1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giao dịch hàng tỷ: Tà thiếu xin dùng chậm - Lại Sơ Cuồng (2Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 88: Thử lần



      Edit + Beta: Phi Phi


      Trong nháy mắt, Tô Mộc Vũ dường như tin được vào tai mình.


      Cho tới bây giờ, người đàn ông trước mắt chỉ biết lãnh đạm, ăn ngồi trước, thế nhưng lại đối với mình ra những lời như vậy.


      Tô Mộc Vũ mở to hai mắt nhìn.


      tin, căn bản thể tin chính mình nghe được điều đó.


      vậy chăng?


      Phong Kính là vị thần trong lòng , là bóng dáng khó mà với tới, khiến ngay cả hy vọng xa vời cũng đều chưa từng dám qua, mà bây giờ… được rồi, ngay lúc này, vị thần của , thế nhưng lại vươn tay ra với .


      Tô Mộc Vũ gắt gao nhìn, dám phát ra chút thanh, sợ mình phá tan giấc mộng này. từng vỡ mộng, nhiều lần lắm, nếu như ngay cả giấc mộng cuối cùng này cũng tan biến, biết mình ra sao.


      Trước mắt mơ hồ, nhìn thân ảnh kia trầm mặc tiến xa, giống như là muốn hoàn toàn rời khỏi mình.


      Tô Mộc Vũ cuống quít chạy tới, muốn phải bắt cho được .


      Đừng ! Đừng !


      Vấp ngã mặt đất, Tô Mộc Vũ bất chấp tất cả, liều mạng đứng dậy, dùng sức từ phía sau ôm chặt lấy , ôm lấy eo , giống như ôm lấy lý do cuối cùng để mình có thể sống.


      Nước mắt lạch cạch, lạch cạch rơi xuống, giống như mưa trút nước.


      Người đàn ông này, vì sao phải như vậy? biết, bản thân mình còn tư cách , thậm chí hề còn tư cách đứng bên cạnh . Thế nhưng lúc này lại vì điều gì, lại vươn tay về phía ?


      biết, nếu mình ôm lấy , bản thân còn đường lui, thể quay trở về trước kia. Thế nhưng… vốn biết điều đó, vẫn chịu được, vẫn thể khống chế được mình.


      Phong Kính khi câu kia, giống như trong bóng tối mở ra con đường bao phủ bởi áng mây màu hồng, nó cũng chính là dũng khí cuối cùng để ráng sống.


      Cho dù, chỉ là giấc mộng, cũng muốn lao đến ôm chặt lấy. Cho dù, chỉ là giấc mộng ngắn ngủi, cũng muốn hèn nhát lần. Cho dù, trước mặt là vách núi, cũng hãy để cho khiêu vũ lúc rồi rơi xuống.


      Cảm thấy tấm lưng mình ướp nhẹp bởi nước mắt, xoay người nhìn đỉnh đầu , vươn tay, nhàng bắt lấy bàn tay đặt trước ngực mình.


      cái nắm tay này lại giống như kéo lại cái chết.


      ngồi trước giường bệnh, nhìn gương mặt trầm tĩnh ngủ của Tô Mộc Vũ. Khóc đến kiệt sức, ngủ mê man, được ôm đến bệnh viện, tẩy trùng vết thương tay cùng chân. cầm tay , đặt ở bên môi, nhàng hôn lấy.


      Trong ngày ngắn ngủi, giống như trải qua toàn bộ đau khổ trong đời người. , từ đầu đến cuối cũng chỉ là người phụ nữ mà thôi, vóc dáng cao, vĩnh viễn cũng mạnh mẽ như đàn ông. vốn chỉ là người phụ nữ đáng được người khác bảo vệ, nâng niu trong lòng bàn tay.


      Ngón tay nhàng giúp vén những sợi tóc rối. tại sao cũng chưa từng nhận ra, người phụ nữ luôn giữ im lặng này, lại mềm mại yếu ớt như thế.


      có lẽ hiểu là gì, bởi vì . trong mắt , cho tới bây giờ phải là cái gì tốt đẹp, nó , nó làm ra vẻ giả lẫn lộn kéo giữ lấy con người, vì tiền, vì địa vị, vì rất nhiều thứ khác. tin tưởng vào tình , cũng chẳng muốn , lại càng muốn chuyện tình . Bởi vì … chưa từng có tình .


      Thế nhưng, lần này hãy đến thử lần, thử lần.


      Tiền Phong đứng trước cửa, tựa hồ đợi Phong Kính.


      đóng cửa lại, để lại gian yên tĩnh cho .


      Tiền Phong vuốt mặt, : “Trước mặt bác , cậu sao?” Nguyên lai, mực yên lặng theo phía sau hai người họ.


      mặt Phong Kính đầy vẻ mệt mỏi, tựa vách tường: “Cậu đoán thử xem”


      Tiền Phong nở nụ cười, giơ nắm tay, đấm vào vai Phong Kính: “ em tốt, đừng làm mình thất vọng. Nếu , đừng trách mình trở mặt”


      Dứt lời, xoay người, hai tay đan chéo chống lấy gáy, tiêu sái rời khỏi bệnh viện.


      ________________


      Tô Mộc Vũ tỉnh lại, phát mình về nhà. vốn dĩ cần mở mắt nhìn, chỉ cần hít lấy hương vị là nhận ra.


      Thế nhưng, sao lại thấy ?


      Tô Mộc Vũ cuống quít ngồi dậy, tìm, ngay cả dép cũng mang, mặc kệ băng gạc quấn đầy chân. Giấc mộng của đâu? tìm giấc mộng của chính mình.


      “Em đứng dậy làm gì? Mau nằm xuống!” Thanh quở mắng của Phong Kính vang lên.


      Tô Mộc Vũ quay đầu lại, mang theo nước mắt, lại nhỉn thấy Phong Kính cầm cái nồi giữ nhiệt đến, bên trong tỏa ra mùi vị cháo cùng tiêu.


      Nhưng tiêu điểm cũng phải là nó, mà là người mặc cái tạp dề màu hồng thêu hình con vịt kia!


      Được rồi, thừa nhận, cái tạp dề dễ nhìn nhất trong nhà trước kia cũng trở thành tấm lót ổ cho Bàn Chải. Loại chuyện cùng chia sẻ mảnh vải với Bàn Chải, làm được, vì thế mới có hình tượng lúc này.


      Mặt Phong Kính thối thối, buông chiếc nồi trong tay


      , sau đó khiêng Tô Mộc Vũ nghe lời đặt lên giường, dùng mền trắng cuốn lại thành con nhộng.


      Sau đó mặt lại thối thối, dùng thìa múc cháo vào chén.


      tay vài dấu đỏ do phổng, thoạt nhìn nhất định là chiến đấu rất dữ dội trong nhà bếp, hơn nữa, tâm tình bây giờ của vị đầu bếp này rất tốt.


      Bàn tay múc cháo kề đến bên môi , thấy vẫn nhìn chằm chằm vào tạp dề người mình, Phong Kính nghiêm mặt, xấu hổ : “Nhìn cái gì vậy? Mau ăn!” Mắng nghiêm túc, nhưng mà lại cẩn thận thổi thổi muỗng cháo để bị nóng.


      “Còn có nửa…” Tô Mộc Vũ nhìn chằm chằm chiếc nồi, chỉ còn có nửa cháo.


      Phong Kính : “ hầm thịt! Há mồm!”


      Cứ như vậy đút hết nồi cháo vào trong bụng Tô Mộc Vũ, sau đó Phong Kính dọn dẹp chén bát, rồi nhìn nhìn chiếc nồi, cuối cùng vẫn là cắn răng tự hầm thịt.


      Nhìn cái phòng bếp trông như bãi chiến trường kia, Phong Kính nhíu nhíu mày, cuối cùng gọi điện thoại, tìm nhân viện dọn vệ sinh theo giờ đến dọn dẹp. Cho dù là Phong thiếu vạn năng cũng ngu ngốc trong việc bếp núc.


      Buổi tối, Tô Mộc Vũ bị Phong Kính ôm vào trong ngực. ra hai người cũng biết, cả hai đều ai ngủ được, nhưng ai ra, cứ như vậy nằm bên cạnh ôm lấy nhau.


      Tô Mộc Vũ cảm thấy trong lòng mình lúc này vốn trống trơn lại được lấp đầy, dường như có rất nhiều rất nhiều tạp niệm đều vào lúc này mà tan biến.


      biết vì sao Phong Kính lại lời hứa hẹn kia, là do thương hại hay sao? Hay là lòng động tâm với ? xác định được.


      Thế nhưng, người đàn ông ai bì nổi này, đôi bàn tay vốn nên chỉ dùng để nâng niu gốm sứ kia, lại nguyện ý vì đặt chân vào bếp nấu nồi cháo. cách nào hình dung được cảm động trong lòng mình ngay giây phút đưa muỗng cháo có chút mùi khét vào miệng, cả người nhứ ấm hẳn lên. Ngực đau, cũng chẳng phải đau.


      biết, điều chờ mong nhất, chính là lúc này đây.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 89: Ánh mặt trời



      Edit + Beta: Phi Phi


      Tô Mộc Tình biến mất, Sở Hào cùng Khúc Quế biết chuyện, tới cửa đòi người.


      Bà Tần tự biết đuối lý, con người ta ở trong nhà bà, bà phải có trách nhiệm. Tuy bà tận mắt nhìn thấy Tô Mộc Tình bị Cừu Văn mang , nhưng đến Phong gia đòi người, bà dám sao? nha!


      Tô Mộc Tình làm chuyện kia, rất thiếu đạo đức, hơn nữa… bà còn có suy tính của mình.


      Bà Tần cơ hồ là khấn ông khấn bà mới đem hai vị kia đuổi về, trước khi bà còn biếu họ mười vạn đồng tiền lì xì, cũng nhận lời nhất định tìm Tô Mộc Tình trở về.


      Đưa hai người Khúc Quế ra cửa xong, bà Tần “Phi” tiếng, quay đầu vào nhà.


      Hai ngày này bà suy nghĩ rất nhiều, thậm chí cảm thấy cứ như vậy Tô Mộc Tình vĩnh viễn cũng tốt lên được. Nếu có tiểu tổ tông như vậy trong nhà, bà sợ rằng Tần gia nhất định vực dậy nổi. ta ỷ vào có Tần Nghị Hằng thôi, bây giờ trong bụng còn cháu đức tôn của bà, thế mà dám giỡn mặt với bà. Đến nỗi Tô Mộc Vũ, nghĩ tới người đàn bà từng ly hôn, lại mang thai, mà đứa bé này lại rất có thể là con của Nghị Hằng.


      Bà Tần chớp mắt, bất kể thế nào, chỉ cần đứa bé này là con cháu Tần gia, cho dù ông trời ngăn cản, bà nhất định phải ôm nó trở về!


      _______________________


      Tô Mộc Vũ tự với mình: Ngoại trừ người quan tâm, có bất kỳ người nào có thể xúc phạm tới , đúng vậy, có bất kỳ người nào!


      có giấc mộng của , có bạn bè, có đứa bảo bối trong bụng, còn có… Phong Kính.


      Chuyện ngu như tự tử, làm lần thứ hai. Giống như lời Phong Kính , còn mạng sống, có bất kỳ thứ gì nữa.


      Nhưng đứa bé này…


      Tô Mộc Vũ nhắm mắt lại. có chút mờ mịt, làm người mẹ, vạn phần muốn xóa bỏ đứa con của mình, nhưng chẳng lẽ lại chờ đợi nó được sinh ra sao?


      Khi nó biết, nguyên nhân nó đến với cuộc đời này. Khi nó biết, ba của mình là tên ti tiện như thế nào. Khi nó biết hết mọi thứ, phải đối mặt với nó như thế nào đây?


      Đứa bé này, là vết mực đen của Phong gia, Phong gia để yên cho tồn tại của nó sao? Mà Phong Kính, người đàn ông ưu tú như vậy, điều này đối với công bằng sao?


      Rất nhiều áp lực từ áp xuống người , khiến thể chống đỡ.


      Con ngoan, con với mẹ, mẹ nên làm cái gì bây giờ?


      Tô Mộc Vũ nghỉ ngơi tuần, lại bắt đầu nhập học. Tuy rằng bác sĩ đề nghị nghỉ ngơi nhiều hơn, khống chế cảm xúc chính mình, nhưng có trốn tránh phải trốn đến khi nào? Cả đời này gặp ai hay sao? Lúc ly hôn, danh dự bị hủy hết, vẫn trốn tránh, bây giờ cũng thế.


      Phong ba mạng bị Phong Kính cùng Tiền Phong áp chế hoàn toàn. Vụ tai tiếng tình dục cách đây mấy ngày là chuyện quá khứ, thế giới này, thiếu nhất chính là tai tiếng tình dục. Đến nỗi thành phố S to lớn này, chỉ cần còn ngày ở bên cạnh Phong Kính, liền ai dám động đến .


      Phong Kính đưa Tô Mộc Vũ đến trường, có cách nào ngăn cản , bởi vì người phụ nữ này, luôn quật cường đến khiến cho người khác thấy đau lòng.


      Tô Mộc Vũ vào lớp học, Chu Hiểu Đồng bật người lo lắng chạy tới, giữ chặt tay : “Tiểu Vũ, chị có sao chứ? Hôm đó phải em cố ý giấu diếm chị, chỉ là… chỉ là vì… chuyện dó… em cũng biết nên như thế nào…”


      Chu Hiểu Đồng luôn nôn nóng, bụng lời muốn lại nhất thời nên lời, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.


      “Hiểu Đồng, chị hiểu mà” Tô Mộc Vũ cười, gật gật đầu. biết, Chu Hiểu Đồng hôm đó là vì muốn tốt cho , chỉ là có số việc nhất định phải phát sinh, phải biết, sớm hay muộn gì cũng biết.


      Học cũng , làm thêm cũng có mặt. Coi như ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt giễu cợt chói mắt của người khác, ngón tay run nhè , cũng cố gắng mỉm cười đối mặt.


      Thế nhưng, lúc bà Tần đến tìm , Tô Mộc Vũ vẫn là lặng chút, sắc mặt thoáng trắng bệch. Đây là lần đầu tiên mình đối mặt với bà Tần sau khi ly hôn.


      Bà Tần nhìn thấy Tô Mộc Vũ, lập tức vui vẻ mang theo hộp giữ ấm đến, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm bụng Tô Mộc Vũ, như là hận thể khiến cho đứa bé lập tức được sinh ra “Tiểu Vũ, đứa trong bụng con khỏe ?”


      Thấy bà Tần vươn tay muốn chạm vào, Tô Mộc Vũ lập tức lui về phía sau từng bước.


      Bà Tần có chút đả kích, xách hộp giữ ấm tiến lên, : “Mẹ tự mình nấu cho con chút canh gà, đun ba tiếng trong lửa , rất bổ dưỡng. Con đến uống xem, thời gian này là lúc đứa rất cần dinh dưỡng, nên bồi bổ nhiều chút”


      Tô Mộc Vũ cười lạnh: “Tần phu nhân, xin lỗi. Mẹ của tôi họ Khúc. Nên gọi bà là mẹ, hẳn phải là Tô Mộc Tình”


      Bà Tần bị nụ cười lạnh trào phúng, biểu cảm có chút ngượng ngùng: “Tiểu Vũ, chúng ta cũng là mẹ chồng nàng dâu năm năm, tình cảm vẫn phải có thôi”


      Tô Mộc Vũ quả thực muốn cười. Bây giờ đến đây đánh bài tình cảm với , lúc trước đuổi ra khỏi nhà sao để ý tới loại tình cảm đó?


      Vì cái gì đời này lại có người cho rằng, chỉ cần họ cúi thấp đầu chút, lại trở về cho bọn họ hành hạ? Ngốc lần là đủ rồi!


      Tô Mộc Vũ câu cũng muốn , đưa tay bảo hai người vệ sĩ Phong Kính sai theo bảo vệ đem bà Tần biến xa, muốn bẩn ánh mắt mình.


      Bà Tần thét chói tai, canh gà vung vãi đầy đất nhưng ai để ý.


      Tô Mộc Vũ vỗ bụng mình: Con ngoan, mẹ sợ, mẹ cái gì cũng sợ.


      mỉm cười, che dấu khóe mắt lấp lánh ánh nước.


      Đêm đó, nhìn Phong Kính, muốn làm tình với mình.


      Phong Kính nhìn mang thai, có chút do dự, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, bởi vì nhìn thấy khẩn cầu sâu trong đôi mắt . cái kết trong lòng , nhất định phải do đến giải thích.


      Ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào giường lớn mềm mại, động tác Phong Kính rất , nụ hôn của … khẽ vuốt, khẽ ôn nhu.


      Tô Mộc Vũ dùng sức ôm chặt người đàn ông này, nước mắt ở khóe mắt ngừng chảy xuống, khẩn cầu dùng lực, lại dùng lực, đem thân thể của chính mình tẩy sạch vết dơ.


      : “ xin lỗi…”


      : “Cám ơn …”


      Những lời còn lại, chữ cũng chưa , chỉ là ngừng lặp lại những lời này, cuối cùng tất cả đều bị Phong Kính nuốt vào…


      __________________________


      tháng sau, bác sĩ gọi điện thoại mời tái khám. Tô Mộc Vũ do dự.


      Mang thai ba tháng có thể kiểm tra, xác định ba đứa bé là ai.


      Tô Mộc Vũ cúp điện thoại, cả người rúc vào ghế sa lon. sợ, rất sợ, tựa như như vậy chỉ cần biết, bản thân bất kể như thế nào cũng có thể tự mình an ủi, còn có tia hi vọng, nhưng là khi nó ra, ảo tưởng đều biến mất.


      Tô Mộc sợ, sợ đến tột đỉnh, sợ đến cả người đều phát run.


      Làm sao bây giờ? Ai tới cho biết, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?


      Phong Kính đau lòng ôm lấy , đem cục tròn tròn ghế ôm vào trong lòng, hôn ngón tay của . : “Đừng sợ, chúng ta cùng


      Tô Mộc Vũ nằm trong ngực của , rơi lệ tiếng động.


      Tô Mộc Vũ chưa từng cảm thấy thời gian lại trôi qua chậm như vậy, chờ đợi mỗi giây trong phòng bệnh đều giống như qua triệu năm xa xôi như vậy. Toàn thân Tô Mộc Vũ đều run rẩy, ngăn được mà phát run, cho dù được Phong Kính ôm lấy, cũng khống chế được mình.


      Vài lần muốn đứng lên, rời khỏi cái nơi đáng sợ này, nhưng lại bị Phong Kính giữ chặt.


      Cho đến biết qua bao lâu, bác sĩ mang theo giấy xét nghiệm đến, mỉm cười, tuyên án trước mặt Tô Mộc Vũ “Chúc mừng , đứa bé này có DNA khớp với DNA của Phong tiên sinh, nếu có gì ngoài ý muốn, đứa bé hẳn là con của Phong tiên sinh”


      Trong tích tắc đấy, Tô Mộc Vũ ngưng thở!
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 90: Đứa bé họ Phong



      Edit + Beta: Phi Phi


      Phong gia.


      Trong hoa viên cành lá rậm rạp, La Vân thân sườn xám cầm cây kéo , đao, đao cẩn thận tỉa nhánh Phù Dung Tam Sắc mang về từ Vân Nam.


      Mặc dù gần năm mươi, nhưng do dưỡng nhan rất tốt nên khuôn mặt vẫn là bộ dáng ba mươi mấy tuổi. Móng tay màu đỏ tươi. Cũng nhờ gương mặt mỹ lệ, hơn nữa là đích thủ đoạn cay độc nên bà mới có thể ngồi vững vàng vị trí vợ của Phong Triệu, hơn nữa mười mấy năm qua, lần lung lay.


      Vừa rồi có điện thoại thông báo cho bà, thân thể Phong Khải ngày càng sa sút. Ông ta già rồi, rốt cục cũng đợi cho ông ta già, uống mười mấy năm sống dễ chịu. Năm đó, bà đợi mười lăm năm để ngồi lên vị trí này, bây giờ đợi thêm vài năm cũng đáng là bao. Bà đợi được.


      Những nhà khác cũng bắt đầu có chút dị động, nhưng cuối cùng chẳng biết hươu chết về tay ai.


      La Vân nhìn vài cọng phù dung nhu nhược trong tay, móng tay dài bấm lấy, lá cây kiều diễm nhu nhược kia liền đứt đoạn, khô quắt, chờ chết héo.


      Người lái xe thần sắc kích động chạy vào, dường như có chuyện rất gấp.


      La Vân nhíu mi: “Chuyện gì?”


      Người lái xe cẩn thận cúi người, : “Vị được đại thiếu gia nuôi, mang thai”


      La Vân đưa tay nâng chén sứ trắng, giễu cợt tiếng: “Người đàn bà kia mang thai, xác định được có phải là cốt nhục Phong gia hay , có cái gì mà lo lắng”


      Lái xe : “Vừa rồi bệnh viện đưa tin, kết quả kiểm tra chính là con của đại thiếu gia”


      Biểu tình vốn hờ hững của La Vân trong phút chốc thay đổi, phất phất tay bảo lái xe lui ra.


      Nhấp miếng trà trong tay, sau đó phun ra, cái chén trà giá trị trăm tám mươi vạn lập tức rơi xuống, vỡ nát. thanh lạnh lùng của La Vân, : “Bộ chén này tôi chán ghét, ném hết cho tôi!”


      Người giúp việc lập tức cẩn thận thu thập hết “Vâng, phu nhân”


      La Vân lắc lắc vòng eo mãnh khảnh, giẫm giày cao gót vào biệt thự xa hoa, ánh mắt nheo lại.


      nghĩ tới, thế nhưng để cho ả đàn bà kia mang thai cốt nhục Phong gia, bên lão gia hỏa Phong Khải kia, chỉ sợ cũng nhận được tin tức.


      Đứa trong bụng ta rất có giá trị, Phong Kính coi như có người thừa kế, nếu để đứa bé kia sinh ra, lão tử kia thương nó, vị trí trưởng gia chỉ sợ cũng rơi vào tay Phong Kính.


      Cái này chỉ sợ khi lão già kia chết , Phong gia phải đổi chủ. Với Phong Khải, đừng La Vân bà, ngay cả Phong Nghi chỉ sợ cũng lây chuyện.


      Điểm này, La Vân đột nhiên dừng lại, xem ra phong vận cao nhã của phu nhân tỉnh trưởng sau khi cởi ra lại trầm đến dọa người, người giúp việc trẻ tuổi bên cạnh sợ tới mức vội đứng lại, dám lên tiếng.


      “Gọi điện thoại đến nhị thiếu gia cho tôi, bảo nó lập tức trở về nhà”


      Khổ tâm hơn hai mươi năm của bà, cho phép ả đàn bà từ đâu chui ra cứ như vậy đảo loạn kết cục bà định sẵn như vậy.


      ___________________


      Nghe thấy lời của bác sĩ cả người Tô Mộc Vũ như rơi vào giấc mộng.


      Bác sĩ giải thích, lúc đầu do thai nhi còn quá nên thể xác định chính xác ngày mang thai, chỉ có thể xác định được đoạn thời gian mà thôi. Nhưng DNA dối, đứa đích là con của Phong Kính.


      dùng sức ôm chặt Phong Kính, liều mạng cắn chặt răng, để ình khóc lên.


      Ông trời, tự ban cho tuyệt vọng kinh khủng nhất đời này, bây giờ lại ban cho kinh hỉ cũng lớn nhất.


      “Phong… Phong Kính, nghe được ? Bác sĩ bảo… là con của … Là của …” Tô Mộc Vũ run rẩy, ngẩng đầu nhìn , bàn tay nắm chặt, siết chặt, muốn chứng minh mình có nằm mơ. Đúng vậy, đau quá, phải là giấc mơ.


      “Ngoan” Phong Kính nhàng cụng trán mình trán , trái tim vốn lãnh đạm, giờ này khắc này lại điên cuồng đập.


      Yết hầu Tô Mộc Vũ nghẹn ngào, ngăn nước mắt của mình mà : “Em nên khóc, em phải cười, cười vui vẻ. Em ta rất vui, vui đến muốn chết được”. cười, cười cùng nước mắt lăn xuống.


      tốt, tốt quá! Con của phải của người khác, mà là của , là của Phong Kính!


      Cho dù thế giới bị hủy diệt trong khắc này, khiến phải chết , cũng nguyện ý!


      Phong Kính hôn lên má, lên trán , ôm chặt vào ngực, bảy tháng sau đứa bé con của ra đời. Sinh mệnh quả rất kỳ diệu, kỳ diệu đến nổi khiến cho cảm động đến chịu nổi.


      Tô Mộc Vũ được Phong Kính ôm về nhà, chưa từng buông ra. Dọc theo đường có rất nhiều người nhìn thấy, Tô Mộc Vũ hai má đỏ bừng, nhiều lần bảo buông xuống, lại bị dùng vũ lực trấn áp.


      Giờ phút này Phong Kính giống như đứa trẻ, tuỳ hứng đến tột đỉnh. đường ôm Tô Mộc Vũ vào trong phòng, đặt giường lớn mềm mại, thân mật ôm vào trong ngực. Tô Mộc Vũ nằm trong lòng ngực của , cười phảng phất muốn đem niềm vui cả đời hưởng hết trong ngày.


      Cùng lúc đó.


      “Cái gì? Đứa phải là của Tần gia chúng ta? Làm sao có thể? Làm sao có thể? Ta tin!” Bà Tần biết được tin, sắc mặt khó coi đến tột đỉnh.


      Bà cầu đứa cháu, cầu bao nhiêu năm, cái cũng có, sao bà trách ông trời chứ? Lần này, nửa đường lại bảo phải cốt nhục Tần gia, bà làm sao chịu được?


      Tần Nghị Hằng buồn bực đem đũa vỗ vào bàn, : “Mẹ có thể để con yên lát ?”


      Bà Tần nghĩ tới bị con trai mắng, cơm chiều cũng ăn, bỏ lên phòng.


      mình Tần Nghị Hằng ngồi thừ trong phòng khách, đũa lại đũa gắp thịt lạnh tanh vào miệng. mặt là biểu tình chết lặng, đợi năm năm vẫn đứa con, nghĩ tới Tô Mộc Vũ xa vài tháng, mang thai, mà đứa bé này, cũng phải họ Tần. Quả nhiên ứng với câu: Ác giả ác báo.


      Tần thị xuống dốc, ai cũng nhìn ra được, cháy nhà mới lòi mặt chuột. Đơn đặt hàng càng ngày càng ít, cổ phiết tụt dốc thê thảm.


      Vị trí trăm năm qua của Tần gia, sắp sụp đổ.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 91: Thay đổi bất ngờ



      Edit + Beta: Phi Phi


      Giờ phút này Tô Mộc Vũ thấy mình vạn phần may mắn, lúc ấy có nhảy xuống. Nếu , giờ này khắc này làm sao có thể hạnh phúc?


      Ngày hôm qua là sinh nhật , ngay cả mình đều thiếu chút nữa quên mất, lại ngờ Phong Kính ình kinh hỉ.


      Lúc bàn tay che mắt thả ra, vô số ánh đèn sáng rỡ trước mắt khiến nhịn được mà rơi lệ. Người đàn ông này chính là như vậy, lúc lãnh đạm khiến cho người ta thống hận thôi, nhưng khi được nâng trong lòng bàn tay, dường như thiên đường cũng bằng điều này.


      Tô Mộc Vũ nghĩ nghĩ lại, nhịn được cong lên khóe miệng.


      ôn nhu vỗ về bụng, đứa hơn bốn tháng, nó chậm rãi lớn lên chút tiếng động, loại cảm nhận này khiến cảm thấy vô cùng ấm áp.


      Con ngoan, chỉ còn năm tháng thôi là chúng ta có thể gặp nhau. Mẹ muốn con mau chóng chui ra ngoài, con có muốn gặp mẹ ?


      chiếc ô tô màu đen chậm rãi dừng trước mặt , cửa xe mở ra.


      “Tô tiểu thư” thanh già nua trầm thấp vang lên, lớn nhưng đủ để người ngoài nghe thấy.


      Tô Mộc Vũ cả kinh, quay đầu lại, nhìn thấy lão nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, chống quải trượng. Ông ta vừa xuống xe, lập tức có bảy tám vệ sĩ vây xung quanh.


      Tim Tô Mộc Vũ bậc nhảy. biết, chuyện gì nên tới, tới.


      trầm mặc bước đến, vào trong xe. Tình huống này cũng do quyết định.


      Trong phòng trà ở ngôi nhà cổ kính tĩnh lặng, dưới mái hiên lịch tao nhã, trước mặt hơn vạn chiếc áo dài đỏ thẵm, lại khiến cho người ta cảm thấy vô vị.


      “Tô tiểu thư, cũng biết tôi là ai đúng ?”


      Trong ánh mắt của ông ta lên tia suy đoán. Rất kỳ quái, nếu là người phụ nữ khác nhất định đứng lên, hoặc là nơm nớp lo sợ, hoặc là chờ mong mình lên chức, dù sao, để ông ta nhìn thấy mặt này của , cũng thấy được loại giá trị khác.


      Mà người phụ nữ này, gương mặt lớn cỡ bàn tay nhưng lại chút khiếp đảm, chỉ là thản nhiên giống như cầu hối. cầu, hay là ta quá thông minh đây?


      Tô Mộc Vũ chớp mi, thản nhiên cười. Làm sao có thể biết? Phong Khải Phong lão tướng quân, người đứng đầu Phong gia, cha của Phong Triệu Phong tỉnh trưởng, tay nắm giữ nửa hắc bạch, ai dám đối đầu?


      cảm thấy mình xứng đôi với Phong Kính sao?” Phong Khải nắm thiết quải trượng trong tay, ánh mắt già nua khẽ híp, lại ánh lên tính toán.


      Phong Khải khuấy động trời đất vài thập niên nay, giỏi nhất là đoán lòng người. Ông ta : Phong gia dung nạp được thiếu phu nhân như , cũng hỏi ngươi muốn bao nhiêu để rời . Chỉ câu như vậy liền có thể đâm thẳng vào tim người.


      Sắc mặt Tô Mộc Vũ trắng nhợt, móng tay vô thức bấm vào lòng bàn tay.


      Phong Khải nâng chén trà màu tử sa lên, đưa vào bên miệng: “Phong Kính, nó là đứa do tay tôi nuôi lớn, ai hiểu nó hơn tôi. Đứa này coi trọng nhất là trách nhiệm, mang thai, Phong gia chúng ta đương nhiên bạc đãi


      Hai chữ “trách nhiệm” nhàng bay, dường như bỏ rơi hết thảy.


      Phong Khải đứng lên, chống thiết quải trượng, nhìn ra ngoài rừng trúc xanh um, ông ta cất lời nhàng nhưng lại mang chắc nịch: “Đứa trong bụng , tôi cho phép giữ lại. Nhưng sau khi hạ sinh, vị trí cháu đích tôn của Phong gia, phải muốn là được”


      Cả đời ngồi chiến trường, ông ta cũng quản chuyện ai ai. Ông ta hiểu , phải dựa vào địa vị kiên cố của Phong gia mới có thể để cho tiền đồ Phong Kính thuận buồm xuôi gió. Mà tất cả những thứ này, phải người phụ nữ trước mắt có thể mang đến.


      “Tôi đáp ứng , cho chờ đợi ở bên cạnh nó, những thứ nên có, đều có thể có, nhưng ngoại trừ kết hôn”


      Làm như vậy, chẳng phải ai tổn thất sao? Trong lòng ông ta đều là máu lạnh, trong mắt ông ta chỉ chấp nhận mình Phong Kính là cháu đích tôn, cho dù Phong Nghi cũng lọt vào mắt. Ông nhìn ra Phong Kính đối xử với người phụ nữ này như thế nào, nhưng những việc ông ta nhịn từ đó đến giờ là cực hạn.


      Phía sau, Tô Mộc Vũ bỗng nhiên cứng đờ. được kết hôn… nghĩa là… bắt cả đời chỉ có thể là tình nhân sao?


      Phong Khải tựa hồ cảm thấy cần phải tiếp tục lãng phí thời gian. Ông ta chống gậy ra ngoài, nhưng trước khi đến cửa lại bị Tô Mộc Vũ ngăn lại. Tô Mộc Vũ hít sâu hơi, thản nhiên nâng mắt, dũng cảm đối diện với Phong Khải: “ xin lỗi Phong lão tiên sinh, chuyện có nên ở lại hay , khi nào rời , chỉ cần Phong Kính mở miệng, cháu lập tức làm theo, còn người khác, cháu đều làm”


      Những lời còn lại trong miệng, ra, nhưng cần cũng biết. Những người khác, cho dù có mang cái chết đến uy hiếp, cũng sợ.


      ra rất sợ đối mặt với người như Phong Khải. Thế nhưng biết dũng khí đến từ nơi nào khiến ngẩng cao đầu.


      Mày rậm của Phong Khải nhíu lại nhanh, : “ có biết mình chuyện với ai ?”


      Tô Mộc Vũ vẫn đứng im, thản nhiên.


      Phong Khải híp mắt, lúc lâu. Trong nháy mắt ông ta nghĩ đến Lý Vân Hi, nghĩ đến La Vân, Vệ Nhu Y, nghĩ đến vô số người phụ nữ khác nhưng người đứng trước mặt ông lại giống với họ. Ông ta như nghĩ đến lý do vì sao đứa cháu đích tôn bướng bỉnh kia lại để ý người như vậy.


      Ngoại trừ Phong Kính, rất nhiều năm qua ai dám cãi lời ông ta như vậy, có chút ý tứ.


      Phong Khải thế nhưng cười, mang theo thưởng thức: “ , để tôi xem lần sau gặp mặt, còn dám chuyện với lão già này như thế nữa


      Tô Mộc Vũ sửng sốt, biết Phong Khải rốt cuộc là có ý gì. Ông ta sau đó ra ngoài, lên xe, rời .


      Phong Kính nhận được tin từ vệ sĩ, vội chạy tới: “Ông ta có làm khó gì em ?”. Lão già kia tính cách cổ quái, thủ đoạn cay độc, chuyện gì cũng có thể làm.


      Tô Mộc Vũ lắc đầu: “ có”. dám lại những lời Phong Khải cảnh cáo mình.


      Phong Kính nhíu mày, trừng mắt : “Em ngốc sao? Ông ta đến tìm em mà cũng theo, em muốn chết à?”


      Tô Mộc Vũ vốn hiểu tính Phong Kính, chính là khó chịu như vậy, nhưng tất cả cũng do quan tâm, khẩu thị tâm phi. Tô Mộc Vũ sai liền nhận sai, xin lỗi sau lại hứa có lần sau. Cuối cùng mới khiến sắc mặt tốt hơn chút, sau đó cả hai cùng nhau về nhà.


      Thế nhưng, làm sao cũng nghĩ tới, hề có lần sau. Tin tức đêm đó, giống như đạo sét đánh tan toàn bộ bình tĩnh của .


      Phong Khải, chết.


      Đêm đó, sau khi ông ta gặp Tô Mộc Vũ về Phong gia, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử!
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 92: Hiềm nghi



      Edit + Beta: Phi Phi


      Phong Khải, chết bất đắc kỳ tử.


      Lão nhân khiến trời đất rung chuyển hơn năm mươi năm, ăn nằm chiến trường, tắm máu người, cũng khiến cho nền chính trị trường thịnh năm mươi năm, thế nhưng đột nhiên liền chết như vậy!


      Lúc Phong Kính nhận được điện thoại, ngây người, điện thoại trong tay rơi xuống.


      hận người ông nội này, hận ông ta năm đó lãnh huyết vô tình hại chết mẹ của , nhưng cũng là do tay ông ta nuôi lớn, suốt mười sáu năm trời, giáo dục lại phải là cha , mà là người ông nội luôn hận này!


      Tô Mộc Vũ lại càng hề tin được, lão nhân thông minh lanh lợi mới thấy qua cách đây vài giờ, thế nhưng bây giờ lại ra như vậy.


      “Em ở đây, được ra ngoài!” Phong Kính gầm tiếng, lập tức xuống lầu, lên xe, chạy như bay.


      Tô Mộc Vũ hề nghĩ ngợi, gọi chiếc taxi chạy theo, biểu cảm của như thế khiến sợ hãi. Tim đập nhanh, giống như sắp có trận chiến long trời nảy lửa sắp xảy ra.


      Phong Kính lái xe nhanh, trong lòng bàn tay Tô Mộc Vũ đều là mồ hôi, vội : “Tài xế, làm phiền chạy nhanh hơn chút”


      Tới bệnh viện, bệnh viện đèn đuốc sáng trưng, hơn trăm vệ sĩ đứng khắp nơi, khu vực xung quanh đều là những chiếc xe màu đen.


      Con cháu Phong gia, sau khi nghe thấy tin dữ Phong Khải chết, đều lấy tốc độ nhanh nhất từ bốn phương tám hướng gấp gáp trở về, mang theo nước mắt giả giả vào bệnh viện, chờ đợi kết quả mà mình mong muốn.


      Bệnh viện mảnh tĩnh mịch.


      Lúc Tô Mộc Vũ vào, ánh mắt mọi người đều tụ người , giống như bầy sói nhìn chú cừu non.


      chính là Tô Mộc Vũ?” Ánh mắt La Vân chợt lóe, hai tay vây trước ngực, từ từ tới, nhìn từ xuống dưới.


      Tim Tô Mộc Vũ nhảy lộp bộp.


      Nhóm ánh mắt của những người khác đều quét lên người Tô Mộc Vũ, nghĩ thầm: Chính là ta, người phụ nữ mang thai cháu chắt của Phong gia?


      La Vân hừ lạnh tiếng, ra lệnh: “Quản gia, chiều nay cha làm chuyện gì, ra!”


      Lão quản gia bởi vì Phong Khải đột nhiên qua đời, mặt treo đầy nước mắt, chần chờ chút, : “Trước khi lão tướng quân qua đời, có gặp Tô tiểu thư chuyện, sau khi trở về, bệnh tim bộc phát, chưa kịp đưa đến bệnh viện liền…”


      Lời này ra, ánh mắt mọi người đều mang theo dao găm cắm người Tô Mộc Vũ, đột nhiên tỉnh ngộ, tại sao mình lại nghe lời Phong Kính.


      Giờ này khắc này, giống như trở thành mục tiêu công kích.


      Lúc Phong Kính ra từ trong phòng bệnh, mắt đỏ hoe, phát nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, quát: “Tô Mộc Vũ, em tới đây làm gì? Cút trở về cho !”


      Tô Mộc Vũ bị rống, sắc mặt trắng nhợt: “Em…”


      Phong Kính nghiến răng nghiến lợi đẩy ra ngoài: “Bây giờ cút về nhà cho ! Em điếc hả?”


      La Vân đứng ra, thanh lạnh lùng: “Khoan ! Đại thiếu, hung thủ hại chết tướng quân ở đây, chưa sáng tỏ mọi chuyện, cậu bảo ta lăn đâu?” Ánh mắt của bà ta lên tia tinh quang.


      Ánh mắt tối đen của Phong Kính nheo lại, quát lạnh: “ ấy? người phụ nữ mang thai hại chết ông ta? Tôi xem ra, thủ đoạn của La Vân bà có vẻ cao hơn chút”


      “Đại thiếu, đừng quên tôi cũng là mẹ kế của cậu, chuyện có chừng có mực chút!” Ánh mắt La Vân chếch lên. Phong gia có Phong Khải, tương đương với việc Phong Kính ta còn chỗ dựa, cũng cần bà ta phải khom lưng nén giận nữa.


      “Động cơ phải ? Quản gia, ọi người biết, cha tôi hôm nay vì sao phải tìm ta chuyện?”


      Lão quản gia giữa ánh mắt truy vấn của mọi người, thể : “Tướng quân hôm nay tìm Tô tiểu thư là để cảnh cáo ấy, cầu ấy rời khỏi đại thiếu gia, đừng vọng tưởng mẫu bằng tử quý. nghĩ tới tướng quân vừa về đến nhà liền…”


      Sắc mặt Phong Kính biến đổi.


      lớn bật người hô lên: “Tốt! Nhất định là ta khiến cha tức chết!”


      Cả người Tô Mộc Vũ rối loạn, cơ hồ là hết đường chối cãi: “, tôi có, tôi có…” làm sao có thể hại chết người? Lại là ông nội của Phong Kính!


      Cho tới bây giờ út vốn là người hiền dịu, ánh mắt đỏ hoe, cái tát đánh vào mặt Tô Mộc Vũ, nức nở: “Người đàn bà này, sao có thể ác độc như thế? Vì sao phải hại ông già lớn tuổi như thế hả?” Ngoại trừ Phong Kính, mẹ con bà là người bên cạnh Phong Khải lâu nhất, cảm tình cũng nhiều nhất.


      cái tát, đánh Tô Mộc Vũ tỉnh mộng. út còn muốn đánh nữa bị Phong Kính ngăn lại.


      ba bên châm ngòi thổi gió: “Phong Kính, người chết chính là ông nội của con, con còn có chút lương tâm cũng đừng có che chở cho ta. Tô Mộc Vũ, cha của tôi rốt cuộc gì với ? Còn có, rốt cuộc làm cái gì? Mau ràng ra cho chúng tôi biết!”


      “Được rồi! Tất cả im miệng cho tôi, đừng quấy rầy cha trong đoạn đường cuối cùng này!” Phong Triệu nghiêm mặt tới, cắt đứt tất cả chuyện này. Ông ta ngước cằm, với vệ sĩ: “Đưa ta đến sở cảnh sát, nghi phạm lớn nhất lúc này là ta, ngày còn tra ra kết quả, ngày đó cũng đừng mong ra ngoài!”


      Phong Khải chết, phải là cái chết đơn giản của người lớn tuổi. Ông ta là Phong Khải, cái tên này kéo theo hàng ngàn mối liên hệ với nền chính trị nước nhà, đủ để cho cả nước hồi chấn động. Mà Tô Mộc Vũ, lần này làm sao có thể thoát khỏi liên quan?


      Mấy người đều thầm nghĩ: Sở cảnh sát, có lẽ vào cũng ra được. Cho dù mang thai cháu cố hay cháu nội, cũng vô dụng.


      Bọn họ đều ghen ghét lần đại thọ tám mươi của Phong Khải lần trước, Phong Khải liền đem toàn bộ gia sản giao cho Phong Kính, lần này khó lắm mới nắm được nhược điểm, sao lại có thể vui mừng đây?


      Phong Triệu ra lệnh tiếng, mười mấy người đàn ông mặc cảnh phục nhanh chóng tiến đến, đưa Tô Mộc Vũ về sở cảnh sát điều tra.


      Phong Kính rút ra khẩu súng, che trước mặt Tô Mộc Vũ, toàn thân tản ra khí thế, ánh mắt lãnh cảm đến làm cho người ta sợ hãi: “Ai dám động đến ấy, tôi cho chôn cùng ông nội!”


      Cái rống này, khiến tất cả mọi người dám cử động, trước mặt người chết động dao động súng là rất bất kính.


      “Phong Kính, mày láo xược!” Phong Triệu giận run người, cao giọng quát.


      Phong Kính híp mắt liếc ông ta cái, lời, khẩu súng vẫn giữ nguyên vị trí thái độ của .


      Phong Kính cứ như vậy tay cầm súng, tay nắm lấy cổ tay Tô Mộc Vũ, dưới vô số ánh mắt của người khác, đem Tô Mộc Vũ đưa ra khỏi bệnh viện. Tiền Phong đúng lúc đến nơi, Phong Kính đẩy vào trong xe, đóng cửa lại, xoay người .


      Tô Mộc Vũ chặt chẽ bắt lấy tay , : “ tin em, em làm chuyện đó, …” Trong đôi mắt , sóng dợn ba đào, tràn ngập khẩn cầu, khẩn cầu tin tưởng mình.


      Mắt Phong Kính đỏ ngầu, nhìn cái, buông tay , rời .
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :