũ.


      Lúc gõ cửa nhà Phong Kính, Mộc Vũ cùng Phong Kính mặc áo ngủ. Họ nhìn thấy vác túi xách đứng trước cửa đều kinh ngạc, lập tức đoán được lại là cãi nhau.


      Chu Hiểu Đồng cười có chút mất tự nhiên, : “Mộc Vũ, Phong Kính, ngại vì quấy rầy hai người”


      Tô Mộc Vũ khẽ thở dài tiếng, cầm lấy túi xách của kéo vào nhà “Hiểu Đồng, mau vào nhà


      Phong Kính tự giác quay đầu xem Nhạc Nhạc và Nữu Nữu ngủ chưa.


      Tô Mộc Vũ kéo Chu Hiểu Đồng đến ghế sa lon, đẩy cốc sữa nóng cho .


      “Lại cãi nhau với Tiền Phong à?”


      Chu Hiểu Đồng nhận ly sữa nóng, uống ngụm, xấu hổ gật đầu: “Em quấy rầy hai người lâu đâu, chỉ ở đêm là được rồi”


      Tô Mộc Vũ xoa xoa đầu : “Ngốc, cái gì mà kỳ vậy?”


      ấy so với Chu Hiểu Đồng lớn hơn vài tuổi, cho nên trong lòng luôn luôn xem Chu Hiểu Đồng như người em của mình. Mà em này nhìn tính tình có chút nóng nẩy nhưng so với ai khác đều ngốc hơn, bước con đường đầy chông gai, đánh đánh giết giết cực khổ cỡ nào cũng nguyện quay đầu lại.


      “Hiểu Đồng này, nếu…” Tô Mộc Vũ biết nên như thế nào “Nếu hợp nên tách ra ”. ấy mặc dù biết lời mình ra có chút tổn thương người khác, nhưng ở bên nhìn hai người họ cứ như vậy còn cách nào khác.


      Chu Hiểu Đồng xoa xoa cốc sữa trong tay, thiếu chút nữa là đổ ra ngoài. trầm mặc gì, Tô Mộc Vũ cũng tiếp tục bức bách.


      Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ ngủ trong phòng, Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu phòng, mặt khác còn nhiều phòng trống, chỉ là chưa có sửa sang dọn dẹp lại. Tô Mộc Vũ định vào dọn dẹp như Chu Hiểu Đồng ngăn cản, bản thân ngủ ở salon là được rồi.


      Tô Mộc Vũ sợ lạnh, Chu Hiểu Đồng liền ôm cái chăn lông quấn chặt sa lon cho an tâm, Tô Mộc Vũ bất lực đành phải chỉnh nhiệt độ máy điều hòa ột chút.


      Chu Hiểu Đồng nằm ghế salon, ôm cái chăn lông nhìn trần nhà ngẩn người. nghĩ: chẳng lẽ mình với Tiền Phong, nên chấm dứt sao?


      Nhắm mắt lại, nghĩ nữa, nghiêng đầu ngủ. Thế nhưng vài giọt nước mắt như trân châu lại chảy ra từ khóe mắt, thấm vào gối.


      Ngày hôm sau Tiền Phong làm, toàn thân đều nặng nề sát khí, cả văn phòng u ám khiến thư ký qua lại cũng dám õng à õng ẹo, chút thanh cũng dám phát ra, nhàng đặt hồ sơ lên bàn .


      Đừng nhìn Tiền Phong cả ngày cợt nhả, chỉ cần ngồi xuống trong văn phòng tòa án cả người liền thay đổi, hoàn toàn là phong thái của kiểm sát trưởng nghiêm túc cẩn thận.


      ra Tiền Phong còn trẻ như vậy mà làm kiểm sát trưởng thành phố, ngoại trừ bối cảnh trong nhà ra chính là thể thiếu năng lực bản thân . Cả pháp viện, người nào dám câu xứng đáng với chức vụ này.


      Nhưng, cho dù như thế cũng chưa từng thấy qua cái dạng này của kiểm sát trưởng hôm nay. đỉnh đầu như có đám mây đen, bên trong sấm sét vang dội, trong phạm vi trăm thước quanh chỉ có mỗi .


      Thư ký để hồ sơ xuống, vừa thở dốc hơi vội vàng muốn chạy ra khỏi văn phòng xám xịt này.


      Thanh của Tiền kiểm sát trưởng từ phía sau truyền tới: “ lại đây, gọi số điện thoại di động này cho tôi, gọi mãi cho đến khi bắt máy mới thôi”


      Thư ký khóc ra nước mắt quay đầu lại, thận trọng : “Kiểm sát trưởng, số điện thoại này… lúc nãy tôi gọi mười lần, vẫn bắt máy”


      Biểu tình của Tiền Phong quả giống như muốn giết người. cắn răng : “Tiếp tục gọi cho tôi, bắt máy cho phép dừng!”


      Thư ký cảm thấy hôm nay mình đáng lẽ phải xin nghỉ phép!


      Cho nên chỉ có thể tiếp tục ngồi bên cạnh gọi, ngừng gọi, ngừng gọi…


      Cho đến hết giờ làm việc, điện thoại vẫn ai bắt máy. Tiền Phong phất phất tay bảo thư ký ra ngoài, mình ngồi trong phòng làm việc nhìn điện thoại vẫn còn vang lên thanh: “Số điện thoại này liên lạc được…”


      Tiền Phong cắn chặt răng, cầm lấy điện thoại hung hăng ném mặt đất.


      Chu Hiểu Đồng cùng Tô Mộc Vũ hoàn toàn trái ngược. Tô Mộc Vũ ôn hòa, cho dù tức giận lắm cũng nóng nảy như vậy, ấy cố trấn tĩnh cùng Phong Kính giải quyết vấn đề. Người phụ nữ như vậy quả là người vợ mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn có.


      Nhưng còn Chu Hiểu Đồng sao? Quả giống rồng mẹ hung bạo, chưa từng cúi đầu trước, mỗi lần đều phải do ăn khép nép giải thích. Cúi đầu trước lần chết sao? chết sao?


      Ai dám chết, đánh chết kẻ đó !


      cảm thấy bản thân vì Chu Hiểu Đồng mà thay đổi ít, đúng vậy ham chơi nhưng mỗi lần ra ngoài đều lôi kéo theo, phải sao? Để tận mắt nhìn thấy, chỉ là ra ngoài uống chút rượu tâm mà thôi, còn dây dưa bất kỳ người phụ nữ nào nữa, ngày nào cũng làm bận rộn, chẳng lẽ nhiêu đó cũng được sao? thích xem bóng đá, mỗi kỳ World Cup đều kéo cùng xem, ràng chút hứng thú cũng có nhưng vẫn theo hung hăng cỗ vũ ột đám đàn ông tranh giành quả bóng đáng bao nhiêu tiền, nhiêu đó cũng còn chưa đủ sao?


      còn trách , lưng trước ăn cơm cùng người khác, lưng sau lại đắc tội với mẹ .


      Tiền Phong xiết chặt nắm tay: Chu Hiểu Đồng đáng chết kia, đừng để tìm được em, nếu em cứ chờ chết !


      Chu Hiểu Đồng hắt xì cái, cầm khăn giấy chùi chùi mũi.


      Đồng nghiệp hỏi: “Sao vậy? Bị cảm à? Lúc này giao mùa, rất dễ cảm mạo đó”


      Chu Hiểu Đồng phất phất tay ý bảo có việc gì, tiếp tục làm việc. Sáng sớm nay rời nhà Mộc Vũ, quần áo cũng có mang nên mượn đỡ đồ của Mộc Vũ.


      Mặc dù xấp xỉ size nhưng quần áo của Mộc Vũ đều là “quần áo của phụ nữ”, bộ đơn giản nhất cũng là váy trắng tinh khiết, bên ngoài khoác thên áo màu đen, mặc dù nhìn gương rất đẹp nhưng chính Chu Hiểu Đồng vẫn thấy có gì đó ổn.


      Đồng nghiệp nhắc nhở mới nhận ra.


      Chu Hiểu Đồng lại hắt hơi cái, có lẽ bị cảm rồi.


      Đêm qua cứ ra ngoài như vậy, đứng bên ngoài hơn tiếng đồng hồ, lại ngủ ngoài ghế sa lon, Chu Hiểu Đồng cũng cảm thấy bản thân gây nghiệp chướng.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 150: Cẩu Huyết Chết Tiệt

      Đại Ma Vương siêu vi rút thể khinh thường, Chu Hiểu Đồng chống chọi hết ngày, chạng vạng tan làm liền buông tay đầu hàng, vừa đứng lên hoa mắt ngã nghiêng.


      “Hiểu Đồng, cậu sao chứ?” Đồng nghiệp lo lắng hỏi.


      Chu Hiểu Đồng lắc đầu, cầm lên chiếc túi của mình cố chấp ra ngoài. là ai? là nữ siêu nhân mạnh mẽ, làm sao có thể nhịn được?


      Nhưng chứng minh, nữ siêu nhân cũng có lúc tắt lửa. Chu Hiểu Đồng đứng trong trạm xe buýt, tay bám lấy thành lan can chống đỡ thân mình cho khỏi ngã.


      “Cẩn thận!” Phía sau, bàn tay vội vàng đỡ lấy .


      Chu Hiểu Đồng ngẩng đầu, ánh mặt trời đối diện có chút chói mắt, phải giơ tay lên che lại. Lúc thích ứng dần, người trước mắt mới dần dần ràng, ngờ lại là Liễu Huệ Thành.


      Trong lòng Chu Hiểu Đồng hơi kinh ngạc, : “Cám ơn , nhưng mà sao lại…” mặc dù phải cực giàu có nhưng có nhìn cỡ nào cũng khó có thể dùng xe công cộng làm.


      Liễu Huệ Thành như đoán được nghi hoặc trong lòng , mỉm cười chút : “Lúc nãy chạy xe tình cờ qua đây, sau đó thấy người có chút giống em cho nên dừng lại nhìn xem, nghĩ tới là em…”


      Ánh mắt của ạnh ta, Chu Hiểu Đồng nhìn cách ăn mặc người mình, ngại ngùng : “Tôi… Bình thường tôi như vậy, quên …”


      Liễu Huệ Thành : “Rất xinh, nhưng sắc mặt em thoạt nhìn được tốt lắm, xe công cộng lại đông người, hay là để em đưa em về . Em nhiều lần trả lời tin nhắn của tôi, lần này cũng thể từ chối đấy”


      Chu Hiểu Đồng ngượng ngùng xoa mũi, : “Vậy làm phiền đưa tôi đến nhà cha mẹ tôi


      Người vừa nhuốm bệnh liền đặc biệt yếu ớt, muốn có người đến che chở chính mình, vì thế Chu Hiểu Đồng muốn về nhà, quay về căn nhà của chính mình.


      Liễu Huệ Thành mở cửa xe cho , Chu Hiểu Đồng cúi người xuống vừa định lên xe, đột nhiên phía sau lực mạnh mẽ kéo lấy cánh tay của , tách rời khỏi chiếc xe.


      Chu Hiểu Đồng bị đau, xoay người nhìn thấy biểu tình giận dữ của Tiền Phong.


      Tiền Phong giữ chặt cánh tay Chu Hiểu Đồng, nhìn thẳng Liễu Huệ Thành, lại nhìn Chu Hiểu Đồng, tức giận người ngừng phát ra. cười lạnh tiếng, : “A, Chu Hiểu Đồng, tôi sao em lại về nhà, ra là nương tựa nhờ bảo hiểm cấp hai”


      Bảo hiểm cấp hai?


      (Các bạn trọng truyện tại .truclamsontrang.wordpress )


      Liễu Huệ Thành nghe xong, mặt nhíu lại, tuy rằng biết lời này là gì nhưng tuyệt đối phải là lời hay.


      Chu Hiểu Đồng nghĩ tới lại chừa mặt mũi cho , sắc mặt trắng nhợt, dùng sức rút cánh tay của mình ra, : “Tiền thiếu, tôi nương nhờ ai cũng liên quan đến , mau buông tay!”


      Cả ngày Tiền Phong gọi điện thoại cho , tan làm liền vội vàng chạy tìm , nghĩ tới lại câu như vậy. quả muốn cười lạnh!


      “Chuyện liên quan đến tôi? Ngày hôm qua còn ngủ ở nhà của tôi, còn dám chuyện liên quan đến tôi sao?” Tiền Phong trợn to mắt “A! đúng là liên quan sao? Rời khỏi nhà tôi chưa đến 24 tiếng, đảo mắt ngay cả cách ăn mặc cũng thay đổi. Chu Hiểu Đồng, tốc độ biến sắc mặt của em đúng là có thể ghi vài kỷ lục Guinness, làm cho Tiền thiếu tôi sáng mắt!”


      Có đồng nghiệp của Chu Hiểu Đồng qua, tò mò dừng bước tụ cùng chỗ giọng bàn tán.


      Chu Hiểu Đồng cảm thấy chuyện này cẩu huyết, cứ nghĩ đến loại chuyện này chỉ xảy ra người phụ nữ xinh đẹp, nghĩ tới thế nhưng lại nện ở đầu chính mình, lại lấy cách này khiến cho mất mặt.


      cũng muốn tiếp tục bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, giọng kéo Liễu Huệ Thành, : “ Liễu, xin lỗi, tôi biết người này, chúng ta thôi”


      Liễu Huệ Thành gật gật đầu, cũng muốn nhúng tay vào chuyện của bọn họ, mở cửa xe mời Chu Hiểu Đồng lên xe.


      Tiền Phong quả tức điên như bóng xì hơi, chết tiệt! Chết tiệt!


      sải bước, kéo lấy eo Chu Hiểu Đồng. Trong tiếng kêu sợ hãi của , đặt lên lưng mình.


      Chu Hiểu Đồng bị khiêng , trong đầu mảnh choáng váng. dùng sức đấm vào lưng Tiền Phong, giận dữ : “Tiền thần kinh, thả xuống!”


      Tiền Phong buông ra sao? Nếu làm thế chính là kẻ ngốc!


      Tiền Phong quan tâm, khiêng Chu Hiểu Đồng hướng về chiếc Porsche của mình. quyết tâm hôm nay nhất định phải khiêng Chu Hiểu Đồng về nhà.


      Liễu Huệ Thành cau mày, ngữ khí tiếp tục ôn hòa: “Vị tiên sinh này, vậy chính là bạn trai của Hiểu Đồng, nhưng là Hiểu Đồng muốn, hẳn là nên tôn trọng ấy”


      Tiền Phong nhìn như thế nào cũng cảm thấy người này vừa mắt, đôi mắt hoa đào nhếch chút, đáp: “Hiểu Đồng là để chú gọi à? Chuyện hai vợ chồng bọn tôi cũng có sức cho chú chen vào”


      Tiền Phong thoạt nhìn cả ngày cười hì hì nhưng lại lớn lên trong quân khu, tuy rằng rời khỏi đó nhưng khí nhuệ vẫn đeo bám người.


      Liễu Huệ Thành vươn tay muốn ngăn cản : “Tôi biết có hiểu lầm gì hay , tôi cùng Hiểu… Chu tiểu thư chỉ là bạn bè bình thường, hôm nay cũng tình cờ gặp nhau nhưng lại đối xử với ấy như thế, là người bạn tôi cũng muốn ngăn cản


      Tiền Phong nheo đôi mắt hoa đào lại, sát khí bắn ra “Chuyện của chúng tôi, cũng đến phiên chú xen vào!”


      khiêng Chu Hiểu Đồng nhét vào trong xe của mình, Chu Hiểu Đồng tức nóng giận ngụm cắn lấy lưng , Tiền Phong đau “á” tiếng nhưng vẫn buông tay, trực tiếp dùng dây an toàn ghế lại phụ thắt chặt, lên xe, phần phật lái , để cho Liễu Huệ Thành chút cơ hội nào.


      Chu Hiểu Đồng giận muốn chết, tên này quá khác gì thổ phỉ!


      (Các bạn trọng truyện tại .truclamsontrang.wordpress )


      lại cam lòng bị ép buộc như vậy, hai tay cố gắng cỡi dây an toàn ra. Dây an toàn này bị Tiền Phong thắt lại cách đặt biệt, lo là cởi được nó, nghĩ đến Chu Hiểu Đồng dùng hết sức lại bứt đứt luôn sợi dây.


      Tiền Phong thấy cố gắng đẩy cửa xe ra, vội giẫm mạnh chân ga đem Chu Hiểu Đồng theo quán tính bật lại vào trong xe. hét lớn: “Em muốn sống nữa à?”


      Chu Hiểu Đồng đúng theo quán tính bật vào trong lại bật ra đập đầu vào cửa kính.


      mở to mắt, cười: “Đúng là tôi muốn sống nữa”


      Tiền Phong mở to hai mắt nhìn, quả biết nên cái gì. mạnh mẽ ôm Chu Hiểu Đồng vào trong ngực, gắt gao ôm lấy giống như muốn xiết chết ngay lập tức.


      Chu Hiểu Đồng cũng giãy dụa, cứ như vậy nhắm mắt lại.


      Lúc sau Tiền Phong mới phát Chu Hiểu Đồng hoàn toàn bất động, dựa theo tính cách của nhất định tát cái. Tiền Phong nghi hoặc buông ra, lại phát cả người Chu Hiểu Đồng nóng hầm hập nhắm chặt hai mắt, rơi vào hôn mê.


      “Hiểu Đồng!”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 151: Ngã Bệnh

      Cái gì là hạnh phúc?


      Hạnh phúc chỉ là khi mèo được ăn cá, chó được ăn thịt, Ultraman đánh tiểu quái thú.


      Chu Hiểu Đồng nghĩ mình rốt cuộc là Ultraman hay vẫn là tiểu quái thú đây? và Tiền Phong, rốt cuộc là ai đánh ai? vẫn là con mèo, muốn ăn cá hay vẫn chính là khối thịt trước mặt Tiền Phong?


      ra lấy tính cách bền bỉ của Chu Hiểu Đồng, có thể kiên trì tới cùng, nhưng đôi lúc vẫn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, mệt đến ngay cả sức lực kiên trì cũng mất hết. Mọi người xem, người ngay cả sức lực cũng bị mất hết, còn có thể tiếp tục kiên trì như thế nào đây?


      nghe thấy Tiền Phong bên cạnh gọi tên mình, ra rất muốn vung tay bóp lấy miệng , bảo đừng gọi nữa, nếu còn gọi liền lập tức bóp chết !


      Nhưng kịp vung tay, hoàn toàn ngủ say.


      Tiền Phong đặt tay lên trán , nóng hổi! cắn răng nén câu chửi tục trong miệng, đem Chu Hiểu Đồng nằm ngay ngắn, giẫm mạnh chân ga, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.


      mở cửa nhanh, trong phòng khách vẫn là đống hỗn tạp bị đập phá tối hôm trước, nơi nơi đều là những mảnh thủy tinh cùng gốm sứ. nhìn, đột nhiên cảm thấy mình ngu xuẩn.


      Nhảy qua khỏi phòng khách như bãi chiến trường, Tiền Phong ẵm Chu Hiểu Đồng vào phòng ngủ, vội vội vàng vàng mở ngăn kéo tủ tìm kiếm thuốc hạ sốt nhưng toàn là quá hạn sử dụng. Tiền Phong khóc ra nước mắt, đành phải lấy chăn cuốn Chu Hiểu Đồng vào bên trong kỹ, sau đó dùng hết tốc lực chạy mua thuốc.


      vất vả mua được, lại tìm ra giọt nước ấm, Tiền Phong cước đạp mạnh vào cái bàn giữa nhà, sau đó tiếp tục luống cuống tay chân nấu nước nóng, năm phút sau rốt cuộc cũng bưng ra được ly nước ấm đến bên cạnh Chu Hiểu Đồng.


      Cẩn thận nâng người dậy tựa vào ngực mình, Tiền Phong đưa từng viên thuốc vào miệng , sau đó thổi nguội nước đút vào. Chu Hiểu Đồng vốn thích uống thuốc, nghe thấy mùi vị đáng ghét kia liền nhíu mày quay đầu sang bên né tránh.


      Tiền Phong đem thuốc ngậm vào miệng, sau đó hớp ngụm lớn nước ấm, miệng đối miệng đưa toàn bộ vào miệng . Phương pháp như vậy quả nhiên khiến Chu Hiểu Đồng phối hợp, chỉ ưm vài tiếng liền nuốt xuống.


      Sau đó nên làm cái gì bây giờ?


      Tiền Phong hoàn toàn biết chăm sóc người bệnh, mà bệnh liền có rất nhiều rất nhiều người đến chăm lo nhưng đây là lần đầu tiên tới chăm người khác. Chu Hiểu Đồng quả bướng bỉnh, đôi khi đau đầu chút rồi cũng thôi, sốt đến ngất như bây giờ là lần đầu tiên.


      Gọi điện thoại đến nhà Phong Kính, nghe điện thoại chính là Phong đại thiếu, đợi ta đáp, Tiền Phong liền thẳng: “Mau gọi vợ cậu đến đây!”


      Gọi điện thoại tới nhà người ta, mở miệng chính là tìm vợ người ta, trừ Tiền thiếu ra quả còn ai khác làm được. Cho nên Phong Kính ôm thùng dấm chua, Tô Mộc Vũ đúng lúc đứng bên cạnh, nhận điện thoại, hỏi: “Tiền Phong? Có chuyện gì sao?”


      Tiền Phong bla bla bla kể hết chuyện Chu Hiểu Đồng hôn mê, đương nhiên là quả qua vài chuyện vướng mắc, trực tiếp hỏi nên giải quyết như thế nào.


      Tô Mộc Vũ vừa xong, Tiền Phong liền hung hăng cúp điện thoại, chuẩn bị đá chườm.


      Nhìn thấy điện thoại cắt đứt, Tô Mộc Vũ dở khóc dở cười, vị Phong nào đó bên cạnh mặt thối thối.


      Tô Mộc Vũ bậc cười xoa bóp mặt của : “Này, là chuyện của người em của cùng với bạn thân em, mặt đừng thối như vậy được ?”


      Phong Kính sao lại hiểu, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái, trực tiếp ôm lấy Tô Mộc Vũ ném vào giữa giường, cả người đè lên. Tô Mộc Vũ đỏ mặt, hạ giọng : “Này, Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu còn ở phòng khách, chờ lát được ?”


      Lời còn lại có thời gian , cũng còn cơ hội , Phong Kính trực tiếp nâng mặt , ngăn chặn môi . Dám trêu tức , cho em biết tay!


      Bên kia, Tiền Phong cặm cụi trước tủ lạnh làm đá chườm, lạnh đến bàn tay run cầm cập. vội chạy vào toilet, dùng khăn mặt bọc lại, sau đó đặt lên trán Chu Hiểu Đồng.


      Khuôn mặt nhắn sốt đến đỏ rực, sờ lên, nóng bừng. Tiền Phong cực kỳ đau lòng, cúi đầu hôn cái lên mặt .


      “Vợ ngốc, sao lại cho biết”


      Tiền thiếu gia từ đầu luôn luôn hoàn toàn quên rằng chính có cho người ta cơ hội để ra, hơn nữa với tính tình của Chu Hiểu Đồng, chỉ sợ té xỉu cũng xin người khác giúp đỡ. Hai người bọn họ cũng là người dễ dàng cúi đầu trước kẻ khác, người ta hai vợ chồng là hai góc bù trừ, nhưng là hai người bọn họ biết nghiệt duyên gì lại cố tình sắp xếp gặp nhau.


      Chu Hiểu Đồng bệnh liềm giống như bị kẻ khác nhổ hết gai người, lộ ra mềm mại bên trong. men theo nhiệt độ người Tiền Phong ôm lấy .


      Đá chườm rơi xuống, Tiền Phong vội : “Hiểu Đồng đừng động, nếu hết bệnh được”


      Chu Hiểu Đồng lại giống như con mèo bị thương, cái gì cũng nghe thấy, chỉ biết ôm eo Tiền Phong, đầu chôn sâu vào ngực “Mẹ… con muốn hỉ nhạc… mẹ mua cho con được …”


      (“Hỉ nhạc” hình như là loại sữa chua của Trung Quốc)


      Bọn họ ở chung hai năm, Chu Hiểu Đồng luôn luôn hung mãnh cường hãn, cho dù có cãi nhau, đều có lộ ra biểu tình yếu ớt như bây giờ. Tiền Phong ôm lấy Chu Hiểu Đồng, vỗ lưng của giống như vỗ lưng Nữu Nữu, : “Bảo bối, ngoan, ngày mai mua hỉ nhạc cho em”


      Chu Hiểu Đồng ghé vào trong lồng ngực của , thấp giọng mang theo nghẹn ngào : “Cha, con xem mắt… cha đừng ép con…” Than thở hai câu, khóe mắt lại chảy ra hai giọt lệ.


      Cái gì gọi là trái tim, lập tức liền vỡ vụn trong lòng Tiền Phong.


      ôm Chu Hiểu Đồng lâu, vỗ lưng cho đến khi ngủ sâu mới đổi túi chườm khác.


      đứng trong phòng khách, nhìn cả căn phòng hỗn độn, có chút đau đầu, cuối cùng vẫn là thể tự mình dọn lại.


      nhìn cây gậy trong tay, đây là cây gậy bóng chày mà Chu Hiểu Đồng mua trong lần hai người cùng Châu Âu xem thi đấu, còn bắt phải chụp hình dán lên đây. Lại nhặt thứ khác, là chiếc khăn trải bàn hình hoa hướng dương màu da cam, nhìn nhìn có chút nào hợp với kiểu trang trí căn nhà nhưng vẫn nhất nhất đòi dùng nó.


      nhìn từng thứ nằm lung tung đất, ngẫu nhiên là đôi dép lê Chu Hiểu Đồng mua, ngẫu nhiên là bản nháp vẽ ghế còn cây việt chì lại lăn dài nơi góc phòng… Đột nhiên nhận ra, căn nhà của biết từ lúc nào bị từng chút từng chút chiếm lấy, ngay cả chính cũng phát ra.


      Tiền Phong ngồi dưới đất, vỗ trán bật cười: Chẳng lẽ nên quyết định thời gian kết thúc sao?
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :