1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 132: Điên vậy điên luôn



      Lúc Tô Mộc Vũ quỳ gối xuống, trực giác cho rằng mình có thể thành công.


      Màn cầu hôn của nữ giới lần đầu tiên trong lịch sử, nếu có phóng viên ở đây, tin tức này ngày mai nhất định bay đầy trời.


      mặc kệ, dọa người liền dọa người . Trong tình , phải ngươi tiến tới cũng là ta tiến tới, cho nên lần này chủ động cũng ảnh hưởng gì.


      nghĩ đến, mới vừa quỳ xuống, lại ra câu như thế, Tô Mộc Vũ nhất thời ngây ngốc.


      Tô Mộc Vũ hận thể lập tức nhào lên liều mạng với , lại chỉnh đúng ? Đúng hay ? Ánh mắt mọi người giờ phút này đều tập trung người , nếu tại có cái hố, nhất định do dự mà nhảy vào.


      Ngay lúc Tô Mộc Vũ lúng túng, bàn tay mạnh mẽ của Phong Kính kéo dậy. Trong nháy mắt, giống như có cơn gió đẩy mạnh vào lồng ngực .


      Đôi mắt của đen như vậy, giống như bầu trời đêm đầy ánh sao thu hút mọi người. : “Tiểu thư Evelyn, quá nhiệt tình trước mặt nhiều người như vậy có vẻ tốt lắm”


      Ngay khoảnh khắc Tô Mộc Vũ muốn phản bác, giữ lấy gáy , đem môi của kéo về phía chính mình.


      Trong phút chốc, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, Tô Mộc Vũ cái gì cũng nghe thấy, chỉ cảm thấy hai bờ môi mỏng gắt gao kề nhau, ấm áp.


      … trước mặt nhiều người như vậy… Tô Mộc Vũ thể nghĩ được bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy bàn tay của giữ chặt lưng mình, nụ hôn của miên như thế, nhàng đẩy ra hàm răng , từ từ xâm nhập vào bên trong.


      Phát minh vĩ đại nhất của loài người nhất định là nụ hôn. Môi cùng môi, lưỡi với lưỡi trực tiếp tiếp xúc mang đến cảm giác thân mật, thậm chí núi lửa bùng nổ cũng thể mang ra so sánh với điều này. Nó như trao đổi thân mật nhất, đem tâm cùng tâm hoàn toàn kết nối vào chỗ.


      Trong đầu Tô Mộc Vũ trống trơn, quên mình là ai, cũng quên đây là nơi nào, chỉ cảm thấy có tia ánh sáng dẫn dắt tiến về phía trước, cùng nhau nhảy múa. Bàn chân của biết từ khi nào bị từng nhịp nhảy của kéo theo, mà đầu lưỡi của vẫn quấn quanh miệng , thanh lưỡi giao lưỡi, răng chạm răng khiến mặt đỏ tai hồng.


      dường như là cách nào hình dung được nụ hôn như vậy, cảm giác như là lênh đênh đám mây, mỗi tế bào trong thân thể đều như bay lượn.


      Hơi thở đâu? sớm nín lại rồi. Thần trí đâu? sớm rơi vào tay giặc rồi. Trái của đâu? Đừng hỏi nữa, ngàn vạn lần đừng hỏi nữa, chỉ có thể hỏi người đàn ông bá đạo lại khiến cho người ta thể hận được trước mặt đây.


      Tô Mộc Vũ thậm chí là biết mình bị đưa ra khỏi buổi lễ như thế nào, lúc tỉnh lại thấy mình ngồi xe.


      Bên ngoài tối đen mảnh, bên trong xe cũng có đèn, nhưng trong đôi mắt của Tô Mộc Vũ vẫn có thể quan sát hết người Phong Kính. Chân mày của , mắt của , môi của , hô hấp của , giống như năng lực bẩm sinh, cho dù nhắm mắt lại vẫn có thể phác hoạ ra hình dáng hoàn mỹ kia.


      Hai bờ môi lại kề nhau lần nữa.


      Tô Mộc Vũ cảm thấy đầu óc của mình giờ phút này giống như cỗ máy bị ném , chỉ có thể dựa vào bản năng mà vươn tay ôm lấy cổ của .


      Hơi thở của rất nóng, từng luồng nóng hâm hấp phả mặt , khiến cả người nóng lên, nhịn được mà khẽ rên lên tiếng. Cả người Phong Kính căng thẳng, bàn tay ôm lấy vòng eo của lại siết chặt, ôm trọn hết cơ thể , giạng hai chân đùi mình.


      gian chật chội, Tô Mộc Vũ thể khom người dính sát vào . cảm thấy mình như điên rồi, nếu tại sao lại ở chỗ này tùy ý cho đụng chạm?


      Đây là xe, sao có thể làm chuyện này xe chứ? Thế nhưng… điên vậy điên luôn ! Đời người mấy ai điên được vài lần?


      Áo khoác bị kéo ra, ném xuống băng ghế sau, tấm lưng trần sau lớp váy đỏ tươi hiển lộ ra, hoàn toàn trở thành chú thỏ tùy người xẻ thịt.


      Con ngươi Phong Kính giờ phút này tối đen, mang theo sắc thái dày đặc. thở hổn hển, lập tức cúi xuống hôn lên xương quai xanh , sau đó dịch chuyển xuống phía dưới đùa giỡn với gò ngực đầy đặn.


      như nghệ sĩ dương cầm, lần đầu tiên Tô Mộc Vũ nhận ra nghệ sĩ dương cầm. Chiếc lưỡi của cùng bàn tay to lớn ngừng dịch chuyển da thịt , tấu nên giai điệu tuyệt vời.


      Cho đến khi ngón tay của xuống phía dưới, nhàng xâm nhập vào vườn hoa bí mật của . Cấm địa gần ba năm qua ai chạm vào rồi đột nhiên bị xâm lấn, hai má Tô Mộc Vũ theo bản năng đỏ bừng, tìm cách rút lui, trong miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.


      “Mộc Vũ, đừng sợ…” Thanh của vang lên bên tai .


      Sau đó mạnh mẽ ôm lấy , thả người tiến sâu vào!


      Tô Mộc Vũ chịu nổi phát ra tiếng rên rỉ nhưng lại bị nuốt vào miệng. Toàn thân đều phát run nhưng biết rốt cuộc là đau hay… khoái cảm.


      Yết hầu Phong Kính phát ra tiếng cười khẽ, sau đó gấp gáp hôn lấy , từ xương quai xanh đến vòng eo quyến rũ, rồi từ từ dịch chuyển xuống phía dưới.


      Tô Mộc Vũ cảm thấy xương cốt mình như bị rút , tê liệt ngã xuống dưới thân , nó giống như được lên dây cót, chỉ biết chấp nhận gắt gao ôm lấy như được lập trình sẵn.


      “Về sau nếu em dám rời khỏi giam em… cả đời…” Tiếng mang theo hơi thở gấp gáp, mang theo tàn ác lại nồng đậm thương, quả khiến cho người ta cam tâm sa vào.


      Tô Mộc Vũ liều mạng lắc đầu, nước mắt ngừng tuôn ra từ khóe mắt: “ đâu… em rời … đánh chết em cũng rời khỏi … cùng Nhạc Nhạc…”


      Hai tay ôm lấy cổ của , lưu lại đường đỏ dấu tay sau tấm lưng trần màu đồng, chiếc cổ trắng nõn của Tô Mộc Vũ ưỡn lên cao như cất lên giọng ca thánh thót.


      như nhìn thấy giữa biển cả bao la, ánh trăng cong cong như lộ mỉm cười. như nhìn thấy từng áng mây lững lờ trôi che lấy ánh sáng trắng xinh đẹp.


      Đêm thoáng lạnh, đêm nóng bỏng, đêm lại như u mê.


      đêm như vậy, sung sướng đến nỗi khiến cho tâm hồn người ta muốn bay theo.


      Hàm ý của từ “cả đời” chính là… cả đời, cho dù thiếu năm, tháng, ngày, phút hay thậm chí giây, cũng được tính là “cả đời”.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 133: Chúc em hạnh phúc



      Phong Kính thừa nhận mình là kẻ đê tiện.


      ỷ vào chuyện Tô Mộc Vũ nên muốn làm gì làm, giống như tên ác bá hung hăng càn quấy. dùng phương thức ngây thơ này đến xác nhận tình cảm mà dành cho .


      Nếu như ra, khẳng định có vô số người khinh bỉ , thậm chí chính còn tự khinh bỉ bản thân mình. Nếu có thể, muốn cột Tô Mộc Vũ vào thắt lưng của mình, cho dù tới chỗ nào cũng đều mang theo.


      tên cố chấp, Tiền Phong cùng Phương Thiệu Hoa cũng từng như thế. biết bởi vì có tình , chỉ dùng cách của mình đến xác nhận, đến khẳng định, đến người.


      Phong Kính ôm lấy người con cực kỳ mệt mỏi mà mê man trong lòng, gương mặt của còn đỏ ửng, trán vẫn lấm tấm mồ hôi, đôi môi sưng đỏ còn hơi rên rỉ trong mơ.


      Có thể ôm trong vòng tay chính là do tích phúc cả ngàn năm.


      Phong Kính cúi đầu, khẽ hôn lên trán , tiếp tục trợt xuống, từng chút từng chút hôn lên khóe mắt ướt át, mang theo nồng đậm thâm tình.


      Cám ơn em, Mộc Vũ, cám ơn em.


      Còn có… chào mừng em về nhà…


      _____________________


      Gần đây Tần Nghị Hằng cảm thấy cơ thể rất khó chịu, cái gáy lâu lâu lại ỉ đau.


      Rất nhiều đêm bị tỉnh giấc bơi cơn đau, thính lực của tai trái rất nhanh bị giảm xuống, có đôi khi nghe được thứ gì. vẫn cứ cho là mình quá mệt mỏi rồi. Thư ký nhiều lần đề nghị đến bệnh viện kiểm tra, Tần Nghị Hằng chần chừ cả tháng mới .


      Bác sĩ thở dài : “ Tần, bị u não, là thời kì cuối rồi”


      Tần Nghị Hằng đột nhiên ngẩng đầu, thể tin hỏi “Cái gì?”


      Tần, nên bình tĩnh, nếu phối hợp trị liệu với chúng tôi có lẽ còn cơ hội”


      chữ Tần Nghị Hằng cũng nên lời, cả người phát run, sắc mặt tái nhợt.


      Bác sĩ lo lắng hỏi: “ Tần, ổn chứ?”


      Gần như là tròn cả thế kỷ, Tần Nghị Hằng mới tìm được thanh của chính mình nhưng nó lại khản đặc “Tôi còn… bao lâu?”


      xin lỗi, nhiều nhất là ba tháng”


      Tần Nghị Hằng như cái xác hồn ra khỏi bệnh viện, thể tin mình bị u não. Quả là do những nghiệp chướng gây ra, cho nên ông trời mới trừng phạt sao?


      Bầu trời, lấm tấm những bông tuyết rơi, Tần Nghị Hằng ngồi chồm hổm mặt đất, bàn tay che mặt lại. mất gia đình, mất Mộc Vũ, mất nghiệp, bây giờ sinh mạng cũng dần mất .


      Có kẻ qua đường giọng chỉ trỏ: “Cậu xem, đây phải là tổng giám đốc Tần thị sao? Sao lại chật vật như vậy?”


      “Tổng giám đốc Tần thị?” thanh khác “Tần thị lúc này chỉ còn là cái xác hồn, còn có thể gọi là tổn giám đốc sao? Hừ! Trước kia mình cũng từng làm ở công ty này, lãnh đạo chẳng ai xem nhân viên là người cả, nguyên nhân suy sụp cũng bắt nguồn từ đây mà thôi. Tần thị có ngày hôm nay, cũng xứng đáng!”


      Tần Nghị Hằng tự giễu, cười lạnh, tiếp tục như cái xác hồn tiến về phía trước. Người phụ nữ “bao nuôi” gọi đến, cũng thèm bắt điện thoại, thẳng tay ném vào thùng rác.


      về nhà, cũng đến công ty, mà là tìm Tô Mộc Vũ.


      Thành phố S này lớn cũng lớn, mà cũng . Tin tức của Tô Mộc Vũ cùng Phong Kính đều được truyền báo chí, vẫn luôn theo dõi tin tức về , biết nơi ở, chỉ là dám đến tìm mà thôi.


      Những chuyện khốn nạn trước kia gây ra, bây giờ ngẫm lại quả trăm đường khốn nạn. Đời này người mà Tần Nghị Hằng nợ nhiều nhất chính là Tô Mộc Vũ, mà khi hối hận cũng rời xa.


      Suy nghĩ dứt, Tần Nghị Hằng nhận ra mình đứng trước cửa khách sạn.


      Hôm nay Tô Mộc Vũ tổ chức tiệc ở đây, xung quanh đều là những biển quảng cáo hình , tất cả mọi người đều khâm phục đầu nghị lực và tài năng này.


      Tần Nghị Hằng nhìn những biển quảng cáo đó, hình ảnh Tô Mộc Vũ mặc sườn xám dịu dàng, bàn tay ôm lấy chiếc bình mẫu tử nổi tiếng của chính mình, mỉm cười, nụ cười rạng rỡ.


      Tần Nghị Hằng vẫn nhìn say đắm, đôi mắt ươn ướt.


      cứ đứng trong tuyết như thế cho đến khi chiều tà dần tắt, cuối cùng cũng nghe thấy thanh của Tô Mộc Vũ.


      Từ bên trong bước ra, Kiều Na kích động “Ngày hôm nay thành công, trang đầu báo chí ngày mai nhất định về chị. Mộc Vũ, chúng ta lại thành công rồi!”


      Tô Mộc Vũ mặc chiến sườn xám màu lam xinh đẹp mà dịu dàng, mỉm cười đáp: “Đương nhiên, có người đại diện Kiều Na của chúng ta ở đây, làm sao lại thành công được chứ”


      Kiều Na phi thường đắc ý “Đó là đương nhiên!”


      Tần Nghị Hằng lập tức tiến lên phía trước, : “Mộc Vũ, có thể cho mười phút được ?”


      Tô Mộc Vũ chần chừ chút, sau đó mỉm cười với Kiều Na ý bảo ấy lên xe đợi. Sau đó mới : “ Tần, có chuyện gì sao?”


      Thời gian có thể thay đổi con người quả nhiên sai, cho dù giữa bọn họ từng hận nhau sâu sắc, nhưng thời gian vẫn đó thể xoa bỏ nó như thổi bay hạt cát. Trong mắt Tô Mộc Vũ lúc này, Tần Nghị Hằng chỉ có thể được coi là người từng quen biết, bởi vì còn chút cảm giác gì đối với nữa rồi.


      Yết hầu Tần Nghị Hằng như nghẹn lại, cảm xúc thoáng kích động “Mộc Vũ, có chuyện muốn cầu xin em, có thể giúp ? Chỉ ba tháng” Lời cuối, giọng điệu như van xin.


      Tô Mộc Vũ nhíu mày, hiểu xảy ra chuyện gì “ xin lỗi, chúng ta bây giờ chỉ là bạn bè thông thường, xin hỏi xảy ra chuyện gì sao? Nếu tôi phải rồi, gần đây tôi rất bận rộn”


      “Mộc Vũ, xin em, chỉ ba tháng thôi…” Ánh mắt Tần Nghị Hằng càng ngày càng đỏ ửng, muốn nắm lấy bàn tay của .


      chiếc xe có rèm che chậm rãi dừng bên cạnh Tô Mộc Vũ.


      Cửa xe vừa mở ra, Nhạc Nhạc bị che kin bởi tầng áo ấm chạy đến, nhào vào lòng Tô Mộc Vũ “Ma ma, Nhạc Nhạc đến đón ma ma về nhà” đầu nó đội chiếc mũ hình đầu sư tử, khuôn mặt nhắn đỏ rực đến đáng .


      Tô Mộc Vũ mỉm cười: “Nhạc Nhạc ngoan”


      Nhạc Nhạc cười hì hì “Nhạc Nhạc cũng dẫn ba ba tới đó nha, ma ma khen Nhạc Nhạc !”


      Tô Mộc Vũ chuyển tầm mắt, nhìn thấy Phong Kính mặt chiếc áo khoác dài đến mắt cá chân, tiêu sái tới, trong tay còn cầm chiếc áo choàng lông chồn màu trắng tinh.


      Mặt thối thối, : “ biết bên ngoài rất lạnh sao? Em muốn bệnh à?”


      Tính khí khó chịu của người này lại tái phát rồi. Tô Mộc Vũ mỉm cười nhận lấy áo choàng “Được rồi Phong đại thiếu gia, em biết sai rồi”


      Tần Nghị Hằng nhìn hình ảnh gia đình ấm áp kia, bên trong chút dư của . xoay người, rời .


      Phía sau, Nhạc Nhạc nghiêng cái đầu , hỏi: “Ma ma, cái chú đó là ai vậy?”


      Tô Mộc Vũ giọng : “Là người bạn cũ của ma ma thôi”


      Tần Nghị Hằng cười cười, luôn thiện lương như vậy. từng tổn thương , cuối cùng vẫn nhẫn tâm bôi đen trước mặt con nít. Bạn cũ, mối quan hệ của bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể dừng ở mức bạn cũ mà thôi.


      nghe thấy lời ôn nhu của Tô Mộc Vũ phía sau: “Nghị Hằng, hi vọng hạnh phúc”


      câu này, lại như quá xa vời.


      giọt nước mắt lướt qua mặt Tần Nghị Hằng.


      Từng, cũng từng có cơ hội hạnh phúc như bọn họ, mà cũng là do chính tay phá hủy tất cả. Con người có đôi khi thể phạm sai lầm, bởi vì dù chỉ chút cũng thể cứu vãn được nữa.


      Mộc Vũ, lòng chúc em hạnh phúc.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 134: Nhất niệm chi soa – Nghĩ sai là sai hết



      Tần Nghị Hằng ngồi bờ sông, tay áo sơmi nhếch nhác cuốn lên cánh tay, râu ria xồm xàm, bởi vì uống rượu cùng với thiếu ngủ mà đôi mắt tràn ngập tơ máu. Dưới đất, chai rượu rỗng lăn lông lốc mà hai chân của thả dưới dòng nước, giống như cứ như vậy mà nhảy xuống phía dưới.


      nhìn nước sông cuồn cuộn dưới chân, ánh mặt nước là bóng dáng chật vật của chính mình. cười, rượu trong cổ họng trào ra ngoài, rơi xuống mặt sông, nhộn nhạo, thế nhưng lại nhộn nhạo ra hình dáng Tô Mộc Vũ.


      “Mộc Vũ… Mộc Vũ…”


      Tần Nghị Hằng cúi người nhìn chăm chú vào ảo ảnh dưới mặt nước kia, càng ngày càng thấp, vươn tay muốn chạm vào, cả người như muốn lao xuống lòng sông. Ngay tại giây phút đó, bàn tay giữ chặt lấy từ phía sau.


      “Nghị Hằng, đừng như vậy, xin đừng như vậy…” Tô Mộc Tình hoảng hốt ôm lấy Tần Nghị Hằng, vừa khóc vừa van xin.


      Tần Nghị Hằng kinh ngạc nhìn khuôn mặt trước mắt mình, cười rộ lên: “Mộc Vũ? Rốt cuộc em cũng đến tìm sao?”


      cười, vươn tay muốn chạm vào mặt ta.


      Tô Mộc Tình gắt gao cầm lấy cánh tay Tần Nghị Hằng, : “Nghị Hằng, nhìn cho , em là Mộc Tình, em là Mộc Tình đây, là vợ của , chẳng lẽ quên rồi sao?”


      ! Em phải Mộc Tình, em ràng là Mộc Vũ! Em là Mộc Vũ của !” Tần Nghị Hằng tin, khuôn mặt trước mặt này tại sao lại có thể là Tô Mộc Tình được, ràng là Mộc Vũ, là Tiểu Vũ của , là người vợ cưới lúc chỉ mới mười chín tuổi.


      Thần kinh của hoàn toàn rối loạn, giống như loại tham vọng chôn sâu tận dưới đáy lòng lòng, loại tham vọng thời gian có thể quay trở về tám năm trước kia, lúc Tô Mộc Vũ mới mười chín tuổi, đơn thuần như thế, là khoảng thời gian bọn họ vừa cưới nhau, hạnh phúc đơn giản như thế.


      Tô Mộc Tình kích động, : “Em là Mộc Tình! là em mà! Em cho xem vết sẹo của em, nhớ ? Lúc ấy em mang thai, là đẩy em xuống cầu thang, vết sẹo này theo em từ đó…”


      ta cố gắng tìm những bằng chứng người mình, bằng chứng chứng minh ta chính là Tô Mộc Tình, nhưng có trừ vết sẹo nho kia.


      Trong mắt Tô Mộc Tình mờ mịt, luống cuống. ta rốt cuộc là Mộc Tình hay là Mộc Vũ? Ai có thể cho ta biết ? Ai tới cho ta biết


      ta vì báo thù, tự tay tàn phá hữu của chính mình, tới cuối cùng ngay cả chính ta cũng nhớ mình rốt cuộc là ai.


      Tô Mộc Tình mờ mịt ngồi bệt xuống đất, gào khóc: “Tại sao tin em? Em là Mộc Tình, là Mộc Tình đây! Chị ta cũng thèm liếc nhìn dù chỉ lần, chỉ có em, từ đầu tới cuối đều chỉ có em đứng bên cạnh , chỉ có em ! Tại sao lại nhận ra em? Nghị Hằng, thể tàn nhẫn với em như vậy!”


      Ánh mắt Tần Nghị Hằng mông lung nhìn người phụ nữ trước mắt, : “Mộc Tình? là Tô Mộc Tình sao?”


      Tô Mộc Tình như tìm thấy hi vọng, nắm lấy ống tay áo của , gấp gáp đáp: “Đúng vậy, là em. Nghị Hằng, nhận ra em đúng ?”


      Tần Nghị Hằng lại như nhìn thấy quỷ, đẩy mạnh ta ra, điên cuồng rống: “ là Mộc Tình? cút ! Cút ! Là … là phá hủy hết mọi thứ của tôi! Cút ! Tôi muốn gặp lại !”


      Tô Mộc Tình ngu muội, lúng ta lúng túng “Nghị Hằng…”


      Đôi mắt Tần Nghị Hằng đỏ ngầu như nhìn thấy kẻ thù. bổ nhào qua, gắt gao bóp chặt cổ ta “Tôi giết ! Là phá hủy hết tất cả của tôi, là do ! Tôi giết chết !”


      Hai mắt Tô Mộc Tình trợn trừng, hai tay giãy dụa muốn ngăn cản “Nghị Hằng… thả, khụ khụ… thả em…”


      Nhưng là Tần Nghị Hằng quyết tâm giết chết ta cho bằng được. Bàn tay nắm lấy tóc ta dùng sức đập lên nền cát “Đều do , là hại tôi nhà tan cửa nát. Tôi hận ! Tôi muốn giết chết !”


      Máu tươi từ trán chảy ra, Tô Mộc Tình chật vật quỳ rạp mặt đất, muốn né ra nhưng Tần Nghị Hằng lại như phát điên, xuống tay rất độc ác, là muốn giết người.


      Tô Mộc Tình hít vào nhiều mà thở ra bao nhiêu, cho đến khi nhân viên tuần tra bờ sông phát nơi này thích hợp, thổi còi tách hai người ra.


      Tô Mộc Tình cả người đầy máu nằm mặt đất, nước mắt hòa với máu bám gương mặt. ta tuyệt vọng vươn tay, vươn về phía người đàn ông ta nhất đời này “Nghị Hằng… Nghị Hằng…”


      Nhưng mà trong mắt Tần Nghị Hằng, ngoại trừ hận thù, chỉ còn là thù hận.


      ___________________


      Tô Mộc Vũ cũng biết tất cả chuyện này, lúc đó tỉ mỉ nặn khối đất sét trong tay. Sau đêm đó, Tô Mộc Vũ “được phép” có thể “tạm thời” ở lại trong nhà Phong Kính, làm “bảo mẫu tạm thời”.


      vuốt ve khối đất sét trong tay chính là bức tượng đại siêu nhân cõng theo tiểu siêu nhân cứu thế giới, là do Nhạc Nhạc cầu. Đương nhiên Nhạc Nhạc chính là tiểu siêu nhân mà trong mắt cậu, đại siêu nhân chính là Phong Kính.


      vị nghệ nhân nổi tiếng thế giới gần đây lại làm thứ này, chỉ sợ bất kỳ người ngoài nào nhìn thấy nhất định bảo rằng “phung phí của trời”, nhưng Tô Mộc Vũ lại cực kỳ thích điều này.


      Tiểu siêu nhân là bảo bối đáng của mà đại siêu nhân lại chính là người đàn ông nhất đời. Vì hai ngươi này mà làm chuyện cả thế giới nhìn thấy đều phải lắc đầu, đương nhiên đáng giá.


      Nhạc Nhạc líu ríu bên cạnh cả đêm, trông thằng nhóc cực kỳ hưng phấn. Bây giờ cậu ôm Bàn Chải ngủ ngon lành sô pha, cái mông chu lên trời, trông đáng .


      thanh lạnh lùng truyền tới từ phía sau, Phong Kính ôm hai cánh tay tựa cánh cửa, : “Có vẻ như lời hứa cầu hôn của ai kia vẫn còn chưa thực nha”


      Khẩu khí hài lòng như là tố cáo giữ lời hứa.


      Tô Mộc Vũ đáp: “An tâm, Tô Mộc Vũ này hứa nhất định thực xong, bàn tay đầy đất sét cả gan đưa tới nhéo mặt Phong Kính.


      Phong Kính lại nghĩ đến người phụ nữ xem còn quan trọng hơn mạng sống của chính mình lại dám khiêu khích . quả


      “Chết tiệt!” Phong Kính khiêng Tô Mộc Vũ lên, đến phòng tắm.


      “Này, làm gì vậy?” Tô Mộc Vũ bị khiêng, cúi đầu sợ hãi kêu lên tiếng, lại dám lớn tiếng khiến Nhạc Nhạc tỉnh giấc.


      Hết thảy phản kháng đều bị Phong đại thiếu gia trấn áp, sau tiếng thét chói tai, bọt nước văng khắp nơi, ngay sau đó còn thanh nào nữa, chỉ nghe tiếng nước chảy ngừng truyền tới từ phòng tắm, thỉnh thoảng lại lộ ra chút thanh rên rỉ khe khẽ.


      Bên ngoài, Nhạc Nhạc ôm Bàn Chải say giấc, miệng thằng nhóc chép chép như ăn thứ gì đó rất ngon trong mộng.


      Thằng nhóc xoay người, ôm cổ Bàn Chải, trong nhà có ba ba, có ma ma, tốt…
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 135: Xin cưới em



      Nhạc Nhạc từ xế chiều liền bắt đầu dán chặt mắt lên màn hình tivi, ai kêu cũng dời mắt, hỏi nó nguyên nhân thằng nhóc kia liền đắc ý nhếch cái cằm , : “Ma ma của Nhạc Nhạc là người nổi tiếng, Nhạc Nhạc muốn nhìn thấy ma ma tivi” Ma ma của những đứa bạn khác lợi hại như ma ma của Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc cực kỳ hãnh diện nha!


      “Ai nha! Ma ma kìa, ma ma đẹp nha…” Thằng nhóc vừa nhìn thấy Tô Mộc Vũ xuất trong màn hình tivi, lập tức hưng phấn nhảy dựng lên “Ba ba, ba ba mau đến đây xem nè!”


      Bảo mẫu vội ôm lấy cậu, nếu ngăn lại, cậu nhóc này nhất định bay đến ôm chầm lấy tivi cho xem. Nhạc Nhạc ôm Bàn Chải, đôi mắt lóe sáng vẫn dán vào tivi.


      Phong Kính hai chân đan chéo tỏ vẻ khinh thường, hừ lạnh tiếng, nhưng ánh mắt vốn đọc báo, lại ngẫu nhiên quét đến màn ảnh.


      Người dẫn chương trình là xinh đẹp, mở lời: “Đầu tiên xin chúc mừng thành công của chị trong buổi triển lãm lần trước”


      Tô Mộc Vũ mỉm cười “Cám ơn”


      Sau phần giới thiệu đơn giản, người dẫn chương trình : “Về tài năng của chị chúng ta biết rất nhiều, tôi nghĩ cũng cần phải nhắc lại. Tuy nhiên ít khán giả rất tò mò về gia đình và tình trạng hôn nhân của chị đấy, tiểu thư Evelyn”


      Bị hỏi vấn đề riêng tư như vậy, hai má Tô Mộc Vũ ửng hồng chút, : “Ngại quá, tôi vẫn còn độc thân”


      Sắc mặt của Phong đại thiếu gia chúng ta nháy mắt đen thui, ánh mắt như dao sắc nhìn chằm chằm người tivi. Nếu Tô Mộc Vũ lúc này đứng trước mặt , nhất định bị chết vì dao.


      Con trai hơn hai tuổi cũng có mà còn bảo độc thân à?


      Người dẫn chương trình nhanh chóng lấy được trọng điểm, hỏi tiếp: “Tiểu thư Evelyn rất xinh đẹp, tại sao vẫn còn độc thân đây? Tôi nghĩ, cả thế giới này có rất nhiều người nguyện vì chị mà khuynh đảo nhân gian đây”


      Tô Mộc Vũ đáp: “Ha ha, khen sai rồi, ra nguyên nhân là trong lòng tôi vốn người” Lúc , hai má đỏ ửng.


      bật người truy vấn: “ sao? Tiểu thư Evelyn, xin hỏi chị có thể bật mí chút ?”


      Tô Mộc Vũ mỉm cười, thoáng cúi đầu, giống như tập trung năng lượng toàn thân, hơn mười giây sau, rốt cuộc ngẩng đầu, từ từ : “Tên của ấy là Phong Kính, mọi người chắc cũng từng nghe đến cái tên khác của ấy là… Ethan Fong” Đôi mắt lúc này lại lấp lánh như kim cương, hấp dẫn người khác.


      Biểu tìn của này chỉ có thể dùng sợ hãi để diễn tả “Là vị Ethan Fong trong truyền thuyết sao?” Nghệ nhân nổi tiếng thế giới gần đây cùng với nhà giám định nghệ thuật quốc tế, đúng là tin tức làm cho người ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.


      Lúc ra cái tên này, Tô Mộc Vũ lại hề do dự “Đúng vậy, chính là ấy! Chúng tôi bắt đầu từ cuộc giao dịch”


      Can đảm thừa nhận quả khiến người dẫn chương trình nghẹn họng nhìn trân trối.


      Tô Mộc Vũ lại chút băn khoăn, như nước suối trong vắt ồ ồ tự nhiên chảy ra bên ngoài “Là ấy kéo tôi ra khỏi vũng lầy tăm tối, nếu tôi nhất định thể nào tự mình đứng lên được. ấy mang đến mạng sống thứ hai cho tôi, cũng là người dẫn dắt tôi bước vào con đường nghệ thuật. ấy cũng chính là người khiến tôi lần nữa tin tưởng vào tình . Giữa tôi và ấy cũng có rất nhiều tin đồn tốt, tôi tin cũng ít người biết điều này, nhưng tôi và ấy cũng quan tâm. Tôi thừa nhận ấy là người rất ngang ngược, coi ai ra gì. Mặc dù như vậy nhưng đôi khi ấy cũng lộ ra tính cách của trẻ con” tới đây, Tô Mộc Vũ cười.


      Phong Kính vẫn giữ nguyên lạnh lùng, nhưng gân xanh trán ngừng .


      Tô Mộc Vũ tiếp tục : “Thế nhưng… những điều này cũng ngăn cản tôi ấy. ấy có thể vừa mắng tôi nhưng ngay sau đó lại sợ tôi cảm lạnh mà khoác áo lên người tôi, ấy có thể nửa đêm lén lút mở tủ lạnh ăn hết dĩa trứng chiên cà do tôi làm lúc chiều, ấy có thể giả vờ chán ghét tôi nhưng vẫn thầm giúp đỡ tôi…”


      Tô Mộc Vũ cứ , mặt hề có kích động cũng xấu hổ, vẫn tự nhiên như vậy, tự nhiên giống như bài thơ chảy ra từ tận đáy lòng mình.


      “Người đàn ông này giống như ánh mặt trời xuất trong cuộc đời tôi vậy, bất luận nó có nóng cỡ nào, đáng sợ cỡ nào, nhưng tôi vẫn biết ấy chỉ muốn mang lại ấm áp cho tôi, bất kể là chán ghét hay giả vờ, tôi vẫn có thể hiểu được tình của ấy”


      Cuối cùng, Tô Mộc Vũ : “ ấy là người đàn ông rất có trách nhiệm, tôi biết ấy chịu trách nhiệm với cuộc đời tôi, cho nên tôi cũng muốn chịu trách nhiệm với cuộc đời của ấy. Năm xưa, chúng tôi bắt đầu bằng giao dịch, tôi hi vọng bây giờ, chúng tôi có thể dùng hôn nhân để chấm dứt giao dịch đó”


      Biên kịch, đạo diễn cùng ê kíp nghe thấy lời Tô Mộc Vũ , ánh mắt mọi người đều ươn ướt. tràng vỗ tay to vang lên cổ vũ .


      Rời khỏi sân khấu quay, Tô Mộc Vũ cảm thấy hai má mình nóng lên. Vừa nãy, giống như bị trúng tà, tất cả dũng khí cả đời này đều đem ra hết trong mười phút đó.


      điên rồ mà, bây giờ sao dám ra ngoài gặp người đây? thầm nghĩ, tiết mục này bị phát sóng rộng rãi trong ngày hôm nay, toàn bộ thế giới đem ánh mắt như thế nào mà nhìn đây?


      Người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử dùng truyền thông cầu hôn.


      ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy nhân vật chính trong câu chuyện lúc nãy tựa lưng cửa xe hơi, ánh mắt tối đen nhìn về phía , khóe miệng của hơi hơi cong lên, sau đó lại bị cố gắng ép lại, giả bộ bộ dáng lãnh đạm.


      : “Tô tiểu thư, dường như còn thiếu bước”


      Bên cạnh , Nhạc Nhạc bị quấn trong lớp quần áo dày cộm, che miệng cười trộm, nụ cười vui vẻ đến đôi mắt cũng tròn vo trong veo.


      Giờ phút này, Tô Mộc Vũ ngược lại cái gì là mặt mũi cũng thèm quan tâm, ánh mắt của liếc về phía chậu hoa Mân Côi bên đường. rút nhánh đến trước mặt Phong Kính, quỳ gối xuống, khuôn mặt đỏ ửng, giọng : “Phong đại thiếu gia, xin hãy cưới em”


      nhíu mày, vẫn tựa lưng cửa xe, sau lúc lâu mới : “ nghe thấy”


      Tô Mộc Vũ quả hận thể đem bình cắm hoa cắm lên đầu , còn bày đặt làm bộ làm tịch! làm như vậy rồi, còn muốn còn muốn như thế nào nữa?


      Tô Mộc Vũ đứng lên, bước ngang qua người .


      nghĩ tới mạnh mẽ vươn tay kéo vào trong lòng, ôm chặt. Hơi thở nóng bỏng thả bên tai , đồng ý”


      Nhạc Nhạc ngăn được kích động nhảy tưng tưng: tốt quá! tốt quá! Ba ba cùng ma ma của Nhạc Nhạc kết hôn!


      Khóe miệng Tô Mộc Vũ gợi lên tươi cười, kiễng đầu ngón chân, giữ chặt cà vạt của Phong Kính, môi nhàng chạm vào môi . Giờ phút này cảm thấy hạnh phúc.


      Kẻ khác biết, sao, chỉ cần hai người bọn họ biết là được. Thế giới to lớn cũng liên quan gì đến em đâu, thế giới của em chỉ cần mình thôi.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 136: Hôn lễ



      “Chờ… chờ chút” Tô Mộc Vũ xấu hổ đỏ mặt chỉnh chu lại váy áo.


      vừa định xoay người ra ngoài lại bị Phong Kính kéo lại, chỉ thấy ngón tay thon dài của cầm lên cây son môi, nhàng bờ môi nhạt màu vì hôn của mà lay múa, tê tê dại dại.


      Tô Mộc Vũ bây giờ hiểu vì sao phụ nữ thời cổ đại vẫn luôn hi vọng chồng mình vì mình mà tô môi, chải đầu, cái loại cảm giác này khiến toàn thân đều như bị điện giật.


      Khóe môi Phong Kính nhếch lên, cúi đầu, khẽ cắn cái chóp mũi .


      Thanh của cha sứ vang vọng: “Chào đón dâu”


      Nghe thế, Tô Mộc Vũ khẩn trương ưỡn cao ngực. Bên trong sảnh đường tràn đầy khách khứa, phần lớn là bạn bè thân thích của Phong Kính cùng các nhân vật trong giới nghệ thuật, Kiều Na và Chu Hiểu Đồng có mặt, cũng ít nhà báo cũng đến đây chia vui.


      Tiền Phong thân âu phục, ánh mắt hoa đào bay bay vươn tay về phía , ý bảo rằng hãy khoác tay lên cánh tay “Tiểu Vũ, bổn thiếu gia tiễn em chắc cũng đủ mặt mũi chứ?”


      Tô Mộc Vũ cong khóe miệng, vươn tay khoác lấy cánh tay cùng lên thảm đỏ khóe miệng chứa đựng nụ cười xinh đẹp nhất.


      Hôm nay mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi theo truyền thống Tây Âu, vừa vặn ôm lấy thân hình hoàn mỹ. chiếc áo cưới là từng đóa hoa hồng trắng trải rộng, đuôi váy được thiết kế thêm dải lụa dài kéo lên nền thảm đỏ, mái tóc đen dài được uốn lọn thả xuống lưng, mà bên lại được cố định bởi chiếc trâm bạch ngọc đặc biệt.


      Hai bên vành tay là bông tai bằng trân châu quý giá, đây là quà cưới mà Tiền Phong tặng.


      Tô Mộc Vũ nhìn xung quanh, chợt thấy Khúc Quế cùng Tô Hào đứng trong đám người, muốn gì đó lại thôi, chỉ nhìn .


      nghĩ tới, cha mẹ mình lại đến đây.


      Tô Hào mở miệng trước, vẻ mặt áy náy cùng xấu hổ: “Nhiều năm qua, cha mẹ xin lỗi con, con nhận chúng ta cũng sao, chỉ cần con chấp nhận hai người già này đến đây tiễn con về nhà chồng là được rồi”


      Khúc Quế cũng áy náy, : “Mộc Vũ, con cũng là miếng thịt của mẹ… Mẹ nợ con nhiều lắm, xin con hãy để ẹ nhìn con lấy chồng


      Tô Mộc Vũ nghĩ tới bản thân mình chờ đợi lâu như vậy, đến khi tuyệt vọng về cha mẹ, bọn họ rốt cuộc cũng biết sai. Chóp mũi ê ẩm, giống như ủy khuất nhiều năm như vậy cuối cùng cũng được thừa nhận.


      Tiền Phong vỗ vỗ tay , ý bảo hôn lễ vẫn còn diễn ra, còn là dâu hạnh phúc nhất ngày hôm nay.


      Tô Mộc Vũ mở lớn hai mắt, mỉm cười. nhìn thấy Phong Kính thân áo trắng, cách càng lúc càng gần, trong đôi mắt đen kia đều là hình ảnh của .


      Tiền Phong đen tay của Tô Mộc Vũ giao vào bàn tay Phong Kính, hơi nghiêng người, câu gì đó vào tai Phong Kính.


      Phong Kính lập tức híp mắt, đáp: “Yên tâm, tôi để cậu có cơ hội đó”


      Tiền Phong cười rộ lên, đôi mắt hoa đào nheo lại lộ ra hàm răng sáng bóng, giọng : “Bổn thiếu mỏi mắt mong chờ” Dứt lời, thối lui sang bên.


      Thanh của cha sứ chậm rãi vang lên:


      “Chúng ta bây giờ với cương vị là bạn bè thân hữu chứng kiến, Tô Mộc Vũ, con có nguyện ý cùng người đàn ông bên cạnh kết nghĩa vợ chồng hay ? Bất luận là khỏe mạnh, ốm đau hay vì bất kỳ lý do khác, con cũng đều ấy, chăm sóc ấy, tôn trọng ấy, vĩnh viễn trung thủy với ấy đến ngày cuối cùng của cuộc đời?”


      Lời thề trang nghiêm, mang theo cả đời hứa hẹn.


      Thanh của Tô Mộc Vũ có chút nghẹn ngào: “Con nguyện ý”


      Cha sứ chuyển ánh mắt về phía Phong Kính.


      “Phong Kính, con có nguyện ý cùng người phụ nữ bên cạnh kết nghĩa vợ chồng hay ? Bất luận là khỏe mạnh, ốm đau hay vì bất kỳ lý do khác, con cũng đều ấy, chăm sóc ấy, tôn trọng ấy, vĩnh viễn trung thủy với ấy đến ngày cuối cùng của cuộc đời?”


      Phong Kính nắm lấy tay của , giống như là muốn đem người con trước mặt này tiến nhập vào tận sâu trái tim mình.


      “Con nguyện ý”


      Nước mắt của Tô Mộc Vũ trong phút chốc dường như trào ra từ hốc mắt.


      Phong Kính vẫn nắm tay , đeo nhẫn vào ngón áp út cho . Cặp nhẫn kia rất nhẵn, sang trọng nhưng lại tượng trưng cho tình cả cuộc đời.


      , dưới ánh mắt của Thượng Đế xin thề, xin lấy em làm vợ, kể từ hôm nay, cho dù là họa hay phúc, cho dù là bệnh tật hay khỏe mạnh đều em, quý trọng em, cho đến chết. Mộc Vũ, em”


      Đôi mắt Phong Kính hơi đỏ lên, nước mắt của Tô Mộc Vũ ngừng rơi xuống.


      khóc đương nhiên là chuyện bình thường, thế nhưng Chu Hiểu Đồng và Kiều Na cũng khóc, ngay cả đôi mắt hoa đào của Tiền Phong cũng lấp lánh ánh nước. Tuy nhiên phải do khóc mà là vì Chu Hiểu Đồng bên cạnh đúng lúc bấu víu vào tay , khiến đau đến muốn chảy nước mắt.


      tràng vỗ tay lập tức vang lên, hoa tươi cùng bong bóng đồng loạt bay lên trời, đàn bồ câu trắng được thả ra. Phong Kính ôm lấy Tô Mộc Vũ, bế lên hoàn toàn bám vào người .


      Kiều Na cùng Chu Hiểu Đồng ồn ào la to: “Hôn ! Hôn !”


      Tô Mộc Vũ cảm thấy mặt của mình nóng đến chịu được, nghĩ tới Phong Kính hôn, hôn nồng nhiệt, hai đầu lưỡi quấn quýt nhau, hôn đến thở nổi.


      Nhạc Nhạc mặc chiếc áo bành tô nho , kích động vừa oa oa kêu to vừa vỗ bàn tay bé.


      Khúc Quế bên cạnh quỳ chân xuống, ngồi xổm trước mặt Nhạc Nhạc.


      Nhìn thấy đứa bé tinh xảo như búp bê này, ánh mắt Khúc Quế ươn ướt nhưng vẫn dám chạm vào nó: “Nhạc Nhạc, bà là bà ngoại của con”


      Nhạc Nhạc nghiêng đầu, : “Bà ngoại? Nhưng mà Nhạc Nhạc có bà ngoại nha”


      Người già nào mà thích trẻ con, ngay cả Khúc Quế cũng mong ngóng đứa cháu ngoại từ lâu “Bà là bà ngoại của con nha, con gọi tiếng bà ngoại được ?”


      Nhạc Nhạc nhìn Khúc Quế nửa ngày, dường như cảm thấy người bà ngoại này cũng khá giống ma ma liền hỏi lại: “Bà là bà ngoại của Nhạc Nhạc sao?”


      Khúc Quế rưng rưng mắt, ôm lấy nó, : “Bà là bà ngoại của con”. đứa đáng như thế là đứa cháu ngoại của bà nha.


      Hôn lễ kết thúc, khuôn mặt Tô Mộc vẫn còn đỏ bừng, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, ánh mắt còn hơi ướt át.


      nén giận trừng mắt nhìn Phong Kính, Phong đại thiếu gia để ý, thậm chí còn nháy mắt cái với . Tim Tô Mộc Vũ run lên, vội chuyển dời tầm mắt.


      Tô Mộc Vũ hỏi: “Nhạc Nhạc đâu?”


      Kiều Na xoay người, : “Vừa rồi em còn thấy mẹ chị ôm Nhạc Nhạc ở chỗ này, làm sao nháy mắt thấy đâu rồi?”


      Tô Mộc Vũ biết sao lại giật mình “Mẹ chị?”
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :