1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 121: Trò chơi của Phong Nghi



      Đó là… khuôn mặt…


      Giống như được khắc ra từ cái khuôn, mỗi nơi đều hoàn toàn tương tự.


      Cái loại cảm giác này giống như khi soi gương, nhưng mà người trong gương lại có biểu tình bất đồng với mình, cảm giác kia có thể dùng bốn chữ – lông tóc dựng đứng, để mô tả!


      ta là Tô Mộc Tình! Là người em đáng sợ kia của , Tô Mộc Tình!


      Tô Mộc Tình điên rồi, ta điên rồi, điên rồi! Nếu điên, ai lại làm chuyện này? Thay đổi toàn bộ mặt mũi của mình, biến thành bộ dạng của người khác.


      Tô Mộc Tình thưởng thức khuôn mặt của chị mình, kinh ngạc, sợ hãi.


      ta cười : “Chị à, sắc mặt chị sao lại trắng bệch như vậy? Đây chính là gương mặt của chị nha, bị hù sợ bởi chính mình quả rất buồn cười nha!”


      Tô Mộc Vũ cắn răng : “Tô Mộc Tình… …”


      hoàn toàn biết nên dùng từ ngữ như thế nào để hình dung tâm tình giờ phút này, quả so với nhìn ác ma còn muốn ghê tởm hơn, so với nhìn con ốc sên còn muốn buồn nôn hơn!


      “Chị, chị hài lòng sao? Làm sao chị có thể hài lòng đây? Khuôn mặt này chính là do em hao tâm tổn lực, chịu vô số đau đớn mới thành công nha. Còn có giọng này, chị có biết cảm giác dao phẫu thuật tiến vào trong cuống họng là như thế nào ? Lành lạnh, giống như nuốt con rắn vậy. Ha ha ha…”


      Bàn tay Tô Mộc Tình chậm rãi xoa xoa hai má Tô Mộc Vũ, tiếp: “Có khuôn mặt này, những thứ vốn thuộc về cũng dần dần trở vào trong tay tôi thôi. Chị an tâm, tôi lợi dụng khuôn mặt này tốt, chỉ muốn cướp Phong Kính, mà còn có con trai của , còn có Tần Nghị Hằng, tôi muốn hối hận, hối hận vì thương tôi!”


      Tô Mộc Tình cười rộ lên, ràng thanh giống nhau như đúc nhưng lại làm cho người ta hết sức sợ hãi.


      Tô Mộc Vũ hất mặt sang bên, né tránh bàn tay bẩn thỉu kia.


      Trong đầu hỗn độn của đột nhiên xuất ý niệm.


      Bóng lưng người phụ nữ kia, căn bản chính là Tô Mộc Tình! Rốt cuộc cũng biết rồi!


      Phong Kính có phản bội , mà là bị lừa, bị khuôn mặt giống như đúc này lừa. , ngay cả Phong Kính đều bị lừa, ai có thể nghĩ đến, Tô Mộc Tình điên đến nỗi làm ra loại chuyện đáng sợ như vậy.


      Đột nhiên tỉnh ngộ, Tô Mộc Vũ dùng sức, đem hết toàn lực ra mà giãy dụa, mặc kệ cổ tay bị mài đến loang lổ vết máu, cắn chặt răng liều mạng muốn vùng ra khỏi dây thừng.


      muốn tìm


      chờ được, muốn gặp ngay bây giờ, muốn để hai kẻ kia thực được mưu kế.


      Đều do , tất cả đều do , tại sao lúc ấy lại ngu ngốc nên nhận ra? Tô Mộc Vũ, mày đứa ngu ngốc!


      Nhưng sức lực người giống như theo nước cuốn trôi, cho dù có giãy dụa như thế nào nữa cũng nhúc nhích được. Trong mắt Phong Nghi, giống như con chuột bị con mèo lớn vờn đuổi.


      cười, : “Khỏi giãy dụa, cho dù bây giờ có mở trói được, thậm chí mở được cánh cửa này ra, cũng chạy thoát đâu. Ả đàn bà ngu xuẩn, lúc vào quán bar, bị hạ mê dược mà vẫn phát chút nào. Chậc chậc, xem có quá ngu xuẩn hay ?”


      Đồng tử Tô Mộc Vũ trợn tròn.


      Chẳng thể trách lúc đó cảm thấy còn sức lực, ràng muốn nâng tay nhưng vẫn có chút sức nào, cứ như vậy mà ngã xuống, ra đều là cái bẫy của .


      Phong Nghi dùng đến hai năm để bày ra thiên la địa võng, chỉ còn chờ bọn họ từng bước từng bước nhảy vào, tiếp tục để tùy ý đùa bỡn, xâu xé.


      Tô Mộc Vũ hoảng sợ quan sát gương mặt xinh đẹp trước mắt này, vì sao lại có người đáng sợ như vậy, so với ác ma còn đáng sợ hơn ngàn vạn lần.


      Phong Nghi cực kỳ hài lòng với phản ứng của , giống như nhàm chán rất lâu, nay đột nhiên bắt được con mồi ngon, sao có thể dễ dàng bỏ qua?


      giơ tay lên vuốt ve mặt , : “Tô Mộc Vũ, bằng chúng ta chơi trò chơi . cược xem bao lâu Phong Kính mới có thể phát ra ta là giả mạo, mà Tô Mộc Vũ chính là nằm trong bàn tay tôi, được ?”


      Tô Mộc Vũ nghe thấy lời , gắt gao cắn chặt môi.


      Phong Nghi ngược lại, trông rất hào hứng, cứ thế định ra quy tắc của trò chơi. lấy tay nâng người của lên, hứng thú : “Tôi cược ba ngày, nếu sau ba ngày mà còn có phát ra, xin lỗi xinh đẹp của tôi, phải cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của tôi rồi”


      Còn chưa chờ xong, Tô Mộc Vũ đột nhiên há miệng, cắn lấy ngón tay .


      Phong Nghi đau, liền tát vào mặt , khiến choáng váng, nhưng Tô Mộc Vũ vẫn nhả ra cho đến khi sứt ra miếng thịt. Sau đó bị đạp ngã nhào mặt đất.


      phun ngụm máu trong miệng ra, ách giọng cười lạnh: “Nằm mơ!”


      ___________________________


      Tô Mộc Tình từ tầng hầm rời , nhanh chóng chạy về bệnh viện. Bệnh bao tử của Phong Kính lại tái phát, bác sĩ bảo tạm thời phải nằm viện quan sát. Sau khi truyền nước biển, ngủ say, Tô Mộc Tình mang gương mặt của Tô Mộc Vũ quan tâm chăm sóc bằng mọi cách.


      Cừu Văn bị Nhạc Nhạc quấn lấy, thể mang theo tiểu ma vương này đến bệnh viện.


      Nhạc Nhạc vui vẻ chạy vào bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh, liền nhìn thấy người, thằng nhóc kinh hỉ hô lên: “Ma ma!”


      “Nhạc Nhạc, ma ma trở về rồi, con có vui ?” Tô Mộc Tình cúi người, ôm lấy Nhạc Nhạc .


      “Vui chứ!” Được Tô Mộc Tình ôm vào trong ngực, Nhạc Nhạc bỗng nhiên mở trừng hai mắt, nhìn mặt của mẹ nó, nghiêng cái đầu , khuôn mặt nhắn nhăn lại, : “Ma ma, sao ma ma có chút… là lạ?”


      Nụ cười mặt Tô Mộc Tình hơi cương cứng, nhưng vẫn tỉnh bơ : “Nhạc Nhạc cảm thấy ma ma là lạ chỗ nào?”


      Nhạc Nhạc nhíu mi, cánh tay bé phì phì chống cằm, : “Ừm… Nhạc Nhạc cũng biết, chỉ là cảm thấy là lạ”


      Tô Mộc Tình ôn nhu cười, tiếp: “Chắc là lâu lắm rồi Nhạc Nhạc có gặp ma ma đó, cho nên có chút quen, đúng ? Ma ma chính là ma ma của Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc phải nhớ kỹ biết ?”


      Nhạc Nhạc vòng vo cái đầu nửa ngày, cuối cùng chỉ phải gật đầu : “Dạ”


      Thằng nhóc kia vừa gật đầu, vừa nghĩ: Thế nhưng Nhạc Nhạc cảm thấy rất lạ nha. kỳ quái!
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 122: Đùa giỡn



      Lúc Phong Kính tỉnh lại, truyền dịch cũng xong.


      Trong ngực của , “Tô Mộc Vũ” mềm mại như mèo con yên tĩnh nằm đó. Phong Kính giơ tay lên, chậm rãi xoa mặt của .


      Tô Mộc Tình tỉnh lại, thanh ôn nhu : “Kính, tỉnh rồi. còn thấy chỗ nào khó chịu ? Có muốn em gọi bác sĩ đến kiểm tra cho ?”


      Bất luận là biểu tình mặt, hay là lo lắng trong mắt đều rất đúng, hoàn toàn nhìn ra được là người khác.


      Phong Kính chuyện, chỉ nhìn .


      Bị ánh mắt đó nhìn, trong lòng Tô Mộc Tình hơi hoảng chút, còn tưởng rằng Phong Kính nhìn ra dấu vết gì đó.


      chỉ đưa đầu, hôn lên trán ta, giống như thở dài : “ tốt, em trở về”


      Tô Mộc Tình thở , nhàng mỉm cười, : “Kính, em đâu cả, vĩnh viễn cũng ” Nằm trong lồng ngực của , trong mắt ta ra tia sáng sắc lạnh.


      Phong Kính chịu đợi thêm ở bệnh viện, đêm đó liền trở về nhà, bác sĩ cũng dám ngăn cản, chỉ dặn dò cần chú ý nhiều hơn.


      Tiền Phong lái xe tới đón bọn họ.


      Lúc xuống xe, Tiền Phong xoa đỉnh đầu “Tô Mộc Vũ”, : “Tiểu Vũ, ổn cả rồi”


      Tô Mộc Tình hiểu chuyện Tô Mộc Vũ với Tiền Phong, kinh ngạc quay đầu lại nhìn .


      Tiền Phong xấu hổ, nhìn tới ánh mắt như ra đa của Phong Kính bèn xám mặt trèo lên xe chạy mất dạng. Nửa ngày này cảm thấy có gì đó rất khó , có thể tưởng tượng ra nhưng lại vẫn lắm. nhíu mày thiếu chút nữa gây ra tai nạn, vội ổn định tâm tình, tiếp tục lái xe.


      Tô Mộc Tình giúp đỡ Phong Kính lên lầu.


      Nhạc Nhạc từ ban công nhìn thấy bọn họ trở về, kích động chạy ra đón. Nó nhìn thấy ma ma, vội chạy đến kêu: “Ba ba, ma ma về”


      Chưa đợi thằng nhóc chạy đến ôm lấy ma ma nó, thân ảnh so với nó còn nhanh hơn, vội vàng chạy ra, hướng Tô Mộc Tình nhe răng trợn mắt sủa “Gâu gâu… Gâu gâu…!”. Bàn Chải hung ác trừng mắt Tô Mộc Tình.


      Tô Mộc Tình hoảng sợ, vội lui về sau từng bước.


      Nhạc Nhạc ôm lấy Bàn Chải, mở to đôi mắt ngây thơ, : “Bàn Chải, mày sao vậy? Đây là ma ma của tao nha, ma ma trở lại rồi đó!”


      “Gâu gâu!” Bàn Chải cũng để ý, chỉ giận dữ trừng mắt sủa người lạ, giống như muốn đuổi những kẻ nó quen , bảo vệ lãnh địa của nó.


      Tô Mộc Tình cười cười, : “Kính, em đỡ vào” Cũng đem con chó này đặt trong lòng.


      Lại ngờ Bàn Chải nhào qua, Tô Mộc Tình kịp phản ứng, bị nó cắn phát vào chân.


      Tô Mộc Tình đau đớn, hét ầm lên. Bảo mẫu vội ôm Bàn Chải lại, ngăn cản nó tiếp tục cắn người: “Tô tiểu thư, sao rồi? Có bị nó cắn trúng ?”


      Tô Mộc Tình nhìn thấy chân mình có miệng vết thương , vết thương còn chảy máu, mặt lúc đỏ lúc trắng.


      Phong Kính vội vàng ôm lấy ta, đặt lên ghế sa lon.


      Bảo mẫu mạnh mẽ lôi Bàn Chải ra ban công, nhốt nó lại, cho dù có nhốt lại Bàn Chải vẫn cứ sủa um lên, thỉnh thoảng còn cào vào cửa.


      Bảo mẫu vội lấy ra hộp y tế, : “Tô tiểu thư đừng lo lắng, Bàn Chải thường xuyên được tiêm phòng, nó có bệnh gì đâu. Để tôi lấy thuốc bôi cho là được”


      Trong lòng bảo mẫu cảm thấy có chút khó hiểu: Bàn Chải bình thường rất hiền, làm sao lại đột nhiên cắn người vậy?


      Phong Kính nhìn thấy miệng vết thương của , nhíu mày hỏi: “Mộc Vũ, có đau ?”


      Sắc mặt Tô Mộc Tình có chút khó coi, vẫn cố gắng giữ nguyên nụ cười mỉm : “ có việc gì, Bàn Chải chắc có chút kích động, bôi thuốc vào là ổn thôi” Trong lòng ta lại thầm quyết định: Sau này tao nhất định tìm cơ hội giết mày!


      Bởi vì bị bảo mẫu ngăn lại nên vết thương Bàn Chải cắn cũng lớn, dán miếng băng cá nhân là sao.


      Nhạc Nhạc chưa từng thấy Bàn Chải như vậy bao giờ, bị dọa đến run lên. Nó ôm gấu bông ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc Tình, : “Ma ma có đau ?”


      Tô Mộc Tình hôn khuôn mặt của nó, đáp: “ chút cũng đau”


      Nhạc Nhạc nhào vào trong lòng mẹ nó, muốn làm nũng, mới vừa tiến đến lòng Tô Mộc Tình, liền hắt hơi cái. Thằng nhóc xoa xoa mũi, : “ người ma ma có mùi gì đó, Nhạc Nhạc thích”


      Ánh mắt Tô Mộc Tình giật giật, cúi đầu ngửi mùi người mình, có chút mùi nước hoa, sao vậy?


      “Nhạc Nhạc thích, ma ma rửa được ?” Tô Mộc Tình có chút kiên nhẫn, nhưng vẫn cố gắng áp chế buồn bực trong lòng, gật đầu với Nhạc Nhạc.


      Cậu nhóc lúc này mới thỏa mãn gật đầu, cười hì hì.


      Đêm đó Tô Mộc Tình ở lại, lần đầu tiên Nhạc Nhạc được ở cùng chỗ với ma ma liền kích động đến ôm lấy quần áo Tô Mộc Tình làm nũng: “Ma ma, ngủ cùng Nhạc Nhạc được ? Nhạc Nhạc nhớ ma ma lắm, muốn ngủ với ma ma”


      Đôi mắt to ngập nước của Nhạc Nhạc vô cùng chọc người thương. Nhưng mà trong mắt Tô Mộc Tình chỉ cảm thấy đứa bé này vô cùng phiền phức. Bởi vì Nhạc Nhạc cũng phải là con của ta, bất luận ta cố gắng diễn như thế nào nữa, cũng diễn ra cái loại thương của mẹ này.


      Tô Mộc Tình : “Nhạc Nhạc ngoan, sức khỏe ba ba tốt, cho nên ma ma phải ở bên cạnh ba ba, đúng ?”


      Nhạc Nhạc vui, hừ hừ. Cậu muốn ngủ cùng ma ma nha, cậu hơn hai tuổi rồi, chưa từng được ngủ cùng ma ma lần nào.


      Nhạc Nhạc nghĩ cách: “Vậy Nhạc Nhạc ngủ cùng ba ba với ma ma”


      Tô Mộc Tình gần mất hết kiên nhẫn, nghiêm mặt : “Nhạc Nhạc phải biết nghe lời chút!”


      Bị ma ma quát, bả vai Nhạc Nhạc co rụt lại, ánh mắt ngập nước, ủy khuất chạy về phòng, chui vào chăn quấn kín người.


      Tô Mộc Tình mới quan tâm, ta mừng rỡ đứng lên, vào phòng tắm rửa sạch bản thân, mặc áo ngủ rộng thùng thình tới.


      Bởi vì bệnh bao tử tái phát, Phong Kính giằng co hai ngày, phải truyền dịch rất mệt mỏi.


      Nhìn thấy Phong Kính ngủ, Tô Mộc Tình mất hứng nhíu mày, chỉ đành phải trèo lên giường, nằm ngủ bên cạnh .


      Đêm khuya, rất lạnh.


      Tô Mộc Vũ bị giam trong tầng hầm lạnh lẽo, toàn thân đều phát run.


      cuối tháng mười , ban đêm bảy, tám độ hơn nữa còn là trong tầng hầm, môi Tô Mộc Vũ trắng bệch, trong bụng rỗng tuếch, ngụm nước cũng chưa được uống.


      Phong Nghi cũng muốn chết đói, trước mặt bày ra ly nước, còn có chén cơm, thậm chí còn rất có dinh dưỡng.


      Nhưng là Tô Mộc Vũ dám đụng vào. Lúc trước uống qua ngụm nước, rất nhanh liền nhận ra mình lại xụi lơ lần nữa. biết nước này có vấn đề, trong thức ăn kia khẳng định cũng sạch .


      tại có thể ăn uống, thậm chí chết cóng, chỉ riêng thể mất ý chí. khi mất toàn bộ ý chí cùng sức lực, chờ đợi của cũng chỉ là mặc cho kẻ khác định đoạt.


      được biến thành như vậy!


      Tô Mộc Vũ cắn chặt môi, mượn cách này làm ình tỉnh táo, cố gắng suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ, tuyệt đối thể cứ như vậy ngồi chờ chết.


      Cổ tay ngừng ma xát với vách tưởng, dùng phương thức nguyên thủy này mài đứt dây thừng ra. Cổ tay cũng sớm bê bết vết máu, nhưng cũng thèm để ý, đúng vậy, chút cũng thèm để ý, còn hơn là trái tim bị dày vò, chỉ bây nhiêu đau đớn có là gì.


      Lúc gần như kiệt sức, Tô Mộc Vũ cắn răng ngẩng đầu, nhìn cả tầng hầm chỉ có cái cửa sổ hẹp, lộ ra ánh trăng lạnh lùng.


      Nhắm chặt đôi mắt, có gì đó nóng bỏng chảy ra từ khóe mắt.


      Phong Kính, nghe thấy em gọi ?


      Phong Kính, Phong Kính… Phong Kính!


      ( Trúc Lâm sơn trang)


      _______________________


      Phong Kính bừng tỉnh giữa đêm, Tô Mộc Tình mở to mắt, mơ hồ hỏi: “Sao vậy?”


      Phong Kính lắc lắc đầu, đuổi thanh vang vọng trong não. Tô Mộc Tình lăn cái, lại ngủ.


      Nhìn thấy “Tô Mộc Tình” ngủ trong lòng mình, trong mắt Phong Kính xẹt qua tia sáng, nhưng lại dần dần biến mất, nhắm hai mắt lại.


      Hôm sau.


      Tô Mộc Tình tỉnh dậy rất sớm, bảo mẫu chợ, Tô Mộc Tình mang theo bình nước sôi, đến ban công.


      Bàn Chải bị nhốt đêm, uể oải nằm bên ban công, tiếng kêu cũng còn vang. Nhìn thấy Tô Mộc Tình đến, Bàn Chải vểnh đôi tai, tràn ngập cảnh giác, muốn nhào đến nhưng bị bảo mẫu xích lại, vốn nhào qua được, lo lắng phát ra những tiếng rên .


      Tô Mộc Tình cười lạnh đến, đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào con chó này.


      Chó chết, mày cũng dám cắn tao, tao ày nếm thử kết quả khi đắc tội với tao. Mày với chủ của mày chết tiệt như nhau, chết !


      Lúc bình nước sôi sắp đổ lên người Bàn Chải, thanh của trong vắt phía sau chợt vang lên: “Ma ma làm gì vậy?” Nhạc Nhạc khó hiểu hỏi, ma ma mang ấm nước đến đây làm gì vậy?


      Tô Mộc Tình cả kinh, vội lấy lại tinh thần, ôn hòa : “Nhạc Nhạc dậy sớm vậy, ngoan. Ma ma đến xem Bàn Chải thế nào, ma ma tha thứ cho nó rồi, cho nên muốn hòa thuận với nó nha”


      Nhạc Nhạc tin là , ôm cổ Tô Mộc Tình: “Nhạc Nhạc biết ma ma là tốt nhất, nhất định giận Bàn Chải”


      Tô Mộc Tình vỗ phía sau lưng Nhạc Nhạc, : “Đương nhiên”. ta buông bình nước trong tay, nheo mắt lại.


      Bảo mẫu trở về, mua cho Nhạc Nhạc phần sủi cảo tôm mà nó thích nhất, còn cốc sữa đậu nành nóng hôi hổi, Tô Mộc Tình cũng cùng nhau ăn.


      Phong Kính cần nhất là nghỉ ngơi, Nhạc Nhạc nhu thuận quấy rầy , chỉ lôi kéo Tô Mộc Tình cùng nhau chơi đùa.


      Nhạc Nhạc lôi kéo ta thăm phòng của nó, líu ríu: “Ma ma, ở đây đều là bạn tốt của con đó, đây là Hải Cẩu dễ thương, đây là Mộng Mơ nè, còn có Hớn Hở, bọn chúng đều là bạn tốt, thường xuyên chơi chung với con. Ma ma có thích chúng nó ?”


      Tô Mộc Tình căn bản có hứng thú nghe chuyện của con nít, chỉ ngừng “E hèm”


      Đến giờ nấu cơm, Nhạc Nhạc ôm lấy Tô Mộc Tình, làm nũng: “Ma ma nấu cho Nhạc Nhạc ăn có được hay ? Nhạc Nhạc thích ăn thức ăn ma ma nấu thôi”


      Tô Mộc Tình lặng chút, ôn nhu ôm lấy Nhạc Nhạc, hôn hít lên gương mặt mũm mĩm của nó, mỉm cười gật đầu.


      Nhạc Nhạc vui vẻ nhảy dựng lên: “Ma ma là tốt nhất!”


      Trong phòng bếp, Tô Mộc Tình cắt rau củ, lại híp mắt: Tao nhịn, ta nhất định có thói quen này, Tô Mộc Tình, đừng quên mục tiêu của mày chính là lật đổ địa vị của Tô Mộc Vũ, sau đó chính thức gả vào Phong gia.


      ta nhẫn nại, chỉ cần khiến Phong Kính xem ta chính là Tô Mộc Vũ, như vậy ta liền thành công.


      bữa cơm, Tô Mộc Tình làm hơn hai tiếng đồng hồ, Nhạc Nhạc buồn ngủ đến gật gù.


      Nhạc Nhạc dụi mắt, : “Ma ma, sao lâu vậy? Nhạc Nhạc đói đến bụng xẹp lép rồi”


      Tô Mộc Tình cởi tạp dề, : “Nhạc Nhạc mau tới nếm thử món ăn ma ma nấu xem”


      Nhạc Nhạc lóe mắt to gật đầu, nhờ bảo mẫu giúp trèo lên ghế, cầm lấy muỗng, đưa thức ăn lên đến miệng, mới vừa đưa vào liền nhổ ra, vươn đầu lưỡi: “Ma ma nấu là khó ăn, khó ăn nhất trong những thứ khó ăn…” Khuôn mặt nhắn nhăn thành cái bánh bao .


      Sắc mặt Tô Mộc Tình trông khó coi, giả tạo trước kia như băng dính, phát bị bung ra.


      Bảo mẫu phát sắc mặt ta được tốt lắm, vội ôm Nhạc Nhạc : “Tiểu thiếu gia gì vậy? Ma ma con nấu sao lại khó ăn được? Là bảo mẫu mua thức ăn tươi rồi”


      Nhạc Nhạc hiểu, nháy mắt : “Nhưng mà…”


      Lại bị bảo mẫu cắt đứt: “Tiểu thiếu gia, chuyện nấu ăn này hãy để bảo mẫu làm nhé. Ma ma con chăm sóc cho ba ba rất cực khổ có đúng hay ? Cho nên tiểu thiếu gia cần thông cảm a ma”


      Nhạc Nhạc suy nghĩ, nhu thuận gật đầu “Đúng!” Nó luôn là đứa con ngoan, là đàn ông, nam tử hán đại trượng phu cần thông cảm a ma!


      bữa cơm miễn miễn cưỡng cưỡng ăn cho xong, tâm tình Tô Mộc Tình kém tới cực điểm. Miễn cưỡng cho Nhạc Nhạc ngủ trưa mới tự giam mình trong nhà tắm xả giận.


      Thằng nhóc, dám ta nấu đồ khó ăn, tức chết ta.


      Mà trong tầng hầm, Phong Nghi kéo lấy tóc Tô Mộc Vũ, thanh lạnh lùng : “ rất biết điều”


      Tô Mộc Vũ bị ép ngẩng đầu đối mặt với , từ từ nhắm hai mắt lại, cười lạnh, tựa hồ liếc cái cũng đều cảm thấy ghê tởm.


      Loại thái độ này đủ chọc giận Phong Nghi, trong đôi mắt dài của lên tia sắc lạnh, cái tát bay đến chỗ : “Tô Mộc Vũ, đừng có rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, cơm cũng ăn nước cũng uống là muốn dùng phương pháp tuyệt thực bức tôi thả sao? Tôi cho biết, quá coi trọng chính mình rồi, tin hay tôi bây giờ có thể giết chết ?”


      Tô Mộc Vũ bị tát nghiêng sang bên, cười lạnh : “Vậy giết tôi ngay , nghĩ là Phong Kính để yên cho sao?” Cổ họng của sớm vì khát nước mà khô rát nhưng cũng gây trở ngại đến giọng kiên quyết lúc này.


      Nghe đến tên Phong Kính, Phong Nghi lập tức bậc cười, quả cười đến ngừng được “ nghĩ tới còn đem hi vọng ký thác vào người hai của tôi. hai ngày rồi, giờ này khắc này hẳn là ôm người em đáng của , có lẽ là rất sảng khoái, còn có con trai của nữa, xem nó bây giờ có gọi người phụ nữ khác là mẹ ?”


      Tim Tô Mộc Vũ nhoáng đau cái, nhưng cũng lâu. chỉ là lo lắng cho Nhạc Nhạc, biết nó có bị thương cái gì .


      Còn Phong Kính, đúng vậy, tin tưởng, chưa bao giờ tin tưởng như lúc này.


      Có lẽ từng dao động, tin, nhưng lần này hoàn toàn tin tưởng rằng Phong Kính nhất định nhận ra, nhất định nhận ra và Tô Mộc Tình giống nhau.


      tin tưởng, cho dù cuối cùng có chết ở chỗ này, cũng tin tưởng!


      Giờ này khắc này, tuy rằng chật vật nhưng trong con ngươi vẫn đầy ánh sáng, lại khiến cho Phong Nghi thẹn quá hoá giận.


      Phong Nghi cười lạnh bóp chặt người của , : “Tô Mộc Vũ, chờ , tôi nhất định cho xem, niềm tin mù quáng kia của rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn!”


      chữ Tô Mộc Vũ cũng đáp, ngu xuẩn nhưng phải ngu xuẩn trong lúc này, mà ngu xuẩn lúc trước kia, dại dột che mờ ánh mắt .


      Bên kia mái hiên, Tô Mộc Tình quả cũng tốt, chính xác mà ta sốt ruột.


      ta nghĩ khi mang khuôn mặt này liền có thể mọi chuyện đều lo, nhưng kết quả cũng phải như thế. Chỉ cần ta đến gần Bàn Chải, nó liền như phát điên, thằng nhóc Nhạc Nhạc kia lại càng khó chiều, tuy ta cố gắng che đậy quá khứ nhưng trong lòng vẫn lưu lại chút. Còn Phong Kính, mặc dù có lộ ra hoài nghi đối với ta, nhưng…


      đến bây giờ còn có chân chính chạm vào ta!


      Như thế sao ta lại sốt ruột cho được?


      Phong Nghi ra lệnh, hơn nữa tránh khỏi đêm dài lắm mộng, nhất định nhanh chóng khiến Phong Kính triệt triệt để để xem là Tô Mộc Vũ!


      Tô Mộc Tình hạ quyết tâm, ra khỏi phòng tắm.


      ta mặc bộ áo ngủ màu hồng nhạt, chỉ cần tháo dây buộc toàn bộ những gì trước ngực lộ ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, lộ ra mảng lớn da thịt trong suốt phấn nộn ngực. mặt ta mang theo phấn hồng e thẹn, ánh mắt vụt sáng mà e lệ rụt rè, lông mi dài chớp chớp, răng hơi căn môi dưới.


      ta biết, tư thế như vậy tuyệt đối là tư thế mị hoặc đàn ông tốt nhất. ta tin, Phong Kính lần này chui đầu vào lưới!


      Tô Mộc Tình ngượng ngùng cúi đầu, chậm rãi đến trước mặt Phong Kính, giọng : “Kính, có thể cho em biết, những ngày qua em làm tốt sao?”


      Phong Kính nhìn ta từ xuống dưới, nâng người ta lên, giọng hỏi: “Sao vậy? Sao lại hỏi như vậy?”


      Tô Mộc Tình cụp mi, thần tình đỏ bừng, hơi thở đều đều tựa hồ bởi vì Phong Kính đến gần mà nhanh hơn chút: “Là vì… muốn chạm vào em…”


      Phong Kính kề trán mình trán ta, hơi thở hai người hòa vào nhau: “Em suy nghĩ quá nhiều rồi, Mộc Vũ”


      Tô Mộc Tình chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước, mang theo cầu xin: “Xin … hôm nay, muốn em được ?” Tay ta đặt lồng ngực , sau đó chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.


      Cảnh trí như thế, thanh như thế, đôi mắt như thế, quả khiến đàn ông đều thể cự tuyệt.


      ta ràng cảm thấy lồng ngực màu đồng trước mặt, tần suất hô hấp càng lúc càng dồn dập, ta nhếch khóe miệng.


      Nhưng mà ngay tại khắc ta nghĩ mình thành công…


      Phong Kính bỗng nhiên bắt lấy tay ta, cau mày nhìn. Hồi lâu, bỗng dưng bóp chặt ngón tay, rốt cuộc cũng lạnh lùng phun ra câu:


      phải Mộc Vũ!”
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 124: Chạy trốn



      Ba giờ sáng, là lúc mọi người đều ngủ mê mệt.


      Hai ngày nay Tô Mộc Vũ chưa từng lơi lỏng, biết ban ngày có khả năng trốn thoát, cơ hội duy nhất chính là ban đêm. Cho nên ban ngày ngủ đủ giấc để đến tối tìm cơ hội chạy trốn.


      Ngoài tầng hầm có người trông coi. Tô Mộc Vũ thể đánh giá thực lực của bọn họ như thế nào, chỉ có thể dựa vào trực giác. quan sát khoảng ba giờ sáng là lúc thay ca, người trông coi còn trẻ, hơn nữa lúc này ai cũng mệt mỏi, nên cũng lơi lỏng cảnh giác.


      Tô Mộc Vũ đoán cũng sai, người canh giữ lúc này chỉ mới khoảng chừng 20 tuổi, được đưa đến đây để canh giữ người phụ nữ tay trói gà chặt. ta thầm nghĩ biết trọng nhân tài, cứ bắt lười biếng ngồi băng ghế ở đây.


      Phong Nghi là người rất tự phụ, tự phụ đến nỗi đem Tô Mộc Vũ nho để vào mắt. Mà bây giờ, rất cảm kích tính tự phụ của .


      Tô Mộc Vũ cắn chặt răng, bỗng dưng rên ra tiếng.


      Tên canh giữ ngủ gà ngủ gật, thình lình nghe được tiếng thét chói tai, ngay sau đó là thanh ngã xuống, lập tức theo bản năng đứng lên, gọi: “Bên trong có chuyện gì? Mau !”


      vung gậy gõ gõ vào cửa, trong tầng hầm im ắng, tiếng động cũng có, vừa rồi nếu phải có thanh thét chói tai, cho là mình nằm mơ.


      “Này! chuyện mau!” gõ nửa ngày, chút thanh .


      nhớ nhị thiếu gia có ra lệnh, người phụ nữ này nhất định phải được xảy ra chuyện gì. Nếu người xảy ra chuyện trong tay , chết là cái chắc.


      do dự trong chốc lát, liền mở cửa.


      Trong phút chốc mở cửa, cái ghế hung hăng nện sau ót , tên canh giữ run rẩy chút rồi té mặt đất.


      Tô Mộc Vũ cầm lấy cái ghế dính máu, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, trong mắt tràn ngập sợ hãi, cố gắng trấn định chính mình.


      Ném cái ghế xuống, vội lao ra cửa. Tay chân bị trói hai ngày, máu lưu thông đều, từng bước đều giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Mà vết thương cổ tay càng khiến người ta thấy ghê sợ. Hai ngày ngừng mài tay lên vách tường, mài đến dây thừng cũng phải nát, càng làm cho cổ tay Tô Mộc Vũ tổn thương nặng hơn.


      Lúc nãy là đem hết toàn lực dùng ghế đập vào đầu tên canh cửa, nhất thời khiến máu trào ra từ vết thương, từng giọt rơi mặt đất hóa thành đỏ sậm.


      Tô Mộc Vũ như cảm thấy đau, thấy mệt mỏi, chỉ biết mình nhất định phải chạy, lập tức chạy khỏi nơi này!


      là phụ nữ, nếu phải là thứ bỏ thể lúc nào cũng mang đến phiền toái cho Phong Kính, đúng vậy, thể lúc nào cũng là gánh nặng của !


      Đêm rất tối, tối đến mức nhìn thấy tia sáng.


      Tô Mộc Vũ mang chân trần chạy băng băng cỏ, điên cuồng chạy về phía đường lớn.


      gian trước mắt nhòe nhoẹt, hai chân lúc nào cũng có thể ngã xuống, chỉ có thể dựa vào chấp niệm của bản thân để chạy .


      “Đứng lại!” Phía sau, đột nhiên truyền đến tiếng rống to.


      Tô Mộc Vũ hoảng hốt, bọn họ đuổi tới!


      hoảng hốt chạy nghiêng ngả, có ai đến giúp , chỉ cần người là được rồi! Nhưng đêm đen thâm trầm, tối đến nỗi nhìn thấy bất kỳ thứ ánh sáng nào.


      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ khiến cứ như vậy ngồi chờ chết sao? được!


      Đột nhiên, ngọn đèn chiếu rọi đường lớn, là chiếc xe!


      Tô Mộc Vũ kích động chạy tới, đứng chặn giữa đường lớn, hi vọng chiếc xe kia có thể ngừng lại. Chiếc xe như nhìn thấy người, tốc độ cũng giảm dần.


      Xe dừng lại, Tô Mộc Vũ vui sướng chạy tới: “Xin giúp…”


      Chưa hết câu, sắc mặt Tô Mộc Vũ bỗng dưng trắng bệch, định xoay người chạy trốn bị người xe bắt được cánh tay.


      mặt Phong Nghi mang theo trào phúng, cười lạnh : “Tô Mộc Vũ, nghĩ tới lại là tôi à? Chúng ta đúng là có duyên nha. Chậc chậc! phí công chạy rồi!”Bỏ lại Tô Mộc Tình xụi lơ, toàn thân Phong Kính mang theo sát khí dày đặc.


      Phong Nghi! Lại là Phong Nghi!


      Nhớ tới vết máu nơi cầu thang trong quán bar, Phong Kính dường như muốn giết người.


      Cừu Văn xin lệnh: “Đại thiếu, chúng ta nên làm gì? Ngài có muốn phái toàn bộ em ra ngoài tìm ?”


      Phong Kính cau chặt chân mày, ngẫm nghĩ lát rồi : “ cần”. biết thủ đoạn của Phong Nghi, ta muốn giấu người, tuyệt đối giấu kỹ. Mà nếu tìm cũng tốn vài ngày, thế nhưng giờ cũng đợi được nữa!


      “Để vài người ở lại bảo vệ Nhạc Nhạc, thuận tiện canh giữ ả đàn bà kia, những người khác theo tôi. lâu rồi về nhà, bây giờ tôi về “hỏi thăm” bọn họ chút!”


      Phong Triệu cùng La Vân bị đánh thức bởi tiếng ồn.


      Phong Triệu thay bộ đồ khác, phẫn nộ đứng ngay cầu thang hỏi vọng xuống: “ xảy ra chuyện gì? Tối khuya rồi còn làm ồn, ra thể thống gì cả!” Bên cạnh, La Vân xinh đẹp cũng bước đến, phủ thêm cho ông ta chiếc áo khoác.


      “Cha, lâu gặp, sao mà ngay cả con trai đến thăm cũng nhận ra được vậy?” Phong Kính thân áo đen ngồi sô pha, tay cầm tách trà, .


      Phong Triệu muốn nhìn thấy tên con trai cả ngày đối nghịch với ông, híp mắt xuống lầu “Mày còn quay về làm gì? Còn ngại lần trước quấy rối chưa đủ sao?”


      Lần trước Phong Kính đến náo loạn Phong gia, thuận tiện thưởng cho Phong Nghi viên đạn, đến tận bây giờ người Phong gia vẫn còn sợ hãi. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nhất định câu chuyện cười muôn thuở!


      Mà La Vân bên cạnh vẫn luôn nhớ mối thù của con mình, giờ phút này nhìn thấy Phong Kính, lòng tràn đầy hận ý, hận thể vung bàn tay đến chỗ .


      Bà ta cười lạnh, : “Đại thiếu, biết lần này ngài về đây là muốn làm gì? Chúng tôi hề trêu vào . nhận tôi làm mẹ cũng được, nhưng chủ tịch là cha của , chọc tức ông ấy há chẳng phải là đại nghịch bất đạo?”


      Tiếng vừa dứt, sắc mặt Phong Triệu đột ngột thay đổi. Lần trước mém chút nữa bị thằng con trai này thiêu rụi Phong gia, quả chính là dấu ấn bàn tay vung mặt ông ta, khiến cho ông ta còn mặt mũi: “Nghịch tử! Mày cút cho tao! Nơi này là Phong gia, mày cút ra ngoài cho tao! Cái nhà này, tao cho phép mày bước vào dù chỉ là bước!”


      bên, La Vân híp mắt, khẽ nhếch khóe miệng: Phong Kính, cho dù mày hống hách như thế nào nữa, chỉ cần cha mày còn sống đời này ngày, ngày đó mày cũng chẳng thể leo lên đầu mẹ con bọn tao được!


      Phong Kính thèm để ý, cười cười, khoan thai tới, : “ có gì. Chẳng qua là chút… việc !” Hai chữ cuối cùng vừa ra, bỗng dưng nắm lấy tay La Vân, mặc kệ tiếng thét chói tai của bà ta, bình tĩnh bóp chặt cổ.


      Phong Triệu sợ hãi rống tiếng: “Phong Kính! Mày muốn làm gì?”
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 125: Phong gia



      “Phong Kính! Mày muốn làm gì?”


      Phong Triệu tức giận, đoạt lấy cây súng trong tay cảnh vệ, phẫn nộ chĩa vào huyệt thái dương của Phong Kính.


      “Mày đến Phong gia này làm cái gì đấy? Tao còn chưa có chết! Mày muốn chọc cho tao tức chết có phải hay ? Tao trước tiên phải đập chết mày, cái thằng nghịch tử!”


      Cả Phong gia, lại đại loạn.


      “Chủ tịch, ngài thể…” Cảnh vệ sợ đến mức vội tìm Tống Quyền. Dựa vào tính tình của chủ tịch, chỉ có thư ký Tống mới hiểu nhất, cũng chỉ có thư ký Tống mới khuyên được ông ta.


      Bị họng súng chĩa ngay huyệt thái dương, Phong Kính chẳng những sợ hãi, ngược lại còn cười rộ lên: “Cha, rốt cuộc ông cũng chịu rút súng rồi à? Ông có biết tôi đợi điều này mười bốn năm rồi ?”


      “Phong Kính, muốn làm gì? Tôi là mẹ kế của …” Dù La Vân có cố gắng trấn định, cũng bị vẻ sợ chết của Phong Kính hù dọa “Triệu, mau cứu em…”


      “Mẹ kế?” Nghe thấy xưng hô như thế, Phong Kính nhếch khóe miệng, bàn tay bóp cổ bà ta càng tăng thêm lực “Xưng hô này cũng sai, hay là tôi tiễn bà đến tâm với mẹ tôi nhiều chút nhé?”


      La Vân bị đau bắt đầu thét chói tai, coi như bà ta tiếp tục ngoan cường, thủ đoạn càng lợi hại, nhưng lúc sinh mệnh gặp nguy hiểm cũng bị dọa cho sợ.


      Ánh mắt Phong Triệu đỏ ngầu: “Phong Kính, tao bảo mày buông tay ra, có nghe thấy ?”


      Phong Kính cười như cười, quét mắt nhìn ông ta cái, : “Cha à, ông nổ súng . Tốt nhất là phát bắn chết tôi . À, thôi ba nhát cũng được, để tôi theo bầu bạn cùng mẹ tôi. Ông có nhớ bà ấy chết như thế nào ?”


      Phong Kính cười, bàn tay chỉ vào lồng ngực mình: “Nơi này, viên”


      Ngón tay chuyển qua bả vai: “Nơi này cũng có viên”


      Cuối cùng dùng sức chỉ vào huyệt thái dương của mình: “ viên cuối cùng là ở đây, ông còn nhớ ? Lúc đó bà ấy cái gì? Bà ấy bảo: Phong Triệu, tôi có biến thành quỷ cũng bỏ qua cho ông! Sao vậy? nhớ à? Lần cuối cùng bà ấy nhìn, cũng là ông! Cả đời này người mà bà ấy là ông, hận nhất cũng là ông, mà người hủy hoại cả cuộc đời bà ấy, cũng chính là ông!”


      Thanh của Phong Kính lớn, lại làm ỗi người ở đây đều phát run. Đại phụ nhân qua đời luôn luôn là cấm kỵ, ai dám , chỉ có Phong Kính dám, chỉ có mới dám phá miệng vết thương trong lòng mỗi người kia.


      “Ông nổ súng ! Cũng cho tôi viên ở chỗ này , để tôi theo bầu bạn với bà ấy!”


      “Câm miệng!” Sắc mặt Phong Triệu trắng bệch, ánh mắt đỏ bừng, bàn tay cầm súng cũng bắt đầu run rẩy. Ông ta bóp cò, nên bóp cò.


      Tống Quyền chạy tới vội nhào lên trước, che họng súng lại, : “Chủ tịch, đừng xúc động!”


      Đôi mắt Phong Kính như dao găm đảo qua, : “Tôi biết ông dám bắn, bởi vì ông sợ, cho dù ông làm tới chức vị chủ tịch thành phố làm sao? Ông cũng biết sợ thôi! Thất bại lớn nhất trong cuộc đời này của ông chính là mẹ tôi, cho nên chỉ có cái chết mới khiến ông cảm thấy chuộc được tội ẹ tôi!”


      Phong Triệu bị Tống Quyền ngăn cản, giận dữ hét: “Rốt cuộc mày muốn cái gì?”


      Lý Vân Hi quả là vết thương gây ra, mà đứa con trai này quả là Lý Vân Hi lưu lại để đòi nợ! Để cho vĩnh viễn cũng sống tốt được!


      Phong Kính tàn nhẫn nhìn, cười : “Đơn giản, gọi thằng con trai của ông ra đây, trả lại người cho tôi, tôi thả mẹ nó ra. Nếu , tôi cũng biết để cho bà ta sống thêm được bao nhiêu phút nữa”


      Cả Phong gia, đèn đuốc sáng trưng, lại yên ắng vô cùng. ai dám câu, sợ hạt sỏi rơi vào mặt nước khiến sóng gợn lăn tăn.


      Phong Triệu nhắm mắt lại, được lời. Bàn tay ông ta nắm chặt lại, gân xanh mồn mặt, toàn thân tản ra uy nghiêm khiến tất cả mọi người đều run sợ trong lòng.


      Ngoại trừ Phong Kính, trấn định ngồi đó, bên cạnh chính là người mẹ kế xinh đẹp kia, chỉ có sắc mặt giờ phút này lại trắng bệch. đầu bà ta, Cừu Văn vẫn nắm chặt cây súng, khiến bà ta dám động đậy.


      Nửa tiếng sau, Phong Nghi dẫn theo thuộc hạ kéo Tô Mộc Vũ vào.


      Nhìn thấy tình hình trong nhà, đôi mắt dài của ta nheo lại, khóe miệng bình thường cười cũng cong lên, giờ phút này lại khiến người ta nhìn thấy sát ý trong mắt .


      tay ta đút vào túi, cười lạnh : “ hai, trò chơi của chúng ta sao lại lôi kéo người đời trước vậy?”


      “Quy luật của trò chơi phải mày đưa ra là được, còn phải xem tao có vui hay !” Nhìn Tô Mộc Vũ cả người chật vật, cổ tay đều là vết máu, đôi mắt Phong Kính nhanh chóng nổi lửa. nhàng giơ tay, Cừu Văn lập tức lên nòng “Huống chi, tao vốn chẳng quan tâm đến cái trò chơi của mày!”


      Phong Triệu nhìn đến Tô Mộc Vũ, nhát đập lên bàn trà khiến chén trà bàn rơi xuống đất “Bởi vì ả đàn bà như vậy mà mày luôn chống lại tao sao? Phong Kính! Mày rất giỏi!”


      Bởi vì ả đàn bà có đời chồng, gia thế học vấn, chút tư sắc cũng có, đứa con trai lớn của ông ta lại náo loạn đến long trời lỡ đất. Trong mắt Phong Triệu thổi qua tia sát ý.


      Phong Kính quan tâm, đạm bạc : “Cha, đừng quên tôi là con trai của ông. Ông lđụng tới sợi tóc người phụ nữ của tôi, tôi cũng đòi lại người ả đàn bà của ông!”


      Phong Triệu nắm quyền nhiều năm như vậy, hầu như quyền sinh sát đều nằm trong tay ông ta, thế nhưng lại lần đầu tiên chạm đến tảng đá cứng như thế, giận đến sôi máu. Ông ta : “Phong Nghi!” Ý bảo ta thả người.


      Phong Nghi nheo mắt nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng vung tay ý bảo thuộc hạ buông Tô Mộc Vũ ra.


      có ai chống đỡ, Tô Mộc Vũ lập tức té nhào đất. Nhanh chóng được Phong Kính tiến đến ôm vào ngực.


      Phong Triệu thấy thế, lạnh giọng với Cừu Văn còn chĩa súng vào đầu La Vân: “Cừu Văn, bỏ súng xuống!”


      Nếu là người khác, nhất định nghe theo, thế nhưng Cừu Văn chính là cố tình nghe.


      “Ngại quá chủ tịch, lão tướng quân là người huấn luyện tôi, cũng chính ngài ấy ra lệnh cho tôi theo sau Đại thiếu. Tôi cũng chỉ có thể nghe lệnh của Đại thiếu”


      Phong Triệu đứng lên, chén trà hung hăng nện đến đầu Cừu Văn, nhất thời máu tươi giàn giụa: “To gan! Còn dám dùng lão tướng quân đến dọa tao sao? Cừu Văn như mày cũng chẳng phải chỉ là tên thuộc hạ thấp kém à?”


      Cừu Văn động đậy, mặc kệ máu tươi chảy mặt, giống như con quỷ sợ chết.


      Phong Kính gọi: “Cừu Văn!”


      Cừu Văn lúc này mới lễ độ cung kính buông súng xuống. La Vân kinh hoảng đứng lên, thất hồn lạc phách bổ nhào vào người Phong Triệu.


      Tìm được người muốn tìm, Phong Kính giây cũng muốn ở lại đây, ôm lấy Tô Mộc Vũ liền ra ngoài.


      Phía sau, thanh lạnh lùng của Phong Triệu : “Mày nghĩ là mày có thể bảo vệ ta cả đời được à?”
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 126: Bảo vệ cả đời



      “Mày nghĩ là mày có thể bảo vệ ta cả đời được à?”


      Cước bộ Phong Kính thoáng ngừng chút, cũng có quay đầu lại, chậm rãi : “Những thứ bảo vệ được tôi nhất định bảo vệ, trừ khi tôi chết!”


      Trong lồng ngực của , nước mắt của Tô Mộc Vũ dường như theo những lời này mà lập tức rơi xuống, dùng sức bịt chặt miệng.


      Thanh của lớn, lại kiên định như thế “Tôi phải ông. Tôi chỉ cần người chính là cả đời, cho dù chết cũng là cả đời! Cho nên đừngđụng đến ấy, hay là con trai tôi. Nếu , tôi nhất định để cho các người sống yên ổn đâu!”


      Lời của Phong Kính như là có hồi , tiếp tục vang vọng trong cả Phong gia, tiếp tục quanh quẩn trong lòng mỗi người.


      Trong nháy mắt Phong Kính bước ra cổng lớn, ánh mắt hơi liếc về phía La Vân tức giận nắm chặt nắm tay :


      “Còn có “mẹ kế” của tôi nữa, bà cho là bà thắng sao? Thắng mẹ của tôi đó. , cả đời này bà cũng chẳng thắng được. Ông ta cho đến chết cũng nhớ kỹ mẹ của tôi, bởi vì ông ta áy náy, áy náy vì bà ấy cho đến khi cái chết khiến ông ta gục ngã. Mà bà, bà cũng chỉ là nhân chứng của nỗi nhục đó, có lau cũng lau được!”


      La Vân vừa nghe, tức giận đến cả người phát run. Bà ta ngất xỉu, nhanh chóng được Phong Triệu đỡ lấy.


      “Triệu! Triệu! Nó là ác ma, con trai cả của là ác ma!” La Vân bị kích động, lớn tiếng thét chói tai, giống như có con quỷ chọc thủng lòng bà ta.


      Phong Nghi sốt ruột giữ chặt La Vân, : “Mẹ, mẹ sao vậy?”


      La Vân lại giống như phát điên, chỉa tay về phía bóng lưng Phong Kính: “Nó là ác ma, nó là ác ma do Lý Vân Hi tìm tới đòi nợ mẹ, nó là ác ma!”


      Cánh cổng nặng nề đóng lại, cũng ngăn cản tiếng thét chói tai từ bên trong.


      Tô Mộc Vũ nằm trong lòng Phong Kính, liều mạng nén nước mắt vào trong, thế nhưng mũi vẫn đỏ lên, nước mắt lại tràn ngập khóe mắt, thể khống chế được nữa.


      chỉ biết, vẫn nhận ra , quả nhiên khiến cho thất vọng.


      “Phong Kính” Đây là hai năm sau, lần đầu tiên gọi toàn bộ tên .


      Nước mắt trong mắt chịu nổi, từng giọt từng giọt rơi xuống. vươn tay muốn vuốt ve mặt của , muốn cảm thụ được tồn tại của . Bốn mươi tám giờ, vô số lần mong muốn đến giờ phút này.


      Phong Kính, Phong Kính, Phong Kính… Chỉ cần nhớ đến cái tên này, lòng của cũng đều đau đớn.


      Phong Kính nhìn cái, nhìn thấy vết thương cổ tay , môi mấp máy cuối cùng cũng , đặt Tô Mộc Vũ băng ghế sau.


      Bản thân lại ngồi bên ghế lái phụ, nhìn Cừu Văn : “Nhìn cái gì? bệnh viện”


      Tô Mộc Vũ ngồi phía sau, nhìn bóng lưng to lớn phía trước, lại lúng ta lúng túng mở miệng: “Phong…”


      muốn : Em sai rồi, Phong Kính, em trở về.


      Nhưng là miệng hé ra, nước mắt liền tiếng động rơi xuống, chặn ngang cổ họng , cũng nhịn được nữa ma khóc lên.


      Nhưng chỉ nghiêng đầu nhìn bên ngoài, thờ ơ, giống như vốn dĩ Tô Mộc Vũ chẳng là gì đối với .


      Cả bóng dáng đều tản ra loại ý nghĩ: Tôi giận, em đừng chọc vào tôi!
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :