1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 111: Trái tim chết
      Edit + Beta: Phi Phi

      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang

      (File word chỉnh sửa từ pic)

      [​IMG]


      Tám năm trước, Tô Mộc Vũ mười chín tuổi, là đứa ngốc khờ dại. nghĩ khi gặp được Tần Nghị Hằng, tình cảm của hai người đó chính là . Cho nên, dùng hết năm năm mới biết được, tình cũng có hạn sử dụng.

      Ba năm trước đây, Tô Mộc Vũ hai mươi bốn tuổi, vẫn ngu ngốc đến đáng thương như trước. cho rằng mình có thể bắt đầu lần nữa, cho nên thương Phong Kính. Thế nhưng vẫn biết đây là thế giới người ăn thịt người, từ lúc rơi vào cạm bẫy, chỉ có thể trở thành con mồi dưới móng vuốt kẻ khác.

      Mà bây giờ, Tô Mộc Vũ hai mươi bảy tuổi, biết thế gian này có thể dựa vào chỉ có chính mình. Tình , bất quá cũng chỉ là làn ranh giới để phân biệt mức độ, khiến cho người ta có cảm giác lúc mê mang lúc thanh tỉnh, cái gì mà thề non hẹn biển tất cả cũng chỉ là lời .

      Người đời đều , phái nữ là thủy, yếu đuối mà bao dung, nhưng lại hề biết, thủy cũng có ngày đông thành băng, sắc bén như đao.

      Bàn tay mềm mại tay bé chậm rãi hướng xuống hạ thân Phong Kính, châm chích ngọn lửa khiến cho toàn thân trở nên nóng bỏng. Đốm lửa ngủ say lâu giống như gặp phải kích thích, nhanh chóng bùng cháy lên, yết hầu càng ngày càng khô khan, phảng phất muốn dụ sa vào cạm bẫy.

      Mà câu kia lại giống như con dao sắc, tiếng động đâm tới, khiến cho người ta co rút.

      Trong nháy mắt Phong Kính giống như hiểu Tô Mộc Vũ “Em có ý gì?” Thanh còn khàn khàn.

      Tô Mộc Vũ giọng : “Giao dịch. Giống như giao dịch ba năm trước đây, theo như nhu cầu của , phải rất tốt sao?” Khóe miệng hàm chứa chế giễu.

      Động tác trong tay ngừng, giống như hiến tế, dùng giao dịch này để cắt đứt toàn bộ quan hệ của bọn họ.

      Đồng tử Phong Kính nhanh chóng phóng đại, nắm tay kéo về, cố chết nắm lấy “Tô Mộc Vũ, em rút lại, em rút lại toàn bộ những lời lúc nãy, rút lại toàn bộ!”

      Giao dịch cái gì, theo như nhu cầu cái gì, muốn cứ như vậy mà kết thúc hết mọi mối quan hệ của hai người sao? cho phép, cho phép! đợi hai năm, tìm kiếm hai năm, chờ tới lúc này cũng chỉ là kết cục của cái chết sao?

      Tô Mộc Vũ cười khẽ, ngón tay của nhàng lướt qua gương mặt phẫn nộ của .

      “Phong thiếu, có biết điều duy nhất làm sai là gì ?” vào lỗ tai , tiếp “Đó là lúc trước, nên dạy tôi, làm người đàn bà là như thế nào”

      qua hai năm, chỉ lần nghĩ vì sao lúc trước Phong Kính dứt khoát để trở thành ả đàn bà ngu xuẩn, đần độn mà sống qua ngày? Nếu như thế có lẽ bây giờ ngược lại sống dễ chịu hơn rất nhiều.

      tạo ra thế giới hạnh phúc trong tưởng tượng kia cho , là bàn tay dắt đến khoảng trời khác, lại ngay lúc giao ra trái tim mình, đao hủy diệt tất cả. thậm chí từng nghĩ, nếu chết ở bàn phẫu thuật, có lẽ mọi chuyện tốt hơn.

      Tô Mộc Vũ cười, cười đến chảy nước mắt.

      Nụ cười như vậy, giống như axit chậm rãi ăn mòn cả trái tim Phong Kính.

      Phong Kính che đôi mắt , mang theo cầu xin ngừng hôn lấy khóe mắt : “Đừng cười như vậy, Mộc Vũ, đừng cười như vậy”

      Tô Mộc Vũ đẩy bàn tay của ra, giơ tay lên chỉ vào tim mình, : “ từng với tôi, lòng của , chết. Hôm nay tôi cũng cho biết, nó, cũng chết, dù có làm gì cũng sống lại được”

      Tươi cười hòa với nước mắt, giọt lại giọt lăn xuống, lăn xuống thớt, bị con dao vô hình đâm cho mở ra, sau đó lăn vào chảo dầu sôi lên, biến mất “ bảo tôi đừng như vậy, vậy cho tôi biết, tôi phải làm như thế nào đây?”

      hỏi, lại như chất vấn.

      trái tim máu chảy đầm đìa lúc trước lại ngưng tụ ngay trong khoảnh khắc này, chỉ cần còn thở ngừng phát đau, ngừng nhắc nhở mọi thứ, làm sao có thể quên được đây?

      “Phong thiếu, nếu giao dịch này hài lòng, như vậy, tôi ” Tô Mộc Vũ cười cười, vươn tay nắm dây khóa kéo, tiêu sái che kín những thứ vừa rồi hở ra.

      Ánh mắt Phong Kính sớm đỏ lên, người đàn ông vốn lãnh đạm, đối với mọi thứ đều thờ ơ, giờ phút này cả người lại run rẩy, cả người đều phát đau, đau đến trái tim sắp chịu được rồi.

      “Tô Mộc Vũ, em!” trận gào thét tràn ngập khắp căn phòng, mang theo cảm giác tê tâm liệt phế.

      Giờ khắc này, buông bỏ tôn nghiêm của chính mình, buông bỏ toàn bộ cao ngạo, chỉ vì muốn giữ lại mà khiến chính mình trở nên hèn mọn.

      Lúc nghe đến ba chữ kia, bước chân Tô Mộc Vũ dừng lại, đôi mắt mở to.

      ? ?

      Nếu là ba năm trước đây, … có lẽ chỉ cần lúc khó sinh, chịu ra ba chữ này, nhất định cảm động muốn chết . Thế nhưng chờ ba chữ này quá lâu, chờ đến khô cả nước mắt, chờ đến… mất niềm tin.

      Có lẽ còn muốn tin tưởng, nhưng sớm còn khả năng nữa, lòng của chết ở bàn phẫu thuật năm đó.

      Thanh nhợt nhạt của Tô Mộc Vũ vang lên: “Vậy sao? Đáng tiếc tôi …” Nước mắt thầm rơi xuống.

      , sớm . Lòng của bị giết chết, sớm phân hủy, làm sao tìm lại được nữa đây?

      Tô Mộc Vũ kéo cửa ra, ép buộc chính mình được quay đầu lại, thể quay đầu lại, nên quay đầu lại!

      Bọn họ trước kia vốn bắt đầu bằng cuộc giao dịch, từ lúc đó khẳng định giữa bọn họ có kết quả, âu cũng là số mệnh.

      cánh cửa, ngăn cách hai con người, giống như hai căn phòng giam bị khóa. lòng muốn phá cửa để vào phòng giam kia nhưng lại nhận ra, cả hai đánh mất chìa khóa duy nhất,



      _______________________



      Lúc Tô Mộc Vũ ra, thằng nhóc kia ghé lỗ tai vào cánh cửa nghe lén. Nó nhìn thấy ma ma ra lập tức nhảy dựng bổ nhào vào lòng .

      Tô Mộc Vũ ôm lấy bảo bối của mình, run giọng hỏi: “Nhạc Nhạc, con… có muốn cùng với ma ma ?”

      Nhạc Nhạc khó hiểu nghiêng đầu, hỏi: “Thế còn ba ba?”

      Tô Mộc Vũ giọng : “Ba ba con… có cuộc sống riêng của mình”. Chỉ là cuộc sống của , nên lại có tham dự của .

      “Nhưng mà Nhạc Nhạc nỡ bỏ ba ba nha… Ma ma hay ba ba, Nhạc Nhạc đều muốn cả… ô ô… Ma ma cùng Nhạc Nhạc, còn có ba ba ở cùng chỗ có được ?”

      Tô Mộc Vũ ép mình ngoan cường, : “ thể đâu Nhạc Nhạc. Ba ba cùng ma ma thể nào ở chung chỗ được, con chỉ có thể chọn . Nhạc Nhạc, ma ma xin lỗi con…”

      biết mình rất tàn nhẫn, bắt đứa như vậy đưa ra lựa chọn khó khăn này, nhưng ngoại trừ chuyện này ra, cũng biết phải làm sao.

      Tô Mộc Vũ kiềm nén chua xót nơi hốc mắt, lưu lại nụ hôn trán Nhạc Nhạc “Nhạc Nhạc, tuần sau, con cho ma ma đáp án được ? Ma ma… trước”

      Nghe thấy ma ma phải , thằng nhóc bật người kêu lên, ôm chặt chân Tô Mộc Vũ, khẩn cầu: “Ma ma đừng mà!” Từng giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khuôn mặt nó khiến cho từ sâu trong cõi lòng Tô Mộc Vũ đau đến muốn chết.

      “Nhạc Nhạc, nếu con muốn gặp ma ma lúc nào cũng có thể đến tìm ma ma mà. Tuy nhiên, ma ma thể ở chỗ này, Nhạc Nhạc, ma ma xin lỗi con…”

      “Ma ma đừng mà!” Nhạc Nhạc bậc tiếng khóc lớn, ôm lấy Tô Mộc Vũ cho .

      Bảo mẫu vội vàng ôm Nhạc Nhạc vào trong ngực, khuyên: “Tiểu thiếu gia, chuyện người lớn chúng ta đừng để ý, để ma ma con . Sau này ma ma còn đến thăm con mà, tiểu thiếu gia, đừng khóc nữa”

      “Nhưng mà Nhạc Nhạc muốn ma ma…” Tiếng khóc của Nhạc Nhạc giống như cây búa từng nhát từng nhát gõ vào tim .

      Tô Mộc Vũ nhắm mắt lại, buộc bản thân bước ra khỏi căn nhà này: Con ngoan, ma ma xin lỗi, ma ma phải muốn để con ở lại đây, chỉ là ma ma bất đắc dĩ…

      Tô Mộc Vũ lảo đảo rời khỏi toà chung cư kia, khom người che giấu từng giọt nước mắt như mưa thi nhau rơi xuống mặt đất, nhanh chóng biến mất thấy gì nữa.

      Muốn nhấc chân lên, lại phát Bàn Chải biết khi nào đuổi theo , hàm răng dùng sức ngậm lấy tà quần, muốn để cho rời .

      Ai động vật có tình cảm, có đôi khi chúng nó so với con người còn sống có tình có nghĩa hơn. Chúng nó che giấu tình cảm của mình, cũng giả dối, nó chỉ cần biết nó muốn người này rời .

      Tô Mộc Vũ cúi xuống, ôm lấy nó.

      Bàn Chải lè lưỡi ngừng liếm láp lên mặt Tô Mộc Vũ, liếm sạch nước mắt mặt .

      Tô Mộc Vũ khàn khàn, : “Bàn Chải, về , về với Nhạc Nhạc, thay mẹ chăm sóc bảo bối của mẹ. Mẹ nhờ con”

      Tựa hồ nghe hiểu lời khẩn cầu của , Bàn Chải tiếp tục đuổi theo nữa.

      Tô Mộc Vũ xoay người, gọi chiếc taxi, mở cửa xe, rời khỏi đây như chạy trốn.

      sợ, sợ nếu như mình chậm bước, nhất định chịu được mà thỏa hiệp.

      Bàn Chải kêu ô ô ở phía sau, từng tiếng kêu đâm vào lòng Tô Mộc Vũ, nước mắt giống như đê vỡ tràn ra ngoài, cho dù có nhiều nước mắt hơn nữa cũng khó có thể xoa dịu nỗi đau của .

      Nhạc Nhạc, bảo bối của ma ma, ma ma xin lỗi con… xin lỗi…



      ___________________



      Lúc đó, chiếc xe màu xám tiếng động nhìn theo chiếc taxi chở Tô Mộc Vũ rời khỏi.

      ngón tay trắng nõn lạnh như băng nhàng xoa khuôn mặt mỹ lệ bên cạnh.

      Nương theo sau xúc cảm lạnh như băng kia, thanh lười nhác vang lên: “Tôi nuôi lâu như vậy, đừng để tôi phải lãng phí tâm huyết. Bây giờ đến lúc ra sân, nên làm như thế nào có biết chưa?”

      bên cạnh gật gật đầu, nhàng đẩy cửa xe ra, sải chân thon dài bước ra khỏi xe, mái tóc đen xinh đẹp hòa vào ánh nắng mặt trời.

      Dưới chiếc kính râm, bờ môi đỏ mọng, nở nụ cười…
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 112: Nhạc Nhạc sợ hãi
      Edit +Beta: Phi Phi

      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang


      Mấy ngày nay, Tô Mộc Vũ cứ cảm thấy yên lòng. Từ lúc trở về từ nhà Phong Kính, liền luôn như vậy.

      Chu Hiểu Đồng đoán, Tô Mộc Vũ có phải gặp ai hay gặp chuyện gì đó hay .

      Tô Mộc Vũ chuyện, chỉ nhấc đầu tựa lên vai Chu Hiểu Đồng, giống như rất mệt mỏi, mệt đến nỗi còn sức để giả vờ nữa.

      Kiều Na thẳng thắn hơn. ấy nếu tên họ Phong trao trả Nhạc Nhạc lại cho Tô Mộc Vũ, các liền trực tiếp xem những chuyện này như chưa từng xảy ra, nếu vẫn có thể dùng truyền thông để ép buộc , dù sao cuối cùng có hại nhất cũng chỉ là gia tộc nhà họ Phong của mà thôi.

      Tô Mộc Vũ ngăn cản, nếu như thế đồng thời cũng tổn thương đến Nhạc Nhạc.

      Nhạc Nhạc là bảo bối của , muốn để lại thương tổn lớn như vậy trong kí ức tuổi thơ của thằng bé.

      Tô Mộc Vũ trở về nhà cha mẹ, vào nhà, chỉ đứng từ xa nhìn vào.

      Lại nhìn thấy Khúc Quế cùng Tô Hào so với hai năm trước có vẻ già hơn nhiều, cũng gầy hơn xưa. Hai người mua cải thìa, phải trả giá hơn nửa ngày mới đồng ý mua. Lúc đến gian hàng thịt, chỉ đứng nhìn, tựa hồ còn nuốt nước bọt, lật vài tờ tiền trong túi, cuối cùng đành từ bỏ, mang bó cải thìa cùng hai trái dưa leo về nhà.

      ra lúc trước Khúc Quế dùng tiền Tô Mộc Tình đưa cho đầu tư vào cổ phiếu, chưa kể còn vay nặng lãi lấy tiền tiếp tục đầu tư. Cuối cùng thua lỗ, ngày nào cũng bị giang hồ siết nợ, đòi nợ, quả là khổ thể tả, đầu ngóc lên nổi.

      Hàng xóm bảo Khúc Quế ngang ngược càn rỡ, cả ngày khoe khoang con của mình gả cho gia đình giàu có, rồi con rể của mình có quyền có thế như thế nào. người phụ nữ tựa lưng trước cửa nhà, miệng cắn hạt dưa, : “Đây phải bà Tô sao? Làm sao hôm nay chỉ mua có mỗi cải thìa với dưa leo thế này? Ngay cả thịt cũng miếng, sao lại ra nông nỗi này nha?”

      Khúc Quế đen mặt, làm sao chịu được lời kẻ khác khinh bỉ mình, lớn: “Tôi ngán thịt nên mua cải thìa về ăn cho đỡ ngán. Thịt heo chỉ có loại nhà nghèo mới xem như sơn hào hải vị, nhà giàu như tôi mới để nó vào mắt”

      Hàng xóm kia phun hạt dưa trong miệng, cười châm chọc quay lưng vào nhà.

      Khúc Quế thấy bà ta rồi mới bắt đầu oán hận: “Con Mộc Tình kia, biến mất hai năm rưỡi nay cũng biết đâu. Mộc Vũ lại càng bất hiếu hơn, thăng quan như diều gặp gió mà thấy cha mẹ nó chết đến nơi cũng thèm để ý. Đúng là đẻ ra cũng vô dụng!”

      bên, Tô Hào rốt cuộc nhịn được ném cải thìa cùng dưa leo xuống đất, phát cáu: “Đừng có Mộc Vũ như vậy nữa, năm đó phải chính bà xem nó là con sao? Bà trừ bỏ tiền tiền tiền, trong đầu còn có cái gì khác nữa ? Con lớn bán được, lại quay sang bán luôn con . Bây giờ cả hai đứa nó biết sống chết ra làm sao, có nhà cũng muốn về, bà còn oán hận cái gì? Bà như vậy có xứng đáng làm người mẹ ?”

      Khúc Quế nghĩ tới Tô Hào luôn chỉ biết nghe muốn thế mà lại trở mặt, liền kêu lên: “Tôi xem nó là con à? Ông chẳng phải cũng vậy sao? Năm đó đánh đuổi nó ra khỏi nhà cũng có phần của ông đó!”

      Tô Hào trầm mặc, yên lặng, ánh mắt có chút đỏ hoe quay lưng về nhà.

      Khúc Quế ngồi dưới đất gào khóc: “ đám đều muốn tôi chết mới ả dạ mà…” Đáng tiếc người nào lên tiếng, chỉ có người ngoài chỉ trỏ vui sướng khi người gặp họa.

      Khúc Quế lau nước mắt, hầm hầm đẩy cửa vào nhà.

      Tô Mộc Vũ đứng trong góc khuất, ngẩng đầu, hít sâu hơi.

      Buổi tối, tiếng chuông cửa, Khúc Quế nghĩ rằng giang hồ lại đến đòi nợ, trong lòng run sợ liếc nhìn ra ngoài, bóng người. Bà ta mở cửa, nhìn thấy phong thư trước cửa nhà, bên trong có mười vạn đồng được xếp chỉnh tề.

      Khúc Quế vội vàng chạy ra đường nhưng vẫn nhìn thấy bất kỳ ai, đôi mắt già nua kia, rốt cuộc cũng đỏ hoe…

      Tô Mộc Vũ ngồi trong xe, đưa lưng về phía nhà mình, cách nhau càng ngày càng xa.

      Coi như hết, bọn họ dù sao cũng là cha mẹ sinh ra, hận thù cũng thể kéo dài cả cuộc đời. vẫn tha thứ được, cho nên, cứ như vậy .

      (Bạn đọc truyện tại Trúc Lâm sơn trang)

      ___________________

      Ngày hôm sau có buổi tiệc cần phải tham gia, Kiều Na dặn dặn lại rằng phải nghỉ ngơi cho tốt, lấy tinh thần tốt nhất để ra mắt giới nghệ thuật trong nước sau khi trở về, nhất định phải thành công.

      Thế nhưng Tô Mộc Vũ vẫn ngủ được, trời bên ngoài mưa, mưa rất lớn, thanh gió va đập vào cửa sổ. trằn trọc mãi cho đến hơn 10 giờ, cũng phải do lo lắng cho buổi tiệc ngày mai, mà là vừa nhắm mắt lại liền nhớ đến Nhạc Nhạc, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến Phong Kính, nghĩ đến tất cả mọi chuyện.

      Nghĩ đến em”, nghĩ đến lời khẩu cầu “Ma ma đừng ” của Nhạc Nhạc, nhớ lại ánh mắt đỏ hoe của Phong Kính, nhớ đến từng giọt nước mắt nóng bỏng của Nhạc Nhạc, nhớ lại cảnh Bàn Chải gặm váy giữ lại…

      Những hình ảnh này tràn ngập đại não , khiến khó có thể vào giấc ngủ. Trong nháy mắt, trong đầu thậm chí nghĩ rằng hay mình cứ như vậy mà trở về , nhưng mà giây sau bị chính mình mạnh mẽ loại bỏ ra khỏi đầu. Trở về làm gì? Tiếp tục làm tình nhân vĩnh viễn đứng trong bóng tối của , lúc nào cũng phải lo lắng xem lần tiếp theo mình phải đối mặt với thương tổn như thế nào hay sao?

      Cái loại đau đớn này khắc cốt ghi tâm, Phong Kính mang đến tổn thương cho so với những gì Tần Nghị Hằng làm trước kia còn khắc sâu gấp nghìn lần. lòng vỡ nát, nơi này bắt đầu lành lại nơi khác lại bắt đầu rỉ máu. Chỉ còn lại ba chữ “đau”, “đau” và “đau” theo đuổi suốt ngày đêm.

      Tô Mộc Vũ nhìn lên trần nhà, chậm rãi nhắm hai mắt.

      Di động bỗng nhiên vang lên.

      Cơ nhấc máy, còn suy nghĩ xem ai lại gọi lúc đêm khuya thế này tiếng khóc của Nhạc Nhạc thông qua điện thoại: “Ma ma, ô ô ô… Nhạc Nhạc sợ…”

      Tô Mộc Vũ lập tức tỉnh táo lại, giữ chặt di động : “Nhạc Nhạc, làm sao vậy? khóc, khóc, xảy ra chuyện gì mau cho ma ma biết”

      Nhạc Nhạc nức nở, khóc đến đáng thương như là bị ai hù dọa: “Ba ba bệnh rồi… bảo mẫu cũng có ở nhà, trong nhà chỉ có mình Nhạc Nhạc… ngoài trời tối thui à. Ba ba… ba ba ói ra cái gì đó màu đỏ, Nhạc Nhạc sợ lắm… ma ma mau đến đây …”

      Cái gì đó màu đỏ? Tô Mộc Vũ theo sợ hãi của Nhạc Nhạc nhanh chóng đoán ra: Chẳng lẽ bị xuất huyết bao tử?

      tiếng sét vang lên, Nhạc Nhạc sợ tới mức khóc thét lên trong điện thoại. Nó che tai lại, từng tiếng nức nở ngừng truyền tới khiến Tô Mộc Vũ vừa lo vừa đau đớn.

      Tô Mộc Vũ vội : “Nhạc Nhạc khóc, Nhạc Nhạc là nam tử hán đại trượng phu, Nhạc Nhạc có sợ, đúng ?”

      Nhạc Nhạc ô ô gật đầu, xoa xoa nước mắt, tỏ vẻ chính mình kiên cường.

      Tô Mộc Vũ lập tức mặc quần áo vào, bên : “Nhạc Nhạc đừng sợ, ma ma bây giờ qua đó liền!”

      Để Nhạc Nhạc còn mà sợ hãi như vậy, yên lòng.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 113: Truy đuổi
      Edit+Beta: Phi Phi

      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang


      Trong phút chốc, Tô Mộc Vũ liền nghĩ, đây có phải vẫn là cái bẫy lừa gạt trở về bên đóhay ?

      Thậm chí còn muốn gọi đến cho Tiền Phong, nhờ đến xem tình hình trước. Thế nhưng khi nhớ đến tiếng khóc của Nhạc Nhạc, chịu đựng nổi nữa, thay đổi cước bộ cùng tự nhủ với mình: Mình chỉ là lo lắng cho Nhạc Nhạc mà thôi, ngoài chuyện đó ra cũng còn nguyên nhân gì nữa.

      Tô Mộc Vũ nắm chặt di động trong tay.

      Chu Hiểu Đồng nghe tiếng động, mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh hỏi: “Mộc Vũ, bên ngoài mưa to như vậy, chị ra đó làm gì?”

      “Có chút việc, chị chút về”

      Chu Hiểu Đồng còn muốn hỏi, Tô Mộc Vũ đón taxi mất.

      Bên ngoài trời mưa rất to, tiếng sấm đánh ầm ầm phảng phất như ôm trọn cả bầu trời. Tô Mộc Vũ vô tình nhớ tới cũng đêm mưa to như vầy, có chút tuyết rơi, trong rừng cây u kia, bọn họ gắt gao ôm lấy nhau. Mưa lạnh thấu xương như muốn đông cứng cả hai, nhưng trong tim họ lại thấy lạnh…

      ơi, bên ngoài mưa rất lớn, có thể đóng cửa kính ?” Tài xế taxi đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

      Tô Mộc Vũ lúc này mới hồi thần, biết bản thân từ lúc nào lại vươn tay ra ngoài cửa sổ, nước mưa lạnh như băng làm cả người ướt sủng. Nghe thấy lời của tài xế, gật gật đầu xin lỗi rồi hạ cửa kính xe xuống.

      Tô Mộc Vũ ấn chuông cửa, khó tin rằng nhanh như vậy lại trở về đây.

      Nhạc Nhạc đứng lên ghế đẩu, cố gắng vặn nắm đấm cửa, mở ra. Nhìn thấy Tô Mộc Vũ, Nhạc Nhạc mếu máo, bật người nhào vào lòng khóc rống lên.

      “Ma ma, Nhạc Nhạc rất sợ…”

      Tô Mộc Vũ ôm chặt thằng nhóc, ôn nhu an ủi: “Nhạc Nhạc ngoan, có ma ma ở đây, đừng sợ”

      Nhạc Nhạc dùng sức gật đầu.

      Nhạc Nhạc nhu thuận lau nước mắt mặt, hít hít cái mũi , mang theo thanh nghèn nghẹn, : “Ma ma, ba ba rất khó chịu, Nhạc Nhạc biết phải làm sao bây giờ, ma ma giúp Nhạc Nhạc được ?”

      Thấy Tô Mộc Vũ có trả lời, Nhạc Nhạc xuất ra đòn sát thủ, khóe mắt lại chảy nước “Ma ma, ma ma giúp Nhạc Nhạc xem ba ba được ? Nhạc Nhạc rất lo cho ba ba…”

      Tô Mộc Vũ có thể nhẫn tâm với bất kỳ kẻ nào, chỉ riêng đối với thằng này là ngăn được chính mình phải cúi mình phục tùng.

      Dưới ánh mắt mừng rỡ của Nhạc Nhạc, Tô Mộc Vũ mở cửa phòng ra, nháy mắt, trái tim như ngừng đập trong giây.

      Chỉ thấy giường lớn, Phong Kính mặc áo sơmi màu trắng, cuộn tròn nằm đó, tư thế như vậy, còn cao ngạo, còn lạnh lùng, lại giống như đứa có cảm giác an toàn. Mái tóc hỗn độn dán chặt vào vầng trán ướt nhẹp bởi mồ hôi, mi tâm của gắt gao nhíu lại, cổ áo trắng còn vương chút dấu vết đỏ sậm đến chói mắt.

      nhớ Phong Kính lúc ngủ luôn ôm vật gì đó, hoặc là cái gối to mềm mại, hoặc là chính , nhưng lúc này nằm trong lòng lại là tượng gốm .

      Tô Mộc Vũ đến, muốn lấy tượng gốm đó ra. Thế nhưng nhìn thấy đối với vật này đầy chấp niệm, đến chết cũng muốn ôm lấy nó, giống như bảo vệ chặt chẽ bảo bối của chính mình.

      (Bạn đọc truyện tại Trúc Lâm sơn trang)

      Nhìn kỹ lại, Tô Mộc Vũ sửng sốt. Là… bức tượng gốm hình hai mẹ con mà để lại.

      còn giữ? Vốn là tác phẩm từng đường nét, nhưng vì khoảng thời gian khá dài bị vuốt ve mà mất nét rất nhiều, giống như mỗi góc đều tràn ngập dấu vân tay.

      Tô Mộc Vũ biết cảm giác của mình lúc này là cái gì, cỗ xúc động hơi động đậy, động đậy đến lòng cũng thấy đau.

      “Ma ma sao vậy?” Nhạc Nhạc khó hiểu, hỏi.

      Tô Mộc Vũ nhàng nhắm mắt lại, ôm Nhạc Nhạc vào phòng của nó “Nhạc Nhạc, bây giờ con hãy ngủ nhé? Để ma ma chăm sóc cho… ba ba con, được ?”

      Nhạc Nhạc biết mình nên mang thêm phiền toái nên nhu thuận gật đầu, trèo lên giường, kéo chăn, nhắm mắt lại.

      Bỗng nhiên, đạo sét đánh vang lên ngoài cửa sổ, thằng nhóc run lên bần bật, vùi cả người vào trong chăn.

      Tô Mộc Vũ nhìn thấy sét đánh ầm ầm bên ngoài, nhìn lại bảo bối của mình sợ tới mức phát run, trái tim xót xa. đành vươn tay ôm cục bông gòn tròn tròn kia vào lòng.

      Bởi vì làm tròn bổn phận của mình nên bảo bối của mình mới vùi sâu vào chăn giữa đêm mưa to. hận mình thể biến thành lá chắn che trước mặt nó, thay nó ngăn trở mọi tổn thương.

      vươn tay che hai lỗ tai của nó, khẽ hôn lên trán nó, nước mắt ngừng rơi gương mặt nhắn: “Nhạc Nhạc đừng sợ… Ma ma ở đây, ma ma thay con ngăn hết tiếng sấm bên ngoài”

      Thằng nhóc cuộn thành cục bông gòn , vùi sâu vào trong lòng Tô Mộc Vũ, bắt đầu nức nở.

      Thế nhưng chỉ lát sau nó ngủ say, Tô Mộc Vũ nhàng đóng cửa lại, vào phòng khách.

      Phòng khách quen thuộc như vậy, cái gì cũng chưa từng thay đổi. Cái ghế sô pha, chiếc bàn kiếng, từng đôi dép mang trong nhà, vẫn còn đôi dép lê hình con vịt màu vàng kia nằm kệ, chỉ là màu sắc của nó có chút cũ.

      Nhột nhột dưới chân, đôi mắt trong suốt của Bàn Chải ngước lên nhìn .

      Giống như chỉ rời khỏi đây có lát, khi mở cửa ra, mọi thứ đều như mới hôm qua.

      rốt cuộc muốn như thế nào đây?

      Lúc trước ngoan độc tổn thương như vậy, vì sao lúc này lại giả vờ như kẻ si tình? Trái tim hay tâm cũng là thịt người, thể chịu nổi giả dối lần nữa!

      Tô Mộc Vũ ép bản thân đừng nhìn nữa. xoay người tìm được hộp y tế dưới bàn đãi trà, quả nhiên có thuốc trị đau dạ dày. Rót ly nước, kề đến bên môi Phong Kính.

      Cả người nóng hổi, dạ dày đau đến khiến toàn thân co thành đoàn, mồ hôi ngừng thấm ướt đẫm trán .

      Tô Mộc Vũ nhìn thấy cảnh này, trong đầu lại ra bức tranh tương tự.

      Rốt cuộc là vẫn nhớ được nhiều lắm, vẫn là còn quá nhiều chấp niệm. Tại sao những thứ vốn nên quên , sau khi tỉnh dậy lại giống như vẫn lù lù xuất trước mắt?

      Thuốc kề bên môi vẫn được nuốt xuống, ngược lại bị tay hất đổ.

      “Mộc Vũ… Mộc Vũ…” bỗng nhiên bắt lấy tay , ngừng gọi tên . Thanh của gấp gáp như thế, cái nắm tay lại chặt chẽ như vậy, giống như sợ lại rời .

      Bàn tay của Tô Mộc Vũ, chậm rãi rút ra.

      Quá trình giúp uống thuốc vô cùng gian nan, phải đến tận mười phút mới đưa nước cùng thuốc vào miệng. Sau đó pha nước ấm, dùng khăn lau cái trán đầy mồ hôi của . Phong Kính luôn giữ chặt lấy tay , nhíu chặt chân mày giống như muốn mở mắt ra nhưng vẫn được.

      Tô Mộc Vũ biết bao nhiêu lần mình rút tay ra khỏi tay , mỗi lần như vậy cổ tay luôn đỏ ửng lên, tất cả đều do dùng quá nhiều sức.

      lần cuối cùng rút tay ra, nghe thấy thanh nỉ non thống khổ cùng giãy dụa của trong phòng, tựa hồ muốn liều mạng tỉnh dậy.

      Lại nghe tiếng gọi “Mộc Vũ…”. Dừng cước bộ, lại cắn môi, cố dồn nén cho chính mình chút sức mạnh.

      Tô Mộc Vũ ra lệnh cho bản thân, đừng lo lắng thêm bất cứ điều gì nữa, lập tức thôi.

      Bàn Chải ô ô kêu, Tô Mộc Vũ cúi người, giọng : “Bàn Chải, giúp mẹ chăm sóc Nhạc Nhạc, còn có… …”

      ra khỏi tòa nhà.

      Từng bước, từng bước…

      Mưa bên ngoài vẫn lớn như vậy, bầu trời giống như bị chiếc màn che khuất. Gió lạnh cứ rít gào, khiến tâm càng thêm lạnh lẽo.

      Tô Mộc Vũ nhàng che ngực, bóp chặt, tựa như kiềm chế bất an trong lòng. nên đến đây, nên.

      Mà Phong Kính hôn mê, thân thể đột nhiên run rẩy.

      Răng cắn chặt môi, có chút vị tanh của máu.

      Khi thanh đóng lại của cánh cửa phát ra, dù rất nhưng vẫn khiến mở choàng mắt. Nơi trái tim, giống như bị thứ gì đó nhíu chặt.

      kích động ngẩng đầu, nhìn thấy hộp thuốc cùng ly nước bàn, còn có chiếc khăn ấm trán. nhanh chóng bật dậy.

      ấy đến đây sao?

      Đúng vậy, đúng vậy, phải là giấc mơ, hơi này có mùi vị của !

      vén chăn lên, cả người đều ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn ráng tìm, tìm khắp phòng, tìm khắp nhà, lại có.

      Phong Kính đột nhiên kích động, lao nhanh ra cửa, toàn thân đều đau, đều nóng, giống như ý chí sống sót của ở ngoài đó, dùng hết sức lao nhanh ra ngoài.

      Tô Mộc Vũ chặn chiếc taxi, quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ ngồi quen thuộc ngoài ban công của tầng lầu, sau đó mờ cửa xe.

      “Phiền lái xe ” Tô Mộc Vũ giọng , bàn tay đặt đầu gối, bóp chặt rồi lại thả ra, cứ lặp lại như thế nhưng nặn ra được nụ cười.

      Bánh xe chậm rãi bắt đầu chuyển động, dần dần tăng tốc. Tô Mộc Vũ kê trán cửa kính xe lạnh như băng, giống như muốn dùng cái lạnh này xoa dịu độ ấm trán mình.

      Bỗng nhiên, thân ảnh xuất chạy theo phía sau xe.

      “Mộc Vũ!!!”

      thanh vượt qua màn mưa, hướng đến bên tai Tô Mộc Vũ.

      cả kinh, quay đầu lại.

      Thân ảnh kia quá quen thuộc với mình, giống như cái rada trong não bộ, quen thuộc đến nỗi chỉ cần liếc mắt cái liền có thể nhận ra. Tim , hung hăng căng thẳng.

      Phong Kính!
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 114: Mười chín tầng địa ngục

      Edit+Beta: Phi Phi


      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang


      Trong làn mưa to, thân ảnh điên cuồng đuổi theo phía sau xe taxi, mưa to ướt đẫm toàn thân. như con sói cánh đồng hoang vu, mang theo vết thương đuổi theo ánh trăng của mình, điên cuồng truy đuổi.


      “Mộc Vũ!!!” Phong Kính gào thét vang vọng gian.


      Tô Mộc Vũ dùng sức bịt miệng mình, ép buộc bản thân được quay đầu lại, thể quay đầu lại.


      Tại sao phải đuổi theo? Rốt cuộc muốn như thế nào?


      Tài xế thử thả chậm tốc độ, hỏi: “Có phải có người tìm ? có muốn… dừng xe ?”


      Tô Mộc Vũ vẫn che miệng, lắc đầu: “…”


      “Cãi nhau với bạn trai à?” Tài xế là người đàn ông 40 tuổi, trông rất phúc hậu, thà khuyên nhủ “Chú là người từng trải, nghe lời chú . Vợ chồng son khó tránh có những lần cãi nhau, cùng nhau thông cảm để giải thích ràng được sao? Cứ tạo khổ sở cho nhau để làm gì?”


      Tô Mộc Vũ trả lời, nước mắt thấm ướt hai má. Bàn tay nắm chặt lại, đốt ngón tay trắng bệch.


      Làm sao muốn như thế? Nếu có thể, nguyện ý dùng mọi giá để kéo về khoảng thời gian ba năm trước, lưu lại từng khoảnh khắc tốt đẹp lúc đó, có lừa gạt, có phản bội, chỉ đơn giản là cùng nhau ăn cơm, cùng ôm nhau vào mỗi giấc ngủ.


      Thế nhưng… có thể sao? , , cho dù có tự lừa dối mình như thế nào nữa cũng vô pháp thuyết phục được chính mình. Giống như kẻ nhảy xuống vực sâu, cho dù muốn leo lên cũng cách nào leo lên được. chính là tầng địa ngục thứ mười chín của , cho dù có chạy cũng chạy thoát, cũng thể nào quên được. Nó vây trong bóng tối vĩnh viễn cũng thể siêu sinh.


      Tô Mộc Vũ khóc thành tiếng, gắt gao che miệng lại, muốn để mình phát ra bất cứ tiếng nấc nào.


      Phong Kính, xin trở về , đừng đuổi theo nữa, xin


      Phong Kính cũng biết cơ thể mình lúc này là lạnh hay là nóng, mưa cùng mồ hôi khiến toàn thân ướt đẫm. Từng giọt mưa táp vào mặt khiến hai mắt mở ra cách khó khăn.


      thứ gì đó vươn mí mắt, giống như mỗi lần nháy mắt liền rất đau đớn, cả người nóng hầm hập, dù dáng có chút xiêu vẹo nhưng vẫn kiên trì đuổi theo phía sau.


      Tô Mộc Vũ, tại sao em có thể đối xử với như vậy? Rốt cuộc em còn muốn phải như thế nào nữa đây? Chẳng lẽ em muốn phải moi tim mình ra cho em xem em mới vừa lòng sao?


      Mưa thấm ướt toàn thân , những sợi tóc rối dán chặt mặt. cỗ khí từ trong lồng ngực nhanh chóng bị đẩy lên.


      Đôi mắt Phong Kính chỉ mảnh đen láy, sâu đến tìm thấy tia ánh sáng, chút hi vọng. Mông lung trong đôi mắt tản lên tầng sương mù, mờ mờ nhìn chiếc xe chở từ từ chạy xa, càng ngày càng xa.


      Tô Mộc Vũ, hận em.


      ( Trúc Lâm sơn trang)


      nhếch nhếch khóe miệng, có những giọt nước lăn mạnh xuống từ khóe mắt, tiếp tục hòa lẫn vào mưa.


      Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, lo lắng : “Bạn trai cháu nhìn có vẻ ổn, hình như té xỉu đúng ?”


      Tô Mộc Vũ quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh vốn đuổi theo phía sau chợt té xuống, cả người nằm giữa màn mưa.


      Trái tim Tô Mộc Vũ như bị xé toạt ra, đại não hoàn toàn rối loạn, loạn đến ngay cả có cố gắng cũng khống chế được.


      biết mình làm sao cất tiếng: “Chú… chú dừng xe! Mau dừng xe!”


      Cũng biết mình chạy xuống xe như thế nào.


      Càng nhớ từng hạt mưa tạt vào người khiến cho cơ thể phát lạnh hay là tâm lạnh.


      Toàn bộ nhẫn nại, toàn bộ nhẫn tâm của mình tự phản bội, nháy mắt bị đốt cháy thành tro.


      Phong Kính nằm đó, mưa chảy xuống từ hốc mắt. Mưa thấm ướt hết người nhưng cũng lạnh bằng tâm lúc này.


      cười, vẫn cười, có thứ gì đó ấm nóng ngừng chảy ra từ trong mắt . Thế nhưng cơn mưa vẫn buông tha, ngừng dập tắt trái tim , đóng nó thành tảng băng, còn thấy đau.


      mơ hồ nghe thấy tiếng phanh, bóng dáng ai đó chạy đến trước mặt .


      Hai mắt từ từ nhắm lại, giọng khản đặc nhàng ra câu:


      “Tôi hận em!!!”


      Bầu trời vẫn đen như vậy. Cơn mưa vẫn lớn như vậy. Nỗi đau vẫn ràng như vậy.


      Tô Mộc Vũ quỳ giữa màn mưa, nhìn người đàn ông vẫn luôn kiêu ngạo kia, giờ này khắc này lại chật vật ngã xuống, bờ môi trắng bệch của nhàng phun ra ba chữ: Tôi hận em.


      cười, vẫn cười, cho đến khi bất tỉnh.


      Tô Mộc Vũ cảm thấy mình muốn hỏng rồi, nếu lúc này trong tay con dao, hận thể đưa cho , để trực tiếp giết chết , để với có thể chết cùng nhau.


      Vì sao lại đau như vậy? Đau đến hận thể moi trái tim của chính mình ra. Vì sao lại nhau như vậy? đến hận thể cùng đồng quy vu tận.


      Tô Mộc Vũ quỳ trước mặt , dùng sức ôm cả người lạnh như băng kia vào trong ngực, quỳ gối dưới màn mưa, gào khóc.


      Hai người như hai đầu dây thừng kéo căng đến sắp đứt, chưa chết cũng chưa ngừng kéo căng. Ai là tầng thứ mười chín của địa ngục của ai? Ai là người mai táng cho ai? Ai là kiếp nạn của ai?…


      ___________________________


      Nhờ tài xế giúp đỡ đặt Phong Kính lên xe, đưa vào bệnh viện.


      Tô Mộc Vũ vẫn ôm lấy như vậy, toàn thân hai người đều ướt đẫm, vẫn nhúc nhích, giống như hai bức tượng dính chặt vào cùng chỗ.


      Xuống xe, Tô Mộc Vũ lời cám ơn với tài xế.


      Tài xế hỏi có cần ông ấy giúp dìu vào bệnh viện hay , Tô Mộc Vũ lắc đầu, cúi người dìu Phong Kính, dùng chính thân thể bé của mình cõng lấy , đưa vào bên trong.


      Cái gì cũng còn muốn, trong đầu chỉ là khoảng trống rỗng, chỉ dựa vào bản năng, nhấc chân lên, từng bước vào bên trong.


      Có người nhìn thấy người phụ nữ bé thế kia lại cõng gã đàn ông cao to, kinh ngạc tới trợn tròn hai mắt.


      Tô Mộc Vũ vẫn quan tâm, chỉ mờ mịt bước .


      cảm thấy mình như con lạc đà giữa sa mạc bao la, sắp khát khô mà chết.


      Cho đến lúc y tá chạy lại, đỡ lấy Phong Kính, đặt đên giường, đưa vào phòng cấp cứu.


      Trong khoảnh khắc đó, toàn thân Tô Mộc Vũ như còn chút khí lực, dựa lưng vào vách tường, chậm rãi trượt xuống, đem khuôn mặt vùi sâu vào hai tay.


      cảm thấy mình bất lực, bảo nhất định được lung lay, thề chôn cất tình cảm của mình, thế nhưng vẫn bất lực như thế…


      Mệt, mệt mỏi quá, mệt đến muốn chết cho rồi…
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 115: Tôi hận em!

      Edit+Beta: Phi Phi


      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang


      Phật Tổ có : Kiếp này chịu khổ, là để tích phúc cho kiếp sau.


      chỉ muốn tích phúc cho kiếp sau, chỉ cần có thể để kiếp này của bớt khổ chút được hay ?


      Đứng trước giường bệnh, nhìn Phong Kính vẫn mê man, hai hàng chân mày của nhíu lại chỗ giống như tìm được lối thoát.


      Bác sĩ sau khi khám cho liền bảo y tá truyền dịch, trong quá trình đó luôn giãy dụa, chiếc kim tiêm mu bàn tay đâm vào rồi lại bị giãy ra, máu đỏ tươi dính đầy tay. Bác sĩ hết cách đành phải tiêm thuốc an thần cho , nên bây giờ mới có thể an ổn nằm đó.


      Tuy nhiên, ngủ rất an ổn, hàm răng cắn chặt lại, cánh tay đầy gân máu.


      Tô Mộc Vũ rốt cuộc vẫn nhịn được, cúi người, nhàng hạ xuống bờ môi , chỉ như lướt qua.


      giọng nỉ non: “Phong Kính, em…” … .


      Xoay người, kéo cửa rời khỏi nơi khiến ngạt thở này. phải , nhất định phải mau chóng thôi, nếu biết mình có thể trở nên yếu đuối mà thỏa hiệp hay


      Cửa đóng lại, lông mi Phong Kính run run, nhưng vẫn mở mắt.


      Phong Kính đột nhiên cảm thấy mình khổ, cũng cảm thấy mình đau, muốn khóc.


      Tô Mộc Vũ… còn


      ( Trúc Lâm sơn trang)


      ________________


      Tô Mộc Vũ rời khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Tiền Phong tựa lưng vách tường, ánh mắt đỏ hoe, giống như mới nhận được tin liền suốt đêm chạy tới.


      Nhìn thấy ra, Tiền Phong giơ tay xoa xoa đầu , : “Tiểu Vũ, lâu gặp”


      Vượt qua trăm núi nghìn sông, mang theo mỉm cười mà đến, chỉ vì muốn giọng câu: lâu gặp.


      Đây là lần đầu tiên Tô Mộc Vũ gặp lại Tiền Phong sau hai năm, giống như năm tháng vẫn xem trọng tên đàn ông đào hoa này, đành lòng lưu lại bất kỳ dấu vết nào mặt . Vẫn là gã thanh niên luôn tươi cười, nhưng lại tựa hồ có thay đổi ít gì đó.


      ra biết, ngày đó gặp lại Phong Kính dưới ánh mắt của đám phóng viên, đứng rất lâu ngoài hội trường để nhìn xuất , rồi lại nhìn rời , sau đó giẫm mạnh chân ga, biến mất.


      “Kính sao rồi?” Tiền Phong hỏi.


      Tô Mộc Vũ cứ nghĩ ta hỏi điều gì khác, chẳng hạn như hỏi đâu, hỏi sống như thế nào, hỏi trở về luôn hay vài ngày rồi lại , hoặc ra khuyên nhủ trở về bên cạnh Phong Kính. Thế nhưng lại hỏi, chỉ câu: Kính sao rồi.


      Giống như người trai rất quan tâm, muốn nhúng tay vào quyết định của .


      Tô Mộc Vũ giọng : “ truyền dịch, ngủ rồi”


      Tiền Phong gật gật đầu: “Cũng muộn rồi, em cũng nên về , ở đây cứ để lo. Em đến chăm sóc cho Nhạc Nhạc giúp chưa bản thân mình cũng rất mệt mỏi, làm kiểm sát trưởng thành phố S này, ngày làm việc mười mấy tiếng đồng hồ là chuyện bình thường.


      Lúc này hơn hai giờ sáng, Tô Mộc Vũ nhớ mình còn có buổi tiệc ngày mai phải tham gia liền ách giọng đáp ứng: “Vậy được”


      Phía sau, hai tay Tiền Phong cắm trong túi, chỉ cười cười: “Nếu rảnh, nấu cho bữa cơm, hai năm ăn cơm em nấu, bổn thiếu gia đói đến phát gầy rồi đây, em phải chịu trách nhiệm đó!”


      Tô Mộc Vũ trừng mắt nhưng đáy mắt lại chua xót, dùng sức gật đầu.


      đứng sau lưng , tiếng động mấp máy môi: Tiểu Vũ, em.


      ai nghe được, ai thấy được, cũng ai biết bí mật này.


      Tiền Phong nở nụ cười, cười tươi nở rộ đôi mắt hoa đào.


      ra vĩ đại yên lặng canh giữ bên cạnh, bảo vệ hạnh phúc của như vậy. Thế nhưng chỉ có biết, sánh bằng Phong Kính, từ năng lực cho đến khả năng chống đối lại toàn gia tộc, bạn bè. người gánh vác chính là trách nhiệm của cả Tiền gia, bao giờ buông xuống được. Cho nên chỉ riêng điểm này thôi, cũng thua, huống chi, trong ánh mắt của , từ trước tới giờ cũng chỉ có thân ảnh.


      Vậy nên, cần nhiệt tình, chỉ đứng bên ngắm nhìn mà thôi.


      Ngồi ghế dài ngoài hành lang, Tiền Phong mỉm cười, sau đó giơ cánh tay lên che ánh mắt. Nghĩ đến Phong Kính: Con mẹ nó, lão tử mới vĩ đại như vậy, còn muốn giúp địch nhân làm hồng nương mai mối.


      Thôi cứ để cho ích kỷ lần .


      __________________________


      Mưa bên ngoài biết khi nào ngừng rơi, nơi nơi đều tràn ngập hương vị tươi mát, ngay cả khí cũng lạnh hơn trước.


      Tô Mộc Vũ tựa đầu cửa sổ thủy tinh, taxi chở về tận nhà.


      Chu Hiểu Đồng vẫn còn đợi , chỉ dựa vào ghế sa lon mà ngủ, nước miếng chảy xuống từ khóe miệng giống như mơ thấy điều gì tốt đẹp lắm.


      Tô Mộc Vũ hâm mộ ấy, cuộc sống đơn giản mà sạch . cười cười, ôm tấm chăn lông đắp lên người Chu Hiểu Đồng.


      Lại nằm giường, đầu Tô Mộc Vũ rất đau nhưng chút buồn ngủ.


      cứ nhắm mắt nằm đó, tâm biết phiêu diêu tới nơi nào, mơ mơ hồ hồ đến tờ mờ sáng mới ngủ được, đến chín giờ liền bị Kiều Na đánh thức.


      Trợn mắt, chỉ nghe tiếng Kiều Na thét chói tai: “Cái cặp mắt mèo này là sao đây hả? Làm sao chị có thể ra ngoài gặp người đây?”


      Tô Mộc Vũ nhìn vào gương, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt sưng húp của mình, cách nào gặp người khác.


      “Mộc Vũ, chị cho em biết , rốt cuộc chị làm sao vậy?” Kiều Na sống cùng hai năm, tất nhiên biết Tô Mộc Vũ bao giờ gục ngã trước những chuyện bình thường.


      Tô Mộc Vũ chỉ cười trừ.


      Kiều Na thấy muốn , chỉ có thể thở dài, biết luôn là con vịt chỉ biết ương bướng giấu diếm trong lòng thôi, tự mình nhốt mình vào đường cụt, thôi mặc tự ngã rồi tự đứng dậy vậy.


      Để mặc Kiều Na dùng hết phấn đến kem đánh đánh quét quét cả buổi sáng mới miễn cưỡng che vành mắt đen thui kia.


      vất vả mới thay đồ trang điểm xong, mở cửa ra chỉ thấy Phương Thiệu Hoa nghiêm mặt đứng đó. nhìn thấy , ba bước cũng thành bước chạy tới, nắm chặt lấy cổ tay Tô Mộc Vũ kéo ra ngoài: “Theo tôi!”


      Kiều Na vội ngăn lại: “ làm gì thế? Mộc Vũ còn phải dự buổi tiệc quan trọng nữa”


      Phương Thiệu Hoa cười lạnh, châm chọc: “Tiệc? Có người bán mạng vì mà còn muốn dự tiệc à? Tô Mộc Vũ, nghĩ tới tàn nhẫn ngoài sức tưởng tượng của tôi như vậy”


      Phương Thiệu Hoa rất tàn ác, nhưng Tô Mộc Vũ vẫn nhanh chóng bắt được những từ ngữ mấu chốt trong đó.


      Tô Mộc Vũ nhíu mày, hỏi: “Ý là sao?”


      Phương Thiệu Hoa liếc cái, cười lạnh: “Ý gì? muốn tự giết chết chính mình, là ý như vậy đó! Tô Mộc Vũ, tôi cho biết, phải hối hận. Phương Thiệu Hoa này thề, hối hận, tôi mang họ Phương!”
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :