1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 137: Hôn lễ



      “Chờ… chờ chút” Tô Mộc Vũ xấu hổ đỏ mặt chỉnh chu lại váy áo.


      vừa định xoay người ra ngoài lại bị Phong Kính kéo lại, chỉ thấy ngón tay thon dài của cầm lên cây son môi, nhàng bờ môi nhạt màu vì hôn của mà lay múa, tê tê dại dại.


      Tô Mộc Vũ bây giờ hiểu vì sao phụ nữ thời cổ đại vẫn luôn hi vọng chồng mình vì mình mà tô môi, chải đầu, cái loại cảm giác này khiến toàn thân đều như bị điện giật.


      Khóe môi Phong Kính nhếch lên, cúi đầu, khẽ cắn cái chóp mũi .


      Thanh của cha sứ vang vọng: “Chào đón dâu”


      Nghe thế, Tô Mộc Vũ khẩn trương ưỡn cao ngực. Bên trong sảnh đường tràn đầy khách khứa, phần lớn là bạn bè thân thích của Phong Kính cùng các nhân vật trong giới nghệ thuật, Kiều Na và Chu Hiểu Đồng có mặt, cũng ít nhà báo cũng đến đây chia vui.


      Tiền Phong thân âu phục, ánh mắt hoa đào bay bay vươn tay về phía , ý bảo rằng hãy khoác tay lên cánh tay “Tiểu Vũ, bổn thiếu gia tiễn em chắc cũng đủ mặt mũi chứ?”


      Tô Mộc Vũ cong khóe miệng, vươn tay khoác lấy cánh tay cùng lên thảm đỏ khóe miệng chứa đựng nụ cười xinh đẹp nhất.


      Hôm nay mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi theo truyền thống Tây Âu, vừa vặn ôm lấy thân hình hoàn mỹ. chiếc áo cưới là từng đóa hoa hồng trắng trải rộng, đuôi váy được thiết kế thêm dải lụa dài kéo lên nền thảm đỏ, mái tóc đen dài được uốn lọn thả xuống lưng, mà bên lại được cố định bởi chiếc trâm bạch ngọc đặc biệt.


      Hai bên vành tay là bông tai bằng trân châu quý giá, đây là quà cưới mà Tiền Phong tặng.


      Tô Mộc Vũ nhìn xung quanh, chợt thấy Khúc Quế cùng Tô Hào đứng trong đám người, muốn gì đó lại thôi, chỉ nhìn .


      nghĩ tới, cha mẹ mình lại đến đây.


      Tô Hào mở miệng trước, vẻ mặt áy náy cùng xấu hổ: “Nhiều năm qua, cha mẹ xin lỗi con, con nhận chúng ta cũng sao, chỉ cần con chấp nhận hai người già này đến đây tiễn con về nhà chồng là được rồi”


      Khúc Quế cũng áy náy, : “Mộc Vũ, con cũng là miếng thịt của mẹ… Mẹ nợ con nhiều lắm, xin con hãy để ẹ nhìn con lấy chồng


      Tô Mộc Vũ nghĩ tới bản thân mình chờ đợi lâu như vậy, đến khi tuyệt vọng về cha mẹ, bọn họ rốt cuộc cũng biết sai. Chóp mũi ê ẩm, giống như ủy khuất nhiều năm như vậy cuối cùng cũng được thừa nhận.


      Tiền Phong vỗ vỗ tay , ý bảo hôn lễ vẫn còn diễn ra, còn là dâu hạnh phúc nhất ngày hôm nay.


      Tô Mộc Vũ mở lớn hai mắt, mỉm cười. nhìn thấy Phong Kính thân áo trắng, cách càng lúc càng gần, trong đôi mắt đen kia đều là hình ảnh của .


      Tiền Phong đen tay của Tô Mộc Vũ giao vào bàn tay Phong Kính, hơi nghiêng người, câu gì đó vào tai Phong Kính.


      Phong Kính lập tức híp mắt, đáp: “Yên tâm, tôi để cậu có cơ hội đó”


      Tiền Phong cười rộ lên, đôi mắt hoa đào nheo lại lộ ra hàm răng sáng bóng, giọng : “Bổn thiếu mỏi mắt mong chờ” Dứt lời, thối lui sang bên.


      Thanh của cha sứ chậm rãi vang lên:


      “Chúng ta bây giờ với cương vị là bạn bè thân hữu chứng kiến, Tô Mộc Vũ, con có nguyện ý cùng người đàn ông bên cạnh kết nghĩa vợ chồng hay ? Bất luận là khỏe mạnh, ốm đau hay vì bất kỳ lý do khác, con cũng đều ấy, chăm sóc ấy, tôn trọng ấy, vĩnh viễn trung thủy với ấy đến ngày cuối cùng của cuộc đời?”


      Lời thề trang nghiêm, mang theo cả đời hứa hẹn.


      Thanh của Tô Mộc Vũ có chút nghẹn ngào: “Con nguyện ý”


      Cha sứ chuyển ánh mắt về phía Phong Kính.


      “Phong Kính, con có nguyện ý cùng người phụ nữ bên cạnh kết nghĩa vợ chồng hay ? Bất luận là khỏe mạnh, ốm đau hay vì bất kỳ lý do khác, con cũng đều ấy, chăm sóc ấy, tôn trọng ấy, vĩnh viễn trung thủy với ấy đến ngày cuối cùng của cuộc đời?”


      Phong Kính nắm lấy tay của , giống như là muốn đem người con trước mặt này tiến nhập vào tận sâu trái tim mình.


      “Con nguyện ý”


      Nước mắt của Tô Mộc Vũ trong phút chốc dường như trào ra từ hốc mắt.


      Phong Kính vẫn nắm tay , đeo nhẫn vào ngón áp út cho . Cặp nhẫn kia rất nhẵn, sang trọng nhưng lại tượng trưng cho tình cả cuộc đời.


      , dưới ánh mắt của Thượng Đế xin thề, xin lấy em làm vợ, kể từ hôm nay, cho dù là họa hay phúc, cho dù là bệnh tật hay khỏe mạnh đều em, quý trọng em, cho đến chết. Mộc Vũ, em”


      Đôi mắt Phong Kính hơi đỏ lên, nước mắt của Tô Mộc Vũ ngừng rơi xuống.


      khóc đương nhiên là chuyện bình thường, thế nhưng Chu Hiểu Đồng và Kiều Na cũng khóc, ngay cả đôi mắt hoa đào của Tiền Phong cũng lấp lánh ánh nước. Tuy nhiên phải do khóc mà là vì Chu Hiểu Đồng bên cạnh đúng lúc bấu víu vào tay , khiến đau đến muốn chảy nước mắt.


      tràng vỗ tay lập tức vang lên, hoa tươi cùng bong bóng đồng loạt bay lên trời, đàn bồ câu trắng được thả ra. Phong Kính ôm lấy Tô Mộc Vũ, bế lên hoàn toàn bám vào người .


      Kiều Na cùng Chu Hiểu Đồng ồn ào la to: “Hôn ! Hôn !”


      Tô Mộc Vũ cảm thấy mặt của mình nóng đến chịu được, nghĩ tới Phong Kính hôn, hôn nồng nhiệt, hai đầu lưỡi quấn quýt nhau, hôn đến thở nổi.


      Nhạc Nhạc mặc chiếc áo bành tô nho , kích động vừa oa oa kêu to vừa vỗ bàn tay bé.


      Khúc Quế bên cạnh quỳ chân xuống, ngồi xổm trước mặt Nhạc Nhạc.


      Nhìn thấy đứa bé tinh xảo như búp bê này, ánh mắt Khúc Quế ươn ướt nhưng vẫn dám chạm vào nó: “Nhạc Nhạc, bà là bà ngoại của con”


      Nhạc Nhạc nghiêng đầu, : “Bà ngoại? Nhưng mà Nhạc Nhạc có bà ngoại nha”


      Người già nào mà thích trẻ con, ngay cả Khúc Quế cũng mong ngóng đứa cháu ngoại từ lâu “Bà là bà ngoại của con nha, con gọi tiếng bà ngoại được ?”


      Nhạc Nhạc nhìn Khúc Quế nửa ngày, dường như cảm thấy người bà ngoại này cũng khá giống ma ma liền hỏi lại: “Bà là bà ngoại của Nhạc Nhạc sao?”


      Khúc Quế rưng rưng mắt, ôm lấy nó, : “Bà là bà ngoại của con”. đứa đáng như thế là đứa cháu ngoại của bà nha.


      Hôn lễ kết thúc, khuôn mặt Tô Mộc vẫn còn đỏ bừng, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, ánh mắt còn hơi ướt át.


      nén giận trừng mắt nhìn Phong Kính, Phong đại thiếu gia để ý, thậm chí còn nháy mắt cái với . Tim Tô Mộc Vũ run lên, vội chuyển dời tầm mắt.


      Tô Mộc Vũ hỏi: “Nhạc Nhạc đâu?”


      Kiều Na xoay người, : “Vừa rồi em còn thấy mẹ chị ôm Nhạc Nhạc ở chỗ này, làm sao nháy mắt thấy đâu rồi?”


      Tô Mộc Vũ biết sao lại giật mình “Mẹ chị?”
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 139: Nhạc Nhạc bị trói



      Bên này. Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính gấp đến rối tinh rối mù, tất cả mọi người đều truy tìm tung tích Nhạc Nhạc.


      “Đều do em! Đều do em để ý đến mẹ mình, em nghĩ…”


      nghĩ cha mẹ mình thay đổi, làm việc xấu nữa. Thế nhưng tại sao họ lại mang Nhạc Nhạc ? Nhạc Nhạc còn như vậy, tại sao họ có thể nỡ ra tay với Nhạc Nhạc?


      Đều do có trách nhiệm của người làm mẹ, đều do ! Tô Mộc Vũ giơ tay lên, muốn tự đánh lên gò má mình lại bị Phong Kính ngăn lại.


      Cừu Văn tiếp cuộc gọi, vẻ mặt nghiêm túc báo cáo: “Đại thiếu, người giám sát Tô Mộc Tình báo lại, họ mất dấu ta”


      Hàm răng Phong Kính nghiến chặt lại. “Mộc Vũ, hứa với em, Nhạc Nhạc có chuyện gì!” Ánh mắt kiên định, ra lệnh cho Tống Quyền sắp xếp chuyện ở đây, còn bản thân lại kéo chiếc nơ cổ ném xuống đất, mang theo đám người Cừu Văn tản ra tìm.


      Bên kia.


      Nhạc Nhạc khó chịu : “Bà ngoại, Nhạc Nhạc mắc tiểu, tại sao bà ngoại dẫn Nhạc Nhạc tiểu? Nhạc Nhạc nhịn nổi nữa rồi”


      Khúc Quế dắt tay Nhạc Nhạc ra khỏi khách sạn, trong ánh mắt tràn đầy bối rối do dự, : “Gần đến rồi, Nhạc Nhạc ngoan, cố nhịn lát nữa nhé?”


      Hơn nửa đời người, cả người của vùi lấp hơn nửa bùn lầy, biết bao nhiêu năm làm những chuyện hồ đồ, bây giờ bà còn muốn tiếp tục sao?


      Cước bộ của Khúc Quế ngừng chút, dường như do dự, được, làm chuyện này chỉ sợ cho đến chết, Mộc Vũ cũng tha thứ cho bà. Đứa này là cháu ngoại của bà! Khúc Quế hơi quay đầu, muốn trở về.


      Nhưng mà vừa mới xoay người liền nhìn thấy Tô Mộc Tình đứng ngay trước mặt mình, trong ánh mắt mang theo ý cười điên cuồng. “Mẹ, cám ơn!”


      ta cười, đến chỗ Nhạc Nhạc. ta nắm tay Nhạc Nhạc, : “Nhạc Nhạc muốn tiểu phải ? Ma ma dẫn con nhé?”


      Nhạc Nhạc nhìn ta trong chốc lát, lập tức lui ra phía sau từng bước, gấp gáp : “ phải ma ma của Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc nhận ra ! là kẻ xấu!” Cậu nhóc thông minh lập tức xoay đầu chạy.


      Ánh mắt Tô Mộc Tình đột nhiên trở nên lạnh lùng, giữ chặt lấy Nhạc Nhạc, kéo nó về phía mình “Nhạc Nhạc, tao là ma ma của mày, nhớ kỹ, tao là ma ma của mày!”


      Khúc Quế thấy thế, đành lòng đem Nhạc Nhạc kéo về sau lưng mình : “Mộc Tình, con để yên cho Nhạc Nhạc . Hôm này là ngày chị con kết hôn, nếu Nhạc Nhạc có chuyện gì, Mộc Vũ hận mẹ cả đời”


      Nghe thấy hai chữ “kết hôn”, mặt Tô Mộc Tình nháy mắt dữ tợn: “Kết hôn? ta dựa vào cái gì mà kết hôn? ta dựa vào cái gì mà có được hạnh phúc? Con được hạnh phúc cũng đừng ai mong có được hạnh phúc, nhất là ta! Là ta hủy hoại hết mọi thứ của con, công sức từ đến lớn, đều do ta hủy hoại hết! Con muốn trả thù, con muốn con trai của ta là của con. Nhạc Nhạc là con trai con cùng với Nghị Hằng!”


      xong, ta chìa mười ngón tay đến muốn cướp Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc bị nắm đến phát đau.


      Khúc Quế vội ngăn cản: “Mộc Tình, đừng làm hại đến Nhạc Nhạc!”


      Tô Mộc Tình đẩy mạnh bà ta ra, kéo Nhạc Nhạc kéo về phía mình. Bàn tay bé của Nhạc Nhạc ngừng đánh vào người ta, nhát cắn vào bàn tay độc ác “Kẻ xấu, đừng chạm vào Nhạc Nhạc, ba ba của Nhạc Nhạc là siêu nhân, Nhạc Nhạc kêu ba ba đánh !”


      Tuy rằng vóc dáng nó nhưng răng nanh cũng rất sắc bén. Nó cắn đau đến nỗi Tô Mộc Tình phải hét lên tiếng, sau đó ta rút tay lại nhát muốn đánh vào mặt Nhạc Nhạc.


      Khúc Quế ôm cổ Tô Mộc Tình, khẩn cầu: “Đừng đánh! Nó còn rất !”


      “Mộc Tình…” Khúc Quế tiếng quỳ xuống trước mặt ta “Coi như mẹ xin con, con đừng tự dày vò mình nữa, mẹ lạy con, được ? Có chuyện gì con hãy nhắm vào mẹ , đừng làm khó dễ đứa bé… Mẹ xin con…”


      Khúc Quế dập đầu xuống đất bang bang bang.


      Tô Mộc Tình lại càng phẫn nộ, ánh mắt sôi sùng sục. ta bịt miệng Nhạc Nhạc, cúi người với mẹ của mình: “Mẹ, mẹ cái gì vậy? Con là Mộc Vũ nha, nhớ kỹ, con là Tô Mộc Vũ, và cũng là mẹ của Nhạc Nhạc”


      xong, ta ôm Nhạc Nhạc lên xe, Khúc Quế vội lao ra cản lại, thế nhưng Tô Mộc Tình nhấn chân ga lạo .


      Khúc Quế mất đà té ngã mặt đường, rơi vào hôn mê.


      Tô Mộc Tình quan tâm, giờ phút này, ta điên rồi! Nhạc Nhạc giãy dụa, hét: “Kẻ xấu! cho phép ăn hiếp người khác!”


      Tô Mộc Tình hừ lạnh tiếng, cầm chiếc khăn tay lên bịt vào miệng Nhạc Nhạc, nháy mắt, thằng nhóc ngã xuống thiếp .


      Sáng sớm, ta liền thực kế hoạch mấy ngày nay chuẩn bị. ta biết Phong Kính phái người giám sát mình, chỉ mình thể tiến vào hội trường hôn lễ, cho nên ta liền mượn tay Khúc Quế đem Nhạc Nhạc ra ngoài.


      Tô Mộc Tình nhàng ôm lấy Nhạc Nhạc như là ôm lấy chính đứa con của mình “Con ngoan, mẹ mang con đến gặp ba, sau đó, nhà ba người chúng ta cùng sống chung chỗ”


      ______________________


      Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ cũng chưa thay đồ cưới, chạy đến nơi chỉ thấy Khúc Quế hôn mê cạnh vũng máu bên đường. Cừu Văn lập tức tiến lên cứu tỉnh bà ta.


      Toàn thân Khúc Quế co rút chút, bừng tỉnh, ba ta áy náy nhìn con của mình, : “Mẹ… nên… Mẹ… xin lỗi…Mộc Vũ… đánh chết mẹ …”


      Tô Mộc Vũ đau lòng, biết nên cái gì cho phải, chỉ biết chảy nước mắt “Sao mẹ lại như vậy? Mẹ là mẹ của con, sao mẹ có thể hại con trai con?” Nhạc Nhạc là miếng thịt trong lòng , nếu Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì, khác gì giết chính .


      Khúc Quế khóc nứa nở “Là Mộc Tình… Nó điên rồi… Các con mau đưa Nhạc Nhạc về … nhanh lên …”


      Phong Kính bóp chặt tay, lại là Tô Mộc Tình! Lần này mà bắt được ta, nhất định phải giết chết ả đàn bà độc ác này!


      “Cừu Văn, lập tức thông báo cho toàn bộ cảnh sát, phong tỏa thành phố S, kể cả xe buýt, ô tô, xe lửa, máy bay, toàn bộ kiểm tra cho tôi. Phải bắt bằng được ả ta cho tôi!” Phong Kính cả người đầy sát khí.


      Hôm nay là hôn lễ và Tô Mộc Vũ gian nan lắm mới có được, ả ta dám phá hư, còn bắt cóc con trai , kẻ cũng giết tha!


      Khúc Quế vươn tay về phía Tô Mộc Vũ, khẩn cầu: “Mộc Vũ, con đến đây… mẹ… mẹ cho con biết… bí mật…”


      Tô Mộc Vũ nhìn người mẹ của mình cả người đầy máu, cuối cùng vẫn đành lòng mà bước đến. Khúc Quế bên tai .


      mặt Tô Mộc Vũ chỉ có thể dùng khiếp sợ để hình dung. Mộc Tình ngờ là…!!!
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 139: Giành giật từng phút từng giây



      Trong căn gác xếp cũ kỹ.


      Cửa bị đẩy ra mang theo tia sáng chói mắt chiếu vào căn phòng trái ngược hoàn toàn, u ám như hầm băng.


      Tần Nghị Hằng tái nhợt nằm giường lớn, nghe thấy tiếng động, đôi mắt mở cũng mở, biết người vào chính là Tô Mộc Tình.


      bị nhốt ở đây năm ngày, nơi này có cái gì cả, cũng phải chưa thử chạy trốn, dù sao người đàn ông làm sao có thể thua trong tay người phụ nữ, thế nhưng nghĩ tới Tô Mộc Tình lại bỏ thuốc vào thức ăn của , khiến còn chút sức lực nào.


      Nếu ăn, ta thừa dịp lúc mệt mỏi ngủ cưỡng ép uống thuốc vào, mặc kệ dùng bất kỳ biện pháp nào để có thể khiến nằm ở đây như kẻ tàn phế.


      biết ta điên rồi nhưng vẫn còn đánh giá thấp mức độ phát điên của ta.


      Nếu có thể, hận thể tự tay giết chết người đàn bà này.


      Tô Mộc Tình bế Nhạc Nhạc hôn mê, hưng phấn vào, lại đóng cửa lại, : “Nghị Hằng, em mang con trai của chúng ta về rồi nè, mở mắt ra nhìn thử xem, em cam đoan nhất định thích nó”


      Nghe thấy thanh khiến người ta lông tóc dựng đứng, Tần Nghị Hằng mở mắt ra, muốn xem ta lại làm chuyện đáng sợ gì.


      Tô Mộc Tình ôm Nhạc Nhạc đến trước mặt Tần Nghị Hằng như hiến tế vật báu “ xem, đáng ? Nó chính là con trai của chúng ta đó. Nó ngủ, bộ dạng xinh đẹp có phải hay ?”


      Tần Nghị Hằng nhìn thấy đứa kia, hai mắt đột nhiên trừng lớn, thể tin “Mộc Tình, đây là con trai của Mộc Vũ, bắt nó tới làm gì?”


      Tô Mộc Tình cau mày : “Nghị Hằng, cái gì vậy? Đây là bảo bối của chúng ta nha, đây là con trai của em và , quên sao? Sau này nhà ba người chúng ta có thể cùng sống hạnh phúc bên nhau rồi”


      ta càng càng hưng phấn: “ phải là luôn muốn có đứa con, muốn có gia đình sao? xem, em mang đến cho rồi đây này. Nghị Hằng, chúng ta nuôi nó lớn, sau đó, cũng từ từ em, được ?”


      Tần Nghị Hằng cảm thấy người phụ nữ trước mắt này quả đáng sợ hơn cả ma quỷ “Tô Mộc Tình, tỉnh lại ! Con của tôi và chết rồi, chết từ lâu rồi! Nhạc Nhạc là con trai của Mộc Vũ, phải là của tôi, lại càng phải là của !”


      muốn lập tức đoạt lấy Nhạc Nhạc, đánh cho Tô Mộc Tình tỉnh lại, nhưng thậm chí ngay cả bò xuống giường cũng làm được, xứng làm thằng đàn ông mà!


      Tô Mộc Tình như bị kích động, hét ầm lên: “ điên cái gì đó? Nó là bảo bối của , cũng chính là bảo bối của em! Nó nhất định là con trai của em, nếu , em giết nó ngay lập tức, tin ?” xong, bàn tay ta đưa lên cổ mảnh khảnh của Nhạc Nhạc.


      Tần Nghị Hằng dám nữa, sợ hãi kích động thần kinh của ta.


      Tô Mộc Tình thỏa mãn ôm Nhạc Nhạc, đặt nó nằm bên cạnh Tần Nghị Hằng, sau đó ta nắm lấy tay Tần Nghị Hằng : “Nghị Hằng, xem chúng ta bây giờ tốt, chúng ta cũng có thể trở thành nhà ba người hạnh phúc”


      Tần Nghị Hằng im lặng, chút cảm xúc, thậm chí cả ánh mắt cũng dám nhắm lại, sợ Tô Mộc Tình làm ra chuyện điên rồ khác.


      Ngày hôm sau, Tô Mộc Tình ra ngoài, khóa cửa lại. Tần Nghị Hằng lập tức lay tỉnh cậu nhóc: “Nhạc Nhạc, con có sao ? Mau tỉnh!”


      Nhạc Nhạc xoa hai mắt, mở mắt ra liền nhìn thấy Tần Nghị Hằng “A? Sao lại là chú? Chẳng phải chú là cái chú hôm trước cháu cùng ba ba nhìn thấy chuyện với ma ma sao?” Nhạc Nhạc mê man đêm, thuốc mê cũng tan hết.


      Cậu nhóc xoay đầu, đôi mắt lập tức trợn lớn: “Ai nha, Nhạc Nhạc nhớ rồi, là cái xấu xa kia bắt cóc Nhạc Nhạc nha!” Cái từ “bắt cóc” này là do câu học từ bộ phim hoạt hình, trong phim nhiều nhiều người xấu, cuối cùng hùng xuất giải cứu hết mọi người! Nhạc Nhạc bây giờ có cơ hội trở thành hùng rồi!


      Nếu Phong Kính biết được ý nghĩ của Nhạc Nhạc lúc này, nhất định ném Tiền Phong xuống sông để ta tìm con của mình về.


      Cậu nhóc mở to mắt, nghĩ chút liền : “Chú có Mao gia gia ?”


      Tần Nghị Hằng theo kịp suy nghĩ của nó “Mao gia gia?”


      Nhạc Nhạc cố gắng giải thích: “Là Mao gia gia có thể dùng để mua thức ăn, rồi mua đồ chơi đó”


      Tần Nghị Hằng chợt nhận ra thứ Nhạc Nhạc là tiền, nhưng thằng nhóc muốn làm gì đây?


      “Trong túi của chú”


      Nhạc Nhạc vội lật người thò tay vào túi quần của Tần Nghị Hằng, kết quả quả nhiên lấy được tờ tiền màu đỏ. Thằng nhóc vo tròn tờ tiền ném qua cửa sổ. Căn gác xếp này khá cao, gian lại chật chội, bình thường có người chú ý tới nơi này, cho dù có lớn tiếng kêu cứu cũng có ai nghe thấy, đây cũng là nguyên nhân Tô Mộc Tình chọn nơi này.


      “Con ném làm gì?” Tần Nghị Hằng khó hiểu hỏi.


      Nhạc Nhạc giải thích: “Chú tiểu Phong với Nhạc Nhạc, thế giới này ai là thích Mao gia gia cả, Nhạc Nhạc ném tiền xuống dưới nhất định có người nhặt được và cứu chúng ta” Cậu đắc ý, Nhạc Nhạc quả nhiên rất thông minh.


      “Chú ơi, dưới đó có người nhặt được kìa!”


      Tần Nghị Hằng giật mình, như vậy là bọn họ có thể được cứu, đúng ?


      Nhưng Nhạc Nhạc khá con, dù đứng băng ghế cũng khó vươn đầu lên được, ngẫu nhiên có người bên dưới ngẩng đầu nhìn, rồi lại cúi đầu bước .


      “Này! Nhạc Nhạc ở đây nè! Mau nhìn nha!” Thằng nhóc cố gắng nhảy bậc lên muốn để ai đó có thể nhìn thấy mình, nó gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vội vo tròn tờ tiền khác ném xuống.


      Cuối cùng cũng có người thấy lạ, ngẩng đầu cẩn thận nhìn.


      Ngay lúc Nhạc Nhạc hưng phấn nhảy dựng lên, bàn tay bịt kín miệng cậu, kéo cậu từ ban công xuống.


      Tô Mộc Tình lạnh lùng : “Mẹ phải bảo con được chơi những trò mạo hiểm hay sao? Nếu , mẹ đánh đòn con cho xem” Thanh trầm thấp đến dọa người.


      Ánh mắt kia đáng sợ, đáng sợ tới mức Nhạc Nhạc dám lên tiếng. Từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng có ai đối xử với cậu như vậy, cho nên nó hoàn toàn bị hù sợ.


      Tần Nghị Hằng lập tức : “Tô Mộc Tình, đừng đánh Nhạc Nhạc, nó chỉ là đứa . Nếu dám động đến nó, tôi liều mạng với !”


      Tô Mộc Tình thể tin nhìn người đàn ông ta nhất đời, nước mắt chảy ra: “Nghị Hằng, vì đứa bé này… mà liều mạng với em? Tại sao… tại sao?”


      Tần Nghị Hằng gắng gượng bò xuống giường, đem Nhạc Nhạc kéo vào trong lòng ngực của mình, : “Tô Mộc Tình, tôi với kết thúc từ hai năm trước rồi, … buông tay


      “Buông tay? thế mà bảo em buông tay sao? Em vì trả giá mọi thứ, tại sao có thể bảo em buông tay?” Tô Mộc Tình điên cuồng hét ầm lên, tiếng thét chói tai kia khiến Nhạc Nhạc sợ đến mức rúc sâu vào trong lòng Tần Nghị Hằng.


      ta lao đến trước mặt Tần Nghị Hằng, mặt toàn là nước mắt “ nhìn khuôn mặt của em , em bây giờ giống chị ta như đúc. Nghị Hằng, xin hãy nhìn , em lúc này rất giống với chị ta… Tại sao còn em? Tại sao?”


      Tần Nghị Hằng muốn phát điên vì ta rồi “Mộc Tình, trước kia là sai, cho nên em bị kéo theo vào sai lầm đó. Chúng ta cùng nhau làm Mộc Vũ tổn thương, em quay đầu lại , đừng tạo thêm tội lỗi nữa…”


      “Quay đầu lại?” Tô Mộc Tình chậm rãi đứng lên, cười, nước mắt mặt ta nhanh chóng biến mất, vẫn chỉ cười “Nghị Hằng, em đến bước này, còn đường quay đầu nữa rồi”


      Tô Mộc Tình chậm rãi lấy ra chiếc khăn tẩm thuốc mê, chậm rãi đến.


      Tần Nghị Hằng quát: “ định làm gì?”


      Tô Mộc Tình cầm khăn tay, mạnh bóp lên mũi Tần Nghị Hằng, sau đó là Nhạc Nhạc.


      ta chảy nước mắt, nhưng trong ánh mắt lại chan chứa nụ cười điên cuồng “ em, như vậy… chúng ta liền cùng nhau chết ! Dù sao cũng sống được bao lâu nữa, bằng, chúng ta cùng chết !”


      ____________________________


      Lúc đó, Tô Mộc Vũ mê man, hung hăng run rẩy chút rồi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.


      “Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc!”


      vừa mơ thấy Nhạc Nhạc xảy ra chuyện, nó khóc, vươn tay về phía cầu cứu, cho dù có chạy đến như thế nào nữa cũng như bị ngăn cách bởi tầng ngoại lực, cho dù người đầy máu cũng thể chạy đến gần nó.


      Phong Kính cũng đêm ngủ, đôi mắt tràn ngập tơ máu, vội ôm lấy Tô Mộc Vũ : “Mộc Vũ, em chỉ nằm mơ thôi, Nhạc Nhạc có chuyện gì. xin thề, Nhạc Nhạc có chuyện gì, nhất định có chuyện gì!”


      Tô Mộc Vũ hoàn toàn lúng túng: “! Phong Kính, em sợ, em cảm thấy Nhạc Nhạc gặp nguy hiểm, nó gặp nguy hiểm, nó gọi em mà em thể cứu được nó, thậm chí nó ở nơi nào em cũng biết. Em sợ, Phong Kính, em rất sợ…”


      Cho dù bên ngoài có cố gắng kiên cường bao nhiêu cũng vô ích, cũng chỉ là người làm mẹ, Nhạc Nhạc chính là sinh mệnh của , nếu sinh mệnh còn sống bằng cách nào đây?


      Phong Kính khẽ quát tiếng: “Mộc Vũ, em phải bình tĩnh! Nhạc Nhạc còn chờ em đó!”


      Tô Mộc Vũ bị tiếng vừa quát này đánh tỉnh, lau nước mắt mặt, đúng vậy, Nhạc Nhạc đợi , người mẹ mạnh mẽ, ai có thể tổn thương con trai của .


      Cừu Văn biểu tình nghiêm túc chạy đến, : “Đại thiếu, nhận được hai tin tức. là có người nhìn thấy người phụ nữ rất giống đại thiếu phu nhân ôm đứa xuất ở khu Lão Nhai. Tin thứ hai là Tần Nghị Hằng được chẩn đoán bị u não giai đoạn cuối, chỉ còn ba tháng, mấy ngày trước ta đột nhiên mất tích cho nên thuộc hạ nghĩ rằng…”


      Tô Mộc Vũ lập tức truy vấn: “Nghĩ cái gì?”


      “Thuộc hạ sợ rằng Tô Mộc Tình bị kích động nên mang theo tiểu thiếu gia cùng Tần Nghị Hằng…”Cừu Văn biết nên dùng từ như thế nào.


      Sắc mặt Phong Kính thâm trầm, lập tức đứng dậy : “Dẫn người , nghiêm chỉnh lục soát toàn bộ khu Lão Nhai, lục soát từng nhà , tôi tin tìm thấy người!” động sát tâm, lần đầu tiên sau nhiều năm qua động sát tâm. Tô Mộc Tình này, nhất định bầm thây ta ra vạn đoạn, bao giờ buông tha!


      Sắc mặt Tô Mộc Vũ nháy mắt trắng bệch, gắt gao cắn chặt môi dưới, siết chặt cánh tay Phong Kính : “Phong, dẫn em tìm, em và cùng nhau tìm!”
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 140: Kết thúc (1)



      Ra lệnh giới nghiêm thành phố S, toàn bộ trạm kiểm soát đều có người canh gác kiểm tra, tất cả mọi người thể tưởng được người bọn họ tìm lại ở bờ sông.


      chiếc xe chạy hết tốc lực qua cầu vượt, đến bờ sông.


      Tần Nghị Hằng che chở Nhạc Nhạc nằm băng ghế sau, biết Tô Mộc Vũ điên rồi, điên đến mức lôi kéo bọn họ chết chung với ta. Mạng của cũng chỉ còn lại tới ba tháng, chết cùng ta cũng quan trọng, nhưng Nhạc Nhạc chỉ mới hai tuổi, sinh mạng đáng như vậy, thể nhìn nó chết được.


      Tần Nghị Hằng cắn chặt răng, ôm chặt Nhạc Nhạc vào trong ngực mình, dùng chút sức lực đụng vào cửa bên phải của chiếc xe, xe nhất thời nghiêng về bên phải.Tô Mộc Tình vội bẻ ngoặt tay lái điều khiển cho xe chạy bình thường trở lại.


      Tần Nghị Hằng lại đem hết toàn lực đụng về bên phải.


      Tô Mộc Tình giẫm mạnh phanh, mất đà nghiêng về trước rồi đập về lưng ghế. ta nghiến chặt răng, trong mắt lửa giận hừng hực “Nghị Hằng, đừng ép em, biết là em muốn tổn thương


      Tần Nghị Hằng quả muốn cười, muốn tổn thương ? là câu chuyện đùa, muốn tổn thương mà lại bức tìm cái chết sao?


      “Tô Mộc Tình, biết , tôi tại thà để giết chết tôi cũng muốn chôn cùng chỗ với


      Trước kia là bị mù, tại sao lại nghĩ rằng ả đàn bà này lại tốt hơn Mộc Vũ đây? Mắt là bị mù mà!


      Tô Mộc Tình nắm chặt khẩu súng trong tay, đoạt lấy Nhạc Nhạc mê man trong lòng Tần Nghị Hằng. ta cười, : “Nghị Hằng, an tâm, em giết , nhà ba người chúng ta còn phải cùng nhau có cuộc sống hạnh phúc mà. Thế nhưng nếu còn dám phá đám, em đảm bảo con trai chúng ta có thể trước chúng ta bước hay đâu nha”


      …!!!” Trong mắt Tần Nghị Hằng phát hỏa, chữ cũng nên lời, bởi vì biết, Tô Mộc Tình khi phát điên nghe lọt tai bất cứ điều gì.


      Phong Kính đứng trong phòng giám sát nhìn những camera kiểm soát đường, vẫn nhìn, lẳng lặng nhìn, đôi mắt đầy tơ máu nhưng thủy chung vẫn hạ xuống.


      Hai mươi phút trước nhận được tin tức, có người phát đứa trẻ giống Nhạc Nhạc xuất ở khu Lão Nhai, hơn nữa còn ném tiền giấy cầu cứu, sau đó người giống “Tô Mộc Vũ” trèo lên chiếc xe chạy . ta đâu? Phong Kính vẫn đứng ở chỗ này quan sát, giành giật từng phút từng giây!


      Ánh mắt của bỗng nhiên lóe ngay tại camera cầu vượt, chỉ thấy xe chiếc lạc tay lái, sau đó dừng lại chút rồi ngay lập tức tiếp tục chạy .


      Đôi mắt Phong Kính bỗng dưng nghiêm túc, lập tức hô: “Cừu Văn, ta ở đây! Gọi người đuổi theo cho tôi!” giây ngừng lại, dẫn Tô Mộc Vũ đuổi theo.


      Bờ sông, rất vắng người, vùng ven sông khu này ít ai qua lại vì thế Tô Mộc Tình chọn nơi đây.


      ta đậu xe tại nơi vắng vẻ, cẩn thận kéo Tần Nghị Hằng ra ngoài, sau đó là Nhạc Nhạc. Đưa bọn ra ra mép sông, ta tựa lên người Tần Nghị Hằng, trong lòng ôm Nhạc Nhạc, ba người cùng nhau nhìn về sông nước cuồn cuộn.


      “Nghị Hằng, xem phong cảnh ở đây đẹp, nước trong. Chỉ tiếng nữa là mặt trời lặn rồi, đến lúc đó vùng trời ở đây trãi dài mảng màu cam ấm áp, trời và nước đều cùng màu, nhất định đẹp lắm. Em muốn từ lâu rồi, khi chúng ta về già, nếu như có thể ngồi cùng cái ghế ngắm trời chiều, sau đó cùng nhau nhắm mắt lại, có chết em cũng muốn nắm lấy tay cùng chết”


      mặt Tô Mộc Tình đều là hạnh phúc, giờ phút này giống như , nhưng lời của ta lại khiến lông tóc Tần Nghị Hằng dựng đứng.


      Đôi mắt Tô Mộc Tình chợt nhắm lại, bỗng nhiên cười rộ lên: “Nhưng mà cũng còn kịp, chúng ta cùng nhau ở chỗ như thế này, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng chỗ…”


      Ba người ngồi van sông, nếu người biết chuyện còn tưởng đây là gia đình hạnh phúc, nhưng chỉ có người trong cuộc mời hiểu đây là vở bi kịch đáng sợ như thế nào.


      Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mặt trời chậm rãi ngã về tây, hướng tới mặt sông, tới gần, gần chút nữa.


      Ánh mắt Tô Mộc Tình lộ ra thần sắc chờ mong: “Nghị Hằng, mặt trời gần lặn rồi”


      “Mặt trời lặn” chỉ tượng trưng ột loại phong cảnh, mà còn… loại chết chóc.


      Trán Tần Nghị Hằng đầy mồ hôi lạnh, toàn thân căng thẳng nhưng biết nên làm cái gì bây giờ, làm thế nào để cứu Nhạc Nhạc.


      Trong nháy mắt mặt trời dần biến mất, lòng Tần Nghị Hằng tràn đầy tuyệt vọng, nhắm mắt lại, Tô Mộc Tình bên cạnh kích động hô: “Nghị Hằng, đẹp, mặt trời lặn đẹp nha… Như vậy, chúng ta cũng nên thôi…”


      Câu cuối cùng xong, khóe miệng ta lộ ra tươi cười, sau đó chậm rãi đứng lên, sửa sang lại quần áo của minh. Rồi ta đỡ Tần Nghị Hằng dậy, tay ôm Nhạc Nhạc vào trong ngực, : “Nghị Hằng, chúng ta thôi…”


      Ngay lúc ta muốn kéo Tần Nghị Hằng cùng Nhạc Nhạc nhảy xuống sông, chiếc xe nhanh chóng phanh lại, Tô Mộc Vũ dường như đợi xe dừng lại mà nhảy xuống, hét to:


      “Tô Mộc Tình, dừng lại cho tôi!”


      Theo tiếng hét của , bốn năm chiếc xe theo sát dừng lại, mười mấy vệ sĩ cùng cảnh sát tràn xuống xe vào vị trí, súng trong tay trực chỉ về hướng Tô Mộc Tình.


      Cước bộ Tô Mộc Tình dừng lại, chậm rãi quay đầu lại: “Chị? Chị đến tiễn bọn tôi sao? đúng là tình cảm chị em tốt nha, Nghị Hằng, phải ?”


      Lời nhưng độc ác như nọc rắn quả khiến cả người Tần Nghị Hằng run rẩy.


      Phong Kính trầm mặt, trong tròng mắt đen lộ sát khí “Tô Mộc Tình, tôi cho cơ hội cuối cùng, thả Nhạc Nhạc ra, nếu tôi thề xẻ thịt ra thành trăm mảnh!”


      Tô Mộc Tình chút cũng sợ, ngược lại cười rộ lên: “Xẻ thịt tôi thành trăm mảnh? Thế nhưng chút tôi cũng sợ làm sao bây giờ? Tôi vốn là muốn tìm cái chết, các người biết sao? Uy hiếp tôi bằng cái này…” Tô Mộc Tình bóp chặt cổ Nhạc Nhạc.


      “Đừng!” Đồng tử Tô Mộc Vũ đột ngột thu lại, hét lớn: “Mộc Tình, chuyện chị em chúng ta để chúng ta cùng nhau giải quyết tốt hơn sao?”


      Tô Mộc Vũ hít sâu hơi, chậm rãi gần đến, Phong Kính giữ chặt tay , đành quay lại dùng ánh mắt trấn an . Mặc dù muốn nhưng Phong Kính cũng đành thua dưới kiên trì của , phất phất tay để mọi người án binh bất động.


      Tô Mộc Vũ chậm rãi : “Tô Mộc Tình, tại sao lại hận tôi như vậy? Chỉ vì chuyện đó sao?”


      Tô Mộc Tình híp mắt, lông mày chau lại chút, : “ biết rồi sao? Là mẹ cho sao?”


      Tô Mộc Tũ tiếp tục tiến bước “Đúng vậy, là mẹ cho tôi biết, nếu chẳng qua là bởi vì nguyên nhân này, mẹ có thể chấp nhận, tại sao còn tỉnh ngộ?”


      Đôi mắt Tô Mộc Tình đầy nghiêm túc, hét: “Lùi lại, nếu tôi giết chết nó!” Tô Mộc Vũ dám bước thêm bước, đứng tại chỗ.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 141: Kết thúc (2)



      Biểu tình mặt Tô Mộc Tình trở nên có chút mê man “Lúc năm tuổi, tôi vô tình biết được bí mật này, lúc đó tôi nhìn thấy mẹ dây dưa với người đàn ông xa lạ, ông ta nhìn thấy tôi, còn bảo tôi là con ông ta, muốn mang tôi


      Tô Mộc Vũ nghĩ tới ta tự nhắc đến chuyện này.


      có biết ngày đó tôi vượt qua như thế nào ? Mỗi ngày tôi đều nghĩ nếu cha biết tôi phải con ông ấy, nếu cha biết tôi là đứa con do mẹ tằng tịu với đàn ông khác sinh ra, tôi làm gì bây giờ? Tôi có thể bị vứt bỏ hay ?”Đôi mắt Tô Mộc Tình tràn đầy sợ hãi.


      biết ? Mỗi đêm mỗi đêm tôi đều sợ hãi, sợ đến dám ngủ, dám làm sai bất cứ chuyện gì, tôi cố gắng lấy lòng cha mẹ, lấy lòng tất cả mọi người, mà khi đó tôi mới có mấy tuổi thôi, còn sao? sống tốt, cần lo lắng có bị đuổi ra khỏi nhà hay bởi vì trong chảy dòng máu thuần túy của cha mẹ!”


      Giọng điệu của ta càng ngày càng tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi hận thể xé nát Tô Mộc Vũ ra “Tôi ghen tị, tôi hận, tại sao những chuyện tồi tệ luôn xảy ra với tôi mà phải là ? ràng thông minh bằng tôi, xinh đẹp như tôi nhưng lại có thể sống vui vẻ như vậy. Tôi hận, tôi hận ông trời tại sao lại bất công như vậy, vì sao đều có được những thứ tốt nhất mà tôi chỉ có thể đứng tại nơi u, phải vẩy đuôi như chó mừng chủ với tất cả mọi người? Khi đó tôi thề, tôi muốn cướp mọi thứ của , cướp tình thương của cha mẹ, cướp chú ý từ người khác, chỉ cần là có tôi đều phải cướp , bởi vì tất cả vốn phải thuộc về tôi! Chỉ có thể thuộc về tôi!”


      Tô Mộc Vũ biết nên hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào.


      chưa bao giờ biết, em của mình từ lúc vài tuổi biết hận , cái loại hận thù này quả khiến người ta sợ hãi.


      “Em ra… có thể với chị… Chúng ta ghét bỏ em, bất kể như thế nào … em đều là em của chị…”


      Từ lúc lớn lên, biết mình có đứa em tên gọi Tô Mộc Tình, nên bảo vệ nó, nên cùng nó du học, nên cùng nó kiếm việc làm thêm.


      biết, lúc mong muốn những việc hận , hận đến muốn đoạt hết mọi thứ trong tay mới cam lòng!


      Tô Mộc Tình như là nghe thấy chuyện cười, cười ha hả: “Em ? Nếu tôi cho biết chuyện này, còn có thể xem tôi là em sao? Tô Mộc Vũ, có biết tôi ghét nhất điểm gì của ? Tôi ghét nhất chính là bộ dạng bi thương này của ! Giống như toàn bộ thế giới đều là người xấu, chỉ có mới là người tốt, toàn bộ thế giới đều phải thương hại !”


      Trong mắt Tô Mộc Tình tràn ngập thù hận.


      Tô Mộc Vũ há miệng muốn cái gì lại bị Phong Kính vỗ vai, ý bảo cần phải gì cả, Tô Mộc Tình còn nghe lọt tai bất cứ thứ gì nữa rồi. ta có thói quen đem mọi oán giận phát tiết lên người kẻ khác, ngờ rất nhiều việc đều do chính tay ta tạo nên.


      Rất nhiều người có thói quen đem toàn bộ tội ác phủ lên đầu người khác để tìm kiếm giải thoát cho chính mình.


      Tô Mộc Vũ biết nên cái gì cho phải “Mộc Tình, chị cam đoan với em, chị chuyện với cha, chị giải thích, tất cả những chuyện này phải lỗi do em, được ? Em thả Nhạc Nhạc ra , chị cam đoan với em ai trách cứ em”


      chậm rãi đến từng bước.


      Trong mắt Tô Mộc Tình xuất tia mê man, dường như nghĩ về chuyện xưa, đột nhiên nhận thấy Tô Mộc Vũ tới gần vội rút súng ra, chĩa thẳng vào đầu Nhạc Nhạc “Đừng tới đây! Tôi biết lại lừa tôi, tất cả các người đều lừa tôi!”


      Trong lúc ta rút súng, mọi người đều ngừng thở, cứ như vậy nhìn họng súng đáng sợ chĩa vào đầu đứa .


      Nhạc Nhạc từ từ tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt nhìn thấy ma ma của mình đứng phía trước, vội vươn tay ra: “Ma ma mau cứu Nhạc Nhạc với!”


      Trong phút chốc, tim Tô Mộc Vũ đều vỡ nát, dùng sức che miệng lại, sợ hãi chính mình để lộ tiếng nức nở khiến Nhạc Nhạc hoảng sợ. “Nhạc Nhạc đừng sợ, ma ma ở đây, Nhạc Nhạc sợ, được ?”


      Nhạc Nhạc nhu thuận gật đầu: “Nhạc Nhạc sợ, có ba ba với ma ma ở đây, chút Nhạc Nhạc cũng sợ, Nhạc Nhạc là nam tử hán!”


      màn như vậy, cho dù lòng dạ sắt đá như Cừu Văn cũng nhịn được chua xót.


      Tô Mộc Tình cười lạnh, : “ đúng là “mẫu tử tình thâm” nha. Chị, muốn cứu con trai đúng ? Được, tôi cho cơ hội”


      !” Tô Mộc Vũ chút nghĩ ngợi, .


      Tô Mộc Tình cười to như xem vở hài kịch “Muốn tôi tha cho cái mạng của thằng nhóc này cũng phải là thể, nhưng mà…”


      Họng súng của ta đổi hướng về phía Tô Mộc Vũ, tiếp: “Tôi muốn ngay trước mặt tôi… moi trái tim ra, tôi liền thả con trai ra!”


      “Mộc Vũ, đừng nghe lời ta!” Sắc mặt Phong Kính lập tức tái nhợt, nắm chặt lấy tay Tô Mộc Vũ.


      Tô Mộc Vũ gắt gao cắn môi dưới, nhìn đứa nhu thuận đáng của mình.


      Tô Mộc Tình vô cùng sảng khoái quan sát màn tình cảm gia đình ấm áp này, cười lạnh : “Như thế nào? phải là người mẹ sao? phải mới vừa tỏ ra rất thương con trai mình sao? Bây giờ lại muốn à? Tôi cho ba giây, sau đó tôi giết chết thằng nhóc này ngay trước mặt !”


      “Ba…!!!”Phong Kính vẫn gắt gao nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, rống: “Tô Mộc Tình cần người chết phải ? Được, để tôi!”


      Tô Mộc Tình liếc mắt nhìn , hừ lạnh tiếng, cũng có để ý, tiếp tục đếm: “Hai…!!!”


      !!!”


      Tô Mộc Vũ lớn tiếng : “Được rồi, tôi làm. Nhưng phải bảo đảm thả Nhạc Nhạc ra!”


      Tô Mộc Tình cười rộ lên, cười đến đắc ý “Chị à, đúng là đơn giản nha, bây giờ còn đến phiên ra điều kiện sao? Được, dựa vào tình cảm chị em chúng ta bao nhiêu năm qua, tôi đáp ứng , chỉ cần chết, tôi lập tức thả con trai ra!”


      “Mộc Vũ, đừng!” Phong Kính gắt gao giữ chặt tay , đôi mắt đầy tơ máu nhưng vẫn muốn làm chuyện điên rồ. Tô Mộc Tình này điên rồi, ta giữ lời hứa!


      Trong mắt Tô Mộc Vũ tràn đầy nước mắt, vốn biết nếu chết, Tô Mộc Tình nhất định cũng thả Nhạc Nhạc ra, nhưng người làm mẹ, người mẹ thương con của mình, cho dù chỉ cơ hội mỏng manh cũng muốn thử.


      Phong Kính, xin lỗi, để em làm chuyện ngu ngốc này nữa thôi.


      mạnh mẽ cầm lấy khẩu súng tay vệ sĩ, nhắm ngay trái tim của mình. Nháy mắt, thời gian dường như đều dừng lại vào thời khắc này.


      Trong mắt Phong Kính cũng đầy nước mắt trong khi Tô Mộc Tình lại đầy đắc ý, Tần Nghị Hằng cũng gấp gáp như mọi người, tiếng khóc của Nhạc Nhạc vây quanh , từng đợt từng đợt như dệt thành cái lưới lớn.


      Phong Kính, xin lỗi. Nhạc Nhạc, ma ma cứu con…
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :