1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 116: Phương Thiệu Hoa tức giận



      Edit+Beta: Phi Phi


      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang


      Tô Mộc Vũ bỗng nhói cái.


      làm sao vậy? Phong Kính, lại làm cái gì?


      Kiều Na đứng bên cạnh Tô Mộc Vũ, : “Mộc Vũ, đừng để ý đến ta nữa, chúng ta thôi”. đối với những tên con ông cháu cha này, chút hảo cảm.


      Tô Mộc Vũ chần chờ chút, đứng nguyên tại chỗ, hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”


      Phương Thiệu Hoa giật khóe miệng, cười lạnh: “Sáng sớm mở to mắt, nhổ kim tiêm ra, liều mạng chạy đến quán bar mua say, ai ngăn được, có biết cái dạ dày kia hỏng đến trình độ như thế nào rồi chưa?”


      Dạ dày của vốn tốt, hôm nay lại uống rượu, muốn sống nữa sao? Nghĩ đến cổ áo loang lổ vết máu của tối hôm qua, tim Tô Mộc Vũ lập tức đau nhói.


      tự ép bản thân mình phải sắt đá, cắn chặt môi, : “Cũng… liên quan đến tôi”


      Đúng vậy, mặc kệ sống hay chết cũng là chuyện của , đều liên quan đến . Bọn họ là hai người ở hai thế giới khác nhau, cuộc sống của bọn họ nên chồng chéo lên nhau.


      Tối hôm qua bản thân quyết định, bao giờ lại quan tâm có chuyện gì hay .


      Tô Mộc Vũ, phải tỉnh táo!


      liên quan? cũng dám ba chữ liên quan với tôi?” Phương Thiệu Hoa cười rộ lên, ánh mắt kia hận thể bóp chết .


      siết chặt cổ tay Tô Mộc Vũ, giống như là muốn bóp nát . nghiến răng nghiến lợi : “Người đàn ông kia từng kết hôn, kết hôn với người con tôi nhất đời. Tôi vốn nên giết chết , nhưng biết vì sao tôi vẫn chưa ra tay ? Ha ha… là , chính là vì người đàn bà vô lương tâm như


      Câu đó, nổ ầm nhát xuyên vào màn nhĩ Tô Mộc Vũ, khiến kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.


      Do , là có ý gì? lạnh lùng kết hôn, tổn thương trái tim , bên ngoài phòng cấp cứu, câu lãnh đạm “cứu đứa ” kia của . Lại có kẻ rằng làm mọi thứ là vì ?


      đùa cái gì vậy? Quả là câu chuyện đùa vui chút nào!


      Phương Thiệu Hoa nhìn là biết tin, cười lạnh, : “Hai năm trước, vì cứu nên đành phải che giấu trước người khác, tiếc thương tổn Nhu Y. Sau ngày kết hôn đó, vừa ói ra máu, vừa bí mật lôi Nhu Y ly hôn, chỉ mới là ngày hôm sau thôi! Chỉ vì câu, muốn lúc gặp lại, giữa hai người lại có hiểu lầm. Sau khi ly hôn, lại bị đưa vào phòng cấp cứu, Nhu Y ở bên ngoài khóc tròn đêm, khi đó ở đâu? được mang ra nước ngoài an toàn, mọi người đều ở đây khóc, chỉ có , hoàn toàn biết gì cả! Mắt quả bị mù rồi, thế nhưng lại quan tâm kẻ ngu xuẩn như . xứng, căn bản xứng để trăm phương ngàn kế bảo vệ lấy, lại càng xứng vì mà Nhu Y phải bị tổn thương nặng như vậy!”


      Ánh mắt Phương Thiệu Hoa bốc cháy hừng hực, dường như muốn đốt ra thành tro. hận, hận thể giết chết Tô Mộc Vũ để chôn cùng Nhu Y, nhưng biết, nếu quả giết chết , chôn cùng nhất định còn có cái mạng của kẻ khác.


      Tô Mộc Vũ thể tin mở to hai mắt nhìn, môi cũng bắt đầu run rẩy: “Tôi tin…”


      rốt cuộc cái gì?


      Dường như có cơn đại hồng thủy đánh úp vào người , khiến chìm sâu giữa lòng đại dương, phá vỡ tất cả chấp niệm của . tin, làm sao có thể tin đây? kiên trì gìn giữ trong hai năm qua chính là thù hận. Nếu phải nhờ chấp niệm hận thù này, chỉ sợ sớm thể chống đỡ nổi.


      Nhưng bây giờ đột nhiên có người đến với rằng sai rồi, hận sai người rồi, vết thương trong lòng vốn dĩ là sai lầm, còn có, bước sai lối rồi.


      Nó như hủy diệt đối với chấp niệm của chính mình, bảo làm sao có thể tin đây?


      Sắc mặt Tô Mộc Vũ trắng bệch, nếu nhờ có Chu Hiểu Đồng đứng phía sau chống đỡ, nhất định đứng vững mà ngã xuống.


      Chu Hiểu Đồng giận dữ quát: “ cái gì đó? Dựa vào cái gì mà đến đây chỉ trích Mộc Vũ? Tôi cần biết các người lại muốn đùa giỡn cái gì, nhanh chóng cút cho tôi!”


      Phương Thiệu Hoa quan tâm, đôi mắt như dao bắn thẳng đến Tô Mộc Vũ, khiến tránh cũng thể tránh.


      Tô Mộc Vũ do dự, : “Tôi tin…” thanh biết khi nào run rẩy, ánh mắt mơ hồ như đứa trẻ lạc đường.


      Phương Thiệu Hoa cười lạnh, : “ tin phải ? Được, tôi cho nhìn xem, cho tận mắt nhìn xem!” Trong lúc Tô Mộc Vũ giãy dụa, mạnh mẽ kéo lên xe.


      làm gì đó? Mộc Vũ muốn , mau buông chị ấy ra!” Kiều Na cùng Chu Hiểu Đồng muốn cướp Tô Mộc Vũ về, lại bị hai tên vệ sĩ Phương Thiệu Hoa dẫn theo ngăn lại.


      “Mau buông ra! Mộc Vũ…” Kiều Na cùng Chu Hiểu Đồng sốt ruột gọi, trơ mắt nhìn Tô Mộc Vũ bị Phương Thiệu Hoa lôi .


      Phương Thiệu Hoa lái nhanh, nhưng đến quán bar lại chạy về phía ngoại thành.


      Xe bị khóa, bất luận Tô Mộc Vũ giãy dụa như thế nào cũng thể mở ra. Xe dừng trước viện điều dưỡng, Tô Mộc Vũ bị kéo xuống chút lưu tình.


      muốn đưa đến gặp Vệ Nhu Y?


      Tô Mộc Vũ kịp phản ứng, trợn to hai mắt, muốn gặp ấy!


      Nếu như Phong Kính chính là thanh đao cắm ngực, Vệ Nhu Y chính là cái gai nằm thanh đao vướng vào người . Buổi hôn lễ hoa lệ kia, tận mắt nhìn thấy mọi chuyện, chỉ sợ cả đời này cũng khó có thể sống dễ chịu khi cứ bị quá khứ bám lấy.


      Tô Mộc Vũ thét to: “Phương Thiệu Hoa, mau buông tôi ra!”


      Phương Thiệu Hoa thèm nghe, trực tiếp kéo Tô Mộc Vũ vào viện, mở cánh cửa ra, đẩy mạnh cả người vào bên trong.


      “Nhìn ! nhìn ! từ từ mà nhìn cho kỹ !” Đôi mắt Phương Thiệu Hoa đỏ hoe, thanh khàn khàn.


      Theo tay chỉ, Tô Mộc Vũ nhìn sang, giường bệnh màu trắng, thân ảnh gầy gò nằm im.


      Đó là… Vệ Nhu Y?


      Từng là người con cho dù ốm yếu vẫn hạnh phúc như thiên sứ, từng là người con cho dù bệnh tật cũng cứng rắn “Tôi chấp nhận thua cuộc”… Thế nhưng bây giờ lại là bộ dạng này, tái nhợt, chút thịt, mặt là bình dưỡng khí, nằm im nhúc nhích. Nếu phải bên cạnh có máy do điện tim đồ, căn bản có thể khiến cho người ta nghĩ rằng ấy chết…


      Trong phút chốc, Tô Mộc Vũ như ngừng thở.


      Phương Thiệu Hoa kéo Tô Mộc Vũ đến trước mặt Vệ Nhu Y: “Vì , mặc kệ ba vết đạn trước ngực cho đến mưng mủ, cuối cùng bác sĩ phải cắt miếng thịt. Vì , tháng sau Nhu Y bị người ám toán, nguy hiểm đến tính mạng, phải sống cả đời như thực vật. Tôi biết lúc đó chuyện gì xảy ra với , tôi chỉ hỏi câu: Rốt cuộc nghĩ đây là lỗi do ai?”


      Tô Mộc Vũ biết mình nên gì, giống như khắc trước mình vẫn còn đứng bờ, nhưng khắc sau lại bị người ta nhấn chìm xuống đáy biển.


      Sao lại thế này? Ai cho biết, vì sao lại thế này?…


      Là do bóng đêm che mờ ánh mắt? Hay là do thời gian đánh lừa con người?…
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 117: Bức thư của Vệ Nhu Y



      Edit+Beta: Phi Phi


      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang


      Có người là sinh mệnh chi nguyên” ( bằng cả tính mạng)


      Còn đối với Tô Mộc Vũ mà , hận cũng là động lực sinh tồn của .


      Vô số đêm, đau đến hận thể chết , phải dựa vào chấp niệm này mà chống đỡ. muốn con mình quay về, muốn bản thân phải mạnh mẽ, muốn những người từng tổn thương mình còn cách nào có thể chạm đến .


      Thế nhưng, trăm ngàn lần vẫn thể ngờ, lại là như vậy. Nơi lồng ngực, trướng đến phát đau, trướng đến muốn nổ tung ra.


      Dáng vẻ Vệ Nhu Y trước mặt, hình ảnh chân phá tung mọi cản trở đập vào mắt , nhào vào đầu , khiến thể tin. vẫn cho rằng, chính mình mới là người bị tổn thương sâu sắc nhất, nghĩ đến…


      Giống như trò chơi, vui đùa cùng bọn họ phen, chảy nhiều nước mắt như vậy, tổn thương nhiều như vậy, quanh quẩn lại thế nhưng lại là như vậy.


      giường bệnh, Vệ Nhu Y im lặng ngủ say, giống như con búp bê sứ vẫn chưa từng tỉnh lại, mà dưới gối, phong thư hơi lộ ra ngoài, phía viết chữ “Tô”


      Là thư cho sao?


      Bàn tay Tô Mộc Vũ run rẩy, chậm rãi rút lá thư ra, mảnh giấy hơi ố vàng bởi thời gian.


      Từng dòng chữ trang giấy mỏng đập vào, giống như mở ra toàn bộ thế giới trước mắt .


      “Mộc Vũ.


      Lúc đọc bức thư này, có lẽ tôi cũng chưa tỉnh lại, và cũng có lẽ chết rồi. Tôi có thua , tôi thua chính là thua bởi ông trời, cái người luôn bất công với tôi.


      , tôi rất ghét , tôi luôn luôn, luôn luôn chán ghét . Tại sao lại có thể bình thường như thế? Tôi kém chỗ nào? Thế nhưng người cuối cùng chiếm được trái tim của Kính, lại chính là .


      Tôi diễn vở kịch với Kính, cũng phải vì giúp , hay là cứu . Con người luôn rất ích kỷ, tôi cũng là con người. ra lúc trước tôi chủ động đến tìm Kính và đưa ra chủ ý này, tôi là muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng để giữ lại Kính, giúp tôi hoàn thành giấc mộng trở thành dâu của ấy. Cuối cùng tôi thành công, cho nên, tôi vẫn là người chiến thắng đúng ? Coi như ngày hôm sau chúng tôi liền ly hôn, nhưng cuối cùng có thể kết hôn với ấy, vẫn là tôi.


      Tôi bị thương, cũng đừng cám ơn tôi, tôi phải vì , mà là vì Kính. Tôi muốn ấy phải nhớ đến tôi cả cuộc đời này, cho dù người ấy phải là tôi nữa, tôi cũng nằm trong trí nhớ của ấy cả đời, ai cũng thể thay thế, cho dù là cũng được.


      Lúc ấy, mối quan hệ giữa tôi và ấy ra sao, tôi cũng cho biết, coi như tôi trả thù .


      Cuối cùng, tôi xin việc. Nếu có đọc được lá thư này, xin hãy tha thứ cho ấy.


      cứ coi như tôi chưa từng tồn tại, mà sau này cũng tồn tại người như tôi. Cho nên, tôi xin , tôi chỉ xin lần duy nhất, hãy thay tôi ở bên cạnh ấy, ấy rất đơn.


      Từ trước kia, ấy vẫn đơn đến tận bây giờ.


      Vệ Nhu Y”


      Tô Mộc Vũ đọc bức thư này, cách nào hình dung được tâm tình giờ phút này của mình.


      ra những gì Phương Thiệu Hoa đều là , ra


      Đôi mắt đỏ hoe của , vứt bỏ tự tôn để “Tô Mộc Vũ, em!”


      Trong cơn mưa to, nằm im, thân thể lạnh như băng, câu tê tâm liệt phế: “Tôi hận em”


      nằm giường bệnh, cổ áo loang lổ vết máu, còn có vết nước khóe mắt.


      Bức tượng gốm mẹ con kia, giống như được người vuốt ve cả ngàn lần.





      Tô Mộc Vũ cầm lá thư, từng cảnh tượng ùn ùn kéo về trong đầu. Mưa, nước mắt, đêm tối, máu, đau… toàn bộ đồng loạt xuất khiến tỉnh táo đồng thời cũng khiến cả người co rút.


      Nước mắt ý thức rơi xuống, thấm trang giấy, trái tim như quả bóng hơi trướng to, rồi đột nhiên phát nổ.


      rốt cuộc, làm cái gì…?


      vô ý nỉ non: “ vì sao lại …”


      vì sao lại ? Vì sao lại giải thích? Vì sao cứ để tổn thương hết lần này đến lần khác? Vì sao…?


      Phương Thiệu Hoa bắt lấy bả vai , giống như là muốn lay tỉnh ngu xuẩn của : “Sao ? bảo tên đàn ông làm sao có thể thừa nhận năng lực bảo vệ người con mình cũng có? Điều đó chẳng khác gì đưa cho con dao rồi bảo tự tìm cái chết sao?”


      Đây là tôn nghiêm của thằng đàn ông, ai có thể bảo đó là buồn cười, ai có thể cho rằng nó là cần? Thế nhưng, đây là tôn nghiêm của thằng đàn ông! Cũng là trách nhiệm của thằng đàn ông!


      Bức thư trong tay rơi xuống, Tô Mộc Vũ giật mình, dùng sức tát lên mặt, sau đó điên cuồng chạy ra ngoài.


      muốn tìm !


      Lúc này, ngay lập tức! giây cũng ngừng nghỉ!


      Tô Mộc Vũ cái gì cũng quản, cứ chạy như điên ra ngoài, cho đến khi ra cổng viện điều dưỡng mới sực nhớ bản thân mình biết ở đâu. Đôi mắt đỏ hoe, lần đầu tiên khẩn cầu Phương Thiệu Hoa, chỉ vì muốn biết ở đâu.


      Dọc theo đường nhìn thấy chiếc xe nào, cứ như vậy mà chạy băng băng, như là chạy về phía mặt trời của mình. Dưới chân bị vấp, ngã nhào mặt đất, sao, tiếp tục đứng lên, lại chạy băng băng.


      Phong Kính, chờ em, xin chờ em chút!


      Em thế nhưng lại trốn chạy, thế nhưng lại do dự, thế nhưng lại nghi ngờ , thế nhưng lại có chút tự tin.


      Em tin em như vậy.


      Em cũng tin lại vì em mà làm nhiều như vậy.


      Em lại càng tin, ra hạnh phúc trong tầm tay, lại lần nữa bị chính mình đẩy xa.


      ra người luôn ngăn trở lại chính là em. ra người luôn nhẫn tâm với cũng chính là em… xin lỗi, , em xin lỗi, bởi vì em biết câu kia có ích lợi gì, cho nên em xin lỗi, em chỉ xin , chờ em chút, xin hãy chờ em chút nữa thôi, chờ em đuổi theo .


      Chờ em, mang cả trái tim mình đặt trước mặt


      Gió lớn như vậy, táp lên mặt , đôi chân băng băng chạy đến phát đau, còn cảm giác nào. Tâm lại nặng nề, hận thể bản thân có thể chấp cánh bay .


      Để cho bay , hãy để cho bay , xin ông trời hãy cho đôi cánh, để cho bay đến bên cạnh .


      __________________


      căn phòng trong quán bar.


      sô pha, người nằm đó, giống như liều mạng uống lấy uống để.


      Trước mặt của , những chai rượu nằm lăn lốc…


      Mắt say lờ đờ, cho đến khi cái chai trong tay lại trống rỗng, mãnh liệt gia nhập hàng ngũ kia, khóe miệng ngăn được mỉm cười.


      Mà bên cạnh , quản lí quán bar như ra trận, chỉ đứng im đó, chỉ cần uống xong bình rượu, lương tâm quản lí lại như trùng xuống, giống như uống phải rượu, mà là máu của ông ta.


      Ông ta tạo nghiệt gì đây? Nhất định là tháng trước chùa nên mới trêu chọc đến thần thánh như vậy. Nếu người này xảy ra chuyện trong quán bar của ông ta, đem đầu xuống cũng đền hết tội được nha.


      Lần thứ mười quản lí cố lấy dũng khí, tiến lên ngăn cản: “Phong thiếu, ngài đừng nên uống nữa, sức khỏe của ngài…”


      Phong Kính ném cái chai, lại đoạt lấy chai khác tay quản lý.


      Dạ dày đau? Có liên quan gì sao? Sức khỏe? Cũng còn ai quan tâm đâu?


      Tô Mộc Vũ, em tuyệt tình, có phải chờ ngày nào đó chết , em mới có thể quay đầu nhìn lại hay ?


      Phong Kính cười, cười đến đôi mắt phát sáng. Cho đến lúc nâng bình rượu, đột nhiên bàn tay đưa ra ngăn cản.


      thân ảnh thở phì phò, mang theo giọng điệu cầu xin: “Đừng uống nữa, xin đó…” Ánh mắt của , giọt nước mắt rơi xuống chai rượu.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 118: Hai người?



      Edit + Beta: Phi Phi


      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang


      Đôi mắt mông lung của Phong Kính bị ngăn cách bởi tầng sương mù. cố gắng quan sát người xuất trước mắt, dường như là nghi ngờ bản thân mình nằm mơ.


      ấy làm sao có thể ở đây? ấy hết lần này đến lần khác quay lưng , làm sao còn có thể quan tâm đến đây?


      Phong Kính, mày đáng thương, đáng thương đến như vậy, quả là mơ mộng hão huyền, ha ha ha…


      cười, cười chút thanh, muốn cầm lấy chai rượu nhưng là cái tay kia vẫn chịu nới lỏng. Phong Kính nhíu nhíu mày ngẩng đầu, lại nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống trước mặt , nóng đến nỗi bàn tay phải khẽ run lên.


      hồ nghi vươn tay, thử vuốt ve gương mặt kia, dường như là muốn xác nhận xem có phải là hay , hay vẫn chỉ là ảo tưởng của .


      “Mộc Vũ?”


      nhào vào trong lòng ngực của , nước mắt khống chế được mà lăn dài, hâm nóng lòng : “Phong Kính, em sai rồi, em sai rồi, tha thứ cho em được ?”


      Trong khoảnh khắc bị ôm lấy, đôi mắt Phong Kính chợt hốt hoảng, chỉ biết ngây dại ở đó.


      “Em nên đối xử với như vậy, em ngu xuẩn, ngu xuẩn đến rối tinh rối mù, đến tình cảm của bản thân cũng dám nhìn thẳng vào. Phong Kính, tha thứ cho em được ? Cho em thêm cơ hội được ? Để em chuộc lỗi với , em xin …” Nước mắt của , nóng bỏng, giống như chảo dầu sôi dày vò người khác.


      Ngón tay Phong Kính giật giật, trong mắt mông lung như óng ánh chút nước. Muốn ôm lấy , nhưng chần chừ chút rồi đẩy mạnh ra.


      Đôi mắt đỏ ngầu: “Tôi quen , từ ngày hôm qua, tôi còn quen biết !”


      Đúng vậy, hận , hận đến thấu xương, hận đến muốn cùng đồng quy vu tận. Tự tôn của từ trước đến nay chỉ cúi đầu lần, phải là chó con mặc cho hô đến gọi . Bị giẫm đạp qua lần, còn bất cứ cơ hội nào khác.


      Tâm người đều là miếng thịt, dựa vào cái gì chỉ cần tự quay đầu lần, liền lần phe phẩy cái đuôi cúi lạy dưới chân của ? Người họ Phong chưa bao giờ rẻ mạt như vậy.


      , phải. Em xin đừng như vậy…” khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mộc Vũ, nước mắt đầy ngập.


      Nhưng Phong Kính lần này như hết hy vọng, bao giờ muốn cho bất kỳ cơ hội nào nữa, đẩy ra liền bước ra ngoài.


      Tô Mộc Vũ cuống quít ôm lấy cánh tay , mạnh bạo kiễng chân, đôi tay ôm lấy cổ của , đem môi của mình dâng lên.


      Đôi môi mềm mại dán chặt lên bờ môi lạnh như băng, giống như lửa cùng băng, cái xoa dịu cái.


      Chưa bao giờ thấy qua Tô Mộc Vũ quyết tuyệt như thế, chưa bao giờ thấy qua Tô Mộc Vũ lớn mật như vậy, để ý Phong Kính giãy dụa, liều mạng hôn lấy.


      hung hăng cắn môi , mùi tanh của máu tràn ngập khoang miệng cả hai. muốn đau, muốn đau gấp trăm ngàn lần nỗi đau của . Tô Mộc Vũ cũng hề trốn, chỉ dùng sức ôm lấy lưng Phong Kính, nước mắt hòa với mùi máu tanh.


      Phong Kính vốn trốn tránh cùng giãy dụa, rốt cuộc cũng bị quyết tuyệt của Tô Mộc Vũ đánh bay. chuyển từ bị động sang chủ động, hung hăng hôn tới.


      Nụ hôn của mang theo máu tươi, mang theo trừng phạt, mang theo trả thù, nhưng cũng mang theo triền miên khó có thể áp chế.


      biết mình bị đánh bại.


      Phong đại thiếu gia xem ai ra gì lại bị đánh bại bởi người phụ nữ. là thiên kiếp của , chỉ cần còn sống ngày, liền bị tra tấn hết ngày đó.


      Tô Mộc Vũ có giãy dụa, cũng có rên la đau đớn, càng có cự tuyệt, ngược lại chỉ dùng sức ôm lấy , giống như muốn ép mình trở thành thể người .


      phát ra tiếng thở, giống như mùi vị ma túy, dụ dỗ chạm vào, dụ dỗ vuốt ve.


      Tô Mộc Vũ cơ hồ là bị khiêng lên phòng lầu, sau đó cánh cửa bị đá mạnh, hoa mắt bị ném lên giường.


      Tô Mộc Vũ mở mắt ra, nhìn thấy Phong Kính áp phía người mình, tay nắm cổ , đôi mắt đỏ ngầu, ý vị cảnh cáo: “Nếu có lần sau, giết em, nhất định giết em!”


      phải ngoa, bị ép đến muốn điên rồi. Nếu lại có lần tiếp theo, có thể giết chết , sau đó đến tìm ở dưới địa ngục!


      Hai người kia, giống như dây thừng quấn lấy nhau, dây dưa, giãy dụa lấy, chưa chết chưa buông.


      Tô Mộc Vũ khóc nức nở, liều mạng lắc đầu: “ đâu, đâu, em thề, em bao giờ như vậy nữa! tin em !” Lời khẩn cầu mềm mại như vậy, đâm vào lòng người khiến từng tế bào cũng đều phát run. Giờ phút này, Tô Mộc Vũ còn là chính mình, giống như hàng vạn người khác, mềm mại ôn nhu như nước, hôn lên đôi môi .


      Phong Kính giơ tay lên, che mắt.


      hận chính mình, tại sao lúc nãy bóp chết ?


      Tô Mộc Vũ cong người lên, ôm chặt lấy thân thể .


      Những chuyện phát sinh kế tiếp, giống như thuận lý thành chương (Hợp lẽ thường).


      Tay nhàng như thợ may, cởi bỏ hết mỗi cái cúc áo người , từ xuống dưới, từng mảnh, từng mảnh cởi bỏ, đầu ngón tay ngẫu nhiên chạm vào da thịt trước ngực , khiến thể rụt rè phát ra tiếng than .


      Khuôn mặt trong suốt tú lệ rất ít khi được trang điểm, thế nhưng lại nhiễm lên tầng diêm dúa lẳng lơ, tươi đẹp hơn rất nhiều.


      Bị rượu ướp cả người, rốt cuộc trong tiếng ngâm khẽ của làm nổ tung cả đại não, đốm lửa điên cuồng bốc lên, thiêu đỏ cả đôi mắt lạnh lùng của .


      Đây là Tô Mộc Vũ, Mộc Vũ của , là người phụ nữ dịu dàng lại quyết rũ của . Đôi mắt mê mang của , đôi môi mềm mại mở, bộ ngực phập phồng đều thiêu cháy toàn bộ lý trí của .


      Yết hầu phát ra tiếng, mạnh mẽ giữ lấy cổ tay mảnh khanh kia, cuồng bạo hôn lấy .


      Quần áo biết từ lúc nào bay tứ tung, bị ném mặt đất, Tô Mộc Vũ nằm bên người , tùy ý dùng sức ôm mình, hôn mình, giống như là muốn xay nhuyễn ra rồi nuốt vào bụng, có như vậy mới có thể trói lại bên mình.


      Đôi bàn tay nhắn của vòng ôm lấy tấm lưng màu đồng của , tiếng động mời gọi.


      lúc bọn họ ôm hôn nhau, cửa biết lúc nào bị mở ra đường .


      thân ảnh lẳng lặng đứng bên ngoài, gương mặt lạnh như băng nhưng lại tái nhợt tràn ngập khiếp sợ, gắt gao bịt chặt miệng mình.


      Lại là Tô Mộc Vũ?


      Người đứng rành rành ngoài cửa, lại giống với người lăn lộn bên trong với Phong Kính.


      Tại sao lại có thể có đến hai Tô Mộc Vũ?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 119: giả



      Hai Tô Mộc Vũ?


      Nếu lúc này gọi bất kỳ ai đến nhận, cũng khó có thể nhận ra, rốt cuộc người nào mới là , người nào mới là giả?


      Nhận thấy người đứng ngoài cửa, đôi mắt “Tô Mộc Vũ” bên trong thầm lên tinh quang, đôi tay nhanh chóng ôm chặt lấy cổ Phong Kính, lần thứ hai đưa lên môi của mình, hoàn toàn che mất ánh mắt của Phong Kính.


      Người đứng xem ở bên ngoài, nhìn thấy đúng là Phong Kính ôm lấy dáng người, thâm tình ôm hôn triền miên, triền miên đến ngay cả người đứng bên ngoài cũng nhận thấy.


      mặt đất là đống quần áo hỗn độn, từng cái từng cái trộn chung chỗ, giống như hai người ôm nhau giường, tay giữ chặt eo ta, cổ tay ta quấn chặt cổ , da thịt trắng noãn kề cùng đồi ngực màu đồng, hơi thở dồn dập hỗn độn, lửa nóng tràn ngập gian phòng, giống như nơi nơi đều tràn ngập hơi nước.


      Mà tất cả lại giống như nước lạnh dập tắt tâm trí nóng bỏng của khi mới đến, lạnh toàn thân, thở nổi.


      Trong đầu choáng váng đến phát đau, gương mặt tái nhợt, giống như máu toàn thân đều trong phút chốc chảy hết ra ngoài.


      Sao lại thế này?


      Ánh mắt của mờ nhòe, là do bản thân nằm mơ sao? Vì sao lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy? Lúc điên cuồng chạy đến, nước mắt chảy hết cả đoạn đường. nghĩ rằng bản thân khổ sở lâu như vậy, bị tra tấn lâu như vậy, lúc này hạnh phúc nhất định đến với mình chứ.


      là tình của , từ trước đến nay đều có đủ loại hiểu lầm, có thể cầu xin tha thứ ình, có thể làm mọi thứ để bù lại ngu xuẩn trước kia của mình, chỉ cần .


      Chỉ cần , có thể trả giá tất cả để van xin cho được đứng bên cạnh .


      Thế nhưng… trong lúc chạy đến lột da chân, trong lúc vấp ngã vô số lần, trong lúc dùng hết sức lực để chạy đến bên , cảnh tượng cuối cùng lại là như vậy…


      Nó khiến hoài nghi, có phải đây là trả thù của hay ?


      Có ai từng nếm qua cảm giác này chưa? bay lượn bầu trời, hạnh phúc như ở thiên đường, lại giây sau bị bẻ đôi cánh, nhanh chóng rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục.


      bây giờ nên làm gì đây?


      Vứt bỏ tất cả tự tôn, tiến đến, lôi kéo người đàn bà kia ra, cho ta cái tát rồi bảo cút ? Hay vẫn là ban cái tát đó, xong rồi kéo Phong Kính đứng dậy, hung hăng mắng: Hỗn đản! Chúng ta kết thúc rồi!


      Nhưng là giờ này khắc này, còn đủ dũng khí để làm điều đó sao? cố nhấc bản thân mình nhưng cả người lại giống như tản đá, khiến cả người đều run rẩy.


      Trong đầu hỗn hỗn độn độn, trái tim như bị hổng cái lỗ lớn, máu như vòi nước tuôn chảy khắp nơi. Chân mềm nhũn, mắt hoa lên, cả người tê liệt ngã xuống.


      Bên cạnh chính là cầu thang, thân thể vô lực giống như quả bóng da lăn xuống phía dưới, cái trán đụng đến bậc thang, choáng váng.


      Nghe thấy thanh, Phong Kính nhíu nhíu mày, giống như cảm nhận từ bản năng, muốn quay đầu lại.


      Lại bị “Tô Mộc Vũ” nâng chặt mặt: “Có lẽ là nhân viên cẩn thận ngã đó. Kính…” Mắt của ta ngập nước, mang theo tinh quang cùng xuân sắc, giông như đóa hoa hồng chậm rãi nở rộ, tản ra hương thơm nồng đậm.


      Phong Kính nhìn gương mặt quen thuộc này, dùng ngón tay nhàng miêu tả bộ dáng của .


      Đây là Tô Mộc Vũ của , mỗi lớp da thịt khuôn mặt này, mỗi độ cong cơ thể đều là bộ dáng của Tô Mộc Vũ, phải xinh đẹp nhưng với chính là phong cảnh xinh đẹp nhất đời này.


      Phong Kính ôm lấy , đem mặt mình vùi sâu vào cổ của .


      “Tô Mộc Vũ”… , đúng ra là Tô Mộc Tình, ôm đầu của , khóe miệng gợi lên độ cong trầm đáng sợ.


      Lăn xuống cầu thang sao?


      Chậc chậc… Chị à! Lăn xuống đó chắc cũng khó chịu lắm ? , nhiêu đó còn chưa đủ đâu.


      Biết hai năm qua tôi làm gì ? Tôi dùng thời gian hai năm qua, ở mặt của tôi, từng đao từng đao, đem mình hoàn toàn biến thành hình dạng của . có biết mùi vị dao lăn mặt đau bao nhiêu ?


      Đau, đau đến khiến tôi phát điên, bộ dạng mỗi ngày mặt đều quấn băng gạc quả khiến tôi muốn nôn.


      Nhưng mà sao, sao. Cuối cùng kết quả phải là rất tốt rồi sao? Người đàn ông cũng nhận ra , như thế nào? Kiệt tác của tôi đó, thấy kinh hỉ ? , tôi thiếu chút nữa quên rồi, còn chưa thấy được gương mặt của tôi mà.


      Đừng nóng vội, chờ xem, người đàn ông của , tôi từng bước từng bước tóm lấy. Dựa vào cái gì mà những gã đàn ông tốt nhất đều xúm lây , mà tôi chỉ có thể tránh trong những ngõ hẻm mà khóc. Dâu trưởng Phong gia, có phúc đến hưởng, bằng để cho tôi hưởng thay .


      phá hủy mọi thứ của tôi, mà bây giờ, cũng nên đến phiên tôi phá hủy mọi thứ của !


      ____________________


      Tô Mộc Vũ ngã xuống cầu thang, hình ảnh trước mắt lần lượt thay đổi, cả người đều mềm nhũn, thể động đậy được, cái gáy ẩm ướt như có cái gì chậm rãi chảy ra. há miệng nhưng yết hầu như là bị vướng, chữ cũng ra.


      Bên cạnh, đôi giày da chậm rãi đến trước mặt , nếu chú ý có thể nhìn thấy hai chân bước vững, có chút khập khiễng.


      Tô Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn lên, hé ra khuôn mặt nhu xinh đẹp lại lãnh như mãng xà.


      Đôi mắt dài nhìn chằm chằm , như con rắn thè lưỡi.


      thương hại nhìn bộ dạng đáng thương của .


      Ngón tay của nhàng nâng cằm Tô Mộc Vũ lên, : “Hai năm gặp, chúng ta cũng coi như là người quen. Thế nào? Chào hỏi


      Tô Mộc Vũ nhìn khuôn mặt ghé vào trước mắt kia, chán ghét đến muốn nôn, nhưng là giờ này khắc này, căn bản nhúc nhích được, chỉ có thể giống như miếng thịt bò tùy xâu xé.


      gương mặt trắng nõn của Phong Nghi, lộ ra nụ cười châm chọc.


      “Thế nào? Vở diễn vừa rồi hay ?”


      Khẩu khí của so với hai năm trước càng thêm trầm, càng thêm đáng sợ: “Tôi rồi, người Phong gia biết , mà trong cơ thể người nhà họ Phong đều chảy dòng máu máu lạnh. Ả đàn bà ngu xuẩn như , thế mà cũng tin . Đàn ông, thứ cần cùng lắm cũng chỉ là cỗ máy biết an ủi, còn là ai có quan trọng sao? Chậc chậc, đúng là ngu ngốc”


      Mặt Tô Mộc Vũ trắng bệch, cố gắng nhắm mắt lại thèm quan tâm gì.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 120: Lấy giả làm



      Lời của Phong Nghi như độc chú đâm sâu vào trái tim Tô Mộc Vũ.


      dùng sức nhắm mắt lại, cắn chặt răng, cố gắng nghe lời .


      Tô Mộc Vũ đừng tin, người này lại lừa gạt mày, tạo ra cạm bẫy để mày bước vào, đừng tin, ngàn vạn lần đừng tin!


      Phong Nghi híp mắt lại, dùng sức bóp cằm , cười lạnh, : “Đừng do dự, xảy ra trước mặt , còn muốn tự lừa dối bàn thân mình sao? Hay là, để tôi đưa lên đó, tiếp tục xem cho hết vở diễn đó nhé?”


      Toàn thân Tô Mộc Vũ cứng đờ.


      Nếu có thể, hận thể cắn tên này để mất miếng thịt!


      vào lúc này.


      “Mộc Vũ, chị có ở đây ?” Thanh của Kiều Na truyền tới từ phía xa.


      Kiều Na đến đây! Tô Mộc Vũ kích động. Khí lực người biết từ lúc nào trở lại. mở choàng mắt, lảo đảo đứng dậy muốn chạy .


      Nhưng mà còn chưa chạy được hai bước, con dao sắc từ phía sau bổ vào sau gáy . há miệng thở dốc, muốn gọi to nhưng trước mắt lại tối sầm, xụi lơ, hoàn toàn mất ý thức.


      Phong Nghi cười lạnh, dùng chân đá Tô Mộc Vũ nằm mặt đất, : “Muốn từ trong tay của tôi chạy à? quá ngây thơ rồi!”


      Lúc Kiều Na tiến vào, chỉ nhìn thấy mặt đất là bãi chất lỏng màu đỏ, ấy nhíu nhíu mày nghi ngờ, lại cũng để ý nhiều, tìm thấy người lại chạy ra ngoài.


      ấy cũng biết, cửa sau quán bar cách chừng 50 thước, Tô Mộc Vũ hôn mê bị ném vào xe, chạy .


      Cùng lúc đó, trái tim Phong Kính hung hăng nhói đau cái, cái đau nhanh chóng chạy lên đại não.


      Tô Mộc Tình mê ly, thấy ngừng liền thở gấp hỏi: “Sao vậy?”. ta dùng hết sức mới có thể khiêu nhiệt từ người , cũng sắp đến lúc hai người dung hợp, sao lại đột nhiên dừng lại?


      Phong Kính ôm lấy lồng ngực, nhìn ta cái, sau đó lắc lắc đầu. biết bị làm sao nữa, trong đầu vừa rồi đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng hét, trống trải nhanh chóng ập vào não khiến toàn thân như bị rút gân.


      Tô Mộc Tình hỏi: “Thân thể thoải mái sao? Hay là đau dạ dày? Em đưa đến bệnh viện”


      Lo lắng mặt, giống, khiến cho người khác hoài nghi trước mặt phải là Tô Mộc Vũ, mà chính là Tô Mộc Tình ác độc trước kia. ta chuẩn bị rất kỹ trước khi đến đây, ngay cả bệnh tình của Phong Kính cũng xem qua chính là muốn lật đổ địa vị của Tô Mộc Vũ.


      Phong Kính gật gật đầu.


      Tô Mộc Tình e lệ mặc quần áo tử tế, giúp Phong Kính chậm rãi ra cửa, xuống cầu thang.


      Lúc bước xuống, lơ đãng nhìn thấy vết máu, đột nhiên nhíu mày, dường như cảm thấy điều gì đó nhưng vẫn thể .


      Bên cạnh, Tô Mộc Tình cũng để ý, ta cúi đầu, trong mắt xuất ác độc cùng thủ đoạn.


      sao, lần này thành công, ta vẫn có thể chậm rãi chờ đợi cơ hội khác. ta nhất định thành công, sau đó chính thức thay thế người chị tốt kia, cướp người đàn ông của ả, trở thành dâu trưởng Phong gia.


      Thuận tiện… Ha ha, ngay cả con trai của ả cũng đoạt lấy!


      ____________________________


      “Phong Kính!”


      Tô Mộc Vũ hét lên, bừng tỉnh từ cơn ác mộng.


      vừa mơ thấy ác mộng, trong mộng nhìn thấy Phong Kính ôm người phụ nữ tiêu sái bước qua, mặt của bọn họ mang theo trào phúng nhìn , mà con trai bảo bối của – Nhạc Nhạc, lại được hai người kia nắm tay dắt , ngọt ngào gọi “ma ma, ba ba”


      Tô Mộc Vũ bị sợ hãi đánh thức, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.


      Lúc tỉnh lại mới phát trước mắt là mảnh tối đen, bốn phía u, chỉ có chiếc đèn treo trần nhà, ngẫu nhiên lay động phát ra thanh khe khẽ. Cái lạnh thấu xương đâm sâu vào da thịt.


      Giống như là tầng hầm.


      muốn đứng lên, lại phát hai tay hai chân đều bị cột vào cái ghế, thể nhúc nhích.


      Phong Nghi, đúng rồi, chính là Phong Nghi!


      nhớ mình vừa định chạy trốn, đột nhiên sau gáy đau nhói liền hôn mê bất tỉnh.


      Nhất định là Phong Nghi làm, rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao hết lần này đến lần khác lại buông tha cho ?


      Cái gáy vẫn còn ỉ đau, hẳn là lúc ngã xuống cầu thang bị thương rồi.


      Cửa phát ra tiếng, mở ra, lại đóng vào.


      Hai người vào, trong đó có người là nhận ra – Phong Nghi. Mà người vẫn đứng trong góc tối, nhìn , chỉ mơ hồ đoán hẳn là người phụ nữ.


      đem tôi nhốt ở đây… là muốn làm cái gì?” Tô Mộc Vũ khàn giọng hỏi, miệng hé ra liền khàn khàn, có chút đau, giống như còn vươn mùi máu tươi.


      Phong Nghi cười cười tới, đến trước mặt . Hai chân ràng là khập khiễng, : “Đương nhiên là để báo ân”


      Báo ân? Tô Mộc Vũ hoàn toàn hiểu, tên này điên rồi sao? khùng cái gì vậy?


      Phong Nghi nhìn ánh mắt khó hiểu của , cúi người để ngang bằng cùng với Tô Mộc Vũ. cười, chỉ vào đôi chân của chính mình, : “Thấy chân tôi ? Chậc chậc, là do ban tặng đó, xem, sao tôi lại thể báo ân đây?”


      Tô Mộc Vũ khẽ run, những lời này ràng là lai giả bất thiện! ( có ý tốt)


      “Vì trả ân tình này của , tôi chuẩn bị phần lễ vật rất tỉ mỉ cho nha. Tôi nghĩ, nhìn thấy rất kinh hỉ” Đôi mắt dài của lên tia sáng sắc lạnh, nương theo tươi cười nơi khóe miệng của , quả rất giống ma quỷ.


      tùy ý vỗ tay, hướng tới người đứng trong bóng tối : “Đến đây


      Nghe tiếng, thân ảnh kia chậm rãi ra, đến dưới ánh sáng, chỉ thấy dáng vẻ thướt tha mềm mại của ta, đôi chân mang giày cao gót, thân quần trắng đến trước mặt Tô Mộc Vũ.


      Trong phút chốc người kia đến trước mặt Tô Mộc Vũ, cơ hồ cho là mình hoa mắt.


      Tại sao lại có thể có… người giống với mình như đúc? Cho dù là cách ăn mặc, kiểu tóc, hay là gương mặt, hoàn toàn cùng chính mình có… khác biệt chút nào, biểu tình mặt cùng với ánh mắt đều hoàn toàn phỏng theo chính mình.


      Giống như con rô-bốt tinh vi, hoàn toàn dựa theo ngoại hình của mà tạo ra, quả đánh tráo bằng giả.


      là ai?…” Tô Mộc Vũ lúng ta lúng túng hỏi, cả người đều như mơ.


      Khóe miệng người nọ hơi hơi cong lên, tiếng cũng hao hao giống vang lên: “Chị, sao vậy, ngay cả đứa em này cũng quên rồi à?” Tươi cười như hoa nhưng nội tâm lại như rắn rết!
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :