1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 98: Ai là diễn viên chính?



      Tin tức Phong đại thiếu gia đính hôn, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều bàn tán, biết vị tiểu thư may mắn này là thần thánh phương nào?


      Phong gia.


      Vị trí cao cao kia, chỉ cần bước vào liền tượng trưng cho quyền lợi cùng tiền tài vô số. Là nơi biết bao nhiêu người phụ nữ hướng tới rồi lại dám tham vọng.


      Thân phận vị hôn thê được công bố ra tất cả mọi người đều sợ hãi than tiếng, đây đúng là trai tài sắc. Vệ gia mặc dù có quyền nhưng lại có tài sản rất lớn đến số người bên ngoài cũng thể tưởng tượng được, toàn bộ chúng đều đứng dưới danh nghĩa của Vệ tiểu thư.


      ít người bàn luận, hành động của Phong đại thiếu gia lần này là vô cùng sáng suốt. Cưới Vệ tiểu thư liền đồng nghĩa với việc cưới tài sản kếch sù kia của ta, mà Vệ gia tuy rằng xuất thân thương nhân nhưng cậu của Vệ Nhu Y vẫn là người có quyền thế. Người kế thừa Phong gia sau khi Phong Khải qua đời vẫn chưa định, có bọn họ dốc sức giúp đỡ Phong đại thiếu gia có thể nắm được thiên cơ, có thể hai mươi năm sau, đây chính là Phong Khải thứ hai!


      Tin tức Phong đại thiếu gia là tin tức chấn động thứ hai sau tin Phong Khải qua đời.


      La Vân xé tờ báo trong tay thành những mảnh , hừ lạnh: “Phong Kính, tao khinh thường mày! nghĩ tới nó tìm ả đàn bà họ Tô kia là đến là để làm bức bình phong cố ý dẫn dụ chúng ta, khiến chúng ta hao tâm uổng phí! Thế mà lại cùng Vệ Nhu Y đính hôn. tốt! Rất tốt!


      Gương mặt xinh đẹp của La Vân vặn vẹo, móng tay màu đỏ tươi vò tờ báo trong tay thành cục, ném xuống đất.


      tại tin tức lan truyền, ngăn cũng ngăn được, trừ phi giết chết Vệ Nhu Y.


      Phong Nghi lười nhác tựa lan can, lấy tay chống cằm, ánh mắt lợi hại tinh ranh như loài rắn nhiễm tầng hứng thú : “Bình phong?… Rốt cuộc ai là bình phong vẫn còn chưa biết đâu”


      Mắt La Vân híp lại, hỏi: “Có ý gì?”


      Phong Nghi nghiêng đầu, ngón tay đặt lên môi, ngốc nghếch cười: “Mẹ cứ chờ xem, để con do thám cái màn kịch vui này, xem cuối cùng ai mới là diễn viên chính”


      nháy mắt, tươi cười mang theo đắc ý khó suy đoán.


      ___________________


      Sau ngày đó, Tô Mộc Vũ an tâm ở nhà Tiền Phong dưỡng thai.


      Biểu cảm của rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho người ta cảm thấy có chút chân . Tiền Phong khó có thể phân biệt ra được, rốt cục lúc này Tô Mộc Vũ lúc này là chân hay là người ngày hôm trước ngồi trước cửa bi thương cầu cứu mới là chân .


      Tiền Phong nghĩ: Mỗi người đều mang cái mặt nạ giả dối để sống trong cái thế giới này, cũng vậy, có lẽ đây là cách Mộc Vũ tự bảo vệ chính mình, và cũng có lẽ muốn khiến lo lắng. ấy muốn tự mình trấn tĩnh, làm sao có thể nhẫn tâm quấy rầy đây?


      Tô Mộc Vũ trong bếp cắt rau củ, tuy rằng Tiền Phong có thuê bảo mẫu nhưng vẫn kiên trì tự mình làm lấy.


      biết, ở bên cạnh Tiền Phong cũng chỉ mang lại thêm phiền toái cho , nhưng thể vì đứa trong bụng. Nhưng thứ có thể làm là , chỉ có nấu cơm là có thể. Tiền Phong giúp nhiều lắm. có rất nhiều áy náy với , lại chỉ có thể mượn phương thức tí tẹo này để báo đáp mà thôi.


      Tiền Phong vì cho bị những thứ vô nghĩa quấy rối cho nên thực phẩm đều do bảo mẫu mua về. Tô Mộc Vũ nhìn mớ rau dưa bảo mẫu vừa mua, tươi roi rói, tràn đầy sức sống.


      Tô Mộc Vũ nhìn thấy tờ báo cũ gói bó rau, tấm hình chiếm gần hết nửa trang, chủ đề màu đỏ in nổi bật đó “Cháu nội đích tôn của Phong Khải cưới thiên kim tiểu thư Vệ gia, ngày đính hôn định vào tháng tám năm nay”


      Phía dưới là ô bình luận tin tức, đám hỏi này linh đình và sang trọng.


      Tô Mộc Vũ đọc báo, nở nụ cười.


      Có thể người bán rau đủ bao nên cắt tờ báo này bao lại, lại nghĩ rằng nhằm phải tờ báo có loại tin tức này. Nhìn ngày phát hành, ra là hôm kia.


      Chuyện này phải là có thể đoán trước sao? Tô Mộc Vũ biết, Tiền Phong gạt chỉ vì muốn đau lòng.


      Nhưng loại chuyện tàn nhẫn hơn gặp phải thứ tin tức này làm sao có thể khiến đau đớn được nữa? còn đau, đúng vậy, chút cũng còn đau.


      có bất kỳ phản ứng nào, chỉ bình tĩnh ném tờ báo vào thùng rác, mang cải thìa ngâm vào chậu nước, cẩn thận rửa sạch, lặt rau, tiếp tục rửa sạch thêm lần nữa, sau đó cắt chúng ra, bỏ dầu vào chảo, cuối cùng bỏ cải vào, xào.


      Cải thìa trong veo dần dần tỏa ra mùi thơm khiến Tiền Phong vừa làm về, đôi mắt hoa đào sáng rực nhìn vào bếp, nước miếng đều muốn chảy ra ngoài, ôm Bàn Chái ngồi trước cửa nhà bếp chờ đến giờ cơm.


      Tiền Phong chống cằm, nhìn bóng lưng Tô Mộc Vũ, đột nhiên cảm thấy, như thế này mãi, cũng tốt.


      vừa muốn chuyện, ánh mắt đột nhiên liếc vào thùng rác, giật mình : “Dì Lưu, sao dì dọn nhà cũng đổ rác?”


      Dì Lưu chính là bảo mẫu Tiền Phong mời về. Bà bật người cầm khăn chạy đến, : “Thiếu gia, tôi vừa mới dọn thùng rác, bên trong cũng chỉ còn chút rác mới bỏ vào thôi” Dì Lưu là người dưới quê, biết lời của có chút kỳ quặt, chỉ thuần phác giải thích.


      Tiền Phong cau mày : “Dì mau đổ chúng cho tôi. Mà thôi, để tôi!” xong tự mình mang thùng rác ra ngoài.


      Dì Lưu hiểu lắm, người luôn cười hì hì bình dị gần gũi như Tiền thiếu gia như thế nào đột nhiên lại phát cáu, vội giành lấy thùng rác : “Thiếu gia, cậu ngồi , đề tôi đổ là được”


      Tô Mộc Vũ đổ cải vào đĩa, mỉm cười bình tĩnh : “Em cũng thấy rồi, sao cả, em quan tâm”


      Trong nháy mắt xoay người, đôi mắt Tiền Phong nhàng lóe lên, phất tay bảo dì Lưu ra ngoài.


      tiến lên nâng mặt Tô Mộc Vũ, ngón tay lau mặt , môi khép mở vài cái, cuối cùng cũng chỉ được ba chữ: “Em ngốc”


      Em có biết hay mặt em đều là nước mắt…


      Đêm tháng sáu, bình thản như vậy. Ngoài thềm ếch nhái đua nhau cất tiếng gọi. Trời cũng dần nóng lên, nhiều người muốn ra đường.


      Tô Mộc Vũ ngồi bên cửa sổ, xuất thần, cũng có suy nghĩ gì, chỉ là ngơ ngác xuất thần như vậy mà thôi. Lòng bàn tay nhàng vuốt ve bụng mình, cảm thụ từng đợt từng đợt tim đập trong lòng bàn tay.


      Đột nhiên, lòng bàn tay cảm nhận được lực đạp rất mạnh, ngây ngẩn cả người, nhìn thấy bụng của mình động đậy, Tô Mộc Vũ dường như có thể nghe thấy thanh đá của con.


      Thanh này dễ nghe như vậy, động lòng người như vậy. Tô Mộc Vũ dùng sức che miệng lại, nước mắt kìm lòng được chảy ra.


      Đây là… lần đầu đứa đạp . Con ngoan, mẹ ở đây, mẹ nghe thấy, con chào mẹ đúng ? Mẹ nghe thấy, cảm nhận được, cám ơn con, con ngoan…


      Tô Mộc Vũ cúi người ôm lấy bụng của mình, giống như nâng niu trân bảo, thân ảnh kia, phong phanh như vậy, lại rung động lòng người.


      Mà dưới cửa sổ, chiếc xe màu đen đậu.


      “Cần phải rồi!” giọng nữ nhàng vang lên.


      ai đáp lại.


      Cho đến lần thứ ba, bàn tay vung lên, chiếc xe kia từ từ lái , giống như chưa từng xuất ở đây.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 99: Hôn lễ của bọn họ



      Từng ngày trôi qua như nước chảy, đứa cũng ngày từng ngày lớn lên trong bụng.


      Tô Mộc Vũ cảm thấy tám tháng đến chỉ trong nháy mắt.


      Tám tháng, tám tháng, bình thường chỉ tường trưng ột phần trong năm, nhưng tháng tám đột nhiên biến thành cột mốc của kiện đặc biệt.


      Lễ kết hôn… của .


      Tô Mộc Vũ ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, ra chỉ là cần lời giải thích, thế nhưng lời giải thích cũng có, điều đó có nghĩa là: Mày hề quan trọng đối với , dù chỉ chút.


      Ngày kết hôn của Phong Kính náo nhiệt đến cực điểm, cơ hồ là toàn bộ giới truyền thông đều cử hết phóng viên của mình , hôn lễ này nhất định phải thu được tin tức đầy đủ nhất.


      Tiền Phong vốn muốn , đỡ phải nhìn cảnh mình thích. Thế nhưng Tiền lão gia dặn, nhất định phải tham dự. Chuyện này liên hệ rất nhiều đến vấn đề của hai nhà Phong – Tiền, nếu , nhất định khiến ọi người đoán mò.


      Tiền Phong thở hồng hộc, rất cam lòng đáp ứng. Lúc ra cửa, Tiền Phong , nhưng biết Tô Mộc Vũ phải là biết hôm nay là ngày gì.


      Tiền Phong xoa đầu , khẽ : “Tiểu Vũ, ra ngoài chút, lát nữa về, chúng ta cùng nhau ăn cơm”


      Tô Mộc Vũ mang thai bảy tháng, tập tễnh tiễn Tiền Phong đến trước cửa, mỉm cười gật đầu, nụ cười hoàn mỹ làm cho người ta nhìn ra có gì khác thường.


      Tiền Phong mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy trong lòng nóng cháy, hận thể thiêu cháy ai đó. Cà-vạt cũng mang, kéo kéo cổ áo, mang theo phẫn nộ giẫm chân ga.


      Mẹ nó! Muốn lão tử tham gia phải ? Xem lão tử đáp lại các người như thế nào!


      Tô Mộc Vũ nhìn bóng người phẫn nộ của Tiền Phong rời , biết muốn bênh vực kẻ yếu là . cám ơn , chỉ là… cần phải như vậy. Đúng vậy, cần phải như vậy.


      cần!


      Tô Mộc Vũ vỗ về bụng to, từng bước trở về, mỉm cười, quan tâm.


      Ngay khoảnh khắc đóng cửa, bàn tay ngăn cánh cửa khép lại.


      Tô Mộc Vũ cả kinh, nhìn thấy cái tay kia dần dần tách cửa ra, lộ ra gương mặt xinh đẹp.


      Phong Nghi?


      Tô Mộc Vũ theo bản năng muốn lập tức đóng cửa lại, nhưng Phong Nghi nhanh hơn bước, mạnh mẽ đẩy cửa ra, quang minh chính đại đứng đó, hai tay ôm ngực, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt dài di truyền từ mẹ híp lại.


      Tô Mộc Vũ lui ra phía sau từng bước, muốn né tránh . Người đàn ông này rất đáng sợ, tuy rằng khuôn mặt luôn tươi cười nhưng đôi mắt lại trầm như loài rắn độc, căn bản là hề coi trọng tính mạng con người, khiến sợ hãi.


      muốn gì?” Sắc mặt Tô Mộc Vũ trắng bệch, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ làm như thế nào để đuổi , làm như thế nào để kêu cứu. Phong Nghi đến đây nhất định có gì tốt cả, thể để cho thực được, phải bảo vệ con của mình.


      Phong Nghi cười, : “Dù sao cũng mang thai con của trai tôi, tính ra, tôi còn phải gọi tiếng chị dâu nhỉ”


      câu “chị dâu” kia đâm thẳng vào tim Tô Mộc Vũ, trào phúng như thế khiến nhịn được thầm nắm chặt tay.


      Dì Lưu bảo mẫu nghe thấy thanh, tưởng là trộm bèn bật người cầm dao hô lớn: “Mày là ai? Mau biến . Đây là nhà của kiểm sát trưởng, bọn mày đừng có trêu vào, nếu biến, tao… tao báo cảnh sát!”


      Biểu tình kích động của dì Lưu cho dù có cầm dao cũng có tác dụng đe dọa được bọn họ. Phong Nghi cười rộ lên, cười đến ôm bụng, nụ cười này chỉ duy trì ba giây, sau đó dừng lại.


      bay lên cước đá bay con dao trong tay dì Lưu, trào phúng cười lạnh, : “Tiền kiểm sát trưởng phải ? ra có gì là tôi dám chọc vào!”


      Hai gã đàn ông phía sau lập tức giữ chặt Tô Mộc Vũ, mạnh mẽ đem mang .


      Dì Lưu sợ tới mức hét ầm lên: “Có ai ? Bắt cóc!” Mới vừa hô câu, con dao bay xẹt ngang qua đầu bà, hù cho bà hôn mê bất tỉnh.


      Phong Nghi cong mắt, nụ cười có chút vô hại “Chị dâu, xin mời. Em mời chị đến xem vở kịch hay”. Giọng tự sinh ra tàn nhẫn.


      Tô Mộc Vũ nhìn thấy biểu tình đáng sợ của , trong lòng hốt hoảng: muốn làm gì? rốt cuộc muốn làm cái gì?


      giờ sau, rốt cuộc cũng biết mục đích của .


      Bởi vì, đứng trong hôn lễ của Phong Kính.


      Trong phòng trang điểm, Phong Kính nhìn vào chính mình trong trang phục chú rễ trong gương, tiêu sái tuấn đến chói mắt. Bên cạnh , Vệ Nhu Y mặc áo cưới tuyết trắng chậm rãi tới.


      Được trang điểm, sắc mặt ấy có chút hồng nhuận, thân áo cưới tuyết trắng khiến ấy nổi bật như thiên sứ.


      ấy chậm rãi đến phía sau Phong Kính, thay sửa lại cà- vạt chút, : “Kính, đến giờ rồi”


      Phong Kính trầm mặc, vẫn nhìn gương, nhìn mình, cũng nhìn bộ áo cưới kia, giống như muốn từ trong gương nhìn ra thân ảnh khác.


      Vệ Nhu Y từ phía sau ôm lấy , gắt gao ghìm chặt hông của , : “Kính, đừng hối hận, chúng ta đứng ở chỗ này, xin đừng hối hận, coi như thành toàn ước mơ cho em , em xin ” Trong giọng ấy mang theo khẩn cầu.


      Tiền Phong biết khi nào tựa lưng trước cửa, ánh mắt hoa đào lạnh lùng liếc hai người họ, : “A, cũng tâm chúc các người trăm năm hảo hợp”


      Phong Kính lấy lại tinh thần, tao nhã : “Cám ơn, chúng tôi trăm năm hảo hợp”. Trong mắt gợn sóng, Vệ Nhu Y bên cạnh cong lên khóe miệng.


      “Đừng có mơ!” Tiền Phong nghĩ tới vô liêm sỉ như vậy, cước đá lên cửa, tức giận rời .


      Vệ Nhu Y lo lắng nhìn Phong Kính.


      Phong Kính chỉ là vỗ lưng , ôn nhu : “ thôi, Nhu Y”


      Vệ Nhu Y mỉm cười lau khóe mắt, kéo tay cùng ra ngoài.


      Trong nháy mắt khúc quân hành lễ kết hôn vang lên, lễ đường an tĩnh lại, tất cả mọi người đều mang tâm tình chờ đợi dâu chú rễ xuất . Thanh đàn vi-ô-lông, thân lễ phục màu bạc, Phong Kính trầm ổn tiêu sái xuất trước tầm mắt của mọi người, đứng cuối thảm đỏ.


      Cả lễ đường nhanh chóng nhiệt liệt tán thưởng.


      Bên kia thảm đỏ, Vệ Nhu Y mặc váy lụa trắng như hồ điệp lẳng lặng vào, cho dù có cách tấm voan che mặt cũng có thể nhìn thấy nụ cười mặt ấy. Hai người quả là đôi kim đồng ngọc nữ, khiến cho người ta thầm trách tạo hóa bất công.


      Vệ Nhu Y chậm rãi đến trước mặt Phong Kính, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, gần đến nỗi khiến ấy có thể cảm thấy chỉ vài bước nữa thôi có thể chạm vào hạnh phúc.


      Trái tim của ấy điên cuồng nhảy lên, nhảy lên, nhìn thấy người đàn ông mình mười mấy năm, cuối cùng ấy nâng tay, đưa đến tay Phong Kính.


      Nhưng mà…


      Bàn tay nâng lên lại được nắm lấy, ấy nhận ra cơ thể Phong Kính trong phút chốc cứng đờ, cứng đến khiến quên mất tại mình đứng ở đâu.


      Trong lòng Vệ Nhu Y xao động, vội quay đầu lại, nhìn thấy Tô Mộc Vũ sắc mặt tái nhợt đứng góc nhìn lễ kết hôn của bọn họ.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 100: Hôn lễ đẫm máu



      Lúc bị Phong Nghi kéo mạnh vào lễ đường, Tô Mộc Vũ thấy rất bi thương.


      dùng sức giãy dụa, muốn rời khỏi. nên ở chỗ này, giây cũng muốn!


      Song trong giây phút Phong Kính bước vào, giãy dụa của bị khống chế cũng đông cứnglại, sắc mặt tái nhợt.


      biết mình nên , nhất định phải , ở đây tham dự buổi hôn lễ này, quả là rước nhục vào thân. Thế nhưng…


      khống chế được chính mình, giống như là hồn phi phách tán khi nhìn thấy .


      Nhìn xem, đây là Phong Kính, Phong Kính gặp hơn hai tháng, vẫn cao lớn như vậy, vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác như vậy, giống như vị thần trời, chỉ cần xuất , mọi người đều ảm đạm thất sắc.


      Nhìn xem, đây là Phong Kính, giờ này khắc này mặc bộ Tây phục màu bạc, đứng cuối thảm đỏ. Giống như hình dáng thường hình dung ra trong mỗi đên khuya khoắt, chỉ có tuấn mỹ hơn chứ kém.


      Nhìn xem, đây là Phong Kính, chiếc thảm màu đỏ, tao nhã vươn tay, cùng công chúa của vào lễ đường, nhận lời chúc phúc cùng ca ngợi của mọi người.


      Ha ha.


      đẹp, quả giống như câu chuyện cổ tích, hoàng tử cùng công chúa mãi mãi hạnh phúc bên nhau, có phải hay …?


      Trước mắt chẳng biết từ lúc nào che lấp bởi nước, cứ ngơ ngác đứng như vậy, trơ mắt nhìn Vệ Nhu Y mặc áo cưới trắng tinh bước từng bước đến bên cạnh


      Sao thế? Trời mưa sao? Tại sao lại có nước rơi xuống? nhiều… nhiều… nhiều đến khi vươn tay cũng hứng hết.


      Lại có thứ gì đó trào lên miệng, chua sót, từ yết hầu nuốt xuống ngực, đó là gì vậy? Đúng rồi, nên cười, giống như những vị khách ở đây, cười chúc phúc cho hai người bọn họ.


      Đúng vậy, nên cười…


      Phong Kính nhìn thấy người phụ nữ mang thai bảy tháng, lại vẫn gầy yếu như trước. Trong phút chốc, tựa hồ toàn bộ thanh đều biến mất, khiến trong nháy mắt đó, có dũng khí của theo bản năng trỗi dậy, hướng đến.


      Vệ Nhu Y thất thanh “Kính!”, ấy lập tức giữ chặt tay , ánh mắt đầy khẩn cầu.


      Nhạc hôn lễ vẫn còn vang, mà dâu chú rễ vẫn đứng yên tại chỗ, trong lúc nhất thời, toàn bộ khách khứa đều nhao nhao bàn tán.


      Trong góc, bên cạnh Tô Mộc Vũ, khóe miệng Phong Nghi hơi cong lên, chiếc lưỡi như lưỡi rắn khẽ liếm môi, chờ đợi xem kịch.


      hai, xem thằng em này mang ai đến hôn lễ cho đây, có thấy vui ? Cái này có thể tính là quà tân hôn cho đấy nhỉ? ta, vở kịch hôm nay sao hoàn thành được.


      Chậc chậc, Tô Mộc Vũ mang thai cùng Vệ Nhu Y gia tài bạc vạn, ngay cả em cũng thấy khó xử thay cho .


      Để tôi xem xem, lòng dạ rốt cuộc có thể ác độc đến mức nào. Tôi lại càng muốn biết, diễn viên chính của màn kịch vui này, rốt cuộc là ai đây!


      “Kính, đừng…” Vệ Nhu Y giọng khẩn cầu.


      Phong Kính quay đầu lại nhìn ấy, hung hăng nhắm chặt mắt, nắm lấy tay Vệ Nhu Y, từng bước từng bước lên khán đài. Mỗi bước, đều giống như dài ngàn vạn năm, từng bước, từng bước, thanh, lại hung hăng dẫm nát trái tim người khác.


      “Phong Kính, con có nguyện ý cưới Vệ Nhu Y làm vợ, dựa theo Thánh kinh giáo huấn mà cùng nhau chung sống, trước mặt Chúa thề nguyện kết làm thể với ấy, ấy, an ủi ấy, tôn trọng ấy, bảo vệ ấy giống như chính bản thân con, bất luận ấy bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, luôn thủy chung với ấy, cho đến khi thế giới ngăn cách hai người hay ?” Lời thề nghiêm túc thánh khiết chậm rãi vang lên trong giáo đường.


      Từng chữ từng chữ như từng lớp đá tát vào mặt Tô Mộc Vũ.


      Tiền Phong nhanh chóng tìm được Tô Mộc Vũ, nhìn thấy Phong Nghi đứng bên cạnh liền thầm chữi tiếng “Chết tiệt!”. nhanh chóng đến, đẩy Phong Nghi ra, chắn phía trước bảo vệ Tô Mộc Vũ.


      “Tiểu Vũ, chúng ta ” Tiền Phong đành lòng để tiếp tục chứng kiến cảnh này. Thế nhưng Tô Mộc Vũ vẫn cứ ngây dại, quật cường đứng ở nơi đó, giống như chờ đợi phán quyết cuối cùng mới có thể hoàn toàn hết hi vọng.


      “Con nguyện ý!”


      Lúc nghe được ba chữ kia, khóe miệng chợt cong lên, lại khẽ hạ ánh mắt.


      “Vệ Nhu Y, con có nguyện ý gả cho Phong Kính, nhận ấy làm chồng của con…”


      Những lời còn lại còn nghe , mà chúng cũng còn quan trọng, những chữ quan trọng được ra từ miệng của rồi.


      Đúng vậy, tất cả cũng còn quan trọng nữa…


      cặp nhẫn sáng chói được đưa đến, Vệ Nhu Y nhấc chiếc lên, nhanh chóng đeo vào ngón áp út của Phong Kính, giống như ấy mong muốn hoàn thành cho hết những nghi thức này, còn hận thể tiếp tục nhanh hơn chút.


      Ngay lúc nhẫn sắp đeo hết ngón tay Phong Kính.


      “Tiểu Vũ! Em làm sao vậy?”


      Tiền Phong rống to tiếng, phá tan cả buổi lễ. Chỉ thấy Tô Mộc Vũ đột nhiên ngã xuống, tay ôm bụng, mồ hôi chảy ra như tắm.


      “Đau…” gian nan che bụng, cả khuôn mặt trắng như trang giấy, toàn thân đều co rút “Tiền Phong, cứu… đứa …”


      dòng máu tràn ra từ hay bắp đùi , giống như con sông bao giờ cạn nước. Máu nhiễm ướt mảng lớn, từng giọt từng giọt rơi mặt đất.


      Tiền Phong cả người cả kinh, lập tức ôm lấy Tô Mộc Vũ, hô lớn: “Tránh ra, tất cả tránh ra cho tôi!”


      Cả lễ đường lộn xộn thành mảnh, ánh mắt mọi người đều tụ tập lại đây, nhìn thấy Tiền Phong giữ chút lễ tiết ôm lấy người phụ nữ có thai chạy ra bên ngoài.


      Đây là chuyện gì nha? này là ai? Mang thai mà còn đến đây làm gì?


      Toàn bộ sôi nổi suy đoán.


      Tiền Phong mang Tô Mộc Vũ lên xe, nháy mắt quay đầu lại nhìn về phía Phong Kính, nhưng mặt tia biểu cảm. Tiền Phong cười lạnh, hung hăng giẫm chân ga, chạy nhanh đến bệnh viện.


      Từng chi tiết trong chuyện này đều thể xem , trong lúc nhất thời, người phụ nữ có thai cùng Phong thiếu có quan hệ như thế nào đều được mọi người mang ra suy đoán. Thế nhưng hôn lễ vẫn được tiến hành, giới truyền thông vẫn đua nhau đưa tin và chụp hình loang loáng.


      Phong Nghi cười lạnh, nhìn hai của mình, khóe miệng dần dần cong hơn: hai, chọn điều gì đây? Đuổi theo hay tiếp tục hôn lễ?


      Cả người Vệ Nhu Y nhíu chặt, ấy dùng hết sức nhìn lên Phong Kính, dùng ánh mắt nhắc nhở : Đừng , thể , bao nhiêu người nhìn chúng ta đó!


      nghĩ tới, Phong Kính cũng có bất kỳ phản ứng nào, chỉ chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út của Vệ Nhu Y, nhàng hôn lên mu bàn tay của ấy, tư thế hoàn mỹ như vậy, giống như chuyện phát sinh vừa rồi căn bản có chút quan hệ gì với .


      Hôn lễ rốt cục cũng hoàn thành viên mãn, trận vỗ tay ầm ầm vang lên, đốt cháy cả lễ đường, pháo hoa nở rộ, bóng hơi màu sắc rực rỡ đua nhau bay lên bầu trời, những bản nhạc vui nhanh chóng được phát lên.


      Nụ cười mặt Phong Nghi cứng đờ, hừ lạnh tiếng, trầm mặt xoay người: hai, lần này, coi như lợi hại!


      Tất cả mọi người đều phát , bàn tay dấu ở sau lưng chú rễ nắm chặt lại thành nắm, mu bàn tay nổi gân xanh, cơ hồ muốn vỡ tung ra!
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101: Chỉ cần đứa



      Lúc Tô Mộc Vũ được đưa đến bệnh viện, nửa người dưới dường như bị ướt đẫm bởi máu, còn chút ý thức, chỉ biết theo bản năng che lấy bụng, nỉ non cầu xin bảo vệ lấy con mình.


      Tiền Phong đau lòng, cắn răng điên cuồng đẩy Tô Mộc Vũ vào phòng phẫu thuật: “Bác sĩ, bác sĩ, các người đâu hết rồi? Mau cứu ấy! Nhất định phải cứu ấy!”


      Bác sĩ thấy tình huống khẩn cấp, nhanh chóng gọi người vào phòng cấp cứu, chuẩn bị phẫu thuật.


      Y tá thấy Tiền Phong chịu ra ngoài liền : “Bệnh nhân sinh non, mời người nhà ra bên ngoài chờ đợi, đừng quấy rầy bác sĩ tiến hành phẫu thuật!”


      Sinh non? mới mang thai bảy tháng thôi!


      Tiền Phong cước hung hăng đá lên vách tường, ôm lấy đầu, cả người ngồi chồm hổm mặt đất: Tại sao? Tại sao cuối cùng vẫn có cách nào bảo vệ được em? xin lỗi… Tiểu Vũ… Con mẹ nó! Chúng mày chết hết !


      Trong phòng cấp cứu, thanh rên rỉ cùng tiếng dao kéo vang lên khe khẽ, từng thanh lại giống như dao găm từng mãnh cắt nát ngực Tiền Phong, khiến đau đến sống bằng chết.


      Đây quả thực là ngày tệ hại, liên tiếp năm tiếng đồng hồ vẫn có chút tin tức gì của Tô Mộc Vũ.


      Thẳng đến giờ thứ sáu, Phong Kính mới mang theo thân phong trần mà đến, người vẫn là lễ phục màu bạc chói mắt. Tiền Phong trong nháy mắt ánh mắt đỏ lên, xiết chặt nắm tay hung hăng vung đến.


      “Cậu còn mặt mũi đến đây sao? Muốn nhìn ấy chết như thế nào hả? Mau cút!”


      Phong Kính nghiêng thân tránh thoát quyền, ánh mắt lợi hại đón nhận con ngươi đỏ rực của Tiền Phong, thanh mang theo lo lắng khó mà áp chế được: “Tôi rảnh tay đôi với cậu, ấy như thế nào rồi?”


      ấy như thế nào?” Tiền Phong quả thực giống như nghe được chuyện cười “ ấy như thế nào cậu cũng có tư cách để biết!” xong, cước lại bay đến người Phong Kính.


      “Chậc chậc, Tiền thiếu, lời này của đúng nha” Trong im lặng, Phong Nghi như con rắn từ phía khuất bước ra “Người phụ nữ này mang trong bụng đứa có thể là con cháu Phong gia chúng ta, hai, có đúng hay ?”


      cười đến vô cùng ngây ngô như đứa trẻ, lại khiến người khác cảm thấy đáng sợ.


      Trong mắt Phong Kính lên tia ư ám, lại biến mất trong phút chốc, bộ mặt chút gợn sóng gật đầu, : “Được rồi, ấy như thế nào tôi quan tâm, nhưng đứa được mảy may tổn thương”


      “Cậu!!!” Nếu trong tay Tiền Phong có dao găm, hận thể dao chém chết Phong Kính!


      Lúc này, bác sĩ đầu đầy mồ hôi đẩy cửa phòng cấp cứu, hô lớn: “Ai là cha đứa bé?”


      Phong Kính hơi híp mắt, : “Là tôi!”


      Trong phòng cấp cứu, chìm trong từng cơn đau đến chết sống lại, Tô Mộc Vũ nghe thấy thanh quen thuộc ngón tay bỗng nhúc nhích.


      đến đây… phải ? là… sao?


      Ngoài phòng cấp cứu, trong mắt bác sĩ lên tia thương hại, : “Bệnh nhân sinh non dẫn đến rong huyết, bây giờ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có thể giữ , người lớn hay đứa ?”


      “Cái gì?” Tiền Phong chấn kinh, ước chừng giây mới kịp phản ứng, nhanh chóng nắm lấy cổ áo bác sĩ hét lên: “Ông có ý gì? Ông vừa cái gì?”


      Cái gì mà giữ người lớn hay đứa , lời thoại này phải nên chỉ có phim ảnh sao? Hoang đường, quả hoang đường!


      Bác sĩ tiếp lời: “Xin bình tĩnh! Bệnh nhân còn chờ cứu bàn mổ, người nhà mau ra quyết định!”


      Tiền Phong đợi, : “Lời vô nghĩa này mà còn muốn…”


      Lại ngờ…


      Phong Kính nặng trĩu mở miệng : “Chỉ cần… đứa ” Nháy mắt, thanh của lãnh khốc như băng.


      câu, hung hăng đánh vào mặt Tiền Phong khiến cách nào động đậy được: “Cậu… cậu … cái gì vậy hả?”


      Bác sĩ ngơ ngác, bọn họ chưa bao giờ nghe thấy câu trả lời như vậy, cho dù có nhẫn tâm lắm cũng trả lời như vậy. Chỉ cứu đứa , ý này phải là giết chết người lớn sao?


      Bác sĩ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.


      Nhưng đây là Phong đại thiếu gia, ai dám làm trái? Chỉ phải đáp ứng, vội vàng tiến vào phòng cấp cứu, tiếp tục phẫu thuật.


      Tiền Phong điên cuồng chặn lại “Các người còn phải là con người ? ấy là người phụ nữ, người phụ nữ sắp chết đó, cứu ấy, tôi các người cứu ấy có nghe thấy hả?”


      cố sống cố chết giữ chặt bác sĩ, cho bọn họ vào. Thế nhưng đột nhiên sau gáy bị đánh mạnh vào, trước mắt dần trắng xóa, liều mạng vươn tay muốn giữ chặt cái gì đó, nhưng còn kịp, cả người mất ý thức, biểu tình cuối cùng là cam lòng như vậy.


      Bác sĩ còn trở ngại, đóng cửa phòng cấp cứu lại, tiếp tục phẫu thuật. sinh mệnh bắt đầu và cũng là lúc sinh mệnh kết thúc.


      Phong Nghi nhìn người lạnh lùng của mình, vỗ vỗ bờ vai của , cười : “ hai, lúc này so với em còn tàn nhẫn hơn. Ha ha ha…”


      Tiếng cười của vang dội như vậy, chói tai như vậy, tựa hồ toàn bộ tầng lầu đều chỉ vang vọng tiếng cười quỷ mị của mà thôi.


      Phong Kính trong tiếng cười kia, nhắm chặt hai mắt lại.


      Chỉ cần… đứa , quả nhiên, quả nhiên trong mắt chỉ là công cụ thay thế nho mà thôi. Mày ráng chịu … mày phải ráng chịu thôi Tô Mộc Vũ.


      mặt Tô Mộc Vũ tái nhợt, hơi hơi nở nụ cười, khóe mắt có giọt lệ chảy xuống. nhìn con dao dần dần tiến về phía mình.


      Cuối cùng, khép ánh mắt lại…


      Cũng tốt, khiến cho tất cả chấm dứt


      Tô Mộc Vũ mơ thấy mình bay bầu trời, bay xa, xa, tựa hồ tiến vào thế giới khác, nơi sạch , chút tạp chất nào.


      cảm thấy bộ phận nào đó cơ thể mình bị lấy . vật sắc lạnh cứ như vậy giống cứ phần máu thịt của , muốn dùng sức ngăn lại, nhưng vẫn ngăn được…


      Con ngoan… con ở đâu?


      Mẹ có tìm như thế nào cũng thấy con, mẹ mệt mỏi quá, mệt quá rồi, cho nên, mẹ trước, nhưng mẹ luôn chờ con, mẹ luôn ở nơi gọi là thiên đường để chờ đợi con…


      tiếng khóc ré lên, thanh điện tim đồ vang lên quãng dài, dường như là vang vọng cả bệnh viện.


      “Đại thiếu, xong” biết qua bao lâu, Cừu Văn tiến lên phía trước .


      Bốn chữ, giống như tuyên bố mọi chuyện kết thúc.


      Y tá ẵm đến đứa quấn trong khăn trắng, đưa đến trước mặt Phong Kính “Đây là… tiểu thiếu gia…”


      Phong Kính nhìn đứa trước mắt, vẫn còn dính máu, nó bé như con mèo con, vươn tay, hai tay ngừng run rẩy.


      giọt nước mắt, từ rơi vào mặt đứa .


      Phong Kính đột nhiên che ngực, ngụm máu từ trong miệng phun ra, y tá sợ hãi gọi bác sĩ, Phong Kính giơ tay lên ngăn lại.


      đứng lên, tại hành lang dài hun hút, từng bước, từng bước tiêu sái , mỗi bước đều chậm như vậy, chậm giống như cố gắng níu kéo thời gian.


      Dưới chân ra cái bóng mơ hồ, cho đến khi ngã nhào ra đất, cả người run rẩy, máu phun đầy nền đất lạnh giá…


      “Đại thiếu!!!”
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      QUYỂN 2
      Chương 102: Hai năm sau




      chiếc máy bay từ Pháp đến thành phố S của Trung Quốc, vững vàng xuyên qua tầng mây, bên trong cũng có vài người nhưng khí lại rất yên tĩnh, chỉ có thanh lật sách và tiếng giọng trò chuyện.


      xem tạp chí gì này, Evelyn chuẩn bị về nước, biết chúng ta có thể may mắn gặp ấy hay nữa”


      “Evelyn là ai?”


      biết sao? ấy là Trung Quốc đầu tiên được trao giải thưởng cao quý nhất của giới nghệ thuật gốm sứ. Tuy nhiên ấy chưa bao giờ xuất trước công chúng, mọi chuyện đều do người đại diện là Joy ra mặt, ngay cả lúc nhận giải thưởng cũng là do người đại diện nhận, rất thần bí nha. là làm cho người ta tò mò, biết rốt cuộc ấy như thế nào, đẹp hay xấu, hay người có bí mật gì nên muốn để mọi người khám phá ra nữa. đoán xem, lần này ấy về nước làm gì?”


      Người chuyện là ôm ấp tình cảm lãng mạn, huyên thuyên hồi lại bị chàng trai bên cạnh ôm vào lòng, cả hai cùng cười lên khanh khách.


      Mà cách hai hàng ghế, bên cạnh cửa sổ, mang kính râm lời, chỉ chăm chú nhìn ra bên ngoài, chỉ lẳng lặng như muốn mọi người chú ý đến mình.


      Đôi mắt sau kính râm, chăm chú nhìn từng lớp mây trắng bên ngoài.


      Hai năm, rời hai năm.


      Hai năm trước, cứ nghĩ mình chết bàn mổ, ngờ khi mở mắt ra, người trước mặt mình lại là Ran Marsh. ta cứu , mang rời khỏi Trung Quốc.


      lăn lộn ở Châu Âu, nhoáng cái mà hai năm, hơn 730 ngày, lúc này, hai mươi bảy tuổi, tuổi còn , cũng còn ngây thơ.


      Tô Mộc Vũ còn là Tô Mộc Vũ ngày xưa, bây giờ là Evelyn.


      cười cười, thu hồi ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài, đứng dậy vào toilet.


      Vừa vào, nghĩ tới lại bị đứa bé va phải.


      “Nhạc Nhạc có thể tự mình tiểu, cần ai giúp cả. Nhạc Nhạc là đàn ông, thân thể đàn ông thể để cho phụ nữ nhìn thấy!” Giọng mang theo phẫn nộ của trẻ con vang lên, cậu bé khom người níu quần mình lại.


      Đứa tầm hai tuổi, đầu đội chiếc nón hình quả dưa, đôi mắt được che lại bởi chiếc kính chỉ có gọng, quần yếm màu lam in hình những nhân vật hoạt hình, mà khuôn mặt nhắn phì ra, bởi vì vì tức giận mà chu lên, hai má phình to so với thiên sứ trong giáo đường càng đáng hơn.


      Nữ tiếp viên hàng bất đắc dĩ chạy theo phía sau “Nhưng em mở tới cánh cửa đúng ? Em tên Nhạc Nhạc à? Để chị đưa em đến nhà vệ sinh nhé, chị hứa nhìn lén em, được ?”


      Nhạc Nhạc hồ nghi nheo mắt, chỉnh lại gọng kính bị trượt xuống, : “Nhạc Nhạc hiểu rồi, chị là muốn nhìn con gà con của Nhạc Nhạc, sau đó bắt Nhạc Nhạc phải chịu trách nhiệm đúng ? Nhạc Nhạc mắc mưu đâu!”


      Nữ tiếp viên hàng quả bị khiến cho dở khóc dở cười.


      Tô Mộc Vũ nhìn đứa đủ ột thước lại nghịch ngợm như vậy, trong đầu hơi động chút, chua xót đột nhiên tràn ra cuống họng: Con của có phải cũng lớn như vậy rồi hay


      Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn người mình vừa đụng phải, ánh mắt linh động của nó tròn ve “Nhạc Nhạc muốn này giúp, này so với chị xinh đẹp hơn nhiều!”


      Nụ cười của nữ tiếp viên hàng méo xệch, cho dù là bao nhiêu tuổi, dung mạo đều là thứ quan trọng nhất, ta là nữ tiếp viên hàng xinh đẹp nhất chuyến này, mà người phụ nữ bên cạnh, cho dù nhìn như thế nào cũng đều quá đỗi bình thường.


      Nhạc Nhạc hừ tiếng, đôi mắt đen láy xoay động, bổ nhào vào đùi Tô Mộc Vũ làm nũng “ ơi… Nhạc Nhạc muốn tiểu, giúp Nhạc Nhạc được ?”


      Bị đứa đáng như thế ôm cái, tâm Tô Mộc Vũ mềm nhũn, cúi người ôm lấy nó, : “Được rồi, đưa con


      Nhạc Nhạc vui vẻ cười khanh khách, hướng tới nữ tiếp viên hàng làm cái mặt quỷ.


      Thằng nhóc nhu thuận nằm trong lòng Tô Mộc Vũ, cái mông nhếch tới nhếch lui “ ơi… thơm , so với chị kia dễ ngửi hơn nhiều, chị đó người toàn là phấn khiến Nhạc Nhạc buồn nôn…”


      Tô Mộc Vũ cười, giơ tay lên, chần chờ trong chốc lát, cuối cùng khẽ vuốt ve cái đầu của nó.


      Cởi quần yếm của nó ra, lại giúp nó tiểu xong.


      “Con tên là Nhạc Nhạc sao?”


      Nhạc Nhạc gật đầu, : “Nhạc Nhạc gọi là Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc hai tuổi lẻ ba tháng rồi!”


      Hai tuổi lẻ ba tháng? Tâm Tô Mộc Vũ lại khẽ nhói. Đứa này sinh ra cùng thời gian với con , nhưng con ngoan của lúc này chắc gọi người phụ nữ khác là mẹ…


      ơi… thích Nhạc Nhạc sao? Sao có vẻ như vui vậy?” Là ai , con nít là loài động vật linh mẫn nhất, cho dù người lớn có che giấu ra sao, bọn chúng đều có thể nhìn ra thông qua những ánh mắt.


      Tô Mộc Vũ nở nụ cười, : “ có, rất thích Nhạc Nhạc”


      Nhạc Nhạc hắc hắc cười rộ lên, lộ ra hai cái răng cửa bị thiếu, dường như nhận ra điều gì liền vội bật người, giơ hai cánh tay tròn vo lên che miệng, ngượng ngùng nở nụ cười.


      Thằng nhóc đột nhiên kéo kính râm mặt Tô Mộc Vũ xuống, lúc nhìn thấy , cái đầu kinh ngạc đến mức miệng há to.


      “Sao vậy? xinh đẹp phải ?” Tô Mộc Vũ cười hỏi.


      Thằng nhóc lắc đầu, hai má hồng hồng, hôn lên mặt cái “ ơi… Nhạc Nhạc rất thích ”. Hôn xong, thằng nhóc bật người lắc cái mông chạy ra ngoài.


      Tô Mộc Vũ lau hai má đầy nước miếng, cười cười, nhìn chính mình trong gương, trong mắt lên tia bi thương, lại nhanh chóng dấu , đeo kính râm, quay đầu ra ngoài.


      Mà trong khoang giá rẻ.


      thằng nhóc cao chưa tới mét, nhanh chóng lách qua hai vị tiếp viên phục vụ, lập tức bổ nhào vào người người đàn ông.


      “Ba ba, ba ba, Nhạc Nhạc hình như nhìn thấy ma ma”


      Người đàn ông vóc người rất cao, thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn dật thành thục biết hấp dẫn bao nhiêu tiếp viên hàng . Thế nhưng mặt có chút biểu cảm, chỉ thản nhiên, tựa hồ đối với cái gì cũng đều để ý. Nghe thấy tiếng gọi “ba ba”, trái tim nhóm tiếp viên hàng liền tan nát


      Khoảnh khắc người đàn ông nghe thấy thằng nhóc kia kêu lên, tờ báo trong tay lập tức bị bỏ xuống, lông mày nhíu chặt lại “Ở đâu?” Trong lời mang theo luống cuống thể che giấu.


      Thằng nhóc nhanh chóng lấy bảo bối trong cặp ra, là con búp bê bằng sứ. Bàn tay chỉ vào con búp bê, người mẹ ôm con mình, gấp gáp : “Trong nhà vệ sinh, lúc nãy ma ma còn giúp Nhạc Nhạc tiểu”


      Người đàn ông hai lời, lập tức đứng dậy chạy đến nhà vệ sinh, căn bản để ý đến lời nhắc nhở của tiếp viên hàng “Vị khách này, máy bay sắp hạ cánh rồi, xin quay lại chỗ ngồi thắt dây an toàn”


      Người đàn ông thèm nghe, mạnh mẽ đẩy nữ tiếp viên hàng ra, xông vào nhà vệ sinh, nhưng lúc cửa mở ra…
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :