1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 103 Lại Bỏ Qua

      [​IMG]

      Chương 104: Trái tim nơi xa xăm

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]

      Chương 105: Họp báo

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 106: Gặp lại

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]
      Chương 107: Hận cũng
      Edit + Beta: Phi Phi

      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang


      Happy New Year everyone ^^!



      Nháy mắt, Tô Mộc Vũ dường như bị ma xui quỷ khiến muốn vươn tay, vuốt lên tơ máu trong mắt của . Lại trong khoảnh khắc đó, nhanh chóng khống chế chính mình.



      người đàn ông có vợ, cho dù có xuất sắc bao nhiêu cũng muốn, có rẻ mạc như vậy.



      Tô Mộc Vũ lập tức giãy dụa, muốn tránh khỏi nụ hôn của , nhưng Phong Kính nhanh hơn bước, bàn tay to của bắt lấy hai tay của đè xuống dưới thân, tay kia nâng chặt gáy , khiến càng áp sát vào chính mình, áp sát vào, tiếp tục sát vào, tựa hồ hận thể đem hai người nhập lại thành .



      Hai năm tưởng niệm cùng đấu tranh được tích tụ lại, rốt cuộc vào giờ khắc này bùng nổ. tựa như người sắp chết khô trong sa mạc, rốt cuộc cũng tìm được nguồn nước suối, làm sao có thể ngăn được bản thân mình? dùng lực đem Tô Mộc Vũ ôm vào trong ngực, cơ hồ là điên cuồng hôn lấy.



      Giống như cuộc cuồng hoan cuối cùng trước khi Trái Đất bị diệt vong.



      Nhưng giây sau, nụ hôn điên cuồng kia lại trở nên vô cùng triền miên, mang theo hương vị bạc hà thản nhiên. Chiếc lưỡi linh hoạt cuống lấy lưỡi đinh hương của , ở trong miệng triền miên nhảy múa, ngừng thay đổi góc độ, khắng khít, tiếng nước mỏng manh mang theo ái muội kích thích thần kinh người.



      biết nụ hôn này khi nào ngừng lại, trán tựa lên trán , nhắm mắt lại thở hào hển. Toàn thân nóng lên, bàn tay tiếp xúc với khối thân thể mềm mại xinh đẹp, giống như cốc rượu tinh khiết, đối với tràn đầy sức hút như ma túy, , thân thể này so với ma túy càng hấp dẫn và đáng sợ hơn.



      Dường như chỉ cần hơi thở mỏng manh của thôi cũng có thể dễ dàng gợi lên ngọn lửa nóng dục niệm dưới bụng . Muốn , cần ! Hận thể giờ này khắc này quấn lấy , cùng tan ra làm thể!



      Nhưng được, thể ở trong này, hai người bọn họ lần đầu tiên gặp lại sau hai năm nên đường đột như thế, nên cho đoạn trí nhớ hoàn mỹ. Bàn tay bởi vì kiềm chế mà nắm chặt lại, nụ hôn vụn vặt dừng mí mắt , sau đó nhìn cho kỹ, muốn khắc hình bóng lúc này vào sâu trong trái tim, cho đến…



      Trong đôi mắt sáng ngời kia, giống như hồ suối mát lành, chút tạp chất, cũng có… ý niệm, giống như ánh mắt đó chỉ nhìn người xa lạ. Giống như quấn quýt si mê cùng nụ hôn say đắm vừa rồi, vốn chỉ là ảo tưởng của người.



      Trong phút chốc, điều đó như chậu nước lạnh hắt lên người , khiến toàn bộ nhiệt độđều lụi tắt.



      Phản ứng của Tô Mộc Vũ như thế, so với đánh hay mắng còn khiến tâm lạnh lẽo hơn, hoảng hốt hơn, giống như sau hai năm gặp, người trước mắt phải là Tô Mộc Vũ trước kia.



      cau mày, vươn tay muốn xoa mặt , lại bị nhàng nghiêng đầu né tránh.



      “Mộc Vũ, cùng Nhu Y…” Phong Kính mở miệng lại bị Tô Mộc Vũ cắt đứt, nghe đến “ cùng Nhu Y…”, bốn chữ này khiến cho trái tim nhói đau như cây trâm giấu sâu trong trái tim lại đột nhiên động đậy, khiến cho vài bức tranh đau đớn lại rành rành xuất trong đầu.



      Trong căn phòng kia, tận mắt nhìn thấy họ quấn quýt triền miên. Trong lễ đường, tận mắt nhìn họ nắm tay trước mặt cha sứ, chấp nhận lời thề. Từng hình ảnh cùng lời thấu triệt tim gan kia như trong lúc phá nát lưới trốn ra ngoài.



      Mi mắt Tô Mộc Vũ hơi rung rung. nhếch môi, : “Phong thiếu chắc cũng biết lý do vì sao tôi quay trở về. Tôi rảnh đứng nhìn gia đình các người hạnh phúc, mau trả lại con cho tôi”



      Ánh mắt kia mang theo hận ý mãnh liệt cơ hồ khiến trái tim Phong Kính đau muốn chết.



      Yết hầu khàn khàn “Em… hận ?”



      Tô Mộc Vũ giống như nghe thấy câu chuyện cười, há miệng cười đến cong mí mắt, lông mi run rẩy. : “Hận, cũng giống như , đối với tôi hai thứ này đều rất xa sỉ. Tôi muốn phí sức lực để , lại càng muốn phí sức lực để hận”



      Ngay cả hận cũng có, làm sao để vãn hồi người?



      dùng sức đẩy ra “Xin lỗi, tôi rảnh tiếp chuyện với . Phong thiếu, còn vợ ở nhà, xin mời về cho”



      Dứt lời, giống như muốn lãng phí chút thời gian với , nhanh chóng đẩy cửa, ra ngoài.



      Cửa tiếng động mở ra, sau đó đóng lại, cánh cửa ngăn cách hai con người.



      Người ngoài cửa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.



      Người bên trong, giơ tay lên che kín trái tim.



      Tô Mộc Vũ ra ngoài, nhờ Kiều Na giúp đỡ tránh né ống kính của phóng viên, nhanh chóng lên xe.



      Xe vững vàng nổ máy, Tô Mộc Vũ ngồi bên trong, hít hơi sâu, nhàng nhắm hai mắt lại.



      Mọi người thế giới theo đuổi tình , thế nhưng tình lại giống như gấu Bắc Cực, qua màn ảnh tivi nhìn chúng đáng , nhưng khi đến gần chúng, chúng ta mới biết cái chết là như thế nào.



      từng bị thương lần, vẫn chưa rút được bài học. Thế nhưng sau khi quen biết Phong Kính, toàn bộ mọi thứ đều được học xong.



      Phong thiếu, những gì từng dạy cho tôi, bây giờ tôi từ từ trả lại cho .



      cười, cười đến kiêu ngạo như vậy.



      Kiều Na ngồi bên cạnh lại lộ ra nét mặt lo lắng: Chị ấy lại cố chấp chống đỡ cái gì? ràng giả bộ giống, giả bộ đến mệt mỏi như vậy, thế mà còn cố sống cố chết giả bộ.



      Kiều Na nghĩ ngợi, vẫn là đừng xen vào, có số việc người ngoài vĩnh viễn cũng thể nhúng tay.







      ______________________________







      Tiền Phong gọi điện thoại hỏi thăm, Phong Kính chỉ trầm mặc. Tiền Phong cũng đoán được đại khái mọi chuyện như thế nào. há miệng thở dốc, lại biết nên cái gì. Chuyện trước kia rất phức tạp, ai lại có thể giải thích hết mọi thứ được đây? Giống như sợi dây rối, đầu sợi tìm ra làm sao gỡ rối cho nó được?



      Cũng giống như chính , lẩn quẩn sâu trong cái đầm đó cách nào thoát ra được. Tiền Phong ném di động, tựa lưng lên ban công ngắm nhìn bầu trời đầy sao, nhàng châm điếu thuốc.



      cong đôi mắt hoa đào lên, nhìn bầu trời cười, nghĩ: Ông trời! Ông rất rãnh rỗi đúng ? Gây rắc rối cho loài người khiến ông rất vui hả?



      Phong Kính khi về nhà cũng mười giờ tối, uống rượu, lại mang theo cả người mệt mỏi, cái loại mệt mỏi này là mệt trong tâm.



      Bình thường Nhạc Nhạc ngủ vào giờ này, thế nhưng bây giờ lại dụi dụi mắt, ném bàn chải đánh răng trong tay, lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực của , miệng líu ríu: “Ba ba, ba ba! Nhạc Nhạc nhìn thấy ma ma trong tivi đó, là cái con gặp máy bay đó, ba ba mau tìm ma ma , Nhạc Nhạc muốn ma ma!”



      nó nhìn thấy ma ma, vậy mà ba ba còn tin, quả nhiên Nhạc Nhạc là lợi hại nhất!



      Thằng nhóc này hôm nay kích động, từ lúc nhìn thấy ma ma trong tivi lập tức hào hởi vô cùng, hận thể lập tức phải tìm ma ma về. Nếu nó bị bảo mẫu cản trở, nó chạy ra ngoài.



      Nhạc Nhạc thấy ba ba lời nào, nghiêng đầu hỏi: “Ba ba, sao ba ba chuyện? Chúng ta tìm ma ma , chúng ta ngay bây giờ !”



      Bảo mẫu nhìn thấy sắc mặt ông chủ tốt lắm, giọng : “Tiểu thiếu gia, bây giờ khuya rồi, ngày mai hãy được ? Bây giờ chúng ta cần phải ngủ”



      được! Nhạc Nhạc muốn ngay bây giờ! Ba ba, chúng ta thôi!” Thằng nhóc nắm lấy ống quần Phong Kính làm nũng, nó còn quá , chỉ biết là muốn tìm ma ma.



      Tâm tình Phong Kính kém tới cực điểm, khống chế nổi cảm xúc, khẽ quát tiếng: “Đủ rồi! Đừng nháo nữa!”



      Bị ba ba quát, thằng nhóc sợ tới mức rụt bả vai lại, buông tay ra, nước mắt liền lăn tăn chảy xuống.



      Phong Kính lúc này mới ý thức bản thân giận chó đánh mèo. cúi xuống đem Nhạc Nhạc ôm vào trong ngực, gắt gao ôm chặt.



      Thằng nhóc linh mẫn cảm thấy người ba ba có loại cảm giác bi thương, hít hít mũi, lau nước mắt, bàn tay bé khẽ vỗ lên người Phong Kính “Ba ba, ba ba đừng khóc được ? Nhạc Nhạc biết sai rồi, Nhạc Nhạc giúp ba ba tìm ma ma về được ?”



      Phong Kính được lời, ôm con mình chặt như ôm bảo bối quý giá nhất đời. Đứa con này, là bảo bối của và Tô Mộc Vũ.



      Đêm tối.



      Nhạc Nhạc vốn nên ngủ, đôi mắt thông minh lại đột nhiên mở ra, tung mền chạy đến phòng khách, lao vào hang ổ của Bàn Chải.



      Nó khẽ lay lay lỗ tai to của Bàn Chải, bắt con chó phải tỉnh. Bàn Chải lúc này ba tuổi, thân thể có thể cõng Nhạc Nhạc lưng.



      Nhạc Nhạc ôm bộ lông mềm mượt của Bàn Chải, khẽ thủ thỉ: “Bàn Chải, hôm nay Nhạc Nhạc nhìn thấy ma ma tivi đó. Quả nhiên, Nhạc Nhạc cũng giống như mấy đứa bạn kia, Nhạc Nhạc cũng có ma ma, đúng hay ?”



      Thằng nhóc bình thường hoạt bát nghịch ngợm, giọng điệu lúc này lại mang theo ủ rũ, chiếc mũi khẽ hít cái. Bàn Chải cảm thấy Nhạc Nhạc buồn bã liền lè lưỡi liếm tay an ủi.



      “Hôm nay ba ba vui, bình thường chưa bao giờ quát Nhạc Nhạc cả, mày có phải là do ma ma chịu về cùng ba ba ?” Thằng nhóc buồn bã nhíu chặt mi, đột nhiên ánh mắt sáng lên “Bàn Chải, nếu , chúng ta tìm ma ma về được ?”



      Bàn Chải tựa hồ nghe hiểu, ánh mắt cũng sáng lên chút, liên tục gật đầu lè lưỡi liếm liếm.

      Thằng nhóc chớp chớp mắt, xiết chặt nắm tay , quyết định. Nhạc Nhạc nhất định phải giúp ba ba tìm ma ma về, hãy xem lợi hại của Nhạc Nhạc!
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 108: Gặp lại Tần Nghị Hằng
      Edit + Beta: Phi Phi

      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang

      (File word chỉnh sửa từ pic)

      [​IMG]


      Tô Mộc Vũ nghĩ tới, sau hai năm gặp lại Tần Nghị Hằng dưới tình huống như thế này.



      dạo phố là loại công việc từ trước đến nay Tô Mộc Vũ rất ít khi làm, lúc này thân phận khác, vả lại còn có yến hội trong tuần sau chờ đợi . Thế nhưng cuối cùng dưới khích lệ của Kiều Na, vẫn ra ngoài dạo phố.



      Chu Hiểu Đồng cùng Kiều Na xưa nay hợp nhau, vừa thấy mặt liền cãi nhau, châm chọc khiêu khích lẫn nhau, tuy nhiêu nhờ vậy cuộc sống của cũng thêm náo nhiệt.



      Tô Mộc Vũ nhìn chú khủng long màu xanh bằng bông trong tủ kính đến thất thần.



      Con của lớn đến chừng nào rồi đây? đứa trẻ hai tuổi chắc cũng biết , biết gọi ba gọi mẹ rồi, chắc cũng biết nhăn mặt nghịch ngợm. Khi nó lớn lên như thế nào? Mắt , mũi , giống người đàn ông kia hay là giống ?



      thích hợp làm người mẹ, thậm chí ngay cả bộ dáng của con mình ra sao cũng biết được.



      Con ngoan, mẹ rất nhớ con, rất nhớ, rất nhớ, con có… khỏe mạnh ?



      tấm kính thủy tinh phản chiếu gương mặt xinh đẹp, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống.



      “Tiểu Vũ…” Thanh hồ nghi vang lên từ phía sau.



      Tô Mộc Vũ nhanh chóng lau giọt nước mắt mặt, quay đầu lại, nghĩ tới thế nhưng lại nhìn thấy Tần Nghị Hằng.



      gặp nhau hai năm, Tần Nghị Hằng từng kiêu ngạo ai bì nổi kia lại hoàn toàn thay đổi. Tuy rằng cách ăn mặc cũng khác trước nhiều nhưng khí chất này, chính là khí chất, lại như là của người hoàn toàn khác. Dường như năm tháng chà rửa hết con người , tấm lưng từng thẳng thắn cũng dần hơi cong xuống, mặt mang theo khiêm tốn cùng yếu ớt, lại tràn ngập mệt mỏi.



      Tô Mộc Vũ nhìn thấy , kinh ngạc, nhíu mày.



      Tần Nghị Hằng lúc đầu nghĩ rằng mình nhìn lầm, ngờ chính là , mặt nháy mắt lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, nhấc chân muốn nhanh chóng chạy đến.



      Bên trong cửa hàng quần áo kế bên, người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi có chút vui ra, thanh chói tai bén nhọn: “Nghị Hằng, sao đột nhiên lại chạy ra ngoài? Người ta mới vừa đổi chiếc váy mới muốn cho xem, thế nhưng lại chạy mất”



      Người phụ nữ này ăn mặc sang trọng, cổ tay đeo chiếc vòng Hermes bằng vàng, cổ là chiếc vòng kim cương, ba chiếc nhẫn bảo thạch chia đều mười ngón tay, biểu ra thân phận phú bà, nhưng mà có nhìn ra sao cũng che giấu được nếp nhăn nơi khoé mắt.



      Bà ta vừa mới ra tới, mặt Tần Nghị Hằng lập tức tràn đầy xấu hổ, mang theo nịnh hót với bà ta: “, gặp được người quen nên đến chào hỏi”



      Phú bà kia liếc mắt nhìn Tô Mộc Vũ cái, còn tưởng rằng là loại người muốn tiền của đàn ông, cười lạnh chút: “ cho phép”



      mặt Tần Nghị Hằng nhất thời xuất khó xử, cố nặn ra nụ cười, : “Chỉ là chào hỏi mà thôi”



      Phú bà cười lạnh tiếng, : “ muốn dạo phố với tôi, tôi chưa ngừng, nghĩ cứ như vậy mà vỗ mông bỏ sao? Tần Nghị Hằng, cần đơn đặt hàng kia nữa rồi phải ?” Lớp son phấn dày mặt thể che vẻ trào phúng của bà ta.



      Tần thị bởi vì hai năm qua ngừng xuống, liên tiếp phải giảm biên chế, tập đoàn Tần thị từng to như vậy giờ chỉ còn lại là công ty nho , miễn cưỡng duy trì hợp đồng làm ăn, tất cả cũng dựa vào người phú bà này đổi lấy, mọi người xem Tần Nghị Hằng trở thành câu chuyện buồn cười của kiếp trai bao.



      Bị làm cho mất mặt mũi trước Tô Mộc Vũ, sắc mặt Tần Nghị Hằng trắng bệch, ít người qua đường và nhân viên cửa hàng nhìn nhìn chỉ trỏ, đại khái : Mặt mũi đàn ông cũng có, bây giờ lại làm trai bao cho đàn bà.



      Tần Nghị Hằng nắm chặt tay, phú bà kia cũng là người có mắt, thấy Tần Nghị Hằng muốn nổi giận liền hạ khẩu khí, trở thành bộ dáng , giữ chặt cổ tay Tần Nghị Hằng, : “Nghị Hằng, tôi giỡn với mà, đừng xem là chứ”



      Tô Mộc Vũ nghĩ tới Tần Nghị Hằng cũng có ngày đến nước này, hận ý từng đặt người giờ phút này cũng tan thành mây khói.



      cười cười, : “Tôi cùng Tần có tình cờ gặp nhau lần, chỉ là bạn bè bình thường. Tôi cũng tiện quấy rầy hai người, tạm biệt”



      Tần Nghị Hằng vươn tay muốn giữ . Trong khoảnh khắc đó, lại nhanh chóng thu hồi.



      Hai người gặp thoáng qua, giống như chỉ gặp nhau lần, sau đó chia lìa, và rồi trở thành người xa lạ.



      Tần Nghị Hằng ngẩng đầu, trong mắt ê ẩm.



      Lời châm chọc chanh chua của phú bà bên cạnh, Tần Nghị Hằng đều còn nghe thấy, chỉ cảm thấy trong lòng đầy bi thương.



      Tiểu Vũ, em vì sao lại có thể bình thản như thế? Từng có khoảng thời gian dài thân mật, nghĩ tới bây giờ chỉ là kẻ xa lạ.



      Tiểu Vũ, chúc em hạnh phúc.



      Chu Đồng xem thường nhất chính là loại đàn ông như Tần Nghị Hằng, oán hận trừng mắt, với Tô Mộc Vũ: “Chị xem, ông trời quả nhiên còn có mắt, lúc trước ngồi đầu kẻ khác cũng có gì tốt đâu chứ, chẳng phải bây giờ cũng chỉ là tên trai bao thôi hay sao?” Thanh chuyện của Chu Hiểu Đồng rất lớn, vừa vặn lại lọt vào tai Tần Nghị Hằng.



      ấy cố ý, loại người cặn bã này, xứng đáng đầu thai thành chuột.



      Tô Mộc Vũ lay tay ấy.



      Có những chuyện, qua nên quên . Bây giờ quên, hi vọng rằng cũng quên .



      Tô Mộc Vũ tạm thời ở nhà Chu Hiểu Đồng, ấy vốn dĩ ở cùng với người khác, may mắn tháng trước người này dọn ra nên Tô Mộc Vũ có chỗ ở tạm. Kiều Na vốn gặp Chu Hiểu Đồng là cãi nhau, ngay sau khi về nước bèn đến quán bar tìm bạn trai mới, lúc này đương nhiên đến ở nhờ nhà bạn trai.



      Buổi chiều, Chu Hiểu Đồng phải làm gấp, Tô Mộc Vũ đành tự mình trở về.



      Lúc về gần nhà, Tô Mộc Vũ đột nhiên cảm thấy phía sau dường như có người nào đó nhìn chằm chằm mình, loại ánh mắt trầm này, chăm chú nhìn vào bóng lưng khiến nhíu mày. Quay đầu lại, lại thấy ai.



      Tô Mộc Vũ kinh ngạc mấp máy môi, cho rằng mình nghĩ nhiều rồi, tiếp tục về nhà. chú ý, trong nháy mắt xoay người, kính chiếu hậu của chiếc xe phản xạ lại nụ cười lãnh, giống như ánh mắt của loài rắn độc.



      Dọc theo bãi cỏ, đứa bé ngồi xích đu khóc, thằng nhóc chỉ khoảng hai ba tuổi, mặc quần yếm hình chú vịt , đầu cũng là cái mũ hình con vịt , hai tay nắm chặt lại, khóc đến thương tâm, làm cho lòng người cũng bất giác đau lòng.



      Tô Mộc Vũ đối với con nít có khúc mắc, nhìn đứa bé khóc như vậy, nơi nào đó trong lòng phát đau, giống như bị ai đó dùng dao đâm vào, khiến tự giác bước về phía nó.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 109: Nhạc Nhạc vô địch
      Edit + Beta: Phi Phi

      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang

      (File word chỉnh sửa từ pic)

      [​IMG]




      Tô Mộc Vũ cúi xuống, cẩn thận ôm lấy thằng nhóc, hỏi: “Sao con lại khóc?” Cảm xúc mềm mại kia cơ hồ là kéo theo tiếng lòng của .



      Thằng nhóc ngẩng khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt lên, kêu tiếng: “…” vươn tay đòi bế.



      Tô Mộc Vũ chỉ nhìn chút nhận ra là đứa mình từng gặp máy bay “Con là… Nhạc Nhạc?”



      ràng chỉ là đứa tình cờ gặp, Tô Mộc Vũ lại biết như thế nào, mấy ngày này chỉ cần nghĩ đến con mình là nhớ đến Nhạc Nhạc, giống như loại cảm giác từ nơi sâu tối tăm. Chẳng lẽ là bởi vì quá giống nhau cho nên luôn nghĩ về đứa bé này sao?



      Thằng nhóc kia liên tục gật đầu, vểnh cái miệng nhắn, ủy khuất : “, Nhạc Nhạc tìm thấy ba ba và ma ma. Nhạc Nhạc là khổ sở, Nhạc Nhạc muốn khóc” Cái mũi rút rút, trong mắt to lại tràn đầy nước.



      Nghe thấy thằng nhóc có ba mẹ, Tô Mộc Vũ biết sao lại thấy hơi mất mát, nó phải là con của nha, làm sao có thể trùng hợp như vậy được.



      Tô Mộc Vũ che giấu nỗi lòng, giọng : “Nhạc Nhạc làm sao tìm thấy ba mẹ vậy? với , đưa Nhạc Nhạc về nhà”



      Nhạc Nhạc ủy khuất ôm lấy cổ Tô Mộc Vũ, oa oa khóc lớn lên: “Ba ba , ma ma ghét ba ba, chịu về nhà, ba ba rất khổ sở, ba ba khổ sở Nhạc Nhạc cũng rất khổ sở, cho nên Nhạc Nhạc muốn giúp ba ba tìm ma ma về, nhưng Nhạc Nhạc lạc đường, ô ô ô…”



      Tô Mộc Vũ thương tiếc ôm thân thể nho vào lòng, vỗ nhè lưng nó: “Nhạc Nhạc khóc, Nhạc Nhạc là nam tử hán rất kiên cường đúng ?”



      “Đúng” Thằng nhóc liên tục gật đầu, nằm vai Tô Mộc Vũ nghẹn ngào, cố gắng lau nước mắt: Mùi hương người ma ma là thơm, Nhạc Nhạc rất thích, ma ma quả nhiên là ma ma giỏi nhất thế giới, nó nhất định phải mang ma ma về nhà.



      Bụng thằng nhóc đột nhiên kêu, Tô Mộc Vũ mỉm cười, nhàng vuốt vuốt cái mũi của nó. Nhạc Nhạc ngượng ngùng che bụng của mình, đỏ mặt : “Bụng Nhạc Nhạc đói, Nhạc Nhạc muốn ăn”



      Tô Mộc Vũ cười: “Được, nấu cho con ăn”



      Thằng nhóc kích động, đôi mắt nó lóe sáng, còn có giọt nước mắt vương mi trông vô cùng đáng : Ma ma nấu cho Nhạc Nhạc ăn, Nhạc Nhạc vui vẻ!



      Cũng may trong phòng bếp còn chút nguyên vật liệu để nấu ăn, Tô Mộc Vũ làm phần bắp nổ, dùng cà chua đánh vào nước luột gà làm món canh, nấu nồi thịt kho tàu. nghĩ thằng nhóc răng vẫn còn yếu nên thịt hầm đến nát vụn, cơ hồ là vừa vào miệng có thể dễ dàng tiêu hóa.



      Thằng nhóc cầm chiếc muỗng uống từng ngụm canh, tiếp tục ăn thịt kho, hai mắt tỏa sáng: “Oa, ngon quá!”



      Tô Mộc Vũ mỉm cười vuốt ve cái đầu của nó, muốn nhìn thấy vẻ mặt như thế này của con khi ăn đồ do mẹ nó nấu. Tô Mộc Vũ chuyển ánh mắt, mũi chua xót.



      Nhạc Nhạc bỗng nhiên chìa tay bé, ôm cổ Tô Mộc Vũ, cái đầu dụi dụi ở cổ , thủ thỉ: “ ơi, làm ma ma của Nhạc Nhạc được ?”



      Tiếng mềm mại khiến trái tim cứng rắn của Tô Mộc Vũ cũng ướt sũng nước. ‘Ma ma’ hai chữ này cơ hồ dễ dàng khiến cho Tô Mộc Vũ rối loạn, ánh mắt nhịn được cảm thấy chua xót.



      Ma ma, chờ tiếng gọi này hai năm, nhưng mà…



      Tô Mộc Vũ nhàng cụng trán với thằng nhóc.



      “Nhạc Nhạc, danh xưng ma ma rất đặc biệt, chỉ có người sanh ra con mới có thể được gọi ma ma thôi, bởi vì mỗi người ma ma khi sanh hạ con cái đều rất vất vả. Lúc ma ma con mang thai, ấy nhất định rất vui sướng lại chờ mong ngày con chào đời. Sau khi con ra đời, mỗi ngày ấy lại cầu nguyện cho con có thể bình an, vui vui vẻ vẻ lớn khôn, cho dù thay đổi bằng tính mạng của mình, ấy cũng nguyện ý… Cho nên… phải là ma ma của con…”



      Nhạc Nhạc méo miệng “Thế nhưng, Nhạc Nhạc chưa bao giờ gặp ma ma, Nhạc Nhạc muốn làm ma ma của Nhạc Nhạc phải làm sao bây giờ?”



      Tô Mộc Vũ : “ cũng có đứa con… Con của cùng Nhạc Nhạc cũng trạc tuổi, ngày nào cũng nhớ… rất nhớ nó… rất muốn nhìn thấy nó. cam đoan với con, mỗi người mẹ đều bao giờ bỏ rơi con của mình được. Nhạc Nhạc đáng như thế, nghĩ ma ma của Nhạc Nhạc nhất định cũng quên Nhạc Nhạc được”



      Nhạc Nhạc mắt sáng rỡ, ồm ồm hỏi: “ sao? Nhạc Nhạc rất nhớ ma ma, bạn bè Nhạc Nhạc đều có ma ma, chỉ có Nhạc Nhạc là có, ô ô ô…”



      Thằng nhóc nhào đầu vào trong lòng Tô Mộc Vũ, nức nở đến đáng thương, hai bên vai cứ rung rung làm cho người ta nhìn vào đều thấy đau.



      Tô Mộc Vũ ôm chặt lấy nó, vỗ vỗ cho nó an lòng.



      nghĩ, con biết có lâm vào tình trạng này hay ? , nhất định . Nó có Vệ Nhu Y làm mẹ, có lẽ ngay cả tồn tại của cũng biết.



      Con ngoan, mẹ nhớ con, nhớ… nhớ lắm… rất nhớ… nhớ đến muốn chết rồi!



      Bên này Tô Mộc Vũ tưởng niệm đến con của mình, bên kia, nơi Tô Mộc Vũ có nhìn thấy, đôi mắt to linh hoạt chuyển động, giống như đạt được chủ ý gì đó.



      Dỗ Nhạc Nhạc ăn no, Nhạc Nhạc lại muốn tắm. Tô Mộc Vũ trời sinh đối với thằng nhóc này có sức chống cự, chỉ cần nhìn thấy cặp mắt to tròn ướt át kia, liền mất hết hồn trí, hận thể dâng hết toàn bộ nhu tình.



      Sau lưng, thằng nhóc kia tặc tặc cười.



      Sau khi dẫn thằng nhóc mua được bộ quần áo mới, đem nó cởi hết, ngâm vào trong nước ấm. Thằng nhóc chạm vào nước lập tức hứng khởi, đập đập tay khiến bọt xà phòng bay khắp nơi. Toàn thân Tô Mộc Vũ ướt mem, tắm cho nó còn cực hơn đánh giặc, cuối cùng đành phải kéo nó ôm vào lòng mới tắm sạch được. Tuy nhiên cả căn nhà đều tràn ngập tiếng cười của trẻ con.



      Sau khi tắm xong, Nhạc Nhạc có lý do để ở lại mới nắm tay Tô Mộc Vũ, cùng nhau về nhà.



      gần nửa tiếng mà có chút phương hướng, giống như chỉ lòng vòng quanh cái tâm. Tô Mộc Vũ bắt đầu hoài nghi thằng nhóc kia, hỏi: “Nhạc Nhạc còn muốn bao lâu?”



      “Ở đằng trước là đến rồi, cũng còn xa lắm đâu ” Đôi mắt to đen láy của nó chuyển động, làm sao lừa ma ma về nhà đây?



      Tô Mộc Vũ nhìn cảnh vật xung quanh càng ngày càng quen thuộc, trong lòng sinh ra nghi ngờ, cho đến khi đứng trước khu nhà sa hoa quen thuộc kia mới dám chắc.



      Chỗ này, đúng là nhà của Phong Kính hai năm trước, từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đều quen thuộc như vậy, ngay cả khi ngẩng đầu nhìn sân thượng, nó cũng rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến phải nhíu hai hàng chân mày.



      Từng ngày, từng lời , từng kí ức như sóng biển ùn ùn kéo đến, khiến toàn thân lạnh lẽo. Trái tim ngủ say hai năm lại bắt đầu hơi hơi đau, nỗi đau từng nơi sâu nhất trong trái tim dần dần lan tràn ra khắp tứ chi, đau đến thể đứng vững được.



      Nhạc Nhạc nhìn thấy Tô Mộc Vũ, nghiêng đầu hỏi: “ sao vậy? Nhà Nhạc Nhạc ở đây nè, đưa Nhạc Nhạc lên nhà có được ? Nhạc Nhạc… hơi sợ”



      Tô Mộc Vũ nhìn khuôn mặt nhắn hồn nhiên ngây thơ của Nhạc Nhạc, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, Nhạc Nhạc như vậy làm sao có thể có tâm tư gì đóđược, làm sao có thể cố ýđưa đến đây được.



      Nhạc Nhạc thấy đáp, nước mắt lại rưng rưng “ muốn sao?”



      Tô Mộc Vũ cười cười, nắm tay nó, đáp: “Sao lại muốn được. Nhạc Nhạc, đưa con về nhà” đứa như vậy, cho dù để nó ở đây cũng an tâm.



      Nhạc Nhạc lập tức cười hì hì gật đầu, nắm tay Tô Mộc Vũ chạy vào bên trong.



      qua bãi cỏ, qua vườn hoa, qua lan can, qua cột đèn đường, qua từng ngọn cây cọng cỏ nơi này, giống như từng đóa hoa có thể biết ràng đến vậy.



      tự nhủ: Tô Mộc Vũ, có chuyện gì đâu. Hai năm qua rồi, cảnh còn người mất, làm sao có thể còn ở nơi này, mày chỉ tự làm khó chính mình thôi. Ngay cả bảo vệ ở đây cũng thay người.



      Tô Mộc Vũ bị kéo tay vào tòa nhà, bước lên những bậc thang, bậc, lại bậc, lên hết tầng lầu, tiếp tục lên thêm tầng. Mỗi bậc thang đều giống như lôi kéo lại kí ức ngày xưa, khiến phải nhớ lại nỗi đau cùng thứ tình cảm cố gắng dồn nén xuống tận sâu đáy lòng.



      Trái tim Tô Mộc Vũ càng lúc đập càng nhanh, cơ hồ là muốn ngay lập tức nhảy ra khỏi lồng ngực. Thế nhưng mỗi lần nhìn thân thể mềm mại của Nhạc Nhạc là lại thể nào nhẫn tâm bỏ rơi nó ở chỗ này.



      Cho đến khi đứng trước cánh cửa quen thuộc kia, đồng tử của Tô Mộc Vũ trợn tròn nhìn về phía thằng bé cười ngọt ngào bên cạnh.



      , đây là nhà con nè, vào nhà con được ?”



      Nụ cười đến hồn nhiên của Nhạc Nhạc lại khiến Tô Mộc Vũ sinh ra loại cảm giác muốn trốn chạy.



      Thế nhưng chưa kịp nhấc chân lên, thanh mở cửa nháy mắt ngăn cản hết mọi thứ.



      Cánh cửa vô cùng quen thuộc kia, tiếng động chậm rãi mở ra, trong nháy mắt thời gian tựa hồ dừng lại vào thời khắc này, trong nháy mắt hơi thở đều ngưng tụ mà trái tim cũng như ngừng đập. Phảng phất như có cánh tay vô hình dùng sức chèn ép vai , khiến thể cử động.



      Tô Mộc Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn cánh cửa kia từ từ mở ra, giống như mở ra thế giới mới lại giống như tua lại đoạn quá khứ.



      Cho đến thân ảnh cao lớn của Phong Kính hoàn toàn xuất trước mắt mình.



      Phong Kính nhìn người đứng ngoài cửa, thế nhưng lại là Tô Mộc Vũ, đồng tử cũng trợn tròn kinh ngạc.



      đợi mở miệng, Tô Mộc Vũ phẫn nộ hung hăng ban cho cái tát.
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 110: Giao dịch lần nữa
      Edit + Beta: Phi Phi

      Nguồn: Trúc Lâm sơn trang

      (File word chỉnh sửa từ pic)

      [​IMG]


      cái tát hung hăng hướng đến Phong Kính.

      Phong Kính thiếu chút nữa là tránh kịp, nhanh chóng thụt lùi về phía sau từng bước, khó khăn lắm mới bắt được tay Tô Mộc Vũ.

      Tô Mộc Vũ dùng sức cũng rút tay về được. cười lạnh, : “Phong thiếu, tay của làm cái gì thế?”

      Phong Kính nhìn thấy Nhạc Nhạc đứng góc hoảng sợ, liền hiểu, nghĩ cố ý lợi dụng Nhạc Nhạc để lừa về đây.

      Biết mình gây họa, Nhạc Nhạc méo miệng, nhanh chóng trốn đến bên giả bộ vô tội.

      Bảo mẫu nghe tiếng động, vội chạy đến “Tiểu thiếu gia của tôi, cuối cùng con cũng trở về, sáng nay tự nhiên lại chạy ra ngoài mà tiếng nào, con biết làm mọi người lo lắng lắm ? Ông chủ khắp nơi tìm con đó có biết ? Mau đến đây để vú nhìn xem, có bị té hay ?”

      Nhạc Nhạc hai tay vòng ra sau lưng, cảm thấy phi thường ủy khuất. Nó chỉ là muốn giúp ba ba tìm ma ma trở về thôi mà, tại sao lại khen nó mà ma ma còn đánh ba ba vậy?

      Phong Kính biết hiểu lầm, nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, : “Nhạc Nhạc phải do bảo nó ” Trong lời còn có bất đắc dĩ.

      Tô Mộc Vũ chút cũng tin. đứa trẻ mới hai tuổi làm sao có thể mình tìm ra chỗ ở của được? nhếch khóe miệng, : “Tôi bây giờ chút hứng thú với chuyện này nữa, mong Phong thiếu buông tay, chúng ta còn bất cứ mối quan hệ nào”

      mạnh mẽ giãy cổ tay của mình ra khỏi lòng bàn tay . lừa gạt bấy nhiêu còn chưa đủ sao? Bây giờ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi này, lại muốn mắc mưu thêm lần nữa sao? Thương tổn do dối gạt năm đó, chịu đủ rồi!

      “Nó tên là Nhạc Nhạc, là con của chúng ta” Thanh nặng trĩu của Phong Kính truyền đến từ phía sau.

      Những lời này, giống như ma chú đem Tô Mộc Vũ định hình ngay tại chỗ.

      Trái tim Tô Mộc Vũ trầm xuống , phẫn nộ bị lừa gạt vừa rồi trong phút chốc biến mất, mà thay vào đó là thứ tình cảm mẫu tử.

      Con trai… của ? Nhạc Nhạc chính là con trai của ?

      Nhạc Nhạc lập tức thông minh nhảy qua “Ma ma đừng , Nhạc Nhạc nhớ ma ma lắm, ma ma ở lại với Nhạc Nhạc được ? Ma ma với Nhạc Nhạc là ma ma thích Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc muốn ma ma đâu”

      Thằng nhóc ôm chặt lấy chân Tô Mộc Vũ khóc đến hai bả vai run run, khiến theo bản năng cúi người, hai tay ôn nhu nâng chặt khuôn mặt của Nhạc Nhạc.

      Đây là con trai của ? Nó lớn như vậy rồi sao? Đôi mắt sáng này, hai hàng lông mi tinh tế, cái miệng đáng . Lúc còn mang thai, từng hàng ngàn lần tưởng tượng ra hình dáng sau này của con mình trông như thế nào, là xinh đẹp hay đáng , hoặc là bình thường. nghĩ tới, con trai của thế nhưng lại chỉ gặp thoáng qua lần.

      Tô Mộc Vũ ngừng run rẩy, nhàng vuốt ve gương mặt con mình, cẩn thận như sợ mình chỉ mạnh tay chút thôi cũng làm nó đau.

      Mặt Nhạc Nhạc đầy nước mắt, nức nở: “Là chú Cừu Cừu mang Nhạc Nhạc tìm ma ma. Chú Cừu Cừu , ma ma khi nhìn thấy Nhạc Nhạc nhất định rất vui, chẳng lẽ ma ma thích Nhạc Nhạc sao?” Chú Cừu Cừu trong miệng Nhạc Nhạc chính là tên riêng mà thằng nhóc đặt cho Cừu Văn.

      tiếng “chẳng lẽ ma ma thích Nhạc Nhạc” cuối cùng cũng đánh mạnh vào lòng Tô Mộc Vũ, dùng sức ôm chặt thằng bé xinh đẹp như thiên sứ, khẽ : “Ma ma sao lại thích con được, đời này ma ma thương nhất chính là con. Xin lỗi Nhạc Nhạc, ma ma nhận ra con, là do ma ma sai lầm, ma ma rất nhớ con…”

      Làm sao lại nhớ? Mỗi ngày mỗi đêm, mỗi lần nhật nguyệt thay đổi, mỗi phút giây, trái tim đều đau đến tê tâm liệt phế. Nó là miếng thịt trong cơ thể , nó khiến hiểu đau đến sống nổi là như thế nào.

      Nhạc Nhạc vội vàng dùng bàn tay mềm mại bé lau nước mắt mặt Tô Mộc Vũ, thế nhưng lại có thiệt nhiều thiệt nhiều nước mắt, nó lau mãi cũng hết “Ma ma đừng khóc, Nhạc Nhạc khóc, được ?”

      Tô Mộc Vũ thầm rơi lệ, lần lại lần hôn lấy bàn tay mềm mại bé của nó.

      Nhạc Nhạc biết ma ma vì sao lại khóc, khóc nhiều đến nỗi nó thấy khó chịu. Thằng nhóc nâng đầu nhìn Phong Kính xin giúp đỡ: “Ba ba, dỗ cho ma ma đừng khóc nữa được ?”

      Bảo mẫu bên cạnh nhìn cảnh mẹ con gặp nhau, sớm nhịn được mà lau lau khóe mắt. Mà Phong Kính, dù tâm địa có tiếp tục cứng rắn cũng nhịn được mà đỏ hoe hai mắt, cũng cúi người muốn ôm lấy hai người nhất đời này vào lòng.

      Thế nhưng Tô Mộc Vũ căn bản là cho cơ hội làm thế, trừng mắt nhìn, sau đó đứng lên, trong chốc lát lại khôi phục lại Tô Mộc Vũ gì tổn thương được “Phong thiếu, Nhạc Nhạc là con của tôi, xin hỏi muốn điều kiện gì để tôi mang Nhạc Nhạc ?”

      Phong Kính bị thái độ như vậy của bức đến muốn phát điên. thằng đàn ông, cũng chỉ là con người bình thường, ngày nào đó nhất định phát điên vì !

      nhịn được nữa, phát giữ lấy eo , kéo tiến vào phòng ngủ, đóng cửa.

      Áp Tô Mộc Vũ giường, hai bàn tay cơ hồ là run rẩy giữ lấy cổ tay , hai mắt Phong Kính đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em cho biết, rốt cuộc em muốn như thế nào?”

      trở về là để trả thù sao? Như vậy thừa nhận, thành công. Chỉ cần ánh mắt của cũng lợi hại hơn ngàn vạn lần so với đao kiếm cắm vào trái tim .

      Tô Mộc Vũ bị kéo đến phòng ngủ này, trong nháy mắt bị đặt giường lớn, toàn thân đều cứng ngắc. Từng hình ảnh hạnh phúc ngày xưa thay phiên nhau tràn vào não , lấy hình thức trong sáng nhất ra trước mắt khiến đau đớn từ sâu trong cõi lòng.

      Năm giây sau, Tô Mộc Vũ nhàng cười, sau đó tránh ra khỏi cánh tay run rẩy của , ngón tay đưa ra sau lưng mình, khoá kéo bị mở ra, phát ra tiếng đơn giản lại đầy ái muội. Theo thanh khóa kéo, bả vai trắng như tuyết của cùng với mảnh tròn trắng noản lộ ra, nửa che nửa hở lại làm cho người ta khó có thể dời tầm mắt.

      Giờ phút này, giống như nhanh chóng hóa thân thành con hồ ly chỉ trong tích tắc. ràng khắc trước, khuôn mặt vốn thanh tú lại nhanh chóng biến hóa, đôi mắt trong suốt, ánh mắt tràn đầy quyến rũ. Dù tô son trát phấn, nhan sắc kia lại giống nhưđóa hoa đương kỳ nở rộ, châm ngòi tiếng lòng người.

      Nhìn thấy thân thể hoàn mỹ kia, yết hầu Phong Kính nghẹn lại, đồng tử dần sâu sắc.

      Cánh tay trắng nõn vòng lên cổ , đem môi mình dán lại môi , bàn tay còn lại chậm rãi bò xuống hạ thân .

      Bên tai của , giọng nỉ non: “Phong thiếu, muốn chính là thứ này, phải ? Tôi cho , sau khi kết thúc, mong trả lại con trai cho tôi”

      Tựa hồ lại như là cuộc giao dịch, sau khi giao dịch kết thúc, mỗi người liền mỗi chân trời.
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :